Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Ánh hoàng hôn mỏng manh - trang 6

Chương 16

Căn hộ có hai buồng với một sảnh, diện tích sử dụng thực sự khoảng gần chín mươi mét, lần trước Tiêu Mặc đùa là sẽ chuyển đến ở cùng, Phương Thần đã đáp lại rằng: “Chỉ sợ phòng ốc nhỏ không xứng với đại thiếu gia.

Nhưng bây giờ xem ra người phải chịu thiệt thòi e rằng lại chính là cô.

Kể từ lúc Hàn Duệ quyết định ở lại, trong nhà Phương Thần xuất hiện thêm mấy khuôn mặt mới, hơn nữa đồ đạc cũng nhiều thêm, riêng giường ngủ của cô hiện tại đã trở thành giường bệnh cao cấp với đủ các loại thiết bị.

Có lẽ nên gọi tình huống này là quạ chiếm nhà sẻ chăng?

Phương Thần vẫn chưa thể tỏ thái độ của mình, vì suốt hai ngày qua Hàn Duệ sốt liên miên, lúc nào trên đầu giường cũng treo lọ kháng sinh và thuốc chống viêm, còn vị bác sĩ tên là A Thanh thì túc trực ở bên hầu như suốt 24/24 và không rời lấy nửa bước.

Mà giả sử bây giờ có đưa ra lời phản đối thì không những tốn nước bọt mà còn tỏ ra thiếu nhân đạo.

Thế nên Phương Thần chỉ còn cách cố nhịn.

Đã giúp thì phải giúp đến cùng, bây giờ chỉ còn hy vọng người đàn ông kia mau chóng bình phục, để cô sớm được trở lại cuộc sống bình thường.

Tạ Thiếu Vĩ có vẻ rất tôn trọng lời cam kết. Anh ta cử ba đàn em đến, mỗi người túc trực tám tiếng luân phiên nhau. Mỗi ca trực ngoài người trực ra, hai người còn lại không bao giờ xuất hiện trước mặt Phương Thần.

Nhưng, cho dù là như vậy thì Phương Thần vẫn cảm thấy trong lòng như có cả đống lửa.

Bây giờ cô đành phải ở trong phòng ngủ của Chu Gia Vinh, có lúc nửa đêm tỉnh vậy vào nhà vệ sinh, bị một người l mặt nằm trên salon khiến cô giật mình sợ hết hồn.

Lần đầu bị như vậy cô phải đưa tay lên ngực và khẽ kêu lên một tiếng, bởi cô vẫn chưa quen với chuyện bị người khác chiếm dụng nhà.

Còn người làm cô giật mình cũng tỏ ra ngượng ngùng, cứ đưa tay vò đầu và hết lời xin lỗi.

Đó là một chàng trai còn rất trẻ, không hiểu vì sao lại đâm đầu vào con đường ngay, nhìn vẻ ngoài của cậu ta hoàn toàn khác hẳn mấy người kia.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của người ấy rất dịu dàng, cậu ta đã bật dậy trong giấc ngủ mơ màng và vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, trông chẳng khác gì một cậu bé, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người cô rồi lại vội rời đi.

Thực ra, mấy người họ cũng thì thầm bàn tán, ai cũng đoán mò về mối quan hệ giữa đại ca và người đẹp, nhưng những đoán định ấy chẳng được chứng minh, do đó mà càng khiến bọn họ không dám làm chuyện gì bậy bạ.

Chàng trai trẻ không dám nhìn vào cô gái mặc bồ đồ ngủ bằng lụa, để hở phần cổ trần đầy sức sống, khẽ nói: “Xin lỗi”.

Sau đó Phương Thần nghe mọi người gọi anh chàng ấy là A Thiên, và cô cũng gọi cậu ta như vậy: “A Thiên”. “Có chuyện gì vậy, chị Phương?”

Phương Thần đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của mình, “Vết thương của anh ta như thế nào rồi?”. Kể từ sau khi thuộc hạ của Hàn Duệ đến chăm sóc, Phương Thần không hề vào đó xem anh ta thế nào. Tuy lúc này cùng ở dưới một mái nhà, nhưng hai người như ở hai thế giới khác nhau, cô thì thường đi sớm về muộn, còn Hàn Duệ thì được chăm sóc rất kỹ lưỡng không có việc gì cần đến Phương Thần.

“Cơ địa của đại ca rất tốt, bác sĩ nói hồi phục rất nahnh.” A Thiên cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, trả lời Phương Thần như thể người có vết thương đang hồi phục kia là chính mính.

“Thế à.” Phương Thần cũng thấy vui, trong lòng thầm tính xem đến khi nào thì sẽ kết thúc nỗi phiền toái mà mình đã chuốc lần này.

Trước lúc đó cô cũng đã gọi điện cho Chu Gia Vinh dò hỏi xem khi nào thì anh ta quay về. Chu Gia Vinh đáp: “Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa”. Sau đó anh ta còn đùa: “Sao, không lẽ lại thấy nhớ anh rồi à?”.

“Làm gì có” Phương Thần nói Chu Gia Vinh nửa đùa nửa thật: “Sau khi cuộc thi kết thúc, nhân tiện anh đi du lịch một chuyến đi, vội về làm gì”.

“Đúng thế. Cát trắng nắng vàng, còn có rất nhiều người đẹp nữa. Nói để em biết, anh cũng rất vui tới mức không muốn về nữa đây này.”

Như thế càng hay.

Phương Thần thở phào, hy vọng rằng những điều Chu Gia Vinh nói đều là sự thật, anh ta càng về muộn thì càng tốt.

Thực ra, bình thường cô cũng rất ít khi ở nhà.

Nhớ hồi đầu Chu Gia Vinh chuyển đến ở cùng, thấy cô cứ đi sớm về muộn, đã phải thốt lên kinh ngạc: “Em là phụ nữ, làm cái nghề ấy như thế thì có khác gì tự hủy hoại mình?”.

Nhưng sau này khi đã quen dần, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó anh ta vẫn nói: “Phương Thần này, anh khuyên em nên sớm đổi nghề đi. Các người đẹp thường không chịu nổi sự vất cả đó đâu. Nhân khi còn trẻ đẹp hãy mau chóng tìm một người đàn ông thích hợp mà lấy quách đi, như thế chẳng phải hơn hẳn việc ngày ngày cứ phải phơi mặt ra nắng gió sao?”.

Trong con mắt của những người xung quanh thì nghề phóng viên rất vất vả, đặc biệt là với phụ nữ. Vì thế ngay cả một người từ trước đến nay ít khi nói đến những vấn đề nghiêm túc, cũng không nén được mà khuyên cô như vậy.

Nhưng Phương Thần cảm thấy không có gì đáng nói, bởi những ngày vất vả nhất đã qua rồi, khi đã chịu đựng được những giới hạn về sinh lý và tâm lý, thì bây giờ chỉ còn là thói quen nghề nghiệp mà thôi.

Tối hôm nay lại phải làm thêm giờ.

Mãi cho tới khi Tô Đông gọi điện đến, cô vẫn còn một số việc chưa làm xong, vì thế mà cô cứ dán mắt vào màn hình trong khi nói chuyện với Tô Đông không hề chú tâm đến những điều hai người trao đổi.

Tô Đông đột ngột đưa ra ý kiến: “Này, dạo này mình rất rảnh rỗi, công việc thì không được tiếp tục, hay là tối nay mình đến nhà cậu nhé?”.

Phương Thần thuận miệng “ừ” một tiếng, nhưng lập tức nhớ ra, vội giả bộ ho một cái rồi hỏi lại: “Đến nhà mình làm gì?”.

“Uống rượu, xem phim, tùy.” Giọng nói từ đầu dây bên kia uể oải, nhưng đầy cám dỗ, dường như nó được che đâu bằng một cái ngáp, “Ngủ cả buổi chiều, bây giờ đang rất phấn chấn, nếu không nghĩ ra việc gì để làm thì làm sao tiêu hết thời gian đây?”.

Phương Thần nhíu mày suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Thế thì chúng ta đi xem phim đi. Nửa tiếng sau gặp nhau ở cửa khu giải trí Tân Thiên nhé”.

Đó là bộ phim chúc mừng năm mới, đạo diễn là nhân vật hàng đầu của điện ảnh Trung Quốc, vì vậy, cả ba bốn phòng chiếu hoạt động cùng một lúc mà khán giả vẫn ngồi chật cứng.

Phương Thần kết thúc ngày làm việc khi đã muộn, lại mất thêm ba tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim và trên đường, khi chia tay Tô Đông thì đã nửa đêm.

Mở cửa bước vào nhà, Phương Thần mới phát hiện ra có người vẫn chưa ngủ.

Lúc đó đúng vào ca trực của A Thiên. Nhìn thấy cô về, cậu ta liền bật dậy khỏi salon.

Vừa đổi dép, Phương Thần vừa mỉm cười chào cậu ta: “Ngày nào cậu cũng ngủ muộn thế à?”.

Phòng khách rất yên tĩnh, tivi cũng không bật, A Thiên không trả lời cô mà chỉ nói: “Chị Phương, đại ca đang chờ chị đấy”.

Phương Thần hơi sững người, một lát sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”.

Trên mặt của A Thiên là vẻ nghiêm nghị ít thấy, cậu ta cũng không nói gì nhiều mà đưa tay ra hiệu: “Đại ca nói chị về thì bảo chị vào gặp đại ca ngay”.

Khô rốt cuộc thì ai đang ở nhà ai nhỉ?

Liệu có phải đâu là kiểu khách đổi thành chủ không? Cô cho anh ta ở tạm, thế mà anh ta lại cứ làm như mình là chủ nhà không bằng…

Phương Thần không nói gì nữa, cô bước tới mở cửa phòng ngủ của mình mà không cần gõ cửa.

Muộn thế rồi mà Hàn Duệ cũng chưa ngủ, anh đang dựa vào đầu giường xem cuốn tạp chí. Thấy Phương Thần bước vào, anh ta liếc cô một cái xong lại dồn mắt vào cuốn tạp chí trên tay: “Đi đâu về vậy?”.

Phương Thần lại sững người một lần nữa, cuối cùng lựa chọn cách không trả lời anh ta mà hỏi người lại: “Tìm tôi có việc gì?”.

“Nửa đêm gà gáy mới về nhà, không sợ gặp nguy hiểm trên đường à?”.

Dương như cô cười thành tiếng, nhưng ngữ khí và vẻ thể hiện cũng chẳng khác gì Hàn Duệ, cô bình thản châm biếm lại: “Anh đã ở trong nhà tôi rồi thì tôi còn có thể gặp mối nguy hiểm gì chứ?”.

Người đàn ông ngồi trên giường nhướng mày lên, cuối cùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, có vẻ như anh ta hơi bất ngờ nhưng không nổi giận mà lại cười, đáp lại: “Xem ra cô rất thắc mắc về tôi đấy”.

Cô nghĩ, hình như anh ta đã quên rằng buổi tối hôm ấy anh ta đã làm cô trong tòa nhà của mình. Sự nhạo báng không thương tiếc và cả nụ hôn như một đòn trừng phạt ấy nữa, tất cả đều lạnh băng, không mang chút kích động và ham muốn nào, nó khiến người ta phải rùng mình.

Thế mà bây giờ anh ta lại mỉm cười với cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra?

Trực giác mách bảo cô cần phải cảnh giác, nên cô nhìn Hàn Duệ với ánh mắt không chút biểu cảm: “Nghe nói anh hồi phục khá nhanh”.

Hàn Duệ chậm rãi gật đầu.

Có thể là do ánh đèn, nên đôi mắt rất sâu của anh ta trở nên sáng lạ thường, nhìn thì thấy tinh thần rất tốt, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, cái người co rúm lại trên giường vì mất quá nhiều máu và quá đau ấy dường như đã biến mất.

Phương Thần nói: “Nếu như vậy, anh và thuộc hạ của anh định khi nào thì đi khỏi đây?”.

Khóe môi của Hàn Duệ vẫn nhếch lên, nhìn Phương Thần một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều gì, sau đó mới nói: “E rằng phải mấy ngày nữa”.

“Vì sao?”, Phương Thần chau mày.

“Hình như cô đang hối hận vì đã cứu tôi, chắc hẳn cô mong tôi chết trên đường hôm ấy lắm nhỉ?”, Hàn Duệ nói toạc ra suy nghĩ của cô.

“Đúng thế.”

Quả thực cô đã hối hận và nghĩ rằng lẽ ra lúc đầu mình không nên làm như vậy.

“Nhưng đáng tiếc là đã muốn rồi.” Hàn Duệ nói giọng bình thản, rồi ném cuốn tạp chí lên mặt tủ ở đầu giường, đột nhiên vén chăn và bước xuống giường.

Cô sững người: “Anh làm gì thế?”.

Có lẽ vết thương vẫn còn đau, nên sau khi ngồi dậy Hàn Duệ phải ngồi nghỉ ở mép giường một lúc rồi mới cố gượng đứng dậy.

Bước chân của Hàn Duệ rất chậm, nhưng không tỏ ra yếu ớt, mà ngược lại nó ẩn chứa một sức mạnh khó có thể đè nén.

Hàn Duệ bước đến trước mặt Phương Thần, cô bất giác lùi về sau một bước.

“Cô sợ gì thế.” Ánh mắt của Hàn Duệ vẫn rất sáng và lạnh, vẻ như rất dửng dưng. Nhưng trước ánh mắt ấy của anh ta, Phương Thần thầm nghĩ hình như mình lại trở thành con mồi rơi vào trong tay của kẻ khác.

Giống như ngày hôm ấy, không còn sức lực để vùng vẫy và phản kháng.

Phương Thần mím môi không nói gì.

“Tôi muốn nhờ cô giúp một việc.”

Chưa khi nào người đàn ông này lại lịch thiệp, khách sáo đến thế, chính vì điều đó càng khiến cô thêm cảnh giác.

“Ngày mai cô hãy đi ra ngoài với tôi”, Hàn Duệ nói.

“Đi đâu?”

“Tới dự bữa tiệc sinh nhật của một người.”

“… Với điệu bộ như bây giờ của anh ư?” Ánh mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có thể còn chứa đựng cả sự khinh thường nữa. Vì, cho dù đã hồi phục khá tốt, nhưng nhìn bước đi của Hàn Duệ vẫn rất khó khăn.

“Chính vì thế mới cần cô đi cùng.” Hàn Duệ nói với giọng bình thản, như thể sự việc nhất định phải là như vậy, “Ở bữa tiệc như thế cần phải có một người phụ nữ ở bên. Tôi cảm thấy cô là sự lựa chọn tốt nhất”.

Câu nói này liệu có thể coi là một lời khen không nhỉ?

Phương Thần tỏ rõ thái độ không phải như vậy, nhưng vẫn mỉm cười chớp chớp mắt nhìn Hàn Duệ rồi hỏi bằng giọng giả như không hiểu chuyện: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.

Phương Thần đang khiêu chiến với anh, nhưng dường như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, ngừng một lát, anh ta chậm rãi nói: “Tôi nghĩ là mình có cách để khiến cô đồng ý. Hay là cô bằng lòng thử một chút nhé?”.

Phương Thần sa sầm mặt không nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô. Hàn Duệ cười, ánh mắt cũng khiến cho đường nét của đôi môi vốn lạnh lùng dịu đi rất nhiều.

Đôi mắt dà của anh ta dường như chứa đựng điều gì đó rất khó đoán biết, anh ta đưa bàn tay có những ngón dài ra vuốt cằm cô, giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn, như cô giáo đang nói với các bé ở nhà trẻ: “Cô là người rất thông minh, lẽ ra cô nên biết, việc giúp đỡ tôi bây giờ, với cô mà nói thì lợi nhiều hơn hại”.

Càng là những vấn đề nghiêm túc thì giọng của anh ta càng trở nên khinh mạn.

Rõ ràng là anh ta đang cười, nhưng sao lại giống ác quỷ đến thế, anh ta đã làm cho hơi thở của cô mất đi nhịp bình thường một cách dễ dàng.

Anh ta nói đúng, bây giờ có hối hận thì tất cả cũng đã muộn quá rồi.

Buổi tối hôm ấy cô không nên dừng lại giữa đường, mặc cho anh ta sống chết ra sao. Lẽ ra cô không nên vì chuyện của Tô Đông mà tìm đến chỗ anh ta. Và nếu như trở về trước đó nữa thì trước lời mời dường như thuận mồm nói ra ở pub, mà thực ra là giống như một chiếc lưới dày và to, cô không nên nhận lời, để rồi cái lưới ấy chụp xuống quấn chặt lấy người cô.

Cô đã dính vào Hàn Duệ, dường như số phận đã định như vậy, chẳng qua chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cuối cùng, Hàn Duệ đi một vòng quanh người cô, rồi trước khi bước vào nhà tắm, dường như chợt nhớ ra điều gì, anh ta dừng lại nói: “Suýt chút nữa thì quên, tôi cũng cần phải nói lời cảm ơn với cô”. Điệu bộ và giọng nói của anh ta lịch lãm chẳng khác gì các hiệp sĩ được giáo dục phép tắc nghiêm ngặt thời Trung cổ của châu u, anh ta khẽ gật đầu với cô rồi mới lịch sự quay người bước đi.

Chương 17

Nhưng ngày hôm sau thì xảy ra chuyện bất ngờ.

Đúng lúc Phương Thần đang đi lấy tin ở bên ngoài thì nhận được điện thoại từ cô nhi viện Từ n. Viện trưởng Trương nói trong máy với giọng rất lo lắng: “Tiểu Phương, gần đây con có gặp Cận V

không? Nhà trường nói nó bỏ học một tuần nay rồi…?”

Cận Vĩ ?

Phương Thần chợt nhớ ra, đã khá lâu rồi cô không gặp cậu bé. Lần gặp gần nhất là ở Sở cảnh sát, cậu đã để mặc cô lại mà băng qua đường nháy lên xe buýt, rồi biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Ngay cả đến chuyện chôn cất cho Cận Tuệ cậu bé cũng không báo cho cô, lại càng không có chuyện nhờ cô giúp đỡ gì.

Còn Phương Thần thì vì hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ khác mà chẳng còn thời gian đâu để quan tâm đến cậu bé.

“Các thầy cô ở trường vừa cho ta biết, đầu tiên là Cận Vĩ xin phép nghỉ, sau đó thì không xin phép nữa, suốt mấy ngày nay không biết thằng bé đi đâu?” Viện trưởng Trương tỏ ra rất lo lắng: “Ngoài chỗ ta ra thì bình thường thằng bé rất gần gũi với con, chắc con cũng biết chuyện này?”

Phương Thần suy nghĩ một hồi, thành phố C lớn như thế này, chẳng có phương tiện thông tin nào liên lạc được với cậu bé học sinh cấp ba, và nếu cậu có ý định bỏ học thì việc tìm kiếm quả thực rất khó khăn.

Cô chỉ còn biết an ủi Viện trưởng Trương: “Đợi con kết thúc công việc, con sẽ tới trường học hỏi thăm tình hình xem sao. Viện trưởng cũng dừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.” Sau cùng cô nói: “…Cận Vĩ là cậu bé cẩn thận, chắc chắn cậu bé sẽ không làm bừa đâu.”

Thực ra , chính Phương Thần cũng không biết những lời nói của mình có sức thuyết phục hay không, có lẽ đó chỉ là những lời nói an ủi Viện trưởng Trương mà thôi.

Việc mất đi người thân duy nhất trên đời đối với cậu bé chưa hoàn toàn trưởng thành về cả thể xác lẫn tâm hồn không biết sẽ như thế nào?

Đã từng trải qua cái chết của Lục Tịnh, vì thế Phương Thần hiểu thế nào là đau đớn tột cùng.

Huống chi , bây giờ Cận Vĩ chỉ còn lại một mình, không giống như cô lúc đó, dù thế nào cũng còn cha mẹ ở bên, cùng chia sẻ và chịu đựng.

Khi đau buồn mà có người chia sẻ thì sẽ đỡ hơn

Sau đó Phương Thần gọi điện cho anh Lý, rồi lên xe buýt tới trường nội trú nơi Cận Vĩ theo học.

Tiếp đón cô là tổ trưởng phụ trách khối Mười hai. Sauk hi hỏi rõ thân phận Phương Thần , người phụ nữ trung niên phốp pháp rót nước mời cô rồi ngồi xuống nói: “Lúc thường Cận Vũ tỏ ra là một cậu bé rất ngoan, nhưng thời gian gần đây, mấy thầy cô phụ trách bộ môn đều phản ánh rằng cậu thường mắc lỗi mỗi khi lên lớp, thậm chí nằm ngục lên bàn ngủ. Hơn nữa…” Cô phụ trách khối ngừng lại một lát, vẻ mặt chau lại, “Có lần sau khi tắt đèn đi kiểm tra thì phát hiện thấy Cận Vĩ không có mặt trong ký túc xá .”

“Có chuyện đó sao?”, Phương Thần nghe vậy không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Cần phải nói thêm rằng, trường nội trú này hoàn toàn thuộc sự quản lý bán quân sự, do đó yêu cầu kỷ luật về giờ giấc rất nghiêm ngặt.

Phương Thần buột miệng thốt lên: “Vậy thì Cận Vĩ đi đâu được nhỉ?”

Cô phụ trách khối lắc đầu tỏ ý không biết. Trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, cô không muốn đưa ra những suy đoán đối với một cậu học sinh bình thường rất ngoan ngoãn.

“Nhưng bắt đầu từ tuần này,Cận Vĩ không đến trường nữa. Hôm nay thứ năm, như vậy cậu bé nghỉ học không xin phép gần một tuần rồi. Bởi đây là trường hợp rất đặc biệt nên tôi đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình ở chỗ Viện trưởng Trương rồi, nhưng bà ấy cũng không biết tin tức gì về cậu ấy.”

“Trường chúng tôi là trường nội trú, nếu không thấy học sinh nhà trường phải chịu trách nhiệm, Căn cứ theo quy định của nhà trường, nếu đến trước ngày thứ bảy mà vẫn không có tin tức của Cận Vĩ, chúng tôi sẽ phải mời các cơ quan có liên quan vào cuộc. Ngoài ra, nếu học sinh bỏ học một tuần, dù đã quay về thì cũng phải xử kỷ luật, đồng thời ghi vào sổ học bạ.”

Cuối cùng, theo lời đề nghị của Phương Thần , cô phụ trách đã cho gọi mấy học sinh ngày thường tươn đối thân cận với Cận Vĩ đến. Nhưng dù bạn nam hay bạn nữ, cũng không em nào biết gì về tin tức của Cận Vĩ

Cô phụ trách khối nói: “Những nơi cần hỏi thì chúng tôi đều hỏi cả rồi. Thật ra, chỉ cần Cận Vĩ không xảy ra chuyện gì và ngoan ngoãn quay trở về thì mộ chuyện đều có thể giải quyết được.”

Phương Thần gật đầu cảm ơn và rời khỏi trường mà chẳng thu thập được tin tức gì. Không thể nghĩ ra nơi mà trước đây Cận Vĩ hay lui tới, điều này khiến cô đau cả đầu. Song chuyện khiến cô đau đầu hơn nữa vẫn còn ở phía trước.

Vì vào giờ giao ban của tài xế taxi nên Phương Thần phải đứng chờ ở cổng trường rất lâu mới có xe, sau đó lại bị tắc đường, khi cô về đến cơ quan thì trời cũng vừa tối.

Những ngọn đèn trước tòa soạn đều đã bật sáng, từ xa, Phương Thần đã nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đỗ ngay ở cổng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức có người mở cửa ra, rồi đưa tay làm một động tác mời.

Phương Thần thầm kêu trong lòng, tay cầm túi đi tới chiếc xe ở giữa và ngồi vào trong.

“Có phải cô đã quên lời hẹn của tôi rồi không?, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế rộng phía sau liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là cô quên thật, nhưng cô vẫn chỉnh lại anh ta bằng giọng nghiêm túc: “Như thế này mà gọi là hẹn à? Tôi bị ép buộc”, ngừng một lát, cô mới nói rõ ràng từng chữ, “giúp anh một lần nữa.”

Nhưng Hàn Duệ không để ý đến câu nói ấy, dường như anh ta đã quen với việc khiêu khích và cự nự của cô, anh ta nói, giọng bình thản: “Tối hôm qua tôi đã cảm ơn rồi.”

Thế thì, hãy lấy lại lời cảm ơn đấy đi và để cho tôi xuống xe được không?

Tất nhiên , câu nói này chỉ trong đầu của Phương Thần mà thôi, cô đã không nói ra miệng.

Thời gian hai người ở cùng nhau không lâu, nói đúng ra là thời gian quen nhau rất ngắn. Phương Thần cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về tính cách của Hàn Duệ, không biết được ngay phút sau anh ta vui mừng hay giận dữ. Nhưng, cô biết rất rõ những lời nói này nói ra thì cũng vô ích.

Vì thế cô không muốn lãng phí hơi sức, cũng là để tránh không may chọc giận anh ta lại chuốc phiền hà vào thân nhiều hơn.

Cô gọi điện cho Tổng biên tập khi ngồi ở trong xe. Tổng biên tập không có ý kiến gì, vì ngày thường cô luôn tỏ ra tích cực, rất ít khi đi muộn về sớm, vì thế hôm nay ông ấy đã cho phép cô ra về mà không cần quẹt thẻ.

Khi xe đã chạy được một đoạn, Phương Thần đột nhiên nói: “Tôi ăn mặc đơn giản như thế này, liệu có ảnh hưởng đến hình ảnh của anh không?”

Cô nghĩ là mình nhắc nhở đầy thiện chí , nhưng đối phương lại không cho là vậy.

Người đàn ông ngồi bên nhắm mắt lại như thể đang ngồi thiền, những cái bóng sáng tối đan xen nhau chiếu lên gò má và chiếc mũi cao thanh tú của anh ta, khiến cho khuôn mặt ấy vừa mang vẻ dịu dàng vừa nghiêm trang đến bất ngờ.

Anh ta khẽ mấp máy môi, trả lời nhát gừng: “Chẳng lẽ cô định mặc đồ dạ hội, rồi để tôi cũng phải thay trang phục cho tương xứng với cô à?”

Từ lúc lên xe đến giờ, quả thực Phương Thần không nhìn kỹ anh ta.

Bây giờ nhìn kỹ thì thấy hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục rất thoải mái, đến cả cà vạt cũng không đeo. Cách ăn mặc ngẫu hứng ấy rất hợp với bộ trang phục trên người cô.

Lúc này Phương Thần mới bắt đầu tò mò, không biết hôm nay là sinh nhật ai? Dù đang bị thương Hàn Duệ cũng cố đi, nhưng lại tỏ ra không lấy gì làm coi trọng.

Kết quả là khi tới nơi rồi Phương Thần mới thấy là lời nhắc nhở thiện ý của mình quả là thừa.

Buổi tiệc sinh nhật ấy, mặc dù tổ chức ở một khách sạn cao cấp, nhưng nhìn qua thì thấy khách mời rất tạp nham, đủ mọi hạng người.

Hai tầng của khách sạn đều được quây lại, Hàn Duệ cùng đám người của anh ta ký tên ở ở cửa rồi được mời thẳng lên tầng hai.

Xem ra họ đã tới muộn, các bàn hầu như đã ngồi đầy người. Không khí trong phòng rất ấm áp, khách mời đều cởi áo khoác ngoài, tốp năm tốp ba cười nói râm ran, chẳng thấy đâu không khí trang trọng, yên tĩnh như trong tưởng tượng.

Bộ trang phục dạ hội…đúng là không thích hợp.

Phương Thần đi bên cạnh Hàn Duệ , cô đưa mắt nhìn một lượt rồi chau mày hỏi: “Cảnh tượng này thì cần gì đến sự xuất hiện của phụ nữ?” Rõ ràng đây là buổi tụ họp của những người như Hàn Duệ .

Hàn Duệ đưa mắt nhìn, nhưng không phải hướng về Phương Thần mà là hướng về người đàn ông đang đi tới, rồi gật đầu chào: “Chào anh Thương.”

Người đàn ông thấp béo ấy còn mang theosau hai chàng trai trẻ , ông ta sải bước chân vững chắc, đi tới trước mặt họ, cười nói: “Hàn đệ đã nể mặt đến đây quả là diễm phúc cho Thương mỗ. Ha ha…” Nói rồi một tay ông ta vỗ vào lưng Hàn Duệ , người ngoài nhìn vào cảm giác như đó là một cử chỉ thân thiết. Nhìn thấy Phương Thần , ông ta nói tiếp: “Hơn nữa lại còn mang theo cả người đẹp nữa. Nên gọi như thế nào nhỉ?”

“Cô ấy họ Phương” Hàn Duệ bình thản nói.

Không biết từ lúc nào, tay của Hàn Duệ đã ôm ngang lưng Phương Thần , cái ôm ấy không quá chặt, cũng không quá hờ hững, và vì cách một lớp áo dày nên Phương Thần đã không nhận thấy ngay.

“Ồ, chào cô Phương.” Ánh mắt của Thương lão đại dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thần , hơi nheo lại, nụ cười thì vẫn giữ nguyên, và vì thế mà chiếc sẹo màu trắng phía trên lông mày lại càng trông rõ hơn, “Lần đầu gặp mặt, nếu xưng hô có gì không phải thì mong cô đừng lấy làm lạ nhé.”

Phương Thần cảm thấy khuôn mặt của ông ta quen quen, nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ấy chỉ thoáng qua và nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào thấy được, cô không nói gì mà khẽ gật đầu.

Cô không biết rằng, vẻ thể hiện ấy của cô trong mắt người khác lại mang theo vẻ kiêu kỳ khó gọi tên, nhưng sao Thương lão đầu hầu như không để ý đến điều đó mà chỉ cười ha ha rồi đích thân dẫn bọn họ vào bàn tiệc.

Trước khi rời bước, Thương lão đại còn liếc nhanh về phía Hàn Duệ một cái bằng ánh mắt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó, rồi nói: “Lát nữa, có thời gian chúng ta ngồi nói chuyện một lúc. Chuyến đi Malaysia của tôi lần này cũng có nhiều thu hoạch lắm.”

Mãi cho tới khi Thương lão đại và thuộc hạ đi chào mời các vị khách khác, Hàn Duệ mới bám vài thành ghế từ từ ngồi xuống.

Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân ngồi bên cạnh, nhưng cũng không dám đến đỡ Hàn Duệ giữa đám đông. Vì ở khoảng cách rất gần nên Phương Thần nhìn thấy nét mặt của Hàn Duệ hơi đờ ra nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt bình thườn, thậm chí còn quay nhìn cô, nói: “Xem ra cô không được lịch sự cho lắm trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay.”

Giọng của Hàn Duệ lúc nào cũng lạnh tanh, do đó không biết anh ta vui hay không vui vì điều đó.

Nhưng Phương Thần cũng chẳng để bụng điều đó, cô chỉ nhướng mày , đáp: “Bây giờ thì chắc rằng anh đã hối hận vì đưa tôi đi cùng rồi chứ?”

“Sao cô lại biết tôi không vừa lòng với thái độ của cô?” Hàn Duệ trả lời bằng một câu cũng rất mập mờ, sau đó thôi không nhìn cô nữa.

Chương 18

Không hiểu có phải vì vị trí họ ngồi là dành cho khách quý, hay là địa vị của người đàn ông ngồi bên cạnh cô thu hút sự quan tâm của người khác hay không mà kể từ lúc ngồi xuống bàn , Phương Thần luôn cảm thấy có những ánh mắt từ khắp mọi phía hướng về phía họ. Kín đáo có, tò mò có, kính trọng có, thăm dò cũng có, tóm lại là đủ kiểu.

Thêm vào đó là một bàn tiệc đầy đủ những sơn hào hải vị, thịt lợn sữa quay, bào ngư, vi cá…, tất cả khiến cho cô không thể nào nuốt trôi được.

Giữa bữa tiệc, người được mừng thọ cầm ly đi mời khách , khi đến bàn của họ, Hàn Duệ liền từ tốn đứng dậy. Động tác của anh ta rất tự nhiên, tư thế thẳng đứng , đô mắt sâu đen như mực dưới ánh đèn rất bình thản.

Tám , chín người cùng bàn thấy thế cũng đứng dậy theo Hàn Duệ , tất nhiên tròn đó cũng có cả Phương Thần .

“Huynh đệ chúng ta mà cũng dùng những chiếc ly nhỏ như thế này liệu có phải là hơi khó coi không?” Thương lão đại cười khà khà rồi giơ tay vẫy, lập tức có người mang những chiếc ly thủy tinh lớn chuẩn bị từ trước bước ra.

Hàn Duệ không tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ nhìn ly được rót đầy rượu rồi đưa tay đón lấy , nói : “Chúc anh phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn.”

“Xin đa ta, xin đa tạ”

Hai chiếc ly chạm vào nhau, Thương lão đại vẫn giữ nụ cười trên mặt, không vội uống ngay, mắt chăm chăm nhìn vào Hàn Duệ .

Thực ra lúc này, đâu chỉ riêng ánh mắt của Thương lão đại.

Dường như mọi ánh mắt đều đang dõi theo.

Tạ Thiếu Vĩ vẫn giữ nguyên nét mặt, còn Tiền Quân thì hơi chau mày lại. Trong khoảnh khắc ấy, cả phòng tiệc như im ắng hẳn đi, những tiếng ồn ào lúc trước giờ đây như bị dồn vào một chiếc túi vô hình và túm chặt lại.

Bất giác Phương Thần đưa mắt nhìn xung quanh, thấy có người đang uống, có người đang ăn, nhưng phần đông đều chăm chú nhìn về phía hai người đàn ông đó.

Như thể hai người đàn ông ấy mới là tiêu điểm của cả buổi tiệc, nếu ai đó đứng vào bên cạnh cũng chỉ là để làm nền cho họ.

Phương Thần chợt nhớ ra, người mà đi ra cùng Hàn Duệ ở trung tâm thương mại hôm đó chính là chủ nhân bữa tiệc họ Thương hôm nay.

Khi Phương Thần định thần lại thì Hàn Duệ đã nâng ly rươu lên môi, sắc mặt không hề thay đổi, ngửa đầu uống c

Dường như trong ánh mắt của Thương lão đại vừa lóe lên một ánh mắt khó hiểu, ông ta cũng thôi cười và uống cạn ly rượu trên tay.

Vẻ như phép thuật được giải, cả phòng tiệc lại ồn ào, huyên náo trở lại.

Một lúc lâu sau Phương Thần mới lên tiếng : “Đúng là khoa trương.”

Giọng của cô rất nhỏ, cứ tưởng rằng nó sẽ bị nhấn chìm trong tiếng nói cười ồn ào, ai ngờ thính giác của Hàn Duệ lại nhạy đến thế, anh ta dừng câu chuyện đang nói với Tạ Thiếu Vĩ, quay đầu lại hỏi cô: “Cô đang nói gì?”

Phương Thần nghếch mặt lên: “Không có gì” Nhưng một lúc sau không nén được lại lẩm bẩm: “Bị thương mà còn uống rươu, xem ra anh không muốn bình phục.”

Đuôi lông mày của Hàn Duệ khẽ giật, anh ta đưa mắt nhìn Phương Thần, dường như tỏ vẻ ngạc nhiên, bàn tay vuốt ve đôi đũa màu ngà trắng, động tác và giọng nói đầu rất chậm rãi, “Không lẽ cô đang lo cho tôi?”

Phương Thần nguýt một cái, “Tại sao anh lại không hiểu đó là vì tôi mong anh sớm rời khỏi nhà tôi nhỉ?”

Thì ra cô vẫn ôm mối hận vì chuyện bị anh ép vào tường để hôn hôm ấy, do đó cô cho rằng đây là một người đàn ông xấu xa, vui buồn thất thường.

Cô không bằng lòng với anh và cũng không nể mặt anh, thậm chí còn chọc tức quyền uy và sự kiên nhẫn của anh.

Nhưng đáng tiếc là cô đã quên rằng, nếu anh đã có thể đi dự tiệc rượu ở bên ngoài thì cụm từ “không được cử động” tự nhiên cũng chẳng còn có ý nghĩa nữa.

Vì thế anh ta còn tiếp túc ở lại nhà cô, còn cô thì cũng quên mất không hỏi nguyên nhân.

Sau khi tan tiệc, quả nhiên Thương lão đại mời Hàn Duệ lên phòng VIP ở tầng trên uống trà, nói chuyện, nhưng chưa ngồi được bao lâu thì lại đưa ra ý kiến: “Tôi còn để ở đây mấy chai rượu ngon, lấy ra để huynh đệ chúng ta cùng uống nhé.”

Thuộc hạ của ông ta lui ra rất nh và trở lại cũng rất nhanh với hai chai rượu trên tay.

Phòng VIP này bố trí rất xa hoa và lộng lẫy. Phương Thần ngòi cùng với Hàn Duệ trên một chiếc ghế dài đặt ở chính giữa, trên mảng tường đối diện đều khảm những tấm thủy tinh hình lục lăng màu xanh thẫm, phản chiếu bóng họ mờ mờ trên đó.

Nhìn thấy ly của mình cũng được rót đầy rượu, cô ngước mắt lên nhìn Hàn Duệ , kết quả là Hàn Duệ dang rộng tay quàng qua vai cô, và chỉ hơi dùng sức một cái, thế là cả người cô theo đà lọt vào trong lòng anh ta.

Mùi xạ hương thoang thoảng, xen lẫn với mùi thuốc lá và mùi vị đặc trưng của đàn ông xộc thẳng vào mũi của Phương Thần .

Sau một giây bất ngờ, Phương Thần định vùng ra, nhưng một đôi môi lạnh ướt đã chạm vào tai cô, giọng thì thầm như nước suối lạnh cùng với lời cảnh báo nhưng vẫn đầy sức cám dỗ: “Đừng có quên vị trí của cô đấy.”

“…Anh định làm gì?” Cô chỉ còn biết nén cơn giận, ngồi yên trong lòng anh ta.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người khác nhìn chắc chắn sẽ cảm thấy cô giống như con mèo được thuần dưỡng đang nũng nịu với chủ nhân mạnh mẽ.

Hàn Duệ khẽ hỏi: “Ánh mắt cô nhìn tôi vừa rồi là có ý gì? Không biết uống rượu à?”

Nhưng cô thề đó chỉ là vô tình, cô biết uống rượu, chỉ có điều không thích uống rượu mạnh mà thôi.

Hàn Duệ ôm chặt Phương Thần , không cần nhìn Phương Thần cũng biết mình lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người một lần nữa.

Đột nhiên Phương Thần nghĩ, nếu anh ta đã thích đóng kịch, thế thì cô cũng sẽ diễn cho ra trò.

“Chẳng phải là anh nói phụ nữ không nên uống rượu mạnh sao?” Phương Thần huých tay, theo đà xuống đến ngang lưng của Hàn Duệ .

Cô biết rõ ngón tay cô chỉ cần dịch lên trên mấy phân thôi sẽ chạm đúng vào vết thương của anh ta, cô giả như vô tình để tay di chuyển qua lần áo, “Vì thế , nếu tôi là bạn gái của anh , thì liệu anh có uống rượu hộ tôi không?”

Dường như nghe tiếng cười rất khẽ lẫn trong hơi thở nóng hổi lướt qua trên cổ.

Bất giác cô cô người lại, tự người tự nhiên như tê dại hẳn đi, đôi mắt rất đẹp chau lại…cảm giác mất thăng bằng bất ngờ này quả là rất không hay.

“Chỉ là bạn gái mà thôi. Cô tưởng tôi tốt bụng đến thế sao?” giọng của Hàn Duệ rất dịu dàng, nhưng rõ ràng đang cười nhạo sự ngây thơ, ấu trĩ của cô.

Nhưng một lúc sau, Hàn Duệ quay đầu lại, nói với chủ nhân của chai rượu Tây: “Cô ấy không biết uống rượu đâu, hơn nữa vừa rồi cũng chưa ăn gì. Theo tôi, nên miễn cho co ấy ly rượu này đi.” Thật kỳ lạ, trong giọng nói vốn luôn lạnh lùng ấy bỗng nhiên chứa đựng vẻ quan tâm dịu dàng, như thể cô thực sự là bạn gái yêu quý của anh ta.

Hàn Duệ vừa dứt lời thì Tiền Quân đã đứng ngay lên đưa tay cầm ly rượu trước mắt Phương Thần mang đi, nét mặt bình thản không chút biểu cảm.

Quả nhiên , nét mặt của Thương lão đại hơi thay đổi, cảm thấy chuyện này thật khó tưởng tượng và thật khó tin, bàn tay đang mân mê cán của tấu hút xì gà cũng dừng lại, ông ta quay đầu lại, mặt sa sầm trợn mắt nhìn đàn em vừa đổ chén rượu đi, như ngầm răn đe hắn ta vì đã tự tiện hành động.

Sau đó ông ta mới nheo mắt nhìn về Phương Thần , cười và hỏi: “Cô Phương muốn uống gì? Bảo bọn họ mang lên cho cô một ly sinh tố hoa quả có được không?”

“Chỉ cần không phải là rượu, còn thứ gì cũng được”, cô gái ngồi sát Hàn Duệ đáp bằng một giọng hết sức thỏ thẻ.

“Còn không mau đi?” Thương lão đại quay lại mắng thuộc hạ, “Đồ chó chết, không hiểu thế nào là lịch sự à?”

Người thanh niên trẻ cắt đầu cua bị mắng nên có vẻ ấm ức, cúi đầu vâng dạ rồi lui ra.

Hàn Duệ châm một điếu thuốc, rồi nói bằng giọng bình thản: “Không nên trách cậu ấy” .Rồi cầm thay của Phương Thần áp lên cằm và vuốt ve, nghiêng đầu nói với cô: “Lát nữa em hãy mời anh Thương đây bằng ly sinh tố nhé.”

“Vâng”, Phương Thần đáp với vẻ rất ngoan ngoãn, rồi dời khỏi cánh tay đang quàng vai của Hàn Duệ , sửa lại mái tóc bị rối, nói: “Em vào nhà vệ sinh một lát.”

Hàn Duệ gật đầu, Tiền Quân ở bên hiểu ý cũng lập tức đứng lên theo, không chỉ mở cửa cho Phương Thần mà còn đi ra cùng cô.

Sau khi cánh cửa nặng nề được khép lại, nét mặt Thương lão đại tỏ rõ đã hiểu ra vấn đề , cười ha hả, nói: “Hàn đệ, chả trách mà dạo này nghe nói đệ rất ít khi xuất hiện ở Dạ Đô, ngày thường cũng rất khó mà tìm gặp được, thì ra đệ đã có cô Phương luôn ở bên rồi . Liệu có phải đệ đang đắm chìm trong thế giới của người đẹp không đấy?”

Hàn Duệ cười không đáp, không thừa nhận cũng không phủ nhận mà chỉ ngồi dựa vào ghế chậm rãi nhả từng làn khói thuốc.

“Nhưng cũng cần phải nói thêm là, gần đây có rất nhiều tin đồn, mà phần nhiều là tin đồn về đệ đấy” , Thương lão đại nói với vẻ không mấy chú tâm.

“Ồ, thế sao? Những tin đồn gì vậy?”, Hàn Duệ hỏi, giọng bình thản, “Sao tôi lại không nghe thấy gì nhỉ?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, Thương lão đại nhìn Hàn Duệ bằng ánh mắt sắc lẹm, “Thực ra tôi cũng vừa mới từ Malaysia trở về nên nghe loáng thoáng rằng đề vừa mới bị thương.”

Thấy Hàn Duệ nhướn mày, lão già họ Thương kia bỗng cười to mấy tiếng: “Lúc trước tôi còn thấy lo, nhưng bây giờ xem ra, đó thực sự chỉ là tin đồn. Cũng không hiểu đứa nào ăn gan hùm nào mà lại dám táo tợn đặt ra cái tin đồn ác ý thế. Mục đích của hắn tuy không rõ, nhưng dụng tâm thì quả thật hiểm ác. Hôm nào tóm được hắn, phải cho hắn nếm mùi một chút mới được!...”

“Cũng chỉ là một con tép riu vô danh mà thôi, cái ngữ núp đằng sau gây nên chút sóng gió , có gì kể. Hôm nay là lễ mừng thọ anh Thương sáu mươi tuổi, anh chẳng cần phải tức giận với chuyện cỏn con ấy làm gì”, vẻ mặt Hàn Duệ rất bình tĩnh, như thể chẳng thèm để ý chút nào tới chuyện bị người khác đặt điều.

Nói xong, Hàn Duệ nâng ly rượu lên làm động tác mời Thương lão đại từ xa rồi một hơi uống hết nửa ly.

“Cũng phải”, Thương lão đại bắt chéo chân, thả lỏng người, “Loại rượu này thế nào?”

“Ngon lắm.”

“Đây là rượu của một người bạn ở Malaysia biếu. Lần này tôi sang bên ấy phát hiện ra mất phi vụ có thể kiếm chác được, tôi đang định bàn với chú em, xem huynh đệ ta khi nào thì có thể hợp tác được .”

Hàn Duệ búng tàn của điếu thuốc. “Anh Thương cứ nói đùa. Có vụ nào mà anh không làm được? Cần gì phải để thằng em này tham gia?”

“Không thể nói như vậy được…”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ