Chương 31: Chuyện cũ như mộng
Trần Tư Dao đi rồi, Giang Nhân Ly vẫn còn ngồi lại một lúc lâu. Cô không nói sai, nếu như Tả Dật Phi không rời bỏ cô, cô thực sự sẽ ở bên anh, vĩnh viễn sánh cùng trời đất, chân chính thề non hẹn biển. Cô thậm chí muốn cùng anh sinh dưỡng con cái, cô cho rằng, anh sẽ là người tốt nhất với cô trên thế giới này. Chính bởi vì chờ mong như vậy, cho nên cô mới bị té ngã từ trên tầng mây cao xuống đất.
Kết thúc năm thứ hai đại học, cô chủ động chia tay với Tả Dật Phi.
Không ai biết vì sao, tất cả tới quá đột nhiên. Những người quen biết hai người bọn họ không tin rằng bọn họ sẽ chia tay, cặp đôi trai tài gái sắc, môn đăng hậu đối như thế sao có thể chia ly? Bọn họ ở trường được coi là một đôi trời sinh, được rất nhiều chị em hâm mộ, nhưng bọn họ lại chia tay. Không quá ồn ào. Chỉ là một lời cô nói ra mà thôi.
Tả Dật Phi đương nhiên không đồng ý, Giang Nhân Ly không nói bất kỳ lí do nào để giải thích cho việc cô muốn chia tay. Cho nên anh không thể chấp nhận như vậy. Tình yêu của anh dành cho cô vô cùng sâu nặng.
Giang Nhân Ly không nói nguyên nhân, cho nên cô chỉ có thể trốn ở phòng ngủ không ra ngoài. Nhưng Tả Dật Phi lại cố chấp hơn cô tưởng. Anh chưa từng tranh cãi với cô điều gì, đương nhiên cũng không phải cô cố tình gây sự. Những anh cứ khăng khăng đứng chờ dưới cổng kí túc xá nữ, mỗi ngày đều đến đó từ sáng sớm, đến lúc tất cả khu nhà tắt đèn đi ngủ anh mới rời đi.
Cô xin nghỉ không đi học, anh cũng xin nghỉ.
Anh vẫn đứng ở đó, mưa gió đều không quản. Việc này khiến cho bạn học của cô giúp cô đi mua cơm cũng cảm thấy phiền phức, sau này bọn họ đều phản pháo, nói nếu cô không đi xuống gặp Tả Dật Phi thì sẽ bỏ đói cô.
Giang Nhân Ly bị mọi người bức mà phải xuống gặp Tả Dật Phi. Anh vẫn đang đứng đó, dáng vẻ khổ sở. Cô biết anh dù không chú ý quá nhiều đến trang phục nhưng tuyệt đối sẽ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, nhưng hiện giờ anh đang trước mặt cô vô cùng tang thương, ngay cả râu cũng dài hơn rất nhiều, thoạt nhìn như vậy thật là…
Cô cảm thấy đau lòng, nhưng cô cũng biết, vấn đề giữa bọn họ nhất định phải được giải quyết…
Bọn họ ngồi dưới hàng cây trong khuôn viên trường học.
Tả Dật Phi trong lòng rất sốt sắng muốn biết lý do, nhưng vẫn phải tự ép buộc bản thân cố gắng bình tĩnh, nghe cô chậm rãi nói.
Giang Nhân Ly trong lòng trăm mối ngổn ngang, nhưng không thể trốn tránh. Cô dũng cảm mở miệng: “Em có thai.”
Chỉ là ba chữ, nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang vang lên trong đầu Tả Dật Phi. Anh đã nghĩ tới vô số nguyên nhân, thậm chí có gì chưa tốt anh đều sẽ nguyện ý sửa đổi, chỉ cần có thể cùng cô một chỗ. Nhưng hiện tại, cô lại nói với anh, cô mang thai.
Bọn họ đều không phải là những người quá cởi mở, chưa từng đi quá giới hạn.
Bàn tay anh run rẩy, trong đầu thoáng hiện lên các loại tình huống, anh không tin cô sẽ sau lưng anh mà làm chuyện đó với người khác: “Sao có thể?”
Giang Nhân Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Sao có thể? Em cũng muốn biết.”
Cô đấm vào bụng mình, nước mắt không chịu thua kém mà trào ra: “Em không biết. Hắn là ai? Không biết hắn sao lại tới? Em cái gì cũng không biết.”
Cô mãi mãi nhớ kỹ hắn ta ôm chặt lấy cô, hắn nói: “Không biết thì không biết, không cần suy nghĩ, không cần hỏi.”
Ngay cả nguyên nhân Tả Dật Phi cũng không hỏi nữa, anh tin tưởng cô.
Cô gục đầu trong lòng anh khóc, sau đó nhìn anh: “Dật Phi, em sợ.” Cô xoa bụng mình: “Ở đây đã có một sinh mệnh, nó mỗi ngày đều lớn lên trong bụng em, em sợ, em thật sự rất sợ.”
Tả Dật Phi vỗ về cô, thấy tâm tình cô bình tĩnh rồi mới nói ra phương án giải quyết: “Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như em thích có con, như vậy thì cứ sinh nó ra thôi, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc nó,con em sinh ra nó cũng là con anh. Được không?”
Cô chẳng bao giờ nghe qua những lời yêu thương như vậy, trong nháy mắt, cô biết, đây chính là người mà cô lựa chọn.
Cô vẫn quyết định không giữ lại đứa bé. Cô không muốn sinh con người khác. Cô muốn cùng anh trở thành người một nhà, cô muốn sinh con của hai người bọn họ.
Tả Dật Phi khuyên cô rất nhiều, anh nói anh thực sự không ngại, cũng là thực sự yêu đứa trẻ này. Cô tin anh, anh nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì không muốn cô mạo hiểm mạng sống.
Nhưng cô vẫn kiên định đi bệnh viện, anh đi cùng cô. Cô rõ ràng còn chưa đi vào phòng phẫu thuật nhưng sắc mặt anh đã trắng bệch.
Nhưng cô không hối hận, cô muốn bọn họ sẽ có con của chính bọn họ.
Nhưng, hoá ra lúc ấy số phận của bọn họ đã sớm định đoạt. Bọn họ không có con, càng không có tương lai.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Giang Nhân Ly đứng dậy, chân có chút tê dại, cô xoa chân một chút, lúc này mới rời đi.
Mạc Tu Lăng trở về rất sơm, chí ít cũng tương đối sớm hơn mọi khi.
Giang Nhân Ly khá hài lòng, bởi vì trên người anh không có mùi thuốc lá, cũng không có mùi nước hoa. Cho nên cô biểu hiện rất cung kính mà cởi áo khoác cho anh, lấy dép cho anh, khiến anh hồi lâu chưa thể tin.
Mạc Tu Lăng hoài nghi cô phạm chuyện xấu gì nên vẫn chờ cô chủ động thẳng thắn, kết quả cô chẳng có gì muốn nói.
Ăn cơm xong, Mạc Tu Lăng như thường bật TV xem, kỳ thực cũng không có gì hay để xem, tiêu phí thời gian chính là công năng lớn nhất của TV.
Giang Nhân Ly ngày hôm nay rất chủ động, vô cùng chủ động, Mạc Tu Lăng sớm phát hiện cô ngày hôm nay có chút kỳ quái, thấy cô tới gần liền vẫy tay: “Nói đi! Em muốn làm gì?”
Cô nhìn thấy vẻ mặt anh hiện rõ mấy chữ: “Thẳng thắn còn được khoan hồng, chống cự ắt chịu trừng trị nghiêm”, trong lòng cô phiền muộn, vẫn nên lấy lòng anh. Kỳ thực lấy người làm gối đầu thật không tồi, tóc của cô mất trật tự rơi trên đùi anh, cô nhìn anh, vươn tay lên chạm vào mặt anh, còn chưa chạm đến đã bị anh đẩy ra. Thật đúng là một người keo kiệt.
Cô lắc tay anh: “Này!”
“Anh không có tên à?”
“Mạc Tu Lăng?”
“Gì?”
Cô hai tay ôm lấy cổ anh: “Chúng ta có con đi!”
Không tốt như trong suy nghĩ, cô phát hiện sau khi cô nói câu đó ra, cơ thể anh có chút cứng nhắc.
Nhưng Mạc Tu Lăng vẫn phối hợp, bế cô đặt lên giường: “Ngoan, đi ngủ.”
Anh không làm gì nhiều, chỉ nằm xuống bên cạnh cô.
Cô có chút không đành, cảm giác này, dù là anh nằm bên cạnh cô, nhưng lại vô cùng xa xôi, vô cùng lạ lẫm.
Lúc mới kết hôn, cô tuyệt đối không muốn có con, kỳ thực bản thân cô cũng không thích trẻ con, cho nên cô chống cự. Sau đó đều là cô uống thuốc tránh thai.
Có một lần anh nhìn thấy, anh cũng không ngăn cản, chỉ thấp giọng nói với cô: sau này không cần uống mấy thứ đó nữa.
Sau đó, đến mấy tháng trời anh không chạm vào người cô. Thật lâu sau đó cô quên không uống thuốc tránh thai nữa nhưng cũng không hề mang thai. Nhưng hiện tại, cô đã không uống, rõ ràng chính anh cũng không dùng biện pháp phòng tránh nhưng vì sao vẫn không có chút động tĩnh gì? (chết… mình cũng bắt đầu nghi ngờ anh Lăng )
Cô có nghe nói qua có vài người sẽ không thể mang thai, nhưng chưa từng nghĩ mình là một trong số đó.
Cô đẩy anh, anh không nhúc nhích.
Vừa mới nằm xuống như thế, chắc chắn anh còn chưa ngủ ngay, nhưng anh đã không thèm để ý cô, thật là hết cách.
Cô hung hăng véo anh một cái, lúc này mới nguôi giận.
Xem ra cô vẫn cứ muốn anh bị ngược đãi mới có thể ngủ ngon.
Chương 32: Cảm giác quen thuộc
Chương Tâm Dật xin nghỉ sinh, giao công việc cho Bạch Hiểu Hiểu, Mạc Tu Lăng sợ Bạch Hiểu Hiểu không thể đảm nhiệm được liền để cho Diệp Tư Đình phụ giúp. Công việc của Diệp Tư Đình đích tăng thêm rất nhiều, cô phải phân thân ra mà giải quyết nhiều việc một lúc, nhắc Mạc Tu Lăng giờ hẹn khách hàng, thông báo giờ họp, tham gia dự tiệc.
Thế này Diệp Tư Đình mới rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là “mất nước”, mỗi ngày cô đều bị công việc làm cho ngập đầu, nhưng vẫn phải trấn định, vì ông chủ mà suy nghĩ, không chỉ phải ứng phó với mấy chuyện yêu đương kia mà còn phải vì ông chủ mà từ chối những chuyện đó.
Ngày hôm nay tiệc tan khá sớm, nguyên nhân là vì chủ nhân bữa tiệc cực kỳ yêu thương vợ, sau bữa tiệc cũng không đi đâu chơi nữa, bọn họ cũng đã quen như vậy, cho nên bàn chuyện chính xong liền tan cuộc.
Mạc Tu Lăng uống không nhiều, anh rất tỉnh táo. Anh tự mình lái xe về, anh nhìn Diệp Tư Đình hỏi: “Em ở đâu, tôi đưa em về?”
Diệp Tư Đình nhìn nét mặt anh, dường như sau khi bữa tiệc kết thúc, trên mặt anh lập tức biểu tình lạnh lẽo: “Không cần, Mạc tổng cứ để em xuống đây là được rồi. Anh cũng nên về nhà đi.”
Mạc Tu Lăng cười: “Không muốn về nhà.”
Diệp Tư Đình sửng sốt, không biết lời này có ý tứ gì, còn chưa kịp đáp thì anh lại nói: “Em có ý gì hay hơn không?”
Cô lắc đầu.
Mạc Tu Lăng lái xe đến một quán rượu ngoài trời, có vẻ như nơi này là nơi mọi người đến để tiêu khiển, không khí cũng không quá lạnh.
Anh đứng bên ngoài quầy, trong tay cầm một ly rượu, nhưng không uống.
Diệp Tư Đình có chút hiếu kỳ, cô tiến lên: “Mạc tổng, anh có tâm sự?”
Mạc Tu Lăng đặt ly rượu trên bàn, không trả lời câu hỏi của Diệp Tư Đình: “Lúc ở cùng với em, tôi cảm thấy rất thân thiết.”
Diệp Tư Đình chống lại ánh mắt anh, thân ảnh anh trong bóng đêm và ánh đèn mờ nhòa thật rất dễ đầu độc người khác. Cô ta cười: “Là bởi vì em rất giống người kia?”
Anh im lặng một chút rồi gật đầu: “Cô ấy là em gái tôi.”
“Thế nhưng Mạc tổng đâu có… ” Diệp Tư Đình ngừng lại, cô ta chỉ nghe nói qua anh có một chị gái, hiện tại đang làm giảng viên đại học.
“Cô ấy không phải em gái ruột của tôi.” Anh gõ tay lên quầy rượu, trong giọng nói có phần sầu não: “Nhưng trong lòng tôi cô ấy là người thân, cô ấy dường như là người hiểu rõ tôi, cũng là người xuất hiện đúng lúc trong lòng tôi không vui. Cô ấy lương thiện, dịu dàng, chỉ đáng tiếc là…”
(hự! Không muốn edit tiếp nữa >_<)
Anh còn chưa nói xong, nhưng Diệp Tư Đình cũng có thể hiểu được một chút: “Trong lòng mỗi người đều có một chuyện cũ thuộc về riêng mình.”
Mạc Tu Lăng nhìn qua mặt cô, thực sự rất giống, ánh mắt anh đảo qua bàn tay trái của cô ta, trên ngón áp út có một chiếc nhẫn.
Diệp Tư Đình nhận thấy cái nhìn của anh, giơ tay lên: “Đây là của vị hôn phu em tặng.” Cô ta đưa tay vuốt lên chiếc nhẫn, “Đáng tiếc anh ấy đã mất, chỉ để lại cho em duy nhất thứ này.”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Anh ấy không cẩn thận bị ngã khi đi leo núi, nhưng trong tay vẫn nắm chặt cặp nhẫn đôi này. “
Mạc Tu Lăng vỗ vai cô ta: “Vậy chứng tỏ anh ấy rất yêu cô, chuyện xảy ra như vậy chỉ là ngoài ý muốn.”
Diệp Tư Đình đẩy tay Mạc Tu Lăng ra. Cô ta vô cùng kiên cường, nước mắt đã quanh viền mắt nhưng lại không hề rơi xuống. Cô ta ngửa đầu: “Chuyện đã qua, rất xin lỗi khiến Mạc tổng phiền muộn.”
Mạc Tu Lăng nhìn bàn tay mình: “Đã không còn trong giờ làm, không cần gọi như vậy, chúng ta là bạn.”
Diệp Tư Đình dườn như không nghe được lời Mạc Tu Lăng nói, cô ta đưa tay lên lau nước mắt: “vậy Mạc…. Em gọi Mạc tổng như vậy tương đối ổn, cuộc sống của anh vẫn tốt chứ?”
Mạc Tu Lăng nhả ra một làn khói: “Khẳng định sẽ không, có điều chỉ là tôi may mắn hơn phần lớn mọi người mà thôi. Nhưng trên phương diện nào đó lại thiếu thốn nghiêm trọng.”
“Là vì bà xã của anh sao?” Diệp Tư Đình thử mở miệng, “Bởi vì giọng điệu anh vừa rồi hình như… “
Mạc Tu Lăng không có do dự, anh gật đầu: “Đúng.”
Hoá ra đây là hôn nhân vì gia đình.
“Hai người cãi nhau sao?”
“Không có.”
“Vậy… “
“Tôi cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có thể từ lúc kết hôn đã đình sẵn là cuộc hôn nhân này không viên mãn. Tôi cũng đã nỗ lực để thay đổi nhưng dường như bất lực.”
“Tôi cũng không biết là vì nguyên nhân gì, có thể từ lúc kết hôn đã đình sẵn là cuộc hôn nhân này không viên mãn. Tôi cũng đã nỗ lực để thay đổi nhưng dường như bất lực.”
“Hôn nhân là chuyện của hai người, cần cả hai đồng lòng nỗ lực.” Diệp Tư Đình thở dài, “Em tin rằng nếu anh cùng cô ấy nói chuyện thẳng thắn thì sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Nào có dễ dàng như vậy.”
“Không thử sao biết?” Diệp Tư Đình cũng vịn tay vào quầy rượu: “Nếu như anh ấy còn sống, em nguyện đánh đổi mọi thứ. Chỉ có một cơ hội như vậy, tại sao lại không quý trọng? Lẽ nào phải đợi mất đi mới biết tầm quan trọng của cô ấy?’’
“Không giống nhau. Chúng tôi thực sự không giống, không có đơn giản như vậy. Tôi đoán không ra suy nghĩ của cô ấy, có lẽ, trong lòng cô ấy tôi cũng không quan trọng.” Anh cúi đầu hút một hơi thuốc: “Hơn nữa, giữa chúng tôi còn có rất nhiều vấn đề. Tôi cho đến giờ cũng không biết năm đó Đình Đình…”
Diệp Tư Đình nhìn anh: “Chính là cô em đó?”
Anh gật đầu.
Cô đã đoán được có thể bên trong có rất chuyện phức tạp: “Hay là mọi người năm đó có hiểu lầm.”
“Tôi tận mắt nhìn thấy.”
Chuyện này, Diệp Tư Đình không nói gì thêm nữa, cũng không biết nên khuyên anh cái gì.
Im lặng. Tuy rằng không quá lạnh, nhưng dù sao ở đây cuộc sống phải đến đêm mới chính thức bắt đầu. Anh mạnh mẽ thở ra một hơi thuốc: “Tôi cũng không biết vì sao lại nói nhiều với em như vậy, có lẽ là do em và cô ấy có điểm giống nhau cho nên khiến tôi cảm thấy gần gũi.”
Diệp Tư Đình không nói gì, đưa tay lên sờ chiếc nhẫn.
“Đi thôi! Tôi đưa em về, tôi cũng nên về nhà rồi.” Anh đi trước, Diệp Tư Đình theo sau, trong mắt có chút nghi hoặc.
Mạc Tu Lăng tựa hồ hiểu rõ: “Không muốn về nhà, cũng không có nghĩa là không trở về nhà. Nếu nơi đó đã gọi là nhà thì có nghĩa là cần phải về.”
Diệp Tư Đình không có nói nữa, cũng không cự tuyệt, trời đã không còn sớm.
Mạc Tu Lăng trở về nhà, tiếng động anh gây ra khá lớn nhưng Giang Nhân Ly ngồi trên sô pha không có chút phản ứng. Tay cô cầm điều khiển liên tục bấm chuyển kệnh, tựa hồ không chú ý tới anh, cũng không quản việc anh trở về.
Mạc Tu Lăng nhìn thấy bộ dạng cô như vậy cũng cảm thấy phiền não, anh đi đến kéo đầu cô lại: “Chuẩn bị chút gì ăn đi, anh đói.”
Giang Nhân Ly cười hì hì nhìn anh: “Hôm nay đi uống rượu lại không uống no sao?”
Cô ngửi ngửi, phớt lờ ánh mắt của anh: “Ngày hôm nay thay bạn gái sao?”
Anh nhíu mày: “Sao em biết?”
“Mùi nước hoa khác rồi.” Cô không biểu hiện gì, chỉ mở miệng, “Mùi nước hoa này em rất ghét, xem ra chủ nhân của nó cũng đáng ghét.”
“Ngay cả người ta em còn chưa thấy qua, sao đã bảo đáng ghét? Thật đúng là cảm tính.”
“Ghét của nào trời trao của ấy, anh chưa nghe sao? Em chính là người như vậy đấy, chỉ cần ngửi mùi nước hoa này em cũng biết là em ghét người đó.”
“Không nói với em nữa.”
“Vậy anh chịu đói đi!” Giang Nhân Ly thản nhiên xem TV.
Mạc Tu Lăng đi lấy áo ngủ, không thèm nhìn cô mà tự mình đi tắm.
Giang Nhân Ly tiếp tục bấm điều khiển TV, trong lòng oán giận: anh chết đói đi!
Cô luôn cho rằng mấy chuyện nhàm chán này không nên làm, ví như điều tra xem chồng mình làm việc và nghỉ ngơi thế nào, điều tra chồng mình gặp gỡ với ai, gọi điện hỏi tới hỏi lui xem anh ở đâu với ai… Cô luôn nghĩ rằng, làm người cần phải tự giác.
Thực tế chứng minh, thế giới làm gì có người tự giác như vậy.
Mạc Tu Lăng tắm rửa xong đi ra, cô đã nằm ở trên giường. Anh nằm một bên, cách cô rất xa. Cô nghe được động tĩnh, liền quấn lấy tay anh.
Anh đã tắt đèn bàn, trong phòng thoáng cái tối như mực, chỉ có thể nghe đâu đó tiếng tim đập.
Cô đưa tay qua thân kéo áo anh, anh không để ý tới cô.
Cô ngồi dậy, nhìn anh, cô cắn môi, thử thăm dò ôm lấy anh.
Mạc Tu Lăng giật lại tay cô, vẫn không để ý tới cô. Cô dùng chân đạp anh, vẫn còn chưa hết giận. Lúc này anh nghiêng người quay lại, dán môi lên môi cô. Có vị thuốc lá, cô không đáp lại môi anh.
Mạc Tu Lăng tức giận cầm lấy tay cô, trong bóng tối nhìn cô. Anh thấy không rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, nhưng cảm thấy vừa rồi rõ ràng là cô cười, điều này thực khiến anh buồn bực.
Anh ôm lấy eo cô, kéo cô lại gần hơn, sau đó xoay người đặt cô dưới thân, trực tiếp hôn cô.
Giang Nhân Ly thở gấp, cảm thấy thoải mái hơn. Vẫn may, bọn họ có thể dùng cách khác để hòa hợp.
Chương 33: Phản diện giáo tài
Mạc Tu Lăng ngày hôm nay cũng không có đi làm, bị Giang Nhân Ly kéo đi làm chân lái xe.
Đi tới bệnh viện Hồng Tâm, Giang Nhân Ly lên lầu, Mạc Tu Lăng chạy xe đến bãi đỗ xe.
Giang Nhân Ly ít nhất mỗi tháng qua đây một lần. Cô đến thăm Uông Tố Thu nằm bất động trên giường bệnh, trong lòng cô cũng không còn đau buồn như lúc đầu nữa. Uông Tố Thu bị phát bệnh trong lúc đang làm việc, bệnh tụ huyết não. Bà được đưa đến bệnh viện chữa trị nhưng cũng chỉ có thể trở thành một người sống thực vật. Bác sĩ còn nói như vậy đã là kết quả tốt nhất có thể rồi, cho dù đưa ra nước ngoài cũng không thể làm gì khác hơn, đành phải đưa bà trở về nước, điều trị lâu dài tại đây.
Địa điểm này là do Giang Nhân Ly tự mình lựa chọn. Nguyên nhân cũng chỉ là vì y tá trong bệnh viện này làm việc rất tốt. Trước khi bị bệnh, Uông Tố Thu yêu thương nhất Giang Nhân Ly, bởi vậy với lựa chọn của Giang Nhân Ly, Uông Túc Lỗi cũng hoàn toàn ủng hộ.
Sau khi Uông Tố Thu gặp chuyện không may, Giang Nhân Ly chỉ biết ôm mẹ khóc. Giang Nhân Mạn hung hăng giáo huấn cô một trận.
Mạc Tu Lăng đứng ở ngoài cửa phòng bệnh chờ Giang Nhân Ly. Cô chỉ đứng bên cạnh giường bệnh, không nói gì, cũng không như những người khác nhìn bệnh nhân bằng ánh mắt chờ mong.
Giang Nhân Ly liếc nhìn Mạc Tu Lăng: “Lúc mẹ mới bị bệnh, em thực sự rất mong mẹ tỉnh lại. Nhưng hiện tại em lại muốn mẹ cứ như vậy, vĩnh viễn đừng tỉnh lại.”
“Vì sao?”
“Bởi vì mẹ tỉnh lại sẽ phải tiếp tục đối mặt với cuộc hôn nhân thất bại của mình, không bằng cứ như thế này thì hơn.”
“Em suy nghĩ quá cực đoan rồi, như vậy cũng không có nghĩa là…”
Giang Nhân Ly cắt ngang lời anh: “Mẹ em không giống như những người phụ nữ khác. Nhưng người kia đều có nhu cầu về vật chất trong cuộc sống, nhưng mẹ em thì không. Những thứ đó mẹ đều đã có được. Cho nên nhưng tổn thương trong hôn nhân đối với mẹ sẽ mãi mãi là vô hạn. Anh không hiểu được đâu.”
Mạc Tu Lăng không hề mở miệng, thực ra anh hiểu rất rõ.
Giang Nhân Ly đi đun nước nóng, sau đó lau người cho Uông Tố Thu. Cô hàng tháng đều đến đây lau người cho mẹ một lần. Dù không nhiều nhưng không vẫn rất kiên trì. Ở đây y tá làm hết phận sự của họ, mỗi ngày đều lau người cho bệnh nhân để phòng ngừa các bệnh ngoài da. Thực ra cô cũng hiểu, ngày nào cũng làm đi làm lại một việc như vậy sẽ rất nhàm chán, cho nên cô mỗi tháng đều đến thăm và lau người cho mẹ một lần, tận tâm tự mình làm hết.
Da Uông Tố Thu cũng không tốt, hơi khô, nhưng con mắt bà vẫn nhắm chặt. Nếu như không phải là bà còn thở thì Giang Nhân Ly sẽ thực sự tưởng rằng bà đã không còn.
Mạc Tu Lăng đứng bên ngoài hành lang một hồi lâu sau đó mới vào trong.
Giang Nhân Ly biểu tình rất kỳ lạ, khá nghiêm túc. Mạc Tu Lăng chẳng bao giờ thấy cô nghiêm túc như vậy.
“Mọi người đều nói, tính cách của chị giống với mẹ hơn, còn em, chỉ là mang vẻ bề ngoài giống mẹ mà thôi.” Cô dừng một chút, hình như nhớ tới thời còn trẻ: “Nhưng chính mẹ lại nói, tính em giống mẹ nhất. Chỉ có điều, chị giống về mặt chính diện, còn em lại giống về mặt phản diện.”
Mạc Tu Lăng hiểu: “Cho nên chị gái em học làm kinh doanh, còn em lại trốn tránh.”
Giang Nhân Ly gật đầu: “Thực ra, trong một số chuyện, em và mẹ cũng có lựa chọn giống nhay. Ví dụ như, tuyệt đối sẽ không chấp nhận chia sẻ chồng mình với người khác. Đương nhiên, cũng tuyệt đối sẽ không để cho chồng mình suy nghĩ đến việc tề nhân chi phúc.”
Mạc Tu Lăng nhíu mày: “Em đang cảnh cáo anh?”
“Em nào dám.”
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Giang Nhân Ly ra khỏi phòng bệnh, sau đó gặp y tá nói chuyện một lúc rồi mới chuẩn bị đi về.
Mạc Tu Lăng suy nghĩ về những điều cô vừa nói. Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời vô ích như vậy, anh đều hiểu rõ ý cô.
Đi được vài bước, Giang Nhân Ly liền dừng lại, cô thật không ngờ ở đây lại gặp được Trần Tư Dao.
Mạc Tu Lăng nhìn ánh mắt Giang Nhân Ly, sau đó hỏi: “Em quen cô ấy?”
Giang Nhân Ly hỏi lại: “Lẽ nào anh cũng biết chị Trần?”
Mạc Tu Lăng từ chối cho ý kiến: “Không lâu sau chắc hẳn là sẽ là Diệp phu nhân.”
Giang Nhân Ly cười: “Thật khó có dịp chúng ta cùng quen biết một người.”
Trần Tư Dao dắt tay một đứa trẻ đi tới, sau đó ngồi xuống trước mặt đứa bé nói: “Lại đây, chào cô chú đi.”
Đứa trẻ rất ngoan, rất mau mồm mau miệng mà cất tiếng chào.
Giang Nhân Ly ngồi xuống nói: “Thật đáng yêu.”
Trần Tư Dao nói là có chuyện muốn nói với Giang Nhân Ly cho nên anh lên xe trước chờ cô.
Trần Tư Dao xoa đầu đứa trẻ: “Em thích trẻ con như vậy, sao không sinh lấy một đứa đi.”
“Cũng đúng lúc em có ý nghĩ như vậy.”
“Chị chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi.”
Giang Nhân Ly nhìn Trần Tư Dao: “Sao chị đến đây?”
“Nhớ chuyện cũ, đến thăm lại.” Trần Tư Dao ôm lấy đứa bé, nhìn về hướng cầu thang.
Giang Nhân Ly có vẻ rất hiểu ý cô: “Chị đã buông xuôi rồi sao?”
Trần Tư Dao nghiêng đầu nhìn Giang Nhân Ly: “Thực ra cũng phải cảm ơn em. Mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, hà tất phải tính toán nhiều?”
Giang Nhân Ly gật đầu: “Ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trần Tư Dao chỉ lên phía cầu thang: “Ở đây, chị phát hiện ra chị yêu anh ấy. Nhưng không chịu thừa nhận mà thôi.”
Năm ấy, Trần Tư Dao nói với Diệp Húc Đình rằng cô chỉ trả thù anh, chỉ là lừa dối tình cảm anh mà thôi. Vậy mà, người đàn ông kiêu ngạo này lại không quan tâm mọi chuyện mà nguyện ý cùng cô nối lại tình xưa, không tính toán bất cứ điều gì. Trần Tư Dao nhớ rõ ngày ấy, cô đưa anh đến đây, muốn cho anh gặp Thánh Di. Cô nói cô vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho anh, sau đó cô xoay người bỏ đi. Người kiêu ngạo, quật cường như Diệp Húc Đình vậy mà lại quỳ gối trước mặt cô, cầu xin cô đừng ra đi.
Trong nháy mắt, cô phải thừa nhận, hoá ra cô thật sự đã động lòng với anh. Bởi vì cô quá yêu anh cho nên mới vội vã ra đi.
Giang Nhân Ly thở dài một hơi: “Diệp học trưởng thật đúng là si tình. Có điều, cũng đã vỡ mất mộng đẹp.”
Trần Tư Dao hỏi lại: “Em nói, những chuyện bí mật vốn dĩ cẩn phải được giữ kín, nhưng cuối cùng chị cũng đã nói ra với em rồi. Em nói xem đó là vì sao?”
Giang Nhân Ly suy nghĩ một chút: “Có rất nhiều chuyện có thể giữ ở trong tim nhưng không thể nói ra, mà đã là chuyện không thể nói ra lời thì vĩnh viễn sẽ không quên đi được.”
Đúng là một người phụ nữ thông minh, nói một chút lập tức hiểu.
Trần Tư Dao kéo tay đứa bé đứng lên, sau đó cáo từ Giang Nhân Ly: “Cô gái xinh đẹp, chúc em hạnh phúc mỹ mãn.”
“Cảm ơn chị.”
Trần Tư Dao bảo con cúi đầu chào từ biệt Giang Nhân Ly, Giang Nhân Ly cười đáp lại.
Cô vốn định mở miệng hỏi Trần Tư Dao, đứa trẻ này là con cô ấy phải không? Nhưng rất rõ ràng, cái câu “Mẹ” của thằng bé đã nói rõ tất cả. Đứa bé hẳn là đã được sáu tuổi, rất trùng khớp vời thời gian xảy ra sự việc kia. Trên thế giới này luôn luôn có rất nhiều chuyện như vậy.
Diệp Húc Đình không biết rằng Trần Tư Dao đã sinh cho anh một đứa con, nhưng anh vẫn kiên trì chờ cô, vẫn kiên trì yêu cô, những chuyện cũ trước đây cùng lắm cũng chỉ như mây gió thoáng qua. Diệp Húc Đình vẫn cứ chờ đợi cô ngày qua ngày, không hề xuất hiện người thứ ba bên cạnh anh, chỉ có duy nhất mình cô.
Giang Nhân Ly cảm thấy ghen tị với Trần Tư Dao. Cô nghĩ đến Mạc Tu Lăng vẫn đang ngồi trên xe chờ mình. So với Diệp Húc Đình, thực ra Mạc Tu Lăng còn kém xa.
Cô đứng dậy khỏi ghế, bây giờ mới đi ra bãi đỗ xe.
Chương 34: Hóa ra Mạc phu nhân cũng không hề nhàn rỗi
Giang Nhân Ly buồn chán ở nhà. Cô bắt đầu quan tâm tới tin tức giới giải trí. Bây giờ chất lượng phim ảnh cũng ngày càng thấp, chẳng có lấy một chút giá trị nào đáng để xem. Giới thể thao cũng không đến nỗi nào, chí ít sẽ có tin tức ai đó đoạt giải.
Giang Nhân Ly nhớ hồi còn học cao trung, có một bạn học nam từng châm chọc: “Mấy loại báo chí này đều có thể bịa ra được, nhưng có một loại nhất định là sự thực.”
Mọi người hoàn suy đoán không ngớt, bạn học đó ôm bụng cười lớn: “Ngày tháng năm.”
Mọi người ồ lên. Tuy nhiên, đúng là chỉ có cái này là thật không thể thật hơn.
Đang trong lúc buồn chán, bỗng nhiên Giang Nhân Ly nhận được tin nhắn hẹn cô ra ngoài gặp.
Số điện thoại này không có trong danh bạ của cô. Nhưng đối phương đã gọi rõ họ tên cô, vậy thì chắc chắn không phải là gửi nhầm tin. Có điều Giang Nhân Ly cũng chỉ nghĩ là Tần Ngả Trữ nhàn rỗi không có việc gì làm nên mới đùa dai.
Giang Nhân Ly đứng dậy thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.
Đến quán trà đã được hẹn, Giang Nhân Ly mới phát hiện ra suy đoán của mình hoàn toàn sai.
“Mạc phu nhân.” Người phụ nữ cung kính chào Giang Nhân Ly.
Giang Nhân Ly hầu như đã đoán ra được cô gái này muốn làm gì. Cô ta chính là cô gái lần trước đem áo khoác đến nhà trả, xem ra quả đúng là gian xảo.
Giang Nhân Ly ngồi xuống, thư thái thong dong, trên mặt biểu tình có phần kiêu căng.
“Chào cô, tôi là nhân viên của Bắc Lâm, tên là Bạch Hiểu Hiểu.”
Giang Nhân Ly bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ: “Cô Bạch, cô nên biết rằng tôi không có hứng thú với tên của cô.”
Sắc mặt Bạch Hiểu Hiểu rất không tốt: “Tôi biết tôi đang lãng phí thời gian của cô, nhưng tôi nhất đinh phải tìm gặp cô một lần.”
“Ồ?” Giang Nhân Ly kéo dài giọng: “Tôi rất muốn biết có chuyện gì mà cô không thể không gặp tôi?”
Bạch Hiểu Hiểu vân vê tay, ánh mắt mập mờ: “Tôi biết, những lời tôi nói có thể là không tôn trọng cô. Nhưng tôi vẫn phải nói, tôi muốn ở bên Tu Lăng.”
Giang Nhân Ly bị hai tiếng “Tu Lăng” kia làm cho buồn nôn. Cho đến bây giờ cô cũng chỉ gọi cả tên họ Mạc Tu Lăng. Vậy mà đột nhiên cái tên thân mật kia lại từ trong miệng một người xa lạ nói ra, hóa ra cảm giác là như vậy.
“Ồ?” Giang Nhân Ly nở nụ cười: “Cô muốn được ở bên chồng tôi? Là ý này sao?”
Bạch Hiểu Hiểu đỏ mặt gật đầu.
“Vậy cô đi tìm anh ấy đi, cô tìm tôi làm gì?”
“Chúng tôi đã ở bên nhau rồi, cho nên muốn Mạc phu nhân giúp đỡ.”
Giang Nhân Ly cười châm chọc: “Việc này thật đúng là hài hước. Cô gọi tôi là Mạc phu nhân, vậy mà còn muốn tôi giúp đỡ hai người?”
Bạch Hiểu Hiểu lập tức đổi giọng: “Xin Giang tiểu thư giúp đỡ.”
Giang Nhân Ly gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không hề căng thẳng, cũng không lo lắng, chỉ chậm rãi mở miệng: “Cho tôi biết lí do tôi nên giúp đỡ hai người!”,
“Tu Lăng từng nói, có rất nhiều sở thích của anh ấy mà cô không biết. Anh ấy rõ ràng không thích cùng cô đi du lịch ở vùng ngoại ô nhưng cô vẫn lôi kéo anh ấy đi. Đồ uống anh ấy thích là nước khoáng, nhưng cô năm lần bảy lượt bắt anh ấy uống nước nho. Mỗi ngày sau khi tan ca anh ấy đều mệt mỏi mà cô lại còn quấn quít cãi vã với anh ấy. Cho nên…”. Bạch Hiểu Hiểu mấp máy miệng, cô ta cảm thấy bản thân đã thể hiện rất rõ ràng.
“Anh ấy rõ ràng không thích đi du lịch ở nông thôn, nhưng vẫn cùng tôi đi; anh ấy thích uống nước khoáng, nhưng vẫn đồng ý uống nước nho tôi mang đến; anh ấy rõ ràng hết giờ làm về nhà mệt muốn chết lại còn bị tôi làm phiền, nhưng anh ấy vẫn về nhà hằng ngày, cũng không có chán ghét tôi. Cô nói xem, anh ấy làm nhiều chuyện như vậy, không phải là đã chứng minh anh ấy thích người vợ này rồi chứ? Đã vậy, cô còn ở đây nói mấy lời này làm gì?”
Bạch Hiểu Hiểu kinh hãi: “Thế nhưng hai người kết hôn lâu như vậy, cô vẫn chưa có con.”
Giang Nhân Ly nhàn nhạt nhìn cô ta: “Tôi không có con, lẽ nào cô có?”
Bạch Hiểu Hiểu giật mình: “Đúng vậy. Cho nên tôi mới đến tìm cô.”
Giang Nhân Ly cười rất hài lòng: “Tốt quá, vậy cô cứ sinh ra đi. Sinh xong rồi giao cho nhà họ Mạc nuôi, đương nhiên tôi sẽ không nuôi. Có điều như vậy cũng không tồi, nghe nói sinh con rất phiền phức, còn có thể không may mà chết, trời mới biết tôi sợ chết đến thế nào. Giờ có người giúp tôi sinh con cũng tốt. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi, cô Bạch, cô xác định sau khi sinh hạ, đem đứa con đó đi xét nghiệm DNA sẽ có khả năng lớn tương thích với Mạc Tu Lăng chứ?”
Giang Nhân Ly cười rất hài lòng: “Tốt quá, vậy cô cứ sinh ra đi. Sinh xong rồi giao cho nhà họ Mạc nuôi, đương nhiên tôi sẽ không nuôi. Có điều như vậy cũng không tồi, nghe nói sinh con rất phiền phức, còn có thể không may mà chết, trời mới biết tôi sợ chết đến thế nào. Giờ có người giúp tôi sinh con cũng tốt. Nhưng trước hết tôi muốn hỏi, cô Bạch, cô xác định sau khi sinh hạ, đem đứa con đó đi xét nghiệm DNA sẽ có khả năng lớn tương thích với Mạc Tu Lăng chứ?”
Bạch Hiểu Hiểu biến sắc, tức giận: “Hai người vốn là kết hôn vì chuyện kinh doanh. Cô không mang lại hạnh phúc cho anh ấy, sao còn muốn chiếm hữu anh ấy?”
“Cô Bạch, cô thật là càng nói càng buồn cười. Mạc Tu Lăng đâu phải trẻ con, nếu như anh ấy không muốn ở cùng tôi, tự khắc anh ấy sẽ đi, không cần đến cô ra mặt.”
Bạch Hiểu Hiểu tức giận nhìn Giang Nhân Ly: “Lẽ nào cô dung túng tôi và Tu Lăng lén lút ở cùng một chỗ?”
Giang Nhân Ly làm như bừng tỉnh đại ngộ: “Lẽ nào cô mong muốn tôi dùng thủ đoạn đối phó với hai người? Hay là để tôi nghĩ xem, cõ lẽ nên để anh họ tôi ra tay, anh ấy thân thủ bất phàm.”
Bạch Hiểu Hiểu sắc mặt biến đổi: “Cô muốn làm gì?”
Giang Nhân Ly đứng dậy: “Rất cảm ơn cô đã giúp tôi lấy lại tinh thần trong lúc tôi đang rất buồn chán. Một trăm đồng này coi như là trả thủ lao cho cô. Hẹn gặp lại.”
Bạch Hiểu Hiểu lập tức đứng lên: “Cô không muốn nghe tôi nói nốt?”
“Nói một vừa hai phải còn vui, nhiều hơn sẽ khiến cho tôi buồn nôn đấy.” Giang Nhân Ly xoay người nhìn cô ta: “Cô Bạch, có phải cô cảm thấy công việc hiện tại không tốt không?”
Giang Nhân Ly ra khỏi quán trà, tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cô tất nhiên hiểu rõ, Bạch Hiểu Hiểu là ám chỉ cho cô một thứ gì đó. Cô đương nhiên không để cho người khác được như ý, một chút tiền cũng không nhiều lắm.
Mạc Tu Lăng trở về rất muộn nhưng Giang Nhân Ly vẫn đợi anh, cất áo khoác và lấy dép cho anh.
Mạc Tu Lăng đảo mắt qua cô mấy lần, rất bình thản mà xoa đầu cô. Giang Nhân Ly trong lòng thầm nghĩ, anh rõ ràng đã coi cô như thú cưng mất rồi, còn xoa cả đầu cô. Cô bĩu môi, đẩy anh vào trong phòng tắm, sau đó đi tìm áo ngủ mang đến cho anh.
Cô ngồi ở ghế sô pha, suy nghĩ rất không có chí tiến thủ, hóa ra cô đã không hề tự giác lo lắng cho chồng như một người vợ đúng nghĩa.
Mạc Tu Lăng vừa ra ngoài liền thấy cô lười biếng ngồi trên ghế. Anh phát hiện ánh mắt cô như đang mải mê suy nghĩ nghiền ngẫm điều gì. Anh cảm thấy buồn chán. Người ta đều nói “cách ba năm là một thế hệ”, mà anh chỉ hơn cô có hai tuổi, sao lại có cảm giác khác nhau nhiều đến vậy?”
Anh đi đến ngồi cạnh cô. Cô nhìn anh cười thành tiếng sau đó nheo mắt hỏi: “Công ty anh có một nhân viên tên Bạch Hiểu Hiểu?”
Anh gật đầu: “Làm sao?” Anh có dự cảm không tốt.
“Haizzzz.” Cô thở dài một hơi: “Sao trước đây em không phát hiện ra anh lại có mị lực đến vậy nhỉ? Có thể khiến em sa chân vào tiết mục phụ nữ tranh chồng cơ đấy.”
Mạc Tu Lăng hạ con ngươi, trong lòng khẽ động, lập tức hiểu cô ám chỉ điều gì. Anh đưa tay lên cầm lấy cằm của cô: “Anh thấy em có vẻ rất hài lòng!”
Anh có vẻ dùng sức khá mạnh, cô cảm thấy hơi đau: “Sao anh không nghĩ là em như vậy là vì rất tin tưởng anh?”
Anh buông cô ra, hừ lạnh một tiếng: “Trái lại, anh cảm thấy em rất thờ ơ không thèm quan tâm.”
Người này, thật đúng là khỉ vượt tường!
Cô vẻ mặt thành khẩn: “Oan uổng, em chỉ cảm thấy mắt nhìn người của anh không tệ đến mức như vậy thôi.”
“Anh không nhìn ra đây là em đang khen ngợi anh.”
Cô vẫn cười, tiến lại gần anh: “Đúng là em đang khen ngợi anh!”
Anh liếc xéo cô, đưa tay lên cù nách cô. Giang Nhân Ly cười liên tục: “Được rồi được rồi, đúng là quan báo tư thù.”
Lúc này anh mới bỏ tay ra, cô vẫn còn đang nghiêng ngả cười.
Anh bị cô cười đến không còn hứng thú nữa, lập tức muốn rời đi. Giang Nhân Ly lanh lẹ ôm lấy cổ anh, đôi mắt linh động nhìn anh.
Anh nheo mắt: “Em muốn làm gì?”
“Còn thiếu rõ ràng sao?” Giọng nói không hề có một chút xấu hổ nào.
Anh mạnh mẽ nuốt nước bọt, sau đó nhanh chóng đè lên người cô, những nụ hôn rơi xuống. Trong phòng không hề yên tĩnh, nam nữ trong TV đang tranh luận không ngớt, nhưng hai người bọn họ trên sô pha cũng không có hứng thú nghe.
Lúc anh đã động tình, cô tiến sát bên tai anh nói: “Kỳ thực anh cũng rất muốn! Nên mới tích cực như thế.”
Mạc Tu Lăng thật ra rất hiểu, anh nhìn cô nói: “Anh thích cái chữ “cũng” kia của em.”
(haizzz… anh chị này thông minh gớm, đấu khẩu cũng tốn nơ ron ^^ ý anh bảo “cũng” có nghĩa là chị cũng như vậy á!)
Cô lấy chân đạp anh, nhưng hai chân anh nhanh hơn đã cố định chân cô lại: “Thực ra, anh chỉ đáp lại sự chủ động của em mà thôi.”
“Hôm nay tâm tình anh không tồi. Chắc chắn là đã ăn bớt được tiền mồ hôi nước mắt của người lao động.”
“Có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện đem tiền mồ hôi nước mắt của họ ra biến thành của anh, việc đó cũng cần dùng đến bản lĩnh.”
“Gian thương!”
Mạc Tu Lăng hung hăng hôn môi cô. Cô ngay cả hô hấp cũng quên. Anh tàn bạo mở miệng nói: “Bây giờ mời em im miệng cho anh.”
Chương 35: Người quen
Sau khi Chương Tâm Dật thôi việc ở công ty, người tiếp quản công việc của cô là Bạch Hiểu Hiểu lại bị vô cớ khai trừ. Tuy rằng, bề ngoài cô ta tỏ ra là tự mình xin thôi việc, nhưng nội bộ bên trong mọi người đều hiểu rõ là Mạc Tu Lăng tự mình hạ mệnh lệnh đuổi việc cô ta. Không ai biết nguyên nhân vì sao, bọn họ đều đồn đại là Bạch Hiểu Hiểu lần này chắc chắn đã trộm gà không được còn mất cả gạo. Nhưng chuyện này vẫn chưa có gì to tát, người duy nhất bị ảnh hưởng bởi chuyện này chính là Diệp Tư Đình. Không còn Bạch Hiểu Hiểu thì công việc của Diệp Tư Đình lại tăng lên gấp đôi, chí ít cho đến khi Chương Tâm Dật quay lại công ty thì cô ta còn phải tiệp tục bận rộn như vậy.
Nhưng năng lực của Diệp Tư Đình quả thực rất tốt, hoàn toàn có thể đuổi kịp tiến độ, hơn nữa còn phối hợp rất ăn ý với Mạc Tu Lăng, có thể làm được tất cả mọi việc anh yêu cầu.
Ngay cả Mạc Tu Lăng cũng cảm thấy kỳ quái, trước đây Chương Tâm Dật cũng theo anh hai tháng mới có thể ăn ý, vậy mà với Diệp Tư Đình hầu như không cần quá nhiều thời gian. Anh lắc đầu, không nghĩ tiếp nữa.
Diệp Tư Đình hầu như ôm đồm tất cả việc lớn nhỏ. Cô ta bưng một tách cà phê mang đến phòng làm việc của Mạc Tu Lăng: “Mạc tổng, uống một tách cà phê đi!”
Mạc Tu Lăng vẫn nhìn tài liệu, anh cầm lấy tách cà phê, không quên nói một câu: “Cảm ơn.”
“Đây đều là công việc của em.”
Mạc Tu Lăng đặt tách cà phê xuống bàn: “Khoảng thời gian này phải để cô vất vả rồi.”
“Không có gì, vừa đúng lúc em cũng muốn biết tiềm năng của mình có được đến đâu.” Diệp Tư Đình cười, “Nhưng em vẫn có chút tò mò, tại sao anh lại đuổi việc Bạch Hiểu Hiểu…”
“Bởi vì một việc riêng.”
Diệp Tư Đình thấy anh không nói nhiều, lúc này mới gật đầu đi ra khỏi phòng làm việc.
Buổi tối Mạc Tu Lăng đưa Diệp Tư Đình tham gia tiệc rượu. Việc quan hệ xã hội của cô ta ngày càng thông thạo.
Lúc ấy, Giang Nhân Ly đang nằm ở nhà nghỉ ngơi, bỗng nhiên nhận được điện thoại Giang Nhân Mạn.
“Chị, có việc gì vậy?”
Giang Nhân Mạn vừa nghe thấy giọng điệu lười nhác của em gái liền tức giận: “Em thật đúng là nhàn rỗi?”
“Chị à, chị có ý gì vậy?”
“Nhàn rỗi đến nỗi cả chồng mình cũng không thèm quản.”
Nghe thấy giọng điệu tức giận của chị, Giang Nhân Ly lúc này mới ngồi dậy, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn: “Chị muốn nói gì vậy? Nói rõ cho em xem nào.”
“Gần đây Mạc Tu Lăng tham gia tiệc lớn tiệc bé nào cũng đem theo một người.”
“Chuyện này rất bình thường mà, không là trợ lý thì cũng là bạn gái!”
Giang Nhân Mạn càng tức giận hơn: “Em tốt nhất nên đến xem người phụ nữ kia giống ai.”
“Cho dù cô ta giống ai cũng không liên quan đến em.” Giang Nhân Ly hơi lên giọng: “Chị cũng nhàn rỗi quá, ngay cả chồng em cũng muốn quản. Lẽ nào chị chưa từng nghe qua nắm tay quá chặt thì cát sẽ càng rơi nhiều? Anh rể em đi đã lâu cũng chưa có về, chị vẫn không thèm quan tâm.”
Đáp lại Giang Nhân Ly là một chuỗi dài tút tút.
Giang Nhân Ly lại nằm xuống, cô ngẩng đầu lên nhìn trần nhà. Lẽ nào cô chưa làm tròn phận sự của mình sao? Còn phải để người khác nhắc nhở mình trông coi chồng cẩn thận?
Đầu ngón tay cô di chuyển trên ga trải giường, người phụ nữ kia rốt cuộc diện mạo giống ai? Trên nét mặt Giang Nhân Ly xẹt qua một tia hiếu kỳ, cô vẫn muốn đi xem người đó giống ai.
Cô đứng dậy, đi thay quần áo.
Muốn biết Mạc Tu Lăng ở nơi nào, tuyệt đối không khó. Mấy tiệc rượu này không chỉ có một mình Mạc Tu Lăng tham gia.
Giang Nhân Ly đi vào khách sạn. Trong này so với thế giới bên ngoài thật khác xa. Nam thanh nữ tú nhiều vô kể, thân phận đều cao quý. Đối mặt với cuộc sống xa hoa truỵ lạc này, rất khó để nghĩ đến ở nhà vẫn còn một ngọn đèn lờ mờ. Nam nữ ở đây có thể chỉ mới vừa quen biết, có thể là tâm đầu ý hợp, nhưng trên sàn nhảy kia tất cả đều là mờ ám. Những người đàn ông ở đây đều có vợ chờ đợi ở nhà, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không vì vậy mà trở về sớm, ai có thể chống đỡ nổi sự quyến rũ của tửu sắc?
Người ta đều nói, mỗi một người đàn ông giống như một ngọn đèn thắp sáng một gia đình. Những người nói mấy lời này tốt nhất nên đến nơi này tận mắt xem thực trạng thì hơn.
Giang Nhân Ly nhìn quanh tìm kiếm. Quả thực lúc này cô có chút căng thẳng. Nếu như như lúc này anh đang khiêu vũ hay đang nói chuyện cùng một người đẹp nào đó, cô lấy cái lý do gì để có thể thong dong đến trước mặt anh?
Thật là lựa chọn khó khăn.
Nhưng Giang Nhân Ly cũng không có lùi bước, cô vừa tìm kiếm bóng dáng Mạc Tu Lăng, vừa từ chối lời mời khiêu vũ của một người đàn ông.
Rốt cục, cô cũng đã thấy anh. Không giống như cô tưởng tượng, anh đang đứng nói chuyện với một người đàn ông lớn tuổi. Cô vừa định đi lên thì đôi chân bỗng khựng lại. Bởi vì bên cạnh Mạc Tu Lăng, một cô gái vừa từ WC trở về, đứng đối diện anh nói gì đó.
Giang Nhân Ly sắc mặt trắng bệch, chuyện này sao có thể?
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm Diệp Tư Đình. Hoá ra người phụ nữ này giống Giang Nhân Đình .
Trước mắt cô có nhiều người như vậy nhưng thoáng cái đều trở nên vô hình. Tiếng ồn ào bên tai bỗng nhiên biến mất chỉ còn một khoảng tĩnh lặng. Trong con mắt cô chỉ còn hình ảnh Mạc Tu Lăng đang cười nói vui vẻ, không cần biết anh nói cái gì, nhưng rõ ràng là anh và cô gái kia phối hợp rất ăn ý.
Lúc này, Giang Nhân Ly có hai lựa chọn. Một là xoay người bỏ đi, cho rằng chưa từng tới đây, cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng không biết.
Nhưng, cô lựa chọn phương án hai.
Cô ung dung đi đến phía bọn họ. Bộ dạng cô vẫn như trước, là một người ưu tú nhất, nổi bật nhất trong đám đông, sẽ không có bất cứ thứ gì có thể đánh bại cô. Bước đi của cô rất bình tĩnh, cô không cho phép bản thân mình được sợ hãi, cũng không cho phép bản thân căng thẳng.
“Tu Lăng.” Đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, không ngờ lại ở trong tình huống này.
Mạc Tu Lăng có vẻ kinh ngạc. Anh không ngờ lại gặp cô ở nơi này. Nhưng anh vẫn không biểu lộ quá thất thố, anh kéo tay cô lại giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Giang Nhân Ly.”
“Hóa ra là Mạc phu nhân, đúng là nghiêng nước nghiêng thành, Mạc tổng thực sự là có con mắt.” Đối phương ca ngợi một phen, sau đó liền vội vã cáo từ.
Mạc Tu Lăng lúc này mới kéo tay cô: “Sao em lại tới đây?”
“Sao em không thể tới?” Giang Nhân Ly hứng thú nhìn anh.
“Anh chỉ nghĩ em không thích đến những nơi này.”
“Em đột nhiên thích.” Giang Nhân Ly không e dè nhìn sang Diệp Tư Đình.
Mạc Tu Lăng lúc này mới giới thiệu: “Trợ lý của anh, Diệp Tư Đình.”
Giang Nhân Ly khóe miệng mỉm cười, có một chút kiêu căng nhìn Diệp Tư Đình.
“Mạc phu nhân, xin chào.” Diệp Tư Đình chủ động giơ tay ra.
Giang Nhân Ly đưa tay ra: “Cô nhìn rất giống một người.”
Diệp Tư Đình cũng rất thản nhiên: “Đã có một người không ngừng nói như vậy.”
“Ồ?” Giang Nhân Ly nhìn Mạc Tu Lăng, “Anh chính là cái “người không ngừng nói” kia sao?”
Mạc Tu Lăng không rõ ý cười của Giang Nhân Ly hiện tại ẩn chứa điều gì, nhưng anh cảm thấy không hề đơn giản, anh chỉ còn cách cười, qua loa nói: “Cô Diệp rất có năng lực, có cô ấy giúp việc quả thực giảm không ít phiền toái.”
Giang Nhân Ly nhìn Diệp Tư Đình: “Không biết cô Diệp am hiểu nhất điều gì?”
Diệp Tư Đình còn không có mở miệng, Mạc Tu Lăng liền giúp cô ta trả lời: “Cô ấy rất giỏi mảng giao tiếp, thông thạo năm ngoại ngữ, có thể lưu loát nói chuyện với khách ngoại quốc.”
Giang Nhân Ly khóe miệng co rút một chút: “Cô Diệp là người ở đâu vậy?”
“Tôi mới từ Canada trở về, trước đây tôi định cư ở đó.”
“Vậy vì sao cô trở về?”
“Đó là việc riêng của tôi, không tiện nói ra.”
Giang Nhân Ly nở nụ cười: “Đương nhiên, mỗi người đều có một việc riêng cất giấu trong lòng. Có thể là trong lòng cất giấu một người, mà người đó đã kết hôn.” Giang Nhân Ly thấy sắc mặt Diệp Tư Đình vẫn bình thường, vừa cười vừa tiếp tục: “Đương nhiên, với phần lớn mọi người thì không hẳn như vậy.”
Cô đánh giá Diệp Tư Đình, khí chất của cô ta so với Giang Nhân Đình quả thực khác xa nhau, nhưng khuôn mặt rất giống. Diệp Tư Đình trong mắt có một tia kiêu ngạo và kiên nghị, không giống ánh mắt ôn nhu của Giang Nhân Đình.
“Mạc phu nhân thật là biết nói đùa.”
Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly, kéo tay cô: “Mệt không? Chúng ta về nhà thôi!”
Giang Nhân Ly gạt tay anh: “Em vừa mới tới, để em từ từ tìm hiểu cuộc sống bình thường của anh như thế nào.”
Mạc Tu Lăng trừng mât nhìn cô, Giang Nhân Ly nhìn Diệp Tư Đình: “Xem ra thì Tu Lăng không đúng rồi, hết giờ làm còn bắt cô Diệp tới đây. Anh cần phải tăng tiền lương cho cô ấy mới được. Hiện tại đã muộn rồi, để tài xế đưa cô ấy về đi.”
Diệp Tư Đình chỉ nhìn Mạc Tu Lăng, ánh mắt cô ta dường như muốn ám chỉ cho Giang Nhân Ly biết, chỉ có Mạc Tu Lăng là ông chủ của cô ta.
Giang Nhân Ly cũng không nói gì thêm, chỉ đứng đó, cô có rất nhiều, rất nhiều thời gian.
Mạc Tu Lăng liếc mắt nhìn Giang Nhân Ly, sau đó gọi điện thoại cho tài xế đưa Diệp Tư Đình về nhà.
(có bà xã ở đây rồi thì tất nhiên trợ lý phải cuốn gói thôi J)
Diệp Tư Đình vừa đi khỏi, Giang Nhân Ly cũng không nói gì, ngồi yên vị trên ghế. Mạc Tu Lăng nhìn cô, cũng không biết cô muốn làm gì.
Giang Nhân Ly lấy điện thoại ra nhìn giờ, hiện tại hẳn là lúc bắt đầu cuộc sống đêm của anh! Cô ưu nhã cầm lấy một ly rượu nhấp môi. Một người đàn ông mặc âu phục đi đến: “Tiểu thư, có thể mời cô một điệu nhảy được không?”
Giang Nhân Ly đặt ly rượu xuống bàn, giơ tay lên khoác tay của của anh ta.
Mạc Tu Lăng bước lên hai bước, một tay kéo Giang Nhân Ly lại. Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn anh: “Tôi đã mời cô ấy rồi.”
Người đàn ông kia còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng vừa nhìn ánh mắt của Mạc Tu Lăng liền bị dọa đến mức ngượng ngùng rời đi.
Giang Nhân Ly cầm ly rượu lên. Mạc Tu Lăng ngăn cản tay cô: “Chưa đủ sao?”
Giang Nhân Ly thu hồi cánh tay: “Đi thôi!”
Dọc đường cô không nói gì, anh chăm chú lái xe. Cô đăm chiêu nhìn màn đêm bên ngoài cửa xe, nơi nào đó vẫn náo nhiệt.
Mạc Tu Lăng im lặng, chỉ bình tĩnh quan sát đèn giao thông.
Đột nhiên Giang Nhân Ly nhìn anh, nửa cười nửa không: “Ngày hôm nay em cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của mùi nước hoa đáng ghét kia.”
Chúc các bạn online vui vẻ !