“Ui chao!” Tô Hiểu Nguyệt mơ màng cảm thấy cả người nóng bừng rất khó chịu, giống như đang ngồi trong hố lửa vậy. Sao thế nhỉ? Hay là chăn sưởi[1] bị hở điện? Mình nhớ là tối qua lúc trước khi đi ngủ đã tắt công tắc rồi cơ mà. Hừm, chắc là thằng em nghịch ngợm nhân lúc mình không để ý đã lén vào phòng bật điện lên.
Tô Hiểu Nguyệt lập tức trở nên tỉnh táo dù vẫn chưa mở mắt ra nổi. Cô mặc kệ lúc đó đã mấy giờ sáng và há mồm hét to: “Tô Thừa Kị, mày sang đây ngay cho chị!” Có điều, tiếng nói ra khiến Tô Hiểu Nguyệt giật mình, giọng nói này thật là khó nghe, khó nghe hơn cả giọng vịt đực! Rồi cô nàng thấy cổ họng mình vừa khô vừa nóng, có khi thở được cả ra lửa. Hay là mình bị cảm?
“Nguyệt nhi, cuối cùng con đã tỉnh rồi đấy à? Nào, uống ngụm nước đi!” Tô Hiểu Nguyệt chợt nghe thấy một giọng nói phụ nữ vang lên, “Đại phu nói con chỉ cần gắng gượng qua được đêm nay thì sẽ không có chuyện gì nữa!”
Ớ… Nguyệt nhi á? Hình như từ trước tới nay mẹ đâu có gọi mình như thế bao giờ. Hiểu Nguyệt mở mắt ra và lại giật mình. Ấy, phòng mình được sửa sang lại từ lúc nào thế này? Trên giường treo mảnh rèm trắng rất to, đợi đã, rèm á? Tô Hiểu Nguyệt nhớ rõ ràng giường của mình được trải đệm, làm gì có rèm!
Bỗng có ai đó đỡ Tô Hiểu Nguyệt ngồi dậy và đưa tới trước mặt cô một bát nước nóng bốc khói. Tô Hiểu Nguyệt từng thấy chiếc bát ấy ở một triển lãm văn vật, đó là loại bát truyền thống rất cổ xưa. Đột nhiên, Tô Hiểu Nguyệt nhận thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, cô sốt ruột quay sang nhìn chủ nhân của bàn tay đang giơ ra nọ. Đó là một người phụ nữ khoảng ba mươi lăm tuổi, vẻ ngoài bình thường. Tuy nhiên, đối với con mắt của Tô Hiểu Nguyệt thì chỉ cần tướng mạo không có khiếm khuyết quá lớn thì trông ai cũng “bình thường” hết. Có điều người này vẻ mặt rất tiều tụy còn đầu tóc được búi kiểu cổ điển khá đẹp. Kiểu cổ điển?! Tô Hiểu Nguyệt thảng thốt, liếc nhìn thật nhanh một lượt bộ quần áo người phụ nữ đó đang mặc. Quả nhiên quần áo của người đó cũng là kiểu cổ nốt. Rồi cô nàng cúi xuống nhìn bộ mình đang mặc: trung y[2] màu trắng kiểu ngày xưa!
Chuyện này… đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tô Hiểu Nguyệt thấy sợ hãi, định giơ tay vỗ lên mặt xem có phải đang nằm mơ không thì phát hiện cả người không có chút sức lực nào, không tài nào nhấc được tay lên. “Cô…” Tô Hiểu Nguyệt thử nói chuyện nhưng lúc đó, ngay cả giọng vịt đực cũng không nói được nữa.
“Nguyệt nhi, đừng vội nói gì!” Người phụ nữ vỗ lưng Tô Hiểu Nguyệt như an ủi, “Nào, uống nước trước đi rồi mẹ sẽ từ từ nói cho con nghe.”
Vì muốn tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Hiểu Nguyệt rất phối hợp mở miệng uống nước. Uống hết bát nước cũng thấy người tỉnh ra nhiều. “Nói đi!” Tô Hiểu Nguyệt không nói gì nữa mà nhìn chăm chăm người phụ nữ nọ.
“Nguyệt nhi, tại mẹ vô dụng!” Người phụ nữ ấy nói khóc là khóc liền, còn nhanh hơn mở vòi nước. “Bởi địa vị của mẹ quá thấp, không thể lên tiếng, chỉ biết trơ mắt nhìn con rơi vào hoàn cảnh khổ sở này! Lại còn hại con ốm nặng một trận suýt mất mạng… Thế mà… Cha con vẫn quyết đưa con vào cung!”
“Ơ…” Tô Hiểu Nguyệt thử ê a nhưng giọng vẫn rất khó nghe, cuối cùng quyết định không nói gì nữa và lắng nghe xem người phụ nữ này còn muốn nói gì tiếp. Có điều, nghe bà nói thì hình như là chuyện xảy ra ở một triều đại nào đó, cung đình tuyển phi, có thiếu nữ không muốn vào cung và chống đối cha mình.
“Nguyệt nhi, thật ra mẹ cũng suy nghĩ rồi. Với thế lực của cha con hiện nay trong triều, ông ấy nhất định có khả năng lập con làm Hậu.” Vòi nước của bà đã đóng lại. “Nếu con trở thành Hoàng Hậu, mẹ cũng được mở mày mở mặt, khỏi bị bà lớn khi dễ nữa.”
Nhìn tình hình này có thể thấy rằng, trong triều đại này, thế lực của vị quan viên gì đó quá lớn, khiến Hoàng Đế không thể không nghe theo, vì thế triệu con gái của ông ta vào Hậu cung vừa để kiềm chế vừa để xoa dịu. Người phụ nữ này nói bà thường bị bà lớn bắt nạt, nói cách khác, bà ấy có lẽ chỉ là bà hai hoặc bà ba không tiền không thế, cũng không được sủng ái. Nếu con gái được vào cung thì có thể hãnh diện biết mấy!
Nhưng nếu làm Hoàng Hậu thì sao không chọn con gái của bà lớn mà lại đến lượt con gái vợ bé? Lẽ nào bà lớn không có con gái?
“Thôi, Nguyệt nhi à, con vừa mới tỉnh dậy, nghỉ ngơi thêm một lát đi nhé! Mẹ đi xem thuốc của con sắc xong chưa.” Bà dìu Tô Hiểu Nguyệt nằm xuống rồi đi ra khỏi phòng.
Tô Hiểu Nguyệt mắt chữ O mồm chữ A nhìn theo bóng người biến mất ở cửa. Cô nàng tự véo đùi mình một cái thấy đau nhói mới biết mình không hề nằm mơ!
Cũng có nghĩa là những gì vừa nghe được là sự thật, không phải ngủ mơ thấy! Cũng có nghĩa là, Tô Hiểu Nguyệt mày đã xuyên rồi, ở thời đại xuyên việt rất thịnh hành này, mày cũng chạy theo trào lưu mà xuyên qua!
Nhưng đây là triều đại nào? Không không, chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sắp phải vào cung làm Hoàng Hậu, tức là phải đi lấy chồng đó!
“A!” Tô Hiểu Nguyệt không bình tĩnh nổi, hét ầm lên với cái giọng vịt đực ấy. Vào cung! Hoàng Hậu! Lấy chồng! Tô Hiểu Nguyệt thầm than vãn, suốt hai mươi năm sống trên đời mình còn chưa biết mùi yêu đương là gì, cuối cùng giờ đây lại đi thẳng vào lễ đường thành hôn! Hơn nữa, nghe người kia nói thì việc vào cung làm Hoàng Hậu lần này hẳn là vì lợi ích chính trị hơn là vì tình cảm. Không, chắc là Hoàng Đế bị uy hiếp chứ nếu không sao có thể để cho con gái một bà vợ bé đảm đương vị trí Quốc gia chi Mẫu được. Ôi, xem ra, vào cung lần này xác định là làm một bà Hoàng Hậu thất sủng đây. Thảo nào mà cô Nguyệt nhi này lăn ra ốm!
À không phải! Giờ không phải là cô Nguyệt nhi đó nữa mà là Tô Hiểu Nguyệt! Tô Hiểu Nguyệt thừa hưởng thân xác của cô ta, nghĩa là nếu được gả vào cung thì chắc chắn Tô Hiểu Nguyệt sẽ bị thất sủng!
“Ha ha ha!” Tô Hiểu Nguyệt nghĩ vậy liền cười đắc ý, “Giả như thực sự là vậy thì mình có thể tiếp tục ăn uống bừa phứa, làm một Tô đại lười trong Hoàng cung.”
Có điều, vẫn có điểm khó hiểu ở đây. Tô Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi, nếu mình xuyên qua thật thì cha mẹ và em trai tính sao? Tuy cả nhà họ Tô rất ghét tính lười biếng của Hiểu Nguyệt nhưng vẫn chưa tới mức muốn cô biến mất khỏi Thế giới này.
“Nói cách khác, mình… nếu mình thật sự trở thành Nguyệt nhi này, vậy còn Tô Hiểu Nguyệt thì sao? Trở thành ai khác, chết rồi hay là…?” Cõi lòng Tô Hiểu Nguyệt trở nên giá lạnh. Bản thân cô cảm thấy Tô gia là một gia đình ấm áp và hạnh phúc. Dù em trai rất thích cãi cọ với cô, suốt ngày trêu chọc cô lười biếng nhưng hai chị em mỗi lần tranh cãi với nhau vẫn tràn đầy tình chị em. Nếu cô nàng Nguyệt nhi bên này tráo đổi hồn phách với Tô Hiểu Nguyệt thì cô tự thấy mình rất thiệt thòi, ở đây không có gì ngoài việc phải đối mặt với một cuộc hôn nhân chán ốm, tuy phù hợp với lý tưởng của cô nhưng đó là Hoàng cung, vào đó thì cả đời không ra ngoài nữa!
“Nguyệt nhi ơi, uống thuốc đi con!” Người phụ nữ kia bê lên một bát thuốc, bà nhìn Tô Hiểu Nguyệt một cách rất lo lắng, “Mặc dù thuốc hơi đắng nhưng thuốc đắng dã tật. Con mau uống đi, uống xong mẹ lấy mứt cho con ăn.”
Tô Hiểu Nguyệt nhìn bát thuốc bà cầm và thấy rất nghi ngờ, sao bà ấy lại tự mình mang thuốc lên? Không có nha đầu để sai bảo sao? Hiểu Nguyệt nhìn quanh căn phòng thấy phòng được trang trí rất sơ sài, có một giá sách lớn, một cái tủ gỗ to to, một cái bàn, một bàn đọc sách, ba cái ghế, tường quét sơn trắng, không treo tranh vẽ gì cũng như chẳng có lấy một bình hoa.
Thế này thì quá sức giản dị! Tô Hiểu Nguyệt thầm thốt lên trong lòng. Nhưng vì người đang không khỏe, Tô Hiểu Nguyệt cũng mặc kệ chuyện căn phòng bày biện ra làm sao. Nàng đỡ lấy bát thuốc, một tay bịt mũi một tay đổ thuốc vào miệng. Tuy nhiên, chưa uống được nửa bát nàng đã nhổ ra.
“Nguyệt nhi, uống chậm thôi!” Người phụ nữ vội vàng xoa lưng cho Tô Hiểu Nguyệt và đưa nàng một miếng mứt. Tô Hiểu Nguyệt ăn mứt rồi uống một hơi hết bát thuốc.
“Thôi! Nguyệt nhi, con cứ nghỉ đi nhé, mẹ tới chỗ cha con xem thế nào.” Người phụ nữ nói xong liền bê bát thuốc đi.
Tô Hiểu Nguyệt nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Có điều nàng không ngủ được. Nàng nghĩ rất lung, muốn sắp xếp những suy tư trong đầu cho gọn ghẽ nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Đúng lúc nàng đang rối như tơ vò, người phụ nữ vừa đi khỏi đã quay trở lại, bà chạy đến bên giường Tô Hiểu Nguyệt với vẻ phấn khởi, kích động: “Nguyệt nhi, cha đến thăm con này! Nhớ lần này nói chuyện phải thật cẩn thận, đừng chọc giận cha nữa nhé!”
Tô Hiểu Nguyệt trợn tròn mắt. Họng đang rất đau, muốn nói gì cũng không nói ra được, huống chi Tô Hiểu Nguyệt nàng cũng không buồn nói gì cả. Không nắm rõ tình hình, nói gì cũng sẽ sai, lại còn dễ bị lộ chuyện nàng không phải Nguyệt nhi đích thực.
Người phụ nữ đó thấy Tô Hiểu Nguyệt không nói gì liền coi là nàng đã nghe lời. “Ngoan lắm!” Bà cười nói rất hài lòng.
“Nghe nói con bé tỉnh rồi à?” Một giọng đàn ông trầm trầm cất lên, nghe rất lạnh lùng. Sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng cùng một người phụ nữ trung niên phục trang diêm dúa bước vào. Phía sau có bốn năm nha hoàn đi theo. Vừa vào đến cửa, người đàn ông đó liếc nhìn Tô Hiểu Nguyệt từ đầu đến chân khiến Tô Hiểu Nguyệt giật mình, người đàn ông này không đơn giản chút nào!
“Vâng thưa lão gia!” Người phụ nữ đứng bên cạnh Tô Hiểu Nguyệt cúi đầu đáp.
“Tỉnh lại là tốt rồi!” Người phụ nữ trung niên đi cùng với người đàn ông nọ cũng liếc mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt với vẻ không vừa lòng, “Dưỡng sức cho tốt. Không có việc gì thì đừng bắt chước người ta nói ra nói vào. Việc lão gia đã quyết không ai có thể thay đổi được đâu. Mười ngày nữa vào cung hầu hạ Hoàng Thượng.”
“Vâng thưa tỷ tỷ!”
“Vào tới trong cung thì biết đường mà hầu hạ Hoàng Thượng cho tử tế. Đừng gây rắc rối gì cho ta. Ngoan ngoãn ở trong Hậu cung đi.” Người đàn ông nhìn Tô Hiểu Nguyệt lần nữa rồi quay người bỏ đi, đoàn người vào cùng khi nãy cũng nối bước theo sau.
[2] Trung y: loại quần áo dài tay mặc trong cùng, gần như là đồ lót của phụ nữ TQ ngày xưa, xem phim cổ trang sẽ thấy ^^
“Nguyệt nhi, than ôi! Con phải chịu ấm ức rồi!” Người phụ nữ bên cạnh lại bắt đầu chảy nước mắt. “Mẹ biết con không muốn vào cung nhưng giờ đây mọi chuyện đã định…”
“Vào cung thì vào cung, có vấn đề gì đâu?” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười, nói nhẹ bỗng, giọng vẫn rè rè, “Người là mẹ tôi phải không? Người có thể nói tôi biết sao tôi lại ốm thế này không?”
“Nguyệt nhi, con không nhớ gì ư?” Người phụ nữ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt.
“Không phải không nhớ gì hết mà chỉ là có mấy chuyện không nhớ rõ lắm thôi. Chắc tại đầu óc có chút vấn đề!” Tô Hiểu Nguyệt có thể cảm thấy cơ thể này từng bị sốt cao, mồ hôi chảy ướt khắp người. Nếu nàng nói không nhớ được chút nào chắc sẽ khiến người phụ nữ này hoảng hốt.
“Không nhớ rõ à?” Bà lặp lại, rồi hai mắt dán lên người Tô Hiểu Nguyệt, “Vậy hiện giờ con nhớ được gì?”
Á! Hóa ra người phụ nữ này cũng có chút đầu óc đấy chứ! Tô Hiểu Nguyệt cười thầm, ngoài mặt vẫn ra vẻ nghĩ ngợi. Nàng ngồi dậy nói: “Mình có nhớ gì không nhỉ? Thôi xong rồi, hình như nhớ tất cả mà hình như không nhớ được gì hết! Mẹ ơi, mẹ nói đi, nói cho con biết con làm sao thế này!” Tô Hiểu Nguyệt nhấn giọng vào mấy câu cuối, vừa cắn môi vừa nói.
“Thật ư?” Người đó có vẻ không tin, nhưng Tô Hiểu Nguyệt gật đầu vẻ rất thành thật. Hình như bà đã quyết định, hơi mím môi nói, “Được rồi, để mẹ kể lại cho con.”
Hóa ra chủ nhân của cơ thể này tên gọi Đỗ Hiểu Nguyệt, cùng tên khác họ với Tô Hiểu Nguyệt. Năm nay nàng ấy mười sáu tuổi, là con gái duy nhất của Tể tướng đương triều. Thái Hậu nương nương tuyển phi cho Hoàng Đế, tên nàng cũng có trong danh sách. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt vì không muốn tiến cung làm phi đã quỳ suốt một đêm đông tuyết giá, hòng cầu xin người cha Tể tướng đi xin với Thái Hậu. Thế nhưng, rốt cuộc Đỗ Tể tướng vẫn không đồng ý.
Đỗ Tể tướng còn có ba người con trai. Một người là Ngự sử đại phu[1], một người là Thanh Long tướng quân, người còn lại không làm quan mà xông pha chốn giang hồ.
Tô Hiểu Nguyệt nghe đến đó liền hiểu được tại sao Thái Hậu nhất định phải đưa đứa con gái độc nhất của Đỗ Tể tướng này vào cung. E là thế lực của Đỗ gia trong triều khiến Hoàng gia cũng phải kiêng nể ba phần! Có điều…
“Mẹ này, sao mẹ lại sợ vị chính thất kia vậy?” Tô Hiểu Nguyệt thấy lạ lắm, người phụ nữ trung tuổi khi nãy trông cũng thường thôi, nhưng so với mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt thì thực là một trời một vực. Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt có vẻ yếu đuối rất tự nhiên có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ từ người đàn ông. Còn người phụ nữ kia thì từ trên xuống dưới toát ra vẻ uy nghiêm mà nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn bà sẽ là một nữ cường nhân siêu cấp! Đỗ Tể tướng đó trông cũng rất mạnh mẽ. Tô Hiểu Nguyệt cho rằng người mà Đỗ Tể tướng yêu thích nhất hẳn là người phụ nữ có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của ông chứ không thể là người phụ nữ cứng cỏi như thép sóng vai với ông được!
“Xuất thân của mẹ thấp kém, chỉ là con gái của một nhà buôn.” Tưởng Lương đệ cúi thấp đầu, vẻ rất cam chịu số phận. “Còn bà ấy là con gái độc nhất của Trung Vũ tướng quân, người rất được Tiên Hoàng yêu quý và đã lập vô số chiến công cho Vương triều Phỉ Á. Mặc dù hiện nay ông ta đã cáo lão hồi hương nhưng những tướng tá trong triều phần lớn từng đi theo ông ta. Bà ấy từ nhỏ đã theo cha xuất chinh, có địa vị nhất định trong quân đội. Ngay cả cha con cũng phải nể bà ấy ba phần.”
“Có phải Nhị ca từng là thuộc hạ của Trung Vũ tướng quân không ạ?”
“Ừ, Nhị thiếu gia vốn được Trung Vũ tướng quân đề cử.” Tưởng Lương đệ gật đầu.
Ồ! Nếu như Đỗ Tể tướng có lòng tạo phản, lật đổ Vương triều, ông ấy đang có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Tính ra Hoàng gia phải nhượng bộ ông ta đến năm phần, bảo sao Đỗ Hiểu Nguyệt lại đi quỳ xin ông cầu tình Thái Hậu. Vậy vì sao ông ta không đồng ý? Lẽ nào đưa con gái vào cung là một chiêu an lòng Hoàng gia? Hay ông ta đang ấp ủ âm mưu gì khác? Hừ, mặc kệ ông ta ủ mưu hay không cũng chẳng liên quan đến Tô Hiểu Nguyệt này!
“Mẹ à, con biết rồi!” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười. Ở thời cổ đại rất phổ biến chuyện liên hôn chính trị trong Hoàng thất, không có điều gì kỳ lạ. Chỉ là một khi đã vào cung sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức. Vậy liệu có thể sống những ngày an nhàn nữa không?
“Mẹ về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một lát.” Tô Hiểu Nguyệt thấy thông cảm cho Tưởng Lương đệ này. Có thể tồn tại dưới trướng một người phụ nữ cường thế như vậy thực là một kỳ tích.
Tưởng Lương đệ thấy Tô Hiểu Nguyệt nói với vẻ bình tĩnh, thần thái an yên, tỏ ra tin tưởng những lời bà vừa kể thì cũng cảm thấy nhẹ lòng. Bà đắp chăn cho Tô Hiểu Nguyệt rồi rời phòng.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn có cảm giác Tưởng Lương đệ này đang giấu mình chuyện gì đó. Lúc kể đến đoạn vì sao Đỗ Hiểu Nguyệt đi cầu xin Tể tướng Đỗ Khang Vĩnh, mắt bà đảo qua đảo lại, chỉ nói đúng một câu không muốn nhập cung rồi lướt qua đoạn đó. Có điều Tô Hiểu Nguyệt cũng không muốn truy hỏi, Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn vào cung là chuyện của nàng ta, đối với Tô Hiểu Nguyệt thì vào hay không cũng được. Thế lực Đỗ gia rất lớn, nếu vị Hoàng Đế đương triều là một kẻ có tâm kế thì hoặc sẽ vô cùng sủng ái con gái Đỗ gia, hoặc sẽ tống con gái Đỗ gia vào thẳng lãnh cung. Tô Hiểu Nguyệt rất hào hứng với tình huống thứ hai, còn nếu xảy ra tình huống đầu tiên thì thật là mệt óc.
“Ôi! Tô Hiểu Nguyệt mình đây bình sinh không có chí lớn gì, chỉ mong được sống bình yên, thoải mái suốt đời và gả cho một người mình thích. Nhưng việc này không thể thành hiện thực nữa rồi, thôi thì cứ sống thư thả cả đời này. Ừm, tốt nhất là ngày ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, ngắm hoa hóng gió, đọc tiểu thuyết giết thời gian. Dù sao vào cung rồi cũng chẳng có khả năng phát triển chí lớn gì khác.” Tô Hiểu Nguyệt đang lên kế hoạch cho những ngày trước mắt. “Ôi, vốn định tốt nghiệp đại học xong thì kết thúc quãng đời lười biếng, có điều ông Trời không muốn thấy mình chăm chỉ, đưa mình tới đây. Mà đây là triều đại nào nhỉ? Kệ đi, dù gì vào cung rồi cuộc sống lười biếng của mình sẽ được kéo dài suốt đời!” Tô Hiểu Nguyệt miệng nói thế vẫn không nhịn được nở một nụ cười, “Em trai, chị giao bố mẹ cho em. Từ rày về sau sáng nào chị cũng sẽ cầu nguyện với Thượng Đế, chúc phúc cho mọi người! A men!”
[1] Một chức quan khá cao, ở thời Tần – Hán chỉ đứng sau Tể tướng.
“Nguyệt nhi, than ôi! Con phải chịu ấm ức rồi!” Người phụ nữ bên cạnh lại bắt đầu chảy nước mắt. “Mẹ biết con không muốn vào cung nhưng giờ đây mọi chuyện đã định…”
“Vào cung thì vào cung, có vấn đề gì đâu?” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười, nói nhẹ bỗng, giọng vẫn rè rè, “Người là mẹ tôi phải không? Người có thể nói tôi biết sao tôi lại ốm thế này không?”
“Nguyệt nhi, con không nhớ gì ư?” Người phụ nữ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt.
“Không phải không nhớ gì hết mà chỉ là có mấy chuyện không nhớ rõ lắm thôi. Chắc tại đầu óc có chút vấn đề!” Tô Hiểu Nguyệt có thể cảm thấy cơ thể này từng bị sốt cao, mồ hôi chảy ướt khắp người. Nếu nàng nói không nhớ được chút nào chắc sẽ khiến người phụ nữ này hoảng hốt.
“Không nhớ rõ à?” Bà lặp lại, rồi hai mắt dán lên người Tô Hiểu Nguyệt, “Vậy hiện giờ con nhớ được gì?”
Á! Hóa ra người phụ nữ này cũng có chút đầu óc đấy chứ! Tô Hiểu Nguyệt cười thầm, ngoài mặt vẫn ra vẻ nghĩ ngợi. Nàng ngồi dậy nói: “Mình có nhớ gì không nhỉ? Thôi xong rồi, hình như nhớ tất cả mà hình như không nhớ được gì hết! Mẹ ơi, mẹ nói đi, nói cho con biết con làm sao thế này!” Tô Hiểu Nguyệt nhấn giọng vào mấy câu cuối, vừa cắn môi vừa nói.
“Thật ư?” Người đó có vẻ không tin, nhưng Tô Hiểu Nguyệt gật đầu vẻ rất thành thật. Hình như bà đã quyết định, hơi mím môi nói, “Được rồi, để mẹ kể lại cho con.”
Hóa ra chủ nhân của cơ thể này tên gọi Đỗ Hiểu Nguyệt, cùng tên khác họ với Tô Hiểu Nguyệt. Năm nay nàng ấy mười sáu tuổi, là con gái duy nhất của Tể tướng đương triều. Thái Hậu nương nương tuyển phi cho Hoàng Đế, tên nàng cũng có trong danh sách. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt vì không muốn tiến cung làm phi đã quỳ suốt một đêm đông tuyết giá, hòng cầu xin người cha Tể tướng đi xin với Thái Hậu. Thế nhưng, rốt cuộc Đỗ Tể tướng vẫn không đồng ý.
Đỗ Tể tướng còn có ba người con trai. Một người là Ngự sử đại phu[1], một người là Thanh Long tướng quân, người còn lại không làm quan mà xông pha chốn giang hồ.
Tô Hiểu Nguyệt nghe đến đó liền hiểu được tại sao Thái Hậu nhất định phải đưa đứa con gái độc nhất của Đỗ Tể tướng này vào cung. E là thế lực của Đỗ gia trong triều khiến Hoàng gia cũng phải kiêng nể ba phần! Có điều…
“Mẹ này, sao mẹ lại sợ vị chính thất kia vậy?” Tô Hiểu Nguyệt thấy lạ lắm, người phụ nữ trung tuổi khi nãy trông cũng thường thôi, nhưng so với mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt thì thực là một trời một vực. Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt có vẻ yếu đuối rất tự nhiên có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ từ người đàn ông. Còn người phụ nữ kia thì từ trên xuống dưới toát ra vẻ uy nghiêm mà nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn bà sẽ là một nữ cường nhân siêu cấp! Đỗ Tể tướng đó trông cũng rất mạnh mẽ. Tô Hiểu Nguyệt cho rằng người mà Đỗ Tể tướng yêu thích nhất hẳn là người phụ nữ có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của ông chứ không thể là người phụ nữ cứng cỏi như thép sóng vai với ông được!
“Xuất thân của mẹ thấp kém, chỉ là con gái của một nhà buôn.” Tưởng Lương đệ cúi thấp đầu, vẻ rất cam chịu số phận. “Còn bà ấy là con gái độc nhất của Trung Vũ tướng quân, người rất được Tiên Hoàng yêu quý và đã lập vô số chiến công cho Vương triều Phỉ Á. Mặc dù hiện nay ông ta đã cáo lão hồi hương nhưng những tướng tá trong triều phần lớn từng đi theo ông ta. Bà ấy từ nhỏ đã theo cha xuất chinh, có địa vị nhất định trong quân đội. Ngay cả cha con cũng phải nể bà ấy ba phần.”
“Có phải Nhị ca từng là thuộc hạ của Trung Vũ tướng quân không ạ?”
“Ừ, Nhị thiếu gia vốn được Trung Vũ tướng quân đề cử.” Tưởng Lương đệ gật đầu.
Ồ! Nếu như Đỗ Tể tướng có lòng tạo phản, lật đổ Vương triều, ông ấy đang có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Tính ra Hoàng gia phải nhượng bộ ông ta đến năm phần, bảo sao Đỗ Hiểu Nguyệt lại đi quỳ xin ông cầu tình Thái Hậu. Vậy vì sao ông ta không đồng ý? Lẽ nào đưa con gái vào cung là một chiêu an lòng Hoàng gia? Hay ông ta đang ấp ủ âm mưu gì khác? Hừ, mặc kệ ông ta ủ mưu hay không cũng chẳng liên quan đến Tô Hiểu Nguyệt này!
“Mẹ à, con biết rồi!” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười. Ở thời cổ đại rất phổ biến chuyện liên hôn chính trị trong Hoàng thất, không có điều gì kỳ lạ. Chỉ là một khi đã vào cung sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức. Vậy liệu có thể sống những ngày an nhàn nữa không?
“Mẹ về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một lát.” Tô Hiểu Nguyệt thấy thông cảm cho Tưởng Lương đệ này. Có thể tồn tại dưới trướng một người phụ nữ cường thế như vậy thực là một kỳ tích.
Tưởng Lương đệ thấy Tô Hiểu Nguyệt nói với vẻ bình tĩnh, thần thái an yên, tỏ ra tin tưởng những lời bà vừa kể thì cũng cảm thấy nhẹ lòng. Bà đắp chăn cho Tô Hiểu Nguyệt rồi rời phòng.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn có cảm giác Tưởng Lương đệ này đang giấu mình chuyện gì đó. Lúc kể đến đoạn vì sao Đỗ Hiểu Nguyệt đi cầu xin Tể tướng Đỗ Khang Vĩnh, mắt bà đảo qua đảo lại, chỉ nói đúng một câu không muốn nhập cung rồi lướt qua đoạn đó. Có điều Tô Hiểu Nguyệt cũng không muốn truy hỏi, Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn vào cung là chuyện của nàng ta, đối với Tô Hiểu Nguyệt thì vào hay không cũng được. Thế lực Đỗ gia rất lớn, nếu vị Hoàng Đế đương triều là một kẻ có tâm kế thì hoặc sẽ vô cùng sủng ái con gái Đỗ gia, hoặc sẽ tống con gái Đỗ gia vào thẳng lãnh cung. Tô Hiểu Nguyệt rất hào hứng với tình huống thứ hai, còn nếu xảy ra tình huống đầu tiên thì thật là mệt óc.
“Ôi! Tô Hiểu Nguyệt mình đây bình sinh không có chí lớn gì, chỉ mong được sống bình yên, thoải mái suốt đời và gả cho một người mình thích. Nhưng việc này không thể thành hiện thực nữa rồi, thôi thì cứ sống thư thả cả đời này. Ừm, tốt nhất là ngày ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, ngắm hoa hóng gió, đọc tiểu thuyết giết thời gian. Dù sao vào cung rồi cũng chẳng có khả năng phát triển chí lớn gì khác.” Tô Hiểu Nguyệt đang lên kế hoạch cho những ngày trước mắt. “Ôi, vốn định tốt nghiệp đại học xong thì kết thúc quãng đời lười biếng, có điều ông Trời không muốn thấy mình chăm chỉ, đưa mình tới đây. Mà đây là triều đại nào nhỉ? Kệ đi, dù gì vào cung rồi cuộc sống lười biếng của mình sẽ được kéo dài suốt đời!” Tô Hiểu Nguyệt miệng nói thế vẫn không nhịn được nở một nụ cười, “Em trai, chị giao bố mẹ cho em. Từ rày về sau sáng nào chị cũng sẽ cầu nguyện với Thượng Đế, chúc phúc cho mọi người! A men!”
[1] Một chức quan khá cao, ở thời Tần – Hán chỉ đứng sau Tể tướng.
CHƯƠNG 3
Mười ngày nay quả là sự hành hạ đối với Tô Hiểu Nguyệt. Đột nhiên Đỗ Khang Vĩnh lại phái hai nha đầu tới chăm sóc cho Đỗ Hiểu Nguyệt. Tô Hiểu Nguyệt thấy hai nha đầu đó tới giám sát Đỗ Hiểu Nguyệt thì đúng hơn. Có điều, ngày nào cũng như ngày nào, nếu không ăn uống thì Tô Hiểu Nguyệt lại lăn ra ngủ, đôi khi cũng mở sách ra xem được vài trang hoặc đi dạo trong hậu viện, thời gian còn lại thì đều ngơ ngơ ngác ngác.
“Tiểu thư, ngày mai người phải vào cung rồi, người không khẩn trương chút nào sao?” Nha đầu Hồng Trù vỗ nhẹ lên vai của Tô Hiểu Nguyệt… à không, là vai của Đỗ Hiểu Nguyệt. Thấy Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên ngồi ăn bánh ngọt, cô sốt ruột lên tiếng hỏi. Về lý mà nói thì con gái sắp xuất giá đều tỏ ra căng thẳng, nhưng trông Tứ tiểu thư có vẻ như chẳng để tâm đến chuyện đó.
“Căng thẳng thì có ích gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt uể oải nói. Dù có lo đến mức không ăn nổi cơm thì vẫn phải tiến cung thôi. Trong từ điển của Tô Hiểu Nguyệt, à nhầm, của Đỗ Hiểu Nguyệt không có chuyện tốn công mà vẫn vô ích như thế! “Thanh Trúc! Tôi muốn ăn hạt dưa, tốt nhất là loại ngũ vị ấy, cô có thể lấy cho tôi một ít không?” Thấy nha đầu còn lại tên Thanh Trúc tay không đi vào, Đỗ Hiểu Nguyệt liền sai bảo cô ta. Nếu là người do Đỗ Khang Vĩnh phái đến thì cứ tận dụng thôi, không thì lại phụ lòng tốt của Đỗ Tể tướng mất.
Thanh Trúc đảo mắt. Mấy hôm nay, vị Tứ tiểu thư này mỗi ngày lại dùng một cách khác nhau sai khiến hai người họ. Lúc thì bảo muốn ăn bánh Hoa Quế, lúc lại đòi thịt viên Tứ Hỉ[1], lát sau lại đòi một bình hoa mai, rồi có khi còn yêu cầu đấm lưng cho nàng. Nên biết Hồng Trù và Thanh Trúc là hồng nhân bên người Đại phu nhân, nếu không phải Đại phu nhân và lão gia ra lệnh thì bọn họ đã bỏ mặc từ lâu rồi, làm gì có chuyện để cô nàng này sai tới gọi lui thế này. “Dạ, tiểu thư!”
Đỗ Hiểu Nguyệt lờ đi ánh mắt khinh thường của Thanh Trúc. Nàng vẫn nhắm mắt và hưởng thụ màn đấm bóp miễn phí.
“Tiểu thư, em nghe nói lần này còn có bốn cô nương khác cũng chuẩn bị tiến cung tuyển phi. Đó là các thiên kim nhà Trương Thượng thư, Lý Thượng thư, Đồng Thị lang và Liễu Tướng quân.” Hồng Trù vừa đấm vai cho Đỗ Hiểu Nguyệt vừa kể vu vơ. “Nghe nói Trương thiên kim là người múa giỏi nhất còn Lý thiên kim là một tài nữ, thi họa đặc biệt xuất chúng. Đồng thiên kim là một mỹ nữ nổi tiếng khắp kinh thành, cùng với Lý thiên kim, hai người được xưng tụng là kinh thành song kiều. Liễu thiên kim xuất thân từ phủ Tướng quân, biết võ công, nghe nói anh khí vô cùng, đến đàn ông có người còn không bì được!”
“Ừm…” Đỗ Hiểu Nguyệt không đáp mà chỉ lặng lẽ nghe.
“Tiểu thư, người không lo sợ sau này họ sẽ đoạt mất sủng ái của Thánh thượng à?” Hồng Trù thử hỏi.
“Ờ…” Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn nhắm tịt mắt nhưng lòng đang nghĩ thầm, bọn họ tranh là được rồi, mình khỏi phí tâm tư nghĩ cách làm sao để bị Hoàng Thượng chán ghét!
Hồng Trù hơi nản, suốt mười ngày nay, bất kể nói chuyện gì, Tứ tiểu thư cũng chỉ đáp một cách miễn cưỡng và không tỏ thái độ. Trước có nghe người ta nói rằng Tứ tính tình tiểu thư không bình thường. Qua mười ngày tiếp xúc, Hồng Trù phải đồng ý rằng nàng cũng cảm thấy Tứ tiểu thư rất kỳ lạ. Nói nàng dễ tính thì có khi nàng cực kỳ soi mói, đặc biệt đối với chuyện ăn uống. Nói nàng khó tính thì lại thấy nàng chỉ ngồi nghe suông, mặc cho bạn độc thoại bất kể bạn nói gì. Ở trong Hoàng cung, một người như vậy nhất định sẽ không được sủng. Dù nhan sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng tính cách cổ quái lập dị thế này, ai mà thích cho được!
“Nguyệt nhi!” Đại phu nhân Đinh Anh Uy dẫn theo đám nha đầu bước vào.
Đỗ Hiểu Nguyệt hé mắt nhìn liền thấy vị chính phòng phu nhân tới. Nàng đứng dậy, chỉnh sửa tư thế rồi nặn ra một nụ cười kiểu cách chuyên nghiệp: “Đại nương, người tìm Nguyệt nhi có việc gì ạ? Đại nương, mời người ngồi xuống. Hồng Trù, mau mau mang một chén trà thật ngon cho Đại nương đi nào.”
Đương nhiên Đinh Anh Uy nhìn ra nụ cười giả tạo của Đỗ Hiểu Nguyệt nhưng mặc kệ. Bà cũng rặn ra một nụ cười giả đến không thể giả hơn với nàng rồi ngồi vào chỗ gần lò sưởi. Bà kéo Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi chỗ bên cạnh, nói: “Ngày mai con vào cung rồi, Đại nương chẳng có gì tốt để tặng con. Ở đây có mấy thứ nho nhỏ, thôi coi như là cho con của hồi môn vậy.” Nghe Đinh Anh Uy nói thế, một nha đầu đi theo vào khi nãy liền đặt một viên ngọc lục bảo lên khay và đặt trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Ôi… Nguyệt nhi xin ghi trong lòng ý tốt của Đại nương.” Đỗ Hiểu Nguyệt từ chối, vẫy tay cười cười. Tục ngữ nói, không có chuyện gì mà tự dưng lại xun xoe bợ đỡ, chẳng phải kẻ gian ắt là kẻ trộm cắp. Quan hệ giữa Đinh Anh Uy này và Tưởng Lương đệ không được tốt đẹp. Đỗ Hiểu Nguyệt nhớ mãi không quên ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt của bà ta hôm nàng vừa tỉnh lại. “Thế nhưng, viên ngọc này vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng, Nguyệt nhi sao có thể nhận lễ vật quý giá thế này của người được.” Đỗ Hiểu Nguyệt đâu biết phân biệt ngọc tốt ngọc xấu gì nhưng nàng biết phải ăn nói thế nào. Vừa nói, nàng vừa tự khinh bỉ bản thân lại đi nịnh nọt bà ta!
“Đại nương cho thì con cứ nhận đi.” Giọng nói của Đỗ Khang Vĩnh vang lên, không nghe ra buồn hay vui mà rất bình thản.
“Cha, người đến rồi ạ!” Thấy Đỗ Khang Vĩnh mặc quan phục màu tím, Đỗ Hiểu Nguyệt liền biết ông ta vừa hạ triều liền tới đây. Đây là lần đầu tiên trong mười ngày gần đây Đỗ Khang Vĩnh đến chỗ Đỗ Hiểu Nguyệt. “Mời cha ngồi.” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng lên, mời Đỗ Khang Vĩnh ngồi xuống chỗ của mình, bản thân thì đứng bên cạnh.
“Không biết hôm nay có vận may gì đây mà cả hai nhân vật lớn đều xuất hiện!” Đỗ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, đứng yên một chỗ, chuẩn bị nghe hai nhân vật lớn “dạy bảo”.
Quả nhiên là như Đỗ Hiểu Nguyệt đoán trước. Đỗ Khang Vĩnh nói trước. Mở miệng ra là một tràng đạo lý: cái gì mà gái lớn gả chồng, cái gì mà tại gia tòng phụ mẫu, xuất giá tòng phu quân, rồi nào là vào cung cần biết an phận thủ thường, giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn …
Đỗ Hiểu Nguyệt đứng nghe mà buồn ngủ muốn chết. Nàng chưa gặp Hoàng Thượng lấy một lần, chỉ nghe Hồng Trù nói Hoàng Thượng khoảng hai mươi tuổi, đã kế vị nhiều năm nay nhưng chưa lập Hậu. Vì vậy, Thái Hậu quyết định lần này sẽ chọn ra trong năm người con gái của năm vị đại thần một người làm Hoàng Hậu và những người khác làm Quý phi. Đỗ Hiểu Nguyệt biết không thể tránh được chuyện tiến cung, vậy thì cứ vào thôi. Nhưng nàng không có hứng thú với ngôi vị Hoàng Hậu. Tuy nhiên, theo lời Tưởng Lương đệ thì vị trí Hoàng Hậu này hơn nửa phần là rơi vào đầu con gái Đỗ Tể tướng. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa hiểu lắm, thế lực Đỗ gia vốn đã rất lớn, nếu để con gái Đỗ gia làm Hoàng Hậu nắm giữ Hậu cung thì há chẳng phải thế lực Đỗ gia sẽ tương đương với Hoàng quyền sao?! Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ chắc Hoàng Thượng không ngu ngốc đến mức nuôi một con hổ vừa béo vừa mạnh ngay bên người đâu.
“Cha!” Đợi Đỗ Khang Vĩnh sắp kết thúc bài giảng, Đỗ Hiểu Nguyệt lên tiếng, “Hiểu Nguyệt không dám nhận đồ của Đại nương nhưng nếu Đại nương thật sự muốn tặng Hiểu Nguyệt thứ gì đó thì người hãy đồng ý hai điều kiện của con.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nói xong, hai nhân vật lớn liền im lặng và nhìn nàng với ánh mắt không sao hiểu nổi. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không nao núng mà mỉm cười nhìn lại. Rồi Đỗ Khang Vĩnh nói, “Nói thử xem điều kiện thế nào.”
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu, Đại nương sẽ làm được dễ dàng thôi.” Đỗ Hiểu Nguyệt thong thả nói, giọng điệu bình thản lãnh đạm, “Thứ nhất, Hiểu Nguyệt hy vọng sau khi Hiểu Nguyệt tiến cung, Đại nương có thể đối xử tử tế với mẹ con. Phụ nữ với nhau, lại chung một chồng, hà tất Đại nương việc gì cũng phải làm khó mẹ con? Mẹ con vốn yếu đuối, không biết cách tranh đấu cho bản thân. Thật lòng mà nói, nếu mẹ con có tâm cơ thì với dung mạo của người, con nghĩ mẹ hoàn toàn có thể tranh cao thấp với Đại nương!” Hơn mười ngày nay, Đỗ Hiểu Nguyệt tận mắt chứng kiến cuộc sống hàng ngày của Tưởng Lương đệ. Dù bà không phải mẹ ruột của Tô Hiểu Nguyệt nhưng những ngày vừa qua thấy bà chăm sóc cho con gái thật là tốt, Tô Hiểu Nguyệt… Đỗ Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy bà rất đáng thương, muốn tranh thủ giúp bà chút gì đó.
“Ngươi…” Đinh Anh Uy nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt kinh ngạc, đây là Đỗ Hiểu Nguyệt luôn vâng vâng dạ dạ dù xảy ra chuyện gì ư? Đây là Đỗ Hiểu Nguyệt mỗi lần đứng trước mặt mình đều không dám nói lớn tiếng ư? Nó bình tĩnh đứng đó nói năng một cách thản nhiên như thể chỉ đang nói về một chuyện bình thường nào đấy vậy.
Đỗ Khang Vĩnh cũng nhìn đứa con gái ngày thường chẳng chú ý tới bao giờ với ánh mắt đầy vẻ mới lạ. Con bé mặc bộ đồ màu xanh lá liễu đứng lặng lẽ một chỗ, mặt mày giống hệt Lương đệ: mày ngài mắt hạnh, môi hồng răng trắng, tuy không phải tuyệt sắc mỹ nhân nhưng cũng là một viên ngọc quý. Dù đang nói chuyện với Đinh Anh Uy nhưng vẻ mặt nó rất bình tĩnh, mắt nhìn vào lò lửa như tỏ ý Đinh Anh Uy đồng ý hay không cũng chẳng liên quan tới mình.
“Sau này ta sẽ đối đãi mẹ con thật tốt.” Đỗ Khang Vĩnh đáp, “Còn điều kiện thứ hai thì sao?”
Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh trong lòng. Tưởng Lương đệ thấy Đỗ Khang Vĩnh như chuột thấy mèo, chỉ e khó mà được hưởng cái sự đối đãi tốt ấy. “Cha, đây là lễ vật Đại nương đưa con, đương nhiên phải là Đại nương đồng ý chứ, phải không, Đại nương?” Trị bệnh phải trị từ gốc, nếu Đinh Anh Uy không muốn để Tưởng Lương đệ sống tốt thì chắc Đỗ Khang Vĩnh cũng không có cách nào.
“Được!” Đinh Anh Uy cắn răng đồng ý.
“Con vẫn chưa nghĩ ra điều kiện thứ hai. Khi nào nghĩ xong con sẽ nói với Đại nương nhé?” Đỗ Hiểu Nguyệt bàn bạc rồi cười nhẹ, “Con thay mẹ cảm ơn Đại nương khoan dung đại lượng, Đại nương thấu hiểu lễ nghĩa, con tự thấy thẹn!”
Đinh Anh Uy nghe mấy lời bề ngoài là ca ngợi mà thực chất bên trong là mỉa mai, hạ thấp thì tức muốn bốc khói. Không ngờ con nhỏ này lại là một kẻ thâm tàng bất lộ, mồm mép lanh lợi, sao trước đây mình không nhận ra nhỉ!
Còn Đỗ Khang Vĩnh lại có cái nhìn khác với Đỗ Hiểu Nguyệt, lão mỉm cười: “Nguyệt nhi hiểu chuyện thế này thì cha khỏi phải lo Nguyệt nhi vào trong cung bị người ta bắt nạt rồi.”
Đỗ Hiểu Nguyệt không tỏ vẻ gì và giữ im lặng, mắt thấy Tưởng Lương đệ đang lấp ló ngoài cửa như là đang rất lo ngại về tình hình trong phòng. “Mẹ vào đi ạ, cha và Đại nương cũng ở đây này!” Đỗ Hiểu Nguyệt ban đầu không định nhiều chuyện nhưng ngày nào cũng thấy Tưởng Lương đệ mắt mũi đỏ hoe thì mềm lòng. Thôi thì cứ giúp một tay, được hay không còn tùy vào năng lực của bà ấy nữa!
Tưởng Lương đệ bước vào, đầu cúi gằm chẳng nói chẳng rằng cho tới khi hai nhân vật lớn nọ đi khỏi. Đỗ Hiểu Nguyệt thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài.
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu tới mặt đất, Đỗ Hiểu Nguyệt đã được chuông báo thức sống tên Hồng Trù đánh thức.
“Tiểu thư, dậy đi thôi. Giờ Thìn hai khắc người phải vào cung đấy!” Hồng Trù khẽ lay Đỗ Hiểu Nguyệt đang ngủ say tít.
“Hở?” Đỗ Hiểu Nguyệt ghét nhất lúc đang ngủ say thì bị quấy rầy. Nàng khó chịu mở mắt ra nhìn Hồng Trù mặc một cây màu hồng đào đứng bên giường, “Mấy giờ rồi? À, là canh mấy rồi?[2]” Thói quen trong hai mươi năm nhất thời khó mà sửa được!
“Giờ Mão một khắc rồi ạ.” Hồng Trù hơi sợ sệt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, ánh mắt của nàng ta trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Đỗ Hiểu Nguyệt nhẩm tính đổi giờ, vậy là mới khoảng sáu giờ sáng, mà tầm tám giờ mới phải vào cung. “Còn sớm thế này dậy làm gì.” Còn hai giờ nữa cơ mà, “Tôi ngủ thêm một lát, tầm bảy giờ… giờ Thìn một khắc gọi tôi dậy.” Nói xong, Đỗ Hiểu Nguyệt liền cuốn mình vào chăn, quay người rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
“Tiểu…” Hồng Trù nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt lăn ra ngủ lại với vẻ khó xử. Tính tình lúc ngủ dậy của nàng ta không tốt lắm, nhưng dù gì cũng phải dậy chứ, đằng này chỉ nằm trên giường nói mấy câu rồi thôi.
Thanh Trúc ôm bộ Hoa phục tới, thấy Hồng Trù nhìn mình với ánh mắt khổ sở. “Nàng ta chưa dậy à?” Thanh Trúc nói một cách khó chịu.
“Ừ, tiểu thư nói muốn ngủ thêm…” Hồng Trù khẽ đáp.
“Mỗi cô coi nàng ta là tiểu thư thôi.” Thanh Trúc tức tối nói, “Nàng ta giống một tiểu thư chỗ nào chứ!”
“Thanh Trúc, nói nhỏ thôi!” Hồng Trù liếc nhìn lên giường, thấy người đang nằm không cử động thì nói tiếp, “Bất kể ra sao nàng ta vẫn là tiểu thư của chúng ta. Tôi đoán Đại phu nhân muốn hai chúng ta vào cung cùng tiểu thư đấy.”
“Vào cung?” Thanh Trúc nhắc lại rồi không nói gì nữa.
Vào cung ư? Đỗ Hiểu Nguyệt cười thầm, có mà đưa hai nha đầu này vào cung tiếp tục giám sát mình thì có! Nhắc tới hai nha đầu này, Hồng Trù trông cũng được, khá ngoan ngoãn, đặc biệt là đôi mắt, trông non nớt như mắt thỏ con nhưng rất biết đoán lòng người; còn Thanh Trúc ngoại hình cũng vậy, có dáng vẻ anh hùng cân quắc[3], tính tình bộc trực, buồn vui thường hiện ra mặt.
Nếu hai nha đầu này thực sự vào cung cùng mình, chắc Thanh Trúc sẽ không giấu giếm giỏi bằng Hồng Trù. Thanh Trúc thẳng tính còn Hồng Trù lại có tâm cơ, nếu hai nha đầu này đều là người của mình thì tốt, bằng không chỉ sợ nếu họ giám sát mình thật thì không hay ho gì. Hừm, xem ra cần nghĩ cách thử bọn họ mới được.
Đỗ Hiểu Nguyệt bình thản nằm ngủ mãi đến khi Tưởng Lương đệ vào.
“Nguyệt nhi, dậy đi!” Tưởng Lương đệ thở dài, lay lay Đỗ Hiểu Nguyệt đang say giấc, “Nguyệt nhi, dậy đi con. Hôm nay mẫu thân sẽ tự chải tóc cho con, sau này có muốn cũng không còn cơ hội nào nữa.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nghe tiếng thở dài khe khẽ liền từ từ xoay người ngồi dậy và mỉm cười với Tưởng Lương đệ đang ngồi đầu giường: “Sao lại không còn cơ hội? Đâu phải cả đời con không ra khỏi đó đâu, nói không chừng sẽ có ngày con bị Hoàng Thượng thất sủng rồi đuổi ra khỏi cung, chọn người tái giá!”
“Đã vào đó thì không bao giờ ra nữa.” Tưởng Lương đệ vội tiếp lời, “Mẹ chưa từng thấy một phi tử nào sau khi vào cùng còn có thể ra ngoài tái giá…” Nói tới đây, Tưởng Lương đệ đổi giọng, “Nào, để mẫu thân tự tay mặc quần áo cho con.”
Đỗ Hiểu Nguyệt biết sau khi tiến cung, nếu không được sủng ái thì chỉ còn cách chết già trong cung, làm gì có cơ hội thoát ra ngoài. “Vâng!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết Tưởng Lương đệ muốn tự tay mặc áo cưới cho con gái ruột, dù Đỗ Hiểu Nguyệt thật không biết đang ở đâu nhưng một khi đã chui vào lớp vỏ Đỗ Hiểu Nguyệt này thì cần tiếp nhận tất cả những gì thuộc về Đỗ Hiểu Nguyệt trước kia.
“Mẹ ơi, bộ này con mặc có đẹp không?” Đỗ Hiểu Nguyệt mặc cả bộ quần áo đỏ sẫm, nhìn vào gương tự đánh giá mình. Làn da của Đỗ Hiểu Nguyệt rất đẹp, trắng hơn Tô Hiểu Nguyệt nhiều nên làm màu đỏ của bộ y phục càng thêm nổi bật. Nước da trắng hồng, mắt rất to, đôi mày nhạt trông như ngọn núi thấp thoáng trong bức tranh thủy mặc. Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn cho rằng thân thể này có ngoại hình rất đẹp, nhưng qua hôm nay mới thấy còn đẹp hơn cả Tưởng Lương đệ.
“Đẹp lắm!” Tưởng Lương đệ nhìn đứa con gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp hơn mình, lòng ngập tràn cảm giác kiêu ngạo và có thành tựu của một bà mẹ.
“Thôi thay bộ khác!” Đỗ Hiểu Nguyệt cởi vạt áo và nói khẽ.
“Sao vậy?” Tưởng Lương đệ không hiểu, làn da Đỗ Hiểu Nguyệt mặc màu đỏ sẫm rất hợp, hơn nữa hôm nay là ngày vui, mặc màu đỏ là tất nhiên.
“Ta không thích!” Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên đáp. Thật ra nàng sợ chói mắt quá không cẩn thận lại thu hút được sự chú ý của Hoàng Thượng thì sẽ rất phiền phức. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng cho Tưởng Lương đệ nghe. “Con thích bộ màu trắng kia kìa.”
“Hôm nay là ngày vui, không được mặc đồ màu trắng!” Tưởng Lương đệ lắc đầu phản đối.
“Thế thì mặc bộ màu xanh lá đi!” Mặc màu trắng còn nổi hơn cả màu đỏ! Đỗ Hiểu Nguyệt đổi ý, “Mẹ không cần nói gì nữa đâu, con sẽ mặc bộ màu xanh lá nhạt đấy.” Đỗ Hiểu Nguyệt nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Tưởng Lương đệ biết Đỗ Hiểu Nguyệt vốn tính cố chấp, trước kia không bao giờ nói ra ý nghĩ của mình. Dù cho bạn nói gì đi nữa con bé cũng mặc kệ, không nói không làm gì. Sau trận bệnh nặng, lá gan trở nên lớn hơn, dám nói hộ mẹ trước mặt Đại phu nhân cũng như nói ra suy nghĩ của bản thân. Có điều, càng ngày càng không hiểu nổi nó đang nghĩ gì.
Với sự giúp đỡ của Tưởng Lương đệ, Đỗ Hiểu Nguyệt thay sang bộ màu xanh nhạt. Sau đó nàng lại nhờ Lương đệ trang điểm cho mình đậm lên, che đi nét thuần khiết và thêm vài phần yêu mị.
“Xong rồi đấy, Nguyệt nhi!” Tưởng Lương đệ cảm thấy Đỗ Hiểu Nguyệt lúc này cũng rất đẹp, rất quyến rũ.
“Oa!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu hài lòng, trang điểm đậm thế này, cúi mắt thấp hơn, không cười không nói hoặc dài mặt ra, trông chẳng khác gì một cô gái xấu xí.
Đỗ Hiểu Nguyệt trang điểm xong cũng là lúc Đỗ Khang Vĩnh vaf Đinh Anh Uy bước vào. Thấy Đỗ Hiểu Nguyệt đã chuẩn bị xong, lão cũng không nói thêm gì, thờ ơ nói: “Vào trong cung cần tự cẩn thận mọi điều, ở đây có một vạn hai ngàn bạc, cầm vào đó mà dùng.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nhận lấy tờ ngân phiếu và không nói gì. Bạc là vạn năng, trong Hoàng cung cũng không khác gì, trên TV vẫn thường diễn như thế. Có điều, qua việc này thấy Đỗ Khang Vĩnh vẫn còn chú tình cha con với đứa con gái không được yêu quý này.
“Vào trong cung cần tiêu pha tiết kiệm, cần thiết hẵng tiêu, đừng hoang phí.” Đinh Anh Uy lên tiếng, “Con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, nhà ngoại sẽ không làm gì cho nữa đâu, tự mình lo liệu thôi.”
Rõ quá rồi. Nói một chặp cũng chỉ muốn nói với Đỗ Hiểu Nguyệt rằng sau này nàng sống hay chết cũng không liên quan tới Đỗ gia nữa. “Đại nương, con muốn hỏi việc này, có phải Hồng Trù và Thanh Trúc là nha đầu bồi giá của con không?” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng vui vẻ cắt đứt quan hệ với Đỗ gia, chỉ là Tưởng Lương đệ…
“Đương nhiên. Người ta ai cũng có nha đầu bồi giá vào cung, tốt xấu gì cha con cũng là Tể tướng, đương nhiên sẽ không thua kém ai chuyện này.” Đinh Anh Uy nói.
“Vậy tức là từ nay về sau hai người họ là người của con.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhạt, “Đại nương, người giao khế ước bán thân của họ cho con đi!”
Hồng Trù và Thanh Trúc đứng cạnh đó nghe vậy thì nhìn nhau. Thanh Trúc muốn nói gì đó nhưng bị Hồng Trù kéo lại. Đinh Anh Uy giật mình nhưng mau chóng trấn định và nói: “Tất nhiên là sẽ đưa cho con rồi. Từ giờ trở đi, họ không còn liên quan tới Đỗ gia nữa.”
Đỗ Khang Vĩnh liếc nhìn Đinh Anh Uy nói quay ra nói với Đỗ Hiểu Nguyệt: “Thôi, không còn sớm nữa, ta, Đại nương và mẹ con tiễn con ra cửa nhé!”
Lúc này, Đỗ Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì nữa. Nàng thấy mắt Tưởng Lương đệ hoe đỏ, nước mắt lưng tròng, có lẽ e ngại Đỗ Khang Vĩnh và Đinh Anh Uy nên không chảy ra. Đỗ Hiểu Nguyệt thầm thở dài rồi lẳng lặng xoay người đi về phía cửa lớn ở tiền viện.
[1] Bánh Hoa Quế, thịt viên Tứ Hỉ: các món ăn Trung Quốc. Search google sẽ thấy ảnh ngay.
[2] Trong tiếng Trung, hỏi “giờ” ở hiện đại là 几点 còn hỏi giờ ở cổ đại là 什么时辰
[3] Cân quắc là một loại trang sức của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời cổ đại. Về sau “anh hùng cân quắc” dùng để chỉ những người phụ nữ giỏi giang, có tài. (Theo baidu)
Hoàng cung, Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng hề quan tâm đến dáng vẻ của Hoàng cung, kiến trúc của nó hào hoa xa xỉ, uy nghiêm trang trọng đến mấy cũng không liên quan tới Đỗ Hiểu Nguyệt nàng. Vậy nên, Hiểu Nguyệt ngồi dựa trong chiếc kiệu êm ái, nhắm mắt nghe tiếng lộc cộc của bánh xe.
“Bái kiến Tuyên Vũ vương.” Xe ngừng chạy. Có tiếng the thé của cung nhân tới đón Đỗ Hiểu Nguyệt vang lên. Nàng không mở mắt ra và cũng không định vén rèm hành lễ với vị Tuyên Vũ vương ấy.
“Là thiên kim nhà ai ngồi trong xe đấy?” Một giọng nói dịu dàng, trong như nước suối cất lên.
“Bẩm Vương gia, là thiên kim của Đỗ Tể tướng ạ.” Không cần nghĩ cũng biết cung nhân nọ chắc chắn đang tỏ ra vô cùng khách sáo và lễ phép.
“…” Không thấy ai nói thêm câu nào nữa. Đương lúc Đỗ Hiểu Nguyệt cho rằng sự im lặng sẽ tiếp tục thì nghe tiếng Tuyên Vũ vương nói, “Đi mau lên, các vị thiên kim khác đều đã vào trong cung rồi.”
A! Tuyên Vũ vương này đúng là hâm, biết rõ mấy vị đó đã vào cung cả rồi còn bày đặt hỏi “Là thiên kim nhà ai đang ngồi trong xe” – nghe Hồng Trù nói, toàn triều đều biết tới lần tuyển phi này, y còn đứng đó hỏi han cái gì chứ?
Bánh xe lại lộc cộc lộc cộc chuyển động, từ từ tiến vào cửa cung. Đỗ Hiểu Nguyệt lặng lẽ nghe tiếng bánh xe lăn, thầm cáo biệt cuộc sống bên ngoài cung cấm mà nàng đã trải mười ngày vừa qua. Có lẽ sẽ có cơ hội xuất cung, cũng có lẽ lần này vào cung chính là cả đời không ra khỏi.
————
Xe dừng lại. Đỗ Hiểu Nguyệt vén rèm lên thấy Hồng Trù và Thanh Trúc đứng phía trước xe đang giơ tay ra đỡ nàng. Đỗ Hiểu Nguyệt không phải kiều nữ gì cả, dù tính tình lười biếng nhưng luôn thích tự làm việc của mình. Nhưng bây giờ là ở trong Hoàng cung, mỗi lời ăn tiếng nói hay cử chỉ hành động đều được quan sát theo dõi, thế nên Hiểu Nguyệt nhận lấy sự giúp đỡ của hai người họ.
Sau khi xuống xe, có cung nhân dẫn Đỗ Hiểu Nguyệt tới trước một cửa cung lớn rồi y nói ý bảo nàng ở ngoài cửa đợi truyền gọi, nói xong thì vào trong điện. Đứng đợi ngoài cửa có khoảng mười người. Đỗ Hiểu Nguyệt bình thản quét mắt nhìn một lượt. Trong mười người đã đến, có bốn người dung mạo và khí chất đều thực xuất chúng. Không cần nghĩ nhiều, nhất định họ chính là bốn vị thiên kim nọ. Nhưng dung mạo bốn vị ấy như thế nào thì không thuộc phạm vi quan tâm của Đỗ Hiểu Nguyệt. Nàng âm thầm cất bước tới dựa người lên cây cột gỗ lớn màu đỏ, lơ đãng nghe mấy vị thiên kim ấy tán gẫu.
“Đồng tỷ tỷ thật là xinh đẹp, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.” Người mặc màu tím nhạt nhìn người mặc bộ màu hồng với ánh mắt sùng bái.
“Làm gì có. Trương muội muội cũng rất đẹp, tần thủ nga mi, phiên nhược kinh hồng[1], có lẽ chính là để nói về muội muội đó.” Người mặc quần áo màu hồng khẽ cười, làm Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ tới một câu: mỉm cười cũng nghiêng thành. Giọng nói như ngọc, vừa ưu nhã vừa có khí thế.
Hóa ra vị này chính là Đồng thiên kim, một trong song kiều kinh thành trong truyền thuyết. Quả nhiên là song kiều, Đỗ Hiểu Nguyệt gật gù, Đồng thiên kim này đẹp hơn Tưởng Lương đệ nhiều. Mày mắt ấy Hiểu Nguyệt chỉ cần nhìn qua đã nhớ như in. Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ ghi nhớ hai loại diện mạo của người khác, một là xấu không ai bằng, nhìn một lần không muốn nhìn lần nữa; hai là loại nghiêng nước nghiêng thành, nhìn một lần nhìn đến lần thứ hai sẽ khiến mình tự ti — hiển nhiên là Đồng thiên kim thuộc loại thứ hai.
Xét về dung mạo, Hiểu Nguyệt thấy Trương thiên kim mặc đồ màu tím nhạt không hề thua kém Đồng thiên kim, chỉ là, từ Đồng thiên kim toát ra khí chất cao quý nhã nhặn, còn Trương thiên kim lại có vẻ ngây thơ và nét kiều mỵ bẩm sinh hòa lẫn với nhau.
“Tiểu thư, đừng ngủ nữa!” Hồng Trù thì thầm vào tai Đỗ Hiểu Nguyệt.
Đỗ Hiểu Nguyệt hé mắt, gật đầu, đồng thời nhỏ giọng nói với Hồng Trù và Thanh Trúc: “Lát nữa khi được triệu kiến, các cô không được theo vào, cứ đứng ngoài này thôi. Nhớ kỹ là không được trò chuyện cùng bất kỳ ai. Nếu có nha đầu nhà khác hỏi các cô cái gì thì cứ mỉm cười gật đầu là được.”
“Tại sao?” Thanh Trúc không hiểu.
“Không có tại sao — nếu các cô muốn sinh tồn ở chốn Hoàng cung luôn đấu đá bày mưu lẫn nhau này thì đừng hỏi gì.” Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên nói. Từ xưa đến nay, Hoàng cung chính là nơi đầy rẫy thị phi, bạn không hại người thì người sẽ tới hại bạn. Tuy giữ im lặng không phải phương thức giữ mình tốt nhất nhưng có thể tránh được nhiều phiền phức không mong muốn.
Quay lại bốn vị thiên kim này, trừ hai vị Trương, Đồng thiên kim ra, còn một người mặc đồ màu trắng dung mạo có thể so với Đồng thiên kim, nàng đứng lặng lẽ, đôi mày lộ ra phong thái con nhà quyền quý, vừa an nhàn vừa tự mãn; một người khác mặc áo đỏ, dáng vẻ nhỉnh hơn Trương thiên kim một chút, có điều nàng ta toát ra anh khí, rất có khí khái nữ trượng phu, khiến người ta nhìn vào không khỏi bị mê hoặc bởi khí chất giỏi giang bẩm sinh ấy. Từ đó có thể thấy, những người được tuyển vào cung lần này đều không phải nhân vật đầu óc đơn giản, nếu bọn họ bắt đầu tranh sủng thì trong cung sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?
“Bây giờ các cô đã là người của tôi, mạng của chúng ta gắn kết với nhau. Nếu tôi xảy ra chuyện, các cô cho rằng mình có thể tự lo hay sao?” Không phải Đỗ Hiểu Nguyệt muốn uy hiếp họ, chỉ là sắp tới sẽ ở với nhau hai bốn trên hai bốn, cần phải bảo đảm các nàng chắc chắn đứng về phe mình hoặc tạm thời đứng về phe mình, có vậy mới giữ được an toàn.
“Vâng.” Thanh Trúc đương nhiên không ngờ đến việc này, nghe vậy mặt liền biến sắc. Còn Hồng Trù thì nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt không nói gì như có điều suy ngẫm.
Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Hồng Trù liền nổi hứng đùa cợt. Nàng mỉm cười, một tay nắm lấy cằm Hồng Trù địa cằm, trêu chọc: “Cô bé Hồng Trù ơi, cô nhìn tôi như vậy tôi sẽ cho là cô thích tôi đấy.”
“Tiểu… Tiểu thư!” Mặt mũi Hồng Trù không phải ửng đỏ mà là tím luôn rồi. “Tiểu thư phải để ý chứ, đây là Hoàng cung mà! Họ…”
Cảm thấy có những ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ sau lưng, Đỗ Hiểu Nguyệt thả tay ra, chậm rãi quay lại. Hóa ra mấy nhóc tiểu thư kia đều đang dán mắt nhìn mình một cách quái dị. Đỗ Hiểu Nguyệt cười cười ngại ngùng, ấp úng nói: “Cái đó… cái đó… Tôi thích ngắm phụ nữ đẹp hơn!”
Lời nói vừa dứt, trừ người mặc áo đỏ ra, trong nháy mắt những người con gái khác đã xoay người đưa lưng về phía Đỗ Hiểu Nguyệt, lại còn tiến lên phía trước mấy bước như thể sau lưng có yêu ma quỷ quái gì vậy.
Đỗ Hiểu Nguyệt rất hài lòng với phản ứng của bọn họ. Khiến họ hiểu lầm hoặc sợ hãi rằng tính cách của mình có vấn đề đều có lợi cả, bất kể sau này được sủng hay không. Còn người mặc màu đỏ nọ thì dùng ánh mắt như cái máy thăm dò để đánh giá Đỗ Hiểu Nguyệt từ trên xuống dưới, mặt không đổi sắc mà vẫn rất bình tĩnh nhìn về một phía. Đỗ Hiểu Nguyệt cười thầm: ra là ở nơi đây cũng có người rất biết trấn tĩnh.
“Tuyên Đỗ tiểu thư, Trương tiểu thư, Lý tiểu thư, Đồng tiểu thư, Liễu tiểu thư vào điện diện thánh!” Một nhân vật giống như thái giám bước ra cao giọng thét.
Đỗ Hiểu Nguyệt đứng thẳng người, bình tĩnh đi theo sau mấy tiểu thư nọ vào điện. Nhưng cùng lúc ấy, Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ mãi chốc nữa nên gặp Hoàng Thượng với vẻ mặt thế nào: bình thản, kinh hỉ, hoảng hốt hay là ngượng ngùng? Đối với Đỗ Hiểu Nguyệt mà nói thì thực sự có chút kinh hỉ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng thời cổ đại giống như nhìn thấy xác ướp sống vậy, đương nhiên sẽ có chút kinh hỉ. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt lại phải dùng tới dáng vẻ rất khoa trương để thể hiện, thật sự là làm không nổi, đến bản thân nàng cũng xuyên tới đây rồi, còn có chuyện gì có thể làm nàng kinh sợ nữa? Lại phát hiện ra mình trẻ lại mấy tuổi, nào có chuyện gì vui hơn? Ngượng ngùng ư? Ngượng ngùng thế nào đây? Chẳng lẽ gặp đàn ông liền ngượng ngùng sao? Cái đó để Đỗ Hiểu Nguyệt thật làm thì may ra; còn Đỗ Hiểu Nguyệt bây giờ đã thấy trai đẹp quá nhiều rồi, đâu còn biết ngượng là cái quái gì đâu! Bình thản? Hừm, không được, tốt xấu gì Đỗ Hiểu Nguyệt cũng là lần đầu tiên gặp Hoàng Thượng, quá bình thản sẽ thu hút sự chú ý. Vậy thì… sợ hãi đi!
Khi đang suy nghĩ xem nên dùng tâm thái gì đối mặt với vị Hoàng Thượng không biết tròn méo ra sao này, Đỗ Hiểu Nguyệt đã tới trước Thánh giá. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng cúi đầu như các vị tiểu thư khác, mắt liếc theo họ xem hành lễ thế nào rồi làm theo y chang. Mấy người đó vừa vào liền quỳ xuống, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng quỳ theo, thầm ca thán trong lòng: hai đầu gối này chưa từng quỳ trước cha mẹ, nay lại chạy tới đây quỳ trước Hoàng Thượng Phỉ Á Vương triều gì đó. Hắn còn không nói miễn lễ, thật là không sợ tổn thọ sao!
“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mấy vị tiểu thư cùng mở miệng nói mấy câu cổ lỗ sĩ. Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng.
“Nguyệt nhi, than ôi! Con phải chịu ấm ức rồi!” Người phụ nữ bên cạnh lại bắt đầu chảy nước mắt. “Mẹ biết con không muốn vào cung nhưng giờ đây mọi chuyện đã định…”
“Vào cung thì vào cung, có vấn đề gì đâu?” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười, nói nhẹ bỗng, giọng vẫn rè rè, “Người là mẹ tôi phải không? Người có thể nói tôi biết sao tôi lại ốm thế này không?”
“Nguyệt nhi, con không nhớ gì ư?” Người phụ nữ ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt.
“Không phải không nhớ gì hết mà chỉ là có mấy chuyện không nhớ rõ lắm thôi. Chắc tại đầu óc có chút vấn đề!” Tô Hiểu Nguyệt có thể cảm thấy cơ thể này từng bị sốt cao, mồ hôi chảy ướt khắp người. Nếu nàng nói không nhớ được chút nào chắc sẽ khiến người phụ nữ này hoảng hốt.
“Không nhớ rõ à?” Bà lặp lại, rồi hai mắt dán lên người Tô Hiểu Nguyệt, “Vậy hiện giờ con nhớ được gì?”
Á! Hóa ra người phụ nữ này cũng có chút đầu óc đấy chứ! Tô Hiểu Nguyệt cười thầm, ngoài mặt vẫn ra vẻ nghĩ ngợi. Nàng ngồi dậy nói: “Mình có nhớ gì không nhỉ? Thôi xong rồi, hình như nhớ tất cả mà hình như không nhớ được gì hết! Mẹ ơi, mẹ nói đi, nói cho con biết con làm sao thế này!” Tô Hiểu Nguyệt nhấn giọng vào mấy câu cuối, vừa cắn môi vừa nói.
“Thật ư?” Người đó có vẻ không tin, nhưng Tô Hiểu Nguyệt gật đầu vẻ rất thành thật. Hình như bà đã quyết định, hơi mím môi nói, “Được rồi, để mẹ kể lại cho con.”
Hóa ra chủ nhân của cơ thể này tên gọi Đỗ Hiểu Nguyệt, cùng tên khác họ với Tô Hiểu Nguyệt. Năm nay nàng ấy mười sáu tuổi, là con gái duy nhất của Tể tướng đương triều. Thái Hậu nương nương tuyển phi cho Hoàng Đế, tên nàng cũng có trong danh sách. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt vì không muốn tiến cung làm phi đã quỳ suốt một đêm đông tuyết giá, hòng cầu xin người cha Tể tướng đi xin với Thái Hậu. Thế nhưng, rốt cuộc Đỗ Tể tướng vẫn không đồng ý.
Đỗ Tể tướng còn có ba người con trai. Một người là Ngự sử đại phu[1], một người là Thanh Long tướng quân, người còn lại không làm quan mà xông pha chốn giang hồ.
Tô Hiểu Nguyệt nghe đến đó liền hiểu được tại sao Thái Hậu nhất định phải đưa đứa con gái độc nhất của Đỗ Tể tướng này vào cung. E là thế lực của Đỗ gia trong triều khiến Hoàng gia cũng phải kiêng nể ba phần! Có điều…
“Mẹ này, sao mẹ lại sợ vị chính thất kia vậy?” Tô Hiểu Nguyệt thấy lạ lắm, người phụ nữ trung tuổi khi nãy trông cũng thường thôi, nhưng so với mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt thì thực là một trời một vực. Mẹ của Đỗ Hiểu Nguyệt có vẻ yếu đuối rất tự nhiên có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ từ người đàn ông. Còn người phụ nữ kia thì từ trên xuống dưới toát ra vẻ uy nghiêm mà nếu ở thời hiện đại thì chắc chắn bà sẽ là một nữ cường nhân siêu cấp! Đỗ Tể tướng đó trông cũng rất mạnh mẽ. Tô Hiểu Nguyệt cho rằng người mà Đỗ Tể tướng yêu thích nhất hẳn là người phụ nữ có thể khơi dậy ý muốn bảo vệ của ông chứ không thể là người phụ nữ cứng cỏi như thép sóng vai với ông được!
“Xuất thân của mẹ thấp kém, chỉ là con gái của một nhà buôn.” Tưởng Lương đệ cúi thấp đầu, vẻ rất cam chịu số phận. “Còn bà ấy là con gái độc nhất của Trung Vũ tướng quân, người rất được Tiên Hoàng yêu quý và đã lập vô số chiến công cho Vương triều Phỉ Á. Mặc dù hiện nay ông ta đã cáo lão hồi hương nhưng những tướng tá trong triều phần lớn từng đi theo ông ta. Bà ấy từ nhỏ đã theo cha xuất chinh, có địa vị nhất định trong quân đội. Ngay cả cha con cũng phải nể bà ấy ba phần.”
“Có phải Nhị ca từng là thuộc hạ của Trung Vũ tướng quân không ạ?”
“Ừ, Nhị thiếu gia vốn được Trung Vũ tướng quân đề cử.” Tưởng Lương đệ gật đầu.
Ồ! Nếu như Đỗ Tể tướng có lòng tạo phản, lật đổ Vương triều, ông ấy đang có rất nhiều điều kiện thuận lợi. Tính ra Hoàng gia phải nhượng bộ ông ta đến năm phần, bảo sao Đỗ Hiểu Nguyệt lại đi quỳ xin ông cầu tình Thái Hậu. Vậy vì sao ông ta không đồng ý? Lẽ nào đưa con gái vào cung là một chiêu an lòng Hoàng gia? Hay ông ta đang ấp ủ âm mưu gì khác? Hừ, mặc kệ ông ta ủ mưu hay không cũng chẳng liên quan đến Tô Hiểu Nguyệt này!
“Mẹ à, con biết rồi!” Tô Hiểu Nguyệt mỉm cười. Ở thời cổ đại rất phổ biến chuyện liên hôn chính trị trong Hoàng thất, không có điều gì kỳ lạ. Chỉ là một khi đã vào cung sẽ phải đối mặt với rất nhiều phiền phức. Vậy liệu có thể sống những ngày an nhàn nữa không?
“Mẹ về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một lát.” Tô Hiểu Nguyệt thấy thông cảm cho Tưởng Lương đệ này. Có thể tồn tại dưới trướng một người phụ nữ cường thế như vậy thực là một kỳ tích.
Tưởng Lương đệ thấy Tô Hiểu Nguyệt nói với vẻ bình tĩnh, thần thái an yên, tỏ ra tin tưởng những lời bà vừa kể thì cũng cảm thấy nhẹ lòng. Bà đắp chăn cho Tô Hiểu Nguyệt rồi rời phòng.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn cánh cửa đóng chặt, vẫn có cảm giác Tưởng Lương đệ này đang giấu mình chuyện gì đó. Lúc kể đến đoạn vì sao Đỗ Hiểu Nguyệt đi cầu xin Tể tướng Đỗ Khang Vĩnh, mắt bà đảo qua đảo lại, chỉ nói đúng một câu không muốn nhập cung rồi lướt qua đoạn đó. Có điều Tô Hiểu Nguyệt cũng không muốn truy hỏi, Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn vào cung là chuyện của nàng ta, đối với Tô Hiểu Nguyệt thì vào hay không cũng được. Thế lực Đỗ gia rất lớn, nếu vị Hoàng Đế đương triều là một kẻ có tâm kế thì hoặc sẽ vô cùng sủng ái con gái Đỗ gia, hoặc sẽ tống con gái Đỗ gia vào thẳng lãnh cung. Tô Hiểu Nguyệt rất hào hứng với tình huống thứ hai, còn nếu xảy ra tình huống đầu tiên thì thật là mệt óc.
“Ôi! Tô Hiểu Nguyệt mình đây bình sinh không có chí lớn gì, chỉ mong được sống bình yên, thoải mái suốt đời và gả cho một người mình thích. Nhưng việc này không thể thành hiện thực nữa rồi, thôi thì cứ sống thư thả cả đời này. Ừm, tốt nhất là ngày ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, ngắm hoa hóng gió, đọc tiểu thuyết giết thời gian. Dù sao vào cung rồi cũng chẳng có khả năng phát triển chí lớn gì khác.” Tô Hiểu Nguyệt đang lên kế hoạch cho những ngày trước mắt. “Ôi, vốn định tốt nghiệp đại học xong thì kết thúc quãng đời lười biếng, có điều ông Trời không muốn thấy mình chăm chỉ, đưa mình tới đây. Mà đây là triều đại nào nhỉ? Kệ đi, dù gì vào cung rồi cuộc sống lười biếng của mình sẽ được kéo dài suốt đời!” Tô Hiểu Nguyệt miệng nói thế vẫn không nhịn được nở một nụ cười, “Em trai, chị giao bố mẹ cho em. Từ rày về sau sáng nào chị cũng sẽ cầu nguyện với Thượng Đế, chúc phúc cho mọi người! A men!”
[1] Một chức quan khá cao, ở thời Tần – Hán chỉ đứng sau Tể tướng.
CHƯƠNG 3
Mười ngày nay quả là sự hành hạ đối với Tô Hiểu Nguyệt. Đột nhiên Đỗ Khang Vĩnh lại phái hai nha đầu tới chăm sóc cho Đỗ Hiểu Nguyệt. Tô Hiểu Nguyệt thấy hai nha đầu đó tới giám sát Đỗ Hiểu Nguyệt thì đúng hơn. Có điều, ngày nào cũng như ngày nào, nếu không ăn uống thì Tô Hiểu Nguyệt lại lăn ra ngủ, đôi khi cũng mở sách ra xem được vài trang hoặc đi dạo trong hậu viện, thời gian còn lại thì đều ngơ ngơ ngác ngác.
“Tiểu thư, ngày mai người phải vào cung rồi, người không khẩn trương chút nào sao?” Nha đầu Hồng Trù vỗ nhẹ lên vai của Tô Hiểu Nguyệt… à không, là vai của Đỗ Hiểu Nguyệt. Thấy Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên ngồi ăn bánh ngọt, cô sốt ruột lên tiếng hỏi. Về lý mà nói thì con gái sắp xuất giá đều tỏ ra căng thẳng, nhưng trông Tứ tiểu thư có vẻ như chẳng để tâm đến chuyện đó.
“Căng thẳng thì có ích gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt uể oải nói. Dù có lo đến mức không ăn nổi cơm thì vẫn phải tiến cung thôi. Trong từ điển của Tô Hiểu Nguyệt, à nhầm, của Đỗ Hiểu Nguyệt không có chuyện tốn công mà vẫn vô ích như thế! “Thanh Trúc! Tôi muốn ăn hạt dưa, tốt nhất là loại ngũ vị ấy, cô có thể lấy cho tôi một ít không?” Thấy nha đầu còn lại tên Thanh Trúc tay không đi vào, Đỗ Hiểu Nguyệt liền sai bảo cô ta. Nếu là người do Đỗ Khang Vĩnh phái đến thì cứ tận dụng thôi, không thì lại phụ lòng tốt của Đỗ Tể tướng mất.
Thanh Trúc đảo mắt. Mấy hôm nay, vị Tứ tiểu thư này mỗi ngày lại dùng một cách khác nhau sai khiến hai người họ. Lúc thì bảo muốn ăn bánh Hoa Quế, lúc lại đòi thịt viên Tứ Hỉ[1], lát sau lại đòi một bình hoa mai, rồi có khi còn yêu cầu đấm lưng cho nàng. Nên biết Hồng Trù và Thanh Trúc là hồng nhân bên người Đại phu nhân, nếu không phải Đại phu nhân và lão gia ra lệnh thì bọn họ đã bỏ mặc từ lâu rồi, làm gì có chuyện để cô nàng này sai tới gọi lui thế này. “Dạ, tiểu thư!”
Đỗ Hiểu Nguyệt lờ đi ánh mắt khinh thường của Thanh Trúc. Nàng vẫn nhắm mắt và hưởng thụ màn đấm bóp miễn phí.
“Tiểu thư, em nghe nói lần này còn có bốn cô nương khác cũng chuẩn bị tiến cung tuyển phi. Đó là các thiên kim nhà Trương Thượng thư, Lý Thượng thư, Đồng Thị lang và Liễu Tướng quân.” Hồng Trù vừa đấm vai cho Đỗ Hiểu Nguyệt vừa kể vu vơ. “Nghe nói Trương thiên kim là người múa giỏi nhất còn Lý thiên kim là một tài nữ, thi họa đặc biệt xuất chúng. Đồng thiên kim là một mỹ nữ nổi tiếng khắp kinh thành, cùng với Lý thiên kim, hai người được xưng tụng là kinh thành song kiều. Liễu thiên kim xuất thân từ phủ Tướng quân, biết võ công, nghe nói anh khí vô cùng, đến đàn ông có người còn không bì được!”
“Ừm…” Đỗ Hiểu Nguyệt không đáp mà chỉ lặng lẽ nghe.
“Tiểu thư, người không lo sợ sau này họ sẽ đoạt mất sủng ái của Thánh thượng à?” Hồng Trù thử hỏi.
“Ờ…” Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn nhắm tịt mắt nhưng lòng đang nghĩ thầm, bọn họ tranh là được rồi, mình khỏi phí tâm tư nghĩ cách làm sao để bị Hoàng Thượng chán ghét!
Hồng Trù hơi nản, suốt mười ngày nay, bất kể nói chuyện gì, Tứ tiểu thư cũng chỉ đáp một cách miễn cưỡng và không tỏ thái độ. Trước có nghe người ta nói rằng Tứ tính tình tiểu thư không bình thường. Qua mười ngày tiếp xúc, Hồng Trù phải đồng ý rằng nàng cũng cảm thấy Tứ tiểu thư rất kỳ lạ. Nói nàng dễ tính thì có khi nàng cực kỳ soi mói, đặc biệt đối với chuyện ăn uống. Nói nàng khó tính thì lại thấy nàng chỉ ngồi nghe suông, mặc cho bạn độc thoại bất kể bạn nói gì. Ở trong Hoàng cung, một người như vậy nhất định sẽ không được sủng. Dù nhan sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng tính cách cổ quái lập dị thế này, ai mà thích cho được!
“Nguyệt nhi!” Đại phu nhân Đinh Anh Uy dẫn theo đám nha đầu bước vào.
Đỗ Hiểu Nguyệt hé mắt nhìn liền thấy vị chính phòng phu nhân tới. Nàng đứng dậy, chỉnh sửa tư thế rồi nặn ra một nụ cười kiểu cách chuyên nghiệp: “Đại nương, người tìm Nguyệt nhi có việc gì ạ? Đại nương, mời người ngồi xuống. Hồng Trù, mau mau mang một chén trà thật ngon cho Đại nương đi nào.”
Đương nhiên Đinh Anh Uy nhìn ra nụ cười giả tạo của Đỗ Hiểu Nguyệt nhưng mặc kệ. Bà cũng rặn ra một nụ cười giả đến không thể giả hơn với nàng rồi ngồi vào chỗ gần lò sưởi. Bà kéo Đỗ Hiểu Nguyệt ngồi chỗ bên cạnh, nói: “Ngày mai con vào cung rồi, Đại nương chẳng có gì tốt để tặng con. Ở đây có mấy thứ nho nhỏ, thôi coi như là cho con của hồi môn vậy.” Nghe Đinh Anh Uy nói thế, một nha đầu đi theo vào khi nãy liền đặt một viên ngọc lục bảo lên khay và đặt trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Ôi… Nguyệt nhi xin ghi trong lòng ý tốt của Đại nương.” Đỗ Hiểu Nguyệt từ chối, vẫy tay cười cười. Tục ngữ nói, không có chuyện gì mà tự dưng lại xun xoe bợ đỡ, chẳng phải kẻ gian ắt là kẻ trộm cắp. Quan hệ giữa Đinh Anh Uy này và Tưởng Lương đệ không được tốt đẹp. Đỗ Hiểu Nguyệt nhớ mãi không quên ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt của bà ta hôm nàng vừa tỉnh lại. “Thế nhưng, viên ngọc này vừa nhìn đã biết là hàng thượng đẳng, Nguyệt nhi sao có thể nhận lễ vật quý giá thế này của người được.” Đỗ Hiểu Nguyệt đâu biết phân biệt ngọc tốt ngọc xấu gì nhưng nàng biết phải ăn nói thế nào. Vừa nói, nàng vừa tự khinh bỉ bản thân lại đi nịnh nọt bà ta!
“Đại nương cho thì con cứ nhận đi.” Giọng nói của Đỗ Khang Vĩnh vang lên, không nghe ra buồn hay vui mà rất bình thản.
“Cha, người đến rồi ạ!” Thấy Đỗ Khang Vĩnh mặc quan phục màu tím, Đỗ Hiểu Nguyệt liền biết ông ta vừa hạ triều liền tới đây. Đây là lần đầu tiên trong mười ngày gần đây Đỗ Khang Vĩnh đến chỗ Đỗ Hiểu Nguyệt. “Mời cha ngồi.” Đỗ Hiểu Nguyệt đứng lên, mời Đỗ Khang Vĩnh ngồi xuống chỗ của mình, bản thân thì đứng bên cạnh.
“Không biết hôm nay có vận may gì đây mà cả hai nhân vật lớn đều xuất hiện!” Đỗ Hiểu Nguyệt thầm nghĩ, bề ngoài vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, đứng yên một chỗ, chuẩn bị nghe hai nhân vật lớn “dạy bảo”.
Quả nhiên là như Đỗ Hiểu Nguyệt đoán trước. Đỗ Khang Vĩnh nói trước. Mở miệng ra là một tràng đạo lý: cái gì mà gái lớn gả chồng, cái gì mà tại gia tòng phụ mẫu, xuất giá tòng phu quân, rồi nào là vào cung cần biết an phận thủ thường, giúp Hoàng Thượng phân ưu giải nạn …
Đỗ Hiểu Nguyệt đứng nghe mà buồn ngủ muốn chết. Nàng chưa gặp Hoàng Thượng lấy một lần, chỉ nghe Hồng Trù nói Hoàng Thượng khoảng hai mươi tuổi, đã kế vị nhiều năm nay nhưng chưa lập Hậu. Vì vậy, Thái Hậu quyết định lần này sẽ chọn ra trong năm người con gái của năm vị đại thần một người làm Hoàng Hậu và những người khác làm Quý phi. Đỗ Hiểu Nguyệt biết không thể tránh được chuyện tiến cung, vậy thì cứ vào thôi. Nhưng nàng không có hứng thú với ngôi vị Hoàng Hậu. Tuy nhiên, theo lời Tưởng Lương đệ thì vị trí Hoàng Hậu này hơn nửa phần là rơi vào đầu con gái Đỗ Tể tướng. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn chưa hiểu lắm, thế lực Đỗ gia vốn đã rất lớn, nếu để con gái Đỗ gia làm Hoàng Hậu nắm giữ Hậu cung thì há chẳng phải thế lực Đỗ gia sẽ tương đương với Hoàng quyền sao?! Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ chắc Hoàng Thượng không ngu ngốc đến mức nuôi một con hổ vừa béo vừa mạnh ngay bên người đâu.
“Cha!” Đợi Đỗ Khang Vĩnh sắp kết thúc bài giảng, Đỗ Hiểu Nguyệt lên tiếng, “Hiểu Nguyệt không dám nhận đồ của Đại nương nhưng nếu Đại nương thật sự muốn tặng Hiểu Nguyệt thứ gì đó thì người hãy đồng ý hai điều kiện của con.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nói xong, hai nhân vật lớn liền im lặng và nhìn nàng với ánh mắt không sao hiểu nổi. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không nao núng mà mỉm cười nhìn lại. Rồi Đỗ Khang Vĩnh nói, “Nói thử xem điều kiện thế nào.”
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát đâu, Đại nương sẽ làm được dễ dàng thôi.” Đỗ Hiểu Nguyệt thong thả nói, giọng điệu bình thản lãnh đạm, “Thứ nhất, Hiểu Nguyệt hy vọng sau khi Hiểu Nguyệt tiến cung, Đại nương có thể đối xử tử tế với mẹ con. Phụ nữ với nhau, lại chung một chồng, hà tất Đại nương việc gì cũng phải làm khó mẹ con? Mẹ con vốn yếu đuối, không biết cách tranh đấu cho bản thân. Thật lòng mà nói, nếu mẹ con có tâm cơ thì với dung mạo của người, con nghĩ mẹ hoàn toàn có thể tranh cao thấp với Đại nương!” Hơn mười ngày nay, Đỗ Hiểu Nguyệt tận mắt chứng kiến cuộc sống hàng ngày của Tưởng Lương đệ. Dù bà không phải mẹ ruột của Tô Hiểu Nguyệt nhưng những ngày vừa qua thấy bà chăm sóc cho con gái thật là tốt, Tô Hiểu Nguyệt… Đỗ Hiểu Nguyệt cũng cảm thấy bà rất đáng thương, muốn tranh thủ giúp bà chút gì đó.
“Ngươi…” Đinh Anh Uy nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt kinh ngạc, đây là Đỗ Hiểu Nguyệt luôn vâng vâng dạ dạ dù xảy ra chuyện gì ư? Đây là Đỗ Hiểu Nguyệt mỗi lần đứng trước mặt mình đều không dám nói lớn tiếng ư? Nó bình tĩnh đứng đó nói năng một cách thản nhiên như thể chỉ đang nói về một chuyện bình thường nào đấy vậy.
Đỗ Khang Vĩnh cũng nhìn đứa con gái ngày thường chẳng chú ý tới bao giờ với ánh mắt đầy vẻ mới lạ. Con bé mặc bộ đồ màu xanh lá liễu đứng lặng lẽ một chỗ, mặt mày giống hệt Lương đệ: mày ngài mắt hạnh, môi hồng răng trắng, tuy không phải tuyệt sắc mỹ nhân nhưng cũng là một viên ngọc quý. Dù đang nói chuyện với Đinh Anh Uy nhưng vẻ mặt nó rất bình tĩnh, mắt nhìn vào lò lửa như tỏ ý Đinh Anh Uy đồng ý hay không cũng chẳng liên quan tới mình.
“Sau này ta sẽ đối đãi mẹ con thật tốt.” Đỗ Khang Vĩnh đáp, “Còn điều kiện thứ hai thì sao?”
Đỗ Hiểu Nguyệt cười lạnh trong lòng. Tưởng Lương đệ thấy Đỗ Khang Vĩnh như chuột thấy mèo, chỉ e khó mà được hưởng cái sự đối đãi tốt ấy. “Cha, đây là lễ vật Đại nương đưa con, đương nhiên phải là Đại nương đồng ý chứ, phải không, Đại nương?” Trị bệnh phải trị từ gốc, nếu Đinh Anh Uy không muốn để Tưởng Lương đệ sống tốt thì chắc Đỗ Khang Vĩnh cũng không có cách nào.
“Được!” Đinh Anh Uy cắn răng đồng ý.
“Con vẫn chưa nghĩ ra điều kiện thứ hai. Khi nào nghĩ xong con sẽ nói với Đại nương nhé?” Đỗ Hiểu Nguyệt bàn bạc rồi cười nhẹ, “Con thay mẹ cảm ơn Đại nương khoan dung đại lượng, Đại nương thấu hiểu lễ nghĩa, con tự thấy thẹn!”
Đinh Anh Uy nghe mấy lời bề ngoài là ca ngợi mà thực chất bên trong là mỉa mai, hạ thấp thì tức muốn bốc khói. Không ngờ con nhỏ này lại là một kẻ thâm tàng bất lộ, mồm mép lanh lợi, sao trước đây mình không nhận ra nhỉ!
Còn Đỗ Khang Vĩnh lại có cái nhìn khác với Đỗ Hiểu Nguyệt, lão mỉm cười: “Nguyệt nhi hiểu chuyện thế này thì cha khỏi phải lo Nguyệt nhi vào trong cung bị người ta bắt nạt rồi.”
Đỗ Hiểu Nguyệt không tỏ vẻ gì và giữ im lặng, mắt thấy Tưởng Lương đệ đang lấp ló ngoài cửa như là đang rất lo ngại về tình hình trong phòng. “Mẹ vào đi ạ, cha và Đại nương cũng ở đây này!” Đỗ Hiểu Nguyệt ban đầu không định nhiều chuyện nhưng ngày nào cũng thấy Tưởng Lương đệ mắt mũi đỏ hoe thì mềm lòng. Thôi thì cứ giúp một tay, được hay không còn tùy vào năng lực của bà ấy nữa!
Tưởng Lương đệ bước vào, đầu cúi gằm chẳng nói chẳng rằng cho tới khi hai nhân vật lớn nọ đi khỏi. Đỗ Hiểu Nguyệt thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài.
***
CHƯƠNG 4
Khi tia nắng sớm đầu tiên chiếu tới mặt đất, Đỗ Hiểu Nguyệt đã được chuông báo thức sống tên Hồng Trù đánh thức.
“Tiểu thư, dậy đi thôi. Giờ Thìn hai khắc người phải vào cung đấy!” Hồng Trù khẽ lay Đỗ Hiểu Nguyệt đang ngủ say tít.
“Hở?” Đỗ Hiểu Nguyệt ghét nhất lúc đang ngủ say thì bị quấy rầy. Nàng khó chịu mở mắt ra nhìn Hồng Trù mặc một cây màu hồng đào đứng bên giường, “Mấy giờ rồi? À, là canh mấy rồi?[2]” Thói quen trong hai mươi năm nhất thời khó mà sửa được!
“Giờ Mão một khắc rồi ạ.” Hồng Trù hơi sợ sệt nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, ánh mắt của nàng ta trông như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Đỗ Hiểu Nguyệt nhẩm tính đổi giờ, vậy là mới khoảng sáu giờ sáng, mà tầm tám giờ mới phải vào cung. “Còn sớm thế này dậy làm gì.” Còn hai giờ nữa cơ mà, “Tôi ngủ thêm một lát, tầm bảy giờ… giờ Thìn một khắc gọi tôi dậy.” Nói xong, Đỗ Hiểu Nguyệt liền cuốn mình vào chăn, quay người rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
“Tiểu…” Hồng Trù nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt lăn ra ngủ lại với vẻ khó xử. Tính tình lúc ngủ dậy của nàng ta không tốt lắm, nhưng dù gì cũng phải dậy chứ, đằng này chỉ nằm trên giường nói mấy câu rồi thôi.
Thanh Trúc ôm bộ Hoa phục tới, thấy Hồng Trù nhìn mình với ánh mắt khổ sở. “Nàng ta chưa dậy à?” Thanh Trúc nói một cách khó chịu.
“Ừ, tiểu thư nói muốn ngủ thêm…” Hồng Trù khẽ đáp.
“Mỗi cô coi nàng ta là tiểu thư thôi.” Thanh Trúc tức tối nói, “Nàng ta giống một tiểu thư chỗ nào chứ!”
“Thanh Trúc, nói nhỏ thôi!” Hồng Trù liếc nhìn lên giường, thấy người đang nằm không cử động thì nói tiếp, “Bất kể ra sao nàng ta vẫn là tiểu thư của chúng ta. Tôi đoán Đại phu nhân muốn hai chúng ta vào cung cùng tiểu thư đấy.”
“Vào cung?” Thanh Trúc nhắc lại rồi không nói gì nữa.
Vào cung ư? Đỗ Hiểu Nguyệt cười thầm, có mà đưa hai nha đầu này vào cung tiếp tục giám sát mình thì có! Nhắc tới hai nha đầu này, Hồng Trù trông cũng được, khá ngoan ngoãn, đặc biệt là đôi mắt, trông non nớt như mắt thỏ con nhưng rất biết đoán lòng người; còn Thanh Trúc ngoại hình cũng vậy, có dáng vẻ anh hùng cân quắc[3], tính tình bộc trực, buồn vui thường hiện ra mặt.
Nếu hai nha đầu này thực sự vào cung cùng mình, chắc Thanh Trúc sẽ không giấu giếm giỏi bằng Hồng Trù. Thanh Trúc thẳng tính còn Hồng Trù lại có tâm cơ, nếu hai nha đầu này đều là người của mình thì tốt, bằng không chỉ sợ nếu họ giám sát mình thật thì không hay ho gì. Hừm, xem ra cần nghĩ cách thử bọn họ mới được.
Đỗ Hiểu Nguyệt bình thản nằm ngủ mãi đến khi Tưởng Lương đệ vào.
“Nguyệt nhi, dậy đi!” Tưởng Lương đệ thở dài, lay lay Đỗ Hiểu Nguyệt đang say giấc, “Nguyệt nhi, dậy đi con. Hôm nay mẫu thân sẽ tự chải tóc cho con, sau này có muốn cũng không còn cơ hội nào nữa.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nghe tiếng thở dài khe khẽ liền từ từ xoay người ngồi dậy và mỉm cười với Tưởng Lương đệ đang ngồi đầu giường: “Sao lại không còn cơ hội? Đâu phải cả đời con không ra khỏi đó đâu, nói không chừng sẽ có ngày con bị Hoàng Thượng thất sủng rồi đuổi ra khỏi cung, chọn người tái giá!”
“Đã vào đó thì không bao giờ ra nữa.” Tưởng Lương đệ vội tiếp lời, “Mẹ chưa từng thấy một phi tử nào sau khi vào cùng còn có thể ra ngoài tái giá…” Nói tới đây, Tưởng Lương đệ đổi giọng, “Nào, để mẫu thân tự tay mặc quần áo cho con.”
Đỗ Hiểu Nguyệt biết sau khi tiến cung, nếu không được sủng ái thì chỉ còn cách chết già trong cung, làm gì có cơ hội thoát ra ngoài. “Vâng!” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng biết Tưởng Lương đệ muốn tự tay mặc áo cưới cho con gái ruột, dù Đỗ Hiểu Nguyệt thật không biết đang ở đâu nhưng một khi đã chui vào lớp vỏ Đỗ Hiểu Nguyệt này thì cần tiếp nhận tất cả những gì thuộc về Đỗ Hiểu Nguyệt trước kia.
“Mẹ ơi, bộ này con mặc có đẹp không?” Đỗ Hiểu Nguyệt mặc cả bộ quần áo đỏ sẫm, nhìn vào gương tự đánh giá mình. Làn da của Đỗ Hiểu Nguyệt rất đẹp, trắng hơn Tô Hiểu Nguyệt nhiều nên làm màu đỏ của bộ y phục càng thêm nổi bật. Nước da trắng hồng, mắt rất to, đôi mày nhạt trông như ngọn núi thấp thoáng trong bức tranh thủy mặc. Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn cho rằng thân thể này có ngoại hình rất đẹp, nhưng qua hôm nay mới thấy còn đẹp hơn cả Tưởng Lương đệ.
“Đẹp lắm!” Tưởng Lương đệ nhìn đứa con gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp hơn mình, lòng ngập tràn cảm giác kiêu ngạo và có thành tựu của một bà mẹ.
“Thôi thay bộ khác!” Đỗ Hiểu Nguyệt cởi vạt áo và nói khẽ.
“Sao vậy?” Tưởng Lương đệ không hiểu, làn da Đỗ Hiểu Nguyệt mặc màu đỏ sẫm rất hợp, hơn nữa hôm nay là ngày vui, mặc màu đỏ là tất nhiên.
“Ta không thích!” Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên đáp. Thật ra nàng sợ chói mắt quá không cẩn thận lại thu hút được sự chú ý của Hoàng Thượng thì sẽ rất phiền phức. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không muốn nói ra suy nghĩ trong lòng cho Tưởng Lương đệ nghe. “Con thích bộ màu trắng kia kìa.”
“Hôm nay là ngày vui, không được mặc đồ màu trắng!” Tưởng Lương đệ lắc đầu phản đối.
“Thế thì mặc bộ màu xanh lá đi!” Mặc màu trắng còn nổi hơn cả màu đỏ! Đỗ Hiểu Nguyệt đổi ý, “Mẹ không cần nói gì nữa đâu, con sẽ mặc bộ màu xanh lá nhạt đấy.” Đỗ Hiểu Nguyệt nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
Tưởng Lương đệ biết Đỗ Hiểu Nguyệt vốn tính cố chấp, trước kia không bao giờ nói ra ý nghĩ của mình. Dù cho bạn nói gì đi nữa con bé cũng mặc kệ, không nói không làm gì. Sau trận bệnh nặng, lá gan trở nên lớn hơn, dám nói hộ mẹ trước mặt Đại phu nhân cũng như nói ra suy nghĩ của bản thân. Có điều, càng ngày càng không hiểu nổi nó đang nghĩ gì.
Với sự giúp đỡ của Tưởng Lương đệ, Đỗ Hiểu Nguyệt thay sang bộ màu xanh nhạt. Sau đó nàng lại nhờ Lương đệ trang điểm cho mình đậm lên, che đi nét thuần khiết và thêm vài phần yêu mị.
“Xong rồi đấy, Nguyệt nhi!” Tưởng Lương đệ cảm thấy Đỗ Hiểu Nguyệt lúc này cũng rất đẹp, rất quyến rũ.
“Oa!” Đỗ Hiểu Nguyệt gật đầu hài lòng, trang điểm đậm thế này, cúi mắt thấp hơn, không cười không nói hoặc dài mặt ra, trông chẳng khác gì một cô gái xấu xí.
Đỗ Hiểu Nguyệt trang điểm xong cũng là lúc Đỗ Khang Vĩnh vaf Đinh Anh Uy bước vào. Thấy Đỗ Hiểu Nguyệt đã chuẩn bị xong, lão cũng không nói thêm gì, thờ ơ nói: “Vào trong cung cần tự cẩn thận mọi điều, ở đây có một vạn hai ngàn bạc, cầm vào đó mà dùng.”
Đỗ Hiểu Nguyệt nhận lấy tờ ngân phiếu và không nói gì. Bạc là vạn năng, trong Hoàng cung cũng không khác gì, trên TV vẫn thường diễn như thế. Có điều, qua việc này thấy Đỗ Khang Vĩnh vẫn còn chú tình cha con với đứa con gái không được yêu quý này.
“Vào trong cung cần tiêu pha tiết kiệm, cần thiết hẵng tiêu, đừng hoang phí.” Đinh Anh Uy lên tiếng, “Con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi, nhà ngoại sẽ không làm gì cho nữa đâu, tự mình lo liệu thôi.”
Rõ quá rồi. Nói một chặp cũng chỉ muốn nói với Đỗ Hiểu Nguyệt rằng sau này nàng sống hay chết cũng không liên quan tới Đỗ gia nữa. “Đại nương, con muốn hỏi việc này, có phải Hồng Trù và Thanh Trúc là nha đầu bồi giá của con không?” Đỗ Hiểu Nguyệt cũng vui vẻ cắt đứt quan hệ với Đỗ gia, chỉ là Tưởng Lương đệ…
“Đương nhiên. Người ta ai cũng có nha đầu bồi giá vào cung, tốt xấu gì cha con cũng là Tể tướng, đương nhiên sẽ không thua kém ai chuyện này.” Đinh Anh Uy nói.
“Vậy tức là từ nay về sau hai người họ là người của con.” Đỗ Hiểu Nguyệt cười nhạt, “Đại nương, người giao khế ước bán thân của họ cho con đi!”
Hồng Trù và Thanh Trúc đứng cạnh đó nghe vậy thì nhìn nhau. Thanh Trúc muốn nói gì đó nhưng bị Hồng Trù kéo lại. Đinh Anh Uy giật mình nhưng mau chóng trấn định và nói: “Tất nhiên là sẽ đưa cho con rồi. Từ giờ trở đi, họ không còn liên quan tới Đỗ gia nữa.”
Đỗ Khang Vĩnh liếc nhìn Đinh Anh Uy nói quay ra nói với Đỗ Hiểu Nguyệt: “Thôi, không còn sớm nữa, ta, Đại nương và mẹ con tiễn con ra cửa nhé!”
Lúc này, Đỗ Hiểu Nguyệt không biết nên nói gì nữa. Nàng thấy mắt Tưởng Lương đệ hoe đỏ, nước mắt lưng tròng, có lẽ e ngại Đỗ Khang Vĩnh và Đinh Anh Uy nên không chảy ra. Đỗ Hiểu Nguyệt thầm thở dài rồi lẳng lặng xoay người đi về phía cửa lớn ở tiền viện.
[1] Bánh Hoa Quế, thịt viên Tứ Hỉ: các món ăn Trung Quốc. Search google sẽ thấy ảnh ngay.
[2] Trong tiếng Trung, hỏi “giờ” ở hiện đại là 几点 còn hỏi giờ ở cổ đại là 什么时辰
[3] Cân quắc là một loại trang sức của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời cổ đại. Về sau “anh hùng cân quắc” dùng để chỉ những người phụ nữ giỏi giang, có tài. (Theo baidu)
CHƯƠNG 5
Hoàng cung, Đỗ Hiểu Nguyệt chẳng hề quan tâm đến dáng vẻ của Hoàng cung, kiến trúc của nó hào hoa xa xỉ, uy nghiêm trang trọng đến mấy cũng không liên quan tới Đỗ Hiểu Nguyệt nàng. Vậy nên, Hiểu Nguyệt ngồi dựa trong chiếc kiệu êm ái, nhắm mắt nghe tiếng lộc cộc của bánh xe.
“Bái kiến Tuyên Vũ vương.” Xe ngừng chạy. Có tiếng the thé của cung nhân tới đón Đỗ Hiểu Nguyệt vang lên. Nàng không mở mắt ra và cũng không định vén rèm hành lễ với vị Tuyên Vũ vương ấy.
“Là thiên kim nhà ai ngồi trong xe đấy?” Một giọng nói dịu dàng, trong như nước suối cất lên.
“Bẩm Vương gia, là thiên kim của Đỗ Tể tướng ạ.” Không cần nghĩ cũng biết cung nhân nọ chắc chắn đang tỏ ra vô cùng khách sáo và lễ phép.
“…” Không thấy ai nói thêm câu nào nữa. Đương lúc Đỗ Hiểu Nguyệt cho rằng sự im lặng sẽ tiếp tục thì nghe tiếng Tuyên Vũ vương nói, “Đi mau lên, các vị thiên kim khác đều đã vào trong cung rồi.”
A! Tuyên Vũ vương này đúng là hâm, biết rõ mấy vị đó đã vào cung cả rồi còn bày đặt hỏi “Là thiên kim nhà ai đang ngồi trong xe” – nghe Hồng Trù nói, toàn triều đều biết tới lần tuyển phi này, y còn đứng đó hỏi han cái gì chứ?
Bánh xe lại lộc cộc lộc cộc chuyển động, từ từ tiến vào cửa cung. Đỗ Hiểu Nguyệt lặng lẽ nghe tiếng bánh xe lăn, thầm cáo biệt cuộc sống bên ngoài cung cấm mà nàng đã trải mười ngày vừa qua. Có lẽ sẽ có cơ hội xuất cung, cũng có lẽ lần này vào cung chính là cả đời không ra khỏi.
————
Xe dừng lại. Đỗ Hiểu Nguyệt vén rèm lên thấy Hồng Trù và Thanh Trúc đứng phía trước xe đang giơ tay ra đỡ nàng. Đỗ Hiểu Nguyệt không phải kiều nữ gì cả, dù tính tình lười biếng nhưng luôn thích tự làm việc của mình. Nhưng bây giờ là ở trong Hoàng cung, mỗi lời ăn tiếng nói hay cử chỉ hành động đều được quan sát theo dõi, thế nên Hiểu Nguyệt nhận lấy sự giúp đỡ của hai người họ.
Sau khi xuống xe, có cung nhân dẫn Đỗ Hiểu Nguyệt tới trước một cửa cung lớn rồi y nói ý bảo nàng ở ngoài cửa đợi truyền gọi, nói xong thì vào trong điện. Đứng đợi ngoài cửa có khoảng mười người. Đỗ Hiểu Nguyệt bình thản quét mắt nhìn một lượt. Trong mười người đã đến, có bốn người dung mạo và khí chất đều thực xuất chúng. Không cần nghĩ nhiều, nhất định họ chính là bốn vị thiên kim nọ. Nhưng dung mạo bốn vị ấy như thế nào thì không thuộc phạm vi quan tâm của Đỗ Hiểu Nguyệt. Nàng âm thầm cất bước tới dựa người lên cây cột gỗ lớn màu đỏ, lơ đãng nghe mấy vị thiên kim ấy tán gẫu.
“Đồng tỷ tỷ thật là xinh đẹp, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.” Người mặc màu tím nhạt nhìn người mặc bộ màu hồng với ánh mắt sùng bái.
“Làm gì có. Trương muội muội cũng rất đẹp, tần thủ nga mi, phiên nhược kinh hồng[1], có lẽ chính là để nói về muội muội đó.” Người mặc quần áo màu hồng khẽ cười, làm Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ tới một câu: mỉm cười cũng nghiêng thành. Giọng nói như ngọc, vừa ưu nhã vừa có khí thế.
Hóa ra vị này chính là Đồng thiên kim, một trong song kiều kinh thành trong truyền thuyết. Quả nhiên là song kiều, Đỗ Hiểu Nguyệt gật gù, Đồng thiên kim này đẹp hơn Tưởng Lương đệ nhiều. Mày mắt ấy Hiểu Nguyệt chỉ cần nhìn qua đã nhớ như in. Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ ghi nhớ hai loại diện mạo của người khác, một là xấu không ai bằng, nhìn một lần không muốn nhìn lần nữa; hai là loại nghiêng nước nghiêng thành, nhìn một lần nhìn đến lần thứ hai sẽ khiến mình tự ti — hiển nhiên là Đồng thiên kim thuộc loại thứ hai.
Xét về dung mạo, Hiểu Nguyệt thấy Trương thiên kim mặc đồ màu tím nhạt không hề thua kém Đồng thiên kim, chỉ là, từ Đồng thiên kim toát ra khí chất cao quý nhã nhặn, còn Trương thiên kim lại có vẻ ngây thơ và nét kiều mỵ bẩm sinh hòa lẫn với nhau.
“Tiểu thư, đừng ngủ nữa!” Hồng Trù thì thầm vào tai Đỗ Hiểu Nguyệt.
Đỗ Hiểu Nguyệt hé mắt, gật đầu, đồng thời nhỏ giọng nói với Hồng Trù và Thanh Trúc: “Lát nữa khi được triệu kiến, các cô không được theo vào, cứ đứng ngoài này thôi. Nhớ kỹ là không được trò chuyện cùng bất kỳ ai. Nếu có nha đầu nhà khác hỏi các cô cái gì thì cứ mỉm cười gật đầu là được.”
“Tại sao?” Thanh Trúc không hiểu.
“Không có tại sao — nếu các cô muốn sinh tồn ở chốn Hoàng cung luôn đấu đá bày mưu lẫn nhau này thì đừng hỏi gì.” Đỗ Hiểu Nguyệt thản nhiên nói. Từ xưa đến nay, Hoàng cung chính là nơi đầy rẫy thị phi, bạn không hại người thì người sẽ tới hại bạn. Tuy giữ im lặng không phải phương thức giữ mình tốt nhất nhưng có thể tránh được nhiều phiền phức không mong muốn.
Quay lại bốn vị thiên kim này, trừ hai vị Trương, Đồng thiên kim ra, còn một người mặc đồ màu trắng dung mạo có thể so với Đồng thiên kim, nàng đứng lặng lẽ, đôi mày lộ ra phong thái con nhà quyền quý, vừa an nhàn vừa tự mãn; một người khác mặc áo đỏ, dáng vẻ nhỉnh hơn Trương thiên kim một chút, có điều nàng ta toát ra anh khí, rất có khí khái nữ trượng phu, khiến người ta nhìn vào không khỏi bị mê hoặc bởi khí chất giỏi giang bẩm sinh ấy. Từ đó có thể thấy, những người được tuyển vào cung lần này đều không phải nhân vật đầu óc đơn giản, nếu bọn họ bắt đầu tranh sủng thì trong cung sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây?
“Bây giờ các cô đã là người của tôi, mạng của chúng ta gắn kết với nhau. Nếu tôi xảy ra chuyện, các cô cho rằng mình có thể tự lo hay sao?” Không phải Đỗ Hiểu Nguyệt muốn uy hiếp họ, chỉ là sắp tới sẽ ở với nhau hai bốn trên hai bốn, cần phải bảo đảm các nàng chắc chắn đứng về phe mình hoặc tạm thời đứng về phe mình, có vậy mới giữ được an toàn.
“Vâng.” Thanh Trúc đương nhiên không ngờ đến việc này, nghe vậy mặt liền biến sắc. Còn Hồng Trù thì nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt không nói gì như có điều suy ngẫm.
Đỗ Hiểu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của Hồng Trù liền nổi hứng đùa cợt. Nàng mỉm cười, một tay nắm lấy cằm Hồng Trù địa cằm, trêu chọc: “Cô bé Hồng Trù ơi, cô nhìn tôi như vậy tôi sẽ cho là cô thích tôi đấy.”
“Tiểu… Tiểu thư!” Mặt mũi Hồng Trù không phải ửng đỏ mà là tím luôn rồi. “Tiểu thư phải để ý chứ, đây là Hoàng cung mà! Họ…”
Cảm thấy có những ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ sau lưng, Đỗ Hiểu Nguyệt thả tay ra, chậm rãi quay lại. Hóa ra mấy nhóc tiểu thư kia đều đang dán mắt nhìn mình một cách quái dị. Đỗ Hiểu Nguyệt cười cười ngại ngùng, ấp úng nói: “Cái đó… cái đó… Tôi thích ngắm phụ nữ đẹp hơn!”
Lời nói vừa dứt, trừ người mặc áo đỏ ra, trong nháy mắt những người con gái khác đã xoay người đưa lưng về phía Đỗ Hiểu Nguyệt, lại còn tiến lên phía trước mấy bước như thể sau lưng có yêu ma quỷ quái gì vậy.
Đỗ Hiểu Nguyệt rất hài lòng với phản ứng của bọn họ. Khiến họ hiểu lầm hoặc sợ hãi rằng tính cách của mình có vấn đề đều có lợi cả, bất kể sau này được sủng hay không. Còn người mặc màu đỏ nọ thì dùng ánh mắt như cái máy thăm dò để đánh giá Đỗ Hiểu Nguyệt từ trên xuống dưới, mặt không đổi sắc mà vẫn rất bình tĩnh nhìn về một phía. Đỗ Hiểu Nguyệt cười thầm: ra là ở nơi đây cũng có người rất biết trấn tĩnh.
“Tuyên Đỗ tiểu thư, Trương tiểu thư, Lý tiểu thư, Đồng tiểu thư, Liễu tiểu thư vào điện diện thánh!” Một nhân vật giống như thái giám bước ra cao giọng thét.
Đỗ Hiểu Nguyệt đứng thẳng người, bình tĩnh đi theo sau mấy tiểu thư nọ vào điện. Nhưng cùng lúc ấy, Đỗ Hiểu Nguyệt nghĩ mãi chốc nữa nên gặp Hoàng Thượng với vẻ mặt thế nào: bình thản, kinh hỉ, hoảng hốt hay là ngượng ngùng? Đối với Đỗ Hiểu Nguyệt mà nói thì thực sự có chút kinh hỉ. Lần đầu tiên nhìn thấy Hoàng Thượng thời cổ đại giống như nhìn thấy xác ướp sống vậy, đương nhiên sẽ có chút kinh hỉ. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt lại phải dùng tới dáng vẻ rất khoa trương để thể hiện, thật sự là làm không nổi, đến bản thân nàng cũng xuyên tới đây rồi, còn có chuyện gì có thể làm nàng kinh sợ nữa? Lại phát hiện ra mình trẻ lại mấy tuổi, nào có chuyện gì vui hơn? Ngượng ngùng ư? Ngượng ngùng thế nào đây? Chẳng lẽ gặp đàn ông liền ngượng ngùng sao? Cái đó để Đỗ Hiểu Nguyệt thật làm thì may ra; còn Đỗ Hiểu Nguyệt bây giờ đã thấy trai đẹp quá nhiều rồi, đâu còn biết ngượng là cái quái gì đâu! Bình thản? Hừm, không được, tốt xấu gì Đỗ Hiểu Nguyệt cũng là lần đầu tiên gặp Hoàng Thượng, quá bình thản sẽ thu hút sự chú ý. Vậy thì… sợ hãi đi!
Khi đang suy nghĩ xem nên dùng tâm thái gì đối mặt với vị Hoàng Thượng không biết tròn méo ra sao này, Đỗ Hiểu Nguyệt đã tới trước Thánh giá. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng cúi đầu như các vị tiểu thư khác, mắt liếc theo họ xem hành lễ thế nào rồi làm theo y chang. Mấy người đó vừa vào liền quỳ xuống, Đỗ Hiểu Nguyệt cũng quỳ theo, thầm ca thán trong lòng: hai đầu gối này chưa từng quỳ trước cha mẹ, nay lại chạy tới đây quỳ trước Hoàng Thượng Phỉ Á Vương triều gì đó. Hắn còn không nói miễn lễ, thật là không sợ tổn thọ sao!
“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mấy vị tiểu thư cùng mở miệng nói mấy câu cổ lỗ sĩ. Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng.
***
CHƯƠNG 6
“Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mấy vị tiểu thư cùng mở miệng nói mấy câu cổ lỗ sĩ. Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ mấp máy môi chứ không phát ra tiếng.
Bái lạy xong, sự trầm mặc bao trùm trong điện. Đỗ Hiểu Nguyệt cùng mấy cô gái khác cứ quỳ nguyên tại chỗ. Cũng không biết đã quỳ được bao lâu, nói chung Đỗ Hiểu Nguyệt không nhịn nổi nữa, chân đã tê, tay trái vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay phải một cách nhàm chán. Lúc ấy, một giọng uy nghiêm từ trên truyền xuống: “Bình thân!”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Mặc dù ngoài miệng Đỗ Hiểu Nguyệt nói vậy nhưng trong lòng thì hỏi thăm đến mười tám đời tổ tông của Hoàng Thượng.
“Các ngươi lần lượt báo tên đi.” Dù giọng điệu uy nghiêm nhưng thoáng lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn. Đỗ Hiểu Nguyệt khẽ cười thầm: chẳng lẽ vị Hoàng Thượng này không đủ nhẫn nại đối với những mỹ nữ này sao?
“Dân nữ Lý Thiên Nhu tham kiến Hoàng Thượng.” Lý Thiên Nhu dịu dàng nói, giọng rất êm tai, rất có cảm giác con nhà thư hương. Cổ nhân coi trọng bên phải, Lý Thiên Nhu đứng ở ngoài cùng bên phải, thế nên, người đầu tiên lên tiếng chính là nàng ta.
“Dân nữ Đồng Như Sương tham kiến Hoàng Thượng.”
“Dân nữ Trương Tuyết Mạn tham kiến Hoàng Thượng.”
“Dân nữ Liễu Mộng Nam tham kiến Hoàng Thượng.” Khi nói chuyện, Liễu Mộng Nam vẫn đầy phần anh khí, rất hợp với khí chất của nàng.
Vị cuối cùng tất nhiên chính là Đỗ Hiểu Nguyệt. Mặc dù không thích cái kiểu như đang báo giá thành phẩm này nhưng nàng cũng không muốn một mình một kiểu. “Dân nữ Đỗ Hiểu Nguyệt tham kiến Hoàng Thượng.” Đỗ Hiểu Nguyệt cất giấu giọng điệu uể oải lãnh đạm ngày thường, thay vào bằng vẻ run rẩy, tựa như nàng đang rất sợ hãi và căng thẳng.
“Các ngươi mau ngẩng đầu lên để Ai gia và Hoàng Thượng ngắm nhìn nào!” Một giọng nữ nghe hiền hậu mà vẫn có uy nghiêm vang lên.
Nghe giọng này hẳn đây chính là Thái Hậu trong truyền thuyết. Đỗ Hiểu Nguyệt đoán mò, đồng thời thầm kêu không hay: ánh mắt của một người có thể truyền đạt rất nhiều tin tức, có thể phản ánh chân thực tâm thái chủ nhân, trừ những người có kỹ năng biểu diễn tuyệt vời, hoặc có thể dùng ánh mắt để giấu đi tâm sự. Đỗ Hiểu Nguyệt tự nhận mình chưa đạt tới cảnh giới dùng mắt giấu tâm sự ấy, nhưng không dám không tuân theo lệnh của Thái Hậu. Việc duy nhất làm được lúc này chính là khi ngẩng đầu lên không được nhìn thẳng vào hai người đang ngồi phía trên.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, Đỗ Hiểu Nguyệt không nhìn xem bộ dạng hai người ấy ra sao, chỉ nhìn trang phục của họ. Ngồi ở vị trí chính giữa chắc chắc là đương kim Hoàng Thượng, trông hơi gầy gò, không giống với người đàn ông cơ bắp thịnh hành ở thời đại của Tô Hiểu Nguyệt. Y mặc long bào màu vàng sáng. Nhìn thân hình ấy Đỗ Hiểu Nguyệt đã cảm thấy được quý khí bẩm sinh. Nhìn sang bên phải, người này cũng mặc màu vàng nhưng nhạt hơn áo của Hoàng Thượng một chút, trên áo thêu hình phượng hoàng rất khéo, như là chúng có thể cất cánh bay lên trời vậy; chủ nhân của phượng hoàng bào người hơi đậm, dáng vẻ ung dung lại sang trọng.
“Hoàng nhi, con cầm ngọc Như Ý đi chọn Hoàng Hậu đi!” Thái Hậu lại nói, “Con phải nhớ kỹ, mọi sự lấy đại cục làm trọng!”
A! Vào lúc này Thái Hậu cũng không quên nhắc nhở Hoàng Thượng.
“Mẫu hậu, nhi thần biết nên làm thế nào.” Lần này, vẻ uy nghiêm trong giọng nói đã giảm mấy phần mà thêm vào nét thuận hòa.
Người mặc màu vàng sáng đứng dậy. Đỗ Hiểu Nguyệt cúi đầu, lại liếc mắt nhìn sang bốn người kia thấy họ đều ngẩng đầu. Tiếc rằng không thể nhìn rõ từng nét biểu cảm của các nàng ấy. Có tiếng bước chân nặng nề, cách chỗ họ đứng ba bước thì dừng lại. Đỗ Hiểu Nguyệt cảm thấy có ánh mắt đánh giá lướt qua người mình. Rồi tiếng bước chân lại vang lên. Đỗ Hiểu Nguyệt liếc theo, thấy y đứng trước mặt Lý Thiên Nhu: “Nàng tên là Thiên Nhu à?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ là Thiên Nhu.” Biểu hiện của Lý Thiên Nhu rất hoàn mỹ, giọng điệu như bình thản mà lại khẩn trương.
“Nghe nói tài thi họa của nàng rất xuất chúng?” Giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa có ý trêu đùa.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ chỉ biết võ vẽ thôi ạ.” Khiêm nhường là đức tính tốt đẹp truyền thống, cái võ vẽ của nàng hẳn là tinh thông vô cùng.
Sau một hồi yên lặng, giọng nói uy nghiêm lại cất lên: “Vậy từ nay trở đi, nàng chính là Nhu Quý phi.”
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Lý Thiên Nhu quỳ xuống tạ lễ, được đích thân người mặc áo vàng nọ đỡ dậy. Nếu Hiểu Nguyệt nhìn không lầm, trên mặt Lý Thiên Nhu thể hiện rất rõ phong thái yêu kiều nữ tính.
Sau đó, bóng người áo vàng ấy chầm chậm di chuyển tới chỗ Đỗ Hiểu Nguyệt đứng. Tầm mắt nàng cũng di chuyển theo. Khi tầm mắt ngừng lại trước mặt chính mình, lòng nàng giật thót, chẳng lẽ mình đã làm gì khiến người đó chú ý đến?
“Nàng không dám nhìn Trẫm ư?” Giọng điệu uy nghiêm ấy lại vang lên. Tâm tư Đỗ Hiểu Nguyệt xáo trộn, nghĩ xem nên đáp lời như thế nào.
“Dân… Dân nữ… Không phải…” Đỗ Hiểu Nguyệt gắng sức làm cho tiếng nói của mình nghe thật căng thẳng, “Bẩm… Bẩm Hoàng Thượng… Dân nữ… Không phải…” Đỗ Hiểu Nguyệt đảo mắt lung tung rồi cuối cùng dừng lại ở ngón tay cái đeo nhẫn màu xanh sẫm trên bàn tay buông thõng của người nọ. Đó là một cái nhẫn ngọc, tuy Đỗ Hiểu Nguyệt không hiểu biết về ngọc, nhưng ngọc trên tay Hoàng Thượng nhất định giá trị không nhỏ! Đột nhiên, Đỗ Hiểu Nguyệt có ý nghĩ chiếm đoạt chiếc nhẫn – cái đó có khi ngay cả những người chơi đồ cổ cũng chưa từng đụng vào. Mà giờ đây, thứ ấy đang ở ngay trước mắt mình, chỉ cần thò tay ra là có thể…
“Không phải cái gì?” Đỗ Hiểu Nguyệt mãi chẳng nói một chữ, rõ ràng Hoàng Thượng không đủ nhẫn nại chờ đợi, giọng điệu cũng kém hẳn.
“Đáng giá…” Đỗ Hiểu Nguyệt vô thức phát ra tiếng, lời ra khỏi miệng nàng liền thầm vả mồm mình. Lúc này sao có thể mơ màng được! “Hồi bẩm Hoàng Thượng, dân nữ… đang… không… không dám ạ.” Rốt cục đã nói hết câu. Về phần có đáp án hắn muốn không thì hắn có thể chọn nghe phần mình thích.
Bỗng có người nâng cằm Đỗ Hiểu Nguyệt lên, đôi con ngươi lạnh lẽo dán lên mắt nàng. Không ngờ được Hoàng Thượng sẽ có hành động ấy, Đỗ Hiểu Nguyệt giật mình trong phút chốc, cuống quýt đảo loạn mắt, thân mình cũng phối hợp run rẩy, làm cho bản thân có vẻ như đang hoảng hốt cực độ. Đồng thời cũng đánh giá Hoàng Thượng với vẻ chẳng hề “sợ sệt”: diện mạo không tồi, mày rậm, mắt to lại có thần, còn là mắt hai mí, mũi rất thẳng, môi hơi mỏng mà đỏ, nhìn tổng thể có thể coi là kiểu người Đỗ Hiểu Nguyệt chỉ nhìn một lần là nhớ kỹ.
“Hừ!” Khóe miệng hơi nhếch, giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng y, rồi lực đỡ dưỡi cằm biến mất, Đỗ Hiểu Nguyệt vội cúi đầu lần nữa, nghe thấy y ra lệnh, “Cầm lấy!” Tiếng nói lạnh lùng kèm theo miếng ngọc lạnh lẽo đưa đến trước mặt Đỗ Hiểu Nguyệt.
Đỗ Hiểu Nguyệt yên lặng nhận lấy miếng ngọc, tay hơi run, giọng cũng run : “Tạ ơn… Hoàng… Hoàng Thượng.” Trong lòng thì đang thầm xem xét, miếng ngọc này cũng có giá trị đấy chứ, ừm, nếu thật sự có ngày Hoàng cung không chứa nổi mình nữa thì dứt khoát đem miếng ngọc đi bán là đủ cho mình sống nửa đời còn lại.
Y cũng không nói gì, xoay người đi về phía bảo tọa.
“Được rồi, từ nay về sau, Hoàng Hậu chính là Đỗ Hiểu Nguyệt.” Thái Hậu như vừa thở phào nhẹ nhõm, thanh âm bay bổng, “Hoàng nhi, con xem ba ngày sau tổ chức đại hôn được không?”
“Mẫu hậu, Trẫm rất ghét mấy thứ phồn văn nhục lễ, miễn hết nghi thức sắc phong, hôm khác ra triệu thư là được rồi.” Hoàng Thượng lạnh lùng nói, không nghe ra buồn vui, “Mấy người còn lại đều phong làm Quý phi.”
Thái Hậu nghe xong không dặn dò gì thêm. Đỗ Hiểu Nguyệt cũng thầm thở phào. Từng nghe Hồng Trù nói tổ chức nghi thức sắc phong gì đó rất phiền toái, phải đi tế Trời tế Tổ, còn phải nhận quỳ lạy của trăm quan. Tóm lại, đối với Đỗ Hiểu Nguyệt, mấy nghi thức này tuyệt đối sẽ lấy mạng của nàng mất.
“Người đâu, đưa các vị nương nương về cung riêng.” Hoàng Thượng lại nói, “Đúng rồi, Nhu Quý phi đêm nay chuẩn bị thị tẩm.”
“Tạ Hoàng Thượng!” Lý Thiên Nhu tạ ơn với giọng điệu phấn khích không thể diễn tả mà vẫn kiều mỵ.
Đỗ Hiểu Nguyệt vẫn cúi thấp đầu, cùng với mấy vị phi tử khác tạ ơn xong thì không thèm nhìn tới hai người ngồi trên cao vời nọ, lập tức theo cung nhân ra ngoài điện.
[1] Là những cụm từ để tả người con gái đẹp.
Chúc các bạn online vui vẻ !