“Em xin lỗi Eros, em không biết nên giải thích thế nào về chuyện này cho anh mà không khiến anh tức giận.” Tôi tựa đầu lên ngực anh và ôm anh thật chặt. “Em sợ rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Nhưng em vẫn phải nói với anh…” Tôi lắng nghe nhịp đập của trái tim anh và cả hơi thở của anh, nó thật giống như một bản nhạc dịu dàng. Tôi đưa tay vuốt ve bụng anh nhẹ nhàng nhưng anh vẫn không hề cử động. Tôi nhìn anh ấy và nhận ra rằng anh ấy đã ngủ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã gần 2 giờ sáng. Chúng tôi đã nói chuyến với nhau suốt hàng giờ liền về gia đình, bạn bè, kỉ niệm, những điều mà chúng tôi thích và ghét, phim ảnh và cả những truyện cười không đâu. Eros rất thích đùa và lúc nào anh ấy cũng trêu chọc tôi. Anh ấy rất thích nhìn tôi cười vui vẻ.
Tôi từ từ rời khỏi giường, cẩn thận để không làm anh thức giấc và đi tới phòng tắm. Tôi tắm rửa sạch sẽ và mặc bộ quần áo pajama vào thay cho áo sơ mi và quần bò. Sau đó tôi lại nhẹ nhàng quay lại giường và ôm lấy Eros.
Tôi không thể tin được rằng Eros yêu tôi và anh ấy thật sự đang ở đây, nằm ngủ bên cạnh tôi, trên giường của tôi. Người đàn ông thô lỗ, kiêu căng và ngạo mạn đó. Người luôn nghĩ rằng mình là Chúa trời, là kẻ hơn người. Anh ấy bị rất nhiều người căm ghét, đặc biệt là đồng nghiệp… họ nghĩ anh ấy là một tên ác quỷ, một tên bạo chúa, một kẻ đáng nguyền rủa. Những tin đồn vô căn cứ về anh luôn được lan truyền đi khắp nơi.
Nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, tôi hiểu Eros quá rõ. Anh ấy không phải là loại người như mọi người vẫn nghĩ. Anh ấy là một người nhiệt tình. Tất cả những gì anh biểu hiện chỉ là do anh được nuôi lớn lên để trở thành một thành viên trong gia đình Petrakis, người đứng đầu của một tập đoàn kinh tế lớn với hàng nghìn nhân viên trên khắp thế giới. Anh ấy phải cứng rắn và khắc nghiệt để đưa ra quyết định – để ra quyết định- để công bằng với tất cả mọi người.
Tôi ôm anh ấy thật chặt và hôn lên môi anh sau đó tựa đầu lên vai anh. Tôi yêu anh ấy… và suy nghĩ về việc sẽ mất anh ấy cũng đã khiến tôi đau đớn khôn nguôi.
Tôi hôm qua, anh ấy cứ khăng khăng rằng chúng tôi đã từng gặp nhau trong quán bar. Anh ấy còn miêu tả về trang phục tôi đã mặc, tóc tai, về những gì tôi đã nói, về nét mặt của tôi, về điệu nhảy cuộc nhiệt trong quán bar đó.
Một lần nữa, TÔI LẠI NÓI DỐI.
Tôi nhận ra rằng tôi nên nói với anh ấy sự thật – trước khi chúng tôi cử hành hôn lễ. Dù kết quả có như thế nào, tôi cũng vẫn phải chấp nhận nó. Tôi chỉ còn 2 ngày để nói với anh ấy.
Tôi tỉnh giấc trong mùi hương của xà phòng và kem đánh răng. Tôi từ từ mở mắt và nhìn thấy Eros đang tiến về phía tôi – hẳn là anh ấy mới tắm xong và gần như không mắc gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh eo.
“Dậy đi, con sâu ngủ” Anh cười khúc khích và ngay lập tức hôn tôi.
Tôi hoàn toàn không phòng bị. Mắt tôi mở tròn sau đó tôi dùng hết sức đẩy anh ra. Tôi bật dây ngay khi anh ấy rời khỏi người tôi.
Anh ấy bị mất thăng bằng nhưng đã kịp giữ lại trước khi ngã xuống sàn. Khăn tắm quấn quanh eo anh bị tuột ra và anh ấy đã không kịp giữ nó trước khi nó rơi xuống sàn.
Tôi hoàn toàn hóa đá! Mắt tôi trợn tròn nhìn anh hoàn-toàn-trần-truồng trước mặt mình. Mong thánh thần hãy tha thứ cho con. Tôi nhận ra một dấu bớt màu nâu quen thuộc ở phía bên phải bụng dưới của anh ấy.
“Jade!” Eros nhặt khăn lên và quấn ngang eo. Khuôn mặt và cơ thể anh ấy đỏ ứng lên. Anh đang vô cùng xấu hổ và tức giận.
“Em xin lỗi… em… em…” Tôi lặp bắp sau đó cô gắng hết sức để không bật cười. Tôi lấy tay bịt mồm để ngăn tiếng cười bật ra.
“Chuyện gì với em thế? Em đẩy anh ra.” Anh nghiến răng nói.
“Shhh, anh nói nhỏ chút đi… Em xin lỗi… Tại em bất ngờ quá. Em vẫn chưa đánh răng và anh thì lại hôn em như vậy.”
Anh lắc lắc đầu “Chỉ vì như thế mà em dãy dụa và đẩy anh ra ư?”
“Em xin lỗi, Eros. Em chỉ không muốn anh hôn em trong lúc em vẫn bốc mùi như vậy.”
Anh tiến lại gần tôi và ngồi lên giường “Lại đậy.” Anh ấy nói rồi kéo tôi vào trong vòng tay của anh. Tôi ngồi lên đùi anh và cảm nhận được cơ thể có chút cứng ngắc bởi kích thích của anh. Có Chúa mới biết được tôi đã cố gắng thế nào để lờ nó đi.
“Jade, với anh em lúc nào cũng rất ngọt ngào, anh yêu mùi hương tự nhiên của em.” Anh dịu dàng nói, chôn mặt vào cổ tôi. “Hmmm..” anh hôn lên cổ tôi và hôn một đường tới ngực tôi.
Khi anh đang cởi chiếc pyjama của tôi thì tôi đã ngăn anh lại và rời khỏi đùi của anh. Tôi đi thẳng về phía phòng tắm “Eros… Hôm nay em muốn đi tới Georgia.”
“Tới Georgia? Để làm gì cơ? Tối qua bà và gì Anna của em đã tới đây rồi.”
Tôi gật đầu với Eros. Anh ấy nói đúng. Anh ấy thậm chí còn đối xử rất tốt với bà và gì Anna của tôi, cho họ ở khách sạn sang trọng nhất New York và chi trả mọi khoản phí. “Em… Em muốn thăm… một người.”
“Ai?” Anh hỏi
“Một… một người họ hàng. Một người… mà em rất yêu thương.”
“Ồ. Em đã không hề nhắc tới việc em có họ hàng khác ở Georgia”
“Em…umm, yeah, em quên mất. Sáng nay em sẽ đi… Giờ em phải đi tắm đây, em phải đón chuyến xe bus lúc 8h”
Eros đứng dậy và tiến tới gần tôi “Em yêu, anh sẽ đưa em tới Georgia. Anh sẽ không để em phải tự bắt xe đi. Dù em có đi đâu anh cũng sẽ đi cùng em và ngược lại. Em sẽ đi với anh tới bất cứ nơi nào anh đi, dù là công việc kinh doanh hay du lịch, được chứ?”
Tôi gật đầu và cười với anh ” Chúng ra phải chuẩn bị đi thôi.”
“Dĩ nhiên rồi. Chúng ta sẽ đi bằng trực thăng. Nhưng trước hết hãy để anh hôn em đã, em yêu.” Anh kéo tôi lại và hôn tôi thật sâu, thật nồng nhiệt.
EROS
Jade vô cùng im lặng. Cô ấy rất khó chịu và lo lắng. Đôi tay mỏng manh của cô ấy lạnh toát. Trước đây cô ấy đã từng đi trực thăng rồi. Tôi tự hỏi không biết điều gì đã khiến cô ấy lo lắng tới vậy.
“Em ổn chứ? Trông em đang hết sức căng thẳng.”
Cô ấy chỉ gật đầu và cười gượng gạo “Em ổn.”
Tôi cười lại với cô ấy và kéo cô ấy vào lòng. Trạng thái lo lắng tiền hôn nhân.
Chắc hẳn cô ấy đang mắc chứng lo lắng tiền hôn nhân. Tôi cũng từng như vậy – bởi quá háo hức. Tôi không thể đợi tới lúc kết hôn với Jade và luôn có cô ấy bên cạnh. Nó giống như một khởi đầu mới của một trang sách không hồi kết – một cuộc sống mới. Tôi, Jade và những đứa trẻ của chúng tôi.
Nếu có thể tôi rất muốn có con trai đầu lòng – để nó có thể kế nghiệp tôi, điều hành tập đoàn Petrakis sau này. Thằng bé sẽ khắc nghiệt hơn, mạnh mẽ hơn và sẽ phải học tất cả những gì cần thiết về kinh doanh, giống như những gì mà bố tôi đã bắt tôi phải học.
Dĩ nhiên, tôi cũng muốn có một cô con gái giống hệt mẹ của nó, Jade. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng khiến tôi mỉm cười, một phiên bản nhỏ của Jade chạy vào trong nhà, nhảy nhót vui vẻ, cười đùa và nhào tới chào tôi mỗi khi tôi đi làm về. Tôi vô cùng hạnh phúc với suy nghĩ bắt đầu một cuộc sống mới với Jade. Tôi yêu cô ấy, thật sự yêu cô ấy. Tôi không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu cô ấy.
Ngay khi chúng tôi tới Georgia, một chiếc xe đã chờ sẵn để đưa chúng tôi tới nơi cần đến. Nhưng Jade cứ khăng khăng muốn đi bằng xe taxi. Tôi không muốn cãi nhau với cô ấy. Tôi không quan tâm chúng tôi đi bằng xe đạp, đi bộ hay thậm chí cưỡi ngữa đi nữa, miễn là chúng tôi đi cùng nhau.
Chúng tôi bắt taxi và Jade chỉ đường cho tài xế. Khoảng 30 phút sau chúng tôi đã tới bên trong một tiểu khu nhỏ phía Tây thành phố Augusta.
“Họ hàng của em sống ở đây sao?” tôi hỏi Jade. Cô ấy trông vô cùng bồn chồn. Biểu hiện trên gương mặt của cô ấy rất khó đoán, giống như cô ấy đang sợ hãi, lo lắng… sau đó đột nhiên lại sáng bừng lên như thể cô đang vô cùng vui vẻ và háo hức.
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà màu trắng với mảnh vườn nhỏ trồng đầy hoa và cỏ Bermuda phía trước. Ngôi nhà được bao quanh bởi một hàng rào màu trắng.
Tôi trả tiền và chúng tôi bước ra khỏi taxi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy Jade không hề đi vào nhà mà ngồi xuống một chiếc ghế dài bên cạnh. Có lẽ cô ấy mệt mỏi sau chuyến đi dài. Tôi ngồi xuống băng ghế bên cạnh cô ấy. Xung quanh có rất nhiều cây che bóng mát và không khí cũng vô cùng mát mẻ, trong lành.
“Chúng ta không vào trong sao?” Tôi hỏi cô ấy
“Không” Cô ấy nói, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Trông như cô ấy đang đợi… một thứ gì đó hoặc một ai đó. Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 rưỡi sáng.
Khi tôi đang định hỏi cô ấy tại sao chúng tôi lại không vào trong hay chúng tôi đang đợi ai thì cánh cửa của ngôi nhà đột nhiên mở ra và có một người đàn ông da đen trung tuổi bước ra ngoài, cầm theo một quả bóng nhựa nhỏ.
Cánh cửa lại mở ra một lần nữa và một phụ nữ da đen bế theo một cậu bé khoảng 3-4 tuổi bước ra. Nó mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh và quần đùi nâu.
Họ thật sự là cha mẹ của thằng bé sao? Trông thằng bé không hề giống bố mẹ nó chút nào bởi nó là người da trắng và tóc nâu.
Tôi nhìn Jade một lần nữa và vô cùng ngạc nhiên trước biểu hiện của cô ấy. Cô ấy trông vô cùng hạnh phúc – đúng vậy, vô cùng hạnh phúc. Cô ấy cười với những giọt nước mắt lăn dà trên má.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tôi nhìn mấy người vừa bước ra khỏi căn nhà đó một làn nữa. Trông họ rất hạnh phúc. Đứa con trai của họ chạy về phía cha mình để lấy quả bóng và nhảy nhót rất vui vẻ.
Thằng bé ấy. Nó khiến tôi nhớ tới một ai đó mà tôi khá chắc rằng trước đây tôi đã từng gặp. Tôi không thể nhớ ra ở đâu và lúc nào.
Tóc nâu. Đôi mắt quen thuộc đó – trông như có màu xám khi nhìn từ phía tôi đang ngồi và da của nó…
Tôi đã từng nhìn thấy nó trước đấy. Trong ảnh. Trong video…
Chúa ơi! Thằng bé khiến tôi nhớ lại mình lúc còn bé! Nó trông giống hệt tôi khi tôi tầm tuổi này.
Tim tôi đập nhanh liên hồi. Một cảm xúc khó tả mà tôi không thể nào giải thích được. Tôi nổi da gà và bắt đầu đổ mồ hôi như tắm
Tôi nhìn Jade và thấy cô ấy đang nhìn tôi “Em biết họ sao? Thằng bé đó… em biết thằng bé đó ư?”
Cô ấy gật đầu. “Đúng vậy. Tên của nó là Zion.”
“Zion?” Tôi vô cùng bối rối. “Em có quan hệ với nó?”
Cô ấy im lặng và lảng tránh ánh mắt của tôi. Sau đó cô ấy nhìn tôi với 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. “Em xin lỗi Eros… Em rất xin lỗi…”
“Jade, chuyện gì vậy? Nói anh nghe.” Tôi ôm lấy mặt cô ấy.
“Zion… Zion là con của chúng ta.”
Chương 47
JADE
*** Hồi tưởng
“Hi, tên của em là gì?”
Lại nữa sao. Tôi phớt lờ người đàn ông vừa ngồi xuống ghế bên cạnh và nhấp một hớp rượu. Đã có quá nhiều người hỏi tên tôi. Họ giống như ong vậy, lao vào tôi không biết mệt mỏi. Người thì muốn mời tôi uống rượu người thì muốn nhảy một bài. Tôi biết điều họ thật sự muốn – đó là đưa tôi lên giường.
Tôi nhìn xuống chiếc váy bó sát và đôi cao gót màu đỏ đang mặc. Nó là của Liv, cô gái đi cùng tôi tôi đó. Cô ấy đã trở thành bạn thân của tôi khi tôi gặp cô ấy tại bữa tiệc của một người bạn cashc đây một tuần. Cô ấy hơi mũm mĩm, tràn đầy năng lượng, một chút hoang dại và rất thích tiệc tùng. Cô ấy không hề có bất cứ vấn đề hay lo lắng nào trong cuộc sống. Cô ấy tự do – hoàn toàn tự do làm bất cứ điều gì mà cô ấy thích.
Liv là người mà tôi cần lúc đó. Đã 3 tuần kể từ ngày cha tôi qua đời và tôi đang vô cùng khổ sở. Nỗi đau mất cha như xé toạc tâm can tôi. Liv đã cứu rỗi tôi. Cô ấy giúp tôi quên hết mọi rắc rối, giảm bớt nỗi đau mà tôi mang trên mình.
Khi cha tôi mất, Mẹ và Sapphire cũng vô cùng đau khổ. Họ cứ khóc lóc không thôi. Hộ không ăn, không ngủ và tôi thì vô cùng lo sợ họ sẽ bị ốm, giống như cha tôi. Tôi động viên họ, chăm sóc họ. Tôi luôn tỏ ra mạnh mẽ khi ở cùng họ để họ không cảm thấy yêu đuối và muốn tìm tới cái chết.
Thay vì đau khổ, tôi trở nên bận rộn, chuẩn bị lễ tang – tiếp đón khách khứa, bạn bè, đồng nghiệp của cha tôi. Lúc đó tôi hoàn toàn như một kẻ vô tri vô giác. Tôi không nhớ nổi đau khổ là thế nào. Tôi thậm chí còn không hề rơi một giọt nước mắt. Không có ai động viên tôi… không có ai thấu hiểu nỗi đau trong tôi… không có ai giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Đã gần ba tuần trôi qua, mẹ và Sapphire đã không còn khóc lóc nữa. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm bởi họ đã dần dần không nhớ nổi đau khổ là thế nào. Tôi thậm chí còn không hề rơi một giọt nước mắt. Không có ai động viên tôi… không có ai thấu hiểu nỗi đau trong tôi… không có ai giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Đã gần ba tuần trôi qua, mẹ và Sapphire đã không còn khóc lóc nữa. Tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm bởi họ đã dần dần bình thường trở lại. Tôi đã vô cùng lo lắng cho họ tới mức hoàn toàn quên mất nhu cầu của bản thân. Mẹ tôi bắt đầu tham gia khóa học Kinh thánh và tìm việc. Chẳng mấy chốc mẹ tôi đã tìm được việc. Bạn bè của bà đã giúp đỡ rất nhiều.
Sapphire cũng từ từ hồi phục. Con bé trở nên bận rộn với những dự án ở trường, tham gia vài cuộc thi cosplay và gần như lúc nào cũng thắng. Con bé thích ở cùng với nhóm bạn otaku của mình. Gần như cuối tuần nào tụi nó cũng đi chơi với nhau. Chúng đã giúp con bé vượt qua nỗi đau và quay trở lại với cuộc sống thường nhật sau khi cha mất.
Còn tôi? Không ai giúp tôi xoa dịu nỗi đau. Thật không may, bạn thân từ hồi đi học của tôi, Kathryn đã chuyển tới Philipines cùng gia đình.
Và dĩ nhiên, Joseph. Người đã từng lắng nghe mọi rắc rỗi, lo lắng của tôi cũng đã rời bỏ tôi. Ôi Joseph, anh đang ở đâu khi em cần anh nhất?
Tôi thởi dài, uống nốt chỗ rượu còn sót lại trong ly. Vị đắng khiến tôi phải chau mày nhưng tôi rất thích nó.
Đúng vậy, tôi rất thích loại rượu này. Kể từ khi Liv giới thiệu nó cho tôi, tối nào tôi cũng uống vài ly. Nó giống như liều thuốc cho nỗi đau trong tôi, như người bạn đồng hành, cứu thoát tôi khỏi hiện thực tàn khốc. Nó giúp tôi xoa dịu những khổ đau mà tôi phải chịu đựng.
Tôi chỉ bắt đầu vật vã khi mẹ và Sapphire dần hồi phục. Tôi không biết tại sao nhưng mọi thứ chỉ đột nhiên diễn ra như một điều tất lẽ. Tôi bật khóc nức nở khi ngồi trên xe bus về nhà. Tất cả mọi người trên xe đều không hiểu tại sao. Thậm chí bác tài xế còn dừng hẳn xe lại
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Một vài hành khách trên xe hỏi tôi
“Cha tôi mất rồi!” Tôi khóc nức nở. Như thể tôi vừa mới nhận được tin cha mất. Tôi không thể chấp nhận được sự thật… không thể. Tôi nhận ra rằng không phải tôi đang mơ – mà cha tôi đã thật sự không còn trên cuộc đời này nữa.
Phải mất một lúc tôi mới cảm thấy bình tĩnh trở lại. Một vài hành khách tỏ ra đồng cảm với tôi, một vài người khác lại phàn nàn bởi họ bị muộn giờ làm hay trễ hẹn. May mắn rằng có một người làm công tác xã hội ở trên xe, cô ấy đã động viên tôi.
Tôi đã dành cả ngày hôm đó ở bên mộ cha. Và tối hôm đó, tôi đã tới dự bữa tiệc của một người bạn, nơi tôi gặp Liv. Kể từ đó tôi bắt đầu uống rượu.
“Một cốc nữa” Tôi nói với người pha chế.
“Có ngay đây thưa cô” Người pha chế nháy mắt, chuẩn bị rượu và đưa đến trước mặt tôi.
Tôi cầm ly rượu, đang định nhấp môi thì ai đó hỏi tôi
“Mấy giờ rồi?”
Tôi giật mình. Một giọng nói mạnh mẽ vang lên khiến tôi sợ điếng người. Tôi vô thức lật cổ tay để xem đồng hồ.
“Aaahhhh!” Chết tiệt! Tôi làm đổ hết rượu lên váy.
Tôi nhìn người đàn ông đang ngồi xuống bên cạnh bằng ánh mắt đầy giận dữ.
“Oops, không phải tại tôi” Người đàn ông kia đáp. Anh ta trẻ hơn tổi tưởng, chắc chỉ hơn tôi vài tuổi. Anh có mái tóc dài màu nâu đen và râu ria lỉa chỉa. Anh ta khiến tôi nhớ tới Tom Cruise trong phim “The Last Samurai”
“Tôi làm đổ rượu bởi vì anh hỏi tôi giờ. Trong khi anh thậm chí cũng đeo đồng hồ.” Tôi lấy khăn giấy trên bàn, lau váy và chân mình.
Anh ta xin phục vụ thêm ít giấy và đưa cho tôi. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi anh ta gọi 10 ly rượu Gin&tonic và nhân viên pha chế đã đặt chúng trước mặt tôi.
“Anh đang cố chuốc say tôi sao?”
“Tại sao, không phải đó là điều mà em muốn à?” Anh ta cười khẩy.
“Không… Đúng vậy. Nhưng thế này thì quá nhiều. Anh đang lãng phí tiền đấy. Tôi không thể uống hết chỗ này.”
“Đừng lo, tôi sẽ giúp em.”
“Được rồi… Vậy chúng ta uống cùng nhau đi.” Tôi thời phào, xếp mấy ly rượu thành một hàng giữa chúng tôi.
“Tuyệt” Anh ta lấy một ly rượu. ” Tên em là gì?”
Lại nữa, lại hỏi tên tôi. Chắc hẳn anh ta nghĩ rằng tôi sẽ trả lời anh ta sau khi anh ta mua cho tôi 10 ly rượu. Nhưng anh ta nhầm rồi.
“Hmmm. Anh gọi tôi là gì cũng được” Tôi nhún vai.
“Ồ, đó là một cái tên hiếm gặp đấy. Gì cũng được. Tôi chưa bao giờ nghe thấy cái tên kỳ lạ như vậy”
“Không vui đâu… Ý tôi là anh có thể gọi tôi bằng bất cứ cái tên nào anh thích” Tôi bướng bỉnh.
“Vậy là em sẽ không cho tôi biết tên của em Tại sao? Em bị FBI truy nã sao? Em ăn trộm cái gì à?”
Cái gì? Tôi chưa bao giờ ăn trộm bất cứ thứ gì.
“Không vui đâu”
Anh ta cười rồi nói “Được thôi, tôi sẽ gọi em là Red.”
“Red?” Tôi cắn môi đầy do dự. Tôi ghét bị gọi là Red. Những cô nàng xấu tính ở trường cũng gọi tôi bằng cái tên đó và chế nhạo tôi.
“Yeah, bởi vì em mặc váy đỏ, giày đỏ và tóc đỏ.”
Tôi nhìn xuống chiếc váy bó sát cùng đôi cao gót đang đi đầy chán ghét. Tôi hối hận vì đã đồng ý với Liv sẽ mặc bộ trang phục sexy này. Tôi nói với cô ấy là tôi chỉ muốn uống rượu và nhảy thôi.
“Ginger… Cái tên đó rất hợp với em, tôi sẽ gọi em là Ginger.”
Ginger. Chỉ có Joseph gọi tôi là Ginger. Lúc này tôi đang nhớ anh ấy vô cùng và trái tim tôi thật sự đau đớn vì anh. Anh đang ở đâu khi em cần anh nhất?
Tôi nhìn anh ta. Anh ta đang mặc một chiếc quần bò rách, một chiếc áo sơ mi màu đen và chiếc áo khoác da màu nâu. Tôi nhận ra anh là một người rất đẹp trai và có vẻ vô hại. Tôi không biết tại sao nhưng anh ta đột nhiên khiến tôi nhớ tới Joseph.
“Yeah, Ginger… Tôi thích cái tên đó.” Tôi cười đáp lại “Vậy tên anh là gì?”
“Có cố gắng. Nhưng tôi sẽ không cho em biết tên thật của tôi.” Anh ta nhấp một ngụm rượu và cười “em cũng có thể gọi tôi là gì cũng được.”
“Okay…um… Tôi sẽ gọi anh là… Joseph.” Tôi nói.
“Joseph? Không liên quan tới tôi lắm”. Anh ta ngừng lại một chút và ngẫm nghĩ “Nhưng,… yeah, cũng được”
“Vậy Nam Phi thế nào?” Tôi hỏi anh ta, giả vờ như anh ta là Joseph, Joseph của tôi.
“Huh? Sao em biết rằng tôi vừa đi Nam Phi?”
“Um.. đoán thôi”
“Okayyyy. Rất tuyệt. Gia đình tôi và tôi đã đi nghỉ ở Botswana cách đây 5 hoặc 6 năm gì đó, tôi nghĩ vậy. Chúng tôi đã chắm tại ở Moremi Game Reserve…”
Chúng tôi bắt đầu uống 10 ly rượu trước mặt. Không biết đã bao lâu trôi qua, những ly rượu cứ cạn dần. Chúng tôi nói chuyện, cười đùa, trêu chọc, đụng chạm, nhảy nhót rồi lại đụng chạm… Tôi không biết ai là người bắt đầu trười nhưng chúng tôi đã hôn nhau.
Tôi đã say, tôi vòng tay qua cổ anh ta. Tôi biết mình sẽ ngã xuống sàn nếu anh ta buông tôi ra. Anh ta hôn lên má, cằm, cổ tôi. Nó khiến cơ thể tôi trở nên rạo rực.
“Ginger, bạn em đâu? Đã muộn rồi.”
“Em không… biết…” Tôi líu nhíu. Tôi thật sự không quan tâm Liv đang ở đâu. Tôi muốn ở cùng Joseph. Joseph của tôi.
“Tôi sẽ đưa em về. Em say rồi.”
“Em không say. Em mới chỉ uống 3 ly thôi.” Tôi nhìn anh đầy van vỉ “Joseph, em yêu anh, làm ơn… đừng bỏ em”
“Em yêu, anh không thích nói điều này nhưng em không nên nói yêu ai ngay trong lần đầu tiên gặp mặt.” Anh ta nấc.
“Tại sao anh lại như vậy. Anh không tin rằng em yêu anh. Em đã là một người phụ nữ trưởng thành.” Tôi đột nhiên cảm thấy buồn tới phát khóc.
“Shhh. Em yêu. Đừng khóc. Dĩ nhiên là em là một người phụ nữ trưởng thành.” Anh ta hôn tôi, vuốt ve eo và hông tôi, chạy dọc xuống tận đùi. “Nào, đã đến lúc về nhà rồi.”
“Không, em không muốn về nhà. Em muốn ở cùng anh” Tôi van vỉ, sau đó hôn lên môi anh “Hãy hôn em nữa đi… làm ơn.”
“Em chắc chứ?” Anh ta hỏi
“Vâng… làm ơn.”
***********
Lúc tôi tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng. Đầu và mắt tôi vô cùng đau nhức. Tôi đã quên không bỏ lens mắt ra trước khi ngủ.
Tôi nhìn xung quanh phòng. Chúa ơi, tôi đang ở đâu thế này?
Tôi bật dậy và nhận ra mình hoàn toàn không mặc gì. Chúa ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Tôi đột nhiên hoảng loạn – nỗi lo sợ bao trùm cơ thể tôi.
Sau đó tôi cảm thấy có ai đó đang nằm bên cạnh. Mắt tôi nhìn sang người đàn ông đang ngủ trên giường – người mà tôi đã gặp ở quán Bar đêm qua. Joseph?
Không. Anh ta không phải Joseph… Anh ta là một người hoàn toàn xa lạ. Chúa ơi, đêm qua tôi đã ngủ với một người lạ.
Tôi sợ hãi và xấu hổ. Tôi cảm thấy mình thật bẩn thỉu và đáng kinh tởm. Tôi đã làm gì thế này?
Điều đầu tiên tôi nghĩ tới đó là chay trốn ngay lúc đó… và tôi đã làm như vậy.
Chương 48
Người ta nói tình yêu là mù quáng. Tôi không cho là như vậy.
Mê đắm mới là mù quáng. TÌNH YÊU luôn sáng tỏ mọi điều và vẫn chấp nhận tất cả.
TÌNH YÊU nhìn thấy mọi khuyết điểm, thiếu sót và vẫn chấp nhận.
TÌNH YÊU là chấp nhận của những thói quen và tính cách không tốt
TINH YÊU luôn nhận ra tất cả nỗi sợ hãi, bất an và biết rằng vai trò của bạn chính là nguồn động viên.
TÌNH YÊU luôn tồn tại qua mọi thử thách và khổ đau.
Mê đắm rất mong manh và có thể tan vỡ khi cuộc sống không được như ý muốn.
TÌNH YÊU rất MẠNH MẼ và nó mạnh mẽ bởi nó là THẬT.
EROS
“Zion? Con trai của chúng ta?” Tôi nhíu chặt mày.
Cô ấy đang nói cái quái gì vậy? Tôi cảm thấy rất khó hiểu – vô cùng khó hiểu. Tôi tự hỏi mình có nghe đúng những gì mà cô ấy nói không. Cô ấy nói rằng chúng tôi có một đứa con trai sao?
Tôi tiếp tục nhìn Jade chằm chằm, tôi bối rối trước câu nói của cô ấy. Tôi siết chặt tay cô ấy – không nới lỏng ra cho tới khi cô ấy khẳng định lại một lần nữa điều mà cô ấy vừa nói.
Cô ấy gật đầu với những giọt nước mắt lăn dài trên má “Em xin lỗi Eros, vì đã nói dối anh. Em… Em sợ rằng anh sẽ ghét em nếu anh phát hiện ra em là Ginger… và chúng ta đã có… một đứa con.”
Mắt tôi mở to đầy hoài nghi. Tôi không thể hiểu tôi đã cảm thấy như thế nào lúc đó. Tôi sững sờ như vừa bị sét đánh.
Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy sự thay đổi của cô ấy trong đêm mà chúng tôi đính hôn – không có cặp kính dày cộp, bộ tóc giả hay quần áo lỗi thời, tôi đã biết cô ấy là Ginger. Tôi cứ hỏi cô ấy và trêu chọc cô ấy về điều đó nhưng cô ấy luôn chối bỏ. Và giờ cuối cùng thì cô ất cũng thừa nhận, tôi thật sự không ngạc nhiên lắm về chuyện đó. NHƯNG, sự thật về việc chúng tôi đã có một đứa con trai mới là điều khiến tôi không thể tin nổi!
Tôi buông tay cô ấy và đứng bật dậy. Tôi nhìn thằng bé đang chạy qua đường – bên ngoài một căn nhà nhỏ, chơi đùa cùng con chó Labarador to gấp hai lần nó.
Con trai của tôi? Thằng bé đó là con trai của tôi?
Tôi vẫn không thể nào tin nổi rằng con trai tôi đang ở ngay trước mắt! Giọt máu của tôi.
Tôi không thể hiểu nổi… não tôi từ chối hoạt động… không chịu ghi nhận bất cứ điều gì. Tôi lắc lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn.
Mắt của tôi chuyển hướng sang phía Jade. Cô ấy đang cúi đầu khóc. Cô ấy lại xoắn xoắn mấy ngón tay của mình. Đó là thói quen khi cô ấy lo lắng. Tôi đã từng cảm thấy điều đó thật đáng yêu nhưng giờ thì- nó khiến tôi thật khó chịu.
“Chúng ta có một đứa con trai? Bằng cách nào cơ chứ?”
Cô ấy đột nhiên nhìn tôi với biểu hiện đầy phức tạp. “Anh không nhớ sao? Tối hôm đó chúng ta đã ngủ với nhau, sau khi gặp ở quán bar”
Tôi cắn môi. “Dĩ nhiên là anh nhớ. Nhưng anh rất cẩn thận. Anh đã sử dụng biện pháp phòng tránh.” Tôi vò tóc – cô gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Cô ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy tổn thương “Anh là người đàn ông duy nhất em từng ngủ cùng.”
Suy nghĩ về việc cô ấy lên giường với một người đàn ông khác – dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai thật sự khiến tôi buồn bực. Tôi sẽ tìm kiếm tất cả và xé xác họ ra.
“Anh biết em là một người phụ nữ đứng đắn, Jade ạ. Ý anh không phải như vậy. Chỉ là…” Tôi lắc đầu, nghiến răng nói. Tôi siết chặt nắm tay. “Vì Chúa, tại sao em không cho anh biết rằng chúng ta có một đứa con!”
Tôi đã có một đứa con và cô ấy đã giấu tôi suốt một khoảng thời gian dài như vậy. Tôi không hiểu mục đích của cô ấy là gì, có thể cô ấy muốn làm tôi bị tổn thương hoặc khiến tôi phải khổ sở. Để làm gì ư? Cô ấy muốn tôi cũng phải chịu đựng như tất cả những gì mà tôi đã làm!
“Lúc đó em không hề biết anh là ai.” Giọng cô ấy run run “Em thậm chí còn không biết tên thật của anh…”
“Yeah, bởi vì tối hôm đó em đã xem tôi là Joseph Nevin.” Rồi, rút cuộc thì tôi cũng đã nói ra. Tôi thật sự bị tổn thương. Tôi cảm thấy như cô ấy đã lợi dụng tôi.
“Cái gì?”
Tôi không thể kiềm chế nổi cơn giận dữ của mình và đưa tay lên tát cô ấy. Tôi không quan tâm liệu cô ấy có bị tổn thương hay không. “Em đã nghĩ tới hắn ta khi tôi hôn em, chạm vào em, làm tình với em.”
“Không… Eros, anh sai rồi…”
“Tôi sai? Em biết rằng đó là sự thật, Jade ạ, đừng nói dối nữa.”
Cô ấy im lặng một lúc. Nhìn tôi với ánh mắt đầy sợ hãi. Sau đó cô ấy thừa nhận – và điều đó khiến tôi càng thêm đau khổ “Em… Em đoán là anh đúng. Em xin lỗi. Lúc đó em còn quá trẻ và vô cùng mê đắm Jo…”
“Đủ rồi. Đừng bao giờ nhắc tới tên của hắn ta. Đừng bao giờ.” Mẹ kiếp. Cô ấy đã nghĩ về một người đàn ông khác khi chúng tôi làm tình với nhau đêm hôm đó – và nghĩ rằng cô ấy đang thụ thai đứa con của chúng tôi.
Tôi hoàn toàn giân dữ và ghen tuông – nếu có thể, tôi muốn xóa sạch toàn bộ những gì liên quan tới hắn ta ra khỏi đầu cô ấy. Suy nghĩ về việc cô ấy nhớ tới hắn ta thật sự khiến tôi phát điên vì ghen.
Cô ấy hơi cau mày nhưng rồi cũng gật đầu một cách ngoan ngoãn như một cô gái nhỏ.
Tôi nhìn thằng bé đó một lần nữa. Con trai của tôi – Zion.
Nó đúng là một phiên bản thu nhỏ của tôi. Nó giống hệt tôi hồi nhỏ. Vẻ ngoài của nó hoàn toàn là thừa hưởng của nhà Petrakis – tóc nâu đen, mắt xám và nước da sạm màu.
Zion đá quả bóng và nó bay thẳng vào mặt con chó. Con chó sủa vang và đột nhiên trở nên hung dữ. Tôi muốn đi tới đó và bảo vệ Zion nhưng người đàn ông trung tuổi kia đã bế thằng bé lên và công kênh nó lên cổ. Zion đã cười rất vui vẻ.
Tôi ghen tị với người đàn ông đó. Zion có vẻ rất bám ông ta và họ trông thật hạnh phúc. Chuyện quái gì thế này! Lẽ ra mới là người chơi đùa, ôm ấp và cười với con trai của tôi. Nó là con trai của tôi. Nó thuộc về chúng tôi. NÓ.LÀ.NGƯỜI.NHÀ.PETRAKIS!
Tim tôi nhói đau như bị dao cứa. Tôi không biết lúc đó mình cảm thấy như thế nào. Cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn. Cả thế giới của tôi đột nhiên chao đảo.
Tôi đã không còn khóc nữa kể từ khi tôi đến tuổi dậy thì. Nhưng vào lúc đó, tôi muốn khóc thật to, để giải tỏa hết cơn giận cúa bản thân – những nỗi đau và sự thật vọng. Tôi cảm thấy như ai đó đã trộm mất của tôi một thứ vô cùng quý giá, VÔ GIÁ, mà tôi không thể sống thiếu – một phần cuộc sống của tôi. KHÔNG. Không chỉ một phần, mà là cả cuộc sống của tôi.
“Tại sao, Jade?” Tôi bình tĩnh hỏi cô ấy một lần nữa. “Tại sao em lại không nói với anh”
“Em đã nói rằng em không biết anh là ai. Em… Em chỉ mới nhận ra anh là người em gặp trong quán bar khi…khi… em…”
“Khi nào? Nói cho anh biết trước khi anh mất hết kiên nhẫn.”
“Khi em làm vỡ chiếc cốc giả từ thời Minh.”
“Cái gì? Vì Chúa, chuyện đó đã xảy ra cách đây 2 năm rồi.”
“Em xin lỗi.” Cô ấy lại xoắn xoắn tay một lần nữa và nhìn tôi “Em… Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt em đã có cảm giác rằng đó là anh, nhưng em cố hết sức để phủ nhận điều đó. Em chỉ dám chắc chắn khi nhìn thấy, um… vết bớt trên bụng dưới của anh.”
“Đó là lý do em từ chối làm việc cho tôi một lần nữa?”
“Một phần là vì như vậy. Anh rất thô lỗ. Em cũng cảm thấy sợ hãi nữa. Nếu anh biết con người thật của em thì sao. Nếu anh biết được về Zion thì sao.”
Cô ấy xoa xoa thái dương và nhìn tôi với ánh mắt đầy mệt mỏi. “Nhưng anh không để cho em đi. Anh không bao giờ ngừng lại. Anh thậm chí còn dọa bỏ tù em.”
Tôi thở dài. Bỏ tù? Không thể nào. Nhà tù duy nhất dành cho cô ấy mà tôi có thể nghĩ tới lúc đó là phòng ngủ sang trọng trong căn hộ của tôi.
Tôi nhìn Zion, thằng bé vẫn đang chơi với quả bóng nhựa. Con chó đang đuổi sau lưng thằng bé.
“Chuyện gì đã xảy ra? Sao em lại để thằng bé cho người khác nuôi?” Tay tôi run lên đầy giận dữ nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh. Cô ấy phải nói với tôi sự thật và đưa cho tôi một lý do hợp lý rằng tại sao cô ấy lại không thể chăm sóc đứa con của chúng tôi.”
“Em không còn lựa chọn nào khác. Lúc đó em mới 18 tuổi. Em thậm chí còn bị trầm cảm trong suốt hơn một năm. Đêm nào em cũng khóc, vì nhớ tới cha em và vì lo lắng bởi em đã mang bầu. Em vô cùng sợ hãi. Em không biết anh là ai. Mẹ em đã vô cùng giận dữ bởi hành động vô trách nhiệm của em. Bà cứ hỏi em xem em đã ngủ với ai nhưng em không thể trả lời. Em vô cùng suy sụp và thất vọng với bản thân mình”. Cô ấy thở dài. “Mẹ đã gửi em tới tu viện với cô Annie và bà. Họ đã giúp em thoát khỏi chứng trầm cảm và đối mặt với hiện thực.”
Ôi chúa ơi. Những điều cô ấy trải qua thật sự khiến tim tôi đau thắt. Tôi cảm thấy mình là nguyên nhân gây ra những đau khổ đó. Cô ấy đã phải gánh chịu hậu quả của chúng tôi đêm hôm đó, một mình.
“Gần như tối nào anh cũng quay lại quán bar đó để tìm em. Khi không thể tìm thấy em, anh thậm chí còn thuê cả thám tử. Nhưng không thành. Không ai biết em và bạn của em.”
“Đó là lần đầu tiên chúng em tới đó. Thêm vào nữa thì bạn của em là dân đồng tính luyến ái. Anh ấy chỉ ăn mặc như phụ nữ vào buổi tối thôi.”
“Ý em là gì?”
“Một tuần sau khi em gặp anh, Liv đã qua đời”
“Cái gì?”
“Liv đã mất tích vài ngày. Cơ thể của anh ấy được tìn thấy ở trong rừng. Anh ấy đã bị người đàn ông mà anh ấy đang hẹn hò giết bởi hắn ta nghĩ anh ấy thật sự là phụ nữ.”
“Ôi Chúa ơi. Và đó là một trong những lý do anh không thể tìm được em.”
“Yeah. Em tưởng rằng lúc đó em sẽ phát điên.”
Tôi kéo cô ấy vào trong lòng. Cuối cùng tôi cũng thấu hiểu nỗi khổ của cô ấy. Cô ấy đã chịu đựng rất nhiều và suy nghĩ về việc cô ấy còn phải chịu đựng nhiều hơn thế khiến tôi vô cùng khó chịu. Tôi không muốn khiến cô ấy đau khổ. Tôi yêu cô ấy. Tôi nên chấp nhận không chỉ những mặt đẹp đẽ của cô ấy mà cả những khuyết điểm nữa.
Tôi ấy vòng tay ôm lấy eo tôi. “Em xin lỗi.”
“Shhh… Em đã chịu đựng đủ rồi, anh không muốn em phải khổ sở thêm nữa. Anh sẽ chăm sóc em.
Cô ấy gật đầu. “Cảm ơn anh. Um… chúng ta sẽ vẫn kết hôn chứ?”
“Dĩ nhiên rồi! Anh đã mất con trai của mình. Anh không thể mất thêm em nữa. Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, không bao giờ.”
Tôi ôm lấy đầu cô ấy và hôn lên môi cô ấy. “Anh yêu em rất nhiều Jade ạ. Dù chuyện gì có xảy ra, anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, bây giờ và mãi mãi.”
“Ôi Eros…” Cô ấy thì thầm và đáp lại nụ hôn của tôi. Sau một lúc cô ấy nói “Zion dường như đang sống rất hạnh phúc với bố mẹ nuôi của nó.”
“Yeah, đúng vậy”
Cô ấy cười đầy mãn nguyện. “Cảm ơn anh, Eros. Bây giờ em đã cảm thấy thanh thản rồi.”
***11h tối, biệt thự của Markos Petrakis***
“Cái quái gì? Chúng ta phải bắt thằng bé về, nhanh lên. Nó là cháu trai của ta.” Bố của tôi, Markos Petrakis nói. Ông không ngừng đi đi lại lại khắp phòng.
“Cha… chúng ta cần phải từ từ và chắc chắn.” Tôi nói bằng giọng hết sức bình tĩnh.
“Chúng ta cũng phải suy xét tới cảm xúc của Jade và cặp vợ chồng đã nhận nuôi Zion.” Mẹ của tôi nói, vuốt vuốt dọc lưng cha tôi để giúp ông bình tĩnh lại.
“Không, Nina! Nó là một thành viên của gia đình Petrakis, cháu trai đầu tiên của chúng ta, người sẽ thừa kế sản nghiệp của chúng ta. Chúng ta là gia đình của nó, nó thuộc về chúng ta. Dù bằng cách nào đi chăng nữa, chúng ta cần gặp nó, càng nhanh càng tốt.”
Chương 49: Cha Và Con Trai
“Khi một người đàn ông thật lòng yêu một người phụ nữ, cô ấy sẽ trở thành điểm yếu của anh ta. Khi một người phụ nữ thật lòng yêu một người đàn ông, anh ta sẽ trở thành sức mạnh của cô ấy. Điều này được gọi là “Hoán đổi Sức mạnh.”
JADE
“Con thật may mắn khi Eros là một người đàn ông tốt. Nó không giận dữ bởi con đã giấu giếm chuyện của Zion.”
“Yeah. Anh ấy thật sự là một người đàn ông tốt, đó là lý do con yêu anh ấy. Nhưng người khác không biết điều đó. Họ vẫn nghĩ rằng anh ấy thật thô lỗ, lạnh lùng và đáng sợ.
“Chập nhận đi Jade. Anh ấy thật sự là như vậy.” Sapphire ngắt lời.
“Hmmmm. Anh ấy đã từng như vậy.”
“Anh ấy thay đổi bởi vì chị. Rõ ràng là anh ấy cũng rất yêu chị.” Sapphire vừa nhắn tin vừa nói.
Tôi cười khúc khích. “Anh ấy cũng nói vậy.”
“Nhân tiện thì Joseph vừa gửi tin nhắn cho em qua Facebook. Anh ấy nói anh ấy đã quay lại với vị hôn thê của mình. Họ sẽ làm đám cưới vào tháng tới.”
“Ồ, thật tuyệt… thật tốt cho anh ấy.”
“Yeah.” Sapphire nhún vai. “Nhân tiện thì em rất xin lỗi Jade vì đã kể chuyện của anh Eros cho anh Joseph… chuyện mà chị vẫn giấu giếm từ đó tới giờ rằng chị đã từng gặp anh ất trong quán bar và vài chuyện đã xảy ra khiến chị căm ghét và trốn tránh anh ấy.”
“Saph, đừng làm như vậy nữa, được chưa? Đó là một sai lầm.”
“Yeah, em xin lỗi.”
“Được rồi Saph, không sao đâu.”
EROS
**** Dinh thự của Markos Petrakis, 18h, buổi tối trước lễ kết hôn của Eros và Jade.
“Họ đây rồi!” Chloe hét lên.
Tim tôi đột nhiên đập mạnh đầy lo láng và phấn khích, tay tôi run lên bần bật. Tôi không thể hiểu được cảm giác của mình lúc này, như thể cả người tôi hoàn toàn tê liệt.
“Shhh… Chloe, bình tĩnh… Mọi người cần phải bình tĩnh, chúng ta không muốn doạ họ đi mất, đặc biệt là Zion. Được chứ?” Mẹ tôi, Nine Petrakis quay sang phía mọi người đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Inigo đang uống Martini cùng với cha tôi còn tôi chỉ ngồi im ở phía góc sofa. Tôi cũng cảm thấy lo sợ. Tâm trí tôi tràn ngập những câu hỏi.
Nhỡ may Zion không chịu nhận tôi là cha thì sao?
Nhỡ may thằng bé không thích New York và thích nơi nào đó yên tĩnh hơn như Georgia thì sao?
Nhỡ may thay bé thích cha mẹ nuôi của nó hơn chúng tôi?
Nhỡ may?
Chúa ơi. Ước gì Jade đang ở đây. Chúng tôi có thể động viên nhau.
Nhưng Jade không hề biết chuyện gì đang xảy ra tối nay, tại dinh thự. Mẹ tôi yêu cầu tôi không được nói với cô ấy. Chắc chắn cô ấy sẽ hoảng loạn và sốt ruột không yên. Cô ấy cần có một giấc ngủ yên trước đám cưới của chúng tôi vào ngày mai. Thêm vào nữa thì mẹ tôi cũng hơi mê tín, mẹ tôi cho rằng cô dâu chú rể gặp nhau trước lễ cưới là không may mắn.
Jade. Đúng vậy, cô ấy cảm thấy rất tồi tệ. Cô ấy hối tiếc về những gì mà cô ấy đã làm – để Zion cho người khác nhận nuôi. Cô ấy đã xin tôi tha thứ không biết bao nhiêu lần.
“Đừng đổ lỗi cho bản thân mình nữa, Jade. Em đang tự khiến bản thân them khổ sở đấy, và anh thì hoàn toàn không muốn vậy.” Tôi nói với cô ấy sáng nay khi chúng tôi nói chuyện điện thoại với nhau. Chúng tôi thậm chí còn thảo luận về việc nhờ pháp luật giải quyết vấn đề này “Nếu chúng ta đưa ra pháp luật, chúng ta có thể thắng. Lúc đó em không thật sự tỉnh táo. Em tuyệt vọng bởi cha em, bạn của em – Liv đều qua đời và em thì đột nhiên mang thai. Thêm vào đó thì em còn quá trẻ.”
“Nhưng chuyện đó sẽ rất rắc rối. Em không muốn mang chuyện này ra toà. Bởi cuối cùng Zion sẽ là người phải chịu đựng những tổn thương tâm lý.”
“Em nói đúng, anh cũng không muốn vậy.”
“Giá mà em có thể quay ngược thời gian. Em muốn thằng bé trở lại, Eros ạ”
“Anh biết, em yêu. Anh cũng vậy.”
“Bố mẹ nuôi của Zion rất thương yêu thằng bé… và nó cũng thương yêu họ.”
“Yeah.” Tôi thở dài. “Họ sẽ cảm thấy buồn nếu chúng ta cướp mất Zion và Zion cũng sẽ cảm thấy khổ sở.”
“Em không muốn thằng bé buồn. Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Cô ấy hỏi.
“Thật ra anh có một kế hoạch. Cha và anh đã nói về điều này tối qua và đều cho rằng đây là biện pháp tốt nhất cho chúng ta, cho Zion và cho cha mẹ nuôi của thằng bé.”
“Thật sao?” Cô ấy cao giọng đầy hi vọng. “Là gì vậy?”
Tôi nói với Jade về toàn bộ kế hoạch và cô ấy cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tràn trề hy vọng.
“Hãy tin anh, được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, em tin anh, Eros. Em yêu anh.”
“Anh yêu em nhiều hơn vậy, em yêu. Hôm nay hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé. Anh muốn em sẵn sang cho đêm tân hôn của chúng ta vào ngày mai.”
“Sao? Không phải lễ kết hôn mà là đêm tân hôn?”
“HAHA! Đúng vậy, cho đêm tân hôn, em yêu ạ.” Tôi cười.
“Ngài thật hư hỏng, ngài Petrakis.” Cô ấy cười khúc khích. Toàn thân tôi đột nhiên nóng bừng và cương cứng bởi nụ cười đó.
——
Hôm nay khi tôi đang ở Philadelphia, vì một vụ thoả thuận kinh doanh hết sức quan trọng thì cha tôi gọi điện và báo cho tôi rằng ông ấy đã cử luật sư tới Georgia để nói chuyện với cha mẹ nuôi của Zion.
“Con nghĩ rằng chúng ta cần từ từ.”
“Thời gian là vàng con trai ạ. Tại sao lại phải lãng phí thời gian? Con và Jade đều muốn con trai của các con và chúng ta cũng vậy. Không cần phải kéo dài tình trạng này làm gì cả. Thêm vào đó thì đây sẽ là món quà cưới tuyệt nhất dành cho Jade. Con bé sẽ rất vui.”
“Không đúng. Cha quá nóng vội. Hãy để con và Jade tự lo liệu việc này, đây không phải chuyện của cha.”
“Vớ vẩn. Nó là cháu ta! Đừng tước quyền chính đáng của ta. Ta là cha con, mẹ kiếp” Cha tôi giận dữ nói.
“Con xin lỗi, cha. Sự việc này khiến con thật sự bức bối.”
“Zion nên có mặt tại đám cưới của hai con vào ngày mai. Ta không biết liệu con đã bao giờ nghĩ tới điều này chưa. Khi thằng bé lớn lên và nhìn những bức ảnh, video – thằng bé sẽ tự hỏi tại sao nó lại không mặt trong lễ cưới của cha mẹ nó.”
Tôi quyết định giữ im lặng. Tranh luận với cha tôi chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá. Ông ấy luôn thắng. Thêm vào đó thì ông ấy nói đúng.
“Chúng ta có cơ hội thắng, con trai ạ”
“Con biết. Hãy chắc chắc rằng không có ai phải đau khổ, đặc biệt là Zion.”
“Dĩ nhiên rồi.”
—
Tiếng hét của mẹ tôi đã kéo tôi trở về với hiện tại.
“Ôi Chúa ơi! Ta nhìn thấy thằng bé rồi!” Mẹ tôi kêu lên sau khi ló đầu ra ngoài cửa sổ. “Nó thật đáng yêu!”
“Mẹ… bình tĩnh. Mẹ nói rằng mọi người cần phải bình tĩnh nhưng giờ mẹ lại là người đang cuống hết cả lên đấy” Chloe nói.
“Shh… họ tới rồi.” Cha đứng dậy và đi tới gần cửa chính.
Cùng lúc đó, cửa chính mở ra. Ông bà Gonzales, một cặp đôi trung niên bước vào cùng với con trai tôi Zion. Họ được đội vệ sĩ của cha tôi hộ tống.
Tim tôi đập rộn ràng đầy hạnh phúc khi nhìn thấy Zion. Trông thằng bé có chút cảnh giác và đảo mắt nhìn khắp căn phòng từ trần nhà, những bức tranh treo tường, chiếc đèn chùm cho tới những người trong phòng và cả cha tôi, người đang chào đón họ. Sau đó nó quay lưng lại phía chúng tôi và ôm lấy cha nuôi mình, ông Gonzales.
“Mời vào, mời vào” Cha tôi vừa chào đón vừa bắt tay họ. Sau đó ông đưa họ vào phòng nhưng mắt ông không hề rời khỏi Zion.
“Xin chào. Tôi là Nine Petrakis” Mẹ tôi cố gắng bình tĩnh và chạm vào lưng của Zion. Bà giới thiệu cha tôi, Chloe và Inigo. “… và đây là con trai tôi, Eros, cha của Zion”
Bà Gonzales đột nhiên tròn mắt vì ngạc nhiên. Nỗi sợ hãi hiện rõ lên trong đôi mắt bà. Hẳn là bà sợ rằng chúng tôi sẽ cưới mất Zion.
“Chào buồi tối.” Đó là tất cả những gì tôi nói. Tôi không ngừng nhìn về phía con trai mình.
“Xin chào, um… tôi là Edna Gonzales… và đây là chồng tôi, Roberto.”
Tôi không thể kìm được nước mắt. Nước mắt tôi cứ lăn dài và tôi không hiểu tại sao trái tim tôi bỗng trở nên yếu mềm tới vậy. Tôi ôm bà Conzales sau đó là chồng bà và Zion. “Cảm ơn. Cảm ơn rất nhiều vì đã chấp nhận lời mời của chúng tôi.”
“Đó và vinh hạnh của chúng tôi. Chúng tôi không muốn cưới Zion khỏi gia đình của nó.” Roberto Gonzales nói sau đó từ từ gỡ tay Zion đang bám trên cổ ông và xoay người thằng bé lại phía tôi.
Lần đầu tiên tôi được bế Zion, con trai tôi. Tôi ôm thằng bé thật chặt và hôn lên trán nó. Tôi đã khóc… dù tôi có cố gắng kiềm chế.
Tôi nhìn khuôn mặt của Zion và thằng bé cũng nhìn tôi. Sau đó nó đưa tay lên và và lau những giọt nước mắt trên mặt tôi “Cha đừng khóc”
Trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc khi Zion gọi tôi là cha. Tôi nhìn ông bà Gonzales, và họ mỉm cười.
“Tôi đã nói với nó rằng chúng tôi sẽ đi gặp cha mẹ của nó. Thằng bé hiểu. Nó rất thông minh, ngài Petrakis” Bà Gonzales nói.
Chúa ơi.
“Cảm ơn” Đó là tất cả những gì tôi nói. Tôi quá hạnh phúc. Tôi vô cùng biết ơn cha mẹ nuôi của Zion, họ thật tốt bụng và rộng lượng. Ông Roberto Gonzales là tài xế lái xe bus còn bà Edna Gonzales làm nội trợ.
Tôi ôm Zion một lần nữa và thằng bé cũng ôm lại tôi. Sau đó nó nói “Con có thể đi trực thăng một lần nữa được không cha?”
Tôi cười “Dĩ nhiên rồi con trai. Chúng ta có thể đi cùng nhau, cùng với mẹ của con nữa”
Tôi vẫn không thể tin được rằng cuối cùng tôi cũng được ôm con trai của mình. Thằng bé còn rất nhỏ, mỏng mảnh với đôi bàn tay bé xíu. Tôi rất muốn bảo vệ nó, để nó luôn được an toàn. Chúa tôi, tôi yêu thằng bé. Giá mà Jade cũng ở đây. Cô ấy sẽ vỡ oà trong hạnh phúc.
Mẹ và Chloe đứng cạnh tôi. Họ cũng vuốt ve lưng, chân và tay Zion. Họ cũng vô cùng thích thú với thằng bé, giống như tôi vậy.
“Chào Zion, ta là bà của con” Mẹ nói, cố gắng thu hút sự chú ý của Zion. “Con khoẻ không?”
Zion nhìn mẹ tôi sau đó nhìn Chloe.
“Xin chào. Ta là cô của cháu, Chloe.” Chloe làm mặt xấu để làm Zion cười. Nhưng thằng bé không cười.
“Hôm nào ta sẽ đưa cháu đi mua sắm. Chúng ta sẽ mua thật nhiều đồ chơi. Bất cứ thứ gì mà cháu thích.”
“Mẹ, đừng làm hư thằng bé.” Tôi nói.
“Đừng lo lắng, con yêu, mẹ sẽ không làm vậy đâu.”
Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy tiếng động lạ và quay lại phía sau để xem. Nó phát ra từ chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa mà cha tôi đang cầm.
“Cho con xuống, cho con xuống.” Zion nói. Tôi thả thằng bé xuống và nó ngay lập tức chạy về phía cha tôi và lấy cái điều khiển từ xa.
“Cháu thích nó không?” cha tôi hỏi
“Có, thưa ngài.”
“Hãy gọi ta là ông nội. Được chứ?”
“Được ạ, ông nội.”
Tôi muốn hôn đó tôi đã chơi trốn tìm với Zion. Sau đó chúng tôi chơi Xbox. Sau đó tôi đọc truyện cho thằng bé nghe trên giường trong phòng dành cho khách cùng với cha mẹ nuôi của nó cho tới khi nó ngủ thiếp đi.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc bởi cuối cùng tôi cũng gặp được con trai mình. Thằng bé thật tuyệt vời và tôi yêu nó vô cùng. Giờ thì tôi đã hiểu cảm giác của một người cha. Đó là thứ hạnh phúc mà không ai có thể giải thích được.
Chương 50: Mẹ Và Con Trai
“Khi tôi nhìn sâu vào mắt anh ấy, tôi không nhìn thấy sự hoàn hảo. Tôi không nhìn thấy câu chuyện tình như trong phim hay trong giấc mơ của mỗi người – Tôi thấy một người, người sẽ đấu tranh vì tôi… sẽ bảo bọc tôi… và yêu thương tôi, bất chấp cả việc tôi là một mảnh ghép không hoàn hảo. Tôi cảm nhận được từ anh hương vị của mái ấm gia đình. Bất cứ nơi nào có anh ấy, nơi đó đều là nhà.” – Melanie Shankle, Pinterest.
JADE
“Trông con rất tuyệt, Jade.” Mẹ tôi nói với đôi mắt ngấn nước. “Giá mà cha con cũng ở đây để cùng con bước vào lễ đường.”
“Mẹ à, mẹ đã nói điều đó 3 lần rồi. Đừng làm con phải khóc chứ. Hôm nay là ngày cưới của con mà.”
“Mẹ xin lỗi, tại mẹ xúc động quá. Mẹ không thể kìm nén được cảm xúc của mình và mẹ cũng nhớ lại ngày cưới của cha mẹ…. Và… Mẹ không thể tin được rằng đứa con gái bé nhỏ của mẹ lại sắp kết hôn.” Mẹ liền mỉm cười lau đi những giọt nước mắt, điều đó giúp tâm trạng chúng tôi cũng vui tươi hẳn lên. Chúng tôi đang ngồi cùng nhau trong chiếc limousine trắng và đang trên đường đến Nhà thờ Patrick’s Cathedral, nơi diễn ra hôn lễ của tôi và Eros.
Tôi mặc một chiếc váy cưới rất đẹp – loại váy quây màu trắng với đuôi dài bằng vải lanh được điểm xuyết bằng đá thạch anh và kim cương cùng một đôi giày cô dâu màu bạc gợi cảm cao 3 phân vô cùng phù hợp. Tóc tôi được quấn cao và được cài một chiếc vương miện kim cương vô cùng lộng lẫy. Tôi trang điểm kiểu nhẹ nhàng và tao nhã làm nổi bật đôi mắt xanh đầy thu hút.
Tôi siết chặt tay mẹ để trấn an bà. Tôi biết mẹ rất hồi hộp, hạnh phúc và cũng có chút buồn bã bởi tôi sẽ rời khỏi nhà – để lại bà và Sapphie. Đã nhiều lần tôi nói với mẹ rằng đừng quá đau buồn vì điều đó. Không phải bà mất đi một đứa con gái mà là có thêm một cậu con trai. Eros và tôi sẽ luôn ở bên bà và Sapphie.
Mẹ ôm tôi và hôn lên má tôi. “Mẹ yêu con thiên thần bé nhỏ của mẹ. Mẹ chắc rằng bố con sẽ rất vui về chuyện con và Eros. Có thể con sẽ không thấy ông ấy đâu, nhưng ông ấy sẽ ở đó, ở nhà thờ và cùng con bước đi trên lễ đường để gặp chú rể của con.”
“Con biết mà mẹ.” Tôi đáp lời, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
Chúng tôi đến nơi sớm hơn kế hoạch 15 phút. Chiếc limousine đậu ở ngoài lối vào chính của nhà thờ. Mẹ bước ra ngoài và tôi bị bỏ lại trong xe một mình, và chờ đợi.
Tôi vô cùng hồi hộp – tay chân cứ lập cập run. Tôi rất hạnh phúc và hào hứng. Tôi vẫn không thể tin được rằng tôi sắp cưới Eros, người mà tôi rất yêu và cũng yêu tôi nhiều hơn tất cả mà không hề toan tính.
Tôi mải chìm đắm trong những dòng suy nghĩ vẩn vơ, chủ yếu là về Eros và Zion, đến mức không nhận ra rằng cửa chiếc limousine đã mở ra. Mẹ của Eros, bà Nina Petrakis bước lên.
“Oh Jade, trông con thật xinh đẹp!” Bà ôm tôi vào lòng. “Con trai ta thật may mắn vì có người vợ như con – xinh đẹp, thông minh và tốt bụng. Chúng ta rất hạnh phúc vì nó đã chọn con. Con hoàn toàn phù hợp với người con dâu mà chúng ta luôn mong muốn.”
“Cháu cảm ơn bà Petrakis.”
“Không… không… không. Từ bây giờ, con phải gọi ta là mẹ, nhé?”
Tôi vô cùng hạnh phúc ôm bà và nói “Con cảm ơn… mẹ.”
Bà mỉm cười và ôm tôi. “Jade, ta biết rằng con đang rất hồi hộp, hào hứng và hạnh phúc… và đây thực ra không phải thời điểm thích hợp để nói chuyện này… nhưng… ta phải nói với con một điều rất quan trọng.”
Ôi chúa ơi! Tim tôi vừa đập lệch một nhịp. Có chuyện gì vậy? Tâm trí tôi ngổn ngang những suy nghĩ không mấy tốt lành. Có chuyện gì với Eros? Anh ấy có đến hay không?
“Marko đồng ý, còn Chloe lại không. Ban đầu Eros không tán thành… rồi sáng nay, nó lại đồng ý… Ta phân vân quá. Nhưng… Ta nghĩ là ta nên nói với con về việc này, trước lễ cưới.”
“Về việc gì ạ?”
“Về…” Bà thở dài rồi nói “Zion?”
“Zion? Có chuyện gì với nó ạ? Nó vẫn ổn chứ?” Hiện tại tôi vô cùng lo lắng. Nếu có chuyện gì xảy ra với con tôi tôi sẽ không sống nổi mất.
“Nó đang ở đây.”
Tôi mở to mắt, đầu óc trống rỗng. Sau đó, mắt tôi bắt đầu ngấn nước. Những giọt nước mắt mà tôi đã cố gắng kiềm chế suốt từ lúc nãy cuối cùng cũng lăn xuống gò má. Tôi bất ngờ đến nỗi tôi cảm thấy khó thở. Tim tôi đập dồn dập. Tôi vô cùng hạnh phúc và hào hứng khi được gặp con trai mình.
Cậu nhóc bé bỏng của tôi, cuối cùng thì tôi cũng có thể chạm vào con trai tôi và ôm nó thật chặt trong vòng tay mình… Ôi Chúa ơi, tôi đã đợi ngày này quá lâu rồi.
Từng đêm, từng đêm tôi luôn cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm – trao thằng bé cho người khác.
Rất nhiều lần, tôi vô cùng bứt rứt, tự hỏi liệu thằng bé có ổn không, liệu nó đã ăn chưa, đã tắm chưa, có bị ốm không?… Rất nhiều câu hỏi mà tôi không thể nào trả lời – liệu cha mẹ nuôi có đối xử tốt với nó không, liệu họ có yêu thương nó hay liệu họ có chăm sóc tốt cho nó không.
“Thằng bé đang ở đây?” Tôi hỏi lại một lần nữa để chắc chắn những gì tôi vừa nghe là đúng.
“Đúng vậy. Chúng ta đã mời cha mẹ nuôi của Zion và cả Zion nữa. Họ là những người tốt. Họ hiểu hoàn cảnh của chúng ta. Họ không muốn ngăn cản Zion gặp gỡ cha mẹ ruột của nó cũng như tham dự lễ cưới. Họ đã tới nhà của chúng ta đêm qua… và hiện giờ họ đang ở đây.”
“Chúa ơi! Thằng bé đâu rồi ạ?” Tôi ghé mắt nhìn qua cửa kính, cố gắng tìm xem thằng bé đang ở đâu nhưng không được. Tôi không thể kìm nén cảm xúc hạnh phúc của mình, tới mức tôi định lao ra ngoài và đi tìm thằng bé.
“Thư giãn nào, Jade. Nó đang ở đây.” Mẹ Nina mở cửa xe. Sau đó một phụ nữ trung niên bước vào – bà Gonzales. Cùng với một cậu bé – đứa con trai bé nhỏ của tôi, Zion.
Tim tôi đập dồn dập. Tôi không thể tin được rằng mình đang nhìn thằng bé ở khoảng cách gần tới vậy, trong tầm với của bản thân. Chúa ơi, trông thằng bé thật đáng yêu và xinh xắn trong bộ tuxedo đen với mái tóc nâu đậm được chải vuốt gọn gàng – nó thật giống Eros, một phiên bản thu nhỏ của Eros.
Chúa ơi, con trai của tôi.
Nước mắt tôi không ngừng rơi. Tôi không quan tâm liệu nó có làm hỏng gương mặt được trang điểm kĩ càng của mình hay không. Tôi vô cùng hạnh phúc khi được gặp Zion. Tôi muốn ôm hôn thằng bé thật – để bù đắp mọi lỗi lầm. Tôi muốn nói cho nó biết tôi yêu nó đến nhường nào và tôi vô cùng hối hận vì đã gửi nó cho người khác… tôi muốn giải thích và khiến thằng bé hiểu…
Bà Gonzales và Zion ngồi đối diện với tôi. Zion đảo mắt nhìn khắp xe, chiếc thảm trải, ghế ngồi và đèn. Sau đó, nó tập trung nhìn vào tôi.
“Ôi… Jade. Vì Chúa, nín đi con.” Mẹ Nina nói, dịu dàng vuốt ve lưng tôi từ trên xuống dưới.
“Không sao đâu. Đừng khóc, hôm nay là ngày cưới của cô mà.” Bà Gonzales nói.
“Jade, đây là bà Edna, Edna Gonzales, mẹ của Zion. Edna, đây là con dâu của ta, mẹ… mẹ ruột của Zion.”
“Chào Jade, cuối cùng tôi cũng được gặp cô”. Bà Gonzales đưa tay ra, tôi cầm lấy và nắm thật chặt. Mắt tôi hết nhìn bà rồi lại nhìn sang Zion. Tôi không thể nào rời mắt khỏi thằng bé. Trông thằng bé thật tuyệt vời, đáng yêu và xinh đẹp. Trái tim tôi hoàn toàn tan chảy trước thằng thằng bé.
“Xin chào.” Đó là tất cả những gì tôi có thể nói.
“Và chàng trai bé nhỏ này là Zion” Bà vừa nói vừa xoa đầu Zion. “Zion, lại với cô Jade đi, cô ấy là mẹ của con đấy.”
“Mẹ?” Zion nói, ngước mắt lên nhìn bà Gonzales đầy khó hiểu.
“Đúng vậy, mẹ của con. Chúng ta ở đây để gặp cha mẹ con mà, đúng không? Tôi qua chúng ta đã gặp cha con… và bây giờ, mẹ của con đang ở đây.”
Mẹ Nina cười với Zion, sau đó nói “Lại đây, Zion, ngoan nào, ôm mẹ của con đi.”
Zion nhìn tôi, sau đó từ từ ngại ngùng tiến vào vòng tay của tôi. Đôi tay bé nhỏ vòng qua eo tôi. Ngay lập tức tôi bế thằng bé lên đùi và ôm nó thật chặt. Nước mắt không ngừng rơi.
Tôi hôn lên má, lên đầu thằng bé… ngửi mùi thơm từ cơ thể bé nhỏ đó, bộc lộ hết tình yêu mà tôi dành cho nó.
“Mẹ nhớ con, bé con của mẹ, mẹ yêu con rất nhiều. Mẹ xin lỗi, mẹ thật sự rất xin lỗi… bé con của mẹ… Zion của mẹ…” Tôi thì thầm vào tai thằng bé. Tôi ôm nó thật chặt, để nó không thể rời khỏi tôi một lần nữa… tôi muốn nó ở bên cạnh mình… tôi muốn được chăm sóc nó, bù đắp tất cả những lỗi lầm mà tôi đã gây ra…
“Jade…Jade…Jade…!” Mẹ Nina nói – và tôi cảm thấy Zion bắt đầu ngọ nguậy trong vòng tay tôi. “Bình tĩnh nào, con đang khiến thằng bé sợ đấy.”
“Ôi, mẹ xin lỗi.” Tôi chỉnh lại tóc cho Zion. “Chào Zion. Ta là mẹ của con, Jade.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh và ngừng khóc.
“Con biết… Mẹ và cha đã nói với con rồi.” Thằng bé vừa ngại ngùng nhìn tôi vừa đáp.
“Chúng tôi đã nói cho thằng bé sự thật rằng thằng bé được chúng tôi nhận nuôi và cha mẹ ruột của nó là người khác. Chúng tôi biết sẽ có lúc thằng bé tự hỏi tại sao trông nó lại không hề giống với chúng tôi – nó là người Châu Âu còn chúng tôi là người Philipine. Hiện giờ thằng bé không hề buồn phiền vì những chuyện này. Nó còn nhỏ và nó không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Tất cả những gì nó biết đó là chúng tôi vô cũng yeu thương nó, giống như đứa con ruột thịt của mình.” Bà Gonzales nói.
Tôi chạm vào má, cánh tay và đôi bàn tay bé nhỏ của Zion. Thằng bé thật hoàn hảo. “Cảm ơn bà, bà Gonzales, vì đã chăm sóc Zion.”
“Không có gì đâu, Jade. Cô có thể gọi tôi là Edna.” Bà cười vui vẻ “Thằng bé rất ngoan. Chúng tôi vô cùng may mắn khi được nuôi dưỡng nó.”
“Giá mà chúng tôi có thể dành nhiều thời gian hơn với Zion.” Tôi nhìn xuống Zion, thằng bé đang chơi đùa với mấy viên đá thạch anh và kim cương đính trên váy tôi – thật ra là đếm số lượng.
“Yeah, sớm thôi. Chúng tôi luôn chào đón cô ghé thăm Georgia.”
“Cảm ơn.” Tôi nói và ôm Zion một lần nữa.
Chiếc limousine đột nhiên mở ra và cha của Eros, Markos Petrakis nói bằng giọng trịnh thượng “Chú rể không thể kiên nhẫn được nữa. Nó bảo ta đến nói với con rằng nếu con không ra khỏi xe trong vòng 5 phút nữa thì nó sẽ tới và tự đưa con ra.”
“Ôi Chúa ơi. Đàn ông nhà Petrakis thật chẳng có chút kiên nhẫn gì cả. Đừng lo Jade, con sẽ quen dần với điều đó thôi.” Mẹ Nina nói và nháy mắt với tôi “Con cần phải trang điểm lại. ngồi ở đây đợi chuyên viên trang điểm, được chứ?”
“Cảm ơn mẹ” Tôi đáp, đưa tay lau những giọt nước mắt còn sót lại.
Tôi ôm Zion một lần nữa và hôn thằng bé trước khi nó rời đi cùng Edna. Thằng bé cũng ôm và hôn lên má tôi “Mẹ rất đẹp, mẹ ạ”
Trái tim tôi hoàn toàn tan chảy khi nghe thằng bé gọi tôi là mẹ. Tôi không thể chịu được nữa. Ngay khi chỉ còn một mình trong xe, tôi lại bật khóc nức nở.
Chương 51: Lễ Cưới (The End)
“Tình yêu là một ràng buộc không điều khiện với một người không hoàn hảo. Để yêu một ai đó, nó không chỉ là cảm giác. Nó là một QUYẾT ĐỊNH, một THỎA THUẬN và một LỜI HỨA.”
Trivia:
Bạn có biết tại sao nhẫn cưới lại được đeo ở ngón áp út bên tay trái không?
— Bởi vì đó là ngón duy nhất có mạch máu nối liền trực tiếp với trái tim.
EROS.
Tôi vô cùng lo lắng. Chân tay tôi không ngừng run lên. Tôi cũng vô cùng căng thẳng và cả hưng phấn nữa. Cuối cùng Jade cũng sẽ trở thành vợ của tôi.
Tôi thò tay vào túi quần và lôi chiếc khăn tay màu trắng ra để lau trán và cổ một lần nữa. Tôi đang đổ mồi hôi như tắm. Tôi không thể kiểm soát được chính bản thân mình. Cổ họng tôi khô khốc. Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng thư giãn.
Tôi sợ rằng tôi sẽ không thể diễn tả đượ cảm xúc của mình dành cho Jade, bằng lời nói. Tôi có thể hoàn toàn quên hết những điều mà tôi đã luyện tập đêm qua.
Chúa ơi..
Tôi là một người đàn ông vô cùng tự tin và tự chủ. Tôi thuần thục hết những kĩ năng giao tiếp và thuyết trình trước đám đông. Tôi thậm chí còn từng phát biểu tại hội thảo kinh doanh toàn cầu, hội nghị chuyên đề quốc tế cho những lãnh đạo trẻ tuổi, thảo luận khả năng làm chủ doanh nghiệp và thậm chí là tranh luận – bằng những thứ tiếng khác nhau.
Nhưng trước Jade… tôi hoàn toàn không thể nói nên câu nên chữ. Lưỡi tôi cứ xoắn hết cả lại và từ ngữ thì lộn xộn hết cả mỗi khi tôi muốn nói cho cô ấy biết cảm xúc của mình dành cho cô ấy. Có lẽ bởi vì đôi mắt của ấy… tôi hoàn toàn lạc mình trong đôi mắt xanh lục bảo đó.
Tôi hắng giọng và nhìn lên trần của nhà thờ St. Patrick Cathedral – một nhà thờ Công giáo La Mã với kiến trúc Gô-lic cổ tại Mỹ, một trong những nét đặc trưng nổi bật của thành phố New York.
“Bình tĩnh nào, anh bạn”. Bạn thân của tôi, Kobe Latsis rướn lại gần phía tôi và nói nhỏ.
Tôi gật đầu, nhìn Inogo, Tristan, Xader và những người phù rể còn lại đang đứng ở phía bên phải của lễ đường.
Inido giơ ngón tay cái lên với tôi. Cậu ta hiểu những gì tôi đang cảm thấy lúc này bởi cậu ta mới kết hôn với em của tôi, Chloe, một tháng trước.
Anh họ của tôi, Tristan – Tristan Latsis, anh cùng cha khác mẹ của Kobe, cũng nhìn tôi và nhún nhún vai, gương mặt tràn đầy khó chịu. Anh ta ghét đám cưới. Anh ta dị ứng với hôn nhân và ràng buộc. Giống như tôi trước đây. Nhưng trường hợp của anh ta còn tệ hơn. Mẹ của anh ta bỏ hai cha con anh ta để theo huấn luyện viên riêng khi anh ta mới 5 tuổi. Đó là lý do tại sao anh ta không tin vào phụ nữ. Tôi tưởng anh ta sẽ không đến. Tôi rất ngạc nhiên khi anh ta tới đêm qua.
Xander Valiente là bạn thuở nhỏ của tôi, là đối thủ nặng cân nhất của tôi trên thương trường. Nhưng bất chấp điều đó, chúng tôi vẫn là bạn tốt của nhau. Anh ta rất thất vọng khi tôi không cưới em gái của anh ta, Stella. Nhưng cuối cùng, anh ta cũng hiểu. Dù không muốn anh ta cũng phải hiểu, bởi tôi đã yêu một người con gái tuyệt vời, tên là Jade. Lẽ ra bây giờ Xander đã kết hôn nhưng thật không may vị hôn thê của anh ta đã bỏ trốn ngay trước lễ cưới.
Mắt tôi ngay lập tức tập trung vào Zion, thằng bé đang đi đi lại lại ở lối đi giữa lễ đường cùng với hộp đựng nhẫn. Trông thằng bé thật đáng yêu trong bộ tuxedo màu đen. Một cậu nhóc xinh xắn. Tôi dám chắc rằng các cô gái sẽ điên loạn vì thằng bé khi nó tới tuổi dậy thì.
Tôi vô cùng hạnh phúc khi Zion có mặt trong lễ kết hôn của chúng tôi – và Jade cuối cùng cũng được gặp thằng bé. Tôi khác chắc rằng cô ấy sẽ không thể kiềm chế mà ôm hôn thằng bé không thôi. Zion là con trai của chúng tôi. Tôi vô cùng biết ơn ông bà Gonzales vì đã hiểu cho chúng tôi. Họ đồng ý cho Zion tới và thăm chúng tôi với một điều kiện. Không được mang thằng bé rời xa họ – thậm chí là để cho thằng bé mang họ Petrakis. Thằng bé là con trai của họ, không phải của chúng tôi… đó là điều mà ông Gonzales vẫn thường nói. Ông ấy là một người hết sức cứng đầu và ông ấy sẵn sang làm rất cả vì Zion.
Nhưng thằng bé là con trai của tôi. Ruột thịt của tôi. Thằng bé thuộc về tôi và Jade. Chúng tôi mới là bố mẹ thật sự của nó. Sớm thôi… Tôi phải tìm ra cách… sớm thôi…
Hai bé gái xinh xắn cầm giỏ hoa theo sau Zion. Chúng đang tung cánh hoa hai bên đường đi. Một trong hai cô bé dẫm phải vạt váy và ngã xuống sàn. Trông có vẻ như cô bé sắp bật khóc nhưng tôi vô cùng ngạc nhiên khi Zion đã quay lại và đỡ cô bé đứng dậy. Mọi người đều vô cùng thích thú trước hành động của thằng bé và điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Dù còn nhỏ nhưng thằng bé đã tỏ ra mình là một quý ông.
Khi Zion gần tới nơi, tôi đã kéo nó vào trong vòng tay mình và ôm nó thật chặt. Tôi hôn lên trán thằng bé trước khi đặt nó xuống ghế ngồi.
Âm nhạc đột nhiên ngừng lại. Tất cả mọi người đều đứng dậy và bắt đầu cảm thấy phấn khích – cười nói và nhìn về phía cửa chính của nhà thờ.
Tim tôi đập dồn dập, vừa phấn khích lại vừa lo lắng.
Phân mở đầu của bài hát vang lên và cửa chính từ từ mở ra.
Ngay khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy Jade, trái tim tôi hoàn toàn tan chảy.
Cô ấy vô cùng xinh đẹp, trong chiếc váy trắng. Tôi không nói nên lời. Chúa ơi, cô ấy khiến tôi không thở nổi.
Mỗi lần anh cảm thấy bị lừa dối, anh đều oán trách
Em biết rằng anh rất thích làm vậy
Tất cả những lỗi lầm mà anh lặp lại, dù anh đã tự dằn vặt chính mình
Anh vẫn nguyền rủa nỗi đau ấy
Anh không cầu nguyện, không hiểu
Và hoàn toàn bất ngờ…
Jade mỉm cười khi mắt chúng tôi chạm nhau. Tôi cũng cười với cô ấy và không rời mắt khỏi cô ấy khi cô ất bước vào lễ đường. Trông cô ấy hệt như một thiên thần… một thiên thần vô cùng xinh đẹp, được Chúa gửi tới, để chia sẻ cuộc sống này với tôi.
Chúa đã trao em cho anh để cho anh thấy được rằng điều gì là thật
Cuộc sống không chỉ xoay quanh những gì anh cảm nhận
Và tất cả những gì anh xứng đáng có được đang ở ngay trước mắt
Và đó là lý do mà anh tồn tại cho dù không biết lý do
Và giờ thì anh đã hiểu, bởi vì Chúa đã trao tặng em cho anh
Tôi thật là một người đàn ông may mắn khi được cưới cô ấy làm vợ. Cô ấy là tất cả đối với tôi. Cuộc sống của tôi trở nên hoàn hảo khi cô ấy xuất hiện.
Lúc nào anh cũng oán trách
Những nỗi đau mà anh mang nặng trong tim
Mỗi lần soi gương anh đều cảm thấy trống rỗng
Và giờ nó như dòng sông cuộn chảy trong lòng anh
Anh đã hoàn toàn thoát khỏi những nghi ngờ mà anh từng có
Anh thật sự tin tưởng
Cô ấy là người tuyệt vời nhất, xinh đẹp nhất, thú vị nhất và ngọt ngào nhất mà tôi từng gặp. Cô ấy khiến tôi được sống, được cười và được yêu thương. Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy buồn chán khi ở cùng cô ấy.
Chúa đã trao em cho anh để chỉ cho anh thấy điều gì là sự thật
Cuộc sống không chỉ xoay quanh những gì anh cảm nhận
Và tất cả những gì anh xứng đáng có được đang ở ngay trước mắt
Và đó là lý do mà anh tồn tại cho dù không biết lý do
Và giờ thì anh đã hiểu, bởi vì Chúa đã trao tặng em cho anh
Trong vòng tay em, anh trở thành một con người mới
Cùng với nụ hôn ngọt ngào của em
Ôi, anh phải thú nhận rằng
Anh vô cùng hạnh phúc
Ở cô ấy, tôi tìm thấy tình yêu của cuộc đời mình, người bạn đời hoàn hảo nhất.
Chúa đã trao em cho anh để chỉ cho anh thấy điều gì là sự thật
Cuộc sống không chỉ xoay quanh những gì anh cảm nhận
Và tất cả những gì anh xứng đáng có được đang ở ngay trước mắt
Và đó là lý do mà anh tồn tại cho dù không biết lý do
(Không biết lý do)
Và giờ thì anh đã biết, bởi vì Chúa đã trao tặng em cho anh
(Cuối cùng thì anh cũng hiểu, Chúa đã trao tặng em cho anh)
Chúa đã trao tặng em cho anh
“Em thật đẹp” Tôi nói với Jade khi cô ấy chỉ còn cách tôi vài bước. Cô ấy cười, một nụ cười rạng ngời khiến tôi đột nhiên bối rối như một cậu bé mới biết yêu.
Tôi nắm lấy tay cô ấy và cô ấy siết lấy tay tôi thật chặt. Tay cô ấy lạnh buốt và run cầm cập.
“Chào anh” Cô ấy nói “Em căng thẳng quá.”
“KHông sao đâu, em yêu… đừng lo lắng” Tôi thì thầm vào tai cô ấy để trấn an. Sau đó tôi đặt tay cô ấy lên khủy tay mình và chúng tôi cùng nhau tiến tới bục của người chủ hôn.
Nghi lễ kết hôn diễn ra trong vòng 45 phút. Cuối cùng cũng đã tới lúc nói lời hẹn thề.
“Jade, hôm nay anh muốn trao tặng em bản thân mình để chia sẻ hết cuộc đời này cùng em. Em có thể tin tưởng vào tình yêu của anh bởi vì nó là thật. Anh hứa sẽ là một người chồng thủy chung, luôn sẵn sang sẻ chia và ủng hộ những hy vọng, ước mơ và khát vọng của em. Anh thề sẽ luôn ở bên em.
Khi em ngã, anh sẽ đỡ em; khi em khóc, anh sẽ an ủi em; khi em cười, anh sẽ cùng em chia sẻ niềm vui. Tất cả mọi thứ của anh cũng sẽ đều là của em, từ giây phút này cho tới mãi mãi về sau.”
“Eros, anh là người bạn đời hoàn hảo nhất dành cho em. Em xin thề với tất cả danh dự của mình rằng sẽ luôn khuyến khích và ủng hộ anh trên đường đời. Khi chúng ta gặp khó khan, em sẽ luôn ở bên cạnh và nâng đỡ anh để khi ở bên nhau chúng ta có thể đạt được nhiều hơn khi một mình.
Em xin hứa sẽ vun đắp cho tình yêu của chúng ta, sẽ luôn đặt anh là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống. Em sẽ yêu anh bằng cả trái tim mình. Em xin thề.”
Sau đó, người chủ hôn nói “Con có thể hôn cô dâu của mình.”
Tôi sững người khi kéo khan che mặt của Jade. Cô ấy thật vô cùng xinh đẹp. Cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời này. Tôi không thể tin được giờ cô ấy đã là vợ của tôi… cô gái luôn giấu mình sau lớp mặt nạ.
Tôi vòng tay qua eo và nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy. Chúng tôi hôn nhau say đắm để khẳng định cho lời thề hẹn – chứng mình rằng chúng tôi chân thành muốn hoàn thành lời ước hẹn. Yêu thương, tin tưởng và ở bên nhau… tới suốt cuộc đời.
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!