Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Giấu anh vào trong nỗi nhớ của em đi trang 2

Chương 3 : Cô gái có vấn đề

-Hả, trốn mất rồi?- Nguyên bật dậy hỏi.


-Ừm…- Tiếng Thiên Anh vang lên ở đầu dây bên kia- Lúc tớ mang đồ ăn đến thì y tá nói cô ta đã biến mất, không biết đi đâu.


-Thế còn cái cô bị thương ở đầu thì sao?


-Vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ cậu mang xe đến đón tớ, tớ với cậu đến trụ sở công an luôn.


-Ủa, từ hôm qua đến giờ cậu vẫn ở bệnh viện hả?


-Ừ. Đến ngay nhé!


-Đợi một lát.


Nguyên cúp máy rồi vùng dậy. Từ hôm qua, sau khi ở bệnh viện về, tắm rửa xong là anh lăn ra ngủ một mạch đến tận khi Thiên Anh gọi mới dậy. Đã hơn 7h sáng. Nghĩ lại mọi chuyện hôm qua, nhất là khi chạm vào người ở trong bao tải, Thiên Nguyên rùng mình mộtcái rồi bước vào nhà tắm.


Khi hai người đến trụ sở công an thì cũng đã hơn 9h sáng. Vừa thấy Thiên Anh, người được phân công gặp anh đã cười:


-Bác sĩ Bạch đây rồi. Anh đợi cậu từ sáng tới giờ.


-Anh phụ trách vụ này sao anh Trung?- Thiên Anh cũng bắt tay anh ta, hỏi lại.


-Ừ, sáng nay anh nhận lệnh từ sếp điều tra vụ này. Thế nào, đây chính là người đi cùng cậu hôm qua à? Hai người là anh em hả?


-Đây là em họ của em. Chắc anh cũng biết việc một trong hai người hôm qua đã tỉnh lại và bỏ đi mất.


Trung rót nước cho hai người rồi gật đầu:


-Sáng nay anh mới nhận được tin thôi.Cũng tại bên anh sơ xuất quá để bệnh nhân bỏ đi lúc nào cũng không biết. Còn cô gái kia chưa tỉnh phải không?


-Vết thương ở đầu ảnh hưởng khiến cô ấyhôn mê sâu, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại. Nhưng tình hình có vẻ khả quan, chắc sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.


-Chút nữa hai cậu điền vào tờ khai, tường thuật lại vụ việc giúp anh để anh làm báo cáo nhé!


-Không vấn đề gì? Nhưng bên anh đã tìm ra manh mối gì chưa?


-Chiều hôm qua bọn anh đã đến hiệntrường, mang tang vật về trụ sở cũng như rà soát lại nơi được cho là khu vực gây án.- Trung rút ra một bộ hồ sơ, rõ ràng là mới lập từ chiềuqua.


-Khu vực núi phía trên thuộc địa phậnđược bảo vệ nghiêm ngặt nên bình thường sẽ không có khách du lịch. Chỉcó các anh trong ban kiểm lâm đi tuần tra, và nếu có thì là dân săn bắttrộm động vật trên núi.


-Bọn anh đã kiểm tra kĩ tang chứng vụán. Hai bao tải này rất bình thường, có thể mua ở bất cứ chợ nào. Dâythừng cũng vậy. Còn tại hiện trường vụ án, có nhiều dấu chân khả nghi.Vì trước đó có mưa nên dấu giày để lại trên đá khá rõ.- Trung chỉ vàocác tấm ảnh chụp dấu giày để lại.- Những dấu giày này toàn của đàn ông,có ít nhất 5 tên. Dựa theo kích cỡ dấu giày, có thể phán đoán được chiều cao của những tên này nằm trong khoảng từ 1m67 đến 1m73. Ngoài ra không có dấu vết giằng co nên có thể đoán chúng cho nạn nhân vào trong bao từ trước rồi mới đem tới đó phi tang. Tất cả các hành động này đều rấtchuyên nghiệp. Chúng khôn g nghĩ rằng là có người có thể phát hiện raviệc này nên mới chủ quan không xóa dấu giày đi.


Thiên Anh và Nguyên cùng nhìn kĩ những tấm ảnh chụp rồi đưa lại cho Trung.


-Hiện giờ bọn anh đang tiến hành xácđịnh thân phận cô gái còn lại trong bệnh viện. Cô ta không mang bất cứgiấy tờ nào trên người nên cũng có vài khó khăn. Trên người cô gái ấyngoài những vết trói thì trên người cũng có những vết thương tím bầm, do bị đánh. Vết thương trên đầu là do khi bị vất xuống đã va phải đá ngầmphía dưới. Theo nhận định của bác sĩ thì hiện tại phổi cô gái này do bịnước biển tràn vào nên bị viêm nặng, phải nghỉ ngơi một thời gian dài.Bọn anh sẽ cố gắng tìm ra thân nhân của cô gái này sớm nhất có thể.


Thiên Anh gật đầu rồi cùng Nguyên điềnvào tờ khai. Sau khi làm xong việc này, cả hai chào Trung rồi trở vềphòng khám của Thiên Anh.


-Lát tớ phải lên trên Trung tâm một chút, cậu đến bệnh viện thay tớ nhé!- Thiên Anh đề nghị.


-Mình còn việc gì đâu mà phải đến đó?- Nguyên ngẩn ra hỏi.


-Hôm qua cậu kí tên vào biên bản xácnhận là người nhà để bệnh viện phẫu thuật ngay cho cô gái kia nên chútnữa cậu phải tới đó thanh toán tiền phẫu thuật trước. Mang thẻ của tớđi.


-Lúc đó tại người ta giục quá, tớ sợ côta chết nên mới kí tên. Ài, cậu tới đó thanh toán là được rồi. Tớ ghétngửi mùi ở bệnh viện lắm.


-Giúp tớ đi, tớ phải lên Trung tâmnghiên cứu nộp báo cáo và xin nghỉ mấy hôm. Nếu cô gái kia tỉnh thì gọicho tớ ngay, tớ sẽ đến thay cậu.


-Được rồi, tớ không làm thì chẳng ra tớ hẹp hòi hơn cậu à?- Nguyên hừ giọng.


-Ha ha, thế mới là thằng em hào hoa phong nhã, tốt bụng của tớ chứ.- Thiên Anh cười.


-Phì…- Thiên Nguyên bĩu môi không nói nữa.


Nguyên tới bệnh viện làm thủ tục thanhtoán rồi tới phòng chăm sóc đặc biệt mà cô gái kia đang nằm. Cô ta đãqua tình trạng nguy kịch nên được đưa tới đây theo yêu cầu của ThiênAnh.


Hôm qua khi Nguyên cứu được cô gái nàylên bờ, chỉ thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, tóc tai rũ rượi, bê bết máu,hiện tại nhìn lại thì sắc mặt cô gái này đã có chút hồng hào trở lại.


Cô gái này chỉ chừng hơn 20 tuổi mộtchút, hơi gầy, làn da trắng nhợt, có một chút xanh xao như người bệnhlâu ngày. Trên gương mặt thon thả còn vài vết bầm chưa tan, rõ ràng nhưTrung nói là do bị đánh. Trên đôi môi nhỏ xinh cũng có vết máu tụ làm nó sưng lên một cách thảm hại. Nguyên thầm hỏi, không biết kẻ nào có thểnhẫn tâm đánh đập một cô gái như thế này?


Đột nhiên, Nguyên thấy đôi mày của côgái hơi chau lại, có vẻ đau đớn và thống khổ, lại có vẻ như cô ta đanglâm vào một cơn ác mộng ghê gớm lắm. Nguyên tiến lại, lúc này môi cô gái đã mấp máy như muốn nói gì đó, bàn tay bất giác nắm chặt lấy ga giườngbệnh. Nguyên cúi xuống, chỉ nghe tiếng nói yếu ớt nhưng âm thanh lại đầy sự kinh hoàng:


-Không được… Tôi không biết… Anh ơi cứu em… Thả tôi ra… Anh ơi…


-Này cô…- Nguyên vội lay vai cô gái, cô ta đang nằm mơ.


Người cô gái vẫn run lên bần bật.


-Cô ơi…- Nguyên lay mạnh hơn- Cô…


Cô bật dậy khiến Nguyên giật mình lui lại. Gương mặt của cô gái lúc trắng lúc xanh khiến Nguyên hơi hoảng.


-Cô tỉnh rồi sao?- Nguyên nhìn cô gái lúc này còn đang ngơ ngác nhìn mình như cố nhớ lại điều gì đó.


-Anh… Đồ tồi... - Cô gái vẫn nhìn thẳng anh rồi đột nhiên như không hề bị thương, cô gái làm một hành động vô cùng bất ngờ.


“Bốp.”


Cái tát từ cô gái làm Nguyên nổ đom đómmắt. Thực ra vì đang bị thương nên cái tát này không thật sự mạnh nhưngdo có yếu tố bất ngờ nên nó làm Nguyên loạng choạng suýt ngã.


-Cô bị điên à?- Nguyên sửng sốt một chút rồi quát lên.


Từ trước tới nay, chưa có bất kì một ai dám ra tay với anh như thế nên Nguyên hiển nhiên vô cùng tức giận.


-Anh là ai? Đây là đâu?- Cô gái dường như quên hẳn hành động vừa rồi của mình, nhìn anh hỏi tiếp.


-Cô nhìn mà không biết à?- Nguyên vẫncòn bực bội vì cái tát vô cớ vừa rồi, nhưng anh đoán do bị thương nênđầu cô ta mới có vấn đề như thế, nên cũng chẳng thèm chấp nhặt nữa.- Đây là bệnh viện. Còn tôi là người đã cứu cô.


-Cứu tôi? Bệnh viện?- Cô gái cau đôi mày nhỏ lại vẫn ngơ ngác- Phải rồi, nhưng tôi là ai?


“Sặc, không phải thực sự đầu cô ta có vấn đề rồi đấy chứ?”- Nguyên ngẩn ra.


-Cô không nhớ cô là ai hả?- Nguyên vẫn không dám đến gần, sợ bất thình lình lại phải ăn một cái tát nữa từ cô gái có vấn đề này.


Cô gái nhìn anh lắc đầu.


-Cô cũng không nhớ tên cô luôn hả?- Nguyên trố mắt.


Cô gái lại lắc đầu lần nữa.


-Cô… cô nằm xuống đi, để tôi đi gọi bác sĩ.- Nguyên nói rồi đi nhanh ra khỏi phòng.


Một lát sau, sau khi xem xét kĩ lại tình hình của cô gái, bác sĩ nói với anh:


-Có lẽ do bị va chạm ở đầu nên bệnh nhân mới rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời. Nhưng cũng không biết baogiờ mới có thể nhớ lại.


Nguyên ngớ người nhìn theo bóng ông bácsĩ già đi về phía cuối hành lang rồi bất đắc dĩ trở lại phòng bệnh. Anhđã gọi cho Thiên Anh nhưng chắc phải một lúc nữa Thiên Anh mới tới.


Cô gái lúc này vẫn đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đầy mơ hồ.


-Cô nên ngủ một chút đi.


-Anh là ai?- Cô gái hỏi lại, Nguyên cũng không nhớ rõ đây là câu hỏi thứ bao nhiêu của cô ta nữa.


-Thôi, thôi, tôi có nói một ngàn lần nữa chắc cô cũng không nhớ được tên tôi đâu.


-Tôi sẽ nhớ, vì anh nói anh là người cứu tôi…


-Thế sao vừa tỉnh lại là cô đã tát tôi một cái?- Nguyên trừng mắt.


-Tôi… tôi không biết… Hình như trong đầu tôi có một suy nghĩ là nhất định tôi phải tát anh một cái mới được.


-Hả… cô…- Nguyên buồn bực muốn khóc vớicô gái có vấn đề này. Anh có cảm tưởng nếu như tiếp tục nói chuyện thìchẳng mấy chốc anh cũng sẽ có vấn đề theo cô ta.


-Anh nói lại đi, tên anh là gì?- Cô gái lại giục.


-Được rồi, nếu cô không nhớ tôi sẽ chỉ cách cho cô nhớ.


Nguyên đưa mắt nhìn cô gái một cái, thởdài bất đắc dĩ rồi đi ra ngoài. Lát sau anh trở lại, trên tay có một cây bút, anh cầm lấy bàn tay cô, nhấc lên và viết lên đó một chữ NGUYÊN rất to.


-Đừng nói cô quên luôn cả cách đánh vần nhé! Đó là tên tôi- Nguyên. Nếu cô không nhớ thì hãy nhìn vào đây.


-Nguyên… Nguyên… - Cô gái nhìn lòng bàn tay mình lẩm bẩm một lúc.


Nghe cô ta lẩm bẩm liên tục hơn trămlần, Nguyên lắc đầu ngán ngẩm và mong cho Thiên Anh nhanh nhanh tới đâyđể mình mau chóng được giải thoát.


Sau khi Thiên Anh tới, bàn bạc kĩ vớiTrung- người phụ trách điều tra vụ án liên quan tới cô gái này, anh được phép đưa cô gái về chỗ mình để tiện theo dõi sức khỏe và chăm sóc cô ta trước khi tìm được người nhà của cô. Nguyên cũng chỉ biết than thầmtrước quyết định của Thiên Anh. Anh biết thừa Thiên Anh sẽ gặp nhiều rắc rối với cô gái có vấn đề này.


Tối hôm Thiên Anh đưa cô gái về phòngkhám của mình, Trung cũng tới thăm. Sau một hồi nói chuyện với cô gái,Trung cũng lắc đầu bó tay. Toàn bộ kí ức của cô gái như bị xóa sạch sẽ,không giữ lại được một chút nào.


-Bên anh đã xác định được thân phận cô gái này.- Trung nói với Thiên Anh và Nguyên khi cả ba ngồi uống rượu mực ngoài bãi biển.


-Ồ, vậy người nhà cô ấy đã biết phải không?- Thiên Anh vui mừng hỏi.


Trung lắc đầu thở dài:


-Chưa, chắc tạm thời phải gửi cô ấy ởchỗ cậu một thời gian. Cô gái này là khách du lịch tới đây mới được gầnmột tuần. Cô ấy đi cùng anh trai của mình, hiện tại chứng minh thư củahai anh em vẫn đặt ở khách sạn nơi họ thuê phòng. Nhưng nhân viên lễ tân cho biết cả hai đã biến mất vào ngày thứ 2 khi họ tới đây. Đồ đạc củahai anh em ở khách sạn vẫn còn nguyên, nhưng có dấu hiệu bị lục lọi.


-Đúng rồi, trước khi tỉnh lại cô ấy đãnằm mơ, có nhắc tới anh trai mình…- Nguyên gật đầu.- Khi đó vẻ mặt cô ấy rất hoảng sợ, dường như trước đó cô ấy đã trải qua một thời gian rấtkinh khủng.


-Đúng vậy. Cô gái này bị bắt giữ khoảngmột tuần trước khi bị mang đi thủ tiêu. Còn tung tích của người anh trai này thì không rõ. Bọn anh đã theo chứng minh thư của hai anh em họ đểxác minh thân thế. Trước mắt thì có thể xác định cô gái này tên Hạ Chi,22 tuổi, quê gốc ở Sơn Tây, Hà Nội. Anh trai cô gái tên Thanh Lâm, 29tuổi.


-Trước khi người nhà cô ấy tới thì cứ để cô ấy ở chỗ em.- Thiên Anh gật đầu- Nhưng em chỉ sợ bọn người hại cô ấy phát hiện ra thì rất nguy hiểm.


-Trước mắt còn chưa biết kẻ hại anh emhọ có phải là người trong vùng hay không vì họ bị bắt đi ngay khi vừatới đây. Họ lại là khách du lịch nên việc có kẻ thù ở đây là rất khóhiểu. Nhưng cái gì cũng có thể xảy ra…- Trung gật gù.


-Được rồi, anh đừng lo, em sẽ có cách bảo vệ cô ấy.- Thiên Anh suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết nói.


-Anh tin cậu… Đừng lo, chắc chỉ vài hômthôi. Bên anh cũng sẽ cố gắng điều thêm một vài đồng chí thay phiên nhau ngầm bảo vệ cô gái.- Trung gật đầu.


Ba anh em ngồi nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya mới chia tay nhau. Thiên Anh về phòng khám, còn Nguyên thì về lại khách sạn.

Chương 4 : Tình nhân nhỏ

Nguyên lảo đảo bước đi, tay vẫn ôm chặteo cô gái mặc váy mà mình quen ở sàn nhảy tối nay. Cô gái này cũng làkhách du lịch và nghỉ tại một khách sạn cách Paradise không xa. Haingười gặp nhau ở sàn nhảy tối nay và đã nói chuyện rất vui vẻ.


-Tới phòng rồi nè anh Nguyên…- Cô gái vẫn ôm cứng lấy anh, âu yếm nói.


Nguyên đưa mắt nhìn cửa phòng, loay hoay rút ra thẻ mở cửa. Cô gái cầm lấy thẻ từ tay anh, tra vào ổ khóa, nhưng rồi ngạc nhiên:


-Ủa, cửa không khóa… Anh không khóa cửa khi đi sao?- Cô gái khẽ trách rồi đẩy cửa.


Choáng ngợp một chút với vẻ sang trọng của căn phòng, cô gái dìu anh lại ghế sofa rồi đặt anh uống một cách nặng nề.


-Anh say quá rồi…- Cô rót nước đưa cho anh.- Muốn đi tắm không?


-Ừ, tắm…- Nguyên cầm lấy cốc nước, khẽ hôn lên môi cô gái rồi lại buông người nặng nhọc nằm xuống ghế.


-Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh.- Cô gái mỉm cười dịu dàng và đứng dậy đi về phía phòng tắm.


Nhưng cô chưa kịp chạm tay vào tay cửathì đột nhiên “cạch”, cửa phòng tắm mở ra. Cô gái ngẩn người nhìn ngườixuất hiện sau cánh cửa. Đó là một cô gái còn trẻ, nói đúng ra thì trongmắt cô trông như trẻ con, mặc một chiếc áo sơ mi đàn ông dài trùm lên cả quần đùi nhưng cũng đủ khiến những đường cong mê người lộ ra, mái tóccòn ướt đẫm, một tay cầm khăn tắm thấm bớt nước trên tóc mình.


-Cô là ai?- Cô gái cau mày hỏi rồi quay đầu nhìn Nguyên vẻ mặt cực kì bực bội.


Cô gái ở phòng tắm vừa bước ra không ngờ là Hạ Chi, người mà không lâu trước đó Nguyên và Thiên Anh đã cứu ởdưới biển. Hạ Chi liếc mắt nhìn Nguyên rồi như đã quá quen với việc này, cô không trả lời mà đi về phía phòng ngủ rồi đóng cửa lại. Cô gái thấyHạ Chi lờ mình đi như thế thì giận tím mặt, hậm hực đi về phía Nguyên.Nhìn Nguyên lúc này đã ngủ say trên ghế, cô ta đá vào chân anh một cáihét lên:


-Đồ tồi…


Rồi cô đi nhanh ra cửa, đóng sầm lại.


Nguyên vẫn nằm im trên salon, ngủ rất ngon, dường như đã quá quen với việc ngủ ở đây.


Việc Hạ Chi ở đây là một việc vô cùngbất đắc dĩ của Nguyên. Thiên Anh hứa sẽ tặng lại cho anh thẻ VIP củaParadise có giá trị vĩnh viễn kia nếu anh đồng ý cho Hạ Chi ở cùng mìnhcho đến khi người nhà của cô tới đưa đi. Nguyên đã đồng ý vì nghĩ rằngcô ta sẽ sớm được đưa về nhà, nhưng đã gần hai tuần rồi bên công an vẫnchưa tìm được người có trách nhiệm với cô hợp pháp nên Hạ Chi vẫn ở lạiđây cùng anh.


Thiên Anh dạo này khá bận bịu trên trung tâm nên không có thời gian chăm sóc cho Hạ Chi, hơn nữa anh đã thỏathuận với một người bạn ở Paradise sẽ bảo vệ 24/24 cho Hạ Chi nếu cô tới đây. Đó là lý do phòng của Thiên Nguyên có thêm một người, và Nguyênbất đắc dĩ phải ngủ ngoài salon dài hạn. Nguyên không còn được tự do đưa các cô nàng về phòng nữa vì Hạ Chi đã chiếm cứ mất phòng ngủ của mình.Anh cũng không được đi qua đêm ở nơi khác vì Thiên Anh đã yêu cầu anhphải có mặt ở phòng vào ban đêm, điều này là Nguyên rất cay cú và khóchịu.


Hạ Chi thì quá quen với việc tối nàoNguyên cũng đi uống rượu tới say khướt mới về nên việc có một cô gái bất thình lình xuất hiện trong phòng cũng không làm cô ngạc nhiên. Từ saukhi mất trí nhớ, tính cách của Hạ Chi vẫn lãnh đạm, lúc nào vẻ mặt cũngđầy mơ hồ và luôn cố lục lọi lại quá khứ trong mảng kí ức trắng xóa củamình.


Thiên Nguyên tỉnh dậy trong một cảm giác nặng trĩu nơi đầu óc. Chưa bao giờ anh tỉnh dậy mà đầu óc lại mơ hồ như hôm nay, có lẽ đêm qua anh đã say hơn mọi khi. Cảm giác ấm áp lan tỏakhắp người, một mùi thơm thoang thoảng khiến mọi giác quan của anh tỉnhtáo trở lại. Một cảm giác êm êm nơi bàn tay khiến anh giật mình cúinhìn, một thân hình bé nhỏ đang nằm cuộn tròn trong lòng anh. Cảm giácấm áp, mềm mại và mùi hương mà anh vừa ngửi được chính xác là từ cơ thểnày lan tỏa ra. Còn bàn tay có cảm giác êm ái chính là do lúc này nóđang đặt lên một bộ vị tương đối mẫn cảm, mà nếu Chi thức lúc này chắcchắn sẽ không ngần ngại đạp anh bay ra khỏi giường.


Nhưng Hạ Chi vẫn ngủ ngon lành trong vòng tay của Nguyên.


Nguyên kinh ngạc khẽ buông tay rồi nhẹ nhàng trở dậy. Kéo chăn đắp cho Hạ Chi, anh bước vào phòng tắm.


Nguyên cố nhớ lại nhưng cũng không biếttại sao mình lại nằm cạnh Hạ Chi như thế? Rõ ràng anh đã nằm ở sofa ngủngay sau khi cô gái ở sàn nhảy đưa anh về đây. Nhớ lại vẻ mặt của Hạ Chi khi chìm trong giấc ngủ, một cảm giác lạ lan tỏa trong trái tim Nguyên. Ngẩng mặt cho nước tuôn xuống mặt, anh cố xua tan mọi cảm giác vừa xuất hiện trong lòng.


Ngoài cửa sổ, mặt trời đã tuôn những ánh sáng rực rỡ đầu tiên của ngày mới.


Trong mắt những người phục vụ ở kháchsạn này thì Nguyên và Hạ Chi là một đôi tình nhân đúng nghĩa. Cô theoanh gần như mọi lúc mọi nơi. Nguyên cũng không dám để cô ở trong phòngcả ngày, anh cũng lo lắng nếu để Hạ Chi một mình thì sẽ có nguy hiểm tới với cô. Nguyên là một người có trách nhiệm, hơn nữa Nguyên chỉ biếtrằng Thiên Anh để Hạ Chi đi theo mình là vì lo lắng cho an toàn của cô.Thiên Anh hầu như cả ngày ở Trung tâm nghiên cứu trên núi nên không thểlo cho cô chu toàn được. Anh cũng không nói cho Nguyên biết rằng Hạ Chiđược bảo vệ ngầm bởi một người khác. Nếu anh nói cho Nguyên biết, anh sợ Nguyên vì thế mà bỏ mặc Chi ở trong phòng cả ngày.


-Anh Trung, em đưa cô ấy đến rồi.- Nguyên dẫn Hạ Chi vào phòng làm việc của Trung rồi nói.


So với lúc tỉnh dậy thì bây giờ Chi đãhoàn toàn khác. Cô đã hoàn toàn thoát khỏi trạng thái gầy ốm, xanh xaonhư con bệnh lâu năm, các vết thương trên người cũng hoàn toàn biến mất. Chi cũng không lạ lẫm mỗi lần tới đây, vì cô đã được nghe Nguyên kể lại những việc liên quan tới bản thân mình.


-Vẫn không nhớ ra gì sao?- Trung cười, anh cũng không hy vọng gì việc Chi nhớ ra trong một sớm một chiều.


-Có phải có tin từ gia đình cô ấy không?- Nguyên hỏi ngay.


Trước đó Trung đã nói cho Nguyên vàThiên Anh biết rằng Hạ Chi và anh trai cô vốn là trẻ mồ côi, lại khôngcó họ hàng thân thích gì ngoài một người cô họ ở Ba Lan. Họ đang cố liên hệ với người cô này để thông báo về tình trạng của hai anh em nhưng vẫn chưa có kết quả.


Trung lắc đầu cười như trả lời Nguyênrồi đưa ra một tấm ảnh, một người mặc áo véc rất lịch lãm đứng cạnh mộtcô sinh viên mặc bộ đồ tốt nghiệp đầy duyên dáng. Cô sinh viên trong ảnh khi đó chính là Hạ Chi. Còn người còn lại, Nguyên đoán là anh traiThanh Lâm của cô.


-Em có nhớ đây là ai không?


Hạ Chi nhìn tấm ảnh, cau mày rồi lắc đầu.


-Đây là anh trai của em phải không?- Cô hỏi lại.


-Phải rồi. Đó là Thanh Lâm, anh trai của em.- Trung cười.


-Anh trai em…- Hạ Chi tần ngần nhìn lại người trong tấm ảnh.


-Nếu em thích thì có thể giữ lại tấm ảnh này.- Trung úy Trung cười.


-Vậy cảm ơn anh.- Hạ Chi cầm lấy tấm ảnh khẽ cười, mắt vẫn không rời khỏi nụ cười rạng rỡ của người thanh niên trong tấm ảnh.


-Bọn anh đã tìm ra một số manh mối, cóthể đó là lý do anh em họ bị bắt đi.- Trung nói khẽ với Nguyên khi tiễnhai người ra cửa.- Nhưng bây giờ chưa thể nói được, bí mật nghề nghiệpmà.


Trung nháy mắt cười rồi vẫy tay chào khi chiếc xe chuyển bánh. Anh trở về phòng làm việc, cầm bộ hồ sơ rồi tới một phòng khác.


-Cháu chào chú.- Trung cười khi thấy người đàn ông đang ngồi chăm chú bên màn hình máy tính.


-Trung à, ngồi đi, đợi chú chút.


Trung ngồi xuống bàn uống nước. Hai phút sau người đàn ông mái tóc đã lốm đốm bạc rời khỏi bàn làm việc, tớingồi rót nước cho anh rồi cười hỏi:


-Thế nào? Vụ của cháu điều tra đến đâu rồi?


-Báo cáo chú, sau khi xác minh được nghề nghiệp của Trần Thanh Lâm, bọn cháu đã đưa ra một vài phán đoán.- Trung đưa hồ sơ trên tay cho sếp của mình.


Trong khi người đàn ông chăm chú xem hồ sơ, Trung nói tiếp:


-Hiện tại Trần Thanh Lâm là phóng viêntự do. Bút danh của anh ta là Trần Lâm. Anh chàng này có rất nhiều bàiviết nổi tiếng, nhất là series bài báo liên quan tới khu dự trữ sinhquyển Cát Bà đã được giải thưởng báo chí quốc gia cách đây hai năm. Hiện tại anh ta cũng đang có một loạt bài phóng sự liên quan tới nạn săn bắt động vật ở đây.


-Ồ, vậy thì lý do có thể là do những bài báo này?


-Cháu cũng đang suy nghĩ theo hướngnày.- Trung trầm ngâm.- Nếu sự thực là thế thì có thể Trần Lâm có đầumối về một băng nhóm buôn bán động vật quý hiếm mà chúng ta chưa biết.


-Tốt. Nếu tìm được Trần Lâm thì sẽ sáng tỏ chuyện này.


-Cháu chỉ sợ…- Trung thở dài- Cháu sợ Trần Lâm lành ít dữ nhiều. Em gái của cậu ta còn bị đem đi thủ tiêu như thế…


-Chúng ta không được buông hi vọng. Còncô bé kia, phải bảo vệ cho tốt, nếu liên quan tới một băng nhóm tội phạm thì không khó để tai mắt của chúng tìm thấy cô bé. Mong là chúng vẫnnghĩ cô bé đã chết…


-Bác sĩ Bạch đã bố trí cho cô bé ổn thỏa, chắc sẽ không có nguy hiểm gì đâu.


-Cứ cẩn thận vẫn hơn. Giá mà cô bé có thể nhớ được mọi chuyện thì chúng ta không phải vất vả thế nữa.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ