Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hạnh phúc nhân đôi - trang 4

Chương 13

Mặt dù ban công của Corey đối mặt với hông bãi cỏ, một khung cửa sổ của cô có tầm nhìn hoàn hảo xuống bữa tiệc đang diễn ra dưới hiên nhà và có cơ hội thuận lợi để quan sát Spence mà không sợ bị anh bắt gặp. Chợt loé lên trong đầu cô ý nghĩ là cô chỉ mới ở cùng anh hai ngày và cô trở lại đúng nơi cô đã bắt đầu – chờ đợi được nhìn thấy anh. Thở dài, cô dựa vai vào khung cửa sổ, nhưng cô tiếp tục quan sát.

Anh là một người đàn ông có nhiều điểm trái ngược nhau, cô nghĩ một cách âu yếm – một người đàn ông cao to, mạnh mẽ với sự dẻo dai, cứng cáp hoàn toàn trái ngược với cái miệng quyến rũ và sức hấp dẫn của nụ cười bất ngờ. Trông như thể anh vẫn có thể mang bóng và xông qua hàng tiền vệ, nhưng anh lại có vẻ thanh lịch thoải mái của một người đàn ông được sinh ra là để điều khiển một lâu đài như thế này.

Tối nay, anh đang đóng vai trò một chủ nhà một cách dễ dàng, có vẻ như chăm chú lắng nghe những điều mà một nhóm đàn ông đang nói với anh, nhưng Corey thấy anh nhìn đồng hồ của anh lần thứ ba trong mười phút. Bữa ăn tối của anh đã được mang lên cách đây năm phút, và một cái bàn trên ban công đã được dọn sẵn với tách đĩa bằng sứ, muỗng nĩa bạc và những cái đĩa được đậy lại. Cô liếc nhìn đồng hồ và nhìn cây kim chỉ phút tròng trành nhích qua. Bây giờ là mười giờ. Cô nhìn ra cửa sổ và nén cười khi Spence đột ngột đặt ly nước của anh xuống, gật đầu ngắn gọn với những người đàn ông đang nói chuyện với anh, và cáo lui, những sãi chân dài, nhanh nhẹn đưa anh thẳng đến cánh cửa dẫn lên nhà. Anh đã thực hiện xong nghĩa vụ xã hội của anh ; bây giờ anh đang vội.

Bởi vì anh muốn có bữa ăn tối với cô .

Và sau bữa tối, anh có ý định có Corey cho tráng miệng.

Một cách gượng gạo, Corey nhìn lướt qua cái bàn trên ban công, nơi một cây đèn bão đã tỏa ánh sáng dịu nhẹ của nó. Đó là một khung cảnh để quyến rũ hết sức hoàn hảo – một ban công kín đáo, ánh nến, sâm banh lạnh trong xô, tiếng nhạc ở xa, và một cái giường rất lớn, sang trọng với những tấm ra trải giường bằng xa tanh trong tầm với. Cô đã vô cùng thích thú vì anh đã chú ý đến từng chi tiết, nhưng cô sẽ không để cho anh làm tình với cô. Nếu cô làm tình với anh, thì khi anh hôn từ biệt và để cho cô ra đi cô sẽ vỡ tan ra thành từng mảnh và sẽ làm cho khoảng thời gian mười một năm qua chẳng có nghĩa lý gì nếu đem ra so sánh.

Corey rất chắn chắn về tất cả những chuyện đó. Những gì cô không hiểu là tại sao đột nhiên anh dường như cảm thấy cô quyến rũ không cưỡng lại nỗi. Đêm qua, khi cô nằm thao thức, cố tìm lý do cho những biểu hiện đam mê của anh, cô đã quyết định đó là do cảm giác tội lỗi vì bức tranh mà bà cô đã vẽ lên về chuyện Corey đã chờ anh ở cửa sổ để đưa cô đến buổi khiêu vũ.

Lý thuyết đó đã bị vô hiệu với cái cách anh đã cư xử hôm nay – anh đang si mê theo đuổi cô một cách nghiêm túc, và anh đang sử dụng toàn bộ kho vũ khí gợi cảm tấn công cơ thể cô, từ giọng nói cho đến đôi tay anh. Thậm chí anh đã yêu cầu cô kéo dài chuyến đi của cô, mặc dù anh đã rút lui mà không hề năn nỉ cô. Thật là khó hiểu. Bên ngoài, trên bãi cỏ, có những phụ nữ hấp dẫn hơn Corey nhiều, và cô nhìn thấy nhiều người trong đó đã cố tán tỉnh anh. Spence đẹp trai, hấp dẫn, và giàu có. Có rất nhiều phụ nữ để cho anh lựa chọn. Đó là chính là lý do khiến cho anh chưa bao giờ quan tâm đến Corey, thậm chí khi cô đã gần 18 tuổi và sự chênh lệch của tuổi tác giữa họ đã không còn là một vấn đề quan trọng.

Bây giờ anh lại đột ngột quyết tâm theo đuổi cô, và cô biết phải có một lý do nào đó. Có thể là anh chỉ thích điều mới lạ khi thử quyến rũ một người bạn thời thơ ấu. Cô gạt ý nghĩ đó đi; nó hoàn toàn không hợp lý. Spence không thua kém một ai hay là một người đáng chán ; cô sẽ không yêu anh một cách vô vọng cho đến tận bây giờ nếu anh là người như thế.

Corey rời khỏi khung cửa sổ để anh không nhìn thấy cô đã ở đó và nghĩ là cô đã quan sát anh trên hiên nhà.

Khi không có câu trả lời cho tiếng gõ cửa của anh, Spence thử mở cửa và tự bước vào. Đi qua được nửa phòng thì anh thấy Corey ở ngoài ban công, đứng ở lan can trong chiếc áo lụa xanh dài, rực rỡ phủ từ cổ đến mắt cá chân ngoại trừ một chỗ khoét ở cổ. Cô đang đợi anh, anh nghĩ với nụ cười trong lòng. Sau bao năm, cô gái đáng yêu của anh lại đang đợi anh. Số phận đã cho anh thêm cơ hội thứ hai mà anh không xứng đáng được nhận, và anh có ý định tóm lấy nó bằng bất cứ cách nào anh có thể làm được.

Bữa ăn tối với Corey là một trong những bữa ăn thú vị nhất mà anh có được trong nhiều năm. Cô tiếp anh bằng những câu chuyện hài hước về những sự kiện trong đời anh mà hầu như anh đã quên. Sau đó, họ nhấp rượu brandy và Corey lấy ra một trong những cuốn albums hình mà cô đã mang đến cho anh. Ánh sáng từ cây đèn bão không được tốt, nhưng Corey thuyết phục rằng ánh sáng không đủ là giúp, chứ không cản trở, để xem những bức ảnh đầu tay của cô. Spence để cho cô làm theo ý của cô bởi vì sâm banh và rượu brandy đang làm cho cô dễ chịu hơn, và anh muốn tối nay cô được thoải mái.

Với khuỷu tay trên bàn và cằm trên nắm tay của anh, anh chia sự chú ý của anh giữa khuôn mặt hớn hở của cô và bức ảnh cô đang chỉ cho anh. "Sao em lại giữ tấm hình đó ?" anh hỏi, chỉ tấm ảnh một cô gái trong bộ quần áo cưỡi ngựa, uể oải trên mặt đất trong tư thế ngồi, tóc của cô che đi phân nửa khuôn mặt.

Corey trao cho anh nụ cười quyến rũ, nhưng anh có cảm giác là cô hơi lúng túng. "Thực ra, đó là một trong những tấm ảnh mà em thích nhất trong một thời gian. Em cho là anh đã không nhận ra cô ấy ?"

"Không nhận ra được khi mái tóc che đi khuôn mặt của cô ấy."

"Là Lisa Murphy. Anh đã đưa cô ấy đi chơi suốt mùa hè anh ở nhà vào năm học đại học thứ ba của anh."

Bắt đầu hiểu ra và Spence nuốt tiếng cười. "Anh hiểu là em không thích cô ấy lắm ?"

"Không thích sau khi cô ấy kéo em ra một chỗ và nói với em rằng em là một con sâu bệnh và em nên tránh xa anh ra. Ngày hôm đó tất cả chúng ta đang ở tại cuộc thi ngựa từ thiện. Thật ra, thậm chí em còn không biết là anh sẽ có mặt ở đó."

Trang cuối cùng là một trong những bức ảnh của Spence và bà anh mà Corey đã chụp ở bữa tiệc tại nhà cô. Họ lặng lẽ nhìn nó một lát. "Bà rất đặc biệt," Corey nói khẽ, chạm đầu ngón tay của cô vào má của người đàn bà lớn tuổi.

"Em cũng vậy," anh lặng lẽ nói, khi anh đóng cuốn album. "Thậm chí là vào lúc đó."

Theo bản năng Corey biết là phần của buổi tối mà cô khao khát và lo sợ sắp bắt đầu. Cô nắm lấy cách cư xử của một kẻ hèn nhát và cố chặn trước điều không thể tránh được bằng sự hài hước và thay đổi đề tài. "Em chắc là anh đã không nghĩ em ‘đặc biệt’ khi em treo tòng teng trên cây để chụp hình anh," cô nói đùa, đi đến lan can.

Anh bước đến gần phía sau cô và đặt hai tay anh lên vai cô. "Anh luôn nghĩ em rất đặc biệt, Corey." Khi cô không trả lời, anh nói, "em có bất ngờ không nếu anh nói với em rằng anh có một tấm hình của em ?"

"Có phải là một trong những tấm em thường nhét vào ví của anh khi anh không nhìn không ?"

Một giây trước đây anh sắp sửa hôn cô, và thay vào đó anh kết thúc bộ mặt tươi cười của anh bằng cách vùi nó trên tóc cô. "Em đã thật sự làm vậy à ?"

"Không, nhưng em có nghĩ đến."

"Tấm hình của em mà anh có là từ trang bìa của Cuộc Sống Tươi Đẹp."

"Em hy vọng anh tìm đủ chỗ cho nó ở một nơi nào đó," cô nói đùa. "nó chỉ hơn một inch (khoảng 3cm)."

Anh lướt môi anh qua thái dương cô, giọng của anh thì thầm âu yếm. "Anh muốn có một tấm ảnh lớn hơn thể hiện cái cách em rực sáng dưới ánh trăng khi em ở trong vòng tay anh."

Corey cố không để cho những gì anh đang nói hoặc làm ảnh hưởng đến cô, nhưng hơi ấm đã lan rộng khắp cơ thể cô, và khi anh trượt cánh tay anh quanh thắt lưng cô và kéo cô sát vào toàn bộ chiều dài của anh, cô cảm thấy cảm giác nhức nhối của sự khao khát bắt đầu hình thành. "Anh mất trí vì em," anh thì thầm.

"Spence," cô khẽ khàng khẩn khoản, "đừng làm điều này với em." Nhưng đã quá muộn, anh đã xoay cô trong cánh tay của anh, và khi miệng anh mở ra trên miệng cô, đòi hỏi và ngấu nghiến, Corey thả mình trong nụ hôn nóng bỏng, đầu hàng sự hỗn loạn nối gót ngay sau khi bàn tay của người đàn ông vuốt ve ngực cô và trượt xuống sống lưng cô, ép cô chạm vào vật căng cứng của anh. Cuối cùng khi anh dứt miệng anh khỏi cô, Corey cảm thấy bị đốt cháy bởi nụ hôn và dính chặt với cơ thể của anh.

"Ở lại thêm vài ngày đi," anh thì thầm, cọ xát quai hàm của anh trên tóc cô.

Một vài ngày … Cô xứng đáng có được vài ngày ngọt ngào để nhớ và giữ trong lòng. Rồi hối tiếc. "Em – em phải làm việc để kiếm sống – một kế hoạch – "

Anh đẩy hai bàn tay anh qua bên tóc cô và xoay cô đối mặt với anh. "Đặt anh vào kế hoạch của em. Anh có việc cho em làm."

Cô nghĩ là anh đang đùa về chuyện có việc để làm, và cô dựa trán cô vào ngực anh. Cô sẽ ở lại với anh. Cầu Chúa phù hộ cho cô, cô sẽ làm nó. "Những gì anh đang đề nghị không phải là công việc," cô nói, giọng của cô run lên vì sợ hãi và tình yêu.

Spence cảm thấy cô đang dao động, và anh nắm lấy lợi thế anh đã đạt được trước khi cô có thể thay đổi suy nghĩ của cô. "Anh nghiêm túc đấy," anh nói, sử dụng cách duy nhất mà cả ngày hôm nay anh có thể nghĩ ra để làm cho cô đồng ý ở lại. "Anh đã và đang tập hợp nhiều dữ liệu cho một cuốn sách viết về ngôi nhà này và vài căn khác đã được xây dựng cùng thời điểm đó. Anh cần những bức ảnh đi kèm với lời văn, và em có thể – "

Cô đẩy anh ra quá đột ngột làm cho anh gần như mất thăng bằng. "Cho nên toàn bộ cảnh tượng quyến rũ này là vì chuyện đó à !" Cô vòng tay ôm ngay bụng cô và lùi lại, giọng của cô run lên với nước mắt và phẫn nộ. "Anh muốn đạt được điều gì đó !" Anh với lấy cô, nhưng cô hất tay ra và lùi lại. "Ra khỏi đây ngay."

"Nghe anh nói này !" Spence bắt được cô ngay bên trong cánh cửa đã được mở ra. "Anh yêu em !"

"Nếu anh muốn em chụp hình nơi này, thì hãy gọi cho William Morris Agency ở New York và nói chuyện với người đại diện của em, nhưng trước tiên anh nên gửi một tấm séc khống !"

"Corey, im miệng và nghe này. Anh đã bịa ra cả câu chuyện về cuốn sách. Anh yêu em."

"Anh đang nói dối, đang lừa gạt – ra khỏi đây ngay !"

Cô đang hết sức cố gắng để không khóc, và anh biết cô sẽ ghét anh hơn nếu cô khóc òa trước mặt anh. Anh thả hai cánh tay ở hai bên hông, nhưng anh sẽ không chịu bỏ cuộc. "Sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện này."

Đến lúc Spence đi về phòng anh, hành động sai lầm của anh đánh vào anh. Cho dù sáng mai anh có nói bất cứ chuyện gì với cô, cô sẽ không tin anh. Sau tất cả những gì đã xảy ra, anh không thể nào chứng minh cho cô thấy là anh đã không có động cơ cá nhân và đó là tất cả những gì anh muốn từ cô.

Giận dữ với sai lầm của anh, anh giật mạnh áo khoác ra khỏi người và cởi khuy áo sơ mi của anh trong khi anh để cho mình xem xét đến khả năng xấu nhất là : Corey không yêu anh. Anh biết chắc là cô có cảm giác gì đó với anh; nó bừng cháy ngay khoảnh khắc anh chạm vào cô, nhưng anh có thể nhầm lẫn "cái gì đó" với tình yêu. Anh đang đi tới tủ rượu khi anh băng qua giường thì nhìn thấy một tờ giấy được dựng trên gối anh.

Đó là một bức thư viết vội của Joy, bảo với anh rằng cô đang chạy trốn với Will Marcillo, con trai của người cung cấp thực phẩm, và yêu cầu Spence báo cho mẹ cô biết vào sáng hôm sau. Phần còn lại của lá thư là một sự nỗ lực tuyệt vọng của đứa cháu gái để làm cho Spence hiểu tại sao cuộc đàm thoại giữa cô với Corey lúc sớm ngày hôm đó đã thuyết phục cô rằng cô phải cưới một người đàn ông mà cô yêu. Theo lời giải thích rời rạc của Joy, Corey đã thừa nhận với Joy rằng Corey chưa bao giờ yêu bất kỳ ai ngoài Spence và cô muốn có những đứa con của anh, nhưng cô sợ đánh liều tình cảm của cô một lần nữa. Chuyện đó, theo Joy, giống như tình cảm của chính cô với Will, chỉ là Joy không còn sợ phải mạo hiểm nữa.

Spence đọc lại lá thư một lần nữa, sau đó anh đặt nó xuống bàn và nhìn chằm chằm vào giường của anh, tâm trí của anh quay cuồng với những gì mà Joy tiết lộ, ghép chúng với những gì anh đã khám phá được về Corey rồi dừng hẳn lại ở tình thế khó khăn không thể tưởng mà tối nay anh đã tự đặt mình vào khi nói dối cô về lý do anh muốn cô ở lại.

Theo bức thư ngắn của Joy, Corey yêu anh. Cô muốn có những đứa con của anh. Cô sợ phải mạo hiểm.

Theo những gì Corey nói, hoặc là cô làm theo sự bốc đồng và bản năng, nếu không thì cô mất can đảm và không hành động gì.

Spence đã vô tình tự đưa mình vào tình thế khó khăn không thể thay đổi đến nỗi không gì anh nóisẽ làm cho Corey tin là anh chỉ muốn cô. Lẽ ra ngày mai một đám cưới sẽ diễn ra, nhưng không có cô dâu và không có chú rể. Anh không thể nói bất cứ điều gì để làm cho cô tin anh, nhưng có lẽ là anh còn có thể làmđiều gì đó. Anh do dự trong chốc lát, và sau đó anh quyết định và nhấc điện thoại lên.

Thẩm phán Lattimer vừa mới về đến nhà từ buổi tiệc diễn tập. Ông rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Spence. Ông càng bất ngờ hơn khi ông hiểu ra lý do.

Chương 14

Corey đã sắp xếp xong thiết bị để chụp hình cho lễ cưới trên bãi cỏ lúc bảy giờ sáng khi cô nhận được một tin nhắn từ Spence kêu cô đến phòng sách của anh ngay lập tức. Đoán chắc là anh đã nghĩ ra vài cách mới để dối gạt cô, cô phá hỏng kế hoạch của anh bằng cách mang Mike và Kristin theo.

Sự giận dữ làm bước chân cô sãi dài và nhanh khi cô băng qua bãi cỏ. Cô vẫn khó có thể tin nổi là anh đã làm những điều đó, chỉ muốn có một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp miễn phí cho cuốn sách chết tiệt của anh. Mặt khác, tiền thù lao của Corey rất cao, và cô đã sống giữa những người giàu có đủ lâu để biết sự keo kiệt đến không ngờ của một số người khi bắt đầu dùng tiền vào một thứ gì khác chứ không phải là cho bản thân họ. Keo kiệt cũng đủ tệ hại, nhưng lừa gạt và sử dụng mánh khóe là không thể tha thứ, và sử dụng cô như cái cách anh đã làm – để chạm vào cô và hôn cô – và sau đó nói với cô là anh yêu cô. Điều đó thật bẩn thỉu.

Ngay khi cô bước vào phòng sách của anh, Corey nhận ra cô không cần phải lo lắng đến việc trong đầu anh đang nghĩ đến bất cứ loại hẹn hò thân mật nào. Angela đang ngồi trong ghế mặc áo choàng ngủ và cầm một cái khăn tay; chồng bà ta đang đứng một cách cứng nhắc bên cạnh ghế của bà trong áo choàng của ông, đang ở trong tư thế sẵn sàng tấn công. Spence trông có vẻ bình thản với bất cứ màn kịch nào đang diễn ra ở đây. Với hông của anh tựa vào cạnh bàn làm việc và trọng lượng dồn trên chân đối diện, anh đang nhìn ra cửa sổ, biếng nhác xoay tròn cái chặn giấy trên bàn làm việc của anh.

Anh nhìn lên Corey khi cô bước vào với hai người phụ tá, nhưng thay vì vẻ oán giận hay tán tỉnh mà cô mong đợi sẽ nhìn thấy ở anh thì anh trông rất điềm tĩnh, như thể chuyện tối qua không hề xảy ra. Anh gật đầu về phía những cái ghế ở bàn làm việc để mời Corey, Mike, và Kristin ngồi xuống. Không thể chịu nổi sự hồi hộp, Corey nhìn từ anh đến Angela. "Có chuyện gì vậy?"

"Nó đã bỏ đi, đó là chuyện đấy !" Angela khóc. "Con ngu đó đã trốn đi với – thằng nhân viên dọn dẹp đó ! Lẽ ra tôi không nên đặt tên nó là Joy (niềm vui), mà phải đặt tên nó là Disaster (thảm hoạ) !"

Corey từ từ hạ người xuống ghế, sự vui mừng cho Joy thay thế cho cú sốc khi cô nghe tin này và sau đó nhận ra sự khủng khiếp của việc bỏ trốn vào phút cuối của Joy là tai hoạ cho Corey và tờ tạp chí. Đã quá muộn để thay thế bằng một đám cưới khác cho số phát hành sắp tới, quá muộn. Ngay lúc này họ đã đi đến đường cùng rồi.

"Anh đã thông báo với gia đình của chú rể một tiếng đồng hồ trước đây," Spence nói với cô. "Họ sẽ nói chuyện với những người khách của họ mà họ có thể liên lạc được. Những người khách không thể liên lạc được thì một người bà con của họ ở đây sẽ gặp và giải thích mọi chuyện."

"Đây là một cơn ác mộng !" Angela rít qua kẽ răng.

"Nó cũng tạo ra vấn đề nghiêm trọng cho tạp chí của Corey. Họ đã đầu tư nhiều thời gian và tiền bạc vào chuyện này." Anh ngừng lại để cho mọi người đều hiểu rõ trước khi tiếp tục. "Tôi có nhiều thời gian hơn bất cứ người nào khác để xem xét đến giải pháp thay thế, và tôi nghĩ là tôi đã tìm ra được một giải pháp hợp lý. Tôi đề nghị chúng ta để cho Corey tiếp tục chụp hình lễ cưới."

"Sẽ không có lễ cưới !" Angela thốt ra một cách chua chát.

"Những gì tôi đang đề nghị là Corey được phép chụp hình mọi thứ – "

"Nếu không kể đến việc cô dâu và chú rể sẽ không có ở đó !" Angela bùng nổ.

"Corey có thể dùng người thay thế," Spencer giải thích.

Corey hiểu chính xác những gì anh đang đề nghị, và cô vội vã nhảy vào để giải thích giúp anh, tâm trí cô đang chạy đua tìm ra những góc chụp để có được những tấm ảnh đẹp mà không cần phải có khuôn mặt của cô dâu và chú rể. "Bà Reichardt, chúng ta có thể chụp những tấm ảnh của một cặp khác mặc đồ như cô dâu và chú rể. Cái mà tôi cần là đám đông ở đằng sau nó … không cần phải lớn lắm, nhưng – "

"Dĩ nhiên là không rồi!" chị gái của anh nói.

"Tôi sẽ không cho phép !" Ông Reichardt thét lên.

Giọng của Spence bén như lưỡi dao mà Corey chưa bao giờ nghe trước đây. "Anh không phải là người trả tiền, tôi là người trả đấy." Anh chuyển sự chú ý của anh quay lại chị gái anh và tiếp tục, "Angela, em hiểu chị có cảm giác như thế nào, nhưng chúng ta có trách nhiệm và đạo đức phải làm những gì chúng ta có thể làm để cho tạp chí của Corey không phải chịu thiệt hại vì sự bốc đồng của Joy."

Corey lắng nghe anh trong im lặng sửng sốt, cố gắng hiểu đầu óc của anh đang làm việc như thế nào. Tối qua, cô đã quyết định rằng anh quá keo kiệt đến nỗi anh tỏ ra yêu đương lãng mạn với cô với hy vọng có được một nhiếp ảnh gia miễn phí cho cuốn sách của anh. Sáng nay, anh đang thuyết giảng về nghĩa vụ và đạo đức và bỏ qua cơ hội để hủy bỏ mọi thứ liên quan đến đám cưới, tuy mất số tiền cọc nhưng vẫn tiết kiệm cho anh rất nhiều tiền.

"Nhưng chúng ta sẽ nói gì với khách của chúng ta ?" Angela yêu cầu. "Một vài khách cũng là bạn của cậu, đừng quên chuyện đó."

"Chúng ta sẽ nói với họ là chúng ta rất vui mừng với quyết định của cô dâu, và xin lỗi là nó không thể ở đây …nhưng chúng ta muốn họ tham dự bữa tiệc như thể đôi vợ chồng mới cưới có mặt." Nói xong, anh nhìn Corey để có được sự chấp thuận của cô, và cô đưa cho anh sự đồng ý dưới dạng một nụ cười nhẹ nhõm, nhưng để cho công bằng với Angela cô nói thêm, "Nó thật khác thường."

"Lễ cưới có quá nhiều khách," Spence nói bằng giọng chua chát. "Có lẽ họ sẽ được thưởng thức một bữa tiệc mới lạ cho một đám cưới bị hủy bỏ. Đó là chuyện mà họ chưa từng làm. Một kinh nghiệm mới, chị có thể nói, cho một đống người ưa nhận xét này nọ."

Angela trông có vẻ sẵn sàng đánh anh. Bà đứng phắt dậy và lao ra khỏi phòng với Reichardt bên cạnh.

Spence đợi cho đến khi họ đã đi khỏi, sau đó anh nhanh nhảu nói, "OK, hãy bàn về mọi chi tiết. Chúng ta cần có một cô dâu, một chú rể và một thẩm phán."

Corey biết anh đang chờ cô nói, nhưng như cô nhìn người đàn ông mạnh mẽ, năng động sẵn sàng gánh trên vai giúp cô những khó khăn quá sức chịu đựng của cô, trái tim cô đang tái sắp xếp anh lại từ kẻ thù, đến đồng minh và bạn bè, và cô không thể làm gì để ngăn được việc đó. Anh nhìn thấy sự thay đổi phản chiếu trong ánh mắt cô và giọng nói của anh dịu dàng vuốt ve. "Anh sẽ tìm người thay thế vị thẩm phán."

"Trong trường hợp đó, tất cả chúng ta cần tìm người thay thế cô dâu và chú rể." Corey nhìn Kristin và Mike. "Hai người thì sao ?"

"Không đùa chứ," Mike nói. "Tôi thì quá khổ năm mươi pao và Kristin thì cao hơn tôi sáu inch. Đoạn chú thích dưới bức ảnh của chúng tôi sẽ phải đọc là "Bánh mì hấp Pillsbury kết hôn với Kẻ khổng lồ xanh’."

"Đừng nghĩ về thức ăn," Kristin mắng, "và bắt đầu nghĩ về giải pháp."

Im lặng kéo dài một lúc lâu trước khi Spence rốt cuộc cũng nói với giọng đùa cợt quá khích, "Còn tôi thì sao, gan xắt lát à ?"

Corey lắc đầu. "Em không thể dùng anh làm chú rể."

Ánh mắt đau đớn bất ngờ thoáng qua mắt anh. "Như anh nhớ thì em thường thấy anh khá ăn ảnh. Bây giờ anh già rồi, em lo rằng anh sẽ làm vỡ ống kính của em chăng ?"

"Có lẽ anh sẽ làm cho nó tan chảy," cô nói một cách gượng gạo, hình dung ra cơ thể cao lớn, vạm vỡ của anh trong bộ tuxedo đen tuyền với cái áo sơ mi trắng như tuyết tương phản với làn da rám nắng của anh.

"Vậy thì có vấn đề gì ?"

"Anh sẽ bận rộn với khách khứa, giải thích và cố giữ cho họ cười." Cô ngừng lại để làm rõ quan điểm của cô. "Spence, em bắt buộc cần có nhiều khuôn mặt vui vẻ trong những tấm ảnh này. Sự thành công của những tấm ảnh phụ thuộc vào tâm trạng của đám đông nhiều hơn là kỹ thuật của em."

"Anh có thể hoàn thành những việc đó mà vẫn làm được ‘chú rể’. Anh sẽ bảo nhân viên mở toàn bộ sáu quầy rượu trên bãi cỏ và cứ liên tục cung cấp đồ uống cho đến khi vị khách cuối cùng rời khỏi hay chúng ta hết rượu. Nếu cần, tắc –xi sẽ sắp hàng ở trước cổng trong trường hợp họ cần đến chúng."

"Trong trường hợp đó," Corey nói với tiếng thở dài nhẹ nhõm, "công việc thuộc về cô, Kristin, cô được làm cô dâu. Spence cao hơn cô vài inch."

Spence mở miệng định phản đối, nhưng Kristin nói trước anh. "Tôi sẽ phải giảm hai mươi pao để chui lọt vào áo cưới của Joy, và nó vẫn chỉ dài đến đầu gối tôi."

"Corey, chỉ có một giải pháp và nó quá hiển nhiên," Spence nói thẳng thừng. "Em sẽ phải làm cô dâu."

"Em không thể làm cô dâu; em là một nhiếp ảnh gia, nhớ chưa ? Chúng ta sẽ phải nhờ một người nào khác."

"Thậm chí anh không thể đến yêu cầu một vị khách dự đám cưới mặc chiếc áo cưới của Joy và đóng vai cô dâu cho chúng ta. Em có vài cái giá ba chân ở đây. Em có thể thiết lập sẵn khung hình, chạy vào trong bức ảnh, và để cho Mike hoặc Kristin nhấn nút. Chỉ có vậy thôi."

Corey mím môi, xem xét đề nghị của anh. Cô không cần gì thêm ngoài vài tấm ảnh của cô dâu và chú rể – một tấm trong vườn dưới nhà vòm, một tấm khác ở một nơi nào đó bên cạnh bữa tiệc, cho nên sử dụng giá đỡ không phải là vấn đề.

"Được."

"Có ai thích uống một ly sâm banh không?" Spence đề xuất, có vẻ hoàn toàn hài lòng với hoàn cảnh này. "Là phong tục thông thường để chúc mừng Corey và tôi."

"Đừng có đùa như thế," Corey cảnh báo, và sự căng thẳng trong giọng nói của cô làm cho mọi người bất ngờ, kể cả cô.

"Sự căng thẳng của cô dâu," Spence phỏng đoán, và Mike cười ha hả.

Họ đứng dậy để rời khỏi, nhưng Spence đặt một tay trên cánh tay của Corey. "Anh muốn nhờ em một chuyện," anh nói khi những người khác đã đi khỏi. "Anh hiểu tối qua em đã cảm thấy như thế nào, nhưng cho đến hết ngày hôm nay, anh mong em xem như nó chưa từng xảy ra."

Khi Corey quan sát anh trong sự im lặng đáng ngờ, anh cười toe toét và nói, "không hợp tác, thì không có đám cưới. Anh sẽ hủy bỏ và vụ làm ăn kết thúc."

Anh hoàn toàn không thể đoán trước, bí hiểm, và rõ ràng là cô không cưỡng lại được sự trêu chọc lóe sáng trong ánh mắt của anh. "Anh là kẻ vô lương tâm," cô nói với anh, nhưng không có sức thuyết phục trong giọng nói.

"Cô nương, anh là người bạn thân nhất mà em từng có đấy," anh phản đối, và khi cô há miệng bởi luận điệu kiêu ngạo đó, anh giải thích, "Anh có, thuộc quyền sỡ hữu của anh, lá thư Joy để lại. Trong đó, nó đã nói rất rõ rằng là cuộc nói chuyện giữa nó với em vào hôm qua đã thuyết phục nó rằng nó sẽ hối tiếc trong suốt quãng đời còn lại nếu nó không cưới người đàn ông mà nó yêu. Trái với những gì chị của anh nghĩ, em đã tự rước tất cả những chuyện này vào thân. Bây giờ, anh có được sự hợp tác của em hay anh phải hủy bỏ lễ cưới ?"

"Anh thắng rồi," Corey đồng ý, cười vui vẻ. Cô không chắc liệu cô cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng khi anh không muốn nói về chuyện tối qua.

"Không có suy nghĩ u ám nào về anh trong ngày hôm nay – đồng ý chứ ?" Khi cô gật đầu, Spence nói, "Tốt. Bây giờ, còn chuyện gì khác nữa mà anh có thể làm để giúp cho mọi chuyện dễ dàng hơn cho em trước đám cưới không?"

Corey lắc đầu. "Anh đã làm quá nhiều rồi. Em rất cảm kích," cô nói một cách nghiêm túc. "Và rất ấn tượng," cô miễn cưỡng thừa nhận, quăng cho anh nụ cười qua vai khi cô rời khỏi.

Spence quan sát sự khoan thai nhẹ nhàng trong bước đi của cô trong khi anh cân nhắc lại nhận xét cuối cùng của cô. Nếu Corey "rất ấn tượng" bởi những gì cô biết anh đã làm, cô sẽ càng sững sờ với phần còn lại. Trên lầu, áo cưới của Joy đang được sửa lại theo kích cỡ một chiếc áo của Corey. Ở Houston, luật sư của Spence đang phác thảo một lá thư thông báo cho người thuê nhà của bà anh là hợp đồng thuê nhà của họ đã hết, và chuẩn bị một tấm chi phiếu với số tiền lớn từ Spence để bồi thường cho họ. Ở Newport, thẩm phán Lawrence Lattimore đang nói chuyện trên điện thoại với người thư ký ngái ngủ của toà thị chính để yêu cầu phát hành một giấy đăng ký kết hôn vào thứ bảy.

Tất cả mọi chuyện đã giải quyết xong, Spence quyết định, không tồi chút nào cho một buổi sáng.

Dẫu vậy, anh vẫn có một cảm giác bất an là anh đang quên một điều gì đó rất quan trọng – một chuyện khác ngoài chuyện thông báo cho Corey biết là cô sắp trở thành cô dâu. Anh cầu Chúa rằng cô đã thành thật về tình yêu của cô và việc cô hành động theo bản năng; anh hy vọng cô đã chân thành khi cô nói với Joy là cô sẽ luôn yêu anh và muốn sinh con cho anh.

Phần sau không làm cho anh thấy lo lắng như phần đầu. Corey yêu anh, anh biết cô yêu anh, nhưng anh không vui với kiểu lễ cưới mà cô sắp có.

Tất nhiên, dựa trên câu chuyện trước đây của họ, cô nhất định sẽ cảm thấy rất thoả mãn khi buộc được anh phải làm những chuyện kỳ quái để có thể đưa cô đến giáo đường.

Anh mỉm cười một mình, tưởng tượng ra những câu chuyện mà cô sẽ kể cho con của họ về ngày hôm nay, nhưng nụ cười của anh nhạt dần khi anh rời khỏi phòng sách và đứng trên hiên nhà, ngắm những chiếc thuyền buồm lướt qua mặt nước. Nếu anh nhầm, cô sẽ rất giận dữ, và nếu anh không nhầm, thì anh không nên cảm thấy lo lắng như thế này. Mặt khác, có thể anh chỉ đang bị chứng căng thẳng thần kinh thường thấy trước lễ cưới.

Spence quay lưng lại và đi đến bàn của anh để gọi thêm vài cuộc gọi. Cùng lắm là, Corey xin huỷ hôn thú và không một người nào cần phải biết là họ đã kết hôn

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

XtGem Forum catalog