Chương 31
Yêu một người không gì khác chỉ là một thói quen, quen với sự xuất hiện của anh, quen cười khi anh vui, quen khóc khi anh buồn, trái tim quen ấm áp mỗi lần nghĩa về anh.
Một tuần sau, Uông Nhiên gọi điện thoại.
Cô không có đề cập đến chuyện trước, tôi cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Mặc cô và Tiêu Hách tình cảm xảy ra chuyện gì đó, dù sao thì tôi và cô ấy vẫn là bạn bè tốt mãi mãi.
Mọi người trong phòng, Liễu Như Yên và Chim to tình cảm phát triểu ổn định, Bùi
Tử Du vẫn là bông hoa nổi bật nhất khoa Ngoại Ngữ, Mai Mai nỗ lực cạnh tranh chức vụ chủ tịch hội sinh viên, Trình Anh vẫn như xưa mỗi ngày đọc truyện kiếm hiệp như bài tập về nhà, ngày ngày bớt ăn, hai tháng lại đến Bắc Kinh gặp Dương Quá, Trần Đông thì vội vàng liên lạc tình cảm với những học đệ học muội, chỉ có Chu Xuân cả ngày mất hồn mất vía, dường như có rất nhiều tâm sự.
Nghe Chu Xuân nói bóng gió hình như Viên Lang thi vào học viện chính trị quân sự Nam Kinh, ra sức học hành để lấy bằng thạc sĩ chuyên nghiệp đặc biệt, cứ như vậy chí ít cũng phải chịu đựng ba năm hai người chia ly buồn khổ, cũng chẳng lạ gì khi nhìn tinh thần cô xuống dốc đến vậy.
Nhưng trước nay cô luôn là người lạc quan, hơn nữa tôi không ngừng khai sáng cô nàng, rất nhanh cô đã khôi phục tinh thần lạc quan như trước. Tôi đã nói so sánh cô ấy với Trình Anh, cứ vậy suy nghĩ, cô coi khó khăn đó không là cái gì.
Sau tháng mười một, chào mừng sinh nhật tôi. Vào thời gian này năm trước tôi và Hướng Huy còn chưa quen biết, anh đã bỏ qua nên cảm giác rất khó chịu, bởi vậy lần này cố gắng vắt hết óc nghĩ giúp tôi xử lý một party sinh nhật, mời một số bạn bè thần thiết đến chúc mừng, kết quả vấp phải sự phản đối kịch liệt của tôi.
“Vì sao?”.
Khi hỏi câu này là lúc tôi và Hướng Huy chính thức bước vào nhà trà đối diện trường học, tên rất lạ, gọi là duyên đến duyên đi, nghe nói nơi đây những cặp tình nhân thường đến đều sẽ chia tay, tuy không quá may mắn, nhưng tôi và Hướng Huy không tin điều xấu này, cho nên, chúng tôi vẫn là khách quen của nhà hàng.
Tôi khẽ mỉm cười, “Em thích thế giới hai người”.
Tinh thần anh thoáng rùng mình, cười toe toét nhìn tôi.
Tôi trừng mắt, anh nhàn nhã vẫy tay gọi phục vụ, gọi một tách trà sữa cho tôi. Đưa cốc trà sữa ấm ra trước mặt, thuận tay anh vuốt dọc chóp mũi tôi. “Sinh nhật tổ chức thế nào, tùy em quyết định.”
Tôi cười nói: “Party thì không cần, nhưng quà sinh nhật không thế thiếu.”
“Vậy em muốn quà gì?” Ánh mắt anh sáng ngời nhìn tôi.
Muốn gì chứ, tôi mếu máo, vậy còn hỏi. Quà sinh nhật không phải nên chuẩn bị kĩ từ trước sao?
Tôi cố tình trượt tầm mắt đi, tóm tay áo anh, “Em muốn hai món quà, một điều kiện xem như anh phải hoàn thành giúp em”.
“Được,” anh rất thoải mái đồng ý.
Tôi mừng thầm trong bụng, chậm rãi nói: “Điều kiện đầu tiên, em muốn anh dạo phố với em”, tôi cố ý nói chậm để nhấn mạnh, “Dạo phố cả buổi chiều”.
Mặt anh lập tức tái lại, “Không phải chứ”.
Tôi biết anh sợ nhất là đi dạo phố với tôi, bởi vì ngày thường tôi không hay vận động, nhưng vừa nhắc đến dạo phố nhất định tinh thần phấn chấn, hơn nữa thể lực kinh người, thường như vậy một buổi dạo phố nhất định kéo dài bốn năm tiếng không cần nghỉ ngơi, không cần uống nước.
“Anh chỉ cần nói có đồng ý không hay thôi?”. Tôi rất tự nhiên xông đến làm nũng với anh, anh chịu thua, giơ hai tay xin đầu hàng, “Được được được, em nói thế nào sẽ thế đấy”.
Tôi hé miệng, kế này trăm lần thử đều không thất bại.
Anh uống một chút nước rồi hỏi, “Vậy còn cái thứ hai?”
Lời còn chưa nói, tôi đã đỏ mặt, anh nhìn tôi lạ lùng, tôi gục đầu xuống, nhẹ nói, “Em muốn anh đem những lời đã nói trên điện thoại, tự mình nói lại với em một lần”.
Khuôn mặt anh nhanh chóng thoáng một áng mây đỏ.
Từ khi biết tôi lấy lại điện thoại di động, anh đã thăm dò nhiều lần, tôi đều vờ như không biết. Quả thật việc này hôm nay tôi đã âm mưu từ lâu.
“Diệp Tử”, anh nhẹ nhàng nói quanh co, biểu tình trên khuôn mặt trong khoảnh khắc tạm dừng.
Tôi khẽ mỉm cười, mắt không chớp nhìn chăm chú anh.
Anh cười sủng nịnh, lời đầu gần nói, tim tôi bắt đầu tăng tốc, lỗ tai dựng thẳng đứng, chuẩn bị chờ đợi ba chữ mỹ lệ khiến con người trên đời rung động cực điểm này.
Anh có chút buồn rầu nói, “Diệp Tử, chẳng lẽ em muốn anh nói ngay chỗ này sao”.
Tôi cũng cười, thực ra có hơi lỗi thời, nhưng trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi chút thất vọng.
Ở Thượng Hải, địa điểm thích hợp để dạo phố không thiếu, có con đường mua sắm cao cấp Hoài Hải, du khách từ bên ngoài thì đều đến mua đồở đường Nam Kinh, cũng cần có con mắt tinh đời chọn đồ bình dân khi mua ở khu đường Hoa Đinh, nhưng tôi tuyệt đối chỉ thích đi tuyến đường sắt dẫn từ địa danh phố Hương Cảng đến quảng trường nhân dân mĩ lệ.
Tôi đối với nơi này vui thích cuồng nhiệt đến cố chấp.
Hướng Huy cười tôi, “Lại là nơi này, quả thực không đếm nổi số lần em đến đây.”
Tôi hừ hừ hai tiếng, “Em cứ thích đấy.”
Đúng thật là đến quá nhiều, tôi cảm thấy nhắm mắt lại cũng có thể không đi nhầm đường được, bên này là con phố bán đồ trang sức, bên kia là phố chuyên bán đồ ăn, rồi đến phố bán quần áo,.. vân vân, tôi lôi kéo Hướng Huy đến đó.
Cửa hàng này mới mở, đầu tuần tôi và Chu Xuân có nhận được tờ rơi quảng cáo khai trương.
Vẻ ngoài cổ kính trang hoàng ngay lập tức hấp dẫn tôi, tôi đối với những thứ đẹp đẽ gần như không có khả năng chống cự.
Kéo Hướng Huy đến khu vực trung tâm, dạo qua một vòng mới phát hiện đây là phòng chụp ảnh áo cưới.
“Hai vị có chụp ảnh áo cưới không ?”. Cô gái trẻ phụ trách tiếp đón khuôn mặt tươi tắn đón chào, ân cần cầm lấy tập album trên bàn đưa cho tôi.
Tôi vội vàng xua tay, còn chưa kịp nói, Hướng Huy đã mở miệng nói trước: “Được, chúng tôi xem thử một chút”. Nói xong anh đặt mông ngồi xuống.
Tôi choáng váng, liều mạng hướng mắt về phía Hướng Huy ra hiệu, anh không thèm để ý quay đi.
Cô gái trẻ vừa nãy tay chân còn luống cuống mang tới hai cốc nước, lại lấy ra trong ngăn tủ album và mở sẵn ra đặt trên bàn, “Văn phòng của chúng tôi chụp ảnh lấy nhanh, studio nói chung giống nhau, nhưng có đến hàng nghìn kiểu make up,chúng tôi còn có thể dựa theo yêu cầu của các bạn mà chụp nghệ thuật, giá tiển lại rất phải chăng.” Cô cười tít mặt, tuổi không kém nhiều so với tôi, có lẽ là sinh viên làm việc thêm ngoài giờ.
Tôi cúi đầu xem lại mình, quần bò áo sơ mi, hoàn toàn rất nhẹ nhàng thoải mái trong trang phục sinh viên, thế nào lại nhìn thành hình dáng người muốn kết hôn. Mắt cô ấy thật là có vấn đề nha.
Nhìn lại Hướng Huy, anh rất có hứng lật xem tập album ảnh chụp, thỉnh thoảng nghe cô gái trẻ tuổi giới thiệu rồi gật đầu, nếu nghe không đủ rõ, anh còn hỏi lại lần nữa.
Tôi thẳng thắn trợn mắt, nếu như muốn chụp ảnh thật, cũng nên nghe ý kiến tôi một chút chứ, chẳng lẽ hai người này, dường như quên mất sự tồn tại của tôi.
Có lẽ nghe được nỗi oán thầm của tôi, cô gái trẻ ngẩng đầu lên đưa mắt quét qua tôi một lượt, rất chân thành nói: “Tiên sinh, vợ anh rất thích hợp với bộ trang phục thiết kế rất đặc sắc này, tin tôi đi, mặc vào nhất định có hiệu quả tốt”.
Tôi theo tay cô ấy nhìn qua, váy yếm màu đỏ kết hợp với áo choàng mỏng màu da, rất đẹp, hiệu quả thực sự kinh người, càng sợ là dọa chết người.
Hướng Huy cười cười, nhìn một lượt từ đầu đến chân tôi, ánh mắt không kiêng nể gì, cuối cùng, phán câu, “Phải, không sai, rất đầy đặn”.
“….”. Tôi hung hăng đạp anh một cái, ngoài cách này ra không thể nào đủ để trút hết căm phẫn.
“Nếu không, tôi mời hai bạn chụp một ảnh trước, miễn phí, hai bạn nhìn xem hiệu quả ra sao”. Cô gái trẻ rất biết kinh doanh, ngay lập tức đưa ra đề nghị này.
Dù sao cũng là chụp miễn phí, không muốn cũng uổng, vì thếchúng tôi vui vẻ nhận lời.
Sau khi xong việc, cô gái trẻ đưa cho tôi và Hướng Huy một tấm danh thiếp, phía trên không có bất kì tựa đầu, chỉ có in tên: Lưu Tuệ Quân.
“Tôi là người phụ trách ở đây”, cô ấy cười hết sức chân thành, “Lần sau đến, tôi sẽ giảm giá cho hai bạn hai mươi phần trăm. Để lại cho tôi địa chỉ, ảnh rửa xong tôi sẽ gửi cho hai bạn”.
Cô gái có lông mi rất dài, khuôn mặt tròn tròn, trông như búp bê Barbie dễ thương, thật không nghĩ cô gái trẻ tuổi như vậy đã có văn phòng làm việc của riêng mình.
Đi ra cửa, “Này”, tôi cắn một miếng kem Hướng Huy vừa mới mua, miệng đầy kem nói không rõ gọi anh, “Có phải từ lâu anh không nhìn thấy gái đẹp nên sinh ngứa ngáy phải không?”. Tôi giơ chân đá anh.
Anh làm động tác khoa trương ngã xuống đất, cười nham nhở.
“Này anh kêu em đi sao không phản ứng gì thế ?”. Hướng Huy rút khăn lau sạch sẽ kem dính trên tay tôi, thì thào nói : “Đưa anh xem hình chụp nào.”
“Có gì hay mà xem.” Tôi ngang ngạnh phản đối.
Anh nhanh chóng đáp. “Còn so sánh chất lượng để lựa chọn về sau”.
Tôi ngây ngốc hỏi : “Có gì mà chọn chứ.”
Anh cốc vào trán tôi một cái, “Ngốc ạ.”
Lúc này tôi mới hiểu, nhăn mặt lại, không bằng lòng than thở : “Vậy cũng không cần xem luôn bây giờ chứ.”
Đôi mắt anh thu hẹp lại tràn đầy nét cười, đôi môi bạc khẽ nhếch lên, vầng trán dãn ra sâu xa khó hiểu.
Tôi vốn định kéo Hướng Huy đến một cửa hàng chụp ảnh gần đó. Lần trước ở Bắc Kinh toàn bộảnh chụp đều bị anh cướp mất, nhất định không chịu đưa tôi, lần này nói gì anh cũng phải đưa tôi đi chụp bù.
Không biết sao có một đám đông người vây lại vô cùng nhiều, tôi vốn không muốn tham gia nhưng thấy bọn họ vui vẻ bàn tán thảo luận phấn chấn, tôi cũng bị khơi dậy hứng thú.
Tách ra khỏi đám người mới phát hiện người xem rất náo nhiệt, toàn người trẻ tuổi thử.
Trang thiết bị dễ sử dụng được quảng cáo, đơn giản nói đây là phương tiện giải trí tối tân, có thể dựa trên khuôn mặt của bố mẹ mà kết hợp vào thành chân dung của con cái.
“Là thật hay giả vậy ?”. Tôi băn khoăn tự hỏi.
Hướng Huy nói tiếp : “Thử sẽ biết.”
“Thử thế nào ?” Tôi không hiểu.
Hướng Huy nhét vào năm đồng tiền xu, ấn vài cái nút, rồi kéo tôi ngồi đối diện màn hình, nghe thấy tiếng « xèo xèo » của máy móc hoạt động, sau đó « Binh » một tiếng, thấy bên trái một tấm ảnh ước chừng kích thước 7.7 cm được đẩy ra.
Tôi cầm lên nhìn, cười đến lệch cả miệng, trong tấm ảnh ở giữa hai chúng tôi có hình một đứa trẻ cười rạng rỡ, cái miệng hồng xinh xinh hé mở, đôi mắt đen như sắc núi, so với Hướng Huy giống hệt như cùng khuôn đúc ra.
Tôi hết liếc nhìn Hướng Huy, lại nhìn hình, mặt có chút phát sốt.
Hướng Huy mắt không chút biểu cảm rút tấm ảnh chụp, nhìn thoáng ca rồi nhét vào túi áo.
Thật
không dễ thoát khỏi vòng vây, móc được vào túi áo anh, “Trả lại cho em, sao cái gì cũng bị anh lấy đi thế”.
Nét cười dịu dàng hiện trên khóe môi anh, một bên xua tay trốn tránh, vừa cười nói : “Giữở đây để bảo quản, đợi chúng ta về sau có con sẽ lấy ra so sánh tính chuẩn xác thế nào.”
Mặt tôi càng nóng , thì ra đây chính là cái mà anh gọi ‘thử sẽ biết’, tôi oa oa gào khóc, “Anh dám bắt nạt em”. Bổ nhào tới đấm một quyền đá một cước, Hướng Huy cười thâm hiểm, nhẹ nhàng né ra, bắt được tay tôi trên không chưa kịp xuất chưởng.
“Đi dạo đã mệt chưa ?” Hướng Huy khẽ mỉm cười.
Tôi ngẩng đầu, vênh mặt nhìn anh chằm chằm, “Không mệt đấy”. Tôi mà nói là mệt, anh nhất định sẽ lừa tôi đi ăn đông ăn tây, rồi sau đó, anh có thể rõ ràng nói muốn tôi về nhà nghỉ ngơi.
Anh cười dịu dàng vuốt tóc tôi, dường như có thể nhìn thấu những suy nghĩ trong nội tâm tôi, « Còn định đi đâu nữa ? »
Tôi cúi đầu, tử tế suy nghĩ, sau đó khuôn mặt đỏ bừng nhả ra một câu: “Em đói.”
Anh cười lớn ra tiếng, cốc vào trán tôi một cái, “Muốn ăn gì nào?”
Tôi cong mắt cười, “Muốn đến nhà ăn đồ ăn anh làm.” Thấy mặt anh lộrõ vẻ khó xử, tôi kiêu ngạo cười, ban đầu vốn định làm khó anh một chút, ai biết anh sau giây lát chần chừ, thoải mái đáp: “Được rồi, nấn ná trước sau không bằng hôm nay đến luôn.”
Tôi sửng sốt.
Anh sờ cằm, không nhịn được cười, “Đến nhà anh, anh làm đồ ăn cho em.”
Tôi càng sợ hãi, chẳng lẽ đã đến lúc ra mắt phụ mẫu rồi sao.
Tôi gian nan mở miệng, ” Em… còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.”
“Muốn chuẩn bị gì nữa?” Tôi biết rõ anh cố ý đùa tôi, cho nên tôi không chút do dự giơ chân đạp một cước, hài lòng nghe tiếng anh kêu rên.
Yêu cầu do tôi đưa ra, đến phút cuối cùng, tôi rút lui.
Hướng Huy không cho tôi cơ hội đổi ý, anh kéo tôi đi vài bước, quay đầu lại, nở nụ cười sáng lạn quyến rũ đến mê người. “Chỉ cần ngồi chuyển xe, một lộ trình chri 30 phút là em có thế thưởng thức mỹ thực chính tông theo bí quyết gia truyền .” Nụ cười ấm áp của anh chảy vào tim tôi, giọng nói trầm thấp mê hoặc tôi, chờ đến thời điểm tôi ý thức được thì đã ngồi trên xe rồi.
Tôi giật mình, Hướng Huy đan mười ngón tay vào tay tôi, đôi mắt thâm thúy hút tận sâu thẳm trái tim tôi, tôi không thể không từ bỏ ý nghĩ trốn chạy.
Xe đến trạm, Hướng Huy bước đến năm bước, tôi vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Anh quay ngược trở lại, không đợi anh mở miệng, tôi nuốt ngụm nước bọt, nói nhỏ: “Vẫn là lần sau ra mắt ba mẹ thì tốt hơn…” Hai chân tôi không kìm được run lên, Hướng Huy cười “xì” một tiếng, “Hóa ra từ lúc lên xe đến giờ em vẫn sợ chuyện này ak.”
Mặt tôi ửng hổng.
Anh đánh giá tôi, nhíu mày lại, cười nhạt.
Tôi bị anh làm cho tâm trí hoảng loạn, bắt lấy cánh tay anh lay mạnh, “Em đi chính là vì không muốn anh lại dùng mỹ nam kế với em”
Anh nâng tay, ấn nhẹ ngón tay vào trán tôi, trong mắt tràn đầy ý cười vì mưu kế thực hiện được.
“Chúng ta đi mua ít hoa quả, hay là vài thực phẩm dinh dưỡng, đúng rồi, ba mẹ anh bình thường uống loại thuốc bổ nào?”. Tôi cứ thế nói, Hướng Huy ôm hai vai tôi, hai tay bận vậy nhưng vẫn rảnh rỗi nhìn tôi.
“Làm sao?”. Tôi trừng lớn mắt.
Anh cười nhẹ, “Em rất có tiềm năng làm hiền thê, lương mẫu”.
Tôi không thèm để ý anh, anh lại giữ chặt tôi, “Không cần tiêu pha vậy”.
“Nhưng như vậy không tốt lắm đâu”. Tôi do dự nói.
Anh véo chóp mũi tôi, “Anh nói không cần là không cần”. Tôi không nghi ngờ gì anh đúng là đồ bá đạo.
“Vậy được rồi”, tôi nhún vai, anh đã nói như vậy, tôi còn có thể làm thế nào được.
Đi vào trong khu chung cư cao tầng, đến tháng máy, Hướng Huy ấn vào nút tầng mười hai, tôi hít sâu một hơi, hình như vừa nãy cũng không lo lắng đến vậy.
Chìa đầu một đao, lui đầu cũng là một đao, vì sao bỗng nhiên tôi lại có cảm giác như lên pháp trường hành hình thế này.
Đúng là tôi nghĩ ngợi hết sức lung tung, một tiếng “Đinh đông”, cửa thang máy mở ra.
Hướng Huy dắt tay tôi, tôi giãy dụa vài cái không thành công.
Anh lấy chìa khóa mở khóa, trong bụng tôi nghĩ sẵn trong đầu, cân nhắc dùng lời nói thế nào làm mở đầu để không có vẻ đột ngột.
“Diệp tiểu thư, mời”. Anh làm một cử chỉ đưa tay khiến tôi bật cười.
Vừa mới vào cửa, một vật lông mượt mà chạy tới đón chào tôi, tôi không hề nghĩ ngợi giơ tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ, bị dọa hét toáng “Oa Oa”.
“Sao, sao vậy?”. Từ bên trong một người phụ nữ đi ra, làn da ngăm đen thô ráp, dung nhan già nua, nhìn thoáng qua thì không có chỗ nào giống Hướng Huy.
Bà ôm con chó nhỏ bị tôi ném xuống đất, con chó đáng thương liếm đầu lưỡi đòi hỏi, bà hiểu ý vuốt ve bộ lông rậm mềm mại, cười nói: “Đừng sợ, Cát Toa Toa sẽ không cắn người”.
Tôi bối rối, lần này toi rồi, tính thế nào cũng không nghĩ đến lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng tương lai lại trong hoàn cảnh như vậy.
Cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, đến hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, tôi ấp úng nói không ra lời,
Tôi cảm thấy chán nản sao Hướng Huy không đến giúp tôi giải vậy, anh nhìn sang người phụ nữ trung niên, lễ phép chào hỏi, “Dì ah, cô ấy là bạn gái con”.
Ơ, không phải mẹ anh, tôi vô thức thở phào.
Dì nheo mắt cười cười, “Đã thu xếp sạch sẽ, dì cũng nên đi thôi”. Nói xong, bà bế con chó gửi vào vòng tay tôi, tôi lui về sau một bước dài, kiên quyết không chìa tay ra.
Hướng Huy cố nén cười ôm con chó nhỏ, đưa dì ra cửa, anh quay lại trêu tôi, “Em không phải luôn cho rằng mình không sợ trời không sợ đất sao?”.
Trong phòng khách có đặt một cái gương lớn phản chiếu sắc mặt tái nhợt của tôi lúc này, tôi từ nhỏ chỉ sợ chó, không rõ vì sao, tóm lại đã nhiều năm cũng vẫn không thay đổi.
Tôi bĩu môi, ánh mắt Hướng Huy khó hiểu nhìn kĩ tôi, đặt con chó xuống đất dỗ, “Ngoan, Toa Toa, tự đi chơi đi”. Cái mũi hồng nhạt hít ngửi hai cái, đôi mắt to thận trọng cảnh giác quét qua tôi, lắc thân thể vàng nhạt bao phủ lông rậm, đuôi ngắn dựng thẳng hấp tấp chạy đi.
“Tới đây ngồi”. Hướng Huy vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Tôi liếc xéo anh, hung hãn nói, “Rửa tay trước đã”.
Thừa dịp anh đang ở toilet rửa tay, tôi quan sát sơ qua căn nhà độc đáo hai phòng.
Phòng khách bố trí đặt bộ sô fa một bên, rất hiện đại, đối diện đặt kệ tủ TV, góc tường kê cái tủ lạnh, không có gì khác cồng kềnh, khiến cho phòng khách to lớn càng có vẻ trống trải, kết hợp mọi chỗ lại, tôi đi đến kết luận chỉ hai chữ: đơn giản.
Hướng Huy ném gói bánh Oreo tới, “Đói thì ăn tạm cái này trước”.
“Vâng”, tôi mở gói bánh, cắn nửa bánh quy đầy miệng, “Anh có muốn ăn hay không?”. Ngẩng đầu kinh sợ khi thấy anh xuất hiện với một chiếc tạp dề khoác trên người, suýt nữa cười phát choáng.
Nhưng nhìn bộ dạng thông thạo của anh thế này, lại rất có phong cách đàn ông gia đình.
Tôi bất giác cười.
Anh tinh tế cảm thấy được cái gì, lông mày khẽ nhếch, “Tới đây giúp anh làm vài thứ”.
Tôi ngoan ngoãn đi qua, nghe theo lấy thịt đông từ tử lạnh, anh cười tít mắt vỗ đầu tôi, “Trong tủ lạnh có đồ uống và hoa quả, trong kệ tủ TV có đĩa phim và tạp chí, em sẽ không nhàm chán đâu, anh sẽ chuẩn bị rất nhanh”.
“Anh định nấu ăn thật à?”. Tôi vẫn thủy chung ôm thái độ hoài nghi.
Anh làm bộ giơ con dao thái trong tay dọa, tôi chạy vội ra ngoài.
Tạp chí toàn kiểu tài chính và kinh tế, tin tức bất động sản, không hứng thú.
Đĩa phim tất cả đều là phim chiến tranh, tôi trước giờ không xem.
Tôi chán nản, ngồi lên ghế sô fa, tùy tiện mở một kênh, đang chiếu một bộ phim già cỗi “Tân Bạch nương tử truyền kì”, thấy Hứa Tiên và Bạch Xà tranh luận đối thoại tình cảm, tôi ngáp vài cái.
Cảm giác dưới chân ngưa ngứa, tôi ngửa đầu ra xem, con chó nhỏ Toa Toa không biết từ đâu chạy ra, đang liếm láp ngón chân tôi, tựa như có mùi ngon.
Đầu óc tôi thoáng chốc trống rỗng.
Một phút tôi mới phản ứng kịp, “Hướng Huy, anh mau đến đưa nó đi, a a a a”. Tôi khóc nước nở hô to gọi nhỏ, Hướng Huy từ phòng bếp lao tới, trong tay còn cầm thìa, thấy tình cảnh lúc này, cất tiếng cười to.
“Anh còn đứng đó làm gì? Còn không ôm nó đi”. Tôi như sắp bật khóc lần nữa, thân thể phát run rẩy.
“Đây là phương thức nó thể hiện tình cảm yêu mến đấy”.
“Em thà không muốn”.
Hướng Huy kéo con chó nhỏ, nó bốn chân loạn nhảy, hai mắt đen nháy như chịu bất công nhìn chằm chằm tôi.
Tôi mím môi, cũng trừng mắt nhìn nó, đồ chó thúi, ngay cả ngón chân tôi cũng xem như cục xương thịt.
Hướng Huy thấy biểu tình của chúng tôi cười không ngừng, tôi mạnh mẽ yêu cầu, phải nhốt con chó nhỏ ngoài ban công.
Cho đến khi Hướng Huy khép lại cửa sân phơi, tôi mới thở phào một hơi.
Hướng Huy không ngừng lắc đầu, “Thực sự chưa thấy em sợ cái gì như thế này”.
Tôi không phản bác được, vẫn tiếp tục xem phim truyền hình.
Khoảng nửa giờ sau, Hướng Huy đi ra phòng bếp, cởi tạp dề xuống, gương mặt anh hiện nụ cười vui vẻ, “Dọn cơm”.
Tiêu chuẩn ba món ăn một món canh, hâm lại thịt, ớt gà cay, cải bắp xào cay, canh chua cay.
Rất tốt, chắc chắn là anh cố ý.
“Anh biết rõ em không ăn cay”. Tôi bình tĩnh nói.
“Nhưng đây là chuyên môn của anh”. Anh già mồm nói lẽ phải.
Được rồi, coi như em nể mặt anh.
Tôi cầm đũa rồi lại buông xuống, “Không cần đợi bá phụ bá mẫu về sao ? “.
“Không cần”. Anh đáp đơn giản rõ ràng.
Lấy đũa gắp miếng thịt ăn thử, vị tương đối khá.
“Không nghĩ đến đấy”. Tôi nhẹ nói.
Anh không ngẩng đầu hỏi, ” Thế nào? “.
Tôi cười, ” Rất có tiêu chuẩn của đầu bếp lớn”.
Anh cũng cười, giọng lười nhác, “Từ mười tuổi anh đã bắt đầu tự mình nấu cơm “.
Tôi có chút kinh ngạc, bởi vì cho đến bây giờ tôi vẫn còn quần áo tới thì đưa tay, cơm tới thì há mồm. Mà nhìn qua anh, trông không có vẻ là người từng làm qua mọi thứ.
“Khi anh còn rất nhỏ bố anh đã rời bỏ mẹ con anh, mẹ hàng năm đều ở nước ngoài ». Anh hơi nghiêng mặt qua, nói một câu ngắn gọn, “Cho nên …. “.
“Oh”, tôi nghĩ tôi đã hiểu, “A”, tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Vậy tức là anh đều sống một mình ? “.
Anh gật đầu.
Tôi lại bị anh đùa giỡn. Anh biết rõ tôi
lo lắng cái gì, vậy mà, vậy mà một chữ cũng không lộ ra.
Được lắm Hướng Huy kia, tôi tức điên.
Anh thản nhiên dựa vào ghế tựa, đối với vẻ phẫn nộ của tôi hồn nhiên chưa tinh ngộ.
“Em muốn về”. Tôi hàm hồ ném đũa, đẩy đẩy anh.
” Không phải tức giận chứ ?”.
“Em đang rất tức giận”.
“Em như vậy có phải vội vã muốn gặp gia đình anh ?”. Nụ cười hiện lên mắt với vẻ bỡn cợt.
Tôi mở to mắt, con người này, đổi trắng thay đen, vô pháp vô thiên.
Hướng Huy mỉm cười, kéo nhẹ đầu tôi, tiếng thở nhẹ phả bên tai, “Diệp Tử… “.
“Dạ”. Tôi gục đầu xuống, anh nhẹ nhàng nghịch mái tóc dài của tôi, dùng ngón tay dịu dàng chải vuốt, “Tóc đã dài như vậy sao không cắt đi ? “.
Tôi ngẩng đầu, “Không phải tốt sao ?”. Lúc trước chính anh nói khiến tôi hạ quyết định để tóc dài, miền bàn mọi thống khổ.
Mắt anh sáng rõ, « Rất đẹp ».
Tôi cười không tiếng, có lời khẳng định của anh cái gì cũng thật đáng giá.
Hai tay tôi đè chặt đầu vai anh, thật sâu, thật sâu, nhìn vào mắt anh, “Hướng Huy, sao lúc trước anh lại thích em ?”. Anh chưa hề nói cho tôi lý do thích tôi, tuy rằng tình yêu tự nó đến không cần lý do, nhưng tôi vẫn muốn biết mình có điểm nào hấp dẫn anh.
“Bởi vì thoạt nhìn em rất ngốc, bộ dạng dễ bị lừa, anh sợ em bị người khác lừa đi, nghĩ nghĩ anh vẫn nên ăn một điểm tốt”. Trong giọng nói hàm chứa ý cười hài hước.
Con người này đúng là không đứng đắn, tôi cụp mi, ánh mắt trở nên u ám.
Anh giữ lấy khuôn mặt tôi, thanh âm tinh khiết trầm thấp truyền vào tai, “Anh yêu em, Diệp Tử “.
Anh nhìn tôi một lát rồi ôm tôi vào lồng ngực, tay anh lướt qua đầu vai tôi, giữ lại trên thắt lưng, làn môi nhẹ nhàng chà lên khóe môi tôi, tôi chỉ cảm thấy như cả khuôn mặt muốn thiêu cháy.
Hai tay tôi không thể kìm được đặt lên cổ anh, anh ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, lướt qua, làn môi giữ chặt từ từ hạ xuống, đôi môi mềm mại từ từ đi xuống phía dưới uốn lượn, đùa giỡn khiến tôi cảm thấy râm ran không nhịn được bật ra tiếng rên khẽ.
Đáy mắt anh cháy rực, hai gò má tôi ửng hồng, tôi chẫm rãi muốn một ngụm nước bọt.
Anh từ từ đến gần tôi, chóp mũi dường như giữ lấy tôi, tay lướt qua đầu vai tôi, chậm rãi cởi từng cúc áo, môi trượt dần xuống dưới, trằn trọc thâm nhập ….
Nếu như, trên thế giới này không có loại phát tiếng kêu như cái điện thoại di động này ….
Nếu như, không bị cắt ngang đúng thời điểm này ….
Nếu như ….
Đương nhiên là không có nếu như ….
“Tiểu Diệp Tử, mẹ và ba con về nhà bác ở Tô Châu, thức ăn ở trong tủ lạnh, khi nào con về thì hâm nóng mà ăn”. Tôi không kịp phản ứng gì, đối phương đã ngang nhiên cúp điện thoại.
Tôi ngơ ngác nhìn điện thoại di động, hôm nay chính là sinh nhật tôi, vậy mà họ vẫn bỏ mặc tôi.
Cái tin này còn chưa kịp tiêu hóa, tôi lại bị dọa khi nhìn quần áo không chỉnh tề của mình.
Im lặng một lát.
“Anh, anh, bắt nạt em”.
“Anh, anh , anh không có bắt nạt em”.
“Anh sao dám học cách nói của em?”.
“Anh nào có học cách nói của em”.
Nghe anh nói không rõ, tôi vỗ hai má nóng rực của mình, thấp giọng nói, “Em phải về”.
Anh giúp tôi đóng lại cúc áo, nhẹ nói, “Anh tiễn em”.
Tôi đi giày, khoác túi trên lưng, đưa tay vào túi quần sờ soạng, hỏng thật, tôi gục đầu, “Chìa khóa để trong trường”.
Mắt Hướng Huy rạng rỡ, con ngươi sáng trong, vẫn nhẹ nhàng hỏi tôi, “Vậy xử lý thế nào?”.
Tôi bất lực buông tay, “Chịu thôi”.
Anh xoa đầu rôi, “Vậy đêm nay em ở đây đi”.
“Không được”, tôi lắc đầu, bộ dạng kích động khiến anh bật cười, “Em ngủ trên giường, anh ngủ trên sô fa”.
“À, là như vậy”.
“Vậy em cho là thế nào?”. Anh hỏi lại.
Tôi hạ mi mắt, “Không”.
Hướng Huy buồn cười nhướn mày.
Tôi lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ ăn.
Tôi vội vàng rửa bát, anh dùng khăn lau khô bát đũa rồi xếp vào giá, lúc tôi lau bàn, anh bê thùng rác ở phía dưới đi đổ. Tôi ngẩng đầu nhìn anh đổ rác vào túi nhựa, lại đi vào phòng bếp pha một cốc nước hoa quả thơm ngon, trong lòng như có dòng nước ấm áp từ từ chảy qua, cảm giác thân thuộc như một gia đình.
Tôi nghiêng hẳn đầu, chạm vào ánh mắt anh, trong mắt anh có một làn sóng dịu dàng, gương mặt hiện lên một tầng nhạt nhạt, cực kì đáng ngờửng hồng, anh đưa tay ôm chầm lấy tôi, in dấu thật sâu lên môi tôi, một nụ hôn thật sâu, thật sâu …
Chúng tôi cứ như vậy, lẳng lặng ôm nhau, cho đến bình mình.
Chương 32
Chúng tôi có thể yêu hai người cùng một lúc, cũng có thể được hai người cùng một lúc yêu.
Đáng tiếc, chúng tôi chỉ được ở lại với một người đã đợi.
Thời gian mau chóng qua đi.
Lại đến thời điểm bắt đầu học kì mới, ước nguyện của Mai Mai trở thành hiện thực khi được lên vị trí chủ tịch hội sinh viên, Chu Xuân và Trình Anh tiếp tục cống hiến xuất sắc cho sự nghiệp đường sắt Trung Quốc, Liễu Như Yên và Chim To vẫn cãi nhau như trước rồi làm hòa không ngừng, mọi người dường như đều đi theo con đường đã định sẵn từ đầu, bao gồm cả tôi và Hướng Huy.
Cái gọi là tân quan nhậm chức gánh vác ba chuôi lửa quả đúng, việc Mai Mai lên nắm quyền là ngọn lửa đầu tiên báo hiệu tương lai đẩy chúng tôi rơi xuống vực sâu thẳm đau khổ.
Cô vô cùng hưng phấn bận rộn tổ chức cuộc thi biện luận lớn trong trường, nhưng vòng loại chán ngắt, gần như không ai đến đăng kí, cô hạ lệnh xuống các khoa nhất định phải cử ra bốn đại biểu tham gia, mà khoa ngoại ngữ số người cử đi nghiễm nhiên rơi cả xuống phòng chúng tôi.
“Chu Xuân, Liễu Như Yên, Diệp Tử, Trình Anh.” Mai Mai xoa xoa các ngón tay, gương mặt rõ vẻ nịnh hót cười, “Bốn người các cậu ủng hộ tớ công tác nhá.”
Tôi và Chu Xuân giả bộ không nghe thấy, cứ thế tự cảm thấy hứng thú với đề tài trò chuyện của chúng tôi. Liễu Như Yên chạy ra phơi quần áo, Trình Anh dứt khoát mang máy nghe nhạc bên mình, đút tai nghe không nghe bất kì âm thanh nào bên ngoài.
“Này, các cậu … Thật quá đáng.” Mai Mai nổi giận, đỏ bừng cả khuôn mặt.
Chu Xuân lờ đờ uể oải chặn họng cô, “Còn có Trần Đông và Tử Du, sao lại cứ phải tìm đến bốn người bọn tớ ? Chính cậu cũng là một phần tử của khoa ngoại ngữ, cũng có thể cống hiến một phần lực lượng đó thôi.”
” Chết tiệt”. Mai Mai xả thẳng khí từ trong cổ họng, “Tớ chẳng qua muốn giữ gìn sự công bằng cho cuộc thi, chứ không chính tớ cũng muốn tham gia.” Cô nhìn thấy một bên Trần Đông nở nụ cười trẻ trung rực rỡ, một bên Bùi Tử Du lịch sự nhã nhặn, nói : “Hai người bọn họ không bị người ta bắt nạt là còn may, còn có thể trông mong họ làm vẻ vang danh tiếng khoa ngoại ngữ sao ?”
Như Yên chạy vào cười quái quỷ : “Lão đại, theo tớ được biết, kết quả rút thăm là khoa máy tính đối chọi khoa ngoại ngữ, nếu cậu muốn tớ và Diệp Tử lâm vào chiến tranh lạnh, chúng tớ rất vui mừng được cống hiến sức lực.”
Tôi nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Mai Mai không tình nguyện nói : “Vậy vì sao không phải nhóm soái ca khoa máy tính đó bị mê hoặc dưới váy màu thạch lựu của hai người ?”
Như Yên nháy mắt mấy cái, “Cậu không phải bắt tớ và Diệp Tử mặc váy đấy chứ ?”.
Mai Mai suýt bị sặc nước miếng của chính mình, Chu Xuân cũng nhịn không được, ôm bụng cười to, cũng chỉ có lúc này là hai người ăn ý đến thần kì.
Mai Mai đập bàn, chỉ chúng tôi : ” Chu Xuân, Trình Anh, Tử Du, Trần Đông, bốn người các cậu, cứ quyết định vậy đi.”
Tôi và Như Yên quay ra ôm ấp, Chu Xuân không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải khuất phục trước “uy quyền” của Mai Mai.
Kết quả cuộc thi đoán là biết, có Hướng Huy, Trần Vũ Hoa, Chim To và Lăng Phong đều là thành phần quan trọng cấp cao đã được chọn lọc từ những học viên kĩ thuật nhất, dường như rất dễ dàng chóng vánh đánh bại khoa ngoại ngữ, tiếp theo đến khoa kiến trúc, rồi xuống đến các tài tử khoa sử học, chiến thắng huy hoàng trên lưng ngựa, và cuối cùng gặp khoa xã hội nhân văn ở trận chung kết.
Trận chung kết đề biện luận về cảnh giới nhân tài, nhóm của Hướng Huy phải đảm đương biện luận theo kiểu người trái ngược, tức nghịch cảnh tạo ra nhân tài.
Trải qua ba vòng giương đao múa kiếm, theo báo cáo công trình học viện là lấy câu nói Mạnh Tử từ hai nghìn năm trước và thời đại hai nghìn năm trước: tướng trời sắp giao trách nhiệm cho người nào, thì trước tâm trí người ấy phải khổ, sau gân cốt người ấy phải mệt, cơ thể người ấy phải đói, thân thể người ấy suy nhược, công việc người ấy phải loạn , tăng lên rất nhiều lần như vậy — [1] một số luận chứng thông qua Edison, Tào Tuyết Cần, Ostrovsky , lấy ví dụ thành công luận chứng con đường gập ghềnh nhiều lần, lợi thế giành chiến thắng một phiếu bầu.
Vốn tưởng việc dừng lại ở đây, ai ngờ Mai Mai rất hưng phấn lại nghĩ ra nhiều trò mới đa dạng hơn, cô chủ động mời quán quân trường đại học khác thi biện luận với trường ta để mở mang học hỏi, đại học ZJ trăm năm có danh hiệu ưu tú tự nhiên được mời trong hàng ngũ.
Thời điểm tin tức truyền tới, tôi hơn ngẫn người ra.
Đầu tiên nghĩ đến Lâm Sâm có thể hoặc không có thể ở đó, phản ứng thứ hai là cười lắc đầu, trên đời này sao có chuyện trùng hợp như vậy.
Có lẽ trên đời này vẫn có những chuyện trùng hợp như vậy xảy ra.
Sau rồi mới biết rõ không phải trùng hợp.
Lâm Sâm học ở trường đại học chuyên nghiệp ZJ chuyên môn là lâm sàng y học, anh tranh thủ cơ hội đến này, trước là ở khoa y học trổ hết tài năng trở thành người nổi bật nhất, sau là cùng với ba cao thủ khoa luật tạo thành một đội, chuẩn bị chuyến đi.
Lúc ở công viên trường J khi anh đi ngang qua, tôi nhất thời kinh ngạc há to miệng.
Dụi dụi mắt, tôi mới cẩn thận dè dặt gọi, “Lâm Sâm”.
Anh nhàn nhạt trả lời, “Ah ?”. Sau đó vẫn nhìn tôi, ánh mắt càng lúc càng sâu.
Tôi bị anh làm cho tay chân luống cuống, im lặng không nói câu gì.
Mai Mai đi bên cạnh Lâm Sâm lặng lẽ kéo ống tai áo tôi, “Diệp Tử, hai người quen nhau à ?”.
Tôi gật đầu, “Chúng tớ … là bạn trung học”.
“Chúng tôi đã quen biết nhiều năm”. Một giọng nói khác đồng thời vang lên, rõ ràng hai câu nói đại ý gần giống nhau, nhưng sao vẫn có cảm g
iác khác nhau rất nhiều.
Mai Mai cười cười, ý vị thâm sâu.
Lâm Sâm vui vẻ vỗ vai tôi, “Anh đến trận đấu trước, tí nữa sẽ đến tìm em”.
“Dạ, vâng”. Nói xong, tôi nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
“Hóa ra anh ấy chính là Lâm Sâm trong truyền thiết, tớ mà gặp anh ấy trước, chắc sẽ cùng Viên Lang nhà tớ tạo thành cuộc chiến dài”. Gặp Chu Xuân ở sau suy nghĩ rồi thì thào nói nhỏ, lại rung đùi đắc ý tự mình có tâm trạng say mê, khiến tôi không khỏi bật cười.
“Diệp Tử, lúc trước nghe chuyện cậu kể, sao cậu không cho anh ấy cơ hội”. Đi vài bước, Chu Xuân bỗng nhiên quay người hỏi tôi.
Tôi khẽ mìm cười, tình yêu vốn không có lý do nào cả, tôi tin vào duyên phận, mà duyên phận đến, rất kì diệu. Nó đến không sớm cũng không đến muộn, đụng phải đó chính là cuộc đời.
Gặp đúng người đúng thời điểm, tất cả sẽ bắt đầu rõ ràng.
Chu Xuân và Viên Lang, Như Yên và Chim to, làm sao không phải do duyên phận kéo vào ?
Đi nhanh gần đến hội trường, Chu Xuân nói một câu khiến tôi bước chân chậm một nhịp, “Diệp Tử, Lâm Sâm không phải đến tham gia cuộc thi biện luận chứ ?”.
Tôi im lặng.
Từng mảnh vụn nhỏ dần dần chắp vá thành một hình ảnh hoàn chỉnh.
“Chu Xuân, tớ … hay là không đến xem trận đấu”. Rất lâu, tôi mới do dự mở miệng.
Chu Xuân nghĩ, “Cũng tốt. Sau khi kết thúc tớ sẽ báo kết quả cho cậu”.
Tinh thần tôi không tốt trở về kí túc xá, như cảm thấy có chuyện sắp xảy ra.
Lo sợ bất an vượt qua cả buổi chiều, cuối cùng tôi cũng đợi được điện thoại của Chu Xuân.
“Diệp Tử, cậu đến ngay đi. Lâm Sâm hẹn gặp Hướng Huy”.
Tôi lúc ấy giật mình. “Anh ấy muốn làm gì?”. Tôi nghe đến giọng nói phát run của mình.
“Tớ cũng không rõ, tóm lại không phải chuyện tốt, cậu đến ngay đi, tớ thấy họ đến sân thể dục nhỏ gần đó”.
Trong đầu tôi nhiều mảnh hỗn loạn, cố trấn an mình nói, “Chu Xuân, cậu chờ tới, tớ sẽ đến ngay”.
Vội vội vàng vàng lao xuống tầng, bất chấp trên chân còn đi dép lê.
Tôi sắp xếp vài tình huống có thể xảy ra:
Lâm Sâm gặp Hướng Huy, anh đến nơi này muốn gây phiền phức cho Hướng Huy, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ anh không còn để trong lòng, tình huống này tôi bác bỏ rất nhanh.
Cuộc thi biện luận thất bại, Lâm Sâm lòng không phục, muốn lấy nắm đấm phân cao thấp, nhưng chuyện này liên quan đến cả danh dự của toàn đại biểu đại học, với hiểu biết của tôi về Lâm Sâm, anh nhất định không phải là người gây chuyện thị phi. Tình huống này cũng bị tôi bác bỏ.
Nhưng chưa chắc anh hùng tiếc anh hùng [2], có thể hai người hóa thù thành bạn, hy vọng này cứ thấy xa vời nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng này.
Tôi còn đang miên man suy nghĩ, người đã đến trước cửa hội trường.
“Diệp Tử”, Chu Xuân nhanh tóm lấy tôi, hốt ha hốt hoảng chỉ vào hướng sân thể dục, “Ở đó”.
Ngày không nóng nhưng tay tôi đã lấm tấm mồ hôi, tim đập liên hồi.
Chu Xuân nhẹ giọng an ủi tôi, “Cậu đừng lo lắng, có lẽ đơn giản không có chuyện gì xảy ra”.
Tôi khóe miệng hơi nhếch lên, tựa như cười khổ, hợp thời phát huy tinh thần AQ[3], dù cho chỉ là lừa mình dối người.
Theo dọc tuyến đường đi Chu Xuân chỉ, trên đường đi cũng không thấy hai người họ, chúng tôi tìm khắp một vòng quang sân, cũng không phát hiện bất kì dấu vết trận ẩu đả. Tôi thoáng an tâm, cái này chí ít cũng cho thấy họ nói chuyện vẫn trong trạng thái hòa bình.
Ra vào sân thể dục chỉ có một con đường này, nếu không chỉ từ cửa trường mới đi được, tôi nghi ngờ hỏi, “Chu Xuân, cậu có phải nhìn nhầm đường không?”.
Cô ra sức lắc đầu, “Không thể, tớ nhìn rõ ràng”. Cô dừng lại một lúc, xuất thần nhìn tường rồi nói, “Chẳng lẽ bọn họ đi từ cửa phụ?”.
Tôi kinh ngạc hỏi, “Bọn họ ra khỏi trường học sao?”.
Vừa dứt lời, đã gặp Hướng Huy và Lâm Sâm một trước một sau đi tới, mặt và trán hai người có vài vết bầm tím khác nhau, tim tôi lập tức thắt chặt.
Tôi chạy ngay lên trước, đối diện với Lâm Sâm, lời nói quan tâm tuy không nói ra miệng, nhưng nét lo âm vẫn hiện rõ ràng trên mặt.
“Diệp Tử”, vẫn là Lâm Sâm phá tan không khí yên lặng, anh đưa tay định xoa đầu tôi, tôi vô thức tránh ra, anh cũng không tức, chậm rãi nói, “Anh về trường, có thời gian sẽ đến thăm em”.
Tôi tức giận vì anh đả thương Hướng Huy, ngay cả lời nói tạm biệt của anh cũng không ngẩng lên, chỉ gật đầu xem như đáp lại.
Chân trước anh vừa mới đi, tôi đã vội vàng hỏi Hướng Huy, “Chuyện là thế nào, anh có đau không?”.
Hướng Huy nhìn tôi, cười không quan tâm. “Dính một đòn, không sao”.
Tôi ngốc chắc, chẳng lẽ hai người vật lộn cùng lúc vung ra, “Thật không sao chứ?”. Tôi nhìn anh liếc xéo một cái.
“Không sao”, đôi mặt hẹp dài đen của anh tỏa sáng, khuôn mặt tuy có một ít vết thương nhưng vẫn không mất đi vẻ đẹp trai tuấn tú của anh.
“Hai người nói chuyện gì vậy?”. Có lẽ đâu mới là đề tài tôi quan tâm nhất.
Khuôn mặt anh nhẹ nhàng, “Chúng ta? Hay ai?”. Tôi oán hận cắn răng, vẫn còn giả ngu với tôi.
Chu Xuân bật cười, thấy tôi trừng mắt nhìn, cô mới giả bộ vụng về, biết điều nói, “Tớ về trước”.
Tôi không nói gì, kiễng chân vuốt lên miệng vết thương Hướng Huy, “Đau không?”. Tim tôi quặn đau hỏi, trong lòng thầm mắng Lâm Sâm một trăm lần.
Hướng Huy nắm tay tôi, hơi nhướn mi, giọng điệu nghiêm túc, “Anh ta bị thương so với anh không hề nhẹ”.
“Hai người thực sự đánh nhau?”. Tôi tức giận dậm chân.
Anh mím môi không nói, bỗng mỉm cười, “Buổi tối có lễ kỉ niệm, em cùng anh tham gia”.
Cho đến khi tiệc tối kết thúc, Hướng Huy vẫn không nói với tôi nội dung cuộc nói chuyện của họ. Bị tôi bức nóng nảy, anh nói sơ sài vài câu, “Đâu là chuyện bí mật của đàn ông, em không cần biết rõ”.
Sau thông qua Chu Xuân miêu tả sinh động, tôi mới biết những ly kì cuộc thi biện luận, là vở kịch trường kì long tranh giành hay hổ đấu anh dũng, hai bên ưu thế phát huy tinh tế, đến giám khảo cũng khó xử, cuối cùng thông qua một chủ đề thêm vào, bản báo cáo công trình của học viện J chiếm giữ thiên thời địa lợi nhân hòa khó khăn lắm đã giành chiến thắng. Mà còn bí mật giữa họ, tôi vẫn không thể nào biết được.
Đêm lúc ba giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Lâm Sâm, chỉ có một câu nói rất đơn giản: Diệp Tử, anh chúc em hạnh phúc.
Tôi trả lời hai chữ ngắn gọn: Cảm ơn. Sau đó mỉm cười chậm rãi khép điện thoại di động.
End
————-
[1] Mạnh Tử : tên là Mạnh Kha tự là Tử Dư, là nhà tư tưởng vĩ đại trong thời chiến quốc ở Trung Quốc (thế kỷ thứ 5 đến thế kỷ thứ 3 trước công nguyên), là một trong những nhân vật tiêu biểu của tư tưởng nho giáo-học thuyết chủ yếu ở Trung Quốc.
Câu nói đó của Mạnh Tử mình không tìm rõ được ở quyển sách nào nhưng hiểu đại ý như : con người muốn làm việc lớn trước sẽ phải chịu qua mệt, đói, đau, loạn, khổ, … gặp phải những khó khăn như vậy, những nghịch cảnh như vậy mới có thể bộc lộ rõ này năng.
Horace đã có câu :”Nghịch cảnh hé lộ tài năng, sung túc che đậy người tài”.
Đây là luận điểm mà nhóm anh Hướng Huy đưa ra để biện luận.
Các luận chứng Edison, Tào Tuyết Cần, Ostrovsky (tác giả tiểu thuyết “Thép đã tôi thế đấy”) cũng đều có hoàn cảnh như vậy.
[2] Anh hùng tiếc anh hùng : (theo mình hiểu) hai người giỏi giang ngang sức ngang tài ẩu đả, chiếu đấu.
[3] Tinh thần AQ: AQ là nhân vật trong tác phẩm “AQ chính truyện” của nhà văn Lỗ Tấn Trung Quốc. Nhân vật AQ luôn tự tìm kiếm sự chiến thắng về tinh thần, luôn cho rằng mình hơn tất cả mọi người về mọi mặt, không bao giờ AQ chấp nhận thua dù trên thực tế là hắn thua. Tinh thần AQ là tinh thần tự tin một cách quá đáng vào bản thân, tự tin mù quáng, nhu nhược.
Chúc các bạn online vui vẻ !