CHƯƠNG 3: TƯỢNG QUAN ÂM ĐỨT CỔ TẶNG CHO DIỆP LINH
“… Đã nói mây trời dễ tan, không có chữ “mây” này, thì chỉ còn lại một “người” cô độc. Phú quý tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời cô không còn nữa, thì cuối cùng cũng chỉ đơn độc một mình thôi.”
Lúc Hướng Viễn đi đến gốc hòe già đầu thôn, trời vẫn chưa sáng tỏ, trong không khí bao trùm một mùi bùn đất và sương sớm thanh tân. Lúc đi ngang nhà họ Trâu, cậu con trai nhỏ Trâu Quân của thím Trâu đã đeo trên lưng một chiếc gùi, chuẩn bị lên núi hái rau dại. Nhà họ cũng mở một quán ăn Nông Gia Lạc nho nhỏ, đủ mọi loại rau dại mới mẻ là đặc sản mà du khách thích chọn nhất.
“Dậy sớm quá nhỉ, Trâu Quân.”
Lúc Hướng Viễn đi ngang đã cười toe toét với cậu bé. Trâu Quân năm nay cũng lên lớp sáu, cùng lớp với Hướng Dao. Cùng một độ tuổi với nhau, nhưng cậu lại hiểu biết hơn Hướng Dao rất nhiều. Mẹ cậu đột ngột rơi xuống vực chết thảm cũng đã gần một năm rồi, không lâu trước đó, bố cậu cũng tìm một quả phụ ở thôn cạnh bên, người phụ nữ đó cũng dẫn đến hai đứa trẻ một nam một nữ đến, hợp lại thành một gia đình mới để sinh sống. Trâu Quân trở thành đứa con lớn nhất trong nhà, cậu con cưng mà thím Trâu khi còn sinh thời từng cưng chiều như vàng ngọc, bây giờ cũng bắt buộc phải gánh vác trọng trách trong gia đình.
Hướng Viễn rất cảm kích sự quan tâm chăm sóc của thím Trâu trước kia, rất gần gũi với gia đình cô. Khi thím Trâu không còn nữa, cô nghĩ Trâu Quân cũng là một đứa trẻ không còn mẹ, nên cũng cố gắng chăm sóc cậu nhiều hơn: có lúc vào dịp lễ tết, du khách đến quá đông, nhà cô không đủ chỗ cho khách, lúc nào cũng đưa đến nhà Trâu Quân; bắt được một cơ hội làm ăn tốt, cô cũng không quên chia cho nhà họ Trâu một phần.
Trâu Quân cùng tuổi với chị em Hướng Dao. Lúc Hướng Dĩ còn sống, hai cậu là bạn thân nhất trong thôn, bắt đầu từ khi biết đi, Trâu Quân đã giống như Hướng Dĩ, là một trong những kẻ bám đuôi nổi tiếng bên cạnh Hướng Viễn, cũng gọi cô là “chị ơi, chị ơi”. Hôm Hướng Dĩ xảy ra chuyện, cũng chính Trâu Quân chạy hộc tốc về báo tin cho Hướng Viễn… Nhớ đến cậu em yểu mệnh của mình, trong lòng Hướng Viễn cảm thấy chua xót, niềm vui sướng trước khi ra khỏi nhà rằng nhân mấy hôm nghỉ lẽ kiếm một khoản kha khá cũng bị nguội lạnh ít nhiều, đến mức Trâu Quân đuổi theo phía sau cô gọi mấy tiếng “Chị Hướng Viễn, có muốn lên núi xem mặt trời mọc không… chị Hướng Viễn…”, cô cũng chỉ hờ hững khoát khoát tay.
Gốc hòe già luôn là địa điểm đầu tiên Hướng Viễn đón tiếp du khách, là nơi mà mọi người bắt buộc phải đi ngang khi ra vào thôn. Hướng Viễn bày một quầy hàng lưu động ở đây, bán một ít đặc sản địa phương và quà lưu niệm du lịch rẻ tiền. Lúc du khách cần người hướng dẫn, cô nhét tất cả vào trong túi, lập tức xuất phát, rất là tiện lợi.
Gốc hòe già này đã tồn tại ở đây bao lâu rồi, không ai biết cả, trong ký ức của người già nhất trong thôn, nó vẫn luôn sừng sững như thế. Thật ra cũng chỉ là một gốc cây bình thường, nhưng nhiều năm tuổi rồi, hình như cũng có cả linh hồn. Đương nhiên, thời gian và những biến hóa nhân thế mà nó từng chứng kiến, cũng khiến gốc hòe này có một ý nghĩa đặc biệt trong lòng người dân của thôn này. Từ trước đã có người thắp hương cầu khấn dưới gốc cây, lúc nào cũng có những chàng trai cô gái hẹn hò ở đây. Những năm thanh niên trí thức về quê hương, nơi đây càng là một địa điểm tuyệt vời nhất để yêu đương của những thanh niên thành phố đó.
Hướng Viễn đã làm hướng dẫn viên địa phương lâu rồi, nắm bắt tâm tư của những du khách thành thị rất chuẩn. Thôn tuy nhỏ, chỉ có phong cảnh thì chưa chắc hấp dẫn được người khác, bắt buộc phải thêm vào những thứ mới lạ kỳ diệu thì mới mong làm cho du khách háo hức hiếu kỳ. Thế nên mỗi khi đón khách, cô luôn thích đưa họ đến dưới gốc hòe già này, kể cho họ nghe “chuyện của gốc hòe già”, đề tài luôn là tài tử giai nhân hẹn hò nhau dưới gốc cây, thề nguyền yêu thương nhau suốt đời, cuối cùng vận mệnh nghiệt ngã đã chia lìa đôi lứa. Đề tài có tầm thường quen thuộc cũng chẳng sao, những người thành phố ấy luôn háo hức lắng nghe, người trong thôn cũng sung sướng lan truyền những câu chuyện ấy cho thêm phần thi vị. Thời gian trôi qua, gốc hòe già cũng dần dần nổi tiếng, trở thành kẻ chứng giám tình yêu kiên trung nhất. Trong thôn vô hình trung như đã tăng thêm một cảnh quan nhân văn, đến cả những hướng dẫn viên chuyên nghiệp trong thành phố cũng theo đó mà kể cho du khách nghe câu chuyện về gốc hòe già.
Mỗi lúc như thế, trong lòng Hướng Viễn cứ thấy buồn cười, cô chính là kẻ sáng tạo ra câu chuyện cảm động đó, nhưng cô lại là người không tin vào câu chuyện này nhất. Nhưng điều này có gì là quan trọng? Đầm gà rừng trong thôn sau khi được cô sửa thành “đầm uyên ương”, người đến đó chẳng đã đông hơn nhiều hay sao? Quầy hàng bán quà lưu niệm của Hướng Viễn cũng làm ăn mỗi ngày một khấm khá, cô có được tiền, còn những chàng trai cô gái si tình nghe danh mà đến kia cũng có được liệu pháp cho trái tim, đó là một chuyện tốt hai bên đều có lợi cơ mà.
Hướng Viễn đã học đến lớp mười hai, vào học đã gần một tháng rồi, nhưng học phí vẫn chưa trả hết. Cô làm một tờ đơn xin nợ tiền, chỉ đợi thu nhập của bảy ngày này thì chẳng những có thể giải quyết được vấn đề học phí, mà cuộc sống mấy tháng sau đó của cô và Hướng Dao cũng không đến nỗi nào.
Gần đến trưa, Hướng Viễn nhẩm tính sơ một lượt, dẫn đường hai lần kiêm thuyết minh, cộng thêm số quà lưu niệm đã bán được, tổng cộng cũng được gần trăm tệ. Đó mới chỉ là số kiếm được trong buổi sáng đầu tiên của kỳ nghỉ này, có thể coi là làm ăn rất khá rồi. Hướng Viễn cất tiền kỹ lưỡng rồi mới thấy hơi khát, sực nhớ ra từ sáng tới giờ chưa có giọt nước nào vào miệng. Cô hớp một ngụm nước lọc mang theo bên người, thím hai Lý bán thạch dưới gốc hòe bảo cô ăn một bát thạch để giải khát, nhưng cô cười hi hi từ chối, nếu không bất đắc dĩ lắm thì không lợi dụng người khác, cũng không thiếu nợ nhân tình là nguyên tắc nhất quán của Hướng Viễn.
Ánh nắng ban chiều xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất bên dưới, văng vẳng trên đỉnh đầu có tiếng ve sầu kêu than mùa thu. Thời điểm này là lúc lưu lượng khách đến du lịch ít nhất, Hướng Viễn dựa vào gốc cây, không tự chủ được cũng lơ mơ buồn ngủ.
Lão Hồ xem bói ngồi cạnh gà gật được một lúc lâu đang dần tỉnh lại, uể oải ngáp mấy cái rồi nhìn Hướng Viễn nói: “Dù sao cũng không có khách, cô bé, có cần tôi đoán cho cô một quẻ không?”
Hướng Viễn cười bảo: “Chẳng phải ông luôn bảo đoán trước mệnh trời sẽ bị giảm thọ đó sao? Tôi không trả tiền, làm sao khiến ông bị tổn thọ lãng phí được?” Tuy ngoài miệng cô nói thế, nhưng trong lòng lại phản đối những trò thuật sĩ giang hồ vớ vẩn thế này. Lão Hồ này không phải người trong thôn, phiêu bạt tứ xứ lừa gạt để mưu sinh, cuối cùng đã đến thôn Lý này trong vô thức. Vừa hay gốc hòe già của thôn Lý đang được truyền tụng như một thần thoại, thế là ông ta mở công cuộc làm ăn bói toán cho mọi người dưới gốc cây này, mà cũng ăn nên làm ra lắm. Đến tìm ông nhờ bói toán đoán chữ là du khách, cầu vận chủ yếu là nhân duyên. Lúc Hướng Viễn rảnh rỗi cũng quan sát với thái độ bàng quan, nhìn lão Hồ nói năng linh tinh lộn xộn, tạo ra một quẻ bói thần kỳ, trong lòng thấy buồn cười: cũng chỉ có những người thành phố nhiều tiền đến nỗi chẳng biết tiêu vào đâu mới tin lời nói nhảm nhí của ông lão này, nếu quả thực ông ta đoán trước được tương lai, thì có cần phải bốn bể là nhà, gặp gì ăn nấy không? Có điều lão Hồ phàm khi bói toán đoán chữ, đa phần đều nói về những điều tốt, thỉnh thoảng cũng lệch lạc một chút, nhưng dù sao thu phí cũng không cao, cũng chỉ năm ba đồng, người ta cũng chẳng tính toán so đo gì. Nhưng Hướng Viễn sao lại mắc lừa ông ta được?
Lão Hồ cũng là người giỏi đoán nét mặt người khác, thấy vẻ mặt của Hướng Viễn như vậy thì biết trong lòng cô chẳng coi ông ra gì, thế là ông ta cười hề hề, bảo: “Tin cũng được, không tin cũng được, nếu cô cũng biết những trò này không đáng coi là thật thì sao không thử xem cho vui? Lão đây không sợ tổn thọ, chẳng lẽ cô không dám xem nó là trò chơi để nghe thử cho biết à? Không chừng người tin mới linh nghiệm đấy.”
Hướng Viễn không muốn đấu võ mồm với ông ta, dù gì cũng đang rảnh rỗi, bèn thuận tay mò ra một tờ giấy bói chữ dưới quầy hàng của ông ta ra, quẳng đến trước mặt ông. Lão Hồ mở tờ giấy ra rồi huơ huơ trước mặt Hướng Viễn vẻ bí ẩn, trên giấy là một chữ “hội” viết bằng bút lông.
“Hội… hội…” Ông túm lấy tờ giấy nhăn nhúm lẩm bẩm. Hướng Viễn khoanh tay trước ngực, chờ đợi xem ông ta nói phét. “Nói xem, “hội” giải thích thế nào đây?”
“Chữ ‘hội’ này ấy à, nếu tách hai phần trên dưới ra riêng, rõ ràng là một chữ ‘nhân’ và một chữ ‘vân’. Người ở trên mây, tức là người trên mọi người, cô bé, sau này chắc chắn sẽ phú quý giàu có.”
Hướng Viễn cười lớn, “Lão Hồ ơi là lão Hồ, ông đúng là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Tôi là người yêu tiền tham giàu, ông nhìn một thoáng đã nhận ra ngay.”
Lão Hồ cũng cười theo một hồi, nhưng rồi thu lại nụ cười rất nhanh chóng, nghiêm chỉnh đáp: “Có điều, nói đi nói lại thì, đã nói mây trời dễ tan, không có chữ “mây” này, thì chỉ còn lại một “người” cô độc. Phú quý tuy tốt, nhưng chỉ sợ những người thân thích trong cuộc đời cô không còn nữa, thì cuối cùng cũng chỉ đơn độc một mình thôi.”
Nụ cười của Hướng Viễn thoáng chốc cứng lại trên mặt, nhưng rồi cô lại lắc đầu cười trách: “Đừng giở chiêu này ra dọa tôi, có phải lại muốn bán cái thứ thuốc chết tiệt gì đó của ông không?”
Lão Hồ cười gian xảo, rút từ trong túi ra một đống những thứ linh tinh. Hướng Viễn nhìn theo, đều là những mặt dây chuyền có dây đeo màu đỏ, có quan âm, phật tổ, và cả kỳ lân.
“Đeo một chiếc bùa hộ thân vào thì có thể tai qua nạn khỏi…”
Lão Hồ chưa nói dứt, Hướng Viễn đã cười lạnh móc từ trong bao ra một đống những mặt dây chuyền lấp lánh chói mắt nhiều hơn cả lão, “Nói xem, những thứ của ông có phải lấy sỉ từ nhà họ Trần trong thị trấn không, lớn thì một tệ rưỡi, nhỏ thì tám hào? Ở đây tôi cũng còn một đống chưa bán được hết, nếu ông cần có thể để rẻ lại, màu sắc cũng còn đẹp chán so với đống đồ thứ cấp của ông.”
Lão Hồ cười khì đón lấy mọi thứ trong tay Hướng Viễn nhìn chăm chú, màu sắc quả nhiên đẹp hơn của ông nhiều. Ông lập tức biết ý chuyển đề tài ngay, lôi một mặt quan âm giả ngọc bích trong đó ra, nói: “Cái này làm cũng tốt lắm, có thể phịa là đồ thật. Chỉ tiếc là tượng quan âm này phía sau cổ có một vết nứt, quan âm đứt cổ, điềm xấu vô cùng, dù đẹp đến đâu cũng vô dụng thôi.”
Sắc mặt Hướng Viễn thoáng chốc thay đổi, cô cướp lấy những thứ đó lại từ trong tay lão Hồ, “Cái ông già này còn nói linh tinh, bị khách người ta nghe được thì cẩn thận tôi không để ông sống yên ổn trong thôn này đâu.”
Lão Hồ thấy cô nổi cáu thì biết không dễ đắc tội, nên vội vã chuyển sang vẻ mặt nịnh nọt: “Bà cô tôi ơi, lão đây chỉ nói đùa thôi mà, tưởng thật làm gì? Chữ “hội” lúc nãy tôi chưa nói hết, cái gọi là ‘hữu duyên thiên lý năng tương ngộ’, đây là điềm người đã đi xa quay về, không chừng cô bé hôm nay có thể gặp lại cố nhân đấy.”
Hướng Viễn sao chịu nghe những lời điên rồ đó nữa, nói một câu “tin ông mới lạ” rồi hoàn toàn phớt lờ ông ta. Cô hoài nghi nhất những thứ thần thần quái quái ấy, đương nhiên cũng sẽ không để tâm làm gì, nhưng nghe thấy những lời kỳ quặc từ lão bất tử ấy, đặc biệt là “thân thích không còn, cô độc một mình” gì đó, trái tim lại thít chặt lại một cách lạ lùng. Nhưng sự không vui của cô cũng chẳng kéo dài được bao lâu, vì cô đã rất nhanh chóng nhận được vụ làm ăn đầu tiên trong buổi chiều hôm ấy.
Đó là một cô gái trẻ ăn mặc và trang điểm kiểu dân thành phố, không chừng còn nhỏ tuổi hơn cả Hướng Viễn nhưng những cô gái như vậy thường đến đây có đôi có cặp, còn một mình thì rất hiếm thấy. Hướng Viễn thấy cô ấy thẫn thờ qua lại dưới gốc hòe già một lúc lâu, không giống như đang ngắm cảnh, cũng chẳng giống lạc đường nên cô chủ động đến hỏi đối phương xem có cần hướng dẫn viên hay không.
Vụ làm ăn này suôn sẻ đến kỳ lạ, cô gái ấy chẳng những đồng ý cho Hướng Viễn dẫn cô đi dạo trong thôn mà còn đưa luôn cho cô một tờ tiền màu đỏ hồng. Hướng Viễn mừng thầm, lấy tiền người khác thì phải bán sức nhiều vào, thế là cô kể cho cô gái kia nghe “truyền thuyết” thê lương nhưng đẹp đẽ của gốc hòe già lần thứ một nghìn lẻ một. Nếu cô đoán không nhầm thì một cô gái với độ tuổi này lúc nào cũng có cảm giác thích thú với những câu chuyện tình yêu kiểu ấy.
Hướng Viễn đoán đúng, cô kể như hát như vẽ còn đối phương nghe như say như đắm. Cuối cùng, khi Hướng Viễn kể đến đoạn cô gái trong truyền thuyết đã chứng kiến người mình yêu cưới người con gái khác ngay dưới gốc hòe già này, trong sự đau thương tuyệt vọng đã hóa thành thần cây. Đúng lúc định tạo một cái kết khiến người ta vương vấn bồi hồi thì cô gái đột ngột ngắt lời Hướng Viễn, cô nhìn gốc cây rồi thẫn thờ hỏi một câu: “Sau khi hóa thành thần cây, cô ấy phải đứng ở đầu thôn ngày ngày nhìn người cô yêu hạnh phúc ngọt ngào với kẻ khác, con cháu đông đủ, đó chẳng phải là tự hành hạ mình ư?”.
Hướng Viễn ngẩn ra một lúc. Cô đã kể chuyện này không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên có người hỏi một câu như vậy nhưng đầu óc cô vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tiếp lời: “Có lẽ cô ấy không có được hạnh phúc nên hy vọng được thấy người mình yêu hạnh phúc chăng?”.
Cô nghe thấy cô gái kia cười một cách đau khổ: “Vậy à?”.
Hướng Viễn chưa kịp trả lời thì cô gái kia đã hỏi tiếp một câu: “Chị có vậy không?”.
“Chuyện này à…” Cô đang định ậm ừ cho qua câu hỏi này để thoát hiểm thì cô gái đã quay lại mỉm cười hỏi cô: “Nếu người chị yêu đã yêu người khác, chị sẽ làm gì?”.
Hướng Viễn thấy câu hỏi này thật lạ lùng, có điều khách hàng là Thượng đế, cô vẫn trả lời: “Nếu thế tôi sẽ chuyển tình yêu của tôi sang thứ khác”.
“Thứ khác là thứ gì?”, đối phương truy hỏi như vẫn còn thắc mắc.
Hướng Viễn cười ha ha: “Chẳng hạn như tiền này. Tiểu thuyết vẫn hay viết, không còn tình yêu thì chí ít tôi vẫn còn tiền đó sao?”.
“Nếu như đến cả tiền cũng chẳng có thì sao?”
Xem ra cô đã đụng phải một cô bé vừa cứng đầu lại vừa nghiêm túc rồi đây. Trong sự ngạc nhiên, Hướng Viễn không kìm được đưa mắt quan sát người đứng trước mặt. Cô gái ấy không thể nói là xinh đẹp nhưng cũng không xấu xí, vóc dáng mảnh mai, mày mắt thanh tú, khóe môi bẩm sinh đã hơi cong lên, lúc nào cũng như đang cười. Chỉ có điều sắc mặt trắng bệch, mỏng như tờ giấy, có thể thấy lờ mờ mạch máu dưới lớp da trắng xanh đó. Nhìn cô gái này, Hướng Viễn bỗng nghĩ đến những mảnh vỡ bằng sứ được người dân vớt dưới đầm lên, trong sáng vì được nước tẩy sạch, trắng một cách mong manh, mềm yếu, và vụn vỡ…
Hướng Viễn tiếp tục đùa: “Ai khiến tôi không có những thứ đó thì tôi sẽ làm cho anh ta không thể sống yên ổn. Nếu tôi là cô gái trong truyền thuyết kia, tôi thà giết chết gã đàn ông đó chứ cũng không ngu ngốc đến mức biến thành một gốc cây”.
Cô gái chau mày bảo: “Nhưng giết người mà mình yêu thương đâu dễ dàng như thế? Nếu giết anh ta thì giết mình còn dễ hơn nhiều”.
Câu nói đó khiến Hướng Viễn cười phá lên, cô gái kia thấy Hướng Viễn cười cũng nghiêng ngả cười theo. Một lúc sau cô gái nói: “Ban nãy chị nói chị tên Hướng Viễn phải không? Hướng Viễn, chị thú vị thật, vừa đến đây đã gặp được chị, hay quá. Tôi là Diệp Linh, đến từ thành phố G”.
Trên gương mặt Hướng Viễn là nụ cười thân thiện nhất, nói chung cô thân thiện với tất cả những người mang lợi ích đến cho cô.
Cô gái tên Diệp Linh kia nhìn thấy đống mặt dây chuyền lớn nhỏ mà Hướng Viễn vẫn chưa kịp cất vào, tò mò lật giở ra xem.
“Thích không? Thích cái nào thì tôi để rẻ cho”, Hướng Viễn thấy lại có cơ hội kiếm tiền thì hưng phấn hẳn lên. “Đây đều là bùa hộ thân. Linh nghiệm lắm, đeo trên người không những có thể trừ tà mà còn được như ý nguyện”.
“Thật à?” Diệp Linh lựa chọn vẻ rất hứng khởi, cuối cùng cô cầm một mặt dây chuyền Quan Âm lên: “Cái này đẹp quá, bao tiền thế?”.
Hướng Viễn nhìn kỹ, thầm kinh ngạc, mặt dây chuyền trên tay Diệp Linh không phải là cái nào khác mà chính là “Quan Âm đứt cổ” mà lão Hồ chết tiệt kia đã nói. Thứ này Hướng Viễn vốn không hy vọng bán được, ai ngờ cô gái đến từ thành phố này lại thích nó đến vậy.
Nếu như trước đây, Hướng Viễn đã muốn bán thứ đồ này càng sớm càng tốt rồi nhưng khách hàng bây giờ lại là một cô gái xấp xỉ tuổi cô, rất ngây thơ trong sáng, quan trọng hơn là phóng khoáng chịu chi tiền. Hướng Viễn đã kiếm được một trăm tệ của Diệp Linh, lấy tiền người khác dễ dàng như vậy, cô không thể quá tính toán : “Cái này, mặt Quan Âm này có lỗi, đổi cái khác đi, còn nhiều cái đẹp hơn mà”.
“Chị muốn nói là ”Quan Âm đứt cổ” hả?”, Diệp Linh cười cười, nghịch mặt dây đó trong lòng bàn tay.
Thì ra cô ấy cũng biết. Hướng Viễn cũng không giấu giếm nữa, gật đầu: “Tuy tôi không tin lắm vào những thứ linh tinh này nhưng tốt nhất là bạn cứ chọn cái khác đi”.
“Không sao.” Diệp Linh tháo mặt Quan Âm đứt cổ ra rồi nói tiếp: “Thứ này kể ra cũng có duyên với tôi. Tôi nhìn thấy nó là đã thích ngay. “Vật tốt không bền”, biết đâu có vết nứt này mới là tốt thì sao”.
Hướng Viễn có đầu óc của người làm ăn, nếu người mua đã không so đo thì làm gì có đạo lý người bán chùn tay không chịu bán. Tượng Quan Âm này vốn là giả ngọc, không đáng bao tiền, Diệp Linh đã ra tay hào phóng giúp cô kiếm được một khoản kha khá, cô cũng hiếm khi có được lúc rộng rãi như vậy, thôi thì tặng chiếc mặt Quan Âm này cho Diệp Linh luôn vậy. Cô nghĩ thế, không chừng cô nàng lắm tiền này sẽ thấy vui hơn, đoạn đường tiếp sau lại càng ra tay hào phóng hơn cũng nên.
Diệp Linh cảm ơn rối rít khiến Hướng Viễn cũng thấy ngại ngùng. Thăm gốc hòe già xong, cô dẫn Diệp Linh đến “đầm Gà Rừng” trước kia -nay là “đầm Uyên Ương”.
Nội dung bài viết đã hiển thịThực ra cái đầm sâu rộng chừng mấy trăm mét ấy là một trong những nơi Hướng Viễn không muốn đến nhất, nhưng cũng chịu thôi, mùa này là lúc nước hồ trong và đẹp nhất, mặt nước trong vắt như ngọc bích phản chiếu những bóng cây ven bờ đầm, người không dễ dàng say đắm cảnh vật như cô cũng cảm thấy thần thái bay bổng phiêu diêu hơn hẳn.
Diệp Linh đi một vòng quanh đầm, tỏ ra rất vui sướng, nói nói cười cười với Hướng Viễn, gương mặt trắng bệch cũng ửng hồng lên khỏe mạnh.
“Hướng Viễn, đó là hoa gì thế?” Cô bỗng chỉ vào đóa hoa đỏ mọc lưng chừng triền đồi nhỏ cạnh bờ đầm, hỏi Hướng Viễn.
Hướng Viễn nghiêng người nhìn, “Ồ, hình như là đỗ quyên dại.”
“Đẹp thật.” Diệp Linh cảm thán một tiếng, sau đó nói với Hướng Viễn với vẻ ngượng ngập, “Tôi leo núi không được giỏi lắm, có thể nào phiền chị hái giúp tôi một đóa không?”
Hướng Viễn nhận lời, độ cao này đối với người đã quen leo núi như cô hoàn toàn không là vấn đề gì to tát cả.
“Vậy bạn đứng đây đợi tôi một lúc, tôi về ngay.” Cô nói với Diệp Linh xong, sải vài bước đến dưới chân đồi, vẫn chưa kịp trèo lên đã nghe thấy tiếng sột soạt của đám cây mọc lưng chừng, áo của người nào đó lộ ra một góc.
Hướng Viễn cười, “Trâu Quân, em đến tận đây hái rau cơ à?”
“Chị Hướng Viễn,” Trong đám lá dày đặc phía trên lộ ra gương mặt non nớt nhưng thanh tú của Trâu Quân, “Chị đến đây làm gì thế?”
“Hái hoa.” Hướng Viễn sợ Diệp Linh đợi lâu, nói vắn tắt chỉ vào đóa đỗ quyên dại, bảo với Trâu Quân. Cô quay đầu nhìn, Diệp Linh đã thong thả dạo bộ một mình cách xa đến hơn mười mấy mét.
“Chị thích cái này à?” Trâu Quân ngạc nhiên nhìn Hướng Viễn, “Đừng, đừng, cỏ ở đây trơn trượt lắm, chị đừng trèo lên, em hái cho.” Cậu ló người ra hái hoa xuống một cách dễ dàng, những giọt mồ hôi trên trán cũng lấp lánh như đôi mắt cậu.
Hướng Viễn đưa tay ra đón lấy cành hoa Trâu Quân đưa, vừa quay lại đã nhìn thấy Diệp Linh váy trắng đang đứng lặng lẽ bên hồ, cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì đó, sau đó đột ngột nhảy xuống, rồi biến mất không một tiếng động giữa làn nước đầm.
Chỉ trong một tích tắc, Diệp Linh đã mất hút giữa đầm nước sâu. Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, nếu không phải mặt nước đang gợn lên những đợt sóng, Hướng Viễn còn ngỡ mình đang gặp ảo giác trong buổi chiều nắng này. Bản năng phản xạ trong thoáng chốc đã khiến Hướng Viễn chạy như bay đến bên bờ đầm, vừa định nhảy xuống để cứu thì một cảnh tượng vụt qua thật nhanh trước mắt: Hướng Dĩ căng phềnh những nước đang nổi lờ đờ giữa mặt đầm, gương mặt nhỏ nhắn sưng phồng biến dạng, tím ngắt không một chút sinh khí nào.
Hướng Viễn run lên rất khẽ. Thế giới này tại sao lại kỳ quặc như thế? Có vô số người – như mẹ cô, như Hướng Dĩ, như rất nhiều những người dân vô danh bần cùng như kiến cỏ khác, rõ ràng là rất vất vả đau khổ, nhưng vẫn vật lộn chống cự để tiếp tục được sống, nhưng rồi cũng đành bất lực. Thế mà cô gái tên Diệp Linh này, tuổi còn trẻ, lại xinh xắn, phục trang tinh tế, rõ ràng là cuộc sống rất khá giả, cô ta sống còn tốt hơn những người khác gấp trăm lần, nhưng lại tự nguyện tìm đến cái chết. Thật mỉa mai thay!
Thiện cảm của sự gặp gỡ vô tình mà Hướng Viễn dành cho Diệp Linh thoáng chốc bay biến mất, cô căm ghét những người khinh thường mạng sống của bản thân, thậm chí còn đem cái chết ra để trù tính, loại người này nhu nhược, hèn hạ, bất lực, không đáng được thông cảm. Cô nghĩ, nếu cô gái tên Diệp Linh này đã muốn chết như thế, mình việc gì phải ngăn cản? Chẳng thà để cho cô ta được toại nguyện. Cô đờ đẫn nhìn sóng nước trên mặt đầm mỗi lúc mỗi tĩnh lặng, cho đến khi nghe thấy âm thanh lăn vèo vèo xuống triền dốc gần đó ở phía sau lưng. Rất nhanh, Trâu Quân với chiếc quần bị cào rách mấy đường, trên đùi đầy những vết máu do bị cỏ nhọn đâm vào, thở hổn hển chạy đến bên cạnh cô.
“Chị Hướng Viễn, lúc nãy… lúc nãy chị ấy…” Trâu Quân rõ ràng cũng đã nhìn thấy cảnh Diệp Linh trầm mình khi còn đang vắt vẻo ở lưng chừng sườn núi. Bình thường cậu vẫn trèo cây leo núi nhanh nhẹn linh hoạt như một chú khỉ, chỉ do khi nãy quá hoảng hốt nên mới hụt chân lăn lông lốc xuống dưới. Cậu cuống quýt chạy đến bên Hướng Viễn, nhưng lại bị nét hằn học và thản nhiên thoáng qua trên mặt cô làm giật mình một phen.
Trâu Quân đang vội cứu người, lúc cấp bách quá cũng không nói được gì, lại thấy xung quanh chẳng có một ai, thế là cậu nghiến răng, kéo lê một chân bị thương xuống nước. Mới bơi được vài mét, cơn đau ở vết thương trên chân khiến Trâu Quân không còn sức lực đâu nữa. Nhìn thấy bóng áo trắng của cô gái kia lập lờ thoắt ẩn thoắt hiện ở gần đó, cậu gắng sức muốn bơi đến gần, nhưng lại không cẩn thận sặc phải một ngụm nước to, đầu óc trống rỗng, gót chân như có một bàn tay vô hình đang nắm cậu kéo xuống đáy đầm.
Đầm gà rừng này tuy không lớn nhưng sâu khiếp đảm, dù đang là mùa hè nồng nực, song nước vẫn lạnh đến tê người. Nghe nói ở đáy đầm có đến mấy nơi mà những người lớn thạo bơi lặn nhất thôn cũng không mò thấy đáy. Chính vì thế mà năm ấy khi Hướng Dĩ rơi xuống nước, tuy rất nhiều người giúp tìm kiếm cậu nhưng cũng chẳng cách nào tìm ra thi thể ngay. Đầm nước này cứ cách mấy năm lại dìm chết người, bọn trẻ trong thôn đều được người lớn cảnh cáo không được phép đến đây bơi lội…
Lúc này, Trâu Quân đã bắt đầu hoảng loạn, vật lộn một lúc nhưng chân tay cứ không nghe lời, đặc biệt là bên chân bị thương đã mất đi cảm giác, ý thức cũng mơ hồ dần. Trong tuyệt vọng, bỗng cảm thấy có người đang kéo cậu bơi vào bờ. Đợi khi cậu phục xuống mặt đất ho ra mấy ngụm nước, hoàn hồn dần, thì Hướng Viễn toàn thân đã ướt đẫm, đang kéo cô gái kia lên gần bờ. Cậu vội vã bò dậy chạy đến gần bờ giúp Hướng Viễn một tay, hai người ra sức hợp lực mới kéo nổi cô gái đã mất hết ý thức kia rời khỏi mặt nước.
Hướng Viễn mệt nhoài người, thở không ra hơi nữa, cô cố hỏi một câu: “Trâu Quân, em có sao không?” Thấy cậu ho sặc sụa, lắc đầu lia lịa mới chuyển sự tập trung sang Diệp Linh đang nằm im trên đất. Gương mặt cô ta không một chút máu, lồng ngực cũng chỉ hơi phập phồng không nhìn rõ.
“Chị Hướng Viễn, làm sao đây? Chị ấy sẽ không chết chứ?” Trâu Quân dù gì vẫn là một cậu bé, sợ hãi đến mức suýt khóc.
Hướng Viễn chỉ về phía cánh đồng gần bên bờ đầm, vội vã bảo Trâu Quân: “Em mau đi, dắt trâu của chú Hai Lý đến đây.”
Trâu Quân lập tức hiểu ý, cũng mặc kệ vết thương trên chân, quay đầu chạy một mạch về phía Hướng Viễn chỉ.
Cùng với lúc Trâu Quân dắt trâu của chú Hai Lý đến, phía sau còn có một đám dân trong thôn và du khách nghe chuyện chạy đến xem tình hình. Trong đó có một số người dày dạn kinh nghiệm đưa Diệp Linh vắt lên lưng trâu, để cô nằm úp sấp lên trên đó, mặt hướng xuống đất, sau đó đuổi cho trâu chạy.
Hướng Viễn bước ra khỏi đám người đó để hít thở. Trời tháng mười, gió phất qua cơ thể đang ướt đẫm, lạnh tê tái. Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của mọi người, biết được Diệp Linh đã nôn hết nước trong bụng ra, nghĩ mình đã nhặt được một mạng sống trở về. Xem như cô ta may mắn, Hướng Viễn nhếch môi, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm hẳn, không rõ là vì đã cứu được một mạng người, hay là vì sự cứu rỗi cho cái ý nghĩ ác độc nảy ra một thoáng trong nơi sâu thẳm của trái tim mình khi nãy.
Cô vắt nước trên áo mình, tạ trời tạ đất, tiền trong túi tuy đã bị ướt nhưng vẫn còn đó. Không về nhà thay quần áo thì còn ở đây đợi gì nữa? Cô đi về hướng nhà mình, văng vẳng nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo phía sau.
“Chị Hướng Viễn…”
Cô biết ngay là cậu nhóc Trâu Quân kia, nên quay lại chỉ vào đùi cậu, “Mau đến trạm y tế thôn sát trùng vết thương đi, đùi rách đến mức này, cẩn thận dì của em lại tính sổ với em cho xem.”
Chương 4
Cố nhân trở về
Rất nhiều thứ cô vẫn nhớ nhưng anh lại lãng quên mất rồi
Hướng Viễn về nhà, thấy bộ dạng chị như vậy, Hướng Dao muốn hỏi nhưng không dám mở miệng, chỉ lẳng lặng đi đun nước. Khi Hướng Viễn tắm nước nóng, thay quần áo bước ra thì hàng xóm đã đưa Diệp Linh yếu ớt về nhà cô rồi. Thì ra, sau khi Diệp Linh được cứu, những du khách đến xem tuy đông nhưng chẳng ai quen biết cô gái đột nhiên bị rơi xuống nước này. Hơn nữa, không hiểu là do bị sốc nặng hay vẫn chưa kịp hồi phục mà sau khi tỉnh dậy mặt Diệp Linh không một chút xúc cảm, chẳng nói tiếng nào. Người dân trong thôn không còn cách nào khác, đành đưa cô ta tới trạm y tế, bác sĩ bảo không còn gì nghiêm trọng nữa nên họ chỉ còn biết khiêng cô đến nhà Hướng Viễn. Một là Hướng Viễn là người cứu cô, hai là nhà họ Hướng, có hai cô con gái, chăm sóc Diệp Linh cũng thuận tiện hơn.
Hôm ấy, tất cả những phòng trống trong nhà đều có khách, Hướng Viễn đành sang ngủ cùng Hướng Dao, nhường phòng mình cho Diệp Linh. Hướng Dao đang cùng hai cô gái nữa trong thôn lấy quần áo sạch của Hướng Viễn thay cho Diệp Linh đang nửa tỉnh nửa mê.
Tất bật vội vã cả một buổi chiều, khi một thứ dần ổn định thì mặt trời đã ngả về tây. Hướng Viễn cẩn thận phơi những tờ tiền ướt trong bếp, còn mình thì ngồi xuống bậu cửa. Lên khỏi đầm đã lâu, cô cũng đã mặc thêm quần áo mà vẫn thấy lạnh, đầu nặng, cổ họng rát như bị lửa đốt, muốn bảo Hướng Dao rót cho cốc nước mà không biết con bé chết tiệt ấy đã chạy biến đi đằng nào rồi. Cô đã sớm biết cách chăm sóc bản thân nên cũng biết rõ mình đã bị cảm lạnh. Từ trước đến nay cô vẫn rất khỏe mạnh, bình thường cũng hiếm khi đau đầu cảm sốt, vậy mà hôm nay chỉ dầm nước một chút mà đã trở nên thê thảm thế này, chẳng lẽ cô nàng thành phố kia đã truyền nhiễm tính tiểu thư cho cô rồi? Hướng Viễn nghĩ đến đây liền bật cười. Cô nghĩ ngồi đợi một lúc rồi về ngủ một giấc vậy, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.
Lần này Hướng Viễn không được toại nguyện, khi ý thức vừa bắt đầu hỗn độn, cô đã nghe thấy chú trưởng thôn hai Lý gọi: “Hướng Viễn,Hướng Viễn, người nhà của cô gái kia đến rồi. Ha ha, cháu đoán xe, là ai nào…”
Câu sau của chú hai Lý vẫn chưa kịp nghe tường tận thì ánh mắt của cô đã nhìn thấy bóng dáng sau lưng chú.
Người ấy rất giống anh nhưng sao lại là anh được? Thế nhưng giọng nói ấy rõ ràng rất quen thuộc: “Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?”
Hướng Viễn, sao cậu lại ngồi ở đây?
Trước kia mỗi lần anh đi học, cô luôn đứng đợi ở thung lũng gần nhà anh. Lúc anh nói câu đó đều bật cười rất rạng rỡ. Hướng Viễn ở đây, đương nhiên là để đợi anh rồi.
Hướng Viễn cười, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, “Diệp Khiên Trạch, sao cậu lại đến trễ thế? Hại tớ đợi lâu ơi là lâu.”
Nhưng nét mặt của anh lúc đó không lo âu như thế này.
Hướng Viễn đột nhiên tỉnh táo hẳn, không biết sức lực ở đâu ra khiến cô đứng phắt dậy, lúc nhìn rõ người trước mặt mình, nghi ngờ càng tăng thêm.
“Khiên Trạch? Sao lại là cậu?”
Anh vội vã bước qua bậu cửa tiến vào trong” “Hướng Viễn, chúng ta nói chuyện sau đi.”
Hướng Viễn thoáng sững sờ, vội vàng theo Diệp Khiên Trạch vào trong.
Diệp Linh đã tỉnh dậy, đang nằm trên giường. Diệp Khiên Trạch bước đến, không nói một lời, chỉ cúi đầu nhìn cô.
Diệp Linh đột nhiên mỉm cười, niềm vui ngây thơ như một đứa trẻ vừa có được kẹo ngọt.
Cô lên tiếng trước, một câu nói không đầu không đuôi: “Anh muốn nói gì với em?”
Diệp Khiên Trạch sửa lại chăn cho cô rồi nói: “Ra ngoài chơi cũng phải nói cho nhà một tiếng chứ. Còn nữa, sợ nước mà còn đùa, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.”
Anh né tránh ánh nhìn của Diệp Linh,quay đầu lại đụng ngay ánh mắt của Hướng Viễn.
“Cám ơn cậu, Hướng Viễn!” Lúc này, trên gương mặt anh mới xuất hiện nụ cười thành thật: “Cám ơn cậu đã cứu em gái tôi.”
Hướng Viễn cũng cười nhưng trong lòng cô lại có cảm giác bất an không nói rõ được. Thì ra Diệp Linh là em gái cậu ấy, chắc là con chú Diệp và người vợ mới sau khi chú về thành phố. Chuyện Khiên Trạch cảm ơn không có chút vấn đề gì, vấn đề là ở chỗ Hướng Viễn chưa từng nghĩ rằng, cố nhân trùng phùng, thái độ đầu tiên khi anh đối diện với cô lại là một lời cảm ơn.
Cảm ơn là lịch sự, khách sáo, là đối ngoại, xa cách, thế nên những người thân thiết với nhau không cần nói lời cảm ơn. Lời cảm ơn của Diệp Khiên Trạch là dành cho cô – một người ngoài- đã vô tình cứu người nhà anh. Quen và lạ đã phân rõ. Diệp Khiên Trạch trong trí nhớ của Hướng Viễn là người vô cùng gần gũi, thân thiết với cô. Năm mười bốn tuổi, khi Diệp Khiên Trạch cùng bố về thành phố, Hướng Viễn đứng trên đỉnh ngọn núi sau thôn nhìn anh đang đứng gần gốc cây hòe già ở đầu thôn, chần chừ không chịu nhúc nhích, ánh mắt đang tìm kiếm cô gái nhỏ luôn bầu bạn bên anh trong đám đông hàng xóm vây quanh nhưng không thấy đâu cả. ai có thể quên được, dưới ánh trăng sơn cước trong sáng thuở thiếu thời, họ đã ngồi cạnh nhau bên khe suối nhỏ, Diệp Khiên Trạch từng nói: “Hướng Viễn, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau.” Khi ấy, Hướng Viễn không nói gì nhưng trong lòng lại khẳng định chắc chắn rằng, họ thân thiết với nhau như thế, ai có thể chia lìa được? Cho dù có một ngày anh đi rồi, cũng sẽ có lúc cô bay đến bên anh. Cô không tiễn anh vì sợ nước mắt chia ly, đi là điều tất yếu, bịn rịn đưa tiễn còn có ý nghĩa gì chứ? Bóng dáng Diệp Khiên Trạch cứ chần chừ quay đầu tìm kiếm đã biến mất khỏi tầm nhìn của Hướng Viễn. Đã bốn năm trôi qua, hôm nay gặp lại, anh đã cười và nói cám ơn cô vì người thân của anh.
Hướng Viễn cảm thấy đầu mình đau nhức. Nghĩ nhiều quá rồi, Hướng Viễn, bình thường mày có như vậy đâu! Môi cô mấp máy, lời nói chất chứa nụ cười: “Cám ơn tôi làm gì? Cứ xem như chiếc bình quý Solomon đã thực hiện nguyện vọng đầu tiên của mình.”
Diệp Khiên Trạch cười vẻ hiểu ý, ám hiệu mà chỉ có họ mới hiểu đã khiến khoảng cách bốn năm trở nên mơ hồ. Hướng Viễn lúc này như mới thấy được người bạn gần gũi thân thiết đã trưởng thành bên mình năm nào. Anh nhìn xung quanh, nghĩ ngợi rồi nói: “Tôi muốn đến thăm A Quân.”
“Đi đi, hai người đã lâu không gặp nhau rồi? Chắc giờ nó đang ở nhà. Tôi không đi cùng cậu đâu, có chuyện gì cứ về đây tìm tôi.” Hướng Viễn vẫn đứng vững, đến cả Hướng Dao cũng không nhìn ra chị mình đang ốm bởi xưa nay Hướng Viễn không hề thích người khác nhìn thấy mình yếu đuối bất lực. Nhưng vào lúc này đây, cô bỗng ao ước Diệp Khiên Trạch sẽ hỏi mình một câu: “Hướng Viễn, có phải cậu thấy không khỏe không?”
Cô biết mình yêu cầu quá đáng với anh, đã gần bốn năm anh không quay về rồi, những chuyện đang đợi phía trước còn quá nhiều, làm sao anh có thể quan tâm hết từng chuyện một cách sáng suốt rõ ràng được? Thím Trâu, mẹ ruột anh cũng là một người mạnh mẽ, sau khi ly hôn với chú Diệp rồi cải giá, đã cắt đứt liên lạc đôi bên. Lúc chú Diệp đón Khiên Trạch đi, thím không ngăn cản nhưng từ đó cũng mất hẳn liên lạc. Hướng Viễn cũng nghe người ta nói, chú Diệp sau khi trở về thành phố đã cưới vợ khác. Nhà họ Diệp mấy năm ấy sống rất khá, bên ấy đã từng lấy danh nghĩa của Khiên Trạch gửi tiền về cho thím ấy mấy lần đều bị trả lại hết. Khiên Trạch muốn quay về thăm mẹ nhưng cũng bị thím từ chối. Thím đã cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Diệp. Sau khi thím qua đời, nhà họ Trâu cũng không biết phải báo tin cho con trai lớn của thím thế nào. Gần đây họ mới biết tin này, thế nên Hướng Viễn đã có linh tính rằng anh sẽ quay về. Chỉ có điều không ngờ lại nhanh như vậy, mà lại còn vì chuyện của Diệp Linh. Lão Hồ kia buổi sáng mới nói có điềm rằng “cố nhân trở về”, trước giờ ông ta vẫn nói quàng nói xiên, lần này không ngờ lại đoán trúng.
“Vậy tôi đi trước. Diệp Linh… em gái tôi, phiền cậu chăm sóc nó”, Diệp Khiên Trạch nói.
Hướng Viễn nhớ đến sự khác lạ của Diệp Linh bên bờ đầm. Cô em gái cùng cha khác mẹ của Diệp Khiên Trạch tại sao lại một mình trở lại nơi anh trai mình từng sinh ra và lớn lên? Vì sao lại nhảy xuống đầm sâu? Anh em họ gặp nhau sao lại khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ? Hướng Viễn thấy hoài nghi. Diệp Linh tạm thời không còn nguy hiểm gì nữa, Trâu Quân cũng là em trai ruột của Diệp Khiên Trạch, có chuyện gì thi đợi khi anh gặp được Trâu Quân rồi nói cũng không muộn.
Diệp Khiên Trạch đi rất lâu. Hướng Viễn nằm trên giường Hướng Dao ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đêm đã khuya. Cô bảo Hướng Dao đến trông Diệp Linh, lúc nó về phòng lấy chăn nệm, vô tình thốt ra một câu: “Cái người đang nằm trong phòng chị ấy, chẳng thấy có động tĩnh gì cả nhưng không biết tại sao gối lại ướt đẫm một khoảng lớn.”
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiên Trạch cũng Trâu Quân quay lại nhà Hướng Viễn. Năm ấy khi Diệp Khiên Trạch đi, Trâu Quân đã chín tuổi nên nó nhớ được rất nhiều chuyện. Diệp Khiên Trạch là một ông anh tốt, trước kia tình cảm anh hem họ luôn thân thiết, thế nhưng đã mấy năm không gặp, Trâu Quân lại tỏ ra bẽn lẽn ngại ngùng trước mặt anh mình. Trước cậu cũng không phải là người có tính cách hướng ngoại, nay theo sau anh trai đến nhà Hướng Viễn – nơi cậu thân thuộc và thường xuyên lui tới – cậu vẫn trầm lặng đến lạ lùng.
Diệp Khiên Trạch vào thăm Diệp Linh, cô vẫn chưa tỉnh, dáng vẻ ngủ say yên tĩnh một cách kỳ lạ. Diệp Khiên Trạch thở dài, nghe thấy Hướng Dao gọi ở cửa phòng: “Anh Diệp, chị em gọi anh vào ăn sáng.”
So với vẻ thẹn thùng trước mặt anh mình của Trâu Quân, Hướng Dao lại tỏ ra dạn dĩ hơn nhiều với “anh Diệp” mà khi xưa vẫn thường lui tới nhà cô. Cô gọi Diệp Khiên Trạch rồi đi về phía nhà bếp, bình thường Hướng Viễn bận nhiều việc nên đa số việc vặt trong nhà do Hướng Dao làm.
Bữa sáng của nhà họ rất đơn giản, chỉ gồm cháo trắng và rau, còn có sữa đậu tươi mà sáng sớm Hướng Dao đã đến hàng sữa đậu trong thôn mua dưới sự dặn dò đặc biệt của Hướng Viễn. Hướng Dao đổ sửa vào mấy chiếc cốc rồi một thìa đường trắng nhỏ theo thói quen, Hướng Viễn bỗng ngăn cô lại:
“Một cốc không bỏ đường, đổi thành một thìa một thìa muối. Diệp Khiên Trạch uống thứ này luôn thích mặn một chút.” Hướng Viễn bảo.
Hướng Dao ngẩn ra một lúc, làu bàu: “Khẩu vị của anh Diệp kỳ quặc thế không biết.” Tuy nói vậy nhưng Hướng Viễn đã mở miệng bảo thì cô vẫn phải y theo lời mà làm.
Bốn người ngồi quanh chiếc bàn ăn nhỏ có đến mười mấy năm lịch sử của nhà Hướng Viễn, Trâu Quân giúp bày biện bát đũa lên bàn.
Diệp Khiên Trạch lên tiếng với chút hối lỗi: “Hướng Viễn, lần này chúng tôi làm phiền đến cậu nhiều quá.”
Hướng Viễn chìa một tay ra với anh: “Nếu cậu thấy ngại thì có thể trả tiền cho tôi như những du khách khác.”
Diệp Khiên Trạch biết cô mượn lời nói đùa để trách mình khách sáo nên cười cười rồi không nói gì nữa, cúi đầu uống một ngụm sữa đậu trước mặt. Bỗng nhiên anh ngẩn ra, đôi lông mày hơi chau lại, có điều anh đã nhanh chóng che giấu được vẻ mặt lạ thường của mình.
Nhưng Hướng Viễn nhận ra ngay cử chỉ khác thường đó của Diệp Khiên Trạch. “Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”, cô hỏi.
Diệp Khiên Trạch nuốt ngụm sữa đậu với vẻ tự nhiên, cười nói: “Không có gì, Hướng Viễn, tôi tưởng uống sữa đậu mặn là thói quen của người phương Bắc chứ?”
Hướng Viễn ngây ra một lát rồi nói: “”Chẳng phải trước kia cậu vẫn thích thêm ít muối vào trong sữa hay sao? Lúc ấy, tôi vẫn hay cười cậu là kẻ kỳ quặc.”
“Vậy à?” Diệp Khiên Trạch khựng lại nghĩ ngợi rồi lại cười nói: “Chắc là do những tư tưởng lạ lùng thời nhỏ thôi. Cậu vẫn còn nhớ à?”. Sợ làm phật lòng Hướng Viễn nên anh cố ý uống thêm ngụm lớn.
...
Hướng Viễn giằng cốc sữa trong tay anh, quay lại nói với Hướng Dao: “Đổ cốc này đi rồi đổi cốc ngọt.”
Không cần, không cần mà”, Diệp Khiên Trạch vừa nói vừa ngăn Hướng Dao lại.[
Hướng Viễn cười giễu cợt mình: “Không sao, tại tôi thôi, những gì tôi nhớ đều là những chuyện cũ rích từ lâu rồi. Đã lâu thế mà cứ tưởng cậu vẫn như xưa. Hướng Dao, đem đổ đi.”
Trâu Quân nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng: “Không cần, em đổi cho anh vậy. Em thích uống mặn một chút.”
Hướng Viễn nhướng mày vẻ bất ngờ: “Ủa, sao hai anh em nhà này lúc nhỏ đều có sở thích kỳ quặc thế nhỉ?”
Hướng Dao lừng khừng đứng ở đó không biết làm gì, mãi một lúc sau mới ngồi xuống, đặt mạnh cốc sữa đậu mặn xuống trước mặt Trâu Quân.
Sau khi đổi cốc, bốn người im lặng ăn sáng, không ai nói gì.
Hướng Dao buông đũa sớm nhất, nhìn Trâu Quân rồi lại ngắm Diệp Khiên Trạch, đột nhiên nói: “Anh Diệp, anh cao hơn trước nhiều quá. Hai anh em giống nhau thật, có điều anh đẹp trai hơn Trâu Quân nhiều.”
Bình thường cô bé không phải người hay nói, lúc này lại thốt ra một lời vô tâm với vẻ ngây thơ đặc biệt của một cô bé khiến Diệp Khiên Trạch cười phá lên. Hướng Viễn cũng không nhịn được cười nhưng trong lòng cô lại không cho là như vậy. Thực tế, tuy hai anh em Diệp Khiên Trạch và Trâu Quân không cũng một cha nhưng quả thật rất giống nhau. Điều khác biệt là, Diệp Khiên Trạch giống bố anh hơn, trán cao mắt sâu, Trâu Quân lại giống mẹ ruột cậu, mày mắt thanh tú nhưng họ đều là những anh chàng đẹp trai. Người anh đã trưởng thành nên có mùi vị thư sinh hơn, người em vẫn còn sự non nớt của các cậu nhóc, dù thế nhưng quả thật cũng rất khó phân bì cao thấp.
Hướng Viễn không hiểu sao Hướng Dao lại thốt ra một câu như vậy, có điều cô cũng chẳng lấy gì làm bất ngờ cho lắm. Hướng Dao và Trâu Quân chẳng những cùng tuổi mà từ tiểu học đến năm lớp bảy luôn học cùng lớp với nhau. Theo lẽ thường thì hai người gần tuổi nhau, hai nhà lại gần gũi thì tình cảm sẽ thân thiết hơn, những điều này không thể khiến họ trở thành bạn thân. Bên phía Trâu Quân thì không có gì, nhưng do Hướng Dao lúc nào cũng thấy cậu chướng mắt nên hai đứa mà ở gần nhau thì Hướng Dao thể nào cũng phớt lờ hoặc lườm nguýt khó chịu với cậu. Sau khi lên cấp hai, từ thôn đến trường ở xã là đường núi dài gần mười dặm, có lúc Hướng Viễn bảo Hướng Dao đi cùng Trâu Quân cho có bạn có bè, dễ trông chừng nhau hơn nhưng Hướng Dao nhất quyết không chịu, một là sẽ đi trước nửa tiếng, hai là cố gắng trì hoãn thời gian để đi chậm hơn, tóm lại là không muốn đi cùng với Trâu Quân. Hướng Viễn nghe nói, dù có học cùng trường nhưng Hướng Dao không nói với Trâu Quân câu nào.
Hướng Dao không phải là mộ cô bé khó gần, trong trường bạn bè cũng khá nhiều, nhưng hình như lại tỏ ra đặc biệt khó chịu với Trâu Quân. Hướng Viễn nhớ lúc còn bé, hai đứa vẫn chơ đùa cùng nhau mà, từ khi nào và tại sao lại có tình trạng như thế này? Hướng Viễn hỏi Trâu Quân, cậu cũng tỏ ra hoang mang. Sau này, cô cũng lười, chẳng buồn đả động đến những chuyện cỏn con như vậy nữa.
Trâu Quân thấy Hướng Dao đem mình ra so sánh với anh trai mà cũng không quên hạ thấp bản thân mình nhưng cũng chẳng giận dỗi gì, vẫn uống từng ngụm sữa đậu mặn.
Ăn sáng xong, theo lời thỏa thuận từ trước, Hướng Viễn phải đưa mấy du khách trọ trong nhà lên núi ngắm cảnh. Lúc về phòng chuẩn bị đồ đạc, cô mở hộc tủ ra, không biết là vô tình hay cố ý, một tệp thư dày cộp mà Diệp Khiên Trạch viết cho cô trong những ngày tháng anh vừa lên thành phố trượt ra khỏi chiếc hộp nhỏ mà cô vẫn dùng để cất tiền.
Hướng Viễn phủi những bụi phủ mờ trên tập thư ấy. Cô rất ít khi lật giở tư từ cũ ra xem nhưng vẫn nhớ rõ, tổng cộng hai mươi mốt bức, ngoài ra còn có mấy tấm bưu thiếp vào những lúc lễ tết nữa. Lúc Diệp Khiên Trạch mới về thành phố, những bức thư anh viết cho cô bay đến như những bông tuyết rơi. Khi ấy, lần đầu anh đến một gia đình xa lạ, một thành phố xa lạ, có rất nhiều chỗ không quen biết, Hướng Viễn là người duy nhất để anh tâm sự. Lúc đầu, những bức thư anh viết lúc nào cũng dài đến mấy trang giấy, kể lại những chuyện mới lạ của thành phố và nỗi hoang mang của mình và cả sự nhớ nhung bạn cũ và quê hương. Thư trả lời của Hướng Viễn bao giờ cũng chỉ ngắn gọn một trang giấy, trong lòng cô có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng khi hạ bút lại thấy những thứ đáng để nói quá ít, cô chỉ an ủi anh rằng đợi đến khi quen rồi sẽ phát hiện ra ở thành phố lớn chắc chắn có nhiều thứ tốt hơn cái thôn nhỏ này nhiều.
Những bức thư sau này của Diệp Khiên Trạch cũng chứng minh điều cô nói là đúng. Anh dần dần hòa nhập vào cuộc sống mới, bắt đầu kể với cô về gia đình mới của ình – người cha đã bao năm anh chưa gặp, người mẹ kế dịu dàng ít nói và một cô em gái nhỏ kém anh hai tuổi. Anh nói họ đều đối xử với anh rất tốt, cuộc sống trong trường cũng rất suôn sẻ, anh còn quen được vài người bạn mới. Nghe đến đây, Hướng Viễn chợt có cảm giác được an ủi. Mỗi lần gửi thư là phải cuốc bộ rất xa lên xã nên cô thường làm người lắng nghe. Thỉnh thoảng cô cũng gửi lại một hai bức thư, kể về những tin mới trong thôn, chú hai Lý kế bên nhà anh đã làm trưởng thôn, tên khốn cùng lớp họ đã đi lính… họ nói về cuộc sống của riêng mình, càng nói càng khác xa nhau, dần dần rồi cũng nói ít lại. Những bức thư của anh từ mỗi tuần một bức biến thành một tháng một bức, về sau thỉnh thoảng mới có một bức rồi lại thành một tấm bưu thiếp cho mỗi dịp lễ… Bắt đầu từ lúc nào nhỉ? Hình như là năm thứ ba sau khi anh trở về thành phố, hai người đã hoàn toàn mất liên lạc.
Hướng Viễn không trách cứ ai, cô có thể hiểu Khiên Trạch: anh luôn là người hiền lành, hoài niệm, chỉ có điều họ đã chia xa nhau lâu quá rồi, thế giới họ sống cũng khác xa nhau. Chỉ dựa vào những cánh thư thì tình cảm cũ dù sâu nặng đến mấy cũng nhạt nhòa, đó là chyện không thể tránh được. Không chỉ có anh, nhiều lúc cô cũng nhấc bút lên rồi không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chỉ mong đợi một ngày, cô có đủ sức mạnh để bay khỏi cái thôn nhỏ “ếch ngồi đáy giếng” này, được đứng trên cùng một mảnh đất với anh, cùng ngắm nhìn thế giới ở một độ cao như nhau. Cô tin mình sẽ làm được! Nhưng lần này, sự trở về của anh khiến cô thấy hoảng hốt, quay lại nhìn, Hướng Viễn đã phát hiện ra sự nhỏ bé và bất lực của mình trong đoạn trường thời gian và khoảng cách.[/FONT]
Cô nghe thấy có tiếng gõ cửa rất khẽ. Diệp Khiên Trạch đứng ở cửa, anh đến thăm cô em gái Diệp Linh vẫn mê man chưa tỉnh. Hướng Viễn nhanh chóng nhét những bức thư trên tay về chỗ cũ, đóng ngăn tủ lại rồi quay người nhìn anh mỉm cười, hạ giọng nói: “Tôi bảo Hướng Dao chuẩn bị cho Diệp Linh một ít cháo, vẫn hâm trên bếp. Khi nào cô ấy tỉnh thì cậu bảo Hướng Dao mang vào là được. Tôi phải đi đây”
Diệp Khiên Trạch đến bên Hướng Viễn, thấy trên chiếc bàn học sơ sài có đặt vài chiếc ảnh cũ. Cô vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ cũ, không nói gì nhưng cũng chẳng bỏ đi
“Hướng Viễn, lần này quay về gặp A Quân và cậu, bỗng dưng cảm thấy những ngày tháng trước kia trở nên xa xôi quá, nhưng lại rất đáng hồi tưởng. Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Cảm giác được gặp lại bạn cũ thật khác lạ.”
Hướng Viễn đáp: “Nếu đã như vậy thì bây giờ về rồi, ở lại thêm vài ngày đi. Em gái cậu vẫn chưa khỏe lắm, nghỉ ngơi dưỡng sức cũng tốt. trường các cậu chẳng phải cũng được nghỉ lễ sao…”
“Em gái tôi…” Diệp Khiên Trạch do dự một lúc rồi nói tiếp: “Sao nó lại rơi xuống nước vậy? Trước đó nó có nói gì không?”
Hướng Viễn liếc nhìn về phía Diệp Linh đang nằm trên chiếc giường gần đó rồi trả lời: “Không nói gì cả. có điều tôi không thấy là cô ấy “rơi” xuống nước nhưng vì lý do gì thì tôi không rõ. Khiên Trạch, cô em gái này của cậu… nên trông chừng chặt vào thì tốt hơn…”
Diệp Khiên Trạch không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, anh trầm mặc như có tâm sự u buồn nhưng lại chẳng nói gì. Hướng Viễn nhìn góc mặt nghiêng nghiêng của anh, ánh mắt anh vẫn như xưa: hiền lành dịu dàng. Anh là người tốt, lúc nào cũng suy nghĩ cho mọi người, mong muốn mọi thứ được tốt đẹp nhưng không biết trong những năm cô không ở bên cạnh, anh có được như ý hay không?
Như muốn phá vỡ sự tĩnh lặng, Diệp Khiên Trạch chỉ vào một bức ảnh cũ được lồng trong khung kính treo trên tường của Hướng Viễn, hỏi vu vơ: “Bức ảnh này chụp năm nào thế? Bối cảnh chắc là ở khe suối mà chúng ta hay câu cá nhỉ?”
Hướng Viễn nhìn anh: “Đúng, trí nhớ của cậu tốt lắm. Phải rồi, Khiên Trạch, cậu ở lại với Diệp Linh, tôi lên núi với khách đây. Buổi tối tôi đến tìm cậu.”
Hướng Viễn vội vã đưa khách lên núi. Cô biết kể rất nhiều điển cố và truyền thuyết trong núi, tính cách lại phóng khoáng, dễ thương nên mọi người vừa đi vừa cười nói vui vẻ khiến đường núi lởm chởm cũng trở nên không khó đi lắm. Lúc đi ngang qua khe suối, cô dừng lại để mọi người chụp ảnh. Nước suối trong vắt, sắc núi rạng rỡ, đó là địa điểm chụp ảnh rất đẹp
Hướng Viễn nhẫn nại đứng chờ. Cô có chút lơ đễnh, dường như thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi. Đó là khoảng thời gian không lâu trước khi Diệp Khiên Trạch về thành phố, lần đầu tiên cô làm hướng dẫn viên đưa khách lên núi, Khiên Trạch cũng đi theo. Khi ấy, những du khách cũng dừng lại ở chính nơi này để chụp ảnh, Khiên Trạch đã mượn máy chụp ảnh của một du khách, đích thân chụp cho cô một bức. Trước khi người khách ấy trở về, Hướng Viễn đã ghi lại địa chỉ , nhờ họ gửi ảnh cho mình
Đó là lần đầu tiên Khiên Trạch chụp ảnh, kỹ thuật không tốt, ảnh cũng không rõ lắm nhưng Hướng Viễn vẫn cẩn thận lồng nó vào khung kính, treo trên tường.
Rất nhiều thứ cô vẫn nhớ nhưng anh lại không cẩn thận đã lãng quên mất rồi.
----- HẾT CHƯƠNG 4 -----
Chúc các bạn online vui vẻ !