Chương 01
Lại là một ngày nóng đến phát điên. Bên ngoài phòng, mặt trời chiếu thẳng xuống, đốt cháy mặt đường nhựa khiến một lớp hơi nước bốc lên. Nhìn qua làn hơi nước ta cảm thấy mắt đất cũng có phần bị vặn cong.
Xe buýt số 745 chậm rì rì từ xa đi đến làm cho đám người đang đứng trong bóng râm đợi xe tức thì tụ tập lại. Một bóng hình gầy yếu xông lên phía trên, cuối cùng cũng chiếm được vị trí đầu tiên. Bám chặt lan can bằng sắt ở hai bên, cô chống chọi lại sức ép của những người đang đùn đẩy nhau ở phía sau, có chết cũng không rời bỏ vị trí mà mất bao công sức mới chen lên được.
"Định tranh giành? Xời!" Phùng Trần Sở Dương bĩu môi.
Trong khi Phùng Trần Sở Dương của chúng ta đang đắc ý thì một bóng hình gầy gò đột nhiên chui qua cánh tay của cô chen lên trên. Đầu óc chưa kịp có phản ứng Sở Dương đã xông lên phía trước, tóm chặt lấy đứa bé kéo ra sau lưng. "Con cừu con, dám tranh với ta à." Sở Dương phẫn nộ nghĩ.
Lúc này, sau khi Sở Dương kéo cậu bé ra sau lưng mình,một cảnh tượng làm người kinh ngạc xuất hiện: một chiếc ô tô không biết từ đâu quẹt qua một bên váy của Sở Dương rồi lao đi.
Cậu bé ngây ra. Sở Dương ngây ra. Mọi người đứng đằng sau cũng ngây ra nốt.
Một lúc sau...
"Trời ơi, nguy hiểm quá." người qua đường thứ nhất nói.
"Đúng đấy, may mà có cô gái này nếu không thì đứa bé tiêu rôi." người qua đường thứ hai nói.
"Cô gái, tốt lắm!" người qua đường thứ ba hét lên. Tiếp theo đó là tiếng vỗ tay ầm ĩ của những người đứng đằng sau.
Sở Dương đứng đấy, đỏ mặt "Sao mình lại biến thành anh hùng thế này?".
Phùng Trần Sở Dương, nữ, 19 tuổi, là người Trung Quốc chính gốc nhưng tại sao lại có cái tên bốn chữ như thế? Nói ra thì dài lắm: Phùng thì khỏi phải nói, là họ của bố; còn Trần là họ của mẹ. Thật ra gọi là "Phùng Trần" cũng được rồi nhưng bà của cô lại không đồng ý.
"Dựa vào đâu mà họ của con dâu thêm vào được mà họ của bà nội lại không thể ? Thêm vào!"
Thế là "Phùng Trần" biến thành "Phùng Trần Sở". Dù sao cũng là một cái tên. Nhưng lúc đó bà ngoại của cô lại có ý kiến: "Họ của bà nội thêm vào rồi còn tôi thì địa vị thấp chứ gì? Họ của tôi thì sao?"
Bố của Sở Dương thấy mẹ vợ tức giận bèn cắn răng: "Thêm vào!".
Và thế là có cái tên "Phùng Trần Sở Dương".
Buổi tối, Phùng Trần Sở Dương nằm trên giường, vừa chớp mắt một cái đột nhiên nhìn thấy một luồng sáng từ từ thành hình ở bên cạnh giường. Hình ảnh của một người đàn ông dần hiện lên...
...
"Mình đang nằm mơ, đang nằm mơ." Cô lầm rầm nói rồi lật người lại, nhắm chặt mắt.
"Đúng là một con đà điểu!" Đinh tiểu tiên có phần dở khóc dở cười than thầm.
"Đừng có đà điểu nữa, dậy đi, ngươi không phải nằm mơ."
Sở Dương quay người lại, nhìn hình ảnh hư ảo hiện lên cạnh giường vào nửa đêm, dụi mắt, rồi lại dụi mắt. Cuối cùng vẫn không dám tin vào mắt mình, bèn tự tát mình một cái - tất nhiên là tát nhẹ thôi- rồi...
"Aaaaaaaaaa...."
Một tiếng thét phá vỡ sự yên tĩnh lúc nửa đêm.
"Trời ơi, ngươi đừng hét nữa!" Đinh tiểu tiên bịt chặt tai, không dám tin cô gái trước mắt mình lại có thể phát ra âm thanh sắc đến như thế. Cũng may mà ông đã chuẩn bị từ trước (phong toả kết giới xung quanh căn phòng này) nếu không, chỉ dựa vào cái giọng này, sợ rằng trong vòng mười dặm không ai có thể tiếp tục ngủ nữa.
"Ông ông ông......ông là......là là là......là người hay là ma?". Phùng Trần Sở Dương bình thường lanh lợi là thế vậy mà giờ lại lắp bắp như thể ăn phải đuôi lợn.
"Đều không phải. Ta là Đinh tiểu tiên."
"Cái......cái gì Đình tiểu tiên? Ông đến chỗ tôi......tôi tôi......làm làm làm cái gì?"
"Vì đứa bé mà nhà ngươi cứu lúc sáng là em trai ta nên ta đến để thay nó báo ơn."
"Báo ơn?" Phùng Trần Sở Dương đúng là gan lớn, nghe đến đây bèn tự động đem những từ ngữ quan trọng lọc ra, tự nhiên không còn thấy sợ nữa. "Đứa bé cứu lúc sáng? Là đứa bé mà bản thân mình không cẩn thận "cứu" được?". Nghĩ đến đây mắt của Sở Dương bắt đầu sáng lên.
"Ông định báo ơn như thế nào?", Sở Dương hỏi.
"Ta có thể thoả mãn một nguyện vọng của nhà ngươi.", tiểu tiên nói.
"Nguyện vọng nào cũng được?" Sở Dương có một chút không dám tin việc tốt như thế này lại rơi xuống đầu mình
Đinh tiểu tiên gật đầu. Sở Dương sau ba phút yên lặng, hùng hổ nói: “Tôi muốn quay về cổ đại chơi.”
Mấy năm gần đây rất thịnh hành quay về quá khứ. Chín mươi chín phần trăm là từ hiện đại quay về cổ đại. Những cái khác thì không nói nhưng có sách (tiểu thuyết quay về quá khứ) có đến vạn tám nghìn lượt người đọc. Đừng vội lè lưỡi. Đây chỉ là con số thống kê của Trung Quốc (không kể đến người ngước ngoài). Xem ra quay về quá khứ có thể giải quyết không ít vấn đề dân số của Trung Quốc.
“Được.”, Đinh tiểu tiên rất dứt khoát đáp lại. “Những nhà ngươi có thuộc thơ đời Đường, đời Tống không? Ít nhất cũng phải biết một trăm tám mươi bài, trong bất kì trượng hợp nào cũng có thể ngâm vài câu biểu thị phong phạm của tài nữ.”, Đinh tiểu tiên cười hỏi.
Sở Dương lắc đầu. Cô học khối tự nhiên, vì đối phó kì thi đại học mới học vài bài, nhưng vừa ra khỏi trường thi liền trả lại thầy cô rồi. Bây giờ chỉ nhớ vài câu đại loại như: “đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương”...
Nụ cười trên mặt Đinh tiểu tiên nhạt đi.
“Thế ngươi biết hát các bài hát thịnh hành. Đúng lúc, đúng cảnh cũng có thể bày tỏ tình càm chắc không có vấn đề gì chứ?”
Lắc đầu. Đây là vấn đề di truyền. Cả gia đình 3 người nhà cô gộp lại mới nhớ được 5 tiết tấu.
Nụ cười trên mặt Đinh tiểu tiên mất đi.
“Thế còn nhạc cụ? Gẩy đàn, đàn tranh hay thổi tiêu gì gì đó, ít nhất cũng phải biết chơi guitar chứ?”
Lắc đầu.
“Thế ngươi có biết múa không? Không cần biết là ba-lê hay múa dân tộc cũng được.”
Lắc đầu.
“Lịch sử học có tốt không?”
Lắc đầu.
“Có đọc thuộc các tác phẩm kinh điển như: “Hông Lâu Mộng”, “Thủy Hử”... không?”
Lắc đầu.
“Có biết kinh doanh, binh pháp, nấu ăn không?”, Đinh tiểu tiên vẫn không từ bỏ hi vọng.
Vẫn lắc đầu. Theo số lần lắc đầu của Sở Dương, sắc mặt của Đinh tiểu dần biến thành màu đêm đen bên ngoài.
“Thế ngươi rút cục biết cái gì? Nhà ngươi mất không mười mấy năm đi học à? Cái gì cũng không biết, nhà ngươi quay cái đít!”
Đinh tiểu tiên nỗ lực khống chế bản thân không đi bóp cổ Sở Dương. Người tu hành kiêng tức giận. “Tội lỗi, tội lỗi. Làm thế nào mà ngay cả từ không nhã “đít” cũng nói ra được đây?”, Đinh tiểu tiên nghĩ thầm.
Sở Dương vẫn mang một bộ mặt vô tội nhìn tiểu tiên.
Đinh tiểu tiên hít thở vài cái, khó khăn lắm mới kiềm chế được giận dữ. Sau khi khôi phục thần thái tiên gia mới lãnh đạm nói: “Xem ra chỉ có thể cho nhà ngươi quay về nơi ăn uống đến chết mà không buồn phiền. Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Đợi một chút!” Spử Dương hét. “Tôi phải đi chuẩn bị một chút. Phải mang rất nhiều đồ, ví dụ như bách khoa toàn thư hay ít nhất cũng phải mang đi trăm cái bật lửa.”
Chuẩn bị một chút? Đinh tiểu tiên nghe xong “một chút” bèn nổi cơn giận. Thực ra tiểu tiên lúc nãy hỏi chỉ đơn thuần là lịch sự, chứ căn bản không nghĩ đến cho Sở Dương đi chuẩn bị cái gì.
“Ngươi chuẩn bị cái đít. Đem được linh hồn ngươi quay về quá khứ đã là tốt lắm rồi.” Đinh tiểu tiên gào lên.
Sở Dương dần mất đi ý thức, chỉ còn lời của tiểu tiên bay bổng bên tai.
“Ngươi nhớ lấy, khi ngươi muốn quay trở lại, chỉ cần... ta sẽ nhà ngươi quay lại thời điểm này để tiếp tục cuộc sống hiện tại. Những ngươi phải nhớ rõ, ngươi chỉ có thể gọi ta một lần duy nhất......”
Chương 02
Ý thức đã quay trở lại, chỉ có cảm giác toàn thân đau nhức, đầu đau như muốn vỡ ra làm đôi. Đinh tiểu tiên kia làm thế nào đem mình đến đây? Tại sao những người quay lại quá khứ khi tỉnh lại đều đau đớn như vậy? Thật phiền muộn khi không thể tỉnh dậy một cách thoải mái! Tôi nỗ lực mở mắt, nhưng mi mắt dường như bị dán một lớp băng dính, làm cách nào cũng không mở được.
“Động rồi. Động đậy rôi. Phú Vinh nương nương động đậy rồi!”.
Bên tai truyền đến một giọng nữ vì mừng quá mà khóc.
"Khởi bẩm hoàng thượng, mệnh của Phú Vinh nương nương không còn phải lo lắng nữa rồi.”, một giọng già nua cất lên.
Nương nương? Hoàng thượng? Tôi giật mình, trong lòng vui sướng. Lẽ nào Đinh tiểu tiên cho tôi thân phận của một ái phi? Hoàng thượng này là ai? Lưu Triệt? Lý Thế Minh? Hay là một vị hoàng thượng đẹp trai nào đó không nổi tiếng? A, hahahaha. Cổ đại thân yêu của tôi, Phùng Trần Sở Dương tôi đến đây. Hoàng thượng đẹp trai thân yêu của tôi, tôi đến đây. Không cần biết ngày trước người có bao nhiêu phi tần mĩ nữ, từ giờ trở đi tôi nhất định dùng sức hấp dẫn của một người hiện đại làm người chỉ yêu thích mình tôi, giải tán hậu cung của người. A, hahahaha……….
Hoàng đế á! Muốn tiền có tiền! Muốn quyền có quyền! Đẹp trai đến mức hồ đồ, lại còn si tình đến mức Lương Sơn Bá nhìn thấy cũng phải áy náy, Đổng Vĩnh nhìn thấy phải đỏ mặt. Bây giờ ngoài cười tôi còn có thể làm gì được? Nghĩ đến đây tôi phải cố ghìm không cười ra tiếng, những vẫn không kiềm chế được xếch miệng lên một chút. Để có thể sớm nhìn thấy hoàng thượng đẹp trai, tôi sống chết mở mắt, nhìn sang mé giường: một ông già nhìn có vẻ giống thái y; lại nhìn ra phía sau, một hình bóng mặc hoàng bào cao lớn, tuấn tú đang đứng ở đó.
Đem toàn bộ sự cao quý, khí thế của hoàng đế vẽ ra: một gương mặt tuấn tú góc cạnh chưa đầy 26 tuổi, lông mày như kiếm, mắt như sao, sống múi rất cao và đôi môi mím nhẹ. Trời ơi! Đúng là đẹp trai giống như trong tiểu thuyết! Đôi mắt sâu không thấy đáy chất đầy lo lắng đang nhìn tôi……
Tôi có cảm giác thân thể dường như muốn bay lên. Tôi muốn hát. Tôi muốn nhảy. Đầu tiên tôi muốn cảm ơn Tổ Quốc đã nuôi dưỡng tôi thành tài; cảm ơn những thầy cô, bạn bè đã giúp đỡ tôi; cảm ơn những người xung quanh luôn luôn quan tâm tôi; cảm ơn… Nhưng tôi phải làm mình bình tĩnh lại đã, vẫn chưa hiểu rõ tình hình thế nào không nên đắc ý sớm. “Tôi” rút cục bị làm sao?
Nhìn thấy tôi mở mắt, sự lo lắng trong mắt anh ta dần mắt đi, thay vào đó là vẻ giận dữ. “Hai bên cãi nhau hay sao mà không lao lên an ủi “tôi” một tí? Hay ít nhất cũng phải nói ra vài câu chân tình chứ.”, tôi nhủ thầm.
Tôi và hoàng thượng cứ thế đối diện nhìn nhau. Một lúc sau mới nhớ ra bản thân có cá tính của người hiện đại, làm việc gì cũng phải tỏ ra dửng dưng một chút mới thể hiện được mình không giống mọi người, vì thế tôi lạnh lùng nhìn lại rồi quay đầu đi.
“Nương nương!”, tiểu cung nữ ở bên cạnh sợ hãi, chắc chưa nhìn thấy chủ nhân như thế này bao giờ.
Hoàng đế hừ một tiếng, đột nhiên quát: “Đừng lấy cái chết để uy hiếp trẫm, kể cả chết rồi khanh cũng phải đi cầu thân.”
Tôi đờ đẫn, có phần không tiêu hóa được lời nói của vị hoàng đế đẹp trai này.
“Chăm sóc cho cẩn thận! Nếu như còn xảy ra chuyện như thế này nữa các ngươi đều phải chết cùng chủ nhân.”
Hoàng thượng quát xong bèn phẩy tay áo đi mất, kéo theo sau là một đoàn người. Trong chớp mắt cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại tôi và vài tiểu cung nữ.
Tôi đờ ra. Đi cầu thân? Cầu thân với ai? Tôi đi cầu thân? Tôi không phải là nương nương sao? Chẳng lẽ hoàng thượng lại vô tư đến mức đem vợ của mình đi cầu thân?
Tôi đờ đẫn nhìn những tiểu cung nữ đứng trước mặt. Bọn họ cũng ngẩn người ra nhìn tôi.
“Tôi là ai?”,tôi ngớ ngẩn hỏi.
“Là Phú Vinh nương nương”.
“Thế người đấy là ai?”
“Hoàng thượng, đến hoàng thượng mà nương nương cũng không nhận ra hay sao?”,tiểu cung nữ sốt ruột đến gần khóc.
“Hoàng thượng vừa nói bắt ta đi làm gì?”, tôi lại hỏi.
Tiểu cung nư cuối cùng cũng bị tôi bức bách đến khóc, “Nương nương đừng dọa nô tì. Nô tì biết nương nương chịu ức hiếp nhưng nương nương cũng không thể…”
“Ta hỏi ngươi hoàng thượng vừa nói bắt ta đi làm gì?”. Tiểu cung nữ này lại chỉ biết khóc. Khóc làm cho bà cô đây loạn cả óc.
“Bắt nương nương đi cầu thân. Nương nương không nhớ sao? Bây giờ người Ngõa Lặc chiếm phía Bắc nước ta, hoàng thượng cũng không còn cách nào khác, hoàng thượng cũng không nỡ rời nương nương.”, tiểu cung nữ lại tiếp tục khóc.
“Nên phải mang phi tử của mình đi cầu thân?”, tôi tức giận.
Tiểu cung nữ bị tôi doạ cho thất thần, đờ đẫn một lúc mới nói: “Nương nương sao vậy? Nương nương không phải mà phi tử mà.”
“Ta là sao?”, tôi hỏi. Chẳng lẽ tôi lại là hoàng hậu? Kể cả hoàng hậu cũng đem đi hay sao? Tên hoàng đế này thật là bất lực.
“Nương nương là công chúa, em gái ruột của đương kim hoàng thượng, Phú Vinh trưởng công chúa.”, tiểu cung nữ vừa khóc vừa nói.
Lần này đến lượt tôi đờ người ra. “Công chúa? Tôi là công chúa? Thế sao lại gọi là nương nương? Choáng! Người ở đây đem công chúa cũng gọi nương nương sao?”
Dưới sự giải thích của tùy nữ, cuối cùng tôi cũng hiểu được hoàn cảnh hiện tại của mình. Hoàng đế đẹp trai lúc nãy là anh trai của tôi, đương kim hoàng đế nước Chu. Còn tôi trưởng công chúa của Đại Chu – Phú Vinh công chúa. (Tên gì không gọi lại gọi là Phú Vinh). Phía Bắc nước Chu là nước Ngõa Lặc, rất hùng mạnh, năm ngoái thừa cơ hoàng đế mới lên ngôi đem quân đến chiếm mười thành phía Bắc nước Chu, còn điểm danh đòi công chúa nước Chu làm vợ bé của hoàng đế nước họ. Nói một cách hoa mĩ là “cầu thân”.
Thực ra cầu thân đối với một người không có thành kiến dân tộc như tôi cũng chẳng có gì là phản cảm. Với lại trong những trường hợp như thế này, truyện thường phát triển theo chiều hướng: dị quốc có một hoàng đế vừa đẹp trai vừa cool đang đợi nữ nhân vật chính; đầu tiên là không đoái hoài gì đến nữ chính, sau đó là tò mò, cuối cùng là bị hấp dẫn, cho đến khi yêu sâu sắc công chúa dị quốc, vất bỏ cung tần mĩ nữ trong cung, chỉ yêu thương một mình nữ chính. Trong các tiểu thuyết tình cảm mười thì cũng có đến tám, chín phần như thế. Cho nên tôi bắt đầu lạc quan một cách mù quáng. Nhưng chưa kịp mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp thì đã bị dội một gáo nước lạnh: Tố Nhi nói hoàng đế của Ngõa Lặc năm nay đã gần năm mươi rồi.
Điển hình của việc bò già thích gặm cỏ non. Mặc dù tôi chưa biết tuổi thực sự của “tôi” ở đây là bao nhiêu, nhưng nhìn hoàng đế anh trai chỉ hơn hai mươi tuổi thì bản thân có thể già đến mức nào đây? Trời ơi! Có đẹp trai đến mấy cũng chẳng để làm gì! Chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến Phú Vinh công chúa phải tự sát?
Tôi muốn khóc rôi. Đinh tiểu tiên, đây mà gọi là báo ơn sao? Hay là ông muốn trêu tôi?
“Công chúa ăn một chút đi!”, Tố Nhi nhẹ nhàng nói. Từ lúc biết thân phận mình là công chúa, tôi bắt bọn họ không được gọi nương nương, “Phú Vinh” càng không được (tôi thấy dị ứng với hai từ này), đành cho bọn họ gọi là công chúa
Tôi lắc đầu. Bây giờ còn tâm trí đâu ăn cơm nữa. Nhìn đầu mình bị bao thành cái bánh chưng ở trong gương, thêm vào đó là gương mặt thanh tú, tôi thật không còn lòng dạ nào nữa. Trời ơi! Tôi thật sự là anh em ruột với tên hoàng đế đó sao? Tại sao hắn - một tên con trai – lại đẹp trai như thế còn tôi lại như là một quả táo xanh? Đinh tiểu tiên, cho dù ông bắt tôi đi làm vợ bé cũng phải cho tôi một ít vốn chứ? Chỉ dựa vào khuôn mặt chỉ thấy đáng yêu không thấy đẹp thế này thì tôi đi gây sự phá rối thế nào đươc!”. Tôi bất lực nằm bò ra bàn, nguyền rủa Đinh tiểu tiên lần thứ hai trăm hai mươi tám.
Có điều tính cách của Phú Vinh công chúa này cũng mạnh mẽ thật. Vừa nghe đến việc mình phải đi cầu thân bèn giận dỗi đâm đầu vào cột. Cũng may mà cô ta chọn cách chết này, dù sao tôi cũng có lí do nói mình cái gì cũng không nhớ ra mà không có ai nghi ngờ. Tưởng tượng xem, đâm vào cái cột cứng như thế, có thể sống lại là a di đà Phật rồi.
Vết thương trên đầu phải dưỡng đến một tháng mới lành. Hoàng đế anh trai cũng không tìm đến gây phiền phức gì. Tôi cũng nhân cơ hội này thông qua các cung nữ tìm hiểu hoàn cảnh lịch sử lúc bấy giờ. Một triều đại không hiểu là triều đại nào, thiên hạ bị phân làm hai: phía bắc là Ngõa lặc, phía nam là nước Chu. Đất nước tôi phải đi cầu thân là Ngõa Lặc. Nói một cách dễ nghe là vì tình hữu nghị của hai nước, thực ra là đem tôi đi bán để đổi lấy sự thái bình của Đại Chu. Làm công chúa quả thật không dễ! Xem ra tôi phải nghĩ cách thoát thân mới được. Bên ngoài có trời đất rộng lớn đang chờ đợi, có bao nhiêu anh chàng đẹp trai đang chờ đợi, khó khăn lắm mới có thể quay về quá khứ một lần, không phát sinh quan hệ với vài anh đẹp trai thì thật có lỗi với bản thân quá.
Ở trong cung một thời gian sau tôi phát hiện tiểu thuyết đều là nói hươu nói vượn.Thoát khỏi thâm cung còn khó hơn cả với lên trời, đặc biệt là một công chúa đang chờ cầu thân lại từng tự sát như tôi. Đi đến chỗ nào cũng có một đoàn người theo sau, đến cả cơ hội đánh trộm một cái rắm cũng không có. Thêm vào đó là đường đi lối lại chằng chịt như mê cung, nếu cho tôi đường đường chính chính đi ra thì chưa chắc đã tìm được đường ra.
Chương 03
Sau khi thử vài lần, tôi từ bỏ ý định chạy trốn. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách trên đường đi cầu thần, chạy thoát trước khi vào cung Ngõa Lặc. Nhỡ đâu lão hoàng đế không thích, đem tôi nhốt vào lãnh cung thì lần quay về quá khứ này của tôi tiêu rồi, đừng nói là bao trai đẹp không khéo đến cơ hội ra khỏi bốn bức tường cũng không có.
Đang nằm bò ra bàn nghĩ cách chạy trốn thì nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng tiếng các cung nữ hô “Hoàng thượng”, tôi ngay lập tức ngồi thẳng lên, người vẫn chưa ngay ngắn thì hoàng thượng đã bước vào cửa. Bảy, tám cung nữ trong phòng quỳ xuống không một tiếng động, động tác thuần thục khiến tôi nhất thời cũng không biết nên làm thế nào. Cùng quỳ với bọn họ? Hay cứ ngồi như thế này?
Không chờ tôi nghĩ ra phải thi lễ như thế nào đã thấy hoàng thượng phẩy tay, tỏ ý cho bọn họ đứng lên.
“Lui xuống đi, trẫm có vài lới muốn nói với công chúa”, hoàng đế nói.
Các cung nữ nghe thấy ngay lập tức lui ra. Tố Nhi trước khi đi vẫn không quên lo lắng nhìn tôi một cái, sợ rằng tôi sau khi tỉnh lại, tính tình biến đổi sẽ đắc tội với hoàng thượng.
Trừ lúc vừa tỉnh dậy gặp qua một lần thì đây là lần thứ hai tôi gặp hoàng thượng. Hôm đó vừa tỉnh dậy, đầu choáng mắt hoa nên cũng không nhìn rõ. Hôm nay nhìn lại mới phát hiện hoàng thượng anh trai của tôi thực sự đẹp trai. Muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn dáng vóc có dáng vóc, làm cho tôi cũng muốn chảy nước miếng, không kìm được thầm mắng tiểu tiên: tại sao lại khiến tôi làm em gái? Lần này thì xong rồi, chắc chắn chẳng thể có chuyện gì với hoàng thượng đẹp trai này rồi.
Trong phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Hoàng để đẹp trai của tôi cũng chẳng nói gì, chỉ đứng bất động nhìn. Đôi mắt trầm lặng không thấy đáy dường như xuyên qua người, nhìn tới tận tâm can, khiến tôi bất giác thấy căng thẳng, chỉ sợ anh ta nhìn ra đứa em gái này là giả mạo.
Tục ngữ nói không sai: phú dưỡng nhân, quý dưỡng khí. Hoàng đế, làm lâu rồi, phát ra khí thái rất khó tả, làm tôi cảm giác bị ép đến mức không thở được, cũng chẳng dám đối diện với anh ta nữa, đành giả vờ lạnh lùng quay đầu đi.
Chỉ nghe thấy tiếng khẽ thở dài , anh ta đã bước đến bên cạnh, nhè nhẹ xoa đầu tôi, dịu dàng hỏi: “Đầu còn đau không?”.
Hoàng đế đột nhiên đối xử nhẹ nhàng như thế này làm tôi nhất thời không thích ứng kịp. Anh ta rõ ràng coi tôi như em gái nhưng tôi lại không có cách nào coi anh ta như anh trai mình được.Theo đôi tay ấm áp đang du đãng trên đỉnh đầu của anh ta, nhịp đập của tim dần giống như tốc độ của một chú thỏ, còn mặt thì đỏ bừng.
Thấy tôi không nói gì, anh ta tưởng rằng tôi vẫn dang giận mình bèn nhẹ nhàng ôm lấy đầu tôi, hỏi: “Vinh Nhi, vẫn rất hận ta đúng không?”.
Đây là hoàng đế sao? Hoàng đế không phải đều tự xưng là “trẫm” hay sao? Sao anh ta lại xưng là “ta” nhỉ? Chỉ như thế thôi mà sao lại cảm thấy ấm lòng quá? Tôi không biết phải trả lời thế nào, quyết tâm không nói gì, dứt khoát giả làm lợn chết cho xong.
“Ta cũng không muốn nàng phải đi. Nàng có biết ta cũng không nỡ rời xa nàng không? Nhưng Ngõa Lặc hiện rất mạnh, Đại Chu của chúng ta chưa thể đối đầu với bọn họ. Hừ! Phụ hoàng đem cục diện rách nát như vậy lưu lại, ta đành phải giữ lấy. Vinh Nhi, đừng trách ta độc ác. Nếu có cách khác, ta nhất quyết không để nàng đi chịu khổ. Ta không muốn cưỡng bức nàng, nhưng tháng sau người Ngõa Lặc đến rồi, nàng không thể như thế này mãi được. Ta dung thứ cho sự cáu kỉnh của nàng nhưng khi đến Ngõa Lặc rồi, ai sẽ dung thứ cho nàng đây?”
Nghe những lời nói này của hoàng thượng, nều như là Phú Vinh công chúa thật chắc chắn sẽ rất cảm động, nhưng tiếc rằng tôi lại không phải cô công chúa đấy, nghe xong chỉ thấy buồn cười, trong lòng thầm nghĩ diễn trò hay đấy nhưng cuối cùng không phải vẫn bắt mình can tâm tình nguyện đi cầu thân hay sao? Nghĩ đến đây, tôi không kìm được cười nhạt: “Chẳng lẽ thần đi rồi sẽ bảo toàn được Đại Chu? Hoàng đế Ngõa Lặc chắc không vì một công chúa cầu thân mà từ bỏ cái giang sơn mà bản thân chỉ cần với tay là lấy được?”
“Không thể. Nhưng nàng có thể giúp Đại Chu có được thời gian. 5 năm. Vinh Nhi, chỉ cần 5 năm thôi. Ta thề 5 năm sau sẽ đem nàng ra khỏi hoàng cung Ngõa Lặc.”, hoàng đế kiên định nói.
“5 năm?”, tôi lạnh lùng đáp, “Ca ca đánh giá cao tiểu muội quá. Người nghĩ rằng dựa vào dung mạo này của tiểu muội có thể mê hoặc hoàng đế Ngõa Lặc 5 năm sao? Kể cả là hôn quân đi nữa thì gương mặt của tiểu muội cũng chưa đến độ nghiêng nước nghiêng thành để đi mê hoặc người ta.”
Có vẻ khẩu khí châm chọc của tôi không giống Phú Vinh ngày trước làm hoàng thượng có phần kinh ngạc. Anh ta quay người tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, lông mày nhíu lại như muốn nhìn thâu. Tôi gom hết dũng khí của mình nhìn thẳng vào mắt anh ta. Một lúc sau nét mặt anh ta mới nhẹ nhàng trở lại, gượng cười nói: “Ta không bắt nàng phải đi mê hoặc ai, tư nhiên sẽ có người thay nàng đi làm những việc đấy. Việc nàng đi chỉ là một kế sách làm rối trí kẻ địch, để bọn họ tưởng rằng chúng ta sợ họ, giảm sự phòng bị với chúng ta.”.
Nhìn anh ta, tôi biết có nói nữa cũng chẳng để làm gì, không khéo lại bại lộ thân thế, đành giả không có chủ ý gì, cúi đầu xuống, trong lòng càng thêm quyết tâm chạy trốn. Thấy tôi không nói gì, tưởng rằng tội bị thuyết phục rồi, anh ta giữ lấy vai, tức thì kéo tôi từ ghế đứng lên, nói: “Ngẩng mặt lên, nhìn ta, Vinh Nhi”.
Tôi ngẩng đầu, nhìn gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sâu tựa biển khơi, nghe anh ta nhấn mạnh từng từ từng chữ: “Vinh Nhi, nàng nhớ lấy: 5 năm sau, nàng là người phụ nữ tôn quý nhất của Đại Chu. Ta xin thề!”.
Hứ! Đúng là diễn kịch như thật! Anh ta mà đến hiện tại chắc chắn sẽ là đại minh tinh. Những lời này mà nói với nữ sinh, tuyệt đối một người nghe xong một người ngã xuống. Lúc này tôi mà không có động tĩnh gì thì hoàng thượng anh trai chắc sẽ thất vọng lắm đấy? Thế là tôi cố hết sức lén lút véo vào đùi mình. Mắt ngay lập tức đỏ lên, nước mắt chuyển a, chuyển a, rồi mang điệu bộ đáng thương nhìn hoàng thượng. Tiếp đó lao vào lòng người, hai tay ôm chặt cổ, khóc thút thít.
Ha ha, vai diễn này của tôi cũng không tồi nhỉ? Anh ta đã diễn bi kịch, tôi thế nào cũng phải phối hợp một ít nước mắt chứ. Vừa dựa đầu vào vai anh ta giả vờ khóc, tôi vừa nhẹ nhàng đặt tay mình lên trước ngực anh ta. Hi hi, đậu phụ của hoàng đế đâu phải lúc nào cũng được ăn, bây giờ tranh thủ ăn nhiều một chút, chờ đến lúc quay về hiện tại thì cũng có cái để khoe chứ. Không ngờ làm hoàng đế cũng có thời gian rèn luyện thân thể. Qua lớp quần áo, tôi vẫn cảm nhận được sự săn chắc của cơ ngực.
Anh ta ôm tôi chặt đến độ tôi có cảm giác thân thể mình và anh ta sắp nhập lại làm một. Đầu trên vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả sau tai khiến tôi thậm chí cảm nhận được cả hơi nóng từ đôi môi ấy qua lớp quần áo.
Chết mất! Cái ôm quái dị làm tôi lòng dạ rối bời. Tôi thầm xem thường bản thân: “Phùng Trần Sở Dương ơi là Phùng Trần Sở Dương, dù sao mi cũng từ hiện đại đến sao lại có thể kém cỏi thế? Chưa nhìn thấy trai đẹp bao giờ sao? Một cái ôm thì nói lên cái gì, thêm vào đó người ta lại là anh trai của mi, sao mi lại có thể nghĩ đến những chuyện đen tối cơ chứ? Vừa nhìn đã biết là cái đồ kém hiểu biết, vừa bị trai đẹp ôm đã thành thế này rồi thì sau này đi bao trai kiểu gì.”.
Tôi nắm chặt đôi tay đang để trên ngực hoàng thượng thành nắm đấm làm khoảng cách giữa hai người lớn hơn một chút. Hoàng thượng hình như cũng có phần không tự nhiên, buông tay, quay người bước lên trước hai bước, có vẻ như phải hít thở vài hơi dài rồi một hồi lâu mới quay người lại, khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của mình.
“Đoàn sứ giả đi nghênh tiếp của Ngõa Lặc tháng sau đến. Từ mai nàng bắt đầu đi xem các ca phi luyện múa. Dù sao cũng nói công chúa thích múa hát, nếu xem cũng không đi xem thì người khác tin sao đươc.”
“Thần thích múa hát?”, tôi có phần nghi hoặc. Sao lại phải đi xem bọn họ luyện múa, mà lại cần hoàng thượng chú ý riêng?
Hoàng thượng lạnh lùng cười, “Ta biết nàng không thích nhưng nếu nàng không thích thì sao có thể đem nhiều ca phi cùng gả đi như thế?”. Anh ta bước đến xoa nhẹ đầu tôi, “Đóng kịch một chút, đừng để người Ngõa Lặc nghi ngờ”.
Mặc dù có nhiều thắc mắc nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng thượng nhìn tôi, nụ cười trên mặt nhạt đi, đôi tay từ đầu tôi chậm rãi di chuyển xuống mặt, "Vinh Nhi, ta không bắt nàng phải làm gì. Đến đó, nàng chỉ cần giữ gìn bản thân là được. Nhớ chưa?”.
Tôi gật đầu.
“Đợi ta 5 năm.”
Tôi vẫn từ từ gật đầu. Anh ta thở dài rồi đột nhiên như thể hạ quyết tâm gì đó, quay người dời đi. Tôi đứng nguyên ở đấy, có phần đờ đẫn, cảm giác thật lạ.
Chương 4
Dù sao hoàng thượng đã nói, tôi mà không đi xem múa hát cũng hơi quá đáng, cho nên đành theo thánh chỉ đi xem các ca phi biểu diễn. Tâm trí có phần vui vẻ, miễn phí xem biểu diễn, tội gì không đi? Đợi các ca phi tập trung ở đại điện, tôi ngẩn người ra. Đây mới thực sự gọi là mĩ nữ, không phải do người tạo ra, cũng không phải do trang điểm vẽ ra, người người như hoa sen trong nước, như những cọng hành tươi. Không nhiều không ít vừa xinh ba mươi sáu người. Tôi ngay lập tức hiểu vì sao hoàng thuợng cho người như tôi đi cầu hôn mà không hề lo lắng. Công chúa tuy bình thường nhưng những người gả cùng thì vô cùng xinh đẹp, chỉ cần gặp được hoàng đế Ngõa Lặc bọn họ lại chẳng ăn sống hoàng đế đến cái xương cũng không còn.
Nhìn ba mươi sáu mĩ nhân tươi đẹp làm động lòng người tôi nghĩ: ba mươi sáu phi cái gì chứ, rõ ràng là ba mươi sáu kế mà.
"Tham kiến công chúa.", ba mươi sáu người ngay ngắn quỳ, giọng nói như oanh như yến thật dễ nghe.
"Đều đứng dậy đi.". Tôi vẫn nửa nằm ở sập, nghiêm dáng vẻ công chúa hỏi: "Tên gì? Từng người báo cho ta nghe.".
Đám ca phi này hình như đều thông qua huấn luyện nghiêm ngặt, không cao không thấp đứng ở đó, từng tiếng nói như chim oanh trong đêm truyền lại: "Thủy Tiên", "Đỗ Quyên", "Hải Đường"...
Mới nghe vài cái tên tôi đã không thể nghe tiếp được nữa. Người lanh lợi mà sao lại có cái tên tầm thường như thế? May mà không có ai tên là "Phù Dung".
Tôi có thế lực, có quyền thì tội gì không dùng nhỉ? Quá hạn sẽ phải vất đi mất. Thế là tôi từ từ nói: "Mấy cái tên này ta không ưng. Ta đổi tên cho các ngươi được không?"
Mĩ nữ ngay lập tức nói được. Tôi mừng quá. Xem ra bọn họ cũng chẳng thích tên của mình. Gọi là gì mới hay đây? Không tầm thường mà lại có cá tính. Đột nhiên một ý tưởng vụt sáng trong đầu tôi.
"Tính từ đầu trở đi." Tôi chỉ vào người xếp đầu hàng nói, "Mạn Thiên, Vi Nguy, Tiệp Đao, Dịch Dịch, Thần Hỏa, Sênh Đông, Vũ Chủng, Am Độ...Liên Hoàn, Vi Thượng.", liền lúc nói ba mươi sáu cái tên, ha ha, là ba mươi sáu kế tóm tắt lại. May mà nơi này không phải lịch sử của chúng ta cho nên vẫn chưa có ai tổng kết lại ba mươi sáu kế sách.
Mấy mĩ nữ xếp hàng trước mặt có phần hoang mang, ước chừng vẫn chưa hiểu tại sao công chúa lại chọn cho mình cái tên kì quái này nhưng nét mặt vẫn rất cung kính.
"Đã nhớ chưa?", tôi hỏi. Nói nhanh như thế, sợ rằng mọi người vẫn chưa kịp nhớ tên mới của mình là gì.
"Nô tì ghi nhớ rồi.", phía dưới đồng thanh đáp. Tôi ngạc nhiên. Mấy cô gái này hật đúng là không hổ thẹn khi được chọn ra: ai cũng thông minh, không hề hỏi tại sao lại lấy tên này, cũng không hỏi là những chữ nào đã đồng ý rồi.
Cô gái bị tôi gọi là Mạn Thiên đứng ra ngoài, quỳ gối thi lễ, giọng mê hoặc nói: "Công chúa, mời chọn vũ.".
Một tiểu cung nữ bên cạnh nhanh chóng đưa lên một cái khay, bên trong bày mười mấy trang thiệp hoa, bên trên có viết mấy hàng chữ. Tôi chú ý nhìn, một chữ cũng không thấy quen, cũng không biết là cái kiểu văn tự ma quái nào, cái nào cũng nhiều nét vẽ, xem ra không khác nhau nhiều mấy.
Công chúa không thể mù chữ được nhỉ? Kể cả mất kí ức thì cũng không thể mất đến mức không biết chữ, hơn nữa nghe Tố nhi nói cô công chúa này là tài nữ có tiếng cho nên mới bị hoàng đế Ngõa Lặc chọn để cầu thân.
Sự việc đến mức này đành có thể lừa thì lừa, có thể che đậy thì che đậy vậy. Xem qua mấy đề mục, giả vờ như không hề để ý, tôi tùy tiện chỉ vào một cái rồi nói: "Chọn cái này trước đi.".
Tố Nhi đem đề mục chuyển xuống. Mạn Thiên dùng hai tay đón lấy, quay người lui ra. "ba mươi lăm kế" còn lại cũng lui theo.
"Tố Nhi.". Tôi dựa vào sập gọi. Tố Nhi ngay lâp tức đáp lại.
"Ngươi xem ba mươi sáu mĩ nữ đẹp mê hồn mà cứ thế đem tặng cho hoàng đế Ngõa Lặc thì có đáng tiếc không? Lão già ấy đất đã chôn đến cổ rồi lại đem nhiều mĩ nữ thế này cho hắn dùng, không biết hoàng thượng nghĩ thế nào nữa?". Tôi khẽ hỏi. Mấy mĩ nữ này cũng thật đáng tiếc. Nếu như có thể thành lập "công ty điện ảnh thanh lâu", bà cô đây làm ông chủ thì có mà đếm bạc đếm đến mức tay nổi cơ bắp. Ha ha.
Tố Nhi chắc không nghĩ đến chủ nhân của mình đang tính toán mấy mĩ nữ này. Nếu cô ta mà biết công chúa cao quý của mình đang muốn làm kẻ hư hỏng, mang mấy vũ phi này đi bán chắc chắn chỉ có nước thổ huyết mà chết. Cho nên khi nghe tôi hỏi, thông minh lanh lợi như Tố Nhi cũng không biết nên trả lời thế nào. Những lời nói thô tục như thế là do công chúa của mình nói ra hay sao? Sao mà từ khi đâm đầu vào cột tính cách của công chúa lại thay đổi lớn thế?
Xem Tố Nhi không đáp lại, tôi cũng không hỏi. Thực chất cũng không định chờ cô ta trả lời, trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là màu trắng của bạc. Muốn đi ra ngoài du lịch không có bạc không được. Chỉ tiếc tôi không có cách mang ba mươi sáu mĩ nữ này đi, nếu không chác chắn sẽ bán được giá cao. Vừa nghĩ vừa mắng bản thân ngốc nghếch, trong cung có bao nhiêu là nhiều đồ tốt, tùy tiện lấy vài thứ là đủ ăn uống mấy năm rồi, sao tôi lại có thể nghĩ ra chuyện bán người đây? Nghĩ vậy tôi không kìm được cười.
Tố Nhi thấy tôi tự nhiên cười ta tiếng càng thấy kinh ngạc nhưng lại không dám nói nhiều, có phần ngây người ra nhìn tôi.
Sau đó Mạn Thiên lại lĩnh mấy vũ nữ đi vào, có người trong tay đã ôm nhạc khí đủ các hình thù. Bọn họ hướng về tôi, hơi quỳ gối rồi tự động phân thành hai nhóm: một nhóm ôm nhạc cụ ngồi ở mé điện; nhóm còn lại đứng ở ở trung tâm điện. Mạn Thiên vừa gật đầu thì tiếng nhạc vui tai đã cất lên.
Đám mĩ nữ bên dưới miệt mài vừa ca vừa hát cả ngày, tôi lại ngồi ngáp. Ca múa của cổ đại thật là vô vị, tôi nhủ thầm. Đến khi không thể ngồi xem tiếp được nữa, đang muốn gọi Tố Nhi về tổ thì thấy một tiểu thái giám vội vàng đi vào, khẽ bẩm: "Công chúa, Thẩm đại về cầu kiến.".
Thẩm đại vệ? Ở đâu ra một Thẩm đại vệ? Tôi lén nhìn Tố Nhi đứng bên cạnh, vẻ mặt không có gì ngạc nhiên. Xem ra cô Phú Vinh công chúa này với Thẩm dại vệ ngày trước thường xuyên gặp mặt. Hậu cung không phải là nghiêm cấm đại vệ đi lung tung sao? Cũng có vài bộ phim trong đó các đại vệ tùy tiện đi lại trong cung như thể đi trong vườn. Nhưng nếu như thế thật thì đám oán nữ trong cung còn gọi là oán nữ không? Còn hoàng thượng sẽ phải làm bố của bao nhiêu đứa trẻ đây?
Trong lòng chất đầy nghi hoặc lại không thể hỏi. Cũng giống như việc không thể hỏi Tố Nhi tại sao tôi thấy quan hệ của hoàng đế anh trai với công chúa tôi có vẻ rất thân mật. Đành tự đoán mò vậy!
"Mời ông ta vào.", tôi lạnh lùng nói. Đến hoàng cung hơn một tháng, bà cô đây cũng học được cái gì gọi là lạnh lùng rồi.
"Ba mươi sáu kế" cũng rất biết ý, từ từ lui ra, đi không hề có một động tĩnh, làm tôi nghi ngờ bọn họ biết võ công. Tiểu thái dám dẫn một người đan ông đi vào. Tôi tuy làm mặt thản nhiên nhưng trong lòng rất tò mò, không biết người đại vệ này có quan hệ gì với cô công chúa kia.
Người đàn ông đó tiến vào điện, không thi lễ mà tùy tiện ngồi lên bậc thềm. Tôi vừa nhìn đã thất vọng: không hề đẹp trai gì cả mà kể cả có qua cửa hình thức thì dáng vẻ cũng chẳng trẻ trung gì; có vẻ gần năm mươi tuổi, nhìn lương thiện, đôi mắt nhỏ, dài lúc nào cũng có vẻ như híp lại.
Thẩm đại vệ quay sang vẫy bọn Tỗ Nhi. Tố Nhi liền tự động dẫn đám cung nữ lui ra, không thèm hỏi ý kiến của "chủ nhân". Tôi ngạc nhiên, không biết thận phận của người mặc đồ đại vệ rất thông thường này là gì mà sao đến chỗ này lại như thể là chủ nhân, không những thế còn làm bọn Tố Nhi rất nghe lời.
Thẩm đại vệ ngẩng đầu nhìn tôi, đột nhiên thở dài, lại cúi đầu xuống không nói câu nào, làm tôi nhất thời không biết nên nói gì, đem dáng vẻ công chúa ra dạy dỗ mấy câu hay cứ ngồi thế này. Ông ta đã to gan như thế thì chắc chắn phải có cái gì đó đặc biệt, tôi mà nói, nhỡ đâu lại lộ ra cái gì thì sao, tốt nhất là cứ ngồi chờ cho rồi.
"Tối hôm qua ta mới quay về, nghe nói việc cầu thân, nha đầu ngốc nghếch, sao lại ngốc như thế? Nhỡ đâm chết thì làm thế nào? Không biết đợi ta quay lại rồi tính cách hay sao?", ông già Thẩm nói.
Chương 5
Tôi nghe xong ngây người, đây là lời một thị vệ có thể nói sao? Đầu óc mụ mẫm, không biết phải đối đáp ra sao, tôi cười gượng: "Nhất thời lo lắng nên không nghĩ được nhiều.".
"Bình thường trầm tĩnh, đến lúc này lại hành động lỗ mãng, ngày trước căn dặn ngươi đúng là công toi. Nếu như ngươi còn cứ thế này, đừng nói là đi cầu thân, ngay cả chốn thâmcung này cũng chẳng thể tồn tại được."
Tôi cười trừ.
Có lẽ số lần cười trừ của tôi nhiều hơn bình thường khiến Thẩm lão đầu phát hiện ra có gì đó bất thường. Ông ngẩng đầu nhìn với ánh mắt dò hỏi làm tôi hốt hoảng.
Dường như có ánh sáng phát ra từ đôi mắt ông? Chẳng lẽ đây chính là do nội công thâm hậu như trong sách đã viết?
"Vinh nha đầu, có chuyện giấu ta đúng không?"
Chỉ một câu nói mà Thẩm lão đầu đã vạch trần sự thật.
Tôi cười: "Nếu nói rằng tiểu nữ va đầu vào cột rồi mất trí nhớ thì liệu tiền bối có tin không?'', tôi nói thẳng. Có những lúc, những câu nói thật thế này lại có thể che đậy được dối trá.
Thẩm lão đầu trầm ngâm một lúc.
"Còn có ai biết chuyện này nữa?"
"Có Tố nhi biết một chút, tiểu nữ nói rằng va vào cột xong đau đầu, có một số chuyện không nhớ rõ nữa."
"Ngươi cũng không nhớ ra ta là ai đúng không?", khoé môi ông thoáng qua một nụ cười.
Tôi cười lúng túng, gật đầu, "Tuy vậy tiểu nữ cảm thấy quan hệ của tiền bối và tiểu nữ rất mật thiết. Không hiểu vì sao, nhìn thấy tiền bối trong thâm tâm đã có cảm giác thân thuộc như người thân trong gia đình." Cứ nịnh cái đã còn có hiệu quả hay không thì mặc kệ.
Sắc mặt của Thẩm lão đầu hơi biến đổi nhưng ngay lập tức bình thường lại,tôi biết rằng mình nịnh đúng đối tượng rồi.
Ngay sau đó Thẩm lão đầu gượng cười, ánh mắt nhìn tôi càng thêm yêu thương, "Đành vậy, dù sao ngươi cũng có lương tâm, không phụ công ông già này bao năm nay.".
Ông ý thật sự chỉ là một thị ệ bình thường sao? Sao tôi chẳng thấy giống chút nào.
"Tiền bối là ai? Chúng ta có quan hệ gì? Nói cho tiểu nữ biết được không?
Tiểu nữ thực sự không nhớ gì cả.".Tôi "khẩn cầu".
Nét mặt Thẩm lão đầu có phần thất vọng nhưng ngay sau lại cuời, nói : "Ta là một thị vệ bình thường, chẳng qua ở bên cạnh ngươi từ bé tới lớn nên thân thiết hơn những người khác."
Tôi cười lắc lắc đầu, quỷ mới tin được mối quan hệ này lại đơn giản như thế, chưa bao giờ thấy thị vệ nào như ông ta, không phân biệt lớn bé, lại còn gọi công chúa là nha đầu.
Thấy tôi lắc đầu tỏ ý không tin, Thẩm lão đầu cười: "Cũng may đầu óc vẫn minh mẫn, ta đã hứa với mẫu thân ngươi sẽ chăm sóc ngươi cho tốt."
Mẫu thân? Một hoàng phi có quan hệ với thị vệ tốt thế này không biết bên trong còn ẩn chứa những chuyện phong lưu gì? Không dám hỏi nhiều, tôi gật đầu giả vờ hiểu.
"Tiểu nữ còn một chuyện nữa muốn hỏi." Tôi do dự, không biết có nên hỏi về hoàng đế anh trai không.
"Nói đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta. Trong cung người nhiều việc cũng nhiều nhưng không phải bạ ai cũng có thể hỏi được."
Tôi biết ý ông không muốn tôi tùy tiện hỏi chuyện cũ của người khác.
"Quan hệ của tiểu nữ và hoàng đế anh trai ngày trước thế nào?", tôi hỏi.
Thực ra tôi muốn hỏi cái mối quan hệ đặc biệt giữa cô Phúc Vinh công chúa và hoàng đế anh trai. Sau hai lần tiếp xúc với hoàng đế anh trai, thấy giữa họ không thể làquan hệ anh em bình thường. Có khi nào có loạn luân không? Đối với hoàng cung cổ đại đây là chuyện bình thường nhưng tôi là người hiện đại sao có thể làm giống họ được.
Thẩm lão đầu ngây người, nét mặt phức tạp, một lúc sau mới nói: "Cũng tạm được, khi còn sống mẫu thân của ngươi và mẫu thân hoàng thượng cóquan hệ rất tốt nên ngươi và hoàng thượng cũng gần gũi với nhau hơn. Có rất nhiều chuyện không thể chiều theo ý của ngươi được."
Tôi có phần không tin, trực giác mách bảo rằng ông già này không nói đúng sự thật.
Thẩm lão đầu ngừng một lúc rồi tiếp: "Sau này nên cách xa hoàng thượng,tự cổ đến nay làm bạn với vua như làm bạn với hổ."
Trời, ông già này thật to gan, dám nói thẳng những lời đại nghịch bất đạo như thế.
"Dù sao ngươi cũng không muốn đi cầu thân vậy ta đưa ngươi ra khỏi cung ,thế nào?"
"Hả?" tôi nhất thời không dám tin vào lời ông nói, có khi nào cố tình lừa tôi không?
"Tuy vậy bây giờ mà muốn ra ngoài cũng tốn công sức, đợi đến lúc ngươi trên đường đi Ngõa Lặc ta sẽ nghĩ cách cứu ra, cho nên thời gian này an tâm ở đây, đừng nghĩ lung tung nữa.", nói rồi ông đứng dậy lấy tay phủi bụi đất trên người rồi đi ra ngoài.
Cái ông già này đúng là kì quái, không coi hoàng đế ra gì, đưa công chúa ra khỏi cung mà cứ như đi chơi.
"Đợi đã."
Thẩm lão đầu dừng chân.
"Tiểu nữ có chuyện chưa hiểu."
"Sao?"
"Tại sao hoàng đế Ngõa Lặc đòi tiểu nữ đi cầu thân?"
"Cũng chẳng có gì, chỉ là khi ngươi ra đời có rất nhiều chim hỉ tước tập trung trên đỉnh cung điện của mẫu thân ngươi cho nên người đời đều nói ngươi là phúc tinh giáng trần. Tên Ngoẵ Lặc khốn kiếp chắc có phần mê tín."
Chương 6
Ngày tháng nhanh chóng trôi qua, tôi chưa kịp thích ứng với thân phận công chúa thì sứ đoàn rước dâu của Ngõa Lặc đã đến đô thành Chu Quốc.Theo như Tố nhi đi nghe ngóng được thì bọn họ đến không ít người do tam hoàng tử Ngõa Lặc dẫn đầu, ai cũng vênh váo như thể mắt mọc trên đỉnh đầu, ai cũng không hiểu phép tắc nhìn là biết Ngõa Lặc là nơi man di mọi rợ.
Tôi cười, cũng chẳng trách người ta được, nếu như thắng trận là chúng ta, đến đô thành bọn họ thì cũng vênh như thể nhị ngũ bát vạn. Tố nhi hỏi nhị ngũ bát vạn là gì, lười chẳng buồn giải thích tôi chỉ nói rằng túm lại là rất vênh. ( nhị ngũ bát vạn - nhị ngũ bát là chược trong trò chơi mạt chược, có quy định khi chơi bắt buộc phải có một đôi chược thì mới coi là huề ván nên nhị ngũ bát rấtquan trọng, và vì quan trọng nên vênh là đúng thôi, do vậy mà xuất hiện câu nói này - người dịch).
Tố nhi nói, không giống nhau, ngày trước chúng ta cũng từng đánh thắng Ngõa Lặc, nhớ năm nào Thượng vương gia lĩnh quân đánh bại mười vạn kị binh Ngõa Lặc, nhưng vương gia là người tốt, đối xử với mọi người ôn hòa,nhân hậu.
"Vậy thì bây giờ ông ta ở đâu? Sao để cho Ngõa Lặc chiếm Uyển thành?", tôi hỏi. Tố nhi sầm mặt nói rằng năm trước Thượng vương gia qua đời rồi. Đúng là người tốt mệnh ngắn, kẻ xấu thì sống nghìn năm.
Tố nhi lại nói, nghe nói vị tam hoàng tử này đẹp như tranh, vừa lạnh lùng vừa tuấn tú ở Ngõa Lặc đã làm điên đảo không ít cô gái. Tôi vừa nghe đã thấy hứng thú, những tin lá cải kiểu này đi đến đâu chẳng được yêu thích, bèn sai Tố nhi mau mau đi dò hỏi thêm xem xem tam hoàng tử này rút cục là người thế nào.
Tố nhi thấy tôi kích động, tưởng răng chuyện liên quan đến quốc gia đại sự cuống cuồng chạy đi. Chờ cô đi rồi tôi mới thấy mình làm việc thừa, bà nó chứ, lại thêm một anh giai chỉ để ngắm chứ không làm gì được.
Kết cục Tố nhi chưa kịp đi nghe ngóng được gì thì tôi đã có cơ hội tận mắt nhìn đứa "con trai" tương lai. Hoàng đế anh trai bày yến tiệc thiết đãi sứ đoàn ở điện Minh Trị, về lý mà nói thì công chúa chưa kết hôn không được tham gia nhưng khổ nỗi thằng con tương lai lại đích danh đòi tôi xuất hiện.
Chuyện này tuy không đúng với lễ chế nhưng người ta đã nói thế thì ai dám không theo! Tố nhi vừa chỉ huy cung nữ giúp tôi mặc lễ phục vừa càu nhàu, đường đường là công chúa một nước mà để người ta gọi thì phải có mặt, cứ như thể cô mới là người chịu oan ức chứ không phải tôi.
Tôi nhìn cung nữ cài kim trâm lên đầu mình và nghe Tố nhi lải nhải, nghĩ bụng sao mà lắm chuyện thế, chẳng phải những người sống trong thâm cung đều là nhân tinh hay sao? Nhìn cái cô Tố nhi này thẳng như ruột ngựa chẳng có chút mưu trí nào, không hiểu sao lại là tâm phúc của công chúa nữa?
Nói thật tôi chẳng hề thấy tủi thân mà ngược lại, còn phải cảm ơn đứa con chưa từng gặp mặt này. Hai tháng trời trong chốn thâm cung, nếu không được ra ngoài chắc tôi phát điên lên mất. Con người tôi á, không sợ nhất là náo nhiệt, khó khăn lắm mới có cơ hội về quá khứ chẳng kịp xem cái gì đã phải quay về thì có thiệt không.
Đợi bọn họ thu xếp xong xuôi, nhìn vào gương. Aaaa! Cả cái đầu kim quang lấp lánh, hơn mười cây trâm xếp thành hình cánh quạt nhìn như thể đuôi công. Haiz, nếu không vì mấy cái trâm này toàn bằng vàng thì bà đây đã quẳng đi từ lâu rồi.
Ba lớp trong, ba lớp ngoài của lễ phục mặc vào, thêm bộ trang sức lấp lánh nữa công nhận cũng có phong thái hoàng gia phết.
Đến điện Minh Trị, từ sớm đã đèn đuốc sáng trưng, bữa tiệc cũng bắt đầu. Vừa vào cửa điện, bên trong lập tức im ắng, mọi ánh mắt có đau khổ, có đắc ý... đều tập trung vào tôi.
Hoàng đế anh trai cao cao trên long tọa, ngay sát bên phải là một thanh niên, đứng từ xa nên nhìn không rõ. Hai mé dưới long tọa là các đại thần, một bên là Chu quốc, bên kia là sứ đoàn Ngõa Lặc. Phục sức Chu quốc áo rộng, tay áo dài; còn Ngõa Lặc thì tay áo hẹp, áo bó sát vào người, mới nhìn đã biết đến từ quốc gia giỏi cưỡi ngựa bắncung.
Tôi chầm chậm tiến vào, mỗi bước chân đều cố tỏ ra dáng vẻ một công chúa. Tự biết mình cũng chẳng phải công chúa gì sất nhưng đã trót vào vai rồi thì cũng phải diễn cho tốt đúng không? Không thì sau này sao dám lấy tiền công.
Bên trái là người Chu, có văn thần, có cả võ tướng, một vài lão thần mắt ngân ngấn nước còn các võ tướng thì đã nắm chặt nắm đấm lại. Họ chắc chắn nghĩ rằng sự xuất hiện của tôi trong bữa tiệc là sự coi thường của Ngõa Lặc với Đại Chu. Một cô công chúa chưa kết hôn xuất hiện trong bữa tiệc của ngoại thần, đây không chỉ là sự sỉ nhục với công chúa mà còn là nỗi sỉ nhục của Đại Chu.
Trái ngược lại, phía bên phải, ai ai cũng cười vui, dùng ánh mắt thăm dò đánh giá tôi.
Đi đến chân bục, cuối cùng cũng nhìn rõ sắc mặt hoàng đế anh trai và cả anh chàng ngồi cạnh nữa. Những gì Tố nhi nghe ngóng được quả không sai, công nhận là rất đẹp trai, lại thêm đôi mắt hoa đào như cười mà không phải cười đang nhìn tôi nữa. Tôi vừa hành lễ vừa thầm đánh giá tam hoàng tử.
"Vinh nhi, đến ngồi cạnh trẫm.", hoàng đế anh trai nói với tôi rồi chỉ vào chỗ ngồi bên trái. Tôi ngoan ngoãn gật đầu, vòng qua mé bên trái quỳ xuống. Haiz! Lại phải quỳ, không biết tí nữa có đứng dậy nổi không đây?
"Phúc Vinh công chúa quả đúng tương truyền xinh đẹp tuyệt trần.", tên tam hoàng tử cười, nói.
Hắn vừa dứt lời đã có tiếng cười từ trong những người Ngõa Lặc phát ra, còn đại thần Chu quốc thì biến sắc. Ai chẳng biết Phúc Vinh công chúa nổi tiếng vì tài năng chứ không vì tướng mạo, câu nói này rõ ràng có ý châm chọc.
Xí! Tôi chửi thầm trong bụng, đúng là thể loại không ra gì, chỉ là nói đểu người khác một câu thôi liệu có cần thiết mừng rỡ như thế không? Quay sang thấy nét mặt hoàng đế không sáng như trước nhưng cũng chẳng tỏ ý nói gì.
"Đa tạ tam hoàng tử khen ngợi, bổn cung thật không dám nhận." Tôi mỉm cười, thấy mình thể hiện phong thái hoàng gia quá tốt, chỉ tiếc không thể tự vỗ tay khen ngợi mình. "Bổncung cũng nghe nói tam hoàng tử anh minh thần võ, thật không hổ thẹn là hoàng tử được sủng ái nhất quý quốc."
Hoàng đế anh trai cầm cốc lên nhấp rượu, còn tam hoàng tử hơi nhếch mép tỏ ý không quan tâm đến lời nịnh bợ này.
"Bổn cung lần này đi cầu thân, trước cũng vì tương lai sau này mà lo lắng nhưng nay nhìn thấy tam hoàng tử mới biết những lo lắng ấy là thừa." tôi tiếp tục nói, tiếng không to nhưng có thể nghe thấy rõ ràng từ mọi nơi trong điện.
Tam hoàng tử hơi nhíu mày, nhìn tôi không biết câu nói này có ẩn ý gì.
"Sau này cho dù hoàng đế quý quốc có quy tiên thì bổn cung cũng có nơi nương tựa. Tuy chỉ là mẹ kế nhưng Ngõa Lặc từ trước tới nay đều dựa vào đạo hiểu trị nước nên tam hoàng tử sẽ đối xử với bổncung không tồi? Bổn cung tự nhiên có thêm một đứa con ưu tú thế này đúng là phúc tu hành từ kiếp trước."
Chẹp, cổ văn học không tốt, không biết nói thế này có được không? Tôi chưa nói xong thì tam hoàng tử đã biến sắc.
Con trai chưa kịp có phản ứng gì thì hoàng đế anh trai đã thất sắc, quát: "Vinh nhi, không được nói linh tinh." rồi quay sang xin lỗi tam hoàng tử: "Vinh nhi còn bé không hiểu biết, xin điện hạ đừng chấp."
Tam hoàng tử chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không đáp lời. Tôi đành giả vờ biết lỗi cúi gằm mặt, không dám nói gì thêm.
Hứ! Tôi nhìn trộm cái tên tốt mã kia, vênh đi, cứ vênh đi, bà đây chờ xem mi vênh đến mức độ nào.
"Hoàng thượng, bổn quốc muốn sớm nghênh đón công chúa về Phồn Đô hành đại lễ để hai nước sớm kết tình thân, con dân hai nước cũng bớt bị chiến tranh xâm hại.", tam hoàng tử nói với nụ cười đã thành công thức trên mặt.
Hoàng đế anh trai gật đầu: "Ngày 23 tháng này được không? Trẫm đã cho người xem, đây là ngày hoàng đạo."
"Nhưng theo bổn quốc thì lại là mùng 9 tháng này, xin hoàng thượng tôn trọng phong tục của bổn quốc. Hơn nữa chắc hoàng thượng cũng không hi vọng công chúa vì vội vàng đi cho kịp mà phải lao khổ?"
Các đại thần Chu Quốc phía dưới tỏ vẻ bất bình, Ngõa Lặc đúng là ép người quá đáng.
Mùng 9, chẳng phải là ngày kia sao? Tôi thì chẳng cần hoàng đạo hoàng điếc gì sất chỉ mong sớm ra khỏi cung. Thẩm lão đầu đã nói chỉ có thể giúp tôi chạy thoát sau khi lên đường. Đi sớm ngày nào sẽ sớm nhìn thấy trời đất mênh mông bên ngoài ngày ấy, giơ hai tay tán thành luôn.
Hoàng đế anh trai gật đầu: "Cũng tốt, điện hạ đã nói vậy thì Vinh nhi mau quay về chuẩn bị, ngày kia mùng 9 trẫm sẽ tiên ngươi rời đô."
Tôi gật đầu, đứng lên lui đi mà khổ nỗi quỳ cả nửa buổi, chân tê dại vẫn phải giả bộ không có gì. Haiz! Cổ nhân cũng không phải dễ dàng gì.
Sau khi ra khỏi điện Minh Trị với phong thái công chúa tôi chạy hộc tốc về cung khiến đám cung nữ tưởng công chúa bị ức hiếp gì trong bữa tiệc, quay về lại nghĩ quẩn. Nào ai ngờ được là do bổn cô nương đây phấn khích quá. Về đến địa bàn của mình, bắt đámcung nữ đứng bên ngoài, tôi bắt đầu xếp hành lý, cần mang thì mang, cần lấy thì lấy, cổ đại hay hiện đại đi đến đâu cũng không thể thiếu được tiền.
Túi đồ vẫn chưa xếp xong bên ngoài đã có người báo Thẩm lão đầu đến. Đến thật đúng lúc, đỡ mất công sai người đi mời ông ta. Thẩm lão đầu cười cười, nhìn đống đồ trên bàn, ánh cười trong khóe mắt càng sâu làm hằn thêm những nếp nhăn. Tôi bị ông chiếu tướng có phần ngượng ngùng, nói: "Tiền bối đừng cười, tiểu nữ thấy đi đến đâu cũng cần đến tiền có đúng không ạ?"
Thẩm lão đầu chỉ cười, đột nhiên lật tay để lộ con dao sáng loáng dí vào cổ tôi/
"Nha đầu, mi rút cục là ai?", ông hỏi.
Cái ông già này sao lật mặt còn nhanh hơn cả người ta lật sách? Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, hỏng rồi, nhất thời đắc ý quên mất công chúa Phúc Vinh từ nhỏ đã sống trong hoàng gia, lớn lên từ nôi vàng nôi bạc tuyệt đối không phải loại thấy tiền mắt sáng như sao. Tôi quay ra cười với ông một cách ngốc nghếch, che đật sự hoang mang của mình. " Tiền bối đừng đùa làm tiểu nữ sợ. Tiểu nữ có thể là ai chứ? Tiền bối chứng kiến tiểu nữ khôn lớn gần hai mươi năm rồi lại còn hỏi câu đấy sao?"
"Ngươi tuy giống Vinh nhi nhưng tính cách thì hoàn toàn khác, đừng có lừa ta, cho dù đập đầu vào cột thì tính cách cũng không thể biến đổi nhiều vậy được."
Tôi nhẹ nhàng đáp: "Vinh nhi cũng biết mình biết đổi rất nhiều, không phải Vinh nhi muốn thay đổi mà do tình thế ép buộc. Hoàng thượng anh trai từng nói sẽ sủng ái Vinh nhi cả cuộc đời mà nay thì sao? Người Ngõa Lạc vừa đến lời hứa của người ta đã không còn giá trị rồi. Vì an nguy của Đại Chu, không cần biết Phồn Đô là thác rồng hay huyệt hổ người ta đều sẵn sàng tặng Vinh nhi cho kẻ khác."
Nét mặt Thẩm lão đầu đã có phần xúc động, tôi phải đổ thêm tí dầu nữa mới đủ: " Từ ngày tỉnh lại, tiểu nữ biết có nhiều chuyện mình không nhớ lại được, cũng có thể vì Vinh nhi của ngày trước không muốn nghĩ đến nữa, nhớ ra chỉ càng thêm đau khổ chi bằng quên lãng. Giống như một người được hồi sinh, tiểu nữ là Vinh nhi mà cũng không phải là Vinh nhi. Tiểu nữ chỉ biết nói vậy, tin hay không là ở tiền bối."
Thẩm lão đầu nhìn tôi, chắc đang xác định lại độ chính xác những gì tôi nói ra, một lúc sau mới thu dao lại, hỏi: "Ngày kia sẽ xuất phát?"
Tôi gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, xem ra tạm thời ông già này tuy nghi ngờ nhưng sẽ không tìm cách đối phó với tôi. Cái ông già này liệu có lợi hai như lời ông ta nói không? Có thật sẽ cứu thoát tôi trước mắt bao người thế không? Chưa biết bản lĩnh ra sao mà đã giao phó tất cả cho ông ấy, đến lúc có biến cố thì biết làm sao???
Thẩm lão đầu không làm khó tôi nữa còn tôi thì ôm hi vọng về tương lai tốt đẹp đi ngủ. Tối đó nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình đang đếm tiền, bao giai đẹp, không kìm được cười thành tiếng, ngày hôm sau tỉnh dậy ướt đẫm một góc gối.
Mùng 8 là một ngày gà bay chó nhảy, bận rộn túi bụi. Hội Tố nhi như thể có bánh xe dưới chân, đến chỗ nào cũng chỉ thấy có cơn gió lướt qua. Thời gian qua gấp gáp mà lại có quá nhiều thứ cần thu xếp. Đây giống đi cầu thân ở chỗ nào chứ có mà giống như đi tị nạn thì đúng hơn. Các cung nữ cho tất cả mọi thứ linh tinh vào trong rương còn tôi chọn những thứ bé bé đáng tiền giấu vào một chỗ. Haiz, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, chưa được ra ngoài mở mang thành ra chẳng biết cái nào đáng tiền hơn cái nào, thôi đành lấy vàng cho an tâm.
Tố nhi giúp tôi thu dọn tranh chữ trong thư phòng, thực ra tôi rất muốn nói rằng đừng dọn mấy thứ vô dụng ấy nữa, có thời gian đi kiếm thêm vàng bạc tốt hơn, nhưng mấy lần mở miệng ra lại ngại không dám nói nữa. Bà đây tuy không biết chữ nào nhưng Phúc Vinh công chúa lại là tài nữ có tiếng, tôi mà nói sẽ hủy hoại hình tượng người ta mất do vậy đành mặc kệ Tố nhi làm việc không cần thiết,
Tôi thấy hứng thú khi Tố nhi lấy từ trong ngăn kéo ngầm một cái hộp vừa bé vừa dài, những thứ phải giấu đi thường là bảo vật, bèn bảo cô mang đến cho tôi xem. Mở hộp thấy bên trong chỉ có một bức tranh khiến tôi thất vọng. Trong tranh là một cô gái mặc cung phục, rất đẹp, nét quyến rũ tỏa ra từ xương cốt.
"Người trong bức tranh này là ai?", tôi hỏi.
Tố nhi về lý trí đã chấp nhận việc tôi mất trí nhớ nhưng về tình cảm vẫn có phần khó thích nghi: "Công chúa, đây là bức họa quý phi nương nương, mẫu thân công chúa."
Mẫu thân? Đẹp như vậy sao? Tôi cầm bức tranh đứng trước gương đối chiếu, tự dưng thấy thật thiệt thòi mình không có lấy một phần nhan sắc của bà. Bà mẹ của tôi đúng là không có trách nhiệm, bản thân thì xinh đẹp như vậy mà không truyền cho con gái được tí nào.
Phía dưới bức họa viết mấy chữ bé, tuy hiếu kỳ nhưng cũng không thể nói với Tố nhi rằng tôi không biết chữ nên đành gác lại.
"Có đem theo bức họa này không?", Tố nhi hỏi.
Tôi gật đầu, đã là chân dung mẫu thân mà không mang theo thì Tố nhi sẽ nghĩ thế nào nữa. Lại nhìn vào người đẹp trong tranh, mẹ ơi tuy mẹ không cho con chút nhan sắc nào nhưng ngay cả đi cầu thân con cũng không quên mang theo mẹ.
Dọn dẹp đến tối mới xong. Để có thể lực dồi dào ứng phó với buổi lễ ngày mai, tôi lên giường ngủ từ sớm. Có lẽ do quá hồi hộp nên nằm mãi mà không ngủ được. Đang mơ mơ màng màng thì nghe có tiếng người đi vào, tưởng là Tố nhi, liền ngồi dậy quay ra nói: "Tố nhi, tôi không ngủ được, bây giờ mấy giờ rồi?"
Tố nhi không trả lời khiến tôi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn. Không nhìn không sao, vừa ngẩng lên tôi giật mình tí nữa thì rơi từ trên giường xuống.
Hôm nay đổi cho bất cứ ai đến cũng không làm tôi kinh ngạc đến mức này, cho dù người đó có là hoàng thượng đến từ biệt hay Thẩm lão đầu đến thương thảo chuyện chạy trốn. Nhưng, khiến tôi không thể ngờ được người đến lại là tam hoàng tử của Ngoẵ Lặc.
Thị vệ của Đại Chu đâu hết rồi, sao có thể để hoàng tử nước địch đến thâm cung của công chúa vào lúc đêm khuya thế này?
Đối mặt với ánh mắt lạnh băng của tam hoàng tử tôi thấy mình tê dại. Có khi nào đến giết người diệt khẩu? Nhưng tôi có biết gì đâu? Đến báo thù? Nếu thế thật thì đúng là đồ hẹp hòi, tôi chỉ công kích một chút thôi chứ có gì to tát đâu.
Đang suy nghĩ thì hắn ta đã đến trước giường, đầu của tôi dần ngả ra sau theo từng bước chân tiến lại gần và cuối cùng dừng ở góc bốn mươi lăm độ. Do tác động của trọng lực, cằm hướng xuống dưới, miệng tôi hé mở.
"Sao không hét?" anh ta cười nhạt.
Hét? Có tác dụng không? Tôi lấy tay đẩy cằm mình lên, cười gượng: "Nửa đêm nửa hôm, làm phiền đến người khác là không tốt mà cho dù không phiền đến ai phiền đến hoa hoa cỏ cỏ cũng không tốt, đúng không?"
Tam hoàng tử sững người, ngay sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, "Ngươi thậm chí không thèm hỏi ta làm cách nào vào đây?"
"Bay mái trèo tường chứ còn gì, trên ti vi toàn diễn như vậy, sau đó điểm huyệt ngủ của mọi người trong cung cho nên tôi có hét cũng vô ích.", tôi bĩu môi nói. Tưởng người ta ngu chắc, chưa ăn thịt lợn cũng biết lợn chạy thế nào chứ.
Nhìn nét kinh ngạc thoáng hiện trên gương mặt tam hoàng tử tôi biết mình đoán đúng. Thật không ngờ tên này lợi hại vậy, không biết là đến một mình hay...
"Đêm hôm khuya khoắt đến chỗ tôi là để buôn chuyện hay uống trà? Đừng nói anh bị mộng du rồi vô tình đi đến đây nhé, cung của tôi buổi tối đều phải khóa cửa.", tôi xoa xoa cái cổ tê cứng nói.
Tam hoàng tử cười, liền sau cúi người xuống làm tôi vội vàng lùi lại, khổ nỗi chưa kịp lùi thì cái cổ tội nghiệp đã nằm trong tay hắn ta.
Chúc các bạn online vui vẻ !