Chương 19
Cuộc sống, cứ như thế mà tiếp tục. Tình cảm giữa hai người dần dần càng thêm thắm thiết. Nhưng khi tưởng như tất cả đều yên bình thì một tảng đá xinh đẹp lại từ một góc không biết tên nào đó văng tới, đảo lộn cuộc sống của Dụ Vi Hề.
Hôm nay, Dụ Vi Hề đang trực ban trong đại sảnh thì thấy một người con gái tuổi còn trẻ xinh đẹp rạng rỡ, theo sau là một đám người hầu trùng trùng điệp điệp đi đến, vung tay lên cái đặt luôn phòng tổng thống ở trong vòng một tháng. Khách hàng hào phóng như thế rất hiếm thấy đích, Dụ Vi Hề không kìm được quan sát cô ta thật kĩ: Làn da mịn màng, đôi mắt to tròn khiến người ta hồn xiêu phách lạc, cả khuôn mặt sáng ngời đẹp đến hoàn hảo, đúng là một đại mỹ nhân thật sự.
Đang lúc thưởng thức thì Mộ Tử Khâm gọi điện thoại tới tìm cô, Dụ Vi Hề tưởng có chuyện gì quan trọng hơn, lập tức đi tới phòng làm việc của anh.
Ai ngờ Mộ Tử Khâm lại nói: “Hôm nay tan làm sớm một chút”.
“Vì sao?”. Dụ Vi Hề không hiểu.
Mộ Tử Khâm liếc mắt nhìn cô, “Em bị mắc chứng đáng trí của người già à? Đến cả sinh nhật mình cũng quên được?”.
Dụ Vi Hề nhếch miệng, hoá ra là anh ấy biết, coi như còn có lương tâm.
“Buổi tối làm nhiều thêm mấy món, chúc mừng em già thêm một tuổi”. Mộ Tử Khâm vẫn không nói được câu nào hay.
Dụ Vi Hề cảm thấy bất công, “Nếu là sinh nhật em thì đương nhiên là đi ra ngoài ăn chứ, sao còn bắt em xuống bếp?”.
“Đồ ăn bên ngoài cũng khó ăn chẳng kém gì đồ ăn em nấu, hà tất phải phiền phức như vậy, quyết định thế đi”. Mộ Tử Khâm thái độ kiên quyết.
Dụ Vi Hề đành phải đồng ý.
“Đúng rồi, em ở trong đại sảnh làm gì mà mãi mới lên đây?”. Mộ Tử Khâm vừa lật xem văn kiện vừa nhàn rỗi hỏi.
Dụ Vi Hề vỗ vỗ tay, “A, đúng rồi, quên chưa nói với anh, vừa có một khách hàng lớn tới, là một cô gái tuổi còn trẻ, ngoại hình rất đẹp, vung tay rất hào phóng…”.
Mộ Tử Khâm bỗng ngẩng đầu, cắt lời cô: “Cô ta tên là gì?”.
Dụ Vi Hề suy nghĩ một chút, “Hình như là Đổng Tả Ưu”.
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Tử Khâm lập tức thay đổi, trong mắt thoáng qua chút phức tạp, anh đứng dậy mặc áo khoác, vội vàng nói: “Kế hoạch thay đổi, bây giờ chúng ta về nhà luôn”.
Dụ Vi Hề không hiểu ra sao, không kịp hỏi đã bị Mộ Tử Khâm kéo ra ngoài. Nhưng đúng lúc này, có một người đang đi vào phòng làm việc, chắn trước mặt bọn họ.
Chính là cái cô Đổng Tả Ưu kia. Cô khoanh hai tay trước ngực, ung dung hỏi: “Mộ Tử Khâm, sao vừa thấy em tới anh đã chạy thế? Chẳng lẽ anh ghét em?”.
Mộ Tử Khâm trấn định cười cười: “Sao thế được? Anh đang định đi tìm em mà”.
Cặp mắt yêu mỵ của Đổng Tả Ưu lướt đến bàn tay Mộ Tử Khâm đang nắm tay Dụ Vi Hề, rất có thâm ý nói: “Hoá ra vị này chính là bạn gái anh?”.
Vừa dứt lời, Mộ Tử Khâm đẩy Dụ Vi Hề sang một bên, cười nói: “Sao thế được? Anh còn chưa có bạn gái”.
Dụ Vi Hề bị đẩy lui về phía sau ba bước mới đứng vững được, vẻ mặt ai oán, cái tên Mộ Tử Khâm này, sao phải dùng thái độ ghét bỏ thế chứ?
Đổng Tả Ưu thản nhiên cười: “Nếu vậy tối nay anh hãy đi shoping cùng em đi”.
Dụ Vi Hề tưởng rằng Mộ Tử Khâm sẽ từ chối thế nhưng anh lại đồng ý luôn: “Đương nhiên, có chuyện gì có thể quan trọng hơn em được?”.
“Tốt lắm, em về phòng tắm rửa trước đã, anh chờ một chút rồi hãy đến tìm em”. Đổng Tả Ưu nói xong liền nhanh chóng rời đi.
“Cô ấy là ai thế?”. Dụ Vi Hề hỏi, khẩu khí có chút miễn cưỡng. Mộ Tử Khâm này, rõ ràng đã nói buổi tối sẽ cùng mình chúc mừng sinh nhật, sao lại nói mà không làm như thế?
“Bạn bè bình thường thôi”. Mộ Tử Khâm hắng giọng nói: “Em về trước đi, anh sẽ cố gắng về sớm”.
Dụ Vi Hề mở miệng đang định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ nói: “Được rồi”.
Vì vậy, sau khi tan tầm, Dụ Vi Hề một mình đi mua thức ăn rồi nấu cơm chờ Mộ Tử Khâm về chúc mừng sinh nhật cùng mình.
Thế nhưng, đồng hồ trên tường quay từng vòng, trời càng ngày càng tối, đồ ăn đã hâm lại vài lần mà đến cái bóng Mộ Tử Khâm cũng không thấy đâu.
Dụ Vi Hề ngồi bên cạnh bàn, chán muốn chết. Bỗng nhiên, điện thoại di động vang lên, Dụ Vi Hề tưởng Mộ Tử Khâm gọi vội vàng nghe máy. Ai ngờ là Lâm Nhan Ngạn gọi tới chúc cô sinh nhật vui vẻ, “Vi Hề, cậu đang làm gì thế?”.
“Chờ Mộ Tử Khâm về ăn cơm”. Dụ Vi Hề sờ sờ cái bụng kẹp lép, lầm bầm nói: “Rõ ràng đã nói sẽ về chúc mừng cùng tớ nhưng đến bây giờ còn chưa thấy mặt mũi đâu”.
“Cậu ta đi đâu rồi?”. Lâm Nhan Ngạn hỏi: “Sao đến cả sinh nhật bạn gái cũng vắng mặt thế, thật quá đáng”.
“Tớ cũng không biết, hôm nay có một mỹ nữ tới khách sạn, hình như là bạn anh ấy, anh ấy nói muốn đi cùng cô ấy một lúc nên bảo tớ về trước”. Dụ Vi Hề thở dài.
Lâm Nhan Ngạn vội vàng hỏi: “Cô gái đó tên là gì?”.
“Đổng Tả Ưu”. Dụ Vi Hề trả lời.
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Nhan Ngạn nói từng chữ một: “Dụ Vi Hề, cậu phải cẩn thận đấy”.
“Sao vậy?”. Dụ Vi Hề nhận ra sự bất thường trong giọng điệu của Lâm Nhan Ngạn, “Lẽ nào cô gái đó… có quan hệ gì với Mộ Tử Khâm?”.
“Tớ đã từng nghe Giản Vu Ngôn nói qua, anh ta và Mộ Tử Khâm trở mặt chính là vì một cô gái”. Lâm Nhan Ngạn chậm rãi nói: “Mà cô gái đó tên là Đổng Tả Ưu”.
Nghe vậy, trong lòng Dụ Vi Hề giật mình, sau đó cô ra vẻ thoải mái cười cười: “Thế thì có gì đâu, đều là chuyện trước kia rồi mà”.
“Nếu cậu nghĩ như vậy thì tớ cũng không cần nói thêm gì nữa”. Lâm Nhan Ngạn nhắc nhở: “Nói chung, cô gái này rất quan trọng trong lòng Mộ Tử Khâm… Sinh nhật vui vẻ nhé!”.
Ngắt điện thoại xong trong lòng Dụ Vi Hề chua xót. Đổng Tả Ưu trong lòng Mộ Tử Khâm có vị trí rất quan trọng. Nói vậy, có khi nào bọn họ tình cũ nối lại chăng?
Nghĩ vậy, Dụ Vi Hề lắc đầu thật mạnh, không thể nào, Mộ Tử Khâm chẳng phải đã nói vẫn luôn muốn mình làm bạn gái anh ấy ư, sao bỗng nhiên lại thay lòng đổi dạ chứ?
Nhất định là bụng đói quá nên mới suy nghĩ linh tinh. Dụ Vi Hề cầm dao nĩa lên bắt đầu nhét đầy thức ăn vào miệng. Nhưng đến khi dạ dày căng không nuốt nổi nữa thì ý nghĩ kia vẫn quanh quẩn trong đầu cô không gạt đi được.
Khi Mộ Tử Khâm về nhà thì Dụ Vi Hề đã đi nằm. Nhưng cô vẫn chưa đi vào giấc ngủ được. Cô biết Mộ Tử Khâm đi vào phòng tắm, tắm rửa xong sau đó đi ra nằm bên cạnh mình.
Trên người anh có một mùi nước hoa nồng nặc mà xa lạ.
Thuộc về một người phụ nữ khác.
Hôm nay, Dụ Vi Hề trắng đêm không ngủ.
Ngày thứ hai sau khi Mộ Tử Khâm tỉnh dậy, Dụ Vi Hề hỏi thẳng: “Hôm qua, anh đi đâu thế?”.
Ánh mắt Mộ Tử Khâm hơi né tránh, “Đêm qua khách sạn có việc đột xuất, anh phải ở lại xử lý”.
Dụ Vi Hề cắn cắn môi dưới, “Em đã đợi anh rất lâu”.
“Xin lỗi!”. Mộ Tử Khâm ôm lấy eo cô: “Như vậy đi, chờ thêm vài ngày nữa hết bận anh sẽ tổ chức sinh nhật bù cho em, được không?”.
Dụ Vi Hề gật đầu, hơi gượng cười. Mộ Tử Khâm hôn lên trán cô, sau đó xuống giường bắt đầu mặc quần áo và nói: “Hôm nay anh không đưa em đi làm được. Trong khoảng thời gian này, khách sạn có chút bận rộn nên tan làm em cứ tự về nhà đi, không cần chờ anh đâu”.
Là sợ cô Đổng Tả Ưu kia phát hiện ra quan hệ của bọn họ ư?
Dụ Vi Hề nhìn bóng lưng Mộ Tử Khâm, ánh mắt dần dần trở nên cô đơn.
Sửa soạn xong, Dụ Vi Hề một mình đi tới khách sạn. Nhưng vừa đến nơi đã được báo là cô Đổng Tả Ưu kia muốn gặp cô. Dụ Vi Hề hơi do dự rồi vẫn đi tới phòng tổng thống, người giúp việc của Đổng Tả Ưu mở cửa cho cô.
Dụ Vi Hề đi vào thì thấy Đổng Tả Ưu đang quay lưng về phía mình nói chuyện với ai đó: “Em không thấy có gì khác thường cả, xem ra Mộ Tử Khâm vẫn không quên được em. Tối hôm qua, em đã lôi anh ta đi rất nhiều nơi mà anh ta không có lấy một câu oán hận, hơn nữa còn ra sức giải thích với em, nói mình và cô gái tên Dụ Vi Hề kia không có quan hệ gì cả… Hả, anh thực sự muốn em làm vậy à? Liệu có hơi quá đáng không? Thôi được rồi, đành để cô ấy chịu thiệt trước đã vậy… A, cô ấy tới, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau”.
Đổng Tả Ưu ngắt điện thoại, nhìn Dụ Vi Hề từ trên xuống dưới, ngạo mạn nói: “Cô chính là Dụ Vi Hề?”.
Dụ Vi Hề gật đầu, nhưng cổ họng cứ như bị bùn đất chặn lại, nghẹn đến khó chịu.
Hoá ra, tối hôm qua Mộ Tử Khâm thực sự đã ở cùng cô ta. Hoá ra, trước mặt cô ta Mộ Tử Khâm đã nói không có quan hệ gì với mình. Hoá ra, anh ấy đã lừa mình.
Đổng Tả Ưu nằm xuống ghế quý phi, váy ngủ tơ lụa dài mà sang trọng xoà xuống mặt đất, khiến cô càng thêm mỹ lệ.
“Cô và Mộ Tử Khâm có quan hệ gì?”. Cô ta hỏi.
“Mộ Tử Khâm chẳng phải đã nói với cô rồi sao, chúng tôi không có quan hệ gì hết”. Ánh mắt Dụ Vi Hề để lộ sự tổn thương sâu sắc.
“Thật sao? Nhưng, tôi vẫn còn chưa yên tâm lắm”. Đổng Tả Ưu đứng dậy, đột nhiên gạt nước hoa trên bàn trang điểm xuống đất. Thủy tinh văng khắp nơi, mùi hương nồng nặc tràn ngập căn phòng. Không sai, mùi hương này chính là thứ mà cô ngửi thấy trên người Mộ Tử Khâm hôm qua.
Sau đó, Đổng Tả Ưu cầm điện thoại, gọi cho Mộ Tử Khâm, “Chỗ em xảy ra chuyện rồi, anh tới đây nhanh lên”.
Dụ Vi Hề kinh ngạc nhìn Đổng Tả Ưu, không biết cô ta làm thế là có dụng ý gì.
Không lâu sau, Mộ Tử Khâm cùng hai người cấp dưới đi tới phòng tổng thống, hỏi: “Làm sao vậy?”.
Đổng Tả Ưu bỗng nhiên chỉ vào Dụ Vi Hề: “Nhân viên này của anh vô cớ chạy ào vào phòng em làm ầm lên, còn ném vỡ nước hoa của em, em mặc kệ, anh mau sa thải cô ta đi!”.
Dụ Vi Hề trợn to mắt, đây, đây chẳng phải là ngậm máu phun người ư? Cô vội vàng xua tay, “Không phải, là chính cô ta ném vỡ mà”.
Mộ Tử Khâm hơi nhíu mày, “Có phải là có gì hiểu lầm ở đây không?”.
Khoé miệng Đổng Tả Ưu cong lên thành một nụ cười như có như không, “Thế nào, anh không nỡ đuổi cô ta? Xem ra, giữa hai người có vẻ không đơn giản”.
Mộ Tử Khâm trầm mặc, trái tim Dụ Vi Hề cũng thót lại, không đâu, anh ấy đương nhiên là phải tin tưởng cô rồi. Thế nhưng Mộ Tử Khâm lại hít một hơi thật sâu, mở miệng: “Vi Hề, mấy ngày này tâm trạng của em không được tốt, về nhà nghỉ ngơi trước đi”.
Trái tim Dụ Vi Hề lập tức rơi xuống tận đáy cốc.
“Nghe thấy chưa?”. Đổng Tả Ưu nở một nụ cười chiến thắng, “Còn không đi đi?”.
Dụ Vi Hề định thần lại, nén lại dòng nước mắt sắp trào ra, đi ra ngoài.
“Sao?”. Mộ Tử Khâm hỏi: “Bây giờ đã thoả mãn chưa?”.
“Cũng không tệ lắm, có điều, cô bé kia hình như rất tủi thân”. Đổng Tả Ưu mỉm cười.
“Không sao, không cần phải quan tâm đến cô ấy”. Mộ Tử Khâm hời hợt nói nhưng lông mày đã nhăn lại lộ vẻ khó chịu, “Không có việc gì nữa thì anh ra trước đây”.
“Chờ chút đã”, Đổng Tả Ưu ngăn anh lại, “Làm gì mà cứ vội vã như thế? Lẽ nào anh không muốn ở bên em thêm một lúc?”.
Mộ Tử Khâm hít sâu một hơi, mỉm cười, “Sao thế được? Anh rất hi vọng mỗi ngày đều có thể được ở bên em”.
Đổng Tả Ưu chậm rãi đi tới trước mặt anh rồi dừng lại, sau đó, đôi môi hồng căng mọng hơi hé ra: “Nếu như anh còn thích em thì hãy hôn em đi”.
CHương 20
Dụ Vi Hề tức giận lao vào phòng làm việc, đang chuẩn bị cầm túi xách về nhà thì ai ngờ Dư Tiêu Tiêu lại chặn cô lại, ánh mắt trào phúng, “Có người tưởng rằng mình được ngồi yên ổn trên vị trí bà chủ, suốt ngày đắc ý như gì ấy. Kết quả thì sao, bây giờ phượng hoàng đích thực của người ta tới rồi, con gà rừng như cô ngoan ngoãn rút lui đi, đỡ phải bị xấu hổ”.
Dụ Vi Hề nhẫn nhịn không muốn so đo với cô ta. Nhưng Dư Tiêu Tiêu sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ, cô ta tiếp tục nói: “Thật là, người ta cùng lắm chỉ vì thấy cô dễ lừa nên mới tùy tiện đùa giỡn chút thôi, loại hàng hoá như cô ấy hả, đương nhiên là chơi xong thì ném đi thôi”.
Thế giới nhỏ bé của Dụ Vi Hề nổ tung, cô bắt đầu đáp trả: “Cô là cái đồ chân củ cải”.
Tử huyệt duy nhất của Dư Tiêu Tiêu chính là đôi chân khá thô to, cô ta lập tức bùng nổ: “Cô là cái đồ béo phì!”.
Dụ Vi Hề mặt không đổi sắc, tiếp tục nói: “Chân củ cải”.
Dư Tiêu Tiêu tức thối phổi, “Cái đồ lùn tịt này!”.
“Chân củ cải”.
“Cô là người xấu nhất thế giới!”.
“Chân củ cải”.
“Đồ quê mùa!”.
“Chân củ cải”.
“Cô là đồ sống dâm loạn!”.
“Chân củ cải”.
“Cô chỉ biết nói một câu thế thôi hả?”.
“… Chân củ cải”.
Dư Tiêu Tiêu tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng, hết xanh lại tím, rốt cục, cô ta ngoác mồm ra: “… Oa oa oa oa oa, Dụ Vi Hề, cô ức hiếp người khác”. Sau đó, cô ta khóc chạy đi.
Dưới ánh mắt kính nể của mọi người, Dụ Vi Hề bước nhanh ra ngoài. Không phải về nhà mà là lên phòng tổng thống, trận đấu võ mồm vừa rồi đã khơi dậy ý chí chiến đấu của cô, cô phải đi đòi lại công bằng.
Cửa phòng tổng thống vẫn đang mở, Dụ Vi Hề không thèm hỏi xông luôn vào. Vì thế, cô đã nhìn thấy hình ảnh mà cả đời mình cũng không muốn thấy: Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu đang hôn nhau say đắm.
Hương thơm tràn ngập, tuấn nam mỹ nữ, hình ảnh đó thực sự rất hài hoà.
Cả người Dụ Vi Hề trong nháy mắt không còn chút sức lực. Cô xoay người, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Cô gái này trong lòng Mộ Tử Khâm có vị trí rất quan trọng”. Cô nhớ tới lời nói của Giản Vu Ngôn ngày đó.
Không sai, cô đã tận mắt thấy sự quan trọng của Đổng Tả Ưu trong lòng Mộ Tử Khâm. Chỉ khi ở trước mặt cô ấy, thái độ của Mộ Tử Khâm mới có thể ôn hòa như vậy. Chỉ có cô ấy mới có thể khiến Mộ Tử Khâm thuân theo tất cả mọi chuyện.
Dụ Vi Hề đặt tay lên ngực, bởi vì nơi nào đó đang rất đau, thực sự rất đau.
Người Mộ Tử Khâm yêu nhất là Đổng Tả Ưu mà không phải là mình. Giống như Dư Tiêu Tiêu nói vậy, cô chỉ là một con gà rừng nhỏ, tất nhiên phải nhường đường cho phượng hoàng như Đổng Tả Ưu. [ bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Thế nhưng, thực sự không cam lòng. Vừa mới đây bọn họ còn tốt đẹp, hạnh phúc như vậy, thậm chí còn đã từng nói đến chuyện muốn có một đứa con.
Thế mà chỉ trong một ngày đêm ngắn ngủi, thế giới của cô đã sụp đổ. Mộ Tử Khâm đã rời xa cô rồi.
Nước mặt Dụ Vi Hề chầm chậm rơi xuống, thấm vào khóe miệng đang nở nụ cười gượng gạo. Cô kéo hành lý, hồn bay phách lạc đi trên đường, cuộc sống xung quanh đang rất ồn ào nhưng cô chẳng hề nghe và cũng chẳng hề nhìn thấy gì. Tất cả những gì thuộc về Mộ Tử Khâm cứ hiện lên trong đầu mà cô không thể kiểm soát nổi, ưu điểm của anh, nhược điểm của anh, từng cái từng cái một cứ hiện ra trước mặt. Dụ Vi Hề không cầm nổi nước mắt.
Bỗng nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai cô, giọng nói của Giản Vu Ngôn vang lên bên tai: “Vi Hề, em làm sao vậy?”.
Dụ Vi Hề nhìn Giản Vu Ngôn, cô không kìm nổi nữa, tựa đầu vào lòng anh, khóc ầm lên: “Mộ Tử Khâm… Mộ Tử Khâm không cần tôi nữa, phải làm sao bây giờ? Mộ Tử Khâm anh ấy không cần tôi nữa rồi!?”.
Giản Vu Ngôn đưa Dụ Vi Hề về nhà mình, đưa cho cô một chén trà nóng.
Dụ Vi Hề chỉ cầm mà không uống, cô hỏi: “Giữa Mộ Tử Khâm và Đổng Tả Ưu rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Giản Vu Ngôn chậm rãi nói: “Trước đây, Đổng Tả Ưu là bạn gái anh nhưng sau đó, Mộ Tử Khâm lại chen ngang, cướp cô ấy đi, cũng chính vì thế mà anh và cậu ta tuyệt giao”.
“Vậy…”. Dụ Vi Hề cắn môi dưới: “Vì sao bọn họ lại chia tay?”.
“Hình như là vì Đổng Tả Ưu đi yêu người khác, có điều”, Trên mặt Giản Vu Ngôn lộ ra ý cười không rõ, “Mộ Tử Khâm hình như vẫn không quên được cô ấy”.
Nghe vậy, trái tim Dụ Vi Hề lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, “Anh ấy đối xử với cô ấy thực sự rất tốt”.
“Em thực sự thích cậu ta?”. Giản Vu Ngôn hỏi.
Dụ Vi Hề không nói gì.
“Cậu ta có cái gì tốt chứ?”. Giản Vu Ngôn không hiểu nổi.
Dụ Vi Hề cũng không rõ vì sao mình lại yêu người lúc nào cũng khiến người khác chán ghét như Mộ Tử Khâm.
“Thực ra, ngẩng đầu lên nhìn sang bên cạnh, biết đâu sẽ có người còn hợp với em hơn cả cậu ta thì sao”. Giản Vu Ngôn nói.
Dụ Vi Hề nghe lời ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ta: “Ý anh là chính anh ư?”.
Giản Vu Ngôn gật đầu.
Dụ Vi Hề vỗ vỗ vai anh, “Cảm ơn, bây giờ tôi đã khá lên nhiều rồi”.
Giản Vu Ngôn cầm tay cô, nghiêm túc nói: “Anh nói thật đấy”.
“Cái gì?”. Dụ Vi Hề kinh ngạc nhìn anh.
“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô: “Vi Hề, hãy thử ở bên anh nhé”.
—–o0o—-
Sau một nụ hôn thật lâu, Đổng Tả Ưu rốt cục cũng đẩy Mộ Tử Khâm ra, cô nhướn mày, “Hoá ra anh thực sự thích em hả?”.
Mộ Tử Khâm gật đầu, “Tình cảm của anh đối với em chưa từng thay đổi”.
Đổng Tả Ưu quan sát thật kĩ sắc mặt anh, rốt cục cũng tin. Cô ngồi xuống ghế, thở dài. “Thật chán chết, em còn tưởng anh đã không còn tình cảm gì với em nữa”.
“Người không còn tình cảm với em không phải anh, mà là một người khác”. Mộ Tử Khâm nói.
“Ai, ai, ai?”. Đổng Tả Ưu hỏi gấp: “Nói mau đi”.
Mắt Mộ Tử Khâm hơi sáng lên, “Giản Vu Ngôn”.
“Anh ấy? Không thể nào”. Đổng Tả Ưu vô cùng kinh ngạc, “Chính anh ấy đã nói cho em biết anh có bạn gái mới, không còn yêu em nữa nên em mới đến đây để kiểm tra mà”.
“Thế chiêu thử anh vừa rồi cũng là anh ta dạy em sao?”. Mộ Tử Khâm hơi nheo mắt.
Đổng Tả Ưu thành thực gật đầu.
Mộ Tử Khâm lại liếc mắt đưa tình nhìn cô, “Vậy, em còn nghĩ anh không còn tình cảm với em nữa không?”.
Đổng Tả Ưu gật đầu thật mạnh.
“Thế thì đúng rồi, thực ra người thật sự không còn tình cảm với em chính là Giản Vu Ngôn. Cậu ta sợ em quấn lấy nên mới nói dối, định đẩy em sang cho anh, có điều”, Mộ Tử Khâm cầm tay cô, “Anh còn phải cảm ơn cậu ta ấy chứ, nếu không như vậy anh làm sao có thể có cơ hội gặp lại em? Tả Ưu, đừng đi nữa, hãy ở lại bên anh”.
Đổng Tả Ưu rút tay lại, cười cười: “Ngại quá, anh cũng biết mà, em luôn không có hứng thú với người đàn ông nào thích em… À thế, em còn phải đi tìm Giản Vu Ngôn luôn đã, đi trước nhé. Bree, sắp xếp hành lý, chúng ta đi”.
Tống cổ được Đổng Tả Ưu xong, Mộ Tử Khâm quay đầu lại, nghiến răng, nói từng chữ một với quản lí bàn tiếp tân: “Sau này nếu như cô gái đó còn xuất hiện thì cho dù anh có đốt cái khách sạn này đi cũng được, cho nổ luôn cũng được, nói chung tuyệt đối không được để cô ta vào một lần nữa, biết chưa?”.
Quản lí tiếp tân vội vàng gật đầu, nhưng anh ta thực sự không hiểu vì sao thái độ của tổng giám đốc lại thay đổi 180 độ như vậy, đột nhiên tránh Đổng Tả Ưu như tránh độc.
Chúc các bạn online vui vẻ !