The Soda Pop
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Hôn nhân đã qua - trang ngoại truyện

Ngoại truyện 1: Vợ sinh rồi!

Nửa đêm, Thời Tiêu cảm thấy bụng đau dữ dội, đau như là bị thống kinh. Cô mở to mắt nhưng không dám động đậy, Diệp Trì rất bận rộn, gần đây mới khởi công công trình ở ngoại tỉnh. không biết có vấn đề gì mà thường xuyên chạy qua chạy lại giữa hai nơi, chẳng khác gì nhà du hành vũ trụ.

Thời Tiêu biết anh có thể không phải vất vả như thế, cô cũng bảo anh ở luôn bên ấy mà giám sát, bên này dù gì cũng có mọi người trông nom rồi, bên cạnh còn có bà Diệp, còn có dì giúp việc, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nhưng Diệp Trì là một con lừa cứng đầu, nhất khoát không nghe, một mực đòi lúc con trai ra đời, người đầu tiên nhìn thấy nó phải là anh, anh phải để cho con trai anh biết ai mới là đại ca, ấu trí hết biết!

Thời Tiêu lúc ấy phì cười:

-Sao, cảm thấy bị đe dọa à?

Diệp Trì hừ giọng:

- Thằng nhóc này chưa ra đời mà em nhìn Diệp tướng quân nhà ta đi, cái mặt lạnh như tng băng cả vạn năm tự nhiên lại biết cười mới lạ chứ. Bộ dạng của bố bây giờ, anh và Diệp Sinh chưa nhìn thấy bao giờ, đợi thằng nhóc này ra đời rồi còn đến thế nào nữa? Anh phải chấn áp nó ngay từ đầu!

Thời Tiêu dở khóc dở cưi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy đây chẳng qua là cái cớ của Diệp Trì mà thôi, là anh lo lắng cho cô, càng đến gần ngày cô chuẩn bị sinh, tâm trạng của Diệp Trì càng trở nên căng thẳng, nhất là lúc nửa đêm, cô cứ hơi có động tĩnh gì là Diệp Trì lại làm toáng lên.

Thời Tiêu nói: “Hay là chúng ta nhập viện trước, có y tá chăm sóc, anh không cần phải lo lắng nữa!”

Bà Diệp nói:

- Đợi có dấu hiệu hẵng đi cũng chưa muộn mà. Có đi sớm cũng chả có tác dụng gì. Ở trong bệnh viện ăn uống chán lắm, dù gì ở nhà vẫn hơn!

Chú Phan cũng bảo ở nhà, nói rằng tâm trạng của bà bầu phải thật thư thái, không được căng thẳng.

Nhưng Thời Tiêu thật sự rất xót Diệp Trì, làm xong công việc lại tất tả chạy về nhà mát xa chân cho cô. Mặc dù ngày não cũng gặp nhưng Thời Tiêu có cảm giác Diệp Trì gầy đi nhiều lắm.

Thời Tiêu nói chuyện này cho Quyên Tử nghe liền bị Quyên Tử mắng cho cô một trận, nói cô là đồ vô dụng.

- Đàn bà lúc có bầu là lúc phải biết làm cao. Trong bụng có cái sinh mệnh ấy có thể danh chính ngôn thuận sai bảo thằng đàn ông, để hắn biết để có mấy giây cực khoái của hắn, phụ nữ chúng ta phải trả giá bằng hơn chín tháng vất vả đau đớn, da dẻ thô ráp, thân hình biến dạng, đã vậy còn phải chịu đựng nỗi đau lúc đau đẻ. Nếu có lương tâm thì ngoan ngõan hầu hạ, sau này biết điều thì yêu thương vợ, không yêu thương vợ là đồ khốn nạ. Còn nếu ngoại tình thì chẳng khác gì đồ chó má!

Quyên Tử nói rất to, lại đanh thép, ngay cả bà Diệp và gì giúp việc đang nấu canh trong bếp cũng nghe thấy chứ đừng nói là Diệp Trì và Tả Hồng đang ở trong thư phòng.

Diệp Trì mặt mày sầm sì, đây rõ ràng là chỉ gà mắng chó rồi còn gì. Chẳng biết từ bao giờ mà Quyên Tử và Diệp Trì lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau, chẳng ai chịuQuyên Tử cứ dạy cho Thời Tiêu cách đối phó với Diệp Trì. Diệp Trì thật sự sợ Thời Tiêu bị Quyên Tử làm hư

Diệp Trì có nằm mơ cũng thấy phát khiếp, anh sợ một ngày nào đó cô vợ đáng yêu bé bỏng của mình sẽ trở thành một người như Quyên Tử. Diệp Trì nhiều lúc không hiểu người đàn bà này thì có gì tốt đẹp? Đúng, những người không biết mới nhìn thấy cô ta sẽ nghĩ cô ta rất đẹp, rất quyến rũ, thân hình cực chuẩn, nhưng tính cách ấy thì Diệp Trì thật sự không thể chịu đựng được.

Diệp Trì bây giờ đang cực kỳ hoài nghi, không biết người anh em đã chơi với anh ba chục năm nay có mắc bệnh thích bị ngược đãi hay không nữa? Kể từ lúc hai người dính lấy nhau, trên mặt, trên người Tả Hồng lúc nào cũng thấy có vết thương, và trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của bọn họ.

Nhưng người trong cuộc là Tả Hồng lại cẩm thấy vô cùng thích thú. Hôm ấy Hồ Quân đã phải thốt lên rằng:

- Tôi thấy cứ tình hình này, có ngày nào đó nghe tin Tả Hồng bị cô gái tên Quyên Tử ấy dìm chết tôi cũng chẳng thấy sốc nữa!

Diệp Trì tin chắc rằng người đàn bà này chính là tai họa, một con sư tử hà đông. Nhưng bất hạnh thay, cô ta lại là bạn thân, là chị em thân thiết nhất của vợ anh, không thể tách rời, không thể cắt đứt, thật đúng là oan nghiệt!

Trước đây còn nghĩ cố gắng nhẫn nhịn thêm một thời gian nữa, đợi cô ta lấy chồng là xong, tốt nhất là lấy một ai ở xa xa. Nhưng kể từ dạo Tả Hồng bám dính lấy Quyên Tử thì đây đã trở thành một khát vọng xa xỉ. Chẳng cần nghĩ Diệp Trì cũng biết người đàn bà này sẽ đeo bám gia đình anh cả đời, thậm chí đến đời con trai, đời cháu nội anh cũng đừng mong thoát khỏi những móng vuốt của cô ta.

Thế mà chẳng hiểu sao ngay cả bà mẹ Diệp Trì và Lâm Yến đều thích Quyên Tử. Bà Diệp nói:

- Lâu lắm mới gặp một cô gái sống thẳng và thật như thế!

Lâm Yến nói:

- Quyên Tử là niềm kiêu hãnh của phụ nữ!

Thế là kể từ đó, Quyên Tử bước vào nhà họ Diệp thoải mái như ở nhà của chính mình. Diệp Trì thầm nghiến răng trèo trẹo vì tức, không biết làm thế nào để tranh người đàn bà này đây!

Đôi khi, Thời Tiêu và Tả Hồng lại bị kẹt giữa hai người họ, vô cùng bối rối. Đa số là cứ hễ hai người này đối đầu với nhau, Thời Tiêu và Tả Hồng như đã thỏa thuận từ trước, lập tức mỗi người kéo một người ra, tách họ xa nhau ra, đến lúc này thì tạm thời chưa xảy ra chuyện gì “thảm khốc”.

Thời Tiêu định thần lại, không khỏi phì cười. Sao tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại nghĩ đến chuyện này? Thời Tiêu xoa xoa bụng, thấy hết đau. Nhưng một lúc sau lại bắt đầu thấy đau.

Thời Tiêu cố gắng nhẫn nhịn không muốn làm phiền đến Diệp Trì, cô biết cái kiểu đau từng con thế này cho thấy còn lâu cô mới sinh, giờ gọi mọi người sớm quá, còn chẳng biết phải đợi bao lâu nữa. Lần đau này lâu hơn lần thứ nhất, hơn nữa cảm giác đau lại dữ dội hơn.

Chịu đựng qua cơn đau, Thời Tiêu liền thở phào. Nhưng mặc dù cô chẳng dám động đậy mà Diệp Trì vẫn tỉnh lại, mở mắt ra thấy vợ đã tỉnh, anh liền ngồi bật dậy:

- Đau bụng à? Sắp sinh à? Có đau lắm không? Đau chỗ nào?…phải làm thế nào? ….á, phải đi bệnh viện!

Diệp Trì nói năng loạn xạ, vừa nói vừa nhảy xuống giường mặc quần áo. Thời Tiêu kéo tay anh lại, nghiêng người hôn lên môi anh một cái:

- Không được cuống, nghe em này, em không đau, thật đấy! Đây chỉ là những cơn đau gián đoạn thôi, anh quên rồi à, bác sĩ nói phải đợi đến lúc cứ hai, ba phút lại đau một lần mới là sắp sinh. Em nhìn đồng hồ rồi, các cơn đau cách nhau phải đến ba mươi phút, tức là cách nhau rất lâu, anh cứ yên tâm, em không sao đâu, em đảm bảo đấy!

Chẳng mấy khi vợ lại cứng đầu như thế, nhưng nó lại khiến Diệp Trì cảm thấy bình tĩnh được vài phút, hiểu rõ cô nói là có cơ sở khoa học, nhưng trong lòng Diệp Trì vẫn thấy thấp thỏm bất an.

Có lẽ đây là trạng thái bình thường của con người, khi quá để tâm đến người nào đó, người ta thường hay lo lắng được mất. Có được rồi thì càng sợ mất đi, mặc dù Diệp Trì là người rất độc tài nhưng về mặt này, anh cũng giống nhưđàn ông bình thường khác.

Vợ đã mang lại cho anh một thế giới hạnh phúc, Diệp Trì không cho phép có bất kỳ sơ suất gì với vợ. Anh hôn lên trán vợ:

- Thế thì cũng phải đi bệnh viện, lần này em bắt buộc phải nghe anh!

Diệp Trì xuống giường, mặc vội quần áo, giúp Thời Tiêu mặc quần áo, gọi điện cho bà Diệp trước rồi mở tủ quần áo, lấy ra một cái túi xách đã chuẩn bị từ sớm rồi chạy đến bế Thời Tiêu ra khỏi phòng.

Vì Thời Tiêu, hai người đã chuyển xuống căn phòng ở dưới tầng một. Vừa ra ngoài đã thấy ông bà Diệp đang ở bên ngoài. Bà Diệp vội vàng chạy đến, sờ bụng Thời Tiêu:

- Thế nào con, đau lắm phải không? Bắt đầu đau từ khi nào? Con phải báo cho mẹ sớm chứ!

Thời Tiêu lắc đầu:

- Không sao đâu mẹ, mẹ cứ về phòng nghỉ đi, vẫn còn sớm mà. Giờ chỉ khoảng nửa tiếng mới đau một lần, chỉ tại Diệp Trì căng thẳng quá, cứ đòi đi bệnh viện thôi!

Bà Diệp thở phào:

- Ừ, đi sớm một chút cũng tốt, vậy hai đứa đi trước đi, mẹ với dì ở nhà làm cơm rồi vào bệnh viện. Trước khi sinh con phải ăn nhiều một chút đấy!

- Diệp Trì, không được lái xe, bảo thư ký Trương lái xe đưa các con đi!

Diệp tướng quân nghiêm nghị dặn dò.

Vật vã mãi mới tới được bệnh viện, lúc này mới có sáu giờ sáng. Khoảng cách giữa các cơn đau cũng rút ngắn lại. Vợ chồng Diệp tướng quân bây giờ vào bệnh viện, lúc này, khoảng cách giữa các cơn đau chỉ cách nhau mười lăm phút.

Cố chịu qua cơn đau, bà Diệp liền bưng bát canh gà hầm ngân nhĩ, lấy thìa bón tận miệng Thời Tiêu:

- Ăn nhiều một chút, nếu không tí nữa chẳng có sức mà đ

Diệp Trì sốt ruột đi đi lại lại trong bệnh viện:

- Chẳng phải bây giờ y học phát triển, có cách đẻ không đau sao? Sao vẫn đau thế?

Bà Diệp lườm con trai:

- Đẻ không đau chẳng qua chỉ là đỡ đau thôi, mẹ đã hỏi chú Phan trước rồi, đợi đến khi các cơn đau chỉ còn cách nhau khoảng năm phút là có thể tiêm mũi giảm đau, nhưng lúc sinh rồi thì vẫn cứ đau thôi. Con cứ bình tĩnh, đàn bà ai cũng phải qua cửa ải này cả!

- Dạ….

Thời Tiêu khẽ đáp lời. Diệp Trì vội vàng đến gần dìu cô dựa vào lưng mình:

- Sao thế? Lại đau à?

Thời Tiêu cắn chặt môi, khuôn mặt trắng bệch cố nặn ra một nụ cười:

- Không….đau lắm………thật đấy!

Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, bà Diệp lấy khăn khô thấm mồ hôi, chẳng bao lâu mồ hôi lại phải rịn ra. Đương nhiên bà Diệp hiểu con dâu đang phải cắn răng chịu đựng những cơn đau nhưng vẫn nói dối Diệp Trì để nó khỏi lo lắng.

Khó khăn lắm mới vượt qua cơn đau lần này, nhưng chỉ được vài phút sau cơn đau khác lại ấp đến. Thời Tiêu chưa từng “chịu tội” như thế này, chỉ mong cóthể chết ngay đi cho rảnh. Cơn đau ấy chẳng khác gì một người cầm một con dao nhọn đâm liên tiếp vào bụng mình, đau đến thấu tim.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi như mưa, Diệp Trì nhìn thấy mà xót hết cả ruột. Nếu như có thể anh thật có thể mong chịu đau cho vợ. Cô vợ bé bỏng anh nâng niu trong lòng bàn tay giờ đang phải “chịu tội” như thế này đây. Đợi đến khi đẩy Thời Tiêu vào trong phòng phẫu thuật, cô đã đau đến mức không nói ra lời rồi, miệng thở dốc, nhưng vẫn cố thì thào bảo không cho Diệp Trì vào.

Trước đây vì tò mò, Thời Tiêu và Quyên Tử từng xem một video cảnh sinh con. Cô không muốn cảnh xấu xí, thê thảm ấy của mình bị Diệp Trì nhìn thấy. Cô hi vọng, trong mắt anh, cô mãi mãi xinh đẹp. Nói chung cô không muốn để Diệp Trì nhìn thấy cảnh tượng thê thảm đó của cô.

Diệp Trì không cãi lại được, đành phải ở ngoài phòng phẫu thuật, chỉ có bà Diệp được theo vào.

Tả Hồng và Quyên Tử tất tả dẫn bố mẹ Thời Tiêu vào bệnh viện. Vừa đến nơi đã thấy Diệp Trì đứng như phỗng ở bên ngoài, mắt trân trân nhìn vào cửa phòng phẫu thuật, con ngươi không đảo lấy nửa cái, mặt mày lo lắng, toàn thân cứng đờ vì sợ hãi và lo lắng.

“Sợ hãi”, cái từ này có lẽ chưa từng xuất hiện trong từ điển của Diệp Trì, ít nhất là cho đến bây giờ, hơn ba mươi năm trời, Tả Hồng mới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của Diệp Trì.

Quyên Tử cũng bất ngờ không đối địch với Diệp Trì. Đây là lần đầu tiên Quyên Tử cảm thấy không nghịch mắt khi nhìn thấy Diệp Trì. Dù gì cũng không thể phủ nhận Thời Tiêu đã gặp may khi gặp được một người đàn ông yêu cô nhiều đến thế.

- Oe oe oe…….

Tiếng trẻ con khóc từ bên trong loáng thoáng vọng ra, tất cả mọi người đều thở phào, gánh nặng ngàn cân dường như đã gỉảm đi một nửa, nghe thấy cô y tá báo tin vui, Diệp Trì cảm thấy trước mắt tối sầm, bịch một cái, ngất!

Đôi lời của tác giả: Sinh con đúng là một thử thách lớn với phụ nữ.

Ngoại truyện 2

Xuống máy bay, Thời Tiêu vẫn làm mặt lạnh, không đoái hoài đến Diệp Trì. Người đàn ông này ngang ngược đã ăn sâu bám rễ vào trong người, không bao giờ chấp nhận bị người khác từ chối, một mực lôi cô lên máy bay.

Trên máy bay, Thời Tiêu cứ lo lắng không biết con trai cô phải làm thế nào, thằng bé tỉnh dậy, không thấy cô chắc sẽ khóc ầm lên cho mà xem. Nói đến con trai họ, thằng bé tên gọi ở nhà là Khang Khang, tên thật là Diệp Hồng Kì, hai cho con Diệp Trì và Khang Khang cứ như oan gia từ kiếp trước.

Bà Diệp vốn định đặt tên cho cháu là Diệp An Khang để cho nó hợp với cái tên Diệp An An. Nhưng ông Diệp một mực phủ quyết, bảo rằng con trai phải ngang ngược, phải, không đặt là An Khang, phải đặt là Diệp Hồng Kì.

Ông Diệp mà đã lên tiếng thì ai dám chống lại. Vì vậy cháu đích tôn của nhà họ Diệp có tên là Hồng Kỳ. Bà Diệp thực bụng không mấy hài lòng, thế nên một mực lấy tên Khang Khang làm tên ở nhà cho cháu. Gọi mãi, gọi mãi lại thành ra quen miệng, về sau ông Diệp cũng quen miệng gọi cháu là Khang Khang.

Mỗi lần nhìn thấy ông nội mặt mày hiền từ bế cháu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Khang Khang, ông là ông nội của cháu có biết không? Ông nội, gọi ông nội đi!”, là Thời Tiêu lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Lại lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính. Con trai Thời Tiêu mới được một tuần, khuôn mặt có thể coi là tập hợp tất cả các nét đẹp của bố và mẹ nhưng không yếu đuối, đặc biệt là đôi mắt to, đôi mắt to chớp chớp, trông giống hệt như hai quả nho đen, khuôn mặt non nớt và ngây thơ nhưng lại vô cùng biết nịnh nọt người lớn.

Ông nội ôm, nó ngoan ngoãn ngoác miệng cười. Bà nội ôm, nó vòng tay ôm cổ bà, hôn lên mỗi má bà một cái, làm nước dãi dính đầy mặt bà, thế là bà Diệp vẫn tươi cười, ôm ghì lấy thằng cháu, tấm tắc khen ngợi: “Khang Khang ngoan quá, đúng là cháu nội của bà…”

Thôi thì bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt đều dành cho nó cả. Diệp Sinh bế, thằng nhóc liền luôn miệng gọi “chú chú…”, chẳng quấy chẳng khóc, bộ dạng vô cùng đáng yêu. Lâm Yến muốn bế, thằng bé mở tròn mắt, chớp chớp liên hồi, nhảy tưng tưng trong lòng Diệp Sinh, hai cái tay trông như khúc củ sen, hối hả chìa ra:

- Thím thím… Bế bế…

Lâm Yến chịu không nổi liền giơ tay ôm lấy thằng nhóc, dỗ dành nó. An An ngồi bên cạnh bực bội gầm gừ:

- Thằng quỷ nịnh bợ!

- An An… An An… yêu yêu…

Những từ khác Khang Khang đều nói không sõi, chỉ duy có từ An An là nó gọi rất rõ. An An mặc dù miệng nói vậy nhưng rất thích chơi với Khang Khang, mà thằng nhóc Khang Khang cũng thích nhất là An A

An An không chịu nổi bộ dạng đáng yêu của thằng bé, thế là đành chu môi ra hôn lên má thằng nhóc mấy cái, lúc ấy Khang Khang mới chịu thôi, toét miệng cười thích thú.

Thời Tiêu thì càng khỏi phải nói rồi. Thằng nhóc buồn ngủ, đói, tủi thân, khó chịu, làm nũng… nói tóm lại là lúc nào nó cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi đi tìm mẹ. Một khi nó mà đã cáu lên thì chẳng khác gì một con lừa cứng đầu biết gọi:

- Mẹ cơ… mẹ cơ…

Vừa nhìn thấy Thời Tiêu một cái là hai mắt nó ngân ngấn nước, chỉ cần chớp mắt một cái là nước mắt sẽ trào ngay ra, trông đến là tội nghiệp:

- Mẹ bế… bế con…

Chẳng trách mà bà Diệp nhiều lúc tức quá nói:

- Đúng là thằng quỷ con, bình thường chạy ra chơi với bà, thế mà động một tý là bám dính lấy mẹ!

Thế vẫn chưa là gì, người mà thằng nhóc ghét nhất chính là Diệp Trì, điều này khiến mọi người cười như mếu.

Lúc ở trong bệnh viện, Diệp Trì xấu hổ ngất đi. Lúc tỉnh lại lại bận rộn chăm sóc cho vợ, chẳng nỡ rời đi nửa bước, càng chẳng có tâm tư nào mà nghĩ đến con trai.

Ra viện rồi, lần đầu tiên ôm con trai, anh đã bị thằng nhóc tè cho một bãi. Thời Tiêu lúc ấy cười hả hê, cười cho đã đời. Được lắm, kể từ đấy, hai cha con bắt đầu mối ân oán với nhau.

Chỉ cần Diệp Trì ôm nó một cái là thằng nhóc chẳng nể nang gì, cố sống cố chết vùng vẫy ra cho bằng được. Diệp Trì lần đầu làm bố, cũng háo hức lắm, muốn hôn con trai một cái mà thằng nhóc cứ sì cái mặt ra.

Diệp Trì nổi điên lên phát mấy cái vào mông trắng ngần của thằng nhóc. Chẳng may lại gặp đúng lúc ông Diệp xuống nhà chơi với cháu nội nhìn thấy. Ông Diệp chẳng cần biết đúng sai ra sao, xông đến một bạt tai vào

- Sao anh đánh cháu tôi hả? Nào, sang đây ông bế nào!

Thằng nhóc giả vờ khóc nấc vài tiếng, nghẹn ngào gọi ông nội, đôi mắt to đầy ấm ức. Diệp tướng quân tức lắm, chỉ muốn đánh cho Diệp Trì một trận. Kể từ đó, ông Diệp cứ đề phòng Diệp Trì như đề phòng kẻ trộm. Diệp Trì tức lắm nhưng vẫn nhẫn nhịn. Đã vậy nó còn dám tranh Thời Tiêu với anh, chuyện này anh không thể nhẫn nhịn được.

Vật vã chờ đợi Thời Tiêu hết cữ, Diệp Trì nhịn đến hai mắt như phát hỏa, ngày ngày nhìn thấy thân hình đẫy đà của vợ cứ lượn qua lượn lại trước mắt, thèm đến nhỏ dãi mà không “chén” được. Lúc nhìn thấy vợ cho con bú, Diệp Trì chỉ mong có thể thay thế vị trí của con trai.

Vật vả đến lúc thằng nhóc gần một tuổi, khó khăn lắm mới tìm được một tối thiên thời địa lợi nhân hòa, đợi thằng quỷ ngủ say, anh liền ôm hôn, sờ mó Thời Tiêu, vừa mới cởi được quần áo ra, người đang hừng hực thì nghe thấy thằng nhóc lảnh lót gọi:

- Mẹ bế…

Thời Tiêu liền đẩy anh ra tức khắc. Diệp Trì thất bại ngồi ủ rũ gục đầu. Thằng nhóc tay bám vào lan can cái nôi, lảo đảo đứng lên, mắt mở to nhìn hai người. Thằng nhóc thật biết chơi khăm, nó không chịu ngủ, cứ bắt Thời Tiêu phải ôm nó. Diệp Trì khó chịu lắm, lên không được mà xuống cũng chẳng xong.

Kể từ đó Diệp Trì liền hiểu ra, con trai anh sinh ra là để hủy hoại anh. Kể từ đó về sau, mỗi lần muốn thân mật với vợ là anh bế thốc Thời Tiêu sang phòng khác, xong việc rồi vợ anh lại quay về phòng.

Kể từ khi có thằng nhóc này, Diệp Trì chẳng có một đêm ôm vợ ngủ ngon giấc. Diệp Trì bây giờ vô cùng hối hận, biết sớm thế này anh đã chẳng đòi đẻ nó ra làm gì. Nhưng cho dù thằng nhóc có biết phá quấy đến đâu thì nó vẫn chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, Diệp Trì có ối chiêu để đối phó với nó. Muốn đấu với bố à, học thêm vài chục năm nữa đi con!

Mặc dù phải đối mặt với bộ dạng lạnh tanh của Thời Tiêu, Diệp Trì vẫn cảm thấy trong lòng sảng khoái cực kì. Trong thời gian đợi đèn đỏ, Diệp Trì một tay cầm vô lăng,

- Vợ à, em quên hôm nay là ngày gì rồi à?

Trong lòng Thời Tiêu chỉ nhớ đến mỗi con trai, vừa nghe Diệp Trì nhắc liền ngẩn ra: “Ngày gì?”

Diệp Trì thở dài:

- Vợ à, em không yêu anh à?

Thời Tiêu mặt đỏ bừng, người đàn ông này mặc dù ngang ngược nhưng đôi khi lại cực kì trẻ con, kể từ khi co mở miệng nói em yêu anh, thì lần nào anh cũng muốn nghe, nghe đến không chán, còn cô thì nói đến chán cả miệng rồi.

Nhất là lúc ở trên giường, trong khi đang cao trào, anh cứ bắt cô phải nói đi nói lại câu ấy, nếu không chịu nói kết cục sẽ là…

Đến nỗi mà giờ cứ nghe từ này, Thời Tiêu lại không tự chủ được nghĩ ngay đến chuyện khác. Cô lườm Diệp Trì một cái, không mặt đỏ bừng. Diệp Trì nhìn thấy liền vươn người ra định hôn lên môi cô nhưng xe đằng sau đã bấm còi inh ỏi, cắt ngang hành động của Diệp Trì.

Nói chung không có sự phá quấy của thằng nhóc, mấy ngày nay, vợ đều là của anh, chẳng việc gì phải gấp gáp.

Vừa rẽ vào khúc ngoặt, Thời Tiêu đã quên ngay việc ban nãy, ánh mắt lướt ra bên ngoài, khe khẽ thốt lên:

- Ôi, đẹp quá! Diệp Trì, bên này đẹp quá!

Diệp Trì nới lỏng cà vạt, nhếch môi cười.

- Anh nhìn đi, biển bên đó xanh biếc, gần như nối liền với bầu trời, trong thật đấy! Diệp Trì, cảnh tượng ở đây giống hệt như cảnh ở Tam Á chúng ta từng đi nhỉ!

Ánh mắt Diệp Trì như dịu xuống:

- Hóa ra em vẫn còn nhớ à, anh tưởng là em đã quên rồi chứ!

Lúc này Thời Tiêu mới ngoảnh đầu lại, cảm giác Diệp Trì hôm nay có gì đó khác thường. Chớp mắt, xe đã rẻ vào một khu nghỉ dưỡng tuyệt đẹp.

Xe tắt máy, Thời Tiêu mới chợt bừng tỉnh, đẩy cửa xe xuống, nhìn quanh:

- Đây là đâu?

Diệp Trì xuống xe, xách hành lý của hai người xuống, ôm lấy cô, hôn lên trán cô và nói:

- Yên tâm, anh không bán em đi đâu, chồng em không nỡ đâu!

Cầu thang máy đi thẳng lên tầng thượng. Diệp Trì mở cửa rồi nghiêng người. Thời Tiêu bước ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã thích nơi này rồi.

Không gian rất rộng, cả một tầng được bài trí cực kì ấm cúng, tất cả đồ đạc, ngay cả những lọ hoa pha lê trong từng góc nhỏ cũng đều là những thứ mà Thời Tiêu yêu thích. Có thể thấy từng góc nhỏ nơi đây đã được bài trí rất tỉ mỉ, bài trí theo sở thích của cô. Mà có thể làm được đến như thế này, cả thế giới này e rằng chỉ có một người duy nhất, đó chính là người đàn ông yêu cô tha thiết này. Lại một lần nữa có cảm giác được trân trọng và nâng niu, nó khiến cho Thời Tiêu cảm thấy hạnh phúc tột cùng.

Lấy được một người đàn ông như Diệp Trì đúng là vận may lớn của cô. Cũng may là cô không bỏ lỡ, không bỏ lỡ anh. Cũng may là cô không từ bỏ anh!

Thời Tiêu quay người lại, vòng tay qua cổ anh, rướn người tặng anh một nụ hôn thật ngọt nào. Khoảnh khắc này đây, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt được nỗi hạnh phúc dạt dào trong lòng cô.

Thấy vợ nhiệt tình, Diệp Trì đúng là mừng như bắt được vàng, vội vàng “nhiệt liệt hưởng ứng”, ôm ghì lấy eo Thời Tiêu, giữ chặt gáy cô, hôn siết lên môi cô, lưỡi đưa vào bên trong, khuấy động mọi cảm xúc, cảm giác như một ngọn lửa đang cháy bừng lên trong lòng…

Quần áo từ từ được cởi ra, tiếng thở trở nên gấp gáp… các động tác của Diệp Trì cùng với nụ hôn của anh từ hoang dại chuyển sang dịu dàng, dịu dàng như sóng xuân tháng tư, nhưng khiến cho Tiêu Thời cảm thấy toàn thân đang bùng cháy. Thứ cảm giác lâng lâng ấy cần phải có sự quấn quyện, cần phải trào dâng… Bàn tay nhỏ nôn nóng cởi áo, thắt lưng Diệp Trì… Diệp Trì khẽ cười, lưỡi dịu dàng, khi cuồng nhiệt, quấn chặt lấy cô… Ư… Thời Tiêu không kiềm chế được, khe khẽ rên rĩ…

Diệp Trì thả môi cô ra, men theo chiếc cổ trắng ngần, hôn siết lên làn da mịn màng ấy, lúc nhẹ, lúc mạnh; lúc nhẹ tựa như những chiếc lông vũ, lúc mạnh tựa như cái gặm nhấm của một con thú nhỏ.

Tiếng rên rỉ đầy kích thích của Thời Tiêu qua tai Diệp Trì bỗng trở thành một thứ âm thanh mê hồn nhất trên đời. Nhưng anh không hề vội vã, anh cần phải khiến cho cô có một ngày khó quên nhất trong đời, cả đời này không thể nào quên được.

Soạt một tiếng, chiếc áo trên người Thời Tiêu bị Diệp Trì nôn nóng xé toạc ra, ném sang một bên, bầu ngực đầy đặn và trắng ngần hiện ra. Mắt Diệp Trì chợt sáng lên. Anh cúi xuống hôn lên đó. Thời Tiêu khẽ rên rĩ, khẽ rướn người đu trên người anh, để mặc cho anh vuốt ve.

Mới vừa cai sữa cho con chưa lâu, giờ bị Diệp Trì mút vào ngực cô, chất dịch lỏng màu trắng liền rịn ra, chảy xuống người cô, trượt xuống theo từng đường cong cơ thể cô. Diệp Trì ghé miệng vào mút như một đứa trẻ.

Thứ âm thanh này khiến cho Thời Tiêu cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, chân đứng không vững, chỉ muốn ngã ra đất. Diệp Trì liền bế thốc cô lên, chỉ trong khoảnh khắc, Thời Tiêu được đặt lên ghế sô pha, còn chưa kịp cảm nhận cái lạnh của không khí và sự lâng lâng của cơ thể, váy của cô đã bị Diệp Trì tốc ngược lên rồi.

Nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng của Diệp Trì trượt vào mặt trong đùi cô, Thời Tiêu không khỏi rùng mình, muốn ngăn anh lại nhưng cũng muốn để anh tiếp tục. Cảm giác ướt át và quấn quýt khiến Thời Tiêu cảm thấy đê mê.

Nhưng còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì cô đã bị đắm vào sự kích thích của các cảm quan, không sao thoát ra được. Cùng với sự nhấp nhô lúc cao lúc thấp của anh, bàn tay nhỏ của cô đưa xuống, chỉ có thể nắm vào mái tóc đang vùi trong… thứ âm thanh mê hoặc ấy vang vọng trong không gian, kèm theo tiếng rên rỉ đầy hoan lạc…

Lưỡi của Diệp Trì giống như một con rắn tinh nghịch chuyển động, không ngừng tác quái… Thời Tiêu nắm lấy tc của Diệp Trì, nắm rất chặt, rất chặt… a… ư…

Cả chân và cơ thể cùng lúc cong lên rồi hạ xuống trong khoảnh khắc, Thời Tiêu mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt bừng bừng cảm xúc của Diệp Trì:

- Tiêu Tiêu, em nói yêu anh đi, hãy nói yêu anh lần nữa cho anh nghe đi…

Thời Tiêu đưa tay ra sau gáy Diệp Trì, lồng ngực phập phồng bởi hơi thở gấp gáp nhưng vẫn ngoan ngoãn nói

- Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh…

Cùng với từng câu em yêu anh được thốt lên là sự giao hòa, là sự mạnh mẽ, dịu dàng… cho dù là ra hay vào, cho dù là vuốt ve hay cao trào, có tình yêu rồi mọi thứ đều trở nên đẹp đẽ.

- Diệp Trì, hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế?

Lúc mệt gần thiếp đi đến nơi, Thời Tiêu đột nhiên nhớ ra chuyện này. Diệp Trì mỉm cười, bế cô lên, nhẹ nhàng ôm trong lòng như ôm một báu vật, đặt vào trong bồn tắm, để cho nước ấm phun lên khắp người cô, chảy vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Thời Tiêu cảm thấy vô cùng dễ chịu, mắt sắp không mở ra nổi rồi.

Diệp Trì lấy tay bịt mắt cô lại:

- Ngủ đi, lát nữa anh sẽ nói cho em biết!

Lúc Thời Tiêu tỉnh lại, phát hiện mình vẫn nằm trên ghế sô pha, trên người đắp một cái chăn mỏng, bốn bề có hơi tối nhưng vẫn có thể nhìn rõ căn phòng, ánh đèn dịu dàng nơi góc phòng nhè nhẹ tỏa xuống khiến căn phòng rộng thênh thang này chìm đắm trong thứ ánh sáng dịu dàng và ấm áp.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng sóng biển, loảng thoảng từ xa đến gần.

Thời Tiêu ngồi dậy, trên người đã được khoác một bộ áo choàng tắm. Cô đi đôi dép bông ở dưới sàn, thắt hờ sợi dây lưng ở eo rồi đẩy cửa đi ra ban công. Thời Tiêu hít một hơi thật sâu, cơn gió phả vào mặt cô mang theo vị mằn mặn của biển cả. Bầu trời bên ngoài đã tối om. Mặc dù không nhìn rõ lắm nhưng cô có thể cảm nhận được từng đợt sóng ở phía xa. Lúc từ ban công đi vào, Thời Tiêu mới sực nhớ ra, Diệp Trì đâu rồi?

- Diệp Trì, Diệp Trì ơi!

Gọi hai câu liền mà chẳng có động tĩnh gì, Thời Tiêu liền đi vào phòng, tìm quanh phòng một lượt cũng chẳng thấy bóng dáng Diệp Trì đâu. Nhìn thấy cái cầu thang ở giữa phòng, Thời Tiêu ngẫm nghĩ một lát rồi đi lên. Cô đi rất chậm, bởi vì sau cuộc mây mưa cách đó không lâu, chân của cô vẫn đi chưa vững được. Vừa nghĩ đến đây mặt Thời Tiêu đã nóng bừng lên.

Trên tầng cũng có thiết kế mở, nhưng có một gian phòng được tách biệt hẳn ra. Đi quanh bức bình phong được điêu khắc hoa tinh xảo, bên trong tối om, không hề bật đèn.

- Diệp Trì?

- Anh ở đây em ơi!

Cùng với giọng nói của Diệp Trì là tiếng cười dịu dàng của anh. Trước mắt Thời Tiêu chợt sáng bừng lên, như vừa được kéo tấm rèm đen sì ra. Trên đầu cô là một dải ngân hà lấp lánh ánh sao hiện ra, ở giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, hai bên giường là những ngọn đèn rủ xuống như những chùm sao sáng.

Còn Diệp Trì, anh đang đứng phía sau đèn nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, còn lấp lánh hơn cả những vì sao trên bầu trời.

Ngoại truyện 3: 98 câu hỏi về sự khác biệt giữa hai vợ chồng

1.Xin hỏi tên anh, chị là gì ạ?

Diệp: Mẹ kiếp, đến cái tên cũng không biết còn định hỏi cái gì nữa hả? Muốn ăn đập phải không? (Trừng mắt)

Tác giả: (ôm đầu kêu la, pháp luật không cho phép sử dụng bạo lực đâu nhé!)

Diệp: Diệp Trì! Câu tiếp theo đi (khẽ liếc sang vợ, khẽ đằng hắng vài tiếng)

Thời: Thời Tiêu (khẽ hừ giọng)

Tác giả: (Sợ chết đi được, mới câu đầu tiên mà đã suýt ăn đập, sau này phải làm sao đây? Nước mắt nước mũi tèm lem)

2. Tuổi tác?

Diệp: Cái này không quan trọng, câu tiếp theo!

Tiêu: Hai tám, Diệp Trì lớn hơn tôi mười tuổi.

Tác giả: (Nói như vậy có nghĩa là chuẩn bị sang đầu bốn rồi)

Diệp: Vợ à, em dám chê anh già, tý nữa chúng ta về nhà luôn nhé….

Thời: Đồ mặt dày!

Tác giả: Thưa hai vị, bây giờ đang là lúc phỏng vấn, mong hai người hãy tập trung một chút!

3. Giới tính là?

Diệp: Vớ vẩn, anh mù à?

Thời: Câu này đúng là vớ vẩn thật! Câu tiếp theo!

Tác giả: Thời Tiêu à, em cũng bị ảnh hưởng xấu rồi!

4. Xin hỏi tính cách của bạn như thế nào ạ?

Diệp: Tôi là một người đàn ông tốt, dịu dàng, mẫu mực, đúng không vợ yêu?

Thời: Tôi cực kỳ cố chấp.

Diệp: Vợ à, em cũng biết à, thật ra em còn rất bảo thủ, ví dụ như…..( thấy Thời Tiêu trừng mắt, giọng của Diệp Trì cũng tắt lịm)

Tác giả: (Diệp thiếu gia bị lừ mắt, lòng vui mừng xốn xang)

5. Tính cách đối phương là?

Diệp: ngang bướng và đáng yêu.

Thời: cái này không cần tôi nói, cả thế giới này đều biết (ngỏanh mặt đi chỗ khác)

6. Hai người gặp nhau khi nào? Ở đâu?

Diệp: Trong quá cà phê

Thời: Trong quá cà phê

7. Ấn tượng đầu tiên về đối phương là gì?

Diệp: Cô nhóc này đã thành niên rồi nhỉ?

Thời: Rất ra dáng này nọ….

Diệp: Này, em đang nói theo nghĩa xấu đấy!

Thời: Dùng nghĩa tốt với anh chỉ phí hoài thôi!

Tác giả: ………..

8. điểm nào ở đối phương?

Diệp: thích hết, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, chỗ nào cũng là chỗ tôi thích nhất (này này Diệp thiếu gia, đang nghĩ gì bậy bạ thế?)

Thời: (cúi đầu bẽn lẽn) thích hết.

Diệp xán đến hôn chụt một cái.

Tác giả: Hai người xin ý tứ chút ạ!

Diệp: Muốn ăn đòn phải không?

9. Ghét nhất điểm nào ở đối phương?

Diệp: Nói “Em yêu anh” ít quá, mỗi lần đều phải để tôi dùng thủ đoạn mới chịu nói.

Tác giả: Thủ đoạn gì? Có thể tiết lộ chút không?

Diệp nheo nheo mắt sấn đến, tác giả vội vàng lùi ra sau.

Thời: Ghét anh ấy cứ ép người ta phải nói yêu anh ấy, bực chết được!

Diệp: Vợ à, ngày nào anh cũng nói đến mấy lần đấy!

Thời: Mặt anh dày như bức tường, em bì được với anh à?

10. Hai người cảm thấy cuộc sống gối chăn thế nào?

Diệp: (Cuộc sống gối chăn là gì, anh là người ngoài hành tinh đấy à?)

Thờixua tay) đây là khoảng cách thế hệ giữa chúng tôi.

Diệp: (Ghé vào tai thì thầm) Lát nữa về chúng ta sẽ “nói chuyện” tử tế nhé!

Thời: (Đỏ mặt) Câu tiếp theo đi!

11. Hai người xung hô với đối phương thế nào?

Diệp: Nhiều lắm: vợ ơi, Tiêu Tiêu, tiểu yêu tinh, tiểu yêu quái….

Thời: Diệp Trì.

12. Bạn hy vọng đối phương gọi mình như thế nào?

Diệp: Gọt tên cũng tốt, nhưng phải kéo dài giọng một chút.

Thời: Thời Tiêu.

13. Nếu như lấy động vật ra so sánh, bạn cảm thấy đối phương là?

Diệp: Mèo, lông dài, đáng yêu, có móng vuốt sắc nhọn, thỉnh thoảng lại cào bạn vài phát.

Thời: Lát nữa về em sẽ cào chết anh.

Tác giả: Suy nghĩ của Diệp thiếu gia thật là….

Diệp: Làm sao?

Tác giả: Không, rất hay, rất chuẩn mực, mèo đúng là cực kỳ dễ thương! Ha ha…..(toát mồ hôi

Thời Sói.

Tác giả: Sói gì? Có thể cho một cái định nghĩa cụ thể hay không?

Thời:…..câu tiếp theo đi?

14. Bạn muốn có quà gì?

Diệp: (Mắt sáng lấp lánh) Vợ à, cái này có thể nói nhỉ!

Thời: (Đỏ bừng mặt) Tối nay con trai muốn ngủ với em.

Diệp: Không muốn gì hết, thật đấy (Diệp thiếu gai định lừa ai thế?)

Thời: Không gì hết, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.

15. Có gì bất mãn với đối phương không? Thông thường là chuyện gì?

Diệp: Đôi khi không đoái hoài đến tôi, trong mắt chỉ có thằng nhóc con kia thôi.

Thời: (xua xua tay) Không cần tôi phải nói nữa nỉ, ngang ngược và độc đoán.

16. Bạn có tật xấu gì?

Diệp: Chẳng có tật xấu gì cả, tôi là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời.

Thời: Lúc thì quá nhân tâm, khi thì quá mềm lòng.

17. Tật xấu của đ

Diệp: Vợ của Diệp Trì này thì làm gì có tật xấu gì?

Thời: Nhiều lắm, kể không hết.

Diệp: (Nheo nheo mắt) Vợ, em nói thế có ý gì?

Thời: Nhưng tôi vẫn thích những tật xấu ấy.

Diệp: cười như một thằng ngốc.

18. Chuyện gì mà đối phương làm khiến bạn thấy không vui?

Diệp: Đi gặp thằng đàn ông khác.

Thời: Mặc kệ anh ấy, tôi ôm bố mẹ tôi anh ấy cũng ghen tị, lần sau anh mà còn như thế nữa, em sẽ ngủ với con trai cả tuần, đây chính là điều khiến anh không vui nhất đấy!

Diệp: Vợ à……(cúi đầu vẻ tội nghiệp)

Thời: Câu tiếp theo.

19. Chuyện gì bạn làm khiến đối phương không vui?

Diệp: Vớ vẩn!

Thời: Lắm chuyện.

20. Quan hệ của hai người đến mức nà

Diệp: Còn có thể đến mức nào hả? Có con với nhau rồi còn phải hỏi câu này.

Thời: Lại hỏi thừa rồi!

21. Lần hẹn hò đầu tiên của hai người ở đâu?

Diệp: Trước khi cưới thì chưa, sau khi cưới thì không gọi là hẹn hò.

Thời: Câu tiếp theo!

22. Lúc ấy không khí giữa hai người thế nào?

Diệp: Vợ à, người này lắm chuyện quá, chúng ta về nhà đi!

Thời: Cô ấy là tác giả, đắc tội với cô ấy, không khéo cô ấy lại viết xấu về chúng ta.

Tác giả: (ưỡn thẳng lưng)

Diệp: (Lừ mắt vẻ bất cần)

23. Lúc ấy tiến triển đến bước nào?

Diệp: Cô có thể hỏi câu nào có tính tích cực một chút được không?

Thời: Đúng là vô bổ thật!

24. Thường xuyên hẹn hò ở đâu?

Diệp: Hẹn hò có tác dụng gì không? Cái giường nhà tôi vô cùng dễ chịu!

Thời: Tôi không rời con trai được nửa bước thì hẹn hò gì, ở nhà cũng tốt

25. Bạn chuẩn bị như thế nào cho sinh nhật của đối phương?

Diệp: rất nhiều, nhưng bí mật.

Thời: (mím môi cười) Năm nay chuẩn bị khác hẳn.

Diệp: Là gì thế vợ ơi? Là thứ anh muốn nhất phải không?

Thời Tiêu liếc mắt nhìn: Đến lúc đó anh sẽ biết.

26. Bên nào tỏ tình trước?

Diệp: Đương nhiên là tôi, vợ tôi da mặt mỏng lắm.

Thời: Diệp Trì.

27. Bạn thích đối phương đến nhường nào?

Diệp: Thích đến mức kiếp sau cô ấy cũng phải là của tôi (đúng là phong cách của Diệp thiếu gia)

Thời: Thích và yêu chẳng qua chỉ khác nhau có chút xíu, yêu là yêu tòn bộ.

28. Vậy bạn có yêu người kia không?

Diệp: Vớ vẩn!

Thời: như trên.

29. Đối phương nói gì khiến bạn không đồng ý?

Diệp: Thường thì chỉ cần vợ tôi quyết là tôi đều nghe theo.

Thời: Lúc ghen tỵ với con trai.

30. Nếu như người kia có ý thay lòng đổi dạ, bạn sẽ làm gì?

Diệp: (lông mày dựng ngược lên) Dám!

Thời: Vậy thì mời anh tha hồ thay đổi!

Diệp: (trừng mắt với tác giả) Cô đến để phá hoại phải không, muốn ăn đòn hả? Câu tiếp theo!

31. Có thể tha thứ cho người kia khi người kia thay lòng không?

Diệp: ………

Tác giả: Ok ok! Câu tiếp theo!

32. Nếu hẹn hò mà người kia đến muộn một tiếng thì sao?

Diệp: Lại bắt đầu luyên thuyên đấy!

Thời: như trên.

33. Bạn thích bộ phận nào nhất trên người đối phương?

Diệp: Câu này mà cũng hỏi.

Thời: Cánh tay, cánh tay chắc khỏe ôm chặt lấy tôi, khiến tôi có cảm giác an toàn.

Diệp: Vợ à, thế thì từ nay ngày nào anh cũng ôm em nhé!

34. Vẻ mặt gợi cảm của người kia?

Diệp: Cái này có được nói không vợ?

Thời: ..câu tiếp theo

35. Lúc ở bên nhau, lần nào khiến hai người cảm thấy tim đập nhanh nhất?

Diệp: Lần ở bệnh viện…..(bị vợ bịt chặt miệng)

Thời: Lúc anh ấy ôm tôi.

36. Bạn có nói dối người kia không? Bạn giỏi nói dối cái gì?

Diệp: Không cần thiết.

Thời: (nhấp một ngụm nước) Những lời nói dối thiện chí là cần thiết.

Diệp: Vợ à, tý nữa về nhà chúng ta cần nói chuyện.

Thời: Đàn ông mà so đo chuyện cũ thật chả ra làm sao.

37. Lúc làm chuyện gì cảm thấy hạnh phúc nhất?

Diệp: Còn phải hỏi sao? Làm ……….Tình với vợ là hạnh phúc nhất.

Thời: Mặt dày!

Thời: Tôi ôm con trai, Diệp Trì ôm tôi.

38. Từng cãi nhau bao giờ chưa?

Diệp: Về cơ bản sau các cuộc cãi nhau của đều kết thúc trên giường.

Thời: (Đỏ mặt) Mặt dày!

39. Nguyên nhân chủ yếu của các cuộc cãi vã?

Diệp: Hãy đọc tiểu thuyết, không cần thiết phải nói.

Thời: như trên.

40. Sau đó làm lành như thế nào?

Diệp: Vớ vẩn!

Thời: Có thể hỏi chị một số câu được không? Chị còn thiếu bao nhiêu từ nữa cho đủ số?

Tác giả: tím mặt.

41. Có còn muốn làm người yêu của nhau ở kiếp sau không?

Diệp: Kiếp sau cô ấy vẫn là vợ tôi.

Thời: Có thể, chuyện kiếp sau để kiếp sau nói.

42. Khi nào thì cảm thấy mình được yêu?

Diệp: Lúc vợ cưỡi trên người tôi, sợ tôi chết.

Thời: Khoảnh khắc tưởng rằng mình sắp chết đến nơi.

Tác giả: Cưỡi? Cưỡi cái gì? Có thể nói cụ thể không?

Diệp: Muốn ăn đập hả?

43. Lúc nào kiếm bạn cảm thấy “có thể anh (cô) ấy không còn yêu mình nữa?”

Diệp: Tôi yêu cô ấy là đủ rồi!

Thời: Tôi không trả lời những câu hỏi mang tính giả thiết.

44. Phương pháp thể hiện tình cảm của bạn là gì?

Diệp: Đã yêu là phải của tôi.

Thời: Thực ra tôi thích những cách yêu hàm súc hơn.

Tác giả: Có thể nói cụ thể không?

(Diệp trừng mắt, tác giả im bặt)

45. Bạn cảm thấy loài hoa nào phù hợp với người kia?

Diệp: bách hợp, đẹp và thuần khiết.

Thời: Hoa? Tin tôi đi, Diệp Trì còn cách hao xa lắm.

Tác giả: cũng phải.

46. Giữa hai người có chuyện gì giấu giếm nhau không?

Diệp: Không cần thiết, trước đây vợ tôi nhiều lắm.

Thời: (khẽ đằng hắng) chuyện quá khứ không cần phải nói nữa. Câu tiếp theo!

47. Cảm giác tự ti của bạn xuất phát t

Diệp: Tự ti là cái gì?

Thời: Trước thì không biết, giờ thì biết rồi, tự ti thật sự không cần thiết.

48. Quan hệ của hai người là công khai hay bí mật?

Diệp: Dở hơi!

Thời: Thở dài, chắc là cũng được kha khá chữ rồi!

49.Bạn cảm thấy tình yêu của đối phương liệu có thể duy trì mãi mãi?

Diệp: Vớ vẩn

Thời: như trên.

50. Xin hỏi vị trí dĩa hai người trẽn giường?

Diệp: Nhiều lắm.

Thời: Câu tiếp theo!

51. Vị trí thường xuyên nhất là gì?

Diệp: Nhiều lắm.

Thời: Câu tiếp theo

52. Bạn có hài lòng với tình trạng hiện nay?

Diệp: Đương nhiên

Thời: Đỏ mặt gật đầu

53. Lần đầu tại đâu?

Diệp: Ở nhà

Thời: như trên

54. Lúc ấy có cảm giác gì?

Diệp: Vợ, cái này có được nói không?

Thời: Dạo này con trai càng ngày càng bám mẹ

Diệp Trì im luôn.

55. Bộ dạng của đối phương lúc bấy giờ?

Diệp: Rất đẹp

Thời: Không nhớ nữa

56. Câu đầu tiên bạn nói sau đêm đầu tiên là gì?

Diệp: Mời đọc truyện

Thời: như trên

57. Mỗi tuần mấy lần?

Diệp: Không cố định, ít nhất bảy lần.

Thời: như trên

Tác giả: Đáng nhẽ ra tôi nên hỏi hai người một đêm mấy lần mới phải.

58. Một tuần mấy hiệ lý tưởng?

Diệp: Cái này cũng khó nói.

Thời: Có thể hỏi cái khác không?

59. Cảm giác như thế nào?

Diệp: Nhiều lắm, vợ ơi, có thể nói không……

Thời: Con trai…..

Diệp: câu tiếp!

60. Chỗ nào là nhạy cảm nhất trên người bạn?

Diệp(cười đểu): Vợ à……

Thời: (Đỏ mặt) Không được nói…….

61. Chỗ nhạy cảm nhất của đối phương?

Diệp: Nhiều lắm…lỗ tai…

Thời: Con trai

Diệp: Câu tiếp theo

Tác giả: Đường đường là Diệp thiếu gia mà lại sợ vợ.

62. Dùng một câu để miêu tả đối phương lúc ấy!

Diệp: Lúc đẹp nhất!

Thời: Như lang s

63. Nói thực lòng, bạn có thích chuyện ấy không?

Diệp: Đàn ông mà không thích chắc chắn là bị liệt dương

Thời: cũng được

64. Địa điểm bạn thường làm chuyện ấy?

Diệp: Nhiều lắm, đa số là ở nhà

Thời: Đỏ mặt

Diệp: Có lần ở trong nhà xe

Tác giả: Sao tôi không biết nhỉ?

65. Bạn muốn thử chuyện ấy ở địa điểm nào?

Diệp: Chỗ nào cũng muốn thử

Tác giả: Không phải chứ?

Thời: (Lườm) Mặt dày!

66. Tắm trước hay sau chuyện ấy?

Diệp: Cả hai

Thời: Cả hau (Đỏ mặt)

67. Lúc ấy có nói chuyện không?

Diệp: Nhiều lắm, cô chắc chắn muốn nghe

Thời: Con trai….

Diệp: Câu tiếp theo

68. Bạn đã từng làm chuyện đó với người khác ngoài vợ (chồng) chưa?

Diệp: Khụ khụ, câu tiếp theo

Thời: (Lườm) Chắc là anh không tính nổi nữa chứ gì?

Diệp: Vợ à, đừng nhắc chuyện cũ nữa mà!

Diệp: Chuyện em với Hứa Minh Chương anh đâu có truy cứu đâu!

Thời: Chuyện ấy có giống với chuyện của anh không? Hơn nữa em cũng đâu có truy cứu.

69. Bạn có tán đồng suy nghĩ “Cho dù không có được trái tim cũng phải có được thể xác?”

Diệp: Người là của tôi, tim cũng phải của tôi, không phải của tôi tôi sẽ cướp cho bằng được

Thời: Không tán đồng

70. Nếu như đối phương bị côn đồ cưỡng dâm bạn sẽ làm thế nào?

Diệp: Không đời nào

Thời: Chỉ có chị nghĩ ra được cây hỏi thế này

71. Bạn thấy ngại trước hay sau khi làm chuyện đó?

Diệp

Thời: Trước, sau, đều ngại

72. Nếu như bạn thân của bạn nói với bạn rằng: “Em (anh) rất cô đơn, chỉ tối nay thôi, xin hãy…..” và đòi hỏi chuyện đó, bạn sẽ?

Diệp: Không đời nào, bạn bè không đời nào làm chuyện này. Muốn ăn đập à?

Thời: Không đời nào, nghiêm khắc từ chối

73. Bạn cảm thấy mình có giỏi chuyện ấy không?

Diệp: Đây là bản năng của đàn ông.

Thời: Đỏ mặt

74. Thế còn người kia?

Diệp: Chẳng giỏi chút nào, nhưng tôi thích cái bộ dạng ngại ngùng của cô ấy.

Thời: Rất giỏi

75. Lúc ấy bạn muốn người kia nói cái gì?

Diệp: Em yêu anh

Thời: hạn chế nói chuyện

Diệp: Vợ à, ý em bảo là anh làm nhiều hơn phải không?

Tác giả khẽ đằng hắng

Diệp: Cô bị ngứa cổ à, ho lắm thế

Tác giả ……

76. Bạn thích biểu cảm nào của đối phương lúc ấy nhất?

Diệp: Nhắm mắt, miệng….

Thời: Câu tiếp theo

77. Bạn cảm thấy làm chuyện ấy với người khác ngoài bạn đời có được không?

Diệp: Trước đây thì không vấn đề gì, nhưng giờ thì không

Thời: Không

78. Bạn có hứng thú với “bạo dâm” không?

Diệp: Không có hứng thú, chỉ có điều có thể thử, vợ nhỉ?

Thời: (Lườm) Anh muốn em thử với anh không?

Tác giả: Thời bị ảnh hưởng xấu rồi nhé.

79. Nếu đối phương đột nhiên không ham mê cơ thể bạn nữa, bạn sẽ?

Thời: Tạ ơn trời phật, nghi ngờ không biết có ngày này không

Diệp: Vợ à, đấy là suy nghĩ vô cùng không thực tế đấy!

80. Bạn có nhìn nhận ra sao về việc cưỡng dâm?

Diệp: Không phải chuyện đàn ông nên làm?

Thời: Nói vậy không phải là đàn ông hả?

Tác giả len lén gật đầu

Diệp: Vợ à, em nói là không truy cứu chuyện cũ nữa mà. Câu tiếp theo!

81. Chuyện đau khổ trong khi làm chuyện ấy là gì?

Diệp: Sau lại đau khổ

Thời: Lúc anh ấy thô bạo

Diệp: Chúng ta không lật lại chuyện cũ nữa có được không?

82. Cho đến thời điểm hiện tại, nơi nào khiến bạn cảm thấy hưng phấn, kích thích nhất khi làm chuyện đó?

Diệp: Trong nhà để xe

Thời: (Đỏ mặt) như trên

Diệp: Vợ à, hóa ra em cũng thích à, lát về chúng ta thử lại nhé!

Thời: Con trai….

Diệp: Câu tiếp theo!

83. Có bao giờ đối phương chủ động quyến rũ bạn chưa?

Diệp: Về cơ bản đấy chỉ là ảo tưởng

Thời: Hừ, mỗi lần đều là anh ấy dụ dỗ đấy

84. Phản ứng lúc ấy của bạn?

Diệp: Dụ dỗ vợ tôi rất dễ, chỉ cần…..

Thời: Con trai…

Diệp: Câu tiếp!

85. Đối phương từng có hành động thô bạo với bạn chưa?

Diệp: Ơ, không lật lại chuyện cũ nhé!

Thời: Hừ

86. Phản ứng của người kia lúc ấy?

Diệp: (Liếc trộm vợ) Muốn ăn đập hả?

Thời: Hừ!

87. Đối với bạn mà nói, đối tượng lý tưởng của chuyện ấy là?

Diệp: Vớ vẩn!

Thời: như trên

Diệp: Vợ à, có phải em vẫn còn nhớ nhung gã họ Hứa ấy không?

Thời: Giờ em chỉ yêu mình anh

Diệp Trì cười hớn hở

88. Đã từng sử dụng “công cụ” hỗ trợ khi làm việc đó chưa?

Diệp: Muốn dùng lắm. Nhưng vợ tôi hay ngại, lần nào cũng làm mình làm mẩy, giờ đang trong giai đoạn tiến hành thôi. (Trừng mắt)

Tác giả: Chuyện ấy……có thể nói cụ thể là dụng cụ gì không ạ?

Diệp: Tìm đàn ông là cô biết liền!

89. Lần đầu tiên của bạn xảy ra năm bao nhiêu tuổi?

Diệp: Chuyện đó(lén liếc vợ) không nhớ nữa

Thời: Hừ!

90. Đối tượng lúc ấy có phải là bạn đời của bạn bây giờ không?

Diệp: Đã nói là không nhớ mà còn hỏi mãi, muốn ăn đòn phải không?

Thời: Hừ!

91. Bạn thích nhất là được hôn vào đâu?

Diệp: Vào đâu cũng thích

Thời (Đỏ mặt) Câu tiếp theo!

92. Bạn thích nhất hôn người kia vào đâu?

Diệp: Toàn thân

Thời: Môi

93. Chuyện gì khiến đối phương vui vẻ nhất?

Diệp: Vợ ơi có được nói không?

Thời: Câu tiếp theo

94. Lúc làm chuyện ấy bạn nghĩ gì?

Diệp: Suy nghĩ của đàn ông lúc ấy đều như nhau, cô có hỏi cũng vô ích, câu tiếp theo!

Thời: Tôi nghĩ anh ấy cũng yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy

Diệp xán đến hôn lên má vợ: Vợ ơi, anh yêu em

Tác giả: nổi gai ốc.

95. Một tối mấy lần?

Diệp: Hình như ban nãy có hỏi rồi?

Tác giả: Ban nãy hỏi một tuần, giờ hỏi một tối

Diệp: Khó nói lắm, thường thì hai lần trở lên

Thời: Đỏ mặt

96. Lúc làm chuyện ấy, quần áo là bạn tự cởi hay người kia cởi cho bạn?

Diệp: Quần áo của vợ tôi toàn là tôi cởi

Thời: (tiếp tục đỏ mặt)

97. Đối với bạn, chuyện ấy là?

Diệp: Chuyện đương nhiên

Thời: Một cách yêu

98. Hãy nói một câu với người m

Diệp: Vợ ơi, chúng ta mau về nhà đi! Bà cô này dài dòng quá!

Thời: Mặt dày!

Tác giả: Hai người cực kỳ hợp nhau!

Ngoại truyện 4: Hứa Minh Chương

Lần đầu tiên gặp Thời Tiêu là ở bữa tiệc liên hoan, cô mặc một bộ quần áo thể thao trắng, đôi giày thể thao nhỏ nhắn, mặt không trang điểm, khuôn mặt sạch

sẽ, thậm chí có thế nhìn thấy những mạch máu nhó xíu ở dưới da, vẻ đẹp tự nhiên và thanh tú, mái tóc buộc cao ở sau gáy, ở mang tai gài mấy lọn tóc mỏng manh, trông rất tự nhiên và khỏe khoắn, mới nhìn còn tưởng là sinh viên năm nhất, ánh mắt lấp lánh, vẻ mặt ngại ngùng.

Hứa Minh Chương không khỏi nhoẻn miệng cười, chẳng buồn nghĩ ngợi mà bê ngay chai rượu đến rót cho cô một cốc. Dường như cô không ngờ lại có người chủ động đến rót rượu cho mình nên chi biết cười gượng gạo, ngừa cổ lên tu ực hết cốc rượu.

Hứa Minh Chương lại rót đầy, cô lại uống cạn…

Hai người cứ rót, cứ uống, chẳng mấy cốc hai má cô đã đỏ bừng, đôi mắt như càng long lanh, toát ra một vẻ đẹp mê hồn.

Hứa Minh Chương đột nhiên muốn cất giấu vẻ đẹp này đi, để người khác không thể nhìn thấy. Anh kéo tay cô, âm thầm ra khỏi buổi liên hoan. Cô nhóc ngoan ngoãn dựa vào lòng anh, cứ như thế đã là vật sở hữu của anh rồi.

Lúc ấy, trong lòng Hứa Minh Chương đột nhiên dâng lên một cảm xúc, cô gái này là của anh, anh muốn mãi mãi ôm cô như thế này. Đáng tiếc, cuối cùng anh lại không giữ được, mặc dù anh đã rất giữ gìn và trân trọng, nghĩ trăm phương ngàn kế đế giữ chặt cô trong tay, nhưng cô dường như là hạt cát, không biết từ lúc nào đã chảy qua kẽ tay anh và biên mất chẳng còn chút dấu tích.

Giờ nghĩ lại, bọn họ thật sự hạnh phúc và vui vẻ cũng chi được có hơn một năm về sau là một loạt những sóng gió ập đến khiến đôi lứa tan tác, không phải vì vận mệnh, mà đều là vì con người.

Đến lúc anh hiểu rõ mọi chuyện thì đã quá muộn, đúng như Tưởng Tiến đã nói:

- Giờ cậu mới tìm hiếu hình như là muộn rồi!

Lúc ấy cô đã có Diệp Trì, chồng của cô, một người đàn ông giỏi giang và ngang ngược, về sau Tưởng Tiến đã nói với anh: “Có thể vận mệnh đã an bài, chân mệnh thiên tử của Thời Tiêu chính là Diệp Trì. Cậu mất đi cơ hội, tôi thiếu dũng khí, chúng ta điều không bằng Diệp Trì, anh ta chưa bao giờ để tâm đến cái gọi là vận mệnh. Cái anh ta muốn là nhất định phải đạt được. Người anh ta yêu nhất định phải yêu anh ta. Thứ tình cảm mãnh liệt này thích hợp với Thời Tiêu hơn. Thời Tiêu bị động, là lạnh lùng, cô giống như một khối băng, cậu có thể ủ ấm nó, nhưng Diệp Trì lại có thể khiến nó tan chảy, biến thành nước, hòa làm một với anh ta, đôi bên không thể tách rời. Vì vậy tôi và cậu, thua là đương nhiên!”

Về sau Hứa Minh Chương nghĩ lại mọi chuyện mới vỡ lẽ ra điêu này. Cả đời này anh không thể quên nổi cảnh tuợng ở cái thôn héo lánh ấy, trong đống hoang tàn, khoảnh khắc đào được hai người ấy lên. Người đàn ông tên Diệp Trì ấy đã ôm chặt lấy Thời Tiêu, dùng thân thể để che chắn cho cô, đó là một thứ tinh yêu như thế nào?

Còn Thời Tiêu, câu đẩu tiên cô thóat ra khi nhìn thấy ánh sáng là gi?

- Cứu, cứu anh ấy đi, cứu anh ấy…

Ánh mắt gần như tuyệt vọng ấy đã làm Hứa Minh Chương bàng hoàng, đồng thời anh cũng hiểu ra rằng, thế giới của Thời Tiêu, kế từ giây phút ấy đã chỉ còn lại Diệp Trì.

Cô yêu anh, còn yêu hơn cả tình yêu dành cho anh hồi ấy. Hứa Minh Chương chưa đạt được mục đích nhưng vẫn rút lui. Năm năm trước, khoảnh khắc anh ra đi không Quay đầu lại là anh đã mất cô hoàn toàn, cho dù không cam tâm, cho dù không bằng lòng, nhưng anh chi có thể chấp nhận. Dù gì giờ cô đang hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Bên cạnh cô có người chổng yêu cô, có đứa con trai cô yêu thương. Mặc dù nghĩ thông suốt như vậy nhưng đôi khi anh vẫn không kiềm chế được bản thân nghĩ đến cô, mặc dù không còn quá đau đớn nh

Nằm ngủ bên cạnh anh là người vợ mới cưới, một cô gái kiêu ngạo nhưng có thể vì anh mà chạy đến tận huyện Thông Giang nhỏ bé này, ở lại đây cùng anh mấy tháng trời, xắn tay nấu nướng cho anh ăn, mặc dù còn vụng vẽ nhưng lại khiến cho Hứa Minh Chương vô cùng cảm động.

Cô gái này có một trái tim kiên cường và cố chấp, chẳng thua gì anh, giống như cô đã nói với anh:

- Em sẽ đợi, em sê đợi cho đến khi nào anh chấp nhận em. Minh Chương, cho dù cả đời này chị ấy đểu ở trong lòng anh, em cũng chấp nhận. Cái em cần không phải toàn bộ. Cái em cần chỉ là trong tim anh có em, bên cạnh anh là em, thế là đủ rồi!

Lúc ấy Hứa Minh Chương chợt cảm thây, một khoảnh nhỏ trong tim đang lặng lẽ sập xuống, hòa vào với máu, từng giọt từng giọt nhỏ lấp đầy những lỗhổng trong tim anh.

Có thế cả đời này cũng chẳng thể lấp đầy, nhưng cô gái ấy đã dùng một phương pháp đặc biệt đê bám rễ trong tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện cưới cô.

Ngày cưới, Hứa Minh Chương nhìn thấy cô được Diệp Trì cẩn thận dìu đi, mặc dù bụng đã to lên thấy rõ nhưng trong con mắt của Hứa Minh Chương, từ cô vẫn toát lên vẻ đẹp chói lóa.

Còn người đàn ông tên Diệp Trì, vốn dĩ ngang ngược,phách lối kia lại vô cùng cảng thẳng, khiến cho Hứa Minh Chương cảm thấy hơi hụt hẫng, không khỏi nhếch môi cười.

Thời Tiêu là người vô lo vô nghĩ nổi tiếng, nhưng lúc mà tức lên thì củng chẳng kém phần ghê gớm. Cứ nhìn bộ dạng cua Diệp Trì là biết anh ta cũng phải chịu tội không ít.

- Tiền bối, chúc mừng hạnh phúc!

Khi câu nói này được thốt ra từ miệng Thời Tiêu, Hứa Minh Chương mới phát hiện nỗi đau đớn bấy lâu nay không còn trào ra nữa, ngược lại, chỉ có một chút cảm giác chua xót khó nói thành lời, nhung không còn cảm giác đau đớn.

Khoảnh khắc cú bắt lấy bàn tay nhỏ mà bấy lâu nay mình không chịu buông ra, Hứa Minh Chương khẽ gật đầu:

Đã từng yêu đương nhiên sẽ còn để lại “dấu vết”, nhưng dù sao cũng là dĩ vãng, mà con người lại luôn tiến về phía trước, không thể nào dừng bước. Bỏ lỡ Thời Tiêu rồi anh nên vui mừng vì vẫn còn có Hô Đình Đình chấp nhận anh, chịu yêu anh, theo anh.

Nghĩ đến đây, Hứa Minh Chương liền quay người hôn lên trán vợ:

- Cảm ơn em!

Hồ Đình Đình vẫn còn ngái ngủ, mở mắt ra, ngơ ngác hỏi:

- Cảm ơn gì cơ?

- Cảm ơn em đã yêu anh!

Ngoại truyện 5: Tôi tên là Diệp Hồng Kỳ

Tôi tên là Diệp Hồng Kỳ, ngày đâu tiên đi nhà trẻ, lúc cô giáo gọi đến tên tôi, thằng béo ngồi phía sau tôi liến cười lăn lộn.

Tôi vô cùng rộng luợng, không thèm tính toán. Thằng béo ấy trông chẳng khác gì một đứa con gái, chẳng có chút nam tính nào cả.

Trong lớp tôi có một bạn gái vô cùng dể thương, tên là Nhạc Hiểu Hiểu, tôi thấy rất ưng mắt. Cô ấy thường dịu dàng chia bánh quy cho tôi ăn, giúp tôi rửa tay giống như mẹ vậy, lại còn khiến cho tôi cảm thấy vô cùng vui vẻ trong ngày đẩu tiên đi mẫu giáo. Vui đến mức về đến nhà, tôi chẳng thèm tranh giành “quyền sớ hữu” mẹ với “người đàn ông ấu trĩ” kia, tự đi tắm rồi đi ngủ.

(Người đàn ông ấu trĩ mà tôi nói đến chắc không phải nói ra mọi người cũng biết là ai. Đúng thế, ông ấy chính là bố của tôi, Diệp Trì. Người ngoài thường bảo ông ấy rất giỏi giang. Nhưng tôi rất ghét ông ấy, lớn như vậy rồi mà toàn tranh mẹ với tôi. Vì chuyện này mà làm nũng còn giỏi hơn cả tôi nửa. Nói theo cách của mẹ, như vậy là “Mặt dày”. Tôi không thắng được ông ấy là mách tội ông ấy với dì Quyên ngay. Dì Quyên của tôi vô cùng ghê gớm, đã âm thầm dạy cho tôi rất nhiều phương pháp. He he, vô cùng có ích nhé! Vì vậy bố ghét nhất là mỗi lần dì Quyên đến nhà tôi ăn cơm!

Đây, tôi lại lan man giống mẹ tôi rồi, mọi người hãy thứ lỗi nhé, tôi sẽ tiếp tục câu chuyện ngay đây. Ngủ một giấc ngon lành, mơ thấy tôi được nắm bàn tay nhỏ mềm mại của Nhạc Hiếu Hiếu. Chúng tôi cùng đến công viên chơi, cùng ngồi trên đu quay, cùng chơi cầu trượt, tôi vui lắm! Có thể vì vui quá nên sáng dậy tôi phát hiện mình tè dầm, bị người đàn ông ấu trĩ kia cười chế nhạo.

Tôi úp mặt vào ngực mẹ, khe khẽ kể tội người đàn ông ấu trĩ, đừng tưởng tôi không biết nhé, lần trước tôi cùng với thím và An An ra ngoài chơi, nhìn thấy ông ấy đang đi chơi với một con “hồ ly tinh” nhé.

Cái từ “hổ ly tinh” này là do dì Quyên dạy cho tôi. Dì bảo, ngoài mẹ, dì Quyên, thím, bà nội ra, tất cả những phụ nữ đi cùng với bố tôi đểu là “Hồ ly tinh”.

Tôi thấy rất khó hiểu, con hổ ly trong sách báo rõ ràng khác, nó có lông, đôi tai nhòn nhọn cơ mà…

Lại lan man rổi! hi hi…

Nói chung tôi biết bố tôi sợ bị tôi mách tội nhất. Tôi mà mách là mẹ sẽ sang ngủ với tôi. Năm trong vòng tay mềm mại và ấm áp của mẹ thật dẻ chịu biết mấy!

Nói tóm lại, một đứa vốn dĩ vô cùng không thoải mái là tôi cứ nghĩ đến có thể gặp mặt Nhạc Hiểu Hiểu là tôi lại hăm hở đi mẫu giáo. Hôm nay cô giáo nói sẽ sắp xếp lại chỗ ngồi, tôi rất muốn ngồi cạnh Nhạc Hiểu Hiểu. Nhưng cuối cùng cô lại xếp thằng béo ngồi cạnh Nhạc Hiểu Hiểu chứ.

Tôi giơ tay xin cô đổi chỗ nhưng không thành công, tâm trạng chán chường vô cùng. Lúc ăn táo, tôi nhìn thấy thằng béo lén giật bím tóc của Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu ấm ức nhìn tôi, đôi mắt to chóp chớp như sắp khóc. ĐỘI nhiên tôi lại nhớ đến lời dặn của ông: Đàn ông là phải biết bảo vệ kẻ yếu.

Kẻ yếu là gì? Không biết nhưng chắc Hiểu Hiểu đúng là kẻ yếu đấy. Tôi đứng bật dậy, xông đến đấm vào cái mặt đang nhăn nhở cười của thằng béo.

Thế là lớn chuyện, bố mẹ bị cô giáo mời đến. Tôi rụt rè nhìn bố, bà nội bảo lúc không có ông nội ở nhà, tôi phải ngoan ngoãn một chút

Bố sẽ đánh vào mông tôi, chị An nói, bố tôi mà còn đánh tôi sẽ cho tôi đến nhà chị ấy ở. Năm ngoái bố mẹ ra ngoài, ông bà nội cũng không ờ nhà, tôi đã đến nhà chị An ở rồi. Nhà chị An rất thích, thím rất tốt, chú cũng rất tốt, chị An cũng tốt nhưng bọn họ ai cũng bận, chẳng giống như người đàn ông ấu trĩ kia, lúc nào cũng chơi trò chơi với tôi. Lúc xếp gỗ, lần đầu tiên tôi cảm thấy ngoài mẹ ra, tôi cũng có nhớ người đàn ông ấu trĩ ấy.

Lại lạc đề rồi. Nói chung là người đàn ông ấu trĩ ấy cũng rất đáng sợ, ông ấy sê đánh vào mông tôi, đau lắm ấy! Vì vậy tôi không dám ngẩng đầu nhìn ông ấy, chỉ biết rụt đầu rụt cổ, bị ông ấy đẩy vào trong xe. Trong lòng tôi thầm nghĩ, lát nữa nếu bố định đánh tôi, tôi nhất định sẽ nhớ xem ông ấy đánh bao nhiêu cái để về mách ông nội, để ông nội trả thù cho tôi.

Xe dừng lại, tôi liền thò đấu ra ngoài cửa xe. Oa, làKFC, là nơi tôi thích nhất, nhưng thường ngày bố thường nghiêm cấm mẹ cho tôi đi ăn KFC cơ mà.

Nhưng mẹ vẫn thường len lén dẫn tôi đi ăn, ha ha ha! Suỵt, mẹ bảo đây là bí mật, không được nói cho bố nghe. Tôi nghi hoặc ngẩng đẩu nhìn bố, rổi lại ngoảnh sang nhìn mẹ. Mẹ mỉm cười, ôm lấy tôi, hôn lên trán, lên má tôi.

Vào cửa hàng KFC rồi, bố liền mua rất nhiều, rất nhiều đồ ăn ngon, làm tôi nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi. Bố xoa xoa đầu tôi:

- Giỏi lắm con trai, đàn ông là phải như thế! Cái gì chúng ta để mắt đến phải là của chúng ta, kẻ khác muốn cướp là phải đánh!

Những điều người đàn ông ấu trĩ ấy nói tôi nghe rõ, bởi vì tôi đã cầm cái cánh gà thơm phức lên gặm lấy gặm để rồi, chỉ nhân lúc hút cô ca trong cốc, tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, thấy mẹ đang trừng mắt với bố.

Tôi phát hiện tôi bắt đầu thích người đàn ông ấu trĩ này rồi, phải làm sao?

the end

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ