Chương 3 - Tôi chỉ cần một góc nhỏ mà thôi
Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người nhiều người lắm, ồn ào náo
nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền đạo cụ, còn cô
đứng ngay giữa sân khấu lẻ loi một mình, khán giả duy nhất tuy rất
giữ thể diện cho cô nhưng cô biết diễn xuất của mình thật vụng về,
chẳng biết phải tiếp tục thế nào.
******************
Dọc đường, Lăng Tiểu Manh vắt óc nghĩ cho bằng được lý do chính
đáng để Cố Chính Vinh cho mình xuống xe, vừa có thể bảo đảm tiếp
tục cuộc sống bình lặng không chút ồn ào của mình, vừa không làm
anh mất hứng.
Nhưng khi ngẩng đầu lên cô đã thấy không xong, dải phân cách của
chiếc cầu vượt đã ở ngay trước mắt, anh không đi con đường dốc quen
thuộc mà lái xe đi thẳng, tốc độ rất nhanh, cô không kịp cất tiếng,
liếc mắt nhìn vạch vôi trắng chia đường, chỗ rẽ lên dốc đã bị bỏ
lại sau lưng, tít mãi xa chẳng nhìn thấy rõ.
Lăng Tiểu Manh ngạc nhiên, cô quay đầu lại nhìn, tay chỉ ra phía
ngoài, ấp úng như muốn nói điều gì.
Tốt nhất nên hạn chế thắc mắc, tốt nhất là không hỏi nhưng cô chẳng
hiểu gì cả...
Vẫn còn sớm, xe cộ đi lại trên đại lộ trung tâm còn thưa thớt, tốc
độ hạn chế là tám mươi kilomet một giờ nhưng ít nhất anh phải chạy
hơn một trăm. Xe rất tốt, tốc độ nhanh như vậy nhưng chẳng hề có
cảm giác gì, khoang xe yên tĩnh đến chút âm nhạc cũng chẳng có, Cố
Chính Vinh đưa một tay ra, lòng bàn tay đặt sau gáy cô, ngón tay
đặt trên một bên má rồi quay mặt cô nhìn thẳng về phía trước.
"Ngồi yên."
Ngồi yên rồi, nhưng trên mặt Lăng Tiểu Manh hiện rõ dấu hỏi to
tướng.
"Đại hội thường niên Jonh McCain hạn chế lắm, tới muộn là không
được vào họp đâu. Ở đây cách đại lộ Long Đông còn rất xa, lúc qua
sông hy vọng không bị tắc đường." Vẻ giải thích, dứt lời anh quay
sang nhìn cô rồi mỉm cười.
Ba chữ Jonh McCain dội vào trong tai, Lăng Tiểu Manh u mê hẳn, sắc
mặt cứng đờ, vẻ đức hạnh chuẩn mực, nét mặt thứ một trăm lẻ một
trước mặt Cố Chính Vinh của cô, nhưng trong lòng không đừng bắn
pháo hoa bùm bùm.
Đại hội thường niên Jonh McCain là cái gì? Kỳ họp thường niên Jonh
McCain là thánh địa Maya của những nhà kiến trúc sư nội thất, một
năm một lần, tập hợp những sáng tạo mới nhất những bậc thầy và kiến
trúc sư hàng đầu trên thế giới, nhân vật truyền kỳ Jonh McCain
người mà cô ngưỡng mộ nhất cũng đích thân tới tham dự. Đại hội
thường niên Jonh McCain năm nay được tổ chức tại Trung Quốc, giới
kiến trúc sư sôi sùng sục, kiếm được một suất dù bỏ ra ngàn vàng
cũng khó được.
Cô muốn đi lắm, muốn từ lâu rồi, nhưng trong giới dù gì cô cũng chỉ
là người mới, lại còn bị liệt vào dạng chưa đủ tư cách để ngồi vào
bàn, tác phẩm chỉ xuất hiện trong khu mua sắm của mình, lấy đâu tư
cách để tới Đại hội Jonh McCain?
Cố Chính Vinh vẫn lái xe rất nhanh, nhưng rất đúng luật. Lúc vượt
xe phải nháy đèn trước, rồi tăng tốc, khi tốc độ lên cao ánh mắt
luôn bình tĩnh, khi xe khác tranh đường bừa bãi tuy không nói gì,
nhưng quyết không cho chen lên. Có đôi lúc hơi nguy hiểm, thực tình
Lăng Tiểu Manh không bình tĩnh nổi, một tay túm lấy cửa xe, theo
bản năng co rúm người lại, nhưng có co người thế nào thì chẳng phải
vẫn ở trong xe đó sao? Báo hại Chính Vinh cười ha hả.
Hai năm rồi, đã quen với việc hai người cùng lái xe về nhà, quen
với việc cứ cách ngày anh lại tới đón mình rồi tới trước quán ăn
lấy xe, quen với việc anh cười ha ha trong sương mờ, hôm nay Lăng
Tiểu Manh lại thấy giọng cười ấy nghe thật khác thường, thấu tận
tâm can, đến ánh mắt nhìn cũng không như trước.
Hội trường nằm trong nhà triển lãm mới xây trên đại lộ Long Đông,
đó là khu đất mới, đường sá rộng rãi với tám làn đường. Lúc này chỉ
trông thấy một chiếc xe đang phóng như bay, đến cả người đi lại
cũng chẳng có một ai.
Xa xa hai lá cờ của nhà triển lãm đang bay phấp phới, tay ôm tấm vé
mời trước ngược cô nói: "Tới đây được rồi, cảm ơn anh đã đưa em
đến, em tự đi cũng được".
Cố Chính Vinh vốn đang bật xi nhan, vừa nghe thấy liền quay sang
nhìn cô, lặng ngắt, tựa hồ nụ cười khi nãy không phải là của
anh.
Cảm giác mơ hồ đó lại xuất hiện, Lăng Tiểu Manh lập tức ngồi yên
đúng vẻ đức hạnh chuẩn mực, dáng vẻ hoàn toàn phục tùng. Anh lại
cười, rồi gật đầu, lái xe đỗ xuống bên đường, tiếng cửa xe đóng lại
cùng với tiếng anh cất lên, "Ngoan, anh đi nhé".
Lăng Tiểu Manh đứng bên đường vẫy tay chào anh, Cố Chính Vinh biết
nếu không nhìn cho tới khi anh đi hẳn, cô nhất định sẽ không nhấc
chân đi, anh đạp ga phóng đi.
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, từ kính chiếu hậu Cố Chính Vinh trông
thấy cô đang đứng bên đường, dáng vẻ thật mỏng manh, ánh nắng thật
đẹp, chiếc áo phông trắng trơn cô mặc bỗng nhiên như phản quang,
vầng hào quang lung linh huyền ảo.
Ánh mặt trời thật sự quá đẹp, cảm giác có chút choáng váng, chân để
trên bàn đạp bắt đầu nhấn ga thật mạnh, chiếc xe phản ứng rất
nhanh, ngay lập tức bỏ lại tất cả phía sau không chút bóng
dáng.
Hai năm trời cô hết sức thận trọng, Lăng Tiểu Manh cũng có bản năng
sinh tồn hệt như động vật, sáng sớm hôm nay rõ ràng cô nhận thấy Cố
Chính Vinh có chút khác thường. Bình thường anh rất thích trêu cô,
nhưng chưa bao giờ lấy chuyện lớn như thế này để đùa cả, đến ăn cơm
cũng là địa điểm cố định, ngoài ông chủ ra chẳng có ai là người
quen.
Đừng trách cô suy nghĩ quá nhiều, còn nhớ lần bên nhau gần đây
nhất, có một lần đột nhiên tâm trạng anh quá tốt, đưa cô đi giải
khuây tận Hàng Châu, nói là giải khuây, thực ra cũng chỉ là lái xe
vòng quanh Tây Hồ, sau đó dừng lại trước trung tâm mua sắm. Khiến
cô vừa bước khỏi thang máy, những cửa hiệu bán đồ xa xỉ đã đập ngay
vào mắt.
Hai người họ ăn bận rất thoải mái, lại ngay giữa trưa, trong cửa
hàng chẳng có ai, cô phục vụ cũng chẳng buồn chào hỏi, Lăng Tiểu
Manh không mấy hứng thú với những thứ này liền kéo anh đi thẳng ra
ngoài.
Ngay khi vừa bước tới cửa bỗng có hai người bước lại, vừa nhìn thấy
anh liền lập tức dừng bước rồi hân hoan chào hỏi, "Tổng giám đốc
Cố, thật trùng hợp".
Cô vốn dĩ đi rất chậm, đi cùng ít nhất phải cách anh ba bốn bước,
lúc này cô phản ứng nhanh nhẹn khác thường, thoắt một cái đã cúi
đầu ngắm trang sức, đứng trước bóng đèn sáng choang với bộ dạng hết
sức chăm chú.
Giữa hè, bên trong và bên ngoài cửa kính là hai thế giới, anh khẽ
buông tay, cánh cửa khép lại, cửa hiệu bỗng yên lặng khác thường,
đến nhạc làm nền cũng chẳng có, để tiết kiệm chăng? Hay cố tình tạo
thêm áp lực? Sát khí rất mạnh, ánh mắt của cô bán hàng sắc lạnh, cô
cảm giác thời gian trôi thật chậm.
Dưới lớp kính những viên kim cương lấp lánh tới chói mắt, cô cứ
nhìn, cứ nhìn cho tới khi thất thần.
Đây là một trong những cửa hàng nữ trang danh tiếng nhất, có một bộ
phim cô vốn yêu thích, cảnh mở đầu phim cũng chính là cửa hiệu
này.
Cô và Đổng Diệc Lỗi đều là sinh viên nghèo, sau này nói là công
nhân viên chức nhưng kỳ thực chỉ là làm thuê. Ở Thượng Hải cũng có
cửa hiệu này, nhưng họ chỉ dám nhìn qua kính những lúc đi trên
đường, chưa một lần bước vào trong.
Kể từ năm hai mươi tuổi cô luôn đeo chiếc nhẫn bạc ấy, thật đơn
giản, một chiếc vòng chẳng có chút gì gọi là trang sức, nhưng vẫn
thấy nó thật lung linh, hạnh phúc tột cùng, cô chưa từng ngưỡng mộ
những thứ trang sức lấp lánh trên tay người khác.
Trong vô thức cô vừa nhìn vừa mân mê ngón giữa bàn tay trái, nó
trống trơn, chẳng hề để lại một chút vết tích.
Khi mới tháo ra còn để lại một đường tròn màu trắng, giờ tất cả đã
biết mất, càng tốt, cô vẫn là Lăng Tiểu Manh, nguyên vẹn đứng ở
đây, chân tay còn nguyên, chẳng thiếu ngón nào.
Mãi lâu sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn, anh đã đứng một mình ở hành
lang, cũng chẳng gọi cô, lặng lẽ chờ đợi, không biết anh đã đợi bao
lâu rồi.
Lăng Tiểu Manh lập tức chạy lại, cũng chẳng hỏi vì sao anh không
gọi cô, dù có như thế nào cũng phải nhận sai trước đã, là do cô
chẳng nhanh tay nhanh mắt.
Đó là giữa hè, trên mặt hồ lá sen lưa thưa, ven bờ dòng người qua
lại hối hả. Cô không giỏi đi bộ, bước mấy bước là đã thấy khổ sở,
nhưng thấy anh có vẻ rất hứng thú, nên chẳng dám nói.
Cứ đi cho tới khi trăng thanh gió mát, sau cùng anh mới hỏi: "Có
muốn ăn bột củ sen không?".
Ăn hay không thế nào mà chẳng được, nhưng kỳ thực cô muốn ngồi
xuống nghỉ chân một lúc liền lập tức gật đầu.
Cô là người Triết Giang, rất hay ăn món này, nhưng hảo ngọt, ăn
được một miếng liền bưng bát xin cô bán hàng cho thêm đường, giọng
ngọt như mía lùi, "Cô ơi, cho con xin thêm một muôi đường được
không ạ?", rồi cô ngẩng lên cố cười thật tươi.
Cô trở về chỗ ngồi thì thấy anh đang nhìn mình sắc mặt nghiêm lại,
cô có chút căng thẳng, "Sao vậy?".
Một tay anh chìa ra, chiếc bát trước mặt đã không còn, giọng anh
rất bình tĩnh, nhìn cô mặt không biến sắc nói, "Cảm ơn".
Hả? Cô ngẩn người, "Của em mà...".
"Thật à? Anh còn tưởng em biết anh thích ăn ngọt, thế nên mới cố
ý...", giọng anh hơi kéo dài. Lăng Tiểu Manh liền gật đầu, "Vâng
vâng, anh ăn đi, em ăn bát này".
Bột củ sen pha loãng màu hồng nhạt, đựng trong bát tô thật đơn giản
nhưng ăn vào có chút ngầy ngậy, nếu không gạt hạt bột nhỏ đi khi ăn
còn cảm thấy được chút bột li ti, thật là một cảm giác rất kỳ
diệu.
Ngại quá lại phải xin thêm đường, Lăng Tiểu Manh vừa ăn vừa làu
bàu, ngẩng đầu lên thấy anh ăn rất ít, tâm trạng có vẻ rất tốt,
thất thần nhìn ra phía hồ nhìn nghiêng nét mặt thật thư thái, thấy
cô đang nhìn mình anh quay đầu lại, đuôi mắt cong lên, miệng khẽ
cười.
Gió Tây Hồ khẽ lay cánh sen, nhiều người nhiều người lắm, ồn ào náo
nhiệt, cô thấy sợ, dường như tất cả chỉ là phông nền đạo cụ, còn cô
đứng ngay giữa sân khấu lẻ loi một mình, người khán giả duy nhất
tuy rất giữ thể diện cho cô nhưng cô biết diễn xuất của mình thật
vụng về, chẳng biết phải tiếp tục thế nào.
Sau cùng vẫn bước ra từ gara, cách cửa hiệu bán đồ trang sức khi
nãy một quãng, cuối cùng cũng không phải đi bộ nữa, như vừa được ân
xá, cô phóng như bay vào trong thang máy, đến nơi mới phát hiện chỉ
có mỗi mình, bấm nút mở cửa chờ nhưng mãi chẳng thấy anh tới.
Không đợi được nữa, sợ rằng chắc lại do trước lúc ra mình không
chịu để ý cô lại chạy ra đi tìm.
Còn anh rất nhanh trí, đứng giữa sảnh gọi cô, cô bước tới liền
trông thấy anh với nụ cười rạng rỡ, rồi hai tay đưa hộp quà màu
xanh lên.
Cô trân mắt đứng nhìn, anh có vẻ hững hờ nói: "Mở ra đi".
Khi mở ra là viên kim cương đầu tiên mà cả đời này cô có được trong
tay, thật lung linh nhưng cũng thật lạnh lẽo, cô cố nghĩ xem không
biết mình phải biểu lộ như thế nào, quá bất ngờ thế nên chẳng thể
cười nổi.
Màn diễn khi nãy cả hai cô phục vụ đều nhìn thấy tận mắt, lúc này
trên mặt còn nguyên nụ cười nghiệp vụ, nhưng ánh mắt đã lộ rõ rằng
họ biết thừa. Vào trong thang máy, Lăng Tiểu Manh lắp bắp, "Tại sao
phải mua cái này cho em?".
"Tại em ngoan." Anh cười, câu trả lời hết sức chuẩn xác, rồi đưa
tay nhéo má cô.
Tại em ngoan, sau này nghĩ lại, đúng là do lúc ở cửa hiệu trang sức
cô phản ứng nhanh nhạy, hoặc là vì bát bột củ sen thêm đường khi
ấy. Nói tóm lại, Lăng Tiểu Manh có thể khiến cho Cố Chính Vinh vui
vẻ sảng khoái, suy cho cùng cũng chỉ một chữ "ngoan".
Phân tích đâu đấy cô thấy lại càng phải ngoan hơn, đối nhân xử thế
phải hết sức thận trọng, từ xưa tới nay chẳng bao giờ có ý kiến,
sao sáng sớm hôm nay anh lại khẽ khàng chào cô rồi lên xe? Tuy
không phải đi thị sát ở công ty nhưng chưa hề có chuyện bất thường
như vậy.
Dọc đường tới hội trường cô cứ nghĩ mãi, nhưng rốt cuộc cũng chẳng
nghĩ được gì. Có điều vừa bước vào trong cô đã gặp ngay chuyện,
chẳng còn thời giờ để nghĩ ngợi về việc đó.
Thực ra chuyện cũng chẳng có gì đặc biệt. Sau hai năm chia tay, giờ
cô lại gặp Đồng Diệc Lỗi, chẳng phải là mơ mà là người thật.
Lâu như vậy, nhưng đôi khi nằm mơ cô vẫn thấy người đàn ông
này.
Trong giấc mơ của cô, Đổng Diệc Lỗi luôn là người thanh niên yếu
gầy, dáng người cao, mặc chiếc áo sơ mi bình thường, áo dắt trong
quần nghiêm chỉnh, thắt lưng thắt tận nút trong cùng.
Anh gầy lắm, người cũng nhỏ, nhưng rất thích thể thao, chơi bóng rổ
suốt nên cơ bắp săn chắc. Ngày trước anh thường cười cô bụng béo,
còn mình chẳng có tẹo nào. Hại cô hè năm nào mỗi lần mặc áo ngắn
một chút là lại thấy ngại khủng khiếp, lúc ngồi xuống hóp bụng cho
thật nhỏ, rồi anh cười như nắc nẻ, nói cô càng muốn giấu thì càng
lộ.
Sau này bỗng cô sút cân trầm trọng, chẳng còn thấy bụng nữa, tới
giờ cũng không béo lại, cũng có thể coi trong họa có phúc.
Anh xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau trong giấc mơ của cô, kéo tay
cô đi mãi, cho tới khi chẳng còn đường nữa, cô chần chừ chẳng biết
nên quay lại hay không, nhìn bốn bề tứ phía chỉ còn lại có một
mình.
Có những lúc anh lại đột nhiên xuất hiện, cô chẳng còn khách khí
nữa, vung tay lên thật mạnh, một cái tát giáng thẳng vào mặt anh,
rất mạnh, nhưng lần nào cũng chẳng phát thành tiếng, một cái bạt
tai không thành tiếng.
Hóa ra cô rất hận người này, hận tới mức phải dùng cách đơn giản
nhất mà ầm ĩ nhất này mới có thể trút giận, tim cô bị giày vò đau
đớn, không lúc nào nguôi.
Tuy đã chia tay nhưng những công ty có quy mô tương tự ở Thượng Hải
này rất ít, kiến trúc sư cũng chỉ ngần ấy con người, chỉ cần cô vẫn
còn trong nghề việc gặp được Đổng Diệc Lỗi vốn hết sức dễ
dàng.
Nhưng hai năm trước anh đã cùng người mới ra nước ngoài, nghe nói
không phải học thiết kế mà là quản lý.
Đó cũng chỉ là chuyện cũ được mấy người nhiều chuyện không biết vô
tình hay hữu ý bóng gió bên tai cô, lúc ấy tuy rằng cô tỏ vẻ rất
bình tĩnh nhưng trong lòng như muốn gào lên: "Đi đi, đi đi, tốt
nhất là đi luôn đừng bao giờ quay lại nữa, đừng để tôi gặp lại con
người đó nữa".
Quả nhiên, trên đời này có mười chuyện thì đến tám, chín chuyện là
không như ý, người đó lại xuất hiện, hơn thế nữa còn gặp nhau trên
lối đi dẫn vào trong phòng hội nghị, có muốn tránh cũng không tránh
nổi.
Đổng Diệc Lỗi cũng chẳng thể ngờ hai năm sau lại có thể gặp được
Lăng Tiểu Manh.
Đã hai năm rồi, anh tự thấy mình từ trong ra ngoài đã hoàn toàn đổi
khác, còn cô vẫn chẳng mảy may có chút thay đổi, vẫn cách ăn mặc
đơn giản đến tùy tiện, vẫn bước đi thong thả nhưng không hề chậm
chạp. Ngay lúc cô đón lấy tấm vé mời trong tay nhân viên rồi cất
tiếng "Cảm ơn", giọng nói có chút kéo dài, chẳng phải do cố ý, chỉ
là tự nhiên.
Lăng Tiểu Manh quay người lại và rồi trông thấy anh, trong một giây
cơ thể cô như đông cứng.
Trở tay không kịp, trên lối đi người ra kẻ vào, hai người họ đều
thấy trước mặt mình như là ảo giác, một mớ hỗn độn, choáng váng u
mê.
Nhưng vẫn là Lăng Tiểu Manh định thần lại trước, sau hai năm trời
đi trên con đường cô độc, cô lập tức lấy lại tinh thần, không những
thế còn mỉm cười bước tới cất tiếng chào, "Chào, đã lâu không gặp".
Thậm chí cô còn đưa tay lên vẫy, một cảnh tượng kinh điển khi những
người bạn cũ lâu ngày gặp lại, những người bạn tuy gật đầu chào
nhau nhưng gương mặt dường như đã mơ hồ, đến cái tên cũng không
gọi, có vẻ như không còn nhớ được mấy.
Bối rối trước phản ứng của cô, Đổng Diệc Lỗi phải mất mấy giây mới
trả lời: "Ừm, đã lâu không gặp".
Rồi cô tiếp tục bước đi, rõ ràng không nhanh, nhưng chớp mắt đã mất
dạng, khiến người ta tự hỏi cảnh tượng khi nãy có thật đã từng xảy
ra.
Hội trường rất lớn, dọc đường đâu cũng có nhân viên chỉ dẫn cô tới
sảnh chính của hội nghị, Lăng Tiểu Manh càng bước càng nhanh, mãi
sau mới bắt đầu bước chậm lại. Cô biết trong mắt người khác mình
rất kỳ quái, nhưng chẳng thể khống chế được đôi chân.
Cô còn có thể trốn vào đâu?
"Tiểu Manh, anh không yêu em, anh chẳng còn cảm xúc gì với em nữa,
chúng ta chia tay thôi."
Nơi góc đường dưới ánh hoàng hôn, thật nhục nhã, thật hổ thẹn, cô
chợt nhận ra mình chỉ là một trò đùa, vẫn đứng trân trân cho tới
khi hoàng hôn dần khuất, tới giờ cô vẫn có thể thấy được dáng điệu
ngoảnh đầu là chạy của anh.
Sau cùng cũng có một cơ hội thật tốt, cô chỉ đưa tay lên khẽ vẫy
chào, chứ chẳng phải như trong mơ cô đã làm không biết bao nhiêu
lần, một cái tát đầy quyết liệt và căm phẫn.
Sảnh hội nghị đã có rất nhiều người, cô cố kìm hơi thở gấp gáp của
mình lại, ngồi xuống một góc, hy vọng chẳng ai để ý tới sự bất
thường của mình.
Quy định của Đại hội thường niên John McCain rất nghiêm ngặt, vừa
đến giờ, từ trong ra ngoài tất cả mọi người đã đổ dồn về phía cửa
chính, còn có người cuống cuồng chạy vào, cô cúi xuống xem tập tài
liệu vừa lấy ra trong túi, chỗ ngồi duy nhất bên cạnh cũng đã có
người.
Phía khán đài có tiếng vỗ tay, giáo sư John McCain là người đầu
tiên bước lên bục, cô không thể ngẩng đầu lên, đôi vai bị người ta
ấn xuống, gương mặt Đổng Diệc Lỗi cúi thấp, giọng nói nhẹ nhàng,
"Tiểu Manh, em đừng chạy, anh chỉ muốn nói, xin lỗi em".
Tiếng vỗ tay vang rền, thế rồi chẳng thể tưởng tượng được, một
giọng nói không thể quen thuộc hơn rót xuống bên tai, đó không phải
tiếng Trung, thế nhưng cô đã nghe đúng hai năm trời. m hưởng của cả
hội trường rõ ràng đã phóng đại cả tiếng thở của người phát ngôn,
đó là tiếng thở của Cố Chính Vinh, giọng nói của Cố Chính
Vinh.
Tim cô như ầm ầm vang dội tựa tiếng còi tàu xuyên qua hầm núi, mắt
nhìn đôi môi Cố Chính Vinh từng lời từng lời thốt ra, nhưng cô
chẳng thể lý giải, trong tai chỉ vang lên một giọng nói khác, ùn ùn
kéo đến.
Chẳng cầm theo bất cứ thứ gì, cô bật dậy rồi đi thẳng ra ngoài, lần
này không chạy, dáng vẻ rất điềm tĩnh, nhân viên tại cửa chính ngạc
nhiên nhìn, "Thưa cô, giờ không thể ra ngoài".
Lăng Tiểu Manh vẫn rất bình tĩnh, khoác túi trên vai, dây túi rất
dài khiến chiếc túi thõng xuống quá eo, cô đưa tay rút điện thoại,
bàn tay run run, một chốc đã tìm thấy, "Xin lỗi, công ty có việc
gấp tôi phải lập tức gặp Tổng giám đốc Cố, có thể cho tôi biết sau
khi thuyết trình anh ấy sẽ nghỉ ở đâu được không?".
"Tổng giám đốc Cố nào ạ?"
"Chính là người đang diễn thuyết trên sân khấu."
Cố Chính Vinh? Chính là một trong những nhà tài trợ lớn nhất trong
nước, người nhân viên lập tức thay đổi thái độ, giúp cô đẩy cánh
cửa to nặng, rồi thì thầm vài câu với đồng nghiệp đứng phía bên
ngoài.
"Thưa cô, xin mời theo lối này." Người đứng phía ngoài cửa rất lễ
phép đưa tay chỉ hướng, Lăng Tiểu Manh gật đầu bước tới không chút
do dự.
Trên sân khấu ánh đèn sáng rực, có thể do say nắng khi nãy Cố Chính
Vinh thấy tức ngực khó chịu.
Nhưng điều này không ảnh hưởng tới việc anh nói đúng những gì đã
chuẩn bị, là người đàn ông đã quá quen với những ánh đèn chiếu, lại
nhiều năm nắm giữ cương vị lớn, đi tới đâu phong thái cũng ung
dung, đứng trong một nhóm các kiến trúc sư độc lập lại càng trở nên
nổi bật.
Việc công ty tài trợ cho đại hội thường niên John McCain thực ra
trên dưới ai cũng biết, chỉ có mình cô sống như bị cách li, cả ngày
đi đi về về, chẳng có việc gì lại vùi đầu trong đống bản thảo thiết
kế, vậy nên sáng sớm hôm nay cầm vé mời trên tay mới kinh
ngạc.
Lăng Tiểu Manh nhiều lắm cũng chỉ làm được kiến trúc sư, nếu tiếp
tục nữa, e rằng chính cô cũng không thể chịu nổi.
Nhưng cô có tài năng, hai năm trước khi trông thấy bản thiết kế của
cô, lúc đó anh biết rằng cô chính là vật báu, điều hiếm có chính
là, cô cẩn thận chỉn chu, lại hết sức chăm chỉ, làm việc gì cũng
mất rất nhiều tâm huyết, muốn tốt lại càng tốt hơn, tỉ mỉ đến kinh
ngạc. Ở điểm này, có nhà nghệ sĩ nào có thể làm được?
Nhưng ở trên đời này, người có tài thường bị chà đạp.
Có người giấu tài nhưng cũng có kẻ khoe khoang, một dúm hào quang
lập tức biến thành cả chùm pháo hoa. Nếu không có, tại sao Van
Gogh[1] lại chết? Xin mọi người hãy lấy đó làm gương.
Những gì có thể làm được cho cô ở công ty, anh đều đã làm, còn phải
làm thế nào nữa, chính anh cũng không nghĩ được.
Thật là mâu thuẫn, vừa hy vọng cô đáp lại như mong muốn, vừa hy
vọng cô có thể mãi mãi như bây giờ, ngoan ngoãn đáng yêu luôn đợi
chờ ở bên, cho dù không yêu anh.
Nhưng như vậy làm sao được, không yêu anh thì còn có nghĩa lý
gì?
Sảnh hội nghị đã kín người ngồi, Cố Chính Vinh muốn tìm cô, nhưng
do đứng từ chỗ ánh đèn quá chói nên chỉ trông thấy cảnh tượng mịt
mờ, ngoài mấy hàng ghế ở chính giữa, còn lại chẳng thấy rõ được
gì.
Đoán rằng cô cũng đang tìm một chỗ kín đáo nhất để đợi mình, thôi
vậy, anh chẳng tìm nữa.
Chẳng cần nhiều lời, anh phát biểu ngắn gọn, rồi quay về phòng
nghỉ.
Có cô nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, giọng nhỏ nhẹ rất lễ phép,
"Thưa Cố tiên sinh, khi nãy có một vị bên công ty ngài có việc gấp
cần tìm, chúng tôi đã sắp xếp để cô ấy chờ ở bên ngoài".
"Ai?" Cố Chính Vinh đứng dậy bước ra ngoài, bên ngoài phòng nghỉ là
một sảnh nhỏ riêng biệt, vừa rộng vừa lớn, anh vừa nhìn đã thấy
Lăng Tiểu Manh đang ngồi một góc, dáng vẻ lặng thinh, cúi đầu nhìn
bàn tay.
"Sao vậy?" Cố Chính Vinh vừa nói đã thấy có điểm không đúng, chẳng
hề giống một lãnh đạo đang hỏi cấp dưới, ngược lại giống như người
lớn trông thấy đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt. Người phục vụ biết ý
lùi lại. Lăng Tiểu
Manh nghe thấy liền ngẩng lên đứng dậy nói: "Thưa Tổng giám đốc Cố,
tôi có thể về trước được không? Hôm qua bộ phận quảng cáo cần tôi
đưa bản thảo, tôi quên mất chưa đưa cho họ, phải về tìm lại trong
máy tính".
Lăng Tiểu Manh cũng biết lý do mình nói ra không thật cho lắm,
nhưng khi nãy vừa lao tới đây cô đã thấy hối hận, ngồi một góc nghĩ
cả nửa buổi xem phải nói gì với anh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ bịa
ra được mấy câu liên quan tới công việc, rồi nhanh chóng thoát
thân.
Cố Chính Vinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng người phụ trách
hội trường rất thân với anh, sau này phải hỏi cho rõ mới được, nghĩ
một lúc anh mới trả lời: "Hôm nay việc sắp xếp em đi dự họp bên
nhân sự đều đã được thông báo, em không cần phải vội trở về
đâu".
Cô không muốn ở lại nơi này, lý do gì cũng được, nhưng lý do thực
sự thì có đánh chết cô cũng không dám nói, sau một hồi dùng dằng
Lăng Tiểu Manh nói, "Nhưng em sợ bọn họ không kịp...".
Anh lại cười, nhưng giọng nói kèm chút giễu cợt, "Em cũng biết sợ
sao?".
Trong sảnh, tất cả mọi người đã sớm rút ra ngoài, bốn bề chẳng có
một ai, nhưng Lăng Tiểu Manh vẫn thấy sợ phản ứng của anh, trời ạ,
ở đây là nơi công cộng mà, cô là kẻ vô danh tiểu tốt, nhất cử nhất
động của anh đều được người khác truyền đi. "Còn muốn về nghe tiếp
không?" Vẻ như rất thích thú trước phản ứng của cô, Cố Chính Vinh
cao hứng cúi đầu hỏi.
"Đâu thể vào ngang giữa giờ như vậy chứ?", Lăng Tiểu Manh vẫn cố
vùng vẫy.
"Cũng được, vậy em vào với anh, đợi chút nữa anh giới thiệu em cho
các vị giáo sư biết."
Hả? Tại sao sự việc lại đi tới mức này, Lăng Tiểu Manh hoàn toàn
câm lặng, cảm xúc chống chếnh mà Đổng Diệc Lỗi đem tới lập tức bị
cuốn lên chín tầng mây, cô cứ nhìn anh trân trân.
Sự phát triển của những thiết kế gia dụng trong nước khá muộn, một
vài sáng tác kinh điển đa phần bắt chước theo xu hướng chuộng màu
đỏ của nước ngoài, vậy nên thế giới cơ bản thường giữ thái độ
ngoảnh mặt làm ngơ với những kiến trúc sư bản địa của Trung
Quốc.
Nhưng điều bất ngờ chính là, Lăng Tiểu Manh rất hợp ý với John
McCain.
Sự kiện chính của đại hội thường niên chính là buổi triển lãm những
tác phẩm của các kiến trúc sư mới nổi, đại diện nhà tài trợ và John
McCain sẽ cùng dạo một vòng, do các nhà tài trợ đều nắm trong tay
những công ty gia dụng lớn và nổi tiếng nhất trên thế giới, một khi
đã được để mắt, giá trị của kiến trúc sư đó lập tức sẽ được nâng
lên, do đó nơi họ tới phảng phất mùi vị của những chòm sao muốn
sánh cùng vầng trăng.
Lăng Tiểu Manh được xếp vào nhóm cuối của cả một hàng dài, dọc
đường cô rất cẩn thận, có những lúc hầu hết mọi người đã di chuyển
về phía trước, cô lại tranh thủ thời gian nói dăm ba câu với những
kiến trúc sư mình thấy có hứng thú, tiếng Anh của cô khá tốt, những
lúc bất đồng ngôn ngữ liền lấy tay ra dấu, rồi hưng phấn đến mức
mặt đỏ au.
Những người đi theo quá đông, lần nào cô cũng bị dồn về một góc, kỳ
thực cô lại thấy càng nhàn, tốt nhất tìm chỗ nào không có người
ngồi nói chuyện với một vài kiến trúc sư lại thú vị hơn, nhưng trở
ngại là ở chỗ trước đó Cố Chính Vinh đã nói, "Nhớ đi theo cho tốt".
Một mệnh lệnh trực tiếp, bằng cách nào cô cũng không dám để mình bị
lạc mất.
Hơn nữa, họ bắt mắt đến vậy, cô có muốn bị tụt lại cũng thật
khó.
Nhưng sau cùng cô không thể nhích vào được nữa, rồi bị một thiết kế
thu hút, cuối cùng cô dừng lại không đi nữa.
Hiếm lắm mới thấy được một thiết kế của Trung Quốc, bên cạnh có
phần giới thiệu, cũng chẳng có ai ở đó, đến cả chủ nhân cũng
không
Những năm gần đây, người Trung Quốc ở nước ngoài đã có thể gây dựng
được thương hiệu, đề tài cũng không nằm ngoài chủ đề truyền thống
Trung Quốc, các tác phẩm không phải phỏng Minh cũng là phỏng Tống,
có chút cảm giác của kiệt tác xuất thế Hồng cao lương năm nào.
Nhưng kiến trúc sư này rõ ràng có sự đột phá, tất cả đồ gia dụng
đều rất giản đơn, nhưng công năng cực kỳ lớn, một chiếc giường chứa
trong nó biết bao điều huyền diệu, khiến người ngồi lên có cảm giác
chẳng muốn xuống nữa.
Nhưng gần đây chủ nghĩa đơn giản lại có vẻ thoái trào, khi có kinh
tế rồi mọi người đều hướng về những thứ xa hoa lộng lẫy, đồ gia
dụng này của anh ta nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng ai biết bên trong ẩn
chứa điều gì, thế nên ở đây rất vắng vẻ.
Một thứ tốt như thế này lại chẳng có ai thưởng thức, Lăng Tiểu Manh
thấy đáng tiếc, cúi đầu vuốt tay lên mặt chiếc bàn nhỏ khẽ thở
dài.
Mặt bàn có độ cong tối thiểu, một đường tròn bầu dục hơi lõm xuống,
giống như chiếc mâm nhỏ, được làm hết sức tinh tế, đường viền mềm
mại không chút gượng ép, tương phản rất lớn với cái nhìn vuông vức
bên ngoài, một cái đẹp đầy mâu thuẫn.
"Tại sao phải làm như vậy?" Trong nỗ lực đoán ra ý đồ của nhà thiết
kế, Lăng Tiểu Manh đặt tay lên miệng rồi tự nói, mới cất lời bất
giác giọng kéo dài.
Bên cạnh có người bước tới, nói tiếng Trung: "Để đồ ăn, ví dụ như
hoa quả sẽ không bị lăn tới lăn lui, thế mà cô không nhìn ra được
sao?".
Không ngẩng đầu, cô tiếp tục nghiên cứu, "Nhưng mặt bàn không
phẳng, cốc uống nước đặt như thế nào?".
"Bốn góc bằng đó thôi."
"Ừm, còn muốn viết chữ, vẽ tranh thì sao?"
"Đây là bàn uống trà đặt trước ghế bành, ai lại ngồi viết chữ, vẽ
tranh?"
"Trẻ con, trẻ con sẽ ngồi trên thảm, độ cao của bàn uống trà cũng
vừa đúng tầm." Cô lý luận rồi ngẩng đầu lên nhìn đối phương, vừa
nhìn đã ngẩn người.
Đẹp quá!
Nhưng có đẹp nữa thì vẫn cứ là đàn ông, mái tóc dài đen nhánh, cột
lại phía sau, đích thị là nghệ sĩ.
Hồi học thiết kế cô đã từng gặp rất nhiều nam sinh như vậy, có
người đạp xe trong công viên tóc dài bay bay trong gió, lần nào
cũng khiến cô dừng bước, để rồi khinh bỉ.
Đàn ông con trai mà để tóc dài làm gì, bẩn, chẳng thà cạo trọc còn
hơn!
Nhưng người này không như vậy, nói thế nào thì đẹp trai làm gì mà
chẳng bỏ qua được, có ăn vận thế nào cũng có thể tự do chọn lựa
được.
Có vẻ đã quen với việc người khác nhìn mình trong lần đầu tiên gặp
mặt, người thanh niên này mặt không biến sắc, "Đây là thiết kế cho
người độc thân, mỗi thứ đều chiếm diện tích nhỏ nhất có thể, kết
hợp công năng sử dụng càng nhiều càng tốt".
Cô rung động trước vẻ đẹp ấy ít nhất phải mất ba giây, thực ra giờ
đây người đàn ông này trong mắt cô chẳng khác mấy hàng cây hay bóng
đèn bên đường, đi hay ở đều như nhau, chẳng đáng để nhìn. Trừ phi
có người đàn ông lợi hại tới mức khỏa thân ngay trước mặt, bằng
không muốn thu hút được ánh nhìn của cô là rất khó. Nói tới ý tưởng
thiết kế mà cô yêu thích nhất, Lăng Tiểu Manh lập tức lấy lại tinh
thần, "Hoa quả để lên khay là được rồi. Nếu thực sự cần một vật đa
dụng, vậy chẳng thà khoét sâu thêm một chút, nuôi cá luôn được đấy.
Đến cái khay cũng không muốn lấy, chẳng qua là lười thôi, anh nói
xem rốt cuộc nhà thiết kế này nghĩ gì?".
"Thì đúng là lười mà, anh ta cũng nghĩ như vậy đó." Vốn chẳng bộc
lộ chút cảm xúc, nghe cô nói xong người kia bật miệng cười.
Giọng anh ta giống như khẳng định, khiến cô lấy làm lạ, "Sao anh
biết?".
"Thật ngại quá, tôi còn chưa giới thiệu, đây đều là thiết kế của
tôi, tôi chính là chàng kiến trúc sư siêu lười ấy đấy."
Kiến trúc sư siêu lười tên Bùi Gia Tề, làm việc tại khoa Kiến trúc
của một trong những trường đại học danh tiếng nhất cả nước. Anh
tham gia đại hội lần này cũng chỉ là tình cờ, trường đại học nơi
anh làm việc thuộc hệ thống liên kết cùng học viện mà tiến sĩ John
McCain thành lập tại Thụy Điển. Anh phụ trách việc thảo luận cùng
một số kiến trúc sư mới nổi đến từ Thụy Điển, những vị kiến trúc sư
ấy đều có triển lãm tại đại hội lần này, với nước ngoài họ thường
giúp đỡ nhiệt tình, vậy nên cũng cho phía Trung Quốc một suất triển
lãm.
Họ đều thuộc khoa Kiến trúc, những người bước chân vào ngành thiết
kế đồ gia dụng rất ít, nhưng anh vốn học thiết kế, thời gian rỗi có
cùng bạn mở một cửa hiệu đồ gia dụng. Dù cơ hội rất hiếm hoi, nhưng
cũng có thể đem tới vài tác phẩm của mình.
Nghe anh nói xong Lăng Tiểu Manh bần thần, hóa ra Đại hội John
McCain cũng có những suất cá nhân thế này, ngay lập tức sự thần
thánh hóa vốn có trong cô bị sụt giảm nhanh chóng.
Nhưng Lăng Tiểu Manh thực sự rất thích thiết kế của anh ta, có
tiếng nói chung, lại chẳng có ai quấy rầy, hai người họ cứ thế nói
chuyện hăng say.
"Giờ vấn đề môi trường thế giới đang rất nghiêm trọng, tôi chủ
trương đơn giản hóa những thiết kế của mình, phần lớn dùng nguyên
liệu tự nhiên, tránh những chi tiết rườm rà, nói chung rất thân
thiện với môi trường. Phòng ở không nhất thiết phải lớn, nhờ những
công năng của vật dụng ta có thể giảm thiểu một cách tối đa không
gian sử dụng, vì thế sẽ thấy thật thoải mái." Bùi Gia Tề thao thao
bất tuyệt, lần lượt giới thiệu công năng còn chưa thấy được của
những thiết kế gia dụng cho cô xem.
"Tránh những chi tiết rườm rà, điều này tôi tán thành, một số căn
biệt thự xa hoa đều dùng tay vịn cầu thang trạm trổ, trên tường phủ
đầy lớp cách âm, một sự lãng phí tới nực cười."
"Nói không chừng ngày nào cũng hát karaoke ở nhà? Sợ ảnh hưởng tới
hàng xóm."
Lăng Tiểu Manh thấy rất hứng thú, cười vang, sau đó lại tiếp tục
trình bày quan điểm của mình, "Nhưng đồ gia dụng sau cùng vẫn phải
đáp ứng nhu cầu sử dụng của con người, khái niệm thiết kế theo chủ
nghĩa giản tiện chủ yếu phục vụ sinh hoạt, tôi vẫn nghiêng về những
thiết kế tạo cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng việc lấy công năng
làm chủ đạo thực sự rất tốt, dẫu sao hiện giờ có rất nhiều gia đình
muốn tận dụng không gian".
Chuyện trò rôm rả, sau cùng chẳng hiểu tiếng ồn ở đâu vọng tới ngắt
quãng cuộc nói chuyện, họ quay đầu lại nhìn đã thấy nhóm ban nãy bỏ
đi rất xa giờ đã đứng ngay sau lưng, John McCain với mái tóc bạc
trắng vừa nghe phiên dịch viên bên cạnh vừa chăm chú nhìn, khi họ
quay đầu lại ông liền gật đầu rồi nheo mắt cười hiền từ.
John McCain lại bước tới đưa mắt nhìn kỹ, nói rất nhiều, có một vài
nhà báo đứng phía sau ông, lúc này ánh đèn flash đang lóe lên,
không khí náo nhiệt khác thường.
Lăng Tiểu Manh thấy rất khó xử, khẽ tránh sang một bên, một bước,
hai bước, dần dần chui tọt vào một góc, mọi người đứng chật cứng,
trong chớp mắt đã nhanh chóng thoát thân an toàn, cô khẽ thở phào
nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay khi John McCain và Bùi Gia Tề đang nói chuyện, họ
liền đưa mắt nhìn ngang ngó dọc rồi đồng loạt chỉ tay gọi cô
lại.
Bỗng chốc Lăng Tiểu Manh trở thành nhân vật trung tâm, thậm chí ánh
đèn flash cùng ánh mắt của tất cả mọi người cũng như réo gọi, cô
vốn quen với việc mình không được để mắt tới vì thế hoảng quá tay
chân luống cuống.
"Lại đây, Tiểu Manh." Giọng nói quen thuộc, nghe ra lại thấy chẳng
có cảm xúc gì, trong một mớ âm thanh hỗn độn nó vẫn vô cùng rõ rệt,
Cố Chính Vinh đứng ngay vị trí trung tâm vẫy tay gọi cô, thái độ
lạnh nhạt.
Theo phản xạ có điều kiện, cô lập tức bước tới, kế đó nhìn thấy anh
cúi đầu giới thiệu mình với John McCain, cực kỳ kiệm lời, tiếp đó
là một nụ cười hoan hỉ hết sức của vị tiến sĩ.
"Vậy ra cô chính là Lăng Tiểu Manh, tôi đã từng xem qua bản thiết
kế của cô, cô rất có tài." Không tiếc lời ca ngợi, John McCain nồng
nhiệt kéo tay cô rồi lém lỉnh trao tặng cô một nụ hôn.
Đây chẳng phải đang ở trong nhà sao? Tại sao cô lại thấy như có tia
sét đánh trúng đầu mình? Chỉ trong vòng một ngày mà Lăng Tiểu Manh
bị sét đánh những hai lần không thể nhúc nhích, mồm miệng líu lại,
cảm giác trên mặt mình nhằng nhịt những vệt đen.
Trong ánh đèn flash chớp liên hồi, Cố Chính Vinh không nói một lời,
chỉ đứng đó mỉm cười.
Còn Lăng Tiểu Manh thì quá đỗi kinh ngạc. Trong đám đông hình ảnh
một con người quá đỗi quen thuộc đập vào mắt, Đổng Diệc Lỗi, người
khi nãy khiến cô hoảng hốt tháo chạy đang đứng cách đó không xa,
chứng kiến mọi việc trước mắt nhất thời biến sắc, cúi đầu bỏ
đi.
Tối đó, Bùi Gia Tề cùng Lăng Tiểu Manh đều được mời tham gia dự
buổi tiệc sau đại hội, tuy giới thiết kế ăn mặc khá thoải mái,
nhưng cô thực sự ăn mặc quá giản đơn. Vào trong sảnh chọn một góc
thật xa rồi ngồi xuống, xung quanh chẳng có lấy một gương mặt thân
thuộc, càng khiến cô thấy bất an.
Còn Bùi Gia Tề, tự nhiên và duyên dáng, bước tới ngồi xuống bên
cạnh cô, vừa ăn vừa hỏi: "Ông chủ cô à?". Cô đang cúi đầu húp canh,
vừa nghe liền ngẩng đầu nhìn về phía tay anh chỉ.
Anh đang chỉ Cố Chính Vinh, bàn tiệc chính cách đây rất xa, nhưng
Cố Chính Vinh cao ráo, phong thái khoan thai, trong một nhóm các
nghệ sĩ cùng nhà tài trợ anh cũng vẫn tỏa sáng, mới nhìn đã thấy
ngay.
"Đúng vậy." Cô lập tức gật đầu.
Nhìn về hướng đó lần nữa, Bùi Gia Tề mỉm cười, "Hợp với cô lắm,
thật chẳng dễ dàng". Lăng Tiểu Manh có chút nhạy cảm với câu nói
đó, chau đôi mày lại rồi tiếp tục ăn.
Trên bàn tiệc chính, Cố Chính Vinh đang đàm đạo bằng tiếng Thụy
Điển với giáo sư John McCain.
Ông thành danh đã lâu, những phẩm chất cần có của một nhà nghệ
thuật đều có đủ, với những người không phải gu của mình ông không
nói hơn một câu.
Nhưng mối quan hệ cá nhân của ông và Cố Chính Vinh không tệ chút
nào. Công ty anh là hệ thống siêu thị đồ gia dụng lớn nhất thế
giới, mỗi năm đều có một bộ phận những thiết kế gia dụng mới được
đưa lên kệ bày bán dưới hình thức đấu thầu trên toàn thế giới, vì
thế đã nâng đỡ tên tuổi cho rất nhiều nhà thiết kế mới. Hàng năm
anh đều nhận được thư mời của công ty, tiến cử một vài người mới,
những người phụ trách khu vực đều trở về Thụy Điển, tại hội nghị
thường niên, ít nhiều cũng từng gặp Cố Chính Vinh vài lần, hai
người nói chuyện thật hồ hởi.
Vài năm gần đây kinh tế châu Á phát triển nhanh chóng, Trung Quốc
trở thành mục tiêu nhắm tới của toàn thế giới, Cố Chính Vinh với tư
cách một chủ tịch hội đồng quản trị duy nhất người Trung Quốc, nắm
trong tay thị trường khu vực này đã nhiều năm, thành tích quá hiển
nhiên, cũng có thể coi là một nhân vật truyền kỳ.
Sau khi quyết định đại hội sẽ được tổ chức tại Trung Quốc, Cố Chính
Vinh đã gọi điện cho John McCain, rồi đưa một vài bản thiết kế cho
ông xem để xin ý kiến.
Đó là những bản thảo tuyệt vời, nhưng hỏi tiếp, ngoài tên nhà thiết
kế, Cố Chính Vinh không muốn nói thêm nhiều, cũng không muốn nhà
thiết kế này tham dự triển lãm.
John McCain không rõ ý anh cho lắm, hôm nay được gặp người thật,
sau cùng mới kinh ngạc.
Cô gái này thoáng nhìn không chút nổi bật, ăn mặc đơn giản tới khác
thường, mỗi khi trở thành tiêu điểm lại tỏ ra sợ hãi đến cẩn trọng,
nhưng chính vì điều này, lại khiến ta có cảm giác hình dáng ấy rất
thu hút, khiến ta vô tình muốn được ngắm nhìn mãi.
Trong hội nghị hôm nay, John McCain biết Cố Chính Vinh phát hiện cô
bị lạc mất trong đám đông, sau đó thản nhiên khiến tất cả mọi sự
chú ý đổ dồn về phía đó, rồi tận dụng thời cơ tốt nhất giới thiệu
cô với mình. Ông từng này tuổi, đương nhiên phối hợp rất tốt hòng
thuận nước dong thuyền, hơn nữa ông cũng rất có hứng thú với cô gái
bé nhỏ này.
Cố Chính Vinh chẳng mấy hứng thú với những bữa tiệc kiểu thế này,
ăn uống rất ít, phần lớn thời gian dùng để nói chuyện với giáo sư
John McCain về một vài nhà thiết kế có khả năng hợp tác mà anh đã
gặp hôm nay. Nói một hồi, ánh mắt Cố Chính Vinh lại hướng ra xa rồi
nhìn về phía khác.
John McCain thấy hơi buồn cười, thấp giọng trêu chọc, "Thấy lo rồi
sao? Cô gái đó đã có người mới rồi kìa".
Xung quanh người biết tiếng Thụy Điển không nhiều, ngồi cạnh ông
lúc đó còn có một nhà thiết kế Thụy Điển, vừa nghe được liền chêm
vào một câu: "Người mới nào ạ?".
Không đợi John McCain mở miệng, Cố Chính Vinh khẽ cười, "Đúng là có
người mới, nhưng không phải ai cũng được nhìn đâu".
* * *
[1] Van Gogh: Danh hoạ thiên tài người Hà Lan thuộc trường phái hậu
ấn tượng, người đi tiên phong trong trường phái biểu hiện và cũng
là người có ảnh hưởng rất lớn đến mỹ thuật hiện đại
Chương 4 - Không thể thế này cả đời
Lúc đó anh nghĩ gì thế không biết? Mới hai năm, giờ ký ức đã có
phần mơ hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việc lại mỏi
mắt, ở thành phố này chẳng có lấy một người thân, giờ đến nơi ở
cũng không có. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh
khi đó còn là một cơ hội tốt.
Hóa ra anh đã đợi mãi cơ hội này, hóa ra anh cũng chẳng phải là
người tốt.
*************************
Ăn vài miếng lấy lệ. Lăng Tiểu Manh đã muốn bỏ đi, ngó trước ngó
sau, Cố Chính Vinh thực sự rất bận, cô chẳng thể tìm được cơ hội
nói chuyện, nhưng cho dù có cơ hội cô cũng chẳng nghĩ được cách
gì.
Bên cạnh chỉ có anh chàng Bùi Gia Tề mới quen, cô quay sang chào
anh ta một câu, định bụng đi thẳng.
Lăng Tiểu Mạnh tuy chẳng có bản lĩnh gì nhưng khả năng biến mất rất
tốt, Bùi Gia Tề khi đó đang nói chuyện với vài nhà thiết kế cùng
bàn, chỉ nghe thấy bên tai vọng lại một câu: " Ngày mai còn phải
dậy sớm, tôi đi trước nhé", quay đầu lại đã thấy bóng hình bé nhỏ
của cô ở phía cổng sảnh hội nghị.
Ra khỏi trung tâm triển lãm, Lăng Tiểu Mạnh mới cảm nhận được tự do
thoải mái biết bao, quay đầu nhìn lại nơi đem đến cho cô biết bao
điều không thể ngờ tới, công trình kiến trúc cỡ lớn giữa đêm hè vẫn
đứng đó trong ánh đèn người người qua lại, cảnh tượng ồn ã phồn
hoa.
Tại sao người khác thích ứng rất nhanh, còn cô lại không tài nào
chịu nổi? Nghĩ mãi không ra nên đành để đấy, bước chân cô thoăn
thoắt hướng về phía trước, chẳng mấy chốc con đường đã trở nên yên
tĩnh.
Trung tâm triển lãm mới được khánh thành, xung quanh hoang vu, giao
thông công cộng gần đó rất ít, đại đa số những người tới tham gia
đại hội đều có xe riêng hoặc xe chuyên dụng đưa đón. Lăng Tiểu Manh
đi trên phần đường dành cho người đi bộ chậm rãi bước, chỉ thấy con
đường lớn rộng dài bất tận, xe cộ qua lại vù vù, xung quanh chẳng
có một ai, đến bóng một chiếc taxi cũng không thấy.
Cũng chẳng sao, cô biết qua một con đường nhỏ nữa sẽ có trạm tàu
điện ngầm, thấy thời gian vẫn kịp đón chuyến xe cuối cùng, cô vung
tay bước đi thật nhanh.
Qua ngã rẽ, con đường trước mặt bỗng trở nên gập ghềnh mấp mô, cô
chỉ muốn thở dài. Công trình lớn của Thượng Hải, sao lại làm dở
dang thế này, dưới chân đầy sỏi đá, cô bắt đầu đi cẩn thận, cuối
cùng gặp phải một cái hố nhỏ, cô vội vàng ôm túi nhẹ nhàng nhảy
qua.
Tại sao chẳng có người? Cô cứ đi cứ đi cho tới khi thấy chột dạ, ở
đây nhà ở không nhiều, đèn đường lờ mờ, cô bắt đầu nhận thấy thật
không sáng suốt khi một mình chạy ở nơi này, cô cúi đầu bước vội,
chỉ mong cho chóng tới ga tàu.
Sau lưng bỗng vọng lại tiếng bước chân nặng nề, tóc tai cô bỗng
chốc dựng hết cả lên, trong đầu Tiểu Manh thấp thoáng vô số những
dòng tít trong mục Tệ nạn xã hôi rải đầy trên mặt báo: " Một thiếu
nữ mất tích trong đêm, đến nay vẫn không có tin tức, nếu ai có
thông tin xin vui lòng liên hệ..."
Đừng mà, cưóp của hãm hiếp cô đâu phải lựa chọn đúng đắn, người nào
ở phía sau vậy? Xin đừng gây thêm rắc rối cho cô.
Bước chân càng lúc càng nhanh, cô bắt đầu đi như chạy, nhưng bước
chân phía sau không rời nửa bước, chỉ cách cô đúng ba bước chân,
trong phút chốc âm thanh ấy như nghiền nát đầu cô.
Trời đang là mùa hè, lúc này Lăng Tiểu Manh đầm đìa mồ hôi, cuối
cùng cũng xuất hiện một chiếc taxi, cô dũng cảm lao ra, suýt chút
nữa thì bị xe đâm.
" Tôi, tôi cần về phố Tây". Tiểu Manh thờ gấp, chui đầu vào cửa xe,
tay túm lấy tay nắm cửa định kéo ra.
" Có người rồi có người rồi", lái xe hét lên.
" Không sao, tôi cũng đang tìm cô ấy đấy, để cô ấy lên xe". Từ ghế
sau có người cất tiếng, đồng thời giúp cô mở cửa. Lăng Tiểu Manh
nhìn thẳng, giờ mới nhận ra trong xe là người quen, là nhà thiết kế
ngốc nghếch tham gia triển lãm ngồi cạnh cô khi nãy, Bùi Gia
Tề.
Lái xe làu bàu mấy câu, chẳng nói thêm gì đợi cô ngồi vào rồi lái
xe đi thẳng. Còn chưa kịp định thần, Lăng Tiểu Manh quay đầu cổ
nhìn phía sau. Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy bóng dáng nào, chẳng lẽ
mình thực sự gặp ma? Hôm nay gặp nhiều chuyện khác thường quá, về
nhà nhất định phải cầu thần linh cho đỡ sợ.
Bên cạnh có tiếng cười, là Bùi Gia Tề, Lăng Tiểu Manh quay đầu
nhìn, anh lại càng cười lớn.
Bị người khác bắt gặp bộ dạng thảm hại, Lăng Tiểu Manh có chút lúng
túng, " Đùng cười nữa, vừa rồi có người theo tôi, thật đấy".
" Cô cũng biết sợ à? Con gái tối muộn thế này một mình đi lại lung
tung, cẩn thận kẻo bị bắt cóc đấy".
Câu này sao nghe quen quá vậy? Lăng Tiểu Manh cúi đầu không
nói.
Nhìn dáng vẻ thất thần của cô, Bùi Gia Tề cũng thấy không đành
lòng, cuối cùng không cười nữa, " Không ai tới đón cô sao? Sau này
nếu gặp trường hợp tương tự, tốt nhất là gọi người tới đón".
Nhìn anh, cô tiếp tục lặng thinh. Cô phải gọi ai tới đón cô đây? Cố
Chính Vinh chăng? Có cho cô trăm lá gan cũng không dám đưa ra yêu
cầu vô lý đó.
" Xem ra không tìm được ai tới đón thật rồi". Bùi Gia Tề dài giọng,
khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt đăm chiêu, " Thôi được rồi, từ giờ tôi
có thể gắng gượng nhận lấy nhiệm vụ này, có được không?".
Mới một ngày thôi, mới chỉ một ngày thôi mà...
Như bị sét đánh cho tê liệt, Lăng Tiểu Manh ngẩn người nhìn chàng
trai ngồi cạnh mình, vẻ mặt bất lực.
" Sao thế?", anh vẫn cười, " đúng rồi, khi nãy thấy cô chẳng ăn gì
cả, có cần đi ăn đêm không?".
Anh chàng đẹp trai à, anh đang đãi bồi với tôi sao? Anh đãi bồi với
một người mà chỉ hướng cả đời là sống âm thầm lặng lẽ ở một xó, lấy
sự nhạt nhẽo và không ai thèm chú ý làm thành công sao?
Thái độ trên mặt cô lúc này quá rõ ràng, Bùi Gia Tề không dễ gì nín
cười bắt đầu không nhịn nổi, rồi tỏ ra đau lòng, " Không đồng ý
sao? Cô có thể nói thẳng, tôi mạnh mẽ lắm đấy".
" Không phải, à, thật ra thì..." Cô rối trí.
" Được rồi, hôm nay cũng muộn rồi, cứ đưa cô về nhà trước, địa
chỉ?"
Địa chỉ sao có thể nói cho anh ta được, Lăng Tiểu Manh giật mình,
định thần hẳn.
Chiếc xe đã vào trong đường hầm, giờ có muốn xuống xe cũng không
được, cô nhìn về phía trước rồi trả lời, " Không cần phiền vậy đâu,
ra khỏi đường hầm tôi xuống xe rồi tự bắt xe về".
" Vẫn muốn về một mình? cô quên sự việc ban nãy rồi sao?"
" Vào thành phố là an toàn rồi, đông người mà".
Thấy anh ta trở về trạng thái bình thường, Lăng Tiểu Manh cũng thở
phào nhẹ nhõm, câu nói lại kéo dài theo thói quen.
Bùi Gia Tề là diễn giả, công việc của anh chính là nói chuyện với
người khác, Lăng Tiểu Manh đáng thương bình thường không mấy khi
nói chuyện, huống hồ lúc này sao có thể nói lại được với anh, sau
cùng vẫn phải khuất phục, để anh đưa mình tới nơi để xe lúc
sáng.
" Tới rồi tới rồi, đó chính là xe của tôi, để tôi tự lái xe về nhà
được rồi." Từ xa trông thấy chiếc Polo nhỏ xinh của mình cô thở
phào, vội vã xuống xe, vẫn không quên lấy tiền trong túi ra đưa, "
Cám ơn đã đưa tôi về, tôi đi trước nhé".
" Này!" Bỗng nhiên anh cũng bước xuống, chặn bàn tay đang rút tiền
của cô lại, " Đồng chí Tiểu Manh, xin đừng hạ nhục tổ chức".
Ai là tổ chức? Đã quen đứng ngoài đợi, Lăng Tiểu Manh nhất thời
phản ứng không kịp, Bùi Gia Tề động tác cực nhanh, thêm chú lái xe
phối hợp nhuần nhuyễn, anh vừa đưa tiền xong trong chớp mắt chiếc
xe đã mất tăm mất dạng.
" Để tôi tự lái xe về nhá", cô nhắc lại.
" Tôi biết, thấy cô lên xe rồi tôi đi, nhỡ may đến lúc cô xảy ra
chuyện gì, thì hành động nghĩa hiệp ngày hôm nay của tôi coi như đổ
xuống sông xuống bể", anh nháy mắt mỉm cười.
Cô rất ít nói, nhung không có nghĩa cái gì cũng nhẫn nhục chịu đựng
được, trực giác mách bảo người đàn ông này càng lúc càng lấn tới,
trong đầu Tiểu Manh như hú còi báo động, sau cùng không chịu nổi
liền phản bác, " có mấy bước chân thì nguy hiểm cái gì? Hơn nữa
theo tôi thấy, nửa đêm thế này anh đi một mình mới gọi là nguy
hiểm".
" Tôi là đàn ông, có cái gì mà nguy hiểm", anh vẫn nháy mắt, lần
này không cười nữa, mà nói thẳng luôn.
" Tôi, với anh." Lăng Tiểu Manh nói, " Thằng ngốc cũng thấy ai đẹp
hơn, chọn anh để hạ thủ cũng là chuyện rất bình thường".
Từ nhỏ tới lớn, vẻ ngoài của Bùi Gia Tề đã gây cho anh không biết
bao nhiêu phiền toái, lúc này thấy cô nói vậy, anh lập tức cảm thấy
nỗi đau càng thêm giày xéo, " Ai dám? Nếu là một tên không thiết
sống thì cỏ trên mộ hắn cũng phái cao từng này rồi". Nói rồi anh
còn dùng tay ra dấu độ cao, dí sát trước mặt Tiểu Manh.
Con người này thật biết pha trò, Lăng Tiểu Manh không nhịn nổi phì
cười.
Bùi Gia Tề rất thích nhìn cô cười, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên con
trẻ, chiếc răng nhỏ khẽ lộ, khiến người nhìn không cầm nổi chỉ muốn
dưa tay xoa lên đầu cô. Anh cứ nhìn cô cho tới khi cũng bật cười
theo, quên cả khi nãy còn hơi bực mình.
Thật ra anh đâu nói bừa, bởi tướng mạo của anh quá đẹp, từ nhỏ ba
mẹ đã đề phòng đưa anh đi học Taekvvondo, mười năm liền, hồi học
cấp ba anh đã có đai đen, giờ đã lên hàng tứ đẳng, việc tự vệ vốn
chẳng thành vấn đề.
Con đường này không một bóng người, Lăng Tiểu Manh không đứng lâu,
dù gì cũng tự anh ta xuống xe, không gọi được taxi thì tự đi mà
giải quyết, cô không muốn nói nhiều, quay đầu rồi lên xe.
Phía cuối đường có chiếc xe vòng lại, ánh đèn sáng choang, tốc độ
cũng nhanh, tới gần liền giảm tốc độ, từ từ đỗ lại phía trước quán
ăn vẫn sáng đèn bên đường.
Mắt lướt qua chiếc xe. Lăng Tiểu Manh đang ngồi trong xe lúc này
bỗng thần người mất một giây, rồi vội vàng đóng cửa nổ máy, tay giơ
ra vẫy, " Tạm biệt, tạm biệt". Không đợi anh trả lời, cô nhấn ga
phóng thẳng.
Mắt thấy tốc độ biến mất vô cùng diệu kỳ của cô, anh chàng Bùi Gia
Tề, người phải một mình lẻ bóng sau khi rẽ vào lề đường, ngẩn người
mất một lúc mới cười khổ sở, so vai, hai tay đút túi quần rồi chậm
rãi bước đi, rất nhanh sau đó đã ra khỏi con đường nhỏ.
Sau cùng tất cả lại yên tĩnh trở lại, một lúc sau chiếc Polo nhỏ
màu đen lại xuất hiện từ chính nơi nó vừa biến mất, tốc độ không
nhanh, lúc đi lúc dừng, hệt một chú chuột dang thò đầu ra do
thám.
Chiếc xe dừng phía bên đuờng vốn trước giờ không có động lĩnh, lúc
này cửa xe mở ra, một người đàn ông dáng vẻ cao ráo bước xuống, anh
đóng cửa xe lại, đưa mắt nhìn về phía trước.
" Tiểu Manh, đỗ xe rồi lại đây", Cố Chính Vinh nói thật khẽ, không
có cảm xúc gì đặc biệt, trên con phố nhỏ không một bóng người, vẫn
nghe thấy rõ từng từ từng chữ.
Như thường lệ, quán ăn chẳng có một ai, trên bàn vẫn là những món
ăn quen thuộc, nhưng ông chủ, người đã quá quen với những câu
chuyện thường ngày của họ cũng phát hiện không khí có gì đó không
bình thường, rất biết ý ông ngồi trên chiếc bàn nhỏ phía sau quầy
tính tiền cầm tờ báo trên tay giả bộ chăm chú.
Rõ là già vờ, cầm tờ báo nửa ngày trời mà không lật một trang, chốc
chốc lại đảo mắt nhìn về phía họ.
Cố Chính Vinh ăn rất chậm, chỉ ăn và ăn. Tuy vừa đi ăn tiệc trở về,
nhưng trường hợp đó đối với anh ăn hay chưa cũng như nhau, nên giờ
mới là lúc dùng bữa thực sự.
Nhưng anh chỉ chăm chú ăn mà thôi, không nói một lời cũng không đút
thức ăn như vẫn thường làm với cô, cảm giác không khí nặng nề, Lăng
Tiểu Manh bưng bát mấy lần định nói, nhưng lời đến miệng lại theo
nước bọt nuốt xuống.
Một bữa cơm kéo dài lê thê, sau cùng cũng thấy anh gác đũa, Lăng
Tiểu Manh lập tức hạ bát xuống, hai tay còn đặt trên thành bát, mắt
nhìn đăm đăm vào nó, như thể trong đó đụng toàn gan rồng mật
phượng.
" Không ăn nữa à?", Cố Chính Vinh cất lời đầu tiên trong cả bữa
cơm.
" Khi nãy ở trung tâm triển lãm em ăn rồi, giờ không ăn nữa", Lăng
Tiểu Manh khẽ nói.
" Vậy dừng miễn cưỡng, em về đi".
Anh nói rất ngắn gọn, nhung sao cô lại chẳng hiểu gì? Lăng Tiểu
Manh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cố Chính Vinh đón lấy ly trà từ tay cô
phục vụ, nghiêng mặt rồi cười với cô gái.
Ở nơi công cộng anh rất ít khi cười, nếu có cười cũng hết sức tiết
kiệm, anh hoàn toàn không phải túyp người thân thiện, lúc này tuy
không phải cười với mình, nhưng cô vẫn cảm thấy gai người, thà anh
không cười còn hơn.
Trong đầu Lăng Tiểu Manh lúc này chỉ có đúng một suy nghĩ, chết
rồi, Cố Chính Vinh đang rất tức giận, còn hậu quả, không thể tưởng
tượng, không thể tưởng tượng được.
Trong lòng vốn thấp thỏm không yên, giờ toàn thân lạnh toát, nhưng
anh đã nói thế, theo bản năng cô vâng lời như một người thư ký tận
tụy, vừa nói một tiếng đã đứng dậy bước ra ngoài, bước chân gần như
loạng choạng.
Thấy cô đi, ông chủ không kìm nổi liền chạy lại ngồi xuống phía
trước Cố Chính Vinh, " Đừng bắt nạt Tiểu Manh, cô ấy nhát gan, chắc
giờ sợ hãi lắm".
Cố Chính Vinh đang uống trà, nghe thấy liền đặt cốc xuống nhìn
sang, " Ông cũng biết?"
" Đương nhiên tôi biết, chẳng phải vì khi nãy có tên tiểu tử đưa cô
ấy tới đây sao?" Đây chính là điểm lợi của việc quanh năm ngồi bên
cửa sổ ngắm trời ngắm đất, trước sau đều rất tỏ tường, ông chủ lộ
vẻ đắc ý.
Chiếc cốc đặt trên bàn, phát ra tiếng động nhẹ, Cố Chính Vinh không
nói gì, nhìn ông một cái rồi đứng dậy bước đi.
" Haizz, đừng giữ bộ dạng thất bại đó chứ? Tôi trông thấy rất rõ,
không có gì đâu, trông kiểu đó đến bạn bè bình thường cũng chằng
bằng. Tối muộn thế này cô ấy về một mình, cậu cũng yên tâm được
sao? Có người đưa về thì đã làm sao, chứng tỏ Tiểu Manh nhà ta rất
có sức hấp dẫn đấy chứ."
" Cô ấy thành người nhà các anh từ lúc nào vậy, sao tôi không
biết?"
" Thế thì nhà cậu chắc? Lâu đến vậy rồi nhưng cũng không thấy cậu
cho cô ấy một danh phận, không thể trách người khác được,
xì!"
Vốn đang định bước ra ngoài, nghe thấy vậy bước chân Cố Chí Vinh
dừng hẳn, quay người lại đi thẳng về phía ông chủ.
Tuy là bạn thân đã nhiều năm, nhưng thấy bộ dạng anh như vậy ông
chủ không khỏi kinh hãi, ôm ngực nói: " Cái gì? Tôi bị bệnh tim
đấy, thế đã được chưa?".
Vỗ vỗ lên vai ông, Cố Chính Vinh lại cười, " Đến cả anh cũng nghĩ
như vậy, xem ra đúng thật là lỗi của tôi".
Ông chủ bị dọa phát hoảng, không dám đùa tiếp, khó khăn lắm mới
thành thật nói, " Cũng không thể thế này mãi, có phải
không?".
" Đúng, không thể để cô ấy cả đời thế này được", Cố Chính Vinh đanh
mặt lại, thấp giọng trả lời, tuy rõ ràng đứng đối diện nhau, nhưng
ông chủ hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt anh đang đặt ở chỗ
nào.
Giữa hè, trong đêm khuya mà vẫn thấy ngột ngạt giống như đang đánh
vật với không khí nóng nực, hai bên đều là nhà ở, lúc này mỗi một
chiếc diều hòa đều dang chạy với công suất cao nhất, cánh quạt quay
tít không ngừng, trong đêm khuya tĩnh lặng như nghe thấy rõ tiếng
hàng trăm hàng nghìn chiếc điều hòa đang chạy ù ù.
Cảm giác ngột ngạt khó thở đó một lần nữa lại ập tới, thực ra nó
còn dễ chịu hơn giây phút đột nhiên nhìn thấy cô cùng người đàn ông
ấy đứng đó cười vui chuyện trò rất nhiều, lúc đó anh ngồi trong xe
gần như nghẹt thở, nào cảm nhận được những thứ khác.
Giây phút cô nhoẻn miệng cười thật thoải mái, vẻ mặt hồn nhiên như
con trẻ, khẽ lộ chiếc răng nhỏ xíu, cười thật sảng khoái.
Rõ ràng hai năm nay lúc nào cũng có thể gặp cô, rõ ràng là gương
mặt thân thuộc nhất, nhưng cứ mỗi khi cô nở nụ cười ấy, anh lại
thấy nó thật xa lạ.
Đương nhiên anh sẽ thấy xa lạ, trước mặt anh Lăng Tiểu Manh rất ít
khi cười như vậy, lúc nào cũng thận trọng, đến cả cười cũng cười
theo kiểu yểu điệu thục nữ.
Từ lúc trưởng thành, anh không hề tin vào nlũmg câu chuyện thần
thánh rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả. Anh tin rằng chỉ khi
nào trở thành người đàn ông mạnh mẽ mới có đủ tư cách nói chuyện
tình cảm, mới có tư cách có được cũng như giữ được một người con
gái.
Đương nhiên anh giữ được cô, nhưng khoảng cách có được, vẫn còn rất
xa.
Thời gian trôi đi, cảm giác thất bại mà Lăng Tiểu Manh mang lại cho
anh ngày càng lớn. Đã lâu như vậy, trước mặt anh, cô vẫn không phải
là chính mình.
Nói không chừng đến bản thân cô, cũng đánh lạc mất chính mình, vậy
thì còn đâu nữa cho anh đạt được?
Cố Chính Vinh cảm thấy bản thân thất bại, khẽ cười khổ sở, chiếc xe
đỗ ngay bên quán, chỉ mấy bước, nhưng bước chân anh lê thật
chậm.
Còn chưa tới được thân xe, chiếc đèn nhỏ hai bên gương chiếu hậu đã
tự động bật sáng, đưa tay kéo cửa, được một nửa anh bỗng nhiên dừng
lại, rồi lùi một bước, lại một bước, anh quay lại nhìn.
Con phố vắng lặng, đèn đường cách nhau không xa, chiếc xe của anh
có dáng khá cao, hắt bóng xuống đất kéo dài tới rất xa, rồi chìm
hẳn vào bóng đêm.
Một chiếc xe nhỏ màu đen vẫn lặng lẽ đợi chờ trong bóng tối, chủ
nhân của nó ở đó, thậm chí không phải ngồi trên xe, nửa ngồi nửa
tựa, mắt trân trân nhìn anh.
Dáng vẻ này, anh đã quá quen thuộc.
Hai năm trước khi cô ngồi thút thít trước mặt anh, dưới ánh đèn lờ
mờ, siêu thị rộng lớn không một bóng người, cô thu mình trong một
góc nhỏ như một chú mèo bị bỏ rơi.
Anh cho cô về nhà, lúc đó đi trên đường rất nguy hiểm, hay anh tự
đưa cô về thì hơn.
Khi tạm biệt cũng đã năm giờ sáng, ban mai dần ló. Căn nhà cô thuê
cách công ty không xa lắm, nhưng chỉ qua một ngã tư mà đã thấy như
ở thế kỷ trước. Nếu không phải cô chỉ đường, anh không thể ngờ rằng
nằm ngay cạnh công ty, ngay trung tâm thành phố lại có một con
đường vừa nhỏ vừa thô sơ đến thế.
Hai bên đường biển quảng cáo của những cửa hàng nhỏ giăng bừa bãi,
giờ đang là mùa hè, nên có người còn nằm ngủ ngay bên ngoài, vung
chân vung tay. cởi trần nhồng nhộng, mặt đường lại hẹp, pảái cẩn
thận lắm chiếc xe mới đi qua được.
Ngôi nhà kiểu khu tập thể rất cũ, cô ở căn phòng nhỏ nằm ngay dưới
tầng một, chỉ nhìn một cái là biết nó được ngăn ra mà thành. Cửa sổ
nằm ngay phía ngoài, rèm cửa không kéo, anh thấy cô chạy vào trong,
dưới ánh nắng sớm nhưng căn phòng vẫn tối nguyên một màu đen, cô
chạy vào vội vàng kéo rèm cửa, thấy anh vẫn đứng ngoài, đôi mắt đỏ
au, lúc này gương mặt cũng ửng hồng, bộ dạng lúng túng không ngẩng
đầu lên.
Sợ cô khó xử, anh lập tức bỏ đi. Sau đó một thời gian không gặp
lại, anh cũng không lấy làm lạ, với vòng xoáy cuộc sống của hai
người, thực sự rất khó để gặp lại.
Nhưng trong lòng anh vẫn luôn nhớ nhung một điều gì đó, thỉnh
thoảng đi ngang qua phòng Thiết kế, mọi người đều tranh nhau tới
chào hỏi, chỉ riêng cô, bất cứ lúc nào cũng cắm đầu miệt mài vẽ,
chẳng phát ra tiếng.
Sau đó anh yêu cầu tất cả những phác thảo của phòng Thiết kế phải
đưa qua cho anh xem, phác thảo của cô cũng nằm lẫn trong đó, nhưng
rất ít, chỉ có mấy tờ sơ sài. Anh không tin đây chính là kết quả
của việc cô vùi đầu làm việc, nhưng với cương vị của mình việc anh
muốn xem phác thảo thật sự rất lạ, thế nên cũng không hỏi
nhiều.
Trong cuộc họp sau đó, Cố Chính Vinh lại hỏi về cô, trưởng phòng
Thiết kế có vẻ ngơ ngác, liền trả lời: " Lăng Tiểu Manh? Ba ngày
hôm nay cô ấy không đi làm, tôi đã báo cáo phòng Nhân sự, theo dúng
quy định, sẽ tính là tự động thôi việc."
Rồi Trưởng phòng Thiết kế cẩn trọng nhìn anh, " Tổng giám đốc, sao
anh lại hỏi về cô ấy?".
Cố Chính Vinh chẳng buồn trả lời, trở về phòng làm việc liền gọi
điện cho cô, tắt máy. Nghĩ một lúc, anh lái xe tới địa điểm lần
trước. Lúc này đã rất muộn, tới nơi chỉ thấy một đám người tụ tập
trước cửa xì xào bàn tán. Anh gạt đám người bước vào liền trông
thấy cô đang quỳ dưới đất thu dọn hành lý, thật ra đồ đạc không có
nhiều, tất cả đều nằm rải rác trên mặt đất, cô cũng không có túi
đụng, cầm được cái này lại để rơi mất cái kia, cổ tay lộ ra ngoài
tay áo, vừa nhỏ vừa gầy, khiến anh cảm thấy khó thở.
Cố Chính Vinh bước tới kéo cô đứng dậy, lại trông thấy nước mắt cô
rơi, bởi xung quanh có quá nhiều người bàn tán, cố nín nhịn để
không bật khóc, run rẩy ngập ngừng, nhìn thấv anh cô nhất thời kinh
ngạc, chớp chớp đôi mắt, một dòng lệ trong suốt chảy ra.
Sau khi đưa cô ra khỏi đó, Cố Chính Vinh mới hỏi rõ nguyên nhân, là
vì chủ nhà muốn bán nhà, nên vội vàng thu hồi phòng trọ, không thèm
quan tâm cô có tìm được nơi ở hay không đã vứt hết đồ đạc của cô ra
ngoài, chắc thấy cô ở một mình dễ bắt nạt.
Cố Chính Vinh lại hỏi tại sao cô không đi làm, gương mặt vốn tái
dại vì sợ hãi, vừa nghe đã thất sắc không một giọt máu, giọng nói
thẽ thọt, vừa như thanh minh, vừa như tự nói với chính mình, " Tôi
bị ốm, có gọi điện xin nghỉ rồi mà".
Lúc đó anh nghĩ gì? Mới cách đó hai năm, giờ ký ức đã có phần mơ
hồ. Cô rất thê thảm, một mình, ốm bệnh, công việc lại mới mất, ở
cái thành phố nàv chăng có lấy một người thân, giờ đến nơi ở cũng
không có. Nhưng anh lại thấy chẳng có gì là xấu, đối với anh mà
nói, có khi đó còn là một cơ hội tốt.
Sau khi nói chuyện, cô trầm ngâm lúc lâu rồi đưa tay đẩy cửa, anh
cũng không miễn cưỡng, mặc cô ôm hết đồ xuống xe, bước từng bước
một đoạn dài.
Lúc đó trời đã về khuya, cũng con đường này, vắng lặng, anh nhìn
theo bóng cô dần khuất, cũng không có ý ngăn cản, bước vào trong
quán gọi đồ ăn, rồi lại nói chuyện vài câu với ông chủ.
Khi bước ra anh thấy cô đứng ngay trước đầu xe mình dáng vẻ hệt như
lúc này, hai tay đặt phía trước, mắt trân trân nhìn anh.
Anh bước tới, đặt thứ đang cầm vào tay cô, là mấy hộp đồ ăn xếp
chồng lên nhau vẫn còn nóng hôi hổi, hai tay cô bưng lấy, ngước mắt
lên nhìn anh, lần này cô cố gắng kìm lại, không để nước mắt rơi dù
là chút ít.
Nhưng anh lại thấy chẳng thà chúng cứ rơi xuống còn hơn, một đường
trong suốt cứa lên trái tim anh, cho tới giờ vẫn thấy đau.
" Trên đường vắng, không gọi được xe". Lăng Tiểu Manh khẽ
nói.
" Ừ."
" Nên em mới đi nhờ xe", cô càng nói càng bé, cũng may xung quanh
vắng lặng, anh vẫn nghe thấy được.
" Ừ."
" Em có tranh trả tiền", như tiếng muỗi kêu, Lăng Tiểu Manh nói câu
sau cùng. Thấy anh vẫn không nhúc nhích, cô cúi đầu, không nói gì,
dáng vẻ phục tùng.
Trong đêm tĩnh lặng bỗng có tiếng cười, hồi đầu còn thấy mơ hồ, sau
dần rõ ràng hơn, cô ngẩng đầu lên dã thấy Cố Chính Vinh bước tới,
trong nháv mắt đã đứng trước mặt cô.
Anh cao hơn cô nhiều, đứng lại gần lại càng khiến áp lực tăng mạnh.
Lăng Tiểu Manh vốn chỉ ngồi tựa, trông càng thấp hơn, lúc này ngẩng
đầu nhìn anh, thiếu chút nữa là trượt khỏi xe.
Anh kịp thời đỡ lấv, Cố Chính Vinh, lại thở dài, tay kia xoa đầu
cô, động tác rất nhẹ nhàng.
" Anh biết rồi, về thôi."
Bàn tay anh thật có sức mạnh, thời tiết nóng nực, không hiểu sao
vẫn mát lạnh, vuốt qua tóc cô, rồi vuốt lên đôi gò má, lạnh băng dễ
chịu.
Nhưng cô chẳng thấy gì, chỉ thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nỗi
sợ hãi lại bủa vâv.
Một tiếng " Vâng" cô quay người bước vào trong xe, chỉ hai bước
chân nhưng sao thấy nặng trịch. Vừa ngồi vào trong, cánh cửa bên
hông cũng mở, Cố Chính Vinh bước vào gần như cùng lúc, bốn mắt nhìn
nhau, cô kinh ngạc, còn anh điềm nhiên " Nhìn gì? Còn không lái xe?
Anh mệt rồi".
Á? Không phải bảo cô đi về sao? Sao bỗng dưng lại thế này...
Cô lái xe rất chậm, hoàn toàn không thể bì với tốc độ của anh, tới
hầm để xe cũng vẫn là anh xuống trước, thang máy vẫn trống không,
cửa mở, cô nhìn Cố Chính Vinh không nhúc nhích, liền cúi đầu bước
vào.
Đến nhà vẫn là cô mở cửa, cúi người đưa trước anh đôi dép, chiếc
đèn nhỏ phía trên cửa bật sáng, ánh sáng vàng vọt từ chiếc đèn chụp
chiếu xuống, ngón tay vừa chạm cửa tủ giày, bỗng thấy lưng bị siết
chặt, cô kinh ngạc còn chưa mỡ miệng nói được nửa câu đã bị nén
chặt trong đôi môi anh.
Cố Chính Vinh rất ít khi uống rượu, bữa tiệc lớn đến vậy nhưng anh
cũng chỉ uống đúng một ly sâm banh, khi nãy tại quán ăn lại uống
trà, hơi thở ngập hương trà Ô Long. Ngón tay anh vẫn lạnh băng như
thế, ghì chặt eo, tay nâng lấy gương mặt cô, áo phông mùa hè mỏng
tang, hơi lạnh xuyên qua lớp áo chạm lên da thịt. Cô vốn sợ lạnh,
lúc này chỉ thấy một trận rùng mình, nếu nhìn kỹ, chắc chắn sẽ thấy
làn da gợn lên những cái gai nhỏ xíu.
Không phải anh mệt sao? Chẳng phải anh đang giận sao? Vừa bưóc vào
nhà đã muốn cô, anh chưa từng gấp gáp như thế.
Nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện khác thường xảy ra, tới lúc này
cô quyết định để mặc cho số phận, tất cả đều nghe theo.
Kể ra cũng lạ, mặc dù xác định tinh thần là vậy, nhưng toàn thân cô
hoàn toàn thả lỏng, chỉ thấy ướt át và phấn chấn. Anh kề ngay bên
cô, sự kích thích cùng cảm giác rất thật mà đôi bàn tay lạnh toát
ấy mang lại vô cùng mạnh mẽ, cô lại thấy an tâm phần nào.
Quá nhiều chuyện, cô không còn sợ nữa. Không còn sợ phải nay đây
mai đó, không còn sợ bị mất việc, không còn sợ nghèo khổ bệnh tật,
bởi có anh, cô đã có thể tự lo cho mình, không còn phải lo toan
cuộc sống.
Kỳ thực cô cũng tùng trộm nghĩ, lúc này dù có phải xa anh thì cũng
được thôi. Nhưng vừa nãy, anh không nói gì, lặng thinh trước mặt
cô, rồi muốn cô tự mình đi. Đột nhiên lại trở về cái buổi sáng thê
lương ấy, một mình cô khóc lóc ở nơi không một bóng người, thê thảm
như một chú mèo hoang mất hết bản năng sinh tồn. Hay là buổi chiều
tối quỳ dưới đất lượm nhặt đồ đạc, ánh mắt của những người xung
quanh như thấu xương, chỉ mình anh dang đôi tay đón lấy.
Cảm giác ấy lại đến, ngoài anh ra, thế gian này dường như chẳng còn
chỗ nào để đi. Cũng có thể từ bỏ anh, nhưng cái giá đó là buộc ta
từ bỏ tất cả, mộng tưởng và rất nhiều, rất nhiều những thứ cô không
thể hình dung.
Bỏ đi thì sao? Tất thảy đều là khách qua đường và chỉ là ảo tưởng,
rời xa anh suy cho cùng cũng chỉ là tự đi một mình, bỏ đi, cũng có
thể, chỉ là chưa phải lúc mà thôi.
Họ làm tình ngay trong phòng khách, đèn không bật, cũng không ai
nói gì, chiếc sô pha rộng rãi, trắng muốt một màu.
Bàn tay anh đang dạo chơi trên cơ thể cô, khi bắt đầu tay anh lạnh
buốt, nhưng khi vuốt ve cơ thể cô, chúng dần dần ấm lên.
Họ đang ở tầng mười ba, rèm cửa sổ còn chưa kéo, phía ngoài lác đác
nhũng ngọn đèn, xa quá, tất cả khung cảnh dường như chỉ là một bức
họa, hoàn toàn chẳng có chút liên quan, cũng chẳng có ai để tâm tới
họ.
Sau cùng khi họ thiếp đi, theo thói quen cô cuộn mình bên cạnh anh.
Cố Chính Vinh nghiêng đầu nhìn cô, anh dang cánh tay, cô lập tức
lăn mình rồi chui tọt vào lòng anh, nằm đó thật ngoan.
Muốn hút thuốc lắm nhưng anh cố nhịn, để kiềm chế, anh lặng lẽ nhìn
cô trong bóng tối.
Bị nhìn đến kinh hồn bạt vía, Lăng Tiểu Manh lần nữa sám hối, " Em
sai rồi, đừng giận nữa".
Anh không giận, đặc biệt là khi trông thấy cô đợi mình ở cửa với
dáng vẻ đó, ký ức ấy khiến trái tim anh mềm lại.
Sợ cô lại khóc, nhưng trên thực tế, kể từ lần đó, anh không bao giờ
còn nhìn thấy cô khóc, cảnh tượng ấv dường như là ảo ảnh. Nhung anh
mãi mãi cảm nhận được sự mềm yếu, mẫn cảm, mong manh, dễ vỡ, theo
bản năng lại muốn lấy hết sức lực bảo vệ cô, lấp đầy những mơ ước
của cô, cho cô hạnh phúc.
Cho dù trong ước mơ cô, thật ra chẳng có anh.
" Không, em không sai, là anh sai." Thả tay ra cho cô ngủ thoải
mái, Cố Chính Vinh vừa trở mình sang bên vừa nói lời nói sau cùng
của ngày hôm đó.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!