Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hãy chờ em đánh răng xong nhé - trang 15-end

Chương 63: Hi vọng

Trước Cố Thần muốn liên kết với một số các đối tác cùng nhau lật đổ Nghiêm Xương Thạch. Nhưng mọi người tuy rằng đối với những hành vi của Nghiêm Xương Thạch hận thấu xương nhưng lại sợ không dám đối đầu với lão ta, Cố Thần đành một mình một chiến tuyến.
Hắn khẽ cắn môi, gọi thư kí Trịnh vào, bảo cô dành ra một phần tài sản đủ để ba hắn dưỡng lão, còn lại toàn bộ lấy làm vốn lưu động cùng đấu với Nghiêm Xương Thạch.
Lúc đi thăm Hứa Đồng, thư kí Trịnh đem chuyện này kể cho cô, “Anh họ tôi đã quyết định. Anh ấy cùng Nghiêm Xương Thạch chính thức khai hỏa.”
Trong lòng Hứa Đồng chấn động.
Thư kí Trịnh cũng nói: “Chương Thực Đồng tìm anh họ tôi.”
Hứa Đồng lặng thinh ngẩng đầu đợi thư kí Trịnh tiếp tục.
“Cô ta nói gì chắc cô cũng đoán được. Cô ta còn nằm mơ có ý định muốn trở lại cùng anh họ tôi.”
Hứa Đồng ngạc nhiên. Chương Thực Đồng, người này vĩnh viên không bao giờ có thể biết được đâu là điểm dừng.

Ngày đó Chương Thực Đồng tìm Cố Thần nói với hắn: “Nghe nói anh cùng Nghiêm Xương Thạch đấu đá, tổn thất rất nhiều?”
Cố Thần cười: “Lão ta tổn thất so với tôi cũng không ít.”
Chương Thực Đồng sán lại gần hắn: “Nhưng lão ta biết cách làm giàu! Trong vài ngày phục hồi thực lực, anh có thể chứ?”
Cố Thần chán nản tránh ra xa cô ta, “Chương Thực Đồng, nếu ngày trước nói cô ngu xuẩn thì bây giờ cô càng trở nên vô liêm sỉ”
Biết cách làm giàu? Buồn cười, chính là dựa vào hành vi lưu manh thổ phỉ đi đoạt lấy bát cơm của người khác, người ta chỉ trước mặt cung phụng cho lão ta, còn bên trong thì ngầm tính toán trả thù. Như vậy, cái đó không gọi là biết cách làm giàu mà phải gọi là biết cách tạo oán thù mà thôi.
“Một ngày nào đó những người kia sẽ cho lão ta biết. Cô cũng sẽ biết được người biết làm giàu này gây nên bao nhiêu hận thù!” Hắn lành lạnh nói với cô ta.
Chương Thực Đồng cười khằng khặc, “Anh nói hắn sẽ? Làm sao có khả năng! Cố Thần anh nhất định biết lão ta có thực lực đến đâu, anh thua chắc rồi!”
Cố Thần nhìn cô ta không che dấu sự chán ghét, “Cô có chuyện gì? Xin nói mau. Tôi còn nhiều việc không rảnh cùng cô nói chuyện phiếm!”
Khi ghét một người nào đó, ngay cả cô ta làm những chuyện bình thường nhất cũng sẽ cảm thấy không thể vừa mắt.
“Cố Thần” cô ta đột nhiên dừng lại, thu lại nụ cười đắc ý trên mặt, thay bằng một bộ dáng khổ sở, “Anh có biết là em vẫn không thể quên anh? Đừng tìm Nghiêm Xương Thạch đấu đi đấu lại nữa. Một gia nghiệp lớn như vậy vì cô ta mà mất đi có đáng giá hay không?” Qua một chiếc bàn, cô ta rướn người về phía hắn, vội vàng nói: “Chúng ta làm hòa đi! Chỉ cần anh trở về với em, em sẽ giúp anh đi nói với Nghiêm Xương Thạch dừng lại!”
Cố Thần cảm thấy những gì cô ta nói hoang đường đến cực điểm.
Hắn không thể kìm chế được bật cười “Đối với đề nghị của cô e rằng tôi khó có thể đáp ứng!”
Cô ta thật sự buồn cười. Nghiêm Xương Thạch là một lão già chẳng tử tế gì, cô ta dâng hiến cho lão một chút, lão ta sẽ vì cô ta mà làm nhiều chuyện như vậy sao? Huống hồ bọn họ đã bí mật đính hôn, hắn thật là tò mò Chương Thực Đồng làm sao có thể mở miệng nói với Nghiêm Xương Thạch những điều như vậy.
“Em sẽ khuyên lão giảng hòa với anh. Tuy rằng ngoài mặt em vẫn đang là vợ lão nhưng anh có biết rằng cả đời này trong lòng em chỉ có anh?”
Ý nói muốn hắn trở thành người tình của Nghiêm phu nhân?!
Quả thực vớ vẩn!
Cố Thần trừng mắt nhìn Chương Thực Đồng một lúc lâu. Hắn thực muốn biết trong đầu cô ta kết cấu như thế nào mà lại có những ý nghĩ đê tiện như vậy. Trong chốc lát hắn nhẹ nhàng nói: “Chương Thực Đồng, cô nên đến bác sĩ thân kinh khám lại đi!”
Sắc mặt Chương Thực Đồng đột nhiên trầm xuống, hét to: “Cố Thần, tôi nhìn nhầm anh rồi! Anh cùng Hứa Đồng đều không biết tốt xấu! Được, anh nhục nhã tôi như vậy tôi sẽ khiến cô ta ngồi tù cả đời!”
Một câu này đã làm Cố Thần thực sự nổi giận.
Hắn đi đến trước mặt Chương Thực Đồng nhìn xuống, khí lạnh tràn ra làm cô ta rùng mình cơ hồ không dám hô hấp.
Hắn nhìn chằm chắm đến khi làm cô ta khiếp đảm, trầm giọng nói: “Cô thử xem! Cô ấy thiếu một sợi tóc cô sẽ mất một cánh tay. Cô ấy mất một cái móng tay thì cả đời này cô chuẩn bị ngồi xe lăn là vừa. Cô dám động vào cô ấy, tôi sẽ đòi lại ở cô gấp trăm lần!”
Nói xong không để ý đến Chương Thực Đồng sắc mặt tái mét, hắn đưa lưng về phía cô ta nói: “Mời cô về cho!”
Hắn thực sự không muốn nhìn cô ta một giây phút nào nữa.
Chương Thực Đồng bỏ qua tự trọng của mình một lần đến cầu xin hắn, kết quả chỉ là tự rước lấy nhục nhã. Cô ta không kìm được nước mắt, quát to: “Cố Thần, tôi hận anh! Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh!” Dậm chân một cái rồi quay người chạy ra cửa.
Cô ta chuẩn bị lao đi. Cố Thần ở đằng sau bình thản đáp một câu: “Đa tạ!”

Thư kí Trịnh cảm thán với Hứa Đồng: “Anh họ tôi tuy rằng lạnh lùng như đối với một người như Chương Thực Đồng như vậy đã là nhẫn nhịn đến cực hạn. Hứa Đồng, cô thật may mắn vì anh ấy đối với cô như vậy! Tôi tin anh ấy không đến thăm cô nhất định là có nguyên nhân. Cho nên cô đừng buồn. Sớm muộn gì anh ấy cũng chính miệng nói cho cô là anh ấy muốn gặp cô!”
Hứa Đồng gật gật đầu, hạ mí mắt lẳng lặng mỉm cười.
Cô biết, hắn thực sự quan tâm đến cô!

Ngày hôm sau Bàng Mông đem đến cho cô một tin tức tốt.
“Học trưởng đã có cách hiệu quả đối đầu cũng Nghiêm Xương Thạch, hiện tại đang chuẩn bị ra sức tiếp tục, lão ta cũng đã bị một đòn chao đảo. Lúc này họ Nghiêm đã lâm vào thế bí, không rảnh chú trọng đến hồ sơ bên này của chúng ta, nên chúng ta sẽ chuẩn bị ra tay lật lại bản án! Hứa Đồng, chúng ta phải lấy lại tinh thân, cố gắng nắm lấy cơ hội này.
“Nhưng dù có cơ hội chúng ta cũng phải tìm ra điểm đáng ngờ mới có thể lật lại bản án. Anh đã trở về rất nhiều ngày rồi nhưng tình hình chúng ta như trước vẫn không hề tiến triển.”
Bàng Mông nhanh chóng an ủi cô “Em đừng nghĩ tiêu cực như vậy. Trước kia là vì có Nghiêm Xương Thạch khiến chúng ta gặp trở ngại. Nhưng bây giờ chúng ta đã chia làm hai hướng, học trưởng đối đầu với họ Nghiêm, phân tán sự chú ý của lão đến bên này, không còn sức một tay che trời. Hướng còn lại anh giúp em cẩn thận thu thập chứng cứ chuẩn bị lật lại bản án. Tin tưởng anh, chúng ta chỉ cần kiên trì nhất định sẽ có kết quả!”
Hứa Đồng trầm mặc một lúc sau hỏi anh: “Chúng ta phải đấu đến cùng sao?”
Bàng Mông nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ được phép thành công, không được phép thất bại!” Dừng một chút, giọng nói trở nên nặng nề: “Trước kia anh không phục, vì cái gì em chọn học trưởng lại không chọn anh. Anh biết em chỉ muốn có một tình yêu thuần túy nhưng học trưởng từ trước đến giờ quan hệ yêu đương như thế nào anh cũng đã thấy được. Nhưng qua sự việc lần này, anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Anh ấy có thể làm tất cả cho em, đổi lại là anh, anh cũng không dám chắc mình có thể hi sinh nhiều như vậy. Cho nên Hứa Đồng, vì anh ấy em nhất định cũng phải cố gắng, dù khó khăn đến đâu cũng không được bỏ cuộc!”
Hứa Đồng động lòng, “Anh ấy …” Chỉ thốt ra một từ cô đã nghẹn lại. Chờ đến khi bình tĩnh mới tiếp tục “Mọi người đều vì em mà vất vả, em sao có thể suy sụp trước? Được, em hứa với anh, nhất định sẽ cố gắng!”
Nghe vậy Bàng Mông mới yên tâm cười. Bỗng nhiên anh nói: “Hứa Đồng … anh không biết nói lời này có dư thừa hay không nhưng anh hi vọng nó có thể làm em lấy lại tinh thần. Sở dĩ học trưởng không đến thăm em anh nghĩ là anh ấy muốn toàn tâm toàn ý đấu với Nghiêm Xương Thạch! Anh thấy anh ấy so với bất cứ người nào đều muốn gặp em hơn!”
Hứa Đồng gật gật đầu điềm nhiên mỉm cười: “Em biết! Em đều biết!”
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, cô học được cách biết quý trọng mọi thứ, sẽ không vì bướng bỉnh chỉ biết vì chính mình mà sau này sẽ tiếc nuối khổ đau.
Cô nhìn Bàng Mông, vẫn mỉm cười nhưng khóe mắt đã lăn tăn nước. “Mẹ ra đi, em không nghĩ đến trên đời này còn có người thương em như vậy. Nhưng anh ấy làm được. Anh ấy cho em nhiều thứ như thế, em còn có thể đòi hỏi gì hơn? Mặc dù cả đời ở lại trong này em cũng cam tâm! Kết quả dù như thế nào em cũng không một câu oán hận. Còn một câu nữa, Bàng Mông, cảm ơn anh quay lại giúp em!”
Bàng Mông kìm nén trong lòng một phần chua sót. Trước khi đi, Bàng Mông còn nói Hứa Đồng một việc: “Ba em … Ông ta hình như từng đi khuyên bảo Chương Thực Đồng dừng tay nhưng bị Chương Thực Đồng cự tuyết …”
Hứa Đồng trong lòng hơi động. Cô cũng đã từng nghĩ có khi nào một ngày Chương Khang Năm vì cô mà lên tiếng.
“Sao?” Cô hỏi lại Bàng Mông.
Bàng Mông nhăn mặt cười một cái nói: “Không có gì!”
Anh không nói cho cô sự thật – Chương Khang Năm bị kích động, trúng giỏ phải nhập viện.
“Hứa Đồng, đừng nghĩ nhiều như vậy. Anh chỉ muốn nói cho em biết, ba em cũng đứng về phía em, chính vì vậy em đừng nhụt chí!” Thở dài một hơi anh lại không đầu không đuôi nói: “Nhân sinh thiện có thiện báo, ác có ác báo, ông trời thực sự rất công bằng.”
Nghe anh nói, lòng Hứa Đồng giãn ra. Cô chưa bao giờ làm việc gì trái lương tâm mình. Cô tin, kiếp nạn này nhất định mình có thể vượt qua.
Buối tối hôm ấy Hứa Đồng cảm thấy trong lòng rất thanh thản. Cô bắt đầu nhớ lại từ lúc cô và Cố Thần gặp nhau, quen biết nhau, so cao thấp với nhau, từng chút từng chút một. Nghĩ đến lại không khỏi nở nụ cười. Nhớ lại một lần kia hắn tàn nhẫn đưa cô đến khách sạn hù dọa, áp bách cô mở miệng cầu xin. Nhưng là hắn cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, còn cô thì hung hăng cho hắn một bạt tai. Bạt tai ấy cô ra tay hết sức, lòng bàn tay vừa rát lại vừa đau. Một chiếc tát này trước kia làm cô hết giận nhưng hiện tại nhớ lại chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cô khẽ vuốt ve lòng bàn tay mình, giống như đó là sườn má hắn bị cô bạt tai ngày ấy.
Bỗng nhiên cô giật mình, trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn
Cô đánh hắn bằng tay trái!

Ngày hôm sau Bàng Mông lại đến thăm cô, nhìn thấy hai mắt Hứa Đồng dường như tỏa sáng. Trong lòng anh lập tức vui vẻ: “Có tin tức gì tốt sao? Phát hiển lỗ hổng gì trong vụ án?”
Hứa Đồng mỉm cười gật đầu.
Bàng Mông cũng phấn khởi sốt sắng: “Nói nhanh lên!”
Hứa Đồng hưng phấn nói cho anh: “Người bình thường đều hay thuận tay phải vì vậy chúng muốn lấy dấu vân tay phải của em để làm chứng cớ. Em nhớ rõ ngày đó Tiểu Đồ có tính toán đưa dao của hắn cho em bằng trái, nên theo phản xạ em dùng tay phải nhận lấy, vì vậy dấu tay trên dao kia chính là dấu tay phải! Lỗ hổng ở đây!” Dừng một chút lấy hơi, cô nói tiếp. “Tiểu Đồ trà trộn vào bọn Đường Tráng cũng nghĩ em thuận tay phải, căn bản không điều tra ra thực sự em thuận tay trái. Mà tên bị chết kia hắn bị đâm gẫy hai xương sườn không phải sao?”
Bàng Mông nghe xong đã hoàn toàn hiểu rõ.
“Đúng rồi! Một nhát dao chí tử có đủ lực để làm gẫy căn xương sườn chứng tỏ người đâm phải dùng khí lực rất lớn. Tay trái của em miễn cưỡng có thể làm được nhưng tay phải thì hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa thông thường một người đang bị kích động muốn giết chết đối phương thử nghĩ xem sao có thể đi dùng tay không thuận?”
Hứa Đồng cật lực gật đầu, từ khóe mắt đến đuôi mày đều là ý cười.
Bàng Mông thở phào một hơi “Điểm này rất tốt để chúng ta phản kích lại! Hôm nay thật đúng là song hỷ lâm môn!” Anh rướn người về phía trước có chút khó kìm nén mà nó với Hứa Đồng “Nói cho em một tin tốt, học trưởng đã tìm được cách hoàn toàn lật đổ Nghiêm Xương Thạch rồi! Hứa Đồng, chúng ta sắp toàn thắng rồi! Em sắp được thả rồi!”
Đáy mắt Hứa Đồng ứa lệ.
Cô muốn chê cười chính mình sao lại yếu ớt đến vậy. Dường như nước mắt rơi mấy ngày nay so với hai mươi mấy năm cô từng trải qua còn hơn rất nhiều.
Lúc này, rơi lệ không phải vì đau lòng mà vì quá vui sướng.
Hứa Đồng rưng rưng mà cười với Bàng Mông, nhẹ nhàng dặn dò: “Hiện tại là thời gian rất trọng yếu, dù sao em đã đợi lâu như vậy, thêm một thời gian nữa đối với em cũng chẳng là gì. Điều quan trọng bây giờ là phải đề phòng – Nghiêm Xương Thạch sau này nhất định chó cùng cắn giậu, anh giúp em nhắc nhở Cố Thần phải hết sức cảnh giác” Nói xong cô nghĩ nghĩ, thêm vào một câu, “Cả anh cũng thế!”
Bàng Mông nghe thấy cô lo lắng cho Cố Thần lại đem mình đặt ở cuối trong lòng nổi lên một trận chua xót. Có thể được cô lo lằng thì dù trả giá bất cứ điều gì cũng đáng. Cố Thần may mắn có được sự lo lắng ấy, còn anh chỉ có thể đem sự tiếc nuối chôn dấu thật sâu trong đáy lòng.
Anh gật đầu với Hứa Đồng “Anh nhất định sẽ nói với anh ấy cũng như lưu ý chính mình! Chúng ta rất nhanh sẽ đem trận này đánh thắng!”

Chương 64: Được tha

Qua vài ngày có một vị nữ cảnh sát lạ mặt cười tủm tỉm nói với Hứa Đồng: “Cô chắc sắp được ra rồi!”
Hứa Đồng thanh sắc bất động nhìn cô ta, có chút chần chờ lại hỏi: “Là… người đó bảo cô đến tìm tôi sao?”
Nữ cảnh sát lại hỏi: “Người đó là ai vậy? Nghiêm Xương Thạch? Hay là Cố Thần? Không, tôi không chịu ủy thác của bất kỳ ai cả, tôi chỉ là một viên cảnh sát bình thường thôi!”
Hứa Đồng giật mình ngẩn ra, dường như không bắt được trọng điểm.
Nữ cảnh sát lắc đầu, “Cô xem cảnh sát chúng tôi tưởng tượng đến mức không chịu nổi như vậy sao! Chẳng lẽ cảnh sát đều là bị mua chuộc? Cảnh sát cũng là người, mấy người cô gặp được kia chỉ là cặn bã, đã bị quét sách. Đúng là một con sâu làm rầu nồi canh!”
Hứa Đồng nhìn nữ cảnh sát, sắc mặt vẫn chần chờ, phòng bị. Cô ta lại an ủi cô: “Đừng vì một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Tuyệt đại bộ phận cảnh sát chúng tôi đều là người tốt. Cùng Nghiêm Xương Thạch cấu kết làm việc xấu xa thực sự chỉ là một số ít người. Đồng chí Hứa Đồng, cô nên tin tưởng chúng tôi a!”
Hứa Đồng không biết tại sao, cảm thấy người trước mắt này thực sự ấm áp, cô bị những lời cô ta nói làm cười rộ lên.
Nữ cảnh sát nói cho cô: “Tôi mới được chuyển đến đây, những người trước đây đã bị đem hết đi điều tra. Cô có thể yên tâm, nếu cô thực sự làm sai sẽ chịu hình phạt theo pháp luật. Nhưng nếu cô vô tội, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô chứng minh. Đồng chí Hứa Đồng, từ giờ trở đi, cô phải tích cực phối hợp, không thể lại chống cự tiêu cực đối với chúng tôi!”
Hứa Đồng gật gật đầu. Lúc này, cô bắt đầu nhiệt tình nở nụ cười. Dần dần, cô cũng đã biết rất nhiều việc. Chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, toàn bộ A thị đã có một trận long trời lở đất.
Nghiêm Xương Thạch đã hoàn toàn suy sụp, lão ta cùng rất nhiều cảnh sát lén cấu kết bất hợp pháp bị đưa ra ngoài ánh sáng. Lãnh đạo ngành đối với việc này vô cùng tức giận, hạ lệnh tạm thời cách chức để điều tra rõ những người có quan hệ với họ Nghiêm, thanh lọc toàn bộ hệ thống ngành.
Đây có thể coi như một đợt chỉnh đốn tẩy trừ khối u ác tính trong nội bộ. Hứa Đồng cảm thấy trong người thanh tịnh rất nhiều.
Khi Bàng Mông đến, Hứa Đồng khó nén vui sướng trong lòng hỏi anh: “Có phải hay không Nghiêm Xương Thạch thực sự thất bại rồi?”
Anh gật đầu: “Đúng! Trong thời gian ngắn trời sụp đất nứt, rối tinh rối mù. Rất nhiều chuyện xấu lão ta làm đã bị bại lộ, họ Nghiêm chạy trốn, bị cảnh sát phát lệnh truy nã. Nhưng lão ta thực xảo quyệt, vài lần đều đào thoát được. Cuối cùng … khụ khụ, nhờ một công dân anh dũng trợ giúp, cảnh sát rốt cuộc bắt được lão ta về quy án! Nghiêm Xương Thạch trước giờ làm nhiều chuyện ác, vô số người ở A thị nhắc tới tên này liền giận đến nghiến răng. Trước kia bất đắc dĩ sợ căn cơ của lão ta thâm hậu mà không dám mở miệng, nay đã tận số, tất cả những người trước bị oan ức, giờ đều chủ động đứng ra vạch tội lão. Lần này Nghiêm Xương Thạch không trốn tránh được, ngẫm lại thật khoái chí!”
Nữ cảnh sát vẫn ngồi ở bên cạnh lúc này nói: “Hứa Đồng, những nghi phạm kia đã bị truy nã, chờ thẩm vấn xong chân tướng rõ ràng là cô có thể được thả. Ngành cảnh sát đang bắt đầu chỉnh đốn tác phong, đây có lẽ là lần cuối cùng thăm hỏi. Sau này hai người không cần ở trong này nói chuyện nữa!”
Hứa Đồng đối với cô ta cảm kích mỉm cười, chân thành nói: “Cảm ơn!”
Cô cảm thấy vô cùng vui mừng. Nhân gian quả nhiên trường tồn chính nghĩa, cũng không phải vị cảnh sát nào cũng cặn bã giống Tiền Như Hải. Đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ, những người tốt mới chân chính là số đông, bọn họ vĩnh viễn bảo vệ người dân, bảo vệ lẽ phải, không sợ gian khổ, không sợ khó khăn.

Rốt cuộc cũng đến ngày Hứa Đồng được thả. Mọi người đều đến đón cô về nhà. Phòng của cô đã được trang trí lại, rực rỡ hẳn lên. Xa nhà gần một tháng, nhìn lại mỗi thứ Hứa Đồng chỉ thấy cảm động không thôi, dường như là đã cả đời xa cách.
Mọi người đều sợ cô mệt, muốn để cho cô nghỉ ngơi, cô lại nói: “Mọi người chớ đi! Đã lâu không nói chuyện cùng mọi người, hôm nay tôi vất vả mới được thả ra, mọi người ở lại nói chuyện đi!”
Tầm mắt băn khoăn một vòng, mọi người đều có mặt, trừ hắn.
Đường Hưng Bang đi tới vỗ vỗ đỉnh đầu cô, vẻ mặt từ ái, mắt ướt ướt, “Đứa nhỏ này, mọi người đều muốn cùng cháu trò chuyện, chỉ sợ cháu cảm thấy mệt!”
Hứa Đồng nhìn người mà cô coi như cha, một tháng này, ông đã vì cô ngày đêm lo lắng mà quên ăn quên ngủ, chỉ ngắn ngủi một thời gian nhưng dường như đã già đi rất nhiều.
Mắt Hứa Đồng cay cay, cô nghẹn ngào, lắc đầu, “Cháu không mệt! Chú Đường, cháu làm chú lo lắng, cháu thật ….”
Đường Hưng Bang quay đầu lén lau nước mắt, lại vỗ vai cô kêu cô không cần nói gì thêm nữa, “Con bé ngốc, ai cho con cùng người làm ba này khách khí như vậy hả?”
Hứa Đồng mỉm cười, ôm lấy Đường Hưng Bang.

Mọi người đều ngồi xuống. Nhị Hoa vội vàng hỏi: “Ta đây cũng không biết sự tình đến tột cùng là như thế nào?”
Dương Dương có chút ngạc nhiên, “Nhị Hoa, nói chuyện từ lúc nào lại không có trên dưới như thế?”
Nhị Hoa bướng bỉnh hếch cằm, “Ta đây là đàn ông, như thế nào có thể suốt ngày thưa thưa gửi gửi được! Ngươi cũng thấy đấy, ngày đó lúc đánh tên Tiểu Đồ kia, ta đây đâu có yếu thế! Ta đây khi đó nghĩ một cước làm cho hắn hết nối dõi tông đường luôn, nhưng Hiểu Hiểu nói cho ta biết, người làm có trời biết, không cần ta làm việc ác!”
Dương Dương ca thán không thôi, “Nhị Hoa, tôi gần đây chưa kịp quan tâm đến cậu, như thế nào lại không nghĩ đến cậu thoát thai hoán cốt như vậy! Không chỉ không thưa thưa gửi gửi, thậm chí còn tự nói mình là đàn ông nữa đây!”
Cô chỉ lo xả lung tung, Hứa Đồng lại bắt lấy trọng điểm. Cô hỏi Nhị Hoa, “Doãn Gia Hoa, ai là Hiểu Hiểu?”
Khuôn mặt trắng nõn của Nhị Hoa trong nháy mắt trở nên hồng thấu, giống như thể sắp xuất huyết.
Bàng Mông cười một cái, “Mọi người tha cho cậu ta đi, câu ta chỉ là nghênh ngang đón mùa xuân của mình thôi!”
Nhị Hoa ngẩng đầu nhìn anh vô hạn cảm kích.
Sau lại hỏi: “Mọi người còn không trả lời vấn đề của ta đây! Sự việc rốt cuộc là như thế nào a? Ta đây đến giờ còn chưa hiểu?”
Bàng Mông cười, “Lập tức nói cho cậu nghe, nhưng trước đồng ý với tôi, không cần xưng mình là “Ta đây” được không?”
Nhị Hoa kêu lên: “Nhưng là Hiểu Hiểu nói, như vậy có thể rèn luyện khí chất đàn ông!”
Mọi người ầm ầm cười lên. Cậu ta rốt cuộc ra vẻ đàn ông nhưng không đủ thuần thục, giờ phút này lộ ra sơ hở, bị mọi người cười ầm lên, có chút quẫn bách: “Này! Mọi người cười đủ chưa! Dừng lại cho ta! Mau nói cho ta biết mọi việc! Rốt cuộc là như thế nào? Có khó khăn hay không?”
Bàng Mông hàm chứa ý cười trả lời, “Được, được!”
Anh đơn giản trần thuật lại quá trình, “Màn kịch hãm hại này thực ra là của Nghiêm Xương Thạch cùng Chương Thực Đồng đạo diễn, mục đích đưa Hứa Đồng vào tù. Vốn kế hoạch có thể nói là hoàn mĩ, nhưng chỉ có một điều, đó là vì người kia bỏ mạng ngoài ý muốn mà làm mọi chuyện bại lộ. Nói đơn giản là, Hứa Đồng vì người kia chết mà được cứu!”
Dương Dương ở một bên nhíu mày hỏi: “Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu? Vì cái gì người nọ chết, Hứa Đồng ngược lại được cứu?”
Bàng Mông cười một cái, giải thích: “Này kì thật là một âm mưu. Nghiêm Xương Thạch trước phái Tiểu Đồ trà trộn vào, tìm cơ hội lừa lấy dấu vân tay của Hứa Đồng ở chuôi dao của cậu ta, sau lại dựng một màn ấu đả, đem tội đánh người gậy thương tích đổ lên đầu Hứa Đồng – Người đứng cạnh Hứa Đồng ngày hôm đó ồn ào kêu “Giết người” mới chính là hung thụ thực sự. Người chịu một dao kia cũng là đồng lõa của hắn. Hai người đó từ đầu đến cuối phối hợp với nhau, dùng thân mình che khuất tầm mắt những người khác. Hung thủ thừa dịp mang con dao có dấu vân tay của Hứa Đồng kia đâm vào tên đồng bọn, sau đó lớn tiếng vu oan cho Hứa Đồng. Vì vậy Hứa Đồng có thể bị phán tội đánh người gây thương tích mà vào tù.”
Anh dừng lại một chút, nhìn Hứa Đồng hỏi, “Em có biết vì sao người kia chết không?”
Hứa Đồng giương mi hỏi: “Chẳng nhẽ không phải ngộ sát?” Bỗng nhiên mở lớn hai mắt, “Không! Không phải ngộ sát! Là mưu sát có chủ đích!”
Ngộ sát làm sao có thể xuống tay mạnh như thế, một nhát dao mà làm gẫy hai căn xương sườn? Rõ ràng là chủ ý lấy đi mạng hắn, cho nên xuống tay mới ngoan tuyệt như vậy.
Bàng Mông gật gật đầu, “Em đoán không sai. Vậy lại đoán tiếp xem, chủ ý là của ai?”
Hứa Đồng đảo mắt, nhăn chặt mi tâm, “Chẳng lẽ… lại là mẹ con họ?”
Bàng Mông mỉm cười vuốt cằm, tươi cười hàm ý châm chọc, “Em lại đoán đúng! Chính là bọn họ!” Anh dừng lại, một lúc lại giải thích cho mọi người nghe, “Vốn kế hoạch rất hoàn mĩ, nhát dao kia chỉ là nhẹ nhàng, làm cho Hứa Đồng gánh tội đánh người gây thương tích. Nhưng Chương Thực Đồng cảm thấy như vậy Hứa Đồng chỉ phải chịu vài năm ngồi tù ngắn ngủi, khó giải được mối hận trong lòng, vì thế lén lút cùng mẹ mình bàn tính. Lại nói, mẹ con cô ta thống nhất, việc gì độc ác đều làm được, dùng không ít tiền mua chuộc được tên hung thủ kia, thương lượng một yêu cầu, hắn phải trực tiếp một dao giết chết người nọ! Như vậy Hứa Đồng sẽ phải chịu tội danh giết người, hình phạt sẽ tăng lên gấp bội!”
Mọi người nghe xong, tất cả đều kinh ngạc không thôi. Thì ra con người này không chỉ ngu ngốc, mà còn mưu ma chước quỷ đầy bụng.
Bàng Mông tiếp tục nói: “Tục ngữ nói thật đúng, có tiền có thể sai ma khiến quỷ. Tuy rằng bình thường có thể xưng anh gọi em, nhưng tên hung thủ kia cuối cùng lại không cưỡng được sự cám dỗ của đồng tiền, đồng ý với Tiền Như Vân cùng Chương Thực Đồng. Đến khi ra tay, quả nhiên hắn tâm ngoan thủ lạt dùng hết sức, một dao liền lấy đi mạng của người anh em kia!”
Nói tới đây, Bàng Mông thở dài, “Nhưng cũng mệt là như thế này. Rất khó dụ được Hứa Đồng vào tròng. Hung thủ kia bởi bị sắp sửa hại tính mạng của đồng bọn, nên khi xuống tay trong lòng rất khẩn trương. Kết cục khi phóng dao bị sai chỗ, lệch về phía xương sườn đồng bọn. Trong lúc đâm làm gẫy hai xương sườn, cho thấy lực đâm không phải là nhỏ. Người trong nhà chúng ta đều biết, Hứa Đồng thuận tay trái, nên khí lực của tay trái so với tay phải lớn hơn rất nhiều. Dựa vào tay trái còn có thể đả thương người đến mức ấy, nhưng tay phải thì căn bản không thể làm được. Lúc trước Tiểu Đồ nghĩ Hứa Đồng cũng giống những người khác thuận tay phải, cho nên lúc đưa dao cho Hứa Đồng cũng hướng tay phải mà đưa. Bởi vậy trên chuôi dao kia, dấu vân tay Hứa Đồng lưu lại là dấu vân tay bên phải. Cho nên mới nói, kế hoạch hoàn mĩ này cuối cùng có một sơ hở! Một dao kia sẽ không thể từ tay Hứa Đồng phóng đến! Căn cứ vào điểm đáng ngờ này, Hứa Đồng đem sự tình trình bày lại, cảnh sát liền bắt Tiểu Đồ cùng tên hung thủ kia trở về điều tra. Sau khi cẩn thận thẩm vấn xong, cuối cùng hết thảy chân tướng vụ việc đều được làm sáng tỏ!”
Cuối cùng anh cảm thán: “Kỳ thật trừ mấy tên cảnh sát cặn bã kia ra, những người còn lại vẫn duy trì công lý. Nếu không phải bọn họ cẩn thận điều tra, Hứa Đồng có lẽ vẫn chịu oan! Lần này có thể đem mấy người kia một mẻ lưới bắt gọn, thật sự làm người ta khoái trá!”
Dương Dương vẫn như cũ cảm thấy kì quái, “Tôi còn vấn đề muốn hỏi! Thủ phạm chẳng phải cũng cầm con dao kia, tại sao lại không lưu lại dấu vân tay của hắn trên chuôi dao?”
Bàng Mông chỉ Đường Tráng bên cạnh cô nói, “Chuyện này cô có thể hỏi anh ta, anh ta lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm, loại việc này kinh nghiệm rất phong phú, nhất định có thể giải đáp!”
Đường Tráng xoa xoa đầu cô, mắng một tiếng ngu ngốc, “Dùng băng dính trong suốt dán lấy đầu ngón tay thì không thể lưu lại!”
Dương Dương không khỏi ồ lên, “Oa! Nói như vậy, hung thủ này quả thực khí lực rất tốt a! Dính băng dính vào tay mà hắn có thể đâm một nhát đem hai căn xương sườn của người ta chém đứt, một mạng quy tiên, quả là lực sĩ! Hắn nhất định ăn rau chân vịt lớn lên! Nhất đinh!”
Khóe miệng Hứa Đồng co rút!
Yêu nữ này lúc cao hứng lại bắt đầu loạn dùng thành ngữ.
Dương Dương thở dài, “Nếu nói như vậy, thật đúng là phải cảm ơn mẹ con Chương Thực Đồng tâm địa nham hiểm a! Nếu không phải bọn họ dùng tiền mua mạng của người kia, tội này Hứa Đồng không thể thoát được! Mẹ con họ khổ tâm tính toán, cuối cùng gậy ông đập lưng ông, tự dẫn mình đến đồn cảnh sát, ha ha, này thật đúng là báo ứng nha!”
Hứa Đồng nghe xong trầm mặc, thở dài một hơi sau nói: “Tại sao hai người đó lại như vậy, tôi cùng bọn họ không can thiệp chuyện của nhau, giống như người xa lạ, ai cũng không làm phiền đến ai. Cứ cả đời nước sông không phạm nước giếng như thế chả nhẽ không được sao? Tại sao bọn họ nhất định phải dồn tôi vào chỗ chết mới thấy an lòng? Chẳng lẽ tôi thực sự làm người khác khó chịu lắm? Nói như thế nào thì tôi cũng là chị gái của Chương Thực Đồng! Cô ta hận tôi đến như vậy sao?”
Lúc này thư kí Trịnh rốt cuộc không nhịn được bật cười, “Hứa tiểu thư, cô cũng không có cái phúc khí làm chị gái của Chương Thực Đồng đâu!”
Hứa Đồng nhìn cô, vẻ mặt khó kiểu. Thư kí Trịnh lập tức giải thích, “Cô hại tình nhân của mẹ cô ta, hại ba cô ta ngồi tù mười năm, bọn họ không hận cô mới là lạ!”
Nghe thư kí Trịnh nói vậy, Hứa Đồng kinh hãi ngây người.

Chương 65: Báo ứng

Cuối cùng Hứa Đồng đã hiểu được, vì sao nhiều năm qua, Chương Thực Đồng luôn luôn chấp nhất muốn đối phó với mình. Chẳng quản cô đã tránh xa, Chương nữ cũng vẫn xông đến cửa, giương cung bạt kiếm thô bạo mà chống đỡ.
Chắc hẳn cô ta sớm biết từ mẹ mình, chính mình không phải là cốt nhục của Chương Khang Năm, chỉ có Hứa Đồng là con gái duy nhất trên đời này của ông ta mà thôi.
Chương nữ nhất định sợ hãi bí mật này có một ngày sẽ bị cô phát hiện, hoặc là bị Chương Khang Năm phát hiên. Cho nên, trước khi sự việc còn chưa bị bại lộ, cô ta luôn nghĩ biện pháp đẩy cô vào chỗ chết mới vui lòng.
Hứa Đồng hỏi thư kí Trịnh: “Chuyện này sao lại phát hiện được?”
Dương Dương dành trước đáp: “Cái này ta biết ta biết! Tất nhiên là người yêu ngươi làm! Để có thể lật đổ Nghiêm Xương Thạch cùng mẹ con Tiền Như Vân Chương Thực Đồng, anh ta đã quật ba thước tư liệu lên để điều tra, không buông tha bất kì dấu vết nào. Kết quả chính là, cái gì bí mật hắn đều tóm được hết!”
Hứa Đồng sợ hãi cười, “Ngươi thật là biết cách trả lời!”
Trong lòng cô không khỏi cảm động. Cô không hề biết rằng, hắn lại vì cô làm nhiều việc như vậy.
Lúc này Dương Dương ở một bên tiếp tục: “Hứa Đồng, bằng không ngươi cho rằng ba ngươi trước đó sao lại bị trúng gió? Ngươi nghĩ là ông ta vì ngươi sao? Ha ha! Đừng choáng váng, ba ngươi a, trừ bỏ năm đó cung cấp một cái tinh trùng, đối với ngươi ngay cả người xa lạ cũng không bằng đâu! Ngươi nghĩ xem bằng mức độ quan tâm của ông ta với ngươi, cho dù yêu cầu của ông ta bị mẹ con Chương Thực Đồng cự tuyệt, thì sẽ bi phẫn đến trúng gió sao? Nhất định là không nha! Ông ta kì thật là gặp đả kích trí mạng mới có thể thành ra như vậy! Đả kích này không cần phải nói, ngươi hiện tại đã rất rõ ràng. Ông ta đã biết Chương Thực Đồng không phải là con mình. Thật là châm chọc, che chở như trân châu bao lâu nay lại là con của người khác, coi thường như bùn như đất, lại chính là cốt nhục của mình. Hừ, cái này chính là ông trời báo ứng a!”
Đường Tráng ở một bên lấy tay chỉ Dương Dương, “Em câm miệng, bớt nói đi, chưa đủ huyên náo sao?”
Dương Dương hung hăng chụp tay anh, thở hồng hộc nói: “Em tức giận quá thôi!”
Thư kí Trịnh cười tủm tỉm với Hứa Đồng giải thích: “Cụ thể sự việc là thế này. Anh họ tôi đi tìm Chương tiên sinh, hi vọng ông ta nể tình cốt nhục tình thân mà nhân nhượng, khuyên bảo Chương Thực Đồng cùng Nghiêm Xương Thạch thu tay. Kết quả không chỉ Chương Thực Đồng không đồng ý mà mẹ cô ta, Tiền Như Vân cũng sang sảng đi theo phản đối ý kiến. Bà ta thậm chí còn dùng mồm mép thành công thuyết phục Chương Khang Năm!
Tiền Như Vân nói với Chương Khang Năm: “Người làm sai ắt phải bị trừng phạt. Hứa Đồng từ nhỏ không được dạy dỗ cẩn thận, rốt cục tới hôm nay gây ra đại họa, mà người làm ba như ông cũng theo đó mất hết mặt mũi! Ông nói cô ta là con gái ông, nhưng cô ta đâu có nhận ông là ba? Ông sinh ra cô ta, còn cô ta, cô ta báo đáp được ông cái gì? Không phải mỗi lần nhìn thấy ông đều là cuồng ngolf loạn ngữ? Cô ta đối với ông có chút gì gọi là tôn trọng? Ông à, xin ông tin tưởng tôi, tôi cùng Thực Thực quyết định như vậy, cũng vì tốt cho cô ta. Chúng ta không thể để cô ta cứ vậy tiếp tục phạm sai lầm. Làm cho cô ta chịu khổ một chút, chịu dạy dỗ một chút, tính tình thuần hóa đi, đối với tương lai của cô ta sẽ tốt hơn! Ông nói có phải hay không?”
Tiền Như Vân nói xong những lời này, Chương Khang Năm lại cảm thấy có lí. Vì thế ông ta trả lời Cố Thần, “Chuyện như vậy cứ để thuận theo tự nhiên đi. Con bé Hứa Đồng kia tính tình bất trị, làm cho nó chịu khổ một chút để thuần tính thuần nết cũng không phải là chuyện không tốt!”
Cố Thần vừa nghe qua liền hiểu được Chương Khang Năm nhất định bị mẹ con Tiền Như Vân xúi giục. Anh ta có ý định thuyết phục Chương Khang Năm hồi tâm chuyển ý, kết quả là ông ta lại coi những lời anh ta nói như không nghe thấy. Cố Thần không khỏi tức giận, bắt đầu điều tra lại tất cả những việc có liên quan đến Tiền Như Vân. Nếu bà ta không cho người phụ nữ của anh sống yên ổn, vậy đừng trách anh ra tay ngoan độc.
Kết quả là trong quá trình điều tra, thu hoạch lại không thể tưởng tượng nổi. Thì ra Tiền Như Hải không phải là anh em họ của Tiền Như Vân mà chính là tình nhân của bà ta. Hai mươi mấy năm trước, bà ta có thai với Tiền Như Hải. Bởi vì Tiền Như Hải lúc đó vừa phạm tội xong không thể lo được cho bà ta, bà ta liền tìm cơ hội chạy đến bên cạnh Hứa Yến, lợi dụng sự giúp đỡ của Hứa Yên âm thầm quyến rũ Chương Khang Năm. Sau bà ta sinh ra Chương Thực Đồng, lại nghĩ biện pháp thay đổi thân phận cho Tiền Như Hải. Lợi dụng những mối quan hệ của Chương Khang Năm, đưa ông ta trở về bên cạnh.
Lúc trước Cố Thần còn cảm thấy kì lạ, Tiền Như Hải chẳng qua là một tên lưu manh không có nhân tính, lại có thể vì Chương Thực Đồng làm những chuyện như vậy. Bây giờ rốt cuộc cũng hiểu được – vì đó là cốt nhục của ông ta!
Chương Khang Năm không thể tưởng tượng được mình trên đầu bị chụp mũ xanh[30], hai mươi mấy năm trời mà không hề hay biết”

Cố Thần tìm được Chương Khang Năm, đem tất cả những gì điều tra được nói ra.
Chương Khang Năm khiếp sợ không thôi, tức khắc đưa Cố Thần đến tìm mẹ con Tiền Như Vân đối chất. Hai mẹ con kia còn vô liêm sỉ đến cực hạn, mặc dù chuyện đã rành rành trước mắt, cũng không quên giả bộ quanh co, thậm chí còn có ý đồ đem tất cả những việc này đổ lên đầu Hứa Đồng.
Bọn họ chỉ vào Cố Thần nói hắn trúng tà của yêu nữ, vô luận Hứa Đồng nói cái gì hắn cũng đều mù quáng tin tưởng, quả là nghiệp chướng.
Cố Thần giận đến mức không không khỏi cười rộ lên.
Hắn thật may mắn có thể đúng lúc hủy bỏ một cuộc hôn ước vớ vẩn kia. Chương Thực Đồng dối trá xấu xa không lời nào có thể nói hết, người phụ nữ như vậy, ai phải kết hôn cùng thực có thể nói là bất hạnh nhất trên đời.
Tùy hai mẹ con kia giơ chân chỉ tay biện bạch, hắn cũng chỉ một bên thờ ơ lạnh nhạt.
Chờ bọn họ ầm ĩ đủ, nghĩ rốt cuộc cũng nên lấy lại lòng tin của Chương Khang Năm, hắn đem xét nghiệm ADN lạnh lùng đưa ra – báo cáo cho thấy, Chương Khang Năm cùng Chương Thực Đồng hoàn toàn không có quan hệ huyết thống. Mặt khác cũng cho thấy, Chương Thực Đồng cùng Tiền Như Hải xác thực chung một dòng máu.
Hai mẹ con kia xem xong báo cáo, không đợi Chương Khang Năm lấy qua xem, liền vội vã xé rách. Bọn họ nhìn Cố Thần giận dữ cười, hỏi: “Nhìn xem anh còn có thể dùng cái gì bịa đặt!” Cố Thần không thể không vì sự vô liêm sỉ của mẹ con họ mà cảm thấy thán phục. Hắn liền từ trong túi giấy tờ lấy ra vô số các báo cáo xét nghiệm, giơ tay ném ra khắp nơi.
Làm ăn lâu như vậy, có dạng người gì hắn chưa gặp qua? Làm sao lại có thể giống mẹ con họ ngu ngốc như vậy, không phòng đến hoàn cảnh này?
Rốt cuộc họ không thể ngăn cản Chương Khang Năm xem hai báo cáo xét nghiệm kia!

Khi Chương Khang Năm nhìn thấy kết quả Chương Thực Đồng chính xác không phải là thân sinh của mình, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả thế giới như sụp xuống.
Nhưng cho đến lúc này, hai mẹ con kia vẫn như cũ không cảm thấy ăn năn hối hận, chậm chí Chương Thực Đồng vẫn còn dày mặt nói một câu “Ba!” để xin Chương Khang Năm rủ lòng thương, “Con gọi ba là ba nhiều năm như vậy, tất cả tình cảm đều là thực! Ba, con cầu xin ba tha thứ cho con cùng mẹ được không? Người con cùng mẹ yêu thương và kính trọng là ba! Đều là ba! Tiền Như Hải kia mới không phải là ba con, ông ta không xứng, ba mới là ba của con! Ba ba, ba đừng bỏ con cùng mẹ, con và mẹ không thể không có ba!”
Chương Khang Năm nhìn cô ta, lại nhìn mẹ cô ta, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy như có hàng vạn mũi kiếm đâm qua tim, làm ông ta vô cùng đau khổ.
Ông ta vừa khóc vừa cười chỉ vào Chương Thực Đồng hỏi: “Thì ra cô đã sớm biết rằng tôi không phải ba cô? Thế nhưng cô luôn luôn hãm hại Hứa Đồng, hãm hại con gái của tôi! Uổng công tôi thương cô như vậy! Vì cô tôi không tiếc vất bỏ nó! Vì đứa lạc loài như cô, tôi lại bỏ rơi chính đứa con của mình! Báo ứng, đây là báo ứng!” Sau đó Chương Khang Năm lập tức nói muốn tìm luật sư sửa di chúc, Chương Thực Đồng liền chạy đến ôm chân ông ta kêu gào thảm thiết.
Chương Khang Năm nhìn con người trước mắt mà hắn nâng niu hai mươi mấy năm qua, nhất thời cảm thấy xa lạ. Ông nhịn không được rơi lệ, nghẹn ngào vài tiếng xong, liền ngã trên mặt đất.
Sau khi đưa đến bệnh viện, ông ta được bác sĩ chuẩn đoán là trúng gió. Trong lúc nằm việc, mẹ con Tiền Như Vân hoành hành khắp nơi, vô pháp vô thiên. Cũng may bọn họ tuy vô sỉ nhưng cũng ngu ngốc, cuối cùng Cố Thần dùng mưu, lấy Chương thị về tay, tập trung tài chính đem Nghiêm Xương Thạch tiêu trừ tận gốc.
Cố Thần rất muốn nhìn xem Chương Khang Năm sau khi trải qua việc này sẽ làm như thế nào. Vì vậy, hắn đem toàn bộ gia sản Chương thị trả về vô điều kiện.
Thư kí Trịnh nói với Hứa Đồng: “Lúc này đại hận của chúng ta đã được báo! Vài trọng tội của Nghiêm Xương Thạch, mười lần tử hình cũng đáng! Mẹ con Chương Thực Đồng thông đồng giết người, vu oan hãm hại, không tử hình cũng không thẹn. Mà tên thủ phạm thực sự kia cùng Tiểu Đồ, Cố tổng vì có có thể để làm cho chúng một trận khó sống, cũng nhọc lòng tìm được không ít chứng cứ phạm tội. Thế giới không còn lũ cặn bã này, thật làm người ta thoải mái!”
Dương Dương ở một bên phụ họa: “Cũng không phải! Cái này kêu là thiện giả thiện báo, ác giả ác báo! Bọn họ xứng đáng có kết cục ngày hôm nay, báo ứng!” Dừng lại, cô nói với Hứa Đồng, “Hứa Đồng, ngươi biết không, trình độ vô sỉ của mẹ kế cùng em gái kia của ngươi, ngay cả ta đều lấy làm bái phục! Ba ngươi không phải đều bị bọn họ làm cho tức giận đến trúng gió nằm viện? Sau khi ông ta tỉnh lại, hai ngươi kia còn có mặt mũi đi xin xỏ a – không phải nói là cầu khẩn! Cầu khẩn ông ta niệm tình xưa, cứu giúp mẹ con họ, bọn họ không muốn vào tù! Ta phỉ nhổ! Bọn họ không muốn, thế ai muốn? Huống hồ bọn họ xứng đáng có ngày hôm nay, đây là tự làm thì tự chịu! – Bọn họ nói xong yêu cậu vô sỉ này, ba ngươi tức đến nỗi sùi cả bọt mép! Ta cảm thấy, thật là thán phục, tuyệt đối thán phục a!”
Hứa Đồng chỉ thản nhiên cười cười, lắc đầu. Rất kì lạ, cô giống như đang nghe chuyện của một ai đó, hoàn toàn không có cảm giác liên quan đến mình. Trải qua một tai kiếp, cô đã xem thường rất nhiều thứ. Chỉ nhớ rõ người kia, hôm qua còn dỗi với hắn, hôm nay lại ở trong nhà tù, đợi ngày mai đi ra, lại không nghĩ thời gian trôi qua nhanh như vậy. Thì ra đời người ngắn ngủi, chẳng qua là ngày hôm qua, ngày hôm nay, cùng ngày mai mà thôi. Một số việc quý trọng còn không kịp, làm sao có thời gian lãng phí đi căm giận người khác.

Bàng Mông lấy từ trong túi hồ sơ ra một tập đưa cho Hứa Đồng, nói với cô: “Anh đi bệnh viện thăm Chương lão gia- ông ấy gọi anh, nói một số chuyện.”
Chương Khang Năm tìm Bàng Mông đến bệnh viện. Ông ta muốn chỉnh sửa di chúc của mình.
Ông ta thực sự hối hận, không ngừng tự trách mình ngu xuẩn, để con gái ruột của mình lưu lạc bên ngoài, nhiều năm như vậy chẳng hề mảy may quan tâm, để cô tự sinh tự diệt. Mà đứa con cho đến hôm nay ông ta cưng chiều nâng niu, ông ta không thể nào nghĩ đến lại là con của người khác! Mỗi khi nghĩ đến kết quả châm chọc như vậy, ông ta đều không kìm được nước mắt mà khóc lớn rằng báo ứng.
Ông ta tâm sự với Bàng Mông, “Năm đó tôi thực sự cùng đường, nhưng lại muốn tiếp tục học lên, Hứa Yến – mẹ Hứa Đồng, tôi biết bà ấy có một chút tiền để dành, tôi cũng biết bà ấy có thiện cảm với mình, còn biết được kì thật mình cũng không thích bà ấy, nhưng vì tiền đồ, vì không cam lòng đầu hàng số phận, tôi đã đồng ý cùng với bà ấy một chỗ, dùng số tiền của bà ấy học xong đại học. Tôi cũng không phải Trần Thế Mĩ[31], không hề vong ân phụ nghĩa, biết phải báo đáp lại bà ấy. Dù sao bà ấy cũng hi sinh cho tôi nhiều như vậy, nên sau khi tốt nghiệp xong liền trở về A thị làm đám cưới.
Không lâu sau khi kết hôn, chúng tôi có con, chính là Hứa Đồng. Tôi vốn tưởng, cứ cả đời tiếp tục như vậy, có vợ có con có nghề nghiệp, còn cái gì không đủ đâu? Nhưng rồi một ngày tôi tự hỏi vì cái gì lại cảm thấy không vui? Lòng của tôi đã có đáp án. Vì tôi căn bản không yêu mẹ của Hứa Đồng.
Tôi cùng với bà ấy hoàn toàn là vì báo ân. Ở trước mặt bà ấy, tôi luôn có cảm giác thấp hơn một cái đầu. Dù sao cũng là dùng tiền của bà ấy để học xong đại học. Một người đàn ông, ở trước mặt vợ mình lại vĩnh viễn không ngẩng nổi đầu, anh có biết cảm giác này đau khổ thế nào không? Cho dù có thể kiếm được nhiều tiền nhưng tôi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt. Sau khi có Hứa Đồng, tôi nghĩ phải thật thương yêu nó, nhưng từ diện mạo đến tính tình nó hoàn toàn giống mẹ, đối mặt với một bản sao của Hứa Yên, tôi thực … không có cách nào tiếp tục. Sau đó, tôi lại gặp được Tiền Như Vân. Bà ta tuy rằng cái gì cũng không biết, nhưng sùng bái tôi, ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy, luôn luôn nghĩ cách làm tôi vui vẻ! Cùng với bà ta, tôi cảm thấy mình mới thực sự là một người đàn ông chân chính.
Tôi rât nhanh yêu Tiền Như Vân, vừa nhanh chóng lại vừa mạnh mẽ, quả thực không thể tự kiềm chế. Sau đó cùng bà ta sinh con, tôi vẫn nghĩ đó là cốt nhục của mình! Trước khi đứa nhỏ đó học tiểu học, bà ta lấy lí do vì hộ khẩu của nó, buộc tôi ly hôn với Hứa Yến lấy bà ta. Đây là lần đầu tiên bà ta đưa ra yêu cầu với tôi, tôi không có cách nào từ chối.
Nhưng là, ai có thể nghĩ đến, tất cả đến cuối cùng kết quả lại thành ra như vậy! Tôi không nuôi con của mình, lại nuôi trong nhà con của người khác suốt hai mấy năm ròng! Báo ứng, đây là ông trời cho tôi báo ứng!
Tôi biết, cho tới hôm nay tôi nợ Hứa Đồng nhiều lắm. Tôi muốn đem toàn bộ tài sản của mình, trừ một số tiền dưỡng già, còn lại toàn bộ cho Hứa Đồng, coi như là bồi thường những gì tôi nợ con bé bao nhiêu năm qua! Hi vọng khi tôi còn sống, có thể đợi đến một ngày được con bé bằng lòng tha thứ.”

Chương 66: Hãy chờ em đánh răng xong nhé!

Nghe Bàng Mông nói xong, Hứa Đồng không khỏi cười lạnh.
Người đàn ông này dù đã trúng gió nằm trên giường cũng không biết tự kiểm điểm bản thân mình, vẫn như cũ tìm lí do để lấp liếm. Nhưng cuộc sống cũng đã bạc đãi ông ta như vậy, tất cả những việc ông ta làm đều là bất đắc dĩ, ông ta cũng không phải là không có nỗi khổ, tất cả những niềm vui mà ông ta có được cũng không thể sánh với một kết quả bất hạnh cuối cùng này.
Đây là ba ruột của cô, Chương Khang Năm Chương lão tiên sinh.
Thật không thể tưởng tượng, mẹ cô thiện lương là thế, đến cuối cùng lại bị ông ta phụ bạc. Mà ông ta lại có thể coi việc vô liêm sỉ này nói thành hợp tình hợp lí, ai động lòng người như vậy, thật quá mức buồn cười.
Bàng Mông nói với cô: “Văn kiện này là toàn bộ giấy tờ tài sản của ông ấy, ông ấy đem đại bộ phận tài sản chuyển đến dưới danh nghĩa của em, chỉ lưu lại một số nhỏ đợi sau khi xuất viện tìm nơi tĩnh dưỡng. Ông ấy nói lúc sinh thời, nếu em có thể tha thứ cho ông ấy thì có thể tìm đến nơi đó.”
Hứa Đồng nghe xong những lời này không chút nghĩ ngợi trả lại Bàng Mông, “Giúp em đem tất cả chuyển đến danh nghĩa chú Đường. Chú Đường nuôi dạy em nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều lo lắng cho em, lúc nào cũng phải vì em mà nghĩ ngợi. Những thứ này theo lẽ thường phải là do chú ấy sở hữu!”
Cô quay đầu ngăn lại vẻ mặt kích động muốn cự tuyệt của Đường Hưng Bang, nhẹ nhàng kêu ông một tiếng “Ba!”, lại nói tiếp, “Con gọi chú một tiếng ba, chú phải đem những thứ này nhận lấy, cũng là nhận đứa con gái này. Nếu chú cự tuyệt, chính là không cần con!”
Khi nói xong, nước mắt cô đã lưng tròng.
Đường Hưng Bang hai mắt phiếm hồng, đem mặt quay sang một bên, đưa tay lau nước mắt thở dài, “Con bé ngốc này! Cũng tốt, cho dù trở thành của ba, ba cũng giữ lại làm của hồi môn cho con!”
Hứa Đồng bật cười, làm nước mắt chảy xuống, trong lòng lại vô cùng hạnh phúc.
Bàng Mông ở một bên hỏi cô: “Việc sang tên tài sản anh sẽ giúp em xử lí. Còn… địa chỉ này? Em không muốn giữ lại sao?”
Hứa Đồng lắc đầu với anh.
“Vẫn còn hận ông ta sao?” Bàng Mông thử hỏi.
Hứa Đồng cười rộ lên.
“Hận ông ta có nghĩa là còn nhớ ông ta. Không, em không hận ông ta, nhưng không hận không có nghĩa là tha thứ. Ông ta bỏ rơi em bao nhiêu năm, cũng không thể một lần trúng gió là đem nó lau sạch. Hại ông ta trúng gió là Chương Thực Đồng. Em chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ông ta, ông ta trúng gió xong không nên tìm em để xin thuốc. Một ngày nào đó, nếu em quyết định tha thứ cho ông ta, đến lúc đó xin lại anh địa chỉ này cũng được. Hiện tại nếu anh để vào tay em, em chỉ sợ tùy tay liền vất đi mất.”
Hứa Đồng cô chỉ là một người bình thường, không phải là thánh nữ. Bị người khác làm tổn thương, một lần lại một lần đau, rồi sẽ có một ngày đau đến chết lặng.
Đáy lòng ai cũng có một phần khoan dung, nhưng đau đớn kéo dài sẽ ăn mòn đi phần khoan dung đó, thậm chí là không còn.
Ông ta muốn được cô tha thứ, thật có lỗi, yêu cầu này cô không thể lập tức đáp ứng. Một thời gian dài cô yên lặng chờ đợi tình thương của người cha. Nhưng ông ta vĩnh viễn không hề quay đầu lại cho cô. Qua một kiếp nạn, cô mới hiểu được điều đó không hề quan trong như vậy. Cái gọi là tha thứ, cái gọi là oán trách, cái gọi là trân trọng, chẳng qua cũng chỉ là thất tình lục dục, chung quy cũng sẽ có một ngày cùng cô nói lời tạm biệt.
Tiếp tục liệu sẽ có ích lợi gì? Đến cuối cùng không phải con người ta ai cũng chết sao.
Hứa Đồng trở nên thoải mái.
Cô nói cho Bàng Mông: “Đừng tiếp tục quan tâm đến việc này nữa. Cái gì tha thứ, không tha thứ, tùy nó đi thôi. Làm người nên thuận theo tự nhiên!”

Mọi người cảm thấy dường như việc cần nói cũng đã nói xong. Lúc này Hứa Đồng rốt cuộc không nhịn được mà nói ra lời đã giấu ở trong lòng rất lâu, “Anh ấy … tại sao còn chưa đến?”
Mọi người bỗng chốc đều trở nên trầm mặc, ánh mắt né tránh, vẻ mặt bối rối.
Sắc mặt Hứa Đồng trở nên tái nhợt, “Mọi người mau nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì vừa hỏi đến anh ấy không ai chịu mở miệng? Anh ấy làm sao vậy? Có phải hay không có chuyện gì?” Hỏi đến câu cuối cùng cô đã vô cùng lo lắng.
Mọi người lại vẫn như cũ ai cũng không chịu lên tiếng, người nọ nhìn người kia, giao nhau ánh mắt như thế nói “Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!”
Thấy bọn họ như vậy, Hứa Đồng gấp gáp trực tiếp chỉ định, “Thư kí Trịnh, anh ấy là anh họ cô, lại là giám đốc của cô, được, cô nói đi, anh ấy rốt cuộc làm sao?”
Thư kí Trịnh rụt cổ, lúng ta lúng túng đáp: “Anh ấy … anh ấy kì thật … kì thật cũng không có gì, chính là … chính là .. bị thương… ở đầu .. Hiện tại đang ở bệnh viện …”
Sắc mặt Hứa Đồng trắng bệch, “Anh ấy có sao không? Có nghiêm trọng hay không? Rốt cuộc tại sao bị thương?!”
Thư kí Trịnh thấy cả người cô run lên, nhanh chóng an ủi: “Cô đừng nóng vội, không có nguy hiểm đến tính mạng! Chính là đầu bị thương, bác sĩ yêu cầu anh ấy nằm viện theo dõi xem có ảnh hướng đến não hay không!”
Hứa Đồng truy vấn: “Là ai đả thương anh ấy?” Trên người nổi lên một trận khí lạnh, lạnh đến thấu xương. Chỉ có tình yêu sâu đậm mới khiến một người có thể vì người kia tản mát ra một loại khi chất như vậy.
Dương Dương lúc này lại nói: “Trừ bỏ Nghiêm Xương Thạch kia còn có thể là ai? Lão ta quả thực độc ác, sau khi bị truy nã, vài lần bị bắt đều đào tẩu được. Sau Cố Thần chủ động làm mồi nhử Nghiêm Xương Thạch xuất hiện. Họ Nghiêm kia đối với Cố Thần quả thực hận thấu xương, hận không thể lột da, rút gân! Cho nên lập tức bị mắc mưu. Sau biết chính mình bị lừa, đã nghĩ cùng Cố Thần liều mạng. Trong lúc đó, Cố Thần đã bị lão ta dùng một ống túyp giáng mạnh vào đầu. Lại nói Hứa Đồng a, người yêu của ngươi lớn lên ăn cái gì vậy? Đã trúng một đòn mạnh như vậy cũng không lập tức gục! Anh ta cư nhiên còn có thể bắt lấy họ Nghiêm không buông tay cho đến khi cảnh sát đến. Hứa Đồng, người yêu của ngươi thật oách a! Lần này không có anh ta, họ Nghiêm kia nhất định lại một lần nữa chạy thoát!”
Hứa Đồng nghe xong trong lòng một trân kích động dội lên, vừa lo lắng lại vừa kiêu ngạo, dương cằm nói cho Dương Dương: “Anh ấy từng tham gia quân ngũ!”
Dương Dương lập tức sợ hãi than lên một tiếng
“Trách không được thể lực tốt như vậy, thì ra là đã tham gia quân đội! Hứa Đồng, ngươi xong rồi, cẩn thận về sau bạo lực gia đình xảy ra, ngươi đánh không lại anh ta!”
Hứa Đồng kiên định lắc đầu, “Anh ấy sẽ không!”
Nói lời này, đáy lòng cô giống như có một thứ gì đó lấp đầy. Cô biết, cả đời này hắn sẽ không đánh cô, hắn rất thương cô, cho dù miệng không chịu nói, nhưng cô biết, hắn nhất định như vậy.

Thư kí Trịnh nói cho Hứa Đồng: “Anh họ tôi hôm nay rất muốn tới gặp cô! Nhưng anh ta lại bị lão gia bức nằm ở bệnh viện. Lão gia nói, nếu anh họ tôi dám chạy khỏi bệnh viện ông ấy liền một dao đâm chết anh ấy trên giường bệnh!”
Hứa Đồng nghe xong đứng lên, “Tôi phải đi gặp anh ấy!”
Vừa nói liền bước ra ngoài. Đi được hai bước, Bàng Mông gọi cô lại, “Hứa Đồng, em hiện giờ không thể đến bệnh viện!”
Hứa Đồng dừng lại, chậm rãi quay người, trở về một lần nữa ngồi xuống.
Là cô xúc động, ba hắn ở đó, ông ấy dường như đối với cô vẫn có thành kiến. Ông ấy không cho hắn đến gặp cô thì sao có thể đồng ý cho cô vào gặp hắn.
Thư kí Trịnh ho nhẹ hai tiếng, muốn nói lại thôi. Do dự mãi sau, rốt cuộc vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Ách … Hứa Tiểu thư, không sai, hiện tại cô không thể đến bệnh viện, bời vì … lão gia thấy cô bây giờ, nhất định hận không thể dùng gậy đánh chết cô mới hả …”
Dương Dương ở một bên lè lưỡi, “Vị lão gia kia giờ giống như khối thuốc nổ! Hứa Đồng, người không có nghe đến a! Ông ấy ở bệnh viện biết con mình vì ngươi mà bị thương, liền rống to kêu ngươi là hồng nhan họa thủy, hồ li tinh chuyển thế, dụ dỗ con ông ấy, làm hại đến tính mạng bảo bối của dòng họ nhà ông ấy. Oa! Nhìn bộ dáng Cố lão gia lúc đó, ta xem thiếu chút nữa muốn thay ông ta nhồi máu!”
Đường Tráng phụ họa Dương Dương, “Đúng vậy nha đầu, anh cũng nghĩ em không cần đi bệnh viện, chờ ngày mai Cố Thần có lẽ có thể trốn ra ngoài. Cho dù anh ta không may mắn chạy được, chúng ta cũng có thể nghĩ biện pháp đánh lạc hướng Cố lão gia, tạo cơ hội cho em đi vào. Hiện tại em bộ dáng thế này, mặt mũi tèm lem không nói, trên người còn mang theo vận xui, tốt nhất không nên đi đâu cả!”
Ngay cả Bàng Mông cũng nói: “Anh cũng nghĩ như vậy. Mọi người, chúng ta nói chuyện cũng lâu rồi, giờ cũng nên giải tán, không bằng cứ về nhà để cho Hứa Đồng tắm rửa nghỉ ngơi một chút, ngày mai chúng ta lại đến, cùng nghĩ biện pháp làm cách nào đến bệnh viện đánh lạc hướng Cố lão gia!”
Anh nói xong, mọi người đồng loạt gật đầu.
Hứa Đồng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Trước cũng chỉ có thể tính như vậy thôi!”

Những người khác nhanh chóng rời đi. Dương Dương cùng Đường Tráng cũng theo Đường Hưng Bang ra ngoài mua đồ ăn, làm một bữa tối thịnh soạn chiêu đãi Hứa Đồng.
Trong nhà chỉ còn một mình cô. Cô pha nước nóng cùng lá mầm thủy ngâm mình, thay quần áo xong mới vào trong sân đánh răng. Đây là từ nhỏ ở cùng Đường Tráng thành thói quen. Tắm rửa ở trong phòng tắm, sau đó mới vào sân ngồi xổm đánh răng.
Lúc đang đánh răng, cô đột nhiên cảm thấy có người sau lưng nhìn mình. Tim bỗng nhiên đập thình thịch, cô chậm rãi quay đầu.
Cô nhìn thấy Cố Thần ỷ ở bên cửa nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch, tựa tiếu phi tiếu.
Trên đầu hắn quấn đầy băng vải, hai mắt gắt gao nhìn cô chằm chằm, không hề chớp mắt.
Cô cũng nhìn lại hắn, ánh mắt cũng không chệch đi nửa phân.
Ánh mắt hai người, quấn quýt si mê cũng một chỗ thật lâu.
Đáy mắt Hứa Đồng ứa lệ.
Cô nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Anh sao lại chạy đến đây? Không phải ở viện quan sát sao? Ba anh phát hiện không thấy anh, một dao đâm chết cũng không lo lắng sao?”
Cố Thần tựa ở bên cửa, không kiềm chế được chớp mắt, khẽ nhún vai nói: “Ông ấy không còn sức đâu!” Hắn nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh nói, “Anh không cẩn thận đã làm rơi một viên thuốc ngủ trong chén nước của ông ấy. Hiện tại ông ấy đang nằm ở trên giường anh ngáy khò khò, cái gì cũng không biết!”
Hứa Đồng phì cười, nhưng nước mắt từng giọt từng giọt lại lăn xuống.
Thu lại nụ cười, cô nhìn hắn có chút oán hận nói: “Em thiếu chút nữa liền không ra được, có khi bị thủ tiêu cũng nói không chừng, vậy mà anh một lần cũng không đến thăm!”
Cố Thần hướng phía cô cười, “Không sao, nếu em thực bị thủ tiêu, anh sẽ đi cùng em!”
Nghe những lời này trong lòng Hứa Đồng kích động. Những lời này hắn nói, giống như là một lời tâm tình.
Dừng lại, hắn ho nhẹ một tiếng, giọng nói không kiên nhẫn, lại có chút hờn giận: “Chỉ biết trách anh không đi thăm em, tại sao không trách chính mình tự dưng nói độc!”
Nói cái gì mà lần sau gặp mặt nếu hắn không có gì để nói với cô, coi như cả đời này hai người không có duyên.
“Trại tạm giam là cái nơi quỷ quái, cho dù anh ở trong đó nói với em cái gì, chẳng lẽ em không thấy là thực lãng phí sao?”
Cho dù hắn nói ra suy nghĩ của mình, cũng phải chờ sau khi cô thoát khỏi nơi quỷ quái đó.
“Cho nên, anh không đi gặp em!”
Hứa Đồng nghe xong hắn nói, không nói một lời, tiếp tục gục đầu xuống đánh răng.
Nước mắt lại không ngừng từng giọt từng giọt rơi xuống. Chỉ sợ cả đời hắn cũng sẽ không lãng phí một lời ngọt ngào …
Mặc dù hắn ác thanh ác khí như vậy, cô vẫn không kìm chế được xúc động. Không muốn hắn nhìn thấy bộ dáng mình khóc lóc túng quẫn, cô cúi đầu không ngừng vô thức đánh răng.
Hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng: “Nghe nói em nhờ Dương Dương nhắn với anh, nói em thua!”
Hứa Đồng vẫn ngậm bàn chải đánh răng, hàm hồ trả lời hắn một câu, “Hả? Cái kia a, đó là em cảm thấy mình không trụ được, không bằng trước khi chết làm một việc thiện, cho nửa đời sau của anh được sống vui vẻ, không phải đeo cái tâm bệnh!”
Nghe cô mạnh miệng như vậy, Cố Thần vẫn bất động, giống như tin tưởng lời cô nói.
“À, thì ra là thế!”
Hắn rời cửa, hướng cô đi tới, đến phía sau cô, cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng dang cánh tay ôm lấy cô.
Tư thế này, làm hai người thật không thoải mái.
Nhưng lúc này, ai để ý?
Hắn đem một chiếc hộp đến trước mặt cô, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Hắn hắng giọng một tiếng, lúng ta lúng túng mở miệng: “Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp nói cái gì đó, em thấy có phải hay không? Ân, nói cái gì bây giờ? Không bằng, em gả cho anh đi!”
Hắn cố ý nói thản nhiên không chút để ý, những trời biết hắn đến tột cùng có bao nhiêu căng thẳng. Từ trước tới giờ nghĩ mình là cao thủ tình trường, bách hoa tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân[32]. Nhưng cho đến hôm nay mới biết được, ở trước mặt cô, cũng chỉ là mối tình đầu.
Cô nhìn chiếc nhẫn trước mặt, khóe mắt lại nóng lên, tầm mắt lại trở nên mơ hồ.
“Được!” Cô cũng mạnh miệng làm bộ như không có việc gì, “Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé”
Nói xong câu đó, cô nghe được tiếng cười nhẹ từ phía sau lưng, vì thế cô cũng lau nước mặt, cùng hắn nở nụ cười.
Bầu trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây.
Cô nghĩ, thời tiết này đáng là thật tốt để nói gì đó. Tùy rằng kia không phải một câu “Anh yêu em”, nhưng có hề gì?
Trải qua nhiều chuyện như vậy, hai người bọn họ đã không còn vì một câu nói mà chi li tính toán. Đã đem người kia khắc thật sâu trong lòng, cho dù không nói gì, những yêu thương kia cũng sẽ mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Cả đời này cô đều nhớ rõ câu chuyện ngày hôm đó.
Một ngày đẹp trời, hai người họ bộ dáng chật vật – Hắn trên đầu cột băng vải, mặc đồ bệnh viện, Cô tóc ướt nhẹp, ngay cả răng đều chưa đánh xong. Hắn nói với cô: Không bằng em gả cho anh đi. Mà cô đáp lại hắn: Được! Nhưng mà, hãy chờ em đánh răng xong nhé!

(1) Bách hoa tùng trung quá, phiến hiệp không dính thân: Ở giữa ngàn hoa mà không dính phấn hoa. Ý nói Cố Thần bên cạnh có nhiều phụ nữ những không bao giờ yêu thực lòng.

—Toàn Văn Hoàn–

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ