Chương 44
***
Trương Nhất Manh >.<, có điều cũng hay, ít ra không có Trương Ninh Hi và Tề Phỉ, cô thấy yên tĩnh hơn nhiều.
Cũng may Tề Phỉ không biết cô đang nghĩ gì, nếu không tuyệt đối sẽ biến thành Godzilla giẫm nát cô dưới chân…
Trương Nhất Manh hàn huyên với Trương Ninh Giản thêm vài câu, sau đó nói muốn off, tuy là vắng Trương Ninh Hi và Tề Phỉ cô thấy yên lặng hơn nhiều nhưng không có họ, cô cảm thấy mình không có gì để nói nữa.
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Ừ, mau đi ngủ đi.
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Chuyện ngày hôm nay…
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: Không sao đâu. Anh đã nói rồi, em không cần phải cảm thấy có lỗi với anh, thay vì nói xin lỗi không ngừng thì lần sau tin anh là được rồi *đáng thương*
【 Nhóm 】 Manh Manh đứng không nổi: Nhất định, tôi bảo đảm!!!
【 Nhóm 】 Tìm Tê Tê: *mừng rỡ* ừ~
Khoé môi Trương Nhất Manh bất giác cong lên, cô chúc Trương Ninh Giản ngủ ngon rồi tắt máy tính, trước khi ngủ mới chợt nhớ đến một chuyện.
… Lần sau?
Tại sao lại có lần sau chứ!!!
Được rồi, anh ta nói có lần sau thì sẽ có lần sau!!!
Nhưng…
Trương Nhất Manh vuốt vuốt gương mặt ửng hồng của mình, nghĩ, không biết bây giờ Trương Ninh Giản đang nghĩ gì?
Hai người ở cùng nhau một thời gian, dưới một thân phận hoang đường; anh từng tổn thương cô – dù đó chỉ là vô tình; sau đó, cô lại vì anh mà thay đổi, khi đó cô mới phát hiện người trong lòng mình thật sự là ai, tuy đã thừa nhận từ đáy lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra như không có gì; sau đó thì Tề Phỉ phát hiện; cuối cùng, anh lại đến tìm cô, kết quả bị cô từ chối, vì một lý do vô cùng đơn giản mà từ chối.
Cô còn hiểu lầm anh, mà anh thì vẫn rộng lượng, bao dung như thế.
Cô chợt nhớ đến một câu nói.
Anh vì em, có thể chờ đợi mãi mãi.
Thật ra thì cô không cần anh phải đợi mãi mãi như thế, vậy là tham lam quá rồi.
Chuyện lãng mạn và hạnh phúc nhất trên thế giới này, hẳn là có một người luôn đợi chờ ta bằng cách dịu dàng nhất.
Nhất là khi, người đó chính là người mà chính ta cũng muốn đợi.
***
Dù đêm hôm trước chỉ lo nghĩ đến chuyện Trương Ninh Giản, thậm chí còn trằn trọc khó ngủ nhưng Trương Nhất Manh tự thấy, cô cũng đâu phải có nhiều cơ hội được gặp Trương Ninh Giản đâu, cô vẫn còn một chút nhút nhát, không muốn mọi việc tiến triển nhanh quá, chắc hẳn Trương Ninh Giản cũng biết mà…
Nhưng vào ngày hôm sau thì cô phát hiện, cô hoàn toàn sai rồi.
Khi cô còn đang cầm cây lược chải đầu, chạy ra mở cửa thì sửng sốt không nói nên lời.
Trương Ninh Hi và Trương Ninh Giản, mỗi người một chiếc xe, mỗi phong cách khác nhau cùng đứng trước cửa nhà, Trương Ninh Hi tuy có phần không đứng đắn nhưng nhìn không tồi tí nào, Trương Ninh Giản càng không cần phải nói, tướng mạo của hai người có vài phần giống nhau, đứng bên cạnh đúng là chói mắt.
… Không phải, còn thiếu, phải là một đôi người yêu chói mắt mới đúng = =
Trương Nhất Manh và Tề Phỉ không hẹn mà cùng nhau trợn mắt há hốc mồm, có điều Tề Phỉ tỉnh lại nhanh hơn Trương Nhất Manh nhiều, cô đi đến bên cạnh Trương Ninh Hi, như không thể tin nổi nói: “Anh… Anh đang làm gì vậy?”
“Đến đưa em đi làm.” Trương Ninh Hi cười nói, “Để em không cần phải đợi xe bus cực khổ nữa, người phụ nữ của anh tại sao phải chen chúc trên xe bus chứ?”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Hi chắc hẳn lại mới xem xong tiểu thuyết cẩu huyết nào nữa đây!!! Lời nói ra chẳng khác gì những câu thoại của mấy anh chàng trong tiểu thuyết cả = =
Ngay cả Trương Ninh Giản cũng không nhịn được, khinh bỉ nhìn anh.
Tề Phỉ nói: “Anh… Sao anh không nói với em?”
Trương Ninh Hi nói: “Phải để em bất ngờ chứ!”
“Bất ngờ cái đầu anh đấy!” Tề Phỉ phát điên, “Anh nói sớm cho em nghe thì em cũng đâu cần phải dậy sớm thế này!!! Ít nhất cũng ngủ thêm được 20’, 20’ lận đó!!!”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Nhất Manh im lặng, tư duy của Tề Phỉ đúng là khác hẳn người bình thường…
Nhưng nói cũng đúng!
Trương Nhất Manh trách cứ nhìn sang Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản lập tức nhận lỗi: “Anh định nói với em rồi, có điều anh ba nói là nếu anh nói với em thì Tề Phỉ sẽ biết nên không cho anh nói.”
Trương Ninh Hi tức muốn ói máu: “Em ba, không cần phải hãm hại anh vậy chứ…”
Trương Ninh Giản không để ý đến anh, cười híp mắt nhìn Trương Nhất Manh: “Lên xe được chưa?”
Xe cũng đưa đến rồi, lại thêm chuyện trong game hôm qua nữa làm Trương Nhất Manh không cách nào từ chối được, đành gật đầu: “Ừ…”
Trương Nhất Manh ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ, Trương Ninh Giản chủ động thắt dây đai giúp cô, ngón tay thon dài, trắng nõn làm Trương Nhất Manh ngẩn ngờ, còn bên kia thì Tề Phỉ cũng miễn cưỡng ngồi vào xe của Trương Ninh Hi.
Tề Phỉ vừa ngồi vào xe đã ra lệnh: “Nhân lúc còn chưa đến giờ cao điểm thì chạy nhanh chút, để em xem xem có thể ngủ trộm chút không.”
Tề Phỉ ra lệnh, Trương Ninh Hi làm sao dám không nghe theo, lập tức chạy xe về hướng bệnh viện, Tề Phỉ nói: “Trời trời trời, đừng có chạy nhanh vậy chứ, đám thiếu gia nhà giàu mấy người toàn là như vậy, lỡ đụng phải ai thì làm sao đây? Muốn giúp ba em có thêm vài bệnh nhân à?”
Trương Ninh Hi mau khóc: “Vậy để anh lái chậm một chút…”
Tề Phỉ lạnh lùng liếc anh.
Cuối cùng anh đành chạy với tốc độ không nhanh không chậm…
Trương Ninh Hi thầm roi lệ đầy mặt trong lòng, em ba à, mặc dù đầu óc của Trương Nhất Manh hơi chậm chạp một tí, nhưng ít ra là còn biết ngoan ngoãn mà nghe lời!!!
Nhưng mà anh thì thích những cô không nghe lời hơn, há há!!!
Mà ở bên Trương Nhất Manh thì…. Trương Ninh Giản nhìn xe Trương Ninh Hi biến mất chỉ sau vài giây, anh mới từ từ khởi động xe, tốc độ so với ốc sên chỉ nhanh hơn một chút.
Trương Nhất Manh: “…”
Anh có thể nào chạy chậm hơn chút nào nữa được không.
Trương Nhất Manh khinh bỉnh nhìn Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản vui vẻ nhìn sang Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh nói: “Đừng nhìn như vậy nữa!!!”
Trương Ninh Giản cười cười, nghiêm túc nhìn về trước lái xe, sau đó bỗng mở miệng: “Nhất Manh, có phải em thích anh trước kia hơn không? Là lúc anh còn gọi em là “mẹ” đó.”
Không ngờ Trương Ninh Giản lại hỏi như vậy, Trương Nhất Manh sửng sốt, sau đó nói: “Cũng không thể nói vậy… Nhưng nói thật thì bây giờ tôi có hơi không quen.”
Trương Nhất Manh rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện vui vẻ với anh, khoé môi Trương Ninh Giản cong lên, đáp: “Sao?”
Trương Nhất Manh nhìn anh, sau đó xấu hổ nói: “Tôi cứ cảm thấy, khi anh mất trí nhớ ấy, chẳng khác gì nghịch tử cả.”
Nói xong câu đó, tự Trương Nhất Manh cũng phải bật cười.
“Còn người đã nhớ ra mọi chuyện, lại không nhớ ra tôi, chính là Trương Ninh Giản.” Trương Nhất Manh nhớ lại, “Khi đó trông anh rất xa lạ.”
Trương Ninh Giản rũ mắt xuống: “Khi đó…”
“Này, đừng có tỏ ra như thế chứ, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, chuyện khi đó tôi không trách anh.” Sau đó Trương Nhất Manh thêm vào, “Tuy là giờ vẫn còn giận anh đôi chút.”
Trương Ninh Giản cười: “Ừ.”
“Sau đó anh lại nhớ ra tôi, khi ở trong nhà hàng Nhật ấy, tôi nghĩ, anh như vậy rốt cuộc là ai? Không phải nghịch tử, cũng không phải Trương Ninh Giản, rốt cuộc anh là ai chứ?…” Trương Nhất Manh nhìn chung quanh: “Nhưng bây giờ tôi đã nghĩ ra rồi, anh vừa là nghịch tử, vừa la Trương Ninh Giản, chỉ quan trọng là khi anh biểu lộ ra tính cách nào thôi.”
Trương Ninh Giản suy nghĩ rồi nói: “Em thích thế nào thì anh sẽ thế đấy.”
Trương Nhất Manh lắc đầu: “Không thể như vậy được, anh phải là chính anh, phải đúng con người thật của anh… Nếu chỉ vì muốn tôi vui mà làm như vậy thì đối với anh và đối với tôi mà nói, đều không công bằng.”
Hơn nữa, giờ cô suy nghĩ lại mới thấy, cô không hề ghét anh bây giờ tí nào…
Chỉ là không ghét thôi, không có nghĩa là thích nhá!!!
Trương Ninh Giản cười như có như không nhìn gương mặt đang dần ửng đỏ của Trương Nhất Manh, nói: “Ừm, em nói cũng đúng.”
Trương Nhất Manh tỏ ra như không có gì, nhìn đông nhìn tây, đúng lúc đèn đỏ, Trương Ninh Giản dừng xe, sau đó quang minh chính đại nhìn Trương Nhất Manh, Trương Nhất Manh bị anh nhìn chăm chú, chột dạ vơ đại một tờ giấy trên xe, nói: “Đây là cái gì vậy…”
Còn chưa nói xong, tờ giấy đó đã bị anh cướp mất, chỉ một giây sau, Trương Ninh Giản đã chiếm đoạt đôi môi của cô, tay trái cầm tờ giấy, tay phải che mặt hai người lại, tránh cho người ngoài nhìn thấy.
Trương Nhất Manh không kịp phản ứng, tay phải của Trương Ninh Giản đã vươn ra, giữ chặt cằm của cô, bắt cô ngửa mặt lên, còn cô vì vô ý mà đôi môi mở ra, để cho đầu lưỡi của anh thuận lợi đi vào, gương mặt Trương Nhất Manh đỏ bừng, chỉ cảm nhận được đầu lưỡi của Trương Ninh Giản không ngừng tàn phá đôi môi của cô, vừa mờ ám vừa dịu dàng, làm cô không cách nào chống cự được.
Lần này khác hẳn ba lần hôn môi trước của cô và nghịch tử, tuy đều là hôn môi cả nhưng cảm giác khác một trời một vực, nếu cái hôn của nghịch tử làm cô thấy như được chó Samoyed liếm thì nụ hôn của Trương Ninh Giản lại đang trắng trợn tuyên bố: Trương Ninh Giản anh, đang hôn em.
Một sự bá đạo ngoài ý muốn, nhưng không làm cho cô thấy ghét mà ngược lại, làm cho cô chìm đắm trong đó.
Trương Nhất Manh không còn khái niệm gì về thời gian nữa, cô thấy như rất lâu rất lâu, đợi khi Trương Ninh Giản buông cô ra, sắc mặt cô đỏ ửng xoay đầu đi, nhìn thấy đèn lại chuyển sang màu đỏ…
Cứ tưởng là đã qua một thế kỉ rồi đấy chứ!!!
Trương Ninh Giản giống như một con mèo ăn vụng thành công, không nhịn cười được, anh cho xe tiếp tục chạy, vừa chạy vừa nói: “Nhất Manh.”
Trương Nhất Manh vẫn còn thẹn thùng, lắp bắp nói: “Cái… Cái gì…”
“Chúng ta… Xem như đang quen nhau sao?” Trương Ninh Giản cười nói, nhưng dường như anh không chắc chắn lắm, trước mặt bà mẹ đang thẹn thùng của mình, cho dù là một đứa con thông minh cũng không dám nói chắc điều gì.
Trương Nhất Manh nói: “Không biết nữa… Thật ra… Thật ra tôi… Haiz! Tôi thật sự không biết! Tôi cứ thấy giữa chúng ta có một bức tường nào đó, nhưng tôi lại không biết vì sao…”
Trương Ninh Giản nhẹ giọng nói: “Em cần phải thay đổi góc độ nghĩ đi.”
Trương Nhất Manh ngẩn người, ngây ngốc địa nhìn hắn.
Trương Ninh Giản cười cười, nói: “Bức tường lớn nhất của chúng ta chính là quan hệ “mẹ con” này, nếu như cái này cũng phá được thì còn gì mà không vượt qua được?”
Trương Nhất Manh: “… …”
Trương Ninh Giản vẫn như vậy, lúc nào cũng nguỵ biện!!!
Quan hệ mẹ con cái gì chứ, làm cho cô thấy ngại quá đi mất!!!
Trương Nhất Manh đỏ mặt nói: “Sao có thể nói vậy được… Tôi cũng đâu phải mẹ ruột của anh.”
Trương Ninh Giản nhìn gương mặt đỏ như quả cà chua chín của Trương Nhất Manh, không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười lái xe, rốt cuộc cũng đến bệnh viện, Trương Nhất Manh vội vàng xuống xe trốn mất, có điều mới chạy được hai bước đã bị Trương Ninh Giản lôi về.
Trương Nhất Manh nuốt nước miếng một cái, nhìn nhìn gương mặt đẹp trai đang gần sát mặt mình.
Cách đó không xa là tiếng cãi vả của Trương Ninh Hi và Tề Phỉ.
Trương Ninh Giản dịu dàng ôm Trương Nhất Manh, mặc kệ bên ngoài ầm ĩ thế nào đi nữa, nép trong lòng anh, dường như có một năng lượng làm cho lòng cô yên tĩnh lạ thường.
“Tan việc đợi anh đến đón em.” Anh ôm Trương Nhất Manh, hôn lên trán cô, sau đó ghé sát vào tai cô nói nhỏ, “Người anh yêu.”
Chương 45: Những đoạn ngắn vui
***
【 Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản 】
A. Nhật kí của Trương Ninh Giản.
Như mọi người biết, Ninh Giản có thói quen viết nhật kí.
Hơn nữa nội dung nhật kí cũng cực kì trẻ con, cực kì đen tối, cực kì cực kì… nói chung là không thể để cho người ta đọc được.
– – dĩ nhiên, bản thân anh lại không nghĩ như vậy.
Lúc mới bắt đầu thì Trương Ninh Giản viết không đều đặn lắm, nhiều nhất là một tuần viết một lần.
Nhưng sau đó thì từ từ quen dần, có khi hai ngày viết một lần, có khi ngày nào cũng viết.
Nguyên nhân rất đơn giản – – ban đầu vốn chỉ muốn ghi lại những tâm trạng đặc biệt và suy nghĩ của mình thôi, sau đó thì biến thành cuốn sổ ghi chép lúc nào không hay.
Ví dụ như vầy…
Một ngày X đẹp trời, tháng XX, năm XXXX.
Hôm nay mặc quần áo đôi màu trắng với mẹ, nhìn mẹ thiệt là đáng yêu, nhưng sao cảm giác có gì đó thiếu thiếu…
Cũng may ngực của mẹ nhỏ nhỏ, cũng giống mình…
Một ngày mưa X, tháng XX, năm XXXX.
Hôm nay lúc mình dụi dụi đầu vào người mẹ thì ngửi thấy mùi hương của mẹ, thơm quá thơm quá, muốn cắn một cái quá.
Mình hỏi mẹ: “Nếu như con rất muốn, rất muốn làm một việc thì con nên làm thế nào?”
Mẹ suy nghĩ rồi trả lời mình: “Thì con phải nghe theo tiếng lòng của con.”
Mình nói: “Nhưng mà lỡ như bị người ta ngăn cản, hoặc là việc đó có thể làm người khác bị thương thì con có nên từ bỏ không?”
Mẹ nói: “Con đừng nghĩ như vậy, khi con đã muốn làm một việc thì phải quyết tâm làm cho bằng được, đừng để bất cứ thứ gì ngăn cản con… Còn chuyện làm người khác bị thương thì… chắc không sao đâu, cứ làm việc mà mình muốn làm, chút vết thương nho nhỏ cũng có thấm tháp gì.”
Bởi vậy nên mình cắn một cái, rõ là ngon.
Mẹ đánh mình một trận.
Hu hu hu hu mẹ gạt con nít.
Nhưng cũng vui vui vui vui haha =3=
Một ngày mưa XX vô cùng vô cùng lớn, tháng XX, năm XXXX.
Mẹ nhìn anh hai rồi ngơ ngẩn, mình cực kì không thích! Sao mẹ lại như vậy chứ…
Mẹ chưa bao giờ nhìn mình rồi ngơ ngẩn thế cả TT.TT
Anh hai có chỗ nào tốt hơn mình chứ…
Mình ngâm cứu mãi mới phát hiện, anh hai rất ít khi cười, toàn là làm mặt lạnh thôi, bởi vậy nên mình mới hỏi mẹ: “Anh hai làm mặt lạnh có phải đẹp trai lắm không?”
Mẹ đỏ mặt, ấp úng nói: “Dĩ nhiên là không!”
Hừm! Vậy là có rồi!
Bởi vậy nên mình cũng cố gắng học hỏi, cố ý nhìn mẹ mà không cười.
Mới đầu mẹ không có phát hiện, mình đành cố tình đi vòng vòng trước mặt mẹ.
Rốt cuộc mẹ cũng phát hiện, tỏ ra rất vui nói: “Ninh Giản, có phải con đã khỏi bệnh rồi không?”
Khỏi bệnh cái gì?
Mình ngơ ngác nhìn mẹ, mẹ thở dài một hơi, bất đắc dĩ khoát khoát tay: “Biết ngay là thằng nghịch tử này lại động kinh nữa mà.”
Hu hu, tại sao anh hai làm mặt lạnh thì đẹp trai, còn mình làm mặt lạnh thì bị coi như động kinh chớ?
Dĩ nhiên, sau đó cuốn sổ này bị Trương Nhất Manh phát hiện, thứ đầu tiên mà cô thấy xuất hiện rất nhiều trong cuốn sổ – Mẹ không có ngực.
Trương Nhất Manh nổi đầy gân xanh: “…”
Trương Ninh Giản hết động kinh, đi ngang qua như không có chuyện gì, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trương Nhất Manh: “Đứng lại.”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh nổi điên: “Đây là cái quỷ gì đây?!”
Trương Ninh Giản vô tội trợn mắt nhìn: “Cái gì đây ạ? Sao nhìn quen quen?”
Trương Nhất Manh nghiêm mặt nói: “Anh đừng có giả bộ.”
Trương Ninh Giản chớp chớp mắt: “A, anh nhớ rồi, hình như là nhật kí hồi trước của anh. Anh cũng không nhớ anh đã viết gì trong trỏng nữa…”
Trương Nhất Manh muốn khóc mà khóc không nổi: “Anh đừng có giả bộ với em.”
Cô mở cuốn sổ ra, ấm ức nói: “Trang nào cũng có dòng chê em ngực nhỏ cả…”
Trương Ninh Giản tỏ ra kinh ngạc lật lật xem, nói: “Sao lại như thế được…”
Trương Nhất Manh cực kì tức giận.
Trương Ninh Giản suy nghĩ một lúc rồi ném cuốn sổ sang một bên, hai tay lưu manh vòng qua eo Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “Anh làm gì vậy?”
Trương Ninh Giản chân thành nói: “Chúng ta đi sinh con đi!”
“Hả?!” Trương Nhất Manh không tài nào hiểu nổi anh đang nói gì…
“Sinh con rồi thì ngực sẽ không nhỏ nữa…” Trương Ninh Giản vừa hôn lên môi Trương Nhất Manh, vừa lẩm bẩm.
Trương Nhất Manh bị hôn tới nỗi mơ mơ màng màng, rất lâu, rất lâu sau mới phản ứng được…
Tên lưu manh này… … … …
B. LỊCH SỬ
Rất lâu rất lâu sau đó, Ninh Giản nhớ lại toàn bộ, hai người cũng dần dần xác định quan hệ.
Trương Nhất Manh lại đưa Trương Ninh Giản về nhà cậu một chuyến.
Khi đó em họ Triệu Tiểu cũng có ở nhà, thấy Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản đến, ngan ngoãn chào cô, sau đó lúng túng gọi anh là anh rể.
Trương Nhất Manh lúc này khác hẳn khi trước, nghiêm túc hỏi cô bé: “Tiêu Tiêu à, có phải em có cái gì đó với anh rể, đúng không?”
Trước kia cô có thể bỏ qua, bởi vì khi đó anh chỉ “con ngoan” của cô, còn bây giờ thì khác hoàn toàn đấy nhé!
Triệu Tiểu sững sờ, nói: “Ừm, lúc mới gặp thì rất thích. Dù gì thì anh ấy cũng đẹp trai, nhìn cũng có vẻ đạo mạo thông minh.”
Trương Nhất Manh: “=.=”
Triệu Tiểu: “…”
“Nhưng mà lúc đó chỉ mới nhìn thôi, kể từ lúc em thấy anh ta làm cái mặt quỷ hù em thì chẳng còn suy nghĩ gì với anh ta nữa.” Triệu Tiểu nhớ lại lúc đó, cảm thấy vẫn không thể nào quên được.
Trương Nhất Manh nói: “Làm mặt quỷ?”
Triệu Tiểu nghiêm túc gật gật đầu: “Ừm, lúc đó anh ấy đá nhẹ vào ghế của em, em quay qua nhìn anh ấy thì anh ấy liền nhát ma em.”
Trương Nhất Manh: “… …”
Hai người cùng lúc quay đầu lại nhìn Trương Ninh Giản đang nói chuyện vui vẻ cùng hai trưởng bối, không biết anh nói gì mà hai ông bà cười không khép miệng lại được.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trương Nhất Manh, anh khẽ quay đầu lại, dịu dàng cười với cô… Đúng là nụ cười như làn gió mùa xuân, mát vô cùng tận
Trương Nhất Manh mê mẩn nhìn anh, rồi hỏi lại Triệu Tiểu: “Em chắc chắn?”
Triệu Tiểu cũng ngơ ngẩn, sau đó quả quyết nói: “Em chắc chắn mà.”
Trương Nhất Manh vuốt vuốt cằm nói: “Ừm… Lúc đó thì anh ấy cũng có khả năng làm ra cái chuyện đó lắm, nhưng mà bây giờ chắc chắn không còn nữa đâu.”
Triệu Tiểu cũng vuốt cằm, hỏi: “Chị họ, lúc trước anh rể bị bệnh gì à?”
Trương Nhất Manh suy nghĩ một chút, nói: “Khi đó hình như hơi ngu ngốc một chút.”
Triệu Tiểu: “…”
Sau đó thì Trương Nhất Manh trở về nhà họ Trương cùng với Trương Ninh Giản.
Trương Nhất Manh: “Ninh Giản, Tiêu Tiêu nói hồi trước anh từng làm mặt quỷ nhát nó, đúng không?”
Trương Ninh Giản hờ hững nhìn ra cửa sổ: “Sao?”
Trương Nhất Manh: “Anh vẫn còn nhớ phải không?”
Trương Ninh Giản cười nhìn Trương Nhất Manh: “Anh không nhớ.”
Trương Nhất Manh nhất thời mê mẩn nhìn nụ cười của anh, nói: “Ừm…”
Trương Ninh Giản âm thầm rơi lệ trong lòng.
Cái chuyện xấu hổ đó sao tự dưng lại bị khui ra thế này…
Trương Nhất Manh cảm thán nói một câu: “Anh không nhớ thật sao? Thật là đáng tiếc, nếu đúng như Tiêu Tiêu nói thì anh đáng yêu biết mấy… Trách sao thái độ của Tiêu Tiêu quay ngoắt trăm tám.”
Trương Ninh Giản gõ đầu, vờ như đang suy tư, một lúc sau mới nói: “Anh nhớ rồi, khi đó con bé nói năng lỗ mãng với em, anh không nhịn được nên mới…”
Trương Nhất Manh cười lạnh nói: “Anh tài quá nhỉ, gõ gõ đầu hai ba cái đã nhớ ra rồi? Vậy em gõ giúp anh thêm mấy cái nữa, xem anh có nhớ lúc trước anh đã viết gì trong nhật kí không nhỉ…”
Trương Ninh Giản: “…”
【 Tề Phỉ và Trương Ninh Hi 】
Vì cái gọi là gái cứng cũng phải sợ trai phiền nên dưới sức tấn công không ngừng nghỉ của Trương Ninh Hi, rốt cuộc Tề Phỉ cũng bị khuất phục.
Tuy vậy thì tần suất hai người cãi nhau vẫn không giảm, nguyên nhân trực tiếp là do Tề Phỉ nhưng nguyên nhân chủ yếu lại đến từ Trương Ninh Hi.
Nợ phong lưu của Trương Ninh Hi đúng là không hề ít.
Sau khi quen Trương Ninh Hi, Tề Phỉ mới biết thì ra cái loại bại hoại như anh cũng có nhiều người thích như vậy! Chẳng lẽ bọn họ bị mù hết cả rồi sao?!
Trương Ninh Hi: “… Phỉ Phỉ, em đừng có tự mắng mình như thế chứ…”
Tề Phỉ: “Anh cút ngay cho tôi!”
Lần đầu tiên cô phát hiện chuyện này là khi cô và Trương Ninh Hi đi dạo cùng nhau, Trương Ninh Hi giả vờ xách túi giúp cô nhưng Tề Phỉ phát hiện, mỗi khi có một cô gái đi ngang qua hai người bọn họ, anh sẽ lấy cái túi lên che mặt mình lại.
Thoạt nhìn thì chẳng có gì nhưng thực tế là rât đáng nghi.
Sau lần thứ n Trương Ninh Hi lấy túi che mặt lại, Tề Phỉ bực bội nói: “Sao thế? Thấy người yêu cũ sao?”
Trương Ninh Hi liếc thấy cô gái kia đã đi qua rồi, lập tức lấy túi xuống, dùng giọng điệu vô cùng đạo mạo nói: “Không có! Sao mà có chuyện đó được, em đừng nghĩ nhiều!” I
Tề Phỉ nghi ngờ nhìn anh.
Trương Ninh Hi vô cùng kiêu hãnh ưỡn ngực lên, bày tỏ sự trong sạch của mình.
Lúc này cô gái kia chợt quay người lại, nhìn thấy Trương Ninh Hi đang ưỡn ngực kiêu hãnh, vui vẻ chạy đến: “Ninh Hi!”
Trương Ninh Hi: “…”
Tề Phỉ: “…”
Trương Ninh Hi lúng túng nhìn cô bé vui vẻ đang ngóng nhìn mình đầy trông đợi, nói: “Tiểu Khiết, sao em lại ở đây?”
Cô bé tên Tiểu Khiết trả lời: “Hôm bữa anh bảo có việc phải về nước gấp, không lâu sau thì em cũng về với A San, A San nhớ anh lắm đó!”
Sau đó cô xấu hổ nói: “Em cũng nhớ anh.”
Tề Phỉ lạnh lùng nhìn hai người.
Trương Ninh Hi cười cực kỳ miễn cưỡng, nói: “Vậy sao? Ha ha ha ha… Anh cũng…”
Anh vô ý thức muốn nói là “Anh cũng nhớ em lắm”, Tề Phỉ bên cạnh nhẹ nhàng “khụ” một tiếng, Trương Ninh Hi lập tức đổi giọng: “Anh cũng thấy tiếc lắm, lúc ấy có rất nhiều người mà anh phải về nước gấp, không kịp chào tạm biệt mọi người, ha ha ha ha!”
Tiểu Khiết cũng nghe được tiếng ho nhẹ của Tề Phỉ, bất mãn nhìn sang phía cô: “Ninh Hi, cô gái này là…”
Trương Ninh Hi nhanh chóng nói: “Đây là bạn gái của anh, Tề Phỉ.”
Tiểu Khiết mỉm cười ngọt ngào nhìn Tề Phỉ, Tề Phỉ cũng cười cười nhìn cô, con ngươi Tiểu Khiết đảo vài vòng nói: “Chị gái này kém hơn A San nhiều quá, từ trên xuống dưới cũng không chuẩn, Ninh Hi, anh đổi khẩu vị rồi à?”
Cái gì chớ!
Tề Phỉ thầm chửi tục trong lòng, con nhỏ này có ý gì chứ? Gọi Trương Ninh Hi là Ninh Hi, còn cô thì lại bảo là chị gái?!
Cô còn nhỏ hơn Trương Ninh Hi hai tuổi, được chưa?
Tề Phỉ hít sâu một hơi.
Trương Ninh Hi liếc nhìn nét mặt của Tề Phỉ, bão tố mưa giông sắp đổ vào đất liền rồi, mồ hôi lạnh tí tách chảy xuống: “Ặc, Phỉ Phỉ… Phỉ Phỉ không phải vậy đâu, cô ấy không chỉ là bạn gái của anh mà còn là đối tượng kết hôn sau này của anh đó!”
Tề Phỉ nhìn Trương Ninh Hi, thấy câu trả lời này cũng khá là xuôi tai, không tệ không tệ.
Tiểu Khiết tiếp tục nói: “À… Đúng rồi… Em hiểu ý anh rồi, Ninh Hi, anh nói đúng lắm, có cô gái thích hợp để yêu, có cô gái thích hợp để lấy về giúp chồng dạy con, phải không?”
Trương Ninh Hi nghe cô nàng nói vậy suýt nữa thì phát điên, cái gì mà có cô gái thích hợp để lấy về, cô gái thích hợp để yêu chứ! Mắt của cô ta có phải bị mù rồi không, Tề Phỉ làm gì có chỗ nào giống là giúp chồng dạy con chớ!!!
Tề Phỉ vốn không định so đo cùng một cô bé nhưng nghe vậy, chỉ mỉm cười nói: “Nói vậy cũng không đúng đâu.”
Cô dịu dàng thục nữ khoát tay Trương Ninh Hi, cười vô cùng thân thiện trong khi Trương Ninh Hi thì liên tục đổ mồ hôi lạnh, “Nói đúng hơn là, sau khi Ninh Hi quen nhiều cô gái như vậy, trải qua biết bao là mối tình như thế thì cũng hiểu mình cần gì. Phải có sóng đánh đi hết những cát, những sỏi thì mới có ngọc trai cho chúng ta dùng chứ, đúng không?”
Cả đời Trương Ninh Hi cũng chưa từng nghe Tề Phỉ nói chuyện dịu dàng như vậy, nhưng dịu dàng thì dịu dàng, ẩn ý bên trong thâm sâu vô cùng, làm cho mặt cô bé kia lúc trắng lúc xanh thật tội nghiệp.
Trương Ninh Hi nịnh hót vỗ tay: “Nói rất hay!!! Không hổ là vợ yêu của anh!”
Tề Phỉ mỉm cười nhìn Trương Ninh Hi, nhưng ánh mắt cô mới đang nói chuyện với anh – – Đợi lát nữa chúng ta sẽ tính sổ!!!
Thấy Trương Ninh Hi cũng nói giúp Tề Phỉ, còn vỗ tay gọi cô là “vợ yêu”, cô bé kia xấu hổ cười nói: “Ha ha ha, vậy chúc hai người hạnh phúc, khi nào kết hôn nhớ gọi em.”
Nói xong cô nàng liền xoay người chạy đi, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Tiểu Khiết vừa đi, Tề Phỉ đã lạnh lùng bỏ tay Trương Ninh Hi ra, sải bước về phía trước, Trương Ninh Hi thấy vậ, đau khổ đuổi theo cô, nói: “Phỉ Phỉ…”
Tề Phỉ không để ý tới anh.
Trương Ninh Hi rơi lệ: “Tiểu Phỉ Phỉ à~…”
Tề Phỉ run rẩy cả người.
Trương Ninh Hi nói tiếp: “Phỉ Phỉ đáng yêu của anh…”
Tề Phỉ dừng bước, quay phắt lại trợn trắng mắt nhìn anh: “Anh có thấy nổi da gà không hả? Anh còn gọi như vậy nữa tôi đánh anh ngay đó.”
Mắt Trương Ninh Hi sáng lên: “Phỉ Phỉ, anh sai rồi, đừng tức giận nữa mà.”
Tề Phỉ nhìn anh, lạnh lùng nói: “Sai chỗ nào?”
Trương Ninh Hi suy nghĩ rồi nói: “Hả?”
Tề Phỉ xoay người lại, định đi tiếp.
Trương Ninh Hi nhanh chóng cản cô lại, nói: “Anh biết anh biết, anh không nên phong lưu như vậy, nhưng mà đây là trước khi biết em mà.”
Tề Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Cũng đúng. Em hỏi anh, Tiểu Khiết là ai?”
Trương Ninh Hi nói: “… Em kết nghĩa.”
Tề Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Ra là người nước ngoài mấy người thích chơi cái trò anh em này à? Có vui không?”
Trương Ninh Hi lắc đầu lia lịa: “Không vui không vui, chán rồi chán rồi.”
Tề Phỉ tiếp tục hỏi: “A San là ai?”
Trương Ninh Hi rụt người lại, nói: “Bạn gái trước, nhưng mà trước khi về nước đã chia tay rồi.”
Tề Phỉ nói: “Vậy lúc trước còn ai nữa không?”
Trương Ninh Hi: “… Thì cũng không phải không có…”
Tề Phỉ thở dài, nói: “Thôi, anh nói đúng, chuyện trước khi anh về nước em không truy cứu nữa, cứ truy cứu kiểu này tức chết em.”
Trương Ninh Hi gật đầu lia lịa.
Tề Phỉ nói: “Vậy còn sau khi về nước?”
Trương Ninh Hi suy nghĩ một chút, nói: “Chỉ có một đứa em kết nghĩa thôi, không có ai khác.”
Tề Phỉ nói: “Anh đúng là giỏi thật, phụ nữ trên thế giới này nếu không phải là bạn gái trước của anh cũng là em kết nghĩa của anh.”
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Ninh Hi không dám phản bác, ấp úng nói: “Nhưng mà bạn gái kiêm vợ yêu tương lai thì chỉ có một thôi…”
Tề Phỉ liếc nhìn anh một cái.
Trương Ninh Hi thề thốt: “Phỉ Phỉ, sau này anh sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt nữa đâu!”
Tề Phỉ suy nghĩ một chút, nói: “Vậy đi, sau này nếu có kết hôn thì em sẽ chuẩn bị cho anh vài bàn để tiếp đón riêng mấy cô bạn gái cũ của anh, thế nào
“Được!”
“…” Tề Phỉ lạnh lùng nhìn Trương Ninh Hi đang vô cùng hưng phấn.
Trương Ninh Hi khóc không ra nước mắt: “Không phải như em nghĩa đâu! Anh chỉ nghe thấy được chữ “kết hôn” thôi, còn nửa câu sau anh có để ý đến đâu! Kết hôn dĩ nhiên là được, nhưng mà mời bọn họ thì không cần đâu…”
Tề Phỉ thở dài một hơi, nói: “Cũng may em có ý chí bằng thép, nếu là Trương Nhất Manh thì nhất định cô ấy sẽ khóc lóc nhảy xuống biển tự tử luôn rồi.”
Vào lúc này, ở một nơi nào đó, khi đang dự một dạ tiệc nào đó, cô gái nào đó đứng bên cạnh anh chàng nào đó bỗng hắt hơi một cái.
Hoàn
Chúc các bạn online vui vẻ !