Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Mẹ lưu manh, con thiên tài - trang 10

Chương 60: Vụ án nhảy lầu

Chết rồi?!

Kỷ Lương từng nghĩ đến rất nhiều trường hợp, ví dụ như bà ở nước ngoài, bà có con gái khác, bà… Những suy nghĩ này đều dựa trên cơ sở là bà vẫn còn sống.

Nhưng một câu vừa rồi của Hạ Vũ đã phủ định toàn bộ những giả thiết của cô.

“Chết rồi…” Cô lặp lại: “Thật sao? Bà ấy chết như thế nào?” Có lẽ… bà ấy và cô không có quan hệ gì, chẳng qua là trùng hợp, hai người có đôi mắt giống nhau mà thôi. Kỷ Lương nghĩ vậy.

“Hi sinh vì nhiệm vụ!”

“Ừm?” Kỷ Lương chờ anh kể chi tiết, nhưng sau khi anh nói câu đó, lại không nói gì nữa: “Không có thông tin gì sao?” Ví dụ như ở đâu, xảy ra chuyện không may gì?!

“Không có!” Hạ Vũ khẳng định.

“Vậy… người đàn ông đó?!”

“Cũng giống bà ấy.”

Giống nhau!

Có phải là quá khéo không. Không phải cô đa nghi, mà dựa vào trực giác và kinh nghiệm phá án nhiều năm qua thì cô vẫn cảm thấy kiểu trùng hợp này thật quá “khéo”. Hơn nữa, hôm nay cô vừa nhận được bức thư này, tất cả giống như một vòng tròn vậy.

“Cũng chỉ có mấy chữ hi sinh vì nhiệm vụ, còn không có gì rõ ràng nữa sao?!” Kỷ Lương hỏi xong, Hạ Vũ gật đầu thay cho câu trả lời.

Quả nhiên…

“Ngày mai anh muốn đến bên Tổng cục điều tra một chút.”

Kỷ Lương buồn bực, tài liệu về quân nhân sao lại sang Cục cảnh sát điều tra? Hạ Vũ cầm tư liệu trên bàn đưa cho cô: “Người đàn ông này sau khi xuất ngũ được Quân đội điều đến Cục cảnh sát thành phố B, cũng là Cục cảnh sát mà em đang làm một thời gian ngắn. Những hồ sơ có liên quan cũng đều được chuyển đến Cục cảnh sát.”

Kỷ Lương nhận tài liệu, lật xem qua, cũng biết được một số tin tức cơ bản. Ví dụ như, người đàn ông đó tên là Lâm Hải Bình, người phụ nữ là Thẩm Ninh, cũng không có nhiều tin tức mà cô cần.

“Ngày mai tôi sẽ đi cùng anh.” Kỷ Lương trả tài liệu lại cho anh.

Ngày hôm sau, Hạ Vũ để Trầm Sùng tiếp nhận nhiệm vụ phụ trách huấn luyện, sau đó đưa Kỷ Lương về thành phố. Vừa đến Cục cảnh sát, đám người Lý Trạch đã ở bên trong, thấy Kỷ Lương về, họ liền trực tiếp kéo cô đi, đưa cô đến hiện trường vụ án, còn Hạ Vũ thì đi thẳng vào phòng tư liệu của Cục để tìm tài liệu liên quan.

Đã hơn một tuần kể từ khi hung thủ gây án. Vì vụ án vẫn chưa được phá, nên xung quanh hiện trường vẫn còn giăng dây cảnh giới, giữ nguyên hiện trường lúc đầu. Kỷ Lương đeo thẻ công tác trước kia lên để đi vào trong.

Căn phòng giống như ảnh chụp, các dấu vết bị máu che kín, thi thể đã được dời đi, nhưng trên sàn nhà vẫn còn những dấu hiệu tương ứng. Có một vài món đồ chơi nhỏ rơi vãi trên sàn, trong tách trà vẫn còn đựng trà, mấy tờ máu nhuốm máu rơi trên đất, trong phòng bếp, thức ăn đang được làm dở vẫn còn đặt trên thớt gỗ. Kỷ Lương như có thể nhìn thấy cảnh tượng xảy ra lúc đó: cậu bé kia đang chơi đồ chơi trên sàn phòng khách, bà nội thì ở trong bếp chuẩn bị cơm chiều, còn ông nội ngồi trên ghế salon, vừa đọc báo, vừa pha trà, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn dáng vẻ cậu cháu nội chơi đồ chơi, cười thỏa mãn, không khí ấm áp, hòa thuận đến như thế…

Kỷ Lương nhìn quanh, không có dấu vết đánh nhau, có lẽ đúng như Lý Trạch đoán, hung thủ có thể là người quen, lúc trước có lẽ cũng đã ở trong phòng.

Ở lại hiện trường khoảng hơn nửa giờ, những vết máu trong phòng khiến Kỷ Lương cảm thấy hơi áp lực. Cô bước ra ngoài hít một chút không khí trong lành, cũng thuận tiện đi sang vài hộ gia đình sát vách hỏi chuyện một chút.

Thông tin cô thu được cũng không khác gì với thông tin của đám Lý Trạch. Hai ông bà ở căn nhà kia, bình thường vẫn rất thân thiện, sống với mọi người cũng không tệ. Trước đây, ở tiểu khu này luôn rất yên bình, chưa từng phát sinh những chuyện thế này!

Là muốn báo thù? Hay là lập kế hoạch giết người vì có mục đích khác?

Kỷ Lương thần cân nhắc, bất tri bất giác lại đi tới sân bóng rổ phía sau tiểu khu, có một vài người có vẻ là sinh viên đang chơi bóng rổ ở đó.

Tiểu khu này nằm trong khu vực trường học, nên xung quanh có không ít các trường đại học, trung học. Mấy người sinh viên kia, chắc là học trường đại học gần đây, đến để chơi bóng.

“Cảnh sát Kỷ ---.” Một nữ sinh trẻ tuổi vô cùng phấn chấn chạy tới, gọi Kỷ Lương: “Ha ha --- chị là cảnh sát Kỷ đúng không? Chị đến để điều tra vụ án giết người kia à?”

Kỷ Lương ngẩn người, rồi gật đầu: “Sao em biết chị?”

“Mấy ngày rồi mà vụ án đó vẫn không có tiến triển gì à?” Cô nữ sinh tự giới thiệu về mình: “À… em là Hồ Giai, sinh viên khoa nghiên cứu tâm lí tội phạm của đại học A.” Cô cười: “Chắc chị không biết em, nhưng em thường nghe bố em kể về chị, cũng xem ảnh của chị rồi.”

“Bố em là…”

“Hồ Thành ạ.” Hồ Giai trả lời.

Kỷ Lương chợt nhớ đến một người cảnh sát già có vẻ mặt rất hiền lành. Hồ Thành là một vị cảnh sát già gần năm mươi tuổi ở Cục, công tác trong Cục được vài chục năm, không có thành tích quá nổi bật, nhưng cũng không phạm lỗi gì. Yên yên bình bình trải qua mấy chục năm đời người ở trong Cục cảnh sát, hình như năm nay sẽ về hưu.

“Thì ra em là con gái của chú Hồ.” Kỷ Lương nói, cô cũng từng nghe chú Hồ kể là có cô con gái học ở đại học A, không ngờ là khoa nghiên cứu tâm lí tội phạm.

“Cảnh sát Kỷ, chị thấy vụ án này thế nào?” Hồ Giai dường như rất sốt sắng với vụ án này: “Thầy giáo của bọn em dùng đề tài này để làm đề bài, cho bọn em thực tập nghiên cứu. Đây là kết quả phân tích của bọn em, cảnh sát Kỷ, chị xem qua một chút đi.” Hồ Giai đưa một quyển sổ ghi chép cho Kỷ Lương.

Kỷ Lương nhìn quyển sổ rất dày trong tay, vừa quay đầu đã thấy một người đàn ông lớn tuổi, mặt cau có đi về phía này: “Chú Hồ!” Người đang đi tới là Hồ Thành. Kỷ Lương quay ra chào ông.

Hồ Thành đi tới, sắc mặt rất khó coi, nhìn con gái rồi quát to: “Bố đã nói với con rồi, đừng có làm rối lên, sao con không chịu nghe, lại còn chạy đến tìm cảnh sát Kỷ, con thật là…” Nói xong, lại quay sang Kỷ Lương: “Cảnh sát Kỷ à, việc này… cháu đừng chấp trẻ con, mấy đứa nhóc này, chưa đỗ ông nghè đã đe hàng tổng. Để chú lôi cổ chúng nó về.”

Sau đó, ông thở phì phì quay sang quan sát Hồ Giai và đám bạn của cô, rời khỏi tiểu khu. Kỷ Lương nhìn quyển sổ dày trong tay, rồi cũng quay về Cục cảnh sát.

Không thể không nói, những tư liệu của Hồ Giai cà mấy người bạn cô làm rất tỉ mỉ.

Nạn nhân tên là Triệu Tùng, 52 tuổi, là một công nhân đã về hưu của một xí nghiệp dược quốc doanh. Vợ ông là Ngô Lệ, 45 tuổi, là một kế toán viên cao cấp của công ty nước ngoài, cháu nội là Triệu Đồng Đồng, năm nay vừa tròn năm tuổi.

Trong tư liệu của Hồ Giai có nghiên cứu và phân tích kĩ càng, điều tra cẩn thận mối quan hệ của nạn nhân và một số người xung quanh. Trước khi Triệu Tùng về hưu, ông là nghiên cứu viên, sáng chế dược phẩm của xí nghiệp dược, sau khi về hưu, ông chỉ ở nhà hưởng niềm vui tuổi già, chơi cùng con cháu, còn Ngô Lệ vẫn tiếp tục công việc làm kế toán viên cao cấp của công ty nước ngoài. Công việc này rất khác với các nghề khác, càng có nhiều kinh nghiệm thì càng được trọng dụng, nhưng, cũng vì nghề kế toán này thường phải biết nhiều, nên cũng dẫn tới một số phiền toái. Có điều, mấy năm nay Ngô Lệ cũng là người hết sức quy củ, không có hành vi gì khác người… Ít nhất là trong tư liệu của đám Hồ Giai thì là như vậy.

Kỷ Lương xem xong quyển sổ kia, duỗi người thư giãn gân cốt, rồi bước đến bên cửa sổ. Một cơn gió lạnh thổi tới, xua đi không khí oi bức, cũng kéo theo mây đen dày đăc. Chỉ một lúc sau, ánh chớp lóe lên phía chân trời, một tiếng sấm vang lên. Lại một lát sau nữa, mưa ào ào đổ xuống. Một lực kéo thật mạnh, kéo cô về phía sau, rồi cô nghe thấy tiếng Hạ Vũ: “Vào trong đi, đừng để bị dính mưa.” Nói xong, anh đưa tay lau nước mưa trên mặt cô.

“A!” Kỷ Lương vỗ vỗ mặt, cất những manh mối về vụ án vào sâu trong đầu. nhéo nhéo mũi theo thói quen, nói: “Anh đến rồi à? Điều tra thế nào rồi?” Cô muốn hỏi thông tin về hai người kia.

Hạ Vũ nhìn đồng hồ, đã gần mười hai giờ: “Ăn cơm trước đi.”

Kỷ Lương sờ sờ bụng, cũng hơi đói, nhưng cô lại không muốn ăn cơm lắm: “Đi ăn mì đi.”

Đối diện Cục cảnh sát có một tiệm mì. Lúc đi vào quán, bên trong đã có rất nhiều người, hai người chọn một vị trí có thể quan sát xung quanh! Chủ đề bàn tán trong tiệm mì hôm nay có chút thu hút sự chú ý của Kỷ Lương. Mọi người đều bàn tán về vụ án ở tiểu khu kia, một vài người xưng là chuyên gia, phân tích các loại khả năng về tính cách của tên hung thủ độc ác, giết người cưa xác kia. Mỗi người một ý kiến, nhưng chẳng có ý kiến nào thực sự đáng để ý! Mấy nhóm năm ba người ăn cơm bên cạnh cũng thảo luận rôm rả…

Một vụ thảm án như vậy chưa được phá, đối với những “vị khán giả” này mà nói, thì chẳng qua cũng chỉ là cho bọn họ thêm một đề tài nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi mà thôi, chẳng liên quan gì đến tâm trạng của họ. Tâm lí hưng phấn, đứng ngoài nhìn nhà người ta cháy, khiến bọn họ muốn ngừng mà không ngừng được.

Kỷ Lương có vẻ hơi bực mình. Mấy người này chỉ dựa vào tin tức mà báo chí, TV đưa, rồi ngồi đây ba hoa chích chòe mà chẳng thèm mảy may suy nghĩ, rằng những việc này có khác gì xát muối vào vết thương của gia đình người bị hại đâu.

“Ăn nhanh lên, mì sắp nhũn ra hết rồi.” Hạ Vũ nhắc cô.

“À!” Kỷ Lương ăn một miếng lớn, rồi hỏi: “Bên anh điều tra thế nào rồi?” Nhiều chuyện cùng xảy ra một lúc khiến cô hơi mệt mỏi.

Hạ Vũ nhíu mày, nhìn Kỷ Lương từ lúc bước vào đây đến giờ, chân mày chưa hề giãn ra chút nào: “Em cứ lo việc của em trước đi, em bây giờ cứ như cây nến đối hai đầu vậy, chịu sao nổi, hơn nữa…” Hạ Vũ hơi nhíu mày.

“Sao thế?”

“Không có gì.” Anh cúi đầu, tiếp tục ăn: “Ăn mau đi, chuyện bên này em không cần phải lo, để anh xử lí là được.”

Kỷ Lương ngẫm nghĩ, vụ án này đến bây giờ cũng không tìm ra manh mối gì, nếu lo việc của cả hai bên thì đúng như anh nói, cô sẽ giống như cây nến bị đốt hai đầu, sau cùng chính mình lại bị chết cháy.

Sau khi ăn xong, mưa cũng đã ngừng, hai người sóng vai nhau đi về phía Cục cảnh sát

Bịch!

Một vật nặng đột nhiên rơi xuống trước mặt họ!

Lách tách ----

Một chất lỏng ấm áp chảy ra từ vật thể kia, giống như vảy màu mực đỏ tươi lên bức tranh trừu tượng trên mặt đường, hình dạng hỗn độn giữa màu trắng của thân thể và những sợi tóc đen tán loạn lẫn vào máu…

“A ----.”

“Có người nhảy lầu!”

Những người bên cạnh rốt cuộc cũng bừng tỉnh, hét ầm lên! Một thân người nằm úp sấp trên bãi đất trống trước tòa nhà cao tầng, mặt úp xuống đất, cả cơ thể hầu như bị bẹp dí, máu và óc phun đầy xung quanh.

Kỷ Lương nhanh chóng chạy lên trên tầng thượng của tòa nhà cao tầng vừa xảy ra án mạng, đồng thời bấm điện thoại gọi cho Lý Trạch báo cho hắn nhanh chóng đưa người tới đây. Hạ Vũ cũng không chậm trễ, khi Kỷ Lương đang lao lên lầu, thì anh cũng bảo vệ hiện trường, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng quét một vòng qua đám người đang đứng xung quanh, để ý xem có nhân vật nào khả nghi hay không, bỗng một cô gái có dáng vẻ như học sinh lọt vào tầm mắt anh ---.

Nơi xảy ra án mạng là một ký túc xá có hơn mười tầng. Vụ án xảy ra vào quá trưa, đã qua thời điểm đông người. Nếu lúc đó, hai người đi nhanh lên năm sáu mét, thì khi người kia rơi xuống, chắc chắn sẽ nện thẳng xuống người họ, dùng bọn họ làm đệm lưng rồi. Kỷ Lương chạy vội lên tầng thượng, nhờ có sự “chăm sóc tận tình” của Hạ Vũ nên dù chạy từ tầng trệt lên tới tầng thượng mà hô hấp của cô vẫn không loạn. Chớp mắt đã lên tới mái nhà.

Cánh cửa bên ngoài của tầng thượng bị khóa trái, Kỷ Lương móc súng ra, cẩn thận dựa vào tường đối diện, đạp mạnh một cước đá văng cửa, tiến vào trong…

Không có aii!

Cô tìm khắp một lượt, trên sân thượng trống rỗng, trừ cô ra, không có một ai khác nữa. Kỷ Lương cất súng, đi tới lan can trước mặt, cũng chính là nơi người kia nhảy xuống, Một đôi giầy đặt ngay dưới lan can.

Tự sát à?

Không! Không phải!

Lan can bảo hộ của sân thượng được thiết kế rất an toàn, trên phần xi măng của lan can còn đan thêm một song sắt bảo hộ.

Rất nhanh Kỷ Lương nhanh chóng phủ nhận phán đoán là nạn nhân tự sát. Nơi bị đứt gãy của lan can nhìn rất nhẵn nhụi… giống như bị người ta cưa ra vậy.

Sau khi nhận điện thoại của Kỷ Lương, Lý Trạch vội vàng đưa người tới. Nhóm cảnh sát kéo dây cảnh giới màu vàng, xua mấy người đang tập trung xung quanh, duy trì trật tự tại hiện trường.

“Bạn học này,” Hạ Vũ bước tới, cản cô nữ sinh cũng đang định rời đi kia lại: “Chờ một chút.”

“Tiểu Giai, sao con lại ở đây?” Nhìn thấy cô nữ sinh bị Hạ Vũ ngăn lại, Hồ Thành vội vàng chạy tới, mặt đầy vẻ tức giận: “Bố đã bảo con đừng có dính vào mấy việc này mà.”

“Bố ---.” Hồ Giai bị mắng cũng hơi ấm ức: “Con chỉ vừa ăn cơm xong, đi ngang qua thôi mà, cũng không phải là…”

“Im ngay.” Hồ Thành trừng mắt lườm cô một cái: “Con không thấy cả nhóm cảnh sát đều bận rộn hay sao, còn đứng đây mà xem gì nữa, không mau về đi!” Vừa nói, ông vừa phủi tay như muốn đánh, đuổi cô về.

“Chờ chút!” Hạ Vũ ngăn Hồ Giai lại: “Cô biết nạn nhân?” Vừa rồi nhìn qua đám người, anh liền chú ý tới cô. Nếu những người bình thường khác, khi nhìn thấy có người nhảy lầu, vẻ mặt lộ ra chắc chắn sẽ có nét kinh hãi, hoảng sợ, cũng có người thờ ơ, có người tò mò, nhưng trên mặt nữ sinh này lại có nét bối rối.

“…” Hồ Giai chần chừ một lúc, gật gật đầu: “Vâng.”

“Tiểu Giai, con… con mau nói rõ ràng cho bố.” Hồ Thành nóng nảy, túm tay cô, bắt cô nói rõ.

“Bố, người đó… Người đó là chú Ngô mà!” Thân phận của nạn nhân khiến Hồ Thành sửng sốt.

“Con, con con con nói là Ngô Khoan à?” Sắc mặt Hồ Thành biến đổi liên tục, đầy vẻ khó tin.

“Chú Hồ, chú cũng biết nạn nhân à?” Kỷ Lương vừa vặn đi tới, tay cầm túi vật chứng, trong túi là thẻ căn cước đã bị nhuốm máu, trên chỗ viết tên tuổi có ghi: Ngô Khoan.

Nạn nhân tên là Ngô Khoan, năm nay 49 tuổi, là nhân viên vệ sinh dài hạn của tòa nhà này. Ngô Khoan vổn rất mê cờ bạc, vì không chịu nổi tính cách của hắn, mà mấy năm trước, vợ hắn đã đòi ly hôn, rồi dẫn con gái đi mất, đoạn tuyệt quan hệ. Đến nay hắn vẫn sống một mình, tự kiếm tiền nuôi thân, tính mê cờ bạc vẫn không thay đổi, nếu kiếm được một trăm sẽ đánh hết một trăm hai, cho nên thiếu nợ cờ bạc không ít.

“Tôi và Ngô Khoan là bạn học cũ.” Trên mặt chú Hồ có vẻ rất đau buồn: “Hắn cũng không xấu xa gì, cả đời này hắn là bị cờ bạc làm hại, chơi cờ bạc đến mức mất vợ mất con.” Nói tới đây, Hồ Thành hít sâu một hơi: “Đêm qua hắn cũng đến vay tiền tôi.”

“Chú có cho ông ấy mượn không?” Kỷ Lương vừa ghi biên bản, vừa hỏi, đồng thời cũng để ý ánh mắt của ông.

“Từ đầu chú đã không cho hắn mượn rồi.” Hồ Thành lắc lắc đầu: “Cho hắn mượn không phải giúp hắn, mà là hại hắn. Chú còn khuyên hắn đừng cờ bạc nữa, nhưng hắn lại cầu xin chú cho hắn mượn một ít thôi, hắn nói lần này hắn gặp chuyện lớn, chú bị hắn quấy rầy cũng phát phiền, cuối cùng phải đồng ý cho hắn mượn ba nghìn tệ.”

Nói xong, ông rút một chiếc ví da cũ kĩ trong ngực áo ra, từ bên trong lấy một xấp nhân dân tệ màu đỏ: “Đây này, chú tranh thủ giờ nghỉ trưa, đi ăn cơm rồi tiện rút tiền, gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn chờ chú đến giờ tan tầm chiều nay thì qua lấy tiền mà.”

Kỷ Lương ghi nhớ hết những lời Hồ Thành vừa nói, sau đó lại hỏi: “Trừ chú ra, chú có biết ông ấy còn mượn tiền ai nữa không?”

“Việc này… chú cũng không biết.” Hồ Thành lắc đầu: “Tuy rằng quan hệ của bọn chú là bạn học cũ, nhưng mấy năm gần đây cũng không hay liên lạc. Lão Ngô này, thà dùng hết thời gian để đánh bạc, còn hơn tìm bạn cũ để ôn chuyện, chỉ trừ khi vay tiền thôi.”

Thu nhập của Ngô Khoan cũng không cao, làm sao có thể duy trì cơn nghiện cờ bạc của ông ta lâu như vậy được. Kỷ Lương để đám người Lý Trạch đi tới nhà nạn nhân, tìm kiếm thông tin về cuộc sống thường ngày của Ngô Khoan, quan trọng nhất là những chủ nợ mà ông ta thường xuyên lui tới.

“Cảnh sát Kỷ…” Hồ Giai tìm cơ hội ghé sát vào người Kỷ Lương: “Vụ án kia thế nào rồi? Chị đã xem tư liệu mà bọn em đã nghiên cứu chưa?”

“Ừ! Chị xem rồi! Các em làm rất cẩn thận.” Kỷ Lương nói.

“Vậy chị cảm thấy hành vi kiểu này của hung thủ thuộc loại báo thù, hay chỉ là một kiểu ám ảnh mô phỏng?” Hồ Giai dùng kiến thức chuyên ngành của mình để phân tích: “Bọn em đã từng nghiên cứu qua về những đối tượng có hành vi giết người, cưa xác, nhưng cũng chưa từng có trường hợp nào giống lần này.”

Kỷ Lương nhìn cô, Hồ Giai đúng là một nữ sinh rất ham học hỏi, cô dùng thân phận của một người đi trước, nói với Hồ Giai: “Khi hung thủ sát hại một người nào đó, chắc chắn phải có động cơ phạm tội! Động cơ phạm tội này sẽ lớn dần lên trong hoàn cảnh sống của phạm nhân. Quan hệ giữa người với người cũng thường có mối quan hệ tương xứng. Khi chúng ta chưa biết ai là hung thủ, chúng ta sẽ dựa trên thông tin về nạn nhân, điều tra từ những mối quan hệ của nạn nhân với người khác để phân tích.” Chẳng qua là, thủ đoạn của hung thủ lần này quá tàn nhẫn, ngay cả một đứa nhỏ năm tuổi cũng không chịu buông tha.

Vụ án kia còn chưa có kết quả, thì vụ án mới đã xảy ra, Kỷ Lương bỗng nghỉ, không biết có phải ông trời thấy thời gian vừa rồi cô chỉ tập luyện thân thể chứ không rèn luyện trí não, nên giờ mới bắt cô phải vắt óc thế này không.

Kỷ Lương đang nói chuyện với Hồ Giai, thì Lý Trạch hớt hải chạy về, trên mặt có vẻ hưng phấn, xem ra là có thu hoạch!

“Đội trưởng Lương!” Lý Trạch đi tới: “Chị đoán xem, chúng tôi tìm thấy gì ở nhà Ngô Khoan?”

“Ngô Khoan biết Triệu Tùng, nạn nhân của vụ án giết người cưa xác.”

Chương 61: Người đó

Đúng như Kỷ Lương nói, khi chưa thể xác định đối tượng tình nghi, thì việc phát hiện ra mối quan hệ giữa các nạn nhân cũng là một chi tiết quan trọng.

Triệu Tùng cùng Ngô Khoan có quen biết nhau !

Khi đám người Lý Trạch đã đi điều tra các mối quan hệ của Ngô Khoan, thì phát hiện ra, trước kia Ngô Khoan cũng từng làm ở xí nghiệp dược quốc doanh cùng với Triệu Tùng. Chẳng qua, Triệu Tùng là chuyên viên nghiên cứu dược, còn Ngô Khoan là chủ nhiệm phân xưởng. Sau đó, Ngô Khoan bị sa thải trong một lần tinh giảm biên chế, vì làm chưa đủ năm, nên cũng không có tiền trợ cấp dưỡng lão, cuối cùng đành phải làm lao công lau kính để duy trì cuộc sống.

Nhưng hai người đó cũng vẫn thường qua lại, nếu như vay tiền này cũng được tính là có qua lại.

Mọi người đều biết Ngô Khoan mê cờ bạc, mê đến mức thua thì nhiều, thắng chẳng bao nhiêu là chuyện bình thường, cho nên, hắn luôn nợ nần chồng chất, trong đó, Triệu Tùng là một trong những người cho hắn vay nhiều nhất.

“Anh Triệu, bố anh có từng nhắc đến người tên Ngô Khoan này không?” Kỷ Lương hỏi đôi vợ chồng trẻ đang ngồi trước mặt, cũng chính là bạn của Đoàn Khanh Nhiên, con trai của nạn nhân Triệu Tùng.

“Không.” Triệu Minh lắc đầu, mấy ngày qua cảm xúc của anh đã gần đi đến bờ vực thẳm, tang bố, tang con, nỗi đau này làm ột người đàn ông gần ba mươi tuổi già đi rất nhiều. Anh đang ở độ tuổi dồi dào sức sống, hi vọng, phấn đấu, bỗng chốc tan biến như bọt biển.

“Anh có thể nghĩ kĩ lại không? Thời gian gần đây, bố anh có… hành động gì khác thường không?” Kỷ Lương cũng không muốn chạm vào vết thương lòng của người ta lần nữa, nhưng có đôi khi, vì người nhà quá đau thương và phẫn nộ, mà không chú ý, bỏ qua một số manh mối mấu chốt: “Ví dụ như trên phương diện tiền bạc chẳng hạn.”

“Sau khi về hưu, cuộc sống của bố tôi rất đơn giản.” Triệu Minh nói: “Các vị cũng biết, ông trước ông làm ở xí nghiệp dược quốc doanh, nên sau khi về hưu, ông cũng nhận được một số tiền trợ cấp dưỡng lão khá nhiều. Mỗi tháng còn được lĩnh tiền lương hưu định kì. Hơn nữa, mẹ tôi làm chuyên viên kế toán, tiền lương của bố mẹ tôi còn nhiều hơn vợ chồng tôi. Cho nên, tôi rất ít khi hỏi họ về chuyện tiền bạc.” Triệu Minh đột nhiên nhớ ra chuyện gì: “A --- đúng rồi, cảnh sát! Cái này…” Anh ta rút một chiếc phong bì to màu vàng từ chiếc cặp da ra, trong đó có một quyển sổ: “Mấy hôm trước tôi sắp xếp đồ của bố tôi, có tìm được thứ này. Các vị xem có giúp được gì cho việc phá án không.”

“Vâng.” Kỷ Lương nhận túi vật chứng, rồi sai người tiễn Triệu Minh về.

Đó là một quyển nhật ký cũ, Triệu Tùng viết khi vẫn còn làm công tác nghiên cứu khoa học tại xí nghiệp dược. Kỷ Lương xem qua, nhật kí đã viết nhiều năm rồi. Lúc đó, nhóm Triệu Tùng nghiên cứu dược phẩm gì đó, còn về phần nghiên cứu loại dược gì, thì trong nhật kí cũng không nói rõ, chỉ nói qua loa rằng, nếu có thể thành công thì sẽ tăng sức mạnh chiến đấu của quân đội.

Ngày 2 tháng 3 năm 1979:

Hôm nay nhận được lệnh điều động. Kể từ hôm nay, tôi sẽ gia nhập tổ nghiên cứu X. Trong tổ nghiên cứu, tôi đã gặp được rất nhiều tiền bối và những đồng chí có năng lực trong giới. Được làm việc cùng những người có chung chí hướng, cùng nhau cống hiến sức lực vì quốc gia, thật sự là chuyện khiến người ta vui vẻ…

Ngày 14 tháng 5 năm 1981:

Không biết ai đã nghĩ ra việc nghiên cứu X này, thật sự là một sáng kiến can đảm! Tất cả mọi người trong tổ nghiên cứu đều vì thế mà nỗ lực hết sức, tôi cũng không thể là người đứng ngoài được. Sau đó, những thí nghiệm X tiếp theo sẽ nhanh chóng sản sinh ra , thật khiến cho người ta chờ mong…

Ngày 23 tháng 22 năm 1982:

Gần đây, tôi thường suy nghĩ về nghiên cứu X, rốt cuộc là đúng hay sai… Nhưng, những việc đó cũng không phải là việc tôi có thể quản, việc tôi có thể làm, chỉ là cố gắng dốc hết năng của mình vào nghiên cứu, sớm nghiên cứu ra X hoàn mỹ, như vậy mới có thể làm giảm đi việc thất bại rồi lại thất bại…

Ngày 9 tháng 10 năm 1983:

Hôm nay, lại có một vật phẩm thí nghiệm mới của thành viên X. Cả nhóm đồng nghiệp vô cùng mong chờ, bọn họ đã dồn hết tâm sức vào X đã lâu, gần như si như cuồng cả rồi. Còn tôi thì ngược lại, đã không còn sự hưng phấn như lúc ban đầu nữa. Thí nghiệm, rồi thất bại, lại thí nghiệm, lại thất bại… Một vòng tuần hoàn như vậy, không biết khi nào mới là kết thúc...

Ngày 3 tháng 8 năm 1985:

Hôm nay rất lạnh, lại có một đối tượng thí nghiệm mới. Đối tượng thí nghiệm này còn rất trẻ. Cậu ta nói, cậu ra là quân nhân xuất ngũ, vợ cậu ta đang mang thai. Cậu ta nói, chờ tham gia thí nghiệm lần này xong, cậu ấy trở vế là có thể gặp được con mình rồi…

Tôi đột nhiên không xuống tay được, nhưng…

Ngày 3 tháng 3 năm 1989:

Cấp trên gửi văn kiện xuống, việc nghiên cứu X bị ngừng. Nhóm đồng nghiệp vô cùng căm phẫn, gào thét vì tuổi xuân của mình trôi đi như nước chảy chỉ vì cố gắng nghiên cứu X bao nhiêu năm vừa rồi. Tôi lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm…

Rốt cục cũng được giải thoát!

Trong nhật kí, Triệu Tùng ghi chép lại một vài lịch trình, kế hoạch trong quá trình tham gia nghiên cứu. Từ cảm giác tích cực, tự hào lúc đầu, dần dần biến thành do dự, áy náy, cuối cùng là hối hận!

Kỷ Lương lật tới trang cuối, trang này không viết ngày, mà giống một lá thư sám hối hơn:

Đã qua bao nhiêu năm kể từ khi rời khỏi tổ nghiên cứu X, nếu thời gian có thể quay đảo ngược, tôi hy vọng ngày đó mình sẽ không phải nhận lệnh điếu động kia.

Nhiều năm như vậy, tôi vẫn không thể nào quên được…

Tôi đã nghĩ muốn bù đắp, nhưng lại không thể làm được. Nghiên cứu X vẫn là một hoạt động cơ mật nhất, dù tôi là người nghiên cứu hay là đối tượng đến tham gia nghiên cứu, thì cũng không thể nói với người ngoài. Tôi chỉ biết duy nhất một cái tên, chính là chàng trai đã từng nói sau khi kết thúc thí nghiệm sẽ về thăm vợ con. Tôi thường mơ thấy, chàng trai đó nói với tôi về cảnh tượng khi cậu về thăm vợ và đứa con nhỏ, cậu ấy chờ mong như vậy, tin tưởng tôi như vậy, cuối cùng, tôi lại không thể đáp ứng mong đợi của cậu ấy… Có rất nhiều ánh mắt giống chàng trai đó, bọn họ nhìn chằm chằm tôi, luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

Nếu trên đời này, thật sự có một thứ gọi là báo ứng, thì tôi chỉ cầu xin, có thể cho tôi sống tạm qua một thời gian nữa, cho tôi thêm một thời gian để giúp đỡ vợ và con trai tôi, cho tôi được tận mắt chứng kiến cháu nội tôi ra đời…

Còn về X, đây là ý tưởng của một người rất liều lĩnh, nhưnglại là một sai lầm, đi ngược lại với sự phát triển tự nhiên của con người. Tôi hy vọng những người đó đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.

Một lá thư mang rất nhiều tâm sự, có thể thấy được, khi viết lá thư này, suy nghĩ của Triệu Tùng hơi hỗn loạn, cho nên nội dung trong lá thư cũng lộn xộn, cho đến khi lật sang trang sau, một cái tên đập vào mắt Kỷ Lương, khiến lòng cô căng thẳng:

Ở trang sau, kết thúc lá thư, Triệu Tùng gọi tên Lâm Hải Bình. Hy vọng sau này, con cháu của tôi, có thể gặp được con cháu của đồng chí Lâm Hải Bình, có thể giúp đỡ, đối xử tốt với…

Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình… Lâm Hải Bình

Cái tên này liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Kỷ Lương, đây chỉ là ngẫu nhiên trùng tên thôi hay sao?

“Đội trưởng Lương? Đội trưởng Lương!”

Nghe thấy tiếng Lý Trạch gọi, Kỷ Lương giật mình rồi tỉnh lại, thì thấy Lý Trạch đang nhìn mình chằm chằm: “A… Hả? Sao thế?”

“Chị sao vậy? Tôi gọi chị mấy câu rồi mà không thấy chị phản ứng gì.” Lý Trạch hơi lo lắng, dù sao Kỷ Lương cũng đã bị điều đi khỏi tổ trọng án, lần này gọi cô về hỗ trợ, không biết liệu có mang phiền phức đến cho cô không: “Chị mệt à?”

Kỷ Lương đóng quyển nhật kí lại: “Không sao! Thế nào rồi? Có phải có phát hiện gì mới không?”

“Ừ!” Lý Trạch lấy sổ ghi chép ra: “Tôi vừa gặp mấy nhân viên tạp vụ chỗ Ngô Khoan làm việc về. Có một lần, khi đi uống rượu cùng bọn họ, Ngô Khoan đã từng khoác lác rằng gần đây có một ông chủ lớn nuôi hắn. Hắn không có tiền thì có thể đi vay người kia. Lúc đầu, mấy người đó đương nhiên không tin, nhưng đến sau này, Ngô Khoan có vẻ rất dư dả, tiền chơi bạc cũng càng lúc càng đặt lớn hơn… Đội trưởng Lương, chị đoán xem ông chủ mà Ngô Khoan nhắc đến là ai?” Lý Trạch đặt câu hỏi.

Kỷ Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Là Triệu Tùng à?”

“Khỉ thật! Sao chị biết!” Hắn còn đang muốn để cô đoán một chút: “ Gã Ngô Khoan này đúng là một tên cực kỳ vô sỉ.” Nói xong, Lý Trạch rút ra một túi đựng vật chứng, bên trong có mấy tờ giấy. Kỷ Lương nhìn thoáng qua, đó là giấy vay nợ mà hắn viết cho Triệu Tùng, bên trên có ghi ngày hết hạn trả, vừa vặn là ngày Triệu Tùng bị hại.

“Đội trưởng Lương, chị nói xem, gã này có phải là vì vay mà không trả được, nên giết cả nhà Triệu Tùng không…” Lý Trạch phán đoán: “Không phải chú Hồ đã nói, hôm qua Ngô Khoan đến tìm chú ấy để vay tiền, có nói là hắn đang dính vào việc lớn đấy sao.”

Lý Trạch nhận nhiệm vụ, hắn liền rời khỏi văn phòng đi thực hiện. Kỷ Lương bắt tay vào nghiên cứu quyển nhật ký của Triệu Tùng mà cô đang cầm trong tay, suy nghĩ một chút, rồi bấm số di động của Hạ Vũ.

Thang máy ở lầu 15 mở ra, Hạ Vũ đã chờ sẵn ở bên ngoài, sau đó dẫn cô cùng đi đến phòng lưu trữ hồ sơ. Hạ Vũ đưa một tập hồ sơ cho cô, là thông tin về Lâm Hải Bình, Kỷ Lương nhanh chóng lật xem:

Khi Lâm Hải Bình còn tại ngũ, thành tích rất tốt, có thể giữ lại tiếp tục công tác trong quân đội, nhưng ông lại lựa chọn chuyển nghề sang Cục cảnh sát. Đến Cục cảnh sát, biểu hiện của ông vẫn xuất sắc như trước, đạt được nhiều thành tích không tầm thường, sau đó… không có sau đó nữa, ông đã hi sinh vì nhiệm vụ .

Nhìn phần tư liệu “đầu voi đuôi chuột” kia của Lâm Hải Bình, Kỷ Lương cảm giác như đang đọc một cuốn tiểu thuyết, đoạn đầu rất đặc sắc, nhưng còn chưa xuất hiện cao trào, thì đã đột nhiên kết thúc.

Kỷ Lương nhìn thời gian Lâm Hải Bình hi sinh vì nhiệm vụ, tháng 2 năm 1986. Cô bỗng nghĩ đến những dòng trong nhật ký của Triệu Tùng…

Nếu đúng là cùng một người, thì tức là Lâm Hải Bình đi làm chuột bạch của việc nghiên cứu X gì gì kia, kết quả… Thí nghiệm không thành công, ông cũng thành oan hồn của thực nghiệm thất bại.

“Hạ Vũ, anh có từng nghe nói về nhóm nghiên cứu X chưa?”

“Là cái gì vậy?”

Nhìn phản ứng của anh, xem ra anh cũng không biết. Cũng phải, tính thời gian, thì lúc đó anh mới chỉ có mấy tuổi: “Về chuyện của Lâm Hải Bình, có mấy thông tin này thôi à?”

“Ở đây anh cũng chỉ có tra được đến thế.” Hạ Vũ nhíu mày: “Hồ sơ chỉ ghi lại khoảng thời gian từ năm 1982 đến năm 1987, những nếu so với những người khác thì…” Anh chỉ chỉ vào số tài liệu ít ỏi trên giá.

“Các người đang tìm gì?”

Một giọng nói ồ ồ vang lên, khiến Kỷ Lương giật mình.

Ánh sáng trong phòng hồ sơ vốn không tốt, ngày thường cũng ít người đến. Đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên như vậy, nếu không phải bình thường hai người họ cũng rất to gan, thì bị dọa đến dựng người rồi.

Kỷ Lương quay lại, là ông cụ quản lý phòng lưu trữ: “Ông Lý, chúng cháu đang tìm chút tài liệu.”

“Ừ!” Nhìn thấy rõ là Kỷ Lương: “Tiểu Lương à? Ông nghe nói cháu đã được điều đi rồi cơ mà? Sao lại quay lại?”

“Cháu quay về tìm một chút tài liệu.” Kỷ Lương chỉ chỉ khoảng trông trên giá: “Ông Lý, sao chỗ này nhìn có vẻ ít hơn mấy bộ tài liệu khác nhiều thế.”

Ông Lý đi tới gần, nhìn qua rồi nói: “Chỗ này à… bị cháy rồi, cháy rồi.”

Cháy?

Ông Lý đón hai người ra ngoài: “Các cháu không biết à, lúc trước Cục cảnh sát bị cháy một lần.” Ông rót trà cho hai người, rồi chậm rãi nói: “Đống hồ sơ này đã bị thiêu hủy vào lúc đó.”

“Vậy sao không bổ sung thêm?”

“Có gì hay đâu mà bổ sung.” Ông Lý nói: “Cũng chỉ là mấy cái ghi chép về mấy tội phạm tử hình thôi. Dù sao người cũng chết rồi, bổ sung hay không cũng chẳng có gì khác biệt .”

“Ông Lý, ông công tác ở Cục bao nhiêu năm rồi?”

“Cũng lâu rồi.” Ông Lý sờ sờ chân trái của mình: “Chân bị thương này, Chính phủ thông cảm cho ông, nên mới sắp xếp cho ông làm việc ở đây, kiếm sống qua ngày.” Ông Lý vốn là hồng quân, năm đó tham gia chiến tranh giải phóng, bị thương chân trái, may mà còn giữ được mạng, sau này Chính phủ sắp xếp cho ông đến Cục cảnh sát quản lý phòng lưu trữ hồ sơ: “Cũng phải hơn 20 năm rồi.”

“Ông có nhớ trong Cục này có một cảnh sát tên là Lâm Hải Bình không?!” Hạ Vũ hỏi, cũng đúng câu hỏi mà Kỷ Lương đang thắc mắc.

“Lâm Hải Bình à…” Ông Lý nheo mắt, dường như đang cố tìm trong trí nhớ xem có tồn tại người này không, nhưng dù sao ông cũng đã lớn tuổi, nhắc đi nhắc lại cái tên kiavài lần, nhưng cũng không nhớ ra chút gì cả.

“Là người này.” Hạ Vũ lôi tấm ảnh mà Kỷ Lương đưa cho anh ra.

Ông Lý cầm ảnh chụp, đưa mắt lên sát để nhìn cho kỹ: “A --- là tiểu Hải à?”

Nghe ông nói vây, Kỷ Lương mừng rỡ: “Ông, ông biết ông ấy à?”

“Biết, sao lại không biết chứ.” Ông Lý không thể giấu nổi nét hoài niệm trên khuôn mặt già nua: “Cậu ta gọi ông là chú Lâm, hồi đó, mỗi lúc trời mưa là chân ông lại đau, cậu ấy thường xuyên đến giúp ông sắp xếp tư liệu. Đúng là một thằng bé ngoan.” Ông thở dài.

“Sao ông ấy lại hi sinh vì nhiệm vụ ạ?” Kỷ Lương hỏi.

“Năm đó, tiểu Hải phá không ít vụ án ở Cục cảnh sát, cũng rất có năng lực, giống cháu ấy.” Ông Lý nói với Kỷ Lương: “Sau đó, có một ngày, cậu ấy đến nói với ông, rằng một thời gian ngắn sắp tới, cậu ấy sẽ không thể tới giúp ông được. Ông hỏi, có phải có phải cậu ấy được thăng chức không, cậu ấy chỉ nói là nhận được một nhiệm vụ gì đó, phải rời khỏi đây một thời gian. Ông còn nhắc cậu ta phải thể hiện thật tốt, đây là thử thách mà tổ chức đặt ra cho cậu ta. Chưa biết chừng đến khi về sẽ có thể được thăng chức, một bước lên mây.”

Ký ức luôn khiến người ta phải động lòng: “Lần đó, khi cậu ta đi được khoảng một tháng, lúc quay về, cơ thể có vẻ khỏe mạnh hơn nhiều…” Nói tới đây, ông Lý dừng lại, giống như không biết nên nói thế nào: “Nhưng mà… ông cẫn cảm thấy có cái gì đó bất thường.”

“Cái gì bất thường ạ?” Kỷ Lương sốt ruột hỏi.

“Người đó đúng là tiểu Hải, nhưng lại có cảm giác rất khác.” Ông Lý nhớ lại lần cuối cùng gặp Lâm Hải Bình: “Tuy tiểu Hải nhìn rất nghiêm túc, nhưng lại là một đứa bé tốt bụng. Bề ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong lại rất nhiệt tình. Có điều, lần đó trở về, cậu ta dần dần thay đổi, trở nên rất hung ác, tàn nhẫn, nghe nói, có thời điểm đi bắt tội phạm, cậu ta thường xuyên hành hạ tội phạm đến mức đầu rơi máu chảy, gãy tay gãy chân, rất hay nóng nảy, dễ cáu giận. Có một lần tới chỗ ông nói chuyện phiếm, đột nhiên cậu ta ngã xuống đất, không ngừng vò đầu bứt tai hét đau quá, đau quá, suýt chút nữa là đập đầu xuống sàn nhà. May mà ông kéo cậu ta lại, nếu không, cậu ta sẽ thực sự đập nát đầu mình mất… Bộ dạng phát cuồng của tiểu Hải thật sự khiến người ta sợ hãi, sức lực cũng cực kì lớn. Vài người xúm vào mới miễn cưỡng giữ được cậu ta, tiêm thuốc an thần cũng không ăn thua gì.”

“Sau đó thì sao?” Kỷ Lương ngồi nghe càng thấy sốt ruột hơn, nhưng người già, đã nhớ lại thì phải từ từ, muốn vội cũng không được.

“Sau đó…” Ông Lý lại cố gắng nhớ: “Sau đó, đột nhiên có một người.”

“Một người?”

“Ừ! Một người đàn ông nhìn rất đẹp.”

Đàn ông, mà dùng từ “đẹp” để tả à?! Kỷ Lương và Hạ Vũ cùng quay sang nhìn nhau, nhưng không nói gì. Họ giữ im lặng chờ ông Lý tiếp tục hồi tưởng.

“Người đàn ông kia rất gầy, làn da rất trắng, giống như là rất ít ra nắng vậy. Mái tóc đen, dài, nhưng lại không khiến người ta có cảm giác anh ta nữ tính, mà ngược lại, lại có khí chất của một quý ông. Anh ta mặc chiếc áo blouse trắng của bác sĩ. Sau khi tới đây, anh ta tiêm cho tiểu Hải thứ thuốc gì đó, tiểu Hải liền an tĩnh lại, ngủ say. Rồi anh ta đưa tiểu Hải đi, sau đó ông không còn gặp tiểu Hải nữa.”

“Ông có biết người đàn ông kia là ai không?” Người đàn ông xinh đẹp kia chắc chẳn là có liên quan đến cái nghiên cứu X chó má kia.

Ông Lý nhấp một ngụm trà, xoa dịu cổ họng đang khô khốc của mình, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng: “Sau đó, người đàn ông kia có quay lại Cục một lần, đưa tro cốt của tiểu Hải về. Anh ta có đến tìm ông, đưa cho ông một lọ thuốc, nói là tiểu Hải rất lo lắng, thuốc kia có thể trị được bệnh cũ trên đùi ông. Ông có hỏi anh ta tiểu Hải chết thế nào… nhưng anh ta không nói gì, chỉ cười với ông. Rồi sau đó, lại phóng hỏa thiêu hết chỗ hồ sơ kia.” Ông Lý chỉ chỉ, chính là chỗ mà hai người Kỷ Lương vừa đứng. Hồ sơ đặt trên giá đó ít hơn các giá khác rất nhiều.

“Phóng hỏa!” Kỷ Lương trợn tròn mắt, gã kia thật quá to gan, chạy thẳng đến Cục cảnh sát phóng hỏa. Hạ Vũ cũng sửng sốt, con mẹ nó, cái tên càn quấy đó không muốn sống nữa à?!

“Người đó có bị bắt không?”

“Không!” Ông Lý lắc đầu, dường như cũng khó hiểu: “Đã không bị bắt, Cục cảnh sát còn phong tỏa chuyện này, không cho người ta nói ra. Ông nhớ lúc đó, bên quân đội còn có người đến đây… hình như tên là sếp Hạ.”

Chương 62: Chân tướng

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỷ Lương, đó là bố của Hạ Vũ. Nhưng…lại trùng hợp như thế sao?

Sau đó, Ông Lý cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng uống trà. Nhìn ông như vậy, Kỷ Lương biết không thể hỏi thêm được gì, liền đi theo Hạ Vũ rời khỏi phòng lưu trữ. Trời cũng đã tối, cả ngày bận rộn khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Kỷ Lương đang cân nhắc xem phải nói thế nào với Hạ Vũ để trì hoãn việc quay về căn cứ vài ngày, thì Hạ Vũ như đọc được suy nghĩ của cô. Anh gọi điện thoại về nói Trầm Sùng quản lý đội ngũ hộ anh vài hôm, còn anh thì ở lại bên cạnh Kỷ Lươnng, giúp cô phá án.

“Thật ra… Anh về trước cũng được.” Kỷ Lương nói. Đã qua giờ tan tầm, trừ một vài đồng nghiệp vẫn còn đang bận công vụ thì những người khác đã về gần hết. Một vài anh em ở tổ trọng án, mệt mỏi suốt mấy ngày qua cũng không phá được vụ án vừa rồi, nên hôm nay cũng về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, mai lại tiếp tục chiến đấu.

Hai người ra khỏi Cục, gió đêm se lạnh thổi tới, vừa tạnh mưa, nên cũng thoáng cảm nhận được vị ẩm ướt trong đó. Lúc đi ngang qua tòa nhà kia, Kỷ Lương dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên trên. Thi thể trước tòa nhà đã được mang đi, vết máu trên đường cũng đã bị nước xối đi hết. Trừ dây cảnh giới màu vàng chăng xung quanh chỗ đó, nói ọi người biết ở đây đã xảy ra chuyện, còn nếu thì thật sự không thể nhìn ra được gì.

Hạ Vũ cũng ngẩng đầu theo tầm mắt của cô, anh ngẩn người! Lúc ban ngày, mọi việc xảy ra liên tiếp khiến anh không chú ý, tới chuyện này, giờ vừa nghĩ lại, anh mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Em có nhìn rõ bên trên đó không?” Khoảng cách từ tầng trệt đến tầng thượng rất cao, hơn nữa, lúc đó là giữa trưa, mặt trời chói chang. Trong hoàn cảnh đó, nếu muốn nhìn thấy tình hình lan can bảo hộ trên tầng thượng, thực sự là không thể nào.

“Có!” Kỷ Lương trả lời rất bình thường, tiếp tục nhìn lên tầng cao nhất: “Độ cao đó cũng không phải vấn đề gì to tát, thị lực của tôi từ nhỏ đã đặc biệt tốt rồi.”

Hạ Vũ không nói gì, thị lực như vậy là tốt kinh dị ấy chứ!

“Anh có cảm thấy chỗ nào kì lạ không?” Kỷ Lương chỉ lên khung lưới thép bảo hộ xung quanh sân thượng, có mấy chỗ bị gãy, cũng chính là nơi mà lúc trưa, khi Kỷ Lương chạy lên đã nhìn thấy, vết đứt rất nhẵn nhụi, giống như bị ai cắt…

Nhưng cánh cửa dẫn vào tầng thượng lại bị người ta khóa trái, trên sân thượng cũng không hề có ai khác, tất cả các dấu hiệu đều dẫn đến kết luận là có thể Ngô Khoan tự sát --- cưa tầm lưới bảo hộ để tạo lỗ hổng, sau đó nhảy từ trên sân thượng xuống.

Hạ Vũ nheo mắt nhìn về khoảng trống bị cắt của tấm lưới bao quanh sân thượng. Mảnh lưới đó rách ra, hướng xuống dưới theo chiều thẳng đứng.

“Nếu như vào thời điểm nạn nhân nhảy lầu, đột nhiên đổi ý, túm lấy tấm lưới rách kia, thì tấm lưới thép đó chịu lực hẳn phải hướng cong ra phía ngoài, chứ không phải là cắm thẳng xuống phía dưới như thế.”

Nói xong, hai người cùng chạy vào tòa nhà.

Vì xảy ra án mạng, nên mọi người trong tòa nhà đã bị di chuyển đi chỗ khác, để lại một tòa nhà cao tầng trống rỗng, im lặng. Hai người chạy lên tầng thượng, đi đến bên tầm lưới thép bảo hộ. Kỷ Lương đưa tay thử độ bền của tấm lưới kia. Thật sự rất chắc chắn. Nếu muốn kéo nó cắm thẳng xuống dưới, thì cần phải có một lực tác động rất lớn. Với sức của một người gầy gò chưa đến sáu mươi kg như Ngô Khoan, thì căn bản là không thể làm được.

Kỷ Lương thăm dò nhìn xuống bên dưới, ngay lúc Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, thì cô đã nhanh chân nhảy lên lan can xi măng, sau đó… nhảy thẳng xuống dưới…

“Tiểu Lương!”

Khi Hạ Vũ quay đầu nhìn lại, đập vào mắt anh là cảnh Kỷ Lương ngã từ lan can bảo hộ xuống. Anh trợn to mắt, lao về phía lan can, thì thấy một tay cô đang túm lấy mảnh lưới rách, cả người đung đưa, rồi dùng hết sức nhảy thẳng vào cửa sổ bên dưới.

F**k!

Hạ Vũ thầm chửi rủa một câu, sau đó cũng vội vàng lao về phía cầu thang!

Kỷ Lương nhảy vào bên trong. Dùng ánh sáng phát ra từ điện thoại để nhìn xung quanh. Đây là nhà kho, bên trong chất đống rất nhiều thứ linh tinh. Kỷ Lương đi tới bên cạnh cửa, tìm được công tắc bật đèn. Vừa mới ấn công tắc, thì cánh cửa bị đạp mạnh từ bên ngoài vào. May mà Kỷ Lương tránh kịp, nếu không thì ván cửa kia đã đập thẳng vào thân hình nhỏ bé của cô rồi.

“Khỉ thật, anh…”

Kỷ Lương còn chưa mắng xong, thì người đàn ông mang vẻ mặt hung dữ lao từ bên ngoài vào đã ngắt lời cô: “Lần sau em cứ thử làm vậy tiếp đi.”

“Hả?” Cô chẳng hiểu gì cả.

“Em…” Nhìn dáng vẻ hồn nhiên như không biết mình đã làm sai gì kia của cô, Hạ Vũ tức giận nhưng lại chẳng thể trút vào đâu được. Anh thô lỗ ấn cô vào tường, rồi há mồm nuốt lấy hết những nghi hoặc của cô.

Cô nàng chết tiệt này!

Kỷ Lương trừng to mắt, dùng hết sức lực đẩy cái gã đàn ông đột nhiên lại động dục này ra, có điều, sức cô vốn dĩ không thể chống lại người ta, đẩy một lúc lâu vẫn không thể cứu chính mình thoát khỏi ma trảo của anh ta, ngược lại còn tự làm mình mệt mỏi vô cùng.

Môi lưỡi va chạm, giống như gió lốc càn quét qua, không có tình cảm dịu dàng, lại càng giống đang cắn xé hơn.

Sau khi mạnh mẽ nhay cắn đôi môi cô, khiến cô đau đớn hít sâu một hơi, anh mới chịu buông cô ra.

Phù, phù, phù ---

Trong căn phòng nhỏ im ắng, hơi thở của hai người hỗn loạn, hòa vào nhau, nghe vô cùng… mờ ám… và cuồng dã.

“Anh… mẹ nó chứ, anh phát xuân cái gì thế!” Kỷ Lương muốn đẩy anh ra, nhưng sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi, giọng nói của cô nghe cũng hơi lực bất tòng tâm.

Thấy cô như vậy, ngọn lửa không tên trong lòng Hạ Vũ cũng nguội bớt: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”

“Tôi… con mẹ nó… chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả?” Cô làm gì chứ? Đâu có thoát y, quyến rũ anh ta, anh ta đột nhiên lại như hóa sói thế làm gì? Kỷ Lương lườm anh một cái vẻ khinh thường.

“Con mẹ nó, em nhảy từ trên lầu xuống!” Cô nàng này giả ngu hay là ngốc thật thế? Nhớ đến tình huống vừa rồi, ngọn lửa vừa nguội đi lại như bùng lên trong lòng Hạ Vũ.

“***, tôi có muốn chết đâu. Nhảy lầu cái khỉ gì.” Kỷ Lương tức giận đấm vào ngực anh: “Tôi chỉ là đang chứng minh suy nghĩ của mình, từ sân thượng dẫn xuống căn phòng này… Không ngờ lại quá đơn giản, chỉ cần bám theo lan can trên kia, là có thể nhảy từ sân thượng vào thẳng căn phòng này…”

“Em…” Nhìn thấy dáng vẻ rơi vào suy tư kia của cô, Hạ Vũ kéo người cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Con mẹ nó, em có nghĩ tới không? Nếu tấm lưới kia quá lỏng lẻo, không còn dính chắc vào phần lưới còn lại, hoặc xảy ra chuyện không may gì đó, thì hậu quả sẽ thế nào?”

“A…” Nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Kỷ Lương biết anh thật sự tức giận. Nếu không, bộ mặt quan tài ngàn năm không đổi đó sẽ không thể hiện nhiều cảm xúc như vậy: “Khụ… được rồi, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Cô đưa tay đẩy anh: “Buông ra!”

Hạ Vũ không vui, buông tay ra, Kỷ Lương lau lau mặt, nhìn đám bụi bừa bộn trên sàn, rõ ràng là có người cố ý bôi ra, xóa đi vết chân trên mặt đất.

“Như vậy, có thể lý giải được, cánh cửa trên sân thượng lại bị khóa trái thế nào.” Kỷ Lương thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét. Từ độ cao này nhìn xuống thật sự khiến người ta sợ hãi. Ngã từ trên đây xuống không chết mới là lạ. Hành động vừa rồi của cô thật sự rất thiếu suy nghĩ… Nhưng mà… bởi vì đã làm rồi, nên hiểu được, nhìn thì có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng độ khó cũng không quá cao.

“Chúng ta bị cánh cửa khóa trái kia lừa.” Kỷ Lương nói: “Đây là cách suy luận theo quán tính, ví dụ như khi có người lao lên lên sân thượng, nhìn thấy đôi giày để bên dưới lan can, sẽ nghĩ ngay là nạn nhân tự mình cưa hàng rào thép ra, sau đó nhảy xuống.”

“Cho nên, khi nhìn thấy cửa sân thượng bị khóa từ bên ngoài, ” Hạ Vũ tiếp lời cô: ‘Thì suy nghĩ đầu tiên xuất hiện đó là, không có ai có thể từ bên ngoài đi vào, chỉ có một mình nạn nhân ở trên đó, nên đương nhiên cũng cho rằng nạn nhân tự sát.”

“Nhưng đây cũng có thể chỉ là hiện trường tự sát giả.” Kỷ Lương chỉ nhà kho: “Đây mới có thể là chỗ mà Ngô Khoan đã nhảy xuống.” Độ cao từ căn phòng này cũng đủ để người ta ngã nát bét.

“Ngô Khoan đến đây làm gì?” Đây là một căn phòng chứa đồ, nếu không có chuyện gì thì ai muốn tới đây?

“Có lẽ là có người hẹn hắn.” Kỷ Lương đặt ra giả thiết: “Ngô Khoan mê cờ bạc, thích nhất là cá cược bóng đá! Tôi nhớ là…” Kỷ Lương rút điện thoại ra, tìm lịch thi đấu bóng đá hôm nay: “Hôm nay trên kênh thể thao có truyền hình trực tiếp một trận bóng. Nếu không phải việc quan trọng, thì hắn đã ôm chặt lấy tivi xem trận bóng đó, cho tới khi có kết quả, chứ không phải đến đây chịu chết.” Dân cờ bạc đều như vậy, muốn tận mắt nhìn thấy kết quả: “Ai lại có sức hấp dẫn ghê ghớm như vậy, có thể kéo sự chú ý của hắn rời khỏi trận đấu… Có lẽ… cũng không hẳn phải là người…” Kỷ Lương tiếp tục suy đoán của mình: “Ngô Khoan sống kiểu này, đến vợ hắn còn không chịu nổi, đưa con gái rời đi rồi mà cũng không thể khiến cho hắn từ bỏ cơn nghiện cờ bạc. Thì ai còn có thể khiến cho hắn chú ý như vậy?”

“Nếu nói là người, thì có lẽ nên nói là tiền sẽ chính xác hơn!” Hạ Vũ trả lời vấn đề của cô.

Đây cũng chỉ là một sự suy đoán mà thôi, cũng không đủ căn cứ để bọn họ kết luận, cứ theo suy luận của bọn họ, vẫn cần rất nhiều những căn cứ xác thực.

Kỷ Lương lôi điện thoại ra, bấm một dãy sỗ: “Này! Lý Trạch, tìm giúp tôi một địa chỉ…”

Theo địa chỉ mà Lý Trạch cung cấp, hai người lái xe đến một khu nhà trọ có vẻ cũ kĩ. Kỷ Lương xác định số nhà, rồi ấn chuông cửa.

“Ai thế?” Cửa mở, Hồ Giai nhìn ra ngoài, thấy Kỷ Lương và Hạ Vũ đứng đó, cô hơi ngạc nhiên: “Cảnh sát Kỷ, sao anh chị lại đến đây.”

“Giai Giai, chú Hồ có nhà không?” Kỷ Lương hỏi: “Bọn chị đến tìm chú Hồ, có một số việc muốn hỏi chú ấy.”

“Bố em đang ở trong phòng đọc sách.” Hồ Giai cửa mở ra, đưa bọn họ đến một căn phòng rồi gõ cửa: “Bố, có cảnh sát Kỷ đến tìm bố…” Bên trong không có tiếng trả lời, Hồ Giai lại gõ cửa hai cái: “Bố? Bố có trong đó không?”

Bên trong vẫn hoàn toàn im lặng, không có bất cứ tiếng động nào, Kỷ Lương và Hạ Vũ liếc nhìn nhau một cái, khẽ đẩy Hồ Giai sang bên cạnh, rồi tới gần cửa, dán sát tai vào cánh cửa cũng không nghe tiếng động gì, cô lẳng lặng móc súng ra, liếc nhìn Hạ Vũ, hai người đồng thời lùi về phía sau từng bước, sau đó đá văng cửa phòng…

Dưới ánh đèn, trong căn phòng đọc sách nhỏ, Hồ Thành vẫn không nhúc nhích, gục trên bàn làm việc. Bọn họ vừa gây ra tiếng động lớn như vậy, mà cũng không đánh thức được ông.

Kỷ Lương chạy tới, nhìn thoáng qua, rồi lập tức hét lên: “Mau gọi xe cứu thương!”

“Bố ---!!!” Hồ Giai ngỡ ngàng, vẫn ngẩn người đứng tại chỗ. Cho tới khi xe cứu thương đến, đưa Hồ Thành đi, mới giật mình hồi phục tinh thần: “Cảnh sát Kỷ, bố em… bố em… ông ấy…” Cả người cô run rẩy.

“Yên tâm, không sao đâu!” Kỷ Lương ôm cô an ủi: “Không có chuyện gì đâu!”

Mấy thành viên trong tổ trọng án vừa tới, Kỷ Lương khoác cho cô chiếc khăn choàng, rồi đưa cô đi lấy khẩu cung.

Kỷ Lương bước vào phòng đọc sách, có một chiếc phong bì trên bàn làm việc, là chữ của Hồ Thành!

“Sếp, có chuyện gì thế?!” Lý Trạch tới, Kỷ Lương đưa lá thư cho hắn.

“Mọi người,

Thật xin lỗi vì phải dùng cách này đối mặt với mọi người. Khi mọi người nhìn thấy lá thư này, chắc tôi đã chết rồi. Tôi dùng cái chết để bù đắp cho tất cả những tội ác của mình.

Tất cả, đều là do tôi làm. Tôi chính là hung thủ. Tôi giết Ngô Khoan, đã đẩy hắn từ trên lầu xuống, tạo ra hiện trường tự sát giả.

Đây là một canh bạc, một canh bạc của ba người, tôi, Ngô Khoan và Triệu Tùng.

Mấy năm vừa rồi, thực ra tôi cũng nghiện cờ bạc.Những ván bài lớn nhỏ đã làm cạn kiệt toàn bộ số tiền tích cóp của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Khi nhìn quyển sổ tiết kiệm trống rỗng, tôi cảm thấy mình vô cùng thất bại, rồi lại nghĩ đến chuyện sang năm tôi sẽ về hưu, Tiểu Giai vẫn còn đang đi học…

Đặc điểm lớn nhất của dân cờ bạc, đó là luôn tin tưởng chắc chắn rằng lần tiếp theo, nữ thần may mắn sẽ đứng về phía mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngày đó, có một trận cá cược bóng đá. Tôi cảm thấy tôi đã chắc thắng, nhưng tôi lại không có nhiều tiền. Để có thể có cơ hội kiếm chác lớn lần cuối, tôi liền tìm đến Triệu Tùng.

Tôi quen biết Triệu Tùng, cũng qua Ngô Khoan. Ngô Khoan nói với tôi, hắn nắm trong tay một bí mật của Triệu Tùng, chỉ cần hắn mở miệng, Triệu Tùng nhất định sẽ vay tiền cho hắn. Lúc ấy, tôi thật sự đã bị sự tham tiền làm mờ mắt. Tôi đi tìm Triệu Tùng, cũng mở miệng đòi tiền hắn. Nhưng Triệu Tùng quả là một gã rất nhạy bén, hắn chỉ nói vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của tôi. Nhưng mà… hắn cũng không đuổi tôi đi, ngược lại, còn nói rằng sẽ cho tôi vay tiền. Hắn nói hắn cũng muốn cược một lần: rất đơn giản, nếu trận đấu đó, tiền này tôi có thể không cần trả lại cho hắn. Nếu tôi thua… thì tôi phải giết một người, chính là Ngô Khoan.

Chắc chắn tôi đã bị ma quỷ làm ờ mắt, bị hắn tẩy sạch não, ngu ngốc đồng ý. Kết quả… đúng vậy, là tôi thua! Trận đấu mà tôi nắm chắc một trăm phần trăm, lại thua. Tôi đã bị dồn đến đường cùng. Nghĩ đến món nợ lớn kia… Tôi cảm thấy, cuộc đời của tôi đã thực sự bị hủy hoại. Suy nghĩ suốt buổi tối, dù thế nào tôi cũng không thể đi giết người được, nên tôi đến tìm Triệu Tùng. Tôi nói với hắn, tiền nợ hắn, tôi sẽ từ từ trả hết, nhưng tôi sẽ không đi giết người .

Đêm hôm đó, khi tôi tới nhà Triệu Tùng, thì từ đằng xa tôi đã nhìn thấy Ngô Khoan đi từ trong nhà Triệu Tùng ra, còn khe khẽ hát, bộ dạng đó, có vẻ là vừa lấy được một khoản lớn của Triệu Tùng. Trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ rất kinh khủng… Nếu tôi giết Triệu Tùng, tôi sẽ không cần phải trả tiền nữa. Khi cảnh sát điều tra ra, thì Ngô Khoan sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất, tôi chỉ cần giết nốt Ngô Khoan, như vậy…

Giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi thật sự điên mất rồi nên mới có suy nghĩ điên cuồng ấy. Càng điên cuồng hơn, là tôi không chỉ nghĩ, còn làm thật. Tôi giết một nhà Triệu Tùng, ba mạng người, sau đó lại hẹn Ngô Khoan ra, đẩy hắn xuống lầu. Tất cả đều là do tôi làm.”

Trên mặt giấy dày đặc chữ đã thành thật khai báo tất cả tội lỗi. Lý Trạch xem xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng nhất thời lại không biết nói gì. Chờ hắn phục hồi tinh thần, thì Kỷ Lương đang lật tìm gì đó trong phòng.

“Sếp… cái này… cái này…” Tay hắn run rẩy cầm lá thư, đến giờ vẫn không thể tin mọi chuyện đều là do Hồ Thành làm ra: “Chuyện này có thật không?”

“Cậu nói thử xem!” Kỷ Lương nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lẳng lặng đi ra khỏi phòng sách, xem xét xung quanh nhà.

Vợ Hồ Thành đã mất sớm vì bệnh tật, mấy năm gần đây, ông đều một mình nuôi con gái. Nhà của một người đàn ông làm cảnh sát, lại thiếu bàn tay phụ nữ sẽ luôn có vẻ hơi lộn xộn, may là còn có con gái, nên căn nhà này nhìn cũng không quá bừa bộn, ngược lại, còn rất ngăn nắp, sạch sẽ, đồ vật đều được sắp xếp có chủ định.

Cô nhìn qua khẩu cung của Hồ Giai, sau đó bước vào phòng cô ấy.

Phòng của một nữ sinh nên có hình thức thế nào?

Nhìn căn phòng trước mặt, Kỷ Lương chỉ có một suy nghĩ: phòng của một nữ sinh bình thường không phải thế này!

Sạch sẽ, ngăn nắp, chỉnh tề đến mức khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Trên giá sách, từng cuốn sách được sắp xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, mấy đồ vật nhỏ trên bàn học cũng thế. Kỷ Lương mở ngăn kéo, bên trong có mấy con rối nhỏ bằng gỗ, thông thường, tứ chi và đầu của rối gỗ có thể tự do cử động, có điều, hiện giờ, bọn chúng đã bị tách rời thành từng mảnh nhỏ, đặt rải rác trong ngăn kéo, nhưng lại rất có trật tự, tứ chi xếp với tứ chi, đầu xếp với đầu, phân loại rất rõ ràng đặt trong đó.

Lòng Kỷ Lương như trầm xuống, cô đóng ngăn kéo lại. Ngay lúc bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy bức ảnh lộ ra trên giá sách. Đó là ảnh chụp một nhà ba người. Trong ảnh, Hồ Thành ôm Hồ Giai, vợ ông thì ngồi dựa bên cạnh ông, cả nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.

Kỷ Lương đi ra khỏi phòng, bước vào phòng khách, ngồi đối diện với Hồ Giai.

“Tiểu Giai!”

“Cảnh sát Kỷ!” Tâm trạng của Hồ Giai có vẻ đã bình tĩnh hơn, đôi mắt cô đỏ bừng vì khóc, giống như con thỏ nhỏ, ngước nhìn Kỷ Lương: “Bố em…”

“Chị thật sự xin lỗi!” Kỷ Lương thở dài: “Chú Hồ đã tự thú rồi.”

“Bố em, ông ấy…” Hồ Giai cúi thấp đầu: “Bố em sẽ thế nào?”

“Tôi đang chờ tin tức bên bệnh viện, có điều… nếu tất cả những chuyện này là thật, thì khi chú Hồ tỉnh lại, sự trừng phạt của pháp luật cũng đang chờ ông ấy.” Kỷ Lương nói: “Tiểu Giai, em cũng cho rằng chú Hồ là hung thủ sao?”

Hồ Giai mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lương: “Không… bố em đương nhiên không có khả năng giết người… Bố em sẽ không giết người …”

“Vậy em có cảm thấy ai có thể làm việc này không?” Kỷ Lương lấy quyển sổ ghi chép của cô, vừa lật vừa hỏi: “Em nói tối hôm nay chú Hồ chưa ra ngoài, sau khi ăn xong chỉ ở lì trong phòng sách, không bước ra, cũng không có ai tới vào lúc đó. Chúng tôi có xem xét ghi nhớ trong điện thoại của chú Hồ, thì cũng không thấy liên lạc với ai. Trong bức thư để lại, chú Hồ đã thừa nhận hết tội lỗi của mình…” Nói xong, cô đưa cho Hồ Giai xem lá thư tự thú của Hồ Thành mà Lý Trạch vừa đọc.

Hồ Giai run rẩy nhận thư: “Không… không phải… bố em không giết người… Bọn họ không phải do bố em giết… Không phải bố em giết…” Hồ Giai khóc to, không ngừng lắc đầu, phủ định sự thật rằng Hồ Thành đã thừa nhận chính mình là thủ phạm.

“Vậy ai giết bọn họ?” Kỷ Lương nhìn chằm chằm cô, tra hỏi: “Em biết ai giết họ, đúng không?”

“Em… em không biết, em không biết ---.” Hồ Giai run rẩy cả người: “Lúc em đi tới, bọn họ chết rồi … đã chết rồi…” Cô nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh mà cô không thể nào quên kia, thi thể bị cắt ra thành từng mảnh, những ánh mắt trợn to lên nhìn cô chằm chằm…

“Hồ Giai!” Kỷ Lương nắm lấy bả vai cô: “Em bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Nếu em muốn cứu chú Hồ, thì em phải nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?!”

“Cứu bố em… đúng, phải cứu bố em… cảnh sát Kỷ, chị nhất định phải cứu bố em…” Hồ Giai giống như người chết đuối, bám chặt lấy Kỷ Lương như túm được phao cứu sinh: “Em nói, em nói hết, chỉ cần có thể cứu bố em… Hôm đó, em nhận được một cuộc điện thoại…”

Hồ Giai khóc thút thít, giọng đứt quãng kể lại mọi việc.

Chuyên ngành của Hồ Giai là tâm lý học tội phạm, đã từng tiếp xúc với các loại tội phạm, nhưng mà… vẫn cảm thấy chỉ có thể chạm đến lớp vỏ ngoài, cứ có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa. Cô hy vọng có thể thực sự tiếp xúc với một vụ án thật, chứ không phải chỉ trên tài liệu học tập. Chỉ có thực sự tiếp xúc, thì mới có thể thể nghiệm sâu sắc hơn… Ngày đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại nói cho cô một cơ hội để tham gia vào một vụ án mạng…

Việc này đối với cô là một món ăn hấp dẫn không thể kháng cự!

Dựa vào địa chỉ mà người kia thông báo qua điện thoại, cô bán tín bán nghi đi tới nhà Triệu Tùng. Lúc mở cửa ra, cô nhìn thấy cả nhà ba người Triệu Tùng đã chết rồi, thi thể rải đầy đất: “Em sợ hãi ngồi phịch xuống đất, đang định lấy điện thoại ra báo án, thì người kia lại gọi đến, hắn nói hắn đang ở một nơi kín đáo theo dõi em. Bắt em phải làm theo lời hắn, nếu không sẽ nổ súng giết chết em… Vì thế, em liền làm theo yêu cầu của hắn, sắp xếp thi thể thành tình cảnh kia…” Hồ Giai vừa khóc vừa nói: “Cảnh sát Kỷ, em thực sự không giết người… Lúc em đi tới, họ đã chết rồi… Bọn họ cũng không phải do bố em giết… Bọn họ bị người kia giết …”

Kỷ Lương nhờ người lấy cho cô một cốc nước: “Hồ Giai, em… có phải em bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?”(*)

(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: còn gọi tắt là OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. OCD được Tổ chức Y tế Thế giới xếp vào nhóm 10 bệnh lý gây ra tàn phế nặng nề nhất trên toàn cầu. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành vi cưỡng chế.

Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có những đứa trẻ mắc bệnh trước tuổi đi học (người ta đã ghi nhận một số trường hợp OCD trước 2 tuổi). Ảnh hưởng của bệnh lên đứa trẻ ở giai đoạn đầu của cuộc đời gây những hậu quả nghiêm trọng cho chúng. Điều quan trọng là đứa trẻ cần được phát hiện và chữa trị sớm nhằm hạn chế tối đa những tác động xấu lên sự phát triển. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một rối loạn của não bộ có nguyên nhân từ sự bất thường trong xử lý thông tin do vậy căn bệnh không phải là lỗi của người mắc hoặc biểu hiện của nhân cách không ổn định, yếu đuối.

Hồ Giai sợ run người, sau đó gật gật đầu: “Đúng… em… em dọn dẹp, phân loại đồ đạc cẩn thận. Nếu không làm ổn thỏa, em sẽ cảm thấy không thoải mái.”

“Chú Hồ có biết em bị chứng bệnh này không?”

“Có… biết...”

Kỷ Lương suy nghĩ: “Hồ Giai… Nếu mọi việc đều đúng như em nói. Vậy thì… Tôi nghĩ cả em và chú Hồ đều bị “người kia” lợi dụng. Như thế… Ngô Khoan thì sao?”

“Ngô Khoan…” Nhắc tới cái tên này, khuôn mặt trẻ trung của Hồ Giai đầy vẻ oán hận: “Gã đó là tên khốn khiếp!” Hồ Giai tức giận đến run rẩy cả người: “Ngày đó, khi em đi từ trong nhà Triệu Tùng ra, thì bị hắn bắt gặp… Trên người em dính máu. Sau khi tin tức về vụ án được phát ra, hắn đến tìm em, lấy chuyện này ra để uy hiếp em… Uy hiếp em phải với hắn…” Môi dưới của Hồ Giai gần như bị cắn đến chảy máu, cô cố gắng khống chế tâm trạng mình, nhưng rõ ràng là không hề thành công, cô gần như khóc không thành tiếng: “Tên khốn đó uy hiếp em, muốn em phải quan hệ với hắn…” Nói tới đây, tâm trạng tích tụ lâu ngày giống như bùng phát, Hồ Giai không khống chế được, òa lên vừa khóc vừa la hét: “Bẩn… bẩn lắm… em bẩn lắm… thật ghê tởm…”

Kỷ Lương ôm cô vào lòng: “Không sao, tên vô lại đó đã chết rồi, không bao giờ… có thể gây tổn thương cho em nữa…” Tâm trạng của mấy người ngồi cạnh đó cũng rất nặng nề, họ không thể ngờ… sự tình sẽ phức tạp như thế.

“Lẽ ra em nên sớm báo án.” Lý Trạch rít một hơi thuốc, nhưng để tay lên ngực mà tự vấn, nếu như hắn là Hồ Giai, gặp phải chuyện như vậy, hắn chắc chắn cũng bị dọa đến hoang mang lo sợ…Lại bị một tên khốn uy hiếp, một nữ sinh như cô, sẽ sợ đến choáng váng, chỉ có thể mặc cho Ngô Khoan muốn làm gì thì làm thôi.

Có lẽ bọn họ là người ngoài cuộc, nên luôn nói dễ dàng, một câu “báo án sớm” nói rất có lý! Nhưng không phải là đương sự, họ không thể hiểu được sự sợ hãi, và sự dày vò trong tâm tưởng, vô cùng rối rắm ấy.

Đúng vào lúc này, thì bệnh viện truyền tin tức đến, Hồ Thành đã qua cơn nguy kịch, may mà phát hiện sớm, kịp thời đưa vào bệnh viện để rửa sạch dạ dày. Tin tức này cuối cùng cũng có thể trấn an Hồ Giai một chút.

“Em giết Ngô Khoan sao?” Kỷ Lương hỏi cô.

Hồ Giai yên lặng một lúc, rồi cắn môi: “Đúng là em muốn giết hắn, thậm chí, ngay cả giết như thế nào, em cũng đã sắp xếp ổn thỏa… Sáng hôm đó, em gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn lên căn phòng chứa đồ trên nóc tòa nhà kia… Sau đó, em cho hắn uống thuốc mê, chờ hắn ngủ, em đi lên sân thượng, khóa trái cửa, rồi cắt song sắt ra… Thừa lúc giữa trưa, ít người qua lại, em quay trở về phòng… Thì Ngô Khoan không biết đã biến đâu mất rồi. Em hoảng sợ, tìm mãi không thấy. Em đã nghĩ, không biết có phải, hắn tỉnh lại rồi chạy mất không… Khi đó, em đột nhiên thở phào một hơi, em chỉ nhất thời bị tức giận đến mê muội đầu óc, hắn chạy cũng tốt… Nhưng vừa xuống dưới lầu, thì Ngô Khoan lại rớt từ trên xuống…”

“Nói vậy, Ngô Khoan không phải do em giết sao?”

“Không phải.” Hồ Giai lắc đầu.

Kỷ Lương sắp xếp lại thông tin trong đầu mình: “Có lẽ… đây chính là bi kịch do “hiểu lầm” tạo thành.”

Chương 63: Đừng điều tra nữa

Từ những “hiểu lầm” tạo thành bi kịch!

Kỷ Lương nói: “Chờ chú Hồ tỉnh lại sẽ biết ngay.” Nếu tất cả đúng như cô suy đoán, như vậy thì… Cô nhìn Hồ Giai, không biết cô ấy có chấp nhận được kết quả này không.

Thành viên tổ trọng án thức trắng một đêm, Kỷ Lương và Hồ Giai ngồi trong bệnh viện chờ Hồ Thành tỉnh lại. Hơn năm giờ sáng, người đàn ông trung niên nằm trên giường, rốt cuộc cũng có phản ứng.

“Bố ---.” Hồ Giai ghé vào mép giường: “Bố… Con là Giai Giai… Bố…”

Hồ Thành cố gắng nâng mí mắt nặng trịch, đưa tay xoa đầu Hồ Giai, sau đó nhìn Kỷ Lương. Kỷ Lương hiểu ngay yêu cầu của ông.

“Giai Giai, em có thể đi mua giúp tôi một cốc cà phê không? Chú Hồ đã tỉnh lại, em có thể yên tâm một chút rồi. Đi ăn sáng đi, đừng để chú Hồ phải lo lắng cho em.”

Hồ Giai nhìn Hồ Thành, rồi lại nhìn Kỷ Lương, sau đó khẽ gật đầu đi ra ngoài.

“Chú Hồ, chú có thấy khá hơn không?” Kỷ Lương kéo một chiếc ghế lại gần giường.

Hồ Thành gật đầu: “Đội trưởng Lương, đều là do chú làm, cháu bắt chú là được!” Hồ Thành đưa tay ra khỏi chăn, tùm chặt lấy Kỷ Lương: “Chú nhận tội… Cháu bắt chú kết án đi.”

Nhìn bộ dạng này của ông, trong lòng Kỷ Lương bỗng có cảm giác khó chịu không thể nói rõ được, trên đời này, tấm lòng của bố mẹ đều là như vậy phải không? Cô hít sâu một hơi: “Chú Hồ, chú làm cảnh sát nhiều năm rồi, nên cũng biết, muốn kết án phải có trình tự.” Không phải cứ nhận tội là họ sẽ kết án, mà còn cần có chứng cứ thuyết phục nữa.

Hồ Thành nhìn cô, bàn tay đang cầm tay cô bỗng buông lỏng: “Tiểu Lương… tiểu Giai còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Ông đưa tay lên xoa mặt: “Mấy năm nay chú chỉ lo công tác, không thể chăm sóc tốt ẹ con họ. Sau khi vợ chú qua đời, chú càng ở Cục cảnh sát nhiều hơn, dùng công việc để làm tê liệt chính mình… Càng ít quan tâm đến tiểu Giai… Chú không biết… Không biết nó biến thành như thế từ bao giờ…” Nói tới đây, Hồ Thành lại xúc động hơn.

“Chú Hồ, chú bình tĩnh một chút!” Kỷ Lương vội vàng trấn an ông: “Sự tình cũng không phải như chú nghĩ. Hồ Giai không giết người… Ba người nhà Triệu Tùng không phải do Hồ Giai giết!”

“Không phải…” Hồ Thành ngẩn người, sau đó nắm chặt tay Kỷ Lương: “Cháu nói gì… Không phải do tiểu Giai giết…”

“Chú Hồ.” Kỷ Lương bảo ông bình tĩnh: “Hiện giờ cháu cần hỏi chú một chuyện, để chứng minh suy đoán của cháu… Chú phải trả lời cháu thật chi tiết.”

“Được! Được… Cháu hỏi gì chú cũng nói hết.” Vừa nghe thấy Hồ Giai vô tội, Hồ Thành như cảm thấy ánh bình minh lóe sáng trong đêm.

“Chú Hồ, trước hết, chú hãy kể cho cháu những gì chú biết đi.”

“Đêm hôm đó, khi chú tan sở về, thì thấy tiểu Giai vội vội vàng vàng lên taxi. Bình thường, buổi tối tiểu Giai rất ít ra ngoài. Chú liền đi theo, thấy con bé bước vào trong một tiểu khu, hành vi của con bé hơi khác thường, nên chú cũng xuống xe đi theo.” Hồ Thành nghiêm túc hồi tưởng lại tình hình ngày hôm đó, không bỏ qua một chi tiết nào: “Chú không bám theo quá sát, vì sợ con bé phát hiện, sau đó… Chú thấy nó bước vào một căn phòng, một lúc lâu sau, vẻ mặt con bé vô cùng bối rối, chạy ra khỏi phòng. Cháu đoán xem chú nhìn thấy cái gì… Chú thấy quần áo con bé dính máu, nên chạy tới căn phòng mà con bé vừa bước vào, nhìn một chút, thì thấy đống thi thể được xếp chỉnh tề như vậy… Hình ảnh đó…”

“Khiến chú nghĩ đến căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Hồ Giai đúng không?” Kỷ Lương hỏi: “Cho nên, suy nghĩ đầu tiên của chú chính là Hồ Giai đã giết những người đó, phải không?”

Hồ Thành mím môi, cuối cùng khẽ gật đầu: “Tiểu Giai thích làm như vậy… Chú sợ đến choáng váng, đầu óc trống rỗng… Chú… chú chạy ra khỏi hiện trường… Sau đó, chú luôn nghĩ không biết nên làm thế nào… Nhưng chú không có cách nào thuyết phục được mình đi báo án, cho đến khi sự tình bị lộ ra… Mọi người điều tra vài ngày cũng vẫn không tra ra được gì, nên chú đã nghĩ ông trời đứng về phía mình, mọi chuyện có thể cứ như vậy mà qua… Nhưng…”

“Nhưng chú không ngờ, ngày hôm đó, trừ chú ra, còn có người khác nhìn thấy nữa, đúng không?”

“Đúng!” Hồ Thành nắm chặt tay: “Chú không ngờ, hôm đó Ngô Khoan cũng có mặt, nhìn thấy tất cả… Hắn uy hiếp chú rằng muốn tố cáo Giai Giai. Vì muốn ngăn miệng hắn lại, nên chú phải đưa cho hắn một khoản tiền lớn… Có điều, hắn ta lại là một con quỷ hút máu tham lam… quen mui thấy mùi ăn mãi, cứ liên tục tới đòi tiền chú. Nhưng, chỉ cần có thể bịt miệng hắn để bảo vệ tiểu Giai, thì có tốn nhiều tiền nữa chú cũng tình nguyện… Vậy mà, chú không ngờ, tên súc sinh đó… Tên súc sinh đó không chí dùng sự kiện kia để gây sức ép với chú… mà còn dùng nó để… ép tiểu Giai…” Nói đến đây, Hồ Thành đã không thể nói được nữa. Là một người cha, mà phải nhìn thấy con gái mình phải đối diện với hành vi man rợ như vậy…

Hồ Thành nhắm mắt, hai dòng lệ chảy xuống: “Tên súc sinh đó… Chú không tha cho hắn…” Hồ Thành hít sâu một hơi: “Để hắn tiếp tục sống… là sự tra tấn đến cùng cực đối với tiểu Giai…”

“Cho nên, chú làm theo kế hoạch của Hồ Giai… Khi Hồ Giai đi lên sân thượng, chú giấu Ngô Khoan đang hôn mê đi… Chờ Hồ Giai đi rồi, chú mới đẩy Ngô Khoan từ trên cửa sổ xuống, như vậy, Hồ Giai cũng không có mặt tại hiện trường lúc đó.”

Hồ Thành không nói gì, chỉ khẽ gật đầu! Nói ra tất cả khiến người ông cũng nhẹ nhõm hơn: “Đội trưởng Lương, cháu nói.. tiểu Giai không giết người, thật sao?” Ông không quên những lời Kỷ Lương nói lúc đầu.

Kỷ Lương kể lại cho ông những gì Hồ Giai đã khai. Sau khi nghe xong, Hồ Thành như người mơ ngủ, ngỡ ngàng nhìn Kỷ Lương, như không tin những gì mình vừa nghe thấy.

Kỷ Lương nhìn ông, nhất thời cũng không thể nghĩ ra câu gì để an ủi ông, đành phải ngồi yên lặng, cho đến khi y tá đi tới, nói cần kiểm tra cho ông, cô dặn dò ông chú ý tĩnh dưỡng rồi bước ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Hồ Giai ngồi bên góc tường, cắn vào mu bàn tay, cố gắng khống chế không ình khóc thành tiếng. Kỷ Lương đóng cửa lại, kéo cô, ôm vào lòng.

Hồ Giai ôm chặt lấy Kỷ Lương, giống như muốn mượn sức Kỷ Lương để tiếp tục chống đỡ chính mình vậy…

Vụ án của Triệu Tùng và Ngô Khoan lần lượt xảy ra, ai cũng không ngờ kết quả lại như thế. Cũng không ai muốn nhìn thấy kết quả như thế, nhưng… tất cả những chứng cứ để lại, thời gian, địa điểm, đều chứng minh, chỉ có một kết quả đó mà thôi.

Khi còng tay Hồ Thành, trong lòng những thành viên của tổ trọng án có một thứ cảm giác khó nói thành lời. Bọn họ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày phải cầm chiếc còng lạnh như băng này, bấm vào tay đồng nghiệp của mình…

Hôm đó, Hồ Giai không xuất hiện, chỉ nhờ Kỷ Lương nhắn với Hồ Thành một câu, đó là: Bố, con ở nhà chờ bố về.

“Haizzz ---.” Nhìn xe cảnh sát chở Hồ Thành đi, Kỷ Lương thở dài một hơi, nhưng không có cách nào xóa đi cảm giác khó chịu trong lòng mình.

Vụ án giết người cưa xác, và vụ án nhảy lầu đã được giải quyết, nhưng mà… “người kia” trong lời khai của Hồ Giai là ai? Hung thủ đã giết cả ba người nhà Triệu Tùng rồi cưa xác thành từng mảnh nhỏ là ai?

Từ đầu đến cuối, hắn chỉ tránh sau màn, gọi một vài cú điện thoại, sau đó tạo thành thảm kịch như bây giờ.

Nhờ đồng nghiệp bên giám định kiểm chứng, thì máu trên bức thư mà cô nhận được cùng với máu trên bức thư báo án Triệu Tùng là cùng một loại, nhưng cũng không phải máu người, mà là máu gà…

Thật sự là khiến người ta vừa bực mình vừa buồn nôn!

Kỷ Lương xoa xoa thái dương, mặc dù vụ án cũng gỡ được một phần, nhưng có một chút chuyện mà ngay cả ngoài lề cô cũng chưa chạm vào được… Ví dụ như chuyện của hai vợ chồng Lâm Hải Bình, đây cũng là chuyện khiến cô không biết phải làm sao, hai người kia rốt cuộc có liên quan gì đến cô hay không… Rồi vì sao đột nhiên hi sinh vì nhiệm vụ… Còn người đàn ông xinh đẹp trong lời kể của ông Lý, cùng với sếp Hạ, tất cả, tất cả là thế nào?

Kỷ Lương quyết định xem lại lần nữa quyển nhật kí của Triệu Tùng, xem có thể tìm ra chút đầu mối gì hay không.

“Lý Trạch --- quyển nhật kí kia đâu?” Khi Kỷ Lương quay lại Cục cảnh sát, thì tìm vài lần cũng không thấy quyển nhật kí kia. Vụ án của Triệu Tùng còn chưa kết án được, thì quyển nhật kí và những vật chứng khác cũng phải lưu giữ tại Cục cảnh sát. Hôm đó, sau khi xem xong, cô đặt nó cùng chỗ với các vật chứng khác.

“Nhật kí gì?”

“Quyển sổ ghi chép của Triệu Tùng,có bìa màu vàng ấy.” Lạ thật! Hôm qua cô vẫn còn nhìn thấy, sao hôm nay lại không tìm thấy đâu.

“À… quyển sổ đó à,” Lý Trạch uống một hớp nước: “Sáng nay Cục trưởng bụng phệ lấy đi rồi.”

“Cái gì?” Ông ấy lấy thứ đó làm gì? Mà cái vị ngồi trên ghế Cục trưởng ấy, bình thường chỉ cần há mồm là đủ rồi, mấy chuyện hao tâm tổn sức bình thường đều là đám tép riu như cô làm. Nhìn cái bụng càng ngày càng tròn kia là có thể thấy mấy năm nay ông hoạt động cơ mồm còn nhiều hơn hoạt động thân thể.

Cô gõ cửa, sau khi nghe thấy tiếng trả lời, Kỷ Lương đẩy cửa bước vào, cũng không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Cục trưởng, quyển nhật kí đó sếp xem xong chưa? Bên chỗ tôi còn cần dùng.”

“Mọi người không cần điều tra nữa.” Cục trưởng bụng phệ chỉ tập trung đọc tài liệu, không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô, buông ra một câu như vậy.

“Vì sao?” Vụ án còn chưa tìm được hung thủ, đâu có lí nào mà phải dừng lại như vậy.

Cục trưởng bụng phệ ngẩng đầu nhìn cấp dưới mà ông rất yêu quý: “Tôi bảo cô đừng điều tra nữa thì đừng điều tra, hỏi nhiều thế làm gì.”

“Này --- sếp, đừng nói thế chứ.” Kỷ Lương cũng không phải là một đội trưởng ăn không ngồi rồi, chỉ với một câu đó làm sao có thể xua cô đi được: “Mấy anh em mất biết bao nhiêu ngày điều tra chỉ vì muốn bắt được hung thủ, còn cho người nhà nạn nhân một câu trả lời hợp lí. Đột nhiên sếp nói như vậy, bảo chúng tôi dừng tay, có phải là quá đáng lắm không?!”

Nhìn nét mặt bất bình của cô, ông béo biết ngay cô lại nổi tính bướng bỉnh, liền thở dài: “Kỷ Lương, cô làm việc dưới quyền tôi lâu như vậy, giúp tôi phá không ít vụ án khó khăn. Nhưng vụ án lần này, cô dừng tay đi.”

“Vì sao?!”

“Bên trên có người tiếp nhận rồi.”

Dạo này, chỉ một câu cấp trên thôi cũng có tác dụng hơn bao nhiêu lí do khác. Kỷ Lương trừng mắt, nhưng nhìn ông béo ra vẻ những gì tôi có thể nói cũng chỉ đến thế mà thôi kia, cô lại chỉ có thể thầm lặng ân cần hỏi thăm từ đầu đến chân ông béo mấy lần.

“Kỷ Lương, nếu cô đã tham gia vào doanh trại huấn luyện rồi, thì cũng đừng quan tâm đến án từ này nọ nữa.”

Đúng lúc ra đến cửa, thì cô nghe thấy ông béo nói một câu rất sâu xa như vậy. Trong lòng cô thầm dựng ngón giữa lên, chuyện đã đến nước này rồi, càng không cho cô điều tra, thì cô ngược lại càng muốn điều tra cho rõ ràng.

Núi không dịch chuyển thì người tự dịch chuyển. Nếu ở đây không được, cô sẽ tìm đường khác.

Mục tiêu: Hạ lão gia trong căn cứ.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Duck hunt