Chương 12: Hẹn hò
Sau khi gặp được Tằng Tử Kiều, Viên Nhuận Chi nhậnra mọi chuyện tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình ban đầu. Ngoại trừ việcmất trí nhớ, tất cả mọi thứ đều giống hệt như trước đó. Chỉ có điều mỗi lần đốidiện với Tằng sư huynh, thái độ của Tiểu Kiều lại khác biệt hẳn. Trước đây, mỗikhi ở cùng Tằng sư huynh, Tằng Tử Kiều lúc nào cũng dịu dàng, thục đức, còn bâygiờ Tiểu Kiều lấy việc chọc cho Tằng sư huynh tức đến chết đi sống lại làm mụctiêu của đời mình. Từ trước đến nay, Viên Nhuận Chi vô cùng ngưỡng mộ Tằng TửKiều, thậm chí còn muốn làm một người phụ nữ dịu dàng hơn bất cứ người phụ nữnào như Tằng Tử Kiều. Bây giờ, cô lại càng ngưỡng mộ người bạn của mình, đếnlúc nào cô mới có thể giống như Tằng Tử Kiều chọc cho Kỷ Ngôn Tắc tức giận đếnmức chết đi sống lại đây chứ?
Vừa nghĩ tới người đàn ông này, Viên Nhuận Chiliền cảm thấy chán nản, suốt ba tối liền cô đều tới ăn trực ở nhà Tằng Tử Kiều.Mục đích chính là trốn tránh anh, đồng thời cô cũng đang cảm thấy thấp thỏm bấtan về việc có thai hay không?
Nói ra cũng thật kì lạ, Kỷ Ngôn Tắc dường nhưcũng chịu khó phối hợp cùng cô, im lặng suốt ba ngày nay. Ban ngày ở công ty,ngồi trong cùng một phòng làm việc, ngoài việc dặn dò cô về mặt công việc, ánhmắt anh không hề để lộ ra bất cứ cảm xúc, thái độ lạ thường gì khác.
Cô đưa trả chiếc áo sơ mi của anh, anh chỉ “ừm”một tiếng, rồi chẳng nói thêm gì.
Đúng vào lúc cô cho rằng anh đã quên mất chuyệnbắt cô làm bạn gái của mình thì đến giờ tan làm, cô bỗng nhiên nhận được mộttin nhắn: “19:00 đi dùng bữa, 21:00 đi xem phim. Những thứ khác, tính sau”.
Nhìn vào màn hình di động, phải mấy chục giâysau cô mới có thể định thần lại được, sau đó lại nhìn thêm lần nữa để xác địnhrằng đây là do Kỷ Ngôn Tác gửi.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, anh… anh đang muốnhẹn hò cùng cô sao? Tại sao nhận diện từ góc độ nào, đây cũng giống như là sắpxếp lịch trình hội nghị vậy?
“Ngày mai liệu có cần phải nộp bản báo cáo về hộinghị hay không? Kỷ tổng!” Cô bực tức nhắn tin trả lời.
Cô thu dọn đồ đạc, vừa mới bước ra ngoài cửathang máy, lại nhận được tin nhắn khác. Mở ra xem, cô suýt chút nữa tức hộcmáu. “Nếu bản báo cáo dưới ba ngàn từ thì sẽ trừ 10% tiền lương”.
Không biết có phải Tang tổng đã âm thầm truyền đạtkinh nghiệm cho anh không, bây giờ làm chuyện gì anh cũng nháy vào “tử huyệt” củacô.
Cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng nhấn bànphím đáp: “Khi bắt đầu hẹn hò, sẽ tính theo giá thị trường 200 đồng một giờ”.
Rất nhanh sau đó, bên kia đáp lại: “Việt Nam đồng,phê chuẩn!”
Nỗi tức giận trong lòng khi nãy đã tiêu tan hết,Viên Nhuận Chi không hề phát hiện ra khóe miệng mình đang nhoẻn cười sung sướng.
Đi xuống bãi đỗ xe, cô định mở cửa xe ra độtnhiên nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên phía sau.
Quay đầu nhìn lại, cô liền nhìn thấy chiếc BMWmàu đen quen thuộc đỗ cách chỗ mình vài mét.
Thông qua tấm kính trong suốt, cô nhìn thấy anhđang nhìn cô gật đầu, ra hiệu cô mau lên xe.
Viên Nhuận Chi chậm rãi bước lại, hất chiếc cằmxinh xắn của mình lên, cao ngạo không khác gì một nữ vương: “Này, anh đáng lẽphải mở cửa xe cho tôi chứ?”
Lần đầu tiên hẹn hò, dù gì cũng phải làm cao mộtchút. Tuy rằng nói giả vờ làm bạn gái của anh trong vòng nửa năm là để “trả nợ”,nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng là anh đang cầu cạnh cô. Nếu như không tỏ ra kiêungạo như nữ vương trong lần đầu tiên, vậy thì quả là có lỗi với bản thân.
Khóe miệng của Kỷ Ngôn Tắc bất giác co giật,khuôn mặt đen sầm lại, trong lòng đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng cũng bước rakhỏi xe.
Vừa mới đặt chân xuống, anh liền nắm lấy bàn taycủa Viên Thuận Chi, kéo cô lại, rồi nhét vào trong chiếc BMW của mình.
Viên Nhuận Chi kinh ngạc đến mức chưa kịp địnhthần lại thì xe đã phóng vút đi.
Chiếc xe phóng nhanh trên đường, trong xe lại lặngim như tờ.
Viên Nhuận Chi chống tay dưới cằm, chán nản nhìnra bên ngoài.
“Em muốn ăn gì?” Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên lên tiếng.
Tuy rằng vẫn luôn suy nghĩ trong đầu xem anh sẽđưa cô đi ăn món gì, nhưng khi nghe thấy câu hỏi của anh, Viên Nhuận Chi vẫnngây người đôi lát, tiếp đó nhún vai đầy thản nhiên “Tùy anh!” Đột nhiên, chiếcxe phanh gấp, tiếp đó là quay vòng lại phía sau.
Thân thể Viên Nhuận Chi nhào lên phía trước. Tiếpđó, đầu bị đập vào phần xe trước, cô đau quá vừa kịp đưa tay xoa đầu, vừa bi ainhìn anh rồi nói: “Lão đại, đang thời điểm giờ tan tầm, anh nhất định chọn thờiđiểm này để luyện kĩ thuật lái xe sao…”
Kỷ Ngôn Tắc một tay cầm vô lăng, một tay đặt bêncửa sổ, liếc mắt qua nhìn cô rồi nói: “Trước tiên chúng ta vận động gân cốt đôichút, tẹo nữa ăn uống cũng dễ tiêu hóa hơn”.
Viên Nhuận Chi trợn trừng mắt lên đầy chán nản.
Chiếc xe nhanh chóng tiến vào một con đường nhỏâm u, Viên Nhuận Chi nhìn thấy hai bên đường chi chít đầy nhà cửa, bất giácnghi hoặc trong lòng. Cô đang định hỏi anh xem rốt cuộc anh muốn đưa cô tới đâudùng bữa thì chiếc xe đã nhanh chóng dừng lại.
Xuống khỏi xe, Viên Nhuận Chi ngước đầu lên nhìntiệm ăn nhỏ bé bên đường, phía trên có treo một tấm biển gỗ đề hai chữ được khắcrất đẹp: “Tùy tiện”.
Toàn thân cô bỗng nhiên chẳng còn chút sức lựcnào hết. Muốn ngất! Không ngờ thật sự có một quán ăn có tên là “Tùy Tiện” tồn tại,hơn nữa lại còn được anh phát hiện ra nữa!
“Đi thôi, món ăn Quảng Đông”. Kỷ Ngôn Tắc bướcvào trong tiệm ăn.
Cô cũng đành chịu thua, nhún vai đầy chán nản, rồitheo anh đi vào phía trong.
Bên trong tiệm ăn cũng giống như ngoài mặt tiềnrất nhỏ, dù kê rất sát nhưng cũng chỉ được có bảy, tám chiếc bàn, có điều hìnhnhư lại rất đắt khách.
Viên Nhuận Chi đang định hỏi Kỷ Ngôn Tắc là nênngồi đợi hay là đổi sang chỗ khác. Lúc này, ông chủ vừa nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắcđã nhiệt tình đón tiếp, vỗ lên vai anh rồi nói: “Là bạn gái của cậu sao?”
“Dạ”. Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười rồi gật đầu.
“Trông cũng xinh đẹp lắm!” Ông chủ lại nói.
“Vậy bữa ăn này liệu có được miễn phí?”
“Không thành vấn đề. Tôi sẽ đi dọn bàn ngay!”
Viên Nhuận Chi nghe một thứ tiếng xa lạ, trướctiên ngây người ra, sau đó mới từ từ nhận ra hai người đang nói với nhau bằngtiếng Quảng Đông. Cô không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng nhìn dáng vẻ nói chuyệngiữa Kỷ Ngôn Tắc với ông chủ quán xem ra rất thân thiết, bất giác tò mò hỏi:“Lúc nãy hai người nói gì thế?”
Kỷ Ngôn Tắc liếc mắt sang nhìn cô rồi nói: “Ôngchủ nói trông em rất xinh, sau đó còn miễn phí bữa ăn này”.
Viên Nhuận Chi đỏ bừng mặt lên, trợn tròn mắt rốiấp a ấp úng đáp lại: “Này, anh đừng tưởng khen tôi một câu thì tôi sẽ mời cơmđâu nhé. Tất cả mọi chi phí phát sinh trong quá trình hẹn hò sau này đều do anhchi trả hết đấy!”
Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhếch miệng lên cười, chẳng buồnquan tâm đến câu nói của cô.
Một lúc sau, ông chủ kia liền dọn một chiếc bàn,sau đó, nói với Viên Nhuận Chi bằng tiếng phổ thông: “Thật ngại quá, chiếc bànnày hơi bé, thế nhưng không ảnh hưởng đến việc dùng bữa đâu. Mời cô uống tràtrước!”
Viên Nhuận Chi ngước mắt lên nhìn ông chủ quán,nhớ lại câu Kỷ Ngôn Tắc nói lúc nãy, khuôn mặt lại đỏ bừng lên, lén lút nhìnsang phía anh.
Vào giây phút này, Kỷ Ngôn Tắc đã bắt đầu bận rộn.Đầu tiên, anh cầm bình trà lên, rót nước sôi vào từng chiếc ly nhỏ, sau đó lạidùng nắp ly gạt đi những lá trà nổi lên trên. Khi rót trà, mỗi ly anh chỉ rót tầmmột nửa, sau đó lại rót tầm ba phần tư chiếc ly, cuối cùng mới đưa ly trà ratrước mặt cô.
Cô mở to mắt nhìn về phía anh, thật không ngờanh lại biết trà đạo. Cô hoàn toàn không biết chút gì về thứ nghệ thuật tao nhãnày. Ly trà nhỏ xinh trước mặt chẳng qua chỉ là nước trà đáng giá hai, ba đồng,chẳng khác nào uống rượu trắng. Cô bê trà lên, ngửa cổ cạn hết.
“Đúng là phí của trời cho”. Đôi môi mỏng mảnh, gợicảm của anh thốt ra vài chữ ngắn ngủi. Cô nhìn thấy anh bê ly trà lên, từ từ đặtlên mũi, đưa ra đưa vào mấy lần liền, sau đó mới uống ly trà đó.
Cô nghiến răng nghiến lợi, liếc mắt nhìn anh. “Uốngtrà thì cứ uống đi, lại còn tỏ ra nho nhã gì nữa!
Rất nhanh sau đó, các món ăn đã được đưa ra. Cônếm hết thảy các món, nào là gà nướng Quảng Đông, nào là cua càng to sốt càchua, nào là sườn rán kiểu Quảng Đông… món nào cũng gật đầu, khen không ngớt lời.Thảo nào mà một tiệm ăn nhỏ là vậy, nằm trong khu nhà kín đáo thế này lại cónhiều khách hàng đến thế.
“Làm thế nào mà anh phát hiện được tiệm ăn này?”
“Những lúc rảnh rỗi, tôi thường lái xe một mìnhđi tìm chỗ ăn”.
Viên Nhuận Chi im lặng trong giây lát, rồi mớitiếp tục hỏi thêm:
“Anh biết tiếng Quảng Đông, lẽ nào anh có ngườithân là người Quảng Đông?”
“Không phải, những lúc tới đây ăn, tiện miệngthì học thôi”.
Viên Nhuận Chi lại im lặng một lúc lâu, sau đó hỏitiếp:
“Anh đừng nói với tôi là, mỗi khi tìm ra một tiệmăn, anh lại học một thứ tiếng địa phương đấy!”
“Ừm, nếu như cộng thêm cả ngoại ngữ, chắc tôicũng biết tầm khoảng 20 thứ tiếng”.
Viên Nhuận Chi hoàn toàn chết lặng, không ngờanh lại biết nhiều thứ tiếng địa phương như vậy, lại còn có cả ngoại ngữ nữa…
“Em không tin sao?” Kỷ Ngôn Tắc khẽ nhíu đôi màylại, nuốt nốt miếng thịt ga trong miệng, rồi bắt đầu nói bằng thứ tiếng địaphương và ngoại ngữ: “A lạp hoan hỉ nông (tiếng Thượng Hải), Ngẫu hỉ hành nhĩ(tiếng Hồ Nam), Lại tiên hãn nhĩ (tiếng Hồ Bắc), Yêu hỉ hồn lão (tiếng của dântộc Bạch, Đại Lý), Ngẫu hy hãn nhĩ (tiếng Đông Bắc), Mã lộ tái kim tô (tiếngdân tộc Cao Sơn), Jet’aime (tiếng Pháp), Ch’anrakkhun (tiếng Thái),Arabicanaahebek (tiếng Ả Rập)…”
Viên Nhuận Chi kinh ngạc đến mức phun hết số thứcăn trong miệng ra ngoài, may mà Kỷ Ngôn Tắc tránh nhanh mới thoát được kiếp nạnnày.
Ngoại trừ mấy tiếng nước ngoài không hiểu ra, nhữngthứ tiếng địa phương khác cô đều hiểu được đại ý anh đang nói là “Anh yêu em”.Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy ngọt ngào, hứng khởi một cách vô duyên vô cớ,khuôn mặt cũng theo đó mà đỏ rực lên. May mà cô đã uống chút rượu, cho dù mặtcó đỏ cũng không bị người khác hiểu thành cô đang thẹn thùng.
Viên Nhuận Chi dùng giấy ăn lau miệng, sau đó lạilau sạch đồ vương vãi trước mặt anh, bất giác hỏi lại: “Nói cho cùng anh làmnhư vậy là vì ăn uống hay là vì học tiếng?”
“Đương nhiên là vì ăn uống rồi!” Anh bình thảnđáp lại.
“Có người nào ăn uống như anh không?” Cô thật sựcảm thấy bó tay với anh. Nhớ lại thời còn trong trường, chỉ riêng mỗi môn tiếngAnh đã quá đủ đối với cô, người đàn ông này rốt cuộc có thuộc về nhân loại nữakhông đây.
“Thật là ngại quá, chỉ trách tôi đây quá đỗithông minh, không giống như một ai đó, đích thị là một người ngu ngốc trongngôn ngữ”. Anh đưa đũa gắp thức ăn, rồi mở lời mỉa mai cô.
Đúng thật là rất trùng hợp, vào thời đại học, cómột lần anh đến thư viện mượn sách, vừa hay nhìn thấy cô đang nằm bò ra mặt bànchảy nước dãi nhìn vào cuốn sách Tiếng Anh. Anh liếc mắt nhìn qua đề bài côlàm, mười câu thì sai đến tám. Cũng chính vì lần đó, bị anh mỉa mai là ngốc nghếchmà cô hạ quyết tâm, khổ sở dùi mài kinh sử một tháng trời, sau cùng cũng có thểđạt điểm qua môn này.
“Người cầu xin kẻ ngốc làm bạn gái trong nửa nămmới gọi là kẻ ngốc nhất trong số những người ngốc”. Cô quyết không chịu lép vế,bĩu môi đáp lại, sau đó lại khua đũa vùi đầu xuống ăn.
Anh nhẫn nhịn không bật cười, nho nhã uống canh.
Hai người ăn cơm xong, liền ngồi xe đến rạp chiếuphim.
Bởi vì có quá nhiều người, chen chúc vào thangmáy còn mệt mỏi, khổ sở hơn cả lúc vào tàu điện ngầm vào giờ tan sở.
Viên Nhuận Chi chen vào trong thang máy theo ngườiphía trước, nhưng người phía sau không ngừng chen lên, vừa hay đâm đúng vàolòng của Kỷ Ngôn Tắc. Kỷ Ngôn Tắc theo phản xạ tự nhiên ôm cô vào lòng, dùngđôi tay rắn chắc bao bọc lấy cô, để tránh người khác đụng vào cô.
Trốn trong vòng tay của Kỷ Ngôn Tắc, khuôn mặtáp sát vào phần ngực của anh, cô cảm nhận được mùi hương thoang thoảng dịu nhẹchỉ có ở riêng anh, nhẹ nhàng mà vương vấn mãi không phai. Kể từ khi quen biếtanh đến nay, cô hầu như chưa bao giờ ngửi thấy mùi vị thuốc lá khó ngửi trênngười anh, lúc nào cũng là một mùi vị khiến người khác an thần, bình thản.
Trong thang máy vô cùng hỗn loạn, nhưng vào giâyphút này, cô lại có thể nghe thấy rõ nhịp tim đập mãnh liệt trong lồng ngựcanh.
Cô bất giác dựng thẳng đôi tai mình lên, lắngnghe nhịp đập trái tim anh, tiếp đó lại đếm rõ nhịp, một nhịp, hai nhịp, ba nhịp…
Bỗng nhiên, cô nghe thấy bên tai mình vang lêngiọng nói vô cùng quyến rũ: “Đến tầng bảy rồi, nếu còn không ra ngoài, chúng tasẽ bị người khác đánh cho đấy!”
Cô kinh hãi định thần lại, bây giờ mới ý thức đượcrằng mình đang đắm chìm trong vòng tay anh, hai tay lại còn đặt trên phần áotrước ngực anh nữa.
Cả chiếc thang máy đầy ắp người khi nãy, giờ đâychỉ còn lại đúng hai người, còn phía ngoài thang máy, một đoàn người đông đúcđang muốn xuống dưới, đợi chờ hai người bước ra ngoài.
Khuôn mặt cô nóng rực lên, đúng vào lúc cô đangđịnh trốn nhanh ra khỏi thang máy, thì đôi vai bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, cảngười đổ vào vòng ta anh một cách tự nhiên, sau đó được kéo ra bên ngoài.
Cô và anh, giống hệt như những đôi tình nhânkhác tới đây để xem phim. Cho dù hai người có những hành động thân mật cũng hếtsức tự nhiên. Điều này khiến cô không khỏi hoảng hốt, không phải hai người đangdiễn kịch sao? Không phải đang tìm hiểu lẫn nhau, để đảm bảo anh sẽ không bị mấtthể diện vào bữa tiệc mừng thọ ông ngoại tháng sau hả? Tại sao mọi chuyện lạithế này? Cô còn nhận ra, bản thân thường hay lén la lén lút quay sang nhìn trộmkhuôn mặt của anh, hơn nữa càng tiến lại gần, khuôn mặt cô lại càng nóng hơn.
Lúc mua vé xem phim, Viên Nhuận Chi muốn xem bộphim Hellboy II: The Golden Army (Binh đoàn địa ngục II), thế nhưng Kỷ Ngôn Tắclại chọn bộ phim Kungfu Panda. Có hai lý do, một là mua vé xong không cần phảichờ đợi, trực tiếp đi vào trong phòng chiếu luôn. Thứ hai là, anh cảm thấy côthích hợp xem phim hoạt hình hơn.
Viên Nhuận Chi hoàn toàn chán nản liếc sang lườmanh, nhìn vào phần giới thiệu qua nội dung của Kungfu Panda, cô nói với anh:“Tôi đã xem bộ phim này ba lần rồi, đợi chút nữa anh đừng có mà hối hận đấy”.Nói xong, cô liền nhanh chóng đi về cửa soát vé.
Khi chiếu được phân nửa bộ phim, cuối cùng KỷNgôn Tắc đã có thể hiểu hết được ý nghĩa của câu nói “Anh đừng có mà hối hận đấy”mà cô nói trước khi vào phòng chiếu. Con gấu trúc đáng yêu kia đã khiến choViên Nhuận Chi cười đến mức hoa chân múa tay, đồng thời mô phỏng các động tác củanó để công kích Kỷ Ngôn Tắc.
Cả bộ phim kéo dài khoảng tiếng rưỡi đồng hồ,anh đã không còn nhớ rõ toàn thân mình rốt cuộc bị đánh bao nhiêu quyền cước. KỷNgôn Tắc cố gắng kiềm chế cảm xúc, anh không muốn lần đầu tiên hẹn hò lại giữađường đứt gánh chỉ vì không thể nào kiềm chế nổi bản thân. Đến khi không thểnào nhẫn nhịn thêm nữa, anh liền nhắm nghiền mắt lại, anh tự thề với bản thân rằng,lúc này, bây giờ, giây phút này anh thật sự hối hận vì đã không chọn xem bộphim Hellboy II: The Golden Army.
Khi ra khỏi rạp chiếu phim, Viên Nhuận Chi vẫncười không dứt: “Hôm nay là lần thứ tư tôi xem bộ phim này, thật không ngờ vẫncó thể cười đến mức độ này”.
“Ngô nghê!” Kỷ Ngôn Tắc bực bội thốt ra hai chữnày.
Anh thừa nhận bộ phim này rất có tính sáng tạo,hơn nữa từ đầu đến cuối phim không có bất cứ một tình tiết “chuối củ” nào cả,thế nhưng chiếc đuôi của gấu trúc luôn luôn là màu trắng, vậy mà chiếc đuôi củachú gấu trúc Po lại có màu đen, đây rõ ràng là một điểm trừ lớn, đáng “sỉ nhục”toàn thể bộ tộc gấu trúc.
“Tôi ngô nghê chỗ nào hả? Tất cả mọi người đềucười lăn cười lộn, chỉ có một mình anh ngồi ỳ thân xác chẳng khác gì Cươngthi[1]”
[1] Thời nhà Thanh có một số gia đình khá giả,do không muốn xác người thân bị phá hủy nên họ đã ướp xác để giữ xác nguyên vẹn.Xác đó gọi là Cương thi.
“Em đã bao giờ nhìn thấy Cương thi có thể ngồichưa? Đúng là siêu cao thủ!”
“Này, anh đừng có quên chính anh là người chọnxem bộ phim này đấy”.
Anh im lặng.
Cả hai người đều không nói thêm câu gì, khiếncho không gian bao quanh trở nên tĩnh lặng.
Kỷ Ngôn Tắc là người phá vỡ không khí yên lặngnày trước: “Em có cảm thấy đói bụng không? Có muốn ăn thêm cái gì khác không?”
Nếu như Kỷ Ngôn Tắc không hỏi, Viên Nhuận Chicũng không cảm thấy bụng mình đang trống rỗng. Vừa nghe được câu hỏi của anh,cô mới cảm thấy, hình như lúc nãy khi xem phim do cười quá nhiều, nên những mónăn đã dùng trước đó đều tiêu hóa sạnh sành sanh.
Cô ngó qua thời gian, bây giờ đã mười một giờđêm, đột nhiên cảm thấy hoài nghi, nếu như bây giờ lại ăn thêm trận nữa, khôngphải ngày mai cô sẽ phải mất nhiều công sức giảm béo sao?
Thế nên, cô xua tay nói: “Thôi khỏi, ăn nhiềuvào khó tiêu hóa lắm. Bây giờ cũng muộn rồi, tôi muốn quay về nhà đi ngủ hơn!”
Đôi mắt màu hổ phách của Kỷ Ngôn Tắc sáng lấplánh, trong lòng vô cùng kỳ vọng, nhưng khi nghe thấy lời từ chối của cô thì độtnhiên sầm lại. Vài giây sau, sắc mặt anh hồi phục được nét bình tĩnh như mọikhi. “Đi thôi, tôi sẽ đưa em về!”
Cô lại nhìn anh, xua tay rồi nói: “Xe của tôi vẫnđang đậu ở công ty, bây giờ tôi sẽ gọi taxi về công ty lấy xe, anh tự mình…”Còn chưa kịp nói hết câu, cổ tay cô đã bị anh nắm chặt lấy, cả người bị lôi xềnhxệch cho tới tận bãi đỗ xe.
“Thật sự không cần anh phải đưa…” Cô vừa mở miệngđã bị anh ấn vào trong xe, muốn nói thêm nữa thì chiếc xe đã vút đi như bay.
Cô có thể cảm nhận được anh đang tức giận. Côcũng hiểu, nhất định là vì lúc nãy cô đã từ chối, cho nên đã làm mất mặt anh. Cầumong ông trời bảo vệ, trong thời gian nửa năm này sẽ không xảy ra điều gì bấttrắc, ngộ nhỡ anh không hài lòng, đem chuyện cô đã cưỡng đoạt anh truyền ra bênngoài, thì cô chẳng còn cách nào làm người được nữa. Thôi bỏ đi, hy sinh mộtchút cũng chẳng chết ai, thể diện là cái quái gì?
Cô đưa mắt nhìn quanh, rồi ngước nhìn lên bầu trờiqua khung cửa sổ trên đỉnh ô tô, sau đó lại ngốc nghếch nhìn anh mỉm cười rồinói: “Anh có biết không? Trước đây khi tôi chưa mua ô tô, vẫn thường hay nghĩ,sau này nhất định phải mua một chiếc ô tô có cửa sổ trên đỉnh”.
“Tôi nhớ là chiếc xe QQ của em không hề có cửa sổtrên đỉnh”. Anh liền nói.
Quả nhiên, cô đã thành công trong việc thu hút sựchú ý của anh.
Cô liền hỏi thêm: “Đúng vậy, anh có biết tại saotôi lại muốn mua một chiếc xe có cửa sổ trên đỉnh không?”
Anh quay đầu sang, lặng lẽ nhìn vào mặt cô khôngnói gì.
Cô lại nói thêm: “Bởi vì tôi muốn vào những lúctrời tối có thể vừa lái xe, vừa tận hưởng bầu trời đầy sao đêm”.
“Ừm, ý tưởng loại này chắc cũng chỉ có một mìnhem mới nghĩ ra được!” Khóe miệng anh khẽ nhoẻn lên.
“Thế nhưng, vào lúc tôi mua ô tô, ngay lập tức bịnhân viên bán hàng đả kích nghiêm trọng”. Cô khẽ hắng giọng, cố gắng hết sức giảlại điệu bộ, dáng vẻ của người bán xe năm ấy: “Người bán hàng đó đã nói thếnày, vừa lái xe vừa tận hưởng bầu trời đầy sao đêm, chả lẽ cô muốn lái xe lên tậnthiên đường tìm Thượng Đế sao? Ha ha, ha ha, có phải rất buồn cười không?”
Anh quay đầu sang, nhếch mép lên cười rồi nói:“Tôi là người rất khó bị chọc cười, có thể miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng,trong từng câu từng chữ, tôi lại nhận thấy đây là niềm vui sướng của một kẻ ngốcnghếch”.
“Anh mới là kẻ ngốc nghếch ấy! Đúng là khuôn mặtgợi đòn!” Cô chu miệng lên, đấm một quyền vào bóng anh in trên cửa xe.
Anh khẽ hắng giọng, sau đó lại nhìn sang phía cônói thêm: “Tôi đang lái xe đấy!”
“Chính vì như vậy nên mới dễ dàng đánh anh!” Côliền giơ chân, giơ tay giả bộ như chuẩn bị đánh anh, nhưng lại không nhịn đượcmà bật cười thành tiếng. Trước kia, cô luôn cảm thấy muốn đánh anh còn khó hơncả lên trời, thế nhưng bây giờ chỉ cần giơ quyền ra là có thể biến giấc mơthành hiện thực.
Đúng lúc này, đèn đỏ bật lên, anh liền đưa tay mởcánh cửa sổ đỉnh xe rồi nói: “Em có thể tận hưởng bầu trời đầy sao đêm rồi đấy!”
Chuyển hướng chú ý, cô liền tựa vào chiếc ghế,nhìn lên bầu trời đầy sao đêm qua chiếc cửa sổ, trong lòng cảm thấy dễ chịu, sảngkhoái vô cùng.
Tận hưởng bầu trời lấp lánh ánh sao, cô thì thầmlên tiếng: “Hi hi, nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là cùng người mình yêuthương lái xe lên núi, sau đó trong màn đêm láp lánh ánh sao, chúng tôi sẽ ngồitrong xe, mở cửa sổ trên đỉnh, cùng nhau ngẩng đầu đếm sao trời. Buổi đêm đó sẽcàng thêm lãng mạn, tình tứ”.
Anh quay mặt sang nhìn bộ dạng ngây ngô của cô,thì ra nguyện vọng của cô lại giản đơn, dễ dàng thực hiện đến vậy.
“Cho dù là người phụ nữ theo chủ nghĩa lãng mạnhay là người đàn ông theo chủ nghĩa hiện thực thì đều sẽ có những mơ ước kiểunày. Anh có biết vì sao không?” Cô nghiêng đầu sang hỏi anh.
Anh nhếch mày lên, biểu thị muốn nghe đáp án.
Cô liền xõa tóc đang được búi phía sau ra rồinói: “Anh nhìn tôi xem. Nếu như bây giờ là ban ngày, một nam một nữ cùng lái xeđi về vùng thôn quê hoang vắng, trên đỉnh đầu là một khoảng trời xanh biếc, ấmáp, phía trước là một vườn hoa rực rỡ sắc mầu, hương thơm ngào ngạt, quanh ngườiphảng phất một bầu không khí tươi mới, trong lành, làn gió mát mẻ thổi nhẹ bêntai, mái tóc tuyệt đẹp của người phụ nữ tung bay trong gió, thật lãng mạn biếtbao, mê hồn biết bao, khiến người ta phải say đắm biết bao…”
Cô vừa nói, vừa lắc lư chiếc đầy để cho mái tóctung bay trong làn gió đêm êm dịu.
Anh đang lái xe, quay đầu sang nhìn bộ dạng nhậpvai diễn của cô, bàn tay trái đưa lên cố che phần miệng lại, nhưng sau cùng chẳngthể nào nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Tôi đề nghị em nên đổi tên thànhViên Như Hoa”. Hành động này của cô khiến anh bất ngờ nhớ đến nhân vật Như Hoatrong bộ phim Cửu Phẩm Chi Ma Quan của Châu Tinh Trì.
“Anh đúng là một người không có chút tế bào lãngmạn nào cả”. Cô bĩu môi đầy khinh bỉ.
“Vậy còn người đàn ông thì sao?” Anh liền mỉm cườirồi hỏi tiếp.
Cô ngồi thẳng người lên, ưỡn thẳng phần ngực ra,giả bộ như đang lái xe rồi nói: “Bây giờ là buổi đêm, người đàn ông đó cứ coinhư là anh đi. Anh lái xe, ánh đèn hai bên đường xuyên qua cửa sổ chiếu vàotrong xe. Nếu như ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ mà anh yêu thương thathiết, lại cộng thêm hiệu ứng đèn đường, trước khuôn mặt tuyệt hảo của anh nhấtđịnh sẽ khiến cho người ta…”
Cô đột nhiên ngưng lại, hai từ “say mê” may mắnđược chặn lại trong miệng, khuôn mặt sau đó bất giác ửng đỏ lên.
Khoảnh khắc khi nãy, ánh đèn đường rọi qua cửa sổ,chiếu vào khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anhlại càng thêm hoàn mỹ, quyến rũ. Cô hoàn toàn hiểu rằng, đây không phải là hiệuứng của đèn đường mà chính là nét quyến rũ của người đàn ông này đã có ngay từkhi sinh ra. Ánh đèn chẳng qua chỉ khiến cho vẻ đẹp đó được toát lên rõ rànghơn mà thôi.
Thế nhưng, cô dường như cũng nghe thấy nhịp đậptrái tim mình. Nhịp tim đó vô cùng mãnh liệt, cứ như thể cô chính là người phụnữ kia vậy.
Cô đang bị sao vậy chứ?
Chẳng qua hai người chỉ đang diễn kịch mà thôi,đóng giả là người yêu, hơn nữa, lúc này hai người đang bàn luận về vấn đề cửa sổtrên đỉnh xe.
Cô đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt nóng rực củamình, chỉ sợ để anh nhìn thấy phản ứng khác thường của bản thân.
“Khiến cho người ta làm sao?” Anh chuyên tâm láixe, nét mặt không hề có chút thay đổi nào.
“Khiến cho người ta kinh ngạc. Là bị anh dọa chokhiếp hồn, ánh đèn chiếu trên khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối, tạo nên hiệu ứngvô cùng khủng bố”. Cô nói ra những lời trái sự thật, cố gắng che giấu mọi thứ.May mà anh không hề nhận ra sự dị thường ở cô, nếu không thì ngượng chín người!
“Thật sao? Tôi còn nhớ ban nãy có người nào đó vẫnluôn tán tụng rằng lái xe có cửa sổ trên đỉnh vô cùng lãng mạn”. Lời nói củaanh bày tỏ đầy vẻ đắc ý, không hề có chút đồng cảm nào cả.
“Chẳng thèm nói với anh nữa!” Cô bĩu môi, đưa mắtnhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhận ra cảnh vật bên ngoài rất giống vớicon đường về nhà mình, chú tâm vào nhìn
“Đây không phải là khu nhà cô đang sống sao?”
Cô kinh ngạc quay sang nhìn anh rồi hỏi: “Hả?Hình như tôi chưa hề nói cho anh địa chỉ nhà mình!”
Tại sao cô lại có thể trì nộn đến mức bây giờ mớinhận ra, anh đang đưa cô về nhà mình chứ?
Chiếc xe từ từ dừng lại, anh nhìn thẳng vào đôimắt của cô rồi bình thản đáp lại: “Vậy em cứ coi như tôi đã từng theo dõi emđi!”
Cô không biết nói gì thêm, lặng lẽ xuống xe, mímchặt hai môi lại. Vài giây sau, cô mới lên tiếng: “Cám ơn anh đã đưa tôi vềnhà, anh cũng mau về đi. Đi đường cẩn thận…” Nói xong mấy câu khách sáo này, côliền cúi đầu xuống, nhìn đôi giày của mình.
Anh bước đến trước mặt cô, chăm chăm nhìn cô vàigiây rồi nói: “Sau này, những lúc về nhà muộn, không được một mình lái xe vềnhà. Cứ để xe trong bãi đỗ của công ty, vô cùng đảm bảo”. Lời nói của anh chứađầy sự quan tâm.
Cô ngạc nhiên ngước mắt lên, lẽ nào trước đó anhtức giận là vì điều này?
“Mau đưa di động cho tôi!”
“Để làm gì?” Cô nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãnlấy chiếc di động từ trong túi đưa cho anh.
Anh đón lấy, ấn vài nút rồi trả lại cho cô. Đôimắt màu hổ phách ánh lên nét dịu dàng, tình cảm. “Bây giờ đã mười một rưỡi rồi,hy vọng mười hai giờ đêm hàng ngày em sẽ nhớ đến tôi một lần!”
“Tại sao phải nhớ đến anh?” Cô nhìn anh bằng ánhmắt khó hiểu.
“Bảo em nhớ thì cứ làm đi, ở đâu ra mà hỏi lắm tạisao, tại sao như thế? Như Hoa, ngủ ngon nhé!” Anh thì thầm lên tiếng từ biệt.
“Như Hoa cái đầu anh!” Cô định thần lại, giơ nắmđấm lên định đánh anh, thế nhưng anh đã ngồi vào trong xe, nhìn cô bật cười đầyhứng thú.
Sau đó, chiếc xe nhanh chóng biến mất nơi cuốiđường.
Nhìn theo hướng chiếc xe dần khuất xa, cô vẫnluôn đắn đo, suy nghĩ một vấn đề. Khi nãy, có phải anh đã nháy mắt với cô? Phảichẳng là do cô hoa mắt, tại sao anh lại nháy mắt với cô? Mẹ kiếp, nhất định làma làm rồi!
“Á…” Cô thét lớn rồi ôm chiếc ba lô đi lên tầng.
Khi về đến nhà, cô nhanh chóng đi tắm, sau đó nhảylên giường, lúc này di động đột nhiên có tiếng réo lên, khiến cô sợ hết hồn.
Cô cầm lên xem. Thì ra là chuông báo thức, ánh mắtcô bất giác chú ý đến nội dung báo thức, không ngờ là: “Viên Nhuận Chi, đã đếnlúc em phải nhớ đến tôi rồi!”
“Á…” Cô lại thét lớn lần nữa.
Mãi cho tới buổi tối ngày hôm nay, cô mới biết rằng,Kỷ Ngôn Tắc là một kẻ điên!
Kể từ hôm đó trở đi, gần như ngày nào Kỷ Ngôn Tắccũng kéo cô ra ngoài hò hẹn, với lý do là muốn bồi dưỡng hiểu biết tình cảm giữahai người, để tránh lộ sơ hở vào buổi tiệc mừng thọ.
Thi thoảng hai người đi ăn bữa tối giản đơn, thithoảng lại lái xe dạo mát trên đường, có lúc lại đi mua sắm, tất cả đều là nhữngcách thức hẹn hò đơn giản.
Sau mấy ngày tiếp xúc thân mật hơn, Viên NhuậnChi nhận ra rằng, Kỷ Ngôn Tắc thật ra không hề đáng ghét như cô nghĩ, ngược lạicòn nhận ra được không ít ưu điểm của anh.
Ví dụ như, khi đi qua đường cái, đối diện với nhữngmỹ nữ gợi cảm, thân hình bốc lửa, anh không bao giờ liếc mắt qua nhìn. Hoặc giả,vào những lúc đi trong dòng người đông đúc, tấp nập, anh nhất định sẽ bao bọccô đúng lúc, kịp thời. Hay như khi dùng bữa, anh nhất định sẽ tận tâm gắp thứcăn cho cô. Còn vào những lúc lái xe, anh nhất định sẽ mở cửa giúp cô, rồi thắtdây an toàn cho cô. Hoặc là, cho dù hôm đó cô có lái xe hay không, chỉ cần trờiđã tối thì anh nhất định sẽ đưa cô về tận cửa nhà.
Trước đây, cô thường tưởng rằng anh có bệnh sợ bẩnvà nhiều quái tật khác, vậy nên lúc nào cũng mặc áo sơ mi màu trắng, hay nhữngbộ comple cùng kiểu dáng, màu sắc. Thế nhưng, lí do anh đưa ra vô cùng đơn giảnmà lại rất đỗi bình thường, bởi vì hàng ngày không cần phải phiền não hôm nayphải mặc quần áo gì, đồng thời cũng chứng minh anh có trái tim thuần khiết, thủychung, trước sau như một.
Tuy rằng nói chuyện với phụ nữ mồm miệng hơi độcđịa, nhưng cô cũng vô tình nhận ra rằng, thì ra chỉ khi đối diện với những ngườiphụ nữ bình thường anh mới lịch sự, khách sáo, còn lúc nào cũng thích tranh cãicùng cô. Có lẽ, cô chính là một người khác biệt với anh. Đúng thế, chính anh đãnói rằng, cô chính là một người khác thường.
Dần dần, một thứ tình cảm lạ lùng đã bắt đầusinh sôi nảy nở trong lòng cô. Hai từ “yêu đương” dần dần trỗi dậy trong tráitim cô. Nhưng rất nhanh, ý niệm này đã bị cô bóp chết không chút thương tiếc.Cô nhất định đã quá mệt mỏi, nên mới có suy nghĩ ngớ ngẩn đó.
Buổi tối mỗi ngày, cô không thể kiềm lòng mà đợichờ khoảnh khắc mười hai giờ đến, chờ đợi tiếng chuông nhắc nhở kia vang lên rồimới chịu đi ngủ. Cũng bắt đầu từ buổi tối hôm đó, sau khi anh đặt chế độ báo thứctrong di động của cô, cô dường như cứ đến mười hai giờ lại bất giác nhớ đếnanh, sau đó đi ngủ với nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc trên môi.
Cứ như vậy, đã hơn mười ngày trôi qua. Cuốicùng, cô cũng nhớ tới việc mua que thử thai, liên tục thử nghiệm ba hôm liền, kếtquả đều âm tính, điều này khiến cô nhẹ nhõm cả người.
Lúc cô nói cho Kỷ Ngôn Tắc chuyện này, khuôn mặtanh vẫn bình thản như mọi khi, không hề bộc lộ chút vui vẻ nào cả, mà chỉ lặnglẽ đáp một tiếng “ừm”. Đôi mắt màu hổ phách dường như cũng sầm sì lại.
Vốn dĩ ban đầu cô cảm thấy tâm trạng sảng khoái,vui sướng, thế như sau khi nhận được phản ứng lãnh đạm của anh, lòng cô độtnhiên cũng trở nên rối bời, chẳng khác nào cuộn len bị chú mèo nhỏ cào loạn,không biết phải gỡ rối kiểu gì.
Thời gian nhanh như con thoi, vào buổi tối trướcbữa tiệc mừng thọ, Viên Nhuận Chi mang theo chiếc váy trị giá hai ngàn tám trămtệ của mình đi tới chỗ ở của Tằng Tử Kiều, nhờ vả cô bạn là lượt lại phẳng phiugiúp mình, không ngờ lại bị Tằng Tử Kiều từ chối thẳng thừng: “Mình cảm thấyngày mai cậu mặc quần áo diễn tuồng đi thích hợp hơn!”
“Quần áo diễn tuồng? Cậu bảo mình nên hát tuồngđể mừng thọ sao? Muốn mình mất mặt hả?”
“Thì vốn dĩ cậu với Kỷ sư huynh cũng đang diễntuồng còn gì, vậy nên cậu mặc trang phục diễn tuồng đến dự tiệc là vô cùngthích hợp!”
Viên Nhuận Chi cuối cùng cũng hiểu ra được vấn đề.Thì ra Tằng Tử Kiều đang mỉa mai cô. Cô lấy chiếc gối ôm đập Tằng Tử Kiều mộtcái rồi nói: “Hừm, cậu đúng thật là thần kì, rõ ràng đã mất trí nhớ rồi, thếnhưng sao lại không quên mỉa mai, trêu ghẹo mình chứ?”
Tằng Tử Kiều nho nhã châm điếu thuốc rồi nói:“Điều này cho thấy rõ, người ta cho dù biến thành thế nào thì trong lòng mãimãi có cậu!” Giọng nói vô cùng cuốn hút, vừa nói dứt câu, Tằng Tử Kiều cũngkhông quên nháy mắt đầy tình tứ với Viên Nhuận Chi.
Viên Nhuận chi cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng,không ngừng xoa xoa hai cánh tay đang sởn đầy gai ốc rồi nói: “Cậu đúng là luônkhiến người khác chết vì kinh ngạc mà không thèm đền mạng. Bây giờ mình có thểtuyên bố một điều, cậu không phải mất trí nhớ mà bị hỏng não thôi. Mau là bộváy này giúp mình đi. Nếu như cậu không giúp đỡ mình, mình nhất định sẽ lấy quầnáo của cậu đi dự tiệc đấy!”
Tằng Tử Kiều nhìn thấy dáng vẻ hoang mang củaViên Nhuận Chi liền lên tiếng nhận xét: “Hình như cậu rất căng thẳng trước buổitiệc mừng thọ lần này?”
“Làm gì có!” Viên Nhuận Chi cứng đờ cả thân người,lắp ba lắp bắp.
“Đúng rồi còn gì!”
“Còn lâu ấy!” Cô nheo mắt lại rồi nói thêm: “Tuyrằng đang diễn kịch, nhưng cũng không thể nào thất lễ quá được, huống hồ chimình cũng không muốn bị người nhà của anh ta coi thường”. Cô nào có suy nghĩ đóchứ? Cô cũng chẳng hề căng thẳng, để tâm nhiều đến buổi tiệc lần này. Chẳng quacô chỉ không muốn mặc áo phông với quần soóc bò đi dự tiệc mà thôi. Tuy rằng chỉlà đóng giả làm bạn gái của Kỷ Ngôn Tắc, nhưng cũng không thể để lại ấn tượngkhông tốt cho người nhà anh trong lần đầu tiên gặp mặt. Như vậy, không nhữnglàm mất thể diện của bản thân, mà cũng khiến anh mất mặt. Rõ ràng là như vậy,thế mà Tằng Tử Kiều lại nhận định theo ý kiến phiến diện kia. Hừm!
Viên Nhuận Chi không hề biết rằng, biểu hiệnngoài mặt đã bán đứng cô từ lâu. Rõ ràng, cô cảm thấy vô cùng căng thẳng, vậymà còn cố tình giả vờ như không có chuyện gì.
Tằng Tử Kiều nhìn thấy bộ dạng này của Viên NhuậnChi, cảm thấy cô cùng buồn cười, nên đi đến trước tủ quần áo, chọn một bộ lễ phụcdự tiệc thắt đai cao màu đen đưa cho cô rồi nói: “Cậu mặc chiếc này đi!”
Viên Nhuận Chi ngây người nhìn bộ lễ phục màuđen đơn giản, sang trọng kia, khóe miệng co giật: “Mình đến tham dự tiệc mừngthọ tám mươi tuổi của người ta, chứ đâu phải tham gia yến tiệc gì sang trọng,hào hoa, cậu chọn cho mình bộ lễ phục này làm cái gì chứ?”
Tằng Tử Kiều nhìn Viên Nhuận Chi bằng ánh mắt đầykinh ngạc. Nếu như cô không nhầm, thì gần đây cô luôn chú tâm đến những tin bênlề, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Thiên Vũ tổ chức tiệc mừng thọ tám mươisẽ diễn ra vào ngày mai. Trên đời này làm gì có chuyện gì trùng hợp đến thế? KỷNgôn Tắc cũng mang họ Kỷ, nếu như cô nhớ không nhầm thì Kỷ Ngôn Tắc lấy theo họmẹ, vậy thì bữa tiệc mừng thọ của người ta ngày mai đâu phải là bữa tiệc mừngthọ thông thường chứ? Điều khiến cô không thể ngờ nhất chính là con nha đầu ngốcnghếch Viên Nhuận Chi hoàn toàn không biết mình sẽ tham dự một buổi tiệc mừngthọ theo quy mô nào, đúng là phục cô sát đất luôn.
“Vậy thì cứ mặc chiếc váy nhăn nhúm này của côđi. Bàn là đặt ở chỗ kia, cậu tự mình là đi, hoặc là cậu kêu Kỷ sư huynh thânyêu của mình tài trợ mua chiếc khác, dù gì cũng là việc của anh ấy mà!” Tằng TửKiều thu lại bộ lễ phục nọ, sau đó cất vào tủ quần áo thản nhiên như không.
“Này, cậu thấy chết không cứu cũng chẳng phải làchuyện ngày một ngày hai gì nữa. Thì ra chuyện mất trí hay không cũng chẳng khiếnngười phụ nữ máu lạnh như cậu thay đổi gì hết”. Viên Nhuận Chi bĩu môi, quyết địnhtự mình là lấy chiếc váy.
Đúng vào lúc cô nhấc chiếc bàn là, di động liềnreo lên, là Kỷ Ngôn Tắc. Giọng nói của anh vô cùng gấp gáp: “Em đang ở đâu?”
“Đang ở nhà của Tiểu Kiều, có chuyện gì thế?”Bây giờ đã muộn rồi, đừng nói là anh muốn thể hiện tình cảm với cô vào lúc đêmhôm khuya khoắt thế này?
“Tôi đang ở phía dưới khu nhà của em!” Cho dùanh đã cố gắng điều chỉnh cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn, nhưng vẫnchẳng thể nào giấu đi sự bất thường.
“Đã muộn rồi, anh còn ở dưới khu nhà của tôi làmcái gì?”
“Mười phút nữa em có kịp quay về nhà không?”
“Anh muốn làm gì? Tôi vẫn còn đang bận việc!” Côvẫn còn chưa là xong chiếc váy, nếu không là thì ngày mai phải mặc cái gì chứ?
“Cho em mười lăm phút đấy!”
“Này…” Cô còn đang định hỏi xem rốt cuộc anh cóchuyện gì mà phải gặp nhau gấp gáp vậy, nhưng di động đã dập rồi. Cô mím chặtmôi, thì thầm nguyền rủa một câu: “Đồ đầu heo chết tiệt, lại ra lệnh cho tôi rồi!”
Cô cất di động đi, vừa đi giầy, vừa cằn nhằncùng Tằng Tử Kiều: “Này, cái tên xui xẻo kia cũng không biết đang gặp phải chuyệngì, mình phải quay về nhà một chuyến. Mình tạm để chiếc váy bên chỗ cậu, chốc nữasẽ quay lại là phẳng. Nếu như cậu đại phát từ bi, là chiếc váy giúp mình thìmình nhất định sẽ khẩn cầu Thượng Đế phù hộ cậu sớm ngày hồi phục lại trí nhớ.Mình đi đây!”
Tằng Tử Kiều mỉm cười nhìn dáng vẻ vội vã củaViên Nhuận Chi, bất giác nhớ lại một câu nói – “Người trong cuộc mù quáng, ngườingoài cuộc hiểu hết”. Có lẽ cũng chỉ có mình con nha đầu Viên Nhuận Chi mớikhông nhận ra huyền cơ ẩn sâu trong chuyện này mà thôi.
May mắn là chỗ ở của Tằng Tử Kiều cách chỗ cô ởkhông bao xa, chỉ cần mười phút là có thể về đến nơi.
Viên Nhuận Chi lái xe vội vã về khu nhà mình, từxa đã nhìn thấy Kỷ Ngôn Tắc bình thản tựa vào chiếc xe, nghí ngoáy chiếc di độngtrong tay. Vừa nhìn thấy cô, anh liền cất di động đi, đôi mày nhướng lên, thểhiện thái độ không mấy quan tâm.
Cô nhanh chóng bước tới chỗ anh, tức tối lên tiếng:“Rốt cuộc anh có chuyện gì? Cứ như thể đang bị truy sát vậy!”
Anh im lặng không nói gì, mở cánh cửa xe phíasau, lấy ra một chiếc túi lớn đưa cho cô rồi nói: “Này, đây là y phục và giày tốingày mai em phải mặc!”
Cô chết lặng người đi, cảnh giác nhìn vào chiếctúi mà mình vừa nhận lấy. Bên trong có một chiếc hộp đựng lễ phục và một chiếchộp đựng giày. Cô ngước mắt lên nhìn anh đầy nghi hoặc. Không ngờ Tằng Tử Kiềulại đoán trúng phóc, anh thật sự đã tài trợ quần áo, giày dép cho cô.
“Buổi chiều ngày mai, tôi sẽ đến đón em!” Anhnói.
“Ừm…”
Sau khi đưa xong những thứ đồ cần thiết, anhkhông hề rời đi ngay, mà đứng ngây ra im lặng nhìn cô, không nói lời nào.
Trước đôi mắt của anh, cô cảm thấy rợn cả người,khẽ lắc lắc đầu, nghĩ một lúc sau cùng mở miệng: “Này! Anh có muốn… lên nhà tôilàm một ly trà không?” Buổi tối mùa hè nóng nực thế này, anh lại phóng xe tớiđây chỉ vì muốn đưa trang phục, cô cảm thấy vô cùng ngần ngại.
“Ừm”. Anh chẳng buồn suy nghĩ nhiều, nhanh chónggật đầu đồng ý.
Tên đàn ông này thật sự không hề khách khí! Côliền nói: “Vậy đi theo tôi!”. Nói xong, cô liền đi vào toà nhà trước.
Nơi Viên Nhuận Chi ở cũng là một tòa nhà khá nổitiếng, nổi tiếng vì đây là tòa nhà được thiết kế dành riêng cho những công chứcvăn phòng sống đơn thân.
Viên Nhuận Chi đã dùng khoản tiền bao năm vất vảtích góp, cộng thêm phần lớn số tiền do dì cô tài trợ mới có thể mua được mộtcăn nhà chung cư này. Căn nhà chung cư dành cho người đơn thân này chỉ khoảng30 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh.
Tuy diện tích nhỏ nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ.
Cô mở cửa nhà, việc đầu tiên chính là xông vàotrong phòng dọn dẹp đồ đạc. Kỷ Ngôn Tắc đứng bên ngoài cửa nhìn thấy bên trongmột khoảng hỗn loạn nên chết lặng người đi.
Cô cũng dùng tốc độ nhanh nhất để thu dọn lại nhữngđồ ăn còn thừa, giấy báo, lại còn một số thứ đồ linh tinh, loạn xạ nữa. Sau mấyphút đồng hồ, căn nhà bé nhỏ này xem ra cũng đã gọn gàng, sạch sẽ hơn nhiều.
Kỷ Ngôn Tắc mím chặt môi lại, cúi đầu xuống ngồitrên chiếc sofa, cố gắng nhịn cười, tận sức giữ mình không cười bật thành tiếng.
Cô rót một ly nước mát đưa cho anh rồi bĩu môinói: “Anh muốn cười thì cứ cười đi, pháp luật cũng khong quy định nơi phụ nữ ởnhất định phải y như căn phòng kiểu mẫu”.
“Tôi cũng đâu có nói gì”. Anh nhoẻn miệng mỉm cười,đưa hai tay sang hai bên bày tỏ mình vô tội.
Cô lại bĩu môi nói: “Uống nước nhanh lên, uốngxong rồi mau về nhà đi. Hưm!”
Anh chẳng buồn để tâm, đưa mắt nhìn xung quanh,bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với những chiếc lọ thủy tinh tích lũy đồng xu đượcđặt trên kệ gần tủ đặt ti vi. Tất cả những chiếc lọ này đều được chất đầy ắp đồngxu. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người trang trí nhà bằng họa tiết này.
Đưa mắt nhìn về chiếc bàn trà, vừa hay cũng đangđặt một chiếc lọ thủy tinh mới bỏ đồng xu được một nửa. Anh cảm thấy rất hiếukì, liền đưa tay cầm lên nói: “Tích lũy đồng xu không phải là chuyện mà bọn trẻcon thích làm sao?”
Cô nhìn thấy anh bê lọ tích lũy đồng xu của mìnhlên, lập tức giật lại đầy căng thẳng: “Này, này, này, anh đừng có động linhtinh vào đấy. Đây không phải là chiếc lọ tích lũy đồng xu thông thường đâu,trong này chứa đựng đầy nhân duyên của tôi đấy!”
“Nhân duyên?” Anh nhướng mày lên đầy nghi hoặc.
Cô mím chặt môi, ôm chiếc lọ thủy tinh, ngồi xuốngsofa, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Mẹ tôi đã qua đời từ khi tôi cònrất nhỏ. Tôi lại không biết bố mình là ai, vậy nên từ nhỏ dì đã nuôi tôi khôn lớn.Tôi còn nhớ từ khi bắt đầu có ý thức, dì tôi thường nói rằng “Thà rằng tin trênthế giới này có ma quỷ, chứ không thể nào tin vào cái miệng của bọn đàn ông”.Hay như câu “có tiền mới là vương giả”. Dì tôi nói rằng, nếu như một ngày nàođó có người yêu, thì mỗi ngày thả một đồng xu vào trong chiếc lọ, nếu như ngườiđàn ông này có thể khiến tôi tích lũy được ba chiếc lọ đầy ắp đồng xu thế nàythì tôi có thể kết hôn cùng anh ấy!”
Anh ước lượng thể tích của chiếc lọ đựng đồng xukia rồi nói: “Muốn tích đầy một cái lọ này chí ít cũng mất khoảng ba trăm đồngxu. Nếu như là ba lọ, vậy chính là một ngàn đồng xu?”
“Ừm, một cái lọ có thể đựng được 365 đồng, ba lọ,chính là thời gian ba năm”.
“Thế nhưng, trên giá kia không phải em đã bày mộtdãy rồi sao? Theo cách nói của em thì em đã tích lũy mười mấy năm rồi?” Anh ngừnglại, đôi mày nhíu chặt, giọng nói bắt đầu mang chút tức khí: “Rốt cuộc em đã bắtđầu yêu đương từ năm mấy tuổi? Đã quen nhiều bạn trai rồi sao?”
“Này, tại sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắtkhinh bỉ đó? Tôi tích lũy đồng xu mười mấy năm thì nhất định là đã bắt đầu có bạntrai từ mười mấy năm trước hay sao? Như vậy nhất định là có mười mấy người bạntrai sao? Lẽ nào không cho phép tôi mỗi ngày tiết kiệm một đồng xu chắc? Đúngthật là!” Cô tức giận đứng bật người dậy, đặt chiếc lọ kia lên trên giá.
“Có phải em rất mong muốn lấy chồng không? Háo hứcđến độ ngày nào cũng tích một đồng xu trong đấy sao?” Anh cảm thấy rất tò mò,biết rằng cô đã từng hẹn hò cùng ba người đàn ông không ra gì cả, người nàocũng chia tay sớm như đúng dự liệu của anh từ trước. Thế nhưng anh vẫn muốn biết,tại sao mỗi ngày cô nhất định phải bỏ một đồng xu vào đấy, nhất định phải nhétđầy những chiếc lọ này. Cách làm tự lừa dối bản thân kiểu này có làm cũng chẳngcó ý nghĩa gì hết.
Khuôn mặt cô đỏ hồng lên, không nhịn được màphát cáu: “Liên quan quái gì đến anh?”
Cô tức giận lấy chiếc gối tựa đập về phía anh,sau đó vùi khuôn mặt đỏ ửng của mình vào một chiếc gối khác.
Anh khẽ cau mày lại, nhìn thấy bộ dạng này củacô, xem ra anh đã đoán trúng phóc.
Không chút do dự, anh liền đưa tay kéo mạnh cô lại,vứt chiếc gối sang một bên, ép cô phải nhìn thẳng vào mình rồi nói: “Tình yêukhông thể nào đo lường bằng những đồng xu lạnh giá, cứng nhắc này đâu mà phảidùng trái tim cảm nhận. Dì của em sở dĩ nghĩ ra cách tích lũy đồng xu đợi chờnhân duyên này, tôi nghĩ là do bản thân dì đã mất hết niềm tin, tuyệt vọng rồi,nên mới dùng những đồ vật vô hồn đó để đo lường tình yêu”.
Cô nghi hoặc nhìn vào đôi mắt chân thành củaanh. Trên đó hiện rõ hình ảnh của cô. Chỉ một lời nói, anh đã phá vỡ bí mật củanhững chiếc lọ tích đồng xu. Thật ra, ngay từ khi chia tay với người bạn traithứ hai, cô đã nhận ngay ra những chiếc lọ này chẳng qua là cách tự lừa dối bảnthân mình mà thôi. Nếu không, sau đó cô không thể nào tích đầy mười chiếc lọ chỉtrong khoảng thời gian một năm ngắn ngủi.
Cô đưa tay vuối số tóc lòa xòa trước mặt mình,giả vờ trấn tĩnh, sau đó liền chỉ vào mũi anh mà nói lớn: “Nếu như không phải bịchiếc quần sịp đen đủi của anh chụp lên đầu, tôi có cần phải tích lũy nhiều đồngxu thế này không? Tất cả đều vì anh mà ra cả!”
Anh bình tĩnh nhìn thẳng vào cô nói: “Vậy em đãbao giờ nghĩ tới việc, bắt đầu từ ngày hôm đó, chính em cũng đã khiến cho cuộcsống của tôi hỗn loạn, rắc rối hẳn lên không?”
Cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Đã thỏa thuậntrước là không nhắc lại chuyện cũ, hầy, thôi bỏ đi!”
Cô xua xua tay, quay lại nhặt chiếc gối dưới mặtđất lên, kết quả không chú tâm, đập mạnh đầu vào chiếc bàn trà trước mặt.
“Á…” Cô kêu lên đau đớn.
“Em là heo sao? Nhặt đồ mà cũng đụng này chạmkia! Chiếc bàn trà lớn như thế mà không nhìn thấy sao?” Anh nghiêm khắc mắng mỏcô, đưa tay kéo cô lên rồi dịu dàng nói: “Ngẩng đầu lên tôi xem nào!” Vầng tráncủa cô sưng u một cục. Anh đưa tay ấn nhẹ lên trên đó, rồi đưa lời mỉa mai: “Đầucủa kẻ ngốc cũng không đủ cứng, chưa đủ làm hỏng chiếc bàn, lại còn hại đầumình sưng u một cục nữa”.
Hưm! Đây là lời do con người thốt ra hay sao?
Cô đau đến mức sắp chảy nước mắt, anh lại còn thừanước đục thả câu, nói ra những lời đáng ghét đó nữa.
“Anh có thể nhẹ nhàng hơn chút không, cũng đâuphải là đầu của anh?”
Anh nghiến răng, mỉm cười đầy ác ý: “Em có biếtcâu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn? Bây giờ không báo thù thì còn đợi đếnlúc nào nữa?” Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng tay anh cũng đã dịu dàng hơnrất nhiều.
Cô chớp chớp mắt, lặng người nhìn vào đôi môi mỏngđầy sức quyến rũ ấy, đang không ngừng thổi vào trán của cô để giúp cô giảm bớtnỗi đau.
Anh cách cô rất gần, rất gần…
Hơi thở ấm nóng, cứ như thể gió xuân đang vuiđùa trên khuôn mặt khiến cô cảm thấy ngưa ngứa. À không, nói một cách chính xáclà lòng cô cảm thấy bức bối. Nghe người khác nói, đàn ông môi mỏng là đàn ông bạctình, thế nhưng dù nhìn từ góc độ nào, đôi môi mỏng quyến rũ này cũng có sức hấpdẫn khó lòng cưỡng lại, khiến cho người ta có cảm giác muốn xông lên phía trước…
Theo phản xạ tự nhiên, cô không nén được mà liếmđôi môi đang khô của mình.
Bỗng nhiên, cô nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách vôcùng quen thuộc kia đã mỉm cười nhìn cô, còn đôi môi mỏng quyến rũ kia đang nhoẻnlên nở nụ cười hoàn mỹ. “Buổi tối hôm đó, em cũng đã nhìn tôi bằng ánh mắt trànđầy tà niệm như thế này đấy!”
Khuôn mặt cô đột nhiên đỏ rực như ớt, đầu óc rốiloạn cả lên. Tà niệm? Cô nào có háo sắc như lời anh nói chứ?
Đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường, cô liềnlườm anh rồi nói: “Mười một giờ rồi đấy, anh có thể cút về nhà được rồi!”
“Ngày mai tôi sẽ đến đón em, chúc ngủ ngon!” Vừanói dứt lời, khuôn mặt anh đột nhiên ghé sát lại gần cô. Cô không kịp phản ứngthì anh đã thần tốc đặt lên đôi môi cô một nụ hôn rồi rút lại. Trước khi đứng dậy,anh còn ghé sát tai cô thì thầm một câu: “Good night kiss”. Anh mỉm cười dịudàng, giọng nói vô cùng hấp dẫn.
Cô ngây đờ người ra. Trong đầu là một khoảng trốngrỗng, chỉ còn biết gật đầu một cách đờ đẫn.
Mãi cho tới khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mớicó thể định thần lại.
Good night kiss?
Cô đờ người, đưa tay lên bờ môi của mình, trênđó dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Đã thỏa thuận trước là không ôm ấp, không hônnhau, không nắm tay, hình như tất cả đã…
Cô ảo não mím chặt môi. Cái tên đàn ông chết tiệtkhông ngờ lại dám hôn trộm cô. Ngày mai gặp lại, cô nhất định xé nát cái mỏ củaanh ra.
Cô mặc bộ váy lễ phục trên người, kiểu dáng đơngiản, tuy nhiên, thiết kế ôm gọn vòng eo, khiến cho phần bụng thon thả của cô lạicàng nổi bật hơn. Trên đó còn đính rất nhìn hạt trân châu lấp lánh, khiến cho cảngười cô toát lên vẻ thuần khiết lại đáng yêu.
Cô nhìn mình trong gương, không thể không tánthưởng gu thẩm mỹ tuyệt vời của Kỷ Ngôn Tắc.
Cô cầm lấy phần đuôi váy, đầu óc rối bời.
Tối mai không phải là lễ đại thọ tám mươi tuổi củaông ngoại anh sao? Tại sao lại mặc trang trọng đến mức độ này? Nghĩ tới căn nhàchung cư cao cấp, sang trọng của anh, phòng thay đồ chất đầy những bộ quần áohàng hiệu đắt tiền, lại còn nói sẽ tặng cô chiếc BMW, cô hoàn toàn nghi hoặc…
Cùng học một trường đại học ba năm liền, đi làmhai năm, tổng cộng đã quen biết anh năm năm nay, thế nhưng đột nhiên lúc này côcảm thấy anh xa lạ biết bao.
Rốt cuộc anh là con người như thế nào…
Chúc các bạn online vui vẻ !