Người đàn ông to con hất một cô gái nhỏ nhắn ra ngoài cổng. Tiếp theo là chiếc va ly chưa kịp kéo khóa khiến nó bung ra.. Gió thổi lớn quá... Sự tủi cực đã lên đến cực điểm, cô gái đứng sững người...
Tiếng chửi bới cũng vẫn chưa dứt :
_ Còn cái của nợ này nữa...
Chiếc lọ được ném mạnh ra, cô gái nhoài người với theo... Nhưng gió mạnh quá, cái lọ xoay trượt tay cô và rơi xuống vỡ toang.. Một thứ bột mịn bay theo gió... Cô gái dang tay cố ôm những hạt bụi lóng lánh... Nước mắt tràn mi...
_ Mẹ ơi... Đừng bỏ con !
Gió thổi mạnh... Từng hạt bụi bị cuốn đi nhập nhoè trong bóng tối... Cô gái úp mặt vào lòng tay, thổn thức... Gió cuốn tung những lọn tóc buông xõa của cô...
Cô gái đó chính là Bùi Tố Phương !
Lạc lõng giữa vùng đất Philadenphia, Phương bị vùi dập nhân phẩm, lòng tự trọng... Cô đã chạy trốn tất cả để đi vào vòng đời cay nghiệt... Cô đã mua vé đi Philadenphia và thật trùng hợp chuyến bay đó cất cánh cùng giờ với chuyến bay Mỹ _ Việt Nam... Cô đã liên hệ và bàn bạc với một gia đình giàu có ở đây, để cho cô làm việc tại gia đình này... Công việc hàng ngày là quét dọn, trông trẻ. Nhưng cô thường xuyên bị bà chủ la mắng vì ghen tuông... và họ phát hiện ra lọ đựng hài cốt của mẹ cô... Họ kinh sợ , tống cô ra khỏi nhà khi cơn bão sắp ập đến... Thật bạc bẽo biết bao...
Phương chệnh choạng đứng lên. Mưa bắt đầu rơi... Từng hạt mưa như kim châm vào da thịt. Phương không cảm thấy đau... Cô đã mất mẹ hoàn toàn... Lỗi là ở cô! Hoàn toàn là tại cô... Linh hồn và thể xác mẹ bây giờ đã theo gió vẩn vơ ở đâu nhỉ?... Mưa như thế này... lạnh không mẹ ơi?
Cắn chặt môi, Phương lầm lũi bước đi... ừm... cũng chẳng còn gì nữa cả, ngoài sự căm thù đến tận cùng tâm can... Phương không còn cảm giác sống , chỉ còn là sự tồn tại... Tồn tại trong thành phố này, đất nước này... dù có phải nhuộm đen mình đi nữa... Hãy xem con trả thù đời , mẹ ơi! Mưa ngớt... thành phố lại tấp nập... Phương ngồi bất động dưới chân tượng lớn... Một vài tên nát rượu đến buông lời tầm xàm... Phương gần như tìm được vật để trút giận... Chúng bị dần một trận, hoảng hồn... lẩn mất...
Một bà lão đi qua, im lặng nhìn Phương với đôi mắt thương cảm... Phương không nói gì, nhìn vô hồn vào một điểm... xa xăm.
_ Cháu gái... cháu không sao chứ?
_ Không có gì tệ hơn được nữa đâu ! _ Phương mấp máy môi...
Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, bà lão lo sợ... Vốn là một người nhân hậu, bà không thể bỏ cô gái xa lạ này trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng... Bà lại gần, nhỏ nhẹ :
_ Cháu cần một chỗ để sưởi ấm... không sẽ cảm lạnh mà chết đấy !
Phương ngước nhìn lên, héo hắt :
_ Chết... Cháu muốn sống, bà ơi !
Ôm Phương vào lòng, bà rùng mình vì tấm thân lạnh lẽo của Phương... Phương như lả đi... Gọi một chiếc tắc xi, bà lão đưa Phương về nhà mình... Giúp cô ủ ấm bằng chiếc chăn bông nhỏ, và cho cô ăn một bữa ăn đơn sơ, bà hài lòng khi thấy sắc mặt của cô khá hơn... Phương kể cho bà nghe chuyện mình đi tìm việc và mất việc ra sao... Bà cười đôn hậu :
_ Cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng... Khi cháu khoẻ, cháu sẽ có một công việc !
Phương nhoẻn cười... Cô nghĩ đến những ông Bụt bà Tiên trong truyện cổ tích , hiện lên giúp đỡ những người nghèo khổ, cô thế... Bà lão này cũng mang lại cho cô cảm giác ấy... Và cô không muốn nhắm mắt lại, sợ đó chỉ là một giấc mơ... Đã lâu lắm rồi... Phương chẳng giữ được cái gì trong tay mình cả... Sợ cũng là lẽ tất yếu thôi... Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo sụp mi mắt cô xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, Phương lảm nhảm :
_ Bà đừng biến mất nhé... Đừng biến mất...
Bà lão mỉm cười, sửa lại chiếc chăn cho Phương... Tội nghiệp cô gái nhỏ !
Thế là ngay sau đó bà gọi điện cho một quản gia của một biệt thự lớn và đề nghị cho Phương một chỗ làm... Bà đưa Phương đến đó vào sáng hôm sau. Đi hết nửa ngày đường, hai bà cháu mới tới nơi... Đó là một biệt thự cổ nhưng lớn nằm giữa những lùm cây và thảo nguyên... Không khí trong lành ùa vào lồng ngực khiến Phương thấy nhẹ nhõm hơn nhiều ...
Bà quản gia tên là Brenda trạc 50 tuổi, cao gầy, gương mặt xương xương nhưng hiền hậu.... Nhìn Phương chăm chăm như đánh giá, rồi bà ra hiệu cho Phương đi theo. Phương không lạ lắm với kiểu kiến trúc " tốn tiền " này nhưng cô lại thấy ngạc nhiên vì ở đây toàn người làm mà không có gia chủ... Một cô gái trạc tuổi Phương, nhìn cô xăm soi khi cô vào bếp.
Bà Brenda nói :
_ Cô phụ với Barbara rửa bát đĩa nhé?
Phương hơi lắc đầu chán nản... trong đầu cô loé lên ý nghĩ sẽ phải rời đây sớm... Cô không quen rửa bát đĩa vì rất đoảng... Barbara nhìn cô, chờ đợi :
- Nào, rửa đi... Hay không biết tiếng Anh đấy?
_ Chị có thể... cho em việc khác được không? _ Phương đề nghị nhỏ nhẹ _ Em e...
_ Không rửa được? Thế cô đến đây làm gì, thưa tiểu thư?
Phương thấy tự ái khi Barbara châm chọc mình... Nhưng nhìn chồng bát đĩa cao nghều... cô cũng thấy choáng... Xắn tay áo lên, Phương thận trọng cầm một chiếc, chà nhẹ nhàng...
" XOảng "
Barbara quay lại, kinh ngạc nhìn Phương... Phương hấp tấp thu dọn, bối rối nói :
- Trơn quá... Xin lỗi...
Lần này, Phương cầm thật chặt chiếc đĩa, cho dầu rửa vào, rồi chà nhẹ hơn... Cô rửa qua tất cả các đĩa, chồng chúng lên nhau, để tiếp tục rửa lần hai... Nhưng khổ nỗi, loáng quánh thế nào mà tay cô chạm nhẹ vào chồng đĩa còn đang có bọt nước rửa... Tiếng vỡ đĩa loảng xoảng như đạn liên thanh... bà Brenda và Barbara chỉ còn biết... lắc đầu...
Những ngày sau đó, người ta không cho cô rủa bát nữa mà bắt cô gọt khoai tây hay làm những việc linh tinh gì đó... Barbara thì không thể hiểu được sao lại có người đểnh đoảng đến thế... Bà Brenda hay càu nhàu nhưng không có ý định đuổi Phương... Bà biết hoàn cảnh của cô, và niềm tin vào tài nội trợ của con gái trong bà vẫn chưa hoàn toàn tắt đối với Phương... Cứ luyện dần dần, cô cũng sẽ quen việc thôi !
Và một ngày đen đủi với Phương đã đến, Đó là ngày cậu chủ _ theo lời bà quản gia nói _ sẽ dẫn một số bạn bè đến nghỉ hè ở đây... Nói là nghỉ thực ra là nhậu nhẹt hai ngày mà thôi, nên các gia nhân phải đón tiếp vô cùng trọng thể... không thì mất mặt cậu chủ mất... Barbara vào ngày hôm đó ăn mặc rất đẹp, cô ta đứng trước gương lâu tới 30 phút... chỉ để được đứng tiếp thức ăn cho cậu chủ và bạn bè của cậu ta... Phương thì chỉ muốn yên ổn , dù ở trong xó bếp cũng được...
Phương ngồi lỳ trong bếp mà không mó tay vào việc gì , cụ thể hơn là chẳng ai cho cô làm gì cả... Khi cậu chủ và bạn cậu ta đến, cô cũng không ra nghênh tiếp... bà quản gia nhìn cô, nghiêm khắc :
_ Phương sẽ là người tiếp thức ăn...
Phương kêu lên :
_ Cháu ạ? Sao không là chị Barbara?
Barbara cũng chen vào :
_ Cậu chủ quen với cháu hơn !
_ Trong nhà này ai cũng phải làm thì mới có tiền lương... Cả buổi Tố Phương chỉ ngồi bây giờ phải đi làm!
Phương và Barbara cùng hậm hực... Nhưng cuối cùng, Phương cũng vẫn phải đẩy xe thức ăn ra phòng ăn... Tiếng cười nói làm cô sượng sùng... Cô cúi gằm mặt xuống tưởng như có ai đó sẽ nhận ra mình... Thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến cô người hầu mới, mà chỉ tán ngẫu với nhau về thể thao... Phương để ý người ngồi đầu bàn ít nói cười hơn... Anh ta lơ đãng để đầu óc đi đâu đó, thi thoảng cười với cô gái bên cạnh khi cô ta ghé sang hỏi han...Phương đoán đó là cậu chủ của mình, và cố ra sức không để sự cố gì... Đưa từng món ăn đến từng người, Phương làm thận trọng... Đến lượt cậu chủ, cô cầm phải đĩa súp nóng nhất... Lúc đầu cô cố chịu, nhưng khi hạ đến ngang ngực anh ta thì ... cô buông vội tay ra theo phản xạ... Cậu chủ chỉ kịp hất đĩa súp ra và đứng bật dậy... Chiếc áo sơ mi lem luốc súp... Phương hoảng hốt, đứng im như tượng... Khách khứa cũng chỉ biết tròn mắt...
Phương mất một lúc mới tỉnh trí, cô cúi gằm mặt :
_ Xin lỗi... Tôi không cố ý đâu !
_ Cô là ai? _ anh ta giận dữ _ Barbara đâu? Thật hết chịu nổi?
Phương vội nói khẩn khoản :
_ Xin để tôi giặt lại áo cho ông... Tôi...
Anh ta nhìn Phương một cái, rồi quay ra với đám khách :
_ Xin lỗi các bạn nhé... Hãy dùng tự nhiên... nào , cô lên phòng tôi ngay...
Phương lầm lũi đi theo cậu chủ, lòng buồn vô hạn...
Cậu chủ thay áo xong, vất cái xoạch vào cô :
_ Hãy giặt đi... Nếu có chuyện gì nữa thì... đừng trách tôi. Gọi Barbara đến tiếp thức ăn.
Phương lặng im, nhẫn nhục chịu đựng... Cô nuốt nước mắt vào trong , cầm chiếc áo đi xuống bếp... Tiếng cười đùa rộ lên, khiến Phương đỏ mặt...
Tố Phương băn khoăn với chiếc áo đó... Có nên ngâm nó vào nước ấm trước rồi cho vào máy giặt không? Cô biết súp rất khó giặt nhưng mẹ làm thế nào thì cô chịu... không nhớ nổi...
Tố Phương vò đầu nghĩ. Có mỗi một chiếc áo thôi mà cũng phải nghĩ... Tội thật ! Mang danh là học sinh giỏi mà một việc cỏn con vậy cũng phải nát óc... Phương bặm môi, quyết định theo ý nghĩ vừa rồi... Cô trải phẳng chiếc áo ra, dội nước 60 độ vào chính giữa chổ bẩn. Chiếc áo xèo xèo... Phương nhìn lại, ôi thôi, chiếc áo đã nhắn nhúm lại như bị cháy... Phương vội ấn chiếc áo dưới vòi nước lạnh... nhưng lại như dầu vào lửa, không thể làm phẳng chiếc áo lại được nữa... Cô hậm hực nhìn chiếc áo. Tim cô đập thình thịch... Hết đổ súp vào áo cậu chủ ngay trước mặt bạn bè , rồi lại làm hỏng chiếc áo... đẹp đẽ của anh ta... Trận này trăm phần trăm cô bị đuổi việc rồi...
Phương ngồi thừ ra đau khổ, bà quản gia đi vào, ngạc nhiên:
_ Đang làm gì thế?
Phương chỉ vào chiếc áo, buồn bã... bà Brenda sửng sốt :
_ Chiếc áo này là chiếc áo thử nghiệm đầu của công ty MC... Sao lại ra nông nỗi này?
_ Cháu đâu cố ý? _ Phương phân bua _ Chẳng qua chúa nghĩ súp khó giặt thì... ngâm qua nước ấm trước khi...
_ Ngốc quá, cũng tùy vào loại vải chứ? Cậu chủ vốn là người điềm tĩnh nhưng chuyện này thảo nào cũng... nổi sung cho xem... Thôi, để đó đi, bác nhận cho !
Phương lắc nhẹ đầu :
_ Không, cháu làm cháu chịu !
Bà Brenda nhẹ nhàng ngồi cạnh Phương, nói như khuyên nhủ :
_ Bác đã hứa với bà bạn rồi mà... Chả lẽ cháu không có ý chí phấn đấu. Phải làm ở đây thì mới có thể quen việc... cháu hiểu không?
Phương gật đầu, lí nhí cảm ơn... Cô không nhìn thấy cái nhìn ấm áp của bà quản gia dành cho mình... Bà thật sự quan tâm tới cô, không muốn cô bơ vơ ngoài đời... Phương chỉ mải lo nghĩ về chuyện cái áo, với băn khoăn nửa muốn ở lại làm, nửa lại không muốn bà Brenda phải vạ lây...
Sáng hôm sau, Phương phải mang thức ăn lên cho cậu chủ. Thật đáng ghét ! Barbara thì mong mà không được, còn cô, ghét cay ghét đắng lại phải hứng chịu...
Trời chẳng chiều lòng người chút nào...
Phương gõ cửa.. Mất một lúc thì có tiếng nói vọng ra :
_ Vào đi !
Cô mang vào bên trong... Cậu chủ vẫn còn ngủ, mắt nhắm mắt mở trên giường. Anh ta nói :
_ Cô đặt trên bàn cho tôi !
Phương ngó mắt lên trần nhà, rồi không thấy mệnh lệnh gì thêm, cô len lén đi ra... Anh ta chợt gọi giật lại :
_ Thế cô không chờ tôi ăn xong rồi mang xuống à?
Phương tròn mắt ngạc nhiên vì thứ... thói quen tư sản đó. Ăn thôi cũng phải có người hầu ở bên cạnh ư? Nhưng cô cũng cúi đầu, giấu đi đôi mắt.. mỉa mai... nói nhỏ nhẹ :
_ Tôi còn phải xuống dưới đó nữa...
_ Barbara vẫn thương làm thế !
Phương ngẩng lên, mỉm cười :
_ Nhưng tôi không phải là Barbara thưa cậu chủ...
Cậu chủ hơi ngạc nhiên vì thái độ của Phương, song cũng nhún vai , lạnh nhạt :
_ Mệnh lệnh đó... Sáng nào cô cũng phải chờ... Còn chiếc áo thì sao?
Phương đang tức nghẹn cổ, nghe đến chiếc áo thì... xìu xuống như bánh đa gặp nước...
Phương khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hướng ánh mắt hối lỗi về phía cậu chủ, nói nhẹ :
_ Tôi xin lỗi ! Tôi trót dùng nước 60 độ để giặt... không ngờ chiếc áo quăn queo lại...
Cậu chủ vùng dậy, quắc mắt :
_ Sao? Hừ... Thật quá đáng...
Phương hơi lùi lại, nhưng do đã chuẩn bị tâm lý nên cô nói cứng cỏi :
_ Tôi không cố ý... Xin đừng đuổi việc tôi... Xin ông đừng...
_ Gọi tôi là Paul !
Phương hơi hẫng :
_ Ơ... gì ạ?
Paul cười :
_ Tôi không nói cô quá đáng đâu... Thật ra tôi đang nói người cung cấp vải cho công ty chúng tôi ... Hắn bảo rằng loại vải tốt không co trong bất cứ trường hợp nào... Phải cám ơn cô ấy chứ !
Phương thở phào nhẹ nhõm... Vậy mà cứ nơm nớp lo lắng không yên... ……………………………………
Paul bước ra từ phòng tắm, Phương vội quay đi... Cô không quen kiểu tự nhiên ... chết người này... Anh ta chỉ mặc có độc chiếc quần soóc thôi mà... Paul ngồi xuống bàn ăn, hỏi : _ Cô là người Châu á? Phương gật nhẹ đâu.. Paul ngẩng lên : _ Tên gì? _ Tố Phương. Paul nheo mắt, không ngạc nhiên lắm vì thái độ của Phương... Về sau, không khí hoàn toàn im lặng.. Phương không muốn nói và Paul cũng vậy... cả hai đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư của mình... Ăn xong đồ ăn sáng nguội ngắt, Phương lại phải bê một đống quần áo ra phơi... Những bộ váy , đồ âu phục nặng trịch, trĩu hết cả tay.. Phương loay hoay mãi mới phơi được một nửa... Cô ghét mình đến lạ ! Ngày xưa, giá cô chăm chỉ quan sát mẹ làm thì đâu đến nỗi vụng thối thế này... Một quả bóng lăn vào chân cô, Phương ngạc nhiên nhìn ra xa... Một cậu bé chừng 8, 9 tuổi đang đứng ngó lom lom cô. Phương bỏ chiếc váy vào chậu, rồi cúi xuống nhặt bóng lêm.. Cô nói với đứa bé : _ Quả bóng này của em hả? Chơi có một mình thôi sao? Cậu bé gật đầu nhưng không có ý định lại gần để lấy bóng. Phương thấy ngứa ngáy chân tay quá... Cũng lâu rồi chưa được chơi cùng bóng, cái cảm giác lâng lâng thật hạnh phúc... Cô tung bóng lên và giơ chân đá... Quả bóng lăn dài trên bãi cỏ. Phương lộn ba vòng, tay cầm bóng... Bóng được tâng lên tâng xuống nhịp nhàng theo sự uốn lượn của thân hình Tố Phương... Đứa bé reo lên khi Phương xoay hai vòng trên không theo trái bóng, rồi đá mạnh... Tiếng reo của đứa trẻ làm cho Paul giật mình. Anh đang nằm dài trên đỉnh đồi cách đó không xa để suy nghĩ về mọi chuyện, về Eliza... Anh ngồi dậy nhìn về phía có tiếng reo... Cô gái buổi sáng với quả bóng làm anh sững sờ... Cô bé đó chơi với bóng như làm ảo thuật, thân hình mềm dẻo như đang múa... Ngay lập tức anh bị cuốn vào điệu múa bóng của Tố Phương... anh nhìn say mê... Phương dừng lại làm cậu bé cụt hứng và làm cho cả Paul cũng thấy tiếc... Phương cười : _ Em xem, chị còn cả đống đồ chưa phơi... Chị bỏ bễ là có chuyện đấy ! Cậu bé kỳ kèo : - Thôi mà chị... Chơi chút thôi.. Chị chơi bóng đẹp chưa từng thấy.. Làm ơn đi mà... Phương đưa bóng cho cậu bé , lắc nhẹ đầu : _ Lẽ ra là... nhưng thôi, giúp chị phơi đồ... rồi chị em mình cùng chơi. Ok? Cậu bé nhất trí ngay, cả hai bắt tay vào phơi đồ. Nhờ có sự giúp đỡ của cậu ta, công việc có vẻ nhanh hơn... Cậu bé khoe _ Chị Barbara của em giỏi làm hơn chị nhiều... Nhưng chị lại vui tính và biết chơi bóng... Barbara chẳng bao giờ động đến bóng cả ! Còn cấm em chơi nữa! _ Vậy em là em trai của chị Barbara à? _ Vâng, em là Barry... Phương cười... Barry cũng cười lại.. Hai chị em đuổi nhau trên bãi cỏ, cươi vang cả một góc vườn...Paul lạ lùng khi nhận ra nhưng nét lạ lùng mà những cô bạn anh chưa một ai có... Ban sáng anh thấy một cô gái xa cách, thờ ơ nhưng rất tự chủ, bây giờ anh lại thấy một cô bé con nghịch ngợm , thơ ngây.. Khi cô ta chơi với bóng, ở cô ta toát lên vẻ quyến rũ của một cô gái đẹp dịu dàng... Những cô gái quanh anh không có nhiều vẻ mặt như thế...trừ có Eliza, nhưng... cách thể hiện của cô kiểu cách quá khiến anh cảm thấy mệt mỏi... Đúng là cảm giác mệt mỏi này... Bữa sáng hôm sau, Phương mang cả hai khay đồ ăn lên... Cô ngồi xuống một bàn nhỏ ở góc phòng, và chuẩn bị ăn thì có tiếng hét từ điện thoại vọng ra : _ Tôi hết chịu nổi anh rồi ! Suốt ngày làm việc , anh có quan tâm gì đến tôi đâu... Paul điềm đạm mặc dù trông anh như sắp đập phá một cái gì đó : _ Eliza , em nên về đi... Chúng ta đâu cần phải như vậy? Em định đi chơi với anh ta đấy à? _ Đúng... _ Vậy được thôi. Coi như em đã lựa chọn... Chào em ! Paul đặt máy xuống, bực tức. Và anh càng giận hơn khi thấy Phương ngồi đó, vẻ như không nghe gì... Anh quát : _ Ai bảo cô được phép ăn cùng với chủ? Phương nhếch môi lạnh lùng : - Đừng giận cá chém thớt... Tôi đâu có ăn cùng bàn với ông, cũng không ăn cùng đồ ăn nữa... Paul ngồi xuống ghế, im lặng không muốn nói nữa... Ngó xuống khay đồ ăn, anh chán nản... Coi như chuyện anh và Eliza đã chấm dứt, anh không hối tiếc sự chia tay này, nhưng vẫn có gì đó luyến lưu... Anh đã bỏ biết bao công sức để duy trì một mối quan hệ nghiêm túc... Vậy mà, cuối cùng Eliza cũng chẳng hiểu anh... mà cũng chẳng ai hiểu anh cả... Phương thản nhiên bẻ lát mỳ ra, chấm vào bát súp... Ăn một cách uể oải, Phương coi như không có Paul ở bên cạnh.. Anh nhìn cô, kinh ngạc... Đột nhiên anh hỏi : _ Cô là người nước nào? _ Châu á.. _ Cụ thể? _ Việt Nam! _ Phương thờ ơ trả lời... Tại anh ta hỏi trống không nên cô cũng trả lời thế... Cũng chẳng có gì đáng sợ nữa... Trông dáng anh ta không phải là dạng tức mình vì những chuyện cỏn con.. Phương chắc không bị đuổi việc vì nói... giống như chủ ! _ Cô năm nay bao nhiêu tuổi? Phương gương mắt lên, cảnh giác : - Ông hỏi làm gì? _ Đừng gọi tôi là ông.. Tôi có 24 tuổi thôi, già gì đâu? Phương hơi cười... _ Dù gì tôi cũng chỉ là người làm, phải xưng hô vậy cho lễ phép... _ Vậy thì xin mời ! Tôi không ép. Phương lặng thinh... Cũng chẳng đáng tự hào gì khi che giấu mình trong cuộc sống của một cô người hầu nhỏ bé... " Nhưng biết sao được hả Phương? Mày chỉ tồn tại thôi... chứ đâu phải sống... Tất cả những gì mày có... đã theo gió bay đi còn đâu..."
Mưa ngớt... thành phố lại tấp nập... Phương ngồi bất động dưới chân tượng lớn... Một vài tên nát rượu đến buông lời tầm xàm... Phương gần như tìm được vật để trút giận... Chúng bị dần một trận, hoảng hồn... lẩn mất... Một bà lão đi qua, im lặng nhìn Phương với đôi mắt thương cảm... Phương không nói gì, nhìn vô hồn vào một điểm... xa xăm. _ Cháu gái... cháu không sao chứ? _ Không có gì tệ hơn được nữa đâu ! _ Phương mấp máy môi... Nhìn vẻ mặt trắng bệch của cô, bà lão lo sợ... Vốn là một người nhân hậu, bà không thể bỏ cô gái xa lạ này trong tình trạng nguy hiểm đến tính mạng... Bà lại gần, nhỏ nhẹ : _ Cháu cần một chỗ để sưởi ấm... không sẽ cảm lạnh mà chết đấy ! Phương ngước nhìn lên, héo hắt : _ Chết... Cháu muốn sống, bà ơi ! Ôm Phương vào lòng, bà rùng mình vì tấm thân lạnh lẽo của Phương... Phương như lả đi... Gọi một chiếc tắc xi, bà lão đưa Phương về nhà mình... Giúp cô ủ ấm bằng chiếc chăn bông nhỏ, và cho cô ăn một bữa ăn đơn sơ, bà hài lòng khi thấy sắc mặt của cô khá hơn... Phương kể cho bà nghe chuyện mình đi tìm việc và mất việc ra sao... Bà cười đôn hậu : _ Cứ yên tâm mà tĩnh dưỡng... Khi cháu khoẻ, cháu sẽ có một công việc ! Phương nhoẻn cười... Cô nghĩ đến những ông Bụt bà Tiên trong truyện cổ tích , hiện lên giúp đỡ những người nghèo khổ, cô thế... Bà lão này cũng mang lại cho cô cảm giác ấy... Và cô không muốn nhắm mắt lại, sợ đó chỉ là một giấc mơ... Đã lâu lắm rồi... Phương chẳng giữ được cái gì trong tay mình cả... Sợ cũng là lẽ tất yếu thôi... Nhưng cơn buồn ngủ đã kéo sụp mi mắt cô xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, Phương lảm nhảm : _ Bà đừng biến mất nhé... Đừng biến mất... Bà lão mỉm cười, sửa lại chiếc chăn cho Phương... Tội nghiệp cô gái nhỏ ! Thế là ngay sau đó bà gọi điện cho một quản gia của một biệt thự lớn và đề nghị cho Phương một chỗ làm... Bà đưa Phương đến đó vào sáng hôm sau. Đi hết nửa ngày đường, hai bà cháu mới tới nơi... Đó là một biệt thự cổ nhưng lớn nằm giữa những lùm cây và thảo nguyên... Không khí trong lành ùa vào ***g ngực khiến Phương thấy nhẹ nhõm hơn nhiều ... Bà quản gia tên là Brenda trạc 50 tuổi, cao gầy, gương mặt xương xương nhưng hiền hậu.... Nhìn Phương chăm chăm như đánh giá, rồi bà ra hiệu cho Phương đi theo. Phương không lạ lắm với kiểu kiến trúc " tốn tiền " này nhưng cô lại thấy ngạc nhiên vì ở đây toàn người làm mà không có gia chủ... Một cô gái trạc tuổi Phương, nhìn cô xăm soi khi cô vào bếp. Bà Brenda nói : _ Cô phụ với Barbara rửa bát đĩa nhé? Phương hơi lắc đầu chán nản... trong đầu cô loé lên ý nghĩ sẽ phải rời đây sớm... Cô không quen rửa bát đĩa vì rất đoảng... Barbara nhìn cô, chờ đợi : - Nào, rửa đi... Hay không biết tiếng Anh đấy? _ Chị có thể... cho em việc khác được không? _ Phương đề nghị nhỏ nhẹ _ Em e... _ Không rửa được? Thế cô đến đây làm gì, thưa tiểu thư? Phương thấy tự ái khi Barbara châm chọc mình... Nhưng nhìn chồng bát đĩa cao nghều... cô cũng thấy choáng... Xắn tay áo lên, Phương thận trọng cầm một chiếc, chà nhẹ nhàng... " XOảng " Barbara quay lại, kinh ngạc nhìn Phương... Phương hấp tấp thu dọn, bối rối nói : - Trơn quá... Xin lỗi... Lần này, Phương cầm thật chặt chiếc đĩa, cho dầu rửa vào, rồi chà nhẹ hơn... Cô rửa qua tất cả các đĩa, chồng chúng lên nhau, để tiếp tục rửa lần hai... Nhưng khổ nỗi, loáng quánh thế nào mà tay cô chạm nhẹ vào chồng đĩa còn đang có bọt nước rửa... Tiếng vỡ đĩa loảng xoảng như đạn liên thanh... bà Brenda và Barbara chỉ còn biết... lắc đầu... Những ngày sau đó, người ta không cho cô rủa bát nữa mà bắt cô gọt khoai tây hay làm những việc linh tinh gì đó... Barbara thì không thể hiểu được sao lại có người đểnh đoảng đến thế... Bà Brenda hay càu nhàu nhưng không có ý định đuổi Phương... Bà biết hoàn cảnh của cô, và niềm tin vào tài nội trợ của con gái trong bà vẫn chưa hoàn toàn tắt đối với Phương... Cứ luyện dần dần, cô cũng sẽ quen việc thôi !
Và một ngày đen đủi với Phương đã đến, Đó là ngày cậu chủ _ theo lời bà quản gia nói _ sẽ dẫn một số bạn bè đến nghỉ hè ở đây... Nói là nghỉ thực ralaf nhậu nhẹt hai ngày mà thôi , nên các gia nhân phải đón tiếp vô cùng trọng thể... không thì mất mặt cậu chủ mất... Barbara vào ngày hôm đó ăn mặc rất đẹp, cô ta đứng trước gương lâu tới 30 phút... chỉ để được đứng tiếp thức ăn cho cậu chủ và bạn bè của cậu ta... Phương thì chỉ muốn yên ổn , dù ở trong xó bếp cũng được... Phương ngồi lỳ trong bếp mà không mó tay vào việc gì , cụ thể hơn là chẳng ai cho cô làm gì cả... Khi cậu chủ và bạn cậu ta đến, cô cũng không ra nghênh tiếp... bà quản gia nhìn cô, nghiêm khắc : _ Phương sẽ là người tiếp thức ăn... Phương kêu lên : _ Cháu ạ? Sao không là chị Barbara? Barbara cũng chen vào : _ Cậu chủ quen với cháu hơn ! _ Trong nhà này ai cũng phải làm thì mới có tiền lương... Cả buổi Tố Phương chỉ ngồi bây giờ phải đi làm! Phương và Barbara cùng hậm hực... Nhưng cuối cùng, Phương cũng vẫn phải đẩy xe thức ăn ra phòng ăn... Tiếng cười nói làm cô sượng sùng... Cô cúi gằm mặt xuống tưởng như có ai đó sẽ nhận ra mình... Thật ra cũng chẳng ai quan tâm đến cô người hầu mới, mà chỉ tán ngẫu với nhau về thể thao... Phương để ý người ngồi đầu bàn ít nói cười hơn... Anh ta lơ đãng để đầu óc đi đâu đó, thi thoảng cười với cô gái bên cạnh khi cô ta ghé sang hỏi han...Phương đoán đó là cậu chủ của mình, và cố ra sức không để sự cố gì... Đưa từng món ăn đến từng người, Phương làm thận trọng... Đến lượt cậu chủ, cô cầm phải đĩa súp nóng nhất... Lúc đầu cô cố chịu, nhưng khi hạ đến ngang ngực anh ta thì ... cô buông vội ta ra theo phản xạ... Cậu chủ chỉ kịp hất đĩa súp ra và đứng bật dậy... Chiếc áo sơ mi lem luốc súp... Phương hoảng hốt, đứng im như tượng... Khách khứa cũng chỉ biết tròn mắt...
Phương mất một lúc mới tỉnh trí, cô cúi gằm mặt : - Xin lỗi... Tôi không cố ý đâu ! _ Cô là ai? _ anh ta giận dữ _ Barbara đâu? Thật hết chịu nổi? Phương vội nói khẩn khoản : _ Xin để tôi giặt lại áo cho ông... Tôi... Anh ta nhìn Phương một cái, rồi quay ra với đám khách : _ Xin lỗi các bạn nhé... Hãy dùng tự nhiên... nào , cô lên phòng tôi ngay... Phương lầm lũi đi theo cậu chủ, lòng buồn vô hạn... Cậu chủ thay áo xong, vất cái xoạch vào cô : _ Hãy giặt đi... Nếu có chuyện gì nữa thì... đừng trách tôi. Gọi Barbara đến tiếp thức ăn. Phương lặng im, nhẫn nhục chịu đựng... Cô nuốt nước mắt vào trong , cầm chiếc áo đi xuống bếp... Tiếng cười đùa rộ lên, khiến Phương đỏ mặt... Tố Phương băn khoăn với chiếc áo đó... Có nên ngâm nó vào nước ấm trước rồi cho vào máy giặt không? Cô biết súp rất khó giặt nhưng mẹ làm thế nào thì cô chịu... không nhớ nổi... Tố Phương vò đầu nghĩ. Có mỗi một chiếc áo thôi mà cũng phải nghĩ... Tội thật ! Mang danh là học sinh giỏi mà một việc cỏn con vậy cũng phải nát óc... Phương bặm môi, quyết định theo ý nghĩ vừa rồi... Cô trải phẳng chiếc áo ra, dội nước 60 độ vào chính giữa chổ bẩn. Chiếc áo xèo xèo... Phương nhìn lại, ôi thôi, chiếc áo đã nhắn nhúm lại như bị cháy... Phương vội ấn chiếc áo dưới vòi nước lạnh... nhưng lại như dầu vào lửa, không thể làm phẳng chiếc áo lại được nữa... Cô hậm hực nhìn chiếc áo. Tim cô đập thình thịch... Hết đổ súp vào áo cậu chủ ngay trước mặt bạn bè , rồi lại làm hỏng chiếc áo... đẹp đẽ của anh ta... Trận này trăm phần trăm cô bị đuổi việc rồi... Phương ngồi thừ ra đau khổ, bà quản gia đi vào, ngạc nhiên : _ Đang làm gì thế? Phương chỉ vào chiếc áo, buồn bã... bà Brenda sửng sốt : _ Chiếc áo này là chiếc áo thử nghiệm đầu của công ty MC... Sao lại ra nông nỗi này? _ Cháu đâu cố ý? _ Phương phân bua _ Chẳng qua chúa nghĩ súp khó giặt thì... ngâm qua nước ấm trước khi... _ Ngốc quá, cũng tùy vào loại vải chứ? Cậu chủ vốn là người điềm tĩnh nhưng chuyện này thảo nào cũng... nổi sung cho xem... Thôi, để đó đi, bác nhận cho ! Phương lắc nhẹ đầu : _ Không, cháu làm cháu chịu ! Bà Brenda nhẹ nhàng ngồi cạnh Phương, nói như khuyên nhủ : _ Bác đã hứa với bà bạn rồi mà... Chả lẽ cháu không có ý chí phấn đấu. Phải làm ở đây thì mới có thể quen việc... cháu hiểu không? Phương gật đầu, lí nhí cảm ơn... Cô không nhìn thấy cái nhìn ấm áp của bà quản gia dành cho mình... Bà thật sự quan tâm tới cô, không muốn cô bơ vơ ngoài đời... Phương chỉ mải lo nghĩ về chuyện cái áo, với băn khoăn nửa muốn ở lại làm, nửa lại không muốn bà Brenda phải vạ lây... Sáng hôm sau, Phương phải mang thức ăn lên cho cậu chủ. Thật đáng ghét ! Barbara thì mong mà không được, còn cô, ghét cay ghét đắng lại phải hứng chịu... Trời chẳng chiều lòng người chút nào... Phương gõ cửa.. Mất một lúc thì có tiếng nói vọng ra : _ Vào đi ! Cô mang vào bên trong... Cậu chủ vẫn còn ngủ, mắt nhắm mắt mở trên giường. Anh ta nói : _ Cô đặt trên bàn cho tôi ! Phương ngó mắt lên trần nhà, rồi không thấy mệnh lệnh gì thêm, cô len lén đi ra... Anh ta chợt gọi giật lại : _ Thế cô không chờ tôi ăn xong rồi mang xuống à? Phương tròn mắt ngạc nhiên vì thứ... thói quen tư sản đó. Ăn thôi cũng phải có người hầu ở bên cạnh ư? Nhưng cô cũng cúi đầu, giấu đi đôi mắt.. mỉa mai... nói nhỏ nhẹ : _ Tôi còn phải xuống dưới đó nữa... _ Barbara vẫn thương làm thế ! Phương ngẩng lên, mỉm cười : _ Nhưng tôi không phải là Barbara thưa cậu chủ... Cậu chủ hơi ngạc nhiên vì thái độ của Phương, song cũng nhún vai , lạnh nhạt : _ Mệnh lệnh đó... Sáng nào cô cũng phải chờ... Còn chiếc áo thì sao? Phương đang tức nghẹn cổ, nghe đến chiếc áo thì... xìu xuống như bánh đa gặp nước... Phương khẽ nhắm mắt lại, rồi mở ra, hướng ánh mắt hối lỗi về phía cậu chủ, nói nhẹ : _ Tôi xin lỗi ! Tôi trót dùng nước 60 độ để giặt... không ngờ chiếc áo quăn queo lại... Cậu chủ vùng dậy, quắc mắt : _ Sao? Hừ... Thật quá đáng... Phương hơi lùi lại, nhưng do đã chuẩn bị tâm lý nên cô nói cứng cỏi : _ Tôi không cố ý... Xin đừng đuổi việc tôi... Xin ông đừng... _ Gọi tôi là Paul ! Phương hơi hẫng : - Ơ... gì ạ? Paul cười : - Tôi không nói cô quá đáng đâu... Thật ra tôi đang nói người cung cấp vải cho công ty chúng tôi ... Hắn bảo rằng loại vải tốt không co trong bất cứ trường hợp nào... Phải cám ơn cô ấy chứ ! Phương thở phào nhẹ nhõm... Vậy mà cứ nơm nớp lo lắng không yên... Paul bước ra từ phòng tắm, Phương vội quay đi... Cô không quen kiểu tự nhiên ... chết người này... Anh ta chỉ mặc có độc chiếc quần soóc thôi mà... Paul ngồi xuống bàn ăn, hỏi : _ Cô là người Châu á? Phương gật nhẹ đâu.. Paul ngẩng lên : _ Tên gì? _ Tố Phương.
Paul nheo mắt, không ngạc nhiên lắm vì thái độ của Phương... Về sau, không khí hoàn toàn im lặng.. Phương không muốn nói và Paul cũng vậy... cả hai đang theo đuổi những ý nghĩ riêng tư của mình... Ăn xong đồ ăn sáng nguội ngắt, Phương lại phải bê một đống quần áo ra phơi... Những bộ váy , đồ âu phục nặng trịch, trĩu hết cả tay.. Phương loay hoay mãi mới phơi được một nửa... Cô ghét mình đến lạ ! Ngày xưa, giá cô chăm chỉ quan sát mẹ làm thì đâu đến nỗi vụng thối thế này... Một quả bóng lăn vào chân cô, Phương ngạc nhiên nhìn ra xa... Một cậu bé chừng 8, 9 tuổi đang đứng ngó lom lom cô. Phương bỏ chiếc váy vào chậu, rồi cúi xuống nhặt bóng lêm.. Cô nói với đứa bé :
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!