80s toys - Atari. I still have
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Anh hận anh yêu em - trang 13

Anh hận anh yêu em – Chương 23 - Rút cuộc em muốn gì?

Khi Phó Gia Hào tỉnh lại, phát hiện ra mình vẫn đang nằm trên ghế sô pha nhà Hình Khải, Hình Dục đang ngồi trước bàn ăn uống sữa đậu nành, thấy anh ta ngồi dậy, cô giơ tay chỉ chỉ vào phòng tắm: “Tôi đã chuẩn bị bàn chải và khăn mặt mới cho anh rồi đấy.”
“Cảm ơn. Hình Khải đâu?” Phó Gia Hào lắc lắc cái đầu nặng trịch của mình: “Xin lỗi, lần đầu tiên đến thăm nhà bạn mà lại uống say tới mức này.”
“Hình Khải còn chưa dậy, hôm nay có lẽ anh ấy sẽ không đi học.” Hình Dục vừa nói xong, thì nghe có tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy An Dao, hoàn toàn khác với bộ dạng tối qua, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.
“Hình Khải vẫn chưa dậy phải không? Cậu cứ làm việc của cậu đi, lát nữa anh ấy dậy mình sẽ đặt cơm cho anh ấy.” An Dao vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy nước uống, cứ như cô ấy mới là nữ chủ nhân của căn nhà này. Mà lần nào đến chơi cô cũng chỉ đi tay không, không phải vì cô keo kiệt không chịu tiêu tiền, mà là đồ dùng trong nhà họ Hình “dư thừa” hơi nhiều.
Hình Dục ừ một tiếng, rồi tiếp tục uống sữa đậu nành.
Trong lúc uống nước An Dao mới để ý thấy người lạ đang ngồi trên ghế sô pha.
Phó Gia Hào chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cô, tôi là bạn học của Hình Khải, Phó Gia Hào.”
“… Khụ khụ, chào anh, tôi là bạn gái của Hình Khải, tôi là An Dao.” An Dao vuốt vuốt ngực, tên thì nghe rất quen, thì ra là một chàng con lai. Hình Khải hình như không thích người này lắm.
Phó Gia Hào gật đầu tán thưởng: “Bên cạnh Hình Khải toàn những cô gái đẹp”, nói rồi anh ta đứng dậy: “Xin lỗi, tôi đi đánh răng đã.”
An Dao chớp chớp mắt, liếc về phía Hình Dục, ý muốn hỏi đang có chuyện gì xảy ra ở đây?
Hình Dục thở hắt ra, nói: “Anh ta vô tình nhặt được ví tiền của mình, thế rồi chẳng hiểu sao lại cùng đón sinh nhật với Hình Khải.”
An Dao gật gật đầu, cô cũng chẳng muốn hỏi chi tiết, tóm lại không phải là một mỹ nữ là được.
Tối qua, Hình Khải gọi điện xin lỗi, thái độ rất thành khẩn, cô có muốn giận dỗi thêm cũng khó.
“Hình Dục, cho tôi mượn một chiếc áo sơ mi được không?” Phó Gia Hào thò đầu ra, lắc lắc mái tóc nâu ướt sũng của mình.
Còn tắm nữa? Hình Dục đứng dậy đi lấy một chiếc sơ mi trắng của Hình Khải đưa cho anh ta.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Hình Dục mỉm cười mở cửa:”Anh Dương Minh, vừa xuống máy bay phải không?”
“Một giờ trước!” Đặng Dương Minh đặt mấy hộp quà vào tay Hình Dục, cười nói: “Vội vội vàng vàng vẫn không về kịp sinh nhật của Hình Khải, tên tiểu tử đó chắc thầm chửi rủa sau lưng anh không ít.” Anh ngước mắt lên, nhìn lướt qua người An Dao, An Dao lại thận trọng đứng trước ghế sô pha, mặc dù đã gặp nhau rất nhiều lần, nhưng An Dao không sao có thể thân thiết với Đặng Dương Minh được: “Chào anh…”
Đặng Dương Minh hơi cúi đầu đáp lại, rõ ràng thể hiện thái độ bài xích đối với An Dao.
“Hi, xin chào, tôi là Phó Gia Hào, là bạn học của Hình Khải…” Phó Gia Hào vừa mở cửa phòng tắm bước ra thì nhìn thấy ngay lưng của Đặng Dương Minh, anh ta giật chiếc khăn tắm trên đầu xuống, giơ tay bắt tay Đặng Dương Minh chào hỏi.
Đặng Dương Minh khẽ nắm nhẹ tay anh ta một cái, nhìn Phó Gia Hào từ đầu tới chân một cách lịch sự, sau đó quay sang nói với Hình Dục: “Tí nữa anh sang, mọi người cứ nói chuyện đi.”
Hình Dục tiễn Đặng Dương Minh tới tận cửa nhà họ Đặng, đại khái giải thích rõ nguyên nhân vì sao Phó Gia Hào lại xuất hiện ở đây.
Nghe xong, Đặng Dương Minh cười lấy lệ rồi mở cửa mời Hình Dục vào nhà.
Anh lấy từ va li hành lý ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Hình Dục: “Tặng em, cầm lấy đi.”
Hình Dục mở hộp ra nhìn, là một con dao găm nhỏ bằng bạc của Tây Tạng, làm thủ công rất tinh xảo.
“Cảm ơn anh Dương Minh, đẹp lắm, nhưng sao lần nào anh tặng quà cho em cũng là tặng đồ lưu niệm thế?” Hình Dục lấy con dao găm ra khua khua hai cái.
“Anh tặng đồ trang sức cho em em sẽ đeo chứ? Tặng em quần áo em có mặc không?”
Hình Dục khựng người lại, rồi lắc lắc đầu.
Hai tay Đặng Dương Minh giơ lên cao như muốn diễn tả: “Anh hy vọng cuộc sống của em sẽ màu sắc hơn.”
Hình Dục mím môi khẽ cười, nhưng rồi nụ cười dần dần tắt ngấm, cô trịnh trọng nói: “Chỉ cần tâm trạng của Hình Khải ổn định, thì cuộc sống của em tự nhiên cũng sẽ thoải mái hơn.”
Đặng Dương Minh ngập ngừng, nhìn vẻ mặt cầu khẩn của cô, anh hỏi lảng sang chuyện khác: “Tên tiểu tử đó gần đây lại gây sự rồi phải không?”
Trước mặt một người thông minh không nên nhắc lại cùng một vấn đề, Hình Dục cố nén giận, nghiêng đầu cười: “Không ạ, gần đây áp lực học hành lớn quá. Có thời gian anh hãy nói chuyện với anh ấy nhiều hơn, Hình Khải thích nhất là ngồi tán chuyện cùng anh.”
Đặng Dương Minh ừ một tiếng, anh vẫn không sao nắm bắt được suy nghĩ của Hình Dục.
Hình Dục quay về nhà, Phó Gia Hào đúng là không hề coi mình là người ngoài, đang ngồi trên bàn ăn quẩy, còn nhiệt tình vẫy vẫy tay gọi Hình Dục: “Hôm nay tôi cũng không đi học, cô đi cùng tôi đến vài nơi nhé?” Phó Gia Hào nhìn cô nhướn nhướn mày, tuyên bố “ba điều kiện” kia chính thức khởi động.
Hình Dục còn chưa kịp nói gì, An Dao đã phun một miếng nước trong miệng ra, cô nhìn Phó Gia Hào: “Không phải tôi dọa anh đâu, nhưng anh muốn ra ngoài cùng Hình Dục thật à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì không?”
“Anh chán sống rồi chắc?”
Phó Gia Hào hít một hơi, liếc mắt nhìn lên khẩu súng treo trên tường: “Lẽ nào cô ấy biết dùng súng?”
An Dao phì cười, nói với giọng ghen tị: “Anh không biết Hình Dục là đối tượng bảo vệ trọng điểm của Hình Khải à?”
Phó Gia Hào nhớ tới lời cảnh cáo của Hình Khải, anh ta miễn cưỡng nhún nhún vai: “Biết thì biết, nhưng, Hình Dục chủ động hẹn tôi, tôi vô tội, không tin hỏi cô ấy.”
An Dao quay đầu nhìn về phía Hình Dục: “Thật hay giả vậy?”
Hình Dục đương nhiên không thể nói rõ nguyên nhân, đành im lặng ngầm thừa nhận.
An Dao lại một lần nữa quan sát Phó Gia Hào từ đầu tới chân, anh ta đúng là rất đẹp trai, tốt nhất Hình Dục nên rung động trước anh ta, đừng lằng nhằng với Hình Khải của cô nữa.
Hình Dục quay vào phòng thay quần áo, đi đến trước bàn ăn giục: “Ăn nhanh lên, tôi đưa anh đến trung tâm xx.”
“Đùa à?”
“Cậu thấy mình giống đang nói đùa không?” Hình Dục nghiêm mặt.
“Ok! Không ăn nữa, xuất phát thôi!” Phó Gia Hào hào hứng.
Mười phút sau.
Hình Dục đưa Phó Gia Hào đến bên ngoài trung tâm xx, Phó Gia Hào nhìn bức tường cao sừng sững trước mắt, hào hứng tới mức chân tay quay cuồng, nhưng anh ta phát hiện ra một việc, Hình Dục chần chừ không đưa anh ta vào cửa chính.
“Còn chưa mở cửa à?”
“Anh tưởng đây là công viên chắc? Họ đã làm việc từ lâu rồi.”
Con đường này cũng thuộc địa bàn của Trung Nam Hải, anh bị lừa rồi.
“Này, người Trung Quốc các cô chẳng phải có câu nói thế này hay sao, làm người phải trượng nghĩa!” Phó Gia Hào bất lực nhìn trời.
Hình Dục lấy từ trong ba lô ra một chai nước suối đưa cho anh ta: “Chúng tôi còn một câu nói khác nữa, lòng tham không đáy, rắn mà đòi nuốt voi.”
Phó Gia Hào ho hai tiếng: “Cô đúng là cô gái đặc biệt, thái độ lúc nào cũng rất bình tĩnh.”
Hình Dục không phủ nhận: “Còn hai điều kiện nữa, tiếp tục hay để hôm khác.”
“Cho tôi số di động.”
“Tôi không có di động.”
“Đừng đùa, nhà cô có tiền vậy mà.”
“Tôi không có bạn, nhà lại có máy bàn, tôi cũng chẳng cần liên lạc với ai.”
Phó Gia Hào thấy cô không giống đang nói đùa, nhưng, nhìn cách ăn mặc phục sức của Hình Dục không hề đơn giản, mặc dù màu sắc khá trầm, nhưng đều là quần áo của những nhãn hàng nổi tiếng.
Hình Dục biết anh ta đang nhìn gì, cô chẳng buồn giải thích, chỉ nói: “Nếu hôm nay anh có thể thực hiện hết cả ba điều kiện của mình thì tôi rất biết ơn anh.”
“Nói tới sự biết ơn, liệu cô có nên xin lỗi tôi không?”
“Hả?”
“Cô vô duyên vô cớ chạy tới cổng trường tìm tôi sỉ nhục, chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi, cô còn chỉ thị cho những binh sĩ đó tấn công tôi, sau đó lại đơn phương khiêu chiến, tôi vì tự vệ mà bị cô đánh cho một trận, sau đó lại ép tôi phải diễn kịch trước mặt anh trai cô. Cô không nên có lời xin lỗi trước vô số những hành động vô lý đó của mình à?”
Hình Dục cụp mắt xuống thừa nhận, hỏi: “Đây có được coi là yêu cầu thứ hai không?”
Phó Gia Hào ngượng ngùng.
Anh ta một tay chống tường, thở hắt ra: “Thôi, làm bạn gái của tôi đi. Đây là yêu cầu thứ hai, mặc dù đối với cô mà nói thì có thể được coi là một điều có lợi, nhưng tôi bị cô chọc tức tới mức chẳng còn gì để nói nữa, tạm thời không nghĩ ra yêu cầu nào khác.”
Hình Dục lấy từ trong ví ra năm trăm tệ, quyết đoán gí thẳng vào tay Phó Gia Hào.
“Cô làm vậy có ý gì?”
“Giá qua đêm với một cô gái ở thành phố này khoảng từ một trăm tệ trở lên, năm trăm tệ có lẽ cũng tìm được một cô kha khá.”
Phó Gia Hào vò đầu bứt tai, đập đầu vào tường.
“Được rồi. Mời anh nói ra yêu cầu thứ ba mau đi.” Hình Dục nhìn đồng hồ, bộ dạng như đang sốt sắng.
“Cô… cô làm vậy là ép buộc người ta quá!”
Phó Gia Hào trừng mắt, nhìn về hướng anh cảnh vệ đang bồng súng, ánh mắt anh ta lóe lên những tia nhìn giảo hoạt, anh ta chậm rãi giơ tay chỉ về phía cổng chính của trung tâm xx: “Cô có thể đi qua cánh cổng kia, đứng trong đó đủ mười phút coi như là xong yêu cầu thứ ba.”
Hình Dục nghiêng đầu nhìn, hỏi lại lần nữa để xác định: “Đấy là anh nói nhé, nếu tôi có thể vào trong, thì chúng ta coi như hòa.”
“Đại trượng phu, nói được làm được.” Phó Gia Hào ung dung thổi vào đầu ngón tay.
Hình Dục do dự một lát, rồi đi đến cửa chính. Phó Gia Hào đứng dựa vào tường, bấm giờ, tính toán thời gian mà cô sẽ phải khóc và chạy ra.
Nhưng Phó Gia Hào thật bất ngờ, anh không biết Hình Dục đã nói gì với anh cảnh vệ kia, lại đường hoàng bước vào trong cổng như thế.
Phó Gia Hào vừa hoang mang vừa bước lại, không đợi cho anh đến quá gần, anh cảnh vệ tay bồng súng đã chặn lại.
Còn Hình Dục thì đang ngồi trên chiếc ghế đá phía trong, vẫy vẫy tay với anh ta.
Mười phút sau, cô đi ra rất đúng giờ.
Hình Dục chỉ cười không nói gì, vẫy tay chào Phó Gia Hào lần nữa, rồi ung dung bỏ đi.
Phó Gia Hào nhìn theo bóng cô, tay sờ sờ cằm bật cười, càng không có được lại càng muốn giành lấy, trong biển người bao la, cuối cùng cũng xuất hiện mục tiêu mới khiến anh ta muốn khiêu chiến chinh phục cô gái mạnh mẽ này, nhất định phải chinh phục cô ấy.
“Mình về rồi.” Hình Dục thấy trong phòng khách không có ai vừa thay giày vừa đánh tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Hình Khải, ngay sau đó là tiếng đồ đạc rơi.
Hình Dục vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Quần áo ngủ của Hình Khải xộc xệch, An Dao ngồi vắt ngang trên người Hình Khải, hai tay vòng ôm cổ anh, tư thế vô cùng gần gũi, ám muội.
Hình Khải hình như nghe thấy tiếng mở cửa, định đứng dậy, nhưng bị An Dao chặn mất tầm nhìn.
“Hình Khải, chúng ta kết hôn đi, đừng tơ tưởng tới Hình Dục nữa, em xin anh đấy Hình Khải, người thật lòng thật dạ yêu anh là em…” Giọng An Dao run run, bộ dạng ngây thơ đáng thương, cô đã nghe thấy Hình Khải gọi tên Hình Dục trong lúc anh ngủ mơ. Cô không thể đợi thêm được nữa, còn tiếp tục thế này, cô có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của chính mình.
Hình Khải rất lâu không trả lời, nhìm chằm chằm vào An Dao, cuối cùng, anh từ từ giơ tay lên, áp vào má cô. Kết hôn… nhắc tới từ này anh đột nhiên lại nhớ tới Hình Dục.
Không kìm được anh khẽ thở dài, tiếng động nhỏ ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cũng không biết tại sao, anh đột ngột đẩy An Dao xuống giường, mở cửa phòng ra lao vào phòng của Hình Dục. Nhưng trong phòng trống không, xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi…
Đặng Dương Minh đang định ra ngoài, bỗng thấy Hình Dục xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng xa chạy tới, mặt đầy nước mắt, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh không nói không rằng cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô: “Sao thế?”
Hình Dục cúi đầu không đáp, nước mắt lã chã rơi.
Đặng Dương Minh khẽ khựng lại, mở cửa kéo cô vào phòng sưởi ấm.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Hình Dục cuộn người trên ghế sô pha, liên tục lắc đầu.
Đặng Dương Minh nghi hoặc chớp chớp mắt, vô tình nhìn thấy vết máu trên tay cô, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Hình Khải đánh em à?”
Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm.
“Vì cô gái tên là An Dao kia phải không?”
Hình Dục khịt khịt mũi, lau nước mắt, cười nói: “Em thật vô dụng, tự mình ngã lại còn khóc, thật là vô dụng…”
Đặng Dương Minh không truy hỏi nữa, yên lặng ngồi một bên quan sát cô, cho tới khi cô rời đi, anh vẫn không biết cô bị làm sao.

Anh hận anh yêu em – Chương 24 – Anh không nên mất bình tĩnh sao?

Hình Phục Quốc bớt chút thời gian rảnh về nhà ăn cơm, lẽ ra cả nhà đã có thể vui vẻ ăn bữa cơm đoàn viên, nhưng Hình Khải đã đưa ra một quyết định khiến mọi người đều kinh ngạc.
“Hình Khải, các con đều còn trẻ, gặp người lớn bây giờ có phải sớm quá không?” Hình Phục Quốc nhất thời không hiểu, con trai muốn đưa bạn gái về ra mắt ông?
“Thành gia lập nghiệp, đây chẳng phải câu mà bố vẫn hay nói sao? Con đã nghĩ rất kĩ rồi.”
Hình Khải quan sát vẻ mặt bình lặng như tờ của Hình Dục, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, anh rất hi vọng cô sẽ đứng bật dậy mà phản đối, nhưng cô gần như coi mình là người ngoài cuộc.
Hình Phục Quốc quá đỗi bất ngờ, ở vào vị trí khá lúng túng khó xử, ông không truy hỏi gia cảnh của cô gái kia ngay, mà gọi Hình Dục vào phòng hỏi riêng.
Hình Phục Quốc châm thuốc, vẻ mặt khó xử nhìn Hình Dục, không biết nên bắt đầu như thế nào.
“Tiểu Dục con có biết cô gái này không?”
Hình Dục lẳng lặng gật đầu: “Bố An Dao là hiệu phó trường con, mẹ cô ấy là trưởng khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện thành phố, nhà cô ấy ba đời theo nghề y…” những lời cuối cùng dần dần biến mất nơi bờ môi Hình Dục.
“Đợi đã Tiểu Dục, cô gái đó tên là An Dao?” Hình Phục Quốc đột nhiên để ý đến tên của cô gái kia.
“Bố, chuyện này bố hỏi Hình Khải được không?” Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi đầu cụp mắt, không nhìn rõ vẻ mặt cô.
Hình Phục Quốc im lặng hồi lâu, vỗ vỗ tay Hình Dục: “Tiểu Dục, bố chỉ muốn nghe con nói một câu thật lòng, con thật sự không muốn lấy Hình Khải? Hay do Hình Khải theo đuổi bạn học của con nên khiến con phải từ bỏ?”
Hình Dục cười lắc đầu, vẫn chỉ im lặng.
Hình Phục Quốc chăm chú quan sát sắc mặt Hình Dục, cho dù chỉ cần thoáng thấy một tia bất mãn nào trong ánh mắt Hình Dục, ông tin mình cũng có thể nắm bắt được ngay, nhưng Hình Dục chẳng có vẻ gì là buồn cả, cũng không thể nói là hoàn toàn vô cảm, dường như cô cố ý tỏ ra thản nhiên thôi.
“Cho dù cô gái tên là An Dao kia cuối cùng có trở thành vợ Hình Khải hay không thì người duy nhất bố lo lắng lại chính là con. Bố không thể để mất người con gái hiếu thuận như con được.” Hình Phục Quốc đã nói rất rõ ràng, nếu Hình Dục không thích An Dao, thì dù ông phải dùng vũ lực để trấn áp cũng quyết không để cô gái kia và Hình Khải được sống bên nhau.
Hình Dục ngồi thụp xuống trước mặt Hình Phục Quốc, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.
“Bố… con vẫn ổn.”
Hình Phục Quốc xoa xoa đầu cô, mặc dù nói lòng bàn tay mu bàn tay đều là da thịt của mình, nhưng ông vẫn có phần thiên vị, con trai ông đã thích cô gái kia như thế, lẽ nào ông còn có thể làm gì, vác gậy đuổi đánh nó ư?
“Tiểu Dục, để con phải chịu ấm ức rồi.”
“Con không ấm ức gì đâu ạ, Hình Khải vui, con cũng mừng cho anh ấy.” Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười.
Hình Phục Quốc mỉm cười một cách bất lực, Hình Dục là con ruột của ông thì có phải tốt biết bao nhiêu.
Hai bố con quay trở lại bàn ăn, Hình Phục Quốc không muốn bàn luận về chuyện của con dâu tương lai trước mặt Hình Dục, cả ba người cùng chìm vào im lặng.
Uống canh xong, Hình Phục Quốc còn vội đi công việc, trước khi đi cũng đã tìm hiểu thông tin cơ bản về cô gái tên là An Dao. Mặc dù Hình Khải rất tùy tiện quyết định việc kết hôn của mình, nhưng hôn nhân của con cái cán bộ cao cấp không phải chuyện đơn giản như anh yêu tôi tôi yêu anh là có thể về sống cùng nhau.
***
Hình Khải múc một thìa canh, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía Hình Dục.
“Bố nói gì với em thế?”
“Không có gì. Chỉ hỏi về gia đình An Dao thôi.”
“Còn gì nữa không?”
“Không.”Hình Dục lấy từ trong nồi ra mấy con tôm sông bỏ vào bát canh của Hình Khải.
Hình Khải trừng mắt nhìn cô, tự nhiên anh nổi giận vô cớ.
“Anh muốn đưa An Dao về gặp bố chúng ta, điều đó có nghĩa là gì em biết không? Em không có gì muốn nói sao?”
“Anh muốn em nói gì?” Hình Dục ngẩng đầu, chạy ra trước tủ rượu lấy một chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, rồi cầm ly lên nói, “Chúc mừng” sau đó tự mình uống cạn.
Bàn tay cầm ly rượu của Hình Khải, từ từ đưa lên cao, chất lỏng màu hoa đào sóng sánh theo lửa giận dồn xuống đầu ngón tay anh.
Hình Dục thấy anh không nói gì, có chút gượng gạo, lại rót thêm cho mình một ly khác, định nói gì lại thôi, chỉ đặt ly rượu lên môi, đang định uống thì bị Hình Khải vung tay hất bay.
Thấy vậy, nụ cười của Hình Dục vụt tắt, cô đứng dậy, đi lấy chổi và hót rác thu dọn mảnh thủy tinh vỡ, sau khi quét sạch, cô lại lấy giẻ ra lau nhà, lau xong, rửa tay quay người bỏ vào phòng ngủ.
Hình Khải kéo tay Hình Dục giật lại, nhìn cô trừng trừng với ánh mắt khó tin, cơn giận dồn nén trong lòng không cách nào giải phóng được.
Hàng ngày mỗi lần đi ngủ và ngủ dậy anh đều phải tự nói với mình một lần rằng: Hình Dục là em gái anh, phải đối xử với cô như với chính em gái ruột. Cứ nhắc đi nhắc lại như thế để ru ngủ chính mình. Nửa năm nay, anh đúng là đã làm được điều đó, học cách không để lộ tình cảm ra ngoài. Nhưng Hình Dục dựa vào cái gì mà bĩnh tĩnh như thế khi nghe tin anh muốn đưa An Dao về gặp bố mình? Còn anh dựa vào cái gì mà lại quan tâm tới cảm nhận của cô?
Hình Dục mất đi vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày, cô ra sức hất tay anh ra. Cô đẩy mạnh Hình Khải một cái, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Hình Khải! Đã đủ chưa? Rút cuộc anh còn muốn em thế nào nữa?”
“Muốn em phải thế nào? Câu này anh nói mới đúng chứ?!” Hình Khải quá phẫn nộ, giờ trong đầu anh chỉ có thể nghĩ được rằng, mẹ kiếp, Hình Dục chẳng buồn quan tâm tới anh dù chỉ một chút xíu, chẳng buồn để ý xem anh sống với ai!
Hình Khải thậm chí còn chưa cả suy nghĩ đến việc tại sao mình lại tức giận như thế? Tại sao lại kỳ lạ như thế? Những lời nói cay nghiệt chua ngoa, chẳng qua sự kiểm duyệt của đại não cứ thế buột miệng tuôn ra.
Một cái bạt tai như trời giáng của Hình Dục bổ xuống, tất cả đột ngột dừng lại.
“Hình Khải, anh dựa vào cái gì mà có thể gào thét lên như thế với em?”
Ánh mắt Hình Khải vằn máu, chầm chậm giơ tay lên chỉ vào cô, ngón tay đã bắt đầu run run, không thốt ra được dù chỉ là nửa câu. Đúng thế, anh dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc anh không ngừng diễn kịch hôn hít thân thiết với vô số những cô gái khác trước mặt cô sao? Hay dựa vào việc rõ ràng anh đã biết tình cảm của mình nhưng lại thà chết chứ không thừa nhận là thích cô?
Cuối cùng, Hình Khải giơ tay quệt mắt, đạp cửa đi ra.
Hình Khải ngồi trong mưa, nhớ lại năm mình mười bảy tuổi, anh đội mưa chạy ra bãi rác lục tìm đôi giày thể thao trắng của Hình Dục, anh khi ấy, rất ngốc, còn anh bây giờ, càng ngốc hơn.
Anh lấy hết sức, tự cho mình một cái bạt tai. Anh nếm mùi máu qua kẽ răng, anh rất muốn biết cảm giác lúc này liệu có đau đớn hơn cái bạt tai vừa rồi không, liệu có đau đớn hơn sự đau đớn trong trái tim anh không.
Hình Khải ngẩng đầu lên, để mặc cho nước mưa xối lên người, cứ thế, ngồi suốt một đêm.
Nhưng anh lại không biết rằng…
Hình Dục đứng ngay đằng sau anh, cùng anh dầm mưa cả đêm.
Ngày hôm sau.
Bọn họ đều ốm cả, ai nằm trong phòng ngủ của người nấy.
Cho tới gần tối, Hình Khải mới lảo đảo nặng nề tỉnh dậy. Anh cố gắng lết ra khỏi phòng ngủ, vừa ho vừa đi tìm thuốc giảm sốt, lật tung cả tủ thuốc lên vẫn không tìm thấy thuốc đâu. Hình Dục không có nhà, anh chẳng tìm thấy thứ gì hết.
Hình Khải nằm vật xuống ghế sô pha, không biết là đói hay là mắc bệnh gì nặng, mà đến sức lực để tự rót cho mình cốc nước anh cũng chẳng có nữa.
Lúc này, một tràng ho dài vọng ra từ phòng ngủ của Hình Dục, Hình Khải tưởng mình ù tai nghe nhầm, anh cuộn người trên ghế, toàn thân lúc nóng lúc lạnh.
Không lâu sau, từ phòng của Hình Dục lại vọng ra tiếng bụp mạnh, Hình Khải tỉnh dậy, loạng choạng đi tới trước cửa phòng ngủ của Hình Dục: “Hình Dục… khụ khụ… Hình Dục, mở… cửa…” Anh trượt theo cửa ngồi phịch xuống nền, hai chân mềm nhũn.
Đợi mấy phút, không thấy Hình Dục ra mở cửa, anh đành tự mình đẩy cửa vào, Hình Dục nằm dưới nền, hai tay ôm chặt ngực, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Hình Dục?!…” Hình Khải vừa bò vừa lăn xông vào phòng Hình Dục, túm lấy vai cô mà lắc, vội vàng gọi: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi, em đừng làm anh sợ Hình Dục…” nhưng cô chẳng có phản ứng gì, Hình Khải phát hiện ra cô đã hôn mê.
Hình Khải vội vàng với điện thoại trên đầu giường, đang định gọi cấp cứu, thì Hình Dục giằng cánh tay anh: “Em không sao…”
Hình Khải sờ trán cô, nóng như lửa, lại cầm điện thoại lên.
“Uống thuốc là khỏi ngay thôi. Tủ thuốc trong phòng sách…”
“Ừ, anh đi lấy.”
Hình Khải bế cô lên giường trước, rồi chạy ra khỏi cửa, chỉ nghe thấy những tiếng loang choang vang lên, anh nhanh chóng cầm một chai nước suối quay vào.
Anh ngồi xuống cạnh giường, ôm vai đỡ cô ngồi dậy, vừa dùng răng mở nắp chai, vừa nhét thuốc giảm sốt vào miệng Hình Dục, cho tới tận khi thấy cô nuốt thuốc xuống anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Hình Dục dựa vào vai Hình Khải, nghiêng đầu nhìn anh, bất giác chau mày, vì thấy ở khóe miệng anh có vết bầm tím.
Cô khó khăn giơ tay lên, rồi lại thõng xuống, mắt cay cay, kéo chăn trùm lên đầu.
Cô núp trong chăn, run rẩy.
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô khiến Hình Khải nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra vào tối qua: “Hình Dục, còn nhớ câu trước kia anh từng hỏi em không? Nếu như bây giờ và sau này anh chỉ đối tốt với một mình em, liệu em có thích anh không? Câu hỏi đấy là thật, nhưng… em lại chưa bao giờ cho là thật.”
Hình Dục kéo một góc chăn xuống, ngước nhìn anh với đôi mắt đỏ mọng, cô đợi anh nói tiếp, nhưng anh lại chỉ nói: “Em cần phải sống, sống thật khỏe mạnh, anh chỉ yêu cầu em điều đó thôi.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ