Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - 33 ngày thất tình - trang 5-end

Chương 31 - Thứ tư, ngày 27 tháng 7: Trời âm u

Khi không ngủ được, vận động não khá có lợi cho cơ thể và tinh thần, chính là mặc sức tưởng tượng về cuộc đời sau này của tôi sẽ xuất hiện cảnh tượng và trạng thái kì quái nhường nào, đơn giản mà nói chính là tự mình quay một bộ phim hoang đường cho mình trong đầu. Tình địch gặp gỡ, vợ chồng bất hòa tương phùng, đều không phải là lựa chọn có thể phát huy không gian tưởng tượng, hơn nữa có thể càng tưởng tượng càng căm hận, tiếp theo dẫn tới việc hoàn toàn mất ngủ cả đêm. Thông thường tôi sẽ lựa chọn mấy loại cảnh tượng như "máy khâu và ô che mưa tương ngộ trên bàn phẫu thuật", dốc toàn sức lực phát triển tình tiết câu chuyện, cho tới khi trí tưởng tượng cạn kiệt, cơn buồn ngủ tập kích nhưng làm như vậy cũng sẽ có chút tác dụng phụ, đến bây giờ, tôi đã không quá một lần mơ thấy người nhà ép tôi lấy một cái ti vi hoặc sau khi bụng quặn đau một cơn đã sinh ra một con thỏ.

Có điều trí tưởng tượng một khi vừa gặp hiện thực luôn yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn. Giống như bây giờ, tôi chưa bao giờ ngờ mình có thể tập trung tinh thần thảo luận vấn đề ngoại tình của đàn ông với một quý bà bao quanh bởi ống thở vào lúc năm giờ sáng trong phòng bệnh.

"Là đàn ông thì sẽ có lúc phân tâm". Đây chính là nhận thức chung bước đầu đạt được giữa tôi và cô Trương.

Buổi sáng vừa tới bệnh viện, tôi vô cùng buồn ngủ, cả người cứ mơ mơ màng màng bước vào phòng bệnh, trạng thái sinh mệnh xem ra còn nguy kịch hơn cả cô Trương. Thấy tôi đến, thầy Trần bèn tranh thủ ra sân hút thuốc. Cô Trương và tôi vừa bàn về buổi lễ vừa nói chuyện phiếm, khi hỏi đến vấn đề hôn nhân của tôi, bởi vì tôi buồn ngủ nên vô tư nói thật, "Cháu cũng từng có người muốn kết hôn, đợt trước đã chia tay rồi ạ".

"Vì sao chia tay?". Cô truy hỏi đến cùng.

"Anh ta đã chạy theo người khác".

Nói xong tôi liền hối hận, tôi cảm thấy tiếp theo cô Trương nhất định phải xoa xoa mu bàn tay tôi, sau đó nói mấy câu đại loại như "Trông thật thà chất phác như thế này, sao đường tình duyên lận đận thế?".

Nhưng cô Trương không thế, cô hỏi theo khía cạnh khác, "Trước khi cậu ta chạy theo người khác, cháu không phát hiện được dấu hiệu gì ư?".

Tôi sững người, ngoài bản thân tôi, chưa từng có ai hỏi tôi câu hỏi như vậy.

Trước khi phản bội người yêu, một người có thể để lộ ra bao nhiêu sơ hở? Cho dù người đó cao minh hơn nữa, thuần thục chạy qua chạy lại giữa tình mới và tình cũ cũng sẽ có một ngày không khớp tiết tấu. Nếu ban đầu tôi lưu tâm một chút, bộ phim tình cảm của chúng tôi chắc là một bộ phim gián điệp chứ không phải bộ phim tai họa kinh hoàng chỉ dành cho một mình tôi.

"Cháu không phát hiện ra anh ta có gì bất thường...".

"Không thể nào, cháu sống hờ hững quá rồi". Cô Trương ngắt lời tôi.

"Cô Trương", tôi vừa cười vừa nói, "Không phải cháu sống hờ hững, mà là căn bản không thể đề phòng được, bọn cháu không giống cô và thầy Trần".

"Có gì khác?". Cô Trương hơi tựa người lên, "Cháu không biết ông Trần từng làm không biết bao nhiêu chuyện không thể công khai sau lưng cô đâu".

"Thật ạ?". Có chuyện để hóng, tôi lập tức lên tinh thần.

"Khi cô sinh đứa con trai đầu tiên phải nằm viện mấy ngày, ông ấy ở trong viện cùng cô, lúc đó cô cũng coi như sản phụ lớn tuổi, mọi người đều lo lắng phải chăng có vấn đề gì. Có một hôm, ông ấy từ bên ngoài trở về, sắc mặt bất thường, cả tối người ở trong phòng, còn hồn bay đâu mất. Bắt đầu từ hôm đó, ông ấy thường chạy ra ngoài, hết chuyến này đến chuyến khác, cô đoán cũng chạy không xa, nhưng không biết rốt cuộc ông ấy làm cái gì. Sau này, y tá người ta nói với cô, nói chị Trương à, nhà chị còn có người nằm viện à, tôi thấy anh nhà chị thường xuống phòng bệnh ngoại khoa, ở cùng một bệnh nhân mổ ruột thừa, bệnh nhân đó là người nhà chị à?".

"Cô lập tức biết đã xảy ra chuyện rồi, khi đó cô sắp sinh bất cứ lúc nào, không ai cho cô cử động, cô liền nhân lúc họ không để ý, ưỡn bụng xuống tầng ba, tìm từng phòng bệnh một, kết quả cô đã tìm được, người phụ nữ đó cô biết, dạy cùng trường với ông ấy, là giáo viên dạy nhạc, tác phong không đứng đắn, nhìn người toàn liếc lên, lẳng lơ lắm, chồng cô ta ở tỉnh ngoài, quan hệ với cô ta không tốt lắm, trước nay không về nhà. Cô thấy lão Trần giống như tên ngốc vậy, bị người phụ nữ đó sai làm cái này, làm cái kia, tức điên người, máu sắp bốc lên đầu. Nhưng cô không nói gì, âm thầm về phòng, tối hôm đó, vừa tức giận, lại thêm nóng nảy, kết quả cháu đoán thế nào không? Sinh con luôn, con trai, ba cân bảy lạng, lão Trần cứ cười ngốc nghếch một mình tới tận đêm".

"Vậy, vậy người đàn bà hư hỏng viêm ruột thừa đó?". Tôi vội vàng truy hỏi.

"Cô không hề nói gì với lão Trần, tối hôm thứ hai, ông ấy về nhà nấu canh cá cho cô, cô liền bế con, lê từng bước tới phòng bệnh của người đàn bà đó, cô ta giật mình khi thấy cô, sau đó vờ vĩnh nói, "Ôi chao, chị dâu, chị cũng nằm viện à, sao thầy Trần chẳng nói gì với em nhỉ? Em làm phẫu thuật, vô tình gặp thầy Trần trong bệnh viện, thầy Trần liền chăm sóc em suốt". Cô liền cười đáp lời cô ta, "Anh Trần có nói với tôi rằng cô nằm viện, anh ấy không nói với cô vì tôi nằm viện là việc hỉ, cô nằm viện là việc xui, không giống nhau, sợ cô khó chịu trong lòng, vốn dĩ một mình nằm viện đã đủ thê lương rồi. Có điều cô xem hai chúng ta thật khéo nhỉ, đều lấy gì đó từ trong bụng ra, thứ cô lấy ra chẳng mấy mà thối, thứ tôi lấy ra còn có thể lớn lên, cô nói có buồn cười không?".

Người đàn bà đó sầm mặt, nhìn đứa trẻ trong lòng tôi, "Sinh rồi à? Con trai hay con gái vậy?". Tôi liền tiến lại gần cho cô ta nhìn, "Con trai, mấy hôm nay anh Trần vui lắm, hàng ngày đều ép tôi uống canh cá bồi bổ cơ thể, uống tới nỗi tôi muốn ói. Ngày mai anh ấy mang canh cá đến, chắc cũng múc cho cô một bát, chỉ cần là làm phẫu thuật, vết thương đều không dễ chăm sóc, không ai chăm cô, cô phải tự mình thương xót mình, anh Trần vừa nói với tôi, nói lần này may mắn sinh con trai, sau này không cần chúng tôi bận tâm, lo lắng, nếu sinh con gái, nói không chừng chăm lớn lên, có ngày lại giống như cô bây giờ, ôi chao, nếu vậy anh ấy và tôi chắc chết mất".

"Người đàn bà đó mím chặt môi, mặt trắng bệch. Bệnh nhân mấy giường bên cạnh căng tai lắng nghe, mắt sáng bừng. Người đàn bà đó nói, 'Chị dâu, em hơi mệt. Chị cũng vừa sinh cháu, mau về nghỉ ngơi đi'. Cô nói được rồi, cô nghỉ ngơi đi nhé, tôi về đây. Vậy thì nói trước rồi nhé, mấy ngày này canh cá của tôi đều có một phần cho cô, đừng khách sáo với tôi, chỉ sánh ra một chút cũng đủ cho cô uống. Có điều nghe anh Trần nói, ngày mai cô phải ra viện à? Nếu ra viện thì không được uống canh rồi, nếu không ra viện, vậy ngày mai tôi còn đến thăm cô, chuyện phiếm như thế này với cô, tôi cũng giải khuây, được không? Nói xong câu này, cô quay người đi. Sáng sớm hôm sau, cô ta liền xuất viện".

Nghe cô Trương kể xong, tôi hận không thể vừa vỗ tay vừa hét "Bravo"! Đây đúng là kiểu vợ cả anh dũng biết nhường nào. "Sau này thì thế nào, cô có dùng biện pháp đàn áp nào với thầy Trần không? Có từng nghĩ đến li hôn không ạ?".

"Li hôn á? Cô có hồ đồ đâu? Lão Trần lập tức biết cô từng đi tìm người đàn bà đó, mấy ngày sau, ông ấy ngoan ngoãn, dễ bảo, không dám nhìn cô. Vẫn là cô không nhịn được, nói với ông ấy một câu, "Nếu anh còn nhớ nhung cô ta, thì cứ đi với cô ta, dù sao đến con tôi cũng có rồi, còn sợ cái gì, coi anh như cái ruột thừa, nói cắt bỏ liền cắt bỏ. Nếu anh cảm thấy không cần thiết người như vậy, tôi cũng coi như việc này là thúc đẻ cho tôi, sau này không cần nhắc lại nữa".

"Vậy thầy Trần nói thế nào ạ?".

"Ông ấy có thể nói gì? Ông ấy muốn cười nhưng lại ngại liền chạy ra chỗ đứa bé, vừa nhìn nó vừa nói, "Gọi cha, gọi cha đi".

"Nhưng nói ra", tôi hỏi tiếp, "cô không cảm thấy không cam tâm ạ, ngoại tình tinh thần thực ra còn ghê tởm hơn cả ngoại tình thể xác".

"Không cam tâm? Những việc cô không cam tâm nhiều lắm, duy chỉ việc này cô không cảm thấy không cam tâm, mua tủ lạnh, thời gian bảo hành mới ba năm. Cháu lấy một người, còn yêu cầu cả đời người này không xảy ra vấn đề ư? Xảy ra vấn đề thì phải sửa, cháu cho rằng hai người sống với nhau, ngày ngày đều ngọt ngào ư, cô nói cho cháu biết, đời này cô và lão Trần sống như lưu manh, khi không có chuyện, hai bọn cô đấu đá trong ổ, có kẻ địch bên ngoài thì lập tức liên thủ, cháu tưởng rằng cuối cùng có thể chống đỡ tới ngày hôm nay là bởi vì em yêu anh, anh yêu em ư? Chẳng phải đâu, dựa vào sự ăn ý kìa".

Câu chuyện này kết thúc được một lúc rồi miệng cô Trương duy trì ở hình dáng chữ "kìa", mơ màng nói buồn ngủ liền ngủ luôn. Thầy Trần vẫn ở bên ngoài hành lang, không vào cắt ngang chúng tôi nói chuyện. Tôi vội vàng mở cửa nhìn thầy Trần, "Cô đột nhiên ngủ rồi, không sao chứ ạ?".

Thầy Trần lập tức đứng lên bước vào phòng, nhìn kĩ từ trên xuống dưới, "Không sao, bà ấy chỉ ngủ thôi".

"Cháu giật cả mình".

"Bà ấy khi còn trẻ cũng như vậy, nói ngủ liền ngủ được luôn". Thầy Trần nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay cô Trương để ngoài chăn, chân mày khóe mắt đều toát lên sự yêu thương, xót xa, gần như có thể thấy chúng giống như sóng nước lan tỏa khắp căn phòng.

Trong mắt tôi, cảnh này thực sự là rất ăn ý.

Chương 32 - Thứ năm, ngày 28 tháng 7: Nắng, chỉ số mưa 0

Sáng sớm theo thường lệ tôi lại chạy tới bệnh viện một chuyến, mang theo mấy kiểu ảnh áo cưới trước đây chụp cho người già làm đám cưới vàng, muốn xem cô Trương thích loại áo cưới nào. Trong phòng bệnh, cô Trương vẫn ngủ trong tư thế hôm qua, thầy Trần không còn ở đó. Tôi ngồi chờ trên ghế ngoài hành lang, đèn huỳnh quang kêu ù ù trên đầu tôi, âm thanh đó như muốn ép người ta rơi lệ trong hành lang trống vắng, tôi thực sự buồn ngủ muốn khóc. Đang định đứng lên ra về thì thầy Trần trở về, cả đường khoa chân múa tay động tác của thái cực quyền, động tác phóng khoáng, lưu loát, nhưng trong hành lang bệnh viện không người vào sáng sớm, trong cơn buồn ngủ díp mắt, bóng dáng cao gầy khua chân múa tay kia nhìn lại hơi giống một con ma với chất lượng hình ảnh rõ nét.

Tôi để lại ảnh cho thầy Trần, sau đó thương lượng với ông, trong nghi thức đám cưới vàng từng làm trước đó, chúng tôi sắp xếp một khâu, đó là hai vợ chồng viết một bức thư ngắn cho đối phương, đọc cho đối phương trong buổi lễ. Chiêu này là đạn hơi cay làm chảy nước mắt, hiệu quả vô cùng tốt, cho dù bức thư ấy viết có hay không, khi đọc tới một nửa, mọi người bắt đầu yêu cầu khăn giấy từ nhân viên phục vụ. CICI của công ty chúng tôi vốn dĩ cả năm không ngừng tung cánh đùa hoa ghẹo bướm, nhưng tới lúc này, chỉ cần nghe thấy người chồng già đứng trên sân khấu đọc mấy lời như "Chúng tôi đã nắm tay đi với nhau cả cuộc đời" liền bắt đầu khóc rưng rức, nét mặt như xé nát tâm can, mỗi lần như vậy tôi đều phải bịt miệng cô ấy, lôi cô ấy vào phòng vệ sinh.

Thầy giáo Trần nhận lời có chút ngại ngùng bởi vì sức khỏe cô Trương không tốt cho nên tôi và thầy Trần thương lượng với nhau, để một mình ông ấy viết là được rồi, tới khi đó cũng có thể cho cô Trương một niềm vui bất ngờ.

Rời bệnh viện, tôi đi xác nhận lại địa điểm. Đang nói chuyện thì ông chủ của quán trà tới, hơn bốn mươi tuổi, ưỡn đống thịt phúng phính ở bụng, vẫn chưa tỉnh ngủ, gỉ mắt ở mi mắt rung rung như sắp rơi.

"Chính là cô à, em gái? 'Hôm lọ', tôi nghe họ nói cô muốn tổ chức ở chỗ chúng tôi hả?".

Trong thời gian tôi chụp ảnh quán trà, ông chủ béo tốt vừa ngồi uống trà sau lưng tôi, vừa quan sát tôi từ trên xuống dưới, sau đó dùng giọng Sán Đầu (một tỉnh thuộc Quảng Đông) mở đầu luôn bằng câu hỏi phía trên.

Tôi trả lời, không hề quay đầu lại, "Đúng, chính là tôi".

"Cô trẻ hơn tưởng tượng của tôi, lúc trước tôi tưởng tượng, người phụ trách tổ chức thường lớn tuổi, không ngờ cô lại là cô gái trẻ trung, xinh đẹp như vậy".

Lưng tôi run rẩy, dạ dày như bị máy xúc đất đè lên.

Các chi tiết đều đã bàn bạc với giám đốc rồi, tôi quay người định đi lại bị ông chủ chặn lại, "Em gái, ngồi xuống uống trà rồi hãy đi, tôi pha một cốc Phổ Nhĩ rồi, bên ngoài trời đang nóng, cô uống xong trà, tôi lái xe đưa cô về".

Tôi vừa định từ chối, ông chủ bước lên vỗ vai tôi, "Tới đây, ngồi xuống một chút, tôi cho cô biết nhé, không biết vì sao nhìn cô, tôi cảm thấy rất thân thiết, cô giống với em gái nơi xa của tôi, cô xem, chúng ta có giống hai anh em không".

Máy xúc đất đè lên cuống họng, tôi không thể chịu đựng được, lại nhịn tiếp, cuối cùng nén được mấy lời cay nghiệt sắp sửa phun ra.

Ông chủ thấy tôi không nói năng lại vỗ vai tôi tiếp, "Nói chung là duyên phận đấy, lần này tôi nhất định sẽ làm tốt hoạt động giúp cô, để cô vẻ vang. Sau này cô gọi tôi tiếng anh trai là được rồi, nói cho cô biết, duyên phận con người là do trời định, hôm nay tôi vừa gặp cô liền có cảm giác này".

Nếu không phải vì sức khỏe cô Trương không thể đợi tôi tìm chỗ khác, tôi thật sự muốn ngoác mồm chửi, mẹ nhà anh chứ, người ta đều là xuân mộng thoáng qua, không để lại dấu vết, anh đây vừa tỉnh giấc liền coi xuân mộng như kim chỉ nam ghẹo gái. Còn cái gì mà anh trai em gái, cung cách tình một đêm này quê quá rồi.

Nhưng đang làm việc, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức nặn ra một nụ cười, sau đó nói, "Được chứ, vốn dĩ tôi có một anh trai nhưng khi mẹ tôi mang thai anh ấy, đi siêu âm phát hiện thai bị dị dạng não, liền phá thai. Hôm nay thấy anh, tôi cũng cảm thấy rất thân thiết, chính là thứ cảm giác anh trai chưa từng gặp đứng trước mặt tôi".

Dung lượng não và cỡ bụng của ông chủ vừa vặn tỉ lệ nghịch với nhau, hoàn toàn không nghe ra ý tứ câu nói của tôi, ngẩng gương mặt bóng loáng dầu, vui mừng hớn hở nói, "Đúng thế, duyên phận trời định! Em phải thường xuyên đến nhé em gái, không chỉ vì công việc, mà phải đến thăm anh trai này".

Buổi chiều tôi về nhà sớm, chuẩn bị thu dọn chút đồ đạc cuối cùng, chính thức chuyển sang nhà mới, đăng quảng cáo cho thuê nhà trên mạng, chắc hai ngày sau sẽ có người đến xem phòng.

Trải qua lần dọn dẹp kiểu càn quét của Vương Tiểu Tiện, bên này gần như chẳng còn lại mấy thứ. Thu dọn đơn giản, cả căn phòng hoang tàn, trống rỗng như khi tôi vừa chuyển đến.

Tôi ngồi trên ghế sofa, nhìn xung quanh, ánh tà dương chiếu vào từ ngoài cửa sổ, phủ một lớp ánh sáng lên đồ gia dụng, khiến căn phòng nhỏ trống rỗng có vẻ như chất chứa nỗi niềm. Tôi nhớ ban đầu khi tới xem phòng cũng là tầm này, tôi vừa mở cửa, nhìn thấy căn phòng nhỏ màu vàng, trong lòng cực kì thích, nhưng lúc đó anh đứng cạnh tôi đã không đồng ý, nói đây là nắng chiều, mùa đông còn ổn, mùa hè có thể rọi nắng khiến em phát điên đấy.

Song cuối cùng tôi vẫn quyết định ở căn hộ này, lúc vừa chuyển đến là mùa đông, hàng ngày khi đi làm, chỉ tới ba giờ chiều, tôi đã không ngồi nổi rồi, thu dọn xong đồ đạc, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị hết giờ liền lao về nhà với mã lực lớn. Thỉnh thoảng anh ở nhà, nằm nghiêng trên ghế sofa, chăm chú xem ti vi, ánh mặt trời bao bọc tầng tầng lớp lớp quanh anh và cả căn phòng, trong mắt tôi giống như lễ vật lộng lẫy chờ được mở.

Tôi bước vào nhà vệ sinh, bắt đầu gói đống đồ mĩ phẩm, trong nhà vệ sinh có một tủ âm tường, tôi từng nhìn thấy gián chạy tán loạn trong đó, từ đấy tôi đóng chặt cửa của nó vào, biến nó thành khu cảnh giới, chưa từng mở ra lần nữa. Nhưng trước khi đi, vẫn phải kiểm tra một chút, sau khi bắn radar vào khe cửa, tôi cẩn thận e dè mở cánh cửa tủ, vô cùng may mắn, trong đó không có sinh vật gì, chỉ có giấy vệ sinh chất thành núi nhỏ.

Tôi lấy giấy vệ sinh ra, nhìn ngày sản xuất, vẫn chưa quá hạn, liền đặt bên cạnh bồn cầu, coi như quà tặng cho người thuê nhà mới. Một hộp đầy bụi đặt trong góc tủ, tôi lấy ra xem, là thuốc nhỏ mắt dành cho người đeo kính áp tròng, trong có bốn lọ, cầm trên tay nặng trĩu.

Tôi ngược dòng nhớ lại trong đầu, tôi bị bệnh khi nào, mua liền một phát bao nhiêu thuốc thế này. Tôi mở hộp, muốn xem ngày sản xuất, vừa mở ra thì một tờ giấy bên trong rơi ra.

"Tiểu Tiên, nhất định phải nhớ thay kính áp tròng hàng ngày, anh thực sự không mua nổi chó Labrador (chó dẫn đường cho người mù) đâu".

Là bút tích của anh, chữ viết đều nghiêng về bên trái, một loại trật tự ngay ngắn kì cục khó hiểu.

Tôi nhìn ngày sản xuất, tháng tư hai năm trước, lô thuốc nhỏ mắt này được đổ vào lọ xếp vào hộp vận chuyển đến Bắc Kinh, bày trong quầy, sau đó một hôm được một người không mua nổi chó Labrador mua về nhà. Anh ta muốn nói cho người bạn gái thường lười tháo kính áp tròng, trước khi mấy lọ thuốc này dùng hết, họ nhất định vẫn còn ở bên nhau.

Hai năm trước cũng là lúc chúng tôi vừa chuyển đến căn hộ này, là nguyên nhân gì đã khiến anh quên không đưa thuốc cho tôi. Nhưng hiện tại, căn phòng này, hộp thuốc này, cùng lời căn dặn này đều đã quá hạn sử dụng trong cuộc sống của tôi.

Tôi ngồi xổm trong nhà vệ sinh, ôm đống thuốc đó, trầm mặc rất lâu. Khi tôi chuẩn bị đứng lên, nhìn qua khe hở cửa nhà vệ sinh, cả căn phòng ngập tràn ánh dương đang chiếu sáng chói chang.

Lúc tôi chuyển đồ đến nhà mới, trời đã tối đen, tôi mở cửa, Vương Tiểu Tiện đang nằm nghiêng trên ghế sofa xem ti vi, ánh sáng từ đèn đặt dưới đất bao phủ lấy anh ta.

Tôi đặt đồ xuống, rồi ngồi lên ghế sofa, vỗ mạnh vào chân anh ta, "Tránh ra chút coi, ghế sofa là của một mình anh à, ngày mai tôi sẽ kẻ đường phân chia ranh giới".

Vương Tiểu Tiện ngồi dậy, liếc mắt quan sát tôi hồi lâu, "Khóc à?".

Tôi lườm anh ta, không thèm để ý.

"Tạm biệt cuộc sống độc thân, vui quá bật khóc à?".

Tôi lại lườm anh ta, sau đó bật ra một tiếng, "Hừ".

Vương Tiểu Tiện thay đổi chủ đề, không truy hỏi nữa, "Này, cô thấy cái máy làm kem của tôi không? Sao tôi tìm mãi không thấy".

"Tôi giấu rồi, anh không có cơ hội làm mấy thử nghiệm điên rồ ấy nữa đâu".

Vương Tiểu Tiện im lặng mất nửa phút, vẻ mặt không chút cảm xúc, sau đó lên tiếng, "Không sao, tôi lại đặt một máy làm sữa chua trên mạng rồi, thời tiết này nên uống loại sữa chua mang hạt có khả năng kháng bệnh của hoa cứt lợn".

Vương Tiểu Tiện vẫn lải nhải bên tai tôi, nhưng tôi đã mất tập trung, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà trước đây tôi ở đã không còn trong tầm mắt. Căn nhà mới hướng nam, ánh sáng đẹp nhất trong ngày là vào lúc bình minh, hướng khác nhau, tuy cùng một khu nhưng phong cảnh bên ngoài cửa sổ tuyệt nhiên không giống nhau.

Khoảnh khắc nhìn thấy những lọ thuốc nhỏ mắt ấy, tôi nghĩ trong lòng, hóa ra tôi cũng từng là giấc mơ của người này. Trong mỗi cảnh của tương lai, anh đều hy vọng có diễn xuất của tôi.

Cho nên đột nhiên tôi hiểu ra một đạo lí, trong mối tình này, hóa ra hai chúng tôi là kẻ tám lạng người nửa cân: Đoạn kết tất cả đều thảm bại, thứ tôi hủy hoại là giấc mộng về tôi của anh; còn thứ anh nợ tôi là thế giới vốn dĩ anh đã từng hứa hẹn.

Nếu giây phút ấy, trong căn phòng sắp sang tay người khác, người phát hiện hộp thuốc ấy là anh, tôi tin chắc, anh nhìn những lời dịu dàng do chính tay mình viết hai năm trước sẽ còn xúc động hơn tôi, bộ dạng khóc lóc còn kinh khủng hơn tôi.

Chương 33. Thứ sáu, ngày 29 tháng 7: Nắng chuyển nhiều mây, mưa to, lại nắng

Khi điện thoại của thầy giáo Trần đánh thức tôi lúc hơn mười hai giờ, tôi đang mơ một giấc mơ liên quan tới chuyện sống trong một cái túi nilon thời gian, bên kia đầu dây điện thoại, thầy Trần sốt ruột, nhưng vẫn duy trì sự khách sáo nho nhã, “Cô Hoàng, nửa đêm đánh thức cô thật ngại quá, tình hình Ngọc Lan không tốt, hôm qua khi cô đến, bà ấy vẫn đang ngủ, đúng không, sau đó vẫn không hề tỉnh, bác sĩ nói tình hình không tốt...”.

Tôi ngắt lời thầy Trần, “Thầy đừng lo lắng, cháu đến bây giờ”.

Lúc mặc quần áo tôi mới nghĩ ra, không thân chẳng quen, vì sao thầy giáo Trần nửa đêm lại gọi điện cho tôi. Nhưng chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, chuẩn bị ra khỏi cửa, chạy qua chạy lại như vậy đã đánh thức Vương Tiểu Tiện, anh ta mở cửa hỏi với giọng ngái ngủ, “Cô đi đâu đấy? Bỏ nhà ra đi à?”.

Tuy tôi ngăn trở mọi cách nhưng cuối cùng Vương Tiểu Tiện vẫn cùng ngồi taxi, tới bệnh viện với tôi, tôi chỉ thấy một mình thầy Trần cô đơn ngồi ngoài phòng bệnh, trong phòng bệnh nhiều ống cắm vào cơ thể cô Trương hơn.

Chúng tôi ngồi xuống bên cạnh thầy Trần, “Thầy Trần, người nhà thầy đâu?”.

“Thông báo rồi, đều ở tỉnh ngoài, cách xa quá, không thể trở về trong chốc lát, phải ngày mai mới đến”. Thầy Trần chắc hút không ít thuốc lá, giọng nói đã khàn đặc.

Chẳng trách gọi điện cho tôi, lúc này có người ở bên, cho dù là người qua đường cũng tốt.

“Ngại quá, cô Hoàng, vốn không nên phiền cô tới, nhưng tôi chỉ sợ, lần này Ngọc Lan có thể, có thể không tổ chức được đám cưới vàng...”.

Giống như lốp xe xì hơi, thầy Trần từ từ im lặng.

Sau khi nói xong lời an ủi, ba chúng tôi ngồi trên ghế, dựa vào tường, nhìn cô Trương trong phòng bệnh, thầy Trần thần sắc ngây dại, xem ra không muốn nói chuyện, Vương Tiểu Tiện ngồi bên phải tôi cũng biết điều đóng lại hệ thống ngôn ngữ vốn dĩ thả cửa trong mọi thời tiết của mình, thậm chí đến tiếng hít thở cũng toát ra vẻ nho nhã. Cứ cách mười lăm phút y tá liền bước ra từ căn phòng cuối hành lang, loẹt quẹt bước qua, kiểm tra tình hình, sau đó nhìn chúng tôi trong dáng vẻ mong chờ từ đầu đến chân với nét mặt không chút biểu cảm, khuôn miệng nhỏ thốt ra vài từ không cảm xúc: Không chuyển biến tốt, không chuyển biến xấu.

Tôi nhìn cô Trương qua tấm kính cửa sổ, xuyên qua khe hở của những chiếc ống, có thể nhìn thấy một chút dáng vẻ cô, ngủ say đến vậy, vẻ mặt nhẹ nhõm, giống như đang mơ một giấc mơ khiến tinh thần vô cùng hưởng thụ.

Người này hôm trước còn hân hoan, phấn khởi kể cho tôi chuyện cô chiến đấu với kẻ thứ ba anh dũng thế nào, bây giờ đã mê man, không có ý thức như vậy, nhìn dáng vẻ cô khiến tôi nghĩ đến cụm từ: tước vũ khí toàn diện. Là một người phụ nữ mạnh mẽ đến vậy, cô Trương nhất định còn có rất nhiều chiến tích huy hoàng chưa nói cho tôi nghe, nhưng bây giờ không biết cô đang mơ một giấc mơ đẹp nhường nào mà không muốn tỉnh dậy đến thế.

Vương Tiểu Tiện chọc chọc cánh tay tôi, tôi quay đầu nhìn, thầy Trần cũng đã ngủ, đầu gục xuống, vai nghiêng sang một bên, chắc chắn cả ngày thần kinh thầy căng thẳng, chưa chợp mắt chút nào.

Góc rẽ hành lang có một chiếc ghế sofa dài, vào ban ngày nơi đó vô cùng sôi động, người nhà chăm bệnh nhân muốn xếp hàng lấy số ngủ bù một giấc ở ghế sofa, nhưng bây giờ nơi này không một bóng người. Tôi gọi thầy Trần dậy, khuyên ông qua đó nằm.

Tôi và Vương Tiểu Tiện câu được câu chăng, nói chuyện phiếm giết thời gian, song không lâu sau cũng bắt đầu mơ màng buồn ngủ, tôi vẫn ổn, chỉ có cơ thể hơi nghiêng ngả, Vương Tiểu Tiện khá khoa trương, cuộn mình thành hòn than trên ghế, ngủ vô cùng say sưa nhưng tướng ngủ lại chẳng ngoan chút nào, xoay bên phải lật bên trái, bất cẩn liền ngã lăn xuống đất, càng khiến người ta bội phục ở chỗ sau khi bị ngã xuống đất, người này vẫn giữ nguyên sự bất động, tiếp tục ngủ với tư thế rơi xuống đất, tôi phải đá mạnh một cái mới có thể khiến anh ta bò lại lên ghế. Y tá đến kiểm tra phòng bệnh, vừa quay người định đi, bỗng nhiên anh ta rơi xuống, không nhúc nhích, khiến y tá sợ đến nỗi mặt mày thất sắc, nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi, “Anh ta sao vậy, làm sao thế?”. Tôi thản nhiên đá đá mông Vương Tiểu Tiện, “Không sao, buồn ngủ quá đấy mà”.

Tới sáng sớm, Vương Tiểu Tiện vẫn rất buồn ngủ nhưng đã ngã đến nỗi mặt mũi lem luốc. Tôi nhìn bộ dạng khốn cùng của anh ta, cũng mệt mỏi vô cùng, thế là dốc sức đuổi anh ta về, trước khi đi, tên mắc bệnh mộng du này còn lúng búng nói, “Tôi không buồn ngủ, không tin, cô kiểm tra bảng cửu chương đi...”.

Tiễn Vương Tiểu Tiện chưa được bao lâu, bên ngoài sắc trời đã sáng bạch, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đi qua thầy Trần, ông ấy đã tỉnh, đang ngồi viết gì đó trên một tờ giấy.

Tôi ngồi vào chỗ, cố gắng tìm kiếm xung quanh một thứ gì đáng chú ý để phấn chấn tinh thần. Hành lang lúc này tĩnh mịch bất thường, ánh nắng từ ngoài cửa sổ cuối hành lang rọi vào, rải những sợi mỏng manh xuống đất, ngược lại càng khiến người ta thấy lạnh. Mỗi căn phòng đều vọng ra âm thanh yếu ớt của máy theo dõi tim, hết đợt này đến đợt khác, nghe lâu có cảm giác như bị kim châm vào da thịt, một sự tồn tại không lời nào diễn đạt nổi. Tôi chăm chú nhìn cô Trương qua cửa kính, đột nhiên tôi vô cùng hy vọng cô ấy tỉnh dậy, trong một buổi sáng sớm như thế này, nắm lấy tay cô ấy, nói cho cô ấy nghe tôi đã làm sai những gì.

Cái gọi là cái tôi, cái gọi là chứng sợ bẩn trong tình cảm, cái gọi là dùng lí lẽ bảo vệ quan điểm, cái gọi là thế giới bé nhỏ không thể xâm phạm. Đúng thế, tôi giữ gìn tất cả những thứ trên, nhưng vì sao sau khi chia tay tôi vẫn cảm thấy thất bại đến thế?

Bắt đầu từ khi nào tôi không còn nghiêm túc lắng nghe những câu chuyện cười vô vị anh kể, tươi cười nói thật hay.

Bắt đầu từ khi nào, tôi tranh cãi cho ra lẽ từng chi tiết, lấy việc nắm được điểm yếu của anh làm niềm vui lớn nhất.

Bắt đầu từ khi nào, tôi có thể nói chia tay mà mặt không biến sắc, miễn cưỡng không bằng sớm buông tay.

Mỗi lần xuất hiện vấn đề, thái độ tôi thường thể hiện nhất không phải là lắng nghe mà là oán giận. Trong cuộc tình này, điểm mấu chốt tôi tổng kết được không phải là hợp tác mà là công kích.

Giữa chúng tôi không có sự ăn ý. Đến cuối cùng anh vẫn không học được cách chủ động hỏi, đến cuối cùng tôi cũng không học được cách chất vấn nhẹ nhàng, trong điểm khởi đầu của câu chuyện, chúng tôi tưởng rằng đối phương là người duy nhất không thể bỏ lỡ nhất trong cuộc đời mình, nhưng đến cuối cùng mới suy sụp phát hiện ra, không phải “nếu không là anh, em nhất quyết không gả, nếu không là em, anh nhất quyết không lấy”, đó chỉ là một sự nhầm lẫn quá tổn thương mà thôi.

Cô Trương ngủ rất bình thản, đầu hành lang, thầy Trần chầm chậm bước tới, ngồi xuống bên cạnh tôi, cả gương mặt nhăn lại, đôi mắt phủ một tầng sương, trông già hơn nhiều so với hôm qua, ông sột soạt lấy ra một tờ bệnh án được gấp lại trong túi áo đưa cho tôi.

“Cô Hoàng, hôm đó cô muốn tôi viết một bức thư, tôi liền suy nghĩ viết thế nào, đang cân nhắc thì Ngọc Lan bắt đầu hôn mê. Sau khi bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch, tôi đợi bên ngoài liền viết lá thư này, cô xem đi, viết như vậy, sợ rằng không dùng được nhỉ?”.

Tôi bắt đầu mở ra, mấy hàng chữ cứng cáp xóa xóa tẩy tẩy, chữ không nhiều nhưng đợi tới lúc đọc xong, nước mắt tôi rơi lã chã, tôi cố gắng kìm nén, sợ chúng rơi trên giấy, làm nhòe chữ.

“Ngọc Lan:

Năm mươi năm, chúng ta chung sống hòa thuận, tình cảm mặn nồng. Thường ngày làm việc, học tập, ngày nghỉ đưa bọn trẻ đi công viên, vui vẻ chơi đùa. Cuộc sống có thể nói là hạnh phúc mĩ mãn.

Ba mươi tám tháng, em bệnh nặng giày vò, khiến anh xót xa, giai đoạn trước, truyền dịch, thẩm tách còn có thể duy trì, tới sau này, tứ chi không hoạt động được, cơm, sữa, nước khó nuốt.

Con đường sinh mệnh có lẽ sắp đi đến cuối cùng.

Nếu em đi rồi, có lẽ sớm được giải thoát, ít phải chịu đựng cơn đau bệnh tật. Tới thiên đường nghỉ ngơi cho tốt, hưởng thụ niềm vui sướng vô bờ. Anh ở lại, có thể ốm đau, bi thương, dần dần hồi phục lại bình thường. Chốn nhân gian, tiếp tục chăm lo đời sau phát triển sự nghiệp”.

Thư Khôn

Tôi nhìn thầy Trần qua hàng nước mắt, ánh mắt thầy giống như đứa trẻ, bất lực, mang theo sự khổ sở van nài, nhưng trong đó có sự tuyệt vọng của người già khi nhìn thấu tất cả, ông ấy đang nhìn Ngọc Lan không chịu tỉnh lại, cảnh này đột nhiên khiến tôi phát hiện ra rằng hóa ra trong tình yêu cũng có tình đồng đội.

Tôi hơi nghẹn ngào nói, “Thầy Trần, thầy yên tâm đi, lá thư này không dùng được, thầy phải viết sến một chút mới được”.

Các con của thầy Trần vội vã lao đến đã là buổi chiều ngày hôm đó, mỗi người đều vất vả mệt mỏi, cứ cách mười lăm phút lại có người ra chỗ cầu thang hút thuốc hoặc gọi điện thoại. Cô Trương vẫn không tỉnh, tôi cáo từ thầy Trần, rời bệnh viện, sắc trời bên ngoài âm u, từng đám mây đen to lớn đều khảm vàng bởi ánh tà dương, xem ra vừa rực rỡ vừa chẳng lành.

Ngồi trên xe bus về nhà, tôi dựa vào cửa sổ, nhìn từng hạt mưa đập lên cửa kính, mưa không nhỏ, cả xe đều có thể nghe thấy tiếng mưa rào rào. Xe trống không, biểu hiện trên gương mặt của mỗi người khách giống như thời tiết vậy, rất ẩm ướt, ngũ quan mang theo vẻ trì trệ bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, từng luồng khí lạnh thổi vào cổ tôi, tôi học Vương Tiểu Tiện, co mình thành viên than trên chỗ ngồi, tiếng mưa đập vào cửa xe rất ru ngủ, được một lúc tôi liền ngủ mất.

Tới lúc tỉnh, xe đã đầy ắp, xe không hề di chuyển, sắc trời mờ mờ tỏ tỏ, bên ngoài cửa xe là màn mưa lớn, còn có những dòng xe cuồn cuộn.

Tắc đường rồi, mỗi lần gặp trận mưa lớn một chút, Bắc Kinh liền lập tức xuất hiện trạng thái tê liệt, nói là loạn thế cũng không khoa trương, người đứng bên đường muốn gọi xe, cuối cùng đều muốn chạy đi tự sát; kẻ ngồi trong xe riêng tắc đường đến nỗi nhân sinh quan nảy sinh sai lệch, hận không thể xuất gia ngay lập tức; người lạ trên xe bus đứng trong cái hũ bằng vỏ thép oi bức, ngột ngạt, mồ hôi đẫm lưng, ngây ngốc chờ đợi tương lai không sáng sủa.

Đây chính là trạng thái khiến con người tuyệt vọng trong ngày mưa lớn ở Bắc Kinh, vốn dĩ hàng ngày tôi ngồi tàu điện về nhà, thì còn tránh được tai họa này.

Đám con gái trong xe hết thảy đều rút di động, gọi cho bạn trai hoặc chồng, thông báo tắc đường, phải về muộn một chút. Giọng điệu đều là oán giận lộ ra chút ỏn ẻn, nũng nịu. Người không gọi điện có phong thái khá kiêu ngạo, có người sẽ chủ động gọi điện đến hỏi anh ấy/ cô ấy có bị ướt mưa không, hiện tại có bình yên vô sự không. Tôi cũng rút di động ra cho hợp với tình hình, nhưng nhìn kĩ hồi lâu cũng không biết nên gọi cho ai, nói với đối phương rằng trời mưa rồi, tôi sẽ về nhà muộn.

Trong lúc đang ngớ người, vẫn chưa kịp cho tôi đa cảm, di động lại vang lên. Tôi nhìn số, là thầy giáo Trần.

Lòng tôi hoảng sợ, xung quanh vốn đang huyên náo đột nhiên lặng thinh, tôi sợ nghe thấy tin xấu, nhưng lại khát khao đó là tin tốt, nhìn chằm chằm điện thoại hồi lâu, ngón cái hơi run rẩy ấn phím nghe.

“Cô Hoàng”, thầy Trần la to ở đầu kia điện thoại, “Ngọc Lan tỉnh rồi! Cô Trương của cô tỉnh rồi!”.

Tựa như có người đang bật ngón tay tách một cái bên tai tôi, tôi rùng mình. Tôi muốn làm một động tác thể hiện tâm trạng muốn cảm ơn trời, cảm ơn đất của mình, nhưng bởi kích động và căng thẳng quá mức, cơ thể ngược lại cứng đơ, tôi chỉ có thể cười ngây ngốc, ngồi bất động.

Điện thoại của thầy Trần vừa ngắt chưa lâu, điện thoại của Vương Tiểu Tiện đã đến, vừa nghe thấy giọng anh ta, thần kinh căng thẳng của tôi hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm, “Hoàng Tiểu Tiên, cô bị ướt mưa rồi hả?”.

“Không, tôi vẫn đang trên xe, tắc đường”.

“Tắc ở đâu?”.

“Cách nhà mình năm trạm xe bus nữa”.

“Gần vậy, cô chạy về được mà”.

“Mọc dưới mũi anh là miệng hả? Anh đến cùng tôi chạy về nhé”.

“... Năm trạm, là chỗ trung tâm buôn bán vật liệu xây dựng à? Cô ngồi xe bus nào?”.

“695, tắc ở ngay cổng trung tâm. Tôi sắp phiền chết mất đây, anh đừng đổ dầu vào lửa nữa, không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây”.

Cúp máy xong, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã nhỏ hơn rất nhiều, nhưng dòng xe cộ vẫn không nhúc nhích chút nào. Hàng chuỗi đèn hậu sáng trong màn mưa, bị nhòe thành một mảng không góc cạnh. Trong tâm trạng chán ngán, tôi quan sát một chiếc Honda nhỏ màu đỏ đang dừng bên ngoài cửa sổ cạnh tôi.

Một đôi nam nữ đang ngồi trong đó, tuổi tác xấp xỉ tôi, nhìn người con trai lái xe giống anh đến vậy, cũng đôi mắt nhỏ, gương mặt nhìn nghiêng rất nghiêm túc, khóe miệng khi không vui sẽ hơi kéo xuống.

Hai người trong xe xem ra đều không vui, người con gái bên cạnh anh ta có vẻ mất kiên nhẫn, giống con mèo sắp phát điên, bất cứ lúc nào cũng muốn nhảy ra khỏi xe trốn chạy, giống như tôi từng thế.

Không còn đường lui, đường lui là chuỗi đèn đỏ; không có con đường phía trước, con đường phía trước là mưa lớn mịt mù. Điều kiện bên ngoài như vậy có thể đổi lại tâm trạng tốt thế nào? Chỉ còn lại người này bên cạnh có thể bầu bạn, nếu có lòng muốn cùng giết thời gian, chờ đợi tương lai tươi sáng còn chưa biết, không gian nhỏ bé trong dòng xe tắc nghẽn kia chính là sa mạc nhỏ khô ráo, ấm áp nhất trong mưa lớn. Nhưng nếu không có sự ăn ý, không hiểu nhau, sẽ luôn nghi ngờ đối phương, khẳng định cái tôi của mình, khoang xe này sẽ là đấu trường mini, ai cũng đừng mong tay khoác tay đợi tạnh mưa trời nắng, cầu vồng xuất hiện nơi chân trời, nhất định có một người sẽ mở cửa xe, sải bước rời đi trước.

Bạn tưởng rằng tôi đang phân tích tình hình đường xá, không, tôi đang nói về hồi ức, một đoạn hồi ức thất bại bị người ta vứt bỏ trong thế khó xử của tình cảm.

Nhưng lần tới, tôi sẽ không để người đó đi trước, cho dù lại thất bại lần nữa, anh ta vẫn ra đi trước, tôi cũng phải khiến anh ta ra đi một cách không quang minh chính đại, không hiên ngang đến vậy, tôi muốn khiến hai đầu gối anh ta mềm nhũn, khóc rưng rức mà rời đi.

Tôi còn đang đờ đẫn, người trong xe bắt đầu ồn ào, tôi tưởng sắp hết tắc đường, nhưng không thấy xe có dấu hiệu di chuyển. Tôi nhìn phía trước, trong màn mưa có một tên ngốc đang đạp chiếc xe đạp kiểu cũ, ngược dòng xe, đầu đội mưa lớn, đạp về phía chúng tôi, trong thế giới bất động, chỉ có anh ta và chiếc xe đạp là đang di chuyển.

Chiếc xe đạp và tên ngốc càng lúc càng gần xe chúng tôi, mọi người trong xe cười hi hi ha ha, trong lòng tôi bắt đầu dấy lên cảm giác bất an kì lạ, dần dần, xe tới khoang xe chúng tôi, tôi nhìn rõ gương mặt tên ngu ngốc đó.

Là Vương Tiểu Tiện. Ướt như chuột lột, hai mắt nheo lại tìm kiếm xung quanh.

Phản ứng đầu tiên của tôi là vội vàng ngồi xuống, cách mất mặt lớn lao như vậy, cả đời tôi không muốn thử nghiệm, nhưng ngồi cạnh tôi là một bà bác chắc tầm trăm cân, dưới sức ép của bà ta, đến nhúc nhích, tôi cũng rất khó khăn, cách bảo toàn sinh mệnh duy nhất chính là vùi mặt vào bụng của bà ta.

Mọi người ở gần cửa sổ ào ào rút di động, chụp ảnh quay phim lại cảnh tượng kì quái này. Sau khi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng Vương Tiểu Tiện đã phát hiện ra gương mặt đỏ gay của tôi chỗ cửa sổ. Anh ta phấn khởi xuống xe, gõ gõ cửa kính.

Ánh mắt của tất cả mọi người trên xe “xẹt” một cái đều tập trung trên người tôi, cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có bao bọc lấy toàn bộ cơ thể tôi, giây phút này, tôi suýt tè dầm.

Vương Tiểu Tiện ra dấu kêu tôi mở cửa sổ, tôi chưa kịp phản ứng lại, đằng sau có người mồm năm miệng mười nói: “Anh ta kêu cô mở cửa sổ...”.

Tôi mở cửa xe, Vương Tiểu Tiện tiến lại gần, mặt mày rạng rỡ, “Xuống xe đi”.

“Sao phải xuống xe?”.

“Về nhà”.

“Mưa to như vậy...”.

Vương Tiểu Tiện chỉ chỗ ngồi đằng sau xe, “Mang ô cho cô rồi”.

Đầu tôi choáng váng, hơi hoảng loạn, tôi tìm máy quay camera giấu kín khắp nơi, nghi ngờ đây có phải là Vương Tiểu Tiện bắt tay với đài truyền hình ác ý trêu chọc tôi không. Mọi người xung quanh được giải trí một phen, ai nấy hết sức vui mừng, tôi muốn co cẳng chạy, nhưng vẫn là vấn đề đó, tôi bị bà bác bên cạnh ép vào.

Nhưng cơ thể to lớn của bà bác từ từ di chuyển, bà ta vừa xê ra ngoài, vừa nói, “Cậu chàng thật là tốt”.

Tôi cười ngượng ngập gật đầu, “Vâng, vâng, vâng”.

“Phải gả cho người như vậy”. Phía sau bà bác, một cô trung tuổi tổng kết.

“Bác tài à, nhanh giúp cô gái nhỏ này xuống xe đi”, có người yêu cầu giúp tôi, “Bạn trai đội mưa đến đón đấy”.

Bác tài mở cửa xe, tôi co cẳng chạy nhưng vẫn nghe thấy tiếng cười phía sau và một câu phụ họa hồn nhiên, “Phim thần tượng đấy nhỉ!”.

Tôi ngồi sau Vương Tiểu Tiện, bật ô, chưa hết hoảng hốt, Vương Tiểu Tiện thành thục đèo tôi, đi như con thoi giữa khe hở của các loại xe, nước bắn tung tóe, đi tới đâu là có ánh mắt tò mò theo đuôi chúng tôi tới đó.

“Anh diễn phim thần tượng đấy à!”. Tôi thay quần chúng hỏi Vương Tiểu Tiện vấn đề này.

“Không biết tốt xấu gì cả, chẳng phải sợ cô bị tắc đường trở nên chán đời à? Trong ti vi đã nói phải tắc hai, ba tiếng đấy”.

“Chỉ là tắc đường, có gì mà phải to chuyện, anh như vậy cũng quá khoa trương đi”.

“Cô xem cô, vốn đã là hoa tàn ít bướm, thanh xuân sắp trôi qua, đối với cô mà nói, đây là tắc đường à? Là sinh mệnh của cô đấy”.

“Không đúng, anh tuyệt đối có vấn đề, nếu không anh không thể làm ra chuyện này, nói, có phải có chuyện cần thỉnh cầu tôi không”.

“Thỉnh cầu cô? Ngoài việc thỉnh cầu cô đừng có làm phiền tôi, còn có chuyện gì cần yêu cầu cô nữa?”.

“Có phải anh làm vỡ thứ gì trong phòng tôi không?”.

“Tôi không vào phòng cô, oán khí quá nặng nề”.

“Có phải anh không mang chìa khóa không?”.

“...”.

“Không mang chìa khóa nhà chứ gì?”.

“... Ừ”.

“Tôi biết mà, cũng là đang nhàn rỗi, vì vậy tới tìm tôi. Mượn xe ở đâu đấy?”.

“Của cụ Hậu gác cổng”.

“Hừ, suýt mang ơn anh”.

Vương Tiểu Tiện quay đầu nhìn tôi, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi vốn có thể cùng đánh cờ vây với cụ Hậu, nhưng bây giờ ngàn dặm xa xôi đến đón cô, cô không cảm động à? Những tế bào cảm động của cô có phải bị cô bài tiết ra ngoài rồi không?”.

Tôi đương nhiên rất cảm động, ngồi sau Vương Tiểu Tiện, lòng tôi mang theo sự yên bình không gì sánh nổi, cảnh đêm mịt mù xung quanh, đèn đuôi màu đỏ trong hơi nước và những chiếc xe đứng im đang xả khói, giây phút này đều khiến người ta cảm động đến vậy, tôi biết, tôi đã tái sinh trong đường cùng. Vương Tiểu Tiện nhất định cũng biết, lúc này rốt cuộc tôi cảm động nhường nào, chắc chắn anh ấy biết.

Mưa tạnh dần, dòng xe bắt đầu chầm chậm di chuyển.

Cảm ơn

Khi câu chuyện kết thúc, bức thư có mấy chữ ít ỏi, cảm động sâu sắc mà thầy Trần viết cho cô Trương là một bức thư hai năm trước cụ Tôn Thư Thân sống tại Bắc Kinh viết cho người vợ đã mất. Ban đầu đọc trên báo, ngắn ngủi vài trăm chữ, nhưng rung động tới tận tâm can, cho nên trong câu chuyện, tôi sáng tạo ra hai cụ già làm đám cưới vàng như vậy, để làm nổi bật bức thư ngắn ngủi, đơn giản này. Tôi tin trong từng câu chữ, sự chia ngọt sẻ bùi kiểu cổ đó nhất định có thể cảm động nhiều người hơn nữa. Ở đây, tôi trịnh trọng cảm ơn cụ Thư Thân.

THE END

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ