Snack's 1967
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Ánh trăng không hiểu lòng tôi

Chương 37: Hướng Viễn gặp phải sự cố kinh hoàng

Bi kịch nào cũng cần có một người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu không những nhân vật chính đau khổ làm sao có được tình cảm sâu sắc khi không trải qua thử thách do kẻ ác gây ra? Hướng Viễn không đảm nhận vai trò đó thì phải để ai làm đây?

Rời khỏi chỗ Cục trưởng Tạ, Diệp Quân vẫn còn hậm hực bất mãn, thì thầm vẻ oán thán với Hướng Viễn: "Chị đấy, chị phải đẩy em đến phòng hộ tịch làm mới được à? Ngày nào cũng ngồi văn phòng, béo trắng ra chị mới vui lòng sao?"

Hướng Viễn cốc lên trán cậu một cái rồi nói: "Cái cậu nhóc này, phải để chị nói bao lần nữa mới hiểu đây. Cục Công an có rất nhiều phòng, em không cần phải xông vào nơi nguy hiểm khổ sở nhất, cho dù muốn làm anh hùng cũng không nhất định phải đánh phải giết. Chị đã nói sẽ không để em xảy ra chuyện, tuyệt đối không!".

Diệp Quân cúi đầu cười, khờ khạo nói: "Nếu em xảy ra chuyện, chị có khóc không?".

"Nói năng linh tinh!" Hướng Viễn không hề do dự chặn ngay lời Diệp Quân, giọng mỗi lúc một trầm xuống: "Chuyện này mà đùa được à? Diệp Quân, chị đã thấy quá nhiều tai nạn và bất hạnh rồi. Bố chị, mẹ em và còn A Dĩ nữa, chị đã phải mở to mắt nhìn lần lượt từng người bỏ đi nên không muốn lặp lại một lần nào nữa. Lúc mẹ em còn, chị đã nhận lời sẽ chăm sóc em thật tốt, bây giờ bố em cũng dặn đi dặn lại rằng, không có gì là ông không yên tâm, ngoại trừ em. Huống hồ, lúc đầu bố và anh em kiên quyết phản đối em học cảnh sát nhưng chị đã nói giúp em. Nếu có chuyện gì xảy ra với em thì chị phải ăn nói thế nào với anh em đây?"

Diệp Quân lặng thinh, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên hỏi: "Chị vì họ nên mới lo cho em phải không? Bố, mẹ, tất nhiên, đặc biệt là anh em?".

Hướng Viễn đờ người bởi cô hiểu rõ hàm ý trong lời cậu nói. Cô nhìn sang một bên rồi gật đầu nói: "Diệp Quân, đừng nói "họ". "Họ" không phải người khác mà là những người thân thiết và quan tâm đến em nhất. Em cứ mãi không chịu về nhà, anh của em buồn thế nào em có biết không? Đúng rồi, còn chị nữa, chúng ta là người một nhà mà, chị.."

"Chị là chị dâu của em đúng không?", Diệp Quân nổi giận, gương mặt đẹp trai của cậu đỏ bừng. Nhưng cậu đã giật mình nhận ra mình không nên nổi nóng với Hướng Viễn, cậu cúi đầu nói một câu như đang thỉnh cầu: "Đừng lo cho em được không? Hướng Viễn, chị đừng lo chuyện của em".

Hướng Viễn đưa tay ra nhưng Diệp Quân đã bước lùi lại, sự lãnh đạm trên gương mặt cậu khiến cô tâm nguội ý lạnh. Mọi người đều nói cô là người giỏi giang nhưng tự cô biết thực ra không phải thế. Nếu đó là những người và việc mà cô quan tâm thì cô lại càng làm rối tung lên.

Diệp Quân bảo cô đừng lo cho cậu, thế thì có gì khó đâu? Hướng Viễn gật đầu rồi đi ngang qua người Diệp Quân.

"Chị đi đâu?", cô nghe thấy Diệp Quân hỏi sau lưng, giọng nói đượm vẻ hối hận.

Cô vẫn đi thẳng đến một hướng.

"Em đi đâu?" Lại một câu hỏi, người nói đã vượt lên khẽ kéo cô lại, là Diệp Khiên Trạch. "Sao thế?", anh không che giấu được vẻ quan tâm.

Hướng Viễn cười nói: "Em vào nhà vệ sinh".



Hướng Viễn vào nhà vệ sinh nữ ở một góc sảnh tiệc để rửa mặt. Nước trên mặt chưa kịp khô, Hướng Viễn đã có một cảm giác rất lạ khiến cô quay phắt lại: "Anh là ai?".

Người luôn bám theo Hướng Viễn như hồn ma cuối cùng đã lộ diện. Đó là một gương mặt đàn ông xa lạ, khoảng hơn ba mươi tuổi, những nếp nhăn trên gương mặt hằn rõ vẻ mệt mỏi và bi thương của những người lao động tầng lớp thấp nhất trong xã hội, và cả vài phần bất mãn lẫn giận dữ, trang phục cũng khá chỉnh tề nhưng tuyệt đối không phải là khách mời của buổi tiệc đêm nay, cũng không hề giống công nhân viên trong công ty.

Trước khi Hướng Viễn nhớ ra người này thì cô đã nhớ ra đôi mắt tràn đầy vẻ ác ý và căm hận đó. Cô không hề quên hôm mình đại diện Diệp gia và Giang Nguyên đến thắp nén nhang cho người nhân viên cũ Trần Hữu Hòa, chỉ trong một đoạn đường ngắn ngủi đi ngang linh đường, cô luôn bị nỗi oán hận ấy bao vây lấy. Nếu không vì nỗi đau mất đi người thân đột ngột và sự bất lực tạm thời đã đè nén sự thù địch thì cô không hề nghi ngờ rằng, lúc ấy gia đình Trần Hữu Hòa sẽ trút hết tất cả những phẫn nộ và căm ghét lên người cô.

Bi kịch nào cũng cần có một người đóng vai kẻ ác để chịu việc bị người đời ghét bỏ, nếu không những nhân vật chính đau khổ làm sao có được tình cảm sâu sắc khi không trải qua thử thách do kẻ ác gây ra? Trần Hữu Hòa là trụ cột kinh tế của gia đình năm người, bỗng dưng ra đi như vậy, tuy tiền hỗ trợ đã đến tay nhưng người nhà ông ta chắc chắn không cam lòng. Họ nghĩ rằng Trần Hữu Hòa chết vì tai nạn xe là do tinh thần suy sụp khi bị thất nghiệp mà người đẩy ông ta ra đường chính là Diệp gia, là Hướng Viễn. Còn về những người bạn công nhân đã nảy sinh mâu thuẫn với ông, cả nhóm trưởng và xưởng trưởng, những nhân vật đã góp phần khiến Trần Hữu Hòa không còn chỗ đứng trong Giang Nguyên đều là những người bình thường, thân phận bình thường, không gánh vác nổi mối hận của nhà họ Trần, thậm chí cả việc sai sót trong công việc của Trần Hữu Hòa và ông ta đã tự ý nộp đơn xin thôi việc cũng tự động bị bỏ qua vì cái chết của ông ta. Hướng Viễn không đảm nhận vai trò phản diện ấy thì phải để ai làm đây?

Hướng Viễn lùi lại một bước, bệ rửa bằng đá chắn ngang eo cô, phòng vệ sinh thiết kế đơn giản nhưng tinh tế lại không giúp gì được. Trong hoảng loạn, cô không thể chạy trốn bởi trong khoảnh khắc người con trai lớn của Trần Hữu Hòa lặng lẽ tiến vào nhà vệ sinh, anh ta đã dùng lưng chắn cánh cửa gỗ lại. Tay Hướng Viễn sờ soạng nắm vào một góc bệ rửa mặt, cảm giác lạnh lẽo đó tạm thời ngăn được sự hoảng loạn đang bao phủ khắp người cô.

Những giọt nước chưa kịp lau khô trên mặt cô từ từ lăn xuống cổ. Hướng Viễn bắt đầu hối hận trước kia mình đã quá sơ suất. Cô không muốn có bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến tiệc vui đêm nay nên dù biết rõ là có người lạ đột nhập vào mà cô cũng chỉ lặng lẽ để ý quan sát tình huống mà không chịu đề cao cảnh giác, chỉ dặn dò bảo vệ tỏa ra kiểm tra mọi ngóc ngách. Cô cũng không thể ngờ là người đàn ông nhìn có vẻ tầm thường này lại thoát được sự theo dõi của mười mấy bảo vệ, đuổi theo cô đến cái nơi không có đường nào trốn thoát được.

"Anh muốn làm gì?" Hướng Viễn suýt chút nữa đã buột miệng hỏi nhưng cô lập tức nhận ra nó chẳng có ý nghĩa gì cả bởi một người đàn ông đã bỏ bao công sức theo dõi cô cả đêm, khó khăn lắm mới có được cơ hội, giờ đang đứng ngay trước mặt cô, vẻ lạnh lùng, ánh mắt độc ác, tay phải đang nắm chặt một chiếc lọ đựng dung môi màu trắng thì anh ta còn muốn gì nữa chứ? Thế nên, Hướng Viễn ra lệnh cho mình không được luống cuống, cô cố gắng nói bằng giọng trấn tĩnh và bình thản.

"Anh muốn gì?" Mọi việc có giá của nó, chỉ cần anh ta chịu ra giá thì sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.

"Tôi muốn cô phải đau khổ!" Hướng Viễn không ngờ gã đàn ông này cũng kích động đến vậy. Toàn thân anh ta cũng đang run lên không điều khiển nỗi, đến lọ dung môi trong tay anh ta cũng đang dao động dữ dội. Cổ họng Hướng Viễn như thắt lại: "Đừng... đừng kích động, anh nói đi anh muốn gì? Có gì thì thương lượng đã! Nếu tôi xảy ra chuyện, e rằng anh cũng không có kết quả tốt đẹp đâu. Sao ... sao phải làm thế?".

"Thương lượng chó gì với cô! Các người đều là quỷ hút máu, bố tôi đã làm việc quần quật bao năm cho các người, không cần đến là đá đi chỗ khác, cuối cùng phải chết thảm như thế. Nếu không phải làm chuyện gì hổ thẹn thì các người có cần dùng tiền để giải quyết không? Cô họ Hướng kia, người độc ác nhất là cô, đến phút cuối còn làm chuyện ác, mở miệng ra là tiền, định đuổi chúng tôi đi bằng chút tiền cỏn con đó à? Đừng có mơ! Nếu mạng chúng tôi đã bèo bọt như vậy thì tôi còn sợ cái gì nữa?".

Đúng lúc này, cánh cửa sau lưng người đàn ông vang lên tiếng gõ cấp bách, cùng lúc là một giọng nói trẻ trung và ngờ vực: "Hướng Viễn, chị ở trong đó phải không?".

Biến cố này khiến không gian chật chội trong nhà vệ sinh tĩnh lặng trong hai giây, Hướng Viễn nghe thấy tiếng tim đập dữ dội và hỗn loạn của cô và của cả đối phương. Sự xuất hiện của Diệp Quân có thể nói là đúng lúc, cũng có thể nói là không đúng lúc, cậu khiến sức mạnh đang giữ cửa càng căng thẳng càng lo sợ hơn, giống như khi mũi tên đã lắp vào cung cậu lại vỗ lên vai tuyển thủ bắn cung một cái.

Cuối cùng, bàn tay luôn đặt sau lưng của cô đã mò mẫm tìm thấy hộp đựng giấy bằng sứ, đúng lúc người đàn ông kia khẽ động đậy, cô dứt khoát giơ thẳng chiếc hộp vuông đó lên, đập mạnh vào tay anh ta. Đúng lúc đó, của phòng vệ sinh sau một tiếng "rầm" cực mạnh cũng đang rung lên bần bật, người đàn ông kia hơi nghiêng người tránh ra, quay lại nhìn sau lưng một cái. Đúng vào khoảnh khắc khựng lại đó, cánh cửa được đẩy toang ra dưới lần công kích thứ hai, lực đẩy cửa ra và vật nặng mà Hướng Viễn lấy để đập vào khiến gã đàn ông loạng choạng, ngã chúi về phía trước, lọ dung môi trong đó sánh ra gần nữa, mùi hăng hắc xộc lên khiến Hướng Viễn thầm kêu khổ trong bụng.

Quả nhiên, gã đàn ông mắt vằn đỏ, dùng hết sức hắt toàn bộ dung dịch còn lại lên người Hướng Viễn. Trong tích tắc, Hướng Viễn không thể tránh né, cô quay người lại, cúi đầu gồng vai lên, bảo vệ đầu và mặt, đầu óc cô bây giờ như kim đồng hồ bị chết, hoàn toàn trống rỗng. Thứ dung dịch kia nếu dính lên người có hậu quả ra sao? Hướng Viễn là người biết rõ hơn ai hết. Trong khoảnh khắc khoảng tóc ở vai cảm thấy ẩm ướt, cô đã sợ hãi cực độ. Những tiếng kêu gào đau đớn, đổ vỡ kia đều vô nghĩa, cô đang chờ đợi mùi vị thịt da rữa nát. Trước đó mấy phút, cô đã mỉm cười rời khỏi vòng tay Diệp Khiên Trạch, nếu biết sớm là có chuyện này, lúc ấy tại sao cô không nhìn anh thêm chút nữa? Điều khó chịu đựng được nhất là kết cục thê thảm như thế này lại diễn ra trước mặt Diệp Quân.

Quái lạ là tốc độ phát huy tác dụng của thứ hóa chất kia chậm hơn nhiều so với tưởng tượng của Hướng Viễn. Cô cảm thấy đau rát nhưng không phải là sự đau rát do axit gây ra.

"Hướng Viễn, chị bị sao thế?"

"Đừng đụng vào."

Cô ngăn Diệp Quân đang định xông đến, nghi hoặc nhìn vai và tay mình ngoài việc đang đỏ ưng lên thì trước mắt chưa có trạng thái gì khác lạ xảy ra rồi cẩn thận, dè dặt đưa tay lên trước mũi khẽ ngửi, gương mặt thoáng chốc lô vẻ khó hiểu.

Thứ axit sulíuric có mang vị sắt gỉ và chất xúc tác này cô rõ hơn ai hết. Xưởng mạ kim loại tiêu chuẩn của Giang Nguyên dùng chất này rửa vết hoan gỉ trên thành phẩm để đạt được hiệu quả mỹ quan và chống ăn mòn, phòng xây dựng dùng ốc vít và khung sắt thép cũng đều yêu cầu áo mạ kim loại sau khi rửa qua bằng lớp dung dịch này. Không bất ngờ chút nào khi thứ dung dịch mà con trai Trần Hữu Hòa dùng để hắt lên người cô chính là axit sulíuric được lấy từ bể tẩy rửa, màu sắc đùng đục đặc biệt và lớp kim loại phế liệu dính trên đó đã chứng minh phỏng đoán của cô. Anh ta dám lấy axit sulíuric của chính Giang Nguyên để công kích Hướng Viễn. Loại dung dịch đó có lẽ do Trần Hữu Hòa vốn tính tiết kiệm đã nhờ những đồng nghiệp trong xưởng cho mang về nhà để cọ rửa phòng vệ sinh.

Sau khi bị sốc, Hướng Viễn đã không hiểu nỗi mình đang cảm thấy thế nào. Cô chỉ cảm thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra thật nhảm nhí và nực cười như một cảnh hài vớ vẩn. Cái người diễn vai hung ác này lại chưa từng điều tra cho kỹ rằng dung dịch để rửa sắt thép chỉ có nồng độ khoảng 10% đến 20% nên chưa đủ mạnh để hủy hoại trong tích tắc. Huống hồ là sau khi điều hành Giang Nguyên, Hướng Viễn đã bàn bạc với Phó tổng Lý để giảm giá thành hết mức có thể thì phải giảm thiểu lượng sử dụng axit sulíuric và kẽm, thành phần mạ kim của Giang Nguyên đều giảm độ dày lớp mạ thấp nhất trong tiêu chuẩn cho phép, đến cả nồng độ axit tẩy rửa trong bể cũng gần như đạt đến mức thấp nhất. Không biết có phải được xem là may mắn hay không mà cô đã gặp một kẻ thù ngu ngốc nên mới may mắn thoát được nguy hiểm.

"Hắn tạt ...tạt thứ quỷ gì lên người chị vậy?", Diệp Quân cuống đến mức lắp ba lắp bắp.

"Axit sulíuric", Hướng Viễn vừa nói vừa nhìn gã con trai lớn của Trần gia đang co rúm trong một góc không thấy động tĩnh gì, không hiểu sống hay đã chết. Cô không nói gì nhiều mà đi lấy nước rửa sạch tóc, cổ và cả cánh tay để trần của mình. Thứ axit này tuy không chí mạng nhưng dính lên người lâu hơn một chút cũng không phải chuyện đùa.

Hướng Viễn là người coi trọng mạng sống hơn ai hết, bất kể lúc nào thì an nguy của mình là quan trọng nhất. Rửa sạch xong thứ dung dịch còn lại trên cổ, cô lập tức ra hiệu cho Diệp Quân cởi áo khoác thể thao bên ngoài của cậu ra. Diệp Quân ngẩng ra một lúc rồi vội vã làm theo, còn cô đứng ở một góc nhanh chóng cởi bỏ hàng nút áo nhỏ li ti trên chiếc áo sơ mi đã bị dính axit ướt một khoảng lớn của mình ra.

Cô đã cảm thấy cơn đau và ngứa trên da mỗi lúc một rõ ràng hơn, đám nút áo quá phức tạp tỏ ra đáng ghét hơn bao giò hết. Hướng Viễn khẽ nghiến răng, chưa kịp chú ý đến Diệp Quân vẫn đang đỏ mặt, đờ đẫn đứng cạnh thì cô đã hậm hực chẳng nói chẳng rằng đá cậu một phát, Diệp Quân lập tức quay phắt đi như thỏ gặp thợ săn, toàn thân căng cứng, chỉ vòng một tay lại đưa áo ngoài ra cho Hướng Viễn.

"Đến xem anh ta thế nào!", Hướng Viễn vừa rửa sạch làn da bỏng rát của mình, vừa nói với Diệp Quân.

"Nhìn cái gì?" Hình như cô vừa nghe thấy Diệp Quân lại đá vào gã đàn ông kia một cái thật mạnh, giọng nói hằn học.

"Hướng Viễn, rốt cuộc hắn là ai?" Diệp Quân không kìm được quay đầu lại hỏi nhưng cậu nhớ ra đây không phải lúc đối mặt trò chuyện nên vội vàng nói "xin lỗi" rồi đưa đôi mắt đầy cảnh giác nhìn về phía gã đàn ông kia.

Nhà vệ sinh không phải nơi kín đáo gì, tuy cách sảnh tiệc một ngã rẽ, tạm thời không kinh động đến ai nhưng lúc nào cũng có người cần đi vệ sinh vào đây, lúc đó sẽ khó giải thích được cảnh tượng này, bởi vậy Hướng Viễn nhanh chóng đến cạnh Diệp Quân, nghiêng người nhìn gã đàn ông kia. Cô thấy gã đàn ông kia đang nằm co rúm lại, cánh tay bị cong gập một cách kỳ quặc, có lẽ đã bị gãy xương rồi, xem ra Diệp Quân đã ra tay khá nặng.

Thấy gã đàn ông kia ôm cánh tay, khó nhọc muốn đứng dậy, Hướng Viễn vội giữ lấy tay Diệp Quân, nói: "Đừng đánh nữa, đủ rồi".

"Suýt nữa hắn đã lấy mạng chị rồi còn gì!", Diệp Quân vẫn hoài nghi chuyện nguy hiểm ban nãy.

Hướng Viễn càu mày: "Nhưng em cũng không thể đánh chết anh ta". Cô quay sang nói với gã đàn ông kia: "Tôi đã nói rồi, cái chết của bố anh là tai nạn, tôi không hề có ý thù địch với nhà anh, có cần khổ thế này không?".

Gã đàn ông kia hằn học: "Mồm trên mặt cô, cô muốn nói thế nào mà chẳng được. Ăn thịt người không chừa cả xương, tôi rủa cả nhà các người sẽ gặp báo ứng".

Đã đến nước này thì có nói gì thêm với người cứng đầu như thế này cũng bằng không nên Hướng Viễn liền gọi điện cho người phụ trách an ninh. Mấy giây sau, mấy người mặc áo bảo vệ vội vã chạy đến, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều bàng hoàng. Hướng Viễn cũng không còn lòng dạ nào nghe họ tự kiểm điểm, chỉ nói đưa người đi bằng cửa ngách nhỏ, đừng làm ồn rồi bảo họ tìm luôn lý do hợp lý cho việc ổ khóa cửa bị hỏng và cảnh đổ vỡ thê thảm trong này.

Bảng thông báo "Phòng vệ sinh đang sửa, tạm thời không sử dụng" được đưa đến gấp rút. Hướng Viễn giữ lấy mái tóc ướt của mình, nhìn Diệp Quân mấp mấp môi muốn nói gì mà cố kiềm chế, vẻ mặt nhăn nhó thì cô chỉ cười cười: "Tối nay vừa khen em thần dũng xong. Nhìn xem, lần này chẳng đã cứu chị đó sao?".

Diệp Quân không nói tại sao cậu lại đến nhà vệ sinh đúng lúc thế, chỉ lên tiếng: "Em đã gặp gã kia một lần trên đường đi, lúc đó đã cảm thấy rất lạ rồi. Chị có chuyện mà giấu, nhưng đến chuyện này mà em cũng chẳng cảnh giác thì còn làm cảnh sát làm gì nữa? Đúng rồi, chị chưa nói hắn và chị đã có mâu thuẫn gì? Sao chị lại chọc giận hắn, nguy hiểm quá!".

Hướng Viễn vỗ vỗ lên tay Diệp Quân vẻ dỗ dành: "Chị sẽ kể em nghe nhưng bây giờ em lên xe lấy giúp chị một chiếc áo khác. Chị không thể ra ngoài với bộ dạng này được".

"Còn anh..."

"Khoan nói chuyện này với anh ấy được chứ? Chuyện đã qua rồi, đừng để anh ấy lo lắng."

"Nhưng..."

"Diệp Quân, xem như đây là bí mật của chúng ta đi."

Diệp Quân do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhượng bộ, đưa tay ra với cô: "Đưa em chìa khóa xe".

Chương 38: Vợ chồng bổ khuyết

Cái câu được cả không phải là lưỡi câu mà là dục vọng của cá. Chúng đã chờ đợi, biết rõ là lưỡi câu cũng vẫn sẽ há mồm ra đớp lấy.

Khu nghỉ mát suối nước nóng đã khai trương hơn một tháng, tình hình kinh doanh rất tốt, thậm chí có thể nói là vượt quá kỳ vọng của Hướng Viễn. Ngay từ đầu, khu nghỉ mát chủ yếu được tồ chức làm nơi tiếp đón các cuộc hội nghị kinh doanh, thêm vào đó là các dịch vụ giải trí, nghỉ ngơi... Diệp gia khởi nghiệp từ ngành kiến trúc, chưa từng bước chân vào lĩnh vực kinh doanh khách sạn nhà hàng, ngay cả Hướng Viễn và Đằng Vân đều không thể nói là có kinh nghiệm gì nhiều nên trước hội nghị nhân viên, Hướng Viễn đã cực lực phủ quyết đề nghị tự quản lý do Diệp Bỉnh Văn đề ra. Cô cũng không tán thành điều chỉnh nhân viên từ Giang Nguyên đến điều hành, ngoại trừ chức Tồng giám đốc đã giao cho Đằng Vân, còn lại Phó tồng giám đốc và quản lý các bộ phận như đại sảnh, nhà hàng, phòng ốc, suối nước nóng... đều tuyển những người đắc lực, dày dạn kinh nghiệm trong ngành cả ở trong và ngoài tỉnh, kể cả nhân viên khu nghỉ mát và những người phục vụ, tạp vụ... tầng lớp thấp nhất đều mời ở bên ngoài, không hề điều chỉnh một nhân viên nào từ Giang Nguyên đến, chỉ đưa một người cồ đã thôi làm giảng viên khoa Kế toán trường Kỹ thuật của Diệp Khiên Trạch đến làm Trưởng phòng Tài vụ.

Trong lòng Hướng Viễn hiểu rõ, từ khi bắt đầu chuẩn bị xây dựng khu nghỉ mát này, Diệp Bỉnh Lâm - bố chồng cô - và Diệp Khiên Trạch -chồng cô - cơ bản đều đã đề cô làm chủ. Khu nghỉ mát cũng hoàn toàn độc lập về phương diện hạch toán và kinh doanh nhưng dù gì nó cũng là sản nghiệp của Diệp gia nên về mặt tài chính, người quản lý không thể là người ngoài, cũng không thể là người của Hướng Viễn. Tất nhiên với chức vụ Trưởng phòng Tài vụ thì những người mà ai cũng biết là trợ thủ đắc lực của Hướng Viễn như Đằng Vân càng không thể can thiệp sâu hơn, bởi vậy phải để cho người nhà họ Diệp đảm nhận chức vụ này. Đó là một việc mà Hướng Viễn đã ám chỉ rỗ ràng với người nhà họ Diệp, hoặc cũng có thề nói đó là hồi chuông cảnh giác cô tự tạo cho mình.

Có người lén nói cô giả tạo, quyền lực đều nằm trong tay nhưng ngoài mặt lại làm bộ làm tịch. Hướng Viễn biết rõ nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều thỉnh thoảng tức giận, mới nhủ thầm với bản thân, thôi mình cứ làm người xấu đến cùng đi, không cần vờ vịt ngoài mặt nữa. Dựa vào Diệp gia bây giờ, dựa vào đám công tử thiếu gia đó thì làm gì được mình? Thế nhưng, lúc suy nghĩ đó vừa nổi lên, Hướng Viễn luôn dập tắt nó trong tích tắc, đến tàn tro cũng không giữ lại, cho dù trước mặt Đằng Vân là người cô tín nhiệm và giao phó nhiều việc quan trọng nhất, cô cũng tuyệt đối không cho phép mình nhắc đến bởi cô không mang họ Diệp nhưng lại là con dâu nhà họ Diệp, là vợ của Diệp Khiên Trạch.

Không thể phủ nhận mối quan hệ và quen biết rộng lớn, cộng thêm sự bắt buộc phải “toàn tâm toàn ý” trước đó đã giúp ích rất nhiều cho Hướng Viễn. Khu nghỉ mát suối nước nóng, khung cảnh cổ xưa tao nhã, trang thiết bị đầy đủ, phục vụ chất lượng, giá cả cũng không hề thấp nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền lui tới. Lấy mục tiêu tiếp đãi việc công là chính nên sau khi khai trương không lâu, đã gần cuối năm mà các hội nghị lớn nhỏ đều đăng ký đầy ắp các phòng. Chỉ trong vòng nửa tháng, Đằng Vân đã ký hợp đồng tiếp đón hội nghị với ba đơn vị, trong đó còn có cả Trung Kiến dưới quyền của Âu Dương với một đơn vị chính phủ của một thành phố nào đó. Trung Kiến và Hướng Viễn vẫn thường xuyên qua lại, quan hệ rất tốt. Dù sao các buổi tiệc và hội nghị đều cần nơi tổ chức, Âu Dương vốn cao ngạo là thế nhưng thấy Hướng Viễn làm khá tốt nên tạo cơ hội cho cô cũng là chuyện bình thường. Còn về việc ngay từ lúc mới bắt đầu kinh doanh đã nhận được sự quan tâm của các văn phòng cơ quan chính phủ thì ngoài cách thức tổ chức, phục vụ của khu nghỉ mát và những ưu đãi ra, Hướng Viễn đoán rằng, người bạn trai làm trong một văn phòng quan trọng nào đó của Đằng Vân cũng góp phần không nhỏ.

Diệp Bỉnh Văn là một trong những đại cổ đông của khu nghỉ mát nên sau khi nghe Hướng Viễn đề xuất ý kiến muốn giao phòng tắm hơi trong khu nghỉ mát để các đơn vị đấu thầu thì chủ động đề cử vài người hợp tác rất đáng để tham khảo bởi Diệp Bỉnh Văn vốn là một “công tử già” chơi bời, nói đến ăn chơi thì cái gì cũng biết. Diệp Khiên Trạch vẫn phản đối, cho rằng những người ông ta đề cử đều không đáng tin cậy nhưng Hướng Viễn nghĩ rằng, chỉ cần trình độ, tài lực và điều kiện kinh tế tốt, cô không có lý do gì từ chối những người bạn hợp tác quá phù hợp như thế chỉ vì là người do Diệp Bỉnh Văn đề cử. Diệp Khiên Trạch lần này đã ngầm đồng ý quyết định của Hướng Viễn nên cuối cùng, khu phòng tắm hơi của khu nghỉ mát đã giao cho một người bạn họ Thôi của Diệp Bỉnh Văn bao thầu. Thực tế chứng minh, sau khi phòng tắm hơi này kinh doanh, khách lui tới khu nghỉ mát chỉ nhiều hơn chứ không giảm.

Thế nhưng, Diệp Khiên Trạch không phải là đều tán đồng với sự phối hợp của Hướng Viễn. Trong một số cách làm việc nào đó của cô, anh vẫn cảm thấy khó có thể chấp nhận nhưng anh càng không muốn làm tổn hại tới tình cảm giữa mình và Hướng Viễn.

Sau lần tranh chấp về cái chết của Trần Hữu Hoà, Hướng Viễn đã nhận lời với Khiên Trạch là không cãi nhau nữa, cô cũng không phải là người tàn nhẫn. Sau việc đó, hai vợ chồng vẫn nghĩa trọng tình thân, lúc đến thăm Diệp Bỉnh Lâm, Hướng Viễn cũng chịu nắm tay anh, có lúc tan sở về hai người gặp nhau trong nhà, cũng cười và trò chuyện vài câu, đến cả nước táo tầu và hạt sen mà anh không ngừng pha cho cô, Hướng Viễn cũng chưa từng từ chối. Nhưng Diệp Khiên Trạch biết mọi việc vẫn chưa qua đi, những lời nói hôm ấy vẫn mắc lại trong lòng Hướng Viễn.

Diệp Khiên Trạch cũng thấy rất hối hận bởi lần ấy có lẽ anh đã thực sự làm tổn thương cô. Trong quãng thời gian rất dài sau đó, Diệp Khiên Trạch đã nghĩ phải tìm cơ hội để nói rõ với Hướng Viễn, nhưng chính anh cũng cảm thấy hoang mang, anh phải nói gì với cô đây? Nói rằng anh sai và Hướng Viễn đúng? Thế nhưng trên thực tế, Diệp Khiên Trạch luôn cho rằng lập trường của mình về chuyện Trần Hữu Hoà là đúng, con người không thể làm mọi chuyện quá tuyệt tình, thiện đãi người khác cũng chính là thiện đãi với mình. Xuất phát điểm của Hướng Viễn là vì Giang Nguyên nhưng cô thường làm việc quá cay độc tàn nhẫn, chỉ trọng kết quả mà không từ thủ đoạn. Đó là điểm khác nhau lớn nhất giữa anh và cô, có lẽ đó cũng là căn nguyên của những mâu thuẫn. Anh không thể nói với cô rằng, Trần Hữu Hoà tự làm tự chịu, không liên quan đến chúng ta.

Diệp Khiên Trạch đã do dự như thế mãi, suốt một thời gian dài cũng không biết làm sao cho phải. Ngày qua ngày, sự khó chịu bức bối trong lòng càng tăng. Anh nhớ nhung sự dịu dàng khi buổi tối Hướng Viễn về trễ, nằm lặng lẽ bên cạnh, dựa vào lưng anh, nhớ lúc mình nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cô, cô nheo mắt, tinh nghịch như một con cáo đang mỉm cười.

Hướng Viễn tuy lạnh lùng với mọi người, nhưng bên cạnh anh hơi ấm đó lại là chân thực.

Hôm khai trương khu nghỉ mát, Diệp Khiên Trạch quyết định sẽ thoả hiệp với Hướng Viễn, anh không muốn làm căng với cô nữa. Tuy sự thoả hiệp của anh không phải vì đã thay đổi tư tưởng mà vì nguyên tắc không quan trọng bằng người ấy.

Nhưng đêm đó, Hướng Viễn tỏ ra rất kỳ quặc, sau khi vào nhà vệ sinh đã biến mất một lúc lâu. Diệp Khiên Trạch cứ lo Hướng Viễn xảy ra chuyện nhưng cô không có ở đó, Đằng Vân cũng bỏ đi từ lâu, anh phải đón tiếp khách khứa, lại không có phép phân thân nên đành bảo Diệp Quân đi xem thế nào. Khó khăn lắm cô mới quay lại, nói rằng vòi nước trong nhà vệ sinh bị hỏng, suýt nữa làm ướt hết cả người, lại lo mình sẽ bị cảm lạnh nên chỉ tiếp đón khách khứa qua loa, tiễn vài người khách quan trọng ra về rồi cô cũng rời khỏi đó.

Đêm ấy, Diệp Khiên Trạch muốn thay đổi tư thế ngủ quay lưng vào nhau của hai vợ chồng dạo gần đây, chủ động vòng ôm lấy Hướng Viễn từ phía sau nhưng cô lại cứng đờ người rồi quay đầu lại, tay giữ cổ áo ngủ và nói: “Xin lỗi, em hơi mệt.”

Đối với sự mệt mỏi của Hướng Viễn, Diệp Khiên Trạch không thể nói gì hơn. Sau khi khu nghỉ mát mở cửa, cô vừa phải kiêm nhiệm quản lý Giang Nguyên, lại không thể giao khu nghỉ mát cho người khác khi mọi việc chỉ mới bắt đầu, vừa phải đi công tác liên tục nên bận đến nỗi thỉnh thoảng cũng phải ở lại khu nghỉ mát. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói đến lời đồn đại về xu hướng tình dục của Đằng Vân nên cũng chưa bao giờ nghi ngờ sự trung thực trong hôn nhân của Hướng Viễn, chỉ là sự bận rộn của cô khiến ý muốn làm hoà của anh tan thành mây khói.

Chuyện của Trần Hữu Hoà cuối cùng cũng đã khép lại khi người con trai thứ của ông được đưa vào Giang Nguyên làm nhân viên hợp đồng với tính chất chăm sóc và đãi ngộ. Diệp Khiên Trạch cũng nghe nói, con trai lớn của họ không hiểu vì phạm tội gì mà bị vào tù, người con trai thứ tuy không có kinh nghiệm làm công nhân xây dựng như anh mình nhưng điều bất ngờ là, Hướng Viễn chỉ kiên quyết không phá lệ về vấn đề thân phận của anh ta, còn những cái khác thì cô không hề tỏ ra phản đối. Cũng xem như Diệp Khiên Trạch và Hướng Viễn mỗi người tự nhường nhau một bước.

Theo thông lệ, cứ đến cuối năm công ty Giang Nguyên lại tổ chức cho các nhân viên quản lý cấp trung ở khu văn phòng sản xuất đi nghỉ mát vài ngày sau khi đã vất vả hàng tháng trời cho công ty. Khu nghỉ mát suối nước nóng đã mở, có đạo lý nào mà phù sa lại chảy vào ruộng người khác nên kỳ nghỉ lần này đã sắp đặt, tiến hành ngay trong khu nghỉ mát, thời gian được chọn vào ngày thứ Sáu, sau cuộc họp tất cả mọi người sẽ nghỉ cuối tuần ở đây. Địa bàn của mình nên tất nhiên việc ăn uống vui chơi đều được phục vụ chu đáo, những nhân viên quản lý của các phòng ban cũng đã bận rộn suốt năm, bây giờ có cơ hội thả lòng mình, lại là ở nơi mà Giang Nguyên mở ra không lâu nên mọi người vừa thấy mới lạ lại vừa hiếu kỳ. Ai cũng có thú vui riêng của mình, người đánh bóng, người đánh bài, tất nhiên cũng có người hát karaoke, tắm hơi… rất vui vẻ.

Hướng Viễn và phó tổng Lý rời hội nghị sau cùng, hai người vừa đi vừa nói đến kỳ hạn đợt giao hàng của xưởng. Phó tổng Lý là người biết điều nên khi nhìn thấy bóng Diệp Khiên Trạch bên hồ câu cá ngoài kia, ông đã cười cười rồi tìm một lý do để đi vòng sang hướng khác.

Diệp Khiên Trạch nghe thấy tiếng họ nói chuyện, sau khi móc mồi câu xong, anh quay lại, phủi tay rồi cười hỏi Hướng Viễn: “Xong rồi à?”

“Vâng! Bọn cá được ăn no rồi mà vẫn cắn câu à? Đúng rồi, Đằng Vân chuẩn bị cho anh một bộ dụng cụ câu cá, đang đặt ở phòng em thường ở. Lát nữa em sẽ bảo phục vụ mang đến cho anh”, Hướng Viễn nói.

Diệp Khiên Trạch không thích đánh bài, cũng không thích tụ tập ồn ào, điều này cô biết, sở thích duy nhất của anh chính là cầm cần câu cá.

“Không câu nữa, Hướng Viễn, mọi người đã thoải mái rồi, em cũng phải nghỉ ngơi đi chứ”. Diệp Khiên Trạch nói.

Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch cùng nhìn về phía Đằng Vân và vài đồng nghiệp đang chạy rất nhiệt tình trên sân tennis. Hướng Viễn ngồi xuống lan can bên bờ hồ, ngước lên nhìn mặt trời mùa đông, nheo mắt lại nói: “Em đang rảnh mà. Sao thế?”

Diệp Khiên Trạch nói: “Thời gian trước anh quên chưa nói với em một việc, là đêm khu nghỉ mát khai trương, em không được khoẻ nên một mình anh đã đến chào Mạc Kiến Quốc. Bác ấy và bố trước kia cũng là bạn cũ, là trưởng bối của anh. Bác ấy cũng không còn hằn học với nhà ta nữa, bác bảo, Mạc Hằng gần đây vừa về nước, lại vào viện chữa trị thêm một thời gian mà cũng chỉ có thể hồi phục đến mức đó, tuy không thể bằng người bình thường nhưng chí ít cũng có thể tự lo cho mình. Có tiếp tục chữa trị cũng chẳng ý nghĩa gì, chi bằng tìm con đường sống tốt một chút sau này cho Mạc Hằng, Mạc Kiến Quốc còn nhắc đến hôn sự của Mạc Hằng, bảo bác đã già rồi, chỉ việc này là không an lòng.”

Thần thái khi phơi nắng của Hướng Viễn cũng có chút thay đổi, cô nghiêng mặt nắng nghe Diệp Khiên Trạch nói.

“Nói xong chuyện này, không biết vô tình hay cố ý mà bác hỏi đến Diệp Linh. Bác ấy nói hôm đó hình như có nhìn thấy Diệp Linh trong yến tiệc, cô gái bé nhỏ đã lớn rồi, trước kia vẫn nghe bố bảo Diệp Linh không được khoẻ, bây giờ thấy có vẻ rất ổn. Còn nói chuyện trước kia đã qua rồi, Mạc Hằng chẳng còn nhớ chút gì chuyện Diệp Linh đẩy cậu ấy ngã từ thang xuống, chỉ nhớ cảnh vui đùa với Diệp Linh hồi bé, cứ mãi không quên được…”

“Anh sợ ý của bác ấy là muốn để Mạc Hằng và Diệp Linh…”

Hướng Viễn vẫn chưa nói hết, Diệp Khiên Trạch đã tiếp lời với vẻ lo lắng: “Phải, sao anh yên tâm được, Hướng Viễn, không thể làm thế được. Dù A Linh có lỗi với Mạc Hằng nhưng cũng không thể gả cho cậu ấy được vì Mạc Hằng dù gì cũng là một thằng ngốc… Anh thực sự sợ Mạc Kiến Quốc sẽ nói thẳng chuyện đó ra nên đã vội vàng kết thúc câu chuyện”.

Hướng Viễn dùng ngón chân đùa đám cá đang nổi trên mặt nước, nói: “Anh sợ gì? Cho dù có yêu cầu thật thì bác ấy cũng không phải là Ngọc hoàng Thượng đế, bảo kết hôn là kết hôn được”.

“Chuyện này anh biết nhưng nhớ đến nguyên nhân Mạc Hằng bị thương thì trong lòng vẫn thấy khổ tâm. Trong chuyện này thì nhà chúng ta vẫn có lỗi trước.”

“Vậy thì gả Diệp Linh cho cậu ta à?”, Hướng Viễn rút ngón chân vẫn chưa ướt nước của mình về rồi nhìn Diệp Khiên Trạch đang tỏ vẻ đau khổ, nhún nhún vai nói tiếp: “Vậy thì thôi. Nếu anh đã chắc chắn là không thể thì Mạc Kiến Quốc muốn nghĩ gì thì tuỳ ông ta. Ai mà không có chút suy tư cá nhân chứ? Anh toàn lo chuyện thiên hạ, xem trọng thị phi, mềm lòng, lại thêm nghe nhắc đến việc liên quan em gái yêu quý của mình thì càng rối hơn”.

Cô nói khẽ đến nỗi Diệp Khiên Trạch không thể xác định được sự cô đơn lúc cô cúi đầu xuống có phải là ảo giác của mình không. Anh cúi đầu bảo: “Hướng Viễn, cô ấy vẫn là em gái anh”.

Hướng Viễn mỉm môi cười cười: “Anh đấy, càng quan tâm lại càng rối thêm”.

Diệp Khiên Trạch gật đầu, chắc cũng ý thức được sự ưu phiền của mình là thừa thãi. Một lúc sau, anh mới cười khổ nói thêm: “Anh là vậy đấy… càng là người quan trọng, anh càng không biết phải làm sao mới ổn, giống như bấy lâu nay, anh cứ loay hoay không biết làm sao để em không giận nữa”.

“Em có giận à?”, Hướng Viễn nửa cười nửa không nhìn Diệp Khiên Trạch.

“Chứ lại không à?”

Hai người một đứng một ngồi bên bờ ngắm cá chép vàng bơi lội trong nước. Tâm trạng đã khá hơn, Hướng Viễn bắt đầu mở một túi đồ ăn cho cá ném xuống nước. Đám cá chen chúc vào nhau hòng giành cho được miếng ăn. Chẳng trách Khiên Trạch thường nói, câu được cá không phải do lưỡi câu mà là do dục vọng của cá. Chúng đã chờ đợi quá lâu nên dù biết rõ là lưỡi câu vẫn há mồm đớp lấy.

Không chờ đợi gì mới là an toàn, Hướng Viễn nghĩ như vậy, nhưng không chờ đợi gì thì sống thế nào?

Buổi chiều, các trưởng phòng, phó phòng ở khu nghỉ mát đều không có việc làm, Hướng Viễn cũng bị phó tổng Lý gọi đến chơi poker. Văn hoá poker của Giang Nguyên được gọi là “nguyên viễn lưu trường”. Khi còn tại vị, Diệp Bỉnh Lâm rất mê mẩn với “thăng cấp” nhưng bây giờ khi không còn phải lo mọi chuyện nữa thì đừng nói không còn tìm ai để chơi poker cùng, mà đến cờ ông cũng chẳng buồn đánh, nhưng văn hoá poker vẫn luôn được duy trì ở Giang Nguyên. Cho dù là nhân viên quản lý hay công nhân, ngoài lúc làm việc, bốn người một bàn là bắt đầu chơi rất hào hứng, mà theo lệ cũ thì năm nào công ty cũng tổ chức cuộc thi poker “thăng cấp”.

Hướng Viễn không hào hứng lắm với những trò cờ bạc. Theo lời Hướng Dao nói, trước đây Hướng Viễn chẳng hào hứng với bất kỳ hoạt động giải trí nào, ngoài công việc ra, trò tiêu khiển duy nhất khiến cô thấy vui vẻ chính là đếm tiền buổi tối. Hướng Viễn tuy nghe rõ vẻ mỉa mai châm chọc trong câu nói đó của Hướng Dao nhưng cô vẫn thừa nhận em gái mình nói cũng có vài phần chính xác. Đối với cô, dù là cờ vây, cờ tướng, poker hay mạt chược đều là trò mưa tính hại nhau ở một hình thức khác mà thôi, vừa lãng phí thời gian lại chẳng bổ ích gì. Làm sao bì được sự tĩnh lặng và hài lòng trong tâm hồn khi đếm tiền vào mỗi tối?

Đối với hoạt động poker trong Giang Nguyên, chỉ cần không ảnh hưởng đến công việc thường nhật thì tuy không mấy hứng thú nhưng Hướng Viễn cũng để mặc mọi người thoải mái, đồng thời còn vui vẻ lấy ra ít tiền để thưởng cho cuộc thi hằng năm. Đó là hoạt động tập thể ít tiêu tốn tiền bạc nhất, sao lại không vui vẻ chứ? Có điều, cũng như lúc đầu cô học cờ vây là để tạo quan hệ với Trương Thiên Nhiên của Lập Hằng, cô học poker để thay đổi hình thức giao lưu với nhân viên cấp dưới. Cô cũng thông thạo kiểu chơi “thăng cấp” mà “giáo sư” của cô chính là Diệp Khiên Trạch. Từ thời niên thiếu, anh đã nhìn người lớn chơi rồi học theo, đến nay thì hoàn toàn tinh thông “cờ bạc”.

Hướng Viễn học rất nhanh, từ lúc bắt đầu đến lúc ra nghề chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, sát phạt với mọi người vài lần là kỹ thuật cũng tăng lên. Người ta nói đấy là bẩm sinh đã giỏi nhưng Hướng Viễn chỉ hứ mũi vì thực ra tất cả các trò chơi cũng như mọi việc đều có quy tắc của nó. Bạn nghiêm túc chơi thì có cái gì không biết chứ? “Thăng cấp” của Giang Nguyên thường có bốn người chơi bốn bộ bài poker, mỗi bộ năm mươi tư lá, tổng cộng là hai trăm mười sáu lá, những người chơi không giỏi đa phần chỉ là chơi qua loa, không nhớ rõ bài. Trước nay, cô làm việc vốn nghiêm túc, lúc vui chơi cũng vậy, ai đã từng ra lá nào, bài nào trong tay người nào, hiệu suất đạt được sau mỗi lá bài đánh ra là bao nhiêu, cô ngầm tính rất chính xác nên có hơn nửa phần thắng lợi. Có điều chính vì nguyên nhân này mà Diệp Khiên Trạch không thích đánh chung với cô, cứ cười bảo đánh bài với Hướng Viễn rất mệt, chẳng những không đạt được mục đích giải trí mà ngược lại còn khiến mình gánh thêm trách nhiệm, vì anh không chịu nổi cách cả tháng sau mà Hướng Viễn vẫn còn phân tích cho anh đâu ra đó rằng, lá bài đếm ngược thứ mấy anh đã phạm sai lầm, thậm chí còn liệt kê trên giấy hơn mười lá còn lại trên tay bốn người vào lúc đó, rất tỉ mỉ cặn kẽ. Diệp Khiên Trạch tuy chin nhưng lúc ra bài quá tuỳ hứng, đó cũng chính là nguyên nhân anh không thể nào đạt đến trình độ cao nhất.

Diệp Khiên Trạch nói: “Đó chính là điểm khác nhau giữa anh và em. Anh chỉ muốn vui, không muốn tốt nhất, nếu không sẽ mất đi cảm giác kỳ diệu đó”. Nếu đã không giống nhau thì tự khắc sẽ không vui chơi cùng nhau nên sau khi Hướng Viễn biết cách chơi, hai vợ chồng họ rất hiếm khi cùng đánh bài. Chiều nay, Diệp Khiên Trạch có ý bù đắp khoảng thời gian lạnh nhạt và căng thẳng giữa hai người nên chỉ muốn tìm cơ hội để hai người cùng ngồi xuống với nhau mà thôi. Phó tổng Lý tinh ý biết rõ nên cũng giúp cho anh toại nguyện.

Thế là, vợ chồng Diệp Khiên Trạch, phó tổng Lý, thêm trưởng phòng của bộ phận sản xuất, bốn người ngồi xoa bài. Diệp Khiên Trạch và phó tổng Lý hợp sức, Hướng Viễn và trưởng phòng kia chơi cùng nhau. Nói là bài phẩm như nhãn phẩm, Hướng Viễn cảm nhận sâu sắc rằng: phong cách chơi bài của Diệp Khiên Trạch vẫn nhàn nhạt như cũ, Phó tổng Lý lại đánh rất có phương pháp, nhưng lại quá thận trọng, còn bạn chơi của Hướng Viễn ra bài rất sáng suốt nhưng cô nhìn ra mỗi lá bài của anh ta đều có ý thuận theo mình, trên tay còn rất nhiều lá chưa ra, cũng gác lại để phối hợp với Hướng Viễn, đó cũng là một kỳ phùng địch thủ.

Hướng Viễn lần này đánh rất suôn sẻ, liên tục dẫn đầu, thắng lợi đã trong tầm tay nhưng Diệp Khiên Trạch và Phó tổng Lý đột nhiên tung ra những lá bài rất khó chịu, lại thêm phối hợp khá ăn ý nên chẳng những gỡ hoà được thế cuộc mà còn ẩn giấu cả cơ hội thắng lợi. Hướng Viễn thầm biết là không ổn nhưng bất lực là bài không như người, rất khó kiểm soát trên tay. Cô thầm tính toán cục diện có thể xảy ra với những lá bài cuối cùng, biết là mình đã thua nhưng vẫn đang nghĩ xem cố gắng làm sao để giảm thiểu tổn thất. Cô bỗng nhìn thoáng qua Diệp Khiên Trạch ngồi bên trái mình, kêu lên kinh ngạc: “Diệp Khiên Trach, sao anh thiếu một lá bài?”.

“Có không?”, Diệp Khiên Trạch hơi ngạc nhiên nhìn số bài còn lại trên tay ba người, khẽ cười thành tiếng: “Ồ, đúng là thiếu mất một lá bài. Lần này “lao động cải tạo” rồi, bài tốt mấy cũng vô ích, anh cũng chẳng biết đánh ra thêm một lá từ lúc nào nữa”.

“Anh đấy, em đã nói anh không chuyên tâm mà.” Cục diện thay đổi, Hướng Viễn nhẹ nhõm trong bụng nhưng vẫn trách móc nửa đùa nửa thật. Thắng bài thế này khiến cô cứ có cảm giác tẻ nhạt.

Anh trưởng phòng lần đầu đánh bài với các lãnh đạo cấp cao thấy thế bèn hoà hoãn: “Không sao, không sao, đánh bài mà, chỉ để giết thời gian thôi. Không phân thắng thua, không phân thắng thua”.

Hướng Viễn đặt bài xuống, cười: “Cũng không thể nói thế được, không phân thắng thua thì ngồi nãy giờ để làm gì?”.

Anh chàng trưởng phòng thấy cô cười cũng không biết được trong lòng cô đang nghĩ gì nhưng cũng có phần lo ngại mình đã nói sai lên lén nhìn Diệp Khiên Trạch một cái. Diệp Khiên Trạch cũng bỏ bài xuống, cười nói: “Thua rồi, thua rồi. Đi, Hướng Viễn, chẳng phải bảo chiều nay Giang Nguyên và nhân viên bên khu nghỉ mát có cuộc thi đấu bóng rổ sao? Cũng sắp đến rồi, chúng ta đi xem thôi”.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ