Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Đánh cắp tình yêu - trang 3

Chương 7:

Qua vài lượt mời mọc, mấy trưởng phòng uống say bắt đầu rượu vào lời ra, cùng Phương boss bàn bạc từ thời cuộc chính sự, kinh tế cho tới chuyện chánh nhân bát kinh [1]; rồi tiếp thêm nhiều chén nữa thì đề tài lại chuyển thành: trưởng phòng nào mua nhà, trưởng phòng nào mua xe, trưởng phòng nào quen bạn gái, thậm chí cuối cùng còn nói tới chuyện cười chăn gối. Đàn ông trong lúc ăn nhậu hay nói giỡn như vậy thật ra cũng không mất phong nhã lắm, nhưng vấn đề là trong phòng còn có một cô gái trong sáng như Giản Tình ngồi nghe thì thật là mắc cỡ.

Vừa rồi sau khi Phương boss cười sáng lạn, Giản Tình đã có cảm giác đứng ngồi không yên, muốn tìm cớ thoát thân. Đến lúc thấy chủ đề của nhóm trưởng phòng càng ngày càng không đứng đắn thì cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Phương boss cô còn không sợ, không lẽ lại sợ đắc tội với mấy trưởng phòng quèn hay sao? Thế là cô buông đũa, lau miệng cười khanh khách đứng lên: “Phương tổng, tôi còn tài liệu buổi chiều phải sửa sang lại cho xong, không thể tiếp đãi nữa rồi.”

Phương Khiêm kỳ thật cũng không thèm ăn nhiều lắm, hơn nữa cũng đã chán ngấy mấy người ở đây, nãy giờ anh căn bản không hề động đũa. Nghe được Giản Tình muốn rời đi trước thì cũng bỏ cái chén trên tay xuống, ung dung nhìn cô, khóe miệng không lộ rõ ý cười.

Thái quản lí còn đang mải bận rộn gắp cơm chia thức ăn cho Giản Tình, nhìn thấy cô muốn rời đi thì cũng đứng lên, nhiệt tình nói: “Giản trưởng ban, tôi đưa cô về.”

Nhóm trưởng phòng không nghĩ Giản Tình lại dám rời đi trước, ngây ngốc nhìn về bên này, yên lặng xem diễn biến tình hình.

Giản Tình vội vàng xua tay: “Không cần, Thái quản lí, anh hình như chưa ăn gì, nên ở lại ăn thêm đi.”

Thực ra chỉ là một câu khách khí, nhưng trong tai Thái Minh Cường lại thành một câu quan tâm đầy tình cảm, chỉ thấy Thái quản lí hai mắt tỏa sáng: “Không có, tôi thật sự ăn no rồi, nơi này lại xa công ty, tôi nên đưa cô về.”

“Việc này……” Giản Tình khó xử, một bàn tay đưa ra sau lưng, âm thầm ngoắc ngón tay với Phương boss bên kia, ý bảo anh nhanh giải vây thay cô.

Động tác này làm cho Phương Khiêm cảm thấy thực hưởng thụ, cười khẽ một tiếng, bộ dáng cô gái nhỏ lúng túng như vậy, thật là thú vị: “Thái quản lí, Lưu trưởng phòng bọn họ uống nhiều rồi, xem ra làm phiền anh ở lại chăm sóc, về phần Giản trưởng ban, thì để tôi tiện đường đưa về.”

Boss lớn đã mở miệng, khí thế thong thả đáng tin, trong nháy mắt giết chết mọi người, đặc biệt là Thái quản lí đang tràn đầy nhiệt tình lập tức ủ rũ, không dám không nghe theo sự sắp xếp.

Trở lại trong xe, Giản Tình đã ủy khuất mấy lần: “Khiêm, anh cố ý chọc em.” Nghĩ lại vừa rồi anh vẫn dùng ánh mắt cười như không cười nhìn Thái quản lí cùng động tác của cô, trong lòng Giản Tình tăng thêm vài phần ai oán, nam nhân này đôi khi cũng thực ác liệt .

Phương Khiêm cũng không lập tức khởi động xe, mà vươn người về phía cô, cánh tay chụp tới, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu hung tợn in lên môi cô một nụ hôn nồng nhiệt triền miên. Trong miệng anh còn lưu lại mùi rượu thơm ngọt, cùng đầu lưỡi dây dưa, khiến cho cô cũng cảm thấy say rượu, cả người choáng váng vui sướng.

Chờ anh khởi động xe, mở một nửa kính ra, không khí lạnh từ cửa sổ tiến vào, làm cho Giản Tình đang mơ màng hồi tỉnh, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hình như không phải đường về công ty .

“Đi đâu vậy?” Giản Tình nghi hoặc hỏi nam nhân bên cạnh.

“Em vừa rồi có người hầu hạ, ăn no rồi, nhưng anh vẫn còn đói bụng.” Phương boss mân miệng, tuy miệng anh nói những lời này nghe như đùa nhưng lại tràn đầy ý ghen tuông làm Giản Tình suýt chút nữa bị sặc.

Giản Tình chăm chú nhìn chiếc xe vẫn chạy về phía trước, thật lâu sau cũng chưa đáp lại lời của anh. Phương Khiêm cũng ý thức được trong lời nói của mình quá mức ghen tuông, trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên ngượng ngùng, cũng không chú ý cô nữa. Nào ngờ vừa qua khỏi một ngã ba, Giản Tình lại bật cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thúy vang lên, đến lúc không nhịn được nữa, tiếng cười vang ra khắp xe.

Phương Khiêm bị cô cười đến ngượng ngùng, bên tai hơi hơi nóng: “Cô gái này, em cười đủ chưa ?”

“Ha ha……, Khiêm, nhìn anh ghen thật là đáng yêu nha! “Giản Tình đưa tay lau đi khóe mắt ướt, khó khăn lắm mới ngưng được tiếng cười, chỉ có một chút ý cười vẫn lưu lại ở trên khóe môi. Không có cách nào, thấy bộ dáng khẩn trương của anh thật sự làm người ta vui vẻ .

Phương Khiêm khẽ hừ một tiếng, lấy trầm mặc đáp lại.

Không lâu sau, xe dừng ở trước một nhà hàng cổ kính, ông chủ của nhà hàng này là người địa phương, chủ yếu kinh doanh đặc sản phương Nam. Bởi vì hợp khẩu vị của Phương Khiêm nên nhà hàng này trở thành nơi thường xuyên đến của hai người. Anh và cô vừa xuống xe liền có người đón đưa lên, không hỏi chuyện gì cứ thế một mạch đưa bọn họ tới một căn phòng trang hoàng lịch sự, tao nhã nằm riêng ở tầng hai. Do Phương Khiêm ngại phải đặt phòng phiền toái, nên đã đặt thuê lâu dài, vì vậy khi hai người đến nơi liền có người quen đến phục vụ, sau đó có người tiến vào giới thiệu các món ăn chính hôm nay. Ông chủ nhà hàng còn tiến vào chào hỏi đôi lời với Phương Khiêm.

Chờ thức ăn được mang lên, cánh cửa đóng lại, trong phòng lập tức thanh tĩnh, đồ ăn mĩ vị lượn lờ tản ra hơi nóng. Giản Tình nhìn nam nhân bên người vẫn trầm mặc như cũ, không nhịn được mím môi ha ha cười, cầm lấy bát canh đưa tới trước mặt anh: “Đừng như vậy nữa, là em không đúng, nhanh ăn cơm đi, nguội sẽ không ngon nữa.”

Phương Khiêm lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, nhìn bộ dáng ai oán của cô thì nhất thời bật cười: “Em á, không cần làm vẻ đáng thương, anh không trị được em, chẳng nhẽ còn không trị được Thái Minh Cường?” Cầm lấy chén nhỏ, uống một ngụm, thật ngon miệng, không có mấy người đáng chán ở đây, độ thèm ăn hiển nhiên tăng lên rất nhiều.

Giản Tình hiền lành giúp anh gắp thức ăn, nghe được anh nói muốn trị Thái Minh Cường thì cũng không ngốc đến mức ở phía sau nói tốt cho Thái quản lí. Nói tốt cho hắn không chừng sẽ là họa vô đơn chí, đổ thêm dầu vào lửa.

Ăn uống no nê, hai người còn uống thêm mấy chén trà xanh, Phương boss khoác tay lên lưng Giản Tình bắt đầu có hành động xấu, Giản Tình đỏ bừng mặt, bắt lấy hai tay lộn xộn của anh, cau mày trừng mắt :“Chúng ta……chúng ta buổi sáng vừa mới làm!”. Trong lòng hiểu được, nếu nam nhân đã muốn thì có nói không cũng không ngăn được, bản thân mình cũng không thể cự tuyệt anh. Với lại từ trước, cô đã không có ý đồ giãy dụa, ăn no thì muốn dâm – dục, chính là tình trạng lúc này của Phương boss.

Hai tay Phương Khiêm ở trên lưng cô hơi dùng lực, dễ dàng ôm cô đặt trên đùi của mình, khẽ liếm khóe miệng của cô, trầm giọng cười: “Đối với em vẫn còn muốn.”

[1]: thành ngữ TQ, ý chỉ những việc quan trọng

Kỳ thật lúc chưa gặp gỡ Giản Tình, Phương Khiêm còn cho rằng mình chính là người thanh tâm quả dục [1] Anh cũng từng có vài bạn gái, nhưng đối với chuyện lên giường luôn không mấy hứng thú, mỗi lần đều là ứng phó cho qua. Có mấy lần thậm chí vì đối phương ở trên giường biểu hiện quá mức nhiệt tình nên sau khi chia tay anh cũng đã nghĩ, cuộc sống này chính là như vậy. Cho đến khi gặp cô gái nhỏ này, anh mới ý thức được mình trước kia nghĩ vậy là do không gặp đúng người mà thôi. Như hiện tại, đối với cô gái trước mắt, anh ăn bao nhiêu cũng đều cảm thấy không đủ. Tư vị tuyệt vời trong lúc đó như một loại độc dược, một khi nghiện, sẽ rất khó từ bỏ, nay mức độ nghiện đã ăn sâu vào máu của anh, xâm nhập vào xương cốt của anh, chỉ sợ cuối cùng cả đời cũng khó mà bỏ được.

Giản Tình nhẹ nhàng hít vào một hơi, đối với sự khiêu khích của anh luôn vô lực chống đỡ: “Lỡ chút nữa có người vào.”

“Ai dám tiến vào.” Lời nói của anh là thật, vì có quy định là khi khách hàng dùng cơm, nếu không có người ở bên trong cho phép, người bên ngoài không thể tùy ý vào.

Nếu ông chủ của nhà hàng biết quy định mình cố gắng xây dựng bị người khác lợi dụng làm một ít chuyện riêng tư, không biết hắn còn có thể dào dạt đắc ý cho cái quy định độc đáo này không?

Giản Tình ngồi ở trên đùi nam nhân, nơi hạ thân đã có thể cảm giác được khát vọng của anh. Đến thời khắc này cô cũng chỉ có thể ôn thuần tuân theo cảm giác của cơ thể mà thôi. Nam nhân cũng không cởi bỏ áo của cô, một đôi tay cách tất chân, chậm rãi vuốt ve cặp đùi của cô, càng lúc càng hướng gần đến điểm giữa hai chân cô.

Kỳ thật Giản Tình rất phiền não việc anh bất kỳ lúc nào cũng có thể có hành vi bá đạo. Lại càng phiền não việc cơ thể mình quá mức mẫn cảm, chỉ cần anh khiêu khích một chút, cô sẽ không chịu nổi khống chế mà hùa theo .

Giống như lúc này, Phương Khiêm đã vén chiếc váy ngắn của cô lên tới thắt lưng. Khi bàn tay đưa ra cởi bỏ quần lót của cô, cô lại còn phối hợp thân mình rất ăn ý làm cho anh cởi càng thoải mái dễ dàng.

“Vật nhỏ nhiệt tình.” Phương Khiêm cười nhẹ một tiếng, điều chỉnh tư thế của cô, làm cho cô ngồi trên đùi, đưa lưng về phía anh, vỗ nhẹ cái mông bóng loáng của cô một chút, trầm giọng cảnh cáo: “Em không được nhiệt tình đối với người khác, nghe không?!”

Giản Tình hơi hơi tổn thương ủy khuất nhíu mày, bĩu môi: “Em nào có nhiệt tình với người khác.” Từ khi cùng anh ở một chỗ, cô đến liếc mắt nhìn nam nhân khác cũng muốn lười, anh lại còn oan uổng cô.

Xác nhận cô đã chuẩn bị sẵn sàng, Phương Khiêm cởi bỏ dục vọng của mình, nâng thắt lưng cô lên một chút, thoải mái xông vào vùng ấm áp nữ tính của cô. Quá nhiều khoan khoái, làm hai người đồng loạt hít vào một hơi thật mạnh.

“Ưm……” Giản Tình hai tay để trên bàn ăn, ổn định thân thể của mình, đón nhận sự co rúm của anh.

Phương Khiêm một lần rồi lại một lần càng dùng sức tiến vào cô, tiếp tục dặn dò: “Không được nói chuyện cùng Thái Minh Cường.”

Giản Tình đã bị anh làm cho mất hồn, đâu còn tâm tư đi chú ý nam nhân phía sau đang nói cái gì, chỉ có thể vô ý thức hừ hừ. [cái tư thế của 2 ng` này thiệt là.....>"""<]

Sau bữa cơm, Phương boss đã ăn vô cùng thoả mãn. Sau hai lần lại liên tục ăn Giản Tình thì cỗ ghen tuông nồng đậm trong lòng cũng thoáng phai nhạt đi một chút.

[1]: Thanh: Trong sạch, rõ, sạch sẽ. Tâm: lòng dạ. Quả: ít. Dục: ham muốn.

Thanh tâm quả dục là cái tâm trong sạch và ít ham muốn.

Giản Tình xoa xoa cơn đau dị thường ở thắt lưng, chậm chạp đi vào văn phòng. Từ buổi sáng đến giờ đã bị làm ba lượt, thể lực nam nhân rất tốt nhưng không có nghĩa là cô cũng vậy. Lúc này cô mệt đến mức mê man, vừa rồi anh cũng tính đuổi cô về nhà nhưng bị cô cự tuyệt. Đang là giữa trưa, mấy thư ký đã nhìn thấy cô cùng Phương tổng đi ra ngoài ăn cơm, nếu cơm nước xong tiếp tục mất tích, ngày mai trong công ty khẳng định sẽ có tin đồn rất lớn.

“Chị Tình, nghe nói chị cùng bọn Lưu trưởng phòng đi ăn cơm!!” Mới vừa đi vào văn phòng, Giản Tình đã bị Tiểu Lâm kích động ôm cổ, nhảy lên: “Đi cùng Phương boss có phải không?”

Giản Tình vừa bị *** [Bi: xxoo] choáng váng đầu: “Lâm Kiều Kiều, cũng không phải em đi, em hưng phấn cái gì!”

Vừa nói xong, Lâm Kiều Kiều quả nhiên ngừng lại, cẩn thận đánh giá cô từ đầu đến chân một phen, đột nhiên nhíu mày: “Chị Tình, nhìn bộ dáng chị xuân tình nhộn nhạo, có phải xảy ra chuyện tốt gì không? Có phải Phương boss nhìn chị xinh đẹp như vậy, lưu số điện thoại của chị? Có phải không??? Có phải không???”

Giản Tình buồn cười liếc mắt một cái, gắt giọng: “Háo sắc!”

“Ah ah ah, chị đỏ mặt, khẳng định là có! Thế nào, boss chúng ta so với đầu heo của chị tốt hơn nhiều lắm, mau quăng đầu heo của chị đi rồi theo boss của chúng ta.” Tiểu Lâm líu ríu theo sau cô.

“Tiểu Lâm, Phương boss không phải thần tượng của em sao? Thật là hào phóng nha.” Xoa thắt lưng ngồi trở lại vị trí, Giản Tình cười trêu chọc cô.

“Nếu đối tượng của Phương boss là chị Tình tốt đẹp như vậy, em cũng sẽ không để ý!” Tiểu Lâm thật thà trả lời.

Giản Tình ngây người, cùng Phương Khiêm ở chung một chỗ đã hơn một năm, lần đầu tiên nghe được có người nói bọn họ xứng đôi. Loại cảm giác này giống như một viên đạn, không ngừng được xuyên thấu khu vực phòng thủ của trái tim cô, vừa khiếp sợ, lại vừa cảm động.

“Đồ nịnh hót này.” Giản Tình gắt nhẹ một tiếng, đứng lên đưa ra một phần tài liệu, khóe miệng cười cười, thủy chung khó có thể tĩnh tâm.

“Em nói thật mà, nhanh kể em nghe quá trình ăn cơm đi!” Tiểu Lâm còn chưa bỏ cuộc.

Giản Tình thở dài: “Phương boss bị nhóm trưởng phòng lôi kéo nói chuyện, cơm ăn không nhiều lắm, nhưng lại uống đến mấy chén rượu Tây.”

“A! Bộ dáng Phương boss cầm chiếc ly dài uống rượu Tây, khẳng định rất tuấn tú.”

“Ừ, rất đẹp trai.” Giản Tình nhớ tới nụ cười sáng lạn khi anh ghen, tim lại bắt đầu loạn nhịp, nam nhân đó sao lại đẹp trai đến vậy chứ!

“Chị Tình, sao chị lại may mắn vậy, em ghen tị đến chết mất!” Tiểu Lâm giậm giậm chân: “À, đúng rồi, điện thoại của chị đã reo mấy lần rồi.” Thỏa mãn lòng hiếu kỳ, Lâm Kiều Kiều mới nhớ tới việc chính. Tuy nhiên, đối cô mà nói, tin đồn về boss lớn, mới là chuyện quan trọng nhất.

Nhìn qua di dộng trên cái giá hình con gấu nhỏ, là Tần Tiểu Ý, cô không phải cùng bạn trai đi du lịch Âu Châu ư? Trở về nhanh vậy sao?

Bấm dãy số vừa gọi, bên kia Tần Tiểu Ý rất nhanh nhận điện thoại: “Giản Tình, cậu không đi làm mà chạy đi đâu vậy, điện thoại di động cũng không mang.”

“À, mình cùng trưởng phòng đi ra ngoài ăn cơm, quên không mang di động.” Giản Tình cắn cắn bút bi, cười giải thích với cô gái tính tình không tốt ở đầu bên kia.

Tần Tiểu Ý cười hắc hắc: “Vị kia của nhà cậu cho cậu cùng người khác ra ngoài ăn cơm?”

Giản Tình hờn dỗi một tiếng, hạ giọng nói: “Cậu nói gì chứ, anh ấy đâu có nhỏ mọn như vậy, lúc ăn cơm anh ấy có ở đó mà.”

“Hừ, còn nói không ích kỉ, rủ cậu theo mình đi dạo phố, chưa đến chín giờ hắn đã đòi người, dường như hắn phòng mình như phòng bọn buôn người, rất sợ cậu bị mình lừa bán đi.” Tần Tiểu Ý không đồng ý với cách giải thích của cô.

“Được rồi được rồi, thật sự là mình sợ cậu rồi. Sao cậu rảnh gọi điện thoại về đây, không phải nói hưởng tuần trăng mật ở Châu Âu trước sao?” Giản Tình là người biết bao che khuyết điểm, nghe được bạn tốt trêu chọc nam nhân của cô, liền vội thay đổi đề tài.

“Hưởng tuần trăng mật cái rắm, chúng mình chia tay, cho nên trở về trước thời gian dự kiến.” Không dự đoán được đổi đề tài lại làm cho bạn tốt phát điên.

“A? Sao lại chia tay ?” Giản Tình phát hiện suy nghĩ của mình trở nên lộn xộn, không bắt kịp đối phương, không phải nói đi hưởng tuần trăng mật trước sao? Sao lại chia tay trở về, chẳng lẽ đây là tình yêu chớp nhoáng trong truyền thuyết?!

Bạn tốt ở đầu bên kia bắt đầu lời thô tục hết bài này đến bài khác: “Mẹ nó, vương tử bát đản cùng mình xuất ngoại, ăn mình, hái hoa của mình, lại còn dám tìm Dương Nữu bắt cá hai tay. Nhưng cũng coi như hắn không may mắn, khi chuẩn bị làm động tác kia, bị mình bắt được, mình lập tức đóng gói hành lý về nước, hắn không phải muốn bắt cá hai tay sao? Mình để hắn ở lại đó, mặc hắn bắt bao nhiêu thì bắt!”

Giản Tình nhìn di động, nghẹn họng trân trối, luôn luôn biết Tần Tiểu Ý là cô gái mạnh mẽ, không nghĩ rằng cô lại có thể mạnh mẽ đến trình độ này: “Bỏ người ta lại nước ngoài, như vậy được không?”

“Cho hắn chết! Lát nữa tan tầm cùng mình đi dạo phố nhé.”

“Đi dạo phố a…… Mình…..”

“Mình đang thất tình mà! Cậu dám nói không rảnh thử xem? Tắt điện thoại mình lập tức tuyệt giao với cậu.” Tần Tiểu Ý ở đầu kia uy hiếp cô.

“Biết rồi, tan tầm cậu lại đây đón mình.” Giản Tình kỳ thật một chút cũng không sợ Tần Tiểu Ý dùng tuyệt giao uy hiếp cô, thử hỏi một khi lời nói uy hiếp thành một câu ngoài cửa miệng thì còn có gì đáng gọi là nguy hiểm!

Tần Tiểu Ý là bạn học từ trung học đến đại học của cô. Lúc ấy ở nhà khi học xong tiểu học, cha mẹ thấy Giản Tình tiền đồ rất tốt, liền đưa cô đến thành phố lớn này học trung học, Tần Tiểu Ý là bạn tốt duy nhất của cô. Từ mười sáu tuổi đến hai mươi bảy tuổi, các cô giao tình thâm hậu, đã trải qua mười năm. Với cô mà nói, Tần Tiểu Ý chính là người nhà.

Chỉ là, nếu nói ra ngoài dạo phố, thì nam nhân trong nhà kia khẳng định sẽ không tự mình lo ăn uống gì, bản thân sẽ nhịn đói chờ cô về nhà. Ngẫm lại đều đau lòng, cùng Tần Tiểu Ý nói xong điện thoại, Giản Tình liền nhắn tin cho đầu heo: “Sau khi tan tầm sẽ cùng Tiểu Ý đi dạo phố, anh ăn xong ở bên ngoài thì về nhà đi, không cho phép không ăn, chờ em về lại làm đồ ăn khuya cho anh.”

Lúc này, Phương Khiêm ngồi ở phía sau bàn công tác, một bên cầm tài kiệu, một bên nhìn tin nhắn nhíu mày: Tần Tiểu Ý vừa về nước đã cướp người của anh, lá gan thực không nhỏ.

Thái Minh Cường đứng ở trước bàn công tác, nhìn Phương tổng nhíu mày, tim lập tức nhảy lên cổ họng. Lần này hắn đi dạo qua Australia một vòng, tự nhận công trạng không tồi, nhưng lúc này bị Phương tổng triệu kiến một mình, trong lòng vẫn bất ổn. Đã vào nửa giờ, Phương tổng thủy chung không nói đến nửa tiếng, làm cho hắn cảm giác càng tệ hơn.

Rốt cục, đại boss miệng vàng buông lời ngọc: “Thái quản lí, báo cáo của anh tôi đã xem, rất hài lòng, công ty quả nhiên không nhìn lầm người. Trình độ nghiệp vụ của anh so với đồng nghiệp đều cao hơn rất nhiều, quả không sai.”

Nghe được Phương tổng mở miệng khen mình, tim Thái quản lí mới có thể an ổn trở xuống chỗ cũ.“Phương tổng quá khen, tôi chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình mà thôi.”

Phương boss vừa lòng gật đầu: “Tuy rằng biết Thái quản lí lần này đi Australia rất vất vả, nhưng, có chuyện, vẫn phải phiền Thái quản lí đi làm.”

“Phương tổng, có chuyện gì cứ nói.” Được boss coi trọng cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Thị trường châu Nam Mỹ, luôn do Lí quản lí phụ trách, nhưng thị trường này lại đang có vài vấn đề rắc rối, tôi hy vọng Thái quản lí có thể thay tôi đi một chuyến. Đương nhiên, tôi biết Thái quản lí hôm qua mới về nước, cho nên cho anh sắp xếp thời gian hai ngày nghỉ ngơi, ngày kìa hãy lên đường.”

Thái quản lí liền mơ hồ, được boss lớn coi trọng quả thật không phải chuyện dễ dàng, nhưng cũng không hẳn là chuyện tốt gì!

Cuối cùng, Thái quản lí vẫn cắn răng nhận lấy nhiệm vụ. Không có cách nào, ai bảo hắn có năng lực tốt, giờ lại phải làm việc thật nhiều!

Đang lúc Thái Minh Cường đi ra ngoài, lại bị Phương tổng kêu lại: “Thái quản lí, anh cảm thấy Giản trưởng ban là người như thế nào?”

Không nghĩ rằng Phương tổng đột nhiên nhắc tới Giản Tình, Thái Minh Cường đứng ngẩn người tại chỗ. Tuy nhiên vẫn thành thật đáp lại: “Cô ấy là cô gái mà vẻ bên ngoài cùng tính cách bên trong đều rất tốt đẹp.”

Phương Khiêm vừa lòng gật đầu, lại thản nhiên quăng ra một câu: “ Anh cảm thấy cô ấy là người tốt đẹp, vậy tôi cùng cô ấy thì thế nào?”

Sau đó, thư kí phòng ngoài nhìn thấy Thái quản lí mất hồn mất vía từ văn phòng Phương tổng đi ra, nhìn biểu tình của anh nếu bị sét đánh còn là bình thường!

Chương 8:

Vừa đến 5h, Giản Tình mới bắt đầu sắp xếp mọi thứ để chuẩn bị tan tầm thì Tần Tiểu Ý đã khẩn cấp gọi điện lên thúc giục cô, thật đúng là một phụ nữ có tính khẩn trương. Giản Tình cười mở điện thoại ra, đầu kia đã nghe tiếng kêu gào: “Tớ đang ở cửa chính công ty, cậu chạy nhanh xuống đây đi.”

“Nơi đó không cho dừng xe, cậu lái sang bên cạnh một chút, tớ xuống ngay bây giờ.” Giản Tình nhanh chóng đem mọi thứ để vào trong túi, cầm lấy áo khoác, bước chân vội vàng, đi tới thang máy, chỉ sợ chậm chân một chút thì người phụ nữ đứng dưới kia không nghe lời, lại đỗ xe nghênh ngang giữa cửa chính làm cản trở giao thông.

Bởi vì quá nhiều người chen vào, thang máy dường như không chịu nổi sức nặng, thậm chí tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Đứng nơi đông người chật chội, chịu đựng không khí không trong lành, Giản Tình hối hận nhớ tới buổi sáng Phương Khiêm đưa cho cô thẻ thang máy đặc biệt, vì cô sợ bị phát hiện, nên không lấy. Bây giờ, thang máy đông như vậy, lập tức hối hận, biết thế đã nhận thẻ của anh rồi!

Miệng đang ai oán, thì di động mơ hồ truyền đến âm thanh đing đing. Khó khăn lấy ra xem, là tin nhắn của đầu heo cả buổi chiều không gặp: “Trở về sớm một chút, anh ở nhà đợi em.”

Giản Tình hé miệng cười khẽ, nhanh chóng trả lời: “Muốn ăn cơm tối à.”

Nụ cười mỹ nhân tỏa sáng trong không gian đông đúc, lập tức hiện lên một cảnh xuân tươi đẹp, cho dù đàn ông hay đàn bà đều có phần say mê, mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới câu nói: “ Mỹ nhân cười khuynh quốc khuynh thành.”

Bên ngoài gió lạnh, Tần Tiểu Ý mặc bộ quần áo trắng của Beatles tập trung mọi sự chú ý, quả thực rất rêu rao đứng trước cửa chính, một tay giữ cửa xe. Cô gái cao gầy, xinh đẹp này nhìn thấy Giản Tình vừa mới xuất hiện thì nhiệt tình dào dạt hướng về phía cô vẫy tay.

Nửa tháng không gặp, tóc của Tần Tiểu Ý lại ngắn đi vài phần, quả thực rất giống đầu con trai! Phong cách ngắn gọn, giống như một tomboy.

Giản Tình nắm thật chặt áo khoác, chạy đến trước mặt cô, đẩy người cô: “Trời lạnh thế này, sao lại đứng bên ngoài xe, mau vào đi.” Còn mình thì nhanh chóng chạy sang phía bên kia, mở cửa xe và ngồi vào bên trong.

Tần Tiểu Ý trợn tròn mắt, tiêu sái ngồi vào ghế lái: “Vừa thấy mặt đã lải nhải, cậu gần bắt kịp mẹ tớ rồi!”

“Sao lại thế này, cuộc sống của cậu khó khăn đến mức tóc cũng không dài ra được ư?” Nhìn tóc ngắn như con nhím của bạn, đôi mày liễu của Giản Tình nhăn thành hai luồng chỉ gai.

“Tớ không phải đang thất tình hay sao? Thất tình thì đương nhiên sẽ cắt tóc!” Tần đại tiểu thư vừa nói vừa nhấn ga, ở giữa dòng xe cộ đông đúc mà phóng nước đại, căn bản không hề quan tâm đến luật giao thông.

Giản Tình liếc mắt nhìn sang cô gái thon dài, mảnh mai bên cạnh, một khuôn mặt trung tính, phù hợp với mái tóc ngắn, căn bản rất giống nam nhân. Cũng không thể trách được trước kia ở trường học, có người tưởng nhầm bọn họ là một đôi, thì ra cũng không phải là không có nguyên nhân!

“Mỗi lần thất tình đều phải cắt tóc, thất tình lại lần hai, cậu sẽ cạo trọc chắc!” Ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười, thật không ngờ Tần Tiểu Ý lại nhiều ngụy biện như vậy.

Tần Tiểu Ý nhếch mi cười: “Chủ ý này quả rất hay, lần tới bị chọc nóng nảy tớ sẽ thay thế bằng cái đầu bóng lưỡng! Tiểu Tình, không phải là cái xe của tiểu quỷ hẹp hòi nhà cậu kia sao? Chậc chậc, anh ta rốt cuộc có bao nhiêu cái? Mỗi lần gặp đều khác nhau!” Tần Tiểu Ý nhìn sang bên đường cái đối diện chỉ chỉ.

Giản Tình nhìn theo tay cô, quả nhiên là BMW của Phương Khiêm, đang từ từ tiến ra khỏi bãi đậu xe. Chỉ thấy Tần Tiểu Ý đột nhiên mở cửa kính xe, thò đầu về phía xe Phương Khiêm vẫy mạnh tay, nhưng Phương Khiêm giả vờ như không thấy, quay xe theo hướng ngược lại nhanh chóng lướt qua.

Tần Tiểu Ý nhìn xe BMW đi xa, ngả ngớn huýt sáo, mỉm cười, lùi đầu vào trong xe: “Người kia của cậu không phải keo kiệt bình thường ah!”

Con mắt Giản Tình sáng trừng lên, ba phần giận giữ bảy phần xấu hổ: “Anh ấy không keo kiệt đâu, ai bảo cậu mỗi lần gặp đều trêu chọc anh ấy.” Hai người này trời sinh đã không hợp, ngay từ lúc mới biết nhau đã không nói chuyện được lâu, mỗi lần như thế đều đem cô đặt ở giữa, làm cô dở khóc dở cười.

“Còn chưa kết hôn mà cậu đã bảo vệ anh ta như vậy, sau khi kết hôn thì thật khủng khiếp!” Tần Tiểu Ý trêu chọc cô.

“Muốn đi dạo thì cũng mau lái xe đi.” Giản Tình khẽ gắt một tiếng, trong lòng cô đang nhớ tới người đàn ông đã lái xe về nhà kia, về nhà không có cơm tối ăn, thật tội nghiệp cho anh.

“Cậu gấp cái gì chứ, chưa tới 10h thì tớ sẽ không thả cậu về!” Tần Tiểu Ý cười với vẻ mặt đầy gian trá, những lời này của cô cùng với gió lạnh đang gào thét ngoài xe, nháy mắt làm Giản Tình đông lại thành tảng băng.

Kỳ thật, Giản Tình đồng ý cùng Tần Tiểu Ý đi dạo phố, bởi vì Tần Tiểu Ý đi mua sắm đều chọn quần áo nam, thường chọn một ít đồ mặc điwn giản. Nhờ phúc của cô, Giản Tình luôn có thể mua cho Phương Khiêm một vài bộ quần áo vừa lòng.

Đang lúc Tần Tiểu Ý cầm quần áo vào phòng thử đồ, Giản Tình không có việc gì làm, thực sự là tự nhiên muốn mua quần áo cho Phương Khiêm nên mới đến đây. Âu phục cùng lễ phục chính thức của Phương Khiêm đều đặt may từ nước ngoài. Cho nên những đồ Giản Tình có thể mua cũng chỉ là một ít quần áo đơn giản mặc hàng ngày. Cũng không biết tại sao, ngoại trừ một ít buổi tiệc chính thức cần mặc lễ phục ngoại, còn lại Phương Khiêm đều mặc quần áo của cô mua. Ngay cả khi đi làm cũng mặc quần áo đơn giản đó, làm cho về sau Giản Tình không dám mua nhiều nữa. Nhưng thực ra quần áo đơn giản cùng các quần áo khác cô đã mua cũng không ít.

Lúc này cô đang chú ý xem chiếc áo màu cà phê, lấy tấm bảng giá ra xem, Giản Tình thè lưỡi, số tiền lên đến hàng vạn. Đối với cô mà nói, vẫn có chút không xuống tay mua được, nhưng nhìn lại hình thức thì thật là thích.

Kỳ thật, không phải là Giản Tình không có tiền mua, Phương boss đưa cho cô không ít để chi tiêu hàng ngày trong nhà, mà tiền lương của Giản Tình, đều cất giữ riêng, ngoại trừ hàng tháng cố định gửi về cho cha mẹ, cơ bản ít khi dùng đến. Cô sở dĩ nhất thời không xuống tay mua, chính là tính cách tiết kiệm bồi dưỡng nhiều năm đang tăng lên mà thôi.

Chưa hết phân vân, thì một giọng nữ dễ nghe vang lên ở bên tai: “Chọn cái áo màu cà phê này thật không sai.” Tiếng nói vừa dứt, liền có một bàn tay đoạt luôn chiếc áo cô đang cầm trên tay. Giản Tình mờ mịt nhìn lại, phụ nữ giành quần áo này, nhìn có chút quen mắt, cô phải biết mới đúng, cô còn chưa kịp nhớ ra, thì người phụ nữ xinh đẹp bên kia đã mở miệng trước.

“Thì ra là Giản trưởng ban, cô cũng đến đây mua quần áo cho bạn trai sao?” Thanh âm không nhanh không chậm, ngữ điệu nói chuyện như vậy, làm cho Giản Tình dễ dàng nhớ tên đối phương.

Bạch Lị Lị, trưởng phòng bộ quan hệ xã hội, là đại mỹ nữ được công ty công nhận, hình như bạn trai là quản lý cấp cao thị trường hải ngoại, bởi vì bình thường Giản Tình rất ít chú ý đến mọi việc công ty, cho nên đối với các nhân vật trong công ty, biết rất chi là ít.

“Xin chào Bạch trưởng phòng.” Giản Tình thản nhiên lên tiếng cùng cô nói chuyện, có thể là ở với đại boss thời gian quá lâu, giờ đối mặt với tiểu boss là cấp dưới của đại boss, thật sự là không hề có cảm giác sợ hãi.

“Là mua cho bạn trai sao, Giản trưởng ban?” Khuôn mặt trang điểm kỹ càng tràn ngập tò mò, không thể trách cô hiếu kỳ quá mức, mà là cô đối với vị Giản trưởng ban này ấn tượng quá khắc sâu. Ai cũng biết rằng, mọi người bầu Giản Tình là “Phụ nữ đẹp nhất toàn công ty”, danh hiệu này là do đánh bại Bạch Lị Lị cô mới đạt được, làm cho cô không khỏi chú ý tới Giản Tình. Phụ nữ thường ghen tị với những người xinh đẹp. Hơn nữa đối mặt với phụ nữ xinh đẹp hơn mình như thế này, càng làm cô tức giận đến đỉnh điểm.

Đương nhiên Giản Tình sẽ không hiểu được cô đang ghen tị mờ mịt, khóe miệng cong lên: “ Tôi chỉ tùy tiện xem qua.”

Bạch Lị Lị nhìn trên người cô vẫn đang mặc đồng phục có logo của công ty thì khẽ cười ra tiếng, tiếng cười có vài phần đắc ý: “Tôi là hội viên của cửa hàng này, nếu Giản trưởng ban muốn mua, tôi có thể bảo nhân viên giảm giá cho cô.” Vừa nói vừa nhìn vào giá quần áo, lập tức cau mày, vẻ mặt rất là tiếc nuối: “Nhưng mà, dù có giảm giá, thì giá mới so với một tháng tiền lương của cô cũng cao hơn rất nhiều.”

Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nghe lời nói của Bạch Lị Lị chanh chua như vậy, cũng không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

Rốt cuộc Giản Tình cũng ý thức được Bạch Lị Lị đối địch với cô, nhưng cảm thấy có chút không hiểu. Khi ở công ty, cô với Bạch Lị Lị cũng chỉ quen biết sơ sơ, căn bản cũng chưa từng nói chuyện, mình đã khi nào đắc tội với người này đâu?

“Theo tôi, bộ quần áo này quả thật rất đắt.” Nhưng quần áo đắt tiền, cô cũng không phải là không muốn mua, chẳng qua là đấu tranh tâm lý hơi lâu một chút mà thôi. Nếu vừa rồi Bạch Lị Lị không xuất hiện, nói không chừng bây giờ cô đã mua xong bộ quần áo này rồi. Nhưng hiện tại bị đối phương quấy phá như vậy, ham muốn mua đã giảm xuống rất nhiều.

“Ai nói quần áo nơi này rất đắt.” Tần Tiểu Ý đã thử xong quần áo, đứng bên cạnh một lúc, thấy Giản Tình bị khi dễ, đang muốn chờ xem Giản Tình phản kích như thế nào. Nhưng không ngờ cô ấy không có chút ý chí chiến đấu nào, lại còn thừa nhận quần áo đắt, thiếu chút nữa làm cô tức hộc máu.

Bạch Lị Lị và nhân viên cửa hàng đều nhìn về phía Tần Tiểu Ý, lập tức con mắt sắc bén của nhân viên cửa hàng nhận ra khách quen, vội vàng ngừng cười, lùi lại vài bước.

Tần Tiểu Ý cũng không liếc Lị Lị, lạnh nhạt nói với nhân viên cửa hàng: “ Lấy một bộ khác cùng màu sắc và kiểu dáng”

Trưởng cửa hàng khó xử một chút, ngượng ngùng nói: “Tần tiểu thư, quần áo ở cửa hàng chỉ có một bộ duy nhất.”

Giản Tình vốn định tiến lên giữ chặt Tần Tiểu Ý, không muốn cô làm loạn, nhưng nghe thấy nhân viên cửa hàng nói quần áo chỉ có một bộ duy nhất, tâm lại có phần dao động. Đảo mắt nhìn quần áo trên tay Bạch Lị Lị, rất là do dự.

Lúc đầu Bạch Lị Lị không muốn mua bộ quần áo này, khi nhìn thấy bộ dạng Giản Tình đối với bộ quần áo trầm tư suy nghĩ thì trong lòng sinh ra chút ác ý muốn trêu chọc cô. Giờ bị Tần Tiểu Ý hỏi như vậy, đâm lao thì đành phải theo lao thôi.

Tần Tiểu Ý nhíu mày, lúc này mới nhìn thẳng Bạch Lị Lị : “Bạch tiểu thư, tôi làm sao có thể bỏ được những thứ mình yêu thích? Nói gì thì nói vừa rồi cũng là Tiểu Tình nhìn thấy trước.

Trên người Bạch Lị Lị căn bản không mang nhiều tiền như vậy, tiền lương tiền thưởng cũng vừa mới bị cô mua này mua nọ hết, thẻ tín dụng cũng đã cạn kiệt, tính toán một chút, biết hiện tại là thời điểm không thể mua, huống hồ cô đã tiêu pha quá lãng phí.

“Nếu Giản trưởng ban muốn mua, nhường cho cô trước đi, dù sao màu sắc này tôi cũng không thích.” Nói xong liền cầm quần áo quăng trở lại trên tay Giản Tình.

Giản Tình nhẹ nhàng cười, lập tức lấy chi phiếu đưa cho nhân viên cửa hàng, Tần Tiểu Ý đứng ở bên cạnh cô lạnh lùng nói:” Người kia của cậu không phải cho cậu thẻ tín dụng sao? Tại sao lại dùng tiền lương của bản thân.”

Giản Tình liếc mắt nhìn cô một cái : “Đó là dùng để mua đồ ăn, tớ cũng không muốn tiêu lung tung.” Dứt lời thì nhân viên cửa hàng đã soát thẻ xong.

Tần Tiểu Ý đứng tại chỗ chậc chậc hai tiếng: “Thẻ tín dụng chỉ để mua đồ ăn, Tiểu Tình này thật đúng là đại gia tiêu dùng a!”

Người vừa rồi châm chọc người khác một tháng tiền lương chưa đủ mua một bộ quần áo Bạch Lị Lị, sắc mặt lúc này giống như họ của cô vậy, đều trắng bệch cả ra.

Mua xong quần áo, Giản Tình lại cùng Tiểu Ý đi xem đồ trang sức, Tần Tiểu Ý một món đồ cũng không mua được nhưng Giản Tình lại có thu hoạch. Hai vòng cổ tình nhân xoắn ốc bằng bạc, rất hấp dẫn Giản Tình, mỗi bên treo hình trái tim tách ra giống nhau như đúc, lại có khả năng hợp lại, hình thành một lốc xoáy tuyệt đẹp, một vòng quấn quanh, giống như có thể đem con người hút sâu vào trong đó.

Vẻ mặt Tần Tiểu Ý thất bại nhìn người bạn tốt vẫn hào hứng như cũ, căm giận nói: “Giản Tình, đừng quá đáng quá a!”

Giản Tình trừng đôi mắt đen láy, thật vô tội hỏi: “Tớ làm sao vậy?”

“Rõ ràng tớ đã nói cho cậu là tớ thất tình, muốn cậu đi theo là giúp tớ giải sầu, nhưng ngược lại, cả buổi tối cậu không phải mua cho anh ta cái này thì mua cho anh ta cái kia, tớ biết hiện tại cậu đang hạnh phúc, cũng không cần phải lúc nào cũng đem ra phơi nắng, cố ý chọc tức tớ phải không!”

Giản Tình cẩn thận đem trang sức để lại trong túi, có phần dở khóc dở cười. “Tiểu Ý, đây là cậu muốn gán tội cho người khác! Tớ cùng cậu đi dạo một buổi tối, còn chưa đủ an ủi cậu sao. Nói thật, ba ngày cậu thất tình hai lần, thật sự cần an ủi sao.”

Bị cô vừa trách móc vừa thông suốt, Tần Tiểu Ý trợn mắt nhìn thẳng: “Giản Tình, quả nhiên cậu bị Phương Khiêm làm cho hư hỏng rồi!”

Giản Tình hé miệng cười cười, cầm tay Tần Tiểu Ý kéo kéo: “Được rồi, đừng tức giận, cậu thất tình cậu là to nhất, tiếp theo còn muốn đi dạo thế nào? Tớ toàn tâm toàn ý đi cùng cậu là được.”

Nhưng Giản Tình toàn tâm toàn ý cũng không kiên trì được bao lâu, vừa đến 9h, di động của Giản Tình vang lên, Tần Tiểu Ý bên cạnh nghe được tiếng chuông, trợn mắt lên : “Lại tới nữa, lại tới nữa, cậu nói cậu đi dạo phố đều bị hạn chế thời gian, bị hắn quản lí gắt gao, cậu không cảm thấy mệt sao?”

Khóe miệng Giản Tình cong lên, không để ý tới Tần Tiểu Ý đang ai oán không ngừng, cầm lấy di động “A lô” một tiếng mềm mại.

“Em đang ở đâu? Cả buổi tối đi dạo có mệt không? Có muốn anh đến đón em không?” Thanh âm của Phương Khiêm truyền đến, mang theo ngữ điệu ấm áp sủng nịch, trên mặt Giản Tình lại tươi cười ngọt ngào.

“Anh về trước đi, Tiểu Ý sẽ đưa em về đến nơi, buổi tối anh có ăn cơm không?”

“Uh….” Nam nhân không hài lòng lẩm bẩm một tiếng, “Em về sớm một chút.”

Ngắt điện thoại, Giản Tình bĩu môi, trợn to đôi mắt tràn ngập nước nhìn thẳng Tần Tiểu Ý dò xét, làm trong lòng Tần Tiểu Ý sợ hãi, giơ hai tay lên bất đắc dĩ lắc đầu : “Tớ sẽ đưa cậu trở về, thật không chịu nổi các cô cậu, yêu nhau say đắm đã hơn một năm, sẽ không phát chán sao!”

Giản Tình trừng mắt nhìn cô: “Chờ cậu tìm được người yêu thực lòng, thì mới biết được có chán hay không.”

Nhìn tâm tư của người bạn tốt, Tần Tiểu Ý cũng không nỡ ngăn cản cô, đành phải khởi động xe đưa mỹ nữ về nhà.

“Đúng rồi, buổi tối ngày kia là hôn lễ của Lí Điềm cậu tham gia không?” Khi xe dừng lại ở cửa, đột nhiên Tần Tiểu Ý nhớ tới việc này, thuận miệng hỏi trước khi Giản Tình bước xuống xe.

“Tớ nghĩ đưa quà mừng sang là được rồi, không cần phải tham gia, đối với cậu ấy cũng không cần quá thân thiết.” Giản Tình khó xử nhíu mày, bạn học nhiều năm không gặp, thật sự không có liên lạc.

Nghe nói Lí Điềm mời rất nhiều bạn trung học, chúng ta đến chơi đùa cũng hay a.” Tần Tiểu Ý nhún nhún vai.

Nghe bạn tốt muốn đi, Giản Tình có phần do dự : “Tớ muốn suy nghĩ đã, ngày kia tớ sẽ gọi điện cho cậu.”

“Đi đi.” Tần Tiểu Ý hướng cô vẫy vẫy tay, tiêu sái đổi hướng xe, xe rất nhanh tiến vào đường chính, biến mất nơi cuối con đường.

Giản Tình mang theo túi lớn túi nhỏ lên cầu thang đang định tìm chìa khóa, thì cửa bên trong mở ra, Phương Khiêm mặc quần áo ở nhà, đang đứng ở cửa đối diện cô.

Giản Tình cười khẽ một chút, “Em đã về.”

Nam nhân duỗi dài tay ra, cầm lấy túi trên tay cô, hỏi: “Có mệt hay không?”

Cởi giày vào nhà, Giản Tình khẽ cười, “Cùng Tần Tiểu Ý đi dạo làm sao có thể không mệt, nhưng hôm nay em có chiến lợi phẩm nha, cho nên không biết mệt. Đúng rồi, buổi tối anh ăn cái gì?”

Phương Khiêm đem mọi thứ vứt trên sô pha, nhíu mày nói: “Anh nấu mỳ.” Nói xong liền cầm tay kéo cô, hướng đến phòng bếp : “Để lại một bát cho em, em ăn thử đi.”

Giản Tình sợ ngây người, ở cùng nhau một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng không biết được anh còn có thể làm việc này! So với việc anh lấy được một hợp đồng vài triệu, còn khiếp sợ hơn vài lần.

Nhưng sau khi Phương Khiêm mở bát mỳ ra, hai người đều ngây dại, một lúc lâu sau, mới nghe tiếng Phương boss thì thào nói: “Tại sao có thể như vậy?”

Lập tức Giản Tình an ủi nói: “Mỳ để lâu như vậy, đều ngấm nước, chuyện này là bình thường.” Nói xong liền cầm lấy thìa ăn một miếng, hương vị nhạt nhẽo, hơn nữa sợi mì ngấm nước, trở nên thiu thiu, vị thật không ngon, nhưng trong lòng cô lại cảm động muốn chết, đây là bát mỳ nam nhân cô yêu vì cô mà làm. Ăn xong miếng thứ nhất, không khỏi muốn ăn miếng thứ hai, lại bị nam nhân bên người ngăn cản.

“Hỏng hết rồi đừng ăn.”

“Hỏng hết em ăn cũng thấy ngon.”

Giản Tình cười cảm thấy mỹ mãn, nhìn cổ họng nam nhân nhanh chóng hướng đến, cũng không để ý miệng cô còn lưu lại một chút nước nóng lúc rửa mặt, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Chờ hai người yêu nhau say đắm ở phòng bếp xong, Giản Tình mới ngượng ngùng lôi kéo tay anh xem quà tặng.

Hai người đeo vòng cổ giống nhau đứng ở trước gương, khi ánh mắt giao nhau, cùng mỉm cười.

Cuối cùng cô đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Khiêm, cứ đeo như vậy a, mặc kê anh đi công tác ở đâu, đều có thể đem tâm trí của em ở trên người.”

Chương 9:

Thường hai ngày cuối tuần là thời gian mà hai người thích nhất, không cần trốn tránh, cũng không cần dựa vào những tin nhắn ngắn ngủi để an ủi nhớ nhung. Như đã giao hẹn trước, bất kể có bao nhiêu công việc, Phương Khiêm đều hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao, chuyên tâm cùng với cô gái của mình ở nhà tận hưởng thời gian nghỉ ngơi yên bình.

Thỉnh thoảng bọn họ ra ngoài mua sắm, có lúc ra ngoại thành đi dạo, nhưng phần lớn thời gian là nhàn nhã ở trong nhà, hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người, anh sẽ ở trên sô pha xem văn bản, tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô. Cô sẽ ở xung quanh phòng làm việc, sắp xếp lại phòng, quét dọn vệ sinh. Ngắm nhìn bộ dáng hết sức tập trung giống như một người nội trợ bận rộn của cô chính là một loại hưởng thụ. Có đôi khi Giản Tình cũng ngồi dựa bên người anh, ôm laptop lên mạng, xem tin tức, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng cười trong trẻo, tiếng cười này tựa như lan truyền mãi, làm khóe miệng nam nhân đang xem tạp chí ở bên người cô cũng khẽ cong lên. Đôi khi, hạnh phúc chỉ là khóe miệng khẽ nhếch nụ cười như vậy.

Thứ bảy hôm nay, bọn họ cũng không đi đâu cả, hai người đều vui vẻ yên tĩnh. Ở nhà thả lỏng nghỉ ngơi thì ra lại là một loại tiêu khiển tốt nhất, chỉ cần ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, lập tức có thể thấy người kia trong lòng, đó là thỏa mãn lớn nhất.

Giản Tình sắp xếp lại sô pha bên cạnh, vô tình thấy thiếp cưới xinh đẹp bày ra trước mắt, lúc này mới nhớ tới thời gian tiệc mừng chính là buổi tối hôm nay. Hôm trước Tần Tiểu Ý nói cô ấy sẽ tham gia, bản thân mình cũng nói sẽ xem xét lại, nhưng về đến nhà, tất cả tâm tư đều vây quanh Phương Khiêm, làm cho cô hoàn toàn quên mất việc này. Nếu không phải nhìn thấy thiếp mời này, có thể tiệc cưới qua đi, cô vẫn còn chưa nhớ tới.

Giản Tình cầm thiếp cưới, tự hỏi đến nửa ngày, mới ngẩng đầu hỏi nam nhân đang ngồi ở sô pha xem tạp chí: “Anh nói em có nên đi tham gia tiệc cưới không?”

Tầm mắt Phương Khiêm chuyển từ tạp chí sang trước mắt cô: “Em muốn tham gia thì đi, nếu thấy miễn cưỡng thì đừng đi.”

Giản Tình cau mày, định hồi tưởng hình dáng bạn học cấp ba Lý Điềm, tiếc rằng thời gian đã trôi qua nhiều năm, hình dáng Lý Điềm trong đầu cô sớm đã mơ hồ không rõ: “Ừ, có chút không ngờ, mọi người không biết, nhưng Tiểu Ý nói cô ấy muốn đi.”

Nam nhân nghe đến tên Tần Tiểu Ý, nhíu mày, trên mặt rõ ràng hờn giận. “Cái yêu nữ gây chuyện kia, sớm hay muộn cũng làm cho em hư hỏng.”

Giản Tình nghe được oán giận, lập tức cảm thấy buồn cười, hai người luôn đối địch nhau, cũng không ngờ có lúc ăn ý. Tần Tiểu Ý hôm trước nói cô đã bị Phương Khiêm làm hư, mà anh hôm nay lại lo lắng cô sẽ bị Tần Tiểu Ý làm hư. Phải biết rằng, cô cùng Tần Tiểu Ý ở chung đã hơn mười năm, nếu bị làm hư, thì đã hư từ lâu rồi.

Cuối cùng, Giản Tình vẫn quyết định đi tham gia tiệc cưới. Dù sao người ta cũng đã phát thiệp, chứng tỏ người ta có thành ý, nếu bản thân mình không đi, nghĩ lại có chút khác người. Nhiều năm chưa gặp lại bạn học cũ, đi đến tham gia họp mặt cùng các bạn cũng tốt.

Gọi điện thoại cho Tần Tiểu Ý, bảo cô trước buổi tối tới đón mình, rồi cùng nhau tới khách sạn. Tần Tiểu Ý sảng khoái đáp ứng rồi còn cười hắc hắc vài tiếng, dặn dò cô phải ăn mặc xinh đẹp.

Giản Tình nghe xong không đồng ý: “Một khi là tiệc mừng kết hôn, cô dâu đương nhiên phải là người đẹp nhất trong đám cưới, những người khác có xinh đẹp hay không, đâu có liên quan gì.”

Tần Tiểu Ý ở đầu kia điện thoại chậc chậc vài tiếng: “Tiểu Tình, có điều cậu chưa biết. Lý Điềm hiện tại, người ta đã không còn là con nhóc, chồng của cô ta có thân phận địa vị, đương nhiên muốn phô trương, cậu ăn mặc tùy tiện, người ta lại nghĩ cậu thất lễ.”

Giản Tình thắc mắc: “Có thân phận có địa vị? Không phải ngày đó cậu nói chồng cô ấy là quản lý bộ phận nào đó ở công ty Phương thị sao?”

“Đúng vậy, quản lý của một công ty, còn nói không có thân phận không có địa vị sao? Tóm lại cậu ăn mặc chỉn chu là được.” Nữ nhân ở đầu kia điện thoại tiếp tục cười hắc hắc.

Giản Tình cảm thấy cô cười thực sự rất gian trá: “Trước cậu có gặp qua Lý Điềm rồi?”

“Đúng vậy, tình cờ gặp qua tại một nhà ăn nào đó, aizzz, ấn tượng sâu sắc. Thôi không nói nữa, tớ còn có việc, hẹn buổi tối gặp lại.”

Cuối cùng, bởi vì Tần Tiểu Ý nhắc nhở, việc ăn mặc khiến Giản Tình bỗng chốc phiền não. Ăn xong cơm trưa, cô liền trở lại phòng, mở tủ quần áo bắt đầu chọn lựa để buổi tối mặc, Phương Khiêm cũng đi vào theo, hai tay ôm ngực, ngồi ở mép giường, giống như đang xem diễn kịch trên sân khấu vậy, ung dung xem cô gái nhỏ liên tiếp lựa chọn quần áo.

Giản Tình không phải là không có quần áo, trái lại, quần áo của cô nhiều đến mức cả một tủ đồ cũng không chứa nổi, trong đó phần lớn đều là của Phương Khiêm mua từ nước ngoài về. Có thể là do cô không quan tâm đến quần áo hàng hiệu, trong tủ rất nhiều quần áo, không biết là nhãn mác gì, nhưng mà nhìn chế tác rất tinh xảo, giá cả chắc không rẻ, còn có lễ phục Phương Khiêm đi công tác nước ngoài mua, làm quà cho cô. Bình thường cô đi làm đều mặc đồng phục của công ty, cả tủ quần áo này, cũng ít khi cô mặc đến. [Bi: chậc chậc, phí quá....]

Bây giờ, cô thật sự muốn lấy bộ quần áo thích hợp ở đây để mặc tối nay, nhưng thấy thật khó chọn. Giản Tình cầm một bộ lễ phục màu đen đứng trước gương so đo, cảm thấy kiểu dáng có vẻ thích hợp, vì thế quay một vòng, rồi hỏi nam nhân ngồi trên giường: “Khiêm, anh thấy bộ này như thế nào?”

Phương Khiêm nhìn cô liên tục cầm quần áo so sánh, đột nhiên trong đầu xuất hiện một ý niệm, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, thanh âm thoáng khàn khàn: “Nếu là tiệc cưới, màu quần áo tối như vậy có vẻ không thích hợp.” [Bi: chẹp, âm mưu xấu xa đây...ai đoán đc có thưởng ^^]

Khóe miệng Giản Tình hạ xuống, vẻ mặt uể oải, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không biết nên mặc cái gì. Phương Khiêm nhìn cô khó xử, cười nhạt, đứng dậy đi đến bên cạnh cô, tùy tay lấy từ tủ quần áo một bộ lễ phục màu xanh, vải tương đối dày, rất thích hợp mặc mùa đông, sau đó cầm chiếc áo lông hồ ly màu trắng làm thành một áo khoác nhỏ: “Thử bộ này xem sao.”

Không ngờ rằng anh lại tự chọn quần áo cho mình, Giản Tình chớp mắt, nở nụ cười ấm áp: “Nhưng chiếc váy này bó sát người, bên trong không thể mặc thêm để giữ ấm.”

“Hôm nay cũng đâu quá lạnh, bây giờ em mặc vào thử xem.” Anh cổ vũ cô.

Giản Tình vẫn còn do dự, tiếp nhận váy, nghĩ đến muốn thay váy, tất nhiên phải cởi toàn bộ quần áo, nhưng nhìn nam nhân đang đứng trước mắt, thay đồ trước mặt anh thật khó xử.

“Anh… Anh xoay người sang chỗ khác đi.” Cuối cùng, Giản Tình xấu hổ đỏ mặt yêu cầu.

Phương Khiêm nhướn mi, thản nhiên nói: “Anh đã biết hết thân thể của em rồi, còn hiểu rõ hơn cả em, sao lại phải xoay người chứ?” [Bi: hiểu rõ thế cơ à...... =.=]

Giản Tình nghe lời trêu chọc của anh, sắc mặt lại đỏ thêm vài phần, ngượng ngùng dậm dậm chân: “Không được nói bậy.”

Nam nhân cười khẽ, cúi đầu thổi vào bên tai cô một luồng hơi nóng, giống như đang thôi miên, nói: “Anh muốn nhìn thấy em thay đồ, ngoan.” [Bi: hơ hơ, tiểu bạch thỏ chuẩn bị sập bẫy...]

Trong lòng giống như có một động vật nhỏ, không an phận đang nhảy tới nhảy lui, làm Giản Tình cảm thấy vô cùng khó thở, tay cầm váy có chút run run, sửng sốt nửa ngày, không còn cách nào khác đành duỗi tay cởi quần áo trên người.

Phương Khiêm nhìn thấy tai cô từ từ đỏ lên, biết cô gái nhỏ da mặt mỏng lại bắt đầu thẹn thùng. Mỗi lần nhìn bộ dáng của cô như vậy, anh đều không nhịn được muốn trêu chọc cô.

“Anh giúp em thay.” Nam nhân ôm cô, ghé sát bên tai cô tà mị nói.

Khuôn mặt Giản Tình đỏ bừng, trừng đôi mắt bồ câu, bộ dáng phong tình vạn chủng, do dự nhìn Phương Khiêm. Anh không để ý tới cô đang giãy dụa, bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô ra.

Thân hình thon dài của nam nhân ở phía sau cùng cô đứng đối diện với chiếc gương. Khi hai ánh mắt giao nhau, Giản Tình ngượng ngùng quay đầu đi, một đôi bàn tay to tao nhã đẹp mắt, lướt qua hai vai của cô, bắt đầu thong thả cởi những cái cúc ở vạt áo trước của cô. Theo những cái cúc mở ra là da thịt trước ngực trắng nõn nà của Giản Tình. Cảm thấy một ít hơi lạnh trong không khí, cộng thêm đầu ngón tay chạm đến làn da mẫn cảm làm toàn thân cô khẽ run rẩy. Từ đầu ngón tay truyền đến dịu dàng, lại giống như cực hình quanh quẩn, tra tấn cả hai người trước gương.

Đến cúc áo thứ ba bị mở ra, khe hở giữa hai bên đầy đặn như chiếc rãnh nhỏ, một cảnh đẹp lập tức hiện ra trước mắt hai người. Giản Tình nhìn xuyên qua gương, chứng kiến trong mắt anh rực lửa, hô hấp khó khăn, cô không nhịn được cầm lấy váy trên tay che chắn phía trước, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Đừng như vậy…”

Nam nhân giơ tay gỡ cánh tay nhỏ bé đang che chắn cảnh xuân vô hạn của cô, ánh mắt sáng quắc, mê muội nói: “Đừng chắn, rất đẹp.”

Giản Tình bị mê hoặc, vô lực buông thõng hai tay xuống, cúc áo thứ tư thứ năm lần lượt bị mở ra. Nhìn xuyên qua nội y, hai bên đầy đặn không để ý chủ nhân nó đang ngượng ngùng, kiêu ngạo ưỡn thẳng lên. Nội y tơ tằm màu đen, đôi gò bồng trắng tuyết xen lẫn màu cánh đào, trong khoảnh khắc hình thành ở trước mắt một phong cảnh đẹp mê người, kích thích thần kinh thị giác của hai người.

Sau khi cởi cúc xong, nam nhân kéo quần áo ra, từ từ lộ ra bả vai mượt mà, mang theo một hình ảnh gợi cảm làm anh không nhịn được cúi đầu, chậm rãi hôn nhẹ ở mặt trên.

Giản Tình xấu hổ nhắm mắt lại, hai nhân mềm nhũn dựa vào người anh.

Khóe miệng nam nhân cong lên, thì thầm ở bên tai cô: “Tình, mở mắt ra, để xem anh yêu em thế nào.”

“Đừng như vậy, chúng ta… chúng ta đến trên giường đi.” Giản Tình giãy dụa, đứng ở trước gương như vậy, đối với cô mà nói, thật sự quá kích thích…

Trong phòng mở điều hòa rất ấm áp, cho dù không mặc gì, Giản Tình cũng chỉ cảm thấy mát mát, nhưng bây giờ trong cơ thể lại phát ra tình triều nóng rực lan tỏa khắp toàn thân cô. Giản Tình không phải đối mặt với gương thì tâm tình thả lỏng hơn rất nhiều. Cô tựa vào trong lồng ngực anh, mặc cho đôi bàn tay to của anh di chuyển bừa bãi trên người mình, thỉnh thoảng chạm đến vùng nhạy cảm, lại phát ra một vài tiếng rên rỉ.

Rốt cục không thể nhịn được nữa, nam nhân nhanh chóng ôm lấy cô, cùng ngã xuống giường, vội vàng duỗi tay cởi đi một chút quần áo còn sót lại trên người cô, bàn tay to tìm tòi, hạ thân của cô sớm đã trở nên ẩm ướt.

Xoay người một cái, anh hung hãn đè lên cô, hạ thân trầm xuống, khát vọng cấp bách kia như con ngựa hoang tuột cương, vui sướng tiến vào trong cơ thể cô.

Khi Giản Tình mờ mịt tỉnh lại, đã hơn bốn giờ chiều, cả buổi chiều hoan ái không ngừng, làm toàn thân cô cứng đờ khó chịu. Cô lặng lẽ ngồi dậy, nắn bóp thắt lưng của mình, hy vọng có thể giảm bớt đau đớn quá sức.

Trong lúc cô làm các động tác nhẹ nhàng, thì anh cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng nhỏ gầy đáng thương, trong lòng cảm thấy thương xót. Cả buổi chiều trên giường, anh quả thật hưng phấn quá mức! Xoay người ngồi dậy, anh để tay lên vai cô, nhẹ giọng hỏi: “Khó chịu lắm phải không?”

Giản Tình bĩu môi, quay đầu lại nhìn anh một cái, tràn đầy ủy khuất: “Ưm, cả xương sống lẫn thắt lưng.”

Anh khẽ cười một tiếng, hai tay ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng giúp cô mát xa: “Lần sau anh sẽ chú ý.”

Nghe lời an ủi của anh, cô càng ủy khuất: “Mỗi lần anh đều nói như vậy.” Nhưng lần nào cũng nuốt lời.

“Tại vì em rất đáng yêu.”

Lời ngon tiếng ngọt nghe không bao giờ chán, Giản Tình xấu hổ cười, ủy khuất trong lòng lập tức hóa thành hạnh phúc ngọt ngào. Cô đứng dậy xuống giường, nhìn anh nói: “6h là tiệc cưới, em muốn đi trước chuẩn bị, em đã làm sushi, anh đói bụng thì ăn trước nhé.”

“Anh có hẹn với người khác ở bên ngoài rồi. Tối nay khi em về nhớ gọi điện cho anh, anh đi đón em.” Phương Khiêm vừa mặc thêm áo ngoài, vừa dặn dò cô.

“Vâng.” Mặc dù đến lúc đó Tần Tiểu Ý có thể đưa cô về, nhưng mà tâm ý của anh, cô một chút cũng không muốn từ chối.

Tắm rửa xong, Phương Khiêm chọn lựa váy cùng đồ trang sức trang nhã cho cô, nhìn cô ở trong gương thật xinh đẹp động lòng người. Giản Tình nhìn vào gương, nhíu mày, có điểm nghi ngờ cách ăn mặc của mình có chỉn chu hay không? Nhưng lo lắng của cô khi nhìn bộ lễ phục của Tần Tiểu Ý thì đã hoàn toàn biến mất.

Người luôn mặc quần áo con trai như Tần Tiểu Ý, khó có khi được thấy cô mặc váy như vậy, tuy nhiên nhìn lại rất ra dáng phụ nữ.

Tần Tiểu Ý dò xét cô hồi lâu, nhẹ nhàng nói chậm rãi: “Xem ra, nhất định Lý Điềm sẽ hối hận vì mời cậu tham dự!”

Giản Tình mờ mịt, khẩn trương hỏi han: “Vì sao? Quần áo này không thích hợp à?”

“Rất thích hợp, chẳng qua, tư thế của cậu là lạ thế nào ấy?” Tần Tiểu Ý đưa ra nghi vấn.

“Nào có!” Giản Tình lập tức xấu hổ đỏ mặt, nguyên nhân đương nhiên không thể nói ra. Nhớ tới buổi chiều miệt mài quá độ, bây giờ hạ thân vẫn còn đau, đi trên đường có cảm giác quái lạ, nhưng cô đã rất cố gắng để vượt qua, không ngờ đôi mắt sắc sảo của Tần Tiểu Ý lại nhìn ra.

Tới khách sạn, vừa mới mở cửa xe, gió lạnh xào xạc thổi vào mặt, Giản Tình không nhịn được rùng mình một cái. Tuy trên người có áo khoác nhỏ rất ấm áp, nhưng ở nửa thân dưới là váy ngắn, căn bản không thể ngăn cản từng đợt ớn lạnh, vì thế cô chà chà chân, thúc giục Tần Tiểu Ý.

Đây là một khách sạn mang đậm phong cách Châu Âu, kiểu dáng bên ngoài cổ kính, đèn chiếu ở trên tường càng thêm thần bí. Cửa chính có mấy pho tượng La Mã cổ, ở phía dưới ngọn đèn, trông rất sống động. Vừa tiến vào đại sảnh, đèn thủy tinh to lớn phát ra ánh sáng rực rỡ, làm cả đại sảnh trang trí nguy nga lộng lẫy, giống như cung điện vua chúa ngày xưa.

Giản Tình ít nhiều có hiểu lời nói của Tần Tiểu Ý, Lý Điềm bây giờ và ngày xưa thật sự khác nhau, không khí kết hôn ở đây cũng rất quý phái, bản thân mình không ăn mặc đẹp đến thì thật là thất lễ.

Lúc đến thang máy, Tần Tiểu Ý nhàn rỗi tìm đề tài: “ Cậu còn nhớ rõ bộ dạng của Lý Điềm không?”

Giản Tình thành thật lắc đầu: “Nhớ không rõ lắm, trong ấn tượng của mình cô ấy có bím tóc xù, mắt đeo kính.”

“Ừm, kính mắt đen kiểu cũ, hơn nữa tính cách cũng rất kiêu ngạo. Tuy nhiên đường nhân duyên không tốt, bản thân lại là một con mọt sách. Cậu có biết cuối cùng cô ấy thi vào trường nào không?” Tần Tiểu Ý nhướn mi hỏi cô.

“Đại Bắc, vì thế mà trường học mở đại hội tặng bằng khen.” Tuy rằng đại hội ấy Giản Tình không về quê tham gia, nhưng sau này nghe không ít người nhắc lại, Lí Điềm lặng lẽ ba năm, cuối cũng đã nở mày nở mặt.

“Đúng vậy, học xong đại học, người cũng thay đổi, tướng mạo lẫn khí chất khác xa ngày xưa, ngày đó tại nhà ăn, tớ cũng không nhận ra, là cô ấy đi tới chào hỏi trước.”

Nghe Tần Tiểu Ý miêu tả cường điệu như vậy, lòng hiếu kì của Giản Tình tăng lên, có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy Lý Điềm.

Lúc thang máy dừng lại, mọi người đi vào không ít, ai cũng muốn lên tầng bốn trước. Đi ra khỏi thang máy, Giản Tình bị cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt làm cho hoảng sợ, không khỏi cảm khái: “Người đông thật.”

Tần Tiểu Ý gật đầu: “Nghe nói là mở 50 bàn, còn rất nhiều người nữa.”

“Thật lợi hại.” Giờ khắc hôn lễ này, trong cuộc sống phụ nữ chính là thời khắc đẹp nhất, Giản Tình từ đáy lòng cảm thấy hâm mộ, lập tức nghĩ đến tình yêu của mình, không khỏi có phần chán nản, đối với tương lai hôn nhân của mình, cũng chỉ có thể dùng hai từ “xa vời” để hình dung.

Hai người theo đám người đi đến cửa đại đường, lúc đến bên cạnh cây cột của tiền đường, bỗng nhiên Giản Tình đụng vào một người đang đi tới, đối phương là một nam nhân cao lớn đang gọi điện thoại. Bởi vì cả hai người không chú ý, nên lực va chạm quả không nhẹ, thân thể mềm mại của Giản Tình đâm vào một khối cứng rắn.

Giản Tình ngã ngồi dưới đất đến choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn không thể nhớ đứng dậy, Tần Tiểu Ý há to miệng, cũng ngây dại, tất cả mọi người chứng kiến đều sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, Tần Tiểu Ý phản ứng nhanh, sửng sốt sau vài giây, cuống quýt nâng Giản Tình ở trên mặt đất đứng dậy, sốt ruột hỏi dồn: “Tiểu Tình, cậu không sao chứ.”

Dưới sự trợ giúp của Tần Tiểu Ý, Giản Tình gắng gượng đứng lên, bởi vì cử chỉ bối rối mà xấu hổ đỏ mặt, cúi người xuống liên tiếp phủi bụi trên váy: “Tớ không sao.” Chỉ thấy hơi khó xử mà thôi.

Nam nhân cầm di động, lặng lẽ nhìn Giản Tình đỏ mặt, ngây người một lúc:“Tiểu thư, cô không sao chứ, có bị thương ở đâu không?”

Lúc này, Giản Tình mới ngẩng đầu xem xét nam nhân đụng vào cô, thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, trên người mặc một bộ âu phục quý báu, làm cho người khác có cảm giác khí thế hiên ngang, mị lực phi phàm. Cô cười hướng hắn khoát tay, ý bảo mình không việc gì.

Nhưng Tần Tiểu Ý ở một bên không phải là người dễ trêu chọc, giống như gà mái nuôi con đem che Giản Tình ở phía sau, hổn hển hướng về phía nam nhân kêu gào: “Anh làm sao vậy, đi đứng không có mắt à, chỉ dùng mũi để ngửi thôi sao, đường đi rộng thênh thang như vậy mà cũng đâm vào người ta, rõ ràng là do anh cố ý.”

“Thực xin lỗi, vừa rồi do tôi gọi điện thoại nên không chú ý.” Nam nhân rất có phong độ ăn nói, có thể nhìn ra được là người có học vấn.

“Nói như vậy mà được à, làm người khác bị thương không phải nói câu xin lỗi là có thể giải quyết được chuyện!” Tần Tiểu Ý tiếp tục nổi giận, đối với mấy công tử quý tộc này cô chưa bao giờ nhìn với ánh mắt tốt đẹp, đối với Phương Khiêm cũng vậy, đôi mắt nhìn nam nhân này cũng giống nhau.

Giản Tình vội vàng kéo Tần Tiểu Ý đang xúc động quá mức: “Đừng như vậy, tớ không sao, ở đây là hôn lễ không nên làm loạn.”

Nơi ồn ào này cũng kinh động chú rể đang đứng ở cửa tiếp khách. Anh ta vội vàng chạy tới xem, vừa nhìn thấy đã kinh ngạc. Chú rể có bông hoa ở trước ngực sợ hãi đi tới: “Viên tổng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ