Kim Bối Nhi bị tức giận che mờ lý trí, không chút nể tình đối với
các phóng viên có ý đồ bao vây phỏng vấn, dốc sức vung nắm đấm, đá
chân, đánh cho các phóng viên hết sức kinh ngạc, ngã xuống đất
không dậy nổi, Kim Bối Nhi ra sức đánh phá vòng vây chạy vội
đi.
Cảnh tượng này khiến cho Mĩ Mĩ và Tú Tú nhìn thấy, hoàn toàn sững
sờ, các cô biết, Bối Nhi thật sự nổ giận rồi!
“Mĩ Mĩ, Bối Nhi muốn đi đâu?” Gương mặt của Tú Tú hiện lên vẻ khiếp
sợ không giấu đi đâu được.
“Không biết.” Mĩ Mĩ cũng đoán không ra.
“Có thể về nhà hay không?” Tú Tú đoán rằng đây là khả năng duy
nhất.
Mĩ Mĩ vẫn lắc đầu. “Không biết.”
“Cậu có biết điện thoại của tổng giám đốc Cổ không?” Tú Tú lại
hỏi.
“Không biết.” Mĩ Mĩ thở dài.
Tú Tú trong cơn tức giận, dùng tay đẩy đầu Mĩ Mĩ qua một chút, “Hỏi
cậu cái gì cũng không biết.”
Vẻ mặt Mĩ Mĩ vô tội nhìn Tú Tú tự dưng tức giận, “Tớ thật sự không
biết mà.”
“Điện tử Hoàng Đỉnh lớn như vậy, gọi hỏi tổng đài chắc sẽ biết
thôi.” Cái mũi Tú Tú hừ mạnh.
Vi Đức không nghĩ rằng chuyện tổng giám đốc kết hôn lại gây nên
sóng to gió lớn, theo như bảo vệ báo lại, trước cửa công ty tụ tập
rất nhiều phóng viên của các hãng truyền thông, người không biết
tình hình đi qua, làm không tốt sẽ nghĩ đến Hoàng Đỉnh điện tử xảy
ra chuyện lớn!
Kết hôn là việc vui, chỉ vì Cổ Việt Di âm thầm cưới một cô dâu nhỏ
hơn anh mười tuổi nên khiến cho mọi người chú ý.
Từ trước đến nay Cổ Việt Di không thích xuất hiện trước giới truyền
thông, vì việc này mà tổn thương đầu óc nặng nề (suy nghĩ quá
nhiều)
Vi Đức cầm điện thoại nhìn Cổ Việt Di đang cúi đầu suy nghĩ, “Tổng
giám đốc, có một cô gái tên là Tú Tú tự nhận là bạn học của bà xã
anh, nhất định muốn nói chuyện với anh.”
Tú Tú? Anh nhớ rõ từng có một người bạn học tên là Tú Tú xuất hiện
trên điện thoại của Kim Bối Nhi, Tú Tú vì sao lại gọi điện tìm anh?
Chẳng lẽ Bối Nhi đã xảy ra chuyện?
Lòng Cổ Việt Di nhất thời cảm thấy bất an, “Tôi nghe”, anh nhận
điện thoại, “Tôi là Cổ Việt Di”
“Hả? Giọng này quen lắm nha…” Tú Tú lúc này đã quên mục đích gọi
điện thoại, suy nghĩ giọng nói này hình như đã nghe qua ở
đâu.
Giờ phút quan trọng này, lại còn ở đó đoán anh là ai?
Cổ Việt Di rõ ràng trực tiếp giải thích nghi ngờ của cô, “Chúng ta
từng gặp mặt trong di động của Bối Nhi.”
“Oh, là chú của Bối Nh, không phải…” Tú Tú nghi ngờ lại sửng sốt
một chút, “Chú là chú của Bối Nhi. Chú cũng tên là Cổ Việt
Di?”
Tú Tú và Mĩ Mĩ không dễ gì biết được điện thoại của điện tử Hoàng
Đỉnh, phải vượt qua rất nhiều trạm kiểm soát mới tìm được tổng giám
đốc Cổ Việt Di, sao lúc này lại là chú của Bối Nhi nhận điện
thoại?
Lòng Cổ Việt Di nóng như lửa đốt, cũng không còn kiên nhẫn chơi
giải đố với Tú Tú, nín thở quát lớn trong microphone: “Nói mau, tìm
tôi có chuyện gì? Có phải là, Bối Nhi cô ấy…” Nói đến Bối Nhi,
giọng anh chậm dần.
“Hôm nay trước cổng trường học không hiểu sao có một đám phóng viên
đến làm Bối Nhi sợ hãi..” Tú Tú vội vàng nói.
“Phóng viên?” Hai mắt Cổ Việt Di trợn lên.
Chuyện lo lắng vẫn xảy ra, phóng viên vẫn tìm đến trường học của
Bối Nhi.
“Cháu và Mĩ Mĩ cứu Bối Nhi từ trong đám phóng viên, nhưng bạn học
trong trường học không bỏ qua cho cậu ấy, cười nhạo cậu ấy vì sao
không ở nhà để cho ông xã nuôi…” Tú Tú nói đến thở hổn hển.
Nghĩ đến Kim Bối Nhi bị bạn học chế nhạo, Cổ Việt Di đau lòng không
thôi, “Sau đó thì sao?”
“Ngay cả cô giáo cũng không bỏ qua, nói rằng tại Bối Nhi, trường
học vốn yên tĩnh trở nên rối loạn, Bối Nhi giận cực kỳ khóc lên.”
Tú Tú kêu oan dùm Kim Bối Nhi.
“Bối
Nhi khóc?” Nghe được Kim Bối Nhi khóc, tim của anh giống như bị cắt
một đao.
“Cuối cùng Bối Nhi chạy đi.” Tú Tú đã nói đến chỗ quan trọng.
Cổ Việt Di từ chỗ đau lòng hoàn hồn lại “Cô nói Bối Nhi chạy đi? Là
có ý gì?”
“Bối Nhi không chịu được ánh mắt khác thường từ bốn phía nhìn mình,
khóc chạy khỏi trường học, cháu còn tận mắt thấy lúc phóng viên ở
cửa vây quanh Bối Nhi, bị Bối Nhi tay đấm chân đá đánh cho người
người ngã trái ngã phải, tiếp theo Bối Nhi bỏ chạy, về phần cậu ấy
đi đâu, cháu không biết. Cháu bởi vì lo cho Bối Nhi, nên mới báo
cho chú biết, xem có thể tìm được Bối Nhi hay không.” Tú Tú rốt cục
cũng nói xong.
Cổ Việt Di nghe được tin này, cõi lòng trống rỗng, “Tôi biết rồi,
cám ơn cô cho tôi biết.”
“Chú, chú sẽ tìm được Bối Nhi chứ?” Tú Tú đau lòng hỏi.
“Tôi nhất định sẽ tìm được Bối Nhi.” Cổ Việt Di thầm nói với mình,
bất kể Bối Nhi chạy đi đâu, anh nhất định sẽ tìm được cô.
“Nhất định phải tìm được Bối Nhi, cháu và Mĩ Mĩ thật sự rất lo cho
cậu ấy.” Tú Tú lại van xin.
“Hai người yên tâm, tôi cam đoan với hai người, tôi nhất định sẽ
tìm được bà xã của tôi, rất cảm ơn hai người, tôi vui mừng thay Bối
Nhi vì có thể có bạn bè tốt như hai người.” Cổ Việt Di nói xong lập
tức ngắt điện thoại.
Vi Đức đứng trước mặt Cổ Việt Di, nhìn chăm chú vào Cổ Việt Di vốn
đã rầu rĩ, bây giờ lại họa vô đơn chí (liên tiếp gặp nạn), “Tổng
giám đốc, có muốn gọi nhân viên công ty tìm kiếm bà xã của anh
không?”
Cổ Việt Di lắc đầu, “Không, bà xã của tôi, tôi tự tìm.”
Đột nhiên, lại có điện thoại gọi đến, Vi Đức vươn tay định nhận, Cổ
Việt Di có ý bảo Vi Đức để tự anh nghe cuộc điện thoại này, anh cầm
lấy ống nghe. “Mời nói.”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười chói tai, “Tổng giám đốc
Cổ.”
“Eva?” Hai hàng lông mày của Cổ Việt Di nhíu lại vào giữa, sắc mặt
phút chốc trầm xuống.
Vi Đức chợt nghe thấy Cổ Việt Di gọi tên Eva, tiếp theo kinh ngạc
hít sâu, giờ phút quan trọng này Eva lại còn dám gọi điện thoại đến
đây!
“Tin rằng bây giờ anh đã cảm thấy kết hôn vui đến mức nào rồi phải
không?” Eva xảo quyệt cười lạnh.
Cổ Việt Di tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu giờ phút này
Eva đứng ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ không cần suy nghĩ làm
thịt cô tại chỗ.
Cổ Việt Di từ ghế trên bật dậy, bàn tay to vỗ xuống bàn, “Rốt cuộc
cô muốn làm gì?”
Eva nghe được sự tức giận của Cổ Việt Di, tiếng cười lạnh lùng trào
phúng càng thêm dữ dội, sau đó nghiêm lại. “Những năm gần đây em và
anh ở bên nhau, em vẫn cẩn thận chìu chuộng anh, không nghĩ rằng
cuối cùng anh lại đối xử với em như vậy?” Trong giọng nói chứa đựng
oán giận và bi thương, còn kèm theo tiếng nức nở, “Em không cam
lòng! Thật sự rất không cam lòng, em lại đi thua một cô
nhóc!’’
Không muốn nghe Eva nói thêm một câu nào nữa, nước mắt của cô không
chỉ không thể tìm lại tim của anh, ngược lại khiến cho anh hận đến
tận xương.
Mặt Cổ Việt Di đen như hành tinh chết tràn ngập gió lốc, tức giận
giập điện thoại, “Đáng giận!” (hàn tinh = sao lạnh, trong doremon
thì nó là hành tinh chết ^^)
Vi Đức không dám hỏi nhiều, lẳng lặng nhìn Cổ Việt Di, nhắc nhở anh
còn có chuyện quan trọng hơn. “Tổng giám đốc, bà xã của anh…”
Cổ Việt Di hoàn hồn từ trong tức giận, đúng, Bối Nhi! Phải lập tức
tìm Bối Nhi mới được.
Cổ Việt Di cầm di động và áo khoác lên, sắc mặt vội vàng giống một
trận gió lao ra văn phòng.
Vi Đức kinh ngạc nhìn bộ dáng nóng lòng như lửa đốt của Cổ Việt Di,
sau đó khóe môi chậm rãi cong lên.
Cuối cùng cũng có một cô gái có thể làm cho trái tim lạnh như băng
của tổng giám đốc gợn sóng, anh tin rằng tổng giám đốc thật sự rất
yêu bà xã nhỏ này, bởi vì anh cho tới bây giờ chưa từng thấy tổng
giám đốc rối loạn tinh thần vì bất cứ cô gái nào, bà xã của tổng
giám đốc là người đầu tiên.
Cổ Việt Di lao ra văn phòng, cấp tốc chạy đến bãi đỗ xe, vừa nhảy
vào xe mình, lập tức khởi động chức năng tìm kiếm trong di động,
anh phát hiện dấu chấm truy tìm trên di động ở nội thành xoay
tròn.
Anh nghi ngờ nhìn chằm chằm di động, “Cô ấy muốn đi đâu?”
Sau khi chạy khỏi trường học và đánh ngã đám phóng viên đáng ghét,
Kim Bối Nhi liền nhảy lên một chiếc taxi rất nhanh rời khỏi.
“Cô ơi, muốn đi đâu?” lái xe hoang mang nhìn Kim Bối Nhi ngồi phía
sau bằng kính chiếu hậu.
Đi đâu? Về nhà sao?
Không được! Nếu phóng viên tìm đến trường học, tất nhiên cũng sẽ
xuất hiện ở cửa nhà.
Đi tìm Cổ Việt Di? Cũng không được, chắc chắn cảnh ngộ của anh cũng
giống như cô, cô không thể chui đầu vô lưới rồi còn gây thêm phiền
phức cho anh.
Vậy cô nên đi đâu?
Tài xế không kiên nhẫn nổi giận: “Cô à, đã nghĩ được muốn đi đâu
chưa? Tôi đã chạy hai ba vòng xung quanh đây rồi…”
Kim Bối Nhi bất đắc dĩ nói ra, “Đi ra ngoại ô.”
Phạm vi thật lớn! Tài xế không nhịn được tức giận nữa: “Vùng ngoại
ô? Cũng nên có phương hướng chứ? Vùng ngoại ô Đài Bắc nhiều không
thể đếm…”
“Đi hồ Trúc Tử được rồi.” Kim Bối Nhi tâm loạn như ma nói.
Có mục tiêu, tài xế lập tức đem xe chạy nhanh về phía hồ Tử
Trúc.
Kim Bối Nhi nửa cong mí mắt, tâm phiền ý loạn nhìn ngoài cửa sổ xe,
ngựa xe như nước và tiếng ồn ào bên ngoài bị cửa sổ thuỷ tinh ngăn
cách, cô chỉ nhìn, lại không nghe được chút âm thanh bên
ngoài.
Ngẫm lại mấy ngày nay cùng Cỗ Việt Di ở bên nhau, anh giống như
chiếc cửa kính này, hoàn toàn mở rộng trái tim với cô, không có bí
mật gì, như một mảnh thủy tinh trong suốt; cho cô nhìn ra thế giới
bên ngoài, nhưng lại tránh cho cô nghe được những hỗn loạn ngoài
kia, tận tâm tận sức bảo vệ cô, che chở cô.
Xe nhanh chóng rời khỏi đô thị phồng hoa, lập tức xuất hiện trước
mắt một rừng cây yên tĩnh, trên đường chỉ có lác đác vài du
khách.
Tài xế nói: “Cô ơi, đến hồ Tử Trúc rồi.”
Kim Bối Nhi nhìn xung quanh, nơi này chắc là không có người nhận ra
cô, đám phóng viên như ruồi bọ làm cho người ta chán ghét kia, càng
không thể có bản lĩnh phi thường theo dõi cô đến nơi đây?
Kim Bối Nhi nói với tài xế: “Cho xuống xe ngay phía trước.”
Cô thanh toán tiền xe, tài xế thu tiền, không quên cười nói nhảm:
“Đâu ai trốn học lại chạy đến nơi này.”
Trốn học? Người ngoài sao có thể biết tình cảnh trước mắt của cô,
đây không phải trốn học! Chi bằng nói là chạy nạn còn chính xác
hơn.
Kim Bối Nhi mím miệng gượng cười, “Nói cũng phải.”
May mắn là chú tài xế này không nhận ra cô, Kim Bối Nhi nhảy nhanh
xuống xe, cầm cặp lững thững bước chậm trên đường mòn.
Ngẩng đầu nhìn trời xanh, đưa tầm mắt nhìn núi rừng xanh tươi, còn
có tiếng côn trùng kêu vang và chim hót truyền đến.
Chỉ có nơi này mới có thể làm cho cô được yên tĩnh.
Đi vào dưới một bóng cây râm mát, Kim Bối Nhi ngồi trên cỏ, gập hai
chân lại, hai tay ôm đầu gối, nhìn chằm chằm chiếc cặp đang dựa vào
người, cô đưa tay lấy di động trong cặp ra.
Cô muốn báo cho Cổ Việt Di, nói cho anh biết bây giờ mình không ở
trường học, nhưng nghĩ chắc hôm nay anh cũng có thể gặp rắc rối như
vậy, cần gì phải làm cho anh gánh thêm một phần lo lắng vì
cô.
Kim Bối Nhi ngẫm lại đành thôi vậy! Không còn cách nào, thở dài não
lòng.
Nhớ lại mọi việc từ lúc quen biết Cổ Việt Di rồi kết hôn cho đến
nay, không thể phủ nhận, Cổ Việt Di là một ông xã rất tốt.
Anh như người cha che chở cho cô, lại như anh trai yêu thương cô,
cũng như là bạn bè lắng nghe mọi bực tức của cô, chia sẻ niềm vui
với cô, trong cuộc sống của cô đã không thể thiếu anh.
Kim Bối Nhi không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, không biết bắt đầu từ
khi nào, Cổ Việt Di đã lặng lẽ chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô, lòng
của cô và cả mạng sống của cô.
Chương 16
Điểm trên công cụ tìm kiếm cuối cùng dừng lại một chỗ không tiếp
tục di chuyển nữa.
Cổ Việt Di đi theo điểm đỏ tới nơi đó, qua núi Dương Minh chuyển
hướng đến hồ Tử Trúc, anh thật sự nghi ngờ Kim Bối Nhi sao lại có
thể chạy đến nơi này?
Anh đậu xe dưới chân núi, chậm rãi đi bộ lên núi, ngay phía trước
cách đó không xa, thấy một bóng người ngồi dưới tàng cây, bóng dáng
quen thuộc kia khiến anh xác định mục tiêu ngay tại phía
trước.
Theo hình ảnh kia dần dần hiện ra, rõ ràng… Đúng vậy! Là Bối Nhi
của anh.
Thấy cô bình yên vô sự, Cổ Việt Di đứng cách đó không xa yên tâm mà
thở phào, mọi lo lắng trong lòng trong phút chốc đều bị anh quăng
đến chân trời.
Nhìn bóng dáng hồn nhiên kia, Cổ Việt Di cẩn thận nhớ lại khoảng
thời gian ở chung với cô, anh giống như rơi vào lốc xoáy tình cảm
thật lớn, nấn ná, xoay tròn, thoải mái phập phồng không còn là
chính mình, một thứ tình cảm mãnh liệt chưa từng có chạm vào tim
anh.
Hay đây là tình yêu?
Tình yêu làm cho anh mù quáng, tình yêu làm cho anh yếu ớt không
thể chịu đả kích nào, khi anh gặp phải khốn quẫn và thử thách,
trong lòng anh chỉ có cô; Tình yêu làm cho anh hoàn toàn khuất
phục, cuối cùng hoàn toàn đầu hàng.
Cổ Việt Di mỉm cười yếu ớt, mở di động ra, gọi nhẹ: “Bà xã.” Di
động lập tức gọi vào di động của Kim Bối Nhi.
Hình ảnh của Kim Bối Nhi nhanh chóng xuất hiện trong màn hình di
động, cô dường như cảm thấy rất kinh ngạc, cố giấu đi buồn phiền,
gượng cười. “Ông xã.”
“Em có khỏe không? Bà xã.” Cổ Việt Di dịu dàng hỏi nhẹ.
Vừa nghe giọng nói dịu dàng, quan tâm của Cổ Việt Di, Kim Bối Nhi
trước giờ không biết che giấu và giả vờ, cuối cùng cũng không nhịn
được hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố run run kiềm nén nước mắt. “Em
tốt lắm.”
Vẻ mặt kia của cô làm sao gạt được anh. “Em sắp khóc rồi.” Cổ Việt
Di trêu cô.
“Không có! Em không có khóc.” Cô thà chết cũng không thừa nhận,
ương ngạnh phản bác.
“Nói cho anh biết, em đang ở đâu?” Cổ Việt Di nhìn bóng dáng Kim
Bối Nhi, cố ý hỏi cô.
“Em, em, em, em không có ở trường học.” Kim Bối Nhi ấp úng, nhưng
cô không lừa anh.
“Em trốn học? Vì sao trốn học?” Cổ Việt Di nhẹ nhàng không tiếng
động đi về phía cô.
“Em…” Kim Bối Nhi nhất thời nghẹn lời, nước mắt rốt cuộc không nén
được chảy xuống hai gò má.
Cổ Việt Di đến sau lưng cô, “ Kiên quyết chối cãi nói mình không
khóc, có muốn dựa vào lòng ông xã khóc hay không?”
Giọng nói của Cổ Việt Di đột nhiên từ sau lưng cô vang đến, Kim Bối
Nhi kinh ngạc xoay người ngẩng đầu lên, “Ông xã?” Cô vội vàng đứng
lên nhảy vào trong lòng Cổ Việt Di, ôm chặt lấy anh. “Ông xã.” Cuối
cùng nước mắt cũng không kiềm nén được nữa vỡ òa, tuông rơi lã
chã.
Cổ Việt Di đau lòng khôn xiết, chỉ có thể ôm chặt cô gái yêu dấu,
nhẹ giọng nói lời xin lỗi với cô: “Anh xin lỗi, khiến em chịu uất
ức.”
Kim Bối Nhi nói không nên lời, nức nở lắc đầu mạnh trong lòng
anh.
Cổ Việt Di từ từ kéo cô vợ dễ thương ra, đưa tay lau nước mắt trên
mặt cô. “Đừng khóc, mũi của em khi khóc sẽ đỏ lên.”
“Có sao?” Kim Bối Nhi ngưng khóc, thút thít, nửa tin nửa ngờ nhìn
anh.
Cổ Việt Di cười cười, lại ôm cô vào lòng, “Chuyện hôm nay làm em sợ
sao?”
“Uh.” cô nói thật, khi một đám phóng viên ùa lên vây quanh cô, cô
thật sự rất sợ.
“Nếu trốn không được, chi bằng chúng ta thản nhiên đối mặt vậy.” Cổ
Việt Di ôm chặt cô, thở ra thật mạnh.
Kim Bối Nhi hoảng hốt ngẩng đầu lên, căng thẳng nhìn anh, môi mấp
máy, “Phải đối mặt như thế nào?”
Trong lòng cô rất rõ ràng, bây giờ không phải đối mặt với việc nhỏ
như hạt mè. Ở trường học, bạn học thấy cô cũng đã sợ ba phần, nhưng
chuyện ở trường học lúc trước không thể so sánh với chuyện bây giờ,
quả thực là gặp sư phụ rồi.
Nếu anh nói phải thản nhiên đối mặt, lấy chồng theo chồng, gả cẩu
tùy cẩu (lấy gà theo gà, lấy chó theo chó), cô đồng ý cùng anh đối
mặt, nhưng mà phải thản nhiên đối mặt thế nào đây?
Cổ Việt Di ngồi xuống chỗ lúc nãy cô ngồi, kéo Kim Bối Nhi ngồi bên
cạnh, vòng tay qua vai cô. “Nếu công khai tin tức chúng ta kết hôn
với bên ngoài, em có phản đối không?” Cổ Việt Di biết rõ quyết định
như vậy sẽ làm cuộc sống của cô không còn yên tĩnh nữa, cho nên
phải có sự đồng ý của cô.
“Công khai với bên ngoài?” Anh nói phải thản nhiên đối mặt, cho nên
lời đề nghị của anh Kim Bối Nhi nhất định không giật mình, nhưng cô
hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý.
“Anh đã nghĩ, chỉ có công khai mọi chuyện mới có thể dẹp yên những
phỏng đoán của người ngoài.” Trong thanh âm mềm nhẹ của Cổ Việt Di
chứa đựng ý tứ hàm xúc mong muốn thuyết phục.
“Vậy còn trường học…” Kim Bối Nhi nói nhỏ gần như không tiếng
động.
Một khi công khai, bảo cô sau này làm sao đối mặt bạn học và thầy
giáo, cô không còn sức đối mặt với sự châm chọc khiêu khích ở
trường nữa.
“Anh cũng nghĩ rồi, dù sao không còn mấy ngày nữa thì tốt nghiệp,
em ở nhà cố gắng vì kỳ thi đại học, anh sẽ cử người đến trường học
xử lý chuyện tiếp theo.” Ánh mắt dịu dàng của Cổ Việt Di lưu luyến
trên mặt cô.
Vì bảo vệ cô, đây là hạ sách bất đắc dĩ (kế dở, bất đắc dĩ mới
làm), Cổ Việt Di thầm nghĩ để cô có được cuộc sống yên tĩnh như
người bình thường.
Kim Bối Nhi suy nghĩ, Cổ Việt Di có quyết định như vậy, tin rằng
nhất định đã phải suy tính thấu đáo.
“Được rồi, anh nói sao em cũng nghe, dù sao em cũng không muốn trở
lại trường học đối diện ánh mắt khác thường của người khác.”
Được sự đồng ý của cô, Cổ Việt Di thoải mái thở ra, nắm tay cô lên
đặt lên miệng hôn. “Uất ức cho em rồi.”
“Không uất ức chút nào đâu.” Kim Bối Nhi cố gắng nặn ra vẻ mỉm
cười, trấn an lo lắng của anh, “Công khai cũng không phải chuyện
xấu, như vậy sau này em có thể thoải mái trước mặt mọi người gọi
anh là ông xã.”
Cổ Việt Di nhướng mày. “Chỉ như vậy thôi?”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi.” Kim Bối Nhi trực tiếp nói.
Ý nghĩ đơn giản khiến tim anh cảm thấy ngọt ngào, cánh tay Cổ Việt
Di ôm chặt cô, để cho cô dựa vào ngực mình nhẹ nhàng mà lay động,
thỉnh thoảng hôn lên tóc cô. “Nói thật nha, em không hối hận đã gả
cho anh sao?”
“Vì sao anh cho rằng em sẽ hối hận?” Dựa vào khuôn ngực rộng lớn và
ấm áp, Kim Bối Nhi cảm thấy hạnh phúc, khẽ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng
lay động thân thể theo sự đong đưa của anh, giống như nằm trên
chiếc giường ấm áp, thật thoải mái.
“Bởi vì em còn trẻ như vậy đã gả cho anh, nếu em không lập gia đình
sớm như vậy, có lẽ sau này sẽ gặp được một người tốt hơn anh.” Đây
là lời nói từ tận đáy lòng Cổ Việt Di.
Kim Bối Nhi đột nhiên mở to mắt, cười to, sau đó nhăn mặt, cố ý
giễu cợt anh, “Những lời này nghe rất chua nha, có người làm đổ một
lọ dấm chua lâu năm.”
Cô chính là đáng yêu như vậy, có thể dễ dàng thay đổi tâm trạng của
anh.
Đôi mắt đen của Cổ Việt Di giấu giếm mỉm cười, “Anh đang nói thât
với em.”
“Mặc kệ anh là chưng hay nấu, đời này em chỉ chấp nhận anh là ông
xã.” Trong dáng vẻ xinh đẹp của Kim Bối Nhi có sự kiên định, cố
chấp không thể lay chuyển.
Một câu trả lời ngắn gọn bình thường, khiến cho Cổ Việt Di cười ở
ngoài miệng nhưng cũng ngọt tận đáy lòng, hai tay ôm chặt niềm hạnh
phúc này. “Bà xã, anh rất yêu em.”
“Vậy sao?” Kim Bối Nhi vui vẻ mỉm cười, gương mặt tựa sát vào má
của Cổ Việt Di.
Như vậy vốn đã là hỏi thừa rồi, đương nhiên là thật, cô đã sớm cảm
nhận sâu sắc tình yêu của Cổ Việt Di dành cho cô, đời này cô không
thể lại đi yêu một người khác. Trong lòng của cô chỉ có một người
duy nhất!
Bảng tin trên tivi –
Theo ông Vi Đức, người đại diện cho tổng giám đốc Cổ Việt Di của
điện tử Hoàng Đỉnh, thì tổng giám đốc của điện tử Hoàng Đỉnh sẽ mời
phóng viên dự họp báo vào hôm nay, làm sáng tỏ những phỏng đoán của
người ngoài về chuyện anh kết hôn, đồng thời người có thể chứng
nhận việc kết hôn này là vợ chồng Trình Chính Khôi và Trịnh Vũ Hi
cũng ra làm chứng, nghe đồn người vợ trẻ tuổi của tổng giám đốc –
cô Kim Bối Nhi cũng sẽ xuất hiện trong cuộc họp báo này.
Tin này vừa truyền ra, lập tức tạo thành một làn sóng dữ dội, chấn
động các tạp chí lớn, sáng sớm các nhà truyền thông đã xoa tay canh
giữ ở phòng họp của Hoàng Đỉnh điện tử.
Từ lúc Cổ Việt Di quyết định mời phóng viên dự họp, Kim Bối Nhi bắt
đầu lo lắng không yên, từng lãnh giáo miệng lưỡi lợi hại của các
phóng viện, bản lĩnh ngấm ngầm hại người, cả người bỗng chốc cảm
thấy lạnh run, cô không biết phải đối mặt các phóng viên như thế
nào.
Kim Bối Nhi đi chân trần như âm hồn, một lúc bay qua, một hồi bay
lại trước mặt Cổ Việt Di, còn thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trần nhà.
“Làm sao bây giờ?” Sau đó lại cúi đầu nản lòng lẩm bẩm: “Tiêu
rồi.”
Cổ Việt Di bình thản ung dung nhìn Kim Bối Nhi xao động bất an, anh
có thể hiểu được trong lòng cô đang chịu áp lực rất lớn, dù sao
trên đời này cũng không có mấy người vì chứng mình việc kết hôn của
mình mà phải mời phóng viên dự họp báo.
Kim Bối Nhi nhắm mắt, lấy tay vỗ đầu, “Làm ơn, mau tỉnh lại đi.” Cô
lo lắng đến gõ mạnh vào đầu mình.
Nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô, cảm xúc bị dồn nén đến sắp vỡ tan,
Cổ Việt Di lo lắng cô sẽ không chịu được áp lực.
Âm thầm đi đến phía sau cô, vòng tay qua eo ôm cô vào lòng, xoay cô
lại đối mặt mình. Cổ Việt Di vỗ vỗ trán của cô, giọng nói dịu dàng
như gió xuân ấm áp phất lên mặt cô. “Em làm sao vậy? Giống như trời
sắp sập xuống ấy.”
Cô bất đắc dĩ nhướng mắt, “Trời quả thật giống như sắp sập
xuống.”
“Yên tâm đi, dù trời sập còn có ông xã anh đây đỡ.” Cổ Việt Di tìm
lời nói giỡn chọc cô vui vẻ, ý muốn làm cho cô thư giãn cảm xúc lúc
này.
Kim Bối Nhi lắc đầu than thở, cho dù anh nói như vậy, cô vẫn rất
căng thẳng nha!
“Em không nghe nói chồng chính là trời hay sao?” Cổ Việt Di cụng
trán với cô, trong mắt lộ ý cười ấm áp.
Đầu Kim Bối Nhi để sát vào trán anh chăm chú nhìn đôi mắt tràn ngập
yêu thương kia, “Ông xã, em sợ hôm nay sẽ thất lễ trước mặt phóng
viên.”
“Sợ cái gì? Việc này là lần đầu tiên, cho dù thật sự thất lễ, cũng
không sao cả.” Cổ Việt Di muốn xoa dịu sự bất an của cô.
“Nhưng em sợ phóng viên sẽ viết bậy, lỡ như…”
“Bà xã, không thể, cũng không có lỡ như, trong lòng em chỉ cần nghĩ
đến anh là được.” Cổ Việt Di hôn cô, đôi môi dịu dàng hôn lên ưu
phiền của cô.
Đúng! Chỉ cần nghĩ đến anh là đủ rồi.
“Ông xã… Trong lòng em chỉ có anh…” Kim Bối Nhi nhắm mắt lại, nói
nhỏ bên môi anh.
Một câu đơn giản, nhưng giống như quả bom có uy lực rất mạnh, khiến
Cổ Việt Di trợn mắt há hốc mồm, vui mừng như muốn bay lên trời. Bao
lâu nay, anh chờ đợi những lời này của cô đã rất lâu, rất lâu rồi,
tuy cô sửa miệng gọi anh là ông xã, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn
chưa nghe được một câu từ miệng của cô… Yêu anh.
Nhưng một câu “Trong lòng em chỉ có anh” như vậy là đủ rồi!
“Bà xã.”
Lúc đôi môi dịu dàng của Kim Bối Nhi âu yếm hạ xuống, bên môi anh
khẽ mỉm cười, ôm chặt lấy cô, đời này kiếp này ngoài Kim Bối Nhi,
trong lòng anh, trong đầu anh sẽ không chứa đựng người phụ nữ nào
khác.
Vốn dĩ chỉ muốn hôn nhẹ, không ngờ nụ hôn này lại khiến độ ấm chợt
tăng lên, ngọn lửa muốn ngừng nhưng không thể điên cuồng thiêu đốt
toàn thân, thân thể cô tỏa ra mùi hương tự nhiên mê hoặc giác quan
của anh.
Anh ôm lấy cô, đem thân thể mềm mại nhỏ nhắn của cô dựa vào tường,
những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống, vội vã muốn cảm nhận cơ thể ngọc
ngà thơm ngát của cô.
“Ông xã?” Kim Bối Nhi hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình khác thường
của Cổ Việt Di.
Cổ Việt Di không có ý muốn buông cô ra. “Còn sớm mà.” Ánh mắt nóng
rực nhìn Kim Bối Nhi.
Đôi môi nóng bỏng của Cổ Việt Di mềm nhẹ hôn cô, hơi thở ấm áp cùng
nhiệt độ cơ thể nóng cháy khiến cho tim của cô đập nhanh hơn, da
thịt đỏ hồng.
“Ông xã, như vậy có được không?” Cô quyến luyến nhẹ thở gấp.
Anh hôn cái cổ trắng nõn của cô, khàn khàn giọng gầm nhẹ bên tai
cô: “Đương nhiên là được!”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!