Chương 21
Trong tích tắt, một thiếu nữ xinh đẹp đã đứng ngay nơi luồng sáng phát ra…
Hắn thôi kéo tay Kỳ Vy …
- Cô là… - Hắn tròn mắt, cả Kỳ Vy cũng vậy.
Bước ra chẳng ai khác là Băng Châu. Nàng ta bước chầm chậm đến và nhìn hắn đâm đâm, một lúc sau lại mỉm cười:
- Lâu quá không gặp, Vô Thần - Rồi đặt tay lên vai hắn. Vô Thần giật mình buông tay Kỳ Vy, khẽ quay sang nhìn Kỳ Vy rồi quay lại nhìn Băng Châu
- Băng Châu… Là cô sao ? Sau hàng trăm năm cô vẫn xinh đẹp như một thiếu nữ tuổi trăng tròn… - Chợt cách nói chuyện của hắn thay đổi hòan toàn khác, không giống như cách nói chuyện nhẹ nhàng với Kỳ Vy, mà thay vào đó là mang một hàm ý gì đó trong từng câu từng lời.
- Quá khen… - Băng Châu nhếch miệng cười, mà đôi mắt vẫn luôn nhìn hắn đâm đâm. Đôi mắt to tròn như không còn vẻ thơ ngây nữa, mà có vẻ trửơng thành hơn… Rồi khẽ ghé gần tai hắn, chỉ lướt qua… - Ta mong ngươi hãy suy xét thật kỷ những gì sắp làm, nếu không… - Rồi chợt nhếch miệng cười khẩy – Ngươi cũng sẽ biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy !
- Vậy sao ? - Hắn cũng nhe răng cười lại với nàng ta…
Băng Châu có chút bực tức trước thái độ đó của hắn, nhưng vội kìm nén lại rồi đi đến chỗ Kỳ Vy…
Chưa để Kỳ Vy phản ứng gì, nàng ta vội quàng tay lên cổ Kỳ Vy và ôm chầm lấy nó…
- Lâu rồi không gặp nàng… nàng khỏe chứ ?
Kỳ Vy bất ngờ trước hành động của Băng Châu, rồi chợt ý thức được phần nào…
- Vâng… cảm ơn, cô làm tôi bất ngờ quá…
- À, ban nãy ta gặp An Phong, coi bộ chàng đang rất lo cho nàng, tốt nhất là nàng nên theo ta về….
- Lo lắng ? – Kỳ Vy tròn mắt, nhưng sực nhớ đến cái tên con trai đang đứng sau lưng nó, nó vội quay đầu sang nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn nó như đang đón chờ câu trả lời thốt ra từ miệng nó “ trở về” hoặc “ đi cùng hắn đến nơi mà hắn muốn đưa nó đến….”. Sâu trong ánh mắt của hắn chứa đựng một sự hy vọng rất rất lớn… Nhưng vội đẩy Băng Châu ra, nó cắn môi lưỡng lự…
Có vẻ như trong mắt hắn không hề có ý định gì xấu xa với nó “nhưng mình không thể bỏ Băng Châu mà đi theo hắn”. Nếu An Phong biết, chàng sẽ giận nó, dù cho nó và tên đó không hề có gì với nhau…
Nhưng rồi Kỳ Vy vội nắm lấy đôi bàn tay bé xinh của Băng Châu…Ánh mắt Vô Thần nhìn theo tay của Kỳ Vy mà tưởng chừng trái tim bị tan vỡ ra nhiều mảnh vụn…
- Được rồi, chúng ta cùng về thôi…
Hắn nhíu mày cười lạnh rồi quay đi chỗ khác….
Băng Châu mỉm cười dịu dàng với Kỳ Vy, trong phút chốc, một đàn đom đóm đỏ từ khắp nơi bay ra ngày một đông hơn và vay quanh hai cô gái, bỗng chốc Kỳ Vy cảm giác cơ thể nhẹ lân lân như được nhất lên khỏi mặt đất…
Khi thứ ánh sáng màu đỏ đó đã tan biến mất trong không gian…
Vô Thần vẫn đứng đó, gương mặt không chút cảm xúc…
“ Đơn giản mà nói tôi không định sẽ bắt cóc cô… lúc này ! Tôi chỉ muốn đưa cô đến một nơi… nơi mà sẽ khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn khi ở đó… Chỉ vậy thôi…”
Trong chớp mắt, nó đã đứng trước cửa nhà mình, còn Băng Châu thì không biết đã đi đâu, chắc có lẽ nàng ta đã trở lại Thiên Giới.
“ Chẳng phải Băng Châu nói An Phong rất lo lắng cho mình sao ? Nhưng chàng đâu ?” Kỳ Vy cảm thấy vô cùng khó hiểu, cứ nghĩ Băng Châu sẽ đưa nó đến chỗ An Phong. Chẳng lẽ chàng đang ở nhà nó sao ?
Không suy nghĩ nhiều, Kỳ Vy vội mở cổng vào nhà, nhưng khi vừa mở cổng ra bất giác giật mình, An Phong đã đứng phía sau cánh cửa từ bao giờ.
Chàng nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng:
- Nàng vừa đi đâu vậy ? – Không để Kỳ Vy kịp trả lời, An Phong nói tiếp - Có biết ta lo cho nàng lắm không ?
- Em… em xin lỗi ! – Nó ngập ngừng – Em chỉ ra ngoài tản bộ một lát – Nó không nghĩ lại để An Phong lo lắng đến như vậy
- Nàng có biết ! Sẽ rất nguy hiểm nếu như không có ta bên cạnh không ? –
- Nguy hiểm ? – Nó tròn mắt nhìn An Phong rồi cười khẩy, bình thường nó vẫn hay ra ngoài mà, nguy hiểm làm sao? Chẳng lẽ chàng ta cứ xem nó như một đứa trẻ - Anh đang nói gì vậy? Em không phải trẻ con, việc gì cần anh bận tâm… - Nói rồi Kỳ Vy bực bội đi thẳng vào nhà và lên phòng, trong lòng cảm thấy bực tức trước sự quan tâm quá mức của An Phong, nó đi đâu cũng phải có hắn bên cạnh sao ? lúc này ông Hạ đang xem TV nên cũng chẳng để ý đến Kỳ Vy, còn bà Hạ đang chuẩn bị bữa tối…
Còn An Phong vẫn đứng đó, bản thân cảm thấy mình đã hơi quá đáng với Kỳ Vy, nhưng chỉ vì trong lòng luôn biết rằng Vô Thần đang tìm cách trở lại Thiên Giới để chiếm đoạt băng châu và theo như chàng suy đoán, hắn sẽ nhấm thẳng vào Kỳ Vy và chàng. Nhưng An Phong không biết phải giải thích làm sao cho Kỳ Vy hiểu, nàng vốn dĩ chỉ là một con người tầm thường, làm sao hiểu được hết chuyện của Thiên Giới?
Chàng phải cố gắng tìm cách trở về Thiên Giới càng sớm càng tốt trước khi Vô Thần bắt đầu những kế hoạch đen tối của hắn.
Suốt hơn 1000 năm biệt tích, nay hắn lại xuất hiện, đúng thật có điều chẳng lành… Thiên Giới lại phải sắp gánh chịu một tai kiếp. Trong bốn vị thần trấn giữ băng châu, giờ đây chỉ còn lại 2, vị thần thứ tư là Thủy Linh tức Thủy Thần đã bị tên phản bội Vô Thần đánh đến trọng thương và ngã xuống Hạ Giới, không biết bây giờ nàng ta đã lưu lạc nơi nào ở nhân gian này…
Dù khi ấy An Phong vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng trong lòng luôn muốn cùng các vị thần trấn giữ băng châu.Chàng không tin chàng không đánh lại hắn, huống chi hắn giờ đây chỉ còn là một nửa thần.
…
Khi vừa vào phòng và bật đèn, Kỳ Vy nằm ngã xuống giường, ánh mắt đối diện trần nhà…” Có lẽ mình nên nói hết sự thật cho ba và mẹ biết mọi chuyện về mình và An Phong, và chuyện Việt Anh đã có hôn ước. Dù có thế nào đi chăng nữa, mình cũng không thể phủ nhận được sự thật…”
Rồi nó thở dài một tiếng, chợt một cơn gió lạnh thoáng qua từ cửa số khiến nó bất giác nghĩ rằng đó là An Phong, khi xoay đầu qua nhìn thì trong lòng mang một chút thất vọng khi nhận ra bên cạnh nó chẳng có ai cả. Vậy chàng đang ở nơi nào ?
Nó chợt nghĩ mình đã hơi quá khi tỏ vẻ tức giận với An Phong như vậy, tất cả chỉ là vì chàng lo cho sự an nguy của nó…
Trong khi đó trên tầng thượng của một tòa nhà trong thành phố, có một người con trai với mái tóc đen tuyền dài hơn lưng, đôi mắt đen tuyền đang nhìn về một nơi xa xăm. Chợt chàng buông một tiếng thở dài… “ Có lẽ không bao lâu nữa, ta phải mang nàng đi…”
Chợt từ sau lưng, một nữ nhân mặc áo viền đỏ từ từ tiến gần đến chàng:
- Quả thật tên Vô Thần này thật là lộng hành, nếu ta không đến kịp lúc… E rằng Thái Tử Phi đã bị hắn bắt đi… - Băng Châu nhìn An Phong với gương mặt lo lắng. Ánh mắt trong đợi câu trả lời của An Phong.
Nghe đến đó, lòng An Phong vô cùng căm phẫn Vô Thần, chỉ muốn cho hắn một chưởng để hắn hồn bay phách lạc. Cả Thái Tử Phi của Thiên Giới mà hắn cũng dám đụng đến. Nhưng dù có thế nào, không thể nào hành động khinh suất được, nhỡ có chuyện gì thì sẽ động đến Thiên Đế, mọi chuyện sẽ bại lộ, e rằng Kỳ Vy sẽ bị trách phạt…
- Ta chỉ còn một cách duy nhất là phải mang nàng ấy rời khỏi Hạ Giới càng sớm càng tốt. Khi trở về Thiên Giới, hắn sẽ không dám cả gan mà liều mạng lên đến Thiên Giới làm càn, vì so ra thì hắn chỉ còn lại một nửa thần…
Băng Châu khẽ gật gật tán đồng ý kiến của An Phong, nàng ta cũng đang nghĩ đến điều đó. Nhưng liệu mọi chuyện sẽ được giải quyết đơn giản như thế sao ? Nàng ta hình như vẫn còn đang bối rối, không biết Kỳ Vy có chịu hay không ? Còn An Phong thì không thể nói rõ ràng mọi chuyện cho Kỳ Vy hiểu.
Chương 22
8h sáng tại bệnh viện…
Tuyết Ni dường như đã hồi phục hoàn toàn, hôm nay là ngày nó xuất viện. Bà Dương thì đã trở về Thượng Hải giải quyết chuyện làm ăn bị trục trặc. Hôm nay chỉ có ba nó đến đón và ông bà Lâm. Còn Việt Anh thì chẳng thấy tâm hơi đâu cả, dù rằng miệng lúc nào cũng ậm ừ rằng sẽ đến, cũng chắc hẳn cậu ta thì ậm ừ cho qua chứ chẳng muốn quan tâm làm gì.
Tuyết Ni đang đứng cạnh chiếc ô tô của ba nó, đứng kế bên nó là ông bà Lâm, gương mặt hai người có vẻ mệt mỏi sau những chuyện vừa rồi, nó cảm thấy bản thân thật đáng trách, nó không muốn kết hôn với người con trai không yêu nó:
- Con… con xin lỗi hai bác nhiều lắm… - Nói rồi nó cúi đầu xuống tạ lỗi – Con đã làm hai bác và ba mẹ buồn lòng…
- Không sao đâu mà! Bác hiểu hết mà… - Bà Lâm mỉm cười nhìn nó, bà thật sự không hề trách nó, bà cũng hiểu cảm giác của nó thế nào, dù gì hai đứa nó có yêu thương nhau gì đâu, cần chi phải ép buộc như vậy ? – Qua đó rồi, con nhớ giữ gìn sức khỏe…
Nhìn thái độ của Tuyết Ni hiện giờ, ông Lâm phần nào cũng cảm thông, ông khẽ mỉm cười gật đầu chào tạm biệt:
- Không sao đâu con! Bác sẽ không trách con và Việt Anh nữa đâu…
Rồi chợt Tuyết Ni ôm chầm lấy hai ông bà: “ Con sẽ không bao giờ quên hai bác…”
Xong rồi nó lên xe, nó thở phào một cái như trút được gánh nặng trong lòng, chiếc xe từ từ lăng bánh rồi xa dần…
- Con sẽ không bao giờ quên nơi này và cả anh ấy… - Tuyết Ni nói với ông Dương, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
- Ba xin lỗi… - Ông Dương – Ba không nghĩ rằng mọi thứ lại xảy ra như vậy…
- Không đâu ba! Ba đừng nói vậy mà… Chỉ tại con… tại con đã yêu người ấy… - Nói rồi nó bật khóc, từng dòng lệ cứ rơi xuống ướt đẫm đôi má trắng hồng của nó. Trái tim nó giờ cảm thấy vô cùng đau nhói, cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nó không biết phải bao lâu mới quên được Việt Anh, dù lòng tự nhủ “ Mọi thứ sẽ qua nhanh thôi... Rồi tất cả sẽ chỉ còn lại là những ký ức bị lãng quên…”. Nó sẽ tìm cho nó một người yêu nó thật sự, nó tin rằng nó sẽ tìm được.
Chiếc xe tiến thằng về ngôi biệt thự của nhà họ Dương. Giờ đây Tuyết Ni chỉ việc về nhà nghỉ ngơi, chờ bà Dương trở lại Việt Nam thì cả ba người sẽ cùng trở về Thượng Hải.Có lẽ vì lo lắng cho sức khỏe cũng như tinh thần của Tuyết Ni, thay vì ở lại Thượng Hải chờ chồng và con gái cùng trở về, bà Dương lại muốn một lần nữa quay lại Việt Nam đón hai người về.
Tuyết Ni đang ở trong phòng…
Nó đang ngồi trên giường với chiếc gối được kê sau lưng, trên tay cầm một quyển sách, mắt luôn chăm chú không rời quyển sách, chợt có ai đó gõ cửa khiến nó giật mình:
- Ai đó ? – Trong lòng nó tự dưng nghĩ đến là Việt Anh, nhưng lại vội phủ nhận “ không thể nào…” Chắc có lẽ cái tên Việt Anh luôn hiện diện trong tâm trí của nó, nên việc nghĩ đến Việt Anh là chuyện đương nhiên. “ Có lẽ là…” – Là ba hả…?
Nó vội đặt quyển sách xuống, định ngồi dậy thì cánh cửa chợt mở ra.
Nó chợt bất ngờ to mắt, trong lòng luôn hoài nghi những gì đang diễn ra trước mắt, người đứng trước mặt nó là Việt Anh, nó cố chớp chớp mắt mong rằng nó không bị hoa mắt.
Gương mặt Việt Anh có vẻ lạnh lùng, nhưng thật ra trong lòng lại cảm thấy vẻ mặt Tuyết Ni hiện giờ rất buồn cười, không nghĩ cô ta mới có mấy ngày không gặp mình mà không còn nhận ra mình là ai nữa.
- Cô làm sao vậy ? – Việt Anh lên tiếng, rồi vội đóng cửa phòng lại cẩn thận.
- Là anh thật sao ? – Tuyết Ni tròn mắt, trong lòng đã định hình được những gì đang xảy ra trước mắt, thật sự không phải là ảo giác, nó bỗng cảm thấy trong lòng ngập tràn một niềm hạnh phúc mà bấy lâu nay nó luôn tìm kiếm.
- Chứ cô nghĩ tôi là gì mà còn hỏi câu hỏi kiểu như vậy ? – Việt Anh đi đến ký nhẹ lên đầu nó. Rồi Việt Anh vội quay mặt sang nơi khác khẽ mỉm cười, để tránh Tuyết Ni nhìn thấy. Nhưng Việt Anh vội đổi giọng,. – Nhưng mà... Nhìn cô hiện giờ có vẻ không khỏe cho lắm. Tôi không phiền cô nghỉ ngơi… - Có vẻ hàm ý như mong Tuyết Ni sẽ nói một câu gì đó níu kéo hắn ở lại, không hiểu sao Việt Anh lại thích như vậy, rồi Việt Anh chợt quay lưng đi như hễ chuẩn bị bước đến mở cửa phòng để ra về.
Tuyết Ni sực nhớ ra gì đó, chợt đưa tay ra như để chạm đến Việt Anh, nhưng nó vội nắm tay và thu tay lại…
- À này! – Tiếng gọi của Tuyết Ni khiến Việt Anh có vẻ đắc ý, nhưng mặt lại tỏ vẻ không quan tâm – Cho tôi mượn… điện thoại… được… chứ? – Tuyết Ni cố gắng thốt ra câu nói. Có lẽ cái đề nghị của nó hơi kỳ quái, tự dưng lại mượn điện thoại của một thằng con trai mà đối với nó chẳng thân là mấy, phải gọi là “quan gia” thì đúng hơn.
- Gì ? Sao lại mượn điện thoại của tôi làm gì ? – Việt Anh to mắt quay sang nhìn nó, thật ra cô ta đang định dở trò gì vậy ?
- À! Không có gì đâu …. – Nó khẽ cười trừ với Việt Anh khi nhìn thấy nét mặt hiện giờ của Việt Anh, có lẽ anh ta đang hoài nghi nó đang thực hiện một “mưu đồ” không chính đáng nào chăng ? – Anh đừng nhìn tôi với ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Tôi chỉ muốn biết số điện thoại của Kỳ Vy thôi mà, tôi muốn gặp cô ấy lần cuối trước khi trở về Thượng Hải.
- Chỉ vậy thôi hả ? – Việt Anh có lẽ đôi chút bất ngờ trước câu nói của Tuyết Ni, nhưng dễ hiểu thôi, trước kia hai cô gái có đôi chút hiểu lầm với nhau, gặp nhau “ giải quyết” luôn cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng hẳn là kiểu nói chuyện đàng hoàng chứ không phải kiểu “ giải quyết” như người ta thường hiểu lầm.Rồi Việt Anh lấy điện thoại trong túi ra, rồi ném sang Tuyết Ni.
Tuyết Ni vội bắt lấy cái điện thoại:
- À này! – lời nói mở đầu của Việt Anh khiến Tuyết Ni vội ngẩng đầu lên nghe - Làm ơn đừng có nói “ lần cuối” được không ? Nghe ghê quá ! Cứ như là không bao giờ được gặp lại vậy…
Đáp lại, Tuyết Ni khẽ gật gật mỉm cười.
Nụ cười ấy khiến trái tim Việt Anh như loạn nhịp. Phải chăng anh đã thật sự phải lòng cô nàng tiểu thư lanh chanh này rồi chăng? Nhưng điều này thật sự là không thể nào, rõ ràng Kỳ Vy mới thật sự là bạn gái của anh cơ mà? Dường như hình bóng của Kỳ Vy đang mờ dần trong tâm trí của Việt Anh, điều này khiến anh đang rất bối rối, thật sự bản thân mình đang nghĩ gì ? Hay rằng vào hôm đó, hôm Tuyết Ni xảy ra chuyện và khi đột nhiên có một tên con trai xuất hiện đỡ giúp Kỳ Vy cái tát tay của ông Lâm – ba của anh, thì mọi thứ đã thay đồi
Khi lưu lại trong điện thoại số điện thoại của Kỳ Vy, Tuyết Ni vội đưa lại cho Việt Anh, anh vội cầm lấy rồi đi ra cửa và không quên nhắc nhỡ cô tiểu thư họ Dương:
- Ráng mà nghỉ ngơi cho tốt, tôi có mua trái cây cho cô đấy, tôi để ở ngoài… - Nói đến đó, nét mặt Việt Anh có chút bối rối, nhưng rồi anh vội hít một hơi thật sâu rồi vội bước đi.
Rõ ràng rằng trái tim Việt Anh đã thật sự thay đổi, rồi chăng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế nào nữa đây ? Thật sự Việt Anh cũng chẳng dám nghĩ tiếp nữa.
Kỳ Vy đang giúp mẹ rửa rau ở dưới bếp, còn An Phong thì lúc nào cũng theo sát nàng ta không rời, điều này khiến Kỳ Vy có chút không thoải mái, đôi chân mày của nó đôi khi cứ châu lại quay sang nhìn chàng ta như muốn nói “ Đâu cần phải canh giữ mình như tù nhân như vậy chứ?”, còn chàng ta chăng mấy đê ý nét mặt của Kỳ Vy cho lắm, An Phong hình như đang dõi mắt nhìn đâu đó trong căn nhà, chỉ đôi lúc mới quay sang nhìn Kỳ Vy.
Chợt chiếc điện thoại di động của nó để ở phòng khách đổ chuông:
- Con có điện thoại kìa! – Tiếng gọi của bà Hạ,
Ban đầu nó chẳng hề có ý định sẽ bắt máy nhưng vì mẹ đã nhắc thì nó đành phải đi đến bắt máy:
-Kỳ Vy phải không ? – Tiếng nói nhẹ nhàng của một cô gái
-Phài… - Nó khẽ đáp, trong lòng đang tự hỏi không biết cô gái này là ai, nó luôn cảm giác rằng cô gái này rất quen.
-Tôi là Tuyết Ni đây…. – khi tiếng nói của cô gái vừa dứt, Kỳ Vy có chút bất ngờ, đúng thật như thế thì ra là Tuyết Ni, người mà nó thoáng nghĩ đến. Nó tự hỏi không biết cô ta gọi điện cho nó có chuyện gì, nhưng chắc cũng không có gì nghiêm trọng – Kỳ Vy khỏe chứ hả ? Mình có làm phiền cậu không ? – Tuyết Ni đã bắt đầu đổi cách xưng hô với Kỳ Vy, một phần cả hai cũng bằng tuổi nhau, một phần sẽ tạo cảm giác gần gũi, thân thiện hơn với Kỳ Vy, thực chất Tuyết Ni rất muốn kết bạn với Kỳ Vy, nhưng vì Việt Anh lại là bạn trai của Kỳ Vy, nên nó lại sợ Kỳ Vy sẽ không thích.
-À! Vâng – Nó ấp úm, nhất thời không biết phải nói gì với Tuyết Ni, Kỳ Vy lại bất ngờ cách xưng hô của Tuyết Ni, suy cho cùng nó có chút thích cách gọi như thế - Mình khỏe. Tuyết Ni cũng vậy chứ ?
-Ừ! Mình sắp về Thượng Hải rồi! Nhưng ở đây buồn quá, Kỳ Vy qua nhà mình chơi nhé ? – Tuyết Ni vội vào chủ đề cần nói
-Nhà của Ni ? – Kỳ Vy to mắt, cô ấy mời mình đến nhà cô ấy ư?
-À, cậu đừng hiểu lầm mình chuyện gì nhé, chuyện qua rồi mình không còn bận tâm nữa đâu! Mình chỉ muốn Vy đến nhà mình tâm sự với mình thôi. –
Kỳ Vy đồng ý lời mời của Tuyết Ni, nó quyết định đến nhà Tuyết Ni sau khi giúp mẹ làm xong những công việc lặt vặt.
Kỳ đang trong phòng, nó đang chuẩn bị quần áo thay để đến nhà Tuyết Ni, phía sau nó là An Phong, chàng đang ngồi trên giưởng của nó, ánh mắt luôn dõi theo nhất cử nhất động của nó.
-Nàng… định đi đâu sao? –
-À! Tuyết Ni gọi em đến nhà cô ấy chơi – Nó vừa nói vừa tìm quần áo trong tủ. Nó như hiểu ra ý của An Phong, chắc hẳn chàng ấy sẽ lại đi theo nó như kiểu “ta muốn bảo vệ nàng…” – Nhưng anh không cần phải đi cùng em đâu, anh đừng lo lắng cho em nhiều như vậy.
Nghe câu nói mà Kỳ Vy thốt ra, An Phong khẽ nhíu mày
-Ta chỉ muốn bảo vệ nàng – chưa để An Phong nói hết câu, Kỳ Vy vội chen vào
-Lại như thế nữa rồi, em cảm thấy vô cùng không thoải mái khi lúc nào cũng có người bên cạnh mình như vậy, anh đừng có xem em là trẻ con có được không ?
An Phong chỉ im lặng, không biết chàng có nên nói hết mọi chuyện cho Kỳ Vỳ về Vô Thần ?
-Vì an nguy của ta và nàng, và cả Thiên Giới, ta không thể giấu nàng thêm nữa… - Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vy chợt tròn mắt sang nhìn chàng “ điều gì mà lại liên quan đến Thiên Giới ?” – Có một thế kẻ xấu đang tìm cách *** hại ta và nàng
- Thế lực xấu ? Ý anh là sao? – Kỳ Vy tự hỏi, là Thần thì làm gì có bất cứ thứ gì có thế đe dọa được chứ? Đối với An Phong chẳng có gì nghiêm trọng, trừ khi tên đó không phải là con người.
- Là tên nam nhân mà nàng gặp vào buổi tiệc hôm đó
- Sao ? anh đùa sao ? Không phải anh nói với em hắn là bạn của anh sao ? – Kỳ Vy cười khẩy nhìn An Phong, trong mắt lóe lên tia thất vọng, sao anh ta có thể nói dối nó như thế
-Nàng không hiểu đâu, ta chỉ là không muốn nàng hoảng sợ và lo lắng khi biết thân thế của hắn, nhưng đến nước này, ta không còn cách nào phải nói với nàng. Hắn là Vô Thần, là kẻ đã bị Thiên Đế trục xuất khỏi Thiên Giới cách đây hơn một ngàn năm
-Nhưng tại sao lại như thế?
-Hắn là một kẻ tham lam, không từ mọi thủ đoạn để chiếm Băng Châu, viên ngọc của Thiên Giới.
-Sao? – Nghe An Phong nói đến đó, Kỳ Vỳ như không thể nào tin được nữa, nhìn tên nam nhân đó đâu đến nỗi xấu xa như vậy, Đúng thật rằng không nên đánh giá con người bằng cái nhìn được, nó không thể ngờ trên Thiên Giới cũng có một vị thần xấu xa như vậy. Nhưng rồi Kỳ Vy vội đi vào nhà vệ sinh với bộ đồ trên tay, An Phong định đứng dậy đi theo thì… - NÈ! anh ngồi im đó… - Nó to mắt quát, anh ta thật bất lịch sự
-À! Ta….ta…. – Nghe Kỳ Vy nói, chàng mới giật mình “ Ôi trời, mình định làm gì vậy chứ….” nghĩ đến đó, hai má của An Phong đã đỏ lên, An Phong khẽ quay mặt sang chổ khác.
Kỳ Vy khẽ mỉm cười khi nhìn bộ dạng hiện giờ của An Phong, trong chàng ta đáng yêu thật.
Chương 23
Kỳ Vy bước đi trên phố, nó đã thuyết phục thành công An Phong, nó có thể tự do chạy nhảy tung tăng mà không cảm thấy khó chịu nữa, vì An Phong không còn trong chừng nó nữa. Nhưng nghĩ lại nét mặt của An Phong khi nó khư khư muốn chàng không được theo nó, chàng có vẻ buồn dù rằng gương mặt lúc nào cũng tỏ ra tức giận.
Nhưng thôi kệ, dù gì mọi thứ cũng đã xảy ra rồi…
Trời cũng khá mát mẻ, điều đó khiến nó không thể bỏ lỡ cơ hội được tản bộ và hít khí trời thiên nhiên, chắc nó phải mất hơn 30 phút mới đến được nhà Tuyết Ni tính theo cách mà nó đi nhanh nhất có thể mà không phải chạy.
Chợt những cơn gió khe khẽ bắt đầu ùa đến, nó khẽ xít xoa vì lạnh, không hiểu sao thời tiết dạo này hay thay đổi thất thường như vậy, đang là mùa hè nhưng chợt những đám mây đã che mất ánh mặt trời, khiến những làn gió lạnh cứ thổi ùa đến.
Cơn gió ngày một mạnh hơn, nó có thể cảm nhận rõ lực cản của gió theo từng bước chân của nó, không khí xung quanh bao trùm tiếng gió vù vù, những chiếc lá bay vội vã qua nó, cây cối bắt đầu ngã nghiêng khi bị cơn gió mạnh thổi đến.
Nó cảm thấy có những hạt bụi li ti đã bay vào mắt, thật khó chịu, nó cố bước đi từng bước vừa dụi mắt “ Không thể tin được, trời vừa nắng…”, có lẽ như trời sắp mưa, nó thật sự không biết làm sao, chắc phải cố đi tiếp, nếu lỡ cơn mưa ập tới thì đành tìm đại một mái nhà nào đó trú mưa nhờ.
Nhưng khi nó vừa bước thêm hai bước, trước mặt nó mờ ảo bóng hình một người, Kỳ Vy cố dụi mắt mà nhìn rõ hơn…
“ Là hắn…”
Trước mặt nó, tên con trai mà An Phong đã từng nói với nó, chính là Vô Thần, kẻ phản bội Thiên Giới. Từ khi nghe An Phong nói về Vô Thần thì nó đã có cảm giác sợ hãi hắn.
Trái tim của nó đâp liên hồi, cơ thể lạnh dần, tay chân run run..
“ Hắn muốn gì ở mình?”
Vô Thần nhìn nó không chớp mắt, ánh mắt đó như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó, cái nhìn của hắn làm nó lạnh người.
-Anh…. – Nó vừa nói vừa cố gắng đi đến, tay vẫn cố chắn trước mắt để tránh bụi bay vào mắt. Trong lòng tự hỏi trời dong gió như thế này sao hắn lại ra đường như thế, vậy mà con đứng ra đó chẳng hề mẩy may đến giúp nó, trong lòng nó giờ đây đã tin chắc rằng An Phong nói đúng về con người hắn, một kẻ máu lạnh và đáng sợ, nó không thể tin được con người mang vẻ đẹp huyền bí ấy lại đáng sợ đến vậy
Giờ đây nó đã đứng trước mặt hắn, chỉ cách hắn hai bước chân…
Những tưởng hắn sẽ chẳng nói gì…
-Sao cô lại ở đây ? – Hắn nói chuyện với nó với một giọng nói xa lạ, khác xa với những lần gặp gỡ trước, chưa để Kỳ Vy trả lời – Thái Tử An Phong đâu ? – Hắn vẫn đứng như không có chuyện gì dù trời đang gió rất mạnh, thậm chí có thể bật cả góc cây lên, nhưng hắn vẫn đứng trơ trơ – Hắn không đi cùng với nàng ư ? – Nói rồi hắn cúi đầu thấp xuống gần nó hơn, ánh mắt vô cùng sắt bén.
Nó đang cố mở miệng ra nói nhưng không thể nào tin được, nó không thể mở miệng ra được, không thể thốt thành lời, như có thứ gì đó đang ngăn cản nó nói.
-Hắn đã bỏ rơi nàng rồi chăng ? – Nói rồi hắn phá lên cười.
Thật sự hiện giờ, trước mặt nó là một kẻ vô đáng sợ, như thể sắp cận kề cái chết, cảm giác như bị thiêu đốt trong lửa địa ngục, vô cùng đau đớn.
Nó muốn chạy, nó cố gắng, nhưng mọi cố gắng dường như thất bại, nó không thể điều khiển được cơ thể mình nữa, nó bắt đầu lịm dần dù vẫn ý thức được mọi thứ, nó cố mở mắt, cố tỉnh lại nhưng không thể. “ Thật sự… mình đã thua hắn….”
Kỳ Vỳ ngã vào vòng tay Vô Thần
Hắn khẽ mỉm cười, dường như hắn đã đạt được mục đích của hắn
-Nàng thật ngây thơ… Đây chính là hậu quả của nàng vì đã không nghe theo An Phong
Vô Thần vội bế xốc Kỳ Vy lên nhưng chợt từ đâu một luồng sức mạnh khủng khiếp đã nhắm thẳng vào lưng hắn khiến hắn giuộc tay khỏi Kỳ Vy, nàng ta ngã phịch xuống đất, không một phản ứng, dường như Kỳ Vy chẳng còn ý thức gì được nữa, nàng đã chìm trong mê man.
Vô Thần bất giác nhận được một cái chưởng từ sau lưng khiến hắn trọng thương, hắn giận dữ quay lưng lại.
Vô Thần như đứng tròng…
“ Ngươi….”
“ Thế nào?” Trước mặt hắn là An Phong, chàng nhìn hắn mỉm cười một nụ cười lạnh lùng, đáng sợ và bước đến “ Cảm giác bị ăn chưởng như thế nào?”
Vô Thần vẫn không lên tiếng, ánh mắt căm hờn nhìn An Phong không chớp mắt.
“ Đúng là tiểu nhân… Không ngờ đường đường là một Thái Tử của Thiên Giới mà lại đánh lén kẻ khác như vậy” Hắn vừa nói vừa lấy tay ôm ngực, cái chưởng của An Phong như xuyên thấu lục phủ ngũ tạng, khiến hắn vô cùng đau đớn, nét mặt hắn bắt đầu tái dần.
“ Sao?” An Phong nhìn hắn cười khẩy “ Tiểu nhân? Ta e Ngươi phải nhìn lại bản thân mình trước đã, một nam tử hán mà lại đi bắt nạt một nữ nhi yếu đuối không biết chút phép mà coi được à? Dù sao Ngươi cũng không phải con người….”
“ Ngươi….” Biết không thể đấu lại An Phong, hắn cắn môi nhìn An Phong căm giận, rõ là trong lòng hắn giờ như một ngọn núi lửa đang sục sôi. Cuối cùng, hắn biến mất và không quên nói với An Phong “ Một ngày nào đó… ta sẽ trả lại cho các ngươi gắp trăm lần những gì mà ta đã chịu đựng”
“ Được rồi! Để xem Ngươi sẽ tiếp tục giở trò gì… Ta không tin ta lại thua kẻ như Ngươi…” An Phong không biết chắc chắn rằng mình sẽ bảo vệ được mình hay không, huống chi bảo vệ Kỳ Vy, nhưng nhất quyết có chết thì cũng phải bảo vệ nàng đến cùng.
An Phong vội đi đến chổ Kỳ Vy nằm, chàng khụy người xuống đở cổ Kỳ Vy:
“ Nàng tỉnh dậy đi…” – An Phong vừa nói vừa lấy tay vỗ nhẹ lên má của nó “ Không sao rồi, nàng được an toàn rồi…”
Trong cơn mê sâu, như chìm trong bóng tối của địa ngục, Kỳ Vy vô cùng sợ hãi khi trước mắt mình chỉ toàn là màu đen thâm thẫm không nhìn thấy ánh sáng, nó cứ gọi tên An Phong không ngớt…
Chợt tiếng An Phong vang lên trong tai, nó như bị kéo ra khỏi sự sợ hải, tiếng gọi bắt đầu rõ dần và lớn hơn.
“ An Phong… chàng đâu rồi, em sợ lắm…”
“ Em không muốn rời xa chàng, em thật sự không muốn…”
Từng câu từng chữ nó thốt ra, là một giọt lệ rơi xuống từ đôi mắt của nó.
“ Kỳ Vy… hãy tỉnh lại…”
Chợt trước mặt nó, xa xa một tia ánh sáng xuất hiện và từ từ rõ dần, nó mừng rỡ chạy thật nhanh đến nơi phát ra ánh sáng…
An Phong vẫn vỗ nhẹ lên má Kỳ Vy, chàng bắt đầu không thể kìm được sự lo lắng của mình nữa, đôi mắt chàng rưng rưng, những giọt lệ như sắp tràn khỏi khóe mi…
Chàng bắt đầu cảm thấy sợ hãi khi không thể gọi được Kỳ Vy tỉnh dậy nữa.
“ Không! ta xin nàng… hãy tỉnh dậy nhìn ta…”
Chàng vội gục đầu vào cổ Kỳ Vy, thật sự chàng chẳng biết làm gì khi gọi mãi tên người con gái chàng yêu trong vô vọng,dù đã ba mươi phút trôi qua.
Nhưng chợt bàn tay Kỳ Vy cử động…
Nó bắt đầu ý thức được những gì đang diễn ra, những ngón tay bắt đầu linh hoạt hơn.
Kỳ Vy nhận ra người đang ôm lấy nó là An Phong, mùi hương từ tóc chàng, như mùi của hoa sen, mái tóc chàng đen tuyền và dài như tấm lụa..
Hình ảnh quen thuộc mà nó đã nhìn thấy ở Thiên Giới.
Kỳ Vy đưa tay lên đặt lên má An Phong, nở một nụ cười.
An Phong thất thần ngước đầu lên, thật không tin được….
“ Chàng… khóc ư?” Kỳ Vy nhíu mày, không tin được những gì nhìn thấy, trong đôi mắt đen tuyền ấy, long lanh nước, như rằng chàng đã khóc vì nó.
“ Ta….”
An Phong không biết phải nói gì hơn, chàng chỉ im lặng bối rối không thể thốt nên lời.
Dù An Phong có trả lời hay không thì Kỳ Vy chẳng muốn quan tâm, nó tin những gì nó thấy là sự thật, nó vội quàng hai tay ôm lấy cổ An Phong.
“ Em cảm ơn chàng! Chàng đã cứu em….”
An Phong mỉm cười cảm nhận sự ấm áp trong vòng tay của Kỳ Vy, chàng chẳng muốn trả lời Kỳ Vy nữa…
“ Em xin lỗi chàng nhiều lắm, vì đã không quan tâm đến sự lo lắng của chàng, lúc nào cũng nghĩ mình là đúng…”
“ Không sao…! Ta chỉ vì không yên tâm để nàng đi một mình nên ta đã vội đuổi theo nàng…Rất may ta đã đến kịp lúc” Nhìn thấy Kỳ Vy thoát khỏi nguy hiểm, An Phong cũng chẳng muốn trách móc Kỳ Vy nữa, được nhìn thấy nó bình yên là chàng vui rồi.
Một lần nữa, An Phong nhận ra bản thân mình đã thật sự yêu cô gái này, chàng thật sự không muốn nghĩ đến khi hết hạn ba mươi ngày ở Thiên Giới, nàng sẽ như thế nào, ra sao… Chàng sợ mất Kỳ Vỳ, thật sự rất sợ.
Chàng biết rằng không nên để Kỳ Vy ở Hạ Giới lâu hơn nữa, phải nhanh chóng trở về Thiên Giới.
Chương 24
Cả hai bắt đầu tan biến dần khỏi khu phố…
Kỳ Vy chợt mở mắt ra, kinh ngạc vì hiện giờ nó đang ở trong phòng của nó, An Phong vẫn ôm lấy nó, chợt chàng buông tay ra và đứng dậy.
“ Nàng hãy nghĩ ngơi đi, bảy ngày sau là ngày chúng ta trở về Thiên Giới…”
Chàng thật sự không muốn nói ra nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác.
Thời hạn bảy ngày là thời gian để Kỳ Vy cố gắng giải thích cho ba mẹ nàng hiểu và phải chấp nhận sự thật, che giấu mãi không thể là cách tốt nhất.
Lần này Kỳ Vy không còn khóc lóc như trước, nó như hiểu ra những gì mình sắp làm
Rồi An Phong chợt tan biến sau cánh cửa phòng của nó.
Kỳ Vy cứ nằm đó, nó không ngủ, đôi mắt cứ nhìn thẳng lên trần nhà một cách vô thức.
Chợt nó bật dậy, hít một thơi thật sâu rồi thở nhẹ ra, dường như nó đã có đủ dũng khí để nói cho ba mẹ biết hết mọi chuyện.
Kỳ Vy đi thật nhanh xuống phòng, lúc này ông bà Hạ đang cùng nhau xem Ti vi, nó đi đến ngồi cạnh ông bà.
“Ủa con về lúc nào vậy ?” –Bà Hạ ngạc nhiên khi thấy nó từ trên phòng đi xuống, bà không để ý lắm lúc nó từ nhà Tuyết Ni trở về nhà.
“ Dạ cũng lâu rồi, chắc tại… mẹ không để ý “ Nó khẽ mỉm cười với bà Hạ.
“ À! Con có định ôn thi để năm sau thi Đại Học không?” Ông Hạ quay sang hỏi nó
“ Dạ…” Câu nói của ông Hạ khiến nó nghẹn lòng đi, rõ ràng nó biết nó sẽ không có bất cứ cơ hội nào ở lại Hạ Giới này lâu hơn nữa, thì còn đâu để có thời gian mà thực hiện ước mơ nhỏ nhoi đó “ Con cũng chưa biết, chắc sẽ sớm thôi ba…”
“ Ba mẹ…” Nó bắt đầu nghĩ đến những gì cần nói, nó không biết ông bà có tin hay không thì nó cũng phải nói ra. Khi nghe Kỳ Vy gọi, hai ông bà quay sang nhìn nó đón chờ câu nói tiếp theo của nó.
Nó thật sự không biết làm sao để thốt ra trọn vẹn câu nói, điều này thật khó khăn với nó “Con… có chuyện muốn nói…” Nó cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cố gắng ngăn đi dòng lệ trong đôi mắt của nó, nó không muốn ông bà lo lắng cho nó, nó muốn hai người chấp nhận điều này như lẽ tự nhiên. Rằng đó là số mệnh của nó. Đáng lẽ nó sẽ chẳng có dịp nào để trở lại Hạ Giới, nhờ có Thái Tử An Phong, nó mới được quay trở về.
“ Con sao vậy ? Có chuyện gì sao?” Ông Hạ châu mày lại nhìn nó khi ông nhận ra nét biểu cảm trên mặt Kỳ Vy không còn như lúc nãy nữa.
“ Chuyện con chết đi sống lại… là có thật…”
Ông bà Hạ ngạc nhiên trước câu nói nó vừa thốt ra.
“ Ý con là sao, chuyện đó thì sao?” Bà Hạ châu mày lại, có vẻ như Kỳ Vy sắp nói ra một điều gì đó không vui, điều đó được thể hiện rõ hơn trên nét biểu cảm của Kỳ Vy,
“Con biết, chuyện cơ thể con có thể tự làm lành những vết thương của vụ tai nạn và được sống lại là một điều kỳ diệu trong giới y học, nhưng trong sự kỳ diệu ấy là những chuyện mà giới khoa học không thể nào giải thích được.”
“Trong thời gian con chết, linh hồn con đã lên Thiên Giới, nơi mà mọi người vẫn thường gọi là Thiên Đường. Con đã chứng kiến nhiều điều kỳ diệu ở nơi đó, những linh hồn sống ở đó, những cảnh vật luôn luôn thay đổi theo ý nghĩ của những linh hồn sống ở đó…”
Ông bà kinh ngạc nhìn nó, không thể tin được những gì nó nói, như thể nó đang bịa đặt, nhưng ông bà hiểu Kỳ Vy ít khi nào nói đùa kiểu như thế, ông bà cũng không biết có nên tin hay không nhưng vẫn cố lắng nghe những gì cô con gái của mình nói.
“ Con đã gặp một vị thần tối cao của Thiên Giới, ông ấy nói con sẽ trở thành vợ của con trai ông ấy và con chẳng còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận”
“ Con trai ông ấy được biết như Thái Tử của Thiên Giới, anh ta là một người ngoài mặt không quan tâm con nhưng thật ra anh ta rất tốt với con. Chỉ vì con nhớ ba mẹ, sợ mẹ sẽ ngã bệnh vì cái chết của con, nên con đã xin anh ta cho con trở về thân xác để gặp lại ba mẹ…”
“ Thôi đủ rồi….” Ông Hạ quát, thật sự ông biết ông không nên tin những điều “ nhãm nhí” mà Kỳ Vy vừa nói ra, nhưng không hiểu tại sao, ông lại cảm thấy khó chịu như vậy “ Con đang nói linh tinh gì vậy?” Ông chợt quay sang tắt Ti Vi rồi vội bỏ đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của bà Hạ
“ BA…” Kỳ Vy cố gọi “ Ba tin con đi mà, điều con nói hoàn toàn có thật mà…” Rồi nó quay sang mẹ nhìn bà với ánh mắt đau khổ, đôi mắt nó nhày nhụa nước mắt “ Mẹ ơi, mẹ tin con đi, con nói thật mà… Bảy ngày nữa, con sẽ trở về Thiên Giới, trả lại thân xác này…”
Bà Hạ thật sự vô cùng đau lòng trước những gì Kỳ Vy nói, bà nửa tin nửa ngờ, không biết nên tin hay không, một phần bà nghĩ rằng có khi nào vụ tai nạn ấy đã làm thần kinh của con bé gặp “vấn đề”, nghĩ đến đấy thì bà cảm thấy nhói lòng.
“ Mẹ ơi, ba ơi! Tin con đi mà, con nói thật mà, xin mọi người đừng xem con như một đứa trẻ con như vậy mà…”
Bà Hạ không biết phải nói gì hơn, bà chợt đứng dậy, vuốt tóc nó “ Thôi, con không khỏe thì lên phòng nghỉ đi…” Rồi bà lạnh lùng bỏ đi trước con mắt ngỡ ngàng của Kỳ Vy.
Xa xa, nơi chân cầu thang, An Phong đã đứng đó từ khi nào, chàng chứng kiến hết mọi chuyện từ đâu đến cuối, Kỳ Vy dường như không hề biết đến việc này.
Chàng chỉ biết thở dài nhìn Kỳ Vy ngồi khóc trên ghế salon.
Kỳ Vy cứ úp mặt xuống khóc, nó biết phải làm sao đây ? Ba mẹ không tin nó, nó biết ba mẹ nó không thể dễ dàng chấp nhận đến thế, nhưng nó không còn cách nào khác, rồi ba mẹ sẽ chấp nhận nó thôi. Nó lại nghĩ đến gương mặt đau khổ của mẹ, đôi mắt mệt mỏi của mẹ khi bà đã khóc rất nhiều vì cái chết của nó. Làm sao để sự ra đi của nó không làm ông bà đau khổ như vậy.
An Phong khẽ bước đến đặt tay lên vai nó, khiến nó giật mình ngồi dậy quay sang, khi nhận ra đó là An Phong, nó vội ôm lấy cổ chàng khóc nức nở
“ Em phải làm sao đây! Họ không tin em…”
An Phong chẳng biết phải nói gì hơn, chỉ biết ôm lấy Kỳ Vy bằng vòng tay lạnh giá của chàng để an ủi nó. Rồi mọi thứ cũng sẽ qua, những con người ấy sẽ hiểu ra sự thật.
Trong căn phòng bé nhỏ của Kỳ Vy, cánh cửa sổ vẫn mở toanh, từng luồng gió xong thẳng vào căn phòng, từng tia nắng dịu xiêng qua tán lá cây gần đó chạm xuống khung cửa sổ trắng.
Kỳ Vy nằm trên giường mê man ngủ, dù đã 3h chiều, nhưng chẳng hiểu tại sao nó lại cảm thấy cơ thể mệt rã rời chẳng còn chút sức lực. Trong giấc ngủ sâu, nó cảm giác như mình đang rơi xuống một hố sâu không đáy và cứ rơi mãi, nó cố gắng tỉnh dậy mở mắt ra nhưng vô ích, nó vô cùng sợ hãi và cố gắng hét lên thật to.
Bất giác nó giật mình bật dạy, mồ hổi bắt đầu tuông ra.
Kỳ Vy thở phào một hơi “ Thì ra chỉ là giấc mơ… nó làm mình cứ tưởng như là sự thật vậy…”
Khi ngủ là lúc tâm trạng nó thoải mái nhất, nhưng chẳng hiểu sao lúc này đây nó càng ngủ thì chỉ càng cảm thấy khó chịu và mệt mỏi, nó ước gì nó đừng có rơi vào những tình huống kỳ quái này, ước gì tất cả chỉ là giấc mơ. Những chuyện nó vừa trãi nghiệm có kể ra cho mọi người biết thì chẳng khác nào nhận ngay cho mình biệt danh “ ấm đầu…”
Rồi nó khẽ đưa mắt quét khắp căn phòng tìm bóng hình một ai đó, nói chính xác là An Phong. Nó tự hỏi không biết anh ta đã đi đâu, tại sao cứ lúc ẩn lúc hiện như vậy chứ?
Tự dưng nó lại nghĩ đến anh ta đã trở về Thiên Giới, nhưng nó chợt gạt bỏ ý nghĩ đó ra, vì An Phong không thể trở về nếu không có nó về cùng.
Nhưng tự dưng trong lòng nó cảm giác nhớ nhớ An Phong, một cảm giác thoang thoáng nhưng vẫn đủ để nó nhận thức được rằng nó không tưởng tượng. Cái cảm giác trống trãi, cô đơn bao trùm lấy nó, dường như nó đã quen với việc có An Phong bên cạnh mình.
Bất chợt nó cảm nhận được một lường khí ấm bất thường đang tuông vào căn phòng, trong lúc chưa định hình được mọi chuyện thì nàng Băng Châu vụt xuất hiện trước mặt nó, khiến Kỳ Vy xém nữa ngã ngữa hét lên. Chẳng hề giống cái cách mà nàng ta thường xuất hiện tí nào, lòng tự hỏi có khi nào người đang trước mặt nó chính là cái tên Vô Thần kia biến thành ?
“ Cô…” Trong lúc” cảm xúc” dâng trào, nó chẳng biết nói gì, chỉ dừng ở mỗi một từ, cứ thế nó im bặt.
“ À!” Nàng ta chợt lùi lại, hình như Băng Châu hiểu được cái sắc mặt hiện giờ của Kỳ Vy là như thế nào. Chỉ tại nàng ta quá nóng vội nên đã tăng tốc đến chổ của nó với tốc độ chỉ là gấp trăm lần bình thường, nên làm Kỳ Vy kinh ngạc đến thẫn thờ là chuyện tất yếu.
“ Xin lỗi! Ta thật thất lễ! Khiến nàng phải kinh sợ…” Nàng ta khẽ nheo mắt mỉm cười
“ Không sao…” Kỳ Vy cũng khẽ gượng cười lại
“ Cơ mà! Thái Tử đâu ? Chàng ta không bên cạnh nàng sao?” Nàng ta to mắt nhìn Kỳ Vy, như hễ sắp mắn cho An Phong một trận vì tội bỏ bê “ vợ con”.
“ Tôi cũng không biết, khi tôi ngủ dậy, thì chẳng thấy anh ấy đâu cả… Có chuyện gì sao? “
“ Tôi có một tin không tốt từ Thiên Giới, nên mới vội vàng đến đây…” Nói đến đó, gương mặt Băng Châu thay đổi sắc thái biểu cảm, từ tươi như mùa xuân mà chuyển thành mùa đông lạnh giá buồn thảm.
“ Chuyện gì ? Cô có thể nói cho tôi biết được không ?” Kỳ Vỳ cảm giác như có luồng khí lạnh chạy dọc xương sống, như linh cảm của nó. Không ngờ chuyện này đến sớm hơn nó dự đoán, có phải chăng là một trong những lí do nó lo sợ nhất đó chính là Thiên Đế đã biết chuyện nó trốn xuống Hạ Giới ?
Nhận ra đôi chân mày chau lại của Kỳ Vy, Băng Châu lên tiếng
“ Ta nghĩ là không đến nỗi xấu như nàng nghĩ đâu Thái Tử Phi. Nếu biết tùy cơ ứng biến, thì mọi thứ có thể tránh được mà…” Băng Châu đi đến ngồi xuống bên cạnh Kỳ Vy, đặt tay lên vai trấn an nó.
“ Vậy nàng hãy nói xem, là chuyện gì mà khiến nàng vội vàng đến đây như vậy?” ánh mắt Kỳ Vy vẫn luôn nhìn về bức tường trắng trước mặt.
Băng Châu định mở miệng nói thì chợt có tiếng động của cánh cửa phòng, hình như có ai đó sắp bước vào, cả hai như bị cái tiếng động nho nhỏ ấy thu hút hết cả ánh mắt lẫn hồn vía. Bốn con mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa, hồi hộp chờ đợi ai đang ở ngoài kia. Tất nhiên cả hai đều nghĩ đến đó chính là An Phong.
Cánh cửa mở toanh ra, cô bé em họ của Kỳ Vy chạy nhanh đến chỗ chị của mình
Chúc các bạn online vui vẻ !