XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Mẹ lưu manh, con thiên tài - trang 1

Chương 1: Nhà có bà mẹ lưu manh!!!

Sáng sớm, ánh mặt trời xán lạn khiến người ta cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Buổi sáng ở tiểu khu này cũng không có gì khác xưa, mấy người già đi tập dưỡng sinh đã bắt đầu quay về, còn tiện tay mua thêm đồ ăn sáng, những mớ rau tươi vẫn còn đọng nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Chân giò hun khói được cắt thành từng miếng, dày khoảng năm li. Đổ một chút dầu ăn vào chảo, rồi gắp chân giò hun khói vào, chỉ một lát sau, mùi thơm của bữa điểm tâm ngon lành nhẹ nhàng tỏa ra. Lấy thêm hai quả trứng gà trong tủ lạnh, đập vỡ rồi quấy đều, thành thạo đổ vào chảo, hất một cái, miếng trứng chiên vàng ươm bay lên, lật mình rồi quay về trong chảo.

Đổ một ít sữa vào hai chiếc cốc, lò nướng bánh vừa lúc phát ra tiếng đinh đinh. Đặt bánh mì đã nướng vàng vào đĩa, gắp thêm thịt hun khói, rau xà lách, trứng chiên, rồi thêm một chút salad……

“Kỷ Tiểu Lương, xuống ăn sáng‼!” Giọng một bé trai non nớt, trong trẻo còn chưa vỡ giọng vang lên.

Ầm!

Chỉ nghe tiếng thôi là biết cánh cửa kia bị đối xử thô bạo đến thế nào. Một bóng người xuất hiện ở cầu thang, trên người còn đang mặc một chiếc áo sơ mi rất rộng, chân đi dép lê hoạt hình, mái tóc đen dài rối tung, dưới nắng sớm, một gương mặt mịn màng bầu bĩnh trắng nõn lộ ra, tuy không thể nói là cực kỳ xinh đẹp, nhưng đôi mắt to tròn ngập nước kia thì vô cùng hấp dẫn người khác.

“Ôi — Anh Duệ, buổi sáng tốt lành‼!” Kỷ Lương cúi người chào cậu bé còn đang mặc tạp dề đứng bên cạnh bàn ăn.

Kỷ Duệ liếc mắt nhìn người vừa đi xuống kia, cởi tạp dề: “Kỷ Tiểu Lương, mời mẹ nói cho con biết, hôm nay là thứ mấy?”

Kỷ Lương đưa tay lên bấm bấm tính toán, rồi cười toe toét nói: “Thứ tư… đúng không?”

“Kỷ Tiểu Lương, mẹ đừng tự lừa mình dối người nữa, hôm nay là thứ năm!” Kỷ Duệ không thèm để ý đến vẻ mặt tươi cười của cô, phá vỡ màn lừa dối của cô không chút lưu tình: “Mẹ lừa một đứa trẻ sáu tuổi mà không thấy xấu hổ à!”

Đương nhiên là không! Kỷ Lương cô không biết hai từ xấu hổ viết thế nào nhiều năm rồi!

“Vâng! Anh Duệ nói rất đúng, tiểu nhân xin ghi nhớ trong lòng.” Trước giờ cô vẫn là người dám dũng cảm nhận sai, nhưng đến chết cũng không hối cải. Kỷ Lương cầm sandwich lên há to mồm cắn một miếng, tay nghề của tên nhóc này càng ngày càng tốt.

“Tính đến hôm nay, thì tháng này mẹ vi phạm điều ước sáu lần.” Kỷ Duệ uống một hớp sữa, rõ ràng mạch lạc tính toán: “Trong đó, bữa sáng bốn lần, bữa tối hai lần……” Hai người đã quy ước với nhau, ngày lẻ thì cậu sẽ chuẩn bị bữa sáng, ngày chẵn là của cô, nhưng người phụ nữ này hoàn toàn không giữ đúng điều ước. Mà nhìn xem, cái người đang ngồi ăn trước mặt này, có nét nào giống phụ nữ đâu, cậu che mặt không muốn nhìn nữa, người phụ nữ này, có tự cảm thấy mình thực sự là phụ nữ được chút nào không? Có không?

“Cằn nhằn càu nhàu mãi.” Cô há to mồm xử lý hết cốc sữa, trên môi còn vương một vòng váng sữa trắng trắng.

Cậu cầm sandwich, cái miệng nhỏ nhắn hơi mở ra cắn một miếng, chậm rãi nuốt: “Con chỉ tiện mồm nhắc nhở mẹ một chút thôi, tháng này, mới qua được nửa tháng!”

“Anh Duệ!” Kỷ Lương liếm liếm sữa trên môi: “Anh càng ngày càng dài dòng, y như ông cụ non, không tốt, không tốt!”

“……” Một ánh mắc sắc nhọn liếc ngang sang: “Tại ai chứ!”

Kỷ Lương rụt rụt cổ, ngoan ngoãn ăn sáng! Tên nhóc này, có thật là mới sáu tuổi không: “Tốt xấu gì chúng ta cũng là mẹ con, cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, ha ~” cô còn cố kéo dài âm cuối cùng nũng nịu.

Đáng tiếc là người nghe không hề động lòng: “Kỷ Tiểu Lương, con đang ăn. Xin mẹ đừng dùng cái giọng nói bít cổ họng kiểu gà mẹ thế mà ảnh hưởng đến khẩu vị của con!” Không chỉ không động lòng, mà còn thẳng thừng phê phán.

“Kỷ Duệ!” Cô đập bàn, thẹn quá hóa giận: “Mẹ là mẹ con đấy!”

“Vâng, con biết! Cho nên, con vẫn luôn muốn hỏi……” uống thêm một hớp sữa, hắng hắng giọng: “Mẹ bắt trộm con ở đâu ra vậy?” Mẹ con hai người, rõ ràng là có chỉ số thông minh hoàn toàn khác biệt.

“Là bà đây mang thai mười tháng rồi sinh con ra đấy!”

“Không đúng!” Kỷ Duệ lắc lắc cái đầu nhỏ.

“Cái gì mà không đúng?” Cô nheo mắt, nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, động tác tràn ngập vẻ uy hiếp, trong lòng thầm tính, nếu tên nhóc này mà dám nghi ngờ quan hệ ruột thịt của bọn họ nữa, cô nhất định sẽ tặng cho cậu vài roi.

“Cùng lắm cũng mới chỉ là thím thôi, chưa đến mức lên bà mà!” Thím, sắp già.

“Bà đây bôn ba bên ngoài, liều chết kiếm tiền về nuôi con, con ăn của ta, ở của ta, dùng của ta, rồi còn dám tính toán với ta nhiều vậy hả!”

“Mẹ đừng nói con như là một tên tiểu bạch kiểm được mẹ bao dưỡng thế chứ.” Kỷ Duệ sờ sờ khuôn mặt bầu bĩnh nhỏ nhắn của mình nói: “Sao mẹ không nói, con ăn cùng mẹ, uống cùng mẹ, ngủ cùng mẹ đi.” Có khác nào tam bồi (*) tại nhà không.

(*) Tam bồi: Thường để nói tới giới gái bao, hay giờ còn có cả trai bao. Bồi ăn, bồi chơi, bồi ngủ.

Tiểu bạch kiểm: Tiếng lóng dùng để chỉ mấy tên trai bao sống dựa vào tiền của đàn bà.

“Tóm lại, mẹ là người lớn, con là trẻ con! Con phải nghe lời mẹ!” Phán quyết luôn! Tên nhóc này miệng lưỡi quá sắc bén, cô không nói lại được, nhưng cố tình chơi xấu thì được.

“Đây là mất nhân quyền.” Kỷ Duệ tự kháng nghị cho mình: “Người lớn luôn ỷ vào đặc quyền của người lớn, cướp đoạt quyền lợi của trẻ con.”

“Thế thì đã làm sao? Con có ý kiến gì? Hả?” Cô vỗ vỗ khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé, xoa xoa nắn nắn: “Kỷ Tiểu Duệ, ngoan ngoãn gọi mẹ một tiếng xem nào.”

“Kỷ…… Bạo…… Quân……” Hai má bị nắm chặt, Kỷ Duệ không nói rõ ràng, nhưng vẫn kiên trì không cúi đầu trước thế lực tà ác, cố gắng bảo vệ quyền lợi của mình.

“Kỷ Tiểu Duệ, mẹ bóp chết con……”

Bữa sáng của nhà họ Kỷ vẫn luôn náo nhiệt như thế. Tuy chỉ có hai người, nhưng không hề cô quạnh chút nào, hai mẹ con dùng mọi lý lẽ sắc bén, giao đấu kịch liệt. Cho tới khi tiếng còi ô tô truyền tới từ ngã tư đường ngoài kia, cuộc chiến mới tạm ngừng, hai người nhanh chóng sửa soạn đồ đạc.

“Kỷ Tiểu Lương, mẹ cầm điện thoại di động chưa?”

“Cầm rồi cầm rồi! Anh Duệ, cơm trưa của anh đâu?”

“Trong cặp sách rồi!” Kỷ Duệ cúi người đi giày: “Tối nay mẹ có về ăn cơm không?”

“Chưa biết được, đến lúc đó rồi tính!” Công việc của cô không xác định rõ được, cô lấy đai đeo súng bằng da đeo vào người, rồi kéo cậu con trai ăn mặc chỉnh tề qua, ngắm một chút rồi nói: “Anh Duệ, anh thật đẹp trai! Không hổ là con của mẹ! Lại đây, để mẹ hôn anh một cái nào, chụt —”

“Kỷ Tiểu Lương, mẹ cũng rất xinh!” Kỷ Duệ cũng hôn cô một cái: “Mẹ, con đi đây, con chào mẹ —”

“Chào con!”

Nhìn cậu bé lên xe của trường xong, Kỷ Lương cũng đóng cửa, đi xuống garage lấy xe ra. Đi làm thôi!

Chương 2: Hai kẻ biến thái ở Cục Cảnh Sát

Kỷ Lương vừa đến Cục Cảnh sát đã thấy một đám người chen chúc tụ tập ở trước bảng thông báo nhân sự. Cô tiện tay túm một người đứng ngoài cùng ra: “Có chuyện gì vậy?”

“Thằng nào……” Vất vả lắm Tần Dịch mới chen được vào trong một chút, lại đột ngột bị người khác kéo giật người về đằng sau khiến cậu ta lảo đảo, bực mình định quay lại chửi tên nào không có mắt, nhưng vừa nhìn thấy người phía sau, cổ họng cậu ta nghẹn lại, vội vàng nuốt nước miếng một cách thô lỗ: “Đội trưởng Lương, là chị à!”

“Có chuyện gì thế?”

“Nghe nói có người ở trên sắp được phân về đây!” Tần Dịch sờ sờ cằm: “Theo nguồn tin không mấy tin cậy, thì là người bên Quân đội chuyển sang.”

Quân đội?

Kỷ Lương nhướng mày, thuận tay lấy luôn cốc cà phê còn bốc hơi nghi ngút mà Tần Dịch vừa mua xong: “Chuyển sang đây làm gì?” Tuy nói Quân đội và Cảnh sát là chỗ thân thiết, nhưng nói chính xác ra, thì Quân đội là để đối ngoại, còn Cảnh sát là giữ yên trong nước. Đơn vị nào có nhiệm vụ đó, dù cùng là lực lượng vũ trang của Quốc gia, nhưng hoạt động tương đối độc lập.

“Chị thấy tôi có thể biết nhiều vậy à?” Cậu ta cũng chỉ là nhân vật tép riu thôi mà.

“Tôi thấy cậu……” Kỷ Lương trả lại chiếc cốc không vào tay cậu ta, đi về phía thang máy: “Giống bị táo bón.”

“Sao chị biết.” Tần Dịch đi theo cô, vẻ mặt vô cùng sùng bái: “Tôi nghe nói uống cà phê có thể trị táo bón.” Cậu ta đã quyết định bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sẽ uống ba cốc cà phê: “Đội trưởng Lương, chị không hiếu kỳ à?”

“Tôi tò mò cái chuyện cậu có ị ra phân không làm gì?” Kỷ Lương liếc cậu ta một cái, khẩu vị của cô đâu có nặng như thế chứ.

Suýt nữa thì Tần Dịch lao cả đầu vào cửa thang máy: “Tôi đâu nói chuyện đó. Tôi nói về vị ‘Không thiếu’ kia cơ mà.” ‘Không thiếu’, cũng chính là một vị thiếu gia bên Không quân.

Tần Dịch nghĩ, cái vị bên Quân đội chuyển sang kia, nhất định là con ông cháu cha của một vị tai to mặt lớn nào đó. Đầu tiên là nhập ngũ vào một đơn vị quân đội, lập vài công trạng, rồi lại chuyển sang Cục cảnh sát này, lập thêm vài công trạng nữa, sau đó, con đường công danh sẽ lên như diều gặp gió, một bước lên mây……

Cái loại này, chắc lại là mấy tên tiểu bạch kiểm, chỉ biết ăn rồi ị, miệng thì chém gió, đầu bóng mượt, ăn chơi trác táng đây mà.

“Chẳng lẽ không thể là một ‘tiểu thư Không quân’ à?” Kỷ Lương bất mãn với thái độ kỳ thị này của cậu ta.

“Tuyệt! Đối! Không! Thể!” Tần Dịch xác định, nhất định, quả quyết lắc đầu.

“Vì sao?” Kỷ Lương bấm nút gọi thang máy, sau đó từ tốn hỏi.

“Bởi vì thượng đế là đàn ông!” Tần Dịch còn trả lời rất thật thà: “Để hai người phụ nữ đả kích tự tôn của đám đàn ông chúng tôi xuất hiện trong Cục Cảnh sát này đã là quá đủ rồi, người tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm nữa đâu!” Nắm chặt tay! Cậu ta tin vào Thượng đế! Tình hữu nghị của đàn ông, vạn tuế!

Quả thật, từ nha dịch thời cổ đại, cho tới Cảnh sát thời nay, thì nghề nghiệp này vẫn thiên về đàn ông nhiều hơn, dù có phụ nữ, thì phần lớn cũng chỉ làm những việc văn phòng nhẹ nhàng. Nhưng, đó là suy nghĩ trước khi Tần Dịch gặp Kỷ Lương. Từ lúc biết Kỷ Lương, tam quan (*) của Tần Dịch bị vặn vẹo, đảo ngược hoàn toàn. Không có lúc nào là Kỷ Lương không cố gắng hết sức để nhắc nhở hắn rằng: Con mẹ nó, ai dám nói phụ nữ không bằng đàn ông, nghề Cảnh sát này, Kỷ Lương cô có thể làm giỏi hơn người khác gấp nhiều lần.

(*)Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan. Trên lý thuyết, thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan là ba khái niệm có quan hệ chặt chẽ với nhau. Có thế giới quan thế nào sẽ có nhân sinh quan như thế, có nhân sinh quan thế nào thì sẽ có giá trị quan như thế.

Kiểu nhận thức này đã được số đông mọi người trong Cục cảnh sát tán thành. Ở đó, còn lưu hành một câu thế này: “Đừng nói chuyện kỷ luật với cảnh sát Kỷ, vì cô ấy sẽ giở trò lưu manh với cậu; đừng giở trò lưu manh với cảnh sát Kỷ, vì cô ấy sẽ càng lưu manh hơn cậu.” Tần Dịch giác ngộ sâu sắc câu nói này. Khi đó, cậu ta đang khí huyết dâng trào, bất mãn vì việc đội trưởng của mình lại là một phụ nữ, suốt ngày gào thét dùng thực lực để đánh giá người tài. Cuối cùng, bị cảnh sát Kỷ dạy cho một bài học trước mặt mọi người, một cú hất ngã qua bả vai khiến cậu nằm suốt một tháng không dậy nổi, còn bị cô đạp vào háng, dùng ngôn ngữ của nhiều Quốc gia ân cần hỏi thăm cậu, khiến cậu cảm nhận được triệt để cái gì gọi là “văn võ song toàn.”

Cửa thang máy mở ra, chỉ có một người trong đó. Vừa thấy chiếc áo khoác dài của người kia, Tần Dịch đã muốn đập thẳng đầu vào tường thang máy, đúng là nhắc người, người đến.

Hai người phụ nữ đả kích sự tự tôn của đàn ông trong Cục cảnh sát này, một người là Kỷ Lương, còn người kia, chính là người phụ nữ mặc áo blouse trắng kia, họ Đoàn, tên Khanh Nhiên, nghề nghiệp: nữ pháp y. Khoác áo blouse trắng, lịch sự, thanh tú, nhưng chỉ người trong nhà mới biết được, dưới cái lớp vỏ bọc thản nhiên, lãnh đạm của cô kia, là một tâm hồn mạnh mẽ và biến thái đến nhường nào.

“Đồng chí Đoàn Khanh Nhiên.” Kỷ Lương đi vào, quét mắt nhìn cô vài lần: “Hôn nhân của cậu có vấn đề à? Hay là giải phẫu *** của ông xã mất rồi?” Cũng đúng, chỉ cần kết hôn được một tháng là sẽ chán ngán nhau, thành rác rưởi cả thôi!

Đoàn Khanh Nhiên liếc cô một cái: “Cảm ơn bà cảnh sát Kỷ đã quan tâm, tình cảm của tôi và ông xã vẫn rất ổn.” Không thấy cô đang định lên thay quần áo rồi về nấu cơm cho ông xã hay sao thế!

Giọng điệu này, sao nghe như đang đọc cáo phó vậy. Tần Dịch trốn trong góc thang máy, cố gắng làm giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, không kìm được mà sợ run cả người, nhìn trộm đôi găng tay y tế dùng một lần đang vắt vẻo ở túi áo blouse của Đoàn Khanh Nhiên. Thật ra, trong lòng cậu ta rất đồng ý với suy đoán của đội trưởng Kỷ nhà mình.

“Tôi vẫn cảm thấy cậu ở cùng với tử thi sẽ tốt hơn nhiều!” Kỷ Lương lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối: “Cậu nói xem, một người phụ nữ tốt như cậu, sao lại phải gả cho đàn ông?”

“Sở thích của bà cảnh sát Kỷ thật khác thường, để tối nay tôi sai người đưa một thi thể sang chỗ cậu nhé. Hy vọng có thể bù đắp sự trống vắng trong lòng cậu!” Đoàn Khanh Nhiên thản nhiên cười: “Cậu có yêu cầu gì không? Nể tình cậu là đồng nghiệp, tôi sẽ vượt mọi gian khó mà tìm cho cậu một tử thi hợp với sở thích của cậu.”

“Ừm……” Kỷ Lương sờ sờ cằm, còn thật sự suy nghĩ: “Khoản này thì tôi thấy cậu khá vừa mắt! Lãnh lãnh đạm đạm, không mặt, không nhạt, vừa đủ là tốt rồi. Không thì chúng ta hợp tác, giải quyết ông xã của cậu đi, sau đó chúng ta có thể ở bên nhau như hình với bóng. Cậu phụ trách hủy thi thể, tôi phụ trách xóa dấu vết, chúng ta hợp tác, cam đoan sẽ không ai có thể tra ra được.”

“Đề nghị này cũng không tồi, lên kế hoạch trước đã.” Đoàn Khanh Nhiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý, ánh mắt lại liếc vào góc rồi ra vẻ kinh ngạc: “Sao lại có người khác trong thang máy thế này!”

Tần Dịch cố gắng kiềm chế đôi môi run rẩy của mình, xoay mặt vào tường: “Tôi không tồn tại, tôi không tồn tại!”

“Nhóc Dịch à.” Kỷ Lương tung chân đá vào mông cậu!

Tần Dịch cố gắng thu gọn cả mông vào, “Đinh”, thang máy ngừng lại, Tần Dịch như nghe thấy tiếng chuông báo tin mừng, quay đầu muốn cầu cứu, nhưng tình hình của các đồng nghiệp đang đứng bên ngoài thì……

“A— đột nhiên tôi nhớ ra là bỏ quên đồ!”

“Tôi muốn đi toilet!”

“Đội trưởng Lương, Bác sỹ Đoàn, hai người cứ đi đi!”

Cửa thang máy lại từ từ đóng lại, lòng người bây giờ thật bạc bẽo. Lúc đó, Tần Dịch đột nhiên nghĩ ra: Thượng đế là đàn ông, nhưng mà con mẹ nó, Jesus là phụ nữ‼!

“Đội trưởng Lương, bác sỹ Đoàn!” Tần Dịch hạ quyết tâm, quyết định đầu quân cho tội ác: “Hai người yên tâm, nếu về sau hai người giết người, tôi sẽ canh chừng giúp hai người. Nếu hai người mà phóng hỏa, thì tôi sẽ đi rải dầu!”

“Ngoan!” Kỷ Lương giơ tay vỗ vai cậu.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt! Nhóc Dịch, cậu cũng không tồi đâu!” (hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi) Đoàn Khanh Nhiên chỉnh lại quần áo: “Đi theo chúng tôi, nếu chúng tôi ăn thịt, thì chắc chắn cậu cũng được húp canh!”

“Không…… không cần đâu! Tôi sắp ăn chay rồi!” Tần Dịch nuốt một ngụm nước bọt, nhớ đến lần trước trong phòng pháp y, nhìn thấy hai người này ngồi bên cạnh một thi thể đã bị mổ phanh ngực và bụng, máu me đầm đìa, vừa ăn bò bít tết, vừa thảo luận về vụ án…… Hai người ấy, hăng say bàn luận, thản nhiên ăn thịt… Hình ảnh đó, khiến cho cậu không dám nhìn thịt bò suốt mấy tháng trời.

Đinh —

Cửa thang máy mở ra, Tần Dịch chạy trối chết ra ngoài, trong lòng thầm thề, về sau tuyệt đối sẽ không đi cùng thang máy với hai bà biến thái này nữa.

Kỷ Lương chậm rãi bước ra khỏi thang máy, bắt đầu một ngày làm việc, bỗng Đoàn Khanh Nhiên gọi cô lại: “Nghe nói Dương Khắc An vượt ngục!”

Dương Khắc An, kẻ đã phạm trọng án liên quan đến bảy mạng người, ba năm trước đã bị cô bắt vào tù. Không có thời hạn thi hành án, vì hắn có hồ sơ của bệnh viện, chứng minh hắn bị bệnh tâm thần.

“Ừ, tôi biết rồi!” Kỷ Lương nhíu mày, nhìn động tác xoa mũi của cô ấy: “Cậu lại thức trắng đêm à!”

Đoàn Khanh Nhiên xoa xoa cái cổ đang cứng ngắc, ngồi đọc tài liệu cả đêm, giờ mắt muốn díp cả lại rồi: “Tôi về nhà đã.”

“Lái xe cẩn thận, về đến nhà thì nhắn tin cho tôi!”

“Ừ, bye bye—”

“Bye—”

Chương 3: Đốt chết người

Kỷ Lương rất khó mà tưởng tượng, một Đoàn Khanh Nhiên cầm dao giải phẫu thi thể kia, mà đổi thành cầm dao thái thịt, xào rau, nấu canh‼! Thật quá khủng bố. Cô khẽ run người, vẫn thấy hình ảnh Đoàn Khanh Nhiên cầm dao giải phẫu đẹp hơn nhiều.

“Tình yêu, ôi tình yêu……” Kỷ Lương lắc lắc đầu, ra vẻ văn nghệ sỹ cảm thán: “Hỏi thế gian, tình là gì……”

Vừa nói xong, mọi người xung quanh giống như bị sét đánh, không hẹn mà cùng nhìn lên bầu trời qua khung cửa sổ, hôm nay trời nắng, đâu có sét đâu. Sao cảnh sát Kỷ nhà mình lại giống như bị bổ vào đầu, bổ đến bửa cả não ra hay sao mà lại ra vẻ cảm thán về chuyện tình yêu thế này…

Trầm ngâm một lát, Kỷ Lương kết luận: “Phật nói…… là rác rưởi‼!” Cô đã vứt cái thứ rác rưởi đó đi từ tám trăm năm trước rồi: “Mọi người làm sao vậy?” Sao cứ nhìn chằm chằm cô như thế!

“Không!”

Mọi người đồng thanh đáp, cũng thu hồi hết tầm mắt, chỉ thầm nghĩ: Đây mới là cảnh sát Kỷ bình thường.

“Sếp — có việc này!” Lý Trạch vừa ở ngoài về, kéo theo một người đàn ông trung niên vẻ mặt rất suy sụp. Người đàn ông đó nhìn có vẻ nghèo, mặc một chiếc áo jacket cũ kỹ màu nâu, râu ria xồm xoàm, tóc muối tiêu, mặt xanh xao vàng vọt. Lúc bị kéo vào, mồm ông ta không ngừng mấp máy, chú ý lắm mới nghe được ông ta lặp đi lặp lại câu: “Thật sự xin lỗi…… Thật sự xin lỗi…….”

“Sao thế?” Kỷ Lương hỏi Lý Trạch.

“Không biết gã này phát điên cái gì, lái xe điên cuồng, đụng lung tung bên ngoài đường cái.” Lý Trạch đưa người vào phòng thẩm vấn, làu bàu: “Mắt nhìn của hắn cũng tốt ghê, chọn đúng chiếc xe đắt nhất mà đâm!” Nghĩ đến chiếc xe thể thao đắt tiền bị đâm đến móp cả vào, Lý Trạch lại thấy xót hết cả ruột…… Nhưng mà, chiếc xe thể thao kia, nhìn rất quen mắt.

“Cứu…… cứu tôi……” gã đàn ông kia đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt hoảng sợ nhìn Kỷ Lương: “Hắn lại báo thù……”

“Hắn là ai?” Kỷ Lương cảm thấy trên người gã có mùi gì rất kỳ lạ, mùi này……

“Quỷ…… là quỷ‼‼” Gã vô cùng khủng hoảng: “Cô…… cô là…… Đúng, là cô, là cô!” Gã nhìn chằm chằm Kỷ Lương: “Tôi đã nhìn thấy cô trên báo…… đã nhìn thấy cô……” Cảm xúc của gã rất bất ổn, Kỷ Lương sai người rót cho gã cốc nước. Sau khi run rẩy uống nước xong, cảm xúc của gã rốt cuộc cũng dịu đi.

“Tôi…… Tôi là Chu Huy, là…… là nhân viên ở lò hủy xác.” Chu Huy căng thẳng đặt hai tay lên đầu gối: “Tôi…… tôi gặp quỷ…… Tôi……”

“Cứ từ từ nói!” Ý Kỷ Lương nói gã đừng căng thẳng.

Chu Huy sờ sờ cổ, nuốt nước bọt: “Là thế này…… Buổi tối khoảng một tháng trước, đến lượt tôi và một người bạn nữa trực đêm. Đêm hôm đó, mưa to gió lớn, đột nhiên có mấy người đi vào trong lò, ném cho tôi một bao tải, bảo tôi đốt thứ bên trong đi, họ sẽ trả cho tôi một khoản tiền…… Có đồ gì mà lại phải đưa đến nhà hỏa táng để đốt chứ?” Chu Huy cầm góc áo của mình: “Nhất định là người chết…… Tôi…… không hiểu chúng tôi bị ma ám gì mà lại đồng ý! Tôi liền lôi người đó từ trong bao tải ra, xác định người đó thật sự đã chết, tim không còn đập, cũng không còn thở nữa…… nên chúng tôi làm như trình tự hỏa thiêu thi thể bình thường, bỏ người đó vào trong lò, rồi khóa chốt lại…… sau đó……” Nói tới đây, Chu Huy lại trở nên căng thẳng: “Sau đó, chúng tôi chợt nghe có tiếng hét thảm thiết truyền ra từ trong lò……” Nhớ đến tiếng kêu ai oán thê lương kia, cả người Chu Huy run lẩy bẩy như sắp rơi ra thành từng ảnh: “Không bao lâu sau…… người bạn kia của tôi mất tích…… Gần đây, tôi vẫn cảm thấy có người đi theo mình…… Vừa rồi, khi tôi hết ca trực, định về nhà, tôi lại thấy hắn…… Hắn muốn lái xe đâm vào tôi……”

Kỷ Lương và Lý Trạch thoáng liếc nhau một cái, họ cùng có chung một mối nghi ngờ, liệu có phải tinh thần của Chu Huy này có vấn đề không. Dù sao, làm công việc kiểu đó một thời gian, chắc chắn về lâu về dài sẽ bị áp lực về tinh thần.

Dường như đoán được suy nghĩ của bọn họ, nên Chu Huy vội vàng lắc đầu: “Là thật mà…… Tôi vẫn còn giữ đồ lấy ra từ trên người của người kia……” Chu Huy liền rút trong túi ra một chiếc vòng nhựa, đặt lên bàn: “Đây…… đây là đồ tôi lấy từ trên người của người đó.”

Kỷ Lương và Lý Trạch đều ngẩn người. Bọn họ không xa lạ gì chiếc vòng nhựa kia, đó là đồ đeo trên cổ tay phạm nhân, mặt trên có ghi vắn tắt thông tin phạm nhân, đánh số và tên. Kỷ Lương lấy chiếc vòng qua, tên in trên vòng làm mắt cô hoa lên: “Dương Khắc An!”

Lý Trạch gãi gãi đâu: “Không ngờ manh mối về tên họ Dương kia lại xuất hiện ở đây.” Sau khi Dương Khắc An vượt ngục, bọn họ đã điều tra rất lâu cũng không thấy manh mối gì. Nhưng tên họ Dương này đã giết nhiều người như vậy, ở bên ngoài chắc chắn có nhiều kẻ thù muốn giết chết hắn.

“Tôi không cố tình đâm vào người ta, tôi không muốn ngồi tù……” Chu Huy ngẩn người ngồi đó: “Tôi thật sự không cố ý……”

Lý Trạch nhìn bộ dạng gã rất đáng thương, nhưng lý do kia thì không thể đồng tình được: “Chà…… Nếu đối phương không truy cứu……” sửa sang lại biên bản thẩm vấn, rồi để gã ký xác nhận vào: “Thì anh có thể tạm xin được nộp tiền bảo lãnh, chờ thẩm tra lại sau!”

Chu Huy liền nộp tiền bảo lãnh, để lại cách liên lạc, rồi lo lắng bất an rời khỏi Cục Cảnh sát.

Lý Trạch quay đầu, thấy Kỷ Lương đang ngẩn người nhìn chiếc vòng Chu Huy mang đến kia, liền cười nhạo nói: “Sếp, chị nói xem, tên Dương Khắc An kia chịu trăm cay nghìn đắng cố gắng vượt ngục, cuối cùng lại chạy vào lòng tử thần, kể cũng hay thật‼!”

Kỷ Lương bỏ chiếc vòng vào trong một túi nilon đựng vật chứng: “Đã có tin tức của Dương Khắc An rồi, không cần biết là người còn sống hay đã chết, thì cũng phải đến hiện trường xem qua mới được, cậu đi điều tra một chút về người tên Chu Huy kia đi.” Cô vẫn cảm thấy gã có gì đó rất kỳ quái! Nhưng rốt cuộc là kỳ quái thế nào, thì nhất thời chưa nói ra được. Có điều, cô tin vào trực giác của mình.

“Rõ!” Lý Trạch nhận nhiệm vụ đang định rời đi, thì lại đột ngột dừng lại: “A—- Tôi nhớ ra rồi, bảo sao nhìn quen như vậy……”

“Cái gì nhìn quen?” Nói không đầu không đuôi, ai biết cậu ta đang nói cái gì! Kỷ Lương nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ rồi, giờ này Khanh Nhiên chắc hẳn đã phải về đến nhà, sao còn chưa thấy nhắn tin.

“Cái xe bị đâm ấy!” Lý Trạch vỗ vỗ gáy: “Tôi đúng là hồ đồ quá, chiếc xe kia bác sĩ Đoàn đã từng lái đến Cục Cảnh sát mà!” Chiếc xe thể thao Lamborghini màu vàng chói đó, một nhân viên công vụ tầm thường thì làm cả đời cũng không thể mua nổi, nên hôm đó khi Đoàn Khanh Nhiên lái đến Cục Cảnh sát đã khiến mọi người vô cùng chấn động.

Kỷ Lương đang rút điện thoại di động ra bỗng khựng lại: “Ý cậu nói…… người bị Chu Huy đâm vào là Khanh Nhiên?”

“Bác sĩ Đoàn đã từng lái chiếc xe đó!” Lý Trạch khẳng định điều đó, nhưng cậu không biết người trong xe có phải Đoàn Khanh Nhiên hay không: “Lúc tôi đến nơi, thì chủ xe cũng đã được xe cứu thương đưa đi rồi.”

Kỷ Lương ngắt cuộc điện thoại không có hồi đáp kia, quyết định tự mình đến bệnh viện một chuyến.

Đến bệnh viện, cô hỏi thăm một vài y tá mới biết Đoàn Khanh Nhiên đang ở phòng khử trùng. Không tốn chút sức lực nào đã tìm được người, Kỷ Lương nhíu mày, nhìn người đàn ông đã từng khí thế bừng bừng, giờ đang ngồi trên ghế, mặt nhăn như quả mướp đắng, tóc rối bù như tổ quạ, áo sơ mi nhăn nhúm còn cài nhầm cúc, chân còn… không đi giày: “Người này… thật sự là Phong Thiểu Bạch à?” Cô hỏi Đoàn Khanh Nhiên đang hoàn toàn khỏe mạnh không tổn hại gì ngồi bên cạnh.

Đoàn Khanh Nhiên rất muốn phủ nhận tất cả, coi như không quen biết: “Tôi có thể không thừa nhận không?”

“Không thể!” Phong nhị thiếu (cậu hai nhà họ Phong) đưa tay kéo vợ lại gần, trong lòng anh ta vẫn còn bị tin tức vợ gặp tai nạn xe cộ làm cho kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

“Vậy là……” Kỷ Lương dùng giọng điệu rất thật lòng nói với Đoàn Khanh Nhiên: “Rốt cuộc cậu cũng không kìm chế được, dùng bạo lực gia đình với anh ta à?” Rồi cô không hề nể nang, đưa ánh mắt chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác nhìn sang người đàn ông kia: “Câu cậu vừa nói là có ý gì?” Chiếc xe kia cố tình sao? <

Chương 4: Bị tôi cưỡng bức, sau đó quăng tôi rồi

Đoàn Khanh Nhiên liếc cô một cái: “Cậu nhận vụ này hả?” Sau đó, cô kể lại một lượt chuyện đã xảy ra: “Chiếc xe kia chắc chắn là cố tình đâm vào tôi!” Dù gì thì cô cũng đã ngẩn ngơ trong Cục Cảnh sát vài năm, một chút năng lực phán đoán cũng phải có chứ: “Lúc đó, hắn hoàn toàn có thể tránh tai nạn xe cộ.” Nhưng hắn lại lập tức lao về phía cô.

Kỷ Lương xác nhận chắc chắn lần nữa là cô không bị thương rồi mới nói: “Tôi cũng chỉ vừa mới biết là cậu bị tên gặp quỷ xui xẻo đó đâm vào, nên chạy qua đây để xác nhận lại!” Cô kể với Đoàn Khanh Nhiên tình hình của Chu Huy. Vừa dứt lời, Đoàn Khanh Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì Phong nhị thiếu đã như muốn nhảy dựng lên.

“Tôi quan tâm hắn gặp quỷ hay giả vờ giả vịt làm cái gì, hắn dám đâm vào bà xã tôi, Phong Thiểu Bạch tôi sẽ……”

“Im ngay!” Đoàn Khanh Nhiên ngắt lời.

“Ưm……” Phong nhị thiếu ấm ức ngậm miệng, ngoan ngoãn đứng sau lưng bà xã, trăm phần trăm là bộ dạng một ông chồng nhỏ.

Đoàn Khanh Nhiên cười lạnh: “Làm cái nghề này của chúng ta, nếu thật sự ma quỷ có đến, thì cũng là để cảm ơn tôi đã tìm ra thủ phạm giúp bọn họ mới đúng!” Trước giờ cô đều không tin chuyện này.

“Người chết thì cũng chết rồi, động dao động kéo trên xác chết có gì hay ho chứ……” Một giọng nói thì thầm từ bên cạnh truyền tới: “Thà em ngoan ngoãn về nhà, để anh chăm em, nuôi em còn hơn……” Phong nhị thiếu vẫn không buông tha cho ý định “bao dưỡng bà xã”: “Bằng năng lực của anh bây giờ……”

“Im ngay!” Hai cô gái đồng thanh lên tiếng. Phong nhị thiếu mếu máo, chỉ muốn ngồi chồm hỗm trong góc tường mà cảm thán, thời đại nữ quyền vùng lên, nam quyền bị tước đoạt‼!

Đoàn Khanh Nhiên đứng dậy: “Theo như cậu nói, thì Dương Khắc An kia bị chết cháy rồi?!”

“Không phải tôi nói, mà là Chu Huy nói vậy!” Kỷ Lương và cô cùng nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên tia cười lạnh lẽo, làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

“Xét trên phương diện y học mà nói, giả chết cao cấp hơn giả quỷ rất nhiều!” Đoàn Khanh Nhiên kéo ông xã mình qua: “Cậu cẩn thận một chút, tôi đưa ‘hàng’ nhà tôi về đã!”

“Ừ!” Kỷ Lương rời khỏi bệnh viện. Nơi này cũng gần trường tiểu học của Kỷ Duệ, cô nhìn đồng hồ, cũng gần trưa rồi, cô liền quyết định đi tìm con trai cùng ăn cơm trưa.

Năm ấy, khi rời đi, cô đã nghĩ quay người lại là vĩnh viễn xa nhau, cuộc đời này sẽ không còn quan hệ gì với anh nữa, không ngờ cô lại mang thai Kỷ Duệ. Nếu không có Kỷ Duệ làm bạn, thì Kỷ Lương cũng không biết mình sẽ biến thành người thế nào nữa. Tên nhóc Kỷ Duệ kia, tuy vẫn còn nhỏ, nhưng lại chưa từng hỏi về chuyện của cha nó như những đứa trẻ khác, mà ngược lại, cậu bé luôn như một người trưởng thành bé nhỏ, chăm sóc cho cuộc sống của Kỷ Lương. Giữa hai người là tình mẫu tử sâu đậm, người khác không thể nào hiểu được.

“Anh Duệ —-”

Mẹ của những đứa trẻ khác, tuyệt đối sẽ không một tay cầm thịt xiên nướng, một tay cầm trà sữa, không có chút tự giác của người làm mẹ, ăn uống bừa bãi như thế.

“Anh Duệ, mẹ đến mời anh đi ăn trưa đây!” Từ xa Kỷ Lương đã nhìn thấy Kỷ Duệ, trong lòng tràn đầy sự tự hào, con trai của cô thật bắt mắt. Nhìn khuôn mặt kia này, rồi nhìn cơ thể kia nữa, cả khí chất cũng đều là những ưu điểm được di truyền từ cô mà ra.

“Kỷ Tiểu Lương, con đã nói mẹ không biết bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn đồ ăn ngoài lề đường, cũng không được uống trà sữa!” Kỷ Duệ đi đến trước mặt cô, chán nản nói! Người này làm sao giống một bà mẹ đã có con cơ chứ. Nhìn khuôn mặt như sinh viên năm nhất kia, hành vi thì như lưu manh, khí chất thì…… Kỷ Tiểu Lương có thứ đó sao?

Mấy năm nay, nếu không có cậu quan tâm chăm sóc, thì không hiểu người này sẽ thành cái bộ dạng gì? Thật khó mà tưởng tượng được‼!

May mắn nhất trong đời này của Kỷ Tiểu Lương, chính là sinh ra một đứa con thiên tài như cậu. Kỷ Duệ thầm nghĩ.

“Anh Duệ, anh không được như thế!” Kỷ Lương đặt tay lên vai con: “Anh chỉ mới có vài tuổi, đã học mấy ông bà già dưỡng sinh rồi, như vậy còn gì là tuổi thơ chứ!”

Kỷ Duệ liếc mẹ mình một cái xem thường: “Tuổi thơ của con, đã mất từ lúc con bắt đầu được sinh ra đời rồi!” Là ai đã bắt cậu phải lớn vượt cấp, không có tuổi thơ vậy?!

“Anh Duệ, trưa nay muốn ăn gì?! Hôm nay mẹ mời!” Kỷ Lương xấu hổ muốn chuyển đề tài: “Muốn ăn gì cứ nói, đừng khách sáo!”

Kỷ Duệ cũng không bóc mẽ cô, quay sang nhìn mấy quán ăn bên cạnh rồi chỉ vào một quán cơm nói: “Ăn ở đây đi!” Kỷ Tiểu Lương thích ăn cơm, nếu bắt mẹ ăn cháo, mẹ chắc chắn sẽ gào thét ầm ĩ rằng không đủ no.

“Duệ Duệ!”

Một giọng bé gái mảnh mai yểu điệu gọi với theo hai mẹ con đang hùng hổ đi vào hàng cơm. Kỷ Lương quay đầu lại nhìn, thấy một cô bé mặc đồng phục giống Kỷ Duệ. Bên cạnh là một cô gái trẻ mặc quần áo gọn gàng, có vẻ là mẹ của cô bé kia. Cả hai đều là mỹ nhân‼!

Bạn học à? Kỷ Lương cúi đầu dùng ánh mắt hỏi con trai.

“Chị là…… mẹ của Kỷ Duệ à?” Cô gái xinh đẹp trẻ tuổi kia hỏi, không khách khí dùng ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới trang phục khủng hoảng của Kỷ Lương: quần bò áo phông giầy thể thao = trang phục của người nghèo! Cứ tưởng Kỷ Duệ là cậu chủ nhà giàu nào.

“Cô đúng là có mắt nhìn ghê, vừa gặp đã biết anh Duệ là con tôi!” Kỷ Lương không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của cô nàng kia, quay đầu đắc ý nói với con trai: “Anh Duệ, mẹ đã nói mà, chắc chắn anh được di truyền từ mẹ, anh xem, người đẹp này cũng vừa nói đấy!”

Giọng điệu ngả ngớn của Kỷ Lương quả nhiên đã khiến đối phương trợn mắt, nhướng mày, vẻ chán ghét không thể che giấu, hiện rõ trên mặt, chỉ thiếu nước cầm khăn tay lên mà che mũi, tránh để không phải hít thở cùng một bầu không khí với Kỷ Lương thôi.

Lại nữa rồi!

Kỷ Tiểu Lương có sở thích rất khác người. Đối phương càng chán ghét cô, thì cô càng dũng cảm! Thật ra, theo như cách nói của Kỷ Tiểu Lương, cái loại người có mấy đồng tiền dơ bẩn mà lúc nào cũng chỉ ước cả thế giới phải biết mình giàu có, mười người thì đến chín người là giả vờ giả vịt, chỉ có một tên còn lại là thực sự vô cùng giàu có, đó là tên Phong Thiểu Bạch kia.

“Người đẹp, có muốn đi ăn cơm cùng mẹ con tôi không?!” Kỷ Lương thân thiện bước lại gần cô ta, một câu người đẹp, hai câu người đẹp, bộ dạng không khác gì lưu manh côn đồ, chỉ thiếu mỗi nụ cười dâm đãng nữa là đủ bộ: “Cô xem, con gái cô và con trai tôi là bạn học, mà con gái cô xinh đẹp như vậy, thằng nhóc nhà tôi trông cũng không tệ. Chưa biết chừng sau này chúng ta lại thành thông gia ấy chứ!”

“Được ạ, được ạ…” Cô bé kia vừa nghe có thể ăn cơm cùng Kỷ Duệ, đã lập tức vui vẻ đồng ý, không để ý mẹ mình đứng bên cạnh đang đen mặt lại: “Duệ Duệ, chúng ta cùng đi ăn cơm nào!”

Xem kìa, cô bé mới đáng yêu hồn nhiên làm sao! Kỷ Lương nháy mắt với con trai.

Nhiều chuyện! Kỷ Duệ ném lại một cái lườm khinh thường, rồi quay đầu, rất lịch sự lễ phép nói với hai mẹ con cô bé kia: “Có thể dùng cơm cùng với hai người đẹp như thế này là chuyện khiến cháu vô cùng sung sướng rồi ạ!” Được rồi, cậu phải thừa nhận, xét trên phương diện nào đó, thì cậu rất dung túng cho cái sở thích ác thú của Kỷ Tiểu Lương kia. Ai bảo Kỷ Tiểu Lương là mẹ của cậu chứ, không dung túng cho mẹ thì dung túng cho ai?

Chẹp chẹp! Chẹp chẹp! Quý ông bé nhỏ này là con trai của cô sao, quá giả tạo! Kỷ Lương thầm phỉ nhổ con trai mình không chút lưu tình.

Được một cậu bé đẹp trai như vậy khen, cô nàng kia cũng vui như nở hoa, gạt luôn đi cảm giác không thoải mái mà Kỷ Lương vừa mang lại: “Tiểu Duệ đúng là khéo ăn khéo nói thật!” Sau đó, lại quay sang hỏi Kỷ Lương: “Ông xã chị làm gì?” Cô ta hỏi như vậy, vì nhìn bộ dạng như cậu chủ con nhà quyền quý của Kỷ Duệ kia, chẳng có một xu liên quan đến Kỷ Lương, thì chỉ có thể là do cha Kỷ Duệ, tức là ông xã của Kỷ Lương, dạy dỗ tốt thôi.

“Ông xã tôi à……” Kỷ Lương cười tươi: “Bị tôi cưỡng bức, sau đó quăng rồi!”

Chương 5: Anh Duệ nhà họ Kỷ

Bị tôi cưỡng bức, sau đó quăng rồi!

Lần đầu tiên Kỷ Duệ nghe thấy câu nói này là khi cậu năm tuổi! Cậu cũng giống những đứa bạn không có cha khác, chạy đi hỏi mẹ, cha cậu ở đâu?!

“Cha con à, bị mẹ cưỡng bức, sau đó quăng rồi!”

Lúc ấy, Kỷ Tiểu Lương cũng vui tươi hớn hở như vậy trả lời cậu, đêm hôm đó, Kỷ Tiểu Lương ngồi một mình, uống rất nhiều rượu, say đến không biết trời đất gì nữa. Nhưng lại không có tình tiết giống phim truyền hình như là mượn rượu mà khóc một trận đã đời, cô thì ngay cả hốc mắt cũng chưa đỏ, chỉ cười cười, uống hết một chai, rồi lại một chai… Sau đêm đó, Kỷ Duệ không hề hỏi lại chuyện của cha mình nữa.

Cũng sau đêm đó, cách xưng hô của Kỷ Duệ với Kỷ Tiểu Lương cũng thay đổi theo. Từ gọi mẹ là chính, gọi Kỷ Tiểu Lương là phụ, biến thành gọi Kỷ Tiểu Lương là chính, gọi mẹ là phụ.

Nhưng mà, cậu không hỏi, không có nghĩa là người khác cũng sẽ không hỏi. Mỗi lần như vậy, Kỷ Tiểu Lương sẽ luôn nói ra đáp án kinh thế hãi tục, sau đó nhìn đối phương khiếp sợ, còn mình thì cười đến không kiềm chế được, lần nào cũng vậy! Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất, là khi mẹ của Manh Manh, người phụ nữ tên Đoàn Khanh Nhiên kia, rõ ràng là cùng một loại người với Kỷ Tiểu Lương, khi nghe xong câu trả lời này, lại không hề tỏ ra kinh hãi một chút nào, chỉ hỏi lại: “Thích không?”, và cũng chỉ có một lần kia, Kỷ Lương không cười, mà nhẹ nhàng kéo khóe miệng xuống, trả lời một câu: “Cả đời này, thích như vậy một lần là đủ rồi.”

“Anh Duệ, vừa rồi có nhìn thấy không! Vẻ mặt của cô nàng kia ấy……” Kỷ Lương ôm bụng. Cô cười đến đau cả bụng. Vừa rồi, câu trả lời của cô đã lập tức hạ gục đối phương, khiến cô ta bật nảy người lên kéo vội con gái trốn thoát khỏi hiện trường.

“Đi ăn cơm!” Kỷ Duệ trừng mắt lườm cô một cái: “Còn cười nữa, con sẽ cho mẹ ba ngày liên tiếp phải ăn cháo buổi sáng đấy!” Cậu không thích Kỷ Tiểu Lương cười như thế.

Uy hiếp hiệu quả! Kỷ Lương ngoan ngoãn ngậm miệng, một lát sau, lại không nhịn được nói: “Anh Duệ, xem ra anh ở trường rất được mọi người yêu thích nhỉ~” Cô kéo dài âm cuối, giọng điệu tràn đầy vẻ chế nhạo và nhiều chuyện: “Anh có nhận được thư tình không? Có bạn nhỏ nào tỏ tình với anh không? Nếu anh có bạn gái, nhất định phải dắt về giới thiệu với mẹ, đừng có lén lút! Mẹ anh là một người rất tân tiến, cởi mở.”

“…… Kỷ Tiểu Lương!”

“Ừ hử?” Không phải là có bạn gái thật đấy chứ?! Quả nhiên con trai lớn không thể giữ trong nhà mà!

“Con mới có bảy tuổi thôi!” Quen bạn gái?! Đùa cái quái gì thế.

“Không sao! Thanh mai trúc mã gì gì đó, bà xã nuôi từ nhỏ vân vân không phải là càng tốt hay sao? Nói mẹ nghe đi, anh thích dạng con gái thế nào?”

Khóe miệng Kỷ Duệ co rút, nhìn cái dáng vẻ nhiều chuyện của mẹ kia, cậu thuận miệng phun ra tên một ngôi sao nữ nổi tiếng! Đó là dạng người mà mẹ không thích nhất. Mỗi lần Kỷ Tiểu Lương nhìn thấy ngôi sao đó, đều chỉ đánh giá bằng bốn chữ.

“Anh Duệ, anh mà lại thích dạng người đó à?!” Kỷ Lương trừng mắt nhìn cậu, không tin được cậu lại có khẩu vị tầm thường như thế.

Kỷ Duệ nhíu nhíu đôi lông mày đẹp: “Kỷ Tiểu Lương, con hỏi mẹ. Mẹ cảm thấy ngực và đầu óc có liên quan gì đến nhau?”

Kỷ Lương không thèm nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Ngực to ngốc nghếch!” Đây là bốn từ đánh giá mà cô dành cho ngôi sao nữ kia. Cô tự hào vì bộ ngực bằng phẳng của mình. Ngực cô bằng phẳng, cô kiêu ngạo, cô tiết kiệm vải cho quốc gia.

“Kỷ Tiểu Lương, con nói mẹ nghe này……” Kỷ Duệ quyết định phải phổ cập chính xác cho mẹ biết, cái gì gọi là “giá trị quan” của đàn ông: “Mẹ đừng tưởng rằng ngực mẹ nhỏ mà nghĩ là mình có não, cũng đừng cho rằng ngốc nghếch thì nhất định ngực sẽ to. Đối với đàn ông mà nói, thì đầu óc và bộ ngực chẳng có một xu quan hệ nào cả! Cho nên là, Kỷ Tiểu Lương à……” Cậu dừng một chút, ánh mắt khẽ đảo qua bộ ngực bằng phẳng của cô: “Mẹ thật là đáng thương!”

“…… Nhỏ thì đã không nuôi được con lớn thế này!” Độ dầy da mặt của Kỷ Tiểu Lương, người bình thường không thể so sánh được: “Nhỏ xinh, đáng yêu, biết không hả? Đầy đặn vừa tay, cảm xúc lại mềm mại chân thật. Muốn hưởng thụ cảm giác này không phải dễ đâu!”

Đã không xấu hổ lại còn vênh váo hơn. Trình độ vô liêm sỉ của Kỷ Lương đã làm Kỷ Duệ phải thán phục, vừa định phỉ nhổ cô, thì tay cầm thìa bỗng dừng lại một chút: “Kỷ Tiểu Lương, có phải mẹ lại chọc phải thứ gì ‘không sạch sẽ’ ở đâu rồi không?”

“Hả?” Kỷ Lương nhìn cậu: “Ôi anh Duệ, anh ngày càng thần thông quảng đại!” Cô còn chưa nói gì hết mà: “Anh Duệ, mẹ kể anh nghe……”

Kỷ Lương kể lại chuyện hôm nay cho Kỷ Duệ nghe. Ở những nhà khác, truyện gối đầu giường không phải là cổ tích thì là thần thoại, nhưng cậu là con của Kỷ Tiểu Lương, đương nhiên sẽ có sự đãi ngộ đặc biệt khác. Chuyện kể trước khi đi ngủ của cậu, không phải là chuyện tình cảm vợ chồng bão tố của Kỷ Lương, mà là những sự kiện sát thủ liên hoàn. Những năm gần đây, Kỷ Lương rất hay kể những chuyện đánh án ly kỳ trong công việc cho Kỷ Duệ nghe. Kỷ Duệ cũng thường xuyên có thể vạch ra điểm quan trọng, nút thắt giúp Kỷ Lương phá án.

“Anh Duệ, anh nghĩ trên thế giới này có quỷ thật không?”

“Có ạ —” Kỷ Duệ nhìn cô một cái rồi nói: “Ngay trước mặt con là một quỷ đang vội vàng đi đầu thai đây.” Cậu cau mày nhìn nồi cơm đã trống không: “Kỷ Tiểu Lương, con đã dặn mẹ bao nhiêu lần rồi, mẹ đừng có ăn ngấu ăn nghiến như thế, dạ dày của mẹ không tốt đâu!” Vừa nói xong, cậu lại ngẩng đầu nhìn quanh một chút.

Kỷ Lương thấy cậu khác thường: “Anh Duệ, không phải là……”

“Vâng!” Kỷ Duệ gật đầu. Kỷ Duệ là đứa bé bị sinh non, lúc cô trở dạ, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng cậu bé không sống được, phải ở lại trong phòng vô khuẩn gần nửa năm, cậu bé mới được về bên mẹ. Có lẽ vì vậy, mà cảm giác của Kỷ Duệ từ nhỏ đã đặc biệt nhạy bén, nhất là những lúc có kẻ có ý đồ xấu, hoặc cảm nhận được sự nguy hiểm đến gần. Như lúc vừa rồi, khi cậu và Kỷ Tiểu Lương đang ăn cơm, cậu đã cảm thấy một luồng khí ác ý lao về phía họ, tuy chỉ trong nháy mắt nhưng cậu vẫn cảm nhận được, nên cậu mới hỏi Kỷ Lương như vậy.

Cái cụm từ ‘không sạch sẽ’ mà cậu nói đó, không phải là ma quỷ linh tinh, mà là những chuyện có uy hiếp tới sự an toàn của Kỷ Lương.

Kỷ Lương đã từng ca ngợi: “Anh Duệ, anh là bùa bình an của mẹ, là chiếc áo bông nhỏ của mẹ. Có anh làm bạn, mẹ luôn an toàn, không đau đớn. Anh Duệ nhà họ Kỷ, khiến mẹ dùng cũng yên tâm, ngủ cũng thư thái……” Sau đó, nhận ngay được ánh mắt xem thường của Kỷ Duệ, cuối cùng là phải ăn sáng bằng cháo suốt ba ngày liên tiếp. Ai bảo cái miệng bỉ ổi kia của cô lại đi ca ngợi cậu chủ nhỏ nhà họ Kỷ bằng câu quảng cáo băng vệ sinh thế!

Kỷ Lương nhìn quanh một chút, trước giờ cô vẫn luôn hoàn toàn tin tưởng vào linh cảm của Kỷ Duệ.

“Ôi — Tiểu Lương Lương —-” một giọng nói tràn ngập vui mừng vang lên phía sau Kỷ Lương.

Kỷ Lương nổi hết da gà, giọng nói này là: “Anh Duệ, anh cảm nhận thật chính xác!” Quả nhiên là ác linh đột kích: “Ăn nhanh lên, ăn xong chúng ta đi ngay!”

Kỷ Duệ tiếp tục chậm rãi ăn cơm, vốn là một miếng cơm nhai hai mươi lần rồi nuốt, giờ thì cậu nhấm nháp tới ba mươi lần, mới chậm chậm nuốt xuống, ăn một miếng, lại uống một ngụm canh, nhìn vẻ mặt Kỷ Lương như đang muốn trực tiếp nhồi thức ăn vào miệng cậu như nhồi vịt để đút cho cậu ăn no.

“Tiểu Lương Lương, người ta nhớ em muốn chết.”

Người vừa đến họ Thi, tên là Thanh Trạch, giới tính: nam, sở thích: đàn ông! Có biệt hiệu là Thi công tử. Chỉ cần ở trong vương quốc của những người Gay, thì không ai không biết, không ai không hiểu biệt hiệu này.

Nghe nói Thi công tử đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp của trường Luật, được tuyển dụng trực tiếp vào Cục An Ninh quốc gia, năng lực rõ như ban ngày. Ở thời điểm đó, mọi người đều cho rằng, chỉ cần không có sai sót gì, thì Thi công tử có thể sẽ trở thành Cục trưởng Cục An Ninh trẻ nhất từ trước tới giờ. Nhưng mà……

Trời bỗng nổi bão, mầm cây đang nảy nở giữa đường bỗng gặp hạn, một con người vốn bước trên con đường trải gấm thênh thang rộng mở, lại đột ngột rẽ sang thế giới của những tên gay mục nát, cuối cùng là rời khỏi cục An Ninh, quay về cuộc sống ăn chơi trác táng, trực tiếp đánh đổ hết những kỳ vọng của mọi người.

Kỷ Lương nhìn người đàn ông ăn mặc thời trang, sang trọng trước mặt — thật ra, cô mới là đàn ông ấy, đúng không, đúng không?!

Chương 6: Chu Huy à? Không phải!

Cuộc sống của một công tử nhà giàu như Thi Thanh Trạch với cuộc sống của Kỷ Lương vốn hoàn toàn chẳng có liên quan gì đến nhau. Nhưng hơn một năm trước, khi Thi công tử bị một kẻ thầm yêu hắn điên cuồng đến mức biến thái theo dõi, thì vụ án đó lại rơi vào tay cô. Vì thân phận của Thi công tử rất đặc biệt, vụ án không thể công khai, nên việc điều tra cũng gặp khó khăn. Cuối cùng, nhờ Kỷ Lương đóng vai người yêu hắn nên mới ép được phạm nhân lộ diện.

Cũng sau lúc đó, nghiệt duyên của hai người liền sinh sôi nảy nở. Thi công tử vẫn yêu người đồng giới, chẳng qua là có thêm một sự lựa chọn, đó là Kỷ Lương.

“Tiểu Lương Lương ~” lại một giọng nói kéo dài, nũng nịu.

Kỷ Lương xoa xoa thái dương hơi co rút, tình hình của bọn họ lúc này đã thu hút không ít ánh nhìn tò mò. Dáng vẻ bình thường của Thi Thanh Trạch vốn rất ổn, khuôn mặt xinh đẹp kia đi tới đâu là trở thành tiêu điểm ở đó, hơn nữa, một câu Tiểu Lương Lương lập tức khiến mọi người đang chăm chú theo dõi kia muốn bùng nổ.

Thế giới này làm sao vậy? Đàn ông đích thực chết hết rồi à?!

Một tên nhà giàu mới nổi Phong Thiểu Bạch không có não kia đã đủ để làm cô thay đổi cách nhìn nhận về đàn ông rồi, giờ lại còn một người thân đàn ông mà tâm hồn phụ nữ Thi Thanh Trạch này nữa, đã trực tiếp phá hủy tam quan của cô, khiến cho cô cảm thấy đàn ông trong xã hội bây giờ thật đáng tuyệt vọng, quả nhiên, chỉ có anh Duệ nhà cô mới thực sự là đàn ông.

“Thiếu gia, cũng sắp đến giờ rồi!” Quản gia đi sau Thi Thanh Trạch lễ phép gật đầu chào Kỷ Lương: “Chúng ta phải ra sân bay thôi!” Bọn họ vốn đang trên đường ra sân bay, nhưng Thi Thanh Trạch ngồi trên xe lại nhìn thấy hai mẹ con họ Kỷ, nên vội vàng bắt tài xế dừng lại để hắn xuống tìm người.

Thi Thanh Trạch nhìn đồng hồ, quả thật không thể níu kéo thêm nữa: “Tiểu Lương Lương, người ta có việc phải đi trước nha, khi nào về sẽ qua tìm em! Anh Duệ, thay người ta chăm sóc tốt cho Tiểu Lương Lương nhé!” Nói xong, hắn lịch sự cúi người như một quý ông thực thụ, hôn lên tay Kỷ Lương. Hình ảnh này nếu xuất hiện trong phim truyền hình, tuyệt đối sẽ làm cho mấy cô nữ sinh trẻ tuổi run lên vì thích thú. Nhưng với một người phụ nữ thô lỗ như Kỷ Lương, thì cô chỉ biết rút khăn tay ra lau sạch mu bàn tay, tặng kèm thêm một câu: “Mau biến đi!” Mà Thi công tử kia, lại vẫn một mực yêu thích giọng điệu này của cô.

“Tiểu Lương Lương, em thật là khí phách, yêu em chết mất thôi!” Trước khi đi, hắn còn tặng cô một cái hôn gió.

Kỷ Lương run rẩy, nổi hết da gà, khi quay ra xác nhận hắn đã lên xe rời đi, thì cô bỗng nhìn thấy một hình bóng rất quen mắt: “Anh Duệ, anh ăn xong tự về trường nhé! Mẹ có việc phải đi trước!” Chưa nói dứt lời, thì người đã chạy ra khỏi quán ăn. Tình huống này, anh Duệ đã gặp nhiều rồi nhưng không thể trách cứ được. Lần này coi như còn tử tế chán, chứ năm cậu bốn tuổi, có một lần đang ăn cơm cùng Kỷ Tiểu Lương, được một nửa thì bên cạnh quán ăn có người bị cướp, cô vội buông bát đuổi theo, để một mình cậu ngồi lại quán ăn. Cái này không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là, cô còn chưa để lại tiền đã chạy biến mất. May mà Kỷ Duệ cậu đây bình thường khá thân thiết với ông chủ quán, nên ông cũng không truy cứu, cho mẹ con họ ăn thiếu một bữa. Chẳng qua, lúc cậu rời đi, thì trong mắt ông chủ tràn ngập thâm tình, nói với cậu: “Đi theo mẹ kế, rất vất vả đúng không!”

Sau lần đó, Kỷ Duệ đã rút ra kinh nghiệm, trên người lúc nào cũng phải để sẵn tiền, nhất là khi ăn cơm cùng Kỷ Tiểu Lương. Thấy chưa, lại có chỗ dùng rồi đấy! Kỷ Duệ thanh toán xong, đi ra thì nhìn thấy Kỷ Lương và một người đàn ông bước lên taxi, cậu nhíu mày rồi cũng lên một chiếc taxi khác, đuổi theo.

*

“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại cô cảnh sát rồi.” Chu Huy có vẻ hơi lo lắng, ngồi bên cạnh Kỷ Lương, bối rối đến mức tay cũng không biết để đâu, lúc đặt trên đầu gối, lúc lại đặt sang bên cạnh: “Cảnh… cảnh sát Kỷ, cô ăn cơm chưa?”

“Ừm! Ăn rồi!” Kỷ Lương nhìn thấy bên cạnh hắn có một túi đồ to, đó là nhà hàng đối diện với quán ăn hai mẹ con cô vừa vào: “Anh cũng thích ăn ở đó à? Tôi nhớ bà chủ ở đó rất nhiệt tình.”

“À……” Chu Huy thoáng kinh ngạc rồi mới gật gật đầu: “Cũng… cũng không tệ lắm, bà chủ ở đó rất tử tế.” Chu Huy cười cười nói: “Vừa rồi còn tặng thêm cơm cho tôi nữa. Sao cảnh sát Kỷ lại ở đây? Đến điều tra án à?”

“Không, tôi tới bệnh viện thăm người mà sáng nay anh đâm vào. Tìm cô ấy để lấy khẩu cung.” Kỷ Lương nói: “Tiện đường rẽ qua đây ăn cơm trưa. Anh thì sao? Buổi chiều được nghỉ à?”

Chu Huy nói chuyện hơi cứng nhắc, cười rất khó coi: “Chỗ chúng tôi, những năm gần đây làm ăn không tốt như trước. Hôm nay lại xảy ra việc này, ông chủ mà biết tôi lén thiêu sống người ta, không khéo tôi cũng không giữ được việc nữa.”

Chỗ Chu Huy làm là lò hỏa táng Thanh Sơn, hai mươi mấy năm trước làm ăn rất tốt. Nhưng những năm gần đây, nhiều nơi mới mở ra, miếng bánh ngọt này cũng bị chia năm xẻ bảy, ảnh hưởng rất lớn đến thu nhập của Thanh Sơn.

Lò hỏa táng Thanh Sơn nằm ở ngoại thành, đi xe mất khoảng hai giờ. Bức tường đã rất cũ kỹ, loang lổ vết rêu xanh, xung quanh là những cây đại thụ đã vài chục tuổi, xanh um, tươi tốt, che đi cả ánh nắng vốn đã không mấy xán lạn, khiến người bên trong cũng cảm thấy âm u lạnh lẽo hơn.

Khi Kỷ Lương và Chu Huy đến Thanh Sơn cũng là hơn hai giờ chiều.

“Không có nhiều người tới đây!” Chu Huy nói, đưa Kỷ Lương tới chỗ hắn làm việc: “Qua hai ba năm nữa, có lẽ chẳng còn ai đến Thanh Sơn nữa.”

Tuy lương ở đây không thấp, kiếm tiền của người chết luôn dễ kiếm nhất. Nhưng theo quan niệm truyền thống của Trung Quốc thì họ luôn bài xích người có mối liên quan tới người chết. Nhất là những người lớn tuổi, họ không bao giờ đồng ý gả con gái cho một người đốt xác, nên đến giờ Chu Huy vẫn chưa lập gia đình: “Chờ đến lúc không làm việc này nữa, tôi sẽ cưới vợ, sinh con……” Ánh mắt Chu Huy tràn ngập sự khao khát, sau đó thay đồng phục, đeo phù hiệu lên tay áo rồi đứng lên.

Kỷ Lương chỉ vào một căn phòng màu đen, bên trong có đặt một lò sắt rất dày, to: “Là cái kia sao?” Lò hủy thi gì đó.

“Vâng!” Nhìn cái lò kia, sắc mặt Chu Huy hơi kỳ lạ, xoay người sang chỗ khác rót nước mời Kỷ Lương: “Cảnh sát Kỷ, mời cô uống… uống nước!”

Kỷ Lương nhìn quanh bốn phía: “Ở đây không trang bị camera à?”

“Làm ăn không tốt, làm sao trang bị được mấy thứ lãng phí tiền bạc đó.” Chu Huy nói: “Hơn nữa, ở nơi quỷ quái này cũng chẳng có gì đáng giá, làm gì có kẻ trộm nào tới đây trộm đồ!” Trong lò hỏa táng, trừ tro cốt và người chết ra thì còn có cái gì được nữa!

“Ừ, ừ!” Kỷ Lương gật gật đầu, tự nhủ: “Vị trí hẻo lánh, bình thường ít có người tới, không có camera giám sát…… Anh có biết năm đó các bác sĩ kết luận thế nào về vụ án của Dương Khắc An không?” Kỷ Lương nhìn hắn, nói: “Bọn họ cho rằng, Dương Khắc An bị tâm thần, không thể khống chế hành vi của mình, thậm chí không biết mình giết người. Cho nên, Dương Khắc An không bị xử tử dù hắn đã giết bảy người. Hắn có thể sống như trước, thậm chí còn vượt ngục ra. Nhưng theo tôi thấy, Dương Khắc An không hề bị tâm thần, ngược lại, hắn thật sự rất thông minh……” Kỷ Lương nói ra sự đánh giá của mình dành cho Dương Khắc An: “Thông minh đến mức biến thái!”

“A……” Chu Huy cúi đầu, nhìn vạt áo của mình, giọng điệu mang vẻ đau khổ: “Tôi đốt chết hắn, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho tôi, phải làm sao bây giờ……”

Kỷ Lương cầm cốc nước lên uống một hớp, nhìn hắn, một lúc lâu sau đột nhiên cô cười: “Yên tâm đi, nếu hắn chết thật rồi biến thành quỷ, thì người đầu tiên hắn tìm đến sẽ là tôi, anh nói có phải không? Chu Huy… Không, chắc phải gọi mày là Dương Khắc An mới đúng?!”

Chương 7: Đáp án

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, mọi âm thanh như tan biến hết, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

“Lạch cạch!” Ngoài cửa sổ có tiếng cành cây khô gãy rụng, rơi xuống đất vỡ vụn.

“Ha ha……” Chu Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vừa rồi còn là vẻ sợ hãi, giờ biến thành một nụ cười giả tạo, hưng phấn. Hắn nhìn Kỷ Lương: “Cảnh sát Kỷ, không hổ danh là cảnh sát Kỷ của tao, quả nhiên là không qua mắt được mày!” Giọng điệu của hắn không có chút bối rối vì bị vạch trần nào, ngược lại, còn có thêm một chút hưng phấn khác thường.

Kỷ Lương nhìn hắn, ngón tay thon dài chỉ vào quần áo trên người hắn nói: “Có biết vì sao không…… Quần áo của mày không đúng, đỏ là chuyện vui, đen trắng là có tang. Phù hiệu trên tay áo đồng phục không phải tùy tiện đeo lên là được, phải là đỏ ở trong, đen trắng bên ngoài. Giữa đen và trắng, thì trắng phải ở trên, đen ở dưới. Người chết là lớn nhất ở đây, nên công nhân trong lò hỏa táng rất chú trọng phương diện này. Có lẽ là do gấp quá, nên mày không thể chú ý tới từng chi tiết như thế!” Kỷ Lương chậm rãi nói ra những điểm đáng ngờ: “Mày nói nhân viên tạp vụ của mày bị mất tích, nhưng lại không có ai đến lập án, mày chỉ nghĩ xem làm thế nào nói ra sự tình thật mơ hồ khiến chúng tao chú ý, nhưng lại quên đi điểm cơ bản nhất, đó là nhân tính. Lời nói và việc làm của mày không thể hiện ra một chút lo lắng nào đối với người nhân viên tạp vụ kia cả.” Kỷ Lương suy nghĩ xong, lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đồ ăn ở nhà hàng đó rất khó ăn, mà cũng không có bà chủ nào cả.” Cũng tại thời điểm đó, cô xác định rằng mục đích mà “Chu Huy” này xuất hiện ở nhà hàng kia không phải là để mua cơm.

Dương Khắc An tháo phù hiệu trên tay áo xuống: “Tao phải mất bao nhiêu tâm tư mới trốn được ra ngoài, trước là để có thể gặp mày, còn sau đó… là tự tay giết chết mày!” Vẻ hưng phấn trên mặt hắn càng tăng lên: “Khi bị giam trong tù, không có lúc nào là tao không nghĩ, phải tra tấn mày như thế nào mới có thể khiến mày đau khổ khóc lóc cầu xin tao tha thứ.” Dương Khắc An liếm liếm môi: “Tao nhất định phải vượt ngục, để bắt mày chết trên tay tao!” Loại suy nghĩ này đã mọc rễ và sinh sôi nảy nở trong đầu hắn, cuối cùng biến thành sự cố chấp biến thái: “Mấy tên cảnh sát khác toàn là lũ ngu ngốc, chỉ có mày mới hữu dụng một chút…”

Dương Khắc An xoa xoa tay: “Tao muốn chặt đứt cả tứ chi của mày ra, sau đó xé toang bụng mày……” Tưởng tượng đến hình ảnh đó, hắn cảm thấy hưng phấn khó kìm chế được, thậm chí toàn thân còn khẽ run lên.

“Chu Huy đâu?” Kỷ Lương nhíu mày, không để tâm đến những lời nói biến thái của hắn: “Những người khác đâu?”

“Bà nghĩ là ở đâu, hả bà cảnh sát Kỷ?”

Kỷ Lương nhìn nhìn xung quanh, mắt hơi nheo lại: “Mày đúng là đồ biến thái!”

“Tao thích nghe mày nói về tao như vậy!” Dương Khắc An rất hưởng thụ cách xưng hô đó. Với hắn mà nói, thì biến thái, có nghĩa là hắn khác hẳn người bình thường. Trong suy nghĩ của hắn, người bình thường chính là những người thường nói những câu thịnh hành, sáo rỗng, là những con người ngu xuẩn khác. Hắn tự cho mình là siêu phàm, hắn thích cái cảm giác nắm giữ sự sống chết của người khác trong tay, đó là một loại khoái cảm khó có thể tả bằng lời, khiến con người ta nghiện. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt từ tuyệt vọng biến thành hy vọng, nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ hãi của bọn họ……

Cho nên, trước khi Dương Khắc An giết người, hắn cũng không tùy tiện bắt được ai thì giết người đó. Hắn sẽ giam cầm người thứ nhất lại, tra tấn dã man, cho tới khi bắt được người thứ hai, thì hắn sẽ tạm dừng việc tra tấn người bị hại đầu tiên. Rồi một ngày sau, hắn sẽ lôi người bị hại đầu tiên ra, để giết ngay trước mặt người bị hại thứ hai. Theo như hắn nói, thì đây là hắn thực hiện theo chủ nghĩa nhân đạo, để người bị hại đầu tiên có thể tận hưởng một ngày nghỉ ngơi, thả lỏng— nhưng có trời mới biết, khi đó ai mới là người căng thẳng hơn.

Nếu suy luận theo tâm lý học, thì có thể thấy, người bị hại thứ hai sẽ phải chịu áp lực nhiều hơn, mà tên Dương Khắc An kia thì lặp đi lặp lại hành động này không biết chán, đến tận khi Kỷ Lương bắt hắn về chịu tội. Lần này, mục tiêu của hắn là Kỷ Lương, nên hiện giờ ít nhất Kỷ Lương cũng có thể bảo đảm, những người khác vẫn an toàn.

“Chỉ để gây sức ép cho tao mà phải làm thế này, mày cũng hao tổn tâm huyết thật!” Được một tên biến thái như vậy coi trọng khiến cô không chịu nổi.

“Tao muốn đốt bọn nó, từng thằng một thành tro bụi trước mặt mày, để mày nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng, mày cũng có thể cứu bọn chúng, dùng thân thể của mày để đổi lấy bọn chúng.” Đúng vậy, như Kỷ Lương dự đoán, hắn đã nhốt tất cả mọi người vào trong lò hủy thi.

Kỷ Lương nhíu mày, sau đó buông thõng tay, vẻ mặt thoải mái: “Mày cảm thấy tao là người có tinh thần vì người quên mình như vậy à?”

“Mày là cảnh sát mà!” Cái nghề được gọi là nô bộc của nhân dân!

“Vậy chắc là mày không tìm hiểu kỹ, xem thân phận của tao thế nào rồi!” Kỷ Lương tốt bụng giải đáp thắc mắc cho hắn: “Tao là nữ lưu manh!” Thấy Dương Khắc An có vẻ không hiểu câu cô vừa nói, Kỷ Lương thở dài: “Mày đã từng gặp tên lưu manh nào mà có tinh thần đại nghĩa như vậy chưa? Mày có đốt thì cũng đốt cẩn thận một chút, tốt nhất là đốt hết bọn họ một lần luôn đi, đỡ phải gây phiền phức cho tao!” Kỷ Lương lại nhướng mày, ra vẻ khó xử nói: “Nếu để còn ai sống sót, đến lúc đó, bọn họ đi ra ngoài lại nói là tao thấy chết không cứu vân vân, thì nghiệp cảnh sát của tao coi như hỏng rồi!”

Nói rõ ràng như vậy rồi mà Dương Khắc An còn không hiểu, thì quá phụ công Kỷ Lương cô đánh giá hắn thông minh!

“Mày……” Hắn nghiêng đầu nhìn Kỷ Lương một lúc: “Vì sao mày không giống những người khác?”

“Vì sao lại phải giống?!” Cô hỏi lại.

“Không đúng…… Tất cả đều giống nhau, đều phải giống nhau mới được…” Dương Khắc An lặp đi lặp lại, ánh mắt hơi hỗn loạn, bị phản ứng không giống như người khác của Kỷ Lương làm hỏng kế hoạch.

Mặt Kỷ Lương nhìn có vẻ ngả ngớn, không để tâm, nhưng tinh thần lại cực kỳ căng thẳng, không dám lơi lỏng một chút nào. Công tắc của lò hỏa thiêu ngay bên cạnh Dương Khắc An. Hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Nếu hắn gạt xuống, thì những người đang bị nhốt trong lò kia sẽ tan thành tro bụi.

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia của cô, Dương Khắc An càng trở nên rối loạn. Tay Kỷ Lương lén sờ ra đằng sau tìm súng… Cơ hội chỉ có một lần. Rút súng, lên đạn, bóp cò…

“Pằng!”

Tiếng súng lạnh lẽo vang lên trong căn phòng yên ắng, trống trải, nghe cực kỳ rõ ràng, mà dọa người.

Dương Khắc An kinh ngạc nhìn vết thương trên ngực, màu đỏ của máu từ từ chảy ra, sau đó, hắn cười, tiếng cười khàn khàn thô ráp lại có một vẻ đắc ý khó tả: “Ha ha, đúng vậy… tất cả đều giống nhau… đều giống nhau…” Tay cầm dao của hắn buông lỏng, rơi loảng xoảng trên đất, ánh mắt hắn biến đổi, không biết rút từ đâu ra một khẩu súng, nhắm về phía Kỷ Lương, bóp cò.

Tim Kỷ Lương như lạnh đi. Súng, đây là thứ chưa từng xuất hiện khi Dương Khắc An phạm tội lúc trước. Đối với Dương Khắc An mà nói, dùng súng giết người thì rất dễ dàng, nhưng làm thế nào để người ta vô cùng thống khổ mới khiến hắn cảm thấy hứng thú. Cho nên, hắn luôn chọn dao hoặc dùng cưa điện.

Trong khoảnh khắc cô nghiêng người tránh đạn, Dương Khắc An đã kịp cầm vào công tắc lò thiêu.

“Ha ha…” Dương Khắc An nôn ra máu, nhưng cười rất đắc ý: “… Cảnh sát Kỷ, tao muốn mày… phải… hối hận cả đời…” Cả đời đều không thoát khỏi sự nguyền rủa của ma quỷ… giống như người kia…

“Đừng—” Kỷ Lương kinh hoảng nhìn hắn kéo công tắc lò thiêu xuống!

“Ha ha… a….” Trước khi chết có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, khiến Dương Khắc An cảm thấy như vậy là đủ rồi: “A?”

“Con đã ngắt nguồn điện rồi, không chết được!” Giọng trẻ con ngây thơ vang lên ngoài cửa. Kỷ Duệ sau lưng vẫn còn đang đeo cặp sách, đứng dựa vào cửa, phấn khích nhìn sắc mặt của hai người trong phòng.
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ