CHAP 1: BƯỚC ĐI CÙNG ÁC QUỶ…
.
6h30 chiều.
.
Từng cơn gió của ngày đông đập vào mặt khiến Nim lạnh buốt. Nhưng
cái lạnh của thời tiết không lạnh lẽo bằng cái lạnh của người
đời…
.
Hôm nay là một ngày đáng buồn và đáng khóc. Nhưng Nim không muốn
quan tâm. Sự bất hạnh của một cô bé không thể nói chuyện đã làm cho
Nim không còn biết khóc là gì, chỉ biết cúi đầu trong im lặng, vỗ
về bản thân bằng sự chấp nhận và bỏ qua.
.
Trên con đường vắng tanh chỉ thoáng nhẹ tiếng xì xào của hàng cây
già cỗi. Nim tự thả mình giữa không trung để mong quên đi tất
cả…
.
Bụp…bụp…bụp…
.
Đó là thứ âm thanh đáng ghét phá vỡ sự bình yên mà Nim đang hưởng
thụ. Cô bé vội vàng trở về với thực tại. Hình như trong con ngõ
phía trước mặt có đánh nhau thì phải. Nim lắng nghe rồi thở dài.
Kệ! Đó là chuyện thiên hạ. Một kẻ tật nguyền như cô thì không nên
dính tới, chỉ thêm phiền phức mà thôi.
.
- Thằng nhóc này! Sao mày lì lợm thế hả? Tao đã cảnh cáo mày bao
nhiêu lần rồi mà mày giả điếc không thèm nghe sao?
.
- Này thằng mọt già! Mày đúng là gan to mới dám đánh lén tao! Mày
muốn chết hả? – Chàng trai với ánh mắt sắc lẻm hướng thẳng về phía
kẻ vừa đánh mình, tay trái đưa lên quệt vệt máu trên khóe
miệng..
.
- Ha ha! Tao tiểu nhân thế đó! Nếu không thì sao trị được một thằng
bất trị như mày! Tụi bây đâu! Xử hắn đi! Trả thù cho em trai
tao!
.
Và rồi những âm thanh bạo lực lại nổi lên, dồn dập…
.
Nim bước đi, nhưng lại không đành lòng…Ở đây vắng người…lỡ may…Nim
lắc đầu…
.
Cô bé dừng bước, quay lưng hướng về con ngõ đáng sợ đó.
.
Và người ta thấy bóng dáng một nữ sinh trên tay cầm nhành cây gẫy
đập tới tấp vào lưng mấy kẻ du côn.
.
Tất nhiên cành cây đó chỉ là “khoai sắn” với chúng, gãi ngứa còn
chưa đủ huống gì. Bọn người lạ mặt sau một phút ngạc nhiên liền
quay lại nhìn:
.
- Con nhỏ nào đây? – Tên cầm đầu hất hàm
.
Nim lặng im.
.
- Mày là người quen của nó hả? Hay là bạn gái???
.
Im lặng.
.
- Con ranh này? Bố mày hỏi mà mày đứng trơ thế hả?
.
Nim đứng im, tim đập thình thịch, hai tay nắm chặt, cô thoáng thấy
bóng dáng của cậu nhóc xấu số đằng sau, đang rên rỉ với hàng tá vết
thương trên người. Cô muốn chạy quá…nhưng hai chữ “con người” không
cho phép Nim làm thế!
.
- Đừng nói tao ăn hiếp con gái nhé! Tụi bây đâu! Xử con nhỏ này
luôn!
.
Mặt Nim tím tái, hai mắt nhìn chằm chằm vào lũ người đối diện. Làm
sao bây giờ??? Làm sao bây giờ???
.
Bỗng từ đầu con ngõ vang lên tiếng người rao bánh bao. Âm thanh ấy
rất nhỏ, có lẽ chỉ có mình Nim nghe được vì tai cô bé cực kì nhạy
với âm thanh.
.
Một tia sáng lóe lên trong đầu…
.
Rầm!
.
- Đại ca ơi! Con nhỏ…con nhỏ…! – Lũ côn đồ tay cầm mã tấu ngơ
ngác
.
Tên cầm đầu quay lại nhìn.
.
Nhìn xuống, Nim đã nằm dưới đất trong tình trạng chết lâm
sàn.
.
Hắn ngẩng mặt lên, ông lão bán bánh bao đang đứng trước mặt và hốt
hoàng nhìn tất cả.
.
Và như một sự tất yếu…
.
- Bớ bà con! Bớ bà con! Có kẻ giết người!...
.
Giọng rao “tu luyện ngàn năm” của ông lão được vận dụng một cách
hiệu quả trong trường hợp này, cộng thêm cái mõ “âm vang núi rừng”
cất lên “lảnh lót”…
.
Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng chân người rầm rập…
.
Lũ côn đồ chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên, mọi chuyện xảy ra quá
nhanh khiến chúng không kịp trở tay.
.
- Còn nhìn gì nữa! Chạy thôi! Không thì vào đồn cả lũ! – tên cầm
đầu hốt hoảng
.
Và thế là đã thoát! Nhờ vào “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”!
.
Khi chắc chắn rằng tụi côn đồ đã tháo chạy, Nim vùng ngay dậy tới
đỡ kẻ xấu số lên rồi chạy nhanh ra khỏi ngõ. Người ta kéo tới càng
đông thì càng phiền.
.
Hai người chạy đến gần bờ sông rồi ngồi bệt xuống bãi cỏ. Cậu nhóc
sau một hồi ngạc nhiên mới bắt đầu bình tĩnh:
.
- Này! Cũng dũng cảm nhỉ? – cậu nhóc cười nhẹ
.
- Sao hỏi mà không trả lời???
.
Nim nhăn mặt, chỉ tay vào miệng rồi lắc đầu.
.
- A! Thì ra là bị câm!
.
Nim ngước nhìn khuôn mặt của kẻ xấu số đầy những vết bầm tím, chiếc
áo sơ mi trắng đã dính bẩn bê bết nhưng con người đó lại có vẻ
không sợ hãi hay lo lắng gì.
.
- Không thể nghĩ rằng có lúc mình phải nhờ một đứa câm cứu! Nực
cười thật!
.
Nim cúi đầu. Không phải vì tự ái mà vì mệt mỏi. Hình như cả ngày
nay cô chưa ăn được gì.
.
Tiếng điện thoại reo lên. Nim mở máy ra. Là số của anh trai. Cô vội
vã lấy cặp chạy về, không quên chào kẻ xấu số đang ngồi trước
mặt.
.
Cậu nhóc nhìn theo…
.
Hai ngày sau…
.
Đang ngồi trên ghế đá ôn lại mớ công thức khó nhằn vừa mới học, Nim
nghe tiếng xì xào của mấy cô bạn ở dãy học bên:
.
- Tụi mày ơi! Phen này trường mình khổ rồi! Nghe đâu hôm nay Devil
chuyển sang trường mình học đấy!
.
- Hả? Làm sao có thể thế được! Hắn đang học ở bên Vĩnh Thụ
mà!
.
- Nghe đâu hắn đánh con trai hiệu trưởng đến mức phải vào bệnh viện
nên bị đuổi. Cũng may ba hắn làm to mới lo cho hắn được một chỗ ở
trường mình!
.
- Không phải chứ??? Tại sao lại là trường mình??? Sắp khổ
rồi!
.
Nim nghe nhưng chẳng hiểu gì. Giữa Nim và những cô bạn đó ngăn cách
nhau bởi một cái hàng rào thấp đầy hoa cỏ may. Đây là trường cho cả
học sinh bình thường lẫn học sinh khuyết tật học. Hay dãy phòng học
như là 2 thế giới khác nhau, chẳng bao giờ có sự tiếp xúc, phần lớn
là vì học sinh ở dãy A ( dãy dành cho học sinh bình thường) coi
thường học sinh dãy B nên chả bao giờ nói chuyện với nhau. Họ chỉ
có một điểm chung duy nhất là cái sân lớn ở giữa. Khoảng sân của sự
bình đẳng…
.
- Này Nim! Làm gì mà thẫn thờ thế???
.
Tú Vân vỗ vai cô bé cười tươi hỏi. Tú Vân là người bạn thân duy
nhất của cô bé từ khi vào đây học. Một người bạn thật sự tốt!
.
( Mình đang ôn lại bài)
.
- Siêng gớm nhỉ???
.
( Không phải siêng, mà là không muốn bị điểm thấp nên phải cố gắng
cày)
.
- Xời ơi! Cậu cứ lo xa! Mà này! Ngày hôm qua nghe nói tụi thằng
Long lại tới chọc cậu hả??? cái lũ mất dịch này, bị mình đánh cho
mấy trận mà chưa chừa!
.
Nim tiu ngỉu. Một đứa tật nguyền thì không thể tránh khỏi chuyện bị
chọc, bị coi thường.
.
- Đừng buồn nữa! Tối nay mình chở cậu đi ăn kem! Ok? – Tú Vân cười
híp mắt, hai cái má phúng phính đỏ ửng lên.
.
Nim cười.
.
Chuông vào giờ học reng lên. Tất cả học sinh đã ổn định để chuẩn bị
vào tiết. Nim nằm trên bàn, buồn, tự dưng Nim thấy buồn. Hôm nay
anh trai cô bé phải đi Mỹ để làm dự án, chỉ có mình Nim ở
nhà.
.
Bỗng tất cả trở nên náo loạn. Nim ngẩng đầu dậy nhìn ra phía cửa,
sao lại đông người thế nhỉ? Hiếm khi thấy học sinh dãy A sang
“thăm” dãy B nhiều đến thế!
.
Tú Vân hốt hoảng chạy vào lôi Nim ra ngoài.
.
Không biết chuyện gì nên Nim chỉ biết ngơ ngơ ngác ngác.
.
Và cô bé khựng lại khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt
mình:
.
- Chào Đỗ Quyên! – một nụ cười mỉm cất lên.
.
- Trời ơi! Con câm này quen với Devil sao? Chuyện lạ Việt Nam
!
.
- Chuyện gì thế nhỉ??? Sao Devil biết nhỏ đó????
.
Đó là sự ngỡ ngàng của những người xung quanh. Devil trừng mắt
nhìn, tất cả lùi ra, trở về trong im lặng.
.
Riêng Nim, cô bé chỉ biết im lặng đứng nhìn kẻ đối diện. Đây là
Devil sao? Là kẻ nổi tiếng tàn bạo trong giới học sinh của tỉnh
sao? Nhưng sao lại là người đó??? Là người mà cô bé đã cứu hôm nọ
chứ???? Bao nhiêu câu hỏi cứ hiện lên trong đầu khiến Nim rối
bời!
.
- Chiều nay tan học, đứng đợi tôi ở cổng trường!
.
Và Devil quay lưng đi. Để lại một đống thắc mắc cho những kẻ tò
mò.
.
Nim nhìn theo, không có phản ứng gì, vì chẳng biết phải phản ứng ra
sao nữa. Và những ánh mắt nghi ngại hướng về cô bé, người mà chẳng
bao lâu nữa sẽ trở thành bạn gái của Devil trong những lời đồn của
học sinh Linh Nam.
.
Tú Vân nhìn Nim đầy dò hỏi nhưng cũng ko nói gì rồi lặng lẽ trở về
lớp. Mọi chuyện xảy ra cứ như một trò đùa vậy.
.
Hết tiết 5. Nim trải qua 3 tiết học với sự “chăm chú” của lũ bạn
tật nguyền trong lớp. Mặt dù họ cũng như Nim, không biết nói nhưng
tò mò là bản chất của con người, làm sao tránh khỏi. Nim lắc đầu
đứng dậy xách cặp đi về.
.
Ra tới cổng, Nim mệt mỏi đứng dựa vào thành tường. Devil thật sự
đáng sợ như vậy sao, tàn ác như vậy sao? Thế mà cô cứ nghĩ đó chỉ
là một cậu bạn xấu số bị người ta ăn hiếp. Thật khờ khạo.
.
- Này! Lên xe!
.
Đó là tiếng của Devil. Cậu ta đang ngồi ở trong xe nói vọng ra. Nim
hoảng hốt chạy đi.
.
Nhưng không thoát được, Devil nắm tay lôi mạnh lại khiến Nim nhăn
mặt.
.
- Tôi bảo mà bạn không nghe sao? Lên xe đi!
.
Nim nhất quyết không chịu đi. Một sự giằng co diễn ra trước sự
chứng kiến của tất cả mọi người có mặt. Ai cũng ái ngại cho cô bé
tội nghiệp. Nhưng chỉ ái ngại chứ không dám làm gì.
.
Devil lôi mạnh Nim về phía chiếc xe, và dù có phản ứng kịch liệt
đến đâu thì Nim vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như sắt của cậu
nhóc.
.
Và người ta thấy Devil lôi mạnh Nim rồi đẩy cô vào trong xe. Cánh
cửa ô tô đóng sập lại. Chiếc xe từ từ lăn bánh.
.
Mặt Nim đỏ ửng lên, ánh mắt tức giận nhìn Devil đang ngồi tì tay
lên trán đăm chiêu suy nghĩ.
.
- Đừng có nhìn như thế! Tôi không thích!
.
Không thể chịu đựng được nữa. Dù không thể nói nhưng cũng không thể
để như thế này được. Nim hoa tay múa chân tỏ thái độ.
.
- Bạn nói tôi là người bất lịch sự hả? Tôi bất lịch sự lâu rồi,
không phải chỉ đến bây giờ đâu!
.
Nim ngớ người. Ngôn ngữ của người câm sao hắn lại hiểu được
nhỉ?
.
- Ngồi im đi! Tôi sẽ tặng cho bạn một món quà! Dẫu sao bạn cũng
mang tiếng cứu tôi hôm trước!
.
Nim tròn mắt! Đây là cách trả ơn của Devil sao??? Đúng là Devil,
lúc nào cũng sặc mùi bạo lực.
.
Chiếc xe dừng lại tại một con đường vắng. Nim nhìn ra. Sao trong
quen thế này??? Đây chẳng phải con đường có con ngõ nhỏ mà lúc
trước Devil bị đánh sao?
.
- Xuống xe đi! – Devil la lớn
.
Nim nhăn mặt bước ra. Cậu nhóc ko ngần ngại cầm chặt tay cô bé dẫn
vào con ngõ đáng sợ đó. Không hiểu sao tim của Nim lại đập thình
thịch, cô bé linh tính có chuyện không hay…
.
Vào đến trong, tại nơi mà hôm đó Devil bị đánh, một đám người đang
đánh một người, cảnh tượng y hệt lúc đó. Nim nhìn với ánh mắt sửng
sốt.
.
- Tụi bây! Dừng tay !
.
Đám người đó ngưng lại, đứng dạt sang hai bên. Kẻ xấu số đang nằm
bẹp trên nền. Nim tá hỏa khi nhận ra đó không ai khác chính là tên
côn đồ cầm đầu ngày trước. Nhưng bây giờ, trông hắn thảm hơn Devil
rất nhiều, máu me bê bết, khuôn mặt bị bầm tím gần như biến
dạng.
.
Devil bỏ hai tay vào bọc quần thủng thỉnh tiến lại tên cầm đầu rồi
cúi người xuống:
.
- Thế nào? Ngọt ngào chứ? Tao đã nói trước là đừng đụng vào Devil
này! Sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu! – Devil lấy tay vuốt khuôn
mặt đầy máu của tên cầm đầu với nụ cười khinh bạc.
.
Tên đó không còn hơi để nói, chỉ biết gục gục thở hổn hển, khuôn
mặt bộc lộ sự đau đớn tột độ.
.
Mặt Devil đột ngột biến sắc, từ vẻ tươi tỉnh vui vẻ sang vẻ sắc
lạnh đáng sợ. Nim thấy cậu ta rút từ trong túi quần ra một con dao
nhỏ, ánh kinh loại lấp lánh dưới ánh nắng chiều.
.
Nim tím mặt.
.
Devil đưa cây dao trước mặt tên cầm đầu, giọng trêu chọc:
.
- Thế nào ông anh? Thấy cái này thì có xúc động gì không?
.
Nim chạy lại cầm tay Devil. Ánh mắt van nài.
.
- Làm cái gì thế?
.
Nim lắc đầu tỏ ý ngăn cản.
.
- Muốn tôi tha cho hắn à? Tha cho kẻ đã đụng vào Devil sao?
.
Nim nín thở.
.
- Tụi bây! Lôi con nhỏ tránh ra!
.
Mấy kẻ đứng xung quanh chạy lại lôi Nim dứng dậy rồi kéo ra
sau.
.
Ánh mắt Devil ngước nhìn Nim, sắc lạnh đến đáng sợ rồi quay về phía
tên cầm đầu .
.
- Cái ngu nhất của mày là gì mày biết không? Là dám đụng vào tao và
làm tao chảy máu.
.
Á á á…
Nim xuýt ngất khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đang diễn
ra……
CHAP 2: XUNG ĐỘT VÀ GẶP GỠ
.
" Giá em đừng bước đi...để anh được quay lại...giá em đừng hỡn
dỗi...để anh biết đợi chờ..."
.
Tên cầm đầu la trong đau đớn khi bị Devil cầm cây dao nhỏ rạch một
cách chậm rãi hình dấu nhân trên lưng. Máu chảy ra…Trong đôi mắt
Nim bây giờ, Devil hiện lên nguyên hình là tên ác quỷ. Và cô bé
khóc, khóc vì sợ hãi, vì đau khổ, vì thất vọng…
.
- Tao tặng mày cái này! Cứ coi như là một sự đánh dấu nho nhỏ để
mày nhớ về tao! Hãy nhớ rằng, không ai có thể khiến Devil này chảy
máu!
.
Devil vất con dao nhỏ xuống đất, lấy tay xoa đầu tên xấu số với nụ
cười nhếch mép. Một vẻ đẹp của ác quỷ…
.
Cậu nhóc đứng dậy, tiến lại phía Nim:
.
- Thế nào? Món quà này bạn thấy hài lòng chứ? Thôi! Ta về.
.
Devil cầm tay Nim bước ra khỏi con ngõ. Nim tức giận giựt mạnh tay
ra. Những gì vừa chứng kiến khiến cho Nim thấy ghê sợ Devil, rất
ghê sợ, cậu ta mới chỉ bằng tuổi cô mà thôi…
.
Nim ngoảnh mặt nhìn tên xấu số, ánh mắt thương cảm. Mặc dù đó cũng
là người xấu…
.
Nim muốn đi bộ về nhưng Devil không cho, cô bé lặng lẽ lên xe ngồi.
Một nỗi buồn xen sợ hãi dâng lên trong lòng, Nim giấu giọt nước mắt
chợt rơi ra trên khóe mi đã khô cạn. Devil biết nhưng im lặng, cậu
nhóc hướng tầm nhìn ra phía cửa kính xe ô tô.
.
Đến con đường gần nhà, Nim nằng nặc đòi xuống, chiếc xe dừng lại,
cô bé mệt mỏi bước ra.
.
- Này! – Devil gọi lại.
.
Nim vẫn bước đi.
.
- Từ nay về sau! Tôi ko muốn có bất kì quan hệ gì với bạn. Hãy quên
rằng chúng ta đã từng gặp nhau!
.
Và chiếc xe lăn bánh.
.
Lòng Nim thắt lại…
.
Ở nhà một mình. Buồn. Nim chỉ biết ngồi làm bạn với mấy con gấu
bông. Ngước mắt nhìn khung ảnh trên tường, Nim nhớ về một thời đã
qua, có ba có mẹ, cả gia đình quây quần bên nhau. Giờ đây chỉ còn
Nim và anh trai ở với nhau, ba mẹ mỗi người đều đã có tổ ấm mới.
Nim thở dài…
.
………………………………
.
Thái Trình Kha là con trai của một doanh nhân kinh doanh bất động
sản nổi tiếng trong vùng ( trước đây là một diễn viên nổi tiếng của
thập niên 80). Ông là một trong bốn người có ảnh hưởng lớn nhất đến
tình hình phát triển kinh tế của tỉnh. Từ năm lớp 8 đến năm 12, số
lần chuyển trường của Trình Kha là không thể đếm được. Hầu như
trường nào cậu nhóc cũng đã từng học và cũng chỉ học được vài tuần,
lâu lắm là vài tháng rồi lại chuyển đi. Và cứ như là một cái lệ, cứ
sau một lần chuyển trường là sẽ có một vụ chấn động do chính tay
cậu gây ra, nhẹ nhàng là phá trường, nặng nề là đánh bạn học gây
thương tích. Giới học sinh trong tỉnh biết đến Trình Kha như là một
con người sinh ra đã không có trái tim, chỉ biết độc ác, tàn nhẫn,
và hành hạ người khác. Cũng không ai biết nguyên nhân của lối sống
tàn nhẫn mà cậu nhóc này đang tôn thờ. Và cái tên Devil_ ác quỷ
không bao giờ biết khóc, đã dần thay thế cái tên Trình Kha để mỗi
khi nhắc đến, tất thảy các thầy cô và học sinh phải rùng
mình.
.
……………………………………
.
Ngồi một mình trong phòng, Nim bỗng muốn ra ngoài đi dạo. Nhưng
trời đã tối, không biết có an toàn không. Mọi khi được anh trai dẫn
đi chơi, giờ thì anh đang vi vu bên Mỹ tuần sau mới về. Nim thấy
nhớ anh trai da diết. Cô bé đánh bạo lấy áo khoác rồi khóa cửa ra
ngoài, không quên mang theo cái châm điện nhỏ bằng lòng bàn tay mà
anh trai đã đưa cho phòng khi gặp người xấu. Chỉ mới 8h, cũng không
phải là quá muộn.
.
Ngoài đường vẫn tấp nập. Công việc khiến con người luôn phải hoạt
động. Nhưng như thế lại vui, chứ ở nhà hoài thì chán lắm. Nim mỉm
cười rồi cúi đầu bước đi.
.
Có tiếng chân người phía sau thì phải…không phải một mà là rất
nhiều….
.
Nim vẫn bước đi…
.
Càng lúc tiếng bước chân càng gần…
.
Nim không quay đầu nhìn lại nhưng bắt đầu thấy sợ, cô bé lấy trong
túi áo cái châm điện và nắm chặt lấy nó…..
.
Và những bước chân dồn dập phía sau khiến cho tai Nim run từng đợt.
Đã quá gần…
.
Cô bé nhắm chặt mắt lại quay lưng, dí cây châm điện đã bật nguồn
vào người kẻ bám theo.
.
Á á á………
.
Nim chỉ kịp nhìn thấy một cái thân hình to đùng kêu lên một phát
rồi nằm bất động dưới đất. Những bóng đen phía sau bỗng dưng chạy
mất. Hình như cô bé cho cường độ dòng điện hơi lớn thì phải???
không biết có xảy ra chuyện gì không nữa. Cô bé run rẩy cúi xuống
nhìn kĩ mặt kẻ bám theo.
.
Là một thằng con trai, mặc áo bull đỏ, quần hộp đen, cao khoảng
1m75, khuôn mặt bị che khuất bởi chiếc mũ lưỡi trai chụp
xuống.
.
Nim bắt đầu toát mồ hôi…
.
Chợt cô bé thấy cánh tay của người đó động đậy, cậu ta nhăn mặt lấy
hai tay chống đất ngồi dậy. Nim hốt hoảng đứng vụt lên, cánh tay
phải vô tình quệt mạnh vào vai kẻ đối diện……
.
Á á á………
.
Và cậu nhóc lại bất động lần 2. Đơn giản vì tay phải cô bé vẫn còn
cầm cái châm điện chưa tắt nguồn.
.
10 phút sau.
.
Phải khó khăn lắm Nim mới có thể kéo cái thân hình to đùng ấy vào
vỉa hè. Sao lần này lại bất tỉnh lâu thế nhỉ? Anh trai có nói là
người bị châm điện bất tỉnh tốt đa cũng chỉ 5 phút thôi. Có lẽ tại
hắn bị 2 lần liền nhau nên hơi lâu. Nim thấy lo lắng. Hình như cô
bé đã tát gần cả trăm cái vào mặt của cậu nhóc để “kích thích” sự
tỉnh dậy nhưng vô hiệu ( nói là tát cho oai chứ thật ra chỉ là vỗ
vỗ nhẹ vào má thôi)
.
Bỗng có chai nước suối của ai đó uống dở vứt bên gốc cây. Nim chạy
lại nhặt lên rồi “tưới” vào mặt kẻ đang nằm bất động.
.
Và chai nước suối đã phát huy hiệu quả của mình.
.
Cậu nhóc nhăn mặt và bắt đầu mở mắt.
.
Nim thở phào nhẹ nhõm.
.
Nhưng vẫn để mình ở thế chủ động, cô bé cầm cái châm điện hướng về
mặt cậu nhóc, mặt nghiêm nghị.
.
- Trời đất! Làm ơn cất cái đó đi! Tôi suýt nữa chầu trời vì nó đó!
– cậu nhóc giật mình lùi lại.
.
Nhưng Nim vẫn kiên quyết không đặt xuống. Cô bé nghĩ rằng đó là
người xấu.
.
- Làm ơn mà phải mắc oán thế này đây! Bạn nghĩ tôi là người xấu hả?
Khổ thật! Tôi đang đi trên đường thì thấy một đám người bám theo
bạn, mà chỗ này lại vắng người, vì sợ bạn bị người ta bắt nạt nên
mới đi theo bạn, Ai ngờ….
.
Nim thoáng ngạc nhiên, nhưng anh trai có dặn đừng bao giờ tin lời
của người lạ, thế là Nim nhất quyết không bỏ cái châm điện
xuống.
.
- Ok! Bạn không tin thì thôi! Tôi đi là được chứ gì? Người đâu đa
nghi quá đáng. Có chuyện gì thì đừng trách tôi không báo trước
nhé.
.
Cậu nhóc thoáng bực mình rồi dứng dậy bỏ đi. Nim nhìn theo. Trông
không giống người xấu chút nào. Chả có thằng du côn nào mà đi giày
Adidas mặc áo bull quần hộp đội mũ lưỡi trai và vai đeo ba lô cồng
kềnh cả.
.
Thế là Nim chỉ còn một mình. Cô bé lắc nhẹ cái đầu rồi đứng dậy
bước đi. Phải về nhà thôi, ngoài đường một mình nguy hiểm
lắm.
.
Một cơn gió lạnh khẽ luồng qua mái tóc…
.
Ứ …ứ …ứ…
.
Nim hoảng hốt khi thấy mình bị ai đó bịt miệng lôi đi, không phải
la một người mà ba bốn người. Nim cố sức vùng vẫy, nhưng việc không
nói được đã khiến cô bé không thể kêu cứu vào lúc này...
CHAP 3: KẺ LẠ MẶT NẰM DƯỚI GIÀN HOA GIẤY.
.
Bụp …
.
Tên bịt miêng Nim đột hột “ đo đất” khi bị đánh một cú như trời
giáng sau đầu. Cậu nhóc ấy đã quay lại…
.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa? Chạy thôi!
.
Và cậu nhóc cầm tay Nim chạy thật nhanh về phía con đường
lớn.
.
Những bước chân đuổi theo rầm rập cùng với tiếng la inh ỏi. Nim tự
hỏi sao số của mình lại gắn liền với mấy tay xã hội đen này không
biết. Cô bé nhăn mặt đau khổ…
.
Chạy được hơn 20 phút, bóng dáng những kẻ theo sau đã không còn vì
cậu nhóc đã dẫn Nim chạy theo đường zigzag nên tụi người xấu khó mà
bám theo. Người mệt lữ, cả hai cùng ngồi bệt dưới chân cây cầu
lớn.
.
- Thế nào? Đã đứt hơi chưa?
.
Nim thở hổn hển không nói gì.
.
- Cũng may tôi thấy ko an tâm nên mới quay lại, không thì…
.
Hức hức hức…
.
Nim bật khóc tơi tả.
.
- Làm cái gì thế? Sao tự nhiên lại khóc??? – Cậu nhóc hốt
hoảng
.
Chưa bao giờ Nim gặp nhiều chuyện đáng sợ như thế. Mà lại chỉ có
một mình ….
.
- Ok! Ok! Mọi chuyện đã xong rồi mà! Nguy hiểm cũng qua rồi! Đừng
có khóc nữa! Nhìn xấu quá đi!
.
Nghe đến câu “ Xấu quá đi” Nim im bặt. Dù gì cũng là con gái, cái
gì đụng chạm đến nhan sắc thì không thể không quan tâm.
.
- May phước là đã nín!
.
Nim ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu nhóc lấy tay lau nước mắt cho
mình. Một cử chỉ mà từ xưa đến nay chỉ có anh trai làm với cô
bé.
.
- Rồi đó! Nước mắt đâu mà nhiều thế không biết! Lau hoài mà vẫn còn
ướt!
.
Nim bỗng giật mình vùng đứng dậy. Hình như từ nãy đến giờ cô bé
quên mất đó là người lạ, là người mình chưa quen biết.
.
- Sao thế? Lại bị gì nữa à???
.
Nim quay lưng bước đi.
.
- Này! Sao hỏi gì cũng không nói thế? Chẳng lẽ bị bệnh khinh
người???
.
Nim bắt đầu thấy khó chịu.
.
- Ơ hay! Tôi cứu bạn mà bạn bỏ đi không lời cảm ơn sao?
.
Nim đứng lại, suy nghĩ một lát rồi quay lưng lại, cúi đầu thay cho
lời cảm ơn.
.
- Ơ! Kì cục nhỉ?
.
Một con người không biết tinh ý gì cả. Nim thầm nghĩ như thế rồi
bước đi thật nhanh.
.
Nhưng cậu ta chạy tới níu lại.
.
- Tôi đã nói xong đâu mà bạn bỏ đi thế? Bạn …bạn…không nói được
hả?
.
Nim dù hơi bực mình nhưng cũng gục đầu.
.
- Tôi…tôi xin lỗi! Tôi không biết, cứ nghĩ là bạn không thèm nói
chuyện với người lạ!
.
Nim ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc. Trong thứ ánh sáng mờ nhạt dưới
chân cầu, cô bé chỉ nhìn rõ được đôi mắt. Sao mà giống đôi mắt của
anh trai thế. Nim lại thấy nhớ anh. Gương mặt cô bé thoáng
buồn.
.
- Tôi đưa bạn về! ok ?
.
Lần này Nim không phản ứng gì. Đi về một mình lỡ may lại có chuyện
không hay thì khổ. Cứ để cậu ta đi cùng vậy.
.
Vậy là hai cái bóng rảo bước trên con đường vắng yên ắng.
.
Đó là một chàng trai đặc biệt. Nim cảm thấy thế khi nhìn vào đôi
mắt biết cười của cậu nhóc. Một cảm giác gần gũi đến kì lạ.
.
- Bạn không nói được thì tôi hát cho bạn nghe vậy nhé! Có chịu để
tôi tra tấn lỗ tai cho bớt buồn không?
.
Nim ngạc nhiên nhìn lên.
.
- Mà bạn không đồng ý cũng không được! vì bây giờ tôi thích hát,
không hát thì tôi chịu không nỗi!
.
Nim bật cười.
.
Và sự thật cậu ta hát rất hay. Nim lắng tai nghe bắng tất cả niềm
say mê mà quên mất là mình đã đi quá xa so với đường về nhà. Cho
đến khi chiếc đồng hồ của nhà thờ gõ 10h thì cô bé mới giật
mình.
.
- Sao thế? Tôi hát dở quá khiến bạn thất kinh à? Đâu đến nỗi thế
nhỉ??? – cậu nhóc vẻ mặt đau khổ.
.
Nim lắc đầu, huơ huơ tay.
.
- Bạn nói gì? Mình không hiểu???
.
Nim quên mất là cậu ta không thuộc một thế giới với mình.
.
Nim cầm tay cậu nhóc dẫn đi theo hướng ngược lại. Đến căn nhà màu
xanh nhạt có cái cổng được che phủ bằng giàn hoa giấy đỏ thẫm, Nim
dừng lại rồi lấy tay chào tạm biệt.
.
- À! Đây là nhà bạn hả?
.
Nim gật đầu rồi bước vào mở cổng, cậu nhóc nhìn theo cho đến khi cô
bé bước vào trong nhà mới đi về.
.
Nằm trên giường, Nim suy nghĩ về những gì đã xảy ra. Cô bé thấy vui
vì ít ra trên đời này còn có người tốt thật sự. Không giống như
Devil……..
.
Sáng hôm nay là ngày chủ nhật, Nim tự thưởng cho mình một giấc ngủ
nướng. Nhưng tiếng chó sủa inh ỏi ngoài cổng khiến cô bé không tài
nào ngủ tiếp được. Mọi khi lũ chó hàng xóm đâu có “hợp xướng” vào
buổi sáng, chỉ trừ những lúc có trộm hay người lạ thôi. Nim chạy ra
ngoài ….
.
Ra đến cổng, nào là Lulu, Bubu, Toto, Roro đứng xếp hàng tranh nhau
“khoe giọng”. Dưới giàn hoa giấy màu đỏ tươi, Nim giật bắn mình khi
thấy một người nào đó đang ngủ trước cổng nhà mình. Chắc là ông anh
xin nào đó. Mà lạ thật, thường thường, mấy người ăn xin thường chọn
mấy nhà xung quanh – là những ngôi nhà có cổng có mái che để ngủ
chứ chả bao giờ ngủ trước nhà Nim – ngôi nhà duy nhất trong dãy mà
không có mái che thay vào đó là giàn hoa giấy bao phủ. Không biết
người nào mà dại khờ thế không biết. Nim tự nhủ rồi cúi xuống
nhìn.
.
Nhưng đó lại không phải là người lạ…
CHAP 4: VỊ KHÁCH KÌ LẠ
.
Nim biết được điều đó nhờ chiếc giày Adidas…
.
Cô bé vội vã lay lay cậu bạn đang ngủ say như chết, ngủ ngoài đường
mà trông thanh thản dễ sợ !
.
Cậu nhóc cựa mình vươn vai rồi từ từ mở mắt. Nim trông thấy cái
phone nhạc thoáng sau mai tóc. Hèn gì chó sủa inh ỏi mà vẫn ngủ
được ngon lành.
.
- Hơ! Bạn dậy rồi à? Chào buổi sáng! ^^
.
Nim huơ tay thỏ vẻ khó hiểu.
.
- Dù rất muốn hiểu nhưng tôi vẫn không hiểu. Bạn đang nói cái gì
thế?
.
Nim bực mình chạy vào nhà lấy cuốn sổ tay với cây viết. Mong là trẻ
em lang thang cơ nhỡ như cậu nhóc cũng biết được chút ít chữ.
.
( Sao bạn lại ngủ trước nhà tôi? )
.
- À! Cái này thì hiểu nè! Mình xin lỗi! Nhưng thực sự mình không có
nhà! Mà ngủ ở gầm cầu thì nhiều muỗi lắm! Nên mới đến đây! Bạn
không giận mình chứ?
.
( Không sao! Nhưng mà bạn là trẻ lang thang à???)
.
- À ừ! Cứ cho là vậy đi! Mà mình có thể vào trong nhà bạn để rửa
mặt không? Đêm qua trời gió quá, mặt mình bị hứng hình như khá
nhiều bụi nên thấy hơi xót!
.
Nim bối rối. Cho một thằng con trai lạ vào nhà…có nên
không???
.
- Nếu bạn thấy không ổn thì cũng không sao! Mình chỉ hỏi thế thôi!
Mình đi nhé! – cậu nhóc vẫy tay chào cùng với nụ cười hiền.
.
Và không hiểu sao, Nim níu tay lại….đó cũng là cái níu tay mở màn
cho hàng loạt nhưng điều đầy đau thương và hạnh phúc sau này…
.
- Sao thế? – cậu nhóc ngạc nhiên.
.
( Bạn vào đi)
.
……….
.
Vào đến nhà, Nim để ý cậu bạn lang thang của mình rất hiểu quy tắc.
Trước khi bước lên thềm nhà, cậu ta cúi xuống cởi giày rồi đặt ngay
ngắn sang một bên. Thái độ tỏ ra rất tự nhiên, chả hề lạ lẫm gì.
Trẻ lang thang mà cũng “phong cách” vậy sao??? Nim thấy khó
hiểu.
.
- Nhà vệ sinh ở đây hả??? – cậu ta cười
.
Nim gật đầu.
.
- Cám ơn bạn nhé!
.
Nim không nói gì nhưng miệng khẽ cười. Một con người rất lịch
sự.
.
Cô bé bước ra phòng khách. Chợt chiếc ba lô màu xanh rêu đặt trên
bàn làm Nim chú ý. Cái mác bằng kim loại gắn trên ba lô là của một
nhãn hiệu thời trang rất nổi tiếng. Nim biết thế là vì anh trai cô
bé cũng có một cái cặp của hãng này, giá thì trên trời. Sao một kẻ
lang thang lại xài đồ đắt tiền thế nhỉ??? Chẳng lẽ ăn cắp của người
ta! Nim vội lắc đầu để xua đi cái ý nghĩ đó. Không hiểu sao cô bé
rất tin tưởng con người này.
.
- Đúng là có rửa có khác! Sảng khoái thật!
.
Tiếng cậu nhóc ở đằng sau làm Nim giật mình.
.
- Nhà bạn dễ thương thật đó! Rất ấm áp! Tôi thích những không gian
như thế này!
.
Nim rạng rỡ hẳn. Ai vào nhà cũng thường khen như thế. Dù không phải
là một tổ ấm trọn vẹn nhưng có anh trai ở với mình thì Nim đã thấy
hạnh phúc lắm rồi. Đối với cô, anh trai vừa là bố, vừa là bạn, anh
ấy là tất cả với Nim.
.
( Bạn ngồi đó để tôi đi kiếm cái gì ăn sáng nhé!)
.
Cậu nhóc gật gù cái đầu ra vẻ thích thú.
.
Nim chạy vội vào bếp, mở tủ lạnh lấy mấy cái trứng gà để đổ ốp la
rồi tìm xem có còn mì ………Tiếng chảo dầu xì xèo nhưng cũng không đủ
che đi tiếng chuông điện thoại phát ra từ phòng khách. Nim định
bụng ra coi nhưng nghĩ lại là điện thoại của mình ở trong phòng ngủ
mà, mà tiếng nhạc đó, cũng không phải là tiếng nhạc chuông của Nim.
Suy nghĩ một lát, cô bé chạy ra…
.
Căn phòng trống trơn. Cậu nhóc đã biến mất.
.
Nim nhìn xuống bàn, có mọt mảnh giấy nhỏ với nét chữ viết
vội:
.
“ Xin lỗi bạn nhé! Mình có việc gấp phải đi nên không thể dùng bữa
sáng cùng bạn được! Hẹn gặp lần sau vậy! ^^ Kiss you! “
.
Nim nhìn ra cửa…cậu ta đúng là kì lạ…
.
Nhưng hình như còn có cái gì đó, một chiếc chìa khóa có cái móc
ngôi sao. Chắc là của cậu bạn kì cục ấy, Nim đành cất nó trong ví
để khi nào gặp lại thì trả, nhưng cũng không biết là bao giờ mới
gặp lại. Nim thoáng buồn.
.
Sáng thứ 2 đầu tuần.
.
Trong chiếc áo dài trắng tinh, Nim nhanh chóng khóa cửa nhà rồi đến
trường. Nhà gần trường nên cũng chả cần đi xe đạp, từ nhỏ đến lớn
Nim đi bộ quen rồi.
.
Vừa bước tới cổng trường, những người mà Nim không muốn gặp lại
xuất hiện.
............................................................... bạn
đang đọc truyện tại chúc các bạn vui vẻ
..................................
CHAP 5: CUỘC CHIẾN GIỮA NHỮNG KẺ THÍCH ĐÙA
.
- Này! Bạn Đỗ Quyên! À không, phải gọi là Nim cho thân mật nhỉ??? –
cậu bạn dãy A cười cười nham hiểm.
.
Nim chẳng còn lạ lẫm với đám người này. Đứa cầm đầu tên Long, là
một học sinh cá biệt, không hiểu ở Nim có cái gì khiến hắn gai mắt
mà từ lúc đặt chân vào đây học, cậu ta luôn chọc ghẹo và gây rắc
rối cho cô bé.
.
- Hôm nay mặc áo dài cũng xinh nhỉ??? Nhưng sao mà trắng thế! Nhìn
chói cả mắt! Hay để tụi này làm cho nó bớt trắng để dễ nhìn hơn
nhé! – và cả đám cười ầm lên.
.
Nim hốt hoảng. Hai đứa bên cạnh trong tay đã cầm sẵn bao cát.
.
- Định chạy hả??? Chạy đâu cho thoát!
.
Nim cố vùng vẫy khỏi đám bạn mất lịch sự ấy nhưng tụi nó đông quá,
mà cô bé lại mặc áo dài nên khó khăn vô cùng. Bỗng Devil từ xe ô tô
bước ra. Không hiểu sao Nim lại nghĩ rằng Devil sẽ cứu mình và cảm
thấy hy vọng…
.
Nhưng cậu ta chỉ nhìn Nim đúng một cái rồi bỏ 2 tay vào túi quần
thủng thỉnh đi vào trong.
.
Thoáng chốc cô bé thấy sụp đổ. Thật ngốc, mình thật ngốc. Nim trách
bản thân sao lại hy vọng vào một kẻ như Devil, cô bé quên rằng đó
là ác quỷ không bao giờ biết yêu thương hay thông cảm cho người
khác…
.
- Còn chờ gì nữa tụi bây! Ném cát vào người nó đi!
.
Nim nhắm mắt lại, bây giờ chắc chỉ biết đứng chịu trận mà thôi.
Những người xung quanh cũng chỉ biết đứng nhìn, họ không thích xen
vào để rước thêm rắc rối, cái bạc bẽo của tình đời là thế…
.
- Chị em đâu! Xông lên đè chết tụi nó đi!
.
Tiếng Tố Vân vang lên đầy “oai nghiêm” làm Nim mừng rơn. Cô bạn lúc
nào cũng xuất hiện kịp thời.
.
Và thế là cảnh tượng ngàn năm có một ở bên ngoài nhưng lại là
chuyện cơm bữa ở ngôi trường này lại xảy ra.
.
Những “nữ sinh” duyên dáng với trọng lượng trung bình 71kg và chiều
cao xấp xỉ 1m11 đang hùng dũng như những quả đại pháo chạy đến đấm
đá túi bụi vào đám người bắt nạt Nim. Nhưng tất cả chỉ thực sự đáng
nói khi 10 cô gái đáng yêu này đồng loạt bay lên và “an tọa” trên
người của 5 chàng trai mảnh khảng “liễu yếu đào tơ” khiến các chàng
chỉ có thể Á lên một tiếng rồi rơi vào im lặng. Người ta bây giờ
chỉ còn nghe thấy tiếng hư hử đứt quãng của những XY tội
nghiệp.
.
Nim phải lấy tay che mặt khi nhìn thấy một hình ảnh không mấy xinh
đẹp: “vòng 3” của Tú Vân _ người được mệnh danh là nữ hoàng siêu
năng lượng với cân nặng 84kg cộng với chiều cao khiêm tốn 1m45 đang
nằm trọn vẹn trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Long _ người được
mệnh danh là chàng trai có khuôn mặt thiên thần!
.
Giá mà có máy ảnh ở đây để chụp lại nhỉ? Có lẽ sẽ trở thành bức ảnh
được view nhiều nhất trên google!
.
- Nói cho mày nghe lần cuối nhé thằng suy dinh dưỡng! Dám đụng vào
Nim của tụi này thì chỉ có nước lép kẹp như cá thờn bơn thôi! Liệu
hồn lần sau nhé!
.
Tú vân vừa nói vừa chỉ vào Long đang nhăn nhó chỉnh lại khuôn mặt
đã bị lép một bên nhờ ơn “ vòng 3 đầy đặn” của Tú Vân ban
cho.
.
Nim bật cười.
.
- Mình đi thôi! Vào giờ học rồi! Chị em phủi áo phủi quần rồi đi
vào luôn! Kệ xác lũ muỗi đó!
.
Không ai xung quanh nói một lời nào. Nhưng phần đông đều cười thầm
trong bụng vì đã được chứng kiến một màn “lấy thịt đè người” độc
đáo có một không hai. Cũng chẳng ai thương xót cho những thằng nhóc
đó, kẻ lấy nỗi đau người khác làm niềm vui thì bị trừng phạt là
hoàn toàn đúng đắn.
.
- Lần sau đừng dại dột như thế nữa nhé! Gặp chúng nó thì phải chạy
thật nhanh, ai lại đứng ngơ ngơ cho tụi nó chặn lại! – Tú Vân nhắc
nhớ.
.
( Cám ơn Vân!)
.
- Ối dào! Chuyện nhỏ! Có phải lần đầu mình thay bạn trừng trị lũ
muỗi ấy đâu! Bạn bè là có nhau lúc hoạn nạn! Đứa nào mà dám đụng
vào Nim thì như tát vào mặt mình! Làm sao mình để yên được!
.
Nim mỉm cười đưa tay làm thành chữ I LOVE U. Cô bé vẫn thường làm
như thế để bày tỏ tình cảm của mình.
.
- Rồi! Biết rồi! vào lớp đi chị hai!
…………..
.
Tú Vân bị mắc bệnh béo phì từ nhỏ. Dù không muốn nhưng Vân không
thể ăn ít lại vì một cơ thể to lớn như thế cần nhiều năng lượng hơn
người bình thường. Do vậy mà chẳng thể giảm cân được. Ban đầu lúc
mới vào trường, Vân rât tự ti và thấy ngại khi tiếp xúc với mọi
người. Nhưng từ khi biết rằng không phải chỉ riêng mình chịu nỗi
khổ vì cơ thể quá cỡ thì cô bé bắt đấu tự tin hơn, và trong một
thời gian ngắn, Vân đã tập hợp được một nhóm 10 người gồm toàn
những nữ sinh có body mất cân đối với cái tên “hoành tráng” : Nhóm
Siêu Trọng! ( lũ con trai trong trường thường gọi bằng cái tên thân
mật hơn: “ Thập Ỉn Cô Nương” ?!!???) Nim rất vui vì quen được những
người bạn tốt như thế, họ cũng giống như Nim, biết vượt lên mặc cảm
của cá nhân để sống tốt hơn và bản lĩnh hơn giữa cộng đồng.
.
…………….
Năm tiết học lại trôi qua. Nim là học sinh khuyết tật có học lực
giỏi nhất trường và nổi tiếng với vốn ngoại ngữ siêu đẳng vì cô bé
thạo cả tiếng Anh lẫn Pháp. Nguyên nhân là bởi suốt những năm tiểu
học, vì công việc của ba mẹ, hai anh em Nim phải sống ở nước ngoài,
thời gian đầu là ở Anh, sau đó là Pháp. Với lại cô bé cũng có năng
khiếu học ngoại ngữ nên tiếp thu khá nhanh. Chỉ tiết là, Nim không
nói được…
.
Sau khi cất hết sách vở vào cặp, Nim đi bộ ra cổng. Hôm nay Tú Vân
học 4 tiết nên không thể chở Nim về. Lại phải đi bộ một mình. Nim
thở dài.
.
- Hey you!
.
Một giọng nói rất quen. Nim ngẩng mặt lên tìm kiếm.
.
- Tôi ở đây!
.
Nim nhìn sang phía bên trái cổng trường. Cậu bạn hôm nọ đang đứng
dựa lưng vào tường, một tay bỏ trong túi quần còn tay kia đưa lên
vẫy vẫy, nụ cười đáng yêu ấy lại xuất hiện. Nim thấy vui vui trong
lòng. Cô bé tiến lại, không quên mở cặp lấy cây bút và cuốn
sổ.
.
- Tôi đợi bạn nãy giờ! Đứng mỏi cả chân!
.
( Sao lại đợi tôi???)
.
- Vì tôi muốn được bạn đãi đi ăn!
.
( Cái gì??? Đi ăn???)
.
- Uh! Hôm bữa lỡ mất buổi ăn sáng do bạn mời, tôi đã thấy tiếc đứt
tóc rồi! Nên lần này mới cố đứng ở đây để chờ bạn nè!
.
Nim bật cười.
.
( Thế bạn muốn ăn gì???)
.
- KFC!
.
( Cái gì??? Tôi có phải là đại gia đâu!) – Nim đưa mảnh giấy lên
với thái độ khá nhăn nhó.
.
- Ha ha! Đùa thôi! Tôi cũng không thích ăn mấy thứ đó!
.
Nim lắc đầu ngán ngẩm.
.
Bỗng cậu nhóc lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, thái độ khá hốt hoảng.
Nim nhìn trời, chiều rồi làm gì có nắng.
.
- À! Đây là thói quen của tôi! Đi đâu cũng phải đội mũ bất kể ngày
hay đêm!
.
Nim tỏ vẻ hiểu.
.
( Mình đi thôi)
.
- Uh!
.
Nhưng chỉ bước được vài bước thì có ai đó đứng đằng sau lôi Nim
lại. Cô bé hốt hoảng quay đầu nhìn.
.
Đây không phải là lũ người của Devil sao???
CHAP 6: BỮA ĂN TỐI KHÓ NUỐT
.
Nim hốt hoàng vùng vẫy. Nhưng lũ người đó cứ nhất quyết lôi Nim về
phía chiếc xe ô tô đen trước cổng.
.
Quay đầu nhìn lại, cậu nhóc đã biến mất…
.
Và thế là cô bé bị lôi lên chiếc xe đáng sợ đó. Vừa ngồi vào trong,
Nim giật mình khi thấy Devil đã ngồi trong đó tự bao giờ, hai tay
vòng lại, đầu ngửa ra thành ghế sau lưng, mắt lim dim như đang
ngủ.
.
- Chào! Lâu rồi không gặp nhau! – Devil vẫn không mở mắt.
.
Nim ngoảnh mặt đi, cứ hễ thấy Devil là cô bé thấy sợ hãi và căm
ghét.
.
- Bữa nay bạn hơi khác đó! Bạn khiến tôi thấy không vui chút nào! –
Devil vừa nói vừa vùng dậy, tiến sát mặt Nim, ánh mắt sắc lẻm khiến
cô bé nổi da gà.
.
Lần này thì Nim không thể chịu đựng được nữa, cô bé đẩy Devil ra
khiến cậu nhóc dội vào cửa xe ô tô.
.
- Con nhỏ này! – vẻ mặt Devil đã xuất hiện sự tức giận.
.
- Cho xe chạy đi! – Devil nói lớn.
.
Nim sợ hãi vùng vẫy đập cửa. Cô bé không muốn đi cùng Devil, đi
cùng với ác quỷ chỉ có thể thấy máu mà thôi. Hành động hốt hoảng
của Nim khiến Devil nổi nóng, cậu ta cầm chặt láy hai tay của cô bé
rồi đẩy mạnh Nim vào thành ghế đằng sau.
.
- Ngồi yên đi! – Ánh mắt như lưỡi dao ấy khiến Nim thấy sợ, cô bé
đành ngồi im lặng.
.
- Thế mới đúng chứ! Đừng khiến tôi phải bực mình! – Devil mỉm cười,
dần dần buông tay cô bé ra.
.
Chiếc xe đưa Nim tới một nhà hàng sang trọng nhưng không có bóng
người. Cô bé lo lắng bước xuống xe. Và cũng như lần trước, Devil
lại thản nhiên nắm tay Nim dẫn vào trong.
.
- Ngồi xuống đi! – Devil nói với giọng ra lệnh.
.
Nim mệt mỏi kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Ngước nhìn xung quanh, đây
là một nhà hàng đẹp, nhưng đi với ác quỷ thì nó cũng chỉ là một
hang động tăm tối mà thôi. Nim buồn rầu cúi mặt xuống.
.
Những người phục vụ lần lượt đem món ăn ra, bày đầy cả bàn. Nim
nhìn mà ngạc nhiên, trên bàn toàn những thứ đắt tiền, nhưng cô bé
chẳng muốn ăn chút nào.
.
- Hôm nay tôi chẳng muốn ăn một mình nên đem bạn theo! Nhưng đừng
nghĩ ngợi lung tung! Sau buổi tối nay hãy quên đi cuộc gặp gỡ này!
Giờ thì ăn đi!
.
Nim không buồn nghe.
.
Sau một hồi thấy cô bé không có phản ứng gì, chỉ ngồi im lặng,
Devil đặt mạnh chiếc thìa lên bàn, đôi mắt sắc lẻm hướng về phía
Nim:
.
- Tại sao không ăn?
.
Nim lắc đầu.
.
- Tôi muốn bạn ăn!
.
Nim lại lắc đầu, ánh mắt lãnh đạm.
.
Và Nim giật mình khi nhìn thấy ánh lửa trong đôi mắt đáng sợ ấy.
Devil đứng vụt dậy, cầm khăn trải bàn hất mạnh lên, tất cả đồ ăn
cùng chén bát vỡ vụn nằm la liệt trên sàn. Nim hoảng sợ đứng bật
dậy. Devil nắm tay đánh mạnh xuống bàn, gương mặt biến sắc.
.
- Tụi bây! Xử con nhỏ đi!
.
Nim toát mồ hôi, tim đập thình thịch. Cô bé lùi từng bước, đôi mắt
hoảng sợ hướng về phía những tên đáng ghét đang tiến lại phía mình.
Devil quả thật là tàn nhẫn…Nim ước chừng mình sẽ khóc. Sao Devil
lại có thể đối xử với cô bé như vậy? Những câu hỏi cứ vòng vòng
trong tâm trí Nim.
.
Bỗng tiếng bước chân dồn dập xuất hiện trong nhà hàng, lũ người đó
quay mặt lại nhìn. Lại một băng đảng nào đó. Tên nào tên nấy cầm
sẵn trong tay nào dao, mã tấu, gậy gộc trong rất đáng sợ.
.
- Thằng nhóc đây rồi! Anh em ơi! Xông lên huyết chúng nó đi!
.
Devil trợn mắt kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng tránh được cú đánh
như trời giáng của lũ người lạ mặt.
.
Nim chắc rằng đó lại là những kẻ thù của Devil, cậu ta có thể không
có bạn, nhưng không bao giờ thiếu kẻ thù.
.
Vậy là cuộc hỗn chiến xảy ra, người của Devil có mặc ở đây lúc này
rất ít so với lực lượng của lũ người lạ mặt, việc bị thất thế cũng
là chuyện đương nhiên.
.
Nim cùng mấy nhân viên nhà hàng run sợ đứng co cụm ở một bên góc
tường.
.
Nhưng trâu bò đánh nhau thì không thể tránh khỏi ruồi muỗi bị dính
đạn. Đám hỗn loạn nhanh chóng lan dần tới chỗ Nim đang đứng.
CHAP 7: KHI ÁC QUỶ CHẢY MÁU
.
- Đại ca! Con nhỏ này hình như là bạn gái của thằng nhãi
Devil!
.
- Chờ gì nữa! Xử nó luôn đi!
.
Nim tái mét khi thấy tên côn đồ tay lăm lăm cây dao sắc, mặt đằng
đằng sát khí tiến lại phía mình.
.
Á…
.
Trong phút chốc Nim thấy tất cả đều tối đen, chỉ còn cảm giác đau
nhói ở bả vai.
.
Và điều không tưởng xảy ra…
.
Devil đã đỡ cho Nim và ôm cô bé ngã xuống.
.
Nim hoảng loạn nhìn gương mặt không còn giọt máu của Devil, cậu ta
nhìn cô bé, đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng sắc lẻm.
.
- Tụi bây! Chuồn thôi! Người của nó đến rồi!
.
Lũ côn đồ dần dần rút đi. Nhà hàng bây giờ chỉ còn là một bãi chiến
trường tan hoang và những con người nằm la liệt dưới nền. Nim đỡ
Devil dậy, khóc thét lên và cố sức lay cậu nhóc tỉnh dậy nhưng vô
vọng.
.
- Cậu chủ??? Sao thế này??? – Một người đàn ông trung niên mặc áo
vest đen chạy vào.
.
Ông ta nhanh chóng bế Devil lên xe ô tô, Nim cũng đi theo. Chiếc xe
nhanh chóng chạy đến bệnh viện thành phố.
.
Cả quãng đường, Nim cứ rấm rứt khóc, cô bé không dám khóc to, nhìn
gương mặt cùng cái áo trắng đầy máu của Devil, Nim thấy mắt mình
như nhoèn đi. Ác quỷ giờ đây không thể ác được nữa…
.
- A lô! Điều tra cho tao tụi đó thuộc băng nào, thằng nào cầm đầu
rồi đem người tới xử sạch sẽ cho tao!
.
Đó là những lời của người đàn ông đó. Nhưng Nim không để ý gì,
trong đôi mắt của cô bé bây giờ, chỉ có Devil và máu…
.
Tại bệnh viện.
.
Đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua, Nim cùng người đàn ông ngồi trên
băng ghế chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu.
.
- Cháu là bạn học của cậu chủ à?
.
Nim giật mình khi nghe người đàn ông cất lời hỏi.
.
Chần chừ một lát, cô bé cũng gục đầu.
.
- Có lẽ cháu sợ lắm! Việc này xảy ra với cậu chủ không phải là lần
đầu tiên, nhưng vết thương lần này khá nghiêm trọng…- Ông ta thở
dài.
.
Nim nghe thế lại thấy buồn hơn, chỉ biết cúi đầu. Tất cả cũng vì đỡ
cho cô bé mà ra nông nỗi này.
.
- Thật vui vì cậu chủ có bạn! Từ trước đến giờ lúc nào Kha cũng chỉ
có một mình, cậu cô đơn lắm! Chưa bao giờ thấy cậu đi cùng
ai…
.
Nim thoáng ngạc nhiên, đôi mắt vẫn ươn ướt.
.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Thái Trình Kha?
.
Giọng bác sĩ cất lên khiến Nim và người đàn ông giật mình đứng
dậy.
.
- Bác sĩ! Cháu nó có bị làm sao không ạ?
.
- Vết thương ở lưng không nặng lắm nhưng cũng mất khá nhiều máu,
còn những vết thương ở đầu và chân tay chỉ là trầy xước va đập nhỏ
không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Gia đình cần chú ý bồi dưỡng
cho bệnh nhân. Trước mắt cậu ấy đang bất tỉnh, phải ngày mai mới có
thể mở mắt.
.
- Dạ! Cám ơn bác sĩ!
.
Nim lắng nghe lời của vị bác sĩ mà thấy lòng đau nhói. Cũng may
Devil không có mệnh hệ gì, nếu không, chắc Nim ân hận đến chết
mất.
.
Nim cùng người đàn ông vào phòng bệnh, Devil đang nằm đó, có lẽ là
đau lắm, cô bé nghĩ vậy rồi tự dưng thấy thương cậu nhóc ghê gớm.
Devil dẫu sao vẫn là con người, mãi mãi là thế…
.
Ngồi một hồi lâu thì người đàn ông đứng dậy nói với Nim:
.
- Giờ bác phải về nhà thông báo cho ông chủ và bà chủ. Phiền cháu ở
lại trông nom cậu chủ dùm nhé!
.
Nim gật đầu. Giờ mà về nhà thì cô bé cũng không ngủ được.
.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ mỗi mình Nim và Devil trong căn phòng vắng.
Cô bé đang nhìn Devil, nhìn ác quỷ đang chảy máu…
CHAP 8: NGƯỜI ĐÀN BÀ THỨ HAI.
.
Devil giờ chỉ còn là một người thiếu khả năng kháng cự.Con người ta
không thể mạnh mẽ mãi được, phải có lúc quỵ xuống để biết đau và
chảy máu, để cần một trái tim nào đó bảo vệ và vỗ về…
.
Bây giờ, Nim mới có cơ hội nhìn kĩ khuôn mặt Devil. Phải nói như
thế nào nhỉ? Đẹp trai! Đúng! Devil rất đẹp trai, là con của hoa hậu
và diễn viên nổi tiếng thì khôi ngô tuấn tú là chuyện tất nhiên.
Một đôi mắt đẹp, 2 mí, đuôi dài với hàng mi rậm dường như cố bao
che một nỗi buồn nào đó, chiếc mũi cao dọc dừa thanh nhã, một cái
miệng mà mỗi khi cười sẽ như mặt trời chiếu vào đêm đông. Đó là Nim
nghĩ thế chứ chẳng bao giờ người ta thấy được một nụ cười từ đôi
môi đó. Vì Devil là ác quỷ…biết cười thì sao gọi là ác quỷ
được…
.
Nim còn nhìn thấy Devil đeo hai chiếc bông tai ở hai bên và một
chiếc nhẫn bản to ở bên bàn tay trái. Hình như chúng là một bộ thì
phải….
.
Nim cứ suy nghĩ miên man như thế rồi ngủ thiếp đi bao giờ không
biết.
.
………….
.
Có lẽ cô bé sẽ ngủ tiếp nếu như tiếng chuông báo tin nhắn không
rung rung trong bọc quần. Nim mắt nhắm mắt mở, vừa lấy tay cào cào
đầu vừa lôi điện thoại từ trong bọc ra đọc tin nhắn. Là của anh
trai, ạnh hỏi xem cô bé đã ngủ dậy chưa. Nim mỉm cười rồi cất điện
thoại vào trong túi quần. Xong xuôi đâu đó cô bé vươn vai chào ngày
mới. Tất cả những hành động kì cục đó đều được thu vào đôi mắt đang
mở to hết cỡ của Devil.
.
Và Nim suýt nữa té xuống đất khi nhìn thấy Devil đang nhìn mình như
nhìn một sinh vật lạ. Mặt cô bé đỏ ửng lên, theo phản xạ, Nim đứng
bật dậy rồi chạy ra khỏi phòng.
.
Phải hơn 15 phút sau Nim mới lấy lại bình tĩnh để bước vào phòng
đối diện với Devil.
.
Cô bé nhẹ nhàng mở cửa phòng, mặt hơi cúi xuống, căn bản vì Nim sợ
đôi mắt của Devil.
.
- Vào đây làm gì nữa! Đi về đi! – Devil lạnh lùng.
.
Nim huơ huơ tay.
.
- Chăm sóc tôi à? Không cần! Về đi!
.
Có lẽ đó là người thứ 3 sau anh trai và Tú Vân hiểu những gì mà cô
bé muốn nói thông qua cử chỉ của người câm.
.
( Tôi không về đâu! Tôi muốn ở đây với bạn! )
.
- Cút đi! Tôi không cần thương hại!
.
( Vì đỡ cho tôi mà cậu bị thương! Tôi không thể…)
.
- Im! Tôi đỡ cho bạn không phải vì sợ bạn bị thương mà sợ Devil này
phải mắc nợ một đứa con gái. Đằng nào cũng do tôi dẫn bạn đến đó,
nếu bạn có bị gì thì tôi phải chịu trách nhiệm. Tôi không thích nợ
ai cả! Hiểu rồi chứ? Giờ thì cút về đi!
.
Nim đứng khựng lại một lát, nhưng cô bé không tự ái chút nào. Không
phũ phàng, không tàn nhẫn, không lạnh lùng thì không phải là
Devil.
.
- Tôi nói mà bạn không nghe hả? Về đi! Tránh xa khỏi mắt tôi! Phải
nhìn một kẻ khuyết tật không biết nói chuyện làm tôi khó chịu như
thế nào bạn có biết không?
.
Nim ngỡ ngàng. Lại sự khinh thường đó. Sao con người ta không công
bằng được một chút nhỉ? Lòng cô bé thắt lại, Nim thở dài rồi quay
lưng bước đi.
.
Lúc đó ở ngoài hàng lang bệnh viện hình như có tiếng người đang nói
chuyện. Nim cũng không buồn để ý.
.
- Đứng lại! – Devil nói lớn.
.
Nim vẫn lấy tay mở cửa phòng.
.
- Tôi nói mà bạn không nghe hả? – Devil giận dữ
.
Nim buông tay ra khỏi cái nắm cửa rồi quay lưng lại, ánh mắt khó
hiểu.
.
- Lại đây! – Devil ra lệnh.
.
Nim từ từ tiến lại.
.
Tiếng bước chân ngày càng tới gần.
.
- Nhanh lên! – Devil có vẻ vội vã.
.
Nim không hiểu chuyện gì cả. Ngay khi tới giường bệnh, Devil bất
ngờ cầm tay cô bé kéo ngồi xuống và ôm chặt Nim vào lòng làm cô bé
không kịp phản ứng.
.
Cánh cửa phòng mở ra. Người đàn ông hôm qua và một người phụ nữ rất
xinh đẹp bước vào…
.
Tất cả đều sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng đó. Nim cố sức vùng
vẫy nhưng những gì mà Devil nói nhỏ bên tai khiến cô bé đành ngồi
im lặng:
.
- Muốn trả ơn tôi thì ngồi yên đi!
.
- Trình Kha! Cậu đang làm cái gì thế??? Cô ta là ai???- người phụ
nữ tức giận chỉ tay về phía Nim, giọng run run.
.
Lúc này Devil mới nhẹ nhàng buông Nim ra, nhưng vẫn lấy tay khoát
vào vai cô bé, nở một nụ cười mỉa mai:
.
- Chào dì! Ba tôi đâu mà phải phiền dì đến đây thế?
.
Dì???? Nim ngạc nhiên.
.
- Trả lời đi! Cô ta là ai????
.
- Dì hỏi gì lạ thế? Nhìn cũng biết mà! Đây là người yêu của tôi! Dì
và ông già sắp có con dâu rồi đó!
.
Mặt người phụ nữ biến sắc, Nim thì tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì
đang xảy ra.
.
- Đừng có nói dối! Cô kia! Tránh xa Trình Kha ngay lập tức! Tôi
không cho phép cô chạm vào người cậu ấy! – Người phụ nữ nổi giận
chỉ tay vào mặt Nim la lớn, thái độ như thể một sự ghen
tuông.
.
- Cô im đi! Hôm nay Devil này mở miệng gọi cô một tiếng dì là đã nể
tình ba tôi lắm rồi! Đừng có được nước mà lấn tới! Ai cho cô xen
vào chuyện của tôi! Về nhà mà lo cái chức phu nhân tổng giám đốc
đi!
.
Nim nhìn hai con người đang bốc lửa ngùn ngụt mà thấy ngỡ ngàng.
Qua cách xưng hô và thái độ thì người phụ nữ xinh đẹp quý phái này
hình như là mẹ kế của Devil, nhưng cô ta còn trẻ quá, nếu chùi lớp
phấn son trên mặt đi thì chỉ mới bằng tuổi Nim hoặc lớn hơn 1 tuổi
là cùng. Nim nghĩ thế mà rùng mình.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!