Old school Swatch Watches
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Cô gái Đông dương trang 20

Buổi sáng hôm đó là một buổi sáng trong xanh, gió nhẹ thổi mơn man trên những mái tóc, những nụ cười … Theo chân gió có huơng thơm kỳ lạ của những bông hoa sữa cuối mùa, ùa vào trong đại sảnh của khách sạn, nơi tổ chức đám cưới của Nhật Duy và Tố Phương. Không khí đầm ấm như một cuộc gặp mặt của một đại gia đình toàn những người thân thiết…Tiếng nhạc dìu dặt, thơ mộng, len trong những tiếng cười và những tiếng chúc tụng…
Thục Uyên giữ tay Phạm Tố Phương trong tay mình, mỉm cười với bạn mỗi khi có thể. Phương cũng đáp lại tấm lòng của bạn bằng một tâm trạng thanh thản, tự nhiên… Cô đã khóc quá nhiều vào những đêm hôm trước, vùi đầu trong lòng mẹ vào đêm hôm qua… Nỗi buồn khổ dường như đã ở phía rất xa… Mẹ cô đã dùng đôi tay thần kỳ của một người mẹ, xoa dịu hồn cô, đưa cô về với con đường đúng đắn nhất của lý trí … Yêu là yêu những hạnh phúc của người mình yêu… Phương không thể dâng tặng tình yêu nồng cháy của mình cho Duy được, thì cô có thể tặng anh một lời chúc phúc hạnh phúc, tặng anh một tấm lòng ngập tràn nguyện ước…” Hãy sống thật tốt nhé anh!”…
Paul và Henry cùng ngồi bên quầy rượu, chạm nhẹ cốc rượu vào nhau… Chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi!
_ Cả em nữa! _ Việt Hùng đưa cốc của mình ra, mỉm cười.
Paul nhếch môi:
_ Chú em còn có một diễm phúc!
_ Đúng! _ Henrt vờ nói với giọng hờn dỗi_ Bọn tôi đâu có được chọn làm phù rể đâu?
Hùng bật cười, ngồi xuống cái ghế thứ ba, tự chạm cốc mình vào hai cốc kia, tu ực một hơi, rồi mới trầm tĩnh nói:
_ Nhưng em cũng muốn chúc cho họ hạnh phúc mãi mãi…
_ Được! Ra nhỏ tuổi mà … nốc rượu không phải đùa đâu! _ Paul đùa cợt khiến Henry bật cười. Ở đây, cũng có ba người đàn ông … dùng rượu vùi sâu những tình cảm riêng tư chỉ vì hạnh phúc của một người con gái họ yêu thương hết lòng…
Không ai có thể quên được vẻ đẹp kỳ diệu sáng bừng trên gương mặt của đôi trai gái trong buổi lễ thiêng liêng nhất của đời mình… Niềm hạnh phúc có ở trong mọi ngóc ngách của không gian, ngay cả trên những bông hoa trang trí, người ta cũng thấy ngây ngất, lâng lâng… Tiếng nhạc, tiếng cwoif vui hòa cùng ánh nắng nhạt nhòa … Trời không một gợn mây, xanh biếc một màu tươi non tràn đầy sức sống. Sự sống đã trỗi dậy bằng tình yêu và sự tin tưởng lẫn nhau… Và trên cõi đời này lại có thêm một đôi vợ chồng mới, bắt đầu bắt tay vào xây dựng hạnh phúc lâu dài… Họ tận dụng thời gian, dùng tiếng cười để lấp đi khoảng trống mà nỗi đau đã vô tình tạo ra trong lòng. Thời gian làm những bước sượt dài trên nền băng buốt giá của cuộc đời… Thời gian như một đại lượng tỉ lệ nghịch với hạnh phúc của đôi trai gái đang tay trong tay cúi đầu trước bàn thờ gia tiên kia… Và bao nhiêu con ngườichứng kiến ở đó đều lặng lẽ quay đi, thì thầm cùng một lời ước nguyện… Làm sao để có thể có một phép màu làm quà tặng cho đôi vợ chồng mới cưới đây? Sao bao nhiêu khổ đau, chết chóc và chia ly vẫn chưa đủ trong cuộc sống của đôi trẻ? “ Thật bất công quá… bất công quá ông trời ơi! “… Người mẹ gục đầu vào vai chồng, lặng đi vì những ý nghĩ tái tê trước hạnh phúc của con trai…

Sa Pa! Đẹp hiền hòa trong màn sương mù dày đặc…Cái lạnh giá cũng theo từng cơn gió đùa nghịch với các du khách ở khắp mọi nơi…Tố Phương đứng ở ban công tầng 5 của một khách sạn lớn, phóng tầm mắt ra phía xa, nơi có những ánh hồng rực của một buổi bình minh sắp xuất hiện… Cô khẽ co người lại trong chiếc áo len mỏng manh…Phía dưới là sương mù che hầu hết các ngôi nhà trên phố… Màu trắng kỳ ảo khiến cô có cảm giác như mình đang ở một chốn thiên đường nào đó, bản thân cô đang bay bằng đôi cánh trong suốt chứ không phải đang đứng bằng đôi chân nữa… Phương mỉm cười, mà đúng là cô đang sống trên một thiên đường thật sự rồi còn gì… Đám cưới đã diễn ra được hai ngày, và niềm hạnh phúc trọn vẹn cũng đã bắt đầu được hai ngày…
Có tiếng mở cửa, Phương không quay lại nhưng cũng biết đó là ai. Cô đợi vòng tay ấm nồng của anh ôm mình vào lòng, mới quay lại, mỉm cười:
_ Gió lạnh lắm!
Nhật Duy khẽ cười, lắc đầu:
_ Giờ thì gió cũng chẳng làm được gì anh đâu. Anh đang có một sức mạnh vô địch mà!
Phương hơi rướn chân lên để hôn nhẹ vào môi anh một cái. Cô tựa người vào người anh, thì thầm:
_ Anh có thấy giống một thiên đường không?
_ Không phải “ giống “ mà “đã là một thiên đường “ rồi em ạ!
Ủ tay mình trong tay anh, Phương khẽ nhắm mắt lại. Cô nghe thấy tiếng gió hát, tiếng khèn vang vọng đâu đó…Giờ thì không nên nghĩ gì đến tương lai nữa, hiện tại là quá đủ cho một đời người rồi!
_ Hôm nay mình đi chơi nhé?_ Cô lên tiếng đề nghị.
_ Ừm… dù quả thực anh vẫn thích ở nhà một mình với em !
Phương bật cười. Cô thúc nhẹ vào người anh, quay người lại, nheo mắt:
_ Anh là con mèo lười!
_ Người ta không ví chồng mình là mèo đâu em! _ Duy thản nhiên nhìn lại.
_ Thì bây giờ em nói!_ Phương đưa tay vuốt nhẹ gương mặt góc cạnh của Duy. Làn da anh nồng ấm dưới những ngón tay cô… Bao nhiêu cảm xúc tràn về, Phương cười nhẹ trong niềm hạnh phúc hân hoan…_ Em yêu anh rất nhiều! _ Phương bất chợt nói ý nghĩ thành lời. Còn Duy xiết cô thật chặt trong vòng tay mình…

Vị bác sỹ trẻ bước vào, ngại ngùng quay đi trước cảnh nồng nhiệt của vợ chồng trẻ ngoài ban công. Phương nhìn thấy anh ta trước tiên, nhưng cô không buông Duy ra ngay …
Duy nhìn thấy anh chàng bác sỹ khi quay vào, anh mỉm cười chào:
_ Mới sáng sớm mà bác sỹ Quân!
Quân bối rối đẩy gọng kính lên cao, mắt nhìn xuống khay đựng mấy ống thuốc, miệng trả lời:
_ Tôi chỉ là theo lời dặn của bác sỹ Sang thôi mà!
Duy kéo tay Phương đi vào… Sáng nào cũng thế bác sỹ Quân luôn xuất hiện với hai ống thuốc tiêm, cẩn thận làm công việc của mình theo lệnh của bác sỹ trực tiếp điều trị cho Duy. Phương thường tỏ ra không thích Quân, cô luôn tránh gặp mặt Quân mỗi khi có thể. Nhưng trên hành trình của hai vợ chồng không thể thiếu sự có mặt của Quân được, thế mới khổ cho Phương và càng là một cực hình cho Quân…
Duy ngồi xuống ghế, kéo cao ống tay áo lên, cố không tỏ ra chán chường để tránh cuộc cãi vã có thể bùng nổ bất cứ lúc nào giữa Phương và vị bác sỹ trẻ hiền lành. Phương nhíu mày:
_ Sao hôm nay lại có tới ba mũi? Chồng tôi có biểu hiện gì là nặng thêm đâu?
Giọng Phương báo hiệu một cơn giông tố. Quân thì lúc nào cũng bối rối trước Phương:
_ Không phải thế…
_ Đây cũng là một chỉ thị của ông bác sỹ nhà anh chứ gì? _ Phương kìm giọng lại.
Quân bất giác ngẩng mặt lên, lại kéo cao gọng kính, gật đầu:
_ Vâng…Và tôi không thể làm khác!
Duy nắm lấy tay Phương, dịu dàng:
_ Có phải lỗi của bác sỹ đâu mà em cáu lên thế? Bác sỹ theo chúng ta lên tận đây là vì sức khỏe của anh mà, em phải cảm ơn chứ?
Phương quay mặt đi, ghìm lại lời chua cay sắp bật ra khỏi bờ môi. Vì cớ gì mà lúc nào anh ta cũng như thần chết ám ảnh cuộc sống vừa mới bắt đầu của hai đứa cơ chứ?
Quân cũng nhận thấy sự cố gắng của Phương nên anh lặng lẽ làm công việc của mình. Từ khi được giao nhiệm vụ này, tiếp xúc với người bệnh và người thân của anh, Quân luôn sống trong tâm trạng lo âu khắc khoải…Anh cảm phục Nhật Duy, anh xúc động trước tình yêu của họ, và cay đắng nhận ra mình đang là một cánh tay đắc lực nhất để đẩy cuộc sống của họ xuống vực thẳm… Nhưng biết làm thế nào hơn?
Quân đưa ống tiêm ra ngoài ánh sáng, lặng người khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phương…
Quân đưa ống tiêm ra ngoài ánh sáng, lặng người khi nhìn thấy đôi mắt u buồn của Phương… Nỗi buồn đau câm lặng như buộc vào tim anh một hòn đá nặng, nhấm chìm hồn anh vào hồ nước tội lỗi… Quân mím chặt môi, đẩy thuốc vào trong kim… Nhật Duy quay ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên như thể không quan tâm tới việc người ta đang đưa vào người anh một lượng thuốc cực mạnh… Phương ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay anh như cố làm giảm đi nỗi đau trong người anh. Mỗi buổi sáng… đây là một địa ngục! Phương không dám khóc, nhưng cũng thể cười như thể không có chuyện gì được… Cô chỉ biết im lặng, nén lòng thật chặt… Cô thương Nhật Duy của cô quá đỗi! Chuyến đi dọc đất nước từ Bắc vào Nam kết thúc, đôi vợ chồng trẻ trở về Hà Nội, sống thanh thản trong ngôi biệt thự của dòng họ. Bác sỹ Quân cũng chuyển đến theo họ dù rằng Nhật Duy cảm thấy mình khá hơn, không cần đến bác sỹ nữa. Thi thoảng anh bị chảy máu cam, và sức đề kháng với cảm cúm cũng kém hơn bình thường. Mỗi ngày lượng thuốc được truyền vào cơ thể anh ngày càng nhiều hơn. Duy chỉ tỉnh táo và khỏe mạnh hơn vào buổi chiều, một hiện tượng mà Bảo Quốc cho rằng rất lạ. Nhưng giờ ai mà quan tâm nữa? Thời gian của họ còn lại rất ít… Đã bốn tháng trôi qua, và áp lực ngày một đè nặng xuống hạnh phúc của hai vợ chồng … Lần chia tay sắp tới sẽ là lần chia tay vĩnh viễn, dù một người có chờ đợi đến thế nào nữa thì cũng không còn gặp nhau được nữa… Chỉ nghĩ đến thôi thì đã là cả một nỗi kinh hoàng…
_ Em này…
Phương động đậy mi mắt nhưng không mở hẳn ra. Duy vòng tay ôm lấy cô, mỉm cười:
_ Sáng rồi đấy!
_ Em không thích! _ Phương nói xong, rúc đầu vào ngực chồng.
Lặng lẽ nhìn những luồng ánh sáng chiếu qua khe rèm chưa kéo hết, Duy biết lại đã trôi qua một ngày, và ngày nữa cũng đã bắt đầu rồi…
_ Chẳng ai là không thích bình minh cả! _ Duy dịu dàng_ Vì khi thức dậy, người ta sẽ được nghĩ tới và được nhìn thấy người mình yêu thương nhất … Anh lúc nào cũng muốn được nhìn thấy em, được cảm nhận rằng em đang ở bên anh, rất gần tưởng như không thể tách rời được… Anh đang rất hạnh phúc nên anh cũng rất yêu thích mỗi buổi bình minh.
Phương hơi nhích người lên, đưa ánh mắt buồn khổ nhìn anh. Duy mỉm cười:
_ Không thể vì một nỗi buồn đau mà từ bỏ cuộc sống … Em hiểu không?
Phương ôm chặt lấy Duy, lắc đầu:
_ Không… Anh không thể bỏ rơi em… Không thể đâu. Em không cho phép như thế!
_ Anh sẽ mãi yêu em, luôn luôn ở bên em… Chờ em đến tận kiếp sau, kiếp sau nữa…
Phương muốn khóc nhưng không thể. Cô úp mặt xuống gối, lặng lẽ chịu đựng nỗi đau như vẫn chịu đựng từ khi biết tin ấy. Tình yêu và sự tuyệt vọng xiết chặt lấy trái tim cô…Hàng trăm, hàng nghìn lần Phương nguyền rủa số phận, và cũng bằng từng đó lần, cô nhận ra mình đã thất bại… Cả hai đang đứng trước một vực thẳm mà biết chắc rằng sẽ có một người rơi xuống đó…

Buổi sáng nặng nề trôi qua mà không thấy bóng dáng bác sỹ Quân đâu. Phương thấy hân hoan trong lòng… Cô nghĩ, buồn khổ của buổi sáng nay là quá nhiều rồi, không thể thêm nên bằng gương mặt dàu dàu chịu đựng của Quân nữa…Nhưng đến trưa thì Quân về, đi cùng anh là bác sỹ Sang. Cả hai đều mang một vẻ nghiêm trọng, lẫn ân hận không thể che dấu. Phương bấu chặt tay vào thành ghế, ngăn mình không bật khóc trước tai họa sắp đến… Chỉ cần họ không đưa Duy ra khỏi nơi này…
Đợi chị người làm đặt hai cốc nước cam trước mặt hai vị bác sỹ xong, Duy mới lên tiếng:
_ Có chuyện gì sao thưa bác sỹ?
Bác sỹ Sang nhìn sang học trò của mình một cái, rồi khẽ cúi đầu, giọng ông dâng lên một sự ân hận vô bờ bến:
_ Chúng tôi thật không đáng khoác chiếc áo trắng trên người… Trong thời gian qua, chri vì sự tác trách của tôi mà đã khiến cho bao nhiêu người khổ sở… Chúng tôi thật sự xin lỗi anh chị!
_ Lỗi là tại tôi! _ Bác sỹ Quân lên tiếng khi anh ta ngẩng mặt lên. Phương nhận thấy vẻ nhẫn nhịn dường như đã được cởi bỏ dù trong đôi mắt ấy vẫn còn gi đó đau đớn không tả nổi… _ Mọi sự lầm lẫn là do tôi, không phải do thầy của tôi đâu!
Duy nắm chặt tay Phương như cùng chờ đợi một phép lành. Nhưng vì đã trải qua bao nhiêu biến cố, cả hai đã học được sự điềm tĩnh chờ đợi những gì do số phận sắp đặt sẽ xảy ra… Không một ai trong hai người lên tiếng, chỉ im lặng nhìn Quân…
Quân kéo cao gọng kính trên sống mũi, cố gắng nhìn thẳng vào hai người trước mặt. Anh nhớ đến gương mặt người anh kính yêu của mình, lòng chợt thanh thản hẳn đi… Anh đã nợ họ … và giờ là lúc để trả…
_ Xin anh chị hãy nghe hết câu chuyện của tôi… Nghe xong thì tùy anh chị định liệu… Thật sự chúng ta không hề có óan hận gì nhau, và tôi cũng rất đau lòng khi làm thế đối với anh chị… Nhưng tôi không thể làm khác khi người anh mà tôi vô cùng yêu quý sắp sửa ra đi… Anh ấy là người đã tái sinh ra tôi khi đưa tôi về sống với anh ấy, nhấc tôi ra khỏi vũng lầy tội lỗi của một đứa trẻ móc túi mồ côi… Anh ấy đã làm trăm thứ việc để tôi có thể đi học, rồi khi tôi vào đại học, anh ấy cũng hy sinh luôn cả đám cưới của mình để lo cho tôi có tiền học phí… Tôi coi anh ấy như là cha, là mẹ, là anh là bạn … là tất cả những gì mà tôi có được. Anh ấy là người chỉ biết cho mà không biết nhận… Không bao giờ tự nhận mình đang già dần đi, đang cô đơn khi người yêu bỏ đi lấy người khác… Anh ấy còn không nhận những đồng tiền lương đầu tiên của tôi khi anh ấy ốm đau… Tôi còn biết làm gì hơn nữa chứ? Tôi đã nhận ở anh ấy quá nhiều, nhiều đến mức tôi sẵn sàng đổi tính mạng mình để anh ấy được sống… Tôi đã gần như muốn chết khi nhìn thấy mẫu xét nghiệm của anh ấy trong phòng thầy Sang… Anh ấy bị ung thư! Sau bao nhiêu năm con người ấy sống vì người khác, cuối cùng lại nhận một cái án tử hình quá sớm… Bất công quá phải không?
Nước mắt chảy tràn ra trên gương mặt buồn khổ của Quân. Anh lóng ngóng lấy tay lau đi… Phương đưa cho anh chiếc khăn giấy, dịu dàng nói:
_ Tôi hiểu tâm trạng ấy của anh!
_ Tôi biết! _ Quân nhận lấy chiếc khăn, cười méo mó_ Vì chính tôi là người đẩy chị vào tình cảnh ấy… Chị ghét tôi là phải… Lẽ ra tôi cũng không định tráo mẫu xét nghiệm của anh tôi và của Nhật Duy đâu, nhưng tôi hiểu tính anh tôi quá rõ. Anh không sợ chết, nhưng cũng không ngồi đợi cái chết đến … vì anh không muốn làm tôi vướng bận. Anh ấy sẽ tìm cách chết trước khi đến giới hạn… Tôi thì không thể. Tôi không chấp nhân được. Tôi là bác sỹ vậy mà không thể giúp được người thân duy nhất của mình… Thế có đáng buồn không cơ chứ?
Quân quay sang nhìn bác sỹ Sang, cúi đầu:
_ Em đã sai! Em tráo đổi mẫu xét nghiệm, lại còn dối gạt thầy để em có thể đi theo Nhật Duy mà bưng bít sự thật… làm uy tín của thầy giảm sút…
_ Lỗi của em là đã đặt tình cảm cá nhân lên cao quá… Thầy không sợ mất uy tín, thầy chỉ sợ bệnh nhân của thầy không được cứu sống mà thôi…
Quân gật nhẹ đầu, nhìn thẳng mắt Nhật Duy, nhận lỗi:
_ Tôi biết có nói thế nào thì cũng không thể bù đắp nổi nỗi kinh hoàng của gia đình trong bốn tháng qua… Anh tôi đã mất sáng nay vì anh ấy không chịu truyền hóa chất nữa… Câu cuối cùng anh ấy nói với tôi là xin anh chị tha thứ cho anh ấy… Vì anh ấy mà anh chị phải chịu nỗi đau khổ kéo dài hơn cái chết này… Anh ấy bắt tôi hứa là phải nói rõ sự thật với anh chị trước khi chôn cất anh ấy… Xin anh chị hãy giúp anh ấy thanh thản ra đi…
_ Đó chỉ là thử thách cuối cùng để hai chúng tôi có thể bên nhau mà thôi! _ Duy mỉm cười nhẹ, siết chặt lấy tay Phương _ Sáng nay chúng tôi đã nghĩ tới ngày chia ly vĩnh viễn nhưng không ngờ…
Phương ôm ghì lấy Nhật Duy, bật khóc nức nở:
_ Cuối cùng anh cũng đã không bỏ em mà ra đi…
_ Khoan đã…
Phương quay ra, hơi hoảng sợ khi bác sỹ Sang bối rối lên tiếng:
_ Thời gian qua… Tôi đã yêu cầu bác sỹ Quân tiêm cho Duy một lượng thuốc cực mạnh… Có lẽ cần phải kiểm tra thêm!
_ Vì Nhật Duy bị chứng máu khó đông cộng thêm với áp lực quá nặng trong tâm lý nên anh ấy hay chóang váng đầu óc… Tôi chỉ tiêm cho anh ấy một lượng thuốc bổ cần thiết để cân bằng lại, và một chút thuốc ngủ để mọi người không nghi ngờ mà thôi!
Bác sỹ Sang thở phào nhẹ nhõm. Còn Phương, cô không ngại ngùng cúi xuống hôn chồng mình một nụ hôn nồng thắm và hạnh phúc… Nước mắt của cô rơi xuống đẫm cả mắt Duy… Thật không thể hiểu nổi, sao cuộc đời lại có thể biến đổi nhanh như thế, thóat cái đã là địa ngục, thóat cái trở thành thiên đường … Bác sỹ Quân cúi đầu, quá xấu hổ và đau khổ trước hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ. Còn bác sỹ Sang mỉm cười, ông vỗ nhè nhẹ lên vai người học trò. Có lẽ đây cũng sẽ là một bài học để đời cho anh, một người bác sỹ tuy không có quyền lực gì trong cuộc đời nhưng lại rất dễ dàng khiến cho cuộc sống của người khác trở thành địa ngục hay thiên đường chỉ bằng một hành động rất nhỏ của mình mà thôi…Ở đời sống bằng cái Tâm thôi thì chưa đủ, mà còn phải biết dùng cả lý trí để phán đóan thiệt hơn, cho mình và cho cả người khác nữa! Nhật Duy và Phương đến dự đám tang của người đàn ông tốt bụng ấy. Gương mặt thanh thản như đang ngủ của ông đã phần nào làm giảm đi nỗi dằn vặt ân hận trong lòng bác sỹ Quân… Gia đình Nhật Duy ai ai cũng mừng đến rơi nước mắt trước tin ấy, không ai còn nghĩ đến chuyện tha thứ hay không tha thứ hành động nông nổi của Quân nữa. Những gì đã qua nếu như có thể bao dung bỏ qua được thì đặt nó ở lại phía sau… Đeo mãi bên mình thì chỉ thêm nặng lòng và đau khổ mà thôi…
Một bữa tiệc lớn đã được tổ chức tại nhà ông bà Hoàng, coi như để mừng Nhật Duy khỏi bệnh, mừng cho những khổ đau trước kia đã ra đi … Paul và Herry có gọi điện về chúc mừng, hóa ra trong họa là có phúc… Việt Hùng cũng đến dự bữa tiệc đó và anh được bà Nhung đối đãi như con trong nhà. Bây giờ, mọi ngõ ngách trong nhà đều tràn ngập hạnh phúc và niềm vui… Mùa xuân trở thành một mùa rực rỡ nhất trong các mùa ở chính ngôi nhà này…
Sau bữa tiệc mừng lại là bữa tiệc chia tay với Phạm Tố Phương. Cô quyết định ra nước ngoài du học dù chưa hoàn thành khóa học ở trong nước. Ứơc nguyện “ Nhật Duy được hạnh phúc “ của cô cuối cùng đã thành hiện thực, Phương có thể tự do để tìm con đường riêng cho mình…
_ Chị ạ! _ Phạm Tố Phương nắm lấy tay Phương ở ngay trên sân bat náo nhiệt _ Em đã ganh tỵ với chị kể từ khi biết chị là người duy nhất tồn tại trong trái tim anh Duy. Đến giờ em cũng vẫn còn ghen tỵ vì chị sẽ là người mang lại hạnh phúc cho anh ấy sau này… Nhưng em biết mình luôn cảm phục chị, chỉ bởi một điều duy nhất là chị được anh ấy yêu!
_ Nếu như…
_ Không phải đâu! Ước mơ được đi du học, được đi các nước và trở thành hướng dẫn viên du lịch đã có từ rất lâu trong em rồi… Nhưng vì gia đình, và vì tình yêu nữa đã níu giữ em ở lại. Ước nguyện thứ nhất của em đã có chị thực hiện rồi, còn ước nguyện thứ hai, em phải tự thực hiện … như vậy mới cam tâm… Mà chính chị cũng là động lực để em vượt qua rào cản tâm lý mà đến với ước mơ ấy. Em muốn mình được sống như những gì mình mong muốn. Có thể khi hoàn thiện chính mình rồi, em sẽ tìm thấy hạnh phúc đích thực giống như hạnh phúc của chị thì sao?
Phương mỉm cười, cô nhẹ nhàng:
_ Cho chị ôm em được không?
Phạm Tố Phương khẽ gật đầu. Phương ôm cô gái vào lòng, cảm nhận được tình yêu thương dâng lên trong lòng một cách sâu sắc… Ai cũng bị tổn thương nhưng quan trọng là phải biết nhìn nhận một cách đúng đắn những tổn thương đó , chẳng nên đổ lỗi cho ai khi mình bị đau, mà hãy tự hỏi, mình cần làm gì để bớt đau đi … giống như cô gái này và giống như bao nhiêu con người khác…
_ Em hãy sống hạnh phúc nhé!
_ Cả chị cũng thế!
Nhật Duy mỉm cười từ đằng xa… Mỗi người sẽ trưởng thành hơn trong nỗi đau của chính mình, đó là điều chắc chắn nếu như ta biết cách vượt qua!

Em làm gì mà bần thần thế? _ Nhật Duy tựa đầu vào vai vợ, ánh mắt anh dò tìm những âu lo trên gương mặt của Phương. Phương quay lại, mỉm cười:
_ Em không làm gì cả… Chỉ tự hỏi là anh bao giờ về mà thôi! Anh có xin nhập học được ngay không?
Nhật Duy ngồi xuống bên cạnh, hướng mắt ra bên ngoài cửa sổ. Vườn hoa hồng ngào ngạt trong gió.
_ Không! Anh không có ý định học tiếp.
Phương quay phắt lại, không hài lòng:
_ Vậy thì không được… Bao nhiêu năm học hành là vì cái gì hả anh? Nếu anh không có bằng cấp thì sẽ lãnh đạo được ai?
Duy mỉm cười, kéo tay Phương lại, hôn nhè nhẹ:
_ Quan trọng là khả năng của mình thôi… Anh có em là đủ rồi…
Phương không bằng lòng khi anh hy sinh cho mình nhiều như thế. Cả hai đã quá hạnh phúc kể từ khi biết rõ sự thật, nhưng cũng cách đây mấy tháng rồi… Tương lai của hai đứa không thể dừng mãi ở đây…
Duy kéo cô vào lòng, thì thầm:
_ Anh yêu em rất nhiều… Anh không bao giờ muốn phải xa em, kể cả lúc làm việc…
_ Em cũng thế! _ Phương hơi ngẩng đầu lên, mỉm cười_ Chờ anh về là một cực hình!
Hôn nhẹ lên môi Phương, Duy hơi đẩy cô ra, dịu dàng:
_ Anh có quà cho em này…
_ Quà gì? Ăn được không anh?
_ Chỉ nghĩ đến ăn là giỏi! _ Duy trêu chọc_ Em nhắm mắt lại đi và xòa tay ra .
Phương làm theo. Cô hồi hộp chờ đợi, không hay biết rằng khi đặt món quà lên tay cô, Duy gần như thấy ***g ngực mình vỡ ra.
Phương mở mắt, bàng hoàng nhìn Duy rồi lại nhìn tấm vé máy bay trên tay mình. Duy cúi xuống, hôn lên mắt, lên má, lên môi cô, rồi nói:
_ Anh biết trong những ngày qua tâm trạng em ra sao… Em còn mẹ ở bên đó, còn khóa học chưa hoàn thành, còn giấc mơ trở thành nhà tạo mẫu hàng đầu … Nếu như em bỏ qua để chọn lựa cuộc sống an nhàn của một người vợ ở nhà chờ chồng thì anh sẽ thấy xa lạ lắm… Anh yêu em, anh đã chờ em ngay từ khi chỉ là một cậu bé… Huống hồ giờ anh đã là một người đàn ông? Anh đủ sức chờ em thêm hai năm nữa… Chỉ cần em hứa là sẽ quay trở về bên anh!
Nước mắt nhạt nhòa trên gương mặt hồng hồng của Phương. Cô buông rơi tấm vé, ôm chặt lấy Duy, nức nở…
_ Em yêu anh!
_ Anh sẽ chờ em… ở kiếp này, kiếp sau, và kiếp sau nữa!
Khi tình yêu sinh ra thì chờ đợi và nhớ nhung cũng xuất hiện làm bạn đồng hành. Những chuỗi ngày chờ đợi tô màu cho tình yêu thêm lung linh và thêm bền chặt…Duy tin vào điều đó và sẵn lòng chờ đợi thêm nữa… Khi đã vượt qua cả cái chết thì tình yêu sẽ là vĩnh cửu!

_ _ _ _ _ _ _ __ _ _ _ _ _ _ _

Thời gian sau đó …

“ Sự thật đã được làm rõ về cái chết của nữ cảnh sát người Việt Nam.

Sau hơn hai tháng điều tra vụ buôn ma túy được đánh giá là lớn nhất nhì trong năm của bang Washington, cảnh sát đã phanh phui thêm những vụ ám sát mờ ám cách đây mấy năm, trong đó có cái chết của Trung tá Nguyễn Hiền Lan. Một tập hồ sơ đầy đủ và chi tiết đã được gửi đến cho cảnh sát, và người đứng ra tố cáo tội ác của ông trùm Jim Duboux chính là con gái Trung tá, hiện đang là Trưởng phòng thiết kế của công ty MC. Ông trùm này trước kia là một Thượng Nghị Sỹ có tiếng, nhưng sau sự sụp đổ của Thị trưởng bang Tomat Taylor đã phải từ chức. Theo dự tính thì Jim Duboux sẽ phải chịu mức án cao nhất trong hệ thống các hình phạt của bang này…”
Duy tắt máy tính, thở phào nhẹ nhõm. Vậy là mối nặng lòng bao năm của Phương đã được được giải thóat. Có lẽ giờ đây em đang mỉm cười hạnh phúc, phải không Phương?
Duy nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy. Thu gọn mấy tập hồ sơ cho vào chiếc ca_tap của mình, Duy rời khỏi phòng làm việc. Đi dọc hành lang và gật đầu chào mấy nhân viên về muộn, Duy dừng trước cửa thang máy. Bao giờ cũng vậy, anh luôn là người đến sớm và về muộn trong công ty. Dồn sức cho công việc và cho việc học ở trường, anh dường như không quan tâm đến bất kể cái gì khác… đến nỗi trong công ty đồn ầm lên về ông Tổng giám đốc lạnh lùng. Những vụ như có đối tác làm ăn nào là nữ thì y như rằng có đính thêm tin cô ta sẽ là người khóc nức nở vì bị từ chối một cách không thương tiếc. Duy mặc kệ, chỉ cần anh kiên nhẫn mà thôi…

Anh đã mua một ngôi nhà cho mình và Phương. Ngôi nhà có khỏang sân và mảnh vườn nhỏ trước cửa. Anh trồng vào đó các loại hoa hồng ưa thích của Phương. Cổng nhà thì được anh trồng bên cạnh hai bụi tầm xuân, và đến giờ thì chúng đã xanh um, uốn lượn theo hình dáng của chiếc cổng, giống như cánh cổng của khu vườn ở biệt thự Hoa Hồng. Căn nhà rộng và được bài trí theo đúng sở thích của Phương. Bà Nhung thuê cho anh một người giúp việc tin cậy và chăm chỉ… Cuộc sống của anh lúc này chỉ là về nhà, ăn uống nghỉ ngơi và … buôn điện thoại với người vợ đang ở cách xa nửa vòng trái đất…
Vừa về đến nhà thì Duy mới nhớ ra là hôm nay anh phải tự túc một mình vì người giúp việc xin nghỉ để về lo đám giỗ. Anh xắn tay áo lên để pha cho mình cốc nước cam. Đang loay hoay tìm kiếm thì chuông điện thoại reo vang…
Duy nhăn mặt khi thấy số hiện lên là của Việt Hùng.
_ Anh … có Thục Uyên ở đấy phải không?
_ Có! _ Anh dủng dẳng trả lời.
_ Anh cho em gặp cô ấy với!
_ Nhưng anh đuổi nó về rồi! _ Duy bực mình _ Đâu có cái kiểu giận nhau thì đến đây … ăn vạ hả? Nhà này là cửa phật chắc?
_ Sao anh lại không giữ cô ấy lại? _ Hùng rối rít kêu kên, không để ý đến nỗi bực mình của ông anh_ Anh làm thế có chết em không? Biết tìm ở đâu bây giờ? Đừng nói với em là cô ấy về Trung Quốc nhé?
Duy bật cười. Tình yêu làm người ta mất hết lý trí thật!
_ Nó dọa thế mà cũng tin à?
_ Tin chứ anh! _ Hùng đã bình tĩnh hơn_ Dù là chưa bao giờ cô ấy thực hiện cả.
_ Cứ đến nhà ấy. Nó chắc đang dằn dỗi với mấy cây cảnh của bố…
_ Vậy mà em không nghĩ ra…
_ Đến khổ với mấy người đang yêu này thôi!
Duy vừa dứt lời thì Hùng đã cúp máy. Anh nhún vai, tiếp tục công việc của mình… Tự nhiên cảm thấy hạnh phúc vì sự tĩnh lặng mà anh đang có. Anh mang cốc nước ra ngoài, ngồi xuống ghế và từ từ thưởng thức… Gần năm nay, nhà anh gần như là trại cứu nạn của những đôi tình nhân giận dỗi nhau. Hết anh thì đến chị, không lúc nào là không than vãn, lo lắng và dĩ nhiên … nói như đài phát thanh không biết mệt… Bây giờ anh thấy thật sáng suốt khi sáng nay đã nhanh tay đuổi Thục Uyên về, nếu không giờ phải ngồi nghe hai anh chị cãi nhau… chắc đến mệt.
Lại có tiếng chuông cổng. Duy nhíu mày, bực mình. Nhưng anh cũng uể oải đứng lên. Lê từng bước chân nặng nề về phía cánh cổng gỗ đỏ, Duy mở cổng. Trước mặt anh là Bảo Quốc với nụ cười nhăn nhở quen thuộc:
_ Mỹ Phương đi công tác … tao đến tá túc mấy hôm.
_ Mỹ Phương dù không đi công tác thì cũng ở nhà cô ấy chứ có ở nhà mày đâu/ _ Duy đứng chặn ở cổng, chưa có ý định mời bạn vào.
_ Ừ thì … _ Quốc cười trừ_ Nhà mày có người làm … cuối tuần sẽ không phải lo cái ăn.
_ Ra thế! _ Duy gật gù _ Nhưng xin thông báo với … ngài rằng chị ấy đã về quê rồi… thứ hai mới có nhà cơ. Mày chịu khó quay lại sau nhé?
Duy đóng cửa không để Bảo Quốc kêu lên một tiếng chói lói nào. Anh mỉm cười. Dễ gì thoát được khỏi mấy người mà tôi lại bỏ qua đâu?
Nhưng vừa đi vào đến cửa thì lại có tiếng chuông cổng. Anh định mặc kệ nhưng tiếng chuông được bấm từng hồi dài, nghe rất thúc giục. Anh đâm cáu, xăm xăm đi ra, kéo mạnh cánh cổng và hét lên ngay:
_ Còn chuyền gì nữa? Người ta muốn …
Nhưng ngay lập tức anh dừng lại, sửng sốt trước người đứng đối diện. Trái tim anh đập cuồng loạn trong ***g ngực, mãi nó mới thốt lên được tiếng gọi khản đặc:
_ Tố Phương! Tố Phương mỉm cười, cô buông rơi chiếc sắc tay, lao nhanh vào vòng tay đang từ từ mở rộng của Duy.
_ Em đã về… Anh à, em đã về!
Siết chặt Phương trong vòng tay mình, Duy thì thầm:
_ Cuối cùng anh đã đợi được…
Duy hôn lên khắp gương mặt đang đẫm nước mắt hạnh phúc của Phương, rồi dừng lại ở bờ môi mọng thơm mùi hương hoa… Thời gian, không gian như dừng lại… Chỉ còn nắng mùa thu, chỉ còn hương hoa sữa ngào ngạt, chỉ còn gió vương vất đưa bài ca tình yêu lan xa trong khắp đất trời….

the end

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ