Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Chương 17: Tấn công
Lại một đêm nữa, gió đùa giỡn làm tung bay làn tóc em. Mỗi lần cảm thấy bất lực, em vẫn giống như ngày xưa, ngẩng đầu nhìn trời cao, cố tỏ ra mình cao quý. Nhưng hôm nay đã chẳng còn chị bên em nữa rồi, vì thế nước mắt em cũng đành tự lau.
Từ nhỏ em đã theo sau chị, cùng chị lớn lên, nơi nào có chị là nhà em ở đó. Chị từng nói chị sẽ là một gốc cây, còn em là một đóa hoa vô tư nở rộ dưới chiếc bóng râm mát, rộng lớn lớn của chị.
Ngày ra đi, chị đã hỏi em từ nay về sau còn lại một mình có sợ không, khi ấy em đã lắc đầu không dám trả lời, cũng muốn tỏ ra mình mạnh mẽ, không muốn chị cảm thấy lo lắng mà bước vào cõi vĩnh hằng ấy. Cuối cùng, em đã quyết định sẽ không trả lời, nó trở thành nỗi bận tâm suốt đời của chị.
Nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại trong giây phút ấy, lại một mùa hè nữa đến, em cô đơn bước tới tận góc bể chân trời…
Lại một lần thu âm khác, Trương Lâm nước mắt trào dâng. Để không làm ảnh hưởng đến chất lượng thu âm, cho dù nước mắt nước mũi chảy xuống thế nào cô cũng không lau đi, mặc kệ gương mặt lem nhem, nhìn qua lớp kính trong phòng thu, giống như chú cún con bị bỏ rơi đang kêu cứu.
Diệp Mộc xót xa, quay sang nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng - nữ sĩ Trần Hiểu Vân: “Để cho cô bé ra ngoài nghỉ chút đi, đã hơn bốn tiếng đồng hồ rồi, cậu xem con bé khóc thành cái gì rồi kìa.”
Ngón trỏ trái của Trần Hiểu Vân giơ lên vẽ thành hai vòng tròn, rất thản nhiên ra hiệu “cứ tiếp tục”. Cả phòng toàn những nhân viên đã hợp tác lâu năm, không cần nói cũng hiểu, ai cũng bật cười. Diệp Mộc tức mình: “Ít ra cậu cũng cho con bé nghỉ nửa tiếng chứ! Khóc thành thế kia rồi còn thu âm gì nữa.”
“Con hư tại mẹ! Cậu có thôi ngay không thì bảo, Diệp Mộc!” Trần Hiểu Vân kêu cô phiền phức, túm lấy chiếc tai nghe bự chảng, đeo lên. “Cậu nghĩ rằng những tài năng âm nhạc là có thể dựa vào mấy lời kêu ca của cậu mỗi ngày mà thành được sao? Cô ấy có chất giọng bình thường thế này, mình có thể tìm ra điểm nhấn đã là cố gắng với quân bài vàng này lắm rồi. Được voi còn đòi tiên, có ai phiền phức như cậu không hả?”
“Đúng thế! Đúng thế!” Trần Hiểu Hứa được nghỉ học, theo chị tới phòng thu âm chơi nói chen ngang. “Hay là cô ấy không muốn hát bài này thì cho em hát đi! Em còn xinh đẹp hơn cô ấy ấy chứ! Chị nhìn em đi Diệp Tử tỷ tỷ!”
Trần Hiểu Vân vứt chiếc tai nghe xuống, một chưởng tung ra: “Em muốn “nụ cười của chị sẽ mãi mãi tồn tại”, để cho em “cô đơn bước tới tận góc bể chân trời” phải không?”
“Sao lại đánh em? Đau quá! Trần Hiểu Vân, chị thật đáng ghét! Em sẽ đi tố cáo chị với người ấy của chị!” Hiểu Hứa tức giận đứng dậy, đẩy chiếc ghế chạy ra ngoài.
Diệp Mộc vểnh tai nghe, nhướn mày nhìn Trần Hiểu Vân. Ánh mắt Trần Hiểu Vân rõ ràng là trốn tránh. “Hèm!” Cô vội vã tìm cớ. “Gì nhỉ, các cậu đã đói chưa? Diệp đại gia mời mọi người đi uống trà chiều, thấy sao?”
Những nhân viên trong phòng thu âm đã làm việc chung với Trần Hiểu Vân nhiều năm, làm việc rất ăn ý, ngay lập tức đồng thanh đồng ý. Diệp Mộc ném cho Trần Hiểu Vân một ánh mắt “cứ chờ đấy, sẽ thẩm vấn cậu sau”, rồi cầm ví tiền bước ra khỏi phòng thu âm.
“Này! Diệp Mộc!” Có người lớn tiếng gọi.
“Tần Tống?” Diệp Mộc vội vã quay đầu lại. “Sao anh lại ở dây?”
“Tối có một buổi gặp mặt, anh chị cô cũng tới.” Đang nói, Tần Tống vẫy tay về phía sau lưng cô, chào: “Anh hai, Diệp Mộc nhà anh ở đây nè!”
“Ê!” Diệp Mộc luống cuống đâm cho anh ta một cái. “Anh đang nói linh tinh gì thế?!”
Tần Tống cười nham hiểm, Diệp Mộc nhìn Dung Nham bối rối.
Bên cạnh Dung Nham là hai trợ lý thái độ rất lễ phép, anh nói nhỏ để phân công công việc cho họ, rồi hai người liền tách ra, anh bước về phía Diệp Mộc. Tần Tống cũng vừa huýt sáo vừa rời đi.
“Nói gì với nó thế?” Dung Nham xoa xoa mái tóc của tiểu quái thú. “Diệp Mộc, thằng bé đó cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, em ít qua lại với nó thôi.”
Diệp Mộc hơi lùi lại phía sau một chút, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới vẻ thăm dò: “Sao đàn ông các anh đều như vậy? Toàn nói xấu nhau sau lưng, tóm lại bọn anh chẳng có ai tốt đẹp cả!”
Dung Nham bật cười: “Em nói cái gì thế hả!”
Diệp Mộc lắc lắc đầu: “Không có gì.”
“Tối nay, Lương Thị sẽ tổ chức một bữa tiệc ở đây, có rất nhiều khách mời sau này sẽ trở thành khách hàng quan trọng của em đến tham gia đấy, em có muốn làm bạn gái cùng anh đi dự không?” Dung Nham nháy mắt, cười hỏi.
Diệp Mộc vênh mặt: “Nhưng tối nay em có hẹn rồi.”
“Bảo anh ta đổi sang ngày khác đi, hẹn hò thì hôm nào mà chẳng được?” Dung Nham lật lật tờ danh sách khách mời, tiếp tục mời mọc.
Diệp Mộc vẫn lắc đầu: “Em phải đi đưa đồ ăn cho Trương Lâm, em đi trước đây!” Dung Nham ở đằng sau vẫn chưa bỏ cuộc, nói lớn: “Tối nay anh đợi điện thoại của em.”
Nếu buổi tối hôm ấy có thể quay trở lại, nhất định Diệp Mộc sẽ đồng ý lời mời của Dung Nham. Dù sao cũng tốt hơn là đến nhà hẹn hò với Lê Cận Thần, đụng mặt Trần Phái Phái trong chiếc áo sơ mi rộng như vậy.
Phụ nữ mặc áo sơ mi nam đúng là rất gợi cảm, huống hồ lại là người xinh đẹp như Trần Phái Phái. Mái tóc dài của cô ta phấp phới, đẹp đến mê người.
“Làm sao thế?” Sau khi mở cửa, cô ta đứng dưới ánh đèn ở lối bước vào nhà, cười rạng rỡ với Diệp Mộc. “Có cần phải kinh ngạc đến mức đó không? Tôi nói này Diệp Mộc, không phải cô nghĩ rằng mình là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình, vì thế tất cả đàn ông đều sẽ vây quanh cô một cách vô điều kiện đấy chứ?”
Diệp Mộc nắm chặt tay, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô hít sâu, rút điện thoại gọi cho Lê Cận Thần. Trần Phái Phái thoải mái tựa vào cánh cửa, cười khẩy.
Nụ cười khẩy ấy cùng với tiếng chuông điện thoại rất đỗi quen thuộc với Diệp Mộc từ xa vọng tới, hòa quyện với nhau tạo nên khoảnh khắc suốt cuộc đời này Diệp Mộc khó có thể quên được. Lê Cận Thần lao từ tầng hai xuống, trên người là bộ quần áo ngủ xộc xệch.
“Mộc Mộc!” Anh kinh hoàng kêu lên, chạy như phi xuống bậc cầu thang cuối cùng, ngã khuỵu chân.
Trần Phái Phái khẽ kêu một tiếng, quay người lại đỡ. Hai mắt Lê Cận Thần đỏ ngầu, dường như xương cốt mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Cận Thụy nghe thấy tiếng ồn, từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy hai người quần áo xộc xệch và Diệp Mộc đang đứng như trời trồng ngoài cửa, cô bé cắn môi, không nói gì.
Diệp Mộc đứng cách Lê Cận Thần chừng hai mươi bước chân, nhìn thẳng vào anh, muốn tìm biểu hiện nhỏ nhất của anh để biết rằng đây chỉ là một sự hiểu nhầm. Còn anh, tay trái bám lấy cánh tay đang đỡ kia, tay phải chống xuống đất, không có chút sức lực để đứng dậy đi về phía cô, nói một câu... cho dù là câu xin lỗi.
Diệp Mộc mở miệng nhưng không nói được câu nào, cúi thấp đầu. Màu đen tuyệt vọng xuất hiện trong đôi mắt Lê Cận Thần dần lan rộng.
“Anh không sao chứ? Có đau chỗ nào không? Đứng dậy đi lại một lúc xem...” Trần Phái Phái lo lắng, nói.
Lê Cận Thần không để ý đến cô ta, trong ánh mắt chỉ còn Diệp Mộc đang bàng hoàng cực độ đứng kia. Vẻ đau đớn hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Trần Phái Phái, cô ta quay sang nhìn Cận Thụy: “Thụy Thụy, cháu ra ngoài này làm gì? Làm bài tập xong rồi à? Vào trong phòng đi, cô không gọi thì cháu đừng có ra.”
Bình thường đến Lê Cận Thần cũng chẳng sợ, vậy mà lúc này Cận Thụy công chúa lập tức ngoan ngoãn quay về phòng. Sau đó, Trần Phái Phái gọi người đến đỡ Lê Cận Thần dậy, vẻ khí phách ấy rõ ràng là của nữ chủ nhân trong gia đình.
Lê Cận Thần đẩy những người giúp việc ra, khập khiễng tiến về phía Diệp Mộc. Diệp Mộc lùi lại phía sau một bước, hai bước, rồi không lùi được nữa, quay người đẩy cửa chạy đi.
“Mộc Mộc...” Phía sau lưng cô, tiếng gọi đau đớn tột cùng của Lê Cận Thần cùng với tiếng những đồ vật rơi liên tiếp, như những nhát dao đâm hết nhát này đến nhát khác vào trái tim Diệp Mộc, nhưng cô không hề cảm thấy đau.
Hết rồi, vết thương lần này quá lớn.
Đại BOSS Lương Phi Phàm đặc biệt chú ý đến Dung Nham đang đứng một mình trong đám người chen chúc. Tiểu Tam đen tối - Trần Ngộ Bạch đẩy chiếc kính, khuôn mặt nghìn năm không có cảm xúc nào nở một nụ cười hiếm hoi. Anh không nói lời nào, nhưng nụ cười ấy cũng đủ như hàng trăm móng vuốt túm lấy trái tim Dung Nham. Tiểu Ngũ - Lý Vi Nhiên cúi đầu khẽ ho, mặt mày hớn hở che giấu vẻ sung sướng trước tai họa của ngưòi khác.
Tần Tống điển trai, phong độ xoa xoa cằm, hỏi một cô phục vụ: “Dung nhị thiếu gia không có bạn gái đi cùng... Nói thử một câu thành ngữ xem?” Cố Yên đảo đảo mắt tranh trả lời: “Ngàn năm có một?” An Tiểu Ly xoa xoa bụng, cười tít mắt: “Có một không hai!” Người cuối cùng là Tần Tống, mỉm cười nói: “Anh hùng hết thời.”
Bữa tiệc vừa bắt đầu, chủ nhân của bữa tiệc là ngũ thiếu gia đứng ở cửa cười lớn, lảo đảo lùi về phía sau. Các vị trong phòng đều nhìn thấy Dung nhị thiếu gia lén lút thoát khỏi vòng vây, nghiến chặt răng, rút điện thoại ra bấm lia lịa.
Diệp Mộc lao thẳng ra khỏi nhà Lê Cận Thần, chạy ra đường, chặn một chiếc taxi lại, mở mạnh cửa ngồi vào trong. Ngồi trên xe, cô phát hiện mình đang run bắn không thể dừng lại được. Điện thoại trong túi rung liên tục, cô quay đầu lại nhìn, Lê Cận Thần không hề đuổi theo.
Diệp Mộc lục tung chiếc túi, vật to vật nhỏ tung tóe, tay cô run run cầm chiếc điện thoại, cái tên đang nhấp nháy trên màn hình kia không là cái tên cô nghĩ nó phải hiện lên.
“A lô!” Diệp Mộc nghe điện thoại, giọng bình tĩnh. Đầu bên kia, Dung Nham như bùng nổ: “A đầu chết tiệt! Em cho anh leo cây đấy à?!”
“Xin lỗi nhé!” Mặt Diệp Mộc không có chút cảm xúc, cô xin lỗi một cách máy móc.
Trong cơn tức giận, Dung Nham vẫn tinh ý phát hiện ra cô có gì đó không ổn, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Diệp Mộc đưa chiếc điện thoại cho người tài xế đang cẩn thận nhìn qua chiếc gương chiếu hậu, thu tay lại, cô mệt mỏi ngả người ra ghế sau.
Dung Nham cầm điện thoại, vội vàng đi vào lấy chiếc áo choàng rồi vội vàng đi ra. Anh bỗng thấy choáng váng, Tần Tang đứng chặn ngay trước mặt anh, thấy Tần Tang cười ngọt ngào, mở miệng nói: “Anh hai!”
Chân Dung Nham mềm nhũn, anh xua tay lia lịa: “Đừng! Tang Tang, khi em còn chưa gả cho Tiểu Ngũ, anh sợ nhất chính là Tiểu Ngũ nhà anh ngọt ngào gọi anh là anh hai. Từ khi em về nhà này, anh không sợ Tiểu Ngũ, anh sợ em. Em có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng có mà gọi anh hai ngọt lịm như thế, anh yếu tim!”
Tần Tang cười càng ngọt hơn: “Thế thì em nói thẳng luôn. Anh hai, Tiểu Diệp Tử nhà em không biết cư xử nên đắc tội với anh à?”
Dung Nham biết sự việc không tốt đẹp nữa rồi, cau mày lắc đầu.
Sắc mặt Tần Tang biến đổi: “Thế thì tốt. Mẹ Diệp Tử tái giá chuyển đến Hồng Kông, cậu của em đến bản thân còn chẳng lo nổi, rất ít quan tâm đến nó. Ở đây nó chỉ có em là người thân, vì thế, tuy rằng anh là anh hai của Vi Nhiên, em vẫn phải mạo muội hỏi cho rõ ràng. Nếu nó không đắc tội gì với anh, anh đừng dọa nạt nó nữa. Nó không còn là một đứa trẻ, cũng biết tự lập, nhưng dù sao vẫn trong sáng hơn anh, anh giơ cao đánh khẽ một chút.”
Dung Nham giơ hai tay lên đầu hàng: “Tang Tang, có gì từ từ nói.”
“Chẳng phải em đang từ từ nói đây sao?”
Dung Nham thở dài: “Thằng quỷ Tiểu Lục toàn nói xằng bậy, em đừng có tin... Giữa anh và Diệp Mộc quả thực có xảy ra một số chuyện, nhưng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu. Bọn anh thế nào thì em biết rồi đấy, cô ấy là em của Vi Nhiên thì cũng là em của anh, anh đâu có xấu xa thế”. Những lời này cuối cùng cũng làm cho ánh mắt của Tần Tang dịu xuống một chút, Dung Nham nhìn đồng hồ, ước chừng lúc này Diệp Mộc cũng sắp đến rồi. “Tang Tang, anh có việc phải đi, lần sau sẽ nói chuyện kỹ hơn nhé!”
Tần Tang gật đầu, Dung Nham cười rồi quay người đi, cô lại mở miệng: “Anh hai! Không phải vì Diệp Mộc, từ lâu em cũng đã muốn nói với anh câu này, Tiểu Tứ đã lấy của anh nhiều thứ, nhưng cô ấy cũng đã dạy anh điều gì đó. Vì sợ khó mà không dám làm, quả là chẳng sáng suốt chút nào.” Ánh sáng trong đôi mắt Dung Nham tắt phụt, anh vội vã bước ra ngoài.
Tần Tống đang từ ngoài bước vào, bị anh kéo lại: “Cho anh mượn xe.”
Tần Tống đưa chìa khóa, nói: “B2. Anh tự lấy đi.”
Dung Nham cười rạng rỡ: “Anh sao biết được em đi chiếc nào chứ?” Tần Tống không nghĩ như vậy, nhưng liền bị sự ngọt ngào của Dung nhị thiếu gia đánh lừa, đi xuống chỗ để xe. Đến B2, vừa bước ra khỏi thang máy, đã bị Dung Nham cho một cú đấm vào giữa ngực, gục xuống.
Tần Tống xoay người quét chân, Dung Nham đạp mạnh lại một cái, rồi đá thêm hai cú nữa. Anh nhấc tên tiểu cầm thú đang thở gấp dậy, cười nhạt: “Khi tao dạy Tiểu Tứ chiêu quét chân này, chú mày vẫn còn đang trêu chọc gái Tây ở Anh kìa!”
Anh nhìn thẳng vào sống mũi thẳng tắp của Tần Tống, tung mạnh một quyền, Tần Tống ngã xuống đất, ôm mũi kêu lớn: “Dung nhị thiếu gia! Đã nói trước là đánh nhau không nhằm vào mặt mà!”
Dung Nham tỏ vẻ ghê tởm, nhấc tên tiểu cầm thú người mềm nhũn dậy, tung những cú đấm vào gương mặt điển trai của anh ta. “Chặn xe của tao à?!”, “Động vào người của tao à?!”, “Mách lẻo sau lưng à?!”, “Ông mày cứ thích đánh vào khuôn mặt này đấy!”...
Mỗi câu là một cú đấm. Ngày trước, Dung Nham gặp Lương Phi Phàm sớm hơn bốn người bọn họ, vì thế vị trí của anh không giống như bốn người còn lại, đều là dựa vào tỷ võ. Những năm gần đây, anh giữ khí độ tốt đẹp của thế gia công tử, chẳng ai nhìn thấy anh thực sự ra tay. Nhưng lúc này, Tần Tống nằm co quắp trên đất, nước mắt nước mũi tèm lem, chợt phát hiện, đây đâu còn là ông anh hai hào hoa, phong nhã của bọn họ nữa! Đây chính là thần dũng đại ca cộng thêm Tiểu Tam đen tối và Tiểu Tứ bạo lực!
“Anh hai, em không dám nữa đâu... Cứu mạng, cứu mạng... Hu hu...”
Dung Nham xử lý xong xuôi tên tiểu cầm thú, bước ra ngoài thì chiếc xe chở Diệp Mộc vừa tới nơi. Anh vừa kéo vừa ôm đưa Diệp Mộc ra. Mặt Diệp Mộc lạnh băng, ánh mắt vô hồn, khoác cánh tay anh.
“Tiểu quái thú?” Dung Nham lắc người cô. “Tiểu Mộc?”
Hồn phách Diệp Mộc như đã lạc tới tận chốn xa xôi nào đó. Dung Nham lo lắng, rút điện thoại định gọi cho Lê Cận Thần hỏi rõ ràng thì Diệp Mộc giữ lại. “Không cần...” Giọng nói của cô vẫn bình thường. “Dung Nham... chúng ta đi hóng gió được không? Hoặc là anh mời em uống rượu.”
Dung Nham xoa xoa cằm cô, nâng đầu cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô, cô không trốn tránh, cảm giác đau đớn hiện lên trong đáy mắt. Diệp Mộc mơ hồ nhận ra, nếu có người nào hiểu cô thì người đó chính là Dung Nham.
Dung Nham định nói gì đó rồi lại thôi, xoa xoa đầu cô, kéo cô quay trở lại bãi đổ xe.
Cạnh xe của Dung Nham là chiếc xe thể thao màu vàng nhạt rất quen thuộc, một tiếng rên nghe không rõ lắm phát ra từ đuôi chiếc xe, Diệp Mộc nghi ngờ nhìn qua, Dung Nham xoay mặt cô lại, đặt cô ngồi an vị vào chiếc ghế bên cạnh ghế lái, rồi hướng về phía đầu xe, vòng qua bên kia, giơ chân đạp mạnh vào chiếc xe thể thao màu vàng một cái, tiếng rên phát ra từ cốp xe nghe càng thảm thiết.
Xe vừa đi hết một vòng thành phố C, điện thoại của Dung Nham vang lên một tiếng chuông đặc biệt. Ánh mắt của anh và Diệp Mộc bất ngờ gặp nhau qua gương chiếu hậu, anh vừa định mở miệng thì tiếng chuông ấy làm mặt anh đổi sắc.
Anh thấp giọng nghe điện thoại, sau khi cúp máy liền nghe thấy giọng bình tĩnh của Diệp Mộc: “Anh có việc thì về trước đi, tìm chỗ nào đó cho em xuống là được, em sẽ tự bắt xe về.”
Suốt cả buổi tối cô đều như vậy, vẻ mặt không chút cảm xúc, hỏi gì cô cũng nói không sao, nhìn có vẻ rất bình thường. Nhưng Dung Nham chắc chắn rằng cô đã trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp. Anh xoay vô lăng, chiếc xe quay đầu, chở Diệp Mộc về nhà Tiểu Tứ.
Chương 18: Hòa giải
Nhà của Kỷ Nam và Lý Nham nằm trong khu mới xây, xung quanh không có nhiều hàng xóm, có đánh nhau cũng chẳng có lấy một người đứng xem. Cửa đang mở, Dung Nham khoác tay Diệp Mộc đi vào đến cửa nhà đã nghe thấy những tiếng bốp bốp chát chát vô cùng khủng khiếp từ bên trong phát ra.
Dung Nham bảo Diệp Mộc đứng ở ngoài cửa, đừng vào trong, cũng đừng đi đâu cả. Nhưng khi Diệp Mộc im lặng gật đầu, anh lại càng cảm thấy không yên tâm. Anh đang suy nghĩ thì một tiếng động lớn nữa lại vang lên. Dung Nham nhìn Diệp Mộc, rồi lại nhìn cánh cửa đang mở toang, vò đầu bứt tai.
“Đi vào thì đừng nhìn ngang nhìn dọc nhé, cứ ngoan ngoãn đứng đằng sau lưng anh thôi, biết chưa?” Dung Nham vội vã nói, vòng tay ra ôm sau lưng cô, bước vào trong nhà.
Đẩy cửa ra, quả nhiên bên trong đã trở thành một bãi chiến trường. Kỷ Nam đang lôi Lý Nham ra từ một chiếc bàn đã gãy một chân, rồi lại xông lên đạp mạnh. Lý Nham chỉ trốn thôi cũng đã rất vất vả, đôi lúc cô không cẩn thận bị vấp anh còn phải đi tới để đỡ, một lúc làm hai việc sao còn có thể chống đỡ được những quyền cước thông thiên của Kỷ Nam, bị ăn mấy vố, đau đến xa xẩm mặt mày, người càng ê ẩm.
Dung Nham phải che cho Diệp Mộc ở đằng sau chỉ biết đứng bên cạnh hô lớn, nhưng chiến trận kịch liệt, cuối cùng anh đành phải xông lên. Kỷ Nam lúc nổi cơn tam bành thì như con ngựa bất kham, Dung Nham và Lý Nham nào cũng luôn chân luôn tay, trong một lúc không thể làm gì được cô.
Ngay khi Dung Nham thả tay Diệp Mộc ra, rất bình tĩnh cô rút điện thoại gọi điện báo cảnh sát. Mười phút sau khi ba người vẫn đang bất phân thắng bại trong nhà, phía bên ngoài, hai chiếc xe cảnh sát đã rú còi. Một đội cảnh sát phòng chống bạo lực ngay lập tức xông vào nhà, nhanh chóng khống chế từng người một. Bốn chú chó nghiệp vụ chạy vào, các viên cảnh sát đều mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Trung tá Lý Nham - đội trưởng biệt đội tinh nhuệ nhất của bộ phận quân cảnh thành phố C đã bị một đám cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới của cấp dưới ấn cho bẹp gí bên cạnh cửa của chính ngôi nhà mình như thế, khuôn mặt điển trai cũng bị gí đến biến dạng. Lý Nham nhắm mắt, ngượng ngùng khẽ chửi thề, quay mặt đi chỗ khác.
Kết cục của sự việc rất đáng xấu hổ, Lý Nham chắc chắn không thể thoát được một cuộc kiểm tra và nói chuyện với cấp trên. Nhưng điều khiến anh sống không bằng chết hơn đó là, khi đội đó rút quân, biết được thân phận cảnh sát phòng chống bạo lực của anh, nét mặt ai nấy đều có biểu hiện chẳng biết là ý gì...
Kỷ Nam lúc này đã bình tĩnh trở lại, quay người ngồi xuống một chiếc ghế, tựa vào lưng ghế, vẻ mặt thảm hại, gượng gạo.
Dung Nham khóc không thành tiếng, kéo Diệp Mộc qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Em báo cánh sát à?!”
“Nếu không thì còn muốn đánh đến lúc nào?” Diệp Mộc điềm tĩnh, lời lẽ rõ ràng. “Bây giờ chẳng phải ổn rồi không?” Cô quay sang nhìn Kỷ Nam, ánh mắt lạnh lùng. “Việc riêng của nhà hai người, gọi anh ấy đến làm gì? Vấn đề gì không giải quyết được thì cứ gọi cảnh sát như hôm nay là xong, lôi người thứ ba vào rất phức tạp, rất thú vị phải không?”
Kỷ Nam ngớ người, mắt chớp chớp, nuốt nước bọt, nhìn sang Dung Nham. Dung Nham lúc này cũng ngẩn người.
“Tôi...” Kỷ Nam ngượng ngùng lắc đầu. “Ừm... Em xin lỗi, em không có ý đó đâu anh hai...”
Diệp Mộc vẫn giữ nét mặt lạnh lùng, Dung Nham nào còn dám nói theo Kỷ Nam, im lặng không dám ho he. Nhìn vẻ mặt Kỷ Nam càng lúc càng ngại ngùng, Lý Nham không nhịn nổi, phì cười. Kỷ Nam quay đầu lại, tức giận nhìn ông xã.
“Đi thôi!” Tiểu quái thú máu lạnh lên tiếng, Dung nhị thiếu gia lập tức quay mông theo sau. Ra khỏi cửa, Diệp Mộc khí thế bừng bừng nhảy lên vị trí người lái, bị Dung Nham lôi xuống, vứt vào ghế phụ bên cạnh.
Chiếc xe ra khỏi khu nhà, chạy dọc theo đường cao tốc, ánh đèn xe sáng rõ, con đường núi yên tĩnh chạy dài hun hút. Diệp Mộc vẫn không nói năng gì, Dung Nham mở nhạc, kéo cửa kính xe xuống. Lúc này, bên trái nhìn lên là bầu trời đêm cao rộng dọc theo dãy núi, bên phải là làn gió mát lành đang thổi vào năm năm ác mộng vừa qua.
Tần Tang nói anh hãy hạ thủ lưu tình, nhưng trước khi ở đây, anh chưa hề nghĩ đến chuyện sẽ có... tình gì đó với người con gái này. Bây giờ nghĩ kỹ lại, cô gái tiểu quái thú này đối với anh dường như chính là người nếu lúc nào không mang theo bên mình, lúc nào không ở trong tâm trí thì cảm thấy cuộc sống chẳng theo ý mình chút nào...
Đây là thứ tình gì vậy?
Số phận luôn biết cách âm thầm hết lần này đến lần khác tạo ra những sự trùng hợp, trên đỉnh núi đêm nay lại là một bầu trời đầy sao.
Diệp Mộc co chân lên, nằm trên capô, đôi mắt vô hồn lặng lẽ nhìn lên bầu trời. “Dung Nham!” Cô gọi người đang ngồi cạnh mình. “Nói cho em về chuyện của anh và Kỷ Nam đi... Tại sao anh lại đối tốt với chị ấy như vậy, gọi lúc nào tới lúc đó? Chị ấy đã kết hôn rồi mà.”
Dung Nham ngồi đó, một chân co lên, tay gác lên xe, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay. Anh rít một hơi, làn khói nhả ra ngay lập tức bị gió thổi tan biến. Anh và Tiểu Tứ ư? Những chuyện ấy đã quá lâu rồi, không còn nhắc đến, anh cũng sắp quên rồi.
“Anh đối với ai chẳng tốt như vậy, gọi lúc nào đến lúc đó. Nếu không tin, em thử xem.”
“Đừng giả vờ nữa... Em đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung trong ví của anh. Trong bức ảnh, có một cảm giác anh và chị đến hơi thở cũng cùng một nhịp, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay.
Dung Nham cảm thấy cách nói của cô rất thú vị, bật cười: “Anh quen cô ấy từ rất nhiều năm trước, dạy cô ấy quyền cước và bắn súng, cho cô ấy tới trường học võ, đem cô ấy theo bên mình, cùng làm ăn, rồi kéo cô ấy vào Lương Thị. Sống cùng nhau lâu như vậy, có thể không giống được sao?”
“Thế tại sao cô ấy lại rời bỏ anh để cưới Lý Nham?”
“Có lẽ bởi vì lúc đó thế giới của cô ấy chỉ có anh, nhưng anh lại có một thế giới khác. Năm năm trước, khi cô ấy muốn rời bỏ anh, anh suýt đã đánh chết Lý Nham... Tiểu Tứ đến cầu xin anh, khóc lóc thảm thiết, anh không thể nhẫn tâm, nên đã để cô ấy ra đi.” Dung Nham mặc chiếc sơ mi màu đen gọn gàng, cà vạt đã nới lỏng, cúc áo cũng cởi ra vài chiếc, toát lên vẻ gợi cảm rất quý tộc, bất cần đời. Cũng chiếc áo sơ mi đen như thế này, Diệp Mộc đã từng nhìn thấy Trần Ngộ Bạch mặc. Ngoại trừ An Tiểu Ly ra, những người bên cạnh không thể không cảm thấy ớn lạnh.
Nhưng lúc này, Dung Nham vừa cười vừa nói những lời này, khiến Diệp Mộc đang ngồi cạnh nhận ra cảm giác hạnh phúc giống như An Tiểu Ly... Một người đàn ông lạnh lùng, trác việt như vậy nguyện cởi bỏ lớp vỏ băng giá và dịu dàng, mềm mại vì một người phụ nữ, đó là sự tận hưởng mới tuyệt vời làm sao!
Dung Nham dụi đầu thuốc, ném ra xa: “Mộc Mộc, Tiểu Tứ không phải là không quên được anh, không phải làm vướng bận anh, thậm chí không phải là dựa dẫm. Chỉ là cô ấy sợ rằng anh nghĩ cô ấy không cần anh... Giữa anh và cô ấy, cảm giác không cần với người kia là điều rất nghiêm trọng.''
“Còn nghiêm trọng hơn cả việc dằn vặt anh suốt năm năm sao?” Dáng vẻ Diệp Mộc bình thản. “Cũng không phải, anh và Lê Khanh Thần có một chân, anh có hậu bị đằng sau không tính.” Nhắc đến Lê Khanh Thần, nhớ đến anh cô ta, Diệp Mộc tức tối, tay bất ngờ vung lên, đẩy Dung Nham chút nửa ngã xuống khỏi capô.
Dung Nham chẳng hiểu gì, nghĩ rằng cái đẩy này của Diệp Mộc là do cô ghen tuông. Cảm giác ấy khiến anh vui hẳn lên, quay sang nhìn cô, cười tít mắt. Diệp Mộc tức giận quay mặt đi, trên chiếc capo, cô chọn một tư thế ngủ thoải mái nhất, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Gió trên đỉnh núi lúc nửa đêm lạnh đến thấu xương. Dung Nham ngồi bên cô đến nửa đêm, lấy chiếc áo choàng đắp cho cô, khẽ khàng bế cô vào trong xe, nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, cô vẫn ngủ rất say, trong khoảnh khắc ấy, Dung Nham nghiêng người, nghe thấy rõ ràng trái tim mình đang đập thình thịch.
Ngày hôm sau, Lê Cận Thần không tới công ty. Diệp Mộc ở trong studio theo dõi buổi ghi hình của Cylin và Trương Lâm. Một người vừa cùng Lâm Kinh Vũ trở về từ Nhật Bản sau show diễn lớn, tiếng tăm đang nổi. Một người đang được đồn là sẽ hát ca khúc chủ đề cho bộ phim bom tấn của năm của C&C - Vấn tình, tài năng nở rộ. Những ngày này, những người trong công ty đều nhìn Diệp Mộc với ánh mắt ngưỡng mộ.
Giữa giờ nghỉ của lần quay thứ ba, người dẫn chương trình Nhậm Bình Sênh đùa với Diệp Mộc: “Cô bạn nhỏ, cô phất lên rồi!” Diệp Mộc cười gượng: “Anh Nhậm, không đến mức ấy đâu!” Nhậm Bình Sênh hất cằm về phía Cylin: “Mấy người bạn của anh đang hỏi thăm về cô bé kia, ý em thế nào?”
Diệp Mộc thấy rất vui! Trong cái giới này trước nay đều như vậy, những “người bạn” của Nhậm Bình Sênh hầu hết chẳng phải là những nhà sản xuất hay đạo diễn nổi tiếng, những công tử nhà giàu nứt đố đổ vách sao? Loại người này không giống như các sao nam, kéo vào một chỗ là có thể có scandal. Đến lúc đó chẳng có lấy một kẻ có thực lực, thậm chí chẳng thể thoát ra.
“Anh xem cái này... tôi không hiểu lắm. Hay là để tôi về suy nghĩ thêm?” Diệp Mộc thăm dò. Nhậm Bình Sênh cười điềm nhiên: “Ăn cây nào thì rào cây ấy, tôi hỏi cô, cô còn phải hỏi ai nữa?”
Diệp Mộc cảm thấy rất gượng gạo. Nữ hoàng tiệc tùng cũng đang ghi hình gần đó thướt tha lướt đến: “Hai người đang thì thầm bàn mưu tính kế gì vậy?”
Nhậm Bình Sênh cười với Diệp Mộc, nụ cười thật nhiều ý nghĩa, quay người bước đi. Diệp Mộc thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ nữ hoàng tiệc tùng: “Cảm ơn!”
“Chị ít qua lại với hắn ta thôi.” Nữ hoàng tiệc tùng thì thầm bên tai Diệp Mộc. “Hắn chẳng phải người tốt đẹp gì đâu.”
Hai người đang nói chuyện thì rất nhiều ánh đèn flash bất ngờ lóe lên bên khu vực dành cho các phóng viên. Diệp Mộc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trương Lâm lúc này không hiểu vì sao lại đứng cạnh tiểu thiên hậu Lô Căng, đang tạo dáng, chụp ảnh nhìn như hai chị em.
Trần Phái Phái mặc một bộ voan màu nhạt đứng gần Lô Căng, nhìn về phía Diệp Mộc, cười tươi như hoa. Diệp Mộc thấy tức giận, trừng mắt, nhưng lại bị cái khí thế của cô ta đánh bật trở lại.
Trước mặt mọi người, Lô Căng không cố tỏ ra chảnh, đứng so vai với Trương Lâm, nụ cười cũng có vẻ thân thiện. Chỉ có điều cánh tay phải của cô luôn giơ ra phía sau ôm lấy cổ bên phải, cố hết sức để ưỡn người, che mất hơn nửa người Trương Lâm, khiến cho đám nhà báo như được uống thuốc tăng lực mà chụp liên hồi bộ ngực của cô ta, Trương Lâm nhất thời bị bỏ mặc, mặt bối rối. Đây chẳng phải là giở trò với mình sao? Diệp Mộc cười khẩy, được, tiếp chiêu!
Buổi tối, Cylin phải quay MV, Trương Lâm cũng phải ghi âm bài hát, Diệp Mộc nghĩ nếu đi cùng cả hai người cũng không thể chu đáo được, cuối cùng quyết định chẳng đi cùng ai, hẹn Dung Nham đi uống rượu.
Dung Nham rất dễ hẹn, mới bảy giờ hai người đã lượn lờ trên phố, tìm một quán ăn để tấp vào. Diệp Mộc nhìn qua nhìn lại chẳng muốn ăn thứ gì, đi qua rạp chiếu phim thấy có phim mới, liền bắt Dung Nham mua hai hộp KFC, rồi lại bắt anh xếp hàng mua vé. Đợi đến khi Dung Nham xuất hiện, không biết kiếm đâu ra hai chiếc vé, Diệp Mộc đang ngồi ở khu nghỉ, đã xử lý xong phân nửa số gà rán vừa mua.
Dung Nham mặt mày đau khổ: “Vẫn còn hơn nửa tiếng nữa cơ, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Diệp Mộc đưa cho anh số gà rán còn lại, chu chu miệng. Dung Nham vốn chẳng ưa mấy thứ đồ ăn này, quay mặt đi không nhận. Diệp Mộc giơ một cái cánh gà trước mặt anh như dỗ trẻ con, rồi bắt anh ăn. Dung Nham làm điệu bộ nước mắt giàn giụa: “Mẹ nói đây là đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
Diệp Mộc phì cười: “Mẹ cũng nói không được lãng phí đồ ăn, chỗ này là của con hết!” Dung Nham lặng lẽ ăn gà rán, trong lúc đó, chỉ thấy Diệp Mộc nhìn chiếc vé xem phim rồi lẩm bẩm: “Cái vé này thiết kế gì mà xấu thế, giám đốc cái rạp phim này chắc là một thằng ngốc rồi.” Dung Nham bị nghẹn, khẽ vỗ vỗ ngực.
Bước đến hành lang dẫn vào phòng chiếu, Diệp Mộc hiểu ra vì sao khi nãy Dung Nham lại có phản ứng như vậy. Những người mặc đồng phục của rạp chiếu phim đang đứng trước cửa phòng chiếu, qua tấm biển ghi tên trên ngực áo, có thể thấy từ giám đốc đến người phụ trách đều có mặt. “Chào anh, Tổng giám đốc Dung!” Mọi người ai nấy đều cúi một góc chín mươi độ, chào hỏi lễ phép. “Cảm ơn anh đã đến thăm!”
Diệp Mộc đã hiểu, nửa cười nửa không quay lại nhìn, Dung Nham bị cô nhìn đến đổ mồ hôi, vẫy vẫy tay ra hiệu mọi người mau chóng tản ra.
“Khụ khụ...” Mọi người đã đi hết, hành lang lại yên tĩnh, Dung Nham hắng giọng. “Anh quên mất, rạp chiếu phim này thuộc sở hữu của Lương Thị, đã lâu không đến đây, quả là rất lâu rồi...” Nói xong, anh cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực, nhẹ nhàng đi trước.
Sau khi ngồi xuống, Dung Nham càng gượng gạo hơn, trong căn phòng bình thường có sức chứa một nghìn người này bây giờ chỉ có hai người bọn họ. Chiêu tán tỉnh rất điêu luyện này mang lại một kết quả không như mong đợi. Đặc biệt là, người bị tán tỉnh kia thỉnh thoảng lại liếc về phía anh với ánh mắt lo lắng.
Chương 19: Nhẹ lòng
Bộ phim Vấn tình được nhà biên kịch nổi tiếng Tần Tang chấp bút, có chủ đề xuyên không và phản xuyên đang rất hot. Thêm vào đó là hai thế lực hùng mạnh C&C và Lương Thị đứng đằng sau, mật độ tuyên truyền so với các bộ phim lớn khác cũng chưa từng có tiền lệ. Quá trình quay vẫn chưa kết thúc nhưng đã thu hút được sự quan tâm cao độ của rất nhiều giới.
Nữ diễn viên chính Lâm Kinh Vũ và nam diễn viên chính Trần Nguyên đều là những diễn viên nổi tiếng bậc nhất ở thời điểm hiện tại, số lượng fan không kể hết. Vai diễn phụ số một do tiểu thiên hậu Lô Căng đảm nhiệm, trở thành một trong những hiện tượng đáng chú ý nhất của bộ phim. Vai diễn phụ số hai Vương Hề Lâm do thời gian nửa năm trở lại đây xuất hiện bên cạnh Lâm Kinh Vũ trong các chương trình và phát ngôn với mật độ dày đặc nên ngày càng được biết đến, sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển.
So với những nhân vật nổi tiếng ở trên, người hát ca khúc chủ đề cho Vấn tình - Trương Lâm càng nhận được nhiều sự quan tâm. Một mỹ nhân, minh tinh thế hệ mới có ngoại hình được so sánh với Lâm Kinh Vũ, tươi mới như một đóa hoa hồng đẫm sương đêm. Cô không dựa vào ngoại hình xinh đẹp để đi lên mà chọn âm nhạc làm cách thức thể hiện, xuất hiện trước công chúng với hình tượng mạnh mẽ như lời tuyên bố: “Tôi không chỉ là một bình hoa di động.”
Những việc kể trên đương nhiên đã qua sự tính toán kỹ lưỡng của Diệp Mộc. Con rồng lớn mạnh C&C kết hợp với thế lực sở tại mạnh nhất, đánh vào thương hiệu Lương Thị, cùng nhau hợp tác, các tờ báo lớn đã được sắp xếp đâu vào đấy từ lâu. Trương Lâm giành được cơ hội hát ca khúc chủ đề đã lan truyền thành câu chuyện cảm động về thiếu nữ, thiên tài âm nhạc gặp được người phát hiện tài năng xuất chúng. Đồng thời C&C tuyên bố sẽ đầu tư mạnh tay vào MV ca khúc chủ đề của Trương Lâm, do nhà biên kịch của Vấn tình đích thân giám sát, khách mời đặc biệt là Mars - đệ nhất thiên vương trong thế giới giải trí cùng ngôi sao nổi tiếng Trần Nguyên của C&C, họ diễn hai vai nam chính, cùng với vai nữ chính thể hiện một câu chuyện tình yêu tiền thế kim sinh, ai oán, cảm động...
Điều đó có nghĩa Trương Lâm sẽ trở nên nổi tiếng cùng với ca khúc chủ đề của Vấn tình. Trong lòng mọi người ai nấy đều biết.
Nhưng điều mà họ không biết đó là, tài nữ bí ẩn Trần Hiểu Vân - người dẫn chương trình, DJ, nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng của thành phố C đã đích thân ra tay, viết một single cho Trương Lâm. Nội dung single là câu chuyện chân thực về sự ra đi của người chị như hình với bóng của Trương Lâm, nói lên tình cảm chị em và nỗi đau chia lìa người thân cảm động lòng người. Quá trình làm single được một đội ngũ cùng làm việc nhiều năm với Trần Hiểu Vân tự tay lo liệu, chất lượng đỉnh cao. Đến nay, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi khi Vấn tình tạo ra một cơn chấn động từ Bắc chí Nam, cùng với đó, làn gió đông sẽ đưa Trương Lâm nổi như cồn. Trương Lâm sắp nổi tiếng rồi, Diệp Mộc biết rõ điều đó.
Cùng lúc đó, nhiều việc khác thường trong nội bộ ban lãnh đạo công ty liên tiếp xảy ra. Tin tức đầu tiên được lan truyền khắp công ty là giám đốc và phó giám đốc vì chuyện cá nhân mà xích mích, dẫn tới việc âm thầm tranh quyền đoạt lợi nhiều năm giờ đây trở thành chơi ván bài lật ngửa. Sau đó, Trần Phái Phái bất ngờ bỏ công việc đang làm, có tin đồn rằng cô ta liên quan đến cuộc đấu của huynh đệ Lê gia.
Diệp Mộc định nhắn cho Lê Cận Thần hỏi xem sự tình ra sao, dù sao cũng đã có một thời gắn bó, chuyện đàn ông thay lòng đổi dạ là chuyện thường ngày ở huyện, nghĩ đến thời gian từng ngọt ngào, hai người họ cũng có thể miễn cưỡng trở thành bạn bè. Nhưng nghĩ lại, những lời cay nghiệt cô cũng đã nói, bây giờ lại quan tâm đến anh ta bằng những lời lẽ tốt đẹp, như vậy chẳng phải chứng tỏ bản thân chẳng ra sao?
Hơn nữa Cylin và Trương Lâm đều đang có nhiều việc cần cô giải quyết.
“Dung Nham!” Diệp Mộc nghe thấy đầu bên kia có tiếng saxophone vọng tới, cô mỉm cười. “Anh đang ở quán rượu à?”
Dung Nham “ừm” một tiếng: “Em có tới không?”
“Không được đâu, hôm nay em bận lắm.” Diệp Mộc từ chối. “Em muốn nói với anh một chuyện, bây giờ anh có tiện nghe không?”
“Em nói đi.” Dung Nham nói nhẹ nhàng, ngửa cổ uống hơn nửa cốc rượu. Với em, anh còn có thể có gì không tiện sao?
“Hợp đồng của Trương Lâm sắp phải ký rồi, nó vẫn chưa tròn mười tám tuổi, anh là người bảo hộ của con bé, lúc ký hợp đồng anh phải có mặt.”
“Anh biết rồi, tới lúc đó anh sẽ có mặt.” Dung Nham cố gắng kiềm chế giọng nói đặc biệt bình thản.
“Vậy được rồi... Em đi làm việc đây. Bye anh!” Diệp Mộc nhận ra phần nào rằng anh cố tình như vậy, cẩn thận cúp máy.
Khi Dung Nham nghe điện thoại, Kỷ Nam im lặng, tựa vào chiếc bàn bày đầy lạc, vừa ăn vừa căng tai nghe hai người họ nói chuyện. Dung Nham ngắt điện thoại, bực bội vứt điện thoại lên bàn, cô vươn người nhìn, chỉ thấy trong phần nhật ký cuộc gọi có ghi một cái tên rất ấn tượng: “Tiểu quái thú.”
Kỷ Nam với tay cầm chiếc điện thoại đưa lại cho anh, Dung Nham nhìn rồi ngửa cổ uống cạn cốc rượu. “Anh hai!” Kỷ Nam khoác tay anh. “Anh làm sao thế?”
“Làm sao cái gì?” Dung Nham trả lời cô như chẳng có chuyện gì xảy ra, nghĩ ngợi rồi nhếch miệng cười, nói móc: “À... Anh bị mẹ vợ ức hiếp nên trong lòng không vui.”
Mẹ chồng Kỷ Nam là chủ nhiệm vừa về hưu của hội Liên hiệp phụ nữ thành phố C, máu nóng trong người không có chỗ nào để xả, cộng với việc muốn đào tạo một cô con dâu đạt một trăm điểm, Kỷ Nam là nữ đóng giả nam nhiều năm, thói quen hằng ngày không thể tránh khỏi mạnh chân mạnh tay, vì thế giữa mẹ chồng nàng dâu không tránh khỏi những khúc mắc. Do yêu cầu công việc, Lý Nham thường xuyên phải đi công tác xa, vừa về đến nhà đã đối diện với cuộc chiến tranh giữa mẹ và vợ, Kỷ Nam sức lực tràn trề, quyền uy ghê gớm, anh theo phản xạ đã đứng ra bảo vệ bà mẹ chẳng có chút phòng vệ nào của mình. Kỷ Nam cảm thấy mình đã phải chịu một nỗi ấm ức thấu trời xanh, ngay lập tức lửa giận bốc lên, vì thế hai vợ chồng đã xảy ra chiến trận.
Kỷ Nam lắc đầu: “Về sau sẽ không thế nữa... Có thì cũng không tìm anh.”
Dung Nham bật cười: “Bị con tiểu quái thú ấy dọa sợ rồi sao?”
Kỷ Nam đang bóc lạc cho vào miệng, nghĩ lại vẻ mặt lạnh băng của Diệp Mộc tối hôm ấy, tay bỗng run run, đánh rơi một hạt, mỉm cười: “Anh Dung nói anh và cô ấy đã thành, xem ra có vẻ đúng là thật rồi!”
“Không.” Dung Nham cười đau khổ. “Cô ấy và anh trai của Lê Khanh Thần đang là một đôi mà.”
Kỷ Nam “ồ” một tiếng dài: “Có nghĩa là, nếu anh phải ra tay tung đao cướp tình thì ngay lập tức sẽ hủy diệt hai anh em nhà họ... đúng không? Việc này có vẻ không được đạo đức cho lắm...”
“Mối quan hệ giữa anh và Lê Khanh Thần không liên quan đến tình cảm, không phải là vấn đề quá lớn. Thế lực của Lê gia có lớn đến mức nào thì đây cũng là địa bàn của chúng ta, anh không lo chuyện này.” Dung Nham bức bối rút một điếu thuốc, châm lửa, rít một hơi, im lặng một hồi, rồi lại rót đầy cốc rượu. Tiểu Tứ!”, anh xoa xoa huyệt thái dương. “Em thử nói xem, nếu anh và Diệp Mộc thành một đôi, liệu có khi nào cô ấy cũng trở thành em thứ hai không?”
Kỷ Nam khựng lại một giây. Những điều này từ trước đến nay là chủ đề cấm kỵ, hôm nay Dung Nham có thể nhắc lại chuyện cũ một cách thoải mái như vậy, mặc dù cô khá rộng lượng, nhưng cũng cảm thấy có chút bất ngờ.
“Không đâu!” Sau giây phút bất ngờ ấy, Kỷ Nam nhẹ nhàng nói. “Anh hai, cô ấy và em không giống nhau. Anh đã do dự về cô ấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ không giống em.” Cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào Dung Nham, giọng nói rất nghiêm túc. “Nếu anh cũng do dự về em như thế này, em sẽ không bao giờ rời xa anh.”
Nếu như ngày ấy, anh cũng do dự về em như hôm nay anh do dự về Diệp Mộc, thì tại sao em lại không thể tình nguyện chờ đợi thêm mười năm nữa chứ? Nếu như ngày ấy anh nói với em rằng chỉ cần chờ thêm năm năm nữa là anh sẽ trở về thì tại sao em lại phải chịu đựng nỗi đau đớn mà buông tay chứ? Yên tâm, cô ấy sẽ không là em thứ hai đâu, bởi vì trước em, anh chưa bao giờ nếm trải sự mất mát. Nhưng trước khi cô ấy đến, anh đã đánh mất người yêu anh vô cùng là em, vì thế những điều ngày ấy anh không hiểu, hôm nay anh đã khắc cốt ghi tâm. Tiểu quái thú ấy của anh sẽ không trở thành một Tiểu Tứ thứ hai.
Dung Nham cúi đầu, một lúc lâu sau anh ngẩng lên, đưa tay ra khẽ nâng cằm Kỷ Nam: “Tiểu Tứ... anh xin lỗi!”
“Những chuyện giữa chúng ta đã sớm trả xong rồi, anh vẫn không hiểu ư?” Kỷ Nam cười thoải mái. “Thế này rất tốt, về sau em không cần phải tốn công để ý đến anh nữa rồi.”
“Nhưng anh vẫn phải tốn công để ý đến em.” Dung Nham cười dịu dàng. “Tiểu Tứ, có chuyện gì em cứ đến tìm anh, anh là anh hai của em, tuy rằng... anh cũng khá là sợ cô tiểu quái thú kia.”
“Đừng!” Kỷ Nam xua tay. “Tới giờ rồi, em phải đi chợ mua đồ về nấu cơm đây, buổi chiều mẹ chồng em đến kiểm tra. Anh hai, em về đây.”
Dung Nham gật đầu, vẫy tay bảo chủ quán rượu mang đến một hộp giấy hình vuông đẹp mắt, đặt vào tay Kỷ Nam: “Đây là loại bánh Mousse mới ra.” Anh xoa xoa tóc cô theo thói quen, đầy yêu thương như ngày nào. “Cho em mang về để lấy lòng mẹ chồng đấy!”
Kỷ Nam làm mặt quỷ đáng sợ, nhảy từ trên chiếc ghế cao xuống, cầm chiếc hộp bước ra ngoài. Cái bóng gầy gầy xương xương ấy dần mờ đi trong ánh sáng ngoài cửa ra vào, và giống như những vết thương lòng đang dần tan đi trong trái tim ai đó. Đây là câu chuyện về mối tình sâu đậm và sự mất mát thời trai trẻ, Dung Nham đã say sưa đắm chìm trong đó năm năm. Nhưng hôm nay anh đã tỉnh lại, để chờ đợi một đóa hoa đang cựa mình hé nở.
Chương 20: Bối rối
Nếu biết sẽ chạm mặt Lê Cận Thần, Diệp Mộc sẽ không bắt Dung Nham dừng xe, chạy xuống ăn món đậu phụ thối một tệ ba miếng bên lề đường ấy.
Lúc này, chính mắt cô nhìn thấy Lê Cận Thần đi từ phía đường đối diện sang, trên tay vắt một chiếc áo choàng màu đen. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, cổ áo và cúc áo được mạ một lớp màu vàng. Nửa tháng không gặp, anh gầy đi trông thấy, gió thổi qua, chiếc sơ mi trắng ép sát vào người tạo nên cảm giác mong manh đến mức gió có thể thổi bay, khiến người khác xót xa. Nhưng cảm giác mong manh khiến người khác xót xa ấy ngay lập tức biến mất không dấu vết khi bóng dáng Trần Phái Phái hiện ra ngay sau anh.
Tay trái Diệp Mộc lúc này đang cầm một chiếc đĩa giấy, tay phải cầm chiếc xiên đậu phụ siêu thối siêu ngon siêu rẻ, trong miệng đang ngậm một miếng nóng hổi, nhả ra thì không kịp nừa rồi, thế là đành phải ngậm lấy nó một cách khó chịu.
Ánh mắt lạnh lùng và từ tốn của Lê Cận Thần lướt về phía trước, khi vô tình lướt đến Diệp Mộc, bất ngờ khựng lại, nóng bừng. Anh bất giác bước chậm lại, Trần Phái Phái sinh nghi, nhìn theo ánh mắt Lê Cận Thần, thấy Diệp Mộc, mặt cô ta cũng biến sắc, sau đó gượng gạo trở về bình thường như không có chuyện gì.
“Trùng hợp quá!” Nụ cười của Trần Phái Phái rất thân thiện, cô ta đứng trước mặt Lê Cận Thần, chắn góc nhìn của hai người. “Diệp Mộc, cô cũng tới chỗ này tập luyện sao?” Cô ta chỉ về phòng tập thể hình phía sau lưng Diệp Mộc.
Diệp Mộc cố kìm cơn bỏng rát, nuốt miếng đậu phụ thối vừa chao qua một chảo đầy dầu nóng vào bụng, lưỡi nóng ran, mỉm cười rồi lắc đầu. Lê Cận Thần đứng sau Trần Phái Phái, vẫn im lặng nhìn cô, ánh mắt ấy... Biết rằng từ nay là sự bất lực biển trời cách biệt, trong trái tim Diệp Mộc dội lên từng cơn sóng.
Trần Phái Phái rõ ràng cũng chẳng dễ chịu gì, miễn cưỡng cười nói vài câu xã giao, rồi cô ta quay mặt ra hiệu cho Lê Cận Thần, ý là có thể đi được rồi. Nhưng Lê Cận Thần vẫn chăm chăm nhìn Diệp Mộc, rút chiếc khăn mùi xoa từ trong túi áo lặng lẽ lau từng chút, từng chút những mảnh đậu dính trên khóe miệng cô.
Diệp Mộc quay đi, Trần Phái Phái cũng không chịu đựng thêm được nữa, quay mặt đi chỗ khác. Khung cảnh ấy quả thật trớ trêu, cả ba người đều mang bi kịch của riêng mình.
Chính vào lúc này, Dung Nham xuất hiện, không một tiếng động tiến lại gần Diệp Mộc, nhẹ nhàng quàng tay qua vai cô, khẽ khàng xoay mặt cô lại, ngón tay anh ấm áp, cẩn thận lau sạch những miếng vụn đậu dính trên môi cô, sau đó khẽ xoa xoa lên khóe miệng cô.
Một chuỗi những hành động vừa rồi của anh hoàn toàn không để ý gì đến hai người còn lại, nhờ thế Diệp Mộc lúc này đang cảm thấy gượng gạo và đau đớn, ngay lập tức có cảm giác gần gũi đến vô hạn. Cô không cần nhìn sắc mặt của Lê Cận Thần và Trần Phái Phái, khẽ giật giật gấu áo Dung Nham, quay người, bước theo anh rời đi.
Bọn họ phải tới buổi phát hành album nhạc Vấn tình đầu tiên của Trương Lâm trong bộ phim cùng tên. Suốt cả quãng đường im lặng, khi sắp tái nơi, Dung Nham bất ngơ trầm giọng hỏi Diệp Mộc: “Em và Lê Cận Thần đã xảy ra chuyện gì?”
“Ừm!” Diệp Mộc nhìn ra ngoài cửa xe, nghĩ vẩn vơ, quay đầu lại cười, giọng nói bình thản. “Dung Nham, chắc em không trở thành chị dâu anh được rồi.” Dung Nham im lặng trong giây lát, khi lên tiếng, anh cố gắng để giọng mình bình thường nhất có thể, nhưng vẫn không giấu được niềm vui: “Ừm, cũng không đến nỗi!” Diệp Mộc vẫn đang buồn bã nên không nghe ra có điều gì bất thường.
Sau khi xuống xe, bọn họ theo cửa sau vào hội trường, bước qua con đường dài hun hút, Diệp Mộc nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo của giới truyền thông, chợt cảm thấy sốt ruột. Dung Nham đưa cho cô một lọ thông mũi mình từng dùng, cô hít nhiều đến phát nấc.
Dung Nham thấy rất buồn cười nhưng không dám thể hiện ra ngoài, nhìn cô giống như một con gà trống gáy lên từng tiếng, từng tiếng đau khổ, hơi thở hỗn loạn vì lo lắng ấy là mùi vị mà chính anh từng trải qua.
“Diệp Mộc!” Dung Nham kéo tay cô, trong hành lang vắng không một bóng người, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang lo lắng, bồn chồn của cô, trầm giọng hỏi nghiêm túc: “Em ở bên anh có được không?” Phía trước là một rừng các nhà báo, tiếng tanh tách và ánh đèn flash lóe lên sáng rực. Diệp Mộc ngăn cách với cái thế giới ồn ào qua một cánh cửa mỏng manh, chỉ cần đẩy ra là các diễn viên sẽ lao ùa đến, tung hoa chúc phúc cho cô và người con trai đã thổ lộ với cô. “Em...” Diệp Mộc nói được một từ rồi im lặng.
Dung Nham bật cười: “Bị làm cho giật mình rồi đúng không?” Anh cúi đầu mỉm cười, day day trán cô. “Bây giờ đã hết nấc chưa nào?” Lòng Diệp Mộc như rung lên, từ xấu hổ chuyển sang tức giận, lườm anh một cái cắt mặt, không những không nấc nữa, lúc này cô cũng chẳng thấy lo lắng, bước từng bước dài về phía trước.
Dung Nham từ tốn bước theo sau tiểu quái thú đang nộ khí ngút trời, nụ cười trên gương mặt chỉ có thể dùng từ “tươi rói” để miêu tả.
“Xin chào các bạn khán giả trên toàn quốc! Tôi là Trần Hiểu Hứa xinh đẹp! Sau đây tôi muốn tiết lộ cho các bạn một bí mật, người dẫn chương trình của đài phát thanh thành phố C, MC chương trình LIVE Vân Tri Hiểu đang hot nhất hiện nay, nhà sản xuất âm nhạc có đôi tay phù thủy, nhạc sĩ và còn… à à à! Và còn là tác giả của hai mươi cuốn sách bán chạy nhất… Còn gì nữa nhỉ? Thôi, không cần quan tâm nữa, mọi người hãy đến chiêm ngưỡng Trần Hiểu Vân nào!” Khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp như một đóa hoa của Hiểu Hứa xuất hiện trong đoạn video, ống kính rung rung rất không chuyên nghiệp, khuôn mặt rất bình thường của Trần Hiểu Vân xuất hiện qua đoạn video có thể thấy rõ cô ấy đã uống khá nhiều, hai má ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, vẻ mặt rất hưng phấn.
“Hi! Xin chào các bạn, tôi là Trần Hiểu Vân!” Giọng nói quen thuộc làm mê đắm người dân của thành phố C ấy bất ngờ xuất hiện với ngoại hình không lấy gì làm nổi bật, cho dù Diệp Mộc và Trần Hiểu Vân đã quen nhau những mười năm, cô vẫn không khỏi cảm thấy bất ngờ. “He he, tiếp sau đây là tiết mục phỏng vấn!”, dáng vẻ tràn đầy sức sống của Trần Hiểu Hứa cho thấy tâm trạng hoan hỉ: “Do chính bản mỹ nữ đích thân phỏng vấn...”
Ống kính rung rung, có thể nhìn thấy đó là một căn phòng đẹp như cung điện của công chúa, ống kính hướng về bức tường treo đầy những bức ảnh nghệ thuật, zoom gần, đó là những bức hình tuyệt đẹp, vô ưu vô lo của Trần Hiểu Hứa xinh đẹp, trẻ trung.
Đoạn video này được tung lên W chưa đến hai ngày đã lập tức trở thành video có trên một triệu lượt view, nội dung đều là trò nghịch ngợm của hai chị em sau khi uống rượu. Một trong những điểm đáng chú ý nhất đương nhiên là Trần Hiểu Vân từ trước tới nay không lộ mặt trước công chúng, mấy ngày gần đây, những topic bình luận trên W rất nhiều, đa phần đều cùng chung ý kiến, lúc đầu nghe giọng của Trần Hiểu Vân cứ nghĩ đó phải là một tuyệt thế giai nhân, chẳng ngờ lại có ngoại hình bình thường đến vậy, thần tượng hoàn toàn sụp đổ...
Nhưng điểm đáng chú ý thứ hai liên quan trực tiếp tới Diệp Mộc đó là, trong đoạn video nói trên, Trần Hiểu Vân đã nói một đoạn rất dài, từ ngữ hoa mỹ, thổ lộ sự đau khổ và hạnh phúc khi yêu thầm một người nào đó. Khi Hiểu Hứa cười hì hì và hỏi người đó là ai, Trần Hiểu Vân rõ ràng đã say mèm, chẳng buồn giấu giếm, trả lời ngay: Hồ Kha. Cùng lúc đó trên W xuất hiện một bức ảnh của Hồ Kha, chàng tiểu vương tử tóc mì tôm Hồ Kha đang nắm tay Trần Hiểu Vân bước vào một trung tâm giải trí, còn tay kia khoác tay một người, tuy rằng chỉ nhìn thấy một nửa khuôn mặt, nhưng thân hình thon thả kia, khuôn mặt xinh đẹp kia thì chính là Trương Lâm chứ không phải ai khác.
Gần đây Trương Lâm đang nổi, các phóng viên đương nhiên chỉ cần nhìn là nhận ra. Và thế là cơn sóng này ngay lập tức được thổi phồng lên, từ “MC chính của chương trình Vân Tri Hiểu, nhà sản xuất âm nhạc nổi tiếng Trẩn Hiểu Vân lộ diện khuôn mặt thật” cho tới “Tài nữ số một của thành phố C – Trần Hiểu Vân tiết lộ đang yêu thầm một công tử nhà giàu vừa từ nước ngoài trở về”, tiếp đến là “Trần Hiểu Vân tiết lộ bị một nữ nghệ sĩ mới vào nghề ngáng chân cướp tình yêu”... Một loạt tin tức gây sốc, đến mức album nhạc phim Vấn tình vừa mới phát hành của Trương Lâm cũng theo đó mà cháy hàng.
Diệp Mộc vứt bỏ một mớ công việc đang chờ giải quyết gấp, lao đến nhà họ Trần. Người mở cửa là ông bố dễ tính của Trần Hiểu Vân, ông cẩn thận nhìn ngó xem đằng sau Diệp Mộc có cái đuôi nào bám theo không, xác nhận đã an toàn, ông kéo cô vào trong nhà.
Trần Hiểu Vân không có nhà, hai ông bà Trần và Trần Hiểu Hứa đều ngồi trong phòng khách. Hai ông bà mặt mày đau khổ, Hiểu Hứa hôm nay không trang điểm, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Diệp Mộc kéo Hiểu Hứa vào trong phòng hỏi cho ra nhẽ vừa hỏi một câu Hiểu Hứa đã khóc thút tha thút thít, nói có lỗi với chị, một lúc lâu sau không dám thò mặt ra. Diệp Mộc sốt ruột: “Thế chị em bây giờ ở đâu?”
Hiểu Hứa nức nở khóc: “Chị ấy... chị ấy đi tìm Vương Dịch rồi.”
“Ai cơ?!”
“Chính... em đã đưa cái video ấy cho cô ta... Cô ta là lãnh đạo ở W...” Hiểu Hứa cắn môi, nói lí nhí.
Bây giờ thì Diệp Mộc đã hiểu. Cách đây hai tháng, W có sự thay đổi, sự cạnh tranh trong ban lãnh đạo vô cùng ác liệt. Cách thức cạnh tranh là thông qua một loạt các cuộc thi quyết sinh quyết tử, thông qua một công thức chết tiệt tính trên số lượng click và số lượng link share, tổng kết lại, ai có thể tạo ra những tin lá cải nóng hổi, làm không khí náo nhiệt, nâng cao số lượng truy cập... thì phần thắng sẽ thuộc về người đó.
Các tờ báo giải trí lớn ở thành phố C đều coi W như một mảnh đất màu mỡ, và thế là lần này các tay săn ảnh lão làng cùng những phóng viên giải trí mới vào nghề kết hợp, chỉ vì một vị trí lãnh đạo chết giẫm mà chuyện thất đức nào cũng có thể làm.
Diệp Mộc tức nên mất bình tĩnh, lúc đó chỉ muốn cho Hiểu Hứa một cái bạt tai. Nhưng con bé được bà chị bao bọc quá cẩn thận, vốn dĩ không hiểu chuyện, sự bối rối, lo lắng trong ánh mắt trong sáng, vô tội kia khiến Diệp Mộc không nỡ ra tay.
Rời khỏi Trần gia, Diệp Mộc gọi điện cho Ô Long Trà, không lâu sau liền biết được địa chỉ tờ báo Vương Dịch đang làm việc. Cô gọi một chiếc taxi tới đó, đứng trước cửa tòa soạn, nhìn thấy chiếc BMW mini màu xám của Trần Hiểu Vân lao thẳng vào một chiếc xe Jeep màu xanh thẫm.
Diệp Mộc đưa tay ôm tai, kêu thất thanh, sau đó cô tất tưởi chạy đến bên chiếc xe, đôi tay run bắn dùng lực kéo cửa trái chiếc BMW mini ra. “Hiểu Vân! Hiểu Vân!” Cô hét ầm ĩ, Hiểu Vân!”
Trần Hiểu Vân cố hết sức tháo dây an toàn, thở gấp, vừa bước xuống xe vừa chỉnh lại đầu tóc, hét lên với Diệp Mộc qua đầu chiếc xe đang bốc khói: “Diệp Mộc! Mình không sao!”
“Cô bị thần kinh à?” Tim Diệp Mộc đập nhanh chưa kịp trả lời, chỉ nghe thấy ai đó lên tiếng trước, bắt đầu chửi bới. Cô quay đầu lại nhìn, là chủ nhân của chiếc xe Jeep vừa bị đâm kia, một cô gái tóc ngắn xinh đẹp, thon thả.
Trần Hiểu Vân cười khẩy với người đối diện, ánh mắt sắc lạnh. Cô gái tóc ngắn kia nhận ra đó là Trần Hiểu Vân thì cười tươi như hoa: “Tôi đang không biết ai lại nóng nảy như thế! Hóa ra là tài nữ số một của thành phố C! Sao thế, chị bây giờ áp lực LIVE trường quay lớn quá nên muốn ra ngoài, hay là viết bài hát nhưng không tìm được cảm xúc nên phải phát tác ra?”
“Khốn kiếp!” Trần Hiểu Vân lạnh lùng chửi thề, giữ nguyên tư thế, khí thế bừng bừng.
Vương Dịch nổi tiếng ghê gớm, ngang ngược, lúc này mặt cũng như vừa bị giội một gáo nước lạnh. “Trần Hiểu Vân!” Cô ta cũng lạnh lùng. “Nể tình chúng ta cũng có chút gọi là đồng nghiệp, tôi không muốn tranh cãi với cô, cô mau cút khỏi đây!”
Trần Hiểu Vân rất nghe lời, bình tĩnh quay người vào trong xe, đóng cửa, sau khi lùi xe cô bất ngờ nhấn chân ga, lao về phía Vương Dịch đang đứng ôm vai trước mũi xe. Vương Dịch mặt thất sắc, vẫn may do bản lĩnh nghề nghiệp, nên cũng có thể coi là thân thủ nhanh nhẹn. Cô ta hốt hoảng trốn phía sau Diệp Mộc, chạy mấy vòng trốn chiếc xe BMW mini điên rồ. Chiếc xe Jeep của cô ta lại một lần nữa bị tông, cửa kính xe vỡ tan tành, một tiếng động lớn vang lên.
Trần Hiểu Vân từ trong xe bước ra, đi tới trước mặt Vương Dịch đang tái mét, nói giọng kẻ cả: “Vương Dịch, chúng ta đều là người làm báo, có nhiều chuyện không theo ý mình, tôi hiểu. Cô bôi nhọ tôi, tôi không nói gì, tôi sẽ tìm cơ hội cho cô biết. Nhưng nếu tôi còn nhìn thấy trên W nửa tấm ảnh hoặc tin tức gì về em gái tôi... thì lần sau chiếc xe tôi lái đến không phải là chiếc xe này đâu, cô hiểu chứ?”
Vương Dịch loạng choạng rời đi. Diệp Mộc đảo qua đầu xe, ra đứng cạnh Trần Hiểu Vân. Trần Hiểu Vân vốn dĩ luôn thẳng thắn, quay mặt sang cười ngượng ngùng với cô, sau đó bất ngờ khuỵu xuống bên cạnh chiếc xe. Diệp Mộc hốt hoảng đỡ cô dậy, hai người ngồi trượt xuống đất. Một đám người đông nghịt vây quanh lúc này cũng râm ran bảo nhau lùi lại, tạo thành một vòng vây vô nhân tính. Diệp Mộc cũng không có ý định nhờ sự giúp đỡ của đám đồng nghiệp của Vương Dịch này, cô đặt Trần Hiểu Vân ngồi ngay ngắn, rút điện thoại gọi 120[1]. Thế rồi một người là tài nữ số một của thành phố C, một người là quản lý đang dần nổi tiếng, uy phong ngồi trên chiếc xe cấp cứu rời khỏi.
[1] Số điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc.
Sự việc xảy ra trước cửa tòa soạn báo, đương nhiên tường thuật trực tiếp. Sau khi nghe được tin tức, Hồ Kha ngay lập tức tới bệnh viện, trên khuôn mặt màu nâu bộc lộ vẻ vô cùng lo lắng.
Diệp Mộc chắn cậu ta lại trước cửa phòng bệnh: “Cậu đừng vào vội, bây giờ cô ấy chưa chắc đã muốn gặp cậu.”
“Nhưng tôi muốn gặp cô ấy!” Hoàng tử mì tôm tức tối. “Cô ấy thế nào rồi?”
Diệp Mộc làm vẻ mặt nghiêm túc: “Bác sĩ nói không tốt lắm... Cứ chờ người nhà cô ấy đến rồi bàn tiếp, cậu cũng không làm được gì đâu.”
“Tất nhiên tôi làm được!” Hồ Kha nhảy dựng lên “Cái bệnh viện quỷ quái gì thế này? Đợi người nhà đến cái gì? Tôi chính là người nhà cô ấy đây! Các người có biết cứu người không thế hả? Tôi muốn chuyển viện, chuyển ngay bây giờ!” Cậu ta nói chuyện chẳng kiêng nể gì, chạy tới cửa phòng, nhìn ngó vào trong một lúc, chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy một đám chân, vội vã rút điện thoại, tức tối gọi người chuyển Trần Hiểu Vân đến một bệnh viện tư.
Một chàng Tom hiền lành là thế, phút chốc bị ép biến thành một Tôn Ngộ Không hoảng loạn, bất lực nhảy dựng lên, Diệp Mộc lập tức lao vào trong phòng, bịt miệng cười đến nỗi vai run lên bần bật.
Trần Hiểu Vân đang duỗi chân nhìn ống truyền nước, rồi lại nhìn trần nhà: “Diệp Mộc!” Khi nãy cô cũng đã nghe thấy. “Cậu muốn chết à?”
Diệp Mộc nói nghiêm túc: “Mình thấy cậu ta cũng không đến nỗi, chắc chắn là có ý với cậu. Hơn nữa, cậu kết hợp với con trai một ông chủ nhãn hiệu mì tôm đang phát lớn, quá tốt còn gì cậu sợ gì chứ?”
Trầu Hiểu Vân cười đau khổ: “Những câu này ngày trước mình thích nghe, nhưng bây giờ... cứ như xát muối lên vết thương của mình vậy. Hai mươi tuổi mình bước vào nghề, đến bây giờ cũng sắp mười năm rồi. Diệp Mộc, cậu biết rằng mình đã trải qua biết bao nhiêu việc, về tuổi tác, sinh lý, mình từ lâu đã không phải là người cùng lứa tuổi với Hồ Kha rồi. Huống hồ cậu cũng thấy rồi đấy, mình với cậu ta chưa có gì cả mà đã biến thành thế này rồi. Mình không hợp với cậu ta. Không thể bởi vì mình thích người ta mà dìm người ta xuống nước, đúng không?”
“Người dìm cậu ta xuống nước là Hiểu Hứa, không phải cậu.” Diệp Mộc bình tĩnh chỉ rõ.
Trần Hiểu Vân bật cười: “Diệp Tử... Hiểu Hứa có giết mình đi chăng nữa thì trước khi chết, viết di chúc mình cũng phải để lại toàn bộ tài sản của mình cho nó... Nó là em mình, mình nuôi nó lớn lên. Mình vất vả bao nhiêu năm nay, con bé là hy vọng duy nhất của mình.” Mặt Diệp Mộc nóng bừng, hắng giọng, quay mặt đi, bất ngờ nhìn thấy Trần Hiểu Hứa đang đứng ở cửa.
Hiểu Hứa vô tình nghe được những lời này của chị, xúc động đến mức không biết phải làm sao. Cô chạy đến bên giường bệnh của chị, khóc không thành tiếng, thề độc rằng từ nay về sau sẽ chăm chỉ học hành, không bao giờ nhắc đến ý định muốn vào ngành giải trí nữa.
Một bên hai chị em đang tình nghĩa mặn nồng, bên này Diệp Mộc kéo Trương Lâm xuất hiện cùng lúc với Hiểu Hứa sang một bên, hỏi: “Em đến đây làm gì? Sao không đeo kính râm và khẩu trang! Có bị đám nhà báo đứng ở cửa nhận ra không?”
“Bị nhận ra rồi... Em vẫn chưa quen lắm.” Trương Lâm lè lưỡi. “Em đến đây tìm chị, vừa lúc gặp Hiểu Hứa cũng tới nên cùng lên. Ôi, di động của chị sao lại không mở thế? Chị Sunny đang tìm chị, chị ấy không tìm được chị nên tới hỏi em. Phó giám đốc Lê muốn gặp chị.”
“Ừ, chị biết rồi. Lúc nãy chị gọi điện về công ty, Mộng Mộng đã nói với chị.” Diệp Mộc vỗ vỗ cô. “Một lúc nữa em nhớ đi ra bằng cửa sau nhé! Chuyện cái video, ai hỏi cũng không nói gì, nếu quả thật không thể trốn tránh được, em hãy nói là chẳng thân với Hồ Kha và Hiểu Vân... Nhớ kỹ này, nhất định không được nói nhiều!” Trương Lâm nghiêng đầu, khẽ gật gật, bước tới vỗ vỗ vào vai Hiểu Hứa đang khóc nức nở: “Đi nào, đi nào! Để cho chị Hiểu Vân nghỉ ngơi, cậu đừng khóc nữa! Cậu xem, nước mũi chảy ra rồi kìa, nhìn chẳng xinh đẹp chút nào hết...”
Full | Lùi trang 4 | Tiếp trang 6
Chúc các bạn online vui vẻ !