The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hãy chờ em đánh răng xong nhé - trang 1

Chương 1: Mới gặp

Hứa Đồng nhìn trong tay tờ ghi chép, xác định chính mình không đi sai. Gọi điện thoại đến cửa hàng đưa địa chỉ, thật là nơi này.
Qua cửa bảo vệ, cô đi vào tòa nhà lớn, tìm được phòng 117. Bấm chuông rất lâu mới có người mở cửa. Là một cô gái quyến rũ dường như có chút yêu diễm.
Hứa Đồng mỉm cười hỏi: “Tôi ở cửa hàng Hưng Bang Ngũ Kim, xin hỏi cô là người gọi điện đến trong cửa hàng, Hồ tiểu thư?”
Cô gái hơi dương cằm gật đầu, vẻ mặt kiêu căng, “Đúng vậy, là tôi!”
Hứa Đồng lập tức thu lại nụ cười, biểu tình của Hồ tiểu thư làm cô cảm thấy không thoải mái.
Đem miệng vòi nước đưa cho Hồ tiểu thư, Hứa Đồng chờ trả tiền. Hồ tiểu thư lại thấp giọng đối với cô nói: “Cô đưa mấy thứ này cho tôi, tôi cũng không tự lắp chúng được, cô bảo tôi làm sao bây giờ?”
Hứa Đồng khẽ nhíu mày. Thời đại này ngày càng nhiều phụ nữ, chỉ biết dùng tinh lực để khoe lên dung mạo, ngay cả đầu óc mình có dính nước hay không cũng không biết, càng không hiểu nên tỏ ra như thế nào cùng người khác nói chuyện.
Cô lại một lần nữa mỉm cười, nhìn Hồ tiểu thư, uyển chuyển ôn hòa nói: “Chúng tôi có thể giúp cô lắp đặt, xong phải trả thêm chi phí.”
Hồ tiểu thư hừ nhẹ, giống như Hứa Đồng chờ đợi đến lúc này chỉ vì tiền của cô ta vậy.
“Tiền không phải là vấn đề, tôi sẽ trả nhiều hơn so với công của cô,chỉ cần cô đổi tốt là được.”
Hứa Đồng gật gật đầu vào nhà, khi cúi đầu đổi giầy, vẫn nhìn thấy Hồ tiểu thư dương cằm ngạo mạn. Đáy mắt Hứa Đồng khẽ nhúc nhích, hiện lên mấy tia kì lạ.
Hồ tiểu thư nhìn Hứa Đồng một thân quần áo loang lổ – kì thật là quần áo lao động, nhíu mày không chút nào che dấu, mang theo một tia khinh miệt nói: “Cô theo tôi vào phòng, không cần đụng đến nơi nào khác.” Ý tứ rõ ràng sợ cô làm bẩn thứ gì đó trong nhà.
Trong lòng Hứa Đồng nổi lên một tia lạnh, khóe miệng tươi cười lại lộ ra dáng vẻ kính cẩn nghe theo.
“Được, nhờ cô dẫn đường đến phòng tắm,” cô phối hợp nói.
Hồ tiểu thư xoay người xong, bỗng thần sắc biến đổi. Vừa rồi kiêu căng lạnh như băng, bỗng chốc như cởi ra tấm mặt nạ, giây lát hiện ra bộ mặt dịu dàng mềm mại như nước, bộ dáng đáng yêu.
Hứa Đồng thanh sắc không đổi khẽ đảo mắt. Trong lòng thầm than, trừ cô ta ra chắc không ai có thể biến đổi sắc mặt thuần thục như thế.
Tùy Hồ tiểu thư theo cửa đi vào phòng khách, Hứa Đồng lơ đãng nhìn trong thấy có một người đàn ông ngồi trên ghế sôfa. Cô không khỏi sửng sốt, thì ra còn một người nữa, khó trách Hồ tiểu thư trong giây lát liền thay đổi.
Người đàn ông kia có một bộ mặt cực kì anh tuấn, khi ánh mắt đảo qua cô, hồn nhiên không chút để ý. Xem qua, miệng hắn có hơi hơi nhích lên, giống như cười bình thường. Nhưng cẩn thận để ý, lại phát hiện ra vòng cung kia kì thật cũng không phải một loại tươi cười, mà là một chút đùa cợt mỉa mai. Tựa hồ như gộp lại những người bên ngoài với nhau, xem tất cả như một loại ngu dốt, riêng hắn thoát tục đứng ngoài không nhiễm một hạt bụi, đùa cợt ở trên người khác đầy dơ bẩn.
Hứa Đồng càng thêm không thoải mái. Quả nhiên vật hợp theo loài, trong phòng này, nữ kiêu căng không có đạo lý, nam thì tỏ ra tài trí hơn người làm cho người khác thấy đáng ghét.
Bất quá, cô cảm thấy hắn phản cảm nhưng Hồ tiểu thư dường như lại tỏ ra rất thích.
Hồ tiểu thư ý cười đậm đà đi lại bên người hắn, dịu dàng như nước nói: “Thần, anh chờ em một chút, trước hút một điếu, em mang cô ta đi vào đổi vòi nước xong sẽ trở lại.” Vừa nói vừa nghiêng người về phía trước, ân cần săn sóc châm thuốc.
Người đàn ông khẽ gật đầu, đem tầm mắt hướng phía ngoài cửa sổ.
Hồ tiểu thư mang theo Hứa Đồng đi vào phòng tắm.
Không gian cách xa nhau, vẻ mặt dịu dàng lập tức tắt hẳn, Hồ tiểu thư lại thuần thục đeo lên mặt nạ kiêu căng không ai bì nổi phân phó: “Chính là nơi đó.” Cô ta dương cằm nói cho Hứa Đồng: “Đem sửa nguồn nước phía dưới, đổi luôn cả vòi nước, xong tìm tôi, tôi trả cô tiền công,” nói xong liền vội vã trở về phòng khách.
Hứa Đồng nhìn theo trong gương, cười tà.
Cô luôn luôn coi khách hàng là thượng đế, nhưng có một vài thượng đế cố tình không hiểu được tốt xấu. Hồ tiểu thư này nếu muốn cùng cô kiêu căng, cô cũng phải cho cô niềm vui nho nhỏ mới được.
Người ở Lý Nhai ai chẳng nói: Đừng bao giờ đắc tội với tiểu bá vương Đường Tráng, cũng chớ bao giờ đắc tội với hồ ly mặt cười Hứa Đồng.
Phàm là người làm cô không thoải mái, cô sẽ nghĩ biện pháp ném cho họ vài cái kinh hỉ, làm cho bọn họ mỗi ngày đều phải kinh hồn, tràn ngập kích thích.

Từ nhỏ liền đi theo đùa nghịch với những người trong cửa hàng của Đường Hưng Bang, việc đổi vòi nước này, tuy thoạt nhìn không giống loại việc phụ nữ có thể làm đến, Hứa Đồng lại có thể thoải mái hoàn thành dễ như trở bàn tay.
Không chỉ có thể hoàn thành, mà còn có thể động tay chân ở một số nơi khác.
Ví như vừa rồi chỉ cần dùng chút tâm tư, khi Hồ tiểu thư lại dùng nước, mấy ngày hôm trước không cần biết thế nào, nhưng chỉ sợ về sau cũng không thể an bình. Cô dám cam đoan, hàng xóm dưới lầu thỉnh thoảng sẽ xông lên phá cửa hổn hển nói cho cô ta rằng không cần lại đổ nước bẩn xuống phía dưới. Còn cô ta sẽ sốt ruột buồn bực không biết vấn đề xảy ra ở chỗ nào?
Nghĩ đến tình cảnh khôi hài xảy ra sau này, Hứa Đồng cười xấu xa. Nếu cô động tay động chân qua, sẽ rất khó bị phát hiện. Chỉ sợ cuối cùng Hồ tiểu thư kiêu ngạo này cũng sẽ bị hàng xóm chửi đến phát điên lên mất.
Sung sướng vô cùng đi ra khỏi phòng rửa mặt, Hứa Đồng đi tới phòng khách. Hồ tiểu thư thân hình nhuyễn như rắn, bò lên người đàn ông ngồi bên cạnh. Vẻ mặt tươi cười, toàn ý xu nịnh, tận tâm lấy lòng.
Hứa Đồng một bên âm thầm buồn nôn, một bên âm thầm khâm phục người đàn ông này. Loại phụ nữ kệch cỡm như vậy, hắn tiêu thụ được chắc cũng rất mệt đi.
Hồ tiểu thư gặp Hứa Đồng đi ra, đứng lên đưa tiền, dịu dàng cười nói: “Cám ơn cô, nếu không có cô tôi thật sự không biết làm thế nào. Những việc nặng thế này chúng tôi chỉ sợ cả đời chưa làm đến. Nếu cô không giúp chúng tôi thay vòi nước, chỉ sợ hôm nay toilet cũng không thể đi được đâu.” Cái cách nói chuyện nhẹ nhàng hòa nhã này với kiêu căng lãnh đạm khi nãy, dường như hai người khác nhau vậy.
“Không có gì, không có gì”, Hứa Đồng dối trá mỉm cười nói, “Cô khách khí quá, chỉ là việc nhỏ thôi, đổi vòi nước kì thật rất dễ làm, bởi vì thường làm, nên đối với chúng tôi không cần suy nghĩ cùng có thể hoàn thành!”
Còn đối với cô, có suy nghĩ cũng không thể làm được, vì cô ngu!
Hồ tiểu thư không thấy được cô ý tại ngolf ngoại, cười như hoa nở lấy tiền ra.
Hứa Đồng cảm thấy có ánh mắt cố tình ở trên mình đánh giá, vì thế vội vàng trừng lớn hai mắt, làm bộ dạng hồn nhiên chờ mong, nhìn chằm chằm tiền trong tay Hồ tiểu thư, một bên chớp mắt giống như thêm một đồng tiền lật ra lại càng thêm hưng phấn, một bên lại phát ra vài tia thất vọng, Hồ tiểu thư trả công không nhiều như lúc đầu cô ta hứa vậy.
Người đàn ông đột nhiên mở miệng.
“Một cô gái làm việc nặng thế này cũng không dễ dàng gì, em hào phòng một lần đi, trả cô ấy nhiều tiền một chút!” Cẩn thận nghe, có thể nhận ra trong đó một tia thản nhiên đùa cợt.
Hồ tiểu thư lập tức cười càng thêm sáng lạn, “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng mà nhất thời trên người không có nhiều tiền,” thân thiết kéo tay Hứa Đồng, vỗ vỗ nói: “Cô đợi thêm một chút, tôi đi lấy thêm cho cô.”
Hồ tiểu thư đi vào bên trong, Hứa Đồng làm bộ chân tay luống cuống, nhu thuần ngượng ngùng đối với người đàn ông cười một chút.
Người đàn ông nhấp môi đối với cô khẽ gật đầu, xem như đáp lại. Đột nhiên lại hỏi: “Phụ nữ làm công việc như vậy, chịu nổi sao?”
Hứa Đồng làm bộ dạng cười khổ đáp lại “Đã trở thành thói quen, mỗi người trong cuộc sống đều có khó khăn riêng, ai cũng thế, đâu phải ai cũng có thể chọn được mình làm cái gì, không muốn làm cái gì đâu? Không phải Phật nói: tu hành là nhẫn nhục chịu đựng, nếu suy nghĩ như vậy, bất luận làm cái gì, có khổ hãy không cũng liền cảm thấy mình không hề chịu thiệt thòi.”
Người đàn ông quả nhiên giống như bị câu trả lời của cô đả động, sắc mặt mỉm cười.
Tia mỉa mai trên mặt hắn lập tức biến mất.
Hắn đột nhiên tươi cười nhưng lại có loại lạnh băng đằng sau cảm giác chói mắt kia.
Hứa Đồng không khỏi thầm oán: “Nếu hồng nhan là họa thủy thì mĩ nam là yêu nghiệt, người đàn ông này cười rộ lên, ai dám nói rằng hắn không đẹp trai đến mức làm cho người ta hận không thể gỡ bỏ tất cả phòng bị?”
Người đàn ông mỉm cười với Hứa Đồng nói: “Cố lên!”
Hứa Đồng dùng ánh mắt cảm động nhìn hắn, giống như nói cám ơn.
Không đợi ai lên tiếng nữa, Hồ tiểu thư đã lấy xong tiền đi ra. Cô ta thân thiện đem tiền nhét vào tay Hứa Đồng nói: “Cô vất vả rồi.”
Hứa Đồng căng thắng, thần sắc ẩn nhẫn. Thoạt nhìn như vậy dường như là bị ai làm đau, cố tình nhịn đau mà không dám nói.
Đưa lưng về phía sôfa nơi Hồ tiểu thư không nhìn đến, chỉ một hớp mắt, người đàn ông sắc mặt hơi đổi, đáy mắt hiện lên tia chán ghét. Giống như đế vương ở trong hoàng cung, gặp được vương phi kiêu ngạo của hắn đang trăm phương ngàn kế đi bắt nạt một tiểu cung nữ vậy.
Hứa Đồng một bộ sợ hãi đáng thương rút tay ra, đi lên hai bước, xoay người cảm ơn về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sôfa. Nhưng miệng tuy nói cảm ơn, trong lòng lại không chút thiện ý: cho ngươi giảm thọ đi, tự nhiên bà cô nhà ngươi lại phải xoay đầu hành lễ.
Người đàn ông nhìn cô đàm đạm cười: “Tôi cũng không làm cái gì, không cần cảm ơn.”
Hứa Đồng đối hắn nhoẻn miệng cười.
“Không! Tiên sinh! ngài cho tôi tôn trọng! Cảm ơn ngài!”
Khoảnh khắc cô cười, hắn nheo mắt lại.
Năm đó vì làm cho mẹ yên tâm mà đi, cô tự hứa với chính mình học làm thục nữ, không thể giống cô em gái ăn nói thô lỗ. Vì thế một khoảng thời gian, cô mỗi ngày cắn chiếc đũa ở trước gương khổ luyện mỉm cười.
Khóe miệng da phá, lợi sưng, hai má toan đau. Tuy rằng vất vả, nhưng thấy đáng giá, vì đổi lấy mẹ vui mừng
Mẹ nói: “Con ngoan, cười như thế thật tốt, làm cho người khác trước mắt sáng ngời, về sau cứ cười như vậy, đừng giống mấy đứa con trai hi hi ha ha.” Mẹ còn dạy cho cô, con gái đẹp nhất, trong lúc tươi cười đừng quên hàm chứa một tia ưu thương, nó xinh đẹp mà thần bí, làm người ta vướng bận, không thể quên.
Không lâu về sau, mẹ qua đời. Từ nay về sau, nụ cười của cô liền mãi mãi chứa một tia thản nhiên ưu thương.

Đi tới cửa, Hồ tiểu thư rốt cục mặt lại biến sắc. Cô ta nhìn Hứa Đồng, giọng lạnh như băng: “Ghét nhất cái loại người nghèo luôn làm bộ đáng thương xin tiền, luôn ở trước mắt đàn ông giả tạo tìm kiếm đồng tình.”
Hứa Đồng ánh mắt lạnh lùng, một tia sáng chợt lóe. Cô xem Hồ tiểu thư, lạnh run nói: “Thực xin lỗi Hồ tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi, tôi không cố ý dụ dỗ chồng cô, tôi chỉ muốn cảm ơn thôi, xin cô tin tôi.” Âm lượng không lớn không nhỏ, đủ làm cho người đàn ông trong kia nghe được. Âm sắc nơm nớp lo sợ, giống như đang bị ai uy hiếp, đang sợ hãi không thôi.
Hồ tiểu thư quay đầu nhìn về phía phòng khách, thần sắc kinh hoàng. Lại quay đầu nhìn Hứa Đồng, oán hận cắn răng nói: “Câm miệng cho tôi! Đi mau.”
Hứa Đồng vẫn như cũ làm bộ nhát gan một bên rời khỏi cửa một bên vẫn khóc: “Thực xin lỗi Hồ tiểu thư, thực sự xin lỗi, tôi không có dụ dỗ chồng cô, xin cô tin tôi.”
Cô làm bộ dạng nghèo khổ yếu đuối bị tình nhân âm thầm hãm hại, suy diễn vô cùng nhuần nhuyễn, phấn khích. Mặc cho ai nghe thấy hoặc nhìn thấy một màn này đều đồng tình với cô gái kia thoạt nhìn khờ khạo, thanh thuần, đi khiển trách cái người kia keo kiệt độc ác.
Cửa phòng đóng lại, Hứa Đồng nhìn rõ Hồ tiểu thư kia, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Cô khẽ cười, tâm tình sung sướng vô cùng.
Muốn cùng Hứa Đồng này đấu, cũng không phải là chuyện dễ dàng, chơi không tốt, sẽ bị cô sách cốt lột da.
Trông cậy vào cô một chút giàu lòng nhân ái hạ thủ lưu tình? Không có khả năng!
Này nọ thương hại gì đó, cô chưa bao giờ mang ở trên người.
Sinh tồn là khôn sống mống chết, bị thương hại chẳng qua cũng sẽ có ngày bị vất bỏ mà thôi.
Con người sống nên chọn làm người mạnh mẽ. Sự thương hại với kẻ yếu là an ủi, nhưng với kẻ mạnh là sỉ nhục.
Mà để cho đối thủ tôn trọng, cô sẽ đem đối phương cũng như mình đối xử bình đẳng, làm sao có thể dùng sự thương hại của mình đi nhục nhã bọn họ?
Nên, tốt nhất người nào muốn đắc tội với cô nên là người có bản lĩnh thật sự, nếu không, sẽ bị thảm bại rất khó coi.

Chương 2: Song “Đồng”

Trở lại cửa hàng, Hứa Đồng đang định đem tiền kiếm được bỏ vào tráp. Đường Hưng Bang lại nói với cô: “Đừng bỏ vào trong, cháu cầm lấy đi, mặt khác chi tiêu một ít, ngày mai đi dạo phố, mua cho mình một ít quần áo. Nhìn cháu một thân quần áo lao động vừa bẩn lại vừa cũ. Cháu hiện tại tốt xấu gì cũng đã tốt nghiệp đại học, nên ăn mặc trang điểm một chút, đi ra ngoài nộp sơ yếu lí lịch, tìm một công việc trí thức gì đó, chứ đừng cùng ta cứ mỗi ngày mắt to trừng mắt nhỏ bán ba cái đồng, sắt này.”
Hứa Đồng cười hì hì, đem tiền nhét vào tráp.
“Chú Đường, cháu thật vất vả mới tốt nghiệp được, chú lại khiến cho cháu vừa nhàn rỗi một hồi đã đi tìm việc làm sao?” Cô đi đến bên người Đường Hưng Bang, ôm lấy cánh tay ông, cười tủm tỉm làm nũng nói: “Cháu với chú cùng nhau trông cửa hàng, cho chú đỡ buồn, không tốt hay sao?”
Đường Hưng Bang nhìn cô không có cách nào, lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ông bỗng nhớ đến một sự kiện, liền vỗ vỗ bả vai Hứa Đồng chỉa chỉa điện thoại nói: “Vừa rồi cháu đi ra ngoài, ông Kiều gọi điện thoại tìm, nhanh gọi điện thoại lại đi.” Vừa nói lại nhớ đến một việc khác, vì thế đi theo nói: “Đồng Đồng, cháu cũng đã tốt nghiệp đại học, cũng nên có một cái di động, như vậy mọi người tìm cháu có việc cũng tiện.”
Hứa Đồng gật đầu cười: “Được, ngày mai cháu đi mua.”

Người mà Hứa Đồng gọi “ông Kiều”, là chủ nhiệm lớp trung học ngày xưa của mẹ cô Hứa Yên và ba cô Chương Khang Năm. Hôm nay, ông gọi điện đến tìm Hứa Đồng, là vì muốn nói chuyện của Chương Khang Năm.
Ông nói cho Hứa Đồng, Chương Khang Năm phải về nước. Bởi vì thân thể không tốt, ông ta muốn đem trọng tâm kinh doanh chuyển về trong nước, lá rụng về cội. Mặt khác ông ta thực nhớ cô, muốn đem tên cô vào trong danh sách thừa kế.
Cắt đứt điện thoại, Hứa Đồng cảm thấy trong ngực một trận rầu rĩ.
Ông ta muốn trở về, cùng với cô có cái gì quan hệ? Nhớ cô? Thực buồn cười! Năm đó ông ta cùng nữ thư kí thông đồng ở một chỗ với con gái chung cũng không nói qua một câu nhớ cô.
Nếu không phải vì ông ta, mẹ cũng sẽ không vì buồn bực mà sinh bệnh, không đợi cô học xong trung học đã qua đời. Nhớ lại lúc mẹ triền miên trên giường bệnh, cô đơn, bi thương, lòng cô căm hận. Nếu như không đáp ứng mẹ cô, sẽ không cùng mấy người kia tranh chấp, cô thật không muốn nén giận mà sống như vậy.
Nhìn đến Hứa Đồng sắc mặt tái nhợt, Đường Hưng Bang đi tới. Ông hiểu rõ vỗ vỗ bả vai cô, an ủi nói: “Đồng Đồng, quên đi, đừng nghĩ nhiều làm gì, bình tĩnh lại. Đừng làm cho mẹ cháu ở bên kia phải lo lắng!”
Hứa Đồng miễn cưỡng phát ra một tia cười: “Chú Đường, cháu không sao.”
Đường Hưng Bang vỗ đầu cô, cười hiền từ: “Đến chỗ Tráng tử chơi một lát đi,” vừa nói một bên đẩy cô ra ngoài cửa: “Đi giải sầu đi, cửa hàng khách không nhiều lắm, một mình chú cũng đủ.”

Đường Hưng Bang ở Lão Nhai có ba nhà, một chỗ là cửa hàng Ngũ Kim, một chỗ cách cửa hàng Ngũ Kim không xa lắm một gian là nhà ở của hai ba con ông, còn lại một gian trước cho mẹ con Hứa Đồng thuê, sau Hứa Yến qua đời, Hứa Đồng trở thành con nuôi của Đường Hưng Bang, chỗ đó trở thành phòng ở của Hứa Đồng. Còn một chỗ là dành cho Đường Tráng sử dụng, diện tích rất lớn, cách cửa hàng Ngũ Kim hơi xa một chút, ở đầu bên kia của Lão Nhai, nơi đó có vẻ rồng rắn hỗn tạp.
Hứa Đồng đến chỗ đó cùng Đường Tráng chơi cả đêm, giải sầu xong, cảm thấy ngực không còn áp chế. Về nhà, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Buổi sáng, cô đẩy cửa ra sân. Không khí trong lành, cô sảng khoải hít thở, cảm thấy toàn thân sảng khoái vô cùng. Tâm tình cảm thấy rất tốt, lúc ngồi xổm bên giếng đánh răng miệng dính đầy bọt kem vẫn ngâm nga cười nhỏ.
Nhưng sự xuất hiện của Chương Thực Đồng làm cho cô tâm trạng vui vẻ từ sáng đến giờ đột nhiên tắt ngấm.

Tuy rằng đã khá nhiều năm không thấy, nhưng Hứa Đồng phát hiện, khuôn mặt cô em cùng cha khác mẹ kia vẫn trước sau như một, làm người ta chán ghét.
Chương Thực Đồng hung hăng tiến đến. Hứa Đồng nhìn thấy cô ta một bộ mặt tức giận liền hiểu ngay cô ta vì cái gì mà đến – chẳng qua chỉ vì những đồng tiền dơ bẩn của ba cô ta.
Thoáng nhìn cô ta mang theo vẻ mặt phẫn uất oán giận, mắt Hứa Đồng chuyển động, bưng lên cốc nước hớp một ngụm to, xúc xúc khoang miệng đầy bọt kem đánh răng.
Chương Thực Đồng tiến đến, giống như nữ vương ngạo mạn. Cô ta liếc mắt, hất cao cằm, hai tay khoanh trước ngực, vênh mặt kêu gào: “Hứa Đồng, cô đứng lên cho tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Hứa Đồng cơ hồ cười. Nhiều năm không thấy, không nghĩ tới Chương Thực Đồng khi giao chiến, mở đầu vẫn là như vậy cẩu huyết cùng ngu dốt.
Cô chậm rì rì đứng lên, đem nước trong miệng bất ngờ phun đến bên chân Chương Thực Đồng. Nhìn cô ta cuống quýt không ngừng giơ chân tránh né, cô cảm thấy cực kì vui vẻ. Cô tủm tỉm cười nói: “Chương Thực Đồng, tôi phun cô là vì muốn cho cô hiểu được một đạo lý,” cô chớp động hai mắt, ánh mắt trong suốt lộ một tia thành khẩn, biểu tình chân thành “Làm người, muốn đến nhà người khác, muốn cùng chủ nhà nói chuyện, làm ơn nhớ rõ một chút – nếu chủ nhà đang đánh răng thì phải ngậm miệng lại, mặc kệ có cái gì không thể không nói, cũng đợi chủ nhà đánh răng xong rồi nói. Nếu không khi nói, người ta sẽ phun ra, hiểu chưa?”
Chương Thực Đồng lập tức hổn hển kêu to lên: “Hứa Đồng, cô là đồ dã man, là loại không có giáo dục.”
Cô ta vừa dứt lời, Hứa Đồng tiện tay giơ lên, đem nửa cốc nước còn lại hướng cô ta mà té qua. Cô ta tránh nhanh về phía sau nhưng vẫn không kịp. nhìn chiếc túi da cao cấp nở rộ hoa ban, Hứa Đồng trong lòng thoải mái.
“Tôi dù không có giáo dục, cũng không giống loại người điên, sáng sớm không gõ cửa vọt đến quấy rầy người khác.” Cô chậm rãi nói.
Chương Thực Đồng tức đỏ mắt, giống như hận không thể đem cô xé thành trăm mảnh.
“Hứa Đồng, tôi nói cho cô, nếu cô có tự trọng, cô cũng đừng dính đến nhà họ Chương chúng tôi, cũng đừng mơ tưởng gì đến tiền của ba tôi!” – Chương Thực Đồng hổn hển kêu to.
Hứa Đồng lại múc thêm một cốc nước, một mặt đem bàn chài đánh răng chậm rãi khuấy nhẹ, một mặt không chút để ý nói: “Chương Thực Đồng, cô biết không, thế giới này có một loại người, không có việc gì làm, làm người khác thực sự khinh thường, làm cho người ta vừa nghe cô ta nói chuyện liền không chịu được mà muốn đánh.” Nói xong lại lưu loát giương tay lên đem cả cốc nước dùng sức hắt về phía Chương Thực Đồng. Toàn bộ quá trình vừa nhanh vừa bất ngờ, Chương Thực Đồng lĩnh trọn cốc nước la lên thảm thiết.
Cô ta một bên giơ chân, một bên hét chói tai: “Hứa Đồng, cô là đồ hư hỏng! Lưu manh! Lưu manh! Tiền của ba tôi tuyệt đối không thể cho loại người không có giáo dục như cô! Cô! Cô! Cô thật quá đáng! Cô chờ đấy cho tôi!”
Hứa Đồng nhìn cô ta, cười trêu tức nói:
“Chương Thực Đồng, kì thật tôi không muốn ăn nói thô tục, nhưng là cô bức tôi. Tôi không hiểu cô như vậy có thể tùy tiện đến nơi này chửi bới tôi, được rồi, tôi đây sẽ làm cho thực vừa ý.”
Hứa Đồng ánh mắt đột nhiên biến đổi, vốn lười biếng, giờ đây lại xuất ra một tia lạnh lùng uy hiếp:
“Chương Thực Đồng a Chương Thực Đồng, cô nói xem cô là cái gì a?” Cô nhẹ giọng, giống như nỉ non lại gằn từng tiếng giống như tràn ngập cảm giác bức bách: “Cô thật là dũng cảm, liền đến đây làm ầm ĩ. Cô bảo tôi cái gì? Hư hỏng? Lưu manh? Có phải hay không? Tôi nói cho cô, cô thật ra nói rất đúng! Không chỉ năm học trung học đó tôi hư hỏng, lưu manh, hiện tại tôi vẫn thế! Cho nên…” Cô dừng một chút, nhìn Chương Thực Đồng run run hai má, nhếch môi lạnh lùng cười, chậm rãi nói: “Cô tốt nhất chớ chọc vào tôi, nếu cô chọc vào tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp bội. A đúng rồi, cô không muốn tôi cầm tiền của ba cô? A, đành để cho cô mất hứng, tiền này tôi không nên không cầm? Cô bảo tôi chờ cô xem? Được, tôi nghe cô, nhất định sẽ chờ cô, tôi chờ xem cô có thể cho tôi xem cái gì?”

Hứa Đồng đã không còn nhớ rõ, đã có bao nhiêu năm cô không bị người ta gọi là “hư hỏng.” Từ khi đỗ đại học về sau, cô liền từ một người trước kia bị gọi là cô gái hư hỏng trở thành một cô gái tốt. Hiện tại dường như đã không còn người nào nhớ tới ngày trước cô cỡ nào phản nghịch, cỡ nào xấu xa.
Năm đó cô từ trường chuyên chuyển về trường phổ thông, học cùng Đường Tráng. Cô đi theo Đường Tráng học được trốn học, đánh bài, đánh nhau, ăn nói thô tục, thành một điển hình rất hư hỏng trong mắt mọi người.
Sau cô lại còn theo Đường Tráng học hút thuốc.
Cô còn nhớ rõ lần hút thuốc đầu tiên, thực sự ngẫu nhiên, vừa lúc Bàng Mông đến trường phổ thông tìm cô, làm cho anh chàng vĩ đại kia nhìn thấy cô tựa vào cửa sổ trong từng đợt khói sa đọa hút thuốc, trên mặt anh là cỡ nào đau đớn.
Mà cô lúc đấy nhìn anh, vẻ mặt thống khổ, trong lòng anh lo lắng như vậy cuối cùng lại trở thành hư không.

Hứa Đồng nói: “Tôi sẽ chờ xem cô có thể làm cho tôi đến thế nào.”
Chương Thực Đồng lập tức nhìn cô quát to đến khàn cả giọng: “Hứa Đồng, da mặt cô sao có thể dày đến như vậy? Cô thực sự là loại người không biết xấu hổ! Tiền của ba tôi đều là mẹ tôi giúp đỡ vất vả mà kiếm được, tại sao lại phải chia cho cô? Cô dựa vào cái gì mà lấy nó?”
Nghe xong những lời này, Hứa Đồng nổi giận. Cô nheo mắt lại hướng Chương Thực Đồng: “Thật là làm cho người ta mở mắt đến cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, không biết xấu hổ! Vốn tôi hứa với mẹ tôi không thèm với mấy người nhà cô chấp nhặt. Nhưng cô thế nào lại muốn đến bức người khác? Được, tôi sẽ nói cho cô xem cho đến tận cùng là ai không biết xấu hổ.”
Cô dừng một chút, khóe miệng tràn ra ý cười mỉa mai, trong thanh âm tràn ngập vẻ khinh thường: “Nếu bàn về xấu hổ, ai có thể so sánh với mẹ cô đâu? Bên này có thể ngọt ngào xưng với mẹ tôi hai chữ chị chị em em, bên kia lại có thể cởi sạch sẽ rúc vào chăn của chồng chị, còn thập phần nhiệt tình cùng chồng chị đẻ ra cái loại con hoang. Bà ta đoạt chồng của chị không nói, ngay cả tên của con chị bà ta cũng không buông tha, đã đi ăn cướp còn nói mình là khuê nữ, người ta kêu “đồng” bà ta cũng kêu “đồng”. Chậc chậc! Chương Thực Đồng, cô nói xem da mặt mẹ cô có thể nào dày đến như vậy? Bà ta cùng chồng chị mình lúc lăn lộn trên giường cũng không ngẫm lại, năm đó nếu mẹ tôi không tốt bụng giữ bà ta lại, bà ta bị chồng ruồng bỏ, hỏi văn bằng không văn bằng, nói công việc không công việc, hai bàn tay trắng bà ta sống được sao?”
Chương Thực Đồng cả người run run, cô ta hướng phía Hứa Đồng la to: “Cô nói bậy! cô mới là đồ ăn cướp! Tôi mới là “Thực” Đồng, tôi mới là Thực Đồng của ba.”
Hứa Đồng “xùy” một tiếng cười đi ra, tiếng cười tràn ngập khinh miệt đùa cợt: “Chương Thực Đồng, tôi nói cho cô nghe, bây giờ hàng thật thì không cần quảng cáo, hàng dởm mới dùng sức đính trên mình mấy cái mác cường điệu chính mình là đồ thật đâu! Úc! “Thực”~~~ Đồng!” Cô cố gắng đem chữ “thực” phát ra vừa nặng vừa dài.
Thực Đồng một câu cũng không nói lên lời, mặt bị nghẹn đỏ như cà chua, ngực kịch liệt phập phồng, hô hấp dồn dập. Hứa Đồng lo lắng cô ta sẽ bị suyễn mà phải vào bệnh viện mất.
Chương Thực Đồng đang thấy thật khó thở, trong túi di động chợt quang quác vang lên.
Kế tiếp một màn làm Hứa Đồng mở to con mắt. Chương Thực Đồng tiếp điện thoại, trong nháy mắt cả người đột nhiên biến đổi, từ người đàn bà hung hãn chanh chua biến thóa thành cô gái hiền lành ngoan ngoãn, không còn cái giọng lạc lạc thanh thanh áp khí người khác.
Cô ta xoay sang chỗ khác, giống như làm vậy Hứa Đồng sẽ không nghe được cô ta nói chuyện, đối với microphone hề hề gắt giọng: “Cố Thần! Cố Thần, anh đợi một chút em đến, em lập tức đến ngay, chỉ cần 10 phút là được rồi, xin anh, xin anh đấy, nhất định phải chờ em nha!”
=_=|||
Hứa Đồng nhu nhu lưỡi. May mà mình còn chưa ăn bữa sáng, nếu không thì lúc này có thể phun hết.
Cắt đứt điện thoại, một Chương Thực Đồng vừa dịu dàng như nước trong nháy mắt đã không còn. Cô ta thu điện thoại, nhìn Hứa Đồng ác khí nói: “Hứa Đồng, tôi không muốn cùng cô tranh cãi, nhưng tôi cảnh cáo cô, cô tốt nhất tự giải quyết cho tốt!”
Hứa Đồng thiếu chút nữa văng lên. Cô nhìn lại Chương Thực Đồng, vẻ mặt chân thành nói: “Chương Thực Đồng, cô có biết cái gì gọi là có thân tự lo không? Tôi cảm thấy cái này cho đến bây giờ đều không có nói quá. Trước hết không bằng cô tự học được nó đi, đến lúc cô tự hiểu được nó thì tôi tin trên thế giới này là Niết Bàn, từ nay về sau nhất định sẽ không có chuyện ác.”

Chương 3: Nghe thấy

Phía sau vang lên tiếng bước chân.
Hứa Đồng vừa nghe liền biết. Thanh âm này là từ Đường Tráng vọng lại.
Đường Tráng đến dừng lại bên người cô. Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Trên người anh chỉ mặc một chiếc quần đùi, để lộ phần trên cơ thể rối rắm những hình xăm dữ tợn quấn lấy nhau trên da.
Khi Hứa Đồng nhìn anh, anh lặng lẽ đối cô nhíu mắt. Cô lập tức hiểu ra, tiện đà không nhịn được muốn bật cười.
Tên tiểu tử này càng ngày càng tà ác, cố ý không mặc áo mang hình xăm ra để dọa người.
Đường Tráng giơ lên cánh tay, rất lưu loát khoác lên trên người Hứa Đồng, tà tà nhìn Chương Thực Đồng một phen cao thấp đánh giá xong chuyển lại Hứa Đồng bĩu môi, lười biếng nói: “Nha đầu, em càng ngày càng tốn thời gian, dài dòng lâu như vậy, không mệt sao? Trực tiếp bắt đầu không phải là xong rồi?”
Đường Tráng lại trừng hướng Chương Thực Đồng, lại nhìn ra phía cửa rồi đột nhiên trở nên không kiên nhẫn: “Tao muốn nói đứa mất dậy nào. Sáng sớm ăn no xong không biết làm gì, lại đi phá giấc ngủ của người khác?” Đưa tay hướng Hứa Đồng lay, thúc dục nói: “Anh nói em mau làm đi, nếu nói không xong, để anh động tay, là cô ta tàn đấy!”
Đường Tráng nói xong, Hứa Đồng phốc xuy một tiếng cười đi ra. Tên này làm cho hắn đóng vai người tốt thì phí khí lực, nhưng nếu diễn vai ác nhân, căn bản không cần hóa trang, oanh trời oanh đất, trừng ai nấy run.
Chương Thực Đồng bị Đường Tráng dọa, cả người run rẩy, vươn tay chỉ vào Đường Tráng kêu to: “Anh … Anh … Anh là lưu manh!!!” Lại chỉ hướng Hứa Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Hứa Đồng! Cô thật giỏi! Tôi thật sự là khinh bỉ cô! Trước kia cô không học giỏi, không ngờ được hiện tại so với trước kia càng trở nên xấu xa! Thật không biết mẹ cô dạy cô thế nào!”
Cô ta đang thao thao bất tuyệt, còn chưa có ý định dừng lại, Hứa Đồng đã lưu loát thẳng tay quăng cho cô ta một cái bạt tai.
Một tiếng “ba” kêu vang, bén nhọn chói tai.
Hứa Đồng, xuất tay, lòng bàn tay có chút đau. Vừa rồi bàn tay kia, bởi vì mang theo tức giận mà khi đánh ra thêm vài phần khí lực.
Chương Thực Đồng che má, kinh ngạc nhìn Hứa Đồng, vẻ mặt không thể tin.
Cô ta rõ ràng tính ngăn cổ họng phun lệ khóc om sòm, lại bị ánh mắt Hứa Đồng làm cho kinh sợ, muốn động mà không dám.
Hứa Đồng trừng mắt, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, thanh âm vừa chậm vừa nặng nề: “Còn dám nói mẹ tôi một chữ, xem tôi như thế nào trừng trị cô! Tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là chân chính lưu manh!”
Chương Thực Đồng đỏ hồng mắt, vẻ mặt oán giận nhìn Hứa Đồng, lại nhìn Đường Tráng đứng cạnh, môi run run, nước mắt tràn mi mà ra, giống như bị oan, một bên khóc một bên dậm chân kêu to: “Hứa Đồng, cô không phải ỷ vào có chỗ dựa sao? Cô chờ đấy cho tôi, tôi sẽ không quên đâu, nhớ kĩ cô thiếu tôi một cái tát, chúng ta chờ xem!”
Hứa Đồng cười lạnh xem cô, thanh sắc bất động, Đường Tráng cũng không thể nhìn được nữa tiến lên hai bước. Chương Thực Đồng sợ tới mức mặt đầy nước mắt nước mũi hét chói tai, sợ Đường Tráng thực sẽ lại đánh chính mình, lập tức quay đầu chạy ra khỏi sân.
Nhìn bộ dạng cô ta chạy chối chết, Hứa Đồng không khỏi cười ha ha.
“Tráng tử, anh xem anh đem Thực Đồng cô nương dọa chết rồi! Ha ha ha!” Cô khoái chí trêu ghẹo nói.
Đường Tráng quay đầu lại xem cô, nói: “Cảm ơn, anh không phải là hù dọa. Anh thật sự chịu không nổi chỉ muốn đi chặt luôn hai tay cô ta!”
Hứa Đồng có chút bất ngờ. Đường Tráng luôn tự xưng không bao giờ đánh con gái, Chương Thực Đồng thiếu chút nữa buộc Đường Tráng phá vỡ chính nguyên tắc mình đặt ra, quả thực là có bản lĩnh a.
Nhìn phía cửa, Hứa Đồng cười khuẩy nói: “Tráng tử, anh nói xem cô ta có ý tứ gì, là buổi sáng nhàn rỗi đi?”
Đường Tráng vỗ vỗ vai cô, âm trầm nói: “Nha đầu, về sau cô ta có đến càn quấy, em cứ đánh gẫy răng cô ta, không cần do dự, anh cho em chỗ dựa!”
Hứa Đồng dùng sức gật đầu một cái, cười tươi, trên mặt tràn ngập ấm áp.

Ăn sáng xong, Hứa Đồng hỏi Đường Tráng: “em đi tìm Dương Dương chơi, anh có đi không?”
Đường Tráng nhún vai bàng quan: “Không đi! Đừng có nói chuyện cô ta trước mặt anh, anh đã cho cô ta bay! Tìm cô ta? Quên đi!”
Hứa Đồng nhìn không được khinh bỉ nói: “Được, muốn giả bộ thì cứ giả bộ đi. Với anh có thể buông người ta sao? Cũng được, quên đi, anh chính mình tự biết. Nhưng mà, đồng chí Đường Tráng, em nghĩ em hẳn là chân thành nhắc nhở anh một câu, thời đại này, người ta mốt yêu sét đánh, nếu không sợ quá muộn, vẫn là nên thu lại cái vẻ mặt ấy đi.”
Đường Tráng thập phần không bình tĩnh ném một chiếc dép trên chân về phía Hứa Đồng. Hứa Đồng nhanh nhẹn tránh được, một đường sung sướng xuất môn.

Hai năm trước Hứa Đồng thông qua Đường Tráng biết Dương Dương. Hai người tính cách hợp nhau, từ đó về sau trở thành bạn tốt. Dương Dương làm việc ở một sân Golf quý tộc, Hứa Đồng thường xuyên qua đây tìm cô tán gẫu.
Vào sân bóng, đi mấy vòng, cuối cùng Hứa Đồng cũng tìm được Dương Dương .
Dương Dương đang bồi ở bên một đám khách. Thoáng nhìn thấy Hứa Đồng, cô liền nhẹ nhàng kêu một người bạn làm cùng thay vị trí, lặng lẽ đi ra.
Hứa Đồng lôi kéo tay Dương Dương nói: “Ta tối hôm qua chơi mạt chược thắng lão Đường Tráng nhiều tiền, ngươi mau làm bộ đau bụng về sớm một chút, hai ta cùng nhau đập phá!” Dương Dương lại tỏ bộ mặt khó xử: “Đồng Đồng, chỉ sợ không được. Hôm nay có vài vị đại gia đến đây tiêu khiển, đều là hàng siêu cấp, rất khó hầu hạ, ta chỉ sợ không về sớm được!”
Hứa Đồng tò mò xem, tưởng chiêm ngưỡng một chút cái gọi là “hàng siêu cấp”. Tầm mắt lưu động bỗng thoáng nhìn thấy một người có vẻ quen mắt. Cô một mặt theo dõi tiếp, một mặt không chút để ý đáp lại Dương Dương “Không có việc gì, ngươi nếu không trốn được thì để hôm sau chúng ta đi vậy.” Thu hồi tầm mắt, cô không nhịn được hỏi: “Dương Dương, bên kia, cái người mặc bộ thể thao màu trắng, là ai a? Hình như ta có gặp qua.”
Dương Dương quay đầu nhìn thoáng qua, chờ cô lại quay đến, một ngụm nhìn Hứa Đồng phỉ báng: “Phi! Háo sắc, người ta vừa về nước không bao lâu, làm sao mà ngươi nhìn thấy anh ta được? Ngươi không cần vì bộ dáng người ta đẹp mắt liền nói chính mình gặp qua a, ây, ta sẽ cảm thấy thẹn thùng thay cho ngươi a!” Giây lát sau trên mặt lại nở rộ xuân ý, dạo dạt tươi cười, hưng phấn nói: “Cơ mà, tên đó bộ dạng siêu đẹp trai có phải hay không? Cũng khó trách khiến ngươi háo sắc a, ở đây cũng có rất nhiều cô mê anh ta đi! Anh ta tên là Cố Thần, đã đẹp trai, lại có của, người thừa kế của tập đoàn Cố thị nổi tiếng, vừa mới về nước không bao lâu. Dạo này anh ta thường xuyên đến nơi này chơi bóng, đồng hành không phải phú thương thì cũng là chính khách, đều đối với anh ta rất khách khí a. Mỗi lần anh ta xuất hiện đều làm cho bạn cảm thấy, oa! Trước mắt sáng ngời! Thực không phải là đẹp trai bình thường!”
Nói đến chỗ này, Dương Dương dừng lại bộ dạng háo sắc nuốt nước miếng: “Người này vô luận là ở đàm phán làm ăn hay là đối với phái nữ mà nói, đều cực kì có mị lực, nghe nói anh ta có thể làm cho những người tiếp xúc với mình mê muội, bất luận nam nữ. Người này ứng xử cường thế hơn người, rất cao tay, nghe nói hắn từng phát ngolf một câu: “Người đàn ông là chúa tể của tất cả, sự nghiệp, tương lai, phụ nữ cùng với tình yêu.” Dừng một chút, Dương Dương động mắt nói, “Ta nói với ngươi nha, anh ta mỗi lần đến đều mang theo bạn gái khác nhau, này thì xinh đẹp, này thì dịu dàng khả ái, các cô này đối với hắn như chim nhỏ nép vào người ngàn ưng trăm thuận! Chậc chậc, thực bó tay, người đã đẹp trai, tất cả mọi thứ lại như đều nạm vàng, ây, sung sướng tưởng chắn đều không được!”
Hứa Đồng bất động thanh sắc gật đầu.
Cố Thần.
Thật trùng hợp, nếu cô nhớ không lầm, lúc trước Chương Thực Đồng làm nũng trong điện thoại kêu, chính là cái tên này.
Càng trùng hợp là, cô ngày đó đi đưa vòi nước gặp được, người đàn ông đó cũng chính là người kêu Cố Thần đây.

Nhìn Dương Dương tướng háo sắc, Hứa Đồng nhịn không được trêu chọc: “Ai, đại cô nương, kính nhờ ngươi thu cái ánh mắt, đừng như vậy trơ tráo! Còn dám nói ta mê giai a, ngươi xem ra ngươi còn hơn gấp bội phần đi!” Khinh bỉ xong, cô bỗng nhiên lại nịnh nọt cười rộ lên, nhìn qua mặt Dương Dương, chớp chớp nói: “Kỳ thật là, Tráng tử nhà chúng tôi cũng rất đẹp trai! Phóng túng, có mấy người trẻ tuổi so với hắn rắn rỏi a? Bạn xem xem cơ thể hắn cũng thật mất hồn a….?
Dương Dương lập tức đánh gãy cô: “Đừng nói đến hắn với ta! Ngươi cũng đừng ở trước mặt ta nói tốt cho hắn, vô dụng! Hắn nếu không hoàn toàn bỏ hẳn ra ngoài phất cờ hoa hoa thảo thảo, ta cả đời cùng sẽ không thể nào thấy hắn tốt!”
Hứa Đồng thấy cô nhan sắc đại biến, chạy nhanh nói chêm sang chuyện khác.

Tạm biệt Dương Dương xong, Hứa Đồng quyết định trở về cửa hàng.
Cô vừa vào nhà, thấy không có khách, chỉ thấy Đường Hưng Bang một người ngồi trên sôfa cau có hút thuốc.
Đã thật lâu Hứa Đồng không nhìn đến Đường Hưng Bang nhíu mày. Cô nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm bên chân ông, “Chú Đường, chú có gì không vui sao?”
Đường Hưng Bang nhấc tay xoa đầu cô, thở dài, tràn ngập lo âu nói: “Nghe nói có người muốn phá bỏ Lão Nhai.”
Hứa Đồng lập tức cả kinh, “Tin tức này chuẩn sao?” Lão Nhai là nơi cô cùng Đường Hưng Bang, Đường Tráng ba người sinh sống, nếu thật sự bị phá bỏ, thì tiền đền bù đừng nói không đủ bù lại việc Đường Tráng sạt nghiệp, chính nói đến việc đi nơi khác mở lại cửa hàng Ngũ Kim cũng không đủ.
“Đợt giải phóng mặt bằng này, hao tài tốn của, lại có chính phủ bảo hộ, ai lại có thế lực lớn như vậy?”
Đường Hưng Bang nhu nhu thái dương, “Vừa mới có một vị khách quen lại đây mua mấy thứ nói cho chú biết. Ông ta nói chủ tịch công ty ông ta thực hiện hạng mục này.”
Hứa Đồng nhíu mày nói: “Khu Lão Nhai này, chính phủ vẫn đang gắt gao giữ lấy, hiện tại không ai có thể từ trong tay chính phủ lấy đi, người này quả rất mạnh.”
Đường Hưng Bang nói: “Người kia nói chủ tịch bọn họ trước kia ở nước ngoài, rất lợi hại, còn được lên cả tạp chí lớn, được bầu là nhà kinh tế trẻ toàn cầu, gần đây vừa về nước để tiếp nhận tập đoàn của gia tộc, tên hình như kêu là cái gì … Cố Thần.”
Hứa Đồng giật mình đứng lên.
Gần đây vài ngày, đây đã là lần thứ 3 cô được nghe đến cái tên Cố Thần này.

Đường Hưng Bang dặn dò Hứa Đồng, chuyện này tạm thời không cần nói cho Đường Tráng. Hứa Đồng biết ông lo lắng Đường Tráng sẽ mang theo người đi gây sự, vì thế liền gật đầu đồng ý.
Vài ngày về sau, ngoài ý muốn, cô nhận được điện thoại của Chương Thực Đồng.
Trong điện thoại, Chương Thực Đồng thập phần đắc ý dùng giọng điệu kiêu ngạo với cô nói: “Hứa Đồng, tôi muốn nói cho cô một việc, chỗ Lão Nhai cô ở kia sẽ bị giải tỏa, cô cùng cái tên tiểu lưu manh kia, các người sẽ không còn chỗ ở! Hừ, nhà còn không có, tôi xem cô còn có thể lấy cái gì kiêu ngạo!”
Nghe thế Hứa Đồng mới chợt hiểu. Nguyên lai người khởi xướng việc giải tỏa Lão Nhai là ai.

Chương 4: Quyết định

Chương Thực Đồng nói chuyện, thu hồi màn cả vú lập miệng em, chuyển sang giả mù sa mưa nói: “Ha ha, tuy nhiên, việc này cũng không phải không có cách giải quyết, tuy rằng cô đối với tôi thực quá đáng, nhưng tốt xấu tôi đối với cô vẫn có chút tình chị em, nếu cô muốn sống yên thân, cũng không phải là không thể nào, chỉ cần cô đến trước mặt tôi giải thích, cũng làm cho tôi đem một cái tát kia trả lại, cam đoan nhất định không tham lam tiền của ba tôi, tôi liền cho người dừng việc giải tỏa lại!”
Cô ta nói những lời này thật vô liêm sỉ. Hứa Đồng nghe được giận dữ cười. Tỏ ra xem thường, không muốn cùng cô ta tranh cãi nhiều, Hứa Đồng lười biếng nói: “Chương Thực Đồng, tôi phải sửa đúng cho cô một sai lầm, cô nói cái kia “tiểu lưu manh”, cái cách nói này không đúng, anh ta không phải tiểu lưu manh!” Cô có thể cảm giác được Chương Thực Đồng ở đầu kia điện thoại bị bức đến ngừng thở, mới nói tiếp: “Cô là loại người có đầu mà không óc? Cô dùng mắt thường nhìn không ra anh ta lớn bao nhiêu sao? “Tiểu lưu manh”? tiểu cái đầu nhà cô! Tôi nói cho cô biết, anh ra là “Đại” lưu manh!!! Nghe rõ chưa?”
Hứa Đồng có thể tưởng tượng được thời khắc này trên mặt Chương Thực Đồng biết tình sẽ là cỡ nào vặn vẹo.
“Hứa Đồng, cô chờ rồi xem,” Chương Thực Đồng như nổi điên, “Cô như vậy bắt nạt tôi, tôi nhất định không để tôi yên! Tôi cho cô cơ hội, là chính cô không biết phân biệt, không biết quý trọng! Cô thực sự là quá đáng! Về sau cho dù cô có quỳ gồi trước mặt tôi, tôi cũng nhất định sẽ không tha cho cô! Tôi nhất định sẽ làm cho Cố Thần đem nhà cô phát quang, nhất định! Cô chờ ngủ ở ngoài đường đi!!!” Từng tràng từng tràng tuôn ra giống như mình phải chịu ức chế rất ghê gớm.
Hứa Đồng bỗng nhiên không kiên nhẫn: “Chương Thực Đồng, cô sẽ không để yên? Như vậy không có việc gì làm cũng không chịu để yên đi làm phiền người khác sao? Ăn no rồi thừa hơi đi? Cô còn tiếp tục dây dưa, đừng trách tôi nặng tay.”
Chương Thực Đồng lanh lảnh giọng: “Hứa Đồng, là cô lần nữa cùng tôi dây dưa! Nếu cô cam đoan không tham lam tiền của nhà tôi, chúng ta có thể có nhiều chuyện thế này sao!” Nói xong, cô ta như thể ẩn nhẫn ấm ức nói: “Hứa Đồng, cô thật sự quá đáng, tham lam không nói, còn muốn dọa dẫm tôi, cô! Cô! Cô cùng mẹ cô giống nhau đáng ghét, trách không được ba tôi không cần các người!”
Bởi vì một câu cuối cùng của Chương Thực Đồng, Hứa Đồng thực sự, hoàn toàn, hoàn toàn nổi giận.

Hứa Đồng hướng microphone lạnh lùng nói: “Chương Thực Đồng, cô nghe rõ ràng cho tôi, về sau, đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi không có thời gian nghe cô nói những thứ vô vị! Cô nhớ kĩ, từ giờ trở đi, cô đừng để tôi gặp được, nhớ rõ tránh tôi ra, bằng không, tôi gặp cô một lần sẽ đánh cô một lần! Tôi đã cảnh cáo cô không cần tùy tiện nhắc đến mẹ tôi, đáng tiếc cô nhớ không lâu. Cô nghe cho tõ, tôi sẽ cho cô trả giá!” Nói xong không để ý đến Chương Thực Đồng hét chói tai, dùng sức cắt điện thoại.
Tay cô lạnh đi, hô hấp dồn dập, tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Nghe được Chương Thực Đồng nói mẹ cô một khắc, cô hận không thể khóa miệng cô ta lại.
Mẹ trước khi qua đời từng nói với cô, người sai thì có trời biết, bà không cần cô đi tìm những người vô tình vô nghĩa kia đấu đá vô ích. Cô nghe mẹ nói, vẫn coi một nhà ba người kia như không tồn tại, cũng không để ý đến.
Mặc dù cô một lần nữa né tránh, nhưng không ngờ bọn một lần lại một lần muốn bức nhân.
Kì thật trong lòng, cô hiểu được, thực sự tìm cô phiền toái là Tiền Như Vân. Lấy trí tuệ của Chương Thực Đồng, nếu không phải có bà ta ở sau lưng hỗ trợ chỉ huy, cô ta sao có khả năng dùng việc giải tỏa Lão Nhai này bức cô khuất phục.
Nhớ tới Chương Thực Đồng nhắc tới mẹ cô, Hứa Đồng trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Đối mặt với loại mẹ con này, cô quyết định không thể né tránh, cô nhất định phải làm cho bọn họ, đúng như những gì cô đã nói, phải trả giá!

Thông qua quan sát của Dương Dương, Hứa Đồng có được những tin tức sau: Chương Thực Đồng yêu Cố Thần đã đến mức chết đi sống lại.
Dương Dương nói cho cô: “Lại nói tiếp, cái cô Chương Thực Đồng kia hình như cũng rất có tiền, rất có cơ.”
Dương Dương cũng không biết quan hệ của cô cùng Chương Thực Đồng, chính cô cũng không có ý đề cập qua. Đường Tráng cũng không cùng phụ nữ tán gẫu mấy chuyện này.
“Những người chung quanh vừa thấy bọn họ sẽ nịnh hót rằng bọn họ hai người là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cái gì đó, ác!! Thật sự là muốn nôn, cái cô kia rõ ràng chẳng phải loại người hiền lành, lại còn giả bộ giống như ngây thơ trong sáng, thực làm bộ, còn cái gì mà ông trời tác hợp! Muốn ta thấy hai người bọn họ cùng nhau, thật sự là muốn giậm chân giận dữ! A đúng rồi, nghe nói hình như bọn họ sẽ đính hôn. Ai, Cố Thần thực không may mắn, nước sông ba ngàn dòng như thế nào cuối cùng lại chọn như vậy một lối. Cái cô Chương Thực Đồng, ta thật sự phục cô ta đến chết, lúc nào cũng hề hề một bộ không có Cố Thần sống không nổi!”
Hứa Đồng trầm ngâm một chút, nghi hoặc hỏi: “Đính hôn? Chẳng lẽ Cố Thần thích Chương Thực Đồng?” Hắn không đến mức không biết cô ta thực sự thế nào đi …
Dương Dương “thiết” một tiếng nói: “Có cái gì mà thích với không thích, đàn ông có tiền, vẫn là loại phong lưu, kết hôn chính là đi tìm một người môn đăng hộ đối giúp mình sinh con thôi, nói trắng ra đây là một loại nghĩa vụ nối dõi, cùng với tình cảm không có quan hệ.”
Hứa Đồng nghe được cười rộ lên, “cũng đúng, kẻ có tiền tình yêu đều bị tình dục hóa, đàn ông có tiền đầu óc cơ bản chỉ để trang trí, chân chính để dùng chỉ là nửa người phía dưới.” Cô tươi cười xong bộ dạng hề hề nhìn Dương Dương hỏi: “Oắt con, không phải là ngươi đã hỏi qua Tráng tử nhà chúng tôi vấn đề này đấy chứ?”
Dương Dương rống một tiếng: “Hứa Đồng, đi chết đi!” Liền đùng đùng cắt đứt điện thoại.

Hứa Đồng nhớ rõ, trước kia chú Đường từng nói cô rằng: lúc nhu thuận tuy rằng thực sự nhu thuận, nhưng trong đó vẫn là cái kiệt ngạo bất tuân, là người có thù tất báo.
Cô cảm thấy chú Đường chân chính hiểu cô. Từ nhỏ đến lớn, dù thế nào, cô cũng không bao giờ hối hận. Mà người nào có ý đồ làm cho cô hối hận, cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp ép buộc họ gà chó không yên.
Cô nhớ rõ, Không Tử từng ở trong “Luận Ngữ” có nói rõ, ông cũng không cảm thấy cứ “lấy ơn báo oán” là việc đáng tán dương, quân tử lúc này, lấy bình tâm mà báo oán.
Cô không phải là quân tử, cô luôn luôn ăn miếng trả miếng, cô cũng không chủ động khiêu khích, nhưng cũng không để cho người nào tùy ý bắt nạt.
Đối mặt Chương Thực Đồng nhiều lần khiêu khích, tất cả các tế bào báo thù trong cơ thể cô đều bị kích hoạt.
Cô quyết định, một quyết định có thể đả kích đến Chương Thực Đồng – Cô quyết định đi quyến rũ Cố Thần.

Kì thật trước khi đưa ra quyết định này, trong lòng cô từng có một tia do dự.
Thực hiện như vậy, là có chút hành vi của loại tiểu tam. Mà mẹ cô cuộc đời thống hận nhất chính là tiểu tam. Xong lại nghĩ đến hành vi đáng xấu hổ của mẹ con Chương Thực Đồng nhiều năm qua, cô lại thấy chính mình có khiếu lấy gậy ông đập lưng ông. Huống hồ Cố Thần là loại đàn ông phong lưu, đối với phụ nữ chưa bao giờ chính chuyên như một, phấn hồng giai nhân bốn năm sáu bảy cô, cũng không hiểu được rốt cục là có đến bao nhiêu, cho nên có cái gì gọi là tiểu tam đâu? Nhiều nhất bất quá chính là cái không biết tiểu bao nhiêu hơn thôi.

Trước tiên cô đã phân tích, quyến rũ Cố Thần là có thể nhất tiễn hạ song điêu.
Nếu cô thành công, nhất định có thể làm cho Chương Thực Đồng đả kích rất lớn. Đây là thứ nhất.
Mặt khác nghe nói Cố Thần trước nay đối với phụ nữ bên người không tệ, chỉ cần các cô không tham lam, không mưu toan làm Cố phu nhân, hắn luôn luôn ra tay hào phóng. Hứa Đồng nghĩ, nếu cô thật sự làm cho Cố Thần đối với chính mình có hứng thú, có lẽ có thể ngăn cản hắn dừng việc giải tỏa Lão Nhai cũng không chừng.

Để tiếp cận Cố Thần, Hứa Đồng đã luyện đủ mọi công phu. Cô nghe được hắn thường đi đến một câu lạc bộ đêm tên là Huyễn Yêu, thích loại phụ nữ ngoan ngoãn hiền lành như chim nhỏ nép vào thân, đổi bạn gái tốc độ cực nhanh, sau khi chia tay “trả phí” thực sự hào phóng. Ghét nhất loại phụ nữ không an phận, nếu cô nào làm cho hắn phát hiện âm mưu bước lên ngai vàng Cố phu nhân, cho dù hiện tại đối với cô này dù cho đang thập phần thích ý, hắn cũng sẽ lập tức từ bỏ, tuyệt không dây dưa, vừa quyết đoán, vừa ngoan tuyệt.
Nhìn trên bìa tạp chí một bộ mặt anh tuấn phi phàm, Hứa Đồng có chút dậy lên hưng phấn. Đó là một người đàn ông nguy hiểm, bởi vì có sức hấp dẫn nên rất dễ dàng dụ hoặc người khác rơi vào bể tình của hắn. Vô luận hắn như thế nào hoan ái, lí trí cuối cùng vẫn là cực kì cứng rắn. Đi quyến rũ một mục tiêu như vậy, trừ khi tự thân mình có mười phần định lực, dù tham gia cuộc chơi vẫn bảo đảm cho chính mình không bị lạc tâm, nếu không nhất định sẽ chết thực sự thê thảm.
Một chuyện tràn ngập khiêu khích như vậy không thể không kích thích Hứa Đồng trở nên nhiệt huyết sôi trào.
Ngay trong lúc này Dương Dương lại nói cho cô một tin thú vị.
“Nghe nói hồi trước có một cô họ Hồ mặt dày, mỗi bữa ăn đều lại chăm sóc Cố thiếu. Cố thiếu thích cô ta uyển chuyển lại hàm xúc. Có một đoạn thời gian cùng nhau. Kết quả cô này không biết tốt xấu giữ đạo lí, dần dần tham lam, tùy ý nói với người khác rằng Cố Thần là chồng. Kết quả là bị Cố thiếu phát hiện, về sau kết cục đã có thể biết, cô này tức tốc bị hạ đường. Phải biết rằng, vị trí phu nhân Cố đại thiếu kia, ai dám tơ tưởng chỉ có đường chết!”
Nghe xong một phen, Hứa Đồng một phen vui sướng cười phụ họa hỏi Dương Dương “Ngươi sao lại biết tin nay?”
Dương Dương vẻ mặt đắc ý nói: “Ta quen biết rộng khắp a! Kỳ thật là có một người hàng xóm của cô ta nói cho ta biết, cô ấy cũng thường xuyên đến sân bóng chơi, lúc nói chuyện phiếm cô ấy nói nhà trên lầu hàng xóm thật đáng ghét, vẻ mặt kệch cỡm, mỗi ngày đều theo phòng vệ sinh tiếp xuống nhà cô ấy thật nhiều nước bẩn, nói thế nào cô ta cũng không giải quyết vấn đề, khiến cho cô ấy quả thật muốn báo công an luôn. Cô ấy còn nói lúc trước cô này dựa vào là người giàu có, thái độ thật không tốt. Sau tìm đến nhà cô ta nói vấn đề nước bẩn, cách ván cửa nghe được cô ta trong phòng khóc gần chết, rất thê thảm! Một bên kêu: “Xin anh tin em, em thật sự không có tư tưởng không an phận, đây đều là do cô gái đổi ống nước ăn nói lung tung, em bị oan, em thật sự không nói với người khác anh là chồng em!”
Hứa Đồng cười to, “Xem ra trên thế giới này, hầu hết những chuyện xấu đều từ miệng mà ra hết.” Đang cười cô bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không thích hợp, nghĩ nghĩ xong không khỏi vỗ cái bàn đứng lên: “Dương Dương, ngươi biết không, ngươi vừa rồi nói chuyện này ta có cảm giác rất kì quái, ta cảm thấy việc này ta đã mãnh liệt dự cảm từ trước!”
Dương Dương dùng sức cười nhạo cô có chứng ảo tưởng, Hứa Đồng vẻ mặt nghiêm túc giải thích nói: “Không, không, Dương Dương, ngươi hãy nghe ta nói kĩ! Kỳ thật là như này!”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ