Gương mặt Phong Trần đỏ ong, đôi mắt gần như đã sắp ướt vì những nỗi uất ức trong lòng.
- Đừng nói với tôi anh nghi ngờ đứa con cô ấy đang mang trong bụng là con của tôi?
Nhân Mỹ nhíu mày, hai đôi bàn tay đã kêu rắc rắc vì bị bẽ lại.
Đáp lại câu hỏi của Nhân Mỹ là một sự im lặng đến lặng người…
BỐP!
Một cú tát đầy lực của Nhân Mỹ làm Phong Trần ngã nhào xuống đất. Vội đứng dậy với vệt máu bên khóe miệng, Phong Trần đưa tay lên định đáp trả lại đối phương thì những lời mà Nhân Mỹ nói làm anh phải khựng lại:
- Cái thai chưa được ba tháng. Điều này có thể tới bệnh viện để đối chiệu lại. Hôm nay là 16/7, từ mùng 1 tháng 4 đến mùng 15 tháng 5 tôi đang ở Pháp với đoàn du học sinh của trường đại học. Nếu không tin thì có thể hỏi các thầy cô ở trường tôi. Không tin nữa thì cứ tới sân bay mà kiểm tra.
Phong Trần buông hẳn tay ra và ngồi bệt xuống ghế. Gương mặt vô hồn.
Trời lại đổ mưa…
Rất to…
Rất dữ dội...
Tại sân bay.
Chen chúc với hàng trăm người đang đứng đợi người thân, tôi và Phong Trần như bị bóp nghẹt đi vì bị xô đẩy. Tuy nhiên tôi vẫn khá ổn khi anh đã lấy thân mình che chắn cho tôi. Những cảm xúc của những ngày xưa cũ lại tràn về trong trái tim tôi dù rằng nó vẫn đang còn rỉ máu…
- Em đón ai thế? Mẹ về nước hả em???
Phong Trần la lớn vì đám đông quá ồn ào.
- Không. Tôi đợi một người khác.
Tôi cũng nói lớn, người đầy mồ hôi. Không biết Luca có việc gì mà lại bắt tôi phải tới đón cô ta nhỉ?
Khoảng vài phút sau, hành khách của chuyến bay từ Mỹ về Việt Nam đã lần lượt kéo va li tiến ra phía sảnh lớn để đoàn tụ với gia đình. Trong đám người loi nhoi trước mặt, không khó để tôi có thể nhìn ra con người ấy.
Trong chiếc áo khoác da đen đầy ma quái, Luca với dáng vẻ đầy mệt mỏi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi vội vàng đưa tay ra vẫy vẫy và cố sức hét thật to.
- Tôi đây!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Luca dừng việc tìm kiếm và nhìn tôi. Trong phút giây tôi thấy được một niềm xúc động dâng trào trong ánh mắt đã lâu rồi không ánh lên vì vui sướng. Tuy nhiên chỉ được vài giây sau thì Luca đã trở về với Luca của bao năm nay và vội vã kéo va li tiến về phía tôi.
- Luca ư? Sao chị…
Phong Trần ngạc nhiên khi thấy Luca xuất hiện trước mặt mình. Tôi là người đi đón cô ta nhưng chính tôi cũng không vì sao cô ta lại đùng đùng có mặt tại Việt Nam sau một thời gian dài mất tích.
- Đi thôi! Chúng ta không còn thời gian nữa!!!
Luca hốt hoảng thúc giục chúng tôi. Qua thái độ của cô ta dường như có chuyện gì đó rất quan trọng sắp diễn ra và nếu chậm trễ thì mọi việc sẽ rất tồi tệ.
Ngồi trong taxi, Luca liên hồi nhắc chú tài xế đi nhanh, càng nhanh càng tốt. Điều đó càng khiến tôi và Phong Trần lo lắng và tò mò.
- Có chuyện gì thế??? Nếu chị không chịu nói thì tôi bảo taxi dừng lại đấy!
Tôi phát bực lên và bày tỏ thái độ.
- Nếu cô còn lề mề như thế thì em gái cô sẽ gặp nguy hiểm đấy!!!
Luca hét lên. Dường như cô ta sắp khóc. Tôi ngỡ ngàng. Em gái tôi ư? Bé Trinh ư??? Ý cô ta là sao chứ???
- Tôi được một người thân tín với bà chủ báo rằng hôm nay bà chủ sẽ làm một chuyện gì đó với những người bị bà ấy nhốt lâu nay vì phía cảnh sát dường như đã phát hiện ra những manh mối quan trọng. Khó khăn lắm tôi mới trốn khỏi Mỹ và về tới đây. Chậm trễ phút giây nào là tôi và cô sẽ không còn có thể gặp con nhỏ nữa!!!
Tôi bàng hoàng đến mức cảm thấy tim mình ngừng đập. Hóa ra lâu nay bà ngoại chồng tôi mới là người bắt giữ bé Trinh chứ không phải là Luca ư???? Vậy thì bà ấy nhốt con bé ở đâu??? Ở đâu???
Hay là…
- Là căn phòng sau vườn ư?
Tôi hỏi với đôi mắt dường như đã nhòe hẳn đi.
- Uh…
Luca trả lời với một tiếng thở dài mà ánh mắt đầy đau đớn.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa……………………………
Tôi hét lên trong đau đớn. Dường như những thớ thịt trong người tôi đã rã rời và tê liệt hoàn toàn. Mắt tôi dường như không còn là của tôi nữa. Tay tôi dường như không còn là của tôi nữa. Mọi thứ bây giờ chẳng là gì trong mắt tôi. Chỉ còn nỗi đau, nỗi đau đến xé da xé thịt là đâm những nhánh dài vào trái tim vốn đã không còn lành lặn của Tử Quân này.
Vì sao??? Vì sao??? Vì sao mà suốt một năm trời qua tôi ở gần em gái mình, chỉ cách nó có mấy bước chân mà tôi lại không hay không biết??? Con bé còn nhỏ như thế, còn ngây ngô như thế thì tại sao lại bắt nó sống trong cái căn phòng đầy bóng tối ấy chứ???? Tại sao??? Tại sao lại để một đứa trẻ tội nghiệp phải chịu đựng sự hành hạ của bóng đêm và cô đơn trong suốt ba năm trời qua??? Bà ấy là ai??? Là ai??? Là ai mà có quyền cướp đi tuổi thơ của em tôi, cướp nó khỏi bàn tay yêu thương của gia đình tôi và nhốt nó lại trong ngần ấy thời gian??? Ôi không!!! Tôi không thể chịu đựng được nữa rồi!!!
Tôi muốn nổ tung!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Con bé không bị hành hạ gì đâu. Thật ra căn phòng đó chỉ như một cái cổng mà thôi. Trong căn phòng đó có rất nhiều cửa, mỗi cửa lại dẫn xuống một phòng được xây dưới mặt đất phía dưới ngôi nhà mà bà chủ đang ở. Mỗi người bị nhốt có một phòng riêng. Đó không hẳn là nhà tù nếu nói về điều kiện sống nhưng thực sự là một nhà tù vì không ai được ra nhìn thấy ánh mặt trời.
Luca giải thích và cố gắng giúp tôi bình tĩnh trở lại. Phong Trần dù đang vô cũng hoảng loạn nhưng vẫn đủ tỉnh táo để ôm chặt tôi, không để tôi cử động loạn xạ vì không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
“Chị Quân ơi! Nắm tay em nè! Hihi!!! Chị không được khóc! Phải đứng lên thật mạnh mẽ nha!!!”
Trong giây phút đó, những lời nói và hình ảnh bé Trinh cùng nụ cười hiền đưa bàn tay nhỏ bé để nâng tôi lên khi tôi vô tình bị vấp ngã ngày xưa lại hiện về trong tâm trí tôi, rõ mồn một như mới xảy ra hôm qua vậy.
Tim tôi thắt lại. Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi.
Phải! Bây giờ không phải lúc để tôi phát điên như thế này! Bé Trinh thân yêu của tôi đang gặp nguy hiểm. Nếu tôi chậm chân thì tôi sẽ không được gặp lại bé nữa. Không! Không! Tôi phải lấy lại tỉnh táo! Tôi phải tỉnh táo!!!
Như có ai đó điều khiển, tôi nhấn nút và gọi cho Nhân Mỹ. Cũng may là tôi lưu số điện thoại của tất cả mọi người vào máy, nếu không bây giờ đã không có số để gọi cho cậu ta.
- Alo! Tôi đây!!!
- Tử Quân hả??? Đang ở đâu??? Tôi đã tìm cô cả mấy tuần nay rồi. Cô…
- Chuyện đó không quan trọng. Nghe đây, lên phòng của ba cậu, mở tủ áo quần của của cô Thi ra, phía dưới có một cái hộp sắt. Mật mã mở hộp là 6385. Lấy tất cả những gì có trong hộp đó và đem tới ngay cho cảnh sát. Bảo họ rằng đó là bằng chứng về những phi vụ làm ăn phi pháp của bà Mai Thị Dương. Khoan, tôi sẽ gửi mail cho cậu một file ghi âm, cậu đem nó giao cho cảnh sát cùng với những tài liệu trong hộp luôn nhé. Làm đi! Ngay bây giờ!!! Nếu không tôi sẽ chết đấy!!! Nhanh!!!!!!!!!!
Tôi nói mà không ngừng nghỉ, không dừng lại một phút giây nào để kịp cho mình được thở một hơi. Ngay sau khi tắt máy, tôi vội vã tìm file ghi âm cuộc điện thoại lúc trước giữa tôi và cô Thi rồi gửi qua mail cho Nhân Mỹ. Bây giờ một giây một khắc đối với tôi cũng vô cùng quý giá. Vì chúng quyết định tính mạng của em gái tôi…
Chiếc xe taxi chở chúng tôi tiến về ngôi nhà mà tôi đã làm một đứa con dâu ngốc trong cả năm trời ở đó. Tốc độ xe cũng giống như tốc độ lo lắng và run sợ của tôi trong lúc này. Một tốc độ kinh hoàng!
Tại nhà bà ngoại Phong Trần.
Chiếc xe taxi dừng đột ngột trước cổng, Luca, tôi và Phong Trần nhanh chóng bước ra. Theo những gì Luca nói thì giờ này bà ngoại chồng tôi vẫn đang ở công ty xem xét một vài chuyện, chúng tôi có khoảng mười đến mười lăm phút để cứu hết tất cả những người bị nhốt trong căn phòng bí ẩn đó.
Luca móc từ trong bọc chùm chìa khóa rồi chạy lại trước cửa căn phòng. Tôi và Phong Trần đều run bắn lên chờ đợi cái ổ khóa chết tiệt đó được mở ra. Mồ hôi chảy nhiều đến mức làm mắt tôi cay xè như bị chà ớt vào. Làm sao bà ấy có thể nhốt nhiều người như thế suốt bao năm trời mà không bị ai phát hiện ra cơ chứ!!! Thật là đáng sợ…
- Tôi đã thề là sẽ mãi trung thành với bà chủ. Nhưng những việc mà bà chủ làm càng lúc càng không thể chấp nhận được…
Luca vừa nói vừa cố tìm chiếc chìa khóa mở cửa phòng trong chùm chía khóa nặng trịch mà cô ta đang cầm trên tay. Đúng là rất khó khăn để đi đến quyết định phản bội lại người đã nuôi dưỡng mình…
- Ôi không!
- Sao thế?
Tôi hốt hoảng khi thấy nét mặt đầy thất vọng của Luca.
- Ổ khóa này đã bị thay mới rồi!!!
Một tảng đá nào đó thật to đã đè lên đầu tôi thì phải. Sao mà tôi thấy choáng váng thế này! Ổ khóa bị thay rồi ư??? Làm sao có thể???
- Đợi tôi!
Đối diện với những tình huống đau tim trong những hoàn cảnh cấp bách, tôi thường thông minh một cách lạ lùng. Bằng chứng là lúc này tôi đã chạy vù vào trong nhà, tới chiếc tủ gỗ kê gần giường ngủ của hai vợ chồng tôi và lấy ra chùm chìa khóa hôm bữa. Tôi tin vào những điều kỳ diệu và tôi tin chùm chìa khóa này sẽ là bùa may mắn của mình.
Co giò chạy ra sân, tôi suýt nữa thì trượt chân ngã nếu như không kịp vịn vào gốc cây. Phía trước mặt tôi lúc này…
Là bà ngoại!
Bao nhiêu dây thần kinh trong người tôi căng cứng ra và có thể đứng phăng ngay tại thời điểm đó vì sợ. Nhưng rất may là bà ngoại đang đứng quay lưng với tôi. Bà chỉ nhìn thấy Luca và Phong Trần. Tôi vẫn chưa bị lộ.
Núp sau bức tường, tôi nghiêng đầu nhìn và nín thở…
- Thế này là thế nào hả Luca?
- Bà chủ…
- Sao cô dám phản bội tôi? Tôi đã nghĩ cô không giống những kẻ đó!!! Không giống cái lũ ăn cháo đá bát đó!!! Vì sao cô có thể???
- Nhưng bà chủ không nên làm thế. Tôi không thể đứng nhìn họ bị nhốt mãi trong đó và luôn phải sống trong sợ hãi lo lắng. Nếu họ có tội thì hãy phạt họ dưới ánh sáng chân lý, đừng bắt họ phải sống trong bóng tối như thế!!!
- Im đi! Chúng đáng bị như thế! Chúng đã đạp lên sự tin tưởng của ta!!! Chúng không có quyền được thấy ánh sáng!!!
Sự tức giận của bà ngoại làm tất cả dường như bị đóng băng lại. Lần đầu tiên tôi thấy cơn giận dữ ngùn ngụt như vậy từ bà. Quả thật là rất đáng sợ….Rất đáng sợ…
- Bà…bà…sao bà có thể?
Phong Trần như một con búp bê vô hồn đi từng bước một về phía bà. Tôi nghe như có ngàn vạn nỗi đau trong từng lời anh nói. Thật tội nghiệp cho người đàn ông của tôi. Sự tổn thương trong anh lúc này có lẽ không thua kém gì tôi cả.
- Cháu đừng tin lời bọn chúng. Cháu phải tin bà. Những kẻ chà đạp lên niềm tin mà ta dành cho họ thì kẻ đó phải sám hối trong bóng tối!!! Ông con, người đàn ông duy nhất mà ta yêu đã phản bội ta và đi yêu người đàn bà khác, cha con, đứa con nuôi mà ta yêu thương nhất đã cùng với bảy đứa con còn lại lập mưu để hạ bệ ta. Chúng là ai??? Chúng là những đứa trẻ đã được ta nhận về và nuôi nấng, vậy mà chúng lại dám đâm một nhát sau lưng ta. Tất cả đã chọn làm kẻ thù của ta. Là họ đã lựa chọn chứ không phải ta bắt họ chọn. Con hiểu không? Con hiểu không hả???
Những gì bà ngoại nói làm tôi phải dùng tay chặn lại mới ngăn được hai hàm răng của mình đánh lập cập vào nhau.
- Nhưng bà không có quyền nhốt họ như thế…
Phong Trần nói trong nước mắt. Tôi cảm giác anh đang rất muốn tới gần bà ngoại mình nhưng nỗi sợ hãi và đau khổ đã không cho phép anh làm điều đó.
- Không! Ta có quyền! Chúng là những kẻ sống nhờ vào tình yêu thương và niềm tin của ta. Một khi chúng đã phản bội ta thì ta có quyền cướp đi của chúng tất cả! Là tất cả!!! Con hiểu chưa?????????
Bà ngoại nhắc đi nhắc lại cậu “Con hiểu chưa?” làm cả tôi và Phong Trần như càng bị nhấn chìm vào đau khổ. Ai ngờ đâu người bà đáng kính ngày nào lại là một người phụ nữ đáng sợ như thế. Sự tan vỡ của gia đình tôi, sự mồ côi cha của Phong Trần hóa ra đều là do một tay bà gây ra cả…
- Cô làm cái trò gì ở đây??? Ai cho cô bước chân vào căn nhà này???
Một giọng nói theng thét vang lên bên tai tôi. Ngẩng mặt lên nhìn. Tôi loạng choạng khi thấy Nhã Kiều đang nhìn mình với đôi mắt đầy lửa căm thù.
Và bà ngoại cũng quay đầu lại…
Ôi không!
Trong giây phút đầy tính sinh tử đó, trong đầu tôi không còn suy nghĩ được điều gì ngoài hai từ “bỏ chạy”. Tôi không thể để bị bắt như thế này được. Tôi không thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được!!!
Đứng yên trong khoảng hai giây, tôi nhắm mắt dùng lực thật mạnh đẩy Nhã Kiều ngã xuống và quay lưng bỏ chạy. Nếu để bị nhốt lại thì chắc chắn tất cả sự thật vẫn mãi nằm trong bóng tối. Và tôi sẽ không có phép điều đó được xảy ra một lần nữa.
Cuối cùng thì số phận cũng đã mỉm cười với tôi, vừa lúc tôi cắm đầu cắm cổ chạy ra cổng thì cảnh sát tới. Những tốp người xuất hiện từ những chiếc xe đồ sộ chạy ra và tiến vào trong khu vườn. Ít giây sau thì Nhân Mỹ xuất hiện.
- Tử Quân!
Cậu nhóc gọi lớn với vẻ mặt đầy xúc động. Ngay lập tức Nhân Mỹ chạy lại gần tôi và dang đôi tay ra. Nhưng chỉ được như thế. Cậu ấy không thể chạm vào người tôi và tôi sẽ không để cho hành động đó được thực hiện. Cho dù đó chỉ là một cái ôm của tình thân thiết.
- Cám ơn vì cậu đã đến kịp lúc.
Tôi thở hì hục và nhìn vào mắt Nhân Mỹ. Thật không ngờ cậu ấy lại chính là cứu tinh của đời tôi. Mọi nút thắt trong câu chuyện này đều được tháo gỡ khi có sự xuất hiện của Nhân Mỹ…
Quay về với tình hình căng thẳng hiện tại, khi rất đông cảnh sát đã bao vây xung quanh ngôi nhà và kiểm soát được tình thế, tôi vẫn thấy bà ngoại không hề tỏ ra một chút sợ hãi gì.
- Bà Dương. Bà không trốn tội nữa đâu. Chúng tôi đã thu thập đầy đủ bằng chứng về những tội trạng của bà. Tốt hơn hết bà hãy dừng lại và nhận tội đi.
Cảnh sát trưởng nghiêm nghị khuyên bà ngoại tôi.
- Bằng chứng ư? Cái gì gọi là bằng chứng? Mấy người là ai mà dám bảo rằng tôi có tội??? Nếu không có tôi thì kinh tế của cả vùng này đã không phát triển được như thế! Các người dám quy tội cho người có công lao như tôi sao???
Bà ngoại gằn giọng. Đôi mắt vẫn đầy vẻ sắt lạnh không khoan nhượng.
- Bà đã đưa kinh tế của vùng này đi theo ý của bà, làm cho biết bao công ty vô tội phải phá sản vì nợ nần và thiếu vốn. Bà còn lừa đảo chiếm đoạt một số tiền khổng lồ và bắt nhốt trái phép rất nhiều người trong suốt ba năm qua. Tôi mong bà hay dừng lại mọi việc và thú tội với luật pháp. Tuổi của bà bây giờ đáng lẽ ra không nên phải hứng chịu những điều như thế này.
Cảnh sát vẫn cố gắng giúp bà tỉnh ngộ.
- Tôi không làm gì sai cả. Tôi không lừa đảo mà chỉ dùng sự thông minh của mình để đem lại lợi ích cho tôi. Tôi không bắt nhốt trái phép ai cả vì chúng đều là những kẻ đáng phải bị như thế. Các người không có quyền coi Mai Thị Dương này là một tội phạm. Các người không có quyền!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sự thịnh nộ của bà làm tất cả mọi người phải nín lặng. Tuy tuổi tác đã cao nhưng phong thái và khí khái của bà vẫn quá đôi mạnh mẽ và khiến người khác phải kinh hãi. Thật đáng tiếc cho một nhân tài như thế. Nếu bà là một người tốt thì sẽ làm được bao nhiêu việc có ích cho xã hội này. Thật đáng tiếc…
Trong lúc cảnh sát trưởng đang chất vất bà ngoại thì rất nhiều cảnh sát đã được giao nhiệm vụ vào trong phòng bà tìm chìa khóa để giải thoát những người ở bên trong căn phòng bí mật. Tuy nhiên mọi chuyện trở nên khó khăn hơn khi bà ngoại bỗng dưng bật cười và chỉ tay vào tất cả mọi người.
- Hôm nay ta phải hứng chịu nổi nhục này chỉ vì bị những kẻ ta tin yêu phản bội. Dù sao thì cuộc đời ta cũng đã sống đủ và nếm đủ ngọt bùi đắng cay rồi. Ta không còn muốn ở lại thế gian này để phải đau lòng vì bị người khác đâm sau lưng mình nữa. Chìa khóa ư? Các người sẽ không bao giờ tìm ra được đâu. Hahaaaaaa…
Giọng cười của bà ngoại làm tôi rợn hết tóc gáy. Đó là một giọng cười như tiếng thét của hổ dữ khi bị thợ săn bắn trúng vào tim. Bà cười một tràn dài, dai dẳng và không dứt. Những tiếng cười được nhấn mạnh, nhấn mạnh vào nhận thức của tất cả mọi người có mặt tại đó.
Và rồi, bà tiếng lại phía bức tường sau lưng, dùng con dao trong người cào sạch một lớp sơn dày và lộ ra một mẫu hình chữ nhật. Chẳng ai có thể hiểu bà đang làm gì. Mọi người đứng yên và lặng nhìn. Sau vài giây, mẫu hình chữ nhật đó được mở ra, và bên trong là một cái nút màu đỏ.
- Nếu ta đã không còn trên thế gian này nữa thì những kẻ phản bội kia sẽ phải đi cùng ta!
Bà hét lên và nhấn mạnh tay vào cái nút đó.
Tích tắc sau…
Cả ngôi nhà bỗng dưng bị bao phủ bởi những ngọn lửa phát ra từ dưới chân nền. Lửa cháy mạnh và đượm đến mức chỉ trong vài giây người chúng tôi đã bỏng rát vì hơi nóng tỏa ra.
Hóa ra đó là một hệ thống đánh lửa tự động…
Cái nút đó!!!
Ôi không!!!
Mọi người hỗn loạn chạy ra xa. Ai cũng kinh hoàng và không tin được vào mắt mình chuyện gì đang xảy ra. Tôi được Phong Trần chạy lại ôm chầm lấy và kéo đi. Trong mắt tôi lúc này chỉ còn những ngọn lửa đỏ rực bập bùng trong đôi mắt. Đám cháy của ba năm về trước một lần nữa lại tái hiện trong đầu tôi. Thật đến mức trần trụi!!!
- Không! Không! Không thể như thế! Bé Trinh của em! Không thể! Mau cứu lấy họ!!! Mau cứu lấy họ!!!
Tôi điên cuồng hét lên khi thấy ngôi nhà như một ngọn đuốc khổng lồ cháy rực giữa bầu trời. Những người bị nhốt dưới mặt đất thì sao đây??? Cho dù họ không bị lửa thiêu đốt nhưng làm sao chịu được cái nghẹt thở vì khói??? Còn em tôi, em tôi, em Trinh bé nhỏ của tôi!!!
Làm sao có thể!!!
Mọi người đau đớn đứng nhìn ngôi nhà dần lụi tàn bởi sự phá hoại của những ngọn lửa đáng sợ mà không thể nào làm gì được. Xe cứu hỏa đã được gọi. Nhưng ai cũng biết rằng khi xe cứu hỏa tới nơi thì mọi thứ đã không còn nữa. Lửa quá mạnh và diện tích cháy quá rộng, không có một khe hở nào để có thể tiếp cận vào bên trong ngôi nhà. Tôi cứ thế hét lên trong giàn giụa nước mắt và nỗi đau khổ tột cùng.
Không lẽ tôi phải đứng yên và chứng kiến cảnh em gái mình đang chết dần chết mòn trong đó??? Không lẽ tôi phải một lần nữa bị cướp mất người thân yêu??? Chúng tôi đã xa nhau ba năm rồi, đã ba năm em tôi phải sống trong bóng tối, vì sao, vì sao, vì sao bây giờ số phận lại oan nghiệt như thế này????
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a………………………….
ẦM…ẦM…
Trời bỗng dưng đổ mưa khi trước đó cả nền trời vẫn còn trong xanh và không chút gợn mây.
Cơn mưa ào xuống, bất ngờ và vô cùng mạnh mẽ…
Những giọt mưa đánh xuống đám lửa đang ngạo nghễ bốc cháy. Hàng trăm hàng ngàn giọt mưa dần dần làm lụi tàn cái nóng bỏng rát đang bao vây lấy khu vực này…
Ào ạt, tuôn trào. Cứ như ông trời gởi đến một đám mây khổng lồ ngay trên đầu chúng tôi và để chúng tuôn mưa vậy.
Tôi biết là sẽ như thế mà! Tôi biết là nếu tin tưởng vào những điều tốt đẹp thì điều tốt đẹp đó sẽ xảy ra!!!
Ngọn lửa cuối cùng đã tắt ngụm. Để lại một căn nhà đã trơ trọi và tàn tạ dưới màn mưa rả rích. Ngay lập tức tôi chạy tới trước cửa căn phòng bí ẩn và thử lần lượt những chiếc chìa khóa mà mình đang cầm trên tay. Bây giờ tôi không muốn hoảng sợ, không muốn lo lắng nữa, tôi chỉ muốn tin. Tin vào điều tốt đẹp!!!
Chiếc chìa khóa thứ hai mươi ba đã thất bại…
Tôi cắn chặt môi đến bật máu để thử chiếc chìa khóa cuối cùng trên tay mình…
Tách!
Thứ âm thanh của sự giải thoát đã vang lên. Tất cả mọi người vui mừng vì cánh cửa đã được mở ra. Nếu không nhớ đến sự tồn tại của chùm chìa khóa thì chắc hẳn bây giờ việc vào được bên trong sẽ vẫn còn bế tắc vì cánh cửa được làm bằng loại gỗ đặc biệt, không dễ để phá ra. Tôi, Phong Trần, Luca và Nhân Mỹ vào trong. Căn phòng quá chật để chứa nhiều người. Dù sợ rằng chìa khóa mở những cánh cửa của từng phòng giam cũng đã bị thay nhưng Luca vẫn thử mở bằng những chiếc chìa cũ.
Thật may mắn là chỉ có ổ khóa ngoài bị thay, mọi thứ bên trong vẫn còn được giữ như cũ…
Chúng tôi vội vàng mở từng cánh cửa một để giải thoát cho từng người…
Ông ngoại của Phong Trần…
Cha của Phong Trần…
Năm người anh em còn lại của ba tôi…
Cô Thi…
Và cuối cùng là phòng của những đứa trẻ…
Tôi run rẩy tra chìa vào ổ, tôi muốn được tự tay giải thoát cho đứa em gái bé bỏng của mình. Chúng tôi đã phải chờ đợi quá lâu để đến được ngày hôm nay…
Cánh cửa mở ra. Bảy đôi mắt ngây thơ hướng về phía tôi. Những đứa trẻ trong bộ trang phục đồng màu với gương mặt đầy buồn bã chạy ào về phía chúng tôi và ôm chầm lấy. Và tôi đã nhìn thấy bé Trinh…Nhìn thấy em gái tôi…
- Chị hai!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bé Trinh gọi tên tôi thật to và chạy ào tới. Tôi ôm chặt em vào lòng và hôn liên tục vào đôi mắt, đôi môi và hai bầu má của em. Sau bao nhiêu mong đợi, sau bao nhiêu cố gắng, sau bao nhiêu nhớ nhung cuối cùng tôi cũng đã tìm được em gái mình. Ba năm sống thiếu gia đình chắc bé Trinh đã buồn và khóc nhiều lắm. Cứ thế tôi vừa khóc vừa vuốt mái tóc đã xơ rối vì lâu ngày không được ai chải của thiên thần nhỏ. Ôi không! Sao bà ấy lại có thể đối xử với những đứa trẻ vô tội theo cách khủng khiếp như thế này cơ chứ???
Nhưng cám ơn Trời là mọi chuyện cuối cùng cũng đã kết thúc…
Ngót nghét cũng đã sáu tháng kể từ khi vụ cháy kinh hoàng ấy xảy ra. Bé Trinh đã thích nghi lại với một cuộc sống bình thường đầy đủ tình yêu thương và đầy đủ ánh sáng tự nhiên của Mặt Trời. Bà ngoại thì bị bỏng khá nặng vì không chịu rời xa ngôi nhà khi nó đang chìm trong biển lửa. Ít lâu sau ngày tòa tuyên án thì bà qua đời với những giọt nước mắt hối lỗi muộn màng. Bà đáng lẽ sẽ không trở thành người xấu nếu như cái nhìn của bà về những giá trị của cuộc sống không lệch lạc đi. Những người được giải thoát từ tầm hầng của căn nhà cũng đã có những số phận riêng. Những đứa trẻ được trở về với cha với mẹ, những người anh em với ba tôi, ông ngoại Phong Trần, Luca và cả ba tôi (đã hết bệnh sau khi biết sự thật) cũng đã phải đối diện với những án tù vì những sai lầm đã làm trong quá khứ mặc dù đó đều là do bà ngoại điều khiển. May là họ đã được giảm án nên chỉ mất thêm hai năm nữa là tôi có thể gặp lại ba mình và gia đình chúng tôi sẽ đoàn tụ.
- Luca…Cám ơn cô…
Tôi khẽ nói khi tới thăm Luca trong trại giam.
- Không có gì. Chúng ta là chị em tốt mà.
Luca cười hiền và cầm lấy tay tôi. Lâu lắm rồi tôi mới cảm giác được sự ấm áp và nhân hậu từ cô ấy.
- Đáng lẽ cô không phải ngồi trong này…
Tôi chậc lưỡi. Từ đầu đến cuối Luca đúng là không làm điều gì sai cả. Cái sai duy nhất của cô ấy là thờ chủ không đúng người mà thôi.
- Không. Tôi không sao cả. Tôi và những người khác đều hạnh phúc khi được ngồi trong tù. Vì ít ra ở đây chúng tôi sẽ còn được nhìn thấy ánh sáng. Đã sai thì phải chấp nhận hình phải. Đó mới là sự công bằng.
Những lời Luca nói làm tim tôi nghẹn lại. Thật vui khi thấy họ đã tìm được một mục đích sống mới. Hai năm so với đời người chẳng là bao. Và rồi họ sẽ lại có một cuộc đời hoàn toàn mới. Một cuộc đời không phải sống không sự ra lệnh của người khác và được làm một người tốt thật sự.
Thật là yên bình…
Tôi và Phong Trần vẫn chưa thể bình thường trở lại. Anh thuê một căn hộ sát với căn hộ của tôi đang ở và ngày ngày nhờ Puppy mang những…bức thư tình sang cho tôi.
Hôm nay, bức thư của anh có vẻ lạ hơn thường ngày…
“Bà xã, hôm nay là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của anh. Anh chỉ có một điều ước duy nhất là sẽ được em ở bên, đập thật mạnh vào người anh và chửi anh như chửi một thằng đàn ông tồi tệ nhất. Nhưng sau đó làm ơn đừng để người chồng già này cô đơn với cuộc đời quá rộng lớn này. Dù em có giận anh có không tha thứ cho anh thì em cứ hãy ở bên anh và đừng để anh một mình. Anh chỉ cần như thế thôi…Em nhé…”
Tôi đọc xong bức thư và nhìn xuống Puppy. Con cún nhỏ xíu vẫn giương đôi mắt đầy van nài như sáu tháng nay ngày nào nó vẫn nhìn tôi. Suy nghĩ một vài giây, tôi lấy bút và viết vào phía dưới bức thư một dòng chữ ngắn ngủi rồi đưa cho Puppy đem về…
- Cậu đi thật à?
- Chẳng lẽ tôi đùa.
- Bao lâu thế?
- Khi nào quên được Tử Quân thì về.
- Nhớ giữ gìn sức khỏe…
- Uh…
- Và phải hạnh phúc nữa!
- Cái đó thì không chắc được.
- Tôi xin cậu đấy…
- Sẽ cố gắng.
- Cám ơn cậu vì đã luôn tốt với tôi…
- Phải hạnh phúc đấy. Nếu không tôi sẽ về và quậy nát tất cả đấy.
- Uh…Sẽ cố gắng…
Chiều hôm đó, máy bay đưa Nhân Mỹ đi Anh cất cánh. Cậu ấy không cho tôi ra tiễn vì bảo không muốn thấy nước mắt ngày lên đường.
Đây không phải là sự chia ly mà là một sự mở đầu cho những điều tốt đẹp…
Tôi tin là như thế!...
Tối hôm sau.
Lúc hai vợ chồng tôi đang đi ăn tối với nhau thì điện thoại tôi lại đổ chuông inh ỏi.
- Ai gọi thế em?
- Em cũng không biết…
Tôi bật nút nghe. Chưa kịp định hình là ai ở đầu dây thì đã bị hét thẳng vào tai.
- Này! Sang đây mà rước cái của nợ của chồng cô về đi! Sao lúc nào con nhỏ kỳ quặc đó của bám theo tôi vậy hả???
Sau vài giây ngỡ ngàng. Tôi bỗng phì cười khi hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
- Có gì mà em cười vậy???
- Nhân Mỹ gọi anh à…
- Cậu ấy gọi có chuyện gì thế?
- Em gái của anh lại gây chuyện nữa rồi!
- À…Thì nó có quyền theo và đuổi người nó yêu thương mà…
Và rồi hai chúng tôi nhìn nhau bật cười. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là những phút giây như thế.
Câu chuyện đến đây đã chạm tới những câu chữ cuối cùng. Như mọi khi, tác giả chỉ muốn tâm sự với các bạn một vài điều nho nhỏ.
Là rằng…
Con người sống được với nhau là nhờ vào sự tin tưởng. Nhưng sự tin tưởng không thể là ép buộc mà phải tự nguyện. Vì chỉ có tự nguyện tin vào nhau thì niềm tin đó mới không bao giờ bị phản bội. Và chỉ có tự nguyện thì mọi thứ mới là vĩnh cửu và lâu bền.
Sau cơn mưa sẽ là những ngày nắng. Hãy nhìn vào những điều tốt đẹp phía trước để cố gắng vượt qua những khó khăn của hôm nay.
Quan trọng nhất là…hãy luôn tin vào những điều tốt đẹp! Vì hạnh phúc bản chất chỉ là những thứ giản đơn nhất…
Và cuối cùng, mọi người có biết Tử Quân đã viết gì trong bức thư của Phong Trần không?
Đó là:
“Em tuyên phạt anh án chung thân với tình yêu của chúng mình!”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!