Chương 53: Mạnh Cổ đáng yêu
Vẫn là chỗ ngồi lần trước ở quán ăn Nhật.
Mì sợi, măng tươi, đồ ăn sáng, rượu sake và trà.
Rượu Sake là Trần Nhược Vũ muốn uống, Mạnh Cổ uống trà.
“Anh không thể uống rượu, anh còn phải lái xe đưa em về.” Đây là lời của Trần Nhược Vũ nói lúc cô đang gọi rượu.
“Anh không uống, em uống ít thôi.”
“Em muốn uống.” Cô hùng hồn tuyên bố.
Mạnh Cổ liếc nhìn cô, không thèm so đo với cô, còn tự tay lấy cho cô một cái chén nhỏ.
Trần Nhược Vũ vui sướng uống hai ngụm rượu, thông thoáng cổ họng rồi cô hỏi: “Bác sĩ Mạnh, chúng ta yêu nhau lấy điều kiện kết hôn là tiên quyết, đúng không?”
“Đúng.” Mạnh Cổ hào sảng đáp lại, đầy vẻ khẳng định, điều này khiến Trần Nhược Vũ vô cùng hài lòng.
“Anh vì sao khẳng định là đã yêu em?”
“Thì khẳng định xem đó là khối u ác hay lành tính.”
Trần Nhược Vũ nghẹn họng: “Kiểu khẳng định gì vậy?”
“Đó là khoa học, quá trình phúc tạp lắm.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Nếu anh hỏi em, em có thể lấy ví dụ trong công việc ăn của em ra nói, ví dụ như xác định tên khách hàng bảo hiểm và trên từ đăng kí có giống nhau hay không. Anh xem, anh nói như vậy sẽ tạo ra sự chênh lệch cảm nhận về mặt tình cảm giữa hai chúng ta.”
“Uhm.” Anh còn dám ‘uhm’ ư?.
Mạnh Cổ loáng cái đã ăn gần hết đồ ăn trong đĩa, theo bản năng còn rót rượu định uống. Trần Nhược Vũ đánh vào tay anh một cái, vì thế anh sửa lại, cầm chén trà uống.
“Có gì mà chênh lệch? Bảo hiểm có thể trả lại, u cũng sẽ tái phát, đều có tính chất phiêu lưu như nhau. Nhưng đều có đưa ra kết luận, có gì mà không giống nhau?”
“Hình như có lý. Có điều em thích có cảm giác chính xác hơn nữa.” Trần Nhược Vũ bĩu môi, có bạn trai làm bác sĩ, một đống vấn đề liền tuôn ra. Anh chẳng có chút lãng mạn gì cả. Còn nói là u ác hay lành tính, chẳng lẽ anh coi cô là u?
Mạnh Cổ cười cười, buông chén trà, bỗng nhiên nhìn xung quanh, sau đó nắm cằm của cô, đặt mộtnụ hôn.
Đang lúc thất thần suy nghĩ, Trần Nhược Vũ bị anh dọa cho giật nảy cả người: “Này” một tiếng, vội vàng đẩy anh ra. Nhìn xung quanh, may quá, may quá, hai người ngồi ở góc khuất nên không có ai chú ý đến họ.
“Anh sao vậy?”
“Anh dùng phương thức phổ thông nhất biểu đạt với em.”
“Đáng ghét, em nghiêm túc đó.”
“Anh cũng rất nghiêm túc.”
“Anh không phải.” Trần Nhược Vũ đang định nói thì nhân viên đem măng tươi tới bàn cô. Trần Nhược Vũ ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Mạnh Cổ nhìn thấy cô bày ra vẻ mặt như vậy không nhịn được, bật cười. Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, quyết là phải nhét căng bụng trước. Mạnh Cổ giúp cô gắp rau, còn cô gắp măng tươi cho Mạnh Cổ.
Trần Nhược Vũ hết chịu nổi, nói: “Bác sĩ Mạnh, giả thiết bây giờ đang là giai đoạn theo đuổi, chẳng lẽ anh không biết nên biểu hiện vẻ yêu chiều một chút sao?”
“Sao anh cảm thấy chúng ta đang ở trong giai đoạn yêu đương nồng nàn.”
“Yêu đương nồng nàn chính là việc mời em đi ăn suốt ngày sao?”
Đây là ý gì? Biểu hiện nồng nàn là đây sao? Cô coi thường anh.
“Đây là biểu hiện của đàn ông.” Lời lẽ hùng hồn tuôn ra từ miệng của Mạnh Cổ.
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh nhìn lại cô, nở nụ cười dịu dàng, sau đó gắp lấy miếng măng cuối cùng chủ động đưa tới miệng cô.
Hành động này của anh khiến cô rất hài lòng, có mở miệng thật lớn nuốt miếng măng vào, không biết được rằng trên đó anh đã nhúng đầy mù tạt. Cái loại cay nồng này khiến cô tê rần rần cả da đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Mạnh Cổ cười haha, lấy khăn giấy cho cô, rồi đưa cô chén trà.
Trần Nhược Vũ luống cuống cả chân tay, dáng vẻ vô cùng khổ sở, ra sức quệt nước mắt. Hic, cô không muốn có một người bạn trai như này, cô muốn một người dịu dàng săn sóc cô cơ.
Mạnh Cổ vẫn còn đang cười nắc nẻ. Anh rút giấy ăn thay cô lau mặt, sau đó lại ngồi ở bên cạnh nhìn cô cười .
Trần Nhược Vũ rất vất vả mới chỉnh chu lại được bản thân, đấm hai cú vào người anh. Mạnh Cổ bị cô đánh mà vẫn nhe răng ra cười, còn hỏi cô muốn ăn thêm măng tươi nữa không.
Trần Nhược Vũ mặc kệ anh, lấy quyển sổ nhỏ ra, ghi tội ác của Mạnh Cổ hung hăng vào: Ấu trĩ ~ không biết săn sóc ~ không thay đổi.
Mạnh Cổ tò mò muốn biết cô viết gì, cô bèn lấy tay che đi, không cho anh nhìn trộm. Sau đó không để ý tới anh, một mình ăn bát mì to đùng.
Mạnh Cổ gắp thịt trong bát của mình sang bát của Trần Nhược Vũ. Cô không khách sáo mà ăn nhiệt tình. Anh cũng đem trứng trong bát của mình chuyển sang cho cô, cô nhiệt tình ăn luôn. Nhưng cô không nhìn anh, cô còn đang rất tức giận.
Chờ cô ăn mì xong, lại phát hiện Mạnh Cổ không hề nhúc nhích, ngẩng đầu lên thấy anh đang chăm chú ngắm nhìn cô.
Cái tên này lại làm cô đỏ mặt: “Anh nhìn gì vậy?” Cô tỏ ra hung hăng. Tên đàn ông xấu xa này chắc đang coi thường cô, vậy việc gì cô phải tử tế với anh.
“Nhìn bạn gái anh.”
“Có ai đồng ý rồi sao?”
“Có rồi. Vừa rồi còn nói điều kiện kết hôn là tiên quyết.”
“Nhưng vừa rồi anh trêu đùa em, cho nên bây giờ em muốn suy nghĩ lại một lần nữa.”
Mạnh Cổ cười cười, xoa mặt cô: “Đàn ông đôi khi trêu đùa người mình yêu cũng là một cách biểu đạt tình yêu, em không hiểu điều này ư?”
“Anh với ông chủ Doãn có cách biểu đạt tình cảm rất khác người, đây là logic gì chứ?”
“Logic của đàn ông.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ ra ghét bỏ anh: “Rõ ràng nên đối xử tốt với bạn gái, dịu dàng một chút, nhường nhịn cô ấy, nghe lời cô ấy, cô ấy muốn cái gì thì chiều cái đó,”
Mạnh Cổ không để tới mấy lời lẩm nhẩm của cô, gắp đồ ăn đưa tới miệng cô.
Trần Nhược Vũ há miệng nuốt đồ ăn vào bụng, sau đó uống một ngụm rượu sake, sau đó mở ra quyển sổ nhỏ, cô rất muốn cùng anh bàn về kế hoạch trong tương lai của hai người một chút.
Nhưng, chuyện này nên bắt đầu nói từ đâu?
Nếu tình yêu mà có kế hoạch sẵn, liệu có còn là tình yêu không?
Nên biết tiến biết lùi. Cho dù có lên kế hoạch thì vẫn là kế hoạch, nhưng vẫn không thể ngăn cản được những biến hóa trong tình yêu, đôi khi có những bước tiến triển nằm ngoài dự đoán.
Nhớ lại ngày đó, cô lên kế hoạch rất kĩ càng theo đuổi anh, kết quả không làm bạn bè được lâu đài.
Cho nên, yêu đương mà vạch ra kế hoạch đúng là cái rắm. Kế hoạch ~ chính là thứ bị tình cảm chơi đùa. Để chứng minh cho sự vô dụng.
Thế nhưng, nếu không có kế hoạch, vậy muốn xác rõ tình cảm với anh thì nên làm gì. Nếu không, đành nói chuyện với Tư Tư và Lam Lam.
Trần Nhược Vũ nhìn quyển sổ nhỏ, tiện tay viết vài chữ: Tâm sự với Lương Tư Tư và Cao Ngữ Lam.
Bây giờ hai người tin tưởng lẫn nhau nhiều đến chừng nào, có cảm nhận được sự thay đổi của đối phương hay không. Không hề miễn cưỡng, mà chỉ thuận theo tự nhiên tự thay đổi.
Hoặc là, từ lúc nào hai người cảm hóa lẫn nhau. Loại cảm gíác thôi thúc này có phát triển lâu dài hay không.
Nhưng nói ra mớ biết, hai bên có để ý đến suy nghĩ của đối phương hay không, hay chỉ biểu hiện vẻ ngoài, còn bên trong thì hoàn toàn ngược lại?
Trần Nhược Vũ nhìn chằm chằm vào quyển sổ nhỏ, ghi nhớ lại những điều này, cảm thấy hơi buồn.
“Sao em lại trưng ra vẻ mặt sầu thảm đến thế này?”
“Em đang suy nghĩ về tình yêu.”
“Bộ dạng này của em khiến anh nghĩ tới em đang lo lắng xem nên chia gia tài thế nào sau khi ly hôn .”
Cô suy đi nghĩ lại, được rồi, cô cất quyển sổ nhỏ đi, ngồi nghiêm chỉnh lại, sau đó rót một chén rượu, đá vấn đề này sang cho anh.
“Bác sĩ Mạnh, vậy anh cảm thấy, chúng ta nên bắt đầu như
thể nào cho tốt?”
“Chúng ta đã bắt đầu rồi.” Mạnh Cổ si mê nhìn cô.
“Vậy khi nào thì tiến lên phía trước?”
“Bắt đầu như thế nào thì tiền lên phía trước cũng như vậy.”
Nói cũng bằng không.
Trần Nhược Vũ đành phải uống thêm một chén rượu. Cô trầm tư suy nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng: “Aizz, chúng ta còn chưa chụp ảnh cùng nhau.”
Cô lấy di động của mình ra, nghĩ lại thấy không được hay lắm. Di động của Mạnh Cổ xịn hơn. Vì thể cô bắt Mạnh Cổ lấy di động
ra.
Mạnh Cổ cống nạp di động cho Trần Nhược Vũ, đáng tiếc là cô không biết dùng vì thế vừa mò vừa tìm chức năng chụp ảnh. Hai
người tựa đầu vào nhau chụp một bức ảnh chung.
Trần Nhược Vũ nhìn hình chụp chung của hai người, cô cảm thấy rất mãn nguyện. Sau đó, gởi ảnh sang điện thoại của cô.
Mạnh Cổ ở bên cạnh tỏ vẻ không hài lòng: “Em có thể đừng chọn vào thời điểm này để chụp ảnh được không? Ở đây bối cảnh và ánh sáng đều không đạt chuẩn, chụp người có thấy gì đâu.”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, ảnh được gửi sang máy, cô
nhìn trái nhìn phải, rất hài lòng.
“Chờ đến ngày khác có ánh sáng đạt chuẩn thì chụp cái mới. Bây giờ muốn chụp thì chụp luôn. Anh xem, anh xem, như này mới đúng, đây mới là đang yêu nhau. Có bức ảnh chụp chung ngọt ngào vô cùng, muốn nhìn là có thể lôi ra nhìn được ngay.”
Mạnh Cổ nhìn bức ảnh trong di động của mình .
Mặt Trần Nhược Vũ vì chụp sát quá cho nên phóng to như cái mẹt, cô còn cười ngốc không tả được: “Xấu gần chết.” Anh bình luận.
“Này, chụp rồi không được xóa, nhất định phải giữ lại. Đây là bức ảnh lần đầu chúng ta chụp chung với nhau, rất có giá trị kỉ niệm.”
“Đúng là con gái.” Mạnh Cổ lắc đầu: “Nhưng em đừng lấy lí do này bắt anh để làm hình nền điện thoại đấy.” Có nhìn qua thôi cũng không muốn bức ảnh này làm hình nền.
“Không phép anh xóa.” Trần Nhược Vũ tâm hồn đang rạo rực vì có bức ảnh chụp đẹp. “Em cũng không xóa đâu.” Màn hình của cô là bức ảnh tiên sinh đào hoa, vĩnh viễn cô cũng không đổi.
Mạnh Cổ nghi ngờ, giằng lấy điện thoại của Trần Nhược Vũ ra xem: “Màn hình em để ảnh gì thế này?”
“Aiz aiz, không phải ảnh chụp đâu.” Trần Nhược Vũ bị nắm
trúng tim đen, mặt hơi đỏ lên: “Trả lại cho em.”
Mạnh Cổ nhìn đi nhìn lại vài lần, nhưng lại thấy cô không nói gì, đành trả lại điện thoại cho cô.
Trần Nhược Vũ cầm vội lấy di động, có chút lo lắng, sợ anh sẽ phát hiện cô đã sớm đặt anh làm hình nền điện thoại thì chết. Cô ho khan vài tiếng, cố gắng lảng sang chuyện khác, tò mò hỏi: “Hình nền của để anh ảnh gì?”
“Mặc định.” Anh tỏ ra hào phóng đưa di động cho cô xem, là ảnh nền cài sẵn trong di động, rất cứng nhắc.
“Vô nghĩa. ” Cô tô vẻ khinh bỉ.
Mạnh Cố không nghĩ vậy: “Dù sao em cũng đừng đổi hình nền di động của anh, đừng chụp ảnh rồi nhét vào ví tiền của anh, đừng kéo anh đi chụp ảnh sticker là được.”
Trần Nhược Vũ cười hihi: “Đây là những chuyện bạn gái trước đây của anh từng làm?”
Mạnh Cổ tỏ ra cảnh giác, anh không trả lời.
Cô tiếp tục cười hihi: “Yên tâm đi, em sẽ không làm mấy chuyện đó đâu. Em cũng có sáng kiến của riêng mình.”
“Là gì?”. Anh càng tỏ ra cảnh giác hơn
“Uhm.” Cô vừa nghĩ vừa thấy có chút ngần ngại. Tu nhanh một chén rượu: “Lúc nào đi ra ngoài em sẽ nói với anh.” Bắt anh phải hát bản tình ca ấy, tìm chỗ nào không có người mới hành động được.
Mạnh Cổ nhìn chăm chú cô, thấy mặt cô đỏ bừng: “Chuyện mà có thể khiến em thẹn thùng như này, anh rất có hứng thú.”
Trần Nhược Vũ bị sặc rượu, vội vàng lấy khăn lau miệng: “Có hứng thú là được rồi, có hứng thú là được rồi.”
Mạnh Cổ đột nhiên giở chiêu thăm dò sâu xa, sau đó hôn nhẹ lên má cô: “Mặt đỏ bừng rồi.”
Trần Nhược Vũ đẩy anh ra, liếc mắt nhìn xung quanh, giọng nói có chút hờn dỗi: “Ở đây là nơi công cộng.”
Ánh mắt anh tối sầm lại, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve gườn mặt cô: “Càng đỏ hơn. Qua đây nào, để anh hôn một cái.”
“Anh đừng ép em.” Trần Nhược Vũ dịch người ra chỗ khác, cách xa anh một chút mới được, sau đó cô uống một ngụm rượu. Còn dám đùa bỡn cô nữa, cô sẽ bắt anh hát tại chỗ luôn.
Mạnh Cổ cười thành tiếng, kéo cô sát qua bên người của mình, ngồi cạnh anh .
“Ép em gì chứ?” Giọng nói đầy vẻ mờ ám.
“Ép em.” Lúc này không thể nói chuyện hát hò được, nó sẽ biến thành áp bức, không có ngạc nhiên sẽ không vui.
“Ép em, ép em đưa anh tới gặp cha mẹ em đó. Aiz.” Trần
Nhược Vũ hình như nhớ tới chuyện gì đó: “Đúng rồi, bác sĩ Mạnh, chuyện gia đình, em phải giải quyết một chút.”
“Những chuyện như này nên để đàn ông làm.” Đưa anh tới thử xem, anh không tin cha mẹ cô không hài lòng về anh.
“Không được, anh còn chưa chinh phục hoàn toàn được em, cho nên
quá trình này vẫn còn quá sớm.”
Mạnh Cổ nghiêng người nhìn cô: “Trần Nhược Vũ, sao anh cảm thấy những lời nói này của em đang sỉ nhục vẻ nam tính và sự tôn nghiêm của anh. Em nói chinh phục là có ý gì?”
“Về nam tính và sự tôn nghiêm của anh quá yếu. Bác sĩ Mạnh, chinh phục ở đây phải hiểu theo nghĩa thuẩn khiết, ý nói chúng ta chưa phát triển tới mức đưa đối phương về ra mắt cha mẹ. Còn
nữa, đến lúc đó em cũng phải chinh phục cả cha mẹ anh nữa, hiện tại bây giờ thì chưa xảy ra chuyện gì, rồi lỡ may cha mẹ anh không thích em, sau đó diễn cảnh trong phim truyền hình, tìm em nói chuyện rồi đưa chi phiếu ép em phải rời khỏi anh.”
“Em muốn có chi phiếu sao?” Tình huống buồn nôn thế này mà cô còn định đóng vai chính sao?
“Muốn chứ, làm sao không muốn.” Trần Nhược Vũ rất nghiêm túc: “Chúng ta có thể tích góp tỉển, sau này sống những ngày thoải mái.”
“Em cầm chi phiếu rồi có phải sẽ thực hiện lời hứa rời anh mà đi
không?”
“Anh có chân mà, anh sẽ tới tìm em. Đến lúc đó em sẽ nói em phải rời khỏi anh. Liệu anh có nói nhưng anh chưa đồng hay không? Á, anh hỏi như vậy, lẽ nào cha mẹ anh làm thật sao?” Cô mở to hai mắt.
“Em nói đi đâu thế?” Mạnh Cổ tức giận.
“Nếu đúng là vậy, chúng ta hãy mau ra một con số đi, xem bao nhiêu là ổn. Nếu ít quá thì quá sỉ nhục đến giá trị con người của anh, mà cao quá cha mẹ anh lại không cho thì sao.” Cô cắn môi, rất nghiêm túc suy nghĩ: “Anh nói xem, 100,000 tệ có đủ không?”
Mạnh Cổ không chịu đựng nổi nữa, đập bàn: “Trần Nhược Vũ, em đang giỡn mặt anh sao?”
“Á, anh nhận ra rồi à?” Trần Nhược Vũ cười haha, ngã lăn ra để cười: “Bác sĩ Mạnh, anh có thể đóng vai nam chính trong bộ phim buồn nôn ấy, còn chi phiếu nữa chứ, quá buồn cười.”
Mạnh Cổ mím chặt môi, nhìn thấy cô cười đến lăn lộn như vậy, chẳng thể hiểu nổi: “Rốt cuộc, em buồn cười ở chỗ nào? Em tự
biên tự diễn hết mà.”
“Thì thấy buồn cười thôi.” Trần Nhược Vũ vẫn cười. Vừa cười vừa vẫy tay tỏ vẻ chán ghét anh : “Con trai và con gái khi cười đều có lí do khác nhau. Anh cũng đâu phải là người hài hước.”
“Em nói cũng đúng.” Mạnh Cổ bỗng nhiên nói: “Con trai chỉ thích điều này thôi.”
Anh kéo cô sát vào người mình, ngăn chặn miệng của cô lại.
Không phải nụ hôn lướt nhẹ, không Phái nụ hôn dịu dàng.
Một nụ hôn nóng bỏng, nhiệt tình và xâm chiếm.
Cuối cùng Trần Nhược Vũ phải chạy thẳng ra ngoài. Mặt cô đỏ như gấc, cảm thấy người ở trong nhà hàng vẫn đang dõi mắt nhìn theo cô, cô lẩm nhẩm kĩ lời Bài hát “Anh muốn gặp gỡ Trần Nhược Vũ.” Đợi Mạnh Cổ ra tới nơi, cô đã đọc xong hết.
Cô đứng tựa vào xe của Mạnh Cổ chờ anh, mặt nóng bừng.
Không lâu sau đó, Mạnh Cổ cũng chạy ra theo, nhìn thấy Trần Nhược Vũ đang đứng chờ ở xe, anh nắm lấy tay cô, hỏi: “Trần Nhược Vũ, em làm thế nào có thể chịu đựng được suốt một tuần không gặp anh.”
Anh hỏi xong, không đợi cô trả lời. Anh lại cúi đầu, đặt nụ hôn mãnh liệt lên môi cô.
Trần Nhược Vũ rất muốn giận anh: “Anh cũng thế còn gì, cả tuần cũng không hẹn gặp em.” Nhưng miệng cô còn đang bận việc khác, tạm thời không nói được, vì thể cô đành oán hận ở trong lòng.
Người đi đường huýt sáo, hẳn là chê cười đôi tình nhân này quá nóng bỏng.
Trần Nhược Vũ ngại ngùng vô cùng. Nhưng Mạnh Cổ không chịu buông Cô ra.
Thì ra, giữa nam và nữ không chỉ có tính cách hài hước khác nhau mà cả trình độ da mặt dày cũng khác nhau vô cùng.
Cô rất ghét anh lúc này, nhưng trong lòng không thể diễn tả hết được vị ngọt ngào đang xâm chiếm trái tim cô.
Chương 54: Trần Nhược Vũ, Anh rất, rất, rất thích em
Lúc Trần Nhược Vũ ngồi vào xe gương mặt vẫn còn ửng đỏ. Mạnh Cổ ngồi ở ghế lái mỉm cười nhìn cô.
Cô giục anh lái xe, nhưng anh không động đậy gì cả.
“Anh không muốn đưa em về sớm.”
Nghe xong, Trần Nhược Vũ vừa thẹn vừa thấy vui vui: “Chúng ta có thể đi tới nơi khác dạo phố mà.” Thực lòng, cô cũng không muốn rời xa anh chút nào.
Mạnh Cổ lái xe tới ngã tư. Ở đó có một công viên nhỏ, đỗ xe xong, hai người dắt tay nhau đi bộ trong vườn hoa.
Đi được một lúc, Trần Nhược Vũ kéo tay Mạnh Cổ: “Bác sĩ Mạnh, trước đây anh và bạn gái cũng như vậy à.” Cô còn dùng động tác để chứng minh nữa.” Hay như này?” Trần Nhược Vũ khoa chân múa tay một lúc kéo tay anh.
“Cứ như này đi.” Mạnh Cổ buông tay cô ra, sóng vai đi bên cạnh Trần Nhược Vũ: “Cứ như này, chúng ta cùng nhau đi.”
“Vì sao?.”
“Gì mà vì sao?.”
“Vì sao không thể đi theo kiểu cặp đôi khuôn mẫu?.”
“Nắm tới nắm lui em không thấy phiền sao? Đâu phải trẻ con đâu mà có thể đi lạc đường được? Hơn nữa cứ nắm tay có nhiều lúc bất tiện lắm, cần làm gì lại phải thả ra rồi nắm lại, phiền chết đi được.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
“Vậy em thích kiểu nào?.” Mạnh Cổ hỏi cô.
“Bạn trai trước kia của em, em thích kéo anh ấy đi.” Trần Nhược Vũ đang định ba hoa thêm một lúc nữa thì Mạnh Cổ đã lên tiếng chặn họng: “Chuyện trước đây đừng nên nói trước mặt anh.”
Trần Nhược Vũ không để ý tới anh, tiếp tục nói: “Nhưng anh cao quá, bàn tay còn to nữa, nắm tay anh rất dễ chịu.” Cô đem bàn tay của mình lồng vào bàn tay của anh, rất dễ chịu.
Sau đó cô buông tay anh ra, nói: “Nhưng mà bạn trai trước kia không thích em kéo đi, anh cũng không thích, con trai mấy người rất khó hiểu.”
“Con gái các em mới kì quái. Bị kéo đi như thế, làm sao mà vui được.”
“Gia tăng lần tiếp xúc thân mật, còn có thể công khai chủ quyền. Không cần phải nói gì hết, chỉ cần đi cùng nhau cũng khiến cho mọi người trên đường hiểu hết được. Nhìn đi, đây là bạn trai của tôi!.” Cô khẽ hếch cằm lên, làm ra vẻ rất anh dũng.
“Cho dù đầy người ở đường không biết, thì anh cũng là bạn trai của em. Có gì mà không biểu thị công khai chứ?.”
“Không hề giống nhau, đó là cảm giác thân mật, như thế đi dạo mới thấy vui. Hơn nữa, đây là biểu hiện bình thường của các đôi đang yêu nhau.” Trần Nhược Vũ không thể không coi thường anh: “Bác sĩ Mạnh, ba mối tình trước đây của anh, anh xử lí như nào vậy?”
Mạnh Cổ không nói chuyện, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay của cô.
“Được rồi.” Anh đưa tay ra, nắm lấy tay của cô: “Thế thì để cho em công khai chủ quyền một chút vậy. Người đàn ông này là bạn trai của em.”
Trần Nhược Vũ không chịu: “Không cần đâu, dù sao không có hành động này thì anh vẫn là bạn trai của em.”
Cô không cố ý muốn thay đổi, mỗi người nên dung hòa đối phương, cô hy vọng sẽ để Mạnh Cổ cảm thấy thoải mái. Đi dạo là chuyện vặt, cô không để tâm.
“Này.” Nhưng Mạnh Cổ lại để ý: “Sao em cứ thay đổi liên tục vậy.”
“Đã nói không cần rồi mà.”
“Nắm đi.” Anh kiên trì.
Trần Nhược Vũ bỗng thấy rất vui, để cho anh nắm lấy tay mình. Hai người đi dạo được một lúc, cô buông tay đang nắm lấy tay anh ra, ôm lấy cánh tay của anh.
“Em làm sao vậy?.”
“Em muốn đổi tư thế nắm một chút, như thế này thoải mái hơn.”
Sắc mặt Mạnh Cổ đen sì: “Trần Nhược Vũ, em nhàm chán quá.”
Trần Nhược Vũ cười hì hì, tuyên bố: “Em thích ôm cánh tay anh hơn.”
Cô cười, tạo nên thế tương phản với vẻ mặt nhăn nhó của Mạnh Cổ, cuối cùng anh đành nhấc bước đi, cứ vậy để mặc cho cô ôm cánh tay của anh.
Đi được một lúc, Mạnh Cổ rốt cuộc đành tuyên bố rằng mấy chuyện đi bộ nắm tay như này đối với phái mạnh rất khó khăn, vì thế anh tìm một chiếc ghế băng ngồi xuống.
Xung quanh không có ai, rất im lặng. Đèn đường đã bật, ánh sáng đem lại cảm giác ấm áp lan tỏa xung quanh.
Trần Nhược Vũ ngắm nhìn sườn mặt của Mạnh Cổ, cô nghĩ lúc yêu đương với Thích Dao anh cũng rất thích chụp ảnh chung, cũng thích nắm tay nhau đi dạo. Đàn ông ở tuổi 20 và 30 là hoàn toàn khác nhau.
“Em nhìn gì?.”
“Nhìn bạn trai của em.” Cô bắt chước theo giọng điệu của anh.
Mạnh Cổ cười cười: “Đã hết lo lắng chưa?” Anh cũng đang nói theo giọng điệu của cô.
“Em đang khảo sát.” Cô nhăn nhăn cái mũi: “Bác sĩ Mạnh, em đang suy nghĩ, lúc anh 20 tuổi nhất định sẽ nhiệt tình hơn so với bây giờ nhiều.”
Mạnh Cổ đang cười bỗng ngẩn người ra, anh định nói thì cô đã lên tiếng trước: “Nhưng mà cũng không hẳn, ánh mắt của anh bây giờ có thần hơn trước.”
Anh lại ngẩn ra, cô lại tiếp tục nói: “Có những người đàn ông càng già càng xấu, còn anh càng già càng đẹp, em rất muốn thưởng thức vẻ đẹp này. Nhóc con, cố gắng bảo trì nhan sắc.”
Mạnh Cổ nhìn chằm chặp cô, đầu tiên là bật cười, sau đó cười to: “Trần Nhược Vũ, cách nói khoa trương của em ngày càng uyển chuyển, rất nhịp nhàng.”
Cô nghiêm mặt lại: “Chẳng lẽ em nói sai sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mạnh Cổ ôm cô vào trong lòng: “Trần Nhược Vũ, thật may khi bây giờ em mới xuất hiện.”
Xuất hiện quá sớm, hẳn là anh chẳng yêu thương gì cô.
Trần Nhược Vũ hiểu được ý của anh. Bởi vì cô cũng nghĩ như vậy.
Nếu xuất hiện muộn quá, có lẽ người ở bên cạnh anh lúc này không phải là cô.
“Trần Nhược Vũ, may quá em đã theo đuổi anh.”
“Nhưng anh không đuổi theo.”
“Hiện tại, anh đã đuổi theo rồi đúng không?.”
Trần Nhược Vũ ngẩn ngơ. Chờ một chút, chuyện này cần phải lên tiếng tính toán lại.
“Bác sĩ Mạnh, may là anh đã nhắc nhở em.” Trần Nhược Vũ ngồi thẳng người dậy, làm thông thoáng cổ họng, nói bằng giọng điệu rất chân thành: “ Chuyện là như thế này, em theo đuổi anh, anh cự tuyệt em, đuổi em đi rất thành công. Sau đó, chúng ta trở thành bạn bè. Tiếp đó, anh lại nói muốn làm bạn trai của em. Tuy rằng tạm thời chúng ta xem như đang phát triển tình cảm nhưng đang trong thời kì khảo sát, cho nên, anh đã nói thiếu vấn đề cực kì quan trọng ấy.”
Mạnh Cổ nhìn cô, chớp chớp mắt mấy cái, dường như chưa hiểu được tình hình gì đang xảy ra.
“Bác sĩ Mạnh, anh không có theo đuổi em, anh chỉ đơn phương tuyên bố muốn làm bạn trai của em.”
“Chuyện – gì – thế – này?.”
“Cho nên, hiện tại anh nên theo đuổi em mới phải.”
Sắc mặt Mạnh Cổ đen sì: “Trần Nhược Vũ, em uống say nên nói nhảm đúng không?.”
“Không đùa đâu. Yêu cầu của em rất thấp, không cần phải câu nệ đâu. Em rất muốn anh làm cho em một chuyện, mà nó phải khiến em cảm động, vui vẻ.” Trần Nhược Vũ vội vàng trả lời, ngẫm lại một chút, rồi bổ sung thêm: “Nhưng không cần anh phải động não, em đã giúp anh suy nghĩ xong rồi, chuẩn bị xong rồi, anh sẽ làm được.”
“Thật sao?.” Mạnh Cổ không tin tưởng.p>
“Thật đó.”
“Rất đơn giản, phù hợp với người đàn ông 30 tuổi?”
“Uhm.” Trần Nhược Vũ gật đầu, vẻ mặt mong chờ nhìn anh.
Mạnh Cổ rất lo lắng: “Em nói trước đi, đó là gì.”
“Anh đồng ý trước đi đã.”
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, tỏ rõ vẻ kiên trì của đối phương.
Trong lòng Trần Nhược Vũ bồn chồn không yên, bỗng nhiên thấy mình làm việc theo cảm hứng quá. Như vậy có khiến anh thấy phiền chán không? Trong lòng bứt rứt vô cùng, cô định lên tiếng nhượng bộ thì Mạnh Cổ trả lời: “Được rồi, được rồi. Anh đồng ý, sẽ làm cho em một chuyện khiến em phải cảm động, chuyện khiến em vui vẻ.”
Cảm giác ấm áp đột nhiên dâng lên trong tim Trần Nhược Vũ.
Anh chưa làm gì cả, chỉ là một lời hứa mà thôi.
Trần Nhược Vũ cắn môi, rất muốn cười trộm một cái.
“Em dễ thỏa mãn vậy sao.”
Cô nghe thấy Mạnh Cổ thấp giọng than thở, cô càng muốn cười hơn. Cô lấy trong túi xách ra quyển sổ nhỏ: “Bác sĩ Mạnh, em muốn anh hát cho em.”
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ngay vẻ mặt đen sì của ác bá tiên sinh.
“Trần Nhược Vũ, cái kiểu ca hát như này là phù hợp với đàn ông 30 tuổi lắm sao?.”
Trần Nhược Vũ chớp mắt, có gì không hợp sao?
“Lúc 20 tuổi anh cũng không làm những chuyện như này.”
Hay, quá hay, thế thì bây giờ anh làm vì cô, cô càng muốn nghe anh hát: “Em còn giúp anh chọn ca khúc, lời bài hát cũng viết xong rồi.”
Sắc mặt của ác bá tiên sinh đã hết từ có thể miêu tả.
“Em viết lời bài hát?.” Giọng nói quá nguy hiểm.
Cô gật đầu.
“Trần Nhược Vũ, em thực sự vượt qua cả trí tưởng tượng của anh.” Quả thực muốn anh bắt đầu tức giận rồi.
Anh mất hứng sao?
“Anh đã đồng ý rồi mà.”
“Anh đồng ý làm cho em một chuyện cảm động, không đồng ý sẽ hát cho em nghe.”
Thì ra anh giả vờ nhượng bộ là đã sắp đặt cạm bẫy trước tất cả. Cô đang trong tâm trạng cảm động thì nay bị giáng mạnh xuống một cú, cảm xúc bay biến hết.
“Thế nhưng anh còn chưa biết là sẽ hát bài gì mà.” Cô muốn tranh đấu thêm một lúc.
Có là bài gì anh cũng không bao giờ hát!.” Anh khẳng định.
Vẻ mặt cô ủ rũ, nắm chặt quyển sổ nhỏ trong tay.
Mạnh Cổ trầm mặc một lúc, nói: “Anh sẽ làm chuyện khác cho em.”
Nhưng cô không muốn. Trần Nhược Vũ vẫn rất buồn bã.
“Anh sẽ làm cho em chuyện khác.” Anh hỏi lại cô lần nữa: “Được không?”
Trần Nhược Vũ sợ run cả người, cô có thể nói không được sao? Ca hát mà bị bắt ép cũng chẳng có ý nghĩa gì. Vì chuyện này mà cãi nhau với anh thì hơi vô lí, sẽ khiến người khác chê cười.
“Em mất hứng sao?.”
Cô mất hứng chứ, nhưng vẫn lắc đầu. Cô bỏ chiếc sổ nhỏ và đem laptop cho vào trong túi. Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mạnh Cổ, anh cũng nhìn cô, hai người rất chăm chú nhìn nhau.
Trần Nhược Vũ nghĩ, có lẽ anh sẽ thấy cô bắt anh ca hát và việc bạn gái trước kia bắt anh sửa hình nền di động, để ảnh sticker vào trong ví tiền đều như nhau.
Không khí đang vui bỗng bị cô phá hỏng hết.
Trong lòng cô càng không thoải mái.
Cô thật là khờ. Hoặc không, cô chẳng có cá tính gì cả.
Mạnh Cổ đưa tay, cầm lấy tay cô: “Anh không thích ca hát.” Anh giải thích.
Cô gật đầu, cười nói “Không sao đâu” với anh. Cô phát hiện ra, mình hơi ích kỉ thì phải, cô đành lên tiếng giải thích: “Hôm nay lúc em đứng ở cổng bệnh viện chờ anh, đột nhiên em nghĩ tới bài hát đó, em lẩm nhẩm hát lại. Sau đó vừa hát vừa chờ anh, em cảm thấy lời bài hát này rất thích hợp trong tình huống này của em, cho nên …”
Cho nên cô muốn anh hát cho cô nghe, vì thế nên cô mới đưa ra lời đề nghị này.
Cô thật là khờ.
Cho dù anh có hát cũng không có nghĩa anh yêu cô nhiều hơn một chút, cho dù anh không hát cũng không có nghĩa anh yêu cô ít đi một chút. Đúng là tự mình đa tình, cho dù cô không nắm lấy tay anh, thì anh vẫn là bạn trai của cô.
Lúc hai người trở về xe, Mạnh Cổ yên lặng nắm lấy tay cô.
Lúc ngồi trên xe trở về, Mạnh Cổ đang lái xe, Trần Nhược Vũ ngắm nhìn sườn mặt của anh, cảm giác độ ấm trên tay của anh vẫn lưu lại trong lòng bàn tay của cô. Cô bỗng nhiên bật cười: “Bác sĩ Mạnh, em nói với anh nhé, bài hát đó tên là ‘Anh Muốn Gặp Gỡ Trần Nhược Vũ’. Em phải vắt kiệt tài văn chương suốt đời của em để tạo nên một tác phẩm vĩ đại như vậy, để nó không bị chôn cất trong yên lặng, em sẽ hát cho anh nghe, sau đó anh khen em cũng chưa muộn.”
Mạnh Cổ bị cô chọc cho bật cười, gật đầu đồng ý.
Trần Nhược Vũ bắt đầu hát.
“Nếu không vì yêu anh, em sao có thể ở đây chờ anh.
Đợi nửa ngày không thấy anh, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.
Nếu không vì yêu anh, sao em có thể tan làm đã chạy vội tới đón anh.
Dòng xe trên đường đang chen chúc nhau, nhớ anh, nhớ anh, muốn gặp anh.
Yêu là giày vò, là lỗi lầm, là tức giận.
Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”
Cô hát, sau đó nghĩ tới việc cả hai đều tới nơi làm việc của đối phương chờ nhau, tâm tình bỗng nhiên tốt lên rất nhiều.
Tình yêu, thực sự làm cho cô đau buồn cũng khiến cô ngọt ngào.
Phía trước là đèn đỏ, Mạnh Cổ dừng xe. Trần Nhược Vũ rung đùi đắc ý tiếp tục hát:
“Yêu là giày vò, là đau khổ, là tức giận.
Anh lái xe đừng vội, trong lòng nhớ đến anh.”
Mạnh Cổ bỗng nhiên nhoài người sang chỗ cô, đặt nụ hôn lướt nhẹ lên cánh môi của cô. Con ngươi của anh đen láy, sâu thẳm, cuốn hút đến mê người, anh nói: “Trần Nhược Vũ, anh thực sự rất, rất, rất thích em!”
Chương 55: Anh chịu không nổi thì phải làm sao bây giờ
Cô biết, anh nói là sự thực.
Một người có yêu mình hay không, chỉ cần cảm nhận được sẽ thấy.
Cô cảm nhận được.
Xe đi thẳng một đường tới nhà cô, thế nhưng cả hai vẫn chưa chịu xuống xe. Những lời nói không có dinh dưỡng cũng chẳng quan tâm nữa, cả hai im lặng ngồi trong xe.
Cuối cùng, cô ngáp một cái, buồn ngủ rồi. Mạnh Cổ mới bảo cô lên nhà đi ngủ.
Thế nhưng cô đi đến cổng chính, anh lại đuổi theo, nói muốn đưa cô lên nhà. Hai kẻ ngốc nắm tay nhau đi thang máy đến nhà cô, cô nghĩ đến cảnh tượng này lại bật cười.
“Em vào nhà đây.” Cô nói.
Mạnh Cổ gật đầu.
“Hôm nay Tư Tư không về nhà, em ở nhà một mình.” Cô nói, thấy biểu cảm của Mạnh Cổ, thấy mình đã lỡ lời, nhanh chóng sửa lại: “Em không có ý gì khác đâu, ý em nói cô ấy không về, em ở nhà một mình.”
Trần Nhược Vũ mặt đỏ lựng cả lên, Mạnh Cổ đứng cười haha.
“Em vào đây.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, đáng ghét quá, người này chẳng đáng yêu gì cả.
Cô đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, anh ở bên cạnh nhìn chăm chú. Cô tìm nửa ngày không thấy đâu, bèn bực mình.
Cô đưa túi xách cho anh cầm, nhét cả hai tay vào tìm.
“Làm sao vậy?.”
“Em không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?.”
“Đừng nóng, cứ từ từ tìm.” Anh trấn an cô, giúp cô thử tìm chìa khóa trong túi, bên trong là một đống đồ linh tinh nhưng quả thật không có chìa khóa.
“Em nghĩ lại xem, em để ở chỗ nào? Vừa rồi đi ra ngoài có để quên ở đâu không? Lúc ăn cơm? Hay ở công ty.”
“A, hỏng rồi.” Trần Nhược Vũ rốt cuộc nhớ ra điều gì đó: “Hôm nay bạn em hỏi mượn bấm móng tay, em móc chìa khóa vào đó. Cô ấy dùng xong đặt trên bàn cho em, em quên nhét vào túi rồi.”
“Sơ ý quá.” Mạnh Cổ nhíu mày: “Chìa khóa nhà sao có thể để linh tinh được.”
Trần Nhược Vũ cúi thấp đầu, giọng lí nhí giải thích: “Bình thường em rất chú ý mà.” Chỉ có điều tinh thần hôm nay không được tập trung mà thôi.
“Đi thôi.” Mạnh Cổ không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, kéo tay cô đi xuống dưới nhà.
“Muộn thế này rồi, không vào trong công ty được đâu.” Trần Nhược Vũ trong lòng có chút hoảng sợ, làm thế nào bây giờ? Cũng không thể gọi thợ khóa đến được, rất lãng phí tiền.
“À, em gọi điện thoại cho Lam Lam, ngủ nhờ nhà cô ấy một đêm.”
Mạnh Cổ đi phía trước, quay đầu lại: “Em thử gọi xem, cá với em là Doãn Tắc nghe máy.”
Trần Nhược Vũ bĩu môi: “Để anh ấy nghe máy cũng không sao, em không có nhà để về thật mà. Huống hồ em là bạn thân của Lam Lam, anh ấy sẽ thấy ngại mà phải đối xử lễ độ với em.”
“Thế nhưng tên đó không biết xấu hổ là gì đâu, rất vô lễ đối với anh.” Mạnh Cổ giảng đạo: “Bằng từng ấy năm quan hệ bạn bè thân thiết, tên đó tuyệt đối sẽ trả thù lên người anh.”
“Đàn ông con trai, sợ cái gì chứ!” Trần Nhược Vũ tung chiêu ‘chọc gậy bánh xe’: “Bác sĩ Mạnh, em có lòng tin đối với anh, em cá là anh sẽ thắng.”
“Anh để em quấy rầy Cao Ngữ Lam, sau đó Doãn Tắc sẽ tìm anh tính sổ, thà rằng anh để em tới nhà anh, cho bớt gây ra họa.” Mạnh Cổ trong tay còn đang cầm túi xách của Trần Nhược Vũ, anh mở cửa xe cho cô.
“Hả?” Trần Nhược Vũ ngẩn người.
Đến nhà anh?
Qua đêm?
Cô nam quả nữ!
“Trần Nhược Vũ, trong đầu em đang chứa cái gì vậy?”
“Làm sao vậy?.”
“Trên mặt em viết 4 chữ to đùng: “NGỦ CHUNG MỘT GIƯỜNG.”
“Em đâu có.” Trần Nhược Vũ cuống hết cả lên: “Em không có!” Cô không nghĩ như vậy. Tuyệt đối không có! Khẳng định không có!
Sau đó, cô thấy được vẻ mặt tươi cười của Mạnh Cổ, mới biết mình đang bị trêu đùa!
Tên đàn ông xấu xa này, rất không đáng yêu!
Cô mím chặt môi, vô cùng chán nản chui vào trong xe của anh. Cho dù thế nào thì kết cục đã định sẵn, dù sao anh cũng đưa cô về nhà, cho nên khi lên xe, những đề tài liên quan đến việc riêng tư như này, hạn chế đưa ra thảo luận là tốt nhất. Mạnh Cổ cười cười, lái xe rời khỏi khu nhà của cô, sau đó quẳng chiếc túi của cô ra ghế sau, bắt đầu bon bon trên đường.
“Tới nhà của anh, có phòng khách cho em mà.”
“Phòng nhiều, giường nhiều không có nghĩa là an toàn.” Cô cố ý xỏ xiên anh.
Mạnh Cổ nhìn biểu cảm của cô mà chọc cho anh cười nắc nẻ, hỏi lại: “Trần Nhược Vũ, anh đã nói qua với em chưa, anh là một người đàn ông trinh tiết?.” “Ý là anh vẫn còn trong trắng?.” Quá coi thường anh luôn. Đánh chết cô cũng không tin.
“Ý anh là anh không muốn kiểu quan hệ nam nữ vớ vẩn, không có hứng với tình một đêm.”
“Uhm.” Cô thở dài, không muốn nói đến vấn đề như này.
Sau đó, Trần Nhược Vũ bày ra vẻ mặt chán ghét vô cùng.
Mạnh Cổ lại bị chọc cho cười phá lên, anh không nhịn nổi, đưa tay xoa mặt cô: “Nếu từ ‘trong trắng’ này không đủ cho em yên tâm vậy thì anh dùng từ ‘trung trinh’, thế nào?”
“Ý anh là nếu anh bị cưỡng hiếp thì anh sẽ ra sức chống cự để bảo vệ sự trong sạch của mình?” Lần này đến lượt hai mắt Trần Nhược Vũ sáng lên như đèn pha ô tô của anh: “Anh đã từng gặp chuyện như vậy sao?.”
Anh hoàn toàn coi thường câu hỏi này của cô, nói: “Anh là một người có tự chủ hay nói cách khác, anh có thể quay mặt lại với bất kì sự hấp dẫn nào.”
“Cái gì? Hấp dẫn? Ý là em là kẻ hấp dẫn anh hay là sự quyến rũ của một người con gái?” Mặc dù đối với chính bản thân của mình, Trần Nhược Vũ không nghĩ mình hấp dẫn đến nhường đấy, nếu như anh ăn nói khoa trương đến vậy, cô cũng nên xác định lại một chút.
“Là ý anh nói, chúng ta mới bước đầu phát triển. Chưa tiến xa tới bước đấy, cho nên anh sẽ không xuống tay với em.”
“Uhm.” Thực sự anh chẳng đáng yêu chút nào. Những lúc như này còn rèn luyện cái kiểu ăn nói khoa trương đến thế. Nói đúng hơn, anh đang hấp dẫn cô mới đúng.
“Mà sao em lại có phản ứng như này? Là không hài lòng với anh, hay không hài lòng anh không có hứng với tình một đêm với em? Chưa phát triển đến mức đột phá như thế? Hay là vì anh chưa khen em xinh đẹp như hoa, dáng người em rất nóng bỏng. Đúng vậy không?”
“Hừ.” Trần Nhược Vũ quay đầu sang chỗ khác, anh biết rõ nguyên nhân vì sao vậy mà còn đùa bỡn cô.
Mạnh Cổ vừa lái xe vừa nói: “Mấy người con gái các em thật kì lạ! Lúc nói dối thì cũng không vui, nói thật thì lại tức giận.”
“Đàn ông các anh mới kì lạ. Lúc nên nói dối thì không nói dối, lúc không nên nói dối thì lại nói dối.”
“Có lẽ bởi vì đàn ông đôi khi không khống chế được tư duy, chỉ sống thật với bản năng.”
“A?” Anh lại bắt đầu nói đến vấn đề sắc dục rồi sao? Trần Nhược Vũ cảm nhận được mặt mình bắt đầu nóng lên, mấy câu nói rất là sâu sắc. Cô có nên ra điều cảnh cáo anh một chút hay không để cho anh nên nói chuyện có khuôn phép hơn. Liệu có thích hợp không nhỉ?
“Đúng rồi, quay đầu lại đây, anh dạy cho em cách nhận biết các bộ phận trên cơ thể con người.” Mạnh Cổ càng nói khiến sắc mặt Trần Nhược Vũ càng đỏ hơn, cô còn chưa đề cập đến vấn đề nhạy cảm này mà. Nhưng anh lại rất hào hứng với đề tài này, càng lúc càng tỏ ra hào hứng thêm.
“Nếu đúng là em gặp phải tên lưu manh, em có biết nên đánh chỗ nào để cho hắn ngã xuống mà không chết không?”
“Hả?.” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, sao đột nhiên lại chuyển sang đánh tên lưu manh?
Mạnh Cổ liếc nhìn cô một cái: “Ngạc nhiên gì chứ? Con gái ở bên ngoài sẽ rất dễ gặp nguy hiểm, nếu biết bảo vệ mình thì sẽ tốt hơn. Chẳng lẽ em nghĩ đến lúc đó em gọi điện cho anh thì năm giây sau anh rơi từ trên trời xuống luôn được chắc?”
Cô đương nhiên đâu có ngu đến thế: “Hét lên, kêu cứu đều nhanh hơn so với việc gọi điện thoại cho anh.”
“Cho nên muốn dạy em một chút. Em phản ứng chậm chạp, gặp chuyện mà không có anh ở bên cạnh thì phải làm sao?” Anh bắt đầu lên mặt giảng bài, cũng bắt đầu nói rằng bệnh viện của anh thường có những ca cấp cứu là bệnh nhân nữ bị đánh đến trọng thương ngay ở trên đường.
Chuyện này cũng rất dễ xảy ra, Trần Nhược Vũ chăm chú lắng nghe. Anh quan tâm tới cô, cô cảm thấy rất vui, khóe miệng Trần Nhược Vũ khẽ cong lên.
Hai người bình an vô sự đến nhà của Mạnh Cổ.
Trên đường, Trần Nhược Vũ còn muốn ghé vào cửa hàng mua quần áo ngủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân nhưng vì quá muộn, siêu thị và các cửa hàng tạp hóa đều đóng cửa hết. Các cửa hàng 24/24 thì chỉ bán đồ dùng vệ sinh cá nhân, bàn chải đánh răng, khăn mặt và những thứ linh tinh khác. Mạnh Cổ nói, trong nhà anh có những thứ này mới toanh, không cần phải dừng xe để mua.
Kết quả, Trần Nhược Vũ tay không bắt giặc, đi theo ác bá tiên sinh vào hang ổ của anh.
Có chút ngại, có chút không được tự nhiên.
Chỗ này sờ một chút, chỗ kia nhìn một ít. Tò mò và phấn khích đan xen trong dòng cảm xúc của cô.
“Em rất muốn quan sát phòng này sao?” Mạnh Cổ đứng trước cửa một căn phòng, vẻ mặt mờ ám nói với cô.
“Thèm vào, em không muốn.” Mặt cô đỏ bừng quay sang chỗ khác, sau đó đi vào một căn phòng khác: “Đồ lưu manh. Khuya rồi, em muốn đi ngủ.”
Từ cuối cùng cô nén lại trong cổ họng, vừa nói vừa chạy thì đã phát hiện mình chui vào phòng ngủ của Mạnh Cổ từ lúc nào.
“Em muốn ngủ ở đây sao?.” Giọng Mạnh Cổ trầm xuống, lại còn cười cười nữa. Sau đó, kéo cô vào trong lòng: “Trần Nhược Vũ, em cởi mở như vậy lại còn nhiệt tình nữa. Lỡ may, anh không chịu nổi thì phải làm sao bây giờ?”
Mặt cô đỏ rực như hòn than, lại bị anh bỡn cợt. Tên đàn ông xấu xa! Tên đàn ông đáng chết! Rất đáng ghét!
“Uhm? Em nói đi, anh nên làm gì bây giờ?” Mạnh Cổ kéo dài giọng ra, dùng giọng điệu gợi cảm trầm thấp nhất để nói. Mỗi câu nói đều chứa đầy ẩn ý, hàm súc vô cùng, xem đi, cực kì đáng ghét.
Trần Nhược Vũ nghẹn cả họng, sau đó phản đòn, đánh vào tay anh: “Bây giờ là thời điểm chứng minh sự trong trắng và trung trinh của anh! Bác sĩ Mạnh, trăm ngàn lần anh nên bảo vệ nó.”
“Vậy hai từ kia có ý nghĩa là gì nhỉ?” Ác bá tiên sinh làm nũng. Xong rồi, xong rồi. Trần Nhược Vũ hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, hai từ kia ư, cô nghĩ không ra. Nhưng cơ thể có phản ứng kì lạ thì cô biết rất rõ.
Cần phải tỉnh táo lại!
“Anh, anh lại trêu em. Em sẽ, em sẽ, rất tức giận.” Lắp bắp mãi mới nói tròn được một câu. Đổi lại, Mạnh Cổ cười ha ha.
Cười cái gì mà cười? Anh thực sự, một chút, một chút cũng không đáng yêu.
Trần Nhược Vũ nghiêm mặt lại, rất muốn cắn anh một cái.
Mạnh Cổ thỏa mãn xong, đợi đến khi lương tâm trỗi dậy mới chịu thả cô ra. Anh đưa cho cô một chiếc áo thun dài tay của anh, và một chiếc quần vải ngắn đến đầu gối, để cho cô làm quần áo ngủ. Rồi đưa cô bàn chải và khăn mặt mới, để cô vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Trần Nhược Vũ mang theo gương mặt đỏ đi tới phòng khách, thấy anh đưa chăn gối mới, ga trải giường mới. Sau đó anh dẫn tới toilet, dạy cô cách sử dụng nước ấm, đồ dùng thì nên đặt ở đâu, rồi anh ra ngoài.
Trần Nhược Vũ khóa kĩ cửa, một mình ở trong toilet bình tĩnh lại. Cô đứng ở trước gương, ngắm nhìn gương mặt mình, nguyên cả khuôn mặt hồng hào vô cùng. Hai mắt tỏa sáng, đích thực là một người con gái đang hạnh phúc.
Cô nhìn mình trước gương, tự nói với bản thân: “Trần Nhược Vũ, cố lên.”
Cành hoa đào cũng có thể phát triển và nở hoa.
Cô rất vui vẻ.
Mở vòi nước ấm. Trần Nhược Vũ bắt đầu cởi quần áo lót và giặt sạch, để ngày mai có thể mặc lại.
Giặt sạch sẽ xong, cô bắt đầu tắm. Lúc đang xoa xà phòng lên người, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên. Tóc gáy Trần Nhược Vũ dựng hết cả lên, không thể nào, muộn như vậy rồi, còn ai tới tìm ư?
Trần Nhược Vũ hoảng loạn vô cùng, không dám ló mặt ra ngoài, đứng áp tai ở cửa nghe ngóng động tĩnh.
Cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ đi ra mở cửa, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, đó là tiếng của mẹ anh. Trần Nhược Vũ nghe mẹ anh nói cha và mẹ anh mới đi hội họp bạn bè vừa mới về. Có người bạn tặng một hộp trứng gà lớn, nhà cha mẹ anh thì còn nhiều nên định đưa cho Mạnh Cổ, vừa hay đi ngang qua nhà anh, nên liền lên đưa luôn.
Mạnh Cổ trả lời vài câu, mẹ Mạnh còn nói, cha anh còn đang chờ dưới nhà, bà phải đi luôn.
Trần Nhược Vũ ở trong toilet hai tay lạy lộc, cầu mong mẹ anh mau chóng rời đi.
Thế nhưng mẹ Mạnh lại nói: “Mẹ muốn đi toilet.” Nghe giọng nói, hình như mẹ anh đang đi về hướng toilet.
Trần Nhược Vũ trợn ngược cả hai mắt, đáng sợ quá!
Đừng nhé!
Cô bây giờ toàn thân là bọt xà phòng, còn không mặc quần áo! Sao cô có thể gặp người khác được chứ?!
Bước đi mỗi lúc một gần, gần hơn nữa, Trần Nhược Vũ gấp gáp xoay người chạy, rất muốn bị ngã cho đến xây xẩm mặt mày đi, không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, cầu mong may mắn sẽ đến với cô. Làm sao bây giờ?
Chương 56: Màn tỏ tình kinh điển của Mông Lạnh
Trần Nhược Vũ đực mặt đứng ở trước cửa, không hề biết rằng cô đã khóa ở bên trong thì ở ngoài sẽ không mở được. Dù sao, phản ứng đầu tiên của Trần Nhược Vũ là định giả chết ở bên trong, sau đó để mọi việc cho Mạnh Cổ ở ngoài tự giải quyết.
Thế nhưng, cô đã quên mất phong cách ‘ tự giải quyết ‘ của ác bá tiên sinh ghê rợn đến thế nào.
Tiếng bước chân của mẹ Mạnh đến gần toilet hơn, Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng Mạnh Cổ vọng tới: “ Mẹ, mẹ dùng toilet ở trong phòng con đi.”
“ Sao vậy?.”
“ Trần Nhược Vũ đang tắm ở bên trong.”
Trần Nhược Vũ hoảng sợ tới mức đập đầu vào ván cửa. Ác bá tiên sinh nhà cô có cần phải thẳng thắn đến nhường này không!
Thà rằng nói cô ở trong toilet cũng đừng nên nói cô đang ở trong đấy tắm chứ!
Mẹ ơi! Hình tượng của cô!
Trần Nhược Vũ rất muốn hét lớn tiếng để giải thích: “ Bác à, cháu và bác sĩ Mạnh không phải kiểu quan hệ như vậy đâu. Cháu chỉ đơn thuần là đi tắm thôi, không phải kiểu tắm rửa đấy đâu.”
Nhưng cô biết, nếu cố tình giải thích thì chỉ thêm giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
Nhưng cô rất muốn giải thích!
Trần Nhược Vũ bị vùi dập bởi sự thật quá tàn khốc, mẹ Mạnh và Mạnh Cổ nói gì đó cô cũng chẳng còn tâm trí nào để nghe ngóng.
Một lát sau, tiếng cửa đóng truyền từ bên ngoài vào, sau đó là tiếng bước chân đi tới toilet, rồi tiếng gõ cửa, là giọng nói của Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ, em vẫn ổn chứ? Mẹ anh đi rồi, em tắm nhanh lên, còn đi ngủ sớm.”
Tuy rằng biết rõ anh không nhìn thấy, nhưng cô vẫn đáp lại anh bằng cái bĩu môi. Quá đáng ghét, sao có thể nói cô đang tắm được chứ.
Còn hỏi cô có sao không? Hoàn toàn có vấn đề luôn!
“ Nói chuyện đi.” Bên ngoài, Mạnh Cổ tiếp tục lên tiếng.
Trần Nhược Vũ “ uhm’’ một tiếng cho có lệ. Sau đó cô nghe được tiếng cười của Mạnh Cổ.
Đồ xấu xa, chỉ biết chê cười cô.
Trần Nhược Vũ mềm oặt như chiếc bánh quy ỉu, tắm rửa xong, vẻ mặt tối đen lại đi ra khỏi toilet.
Mạnh Cổ nghe thấy động tĩnh đi từ phòng khách vào, lấy khăn bông lau tóc cho cô. Trần Nhược Vũ hệt như con cún con đang được xoa đầu, than thở: “ Mẹ anh nói gì vậy?.”
“ Không nói gì cả. Nếu không phải cha anh đang chờ dưới nhà, mẹ anh còn muốn ở trong này dọa em một trận.”
“ Ngàn vạn lần xin bác ấy đừng chờ em.”
“ Anh nói với bà là để lần sau đi. Chờ cho gan của em to hơn một chút, để em đỡ phải cộc đầu vào cánh cửa đến choáng váng cả đầu óc.”
“ Em không nhát gan như vậy đâu.” Tuy rằng đúng là cô bị cộc đầu vào cửa đến choáng cả người, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận.
“Vậy mẹ anh cũng biết quan hệ của chúng ta?.” Cô hỏi.
“ Đương nhiên. Nhà anh chưa bao giờ có con gái tới một mình. Huống chi là còn tắm rửa, ngủ qua đêm.”
“ Vậy anh có giải thích với bác là vì sao em tắm rửa ở nhà anh không?.”
“Giải thích như nào chứ? Anh để bạn gái anh ngủ ở đây sao phải giải thích, càng giải thích mẹ anh càng thấy kì lạ hơn.”
Trần Nhược Vũ đỏ ửng cả mặt, nhỏ giọng hỏi: “ Mẹ anh có nghĩ chúng ta có kiểu quan hệ ấy ấy không?.”
“ Là loại quan hệ nào?.” Anh cười xấu xa.
Cô kéo khăn lau tóc xuống, trừng mắt nhìn anh, sau đó giằng lấy khăn đi vào trong phòng.
“ Này, em sấy khô tóc mới được ngủ.” Mạnh Cổ cầm máy sấy chạy theo đít cô. Trần Nhược Vũ bị ấn ngồi ở trên giường, tiếng máy sáy ‘ rì rì ‘ vang lên bên tai. Mạnh Cổ đang giúp cô sấy tóc, vừa sấy vừa chê bai tóc cô quá dài, sấy rất tốn sức, cô bảo để cô tự sấy.
Trần Nhược Vũ vừa sấy tốc vừa hỏi: “ Bác sĩ Mạnh, liệu mẹ anh có nói chuyện này với cha anh không?.”
“ Chắc là có.”
“ Vậy hai người có chạy lên đây phản đối không?.”
“ Đương nhiên là không. Nếu muốn phản đối, hai người họ sẽ tìm lúc khác.”
“ Vậy …” Trần Nhược Vũ rất muốn hỏi hai người thực sự sẽ phản đối chuyện này chứ. Bởi gia đình cô và nhà anh hơi khác nhau, cho nên cả hai bên có gặp mặt chưa chắc đã thành đôi.
“ Nếu là cha mẹ em, khẳng định hai người ấy sẽ xông lên ngay.”
“ Vậy em cảm thấy tiếc khi cha mẹ anh không có động lực làm chuyện ấy? Nếu vậy anh sẽ gọi điện thoại cho họ lên đây ngồi chơi.”
“ Này.” Anh chỉ biết đùa bỡn cô, cô đấm cho anh một cú.
Nắm đấm chưa kịp trúng người anh thì đã bị anh hôn. Nhịp tim Trần Nhược Vũ bắt đầu đập nhanh hơn, sau đó cô nghe thấy tiếng Mạnh Cổ: “ Trần Nhược Vũ, hôm nay em nói yêu cầu của em với anh. Còn anh thì chưa nói yêu cầu của anh đối với em.”
“ Anh còn có yêu cầu với em sao? Em tốt đến thế còn gì nữa!” Trần Nhược Vũ trừng mắt với anh.
Mạnh Cổ cười haha, đụng đầu mình vào đầu cô một cái: “ Trần Nhược Vũ, anh phát hiện nếu như mình không nhớ đến em, không nhớ đến nụ cười của em thì những lúc như vậy anh cảm thấy tâm trạng rất tệ.”
“ Tâm trạng của em bây giờ rất tệ, như sét đánh ngang tai đây.!
Mạnh Cổ nói tiếp: “ Anh muốn hỏi em một câu.”
“ Là câu gì?.”
Anh nhìn vào mắt cô một lúc lâu, sau đó nói: “ Trần Nhược Vũ, anh từng có ba người bạn gái. Cũng từng có tình cảm rất sâu đậm, thậm chí anh còn nghĩ tới việc sẽ kết hôn, hiện tại người ấy đã quay về tìm anh. Trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, anh thấy rằng trong chuyện tình cảm anh rất thất bại.
Anh đẹp trai, nghề nghiệp sáng lạn, có rất nhiều con gái thích anh, trước đây có không ít người theo đuổi, khẳng định một điều rằng sau này cũng sẽ có người theo đuổi. Yêu cầu của anh rất cao, tính hay soi mói, cũng rất ích kỉ. Công việc của anh bận rộn, có lẽ về sau còn bận hơn nữa.
Gia đình anh rất trong mong về anh, có kì vọng rất cao, anh đối với chính bản thân cũng có yêu cầu cao. Công việc của anh áp lực rất lớn, anh hoàn toàn không thể khiến nó không ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân. Anh không có thời gian chăm sóc bạn gái thường xuyên, anh không lãng mạn, nói chuyện thì khó nghe, tính tình thì cực xấu, anh rất bá đạo, thích người khác phải nghe lời anh. Trần Nhược Vũ, anh là vậy đấy, em có dám yêu anh không?.”
Dám không? Không dám cũng yêu rồi mà.
Bây giờ hỏi không thấy muộn sao?
Trần Nhược Vũ chăm chú nhìn anh. Anh nói xong, toàn thân không hề nhúc nhích, cũng nhìn cô rất chăm chú. Cô biết, anh đang đợi câu trả lời của cô. Trần Nhược Vũ híp mắt lại, cô nghĩ nên trả lời bằng một câu nói phải thật đặc biệt, vô cùng cảm động đầy khí phách để cho anh cả đời này cũng không thể quên được.
Thế nhưng, nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng nghĩ ra được câu nào.
Vì thế, cô đưa tay ôm lấy anh.
Ôm thắt lưng của anh, đầu đặt ở bả vai anh, kề sát với đầu của anh.
Mạnh Cổ rất sửng sốt, sau đó anh cũng đưa tay lên ôm cô, rất chặt, đem cô ghì sát vào trong lồng ngực của mình.
“ Bác sĩ Mạnh, anh đã rất tốt với em rồi. Anh nhận ra khuyết điểm của mình ở đâu, sau này cũng có thể sửa. Đừng nghĩ rằng vì em là bạn gái của anh nên anh được đằng chân lâng đằng đầu được đâu. Em cũng có suy nghĩ riêng của mình. Còn nữa, biết ưu điểm của mình là gì thì phải phát huy nhiệt tình vào, mỗi ngày phải bày ra bộ mặt đẹp trai ngời ngời cho em ngắm, còn phải thường xuyên cười nói với em, phải đối với em thật dịu dàng.”
Ừm, cô ngừng lại một chút, nghĩ thêm xem nên nói gì, cô còn muốn nói nữa. Nhất thời không nghĩ ra, vì thế Trần Nhược Vũ bèn đưa ra tổng kết: “ Tóm lại, anh phải đối xử tốt với em một chút, bằng không, anh sẽ chẳng đi đâu tìm được cô bạn gái đối với anh tốt như em đâu.”
“ Trần Nhược Vũ, em đang nói linh tinh cái gì thế.” Mạnh Cổ khẽ đẩy nhẹ người cô ra, trừng mắt nhìn cô: “ Rốt cuộc em có tìm thấy trọng điểm trong câu nói của anh không.”
Cô đang nói vào trọng điểm mà, không đúng chỗ nào chứ? Bảo anh phải đối xử tốt với cô, mà cô cũng sẽ đối xử tốt với anh, trọng điểm quá rõ ràng rồi còn gì.
Hai người đọ mắt với nhau một lúc, cuối cùng người đầu hàng trước là Mạnh Cổ: “ Thôi, bỏ đi bỏ đi. Đầu óc em có vấn đề, nói với em chỉ lãng phí tình cảm.” Anh nhét cô vào trong chăn: “ Em đi ngủ đi.”
Thế nhưng, Trần Nhược Vũ vẫn còn có chuyện cần nói.
“ Bác sĩ Mạnh, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức hẹn hò. Mới có hẹn nhau một ngày mà đã hồn bay phách tán, bốn bề dậy sóng rồi.”
“ Em suy nghĩ nhiều quá.”
Cô đúng là suy nghĩ nhiều, sau đó nghĩ tới trọng điểm nào đó: “ Bác sĩ Mạnh, toilet anh đừng vào, anh dùng toilet ở phòng anh đi.”
“ Mới đó mà đã khẳng định chủ quyền rồi sao?.”
“ Tóm lại anh đừng vào đó.”
Bảo anh đừng vào anh càng phải vào đó. Sau đó anh nói: “ Đồ lót của em phơi ở đó không có gió, anh đem ra ban công phơi cho em.”
Trần Nhược Vũ mặt đỏ như gấc, anh nói xong liền cất bước, nói là hành động luôn.
Bởi vì cô mệt cho nên lười phê bình anh. Cô nhắm mắt lại, nghĩ tới đang ở trong một căn phòng xa lạ cô sẽ không ngủ được. Nhưng khi nghe thấy Mạnh Cổ nói ‘ chúc ngủ ngon’ sau đó anh đặt một nụ hôn vô cùng dịu dàng khiến cô cảm thấy rất thoải mái, sau đó cô liền dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Trần Nhược Vũ ngủ thẳng đến sáng.
Trần Nhược Vũ tỉnh giấc bởi vì Mạnh Cổ đánh thức. Mở mắt đã nhìn thấy Mạnh Cổ đứng cạnh giường của cô, anh nói, anh đã đến giờ đi làm, bảo cô vệ sinh cá nhân rồi đi làm, đừng để bị muộn. Sau đó, anh đưa chùm chìa khóa nói đây là chìa khóa nhà anh. Bảo cô khi nào ra ngoài nhớ khóa cửa lại.
“ Uhm.” Cô nhìn chùm chìa khóa đến ngây người.
“ Tỉnh ngủ chưa?.” Anh véo má cô.
Cô cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Anh lại dặn: “ Không được làm mất chìa khóa nhà anh, nhớ cất cho kĩ.”
“ Uhm.” Sáng sớm đã phê bình cô. Anh còn lợi hại hơn cả mẹ cô.
“ Chụt.” Anh hôn một cái rõ kêu lên mặt cô. Sau đó đi làm.
Trần Nhược Vũ nghe thấy tiếng đóng cửa mà ngây ngô đến nửa ngày chưa tỉnh. Nhìn đồng hồ, còn chưa đến 7h30. Cô ngồi một lúc để tỉnh táo hơn. Đúng rồi, ác bá tiên sinh nhà cô đi làm rất sớm.
Thế nhưng, không phải các nhân vật nam nữ chính mỗi khi thức dậy đều rất lưu luyến lẫn nhau, ôm nhau rồi nói những lời mật ngọt sao, lúc đó còn không nỡ rời nhau nữa ấy?
“ Hì.” Trần Nhược Vũ ngã xuống giường, dùng chăn che mặt lại.
Được rồi, dù sao tối hôm qua hai người cũng không xảy ra chuyện gì buồn nôn cả. Ví dụ như bắt hai kẻ thông dâm cũng không xảy ra, anh nói lời từ biệt với cô cũng chẳng lãng mạn, phơi đồ lót cho cô không thể cho là lãng mạn được. Tóm lại là không lãng mạn.
Cho nên, hai người không phải cặp đôi yêu nhau bình thường. Trần Nhược Vũ chậm chạp rời giường.
Ngày thứ hai sau khi chính thức yêu nhau, thực sự không có màn mở màn lãng mạn.
Chương 57: Quyết định gây shock
Trần Nhược Vũ tới công ty, tìm chìa khóa của cô rồi xỏ chiếc chìa khóa của Mạnh Cổ thành một chùm, nhìn thấy chiếc chìa khóa nhà của anh cô lại mỉm cười, trong lòng có cảm giác ngọt ngào không nói nên lời.
Đây là lần đầu tiên cô cẩm chìa khóa của một người đàn ông độc thân.
Đến giữa trưa, thân là bạn gái đương nhiệm của anh, Trần Nhược Vũ nghĩ mình nên làm một chuyện gì đó. Đúng rồi, nên quan tâm đến vấn đề ăn uống của anh.
Cô gởi tin nhắn cho anh, hỏi anh đã ăn sáng chưa? Bữa trưa đã ăn chưa?
Nhưng Mạnh Cổ không nhắn tin lại.
Trần Nhược Vũ cũng không lấy làm bực mình, cô cứ xử lí theo như mọi ngày. Giữa trưa cùng đồng nghiệp đi ăn cơm, sau đó về qua nhà thay quần áo rồi buổi chiều quay trở lại chỗ làm.
Bỗng nhiên nhận được điện thoại của Lương Tư Tư, cô ấy nói rẳng hôm nay sẽ về nhà, hẹn Trần Nhược Vũ cùng nhau ăn tối, Tư Tư mời, nói quán ăn xong Tư Tư còn nói rằng có chuyện quan trọng cần tuyên bố.
Trần Nhược Vũ hiểu rằng đã có chuyện xảy ra, vội vàng đồng ý.
Vừa cúp điện thoại của Lương Tư Tư thì ác bá tiên sinh nhà cô gọi điện tới. Trong điện thoại anh nói, hôm nay có ca phẫu thuật, bây giờ anh mới có thời gian rảnh rỗi. Anh hỏi cô: “ Anh ăn sáng ở căn tin của bệnh viên, cơm trưa ăn ở căn tin của bệnh viện. Em nói xem, tối nay thì anh nên ăn ở đâu?.”
Người này thật là, rõ là muốn hẹn cô ăn cơm, còn bày đặt muốn cô mở giọng hẹn anh trước. Nhưng hôm nay thì cô không thể hẹn anh ăn cơm được rồi.
Trần Nhược Vũ đem chuyện của Lương Tư Tư nói với anh, cô và Lương Tư Tư có hẹn cùng nhau ăn cơm tối. Mạnh Cổ cảm thấy không được vui.
“ Em và cô ấy ở cùng một nhà, có chuyện gì thì để về nhà rồi từ từ nói. Sao lại còn muốn hẹn nhau ra ngoài làm gì?.”
“ Cho nên nhất định là Lương Tư Tư gặp chuyện rắc rối rồi, em phải gặp cô ấy một chút.”
“ Trần Nhược Vũ, người khác thì trọng sắc khinh bạn. Còn em thì trọng bạn khinh sắc, phải vậy không?.”
“ Kiến thức của anh đối với phụ nữ quá nông cạn.” Trần Nhược Vũ hoàn toàn đúng lí: “ Phụ nữ trọng cả sắc lẫn bạn. Cả hai thứ đều muốn đạt được.”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng khiến Trần Nhược Vũ có chút áp lực, cô khụ khụ hai tiếng, để ra điều rằng cô không hề làm sai gì cả.
“ Trần Nhược Vũ, tính cách ngang ngược của em ngày càng tăng dữ dội.” Rốt cục anh cũng lên tiếng.
“ Nên thế, nên thế.” Phải nói là gần mực thì đen.
“ Vậy tối nay anh chỉ ăn ở căn tin thôi.” Anh dõng dạc tuyên bố, giống như vẻ đang sa đọa vì không có người quản lí bữa ăn của mình.
“ Này.”
“ Em cứ hẹn hò cho vui vào, đừng lo lắng cho anh.”
Trần Nhược Vũ hết chỗ để nói. Đây là lời nói của người đàn ông 30 tuổi sao?
“ Anh không được ăn đồ ăn ở căn tin, dinh dưỡng sẽ không đủ.” Là bạn gái của anh, cô nên bày tỏ chút thái độ.
“ Căn tin ở bệnh viện còn được mệnh danh là căn tin dinh dưỡng.”
Anh còn nhấn mạnh cơ đấy.
Vẻ mặt Trần Nhược Vũ đen sì: “ Anh đừng làm loạn.”
“ Em không phải xen vào chuyện của anh.”
“ Vậy được thôi.” Cô sẽ không lo cho anh nữa, nói xong cúp luôn điện thoại.
Tan sở, Trần Nhược Vũ đi thẳng về nhà. Đến bến đỗ xe bus, cô thấy Chu Triết và một cô gái trẻ tuổi đang đứng nói chuyện.
Chu Triết nhìn Trần Nhược Vũ gật đầu thay cho chào hỏi. Trần Nhược Vũ mỉm cười chào lại, sau đó nhìn thấy cô gái kia đang nhìn chằm chằm vào cô, cô cũng mỉm cười chào lại.
Cô gái kia thoáng chút ngại ngùng nhìn Trần Nhược Vũ nở nụ cười bẽn lẽn.
Gặp thì cũng gặp rồi, Chu Triết liền đứng ra giới thiệu: “ Đây là hàng xóm cùng khu nhà của tôi, Trần Nhược Vũ. Đây là đồng nghiệp của tôi, Lục Bảo Ny.”
Hai cô gái nhìn nhau chào hỏi, sau đó Trần Nhược Vũ đi về nhà.
Lương Tư Tư đã về tới nhà, cô ấy tặng cho Trần Nhược Vũ một bộ quần áo và đôi giày mới. Hai người gặp lại nhau đều rất vui mừng, vừa nói vừa cười một lúc lâu. Sau đó, Lương Tư Tư bảo Trần Nhược Vũ mặc thử quần áo cô ấy mua xem sao. Số đo rất vừa vặn, Trần Nhược Vũ vô cùng thích.
Vì thế Lương Tư Tư nói rằng cô ấy mặc luôn đi, còn trang điểm cho Trần Nhược Vũ nữa, sau đó chính mình tự trang điểm và mặc quần áo, hai cô gái xinh đẹp cười hihi haha bước ra khỏi cửa đi ăn tiệc linh đình.
Ra đến cửa, Lương Tư Tư đang vẫy tay đón xe, Trần Nhược Vũ nhìn về phía bến đỗ xe bus thấy Lục Bảo Ny đang ngồi đó khóc.
Trần Nhược Vũ vội vàng kéo tay Lương Tư Tư.
“ Sao vậy?.”
“ Cô gái mặc áo khoác màu lam ngồi ở kia là đồng nghiệp của Chu Triết. Lúc mình về thì gặp cô ấy ở dưới nhà. Không biết cô ấy làm sao? Có nên qua đó hỏi thăm không?.”
“ Là người xem mắt hàng xóm của bạn hả? Phải đi về quê nhà gây dựng sự nghiệp?.”
“ Đúng. Lúc mình về nhà thấy hai người đang đứng nói chuyện, Chu Triết còn giới thiệu cho mình nữa. Sao bây giờ lại ngồi đây khóc? Mình có nên qua hỏi một chút hay không? Xem có phải bị ai bắt nạt không?.”
“ Dừng ngay. Cô ấy bị người khác bắt nạt thì liên quan gì tới bạn. Mà dù có đúng là thế thì cô ấy nên gọi điện cho Chu Triết.”
Cũng đúng. Thế nhưng Trần Nhược Vũ thấy Lục Bảo Ny khóc rất đáng thương, không khỏi lo lắng: “ Thực sự không nên xen vào sao? Hỏi một câu thôi cũng không phiền gì cả.”
“ Bạn đừng có lo lắng nhiều, gọi cho Chu Triết xem sao. Nói là đồng nghiệp của anh ta đang khóc.” Lương Tư Tư hai tay ôm trước ngực: “ Con gái mà khóc trước cửa nhà của đàn ông, còn vì lí do gì chứ? Nói lại, Chu Triết là đối tượng xem mắt của bạn, là người có lí lịch sạch sẽ không? Sau lưng có làm nhiều chuyện gì xấu xa không?.”
“ Không có đâu. Anh ta tốt lắm, nhìn không giống hạng người đang yêu đương rồi lại chạy đi xem mắt. Hơn nữa, kế hoạch của anh ta là sẽ về thành phố C, cho nên bây giờ sẽ không chạy đi tìm người yêu đâu. Vì thế mà mới quay về thành phố C xem mắt với mình mà.”
“ Đúng rồi, vấn đề chính là chỗ này. Ở đây anh ta không thể quen biết bạn gái cho nên đồng nghiệp của anh ta đang khóc.”
Trần Nhược Vũ không biết chuyện gì đang xảy ra nên cô gọi điện cho Chu Triết, cũng nên làm hết khả năng của một người bạn.
“ Cô ấy đang khóc?.” Chu Triết nghe xong vô cùng kinh ngạc.
“ Đúng vậy. Cô ấy khóc mà tôi thấy hơi ngại nên không dám qua hỏi, cũng không biết cô ấy gặp chuyện gì. Tôi và bạn cùng phòng đang định ra ngoài đi chơi, cho nên gọi điện nói với anh một tiếng.”
“ Được rồi. Tôi sẽ xuống ngay.” Chu Triết cúp điện thoại.
Lương Tư Tư hỏi: “ Anh ta nói sao?.”
“ Anh ấy nói sẽ xuống ngay.”
Lương Tư Tư nhíu mày: “ Thật vậy sao? Nếu thế chúng ta nán lại một lúc xem sao.”
Đúng là lắm chuyện. Nhưng Trần Nhược Vũ cũng không phản đối bởi cô cũng muốn xem.
Đáng tiếc Lục Bảo Ny không cho cơ hội để cô và Lương Tư Tư lắm chuyện. Đến khi Chu Triết xuống tới nơi, nước mắt đã khô, còn đi được một lúc nữa chứ. Kết quả, Chu Triết đi xuống đến cái bóng của Lục Bảo Ny cũng không thấy đâu cả.
Chu Triết không gặp được Lục Bảo Ny, nhìn theo bóng dáng của chiếc xe bus trên mặt hiện lên vẻ phiền muộn. Lương Tư Tư kéo tay Trần Nhược Vũ ngồi lên taxi cũng đi luôn.
“ Mình cá là hai người này có khúc mắc về chuyện tình cảm.” Lương Tư Tư tràn đầy tự tin: “ Chắc chắn là không sai, mình là chuyên gia về tình yêu mà.”
Bữa tối hôm nay, chuyên gia tình yêu khiến cho Trần Nhược Vũ đớ cả người ra.
Lương Tư Tư tuyên bố, cô ấy sẽ từ chức tới thành phố H kết hôn.
Cằm Trần Nhược Vũ hoảng tới mức thiếu chút nữa rơi xuống: “ Kết hôn với ai?.”
Cô không nghe thấy Lương Tư Tư nói có bạn trai ở thành phố H, không phải cô ấy đi tới đó để giải sầu sao? Sao bây giờ đã chuyển thành từ chức và kết hôn?.
“ Ở đó, mình gặp được một người đàn ông. Mình và anh ấy đã lên giường với nhau.”
“ Uhm,” Trần Nhược Vũ gật đầu. Cùng người đàn ông khác lên giường đối với Lương Tư Tư chẳng có gì là lạ. Trần Nhược Vũ đã được tôi luyện từ sớm nên không thấy ngạc nhiên.
“ Anh ấy là lần đầu tiên.”
“ Uhm.” Trần Nhược Vũ gật đầu, cảm thấy có chút xấu hổ. Loại vấn đề riêng tư như này nói tới là thấy ngại.
“ Mình định có trách nhiệm với anh ấy.”
Lần này Trần Nhược Vũ không thể ‘ uhm ‘ tiếp được nữa.
“Tư Tư, bạn bình tĩnh một chút. Gặp được người tốt tuy không dễ dàng nhưng mình nói bạn nghe, bạn quen biết với đàn ông không phải là ít, đừng nên quyết định vội vàng như vậy. Bạn mới quen biết anh ta vài ngày thôi. Huống hồ ở thành phố H không có người quen, bạn từ chức tới đó kết hôn, lỡ may anh ta không phải người tốt thực sự thì phải làm sao? Nói thêm, nếu anh ta dùng việc này để uy hiếp bạn liệu có uẩn khúc gì bên trong hay không?.”
“ Không phải anh ấy uy hiếp mình.”
“ Thế nhưng …” Trần Nhược Vũ không biết nên nói gì.
Lương Tư Tư cười, chống cằm, lắc lắc ly rượu: “ Nhược Vũ, lúc mình ở sân bay đã quyết định rồi nên mới gọi điện thoại cho bạn, mình không còn đường để lui. Mình đã nói mà không làm sẽ rất mất mặt. Bạn biết đó, mình rất trọng sĩ diện cho nên hôm nay mình mới nói với bạn, mình muốn mạo hiểm một lần nữa.”
“ Tư Tư, chuyện của Chu Hạo khiến bạn chịu đả kích vậy sao?.”
“ Đương nhiên không phải.” Lương Tư Tư không thừa nhân: “ Tên khốn nạn ấy có ảnh hưởng cái rắm đến mình. Mình đã không còn yêu anh ta. Mình đụng phải anh ấy, bạn gái của anh ấy rất đáng ghét. Mình định bỏ qua nhưng thế nào lại giúp anh ấy, kết quả anh ấy còn chẳng cảm kích mình. Anh ấy không chấp nhận tình cảm của mình thì mình càng muốn anh ấy phải tiếp nhận.”
“ Anh ta còn có bạn gái? Vậy hai người, hai người …”
“ Bạn gái của anh ấy là do gia đình sắp xếp, không có tình yêu. Mình nhận thấy rằng anh ấy chẳng có chút kinh nghiệm nào về nữ giới, khô khốc luôn. Cũng chẳng coi người bạn gái ấy ra gì, mình thật không chịu nổi.”
“ Bạn chịu không nổi cho nên mới cùng anh ta lên giường, giúp anh ta tìm cảm giác về phụ nữ gì đó sao?.” Trần Nhược Vũ rất muốn bổ đầu Lương Tư Tư ra. Khẳng định là bị tên Chu Hạo kia đả kích, bây giờ tới thành phố H giở cơn điên.
“ Không cho phép bạn từ chức, ở lại đây đi. Chờ bạn bình tĩnh lại, chúng ta sẽ nói tiếp về vấn đề này, bạn sẽ biết bản thân mình ngớ ngẩn như thế nào.”
Lương Tư Tư cười haha: “ Nhược Vũ, hai tuần không gặp, bạn trở nên ngang ngược từ lúc nào vậy. Bạn yên tâm, mình rất bình tĩnh, mình biết bản thân đang làm gì. Anh ấy là người đàn ông hiếm gặp, mình rất thích anh ấy.”
“ Là loại đàn ông nào?.”
“ Là loại đàn ông chính trực đến cứng nhắc, nói chuyện thì dài dòng, thích cằn nhằn. Cái gì cũng không vừa mắt, ngay cả mình anh ấy cũng không vừa mắt… Ừm, mình không thể hình dung được.”
Còn nói Lương Tư Tư là chuyên gia tình yêu? Mà bây giờ đến hình dung một người đàn ông cũng không làm được. Trần Nhược Vũ hết chỗ để nói.
“ Tư Tư, bạn rất dễ rơi vào bể tình. Trước kia mình cũng không quản bạn chuyện này, nhưng bây giờ bạn muốn từ chức đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cùng với một người đàn ông không thể hình dung được mà kết hôn … Khoan đã, anh ta muốn kết hôn với bạn sao? Nếu việc này chưa được xác định bạn càng không thể đi. Bạn nên tiếp tục công việc, tiếp tục cuộc sống của mình. Việc này bạn nên suy nghĩ cẩn thận lại đi.”
“ Mình không muốn đi nhưng việc này cũng không thể do mình quyết định được. So với trước kia, cũng như đang chơi một trò chơi. Trần Nhược Vũ, mình không muốn nhắc lại chuyện trước kia. Thực sự không muốn như vậy.”
“ Nhưng thực sự chuyện này không thể dễ dàng đưa ra quyết định được.”
“ Tình yêu vốn là chuyện không thể dựa vào lí trí. Ai cũng không thể biết được chuyện sẽ xảy ra vào lúc nào, không ai biết được tình yêu sẽ kéo dài bao lâu. Nhược Vũ, mình đã yêu đủ rồi không muốn tiếp diễn nữa, cho nên sẽ tìm đối tượng không yêu mà kết hôn.”
Trần Nhược Vũ không hiểu: “ Không phải vừa rồi bạn nói bạn thích anh ta sao? Sao bây giờ lại nói là không yêu?.”
“ Thích chứ không phải yêu. Anh ấy không phải kiểu người mình yêu, mình cũng không phải kiểu người anh ấy sẽ yêu, cho nên hai người ở bên nhau sẽ rất an toàn.”
“ An toàn?.” Vẻ mặt Trần Nhược Vũ xám ngoét, quả thực là muốn làm loạn rồi: “ Bạn đang ra trận giết địch sao?.”
“ Cũng gần thế. Có phải rất kích thích, đúng không?.” Lương Tư Tư nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Kích thích! Kích thích sao, kích thích đến chết đi được!
“ Tư Tư, bạn nhất định phải cân nhắc thật kĩ càng, việc này không thể xúc động mà đưa ra quyết định được. Bạn nên dành nhiều thời gian để suy nghĩ về chuyện này.” Trần Nhược Vũ tận tình khuyên bảo, sau đó hỏi: “ Anh ta đồng ý kết hôn với bạn?.”
“ Đồng ý rồi. Lúc ở sân bay mình gọi điện cho anh ấy, anh ấy đồng ý luôn.”
Hai người này điên rồi.
“ Tư Tư, bạn không thể đi được. Ai biết người đàn ông kia có bệnh hay không. Bạn phải hết sức bình tĩnh. Bạn ngẫm lại đi, một người đàn ông bình thường sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy? Bạn không phải đã nói hai người đều không vừa mắt nhau hay sao? Nếu không vừa mắt nhau tại sao lại cùng bạn lên giường, bây giờ còn đồng ý kết hôn với bạn, hai người đâu có tình cảm …”
“ Không phải mỗi người đều lấy nhau vì có tình yêu. Có đôi khi lấy nhau vì tình yêu đã chết.” Lương Tư Tư cười nói: “ Mình và người bạn gái của anh ấy đều kiêu ngạo ương ngạnh như nhau, nhưng mình lợi hại hơn một bậc. Mình giúp anh ấy xua đuổi đi phiền toái. Anh ấy cần một người vợ vừa hay mình xuất hiện, cho nên kết hôn.”
“ Cho nên anh ta đồng ý kết hôn với bạn vì bạn đủ điều kiện đuổi đi người bạn gái kiêu ngạo ương ngạnh kia sao? Nói đúng hơn, anh ta bỏ một người kiêu ngạo ương ngạnh để tìm một người siêu kiêu ngạo ương ngạnh? Anh ta thực sự bình thường chứ?.” Trần Nhược Vũ mơ màng, điên rồi, điên rồi, thế giới này làm sao vậy?.
“ Nhược Vũ, sao bạn không biết nắm bắt trọng điểm trong việc này vậy?.”
“ Nắm được mà, trọng điểm chính là bạn muốn tới thành phố H để lấy một kẻ bị điên.”
“ Không, đó là trọng điểm của mình, không phải của bạn.”
“ Trọng điểm của mình là không đồng ý để bạn đi, mình rất lo lắng cho bạn.”
“ Không, trọng điểm của bạn chính là khi mình đi rồi ai sẽ san sẻ tiền thuê nhà với bạn? Thu nhập của bạn không thể trả được, về sau bạn phải ở đâu?.”
Trần Nhược Vũ há toác cả miệng, quá đúng, cô sao lại không nghĩ tới!
“ Vì tiền thuê nhà, vậy bạn càng không được đi! Người đàn ông kia không đáng tin cậy, bạn mau quên anh ta đi.”
“ Mình nhất định phải đi, mình quyết định rồi.”
“ Vậy mình phải làm sao bây giờ?.”
“ Uhm.” Lương Tư Tư đưa ngón tay trỏ thon dài lên sờ sờ cằm: “ Xem ra bạn chỉ có thể giống như mình, mau chóng lấy chồng.”
Chúc các bạn online vui vẻ !