Chương 4: Tạm biệt
Hết giờ làm việc, Tịnh Ngôn xuống hầm lấy xe về nhà, vừa mở cửa xe bỏ túi xách xuống ghế và định ngồi vào trong thì bỗng có một cánh tay chặn cửa xe lại, cô giật mình quay đầu lại, hoá ra là Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn vô cùng ngạc nhiên.
“Tịnh Ngôn.”
“Sao anh lại ở đây?’
Tịnh Ngôn đã nghỉ hai ngày nên công việc chồng chất, sau khi sắp xếp ổn thoả mọi việc thì trời đã tối, hầm để xe đã vắng người, sự xuất hiện đột ngột của Chu Thừa Khải khiến cô giật mình và rất tức giận.
Ánh đèn rọi thẳng vào khuôn mặt đã quá quen thuộc với Tịnh Ngôn, ánh mắt của Chu Thừa Khải đầy vẻ ương ngạnh, “Anh đang chờ em.” “Anh Chu, anh quên là mình đã có vợ rồi sao?”, Tịnh Ngôn lạnh lùng trả lời và thản nhiên ngồi vào trong xe.
“Tịnh Ngôn, em đừng như vậy mà!” Thừa Khải nắm chặt lấy cổ tay Tịnh Ngôn, “Em muốn anh làm thế nào thì em mới tha thứ cho anh đây? Em nói đi?”
“Tha thứ cho anh ư?” Tịnh Ngôn cố gắng gỡ tay của Thừa Khải ra nhưng không được, cô chau mày nói, “Anh muốn em tha thứ cho anh chuyện gì chứ?”.
“Em đừng tức giận như vậy nữa có được không? Bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ ở bên nhau như ngày xưa, hàng ngày anh sẽ đưa đón em đi làm.” Chu Thừa Khải nói rất nhẹ nhàng với vẻ mặt khẩn cầu. Tịnh Ngôn cảm thấy nỗi uất hận lại trào dâng trong lòng. Họ đã yêu nhau hơn một năm, có những lúc hai người cũng cãi nhau. Chu Thừa Khải xuất thân từ một gia đình giàu có nên có lối sống và tính cách của một công tử, nghe nói khi còn ở Mỹ, mặc dù bạn gái là con một gia đình danh giá, nhưng trong một lần tức giận, anh ta đã đuổi cô gái xuống xe ngay giữa phố. Tuy nhiên đối với Tịnh Ngôn, Thừa Khải luôn chân thành, sau mỗi lần hai người cãi nhau, anh ta luôn là người làm lành và xin lỗi trước.
Khi nhận được tin Chu Thừa Khải sắp kết hôn, Tịnh Ngôn đã vô cùng tức giận và rất hận anh ta, nhưng khi biết anh ta bị tai nạn cô cũng đã rất lo lắng. Tuy nhiên chỉ đợi đến khi cơn nguy kịch qua đi, cô liền bỏ về ngay để anh ta ở lại bệnh viện một mình.
Sau đó Tịnh Ngôn đã mất ngủ cả đêm, cô ngồi dậy và bước ra ngoài cửa sổ, vén rèm nhìn xuống phố thì thấy chiếc xe quen thuộc của Chu Thừa Khải đã đỗ sẵn trước cửa toà nhà chung cư, do không đeo kính nên Tịnh Ngôn nhìn không rõ nhưng Tịnh Ngôn vẫn có cảm giác Thừa Khải đang ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt cầu xin tha thứ.
Tịnh Ngôn không biết phải làm thế nào để không bị mềm lòng trước ánh mắt cầu xin của Thừa Khải? Dù anh ta có một lòng cầu xin cô tha thứ, nhưng cô vẫn kiên quyết giữ vững lòng kiêu ngạo của mình, cô tự nhủ, “Mình không thể mềm lòng, không thể cho phép mình mềm yếu trước lời cầu xin của anh ta!”.
Anh ta nói không thể sống thiếu cô ư? Trước mặt cô là đôi mắt với ánh nhìn quen thuộc, nhưng tất cả đã thay đổi, lúc này Chu Thừa Khải chỉ như một cái bóng trước mắt cô. Trong lòng cô đau đớn vô cùng, Chu Thừa Khải, không phải anh đã chọn rồi sao? Anh đã chọn một người con gái khác, không chọn cuộc sống của tôi, bây giờ thành ra như vậy anh còn muốn gì nữa?
Trong xe không có ánh đèn, dưới ánh sáng trắng của tầng hầm, khuôn mặt Tịnh Ngôn bỗng trở nên băng giá, “Không thể sống thiếu em ư? Không đúng, Chu Thừa Khải, người mà anh không thể sống thiếu được không phải là tôi!”.
“Chu tiên sinh, kể từ khi anh kết hôn, tôi không còn nhớ những chuyện trước đây nữa.” Tịnh Ngôn nói nhưng không nhìn vào mặt Thừa Khải, cô vẫn cố gắng rút tay ra khỏi tay của anh ta.
“Không thể.” Thừa Khải vẫn không buông tay ra, anh ta nói với giọng khẩn thiết hơn, “Anh vẫn chưa quên được em và em cũng vậy!”.
“Anh không quên nhưng tôi thì quên hết rồi!”.
“Tịnh Ngôn!” Thừa Khải nhẹ nhàng gọi và buông tay Tịnh Ngôn ra, thừa dịp Tịnh Ngôn liền rụt tay lại nhưng không kịp, Thừa Khải tiến sát về phía Tịnh Ngôn, khi cô chưa kịp quay người ngồi vào xe thì hai tay của Thừa Khải đã ôm chặt lấy người cô khiến cô cảm thấy ngạt thở. Ánh sáng đèn đêm mờ dần, Tịnh Ngôn không ngờ Thừa Khải dám hôn cô ở giữa bãi đỗ xe có nhiều người qua lại như vậy, vẫn vòng tay ấy, vẫn nụ hôn ấy nhưng sao giờ đây Tịnh Ngôn cảm thấy xa lạ và ghê sợ, Tịnh Ngôn không chịu nổi, cô lấy hết sức đẩy anh ta ra xa.
Mặc cho Tịnh Ngôn la hét và vùng vẫy, Chu Thừa Khải nhất định không buông, cô thoáng ngửi thấy mùi thơm đặc biệt trong ký ức, thật khó quên. Một phút sau bỗng có một cánh tay kéo mạnh Chu Thừa Khải ra khỏi người Tịnh Ngôn.
Khổng Hy Âm đang đứng trước mặt hai người với bộ dạng rất tức giận, cô ta lồng lộn đưa mắt nhìn Tịnh Ngôn và khuôn mặt thất thần của Thừa Khải.
“Khổng tiểu thư…” Tịnh Ngôn đứng tựa vào cửa xe ô tô với dáng vẻ mệt mỏi, từ khi biết Khổng Hy Âm cho đến bây giờ, Tịnh Ngôn chưa lần nào cảm ơn sự xuất hiện của cô ta như vậy.
*******
“Chu Thừa Khải, cha tôi vừa mới bay về Mỹ anh liền chạy đến đây tìm cô ta. Anh! Anh thật quá đáng!” Khổng Hy Âm chỉ tay vào mặt Thừa Khải và nói với giọng giận dữ. Tịnh Ngôn nhìn Khổng Hy Âm bày tỏ sự tán đồng.
“Em theo dõi anh ư?” Chu Thừa Khải hỏi với vẻ mặt ái ngại.
“Em…” Khổng Hy Âm không muốn tranh cãi với Chu Thừa Khải nên không muốn nói tiếp nữa.
Tịnh Ngôn thở dài, cô không muốn nhìn cặp vợ chồng mới cưới này một giây phút nào nữa, cô vội mở cửa xe định ngồi vào trong nổ máy bỏ đi, nhưng phía sau lưng cô Chu Thừa Khải vẫn lớn tiếng gọi, “Hoa Tịnh Ngôn! Em không được đi”.
Chu Thừa Khải vội nắm lấy tay Tịnh Ngôn “Chuyện gì nữa đây?”, dường như hôm nay mọi người đều nắm tay cô để tra tấn vậy? Cô không đồng tình với thái độ của Thừa Khải nên đã quay lại nói với Khổng Hy Âm, “Cô Khổng, hai người nên về nhà để giải quyết chuyện gia đình, tôi là người ngoài không nên can thiệp vào chuyện gia đình của hai người thì tốt hơn”.
“Anh buông tay tôi ra.” Tịnh Ngôn to tiếng với Thừa Khải, Khổng Hy Âm không nói gì. Chu Thừa Khải nắm lấy tay Khổng Hy Âm kéo về phía mình và nói, “Khổng Hy Âm, chẳng phải lúc này cô đang ở trên máy cùng với cha cô rồi hay sao? Tại sao lại theo tôi đến đây?”.
Do Chu Thừa Khải nắm tay quá chặt, năm đầu ngón tay của anh ta in hằn lên cổ tay của Tịnh Ngôn, làm cho cổ tay của cô bị tụ máu tím bầm. Tịnh Ngôn đang nghĩ cách làm thế nào để kéo tay ra khỏi tay của Chu Thừa Khải. Cô liền phản ứng theo bản năng, nhìn thẳng vào mắt của anh ta và nói với giọng lạnh lùng, “Chu Thừa Khải, anh còn không mau buông tay tôi ra ư?”, vừa nói, Tịnh Ngôn vừa lấy hết sức để kéo. Một cô gái mềm yếu như Tịnh Ngôn làm sao có thể cưỡng lại được sức mạnh của một chàng trai như Thừa Khải, Khổng Hy Âm nhìn về phía hai người với ánh mắt căm hận, cô quay lại nhìn thẳng vào mặt chồng mình, bốn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên hai hàng nước mắt lăn trên gò má, cô không tranh cãi nữa mà ôm mặt khóc nức nở.
Kể từ khi xuất hiện đến giờ, Khổng Hy Âm luôn tỏ ra là một cô gái cương nghị, cứng rắn và quý phái, không ngờ bỗng nhiên cô ta trở nên mềm yếu đến vậy, khi đó Chu Thừa Khải mới chịu buông tay Tịnh Ngôn ra.
Dưới hầm để xe vắng vẻ chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Khổng Hy Âm, “Chu Thừa Khải, nếu không phải vì anh thì tôi một mình ở lại đây làm gì chứ? Tất cả đều là do anh không tốt, tất cả là do anh”.
“Một mình em ở lại ư?” Chu Thừa Khải giật mình trước câu nói của Khổng Hy Âm, anh ta liền đáp, “Khổng Hy Âm, trước khi kết hôn chúng ta chẳng phải đã thoả thuận sau khi kết hôn không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau rồi đó sao? Sao em lại làm như vậy?”.
“Nhưng lúc đó em vẫn chưa hiểu hết về con người anh. Em cũng không có cách nào khác, anh càng lạnh nhạt với em, em càng muốn níu kéo anh, trong ngày cưới của chúng ta, anh đã trốn vào một góc gọi điện cho cô ta, anh tưởng không có ai nghe thấy sao? Nói cho anh biết, em đã nghe thấy hết! Em đã nghe thấy hết rồi!”. Khổng Hy Âm nói trong tiếng khóc nghẹn ngào.
Dáng vẻ mềm yếu và đau khổ của Khổng Hy Âm khiến cho Chu Thừa Khải không biết nói gì, anh ta đã thả lỏng tay nhưng Khổng Hy Âm vẫn không buông tay ra mà còn giang hai tay ôm chặt lấy anh ta và khóc nấc lên từng tiếng, “Đúng vậy, em đã đi theo anh, em muốn biết anh có đi tìm cô ta không, chẳng phải chúng ta là vợ chồng hay sao? Tại sao anh nỡ đối xử với em như vậy? Tại sao? Em đang phát điên lên đây!”.
Từ trước tới nay, Chu Thừa Khải chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này. Hai tay anh ta không biết để vào đâu, không biết nên đẩy người Khổng Hy Âm ra hay nên an ủi cô ấy. Chu Thừa Khải cảm thấy bất ngờ trước những lời nói của Khổng Hy Âm, anh ta cúi xuống nhìn thấy nước mắt của vợ đã thấm ướt bờ vai mình, hai tay vẫn lúng túng không biết đặt vào đâu.
Nhân cơ hội đó, Tịnh Ngôn ngồi vào trong xe và nổ máy, lúc này trong hầm để xe chỉ còn một hai chiếc ra vào. Đây là một trong những toà nhà cao cấp của Thượng Hải, làm việc ở đây đều là những người thông minh, mặc dù tiếng khóc cảu Khổng Hy Âm khiến mọi người phải chú ý, nhưng không có ai hiếu kỳ đứng lại xem. Sau khi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, Tịnh Ngôn nhanh chóng phóng xe ra khỏi hầm. Cô tự nhủ, “Mau đi thôi, cơ hội tốt như thế này không đi thì còn đợi đến lúc nào nữa chứ?”. Lòng tự thôi thúc rời khỏi nhà xe thật nhanh nhưng cô cũng không quên quay đầu nhìn về phía vợ chồng Chu Thừa Khải.
Dưới ánh sáng của đèn điện dưới hầm để xe, hai người ôm chặt lấy nhau, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng Tịnh Ngôn vẫn phát hiện ra hai tay của Chu Thừa Khải đã buông khỏi người của Khổng Hy Âm. Lúc này trong lòng cô cảm thấy bối rối, nhiều trạng thái cảm xúc đan xen nhau khiến cô có cảm giác hoang mang.
Việc chứng kiến Khổng Hy Âm đã làm cho Tịnh Ngôn thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận về cô ta. Bao nhiêu năm qua, Tịnh Ngôn vẫn luôn dè dặt trong chuyện biểu lộ tình cảm, cô cho rằng trong tình yêu người nào biểu lộ tình cảm trước thì người đó sẽ bị thất thế, tự đặt mình vào tay của đối phương. Cả đời Tịnh Ngôn chưa bao giờ đủ can đảm làm được điều mà Khổng Hy Âm vừa mới thể hiện trước mặt cô, có thể đó mới là sự rung động thực sự trong tình yêu, Tịnh Ngôn tự cảm thấy mình không thông minh, sáng suốt trong chuyện tình cảm.
Thừa Khải, Khổng Hy Âm mới là người yêu anh thật lòng! Còn em, trước đây em luôn tính toán được mất trong tình yêu, không dám hy sinh tình cảm của mình, tính toán thiệt hơn từ những điều nhỏ nhất, một người ích kỷ như em liệu có xứng đáng nhận được tình yêu đích thực hay không?
Chiếc xe của Tịnh Ngôn đã ra đến cửa hầm. Hôm nay cô cảm thấy căn hầm lạnh lẽo đến phát sợ. Tịnh Ngôn mở cửa kính, âm thanh ồn ào và hơi lạnh của đường phố ùa vào trong xe, cảm giác cay mắt cũng mất dần. Cô với tay sang chiếc ghế bên cạnh để tìm điện thoại, định ấn số gọi điện cho ai đó nhưng lại thôi. Tịnh Ngôn bỗng đỗ vào ven đường, có tiếng đổ vỡ phía sau xe, nhưng Tịnh Ngôn không quan tâm. Cô đóng cửa kính lại, không gian trở nên yên tĩnh, không hiểu sao lúc này Tịnh Ngôn không muốn ở trong xe một mình, cô muốn có một người ở bên cạnh để nói vài câu gì đó, từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm giác cô đơn trống trải như lúc này, danh bạ trong máy có tới hàng trăm số điện thoại, biết gọi cho ai bây giờ?
Giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe bỗng vang lên bên tai Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn đừng sợ, anh sẽ quay lại ngay”, mỗi lần như vậy Tịnh Ngôn thương hỏi lại, “Thật không?”. Bây giờ, có lẽ người đàn ông đó đang bay trên không trung rồi, cách mình rất xa. Tịnh Ngôn vô tình ấn tay vào bàn phím, màn hình điện thoại sáng lên, cuộc gọi cuối cùng là của người đàn ông đó, một dãy các con số vô cảm nhưng không hiểu sao lúc này lại thấy hấp dẫn và ấm áp đến thế! Biết rõ là sẽ không có ai nghe máy, biết rằng gọi điện thoại vào lúc này sẽ chỉ khiến mình thất vọng hơn, nhưng trong lòng vẫn thôi thúc gọi điện cho người ấy, cô không sao làm chủ được các ngón tay của mình, Tịnh Ngôn không cầm lòng được đành ấn vào các con số trên bàn phím và đưa điện thoại lên tai.
Có tiếng chuông đổ, một hồi… hai hồi… ba hồi! Thật nực cười, xem ra hôm nay mình hơi quá khích, có lẽ mình bị điên mất rồi.
Đúng lúc định ấn phím tắt cuộc gọi thì đầu dây bên kia có người nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, “Xin lỗi, hiện tại tôi không thể nghe máy được, xin để lại lời nhắn, sau khi xuống máy bay tôi sẽ liên lạc với bạn”.
Trái tim băng giá của Tịnh Ngôn trong phút chốc bỗng trở nên ấm áp hơn, cô có cảm giác mình đang được hồi sinh, Tịnh Ngôn liền gập điện thoại lại, nổ máy đánh lái ra ngoài, chiếc xe hoà vào dòng xe tấp nập trên đường và nhanh chóng biến mất trong giây lát.
*******
Đã thành thông lệ, ngày nào Tịnh Ngôn cũng đặt chuông báo thức và tỉnh dậy từ rất sớm, đến văn phòng làm việc đúng giờ và trở về nhà vào lúc trời tối, sau đó ném chiếc chìa khóa xe vào một chiếc lọ sứ trên tủ giấy, chiếc chìa khoá va vào thành lọ phát ra tiếng kêu leng keng. Thời gian trôi đi nhanh thật, thấm thoắt đã một tuần trôi qua.
Giờ đã sắp đến đông chí, đây là khoảng thời gian lạnh nhất trong năm, ngày ngắn đêm dài, Tịnh Ngôn không thể rời văn phòng đúng giờ, cô tranh thủ đem xe đến ga ra 4S để bảo dưỡng. Vì đến trung tâm này nhiều lần nên cô đã quen với nhân viên ở đây. Vừa thấy Tịnh Ngôn, cô nhân viên đã tươi cười nói, “Tịnh Ngôn, công nhân đã nghỉ hết rồi, muộn như thế này rồi sẽ không xong được đâu”.
Tịnh Ngôn chau mày, “Vậy khi nào có thể lấy được?”.
“Sớm nhất là ngày mai, tôi sẽ làm nhanh cho cô, trưa mai cô đến lấy được không?”
“Cũng được, ngày mai tôi sẽ đến lấy, nếu muộn quá thì…”
“Được rồi, nếu quá muộn thì tôi sẽ gửi chìa khoá cho bảo vệ”, cô gái vừa cười vừa nói.
Sau khi mỉm cười và nói với cô ta “Làm phiền cô quá!”, Tịnh Ngôn ra ngoài và gọi taxi để về nhà.
Xe chạy trên đường tấp nập, ngoài trời rất lạnh, hơi thở gặp không khí lạnh tạo thành đám khói lan toả phía trước mặt. Thời điểm này rất khó gọi taxi, hàng ngày Tịnh Ngôn vẫn đi làm về trên con đường này nên biết rất rõ. Đứng một mình chờ xe trong đêm tối, Tịnh Ngôn cảm thấy rất lạnh.
Mặc dù đã đứng rất lâu nhưng vẫn không vẫy được xe, Tịnh Ngôn cho hai tay vào túi, cô rời khỏi vị trí vẫy xe và đi về phía cửa đường hầm. Bên đường có một sạp báo bày bán rất nhiều báo và tạp chí, Tịnh Ngôn dừng lại rất lâu, tìm mãi không thấy cuốn tạp chí nào hay nhưng cô vẫn mua một cuốn mang về nhà đọc trước khi đi ngủ để quên đi những con số khô khan trong công việc hàng ngày. Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn quầy báo một lượt và chọn mua một cuốn tạp chí có hình ảnh một cô gái rất xinh đẹp đang cười rất tươi in trên trang bìa. Bỗng cô nhìn ra đường thấy một chiếc taxi chưa có khách, cô liền giơ tay ra vẫy, chiếc taxi dừng lại, Tịnh Ngôn nhanh chóng ngồi vào xe.
Khi chiếc taxi chuẩn bị lăn bánh thì người bán báo bỗng gọi với theo, “Cô vừa chọn cuốn tạp chí có cô gái phải không?”.
“Có chuyện gì thế?”
“Tôi quên mất cuốn tạp chí đó đã có người đặt mua rồi, phiền cô đổi cho tôi lấy cuốn này được không?”. Người bán báo mở từng trang cuốn tạp chí kia và nói, “Cô xem này, cuốn này cũng giống hệt như là cuốn mà cô đã chọn mua đấy?”.
“Thì sao nào? Tôi là người chọn mua trước mà?”
“Đó không phải là cuốn tạp chí thời trang đâu.”
“Thôi hãy cất cuốn tạp chí đó đi, tôi đã chọn mua cuốn này rồi, đừng lật đi lật lại trước mặt tôi nữa.”
“Trời đất, cũng là cuốn tạp chí đó thôi, chỉ có điều kỹ thuật in trang bìa không tốt nên hình ảnh bị mờ!” Nói xong người bán báo đành phải cầm cuốn tạp chí xếp vào sạp báo.
Sáng hôm sau, Tịnh Ngôn xuống dưới tiền sảnh sớm hơn thường ngày, chiếc taxi chờ cô về tối hôm qua đã có mặt đón cô từ sớm. Trời rất lạnh, mặc dù đã đeo găng tay da nhưng Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy năm đầu ngón tay lạnh cóng, sau khi nói địa chỉ cho người lái xe, Tịnh Ngôn tháo găng tay và bắt đầu xoa hai tay vào nhau cho ấm.
Chiếc xe chạy vào toà nhà trung tâm nên Tịnh Ngôn cảm thấy không khí ấm áp hơn hẳn, cô thầm cảm ơn người nào đã phát minh ra máy điều hoà nhiệt độ, đó quả là một phát minh vĩ đại, là vị cứu tinh của nhân loại.
Nhân viên lễ tân Lệ Sa đến từ rất sớm và đang sắp xếp lại đồ đạc trên quầy lễ tân, Tịnh Ngôn bước tới, nhưng không nhận được lời chúc buổi sáng tốt lành như mọi khi, cô phát hiện thấy Lệ Sa đang nhìn mình với ánh mắt rất khó hiểu.
“Sao thế?” Tịnh Ngôn vừa xoa tay lên mặt vừa hỏi, “Sáng nay không có thời gian trang điểm hay sao mà phờ phạc thế? Hay là có chuyện gì?”
“Không, không có chuyện gì cả!” Lệ Sa mỉm cười trả lời một cách gượng gạo rồi khẽ cúi đầu nói, “Tôi đang phát điên lên đây”.
“Hoá ra là thế!”, nói xong Tịnh Ngôn nhanh chóng đi về phòng làm việc của mình.
Buổi sáng hôm đó, Tịnh Ngôn phải tiếp một khách hàng người Mỹ bàn về phương án nguồn nhân lực của công ty ông ta trong năm tới. Sau khi bàn việc xong, vị khách mời Tịnh Ngôn đi ăn trưa nhưng cô từ chối. Tiễn khách xong, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thì đã gần một giờ chiều. Sau khi sắp xếp xong mọi thứ trên bàn làm việc, Tịnh Ngôn gọi với ra cửa, “Văn Thù, cô ăn cơm chưa? Cô có thể mua hộ tôi một suất được không?”
Trong giờ nghỉ trưa, Văn Thù vừa giở cuốn tạp chí trên bàn vừa nói với Tịnh Ngôn bằng giọng điệu rất gấp gáp, “Tịnh Ngôn, chị có rỗi không, mau qua đây xem cái này đi”.
*******
Chuyện gì nữa đây? Tịnh Ngôn vội đặt món đồ xuống bàn và chạy đến chỗ của Văn Thù. Văn Thù rất thích xem Tạp chí Bát quái, mỗi lần đọc được thông tin hay cô đều gọi người đến để chia sẻ, Tịnh Ngôn cúi xuống trang tạp chí thấy đề mục rất nổi bật “Những mối tình của gia tộc Khổng thị”, bên cạnh còn có ảnh minh hoạ, phía dưới ảnh là hàng chữ rất dài, câu văn trau truốt, đọc là biết ngay đó là văn phong của Tạp chí Bát quái.
Tiêu đề của bài viết in đậm trên trang báo, vừa mới đọc qua đã thấy hiếu kỳ. Trong tấm ảnh đúng là cảnh Tịnh Ngôn bị người khách Nhật Bản xô ngã ào vòng tay của Khổng Dịch Nhân ở khách sạn Bốn nùa. Trong tiền sảnh trang hoàng lộng lẫy của khách sạn, Khổng Dịch Nhân hơi chau mày, tay cởi bỏ chiếc áo khoác màu xanh bó eo của Tịnh Ngôn, góc chụp hơi nghiêng nên mặt của Tịnh Ngôn bị che lấp bởi đầu của Khổng Dịch Nhân. Do ảnh chụp trộm nên hình ảnh không được rõ nét, nhưng kỹ thuật chụp chuyên nghiệp nên khuôn hình và góc độ chụp rất chuẩn, lộ rõ nét mặt lo lắng của Khổng Dịch Nhân.
“Tịnh Ngôn..” Văn Thù nhìn Tịnh Ngôn với vẻ nghi ngờ, Tịnh Ngôn ngẩng đầu lên mỉm cười nói, “Văn Thù, cô có vẻ hứng thú với chuyện của gia tộc Khổng Thị nhỉ?”.
“Chị…!” Không ngờ Tịnh Ngôn trả lời với nét mặt thản nhiên như vậy, Văn Thù không nói được gì.
“Rốt cuộc thì cô đã ăn cơm chưa?” Tịnh Ngôn không chú ý đến cuốn tạp chí đó nữa, cô nhún vai nhẹ nhàng hỏi Văn Thù.
“Tôi vẫn chưa ăn, đang chờ chị đây”, mặc dù hình trong bức ảnh rất giống Tịnh Ngôn, nhưng thấy thái độ thản nhiên của cô, mọi nghi ngờ trong đầu Văn Thù bỗng tan biến hết, Tịnh Ngôn sao có thể xuất hiện cùng với Khổng Dịch Nhân được? Chẳng qua là do chiếc áo của Tịnh Ngôn quá giống với chiếc áo của cô gái trong ảnh. Suy nghĩ theo hướng đó, Văn Thù tiếp tục mở cuốn tạp chí ra quan sát kỹ và nói, “Tịnh Ngôn, chẳng phải chiếc áo khoác của cô giống y như chiếc áo khoác của cô gái trong ảnh hay sao? Thật kỳ lạ!”.
“Có giống không?” Tịnh Ngôn hỏi với giọng thản nhiên, làm như không có chuyện gì, cô mỉm cười nói, “Có gì mà lạ chứ? Áo xịn mà”.
Sau khi tan ca, Tịnh Ngôn gọi taxi để đi đến ga ra 4S, lúc này trời đã tối đen như mực, vừa bước xuống xe chợt một cơn gió ùa đến làm cho Tịnh Ngôn rùng mình, đeo túi xách lên vai, Tịnh Ngôn đút hai tay vào túi áo khoác rồi đi về phía ga ra.
Quầy báo bên đường vẫn còn sáng đèn, Tịnh Ngôn vội vàng chạy vào quầy báo gọi nhỏ, “Ông chủ, bán cho tôi cuốn Tạp chí Bát quái”.
Trực ca tối hôm đó là một cậu thanh niên lạ, cậu ta mặc đồng phục của ga ra 4S đang ngồi trước máy vi tính làm gì đó. Tịnh Ngôn nói số xe, cậu ta mở ngăn kéo lấy chìa khóa đưa cho Tịnh Ngôn và mỉm cười nói, “Thì ra cô là Hoa Tịnh Ngôn”.
Sao muộn như thế này rồi cô ta mới đến lấy xe? Lẽ nào cô ta là khách đặc biệt của ga ra này? Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng cậu ta không cảm thấy khó chịu, Tịnh Ngôn chỉ mỉm cười, nhận chìa khóa từ tay cậu ấy rồi quay người đi về phía chiếc xe.
Tịnh Ngôn cầm tờ tạp chí vào xe, trời rất lạnh, sau khi nổ máy, Tịnh Ngôn không lái xe đi ngay mà bận đèn trong xe và mở cuốn tạp chí ra xem.
Vẫn là trang tạp chí lúc trưa, nhưng do có Văn Thù ở đó nên Tịnh Ngôn không dám đọc kỹ, bởi cô cũng biết đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Nếu như mặt không bị che khuất thì có lẽ cuộc sống bình yên của mình sẽ bị đảo lộn. Tịnh Ngôn rất lo lắng nên đã mở tấm ảnh trong cuốn tạp chí ra xem kỹ. Cô nằm gọn trong vòng tay của Khổng Dịch Nhân, hai tay ông ôm lấy eo cô, hai vạt áo khoác áp sát nhau, Khổng Dịch Nhân hơi chau mày, khuôn mặt có vẻ buồn phiền lo lắng. Tịnh Ngôn gấp cuốn tạp chí lại, tắt đèn trong xe và bình tĩnh lái xe ra khỏi ga ra. Lần đầu tiên trong đời được xuất hiện trên Tạp chí Bát quái, dù rất lo lắng nhưng trong sâu thẳm cô vẫn cảm thấy vui vì được xuất hiện trên một tờ tạp chí nổi tiếng.
*******
Tịnh Ngôn mở cửa bước vào nhà, bật đèn và như thường lệ cô ném chiếc chìa khóa xe vào lọ sứ, cúi xuống cởi giày. Bỗng chuông điện thoại reo, cô vội vàng cho tay vào túi tìm điện thoại, vừa cầm vào chiếc điện thoại thì chuông ngừng reo.
Tịnh Ngôn mở điện thoại ra xem, lại là dãy số quen thuộc, suy nghĩ một lúc, Tịnh Ngôn quyết định không gọi lại, cô tự nhủ, “Chu Thừa Khải, anh còn định hành hạ tôi đến bao giờ nữa đây?”.
Tịnh Ngôn đặt chiếc điện thoại bên cạnh chiếc bình sứ, đi vào phòng đọc sách và mở máy tính, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn không quan tâm mà nhập mật khẩu mở máy, còn một số tài liệu cô cần phải hiệu đính để sử dụng vào sáng mai.
Sau khi đổ hết một hồi chuông chiếc điện thoại tự tắt. Tịnh Ngôn chỉnh sửa một số bảng biểu và số liệu xong liền mở trang Yahoo ra đọc, trang đầu là các thông tin về chính sách mới của chính phủ liên quan đến lĩnh vực bất động sản, tiếp đó là thông tin chỉ số giá tiêu dùng tăng cao…
Đọc lướt qua các thông tin một lượt, Tịnh Ngôn tiếp tục tìm tài liệu trên mạng, bỗng nhiên cô dừng lại ở một trang báo có bức ảnh quen thuộc giống như trong Tạp chí Bát quái. Tiếng chuông điện thoại lại reo, Tịnh Ngôn tự nhủ, “Lẽ nào vẫn là tấm ảnh đó?”, Tịnh Ngôn đọc kỹ dòng chữ phía dưới tấm ảnh.
Đúng là tấm ảnh chụp cô và Khổng Dịch Nhân tại khách sạn Bốn mùa, phía dưới còn có dòng chữ, “Cuộc hò hẹn tại khách sạn của đại gia và một cô gái bị chụp trộm”.
Tịnh Ngôn không muốn mở nội dung bài viết ra đọc, vì cô biết chắc chắn đã có rất nhiều người xem tấm ảnh này, nếu chỉ đăng trên Tạp chí Bát quái thì Tịnh Ngôn không có gì phải lo lắng nhiều bởi vì rất ít người quan tâm đến hình ảnh đó, nhưng không ngờ tấm ảnh còn được đăng trên trang nhất của Yahoo, chỉ là một tấm ảnh nhỏ nhưng nó đủ làm xáo trộn cuộc sống của cô. Làm thế nào bây giờ? Xem ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng. Tịnh Ngôn không thể không lo lắng.
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, cô cảm thấy khó chịu liền cầm máy nghe, giọng của Chu Thừa Khải như rót vào tai, “Tịnh Ngôn, cuối cùng thì em cũng nghe điện thoại rồi!”.
“Có chuyện gì không? Tôi đang rất bận.”
“Tịnh Ngôn, hôm nay anh thấy một tấm ảnh trên mạng” Chu Thừa Khải không nói vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Quả nhiên anh ta cũng biết, Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh và hỏi lại Chu Thừa Khải với giọng rất thản nhiên, “Tấm ảnh nào chứ?”.
“Tấm ảnh chụp em và bố của Hy Âm, rốt cuộc là thế nào?”
“Chu Thừa Khải, từ trước đến nay tôi cứ nghĩ anh không quan tâm đến Tạp chí Bát quái, tại sao sau khi kết hôn anh lại thay đổi sở thích như vậy?” Tịnh Ngôn không trả lời mà hỏi lại Chu Thừa Khải.
“Tịnh Ngôn, em hãy trả lời câu hỏi của anh trước.”
“Chuyện gì chứ? Điều đó thì liên quan gì đến anh?”
“Tịnh Ngôn, em đừng chối”, Chu Thừa Khải cao giọng, “Mặc dù không chụp rõ mặt nhưng em đừng tưởng anh không nhận ra em?”.
Tịnh Ngôn hơi bối rối, cô không muốn trả lời mà chỉ muốn tắt điện thoại không nghe nữa, nhưng giọng nói của Chu Thừa Khải vẫn như rót vào tai cô, “Tại sao lại như vậy? Tịnh Ngôn, lẽ nào em giận anh tới mức đó ư?”
Anh ta có ý gì chứ? Lúc đầu Tịnh Ngôn không lý giải được, nhưng sau đó cô mới nhận ra Chu Thừa Khải can thiệp quá sâu vào đời tư của mình, cô lên tiếng, “Chu Thừa Khải, xin anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa có được không?”.
Chu Thừa Khải còn muốn nói điều gì đó, nhưng Tịnh Ngôn không còn tâm trí để nghe nữa, suy nghĩ một lúc cô mới tắt máy.
Tịnh Ngôn quay trở lại bàn vi tính và thoát ra khỏi mạng, trên màn hình lúc này chỉ còn lại các bảng biểu và những con số khô khan, Tịnh Ngôn nhìn vào màn hình nhưng cô không đọc được chữ nào. Làm thế nào bây giờ? Tiếp theo còn xảy ra chuyện gì nữa đây? Tịnh Ngôn cảm thấy mệt mỏi, đầu óc quay cuồng, trong lúc đang bối rối, tiếng chuông điện thoại lại reo lên, Tịnh Ngôn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy chuông điện thoại cố định nhà mình đang reo.
Không thể? Tịnh Ngôn ra phòng khách để nghe điện thoại, trong lòng vẫn phân vân không biết ai gọi cho mình. Tịnh Ngôn vốn thích yên tĩnh, không muốn điện thoại cố định quấy rầy nên cô chỉ sử dụng để liên lạc với mẹ cô ở nước ngoài, về cơ bản không ai biết số điện thoại này. Chỉ là một bức ảnh chụp trộm và đăng trên Tạp chí Bát quái, lẽ nào chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà cả thế giới đều biết ư?
Tiếng chuông điện thoại vẫn đang reo, ngập ngừng một lúc, Tịnh Ngôn mới nhấc điện thoại lên nghe, “A lô”.
Giọng nói trong điện thoại là của một người mà Tịnh Ngôn không ngờ tới, “Tịnh Ngôn, là tôi đây”.
Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia, Tịnh Ngôn có cảm giác như lâu lắm rồi mới lại được nghe giọng nói ấy. Thực ra cô rất nhớ giọng nói này, thậm chí đôi khi ngay cả trong những lúc bận rộn nhất cô vẫn có cả giác giọng nói đó đang vẳng lên bên tai. Giờ đây giọng nói ấy lại vang lên qua điện thoại, Tịnh Ngôn rất bất ngờ, cô không hiểu tại sao Dịch Nhân lại có được số máy này.
“Tịnh Ngôn?”, đợi một lúc lâu không thấy Tịnh Ngôn trả lời, người ở đầu dây bên kia lại gọi tiếp.
Sau khi xác định được không phải mình đang nằm mơ, Tịnh Ngôn mới lên tiếng “Khổng tiên sinh…”.
Tịnh Ngôn không trả lời ngay, cô dừng lại một lúc mới nói tiếp, “Dịch Nhân, có chuyện gì thế?”.
Giọng nói của Khổng Dịch Nhân nhẹ nhàng, “Vừa rồi tôi có gọi cho cô, nhưng di động của cô đã tắt, không có chuyện gì chứ?”.
“Không có chuyện gì, tôi đang ở nhà”, Tịnh Ngôn trả lời rất nhỏ nhẹ. “Ông đang ở đâu?”
“Tôi đang trong văn phòng ở New York. Ở Thượng Hải bây giờ là 10 giờ rồi phải không”.
“Vâng”, giọng nói qua điện thoại của Khổng Dịch Nhân rất rõ nét khiến Tịnh Ngôn có cảm giác ông đang ở bên cạnh, cô khẽ gật đầu, giọng nhẹ nhàng.
“Cô có khoẻ không?”
“Tôi vẫn khoẻ.” Ở cách xa nhau một nửa bán cầu, dù có gặp chuyện khó khăn đến mức nào, Khổng Dịch Nhân cũng không thể lập tức bay đến Thượng Hải để giải quyết được mà chỉ làm cho sự việc trở nên phức tạp hơn, bản thân Tịnh Ngôn cũng không muốn để cho Khổng Dịch Nhân biết chuyện không hay này.
“Vậy thì tốt.” Khổng Dịch Nhân mỉm cười nói, dường như ông nhìn thấy ánh mắt trìu mến của Tịnh Ngôn ở đầu dây bên kia. Mặc dù hai người ở hai nửa bán cầu, nhưng lời hỏi thăm của Khổng Dịch Nhân cũng đủ để động viên an ủi và làm yên lòng Tịnh Ngôn.
Sau một vài giây im lặng, Khổng Dịch Nhân lên tiếng, “Đêm hôm chia tay tôi, cô đã gọi điện thoại cho tôi phải không?”.
“Sao ông biết?” Hôm đó Tịnh Ngôn không nói lời nào và cũng không liên lạc lại nữa vì cô cho rằng Khổng Dịch Nhân là người vô tình, bây giờ khi nghe ông nhắc lại việc đó, cô cảm thấy xấu hổ.
Khổng Dịch Nhân hạ giọng, “Trong hộp thư đến của điện thoại di động chỉ có một tin nhắn, nhưng trong đó không có chữ nào, không phải của cô thì của ai cơ chứ?”.
Tịnh Ngôn thấy hối hận vì đã trả lời quá nhanh, không như ý muốn của mình nên lập tức hỏi lại, “Tin nhắn không có chữ chắc gì đã là tin nhắn của tôi?”.
Mấy ngày qua những lời nói trong điện thoại của Khổng Dịch Nhân vẫn vang vọng bên tai cô, Khổng Dịch Nhân nói lời xin lỗi vì lúc đó ông không thể nghe điện thoại. Khổng Dịch Nhân là ai cơ chứ? Ai khiến ông ta nói lời xin lỗi qua điện thoại? Trong hộp thư đến của điện thoại di động chỉ có một tin nhắn, điều đó có nghĩa là, có nghĩa là… Tịnh Ngôn không biết phải nói thế nào, cô cầm ống nghe đứng im lặng, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm yếu.
Khổng Dịch Nhân không trả lời Tịnh Ngôn mà chỉ nhắc nhở cô, “Cô hãy giữ gìn sức khỏe, vài ngày nữa tôi sẽ về Thượng Hải”.
Tịnh Ngôn cảm thấy sống mũi hơi cay cay, cô khẽ gật đầu, “Vâng”.
Ở bên kia đầu dây, Khổng Dịch Nhân đã dập máy, Tịnh Ngôn vẫn đứng im bất động nhìn màn hình sáng xanh của chiếc điện thoại tối dần.
Tịnh Ngôn cảm thấy căn phòng trở nên ấm áp hơn. Cô gác máy xuống, đang định về phòng đọc sách thì bỗng nhớ ra và tự hỏi không hiểu sao Khổng Dịch Nhân biết số điện thoại cố định của mình?
Tuy nhiên Tịnh Ngôn không quá lưu tâm đến vấn đề đó, cô mỉm cười tự nhủ, “Có gì là lạ chứ, mặc dù thế giới là rộng lớn, đại dương là mênh mông, nhưng nếu một người đàn ông muốn liên hệ với mình thì họ thiếu gì cách?”.
*******
Hai ngày sau, mặc dù trong lòng Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng ngoài Văn Thù và Lệ Sa ra không ai đề cập đến tấm hình chụp trộm giữa Tịnh Ngôn và Khổng Dịch Nhân đăng trên Tạp chí Bát quái và mạng Internet, sự việc coi như đã lắng xuống. Sự thay đổi trên mạng Yahoo là rõ nét nhất, tấm ảnh chụp lén Tịnh Ngôn và Khổng Dịch Nhân không còn là chủ đề nóng nữa, thay vào đó là tấm hình chụp trộm cảnh nóng của một nữ diễn viên nổi tiếng.
Đến ngày thứ ba thì không còn ai nhắc đến chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân nữa, ngay cả Chu Thừa Khải cũng không đề cập đến chuyện này, khi tin chắc rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, Tịnh Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tịnh Ngôn!” Văn Thù vừa gõ cửa vừa gọi.
“Chuyện gì thế?” Tịnh Ngôn vội vàng ra mở cửa thì thấy Văn Thù đang mỉm cười rất tươi.
“Ông chủ đi công tác về rồi, có quà cho chúng mình đấy!”
“Vậy hả, chúng ta mau đến lấy quà thôi”, Tịnh Ngôn nhanh nhảu gật đầu hưởng ứng. Tuần trước Phương Tòng Vân đi Thụy Sỹ gặp một khách hàng quan trọng. Phương Tòng Vân mặc dù có dáng vẻ to béo thô kệch nhưng rất tâm lý, mỗi lần đi công tác nước ngoài ông ta đều mua quà cho các nhân viên nữ trong Trung tâm, số nhân viên nữ nhiều hơn nhân viên nam, đi công tác nước ngoài phần lớn là nam giới, do đó Trung tâm được coi là “Vương quốc của phụ nữ”. Trên thực tế những món quà đó không phải là quá đắt so với Phương Tòng Vân, bởi nó được tặng cho những người luôn phấn đấu hết mình và quyết tâm gắn bó lâu dài với Trung tâm. Phương Tòng Vân là một nhà kinh doanh giỏi, ông ta biết cách làm thế nào để giữ chân và khích lệ tinh thần làm việc hăng say của nhân viên. Tịnh Ngôn ghé sát vào tai Văn Thù để hỏi, “Cô đã xem món quà đó rồi à?”.
“Đó là kem dưỡng da Thụy Sỹ”.
“Vậy cô lấy hai hộp, tôi cho cô cả phần của tôi đấy.”
“Thật không?” Văn Thù reo lên sung sướng và không quên nói lời cảm ơn lòng tốt của Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, cảm ơn chị, chị thật tốt!”.
Phương Tòng Vân đang cười nói vui vẻ giữa một đám nhân viên nữ khoảng năm, sáu người, đợi cho đến khi mọi người về hết, Tịnh Ngôn đưa hộp kem dưỡng da của mình cho Văn Thù, nhìn ánh mắt vui sướng của Văn Thù, Tịnh Ngôn không sao nhịn được cười. Đến khi cô định rời khỏi văn phòng thì Phương Tòng Vân cất tiếng gọi, “Tịnh Ngôn, cô đợi tôi một chút!”.
Tịnh Ngô quay lại thì mọi người trong phòng Phương Tòng Vân đã về phòng làm việc cả, Phương Tòng Vân không nói câu nào liền ra đóng cửa lại.
“Hiệu trưởng, có chuyện gì thế?” Tịnh Ngôn chau mày hỏi Phương Tòng Vân với vẻ ngạc nhiên.
“Tịnh Ngôn.” Phương Tòng Vân dừng lại cúi đầu suy nghĩ một lúc sau đó mới nói tiếp, “Hai tuần trước khi Khổng Dịch Nhân còn đang ở Thượng Hải, tôi có nhớ rằng cô đã hỏi tôi Khổng Dịch Nhân đang ở khách sạn nào, có đúng không?”.
Tịnh Ngôn hiểu rằng Phương Tòng Vân định hỏi về việc gì, nên cô biểu lộ vẻ mặt rất thản nhiên, nhưng Tịnh Ngôn vẫn muốn hỏi lại, “Thế thì sao?”.
“Hai hôm trước, khi gọi điện thoại cho tôi, Tiểu Long có nói đến một tấm ảnh và bảo tôi lên mạng xem, tôi đã vào mạng Yahoo và xem tấm ảnh đó, Tịnh Ngôn…”
Chuyện gì đến ắt sẽ đến, Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh và đưa tay ra hiệu cho Phương Tòng Vân không cần phải nói nữa, cô nói với giọng rất bình tĩnh, “Hiệu trưởng không cần phải hỏi nữa, người trong ảnh chính là tôi”.
Không ngờ Tịnh Ngôn lại trả lời một cách thản nhiên như vậy, Phương Tòng Vân không biết phải nói thế nào, một lúc sau anh ta mới nói với vẻ ngạc nhiên, “Nhưng Tịnh Ngôn, đó là Khổng Dịch Nhân mà!”.
“Tôi biết ông ta là Khổng Dịch Nhân.” Tịnh Ngôn đã hoàn toàn bình tĩnh, cô mỉm cười hỏi lại, “Có chuyện gì không?”.
Khi thấy Tịnh Ngôn mỉm cười hỏi lại mình, Phương Tòng Vân nhẹ nhàng đáp, “Khách sạn Bốn mùa…”.
“Hôm đó tôi bị sốt, ông ấy đã dìu tôi ra cửa khách sạn. Hiệu trưởng, chẳng phải ông cũng biết rằng có những tờ báo thường nói quá sự thật hay sao?”
“Thế còn chuyện cô gái thần bí thì sao?” Phương Tòng Vân thở dài nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt ái ngại, Tịnh Ngôn cầm ly nước trên mặt bàn đưa cho Phương Tòng Vân, “Hiệu trưởng, ông uống nước và hãy tỉnh lại đi”.
Phương Tòng Vân nhận ly nước từ tay Tịnh Ngôn, ông ta uống một vài hớp và cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn, “Tịnh Ngôn, cô quen ông ta thế nào”, chưa kịp hỏi hết câu, Phương Tòng Vân như nhớ ra điều gì đó, anh ta nhìn thẳng vào Tịnh ngôn và hỏi, “Lẽ nào vì Chu Thừa Khải?”.
“Hiệu trưởng nghĩ hơi quá rồi đấy.” Tịnh Ngôn ngắt lời Phương Tòng Vân, “Chỉ là quen nhau ngẫu nhiên thôi, không liên quan gì đến Chu Thừa Khải”.
“Quen nhau ngẫu nhiên ư? Con người Khổng Dịch Nhân lẽ nào chịu quen cô một cách ngẫu nhiên? Tại sao ông ta chỉ làm quen với cô mà không phải là cô gái khác?”, Phương Tòng Vân liên tục đặt câu hỏi cho Tịnh Ngôn. Để làm tiêu tan ý nghĩ không mấy thiện cảm của Hiệu trưởng, Tịnh Ngôn phải chặn lại, “Đây là chuyện riêng của tôi, cảm ơn Hiệu trưởng đã quan tâm. Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép về phòng làm việc”.
Phương Tòng Vân đành ngậm ngùi chịu thua tiễn cô ra khỏi cửa. Câu trả lời lạnh lùng của Tịnh Ngôn khiến ông ta cảm thấy không hài lòng.
*******
Tịnh Ngôn đóng cửa phòng làm việc lại, ngồi trên ghế và thở dài, Phương Tòng Vân luôn coi cô như người em và người bạn, ông ta hỏi Tịnh Ngôn về chuyện đó cũng chỉ là xuất phát từ sự quan tâm đối với cô, Tịnh Ngôn không muốn giấu ông ta điều gì, nhưng lúc này cô có cảm giác mình giống như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên đại dương mênh mông, không biết sẽ trôi về đâu, ngay bản thân cô cũng đang trong tình trạng mơ màng làm sao có thể giải thích rõ ràng những chuyện xảy ra xung quanh mình?
Lại có tiếng gõ cửa nhẹ, Tịnh Ngôn mở lịch làm việc ra xem,chiều nay còn có một cuộc họp thường niên, có lẽ là Văn Thù sang thúc giục cô làm công tác chuẩn bị cho cuộc họp, cô chưa kịp nói thì Văn Thù đã mở cửa bước vào, đứng tựa lưng vào cánh cửa, hai mắt tròn xoe, nhẹ nhàng nói với Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, có người đến tìm chị”.
“ Ai đến tìm tôi?” Tịnh Ngôn ngạc nhiên hỏi lại Văn Thù.
Văn Thù tiến lại gần phía Tịnh Ngôn và nói, “ Chính là sản phẩm xa xỉ di động lẩn trước, cô ta còn đem theo hai tên thanh niên cao to mặc âu phục, Hiệu trưởng thấy họ không đứng đắn nên đã nói rằng chị không có ở cơ quan, Tịnh Ngôn, chị không nên đi ra gặp cô ấy”.
Vừa nghe thấy tên của Khổng Hy Âm, Tịnh Ngôn liền nhớ ngay bộ dạng tức giận của cô ta hôm trước, mặc dù đã gặp cô ta một vài lần nhưng Tịnh Ngôn chưa lần nào nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô ta.Vết bầm tím trên cổ tay Tịnh Ngôn đã mờ dần chỉ còn lại một vài vết ban đỏ, ấn nhẹ vào vẫn thấy đau,Tịnh Ngôn phải đeo vòng để che những vết bầm tím trên cổ tay mình.
Văn Thù không hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa Tịnh Ngôn và cô gái đó liền hỏi, “ Tịnh Ngôn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ta thường xuyên đến đây tìm chị vậy?”
Tịnh Ngôn không nói câu nào, cô mím môi và lặng lẽ đi ra ngoài văn phòng.
“Tịnh Ngôn!” Văn Thù thấy sợ nên đã ngăn không cho Tịnh Ngôn ra ngoài gặp Khổng Hy Âm.
“ Không sao đâu, tôi chỉ ra giải thích cho cô ta hiểu thôi.” Tịnh Ngôn trấn an và gạt tay Văn Thù đi ra.
Không khí trong phòng khách có vẻ hơi ngột ngạt, Phương Tòng Vân đang đứng trước mặt Khổng Hy Âm, trán ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn thẳng vào hai người thanh niên cao to đứng phía sau Khổng Hy Âm.
“Hiệu trưởng.” Giọng nói của Tịnh Ngôn phát ra từ phía cửa ra vào, cô tiến về phía mọi người đang đứng và cao giọng hỏi Khổng Hy Âm, “ Khổng Hy Âm, cô đến đây có việc gì?”
“ Tịnh Ngôn, lẽ nào cô thực sự không biết tại sao tôi đến đây ư?” Khổng Hy Âm nhìn Tịnh Ngôn với ánh mắt đầy vẻ căm hận,Tịnh Ngôn hít thở sâu để lấy bình tĩnh.
“Tịnh Ngôn, cô về văn phòng làm việc đi, để tôi tiếp Khổng Hy Âm.” Phương Tòng Vân tiến lên phía trước và nói với Tịnh Ngôn.
“ Hiệu trưởng, không sao đâu, tôi chỉ nói với cô Khổng Hy Âm đây một vài câu là xong thôi.”Tịnh Ngôn trấn an Phương Tòng Vân.
“ Nhưng…”Khổng Hy Âm dường như không còn kiềm chế được mình, cô liếc mắt nhìn về phía hai người thanh niên đứng phía sau, lúc này trên trán của Phương Tòng Vân ướt đẫm mồ hôi.
Phương Tòng Vân nói với Khổng Hy Âm, “Cô Khổng, đây là văn phòng làm việc, không tiện nói chuyện, chúng ta đi tìm chỗ nào yên tĩnh hơn”.
Khổng Hy Âm nhìn thẳng vào mắt Phương Tòng Vân và buông một câu lạnh lùng, “Tịnh Ngôn, cô giỏi thật, người đàn ông nào ở bên cạnh cô cũng đều một mực bảo vệ cho cô”.
“ Vậy sao?”Tịnh Ngôn mỉm cười mỉa mai, “ Cô cũng giỏi thật, hôm trước một mình đến hầm xe để tìm tôi, cớ sao hôm nay phải mang theo người làm gì, lẽ nào cô đi đâu cũng cần phải…?”.
Khổng Hy Âm vô cùng tức giận nhưng không dám manh động, sau nhiều lần gặp Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm rút ra bài học rằng cô không đủ sức đấu khẩu với Tịnh Ngôn, Khổng Hy Âm chau mày nói, “ Thôi được, chúng ta đi tìm chỗ để nói chuyện”.
“ Được,cô chờ tôi một chút.” Tịnh Ngôn quay sang trấn an Phương Tòng Vân, “Hiệu trưởng, tôi sẽ quay về ngay, ông đừng quá lo lắng”.
“Tịnh Ngôn, hay là để tôi đưa cô đi?”, vừa nói Phương Tòng Vân vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán, “Tịnh Ngôn, tôi là người đưa cô về nước, nếu như tôi không đảm bảo được an toàn cho cô thì khi chết tôi không thể nhắm mắt được”.
“Không sao đâu Hiệu Trưởng, tôi muốn nói chuyện riêng với Khổng Hy Âm.” Nói xong Tịnh Ngôn quay người đi trước.Không kịp can ngăn được Tịnh Ngôn, trong lòng Phương Tòng Vân cảm thấy rất khó xử, ông quay lại phía sau thì thấy một số nhân viên trong Trung tâm đang nhìn ông với ánh mắt hiếu kỳ, Phương Tòng Vân rất bối rối, ông vừa vẫy tay vừa nói, “Các cô hôm nay đều rỗi rãi như vậy sao? Mau về chuẩn bị họp đi!”
Không khí trong thang máy rất căng thẳng, Tịnh Ngôn lên tiếng trước, “Tôi phải xuống hầm lấy xe, theo cô chúng ta nên đến đâu để nói chuyện?”
“Cô không cần phải lấy xe đâu, xe của tôi đang đỗ ở tiền sảnh, đợi một lát Ken sẽ lái xe đến đón chúng ta.” Khổng Hy Âm lạnh lùng đáp lại Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn đưa mắt nhìn hai thanh niên đứng bên cạnh Khổng Hy Âm, “Chúng ta đi đâu để nói chuyện?”. Tịnh Ngôn chợt nhớ lại bộ dạng khóc lóc của Khổng Hy Âm trong lần gặp nhau ở hầm để xe của trung tâm
“Tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện, chỗ không có người là tốt nhất.”Thang máy đã đến tầng một, khi cửa thang máy mở ra, những người đang đứng chờ thang máy ở tiền sảnh rất ngạc nhiên khi nhìn thấy đoàn người đi từ trong thang máy ra.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “ Tốt, cô ta vẫn còn biết tránh mặt mọi người, nhưng cô ta mang theo hai tên vệ sỹ làm gì chứ?”.Bỗng nhiên Tịnh Ngôn nhớ ra điều gì đó, liền nói, “Tôi biết một nơi rất yên tĩnh, tôi thường đến đó một mình, nếu cô Khổng không ngại thì…”
“Tùy cô thôi, làm sao cô có thể ăn hiếp được tôi”.Khổng Hy Âm nói với giọng điệu rất kiêu ngạo, “Cô chỉ có thể làm mềm lòng với những người đàn ông mà thôi, với tôi cô không phải là đối thủ”.
“Đúng vậy.”Tịnh Ngôn vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, cô quay người lại nói với Khổng Hy Âm, “Cô yên tâm đi, dù có là Hồ ly tinh cũng không dám động vào người một cô gái luôn mang theo bên mình hai vệ sỹ như cô đâu”.
“Cô…”Khổng Hy Âm bị chọc tức không nói được câu nào, đành phải ngậm ngùi ngồi vào xe.Sau khi đóng cửa xe cho Khổng Hy Âm, hai tên vệ sỹ mới ngồi vào trong xe.
Gia tộc họ Khổng nổi tiếng là người có giáo dục,Tịnh Ngôn nhìn hai tên vệ sỹ cao lớn ngồi phía trước mặt, trong lòng cảm thấy ái ngại thay cho Khổng Hy Âm, cô rất buồn cười nhưng cố kìm nén trong lòng, bởi cô không muốn bị coi là người vô duyên trước mặt Khổng Hy Âm.
*******
Một quán cà phê nhỏ nằm ở góc phía tây thành phố, được thiết kế rất độc đáo với các bộ cửa gỗ màu nâu, khi mở cửa bước vào trong phòng khách sẽ ngửi thấy hương vị rất thơm ngon của cà phê.Không gian chìm trong tiếng nhạc Jazz du dương êm ái, vừa mới qua bữa trưa nên trong quán chỉ có một vài khách ngồi uống cà phê và đọc báo, quả là một nơi yên tĩnh.
Chủ quán mặc bộ quần áo màu đen không biết từ đâu đi ra, nhìn thấy Tịnh Ngôn, ông ta không chào mà chỉ gật đầu với cô.Động tác đầu tiên của ông ta là nhìn ra bầu trời trong xanh phía trước cửa, sau đó cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay.
“Không phải xem đồng hồ đâu, bây giờ vẫn đang là buổi chiều.” Tịnh Ngôn lên tiếng, giọng nói rất quen thuộc.
“Tại sao cô đến đây vào giờ này?”Tịnh Ngôn thường đến quán cà phê này vào lúc sang sớm hoặc đêm khuya, phần lớn là uống một ly cà phê và ăn điểm tâm sau đó đi luôn, thậm chí có những lúc cô chưa kịp uống hết ly cà phê đã phải đi ngay,Tịnh Ngôn là con người của công việc nên chủ quán tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Tịnh Ngôn xuất hiện vào giờ này.
“Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được chưa?”Khổng Hy Âm không thể chờ đợi thêm được nữa liền nói xen vào
Khi nhìn thấy cô gái và hai tên vệ sỹ đi cùng Tịnh Ngôn, chủ quán tỏ vẻ không hiểu.
“Chúng ta lên lầu thôi!”, Tịnh Ngôn hỏi chủ quán, “Trên lầu có người không?”
“Không có.” Chủ quán vừa nói vừa lắc đầu, tuy nhiên ông ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với Tịnh Ngôn.
Khổng Hy Âm nói với hai tên vệ sĩ, “Ken, hai cậu xuống dưới lầu chờ tôi”, nói xong Khổng Hy Âm đi lên lầu trước.
Hai người ngồi trên bộ sofa màu xanh đen,Tịnh Ngôn lên tiếng trước, “Cô Khổng, hôm nay cô tìm tôi có điều gì chỉ giáo?”
Khổng Hy Âm nhìn thẳng vào mắt Tịnh Ngôn, cô ta cho tay vào túi xách lấy ra một vật, đặt xuống bàn và nói, “Tịnh Ngôn, tôi muốn cô giải thích về cái này”.
Tịnh Ngôn cúi xuống nhìn, lại là bức ảnh quen thuộc đăng trên tạp chí Bát quái. Tịnh Ngôn không muốn giải thích về chuyện này, cô cố gắng kiềm chế lòng mình và nói, “Có chuyện gì cần phải giải thích đâu?”
“Hoa Tịnh Ngôn, mặc dù tôi không biết cô có đặc điểm gì mà hấp dẫn đàn ông đến thế, nhưng tôi cảnh cáo cô, đây là bố tôi,cô đừng nằm mơ!”.Mặc dù đã xem đi xem lại tấm ảnh nhiều lần, nhưng khi đứng trước mặt Tịnh Ngôn và tấm ảnh, Khổng Hy Âm vẫn không thể kiềm chế được, cô ta nói rất gay gắt.
“Xin lỗi cô Khổng, cô nói gì tôi không hiểu.”Tịnh Ngôn nói một cách thản nhiên.
“Cô không hiểu thật ư? Sau khi Chu Thừa Khải kết hôn, cô cùng với ông chủ của mình tham dự tiệc rượu, tiếp đó cùng ăn cơm tối với một người con trai khác,Hoa Tịnh Ngôn tôi không thể tưởng tượng nổi cô là người thế nào,bây giờ cô lại cùng với bố tôi…”
“Cô Khổng, xin hãy chú ý đến cách ăn nói của mình, tôi có thể thông cảm vì cô không hiểu được sự giao lưu bình thường giữa hai người khác giới, nhưng cô đừng lấy lý do đó để sỉ nhục người khác, bao gồm cả bố của cô”, thấy Khổng Hy Âm nói khó nghe,Tịnh Ngôn liền lên tiếng.
“Sỉ nhục ư?” Khổng Hy Âm tỏ vẻ nghi ngờ, cô cao giọng nói, ‘Lẽ nào tôi đổ oan cho cô?Tôi không biết cô đã quyến rũ bố tôi như thế nào, cũng không cần biết cô có âm mưu gì, tôi muốn nói với cô rằng, ông ấy là bố tôi,cô đừng có nằm mơ !”
“Thế còn Chu Thừa Khải thì sao?”
Thấy Tịnh Ngôn bất ngờ hỏi về chồng mình, bộ dạng tức giậnn của Khổng Hy Âm bỗng trùng xuống, cô lấy lại tinh thần và lập tức thu người lại, “Cô hỏi Chu Thừa Khải làm gì?”
Nhìn bộ dạng của Khổng Hy Âm,Tịnh Ngôn cảm thấy cô ta giống như một con vật đang cố gắng bảo vệ thức ăn của mình,long lá dựng đứng lên,Tịnh Ngôn vừa tức vừa thấy buồn cười, “Tấm ảnh đó là do Khổng tiên sinh đưa cho cô xem có phải không?”
“Không phải,cha tôi chưa biết.”Khổng Hy Âm nói với giọng rất đanh.
Tịnh Ngôn thở dài một tiếng, tại sao ông ấy chưa biết chuyện này, mọi người đều biết chuyện giữa cô và Khổng Dịch Nhân, người nào gặp cô cũng hỏi, “Khổng tiên sinh khỏe không?”.Thực ra, sự việc này diễn ra lâu rồi, không biết kẻ tội đồ nào đã báo tin này cho Khổng Hy Âm, khiến cô ta đột nhiên cảnh cáo mình.
“ Cô Khổng, tại sao cô lại cho rằng người trong ảnh là tôi?”.Tịnh Ngôn muốn kết thúc cuộc nói chuyện vô bổ này.
Khổng Hy Âm dương dương tự đắc nói “Cô cho rằng không chụp được mặt cô là không có chuyện gì ư? Nói cho cô biết, không chỉ có tấm ảnh đó đâu,đây cô xem có phải là cô không,tôi thì tôi nhìn thấy rất rõ”.
Vẫn còn tấm ảnh khác sao? Tịnh Ngôn dự định chào tạm biệt Khổng Hy Âm, nhưng khi thấy cô ta giơ tấm ảnh khác ra, Tịnh Ngôn nhắm mắt lại.
“Sao? Cô sợ rồi ư? Nếu như tấm ảnh này được đăng lên báo thì liệu cô còn sống yên ổn được không?” Thấy bộ dạng do dự của Tịnh Ngôn, trong lòng Khổng Hy Âm cảm thấy đắc ý, cô định nói tiếp thì bỗng có tiếng bước chân từ phía cầu thang, Khổng Hy Âm và Tịnh Ngôn quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng quen thuộc khiến hai người vô cùng ngạc nhiên.
Khổng Dịch Nhân vắt chiếc áo khoác đen trên tay, vẻ mặt của ông dạn dày sương gió, “Hy Âm, con lại đây”, mặc dù nói với con gái nhưng ánh mắt của ông vẫn hướng về phía Tịnh Ngôn.
“Bố!” Khổng Hy Âm vô cùng ngạc nhiên, cô đứng bật dậy khỏi sofa, khẽ hỏi, “Tại sao bố lại quay về?”.
“Hy Âm, bác của con đang chờ con ở dưới lầu, con hãy về khách sạn trước đi.”
“Con không về đâu.” Khi thấy bố muốn mình về trước, Khổng Hy Âm nói rất kiên quyết, “Bố, con không muốn bố ở lại đây một mình với Tịnh Ngôn, nếu về thì bố con mình cùng về”.
Tịnh Ngôn cũng rất bất ngờ về sự có mặt của Khổng Dịch Nhân, sau khi lấy lại tinh thần, Tịnh Ngôn đứng bật dậy và nói, “Vậy thì tôi sẽ về trước”.
“Tịnh Ngôn, cô chờ cho một chút.” Khổng Dịch Nhân đưa tay ra ngăn Tịnh Ngôn lại và trấn an Khổng Hy Âm, “Hy Âm, tấm ảnh đó chỉ là hiểu lầm thôi”.
Tịnh Ngôn cảm thấy không khí ngột ngạt, cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ và im lặng không nói gì. Bên tai cô, giọng nói trầm ấm của Khổng Dịch Nhân vẫn nhẹ nhàng cất lên, sự xuất hiện của ông khiến không khí ở tầng hai trở nên ngột ngạt hơn, ông nói, “Tuy nhiên, cha thực sự rất có cảm tình với Hoa Tịnh Ngôn, hy vọng có thể theo đuổi được cô ấy. Hy Âm, con còn điều gì muốn nói nữa không?”.
Chúc các bạn online vui vẻ !