Chương 17 – Sóng gió trong buổi tụ tập
[1]
Ngày hôm sau đi làm, nhìn thấy trên bàn làm việc đặt một tấm thiếp cưới màu đỏ, mặt ngoài được thiết kế rất tinh xảo, giấy cũng rất đẹp, phía trên còn in bốn chữ vàng “Trăm năm hòa hợp”.
Kỳ Quyên nhăn nhó mở ra xem, bên trong viết: “Vào hồi 18 giờ ngày 29 tháng 9, tại phòng 5 của khách sạn Tổng Thống sẽ diễn ra hôn lễ của Tô Thắng và Hà Phương, mời hai bạn đến tham dự”.
“…”. Kỳ Quyên liền cảm thấy đau đầu.
Mặc dù chuyện Tô Thắng theo đuổi cô đã qua lâu rồi, cảm giác ngượng ngùng, khó xử cũng không còn nữa. Nhưng… gửi thiếp cưới đến chỗ Kỳ Quyên vẫn khiến cô rất mâu thuẫn.
Rốt cuộc là có đi hay không? Không đi thì chứng tỏ mình hẹp hòi, nếu đi gặp bạn cũ thì thật khó xử?
Kỳ Quyên cau mày nhét thiếp cưới vào ngăn kéo, tạm thời không suy nghĩ đến vấn đề này.
Buổi tối sau khi về nhà, cô muốn vào game thư giãn một chút, vừa online đã nhìn thấy tin nhắn riêng của Tiêu Tinh: “On rồi à!”.
“Mày đang đợi tao à?”. Vừa lên mạng đã gửi tin nhắn, rõ ràng là cô nàng Tiêu Tinh này có chuyện cần nói.
“Tao không biết phải nói thế nào…”.
Liệu có phải cô nàng lại gây ra phiền phức không? Kỳ Quyên thoải mái nói: “Cứ nói thẳng ra đi. Có chuyện gì chị đây sẽ giúp!”.
Tiêu Tinh do dự một lúc rồi mới nói: “Tô Thắng, anh chàng đã từng theo đuổi mày năm thứ hai ấy, mày còn nhớ không?”.
Kỳ Quyên sững người, “Làm sao?”.
“Tháng sau anh ta kết hôn rồi, cô dâu là bạn cùng ký túc xá hồi đại học của tao”.
“…”. Thật là trùng hợp. Kỳ Quyên nói với tâm trạng phức tạp, “Thì ra Hà Phương là bạn cùng ký túc của mày à?”.
“Hả? Sao mày biết cô dâu là Hà Phương?”.
“Tao nhận được thiếp cưới rồi, đang băn khoăn không biết có đi không đây”.
“Mày cũng nhận được rồi sao? Hay là hai chúng ta song hành, cùng đi đi?”.
“Được!”. Có người làm bạn, rõ ràng là tốt hơn đi tham dự hôn lễ một mình. Nghĩ như vậy, tảng đá đè nặng trong lòng Kỳ Quyên cũng biến mất, “Tao đến Quê hương lúa gạo thu hoạch nông sản đã”.
“Cùng đi đi, ngô của tao cũng chín rồi!”.
Hai người lập nhóm đến đồng lúa ở Quê hương lúa gạo. Hiện nay kỹ năng trồng trọt của Kỳ Quyên đã đến cấp 80, có thể trồng cao lương cấp cao nhất. Cao lương hai mươi tư tiếng mới chín một lần, cô đã quen với việc hàng ngày sau khi lên mạng là đến đây thu hoạch.
Hai người vừa nói chuyện vừa thu hoạch. Vừa thu hoạch xong hai mảnh đất thì thấy cách đó không xa đột nhiên xuất hiện hai người cưỡi phượng hoàng uy phong lẫm liệt bay đến chỗ họ.
Phượng hoàng là vật cưỡi đắt nhất trong thương thành, không những có thể bay mà cánh còn phát quang, cưỡi nó bay trên trời, nhìn trông rất chói mắt, được coi là đồ xa xỉ mà chỉ có người giàu trong game mới mua.
Kỳ Quyên đang xuýt xoa hai người đó thật giàu có thì thấy đột nhiên họ dừng lại bên cạnh cô, đồng thời nhìn màn hình biến thành màu đỏ chói mắt, ở giữa hiện lên thông báo “Bạn đang bị tấn công”.
Kỳ Quyên lập tức dùng khinh công bay ra phía sau, đồng thời ấn kỹ năng ẩn thân. Đáng tiếc đối phương là pháp sư, trực tiếp tung kỹ năng tấn công theo nhóm trong phạm vi lớn, đánh Kỳ Quyên hiện hình rồi lập tức định thân. Lực tấn công của pháp sư và kiếm khách đều dồn về phía cô. Hoa Đỗ Quyên Nở đáng thương chưa đầy mười giây đã bị giết chết.
Còn Chờ Một Ngày Nắng… thì đã biến thành một xác chết từ lâu.
[Phụ cận] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: Chuyện gì vậy?
[Phụ cận] [Chờ Một Ngày Nắng]: Sao lại giết chúng tôi?
[Phụ cận] [Danh Kiếm Phong Lưu]: Còn mặt mũi để hỏi sao?
[Phụ cận] [Tiểu Thảo]: Giành trang bị với Tâm Nhi nhà ta, ta phải giết ngươi, đồ hèn hạ.
Kỳ Quyên sững người một lúc mới nhận ra mục đích của đối phương. Chả trách mấy cái tên này nhìn rất quen. Thì ra là chồng và bạn thân của Tiểu Tâm.
Sau khi họ đi, Tiêu Tinh mới chửi trên kênh nhóm: “Thần kinh! Đấu giá trang bị vốn dĩ là ai trả giá cao thì được nhận, làm gì có cái kiểu không mua được thì chạy đến giết người?”.
Kỳ Quyên cũng bó tay, “Thôi, mặc kệ bọn chúng. Chắc là cái con Tiểu Tâm kia sau khi về đã khóc lóc kể khổ với bạn thân, nói chúng ta là ác quỷ ức hiếp nó”.
Tiêu Tinh lại nói: “Nói ra thì cách làm của Bottle hôm ấy rất đáng khen, ngay cả mời hai đứa chúng nó ra khỏi đội cũng rất lịch sự!”.
Nhớ lại lúc ấy Bottle nghiêm túc nói: “Xin lỗi, để hai bạn cùng bang hội chúng tôi lãng phí thời gian lâu như vậy”, Kỳ Quyên không kìm được bật cười, “Ừm, cách làm của anh ấy quả thực rất có phong độ”.
Tiêu Tinh lại hỏi: “Thế mày có rung động chút nào không? Chẳng phải mày rất thích mẫu đàn ông chín chắn như vậy sao?”.
Kỳ Quyên sững người, cô rất thích cách làm của Bottle. Hôm ấy anh giúp cô đấu giá trang bị khiến cô rất cảm động. Nhưng cô cũng không rõ rốt cuộc mình có rung động hay không, chỉ là khi nhắc tới Bottle, cô cảm thấy lòng rất ấm áp, bất giác nở nụ cười…
“Sao thế?”. Thấy Kỳ Quyên im lặng một lúc lâu không trả lời, Tiêu Tinh hỏi: “Không phải là e thẹn đấy chứ ^_^”.
Kỳ Quyên lập tức gõ một hàng chữ: “Nói lung tung cái gì đấy! Mày muốn ăn đấm à?”.
“Tao biết mà! Mày thẹn quá hóa giận ^_^”.
“…”. Kỳ Quyên quyết định lờ cô nàng này đi.
Trước đây cô suốt ngày lấy chuyện của Thẩm Quân Tắc ra trêu Tiêu Tinh mà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày bị Tiêu Tinh trêu lại. Đáng sợ hơn là… mình không biết nói lại thế nào.
Nhóm cố định của bang hội phải tám giờ mới mở nhóm, vẫn còn sớm, Kỳ Quyên liền mang cao lương thu hoạch được đến chỗ của đầu bếp ở Trường An làm thức ăn.
Đột nhiên góc dưới hiện lên thông báo Bottle online. Kỳ Quyên vội vàng nhắn tin: “Sao lại online rồi? Không phải đang ở New York sao, bây giờ bên ấy là sáng sớm đúng không? Đi công tác bận như vậy còn không nghỉ ngơi tử tế…”.
“Xem ra cô rất quan tâm tới cậu ấy?”.
“…”.
“Tôi là bạn của cậu ấy, vào nick của cậu ấy để giúp chỉ huy Phụ Bản”.
“…”.
“Khiến cô thất vọng rồi sao?”.
“…”. Kỳ Quyên thấy hai má nóng bừng, thực ra cũng không phải là cô đặc biệt quan tâm đến anh, chỉ là hỏi theo thói quen mà thôi.
“Đúng rồi, cậu ấy đi công tác nửa tháng, nếu không làm nhiệm vụ vợ chồng hai người đều không lấy được giải thưởng, có cần tôi làm giúp không?”.
Không lấy được giải thưởng cũng chẳng sao, đợi anh về rồi tính. Làm nhiệm vụ vợ chồng với anh em tốt của anh… quả thực là rất kỳ quặc. Kỳ Quyên nghĩ một lúc rồi từ chối thẳng: “Cảm ơn ý tốt của anh, không cần đâu”.
“Ừm”.
Kỳ Quyên im lặng một lúc rồi tò mò hỏi: “Anh và anh ấy là bạn ngoài đời à?”.
“Lúc đầu quen nhau qua chơi game, về sau gặp mặt rồi trở thành bạn ngoài đời. Cậu ấy giúp tôi rất nhiều”.
“Ồ”. Kỳ Quyên im lặng một lúc rồi tò mò hỏi: “Anh ấy là người thế nào?”.
“Tốt tính, rất đẹp trai, hơn nữa hiện tại vẫn độc thân”.
“… Không phải tôi muốn hỏi những điều này”.
“Thế cô muốn hỏi về phương diện nào?”.
“… Thôi, tôi đi làm nhiệm vụ hàng ngày đây”.
Kỳ Quyên không muốn nói chuyện với anh ta nữa. Đối phương dùng tên “Mr. Bottle” nhưng phong cách nói chuyện hoàn toàn khác với Bottle. Điều đó khiến tâm trạng của Kỳ Quyên có chút khó xử lạ lùng.
Trong lòng cô, cái tên Mr. Bottle có một ý nghĩ đặc biệt. Ngày ngày đã quen với việc cùng anh làm nhiệm vụ vợ chồng, cùng đánh Phụ Bản, cùng tham gia đại hội đấu võ. Anh không online, sau khi đăng nhập vào game cô cảm thấy rất vô vị…
Buổi tối, dưới sự chỉ huy của [Phi Nhất Ban], nhóm cố định trong bang hội thuận lợi tận dụng hai tiếng đồng hồ đánh xong Phụ Bản [Thiên Sơn], rớt lại mũ của pháp sư, Kỳ Quyên vội vàng mua giúp Bottle. Như vậy là tất cả các bộ phận trong “bộ trang bị Thu Phong” của Bottle đều đủ cả.
Sau khi Phi Nhất Ban offline, Kỳ Quyên lại mở hai Client, đăng nhập tài khoản của Bottle, chuyển toàn bộ số đá quý mà mình đã tích lũy trong khoảng thời gian gần đây sang cho anh, nạm đá quý cấp 5 vào bộ trang bị Thu Phong cho anh, rồi cường hóa trang bị lên cấp 7…
Tiền trong túi chảy ào ào ra ngoài nhưng Kỳ Quyên không thấy xót tiền chút nào mà lại thấy rất an tâm.
Cô không thích lợi dụng người khác. Bottle bỏ ra 25 vạn mua cho cô vũ khí tốt nhất, nếu trả tiền chắc chắn anh không lấy, đành phải dùng cách này để trả ơn anh. Nhìn trang bị trên người anh vì được nạm đá quý mà phát ra ánh sáng bạc lấp lánh, lúc ấy Kỳ Quyên mới mỉm cười mãn nguyện, out khỏi nick của anh.
Mở Client bên kia thì phát hiện Hoa Đỗ Quyên Nở lại một lần nữa gục dưới đất.
Mấy dòng tin nhắn hệ thống cuối cùng ở góc dưới là:
“Bạn bị Tiểu Thảo tấn công!”.
“Bạn bị Tiểu Như tấn công!”.
“Bạn bị Danh Kiếm Phong Lưu giết chết!”.
Lại là mấy người này! Kỳ Quyên không kìm được cau mày, ấn nút sống lại tại chỗ. Vừa mới đứng dậy chưa được năm giây thì đột nhiên một pháp sư xông tới, khống chế cô, tiếp đó lại bị ba người bao vây đánh chết.
[Phụ cận] [Hoa Đỗ Quyên Nở]: …
[Phụ cận] [Danh Kiếm Phong Lưu]: Dậy đi, sợ rồi sao?
[Phụ cận] [Tiểu Thảo]: Chẳng phải có chồng sao? Sao không gọi chồng ngươi đến giúp ngươi? Đồ ngốc.
[Phụ cận] [Danh Kiếm Phong Lưu]: Chắc là bị bỏ rơi rồi, loại phụ nữ này ai dám lấy, ha ha!
Kỳ Quyên vừa cường hóa trang bị cho Bottle xong, thực ra tâm trạng rất vui. Nhưng lại có mấy con ruồi cứ vo ve trước mặt làm phiền cô. Kỳ Quyên im lặng một lúc, quyết định không thèm bận tâm mà quay về địa phủ, mặc kệ bọn chúng.
Đúng lúc ấy, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói: “Đại tẩu có đó không?”.
Là bang chủ Nam Cung Ức. Anh ta là người quản lý toàn kênh, có thể tự do ra vào các phòng, thấy Kỳ Quyên ở một mình trong căn phòng nhỏ số 3 trong biệt thự, anh ta liền nhảy vào tìm cô.
“Đệ nhìn trên kênh bang hội thấy tẩu bị người của Thiên Nhai Công Hội giết mấy lần liền, có chuyện gì vậy?”.
Kỳ Quyên giải thích: “Hôm ấy chúng tôi đi đánh Mộ Tần Thủy Hoàng, rớt lại vũ khí của cầm sư. Cô cầm sư kia đấu giá với tôi. Bottle đã trả 25 vạn giúp tôi đấu giá vũ khí. Chắc là hai người đó không phục, sau khi quay về bang phái đã kể lể, nói xấu tôi. Hôm nay vừa online, tôi bị nhóm bạn thân của cô ta giết chết mấy lần liền”.
“Đấu giá trang bị vốn dĩ là ai trả giá cao thì được nhận, không giành được lại chạy đến giết người thì thật quá đáng”. Nam Cung Ức im lặng một lúc, cười nói: “Đệ quen bang chủ của Thiên Nhai Công Hội, có cần đệ ra mặt nói chuyện với họ không?”.
Kỳ Quyên vội nói: “Không cần đâu, ân oán cá nhân, không cần thiết phải liên lụy đến cả bang hội”.
“Thôi được, vậy có vấn đề gì nhớ tìm đệ”.
“Biết rồi, thưa bang chủ đại nhân”.
[2]
Vốn dĩ Kỳ Quyên tưởng rằng mấy tên đó truy sát cô chỉ là nhất thời tức giận, không bận tâm tới chúng thì thôi. Nhưng Kỳ Quyên quên rằng có một số kẻ thích bắt nạt kẻ yếu. Mình không đánh trả, hắn lại tưởng rằng mình sợ hắn, càng muốn ức hiếp mình.
Thậm chí chúng còn mua đạo cụ đắt đỏ ở thương thành là “Thiên lý nhãn”, chuyên môn bám theo vị trí của Kỳ Quyên.
Thực ra cô chẳng sợ ai cả, nếu một chọi một, đối thủ của cô không quá mười người. Nhưng đối phương cậy người đông thế mạnh, lần nào cũng lập nhóm đánh cô, một nhũ mẫu một pháp sư cộng thêm một kiếm khách, cô có giỏi đến đâu cũng không đánh lại được ba tên. Huống hồ ba tên đó đều rất giàu có, trang bị đều được cường hóa đến cấp 8, quần áo trên người lấp lánh nhìn mà chói mắt, sức tấn công cũng vô cùng lợi hại.
Sau mấy lần bị bao vây chặn đánh ở ngoại ô, cuối cùng Kỳ Quyên không thể nhẫn nhịn được nữa.
Cô nhắn tin riêng cho Nam Cung Ức: “Tôi tạm thời rút khỏi bang, đi giải quyết mấy kẻ thần kinh kia”. Chuyện cô tự gây ra, cô không muốn liên lụy đến cả bang hội. Thiên Nhai Công Hội là công hội lớn nhất máy chủ, cao thủ nhiều như sao trên trời. Lúc này mà mở bang chiến, hoàn toàn không có lợi với Nam Cung Thế Gia yếu thế hơn.
Nam Cung Ức vội nhắn lại: “Đừng, rút cái gì mà rút! Tẩu vì chuyện này mà rút khỏi bang là coi thường đệ! Cùng lắm thì đánh bang chiến đi, ai sợ ai!”.
“Đừng kích động, đánh bang chiến sẽ làm lòng người phân tán”.
Mặc dù bình thường Nam Cung Ức lúc nào cũng nhăn nhở nhưng khi gặp vấn đề mang tính nguyên tắc này thì rất cố chấp, “Chẳng sao cả, những người có thể ở lại đánh bang chiến mới là người thật sự thích bang hội này. Những người vì chúng ta qua được Phụ Bản mà vào để kiếm chác trang bị, muốn đi thì đi, đệ sẽ không giữ bọn họ”.
“…”.
“Chuyện này tẩu cứ để yên, đệ cùng Bottle tìm bang chủ của họ nói chuyện”.
Hơn mười một giờ tối, đột nhiên Bottle online. Anh vừa online đã bị Nam Cung Ức kéo vào phòng tối. Hai người bàn bạc bí mật một hồi, sau đó cùng biến mất. Kỳ Quyên nhìn thấy vị trí của họ trong list bạn thân, chính là kênh chat voice của Thiên Nhai Công Hội.
Mười phút rồi vẫn chưa thấy họ quay về, Kỳ Quyên không khỏi có chút lo lắng. Hai người họ đến công hội tìm bang chủ đối phương, liệu có bị bao vây tấn công, cố tình làm khó không?
Cô không kìm được chat riêng với Nam Cung Ức: “Hai người đàm phán thế nào rồi?”.
Nam Cung Ức trả lời: “Hòa giải rồi, ha ha!”.
“…”. Chuyện này thật quá bất ngờ, vốn dĩ Kỳ Quyên tưởng hai bang phái sẽ đánh nhau.
“Kỹ năng ngoại giao của Bottle nhà tẩu thật lợi hại! Mấy câu thôi mà đã giải quyết xong mọi chuyện!”.
“Anh ấy nói thế nào?”.
“Huynh ấy nói: Tôi đấu giá trang bị vì người mình thích thì có gì là sai? Nhóm đấu giá vốn dĩ có quy định là ai trả giá cao thì được nhận, không giành được trang bị ngày nào cũng lập nhóm giết người thì thật quá đáng. Nếu các anh tức giận thì đến giết tôi đi. Tôi mới là kẻ ra giá, đừng đi tìm Đỗ Quyên nhà tôi làm phiền cô ấy”.
Nam Cung Ức cố tình bắt chước giọng điệu của Bottle, tâm trạng của Kỳ Quyên liền trở nên phức tạp.
Đấu giá trang bị vì người mình thích thì có gì là sai… Đừng đi tìm Đỗ Quyên nhà tôi làm phiền cô ấy…
Những lời này đều là của Bottle. Mặc dù nói khi đàm phán với đối phương, rất có thể chỉ là diễn kịch cho đối phương xem, nhưng Kỳ Quyên nghe Nam Cung Ức thuật lại như thật, đột nhiên tim đập nhanh đến kỳ lạ.
Anh thích cô… sao?
Chắc là không đâu, chẳng phải lúc đầu hai người đã nói chỉ làm bạn rồi sao?
Bỏ qua cảm giác xao động kỳ lạ trong tim, Kỳ Quyên cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Sau đó thì sao? Người của Thiên Nhai Công Hội phản ứng thế nào?”.
Nam Cung Ức cười nói: “Hôm nay thật trùng hợp, bọn đệ vừa nói xong thì lại có người đến gây chuyện. Cái cô Tiểu Tâm trong công hội đã lập rất nhiều nick phụ đi lừa trang bị ở bên ngoài, lại còn kết hôn với mấy anh chàng khác nhau. Không ngờ trong số đó có hai người quen nhau, khi gửi ảnh vợ cho nhau phát hiện ra vợ của hai người đều là cùng một người. Thế là bị lộ”.
“…”. Kỳ Quyên không còn gì để nói, cô em đó cũng thật “mạnh bạo”, lấy chồng bao nhiêu lần!
“Hôm nay khi bọn đệ sang đó, vừa hay mấy người đó đến Thiên Nhai Công Hội làm cho ra lẽ. Cô em đó thật khoa trương, khóc lóc trước mặt cả đám người. Bang chủ của Thiên Nhai Công Hội vô cùng khó chịu, liền khóa IP của cô ta, đá cô ta ra khỏi công hội!”.
“…”.
“Đệ và Bottle đang định đi báo thù cho tẩu, tẩu có đi không?”.
“Ok!”.
Kỳ Quyên đã nén một bụng tức từ lâu, mấy hôm nay chỉ cần ra ngoại ô là bị truy sát, bao vây chặn đánh. Cô đã ngán đám người ấy đến tận cổ rồi.
Đúng lúc ấy, Bottle cũng dùng kỹ năng truyền gọi vợ chồng mời cô đến bên cạnh. Kỳ Quyên không nghĩ ngợi gì mà ấn đồng ý. Cảnh tượng trước mắt lập tức biến thành Quê hương lúa gạo quen thuộc.
Bottle và Nam Cung Ức đứng cạnh ruộng lúa, trước mặt là Tiểu Thảo bị định thân.
Cô nàng Tiểu Thảo này Kỳ Quyên có ấn tượng rất sâu sắc. Cô ta là một pháp sư, mở miệng ra là chửi cô hèn hạ, nói năng rất khó nghe. Mỗi lần ra ngoại ô Kỳ Quyên đều bị cô ta đánh úp, định thân, sau đó bị đám Danh Kiếm Phong Lưu xông tới bao vây, khiến Kỳ Quyên vô cùng tức giận.
Lúc này, Tiểu Thảo bị Bottle định thân trong tư thế đang lao đi trông rất nực cười.
Bottle nói trên kênh phụ cận: “Tôi giúp cô khống chế cô ta, qua đây từ từ đánh đi”.
Kỳ Quyên bước tới, đột nhiên Bottle ném một chiếc gậy gỗ dưới đất, mỉm cười nói: “Dùng cái này”.
Kỳ Quyên không còn gì để nói!
Cách báo thù của Bottle thật xấu xa! Chiếc gậy gỗ này là do NPC phát cho tất cả người chơi ở làng tân thủ khi ở cấp 1. Khả năng công kích vô cùng thấp, dùng để đánh “lợn rừng” ngoài làng tân thủ!
Kỳ Quyên nhặt cây gậy gỗ với tâm trạng phức tạp rồi đánh cô nàng kia một cái.
[Hệ thống]: Gậy gỗ của bạn tấn công Tiểu Thảo tạo thành 1 điểm thương tổn.
[Phụ cận] [Tiểu Thảo]: …
[Phụ cận] [Mr. Bottle]: Chính cô nói bảo cô ấy gọi chồng đến giúp đúng không? Tôi không muốn cô thất vọng nên đã đến.
[Phụ cận] [Tiểu Thảo]: Bị bệnh à! Muốn giết thì nhanh lên! Tôi còn làm nhiệm vụ!
Kỳ Quyên lại vung một gậy về phía cô ta.
[Hệ thống]: Gậy gỗ của bạn tấn công Tiểu Thảo tạo thành 1 điểm thương tổn.
[Phụ cận] [Nam Cung Ức]: Ha ha, hai người cứ từ từ nói chuyện, đệ dẫn mọi người trong bang đi đánh chiến trường đây.
[Phụ cận] [Mr. Bottle]: Ok, hôm nay cảm ơn nhé.
[Phụ cận] [Nam Cung Ức]: Không cần khách sáo với đệ.
Sau khi Nam Cung Ức đi, Kỳ Quyên lại tiếp tục vung gậy đánh cô ta.
Hai người vừa đánh vừa nói chuyện trên YY. Bottle nói: “Đúng rồi, nhóm bạn thân của Tiểu Tâm đã bị Thiên Nhai Công Hội đá ra khỏi bang rồi”.
“Tôi nghe Nam Cung Ức nói rồi”.
“Lúc nãy lướt qua list bạn bè mới phát hiện cái cô Tiểu Tâm này ở trong list bạn bè của tôi, mở nhật ký chat thì cách đây không lâu cô ta còn tìm tôi, nói cô ta với chồng nảy sinh mâu thuẫn, rất buồn, có thể lên YY nói chuyện với cô ta được không, nhân tiện giảng giải cho cô ta cách chơi của cầm sư. Tôi thấy cái tên này không quen nên mặc kệ cô ta”.
Kỳ Quyên vội giải thích: “Lần trước anh đi công tác, tôi đã cùng cô ta đánh Phụ Bản một lần, tiện tay add nick. Ặc, chưa được sự đồng ý của anh, xin lỗi nhé”.
“Không sao”. Bottle không hề bận tâm tới chuyện nhỏ này, im lặng một lát, mỉm cười nói: “Nghe nói cô ta đã dùng cách này để lừa người khác, gọi người ta lên kênh chat voice nói chuyện. Giọng nói của cô ta rất ngọt ngào, nửa đêm khóc lóc, rất nhiều người mềm lòng. Máy chủ của chúng ta có ít nhất năm anh chàng bị cô ta lừa kết hôn. Hôm nay tất cả tập trung ở Thiên Nhai Công Hội để nói lý lẽ”.
“…”. Thì ra “thánh nữ” trong game không phải là truyền thuyết, may mà Bottle không bị lừa.
Kỳ Quyên nhịn cười nói: “Đúng rồi, sao đột nhiên lúc này anh lại vào game?”.
Bottle trả lời: “Bạn tôi nhắn tin nói là nhìn thấy cô bị người ta truy sát, buổi chiều tôi không có việc gì nên đăng nhập xem sao. Gần đây cậu ta không thể giúp tôi chỉ huy Phụ Bản. Chuyện cậu ta chơi game bị sếp phát hiện và mắng cho một trận”.
“Phi Nhất Ban?”.
“Ừm, chính là cậu ta”.
“Anh ta nói lúc đầu hai người quen nhau qua game, về sau trở thành bạn ngoài đời”.
“Ừm, mấy năm trước cậu ta còn học đại học, chúng tôi quen nhau khi cùng chơi game, về sau khi cậu ta tìm việc, tôi đã giúp cậu ta đôi chút”.
“Vậy à…”.
“Cô có hứng thú với cậu ta à?”.
“Không, chỉ hỏi vậy thôi. Cảm giác anh ta rất lạnh lùng, lúc chỉ huy từ đầu đến cuối đều không bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào”.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Đúng vậy, rất lạnh lùng”.
Hai người say mê nói chuyện, quên luôn cô nàng Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo bị khống chế đứng im tại chỗ, chết không chết được, ức chế đến ói máu. Càng ức chế hơn là Hoa Đỗ Quyên Nở lúc đầu còn cầm gậy đánh cô ta, về sau không có động tĩnh gì, đánh cũng không đánh, cứ đứng im ở đó.
Cuối cùng Tiểu Thảo không thể nhẫn nhịn được nữa, rút luôn nguồn điện.
Một tuần sau, sự kiện “ngũ phu môn” gây chấn động máy chủ Mộng Giang Nam cuối cùng cũng hạ màn.
Phóng viên của diễn đàn đăng tin, nữ chính Tiểu Tâm nhờ vào giọng nói ngọt ngào của mình, suốt ngày hát bài hát đáng yêu trên kênh chat voice, lập năm nick phụ trong game, tìm năm người chồng. Năm anh chàng bi kịch ấy cuối cùng đã liên minh với nhau, truy sát Tiểu Tâm trong máy chủ tới mức không còn chỗ dung thân. Cuối cùng nhóm bạn thân Tiểu Tâm, Tiểu Vân, Tiểu Thảo các loại cùng xóa nick bỏ đi.
Nghe nói họ lại đến máy chủ Điệp Luyến Hoa bên cạnh, đổi tên bắt đầu chơi lại.
Các anh chàng ở máy chủ Điệp Luyến Hoa bày tỏ cảm thấy rất áp lực!
Còn Danh Kiếm Online sau mấy tháng thử nghiệm công khai cũng đón một đợt nâng cấp trong phạm vi lớn. Cấp 80 mới tăng thêm cách chơi Phụ Bản hàng ngày, nhiệm vụ phá án và hai người vượt quan, hệ thống vật nuôi cũng chính thức được mở.
Quan trọng hơn là Danh Kiếm Online mời một người phát ngôn rất có tầm ảnh hưởng: Mạc Phi.
Trang chủ chính là tấm áp phích hình anh ta. Mạc Phi mặc áo màu xanh lam, tay cầm thanh kiếm, hóa trang thành hình tượng kiếm khách trong game, tư thế vung kiếm đẹp tới mức không thể diễn tả được bằng lời. Đồng thời Danh Kiếm Online cũng đưa ra ca khúc chính cùng tên “Danh kiếm”, do tác giả Thịt Kho Tàu của tiểu thuyết nguyên tác đích thân viết lời, Mạc Phi viết nhạc và biểu diễn.
Có thần tượng làm người phát ngôn, lại thêm sự PR rầm rộ, đột nhiên trong game có thêm rất nhiều người mới, bỗng chốc trở nên vô cùng náo nhiệt. Kỳ Quyên cũng thu nhận thêm vài tiểu đồ đệ ngu ngơ, suốt ngày đưa họ đi nâng cấp làm nhiệm vụ, vô cùng bận rộn.
Thời gian trôi đi thật nhanh, thoắt cái đã đến trung tuần tháng chín.
Hôm nay, đột nhiên Nam Cung Ức nói trên bang hội: “Mọi người quen nhau lâu như vậy rồi mà vẫn chưa từng gặp mặt. Ngày 1 tháng 10 là sinh nhật của tôi, đúng vào dịp nghỉ quốc khánh. Tôi mời mọi người đi ăn bữa cơm. Những người ở gần thành phố B, nể mặt tôi thì ra ngoài tụ tập! Cả bang chủ và phó bang chủ đều đi, ba anh chàng đẹp trai chờ mọi người, đến hay không mọi người tự nghĩ đi”.
Bang chủ của Nam Cung Thế Gia là Nam Cung Ức, phó bang chủ là Mr. Bottle và Nam Cung Mặc. Theo cách nói của cậu ta là ba người đều đi sao?
Kỳ Quyên có chút nghi ngờ, nhắn tin hỏi cậu ta: “Ba người đều ở thành phố B à?”.
Nam Cung Ức đáp: “Vâng, em và Nam Cung Mặc là bạn học, cùng học đại học ở thành phố B, không ngờ Bottle cũng làm việc ở đây, thật trùng hợp!”.
Kỳ Quyên: “… Thực ra tôi cũng ở thành phố B”.
“Không phải chứ! Thế thì chị nhất định phải đến đấy! Chúng em đều rất muốn gặp chị Đỗ Quyên!”.
“Ờ… để tính sau. Xem xem đến lúc ấy có thời gian không”.
Thực ra mọi người trong bang hội đều rất thân nhau, gặp nhau ăn bữa cơm là chuyện bình thường. Huống hồ Nam Cung Ức đón sinh nhật, chủ động mời mọi người ăn cơm, cô ở thành phố, không đi thì cũng thật không nể mặt.
Nhưng Kỳ Quyên cảm thấy đi thì rất ngại, nếu Bottle cũng đi, mình gặp anh ấy rồi biết nói gì đây…
Dù sao thì cũng là vợ chồng trong game, mặc dù giữa hai người không có gì nhưng trong mắt của mọi người, họ là một cặp rất ân ái, suốt ngày đóng cửa trong phòng tối nói chuyện. Bottle lại còn vì cô mà ném tiền mua vũ khí với giá cao, thậm chí nói cô là người anh thích trước mặt người của Thiên Nhai Công Hội…
Nói hai người chỉ là bạn chắc chẳng ai tin.
Kỳ Quyên nghĩ một lúc, vẫn quyết định không tham gia buổi gặp gỡ giữa những người bạn trên mạng. Ngộ nhỡ bị người ta trêu lại không biết làm thế nào.
Tám giờ tối, đột nhiên góc dưới hiện lên thông báo Mr. Bottle online. Ở New York lúc này là sáng sớm, Kỳ Quyên vội vàng nhắn tin hỏi anh: “Sáng sớm anh lên mạng làm gì? Chẳng phải mấy hôm nay rất bận sao?”.
Trước đó anh nói gần đây rất bận, liên tiếp mấy ngày không lên mạng, không ngờ lúc này lại mò lên.
Bên kia im lặng một lúc mới trả lời: “Tôi về nước rồi:)”.
Biểu tượng mặt cười quen thuộc khiến tâm trạng của Kỳ Quyên bỗng chốc vui vẻ hẳn lên.
[3]
Anh quay về, cuộc sống trong game cũng trở nên phong phú hơn, tám giờ tối lập nhóm đánh Phụ Bản bang hội, mười giờ đánh xong, sau đó đi làm nhiệm vụ vợ chồng, tham gia đấu võ, đánh đến mười một giờ lại đi làm nhiệm vụ hàng ngày và trò hai người vượt quan mới mở, mười hai giờ đến Quê hương lúa gạo trồng trọt, thu hoạch, làm thức ăn… rồi lên giường đi ngủ.
Trước đó cô luôn cảm thấy đăng nhập vào game rất nhạt nhẽo, bây giờ thì không có đủ thời gian.
Khi thu hoạch nông sản ở Quê hương lúa gạo, gặp tiểu đồ đệ đi ngang qua, đó là tiểu pháp sư tên Sinh Tố Dâu Tây. Cô bé nhìn thấy Đỗ Quyên liền dừng lại, hỏi trên kênh phụ cận: “Sư phụ, người này là?”.
Cô ngốc này cũng không biết chat riêng mà hỏi thẳng trên kênh phụ cận. Kỳ Quyên vờ như không nhìn thấy.
Bottle cũng hỏi trên kênh phụ cận: “Là đồ đệ Đỗ Quyên mới thu nhận à?”.
“Đúng vậy đúng vậy!”.
“Xin chào, tôi là chồng của sư phụ cô:)”.
“Dạ, chào sư công ạ! Hai người nói chuyện đi, con không làm kỳ đà nữa!”.
Đợi tiểu đồ đệ đi, Kỳ Quyên mới cau mày nói: “Lúc nào anh cũng nói là chồng tôi, như thế người khác sẽ hiểu lầm đấy”.
“Có gì mà hiểu lầm, chúng ta vốn là vợ chồng mà”.
“…”.
“Lẽ nào cô muốn ly hôn với tôi?”.
“…”.
Kỳ Quyên không còn gì để nói, nếu là người khác, dám nói chuyện với cô như vậy, ngang nhiên trêu chọc cô, cô đã sớm xiên cho một nhát rồi. Nhưng đổi lại là anh, cô không thể ra tay được.
Bottle không đùa nữa mà hỏi: “Quốc khánh được nghỉ chứ? Chuyện gặp nhau Nam Cung Ức đã nói với cô chưa?”.
“Nói rồi, quốc khánh tôi phải đi du lịch, chắc là không đến được”. Kỳ Quyên vội vàng kiếm cớ.
“Ồ, thế thì thật đáng tiếc. Họ đều rất muốn gặp cô”.
“Ha ha, có cơ hội tính sau. Dù sao thì ở cùng thành phố, lần sau tôi mời họ đi ăn là được”.
“Ừm, vậy cô ngủ sớm đi”.
Kỳ Quyên nằm trên giường nhưng không hề thấy buồn ngủ.
Trong đầu cứ nhớ lại một vài chi tiết, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Bottle đối với cô hơi thân mật quá mức. Mặc dù mỗi lần đều nói là đùa nhưng đùa như thế nhiều lần sẽ khiến người ta tưởng thật. Càng đáng sợ hơn là cô không hề thấy phản cảm với kiểu đùa ấy một chút ào. Hơn nữa hôm nay, khi thấy anh nói “Chúng ta vốn là vợ chồng mà”, tim cô đập loạn xạ một cách đáng xấu hổ.
Chết rồi!
Không phải là rơi vào tình yêu trên mạng đấy chứ?
Lúc đầu cô đã thề với Tiêu Tinh, nếu có thể yêu trên mạng thì cô sẽ ăn bàn phím…
Kỳ Quyên trùm chăn lên đầu, buồn bực dúi mặt vào gối, lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày 29 tháng 9, Kỳ Quyên đi làm về sớm, chạy đến phố mua sắm mua một bộ váy dạ hội để tham gia hôn lễ, sau đó đến học viện mỹ thuật tìm Tiêu Tinh. Sáu giờ tối là hôn lễ của Tô Thắng và Hà Phương bắt đầu, tham gia hôn lễ của người khác, đến muộn thì không hay.
Kỳ Quyên nhắn tin trước cho Tiêu Tinh, bảo Tiêu Tinh chờ ở cổng trường. Nhưng khi đến trường thì không thấy bóng dáng cô nàng đâu. Kỳ Quyên thấy vẫn còn sớm, liền đi vào lớp tìm cô ấy.
Trước đó đã từng đến học viện mỹ thuật nhiều lần nên cô khá thông thuộc nơi đây, nhanh chóng tìm được Tiêu Tinh. Cô ấy đang cùng các bạn vẽ tranh trong phòng tranh, người đàn ông đứng trên bục giảng là… thầy Ôn?
Kỳ Quyên ngó qua cửa sổ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh.
Ôn Bình sững người, sau đó liền đi ra khỏi phòng học, đến trước mặt Kỳ Quyên và hỏi: “Đến tìm Tiêu Tinh sao?”.
“Vâng!”.
“Có việc gấp sao?”.
“Không, mọi người cứ học đi, tan học tôi đến tìm cô ấy. Sáu giờ cùng cô ấy đi tham dự hôn lễ của một người bạn”.
“Chả trách cô lại mặc váy dạ hội”. Ôn Bình nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội trước mặt, mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Bây giờ mới có bốn giờ, hay là cô giúp tôi một việc, sau khi tan học tôi đưa hai người đến đó?”.
“Việc gì vậy?”.
“Hôm nay giảng cho sinh viên về kết cấu cơ thể người, người mẫu có việc đột xuất không thể đến được, cô có thể làm người mẫu cho tôi trong một tiết học được không?”.
Kỳ Quyên sững người, cô đã từng nghe nói học viện mỹ thuật mời người mẫu trong giờ học nhưng bản thân chưa bao giờ làm nên vội vàng từ chối: “Xin lỗi, tôi không biết làm người mẫu…”.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Không sao, cô cứ ngồi yên ở đó không nhúc nhích là được. Tôi đã giảng xong bài rồi, họ chỉ vẽ cô thôi”.
“Ồ, chỉ ngồi là được, đúng không?”. Không phải vẽ tranh khỏa thân là được. Mặc dù Kỳ Quyên không hiểu về nghệ thuật nhưng cô cũng nghe nói học viện mỹ thuật thường xuyên mời người mẫu đến vẽ tranh khỏa thân. Cô không phóng khoáng như vậy.
“Ừm, ngồi đó là được”.
Lúc ấy Kỳ Quyên mới gật đầu, “Thôi được!”.
Dù sao thì ngồi ngoài cửa chờ Tiêu Tinh tan học cũng buồn cười, chi bằng vào trong ngồi một lúc.
Thấy Kỳ Quyên nhận lời, Ôn Bình liền mỉm cười mở cửa phòng học mời cô vào, đồng thời giới thiệu với mọi người: “Đây là người mẫu mà tôi đã mời đến, các em hãy căn cứ vào yêu cầu của tôi lúc nãy, vẽ xong trong thời gian một tiết học rồi nộp tác phẩm cho tôi”.
Ôn Bình ân cần nhấc chiếc ghế ở giữa, đặt xuống cạnh Kỳ Quyên, “Ngồi đi”.
Kỳ Quyên gật đầu, ngồi xuống ghế.
Rầm một tiếng, đột nhiên ở vị trí phía bên trái hàng ghế trước phát ra một tiếng động lớn.
Ôn Bình khẽ cau mày: “Tiêu Tinh?”.
“Em, em xin lỗi… hộp màu của em bị đổ…”.
Tiêu Tinh vội vàng thu dọn hộp màu dưới đất, ngước mắt nhìn Kỳ Quyên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nét mặt của Kỳ Quyên cũng cứng đờ.
Vô số con mắt trong lớp học đều dồn lên mặt cô, giống như nghiên cứu động vật quý hiếm vậy. Điều đó khiến Kỳ Quyên vô cùng khó xử, sau khi hít thở sâu vài lần mới thả lỏng được một chút, ngồi ngay ngắn, nhưng nét mặt vẫn rất không tự nhiên.
Người mẫu… quả nhiên không có kinh nghiệm rất khó làm. Mới ngồi một phút mà sắp gãy cổ rồi.
Ôn Bình thấy dáng vẻ của Kỳ Quyên vô cùng căng thẳng, không kìm được mỉm cười, bước lại, ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Hay là tôi lấy cuốn sách tranh cho cô xem nhé, cô nghiêng người đọc, đừng bận tâm tới ánh mắt của họ, thả lỏng một chút”.
“… Được”.
Ôn Bình lấy một cuốn sách tranh đặt vào tay cô.
Kỳ Quyên cúi đầu nhìn cuốn sách, không ngờ lại thấy cái tên “Ôn Bình” ở ngoài bìa.
Đây là sách tranh của anh sao?
Kỳ Quyên vừa tò mò lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh giỏi như vậy.
Mở trang đầu tiên, loại giấy bóng sờ rất thích, bố cục đơn giản, để lại ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc…
Càng lật giở càng kinh ngạc, phong cách vẽ tranh của anh rất đặc biệt, trong cuốn sách tranh có rất nhiều tranh tĩnh vật, những chi tiết được thể hiện tỉ mỉ giống y như thật, hơn nữa anh rất thích dùng gam màu ấm, nhìn tranh sẽ khiến lòng người nảy sinh cảm giác vô cùng yên bình, ấm áp.
Kỳ Quyên càng xem càng say mê, trước đây cô luôn thấy Tiêu Tinh vẽ tranh rất đẹp. Nhưng lúc này nhìn sách tranh của Ôn Bình mới biết thế nào là cao thủ thực sự. Rất nhiều tranh nếu không viết tên tác giả ở góc dưới, thậm chí Kỳ Quyên còn ngờ rằng đó là tác phẩm của họa sĩ nước ngoài nổi tiếng.
Kỳ Quyên cúi đầu, chăm chú nhìn sách tranh mà không hề phát hiện Ôn Bình cũng dựng giá vẽ tranh ở một chỗ trống trong lớp, nhìn về phía cô với ánh mắt dịu dàng, khẽ cầm bút vẽ.
Vừa hay Tiêu Tinh ngồi bên cạnh anh, khẽ tám chuyện: “Thầy cũng muốn tự tay vẽ sao?”.
Ôn Bình mỉm cười, “Thầy giáo tốt dĩ nhiên phải lấy mình làm gương cho các em”.
“…”.
Xí, đuôi cáo sắp vểnh lên trời rồi, nếu không phải Kỳ Quyên làm mẫu, còn lâu anh mới động bút.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc, sinh viên lần lượt nộp bài rồi rời khỏi phòng học.
Ôn Bình đến gần Kỳ Quyên, khẽ hỏi: “Ngồi một tiết có mệt không?”.
Kỳ Quyên xoa bóp cái cổ mỏi nhừ, cười nói: “Bình thường. Xem tranh cũng không mệt”. Liếc nhìn bài tập của sinh viên trên tay anh, “Tranh của sinh viên của thầy, tôi có thể xem được không?”. Kỳ Quyên rất tò mò không biết họ vẽ mình như thế nào.
Ôn Bình mỉm cười, “Dĩ nhiên là được”.
Kỳ Quyên nhận từ tay anh một tập tranh dày, xem từ đầu đến cuối.
Sinh viên của Học viện Mỹ thuật này quả nhiên rất có tài, mười mấy bức tranh mặc dù vẽ cùng một người nhưng phong cách thì hoàn toàn khác nhau. Nhìn những người này vẽ mình đẹp như vậy, Kỳ Quyên thật sự muốn mang hết về làm kỷ niệm…
Ôn Bình thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của cô khi xem tranh, không kìm được hỏi: “Trước đây chưa từng vẽ tranh chân dung sao?”.
Kỳ Quyên lắc đầu, “Chưa, cùng lắm là dùng máy ảnh 360 tự chụp, sau đó dùng hiệu ứng vẽ phác họa, đúng là kém xa với tranh chân dung thực sự”.
Ôn Bình quay người lấy một bức tranh trên giá vẽ của mình, mỉm cười nói: “Bức này tặng cô làm kỷ niệm”.
Kỳ Quyên nhận bức tranh trên tay anh, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Quá giống!
Cô gái trong bức tranh tay cầm cuốn sách, đang cúi đầu chăm chú đọc, gương mặt nghiêng bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ bao trùm, lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Trong bức tranh này, đừng nói là động tác, thần thái giống hệt cô, ngay cả những chi tiết trên ngón tay cũng vẽ giống y như thật, chẳng khác nào dùng máy ảnh chụp rồi dùng hiệu ứng vậy.
Kỳ Quyên ngỡ ngàng rất lâu mới nghi ngờ hỏi lại: “Đây là… thầy vẽ sao?”.
Ôn Bình gật đầu nói: “Tác phẩm của sinh viên không thể tùy tiện tặng người khác, chỉ có thể lấy tranh tôi vẽ tặng cô thôi”.
“… Vẽ quá đẹp, cảm giác như đang soi gương vậy”. Kỳ Quyên ôm bức tranh trong lòng mà không giấu được vẻ vui sướng, “Về nhà phải đóng khung treo lên mới được”.
Ôn Bình mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên vô cùng dịu dàng, “Cô thích là được”.
“Cảm ơn anh”. Kỳ Quyên mất tự nhiên trước ánh mắt của anh, vội vàng cúi đầu xem giờ rồi nói: “Tôi phải đi rồi, Tiêu Tinh đâu?”.
“Chắc là vào nhà vệ sinh. Đợi cô ấy quay lại hai người xuống dưới chờ tôi. Tôi đi lấy xe”.
“Không cần phiền anh…”.
“Bây giờ đã năm giờ rồi, đi tàu điện ngầm e là không kịp”.
Ôn Bình xuống dưới lấy xe, Tiêu Tinh cũng quay về từ nhà vệ sinh. Thấy Kỳ Quyên cầm tranh trên tay, ngạc nhiên nói: “Đây, đây là tranh thầy Ôn vẽ à? Thầy ấy tặng mày?”.
Kỳ Quyên đắc ý gật đầu, “Đúng vậy, coi như thù lao làm người mẫu. Đẹp đấy chứ?”.
Tiêu Tinh nhìn cô với ánh mắt phức tạp, “Rất nhiều người mời thầy ấy vẽ mà thầy ấy chẳng buồn cầm bút đấy! Mày biết không? Chỉ bức tranh trên tay mày, nếu thầy ấy muốn, sửa lại kỹ một chút là có thể mang đến triển lãm bán đấu giá đấy…”.
Kỳ Quyên kinh ngạc thốt lên: “Anh ta nổi tiếng vậy sao?”.
“Triển lãm tranh quốc tế New York dạo trước, thầy ấy được ban tổ chức mời đi tham gia triển lãm đấy”.
“…”.
“Thầy ấy rất có tài năng hội họa. Năm mười mấy tuổi, vì học vẽ mà đã cãi nhau với người nhà, mẹ thầy ấy cắt nguồn kinh tế của thầy ấy, ngay cả học phí cũng không cho… Về sau tao mới biết, thầy ấy làm gia sư cho tao là để kiếm tiền học phí. Hồi ấy thầy ấy làm gia sư cho mười học sinh liền cơ”.
Kỳ Quyên liền cảm thấy thương anh, “Thê thảm vậy sao…”.
“Ừm, hoàn cảnh của thầy ấy rất phức tạp, sau này mày từ từ mà tìm hiểu. Dù sao… thầy ấy có thể đích thân vẽ tranh cho mày, lại còn tặng tranh cho mày, tao cảm thấy chuyện này rất đáng tin”.
Kỳ Quyên ngơ ngác, “Mày nói cái gì đáng tin?”.
“Tiêu Tinh”. Đột nhiên ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc, ngắt lời hai người, ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Ôn Bình mỉm cười đứng ở cửa, “Hai người còn nói chuyện nữa là muộn đấy”.
Tiêu Tinh lập tức đứng thẳng lên, “Em biết rồi ạ, chúng ta mau đi thôi, hơn năm giờ rồi”.
[4]
Đúng giờ tan tầm, tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng. Ôn Bình rẽ sang đường vành đai, đổi sang tuyến đường mặc dù rất xa nhưng khá thông thoáng.
Xe chạy rất nhanh, Tiêu Tinh và Kỳ Quyên cùng ngồi ở ghế sau, hai người đều im lặng không nói gì.
Đột nhiên điện thoại của Tiêu Tinh đổ chuông, nhấc máy liền nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Quân Tắc vang lên bên tai: “Em đi tham dự hôn lễ của bạn đúng không? Quần áo và phong bì đều để ở nhà”.
“Á, lúc đi ra khỏi nhà vội quá…”
“Được rồi, em cứ đến hội trường đi, anh mang đến cho em”.
“Vâng, vậy làm phiền anh”.
“…”.
“Sao vậy?”
“Tham dự hôn lễ của bạn thân, chẳng phải là nên mang theo một nửa đi sao? Hình như em hoàn toàn không thông báo với anh?”.
“Em đưa Kỳ Quyên đi rồi”.
“… Lát nữa gặp”.
Giọng nói của Thẩm Quân Tắc vang ra khỏi điện thoại, dường như đang cố kìm nén nỗi giận dữ. Ôn Bình ngồi trên ghế lái nhịn cười khẽ ho một tiếng. Kỳ Quyên ngao ngán ngoảnh đầu đi, trong lòng không kìm được chửi thầm: Tiêu Tinh, mày đúng là đồ ngốc!
Đường đi thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến hội trường hôn lễ.
Chú rể Tô Thắng tốt nghiệp Học viện Luật của trường T, cô dâu Hà Phương là học sinh ưu tú của Học viện Ngoại thương, hai người tổ chức hôn lễ ở thành phố B, những bạn học có thể đến được hầu như đều đến đủ. Thêm vào đó Tô Thắng đặc biệt yêu cầu mang theo người thân. Khách khứa ở cửa khách sạn cứ nườm nượp qua lại, ai cũng có đôi có cặp, khoa trương hơn là mang theo cả con cái.
Hoa tươi, bóng bay, thảm đỏ, không khí lãng mạn của buổi hôn lễ khiến người độc thân như Kỳ Quyên rất ức chế.
Thẩm Quân Tắc đã sớm phóng xe đến đó, bước lại chào Ôn Bình một tiếng rồi kéo Tiêu Tinh vào nhà vệ sinh.
“Làm gì vậy…”.
“Mau đi thay chiếc quần bò dính màu của em đi, em sẽ không tham dự hôn lễ với bộ dạng này đấy chứ?”.
Tiêu Tinh nhìn Kỳ Quyên với ánh mắt cầu cứu. Kỳ Quyên quay mặt đi nhìn không khí.
Thẩm Quân Tắc lôi Tiêu Tinh đi, còn lại Kỳ Quyên và Ôn Bình ở trong xe, cả hai đều im lặng không nói gì. Nhìn các bạn cũ dắt theo người nhà đi tham dự hôn lễ, quả thực Kỳ Quyên rất áp lực. Đợi lát nữa sau khi vào chỗ, nhất định sẽ bị một đám người thẩm vấn về tình trạng hôn nhân. Cô không phải là người cuối cùng chưa lấy chồng trong lớp thật đấy chứ…
Kỳ Quyên nghĩ rất lâu mới chần chừ mở miệng nói: “Thầy Ôn, thầy có bận việc gì không?”.
Ôn Bình quay đầu lại, “Tối nay không có việc gì. Sao vậy?”.
“Thầy có thể đóng giả làm bạn trai của tôi, cùng tôi đi… tham dự hôn lễ được không?”. Nói rồi liền ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt đối phương. Kỳ Quyên cảm thấy đưa ra yêu cầu này thật là mất mặt. Nhưng cả lớp chỉ còn một mình cô độc thân. Nếu không đưa bạn trai đến, cô sẽ bị đám bạn nhiều chuyện kia hỏi đến phát điên mất.
Thấy Ôn Bình không trả lời, Kỳ Quyên vội đỏ mặt nói: “Thôi, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi”.
Nhưng đột nhiên Ôn Bình nói: “Được thôi, rất sẵn lòng”.
“…”. Kỳ Quyên quay sang thì bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh.
Ôn Bình nhìn cô, mỉm cười nhắc lại: “Tôi rất vinh hạnh có thể giúp cô chuyện này”.
Sau khi gửi xe trong bãi đỗ xe, hai người cùng xuống xe, Ôn Bình giơ tay rất tự nhiên, “Nào, làm ra vẻ thì cũng phải làm giống một chút”.
Kỳ Quyên gật đầu với tâm trạng phức tạp, khẽ khoác tay anh.
“Ôi, Kỳ Quyên! Lâu rồi không gặp!”. Vừa vào cửa đã có một người phụ nữ bước tới, ôm Kỳ Quyên rất chặt rồi nhìn Ôn Bình đứng cạnh, tươi cười nói đùa: “Cuối cùng hôm nay cũng chịu mang bạn trai đến rồi à?”.
Kỳ Quyên lập tức vào vai, “Đúng vậy, nếu không dẫn tới, mình sẽ bị các cậu lôi ra ngoài đường bán thanh lý mất”.
“Ha ha, Tiểu Quyên, cậu vẫn dí dỏm như vậy. Không giới thiệu anh chàng đẹp trai này sao?”.
Ôn Bình mỉm cười đưa tay, “Xin chào, tôi là Ôn Bình”.
“Xin chào, tôi là bạn ở cùng ký túc với Kỳ Quyên hồi đại học. Không thể không nói, anh đứng cùng với Tiểu Quyên của chúng tôi thật sự rất xứng đôi”.
Ôn Bình mỉm cười: “Cảm ơn cô”.
“Ấy? Kia chẳng phải là Kỳ Quyên sao?”. Lại có một bạn học nhìn thấy người quen bước lại chào hỏi, “Vị này là?”.
Kỳ Quyên gượng cười, “Bạn, bạn trai mình”.
Người kia lập tức giơ tay, “Xin chào xin chào, rất hân hạnh, tôi là lớp trưởng lớp Kỳ Quyên”.
Ôn Bình cũng phối hợp ăn ý đưa tay ra, “Xin chào lớp trưởng”.
“…”.
Oh my God!
Đầu Kỳ Quyên sắp nổ tung, từ khi tốt nghiệp đại học đến nay, có rất nhiều bạn cô chưa từng gặp lại, hôm nay Tô Thắng kết hôn, rất nhiều bạn đến dự, sắp bằng với họp lớp rồi!
Kỳ Quyên vốn không thích những nơi ồn ào. Bạn học cũ tụ tập lúc nào cũng nói đến những chuyện nực cười hồi sinh viên, còn có người đùa cợt nhắc đến chuyện chú rể đã từng theo đuổi Kỳ Quyên. Kỳ Quyên chỉ cảm thấy vô cùng khó xử.
Nghi thức hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể bắt đầu đi từng bàn mời rượu, chẳng mấy chốc đã đến bàn của Kỳ Quyên. Mọi người đều đứng dậy, nâng ly chúc mừng: “Tân hôn vui vẻ!”.
“Cảm ơn”. Hôm nay Tô Thắng mặc complet trắng, trông rất phong độ. Khi đi đến trước mặt Kỳ Quyên, anh ta liếc nhìn Ôn Bình đứng cạnh và hỏi: “Vị này là?”.
Ôn Bình đưa tay ra, “Tôi là bạn trai của Kỳ Quyên”.
Tô Thắng bắt tay anh, ghé sát tai anh, khẽ hỏi: “Quá trình theo đuổi cô ấy chắc chắn là rất khó đúng không?”.
Ôn Bình gật đầu, “Quả thực rất khó”.
Tô Thắng ngừng một lát, lại nói: “Cô ấy là một cô gái rất tốt, hãy biết trân trọng”.
Ôn Bình mỉm cười, “Tôi biết”.
Hai người nâng ly, trong lòng đều hiểu.
Sau khi cô dâu chú rể sang bàn khác, Kỳ Quyên không kìm được hỏi: “Lúc nãy cậu ta nói thầm gì với anh vậy?”.
Ôn Bình cười nói: “Mấy câu xã giao thôi mà”.
Kỳ Quyên cũng không hỏi nhiều, nói chuyện với mấy cô bạn bên cạnh về tình hình công việc.
Bàn này đều là bạn ở cùng ký túc với Kỳ Quyên và chồng của họ. Mấy cô gái sau khi tốt nghiệp đã nhiều năm không gặp, khó khăn lắm mới tụ tập lại, cũng không biết là ai dẫn đầu, đột nhiên bắt đầu oẳn tù tì uống rượu. Mấy anh chồng ngồi cạnh muốn ngăn cũng không ngăn được.
Kỳ Quyên vốn là người phóng khoáng, hồi học đại học còn là trưởng phòng phòng ký túc, bị mấy người luân phiên mời rượu, cô cùng vui vẻ uống cạn, uống tới mức đỏ cả mặt.
Ôn Bình đoán cô sắp say, liền thay cô đỡ mấy ly, ghé sát cô nói: “Đừng uống nữa”.
Bên cạnh có người hô hào: “Bạn trai mới thế mà đã xót rồi? Chúng tôi mời trưởng phòng của chúng tôi, không liên quan đến anh!”.
“Đúng vậy đúng vậy, nào, Kỳ Quyên, mình mời cậu một ly!”.
“Nhớ lại hồi ấy nửa đêm em bị đau dạ dày, chính chị đã cõng em đến bệnh viện, chuyện ấy em vẫn nhớ mãi! Nào, chị Quyên, mời chị! Chúc chị công việc thuận lợi, tình yêu viên mãn!”.
“Nào nào, mọi người cạn ly!”.
“…”. Ôn Bình lắc đầu, một anh chàng ngồi cạnh cũng lắc đầu ngao ngán.
Chả trách tham gia hôn lễ, họp lớp đều phải mang theo người thân. Tác dụng của người thân chính là đợi mọi người cao hứng uống say, sau đó bảo vệ họ, đưa họ về nhà.
Hôn lễ kết thúc cũng đã là mười giờ. Hôm nay Kỳ Quyên uống quá nhiều, lúc đi trên đường, bước chân có chút loạng choạng.
“Hôm nay… cảm… cảm ơn anh, tôi về đây…”.
Cô đi ra lề đường định vẫy taxi. Ôn Bình vội vàng đưa tay đỡ cô, khẽ nói: “Tôi đưa cô về”.
“Không cần, tôi bắt xe là được, làm phiền anh quá…”.
Cô vẫn chưa hoàn toàn uống say, chí ít đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Nhưng nhìn cô bước loạng choạng, quả thực Ôn Bình không yên tâm để cô bắt xe về một mình. Anh cau mày, kéo cô đến chỗ chiếc xe, mở cửa nhét cô vào ghế lái phụ.
Sau khi lên xe Kỳ Quyên rất ngoan, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì. Ôn Bình ân cần mở điều hòa, thắt dây an toàn cho cô rồi mới khởi động xe, đưa cô về khu nhà cô ở.
Buổi tối đường rất thông thoáng, chẳng mấy chốc đã đến dưới nhà cô. Ôn Bình khẽ hỏi: “Kỳ Quyên, cô sống ở phòng nào? Có cần tôi đưa lên trên không?”.
Anh chỉ tìm được khu nhà nơi Kỳ Quyên ở, hoàn toàn không biết cụ thể cô ở phòng nào.
Nhưng Kỳ Quyên không trả lời.
Ôn Bình quay sang, chỉ thấy cô dựa vào ghế ngủ rất ngon lành, thỉnh thoảng còn nhăn mũi, gáy nhè nhẹ.
“…”. Ôn Bình bất đắc dĩ khởi động xe, “Vậy thì anh đành phải… đưa em về nhà anh rồi”.
Khi xe về chỗ ở của anh, đã là hơn mười một giờ tối.
Kỳ Quyên ngủ say như chết, mặt đỏ bừng, rõ ràng là do uống quá nhiều. May là sau khi say cô chỉ biết ngủ, không khóc lóc gào thét như một số phụ nữ khác.
Ôn Bình thử gọi cô vài tiếng, hoàn toàn không thể đánh thức cô nên đành thôi.
Đỗ xe xong, anh xuống mở cửa, cởi dây an toàn cho cô rồi bế cô ra khỏi xe.
Mặc dù cô rất cao nhưng người gầy, bế bổng lên cũng không thấy nặng.
Ôn Bình bế Kỳ Quyên vào phòng ngủ, cởi giày cao gót cho cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô. Anh đưa tay thử nhiệt độ trên trán cô, hơi nóng, chắc là do bị cảm lạnh nên sốt. Ôn Bình liền vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn mới, đắp nước lạnh đắp lên trán cô.
Anh nhìn cô ngủ say trên giường, dường như ngay cả ánh sáng của chiếc đèn bàn trong phòng ngủ cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
Ôn Bình không kìm được khẽ mỉm cười.
Thật sự rất có cảm giác gia đình…
Nếu cô ấy là vợ mình… thì tốt biết bao.
[5]
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy Kỳ Quyên chỉ thấy đầu đau như muốn nổ tung, cô đưa tay day huyệt Thái Dương rồi mở mắt, bỗng chốc đông cứng tại chỗ.
Đây là đâu?
Chiếc cửa sổ chiếm trọn một mặt tường, ánh nắng xuyên qua rèm cửa chiếu sáng cả căn phòng. Ngoài chiếc giường lớn ở giữa, trong phòng ngủ còn có một chiếc tủ quần áo rất to, hai chiếc ghế sofa và một chiếc bàn nhỏ, trên bàn làm việc đặt một chiếc laptop.
Kỳ Quyên lật chăn, thấy mình vẫn mặc bộ váy hôm qua, khuy áo vẫn ngay ngắn… trong lòng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Cô đi đôi giày cao gót cạnh giường rồi ra khỏi phòng ngủ.
Diện tích của căn nhà rất lớn, có ba phòng ngủ, một phòng khách, một phòng ăn, hơn nữa bày biện rất sạch sẽ, gọn gàng. Rõ ràng chủ nhân của ngôi nhà này rất thích tông màu ấm, cả căn phòng đều tạo cho người khác cảm giác ấm áp.
Kỳ Quyên lại đi lên trước vài bước thì nhìn thấy trên bàn ăn có một cốc sữa, một chiếc sandwich và một quả trứng ốp la. Dưới chiếc cốc có một mẩu giấy.
Kỳ Quyên bước lại cầm mẩu giấy lên, trên đó có mấy dòng chữ phóng khoáng:
“Tối qua cô uống say, không biết chỗ ở của cô, tạm thời đưa cô đến chỗ tôi nghỉ ngơi, hy vọng cô không bận tâm.
Trong phòng vệ sinh của phòng khách có khăn mặt và bàn chải mới, áo choàng tắm cũng chưa dùng lần nào, cô muốn tắm thì có thể tự nhiên.
Trên bàn có chuẩn bị sẵn bữa sáng, cho vào lò vi sóng hâm nóng rồi ăn nhé.
Túi xách của cô treo ở cửa, khi đi nhớ khóa cửa.
Tiết học đầu tiên sáng nay là giờ của tôi. Tôi đến trường trước, có vấn đề gì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.
Ôn Bình.”
Kỳ Quyên không biết nên hình dung tâm trạng lúc này của mình như thế nào.
Quả thực anh là một người đàn ông rất dịu dàng, trước khi đi còn chuẩn bị cho cô những vật dụng cần thiết và bữa sáng.
Trước đây Kỳ Quyên cũng đã từng uống say, từ khi đi làm khó tránh khỏi việc tiếp khách. Mỗi lần uống say cô đều tự bắt xe về nhà, về đến nhà là nằm vật ra giường ngủ. Tối hôm qua chắc là lâu lắm không gặp mấy cô bạn cùng ký túc, mọi người đều có chút phấn khích, quả thực uống quá nhiều.
… Đúng là mất mặt.
Ngủ như chết hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lại còn được Ôn Bình đưa tới nhà anh.
Kỳ Quyên chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.
Cô vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt rồi quay về phòng ăn ăn bữa sáng, sau đó vào phòng ngủ thu dọn chăn chiếu. Xong xuôi Kỳ Quyên mới cầm túi đi ra cửa.
Cô lấy điện thoại trong túi, vừa mở ra đã nhìn thấy trên màn hình hiện lên hàng loạt cuộc gọi nhỡ của Tiêu Tinh. Kỳ Quyên vội gọi lại, “Tiêu Tinh, là tao đây”.
Tiêu Tinh ở đầu bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Mày dậy rồi à?”.
“Ừ”.
“Tối qua không sao chứ?”.
“… Không sao, tao ngủ quên, thầy Ôn đưa tao đến nhà anh ta”. Không biết vì sao, trước câu hỏi của chị em tốt, Kỳ Quyên luôn cảm thấy có chút chột dạ.
“Tao biết, tối qua thầy ấy có gọi điện cho tao rồi”. Tiêu Tinh ngừng một lát, “Thầy Ôn đâu?”.
“Buổi sáng ngủ dậy thì không thấy anh ta đâu, nói là sáng nay có giờ, về trường rồi”.
“Hôm nay không có giờ của thầy ấy, nếu có giờ thầy ấy tao đã đến trường chiếm chỗ từ lâu rồi”.
“Vậy sao?”. Kỳ Quyên không hiểu.
Tiêu Tinh cười nói: “Chắc là sợ mày ngủ dậy nhìn thấy thầy ấy sẽ ngại. Nếu mày muốn tắm rửa hay gì đó, có thầy ấy ở đó cũng không tiện, vì thế nên… đi trước chăng?”.
“…”. Kỳ Quyên nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất có khả năng này. Sự ân cần của Ôn Bình khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp, cầm điện thoại cũng không biết phải nói gì.
Tiêu Tinh thở dài: “Tao thấy mày cũng thật là bất cẩn đấy, sao lại uống say như vậy? May mà bên cạnh là Ôn Bình, nếu là người khác, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chẳng phải là hối hận chết mất hay sao!”.
Kỳ Quyên cũng rất hối hận, “Hôm qua gặp bạn cùng ký túc đã lâu lắm không gặp, mọi người đều cao hứng, uống hơi nhiều… Haizzz, thôi, chuyện đã qua rồi, lần sau có được bạn cũ mời rượu tao cũng tuyệt đối không uống nữa”.
“Ừm, mày không sao là tốt rồi, tao cứ lo mãi, tưởng mày mất tích giữa đường”.
“Điện thoại để rung không nghe thấy, không sao đâu”.
Sau khi cúp máy, đột nhiên cô nhớ tới mẩu giấy trên bàn ăn sáng nay…
Không thể không thừa nhận, khoảnh khắc ấy cô thấy hơi cảm động. Từ nhỏ đến lớn, ngoài mẹ cô, chưa từng có ai quan tâm chăm sóc cô như vậy. Mặc dù Vệ Nam và Tiêu Tinh là chị em tốt nhất của cô, quan tâm tới cô như người thân nhưng khi ở cùng nhau, cô luôn đóng vai trò chị cả chăm sóc cho họ nhiều hơn.
Thật sự Ôn Bình rất tinh tế, sợ cô ngượng ngùng khó xử, buổi sáng thức dậy liền chủ động rời khỏi nhà. Đối với một cô gái hiếu thắng như cô mà nói, anh chủ động rời đi, để lại không gian tự do cho cô, đó thực sự là sự tôn trọng và thông cảm lớn nhất dành cho cô.
Nghĩ một lúc, cô vẫn nhắn tin cho Ôn Bình: “Tối qua làm phiền anh rồi, cảm ơn anh”.
Nhanh chóng nhận được tin trả lời: “Không có gì, nếu khó chịu thì xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi, đừng cố đi làm”.
“Ừm, tôi biết rồi”.
Kỳ Quyên gọi điện thoại đến văn phòng xin nghỉ, khiến các đồng nghiệp giật nảy mình. Từ ngày đi làm, cô chưa xin nghỉ bao giờ.
Nhưng quả thực Kỳ Quyên quá mệt, không chỉ đầu đau như búa bổ, dạ dày cồn cào mà ngay cả trong tim tự nhiên cũng thấy mệt mỏi.
Cô nghĩ, có thể là cô bị những cảnh tượng ấm áp ngọt ngào hôm qua kích thích.
Tối qua khi giải tán, các bạn cùng ký túc đều có người hộ tống, có người còn mang theo đứa con đáng yêu, gọi cô bằng giọng nói ngọt ngào. Chỉ có cô vẫn một mình. Nếu không phải đột xuất gọi Ôn Bình đi thì có lẽ cô sẽ ngã gục vì say ở một góc nào đó, ngủ suốt đêm cũng không ai quan tâm.
Mặc dù cô đã đủ mạnh mẽ, không cần bất cứ ai bảo vệ và chăm sóc. Nhưng cứ độc thân mãi như thế này, đôi lúc cảm thấy thật sự rất cô độc.
Tối ngày 30 tháng 9, kênh chat voice của Nam Cung Thế Gia tập trung hơn nghìn người. Lúc online Kỳ Quyên mới biết, thì ra quản lý nội vụ Nam Cung Vũ Lạc chuẩn bị một buổi ca hát chúc mừng sinh nhật bang chủ Nam Cung Ức trong bang, đã mời tới rất nhiều ca sĩ và MC nổi tiếng trên mạng, còn mời rất nhiều bang hội liên minh trong game đến góp vui.
Bang chủ Nam Cung Ức cũng đích thân hát hai bài, không ngờ bình thường anh ta nói năng cợt nhả vậy mà hát rất hay. Mọi người trong bang hội nghe rất vui vẻ, không buồn đánh Phụ Bản. Kỳ Quyên không lập được nhóm, đành phải vừa gặm táo vừa nghe hát, bị người dẫn chương trình hài hước chọc cho không nhịn được cười.
Đến mười một giờ, cuối cùng buổi ca hát cũng kết thúc, Nam Cung Ức lại một lần nữa nhấn mạnh cuộc hẹn ngày mai.
Có rất nhiều người trong bang ở thành phố B, cộng với một số thành phố lân cận, lần tụ tập này có thể coi là một lần gặp mặt quy mô rất lớn của Nam Cung Thế Gia.
“Tôi đã đặt tiệc buffet từ mười hai giờ trưa đến hai giờ chiều ở Giang Nam Thế Gia, sau khi đến đó hãy nói là anh Lâm đặt chỗ, phục vụ sẽ đưa bạn đến phòng của chúng tôi. Tôi cho mọi người số điện thoại của tôi, có việc thì call tôi”.
Có người hò hét: “Thì ra bang chủ họ Lâm!”.
“Xin chào anh Lâm! Tạm biệt anh Lâm!”.
Nam Cung Ức cười nói: “Ăn buffet xong thì đến quán karaoke gần đó hát, bao phòng hát đến mười một giờ tối. Những bạn ở thành phố thì tự bắt xe về, những bạn ở nơi khác tôi sẽ đưa các bạn đến khách sạn. Kỳ nghỉ quốc khánh rảnh rỗi, ngày mùng 2 tháng 10 chúng ta lại đi chơi tiếp”.
Nam Cung Ức làm việc rất cẩn thận, sắp xếp buổi hẹn vô cùng thỏa đáng.
“Hiện nay đã có mười người chắc chắn sẽ đến, chào mừng mọi người tham gia!”.
Sau khi cuộc họp ngắn kết thúc, Kỳ Quyên nhảy vào căn phòng nhỏ số 3, Mr. Bottle cũng đi theo, hỏi cô: “Buổi tụ tập ngày mai cô có đi không?”.
Vốn dĩ chỉ là buổi gặp mặt các bạn trên mạng đơn giản, Kỳ Quyên cũng chưa bao giờ sợ gặp rồi sẽ thất vọng. Nhưng lần này vì có anh, cảm giác trong lòng không được tự nhiên, lại còn có chút căng thẳng kỳ lạ. Thêm vào đó anh lại đích thân chạy đến hỏi khiến tâm trạng của Kỳ Quyên càng phức tạp hơn, im lặng một lúc mới khẽ nói: “Ngày mai tôi có việc rồi, không thể đi được, mọi người chơi vui vẻ nhé”.
Ôn Bình im lặng một lúc, “Trong bang có rất nhiều người muốn gặp cô, nếu cô không đi, nhất định mọi người sẽ rất thất vọng”. Ngừng một lát lại ân cần nói: “Nếu cô có việc cũng đành chịu, sau này còn nhiều cơ hội gặp nhau. Cô không cần để ý quá, tôi sẽ giúp cô giải thích với bọn họ”.
“… Ừm, cảm ơn anh. Sau này có cơ hội gặp nhau sau”. Anh chủ động tạo đường lui như vậy, cũng khiến Kỳ Quyên đỡ khó xử, vội vàng kiếm cớ ra khỏi kênh chat voice, nhân tiện tắt game.
Trưa hôm sau, nhìn kim đồng hồ treo tường càng lúc càng gần mười hai giờ, tâm trạng của Kỳ Quyên không khỏi trở nên mâu thuẫn.
“Giang Nam Thế Gia”, địa điểm tụ tập cách đây không xa, đi bộ chỉ mất mười phút. Trước đây Kỳ Quyên đã từng đến đó, không gian rất đẹp, buffet cũng rất ngon. Bây giờ chắc là những người tham gia cuộc hẹn đã đến hết rồi…
Tối qua Ngạo Thị Quần Hào và Vũ Lạc cũng nhắn tin cho cô, bạn bè quen nhau lâu như vậy, có cơ hội gặp mặt thực sự cũng rất hiếm. Trong game, Vũ Lạc học kỹ năng sinh hoạt là săn bắn. Thời gian này Kỳ Quyên nâng cấp nấu nướng, rất nhiều nguyên liệu nấu nướng đều là do Vũ Lạc đưa trực tiếp cho cô. Ngạo Thị Quần Hào cũng đã quen từ cấp 30, rất tò mò không biết trông họ thế nào. Hơn nữa nghe nói tiểu đồ đệ cũng từ thành phố khác tới…
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỳ Quyên vẫn cảm thấy mình nên đi.
Đúng lúc ấy, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Là cuộc gọi của Tiêu Tinh. Kỳ Quyên nhấc máy thì nghe thấy cô ấy vội vã nói: “A Quyên, mày có muốn đến tham gia tụ tập không? Tao đang ở gần nhà mày, nếu mày đi thì chúng ta cùng đi đi!”.
“… Mày chờ chút, bây giờ tao xuống dưới đây”.
Có thuốc kích thích là Tiêu Tinh, lần này Kỳ Quyên không muốn đi cũng phải đi.
Hai người cùng đến Giang Nam Thế Gia, nói với phục vụ là chỗ do anh Lâm đặt, quả nhiên phục vụ mỉm cười đưa họ lên tầng hai.
Nam Cung Ức đã đặt căn phòng lớn đủ chứa mười lăm người.
Tiệc buffet buổi trưa vừa mới bắt đầu, có rất nhiều người đang cầm đĩa chọn thức ăn. Kỳ Quyên dừng lại ở chỗ rẽ, đột nhiên nghe thấy bên đó vang lên giọng nói có chút xúc động của một cô gái.
“Anh chính là Bottle sao! Hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi!”.
Kỳ Quyên nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy cô gái đó mặc váy liền màu trắng, để tóc dài, trông có vẻ cũng là sinh viên, khi cười trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất hoạt bát đáng yêu, “Không ngờ lại là một anh chàng đẹp trai!”.
Người đàn ông đứng đối diện với cô gái mỉm cười nói: “Tôi cũng không ngờ nhũ mẫu tệ nhất nhóm chúng ta lại là đại mỹ nhân”.
“Này này! Còn lâu tôi mới tệ nhất, tôi rất lợi hại thì có? Người tệ nhất rõ ràng là Tiểu Kỳ!”.
“Vũ Lạc lại nói xấu tôi? Từ xa tôi đã nghe thấy tên của tôi rồi!”.
Ôn Bình.
Kỳ Quyên đứng đó nghe họ cười nói, bỗng chốc đầu óc trống rỗng.
Sao lại là anh? Vì sao lại là anh?
Hoàn toàn không thể ngờ Mr. Bottle trong game lại chính là người mình quen ngoài đời!
Đúng rồi, quả thực giọng của Bottle rất giống giọng Ôn Bình, lẽ ra nên nghĩ tới từ lâu, chỉ tại mình quá sơ ý…
Kỳ Quyên nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, cười nói với các thành viên trong bang hội mà tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cô nên làm gì đây?
Một người vốn bình tĩnh như Kỳ Quyên lúc này lại cảm thấy rối bời, đầu óc rối tinh hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩ nào.
Cô nên bước tới đó, vờ ra vẻ bình tĩnh bắt tay anh và nói: “Chào thầy Ôn, không ngờ thầy chính là Bottle, thật trùng hợp”. Hay là nên hùng hổ lao tới nói với anh ta: “Đồ khốn khiếp, anh lừa tôi quá thê thảm!”.
Tiêu Tinh nhìn thấy sắc mặt của Kỳ Quyên, dõi mắt nhìn theo cô, lập tức hiểu ra rốt cuộc là có chuyện gì, vội vàng kéo tay Kỳ Quyên “A Quyên…”.
Kỳ Quyên quay sang nhìn Tiêu Tinh, “Không phải là mày đã sớm biết rồi đấy chứ?”.
“Ừm…”. Tiêu Tinh khổ sở gật đầu.
“…”. Kỳ Quyên không còn gì để nói! Cô trợn mắt nhìn Tiêu Tinh nói: “Tao không vào nữa, tao về nhà trước đây”.
Tiêu Tinh vội kéo cô lại, “Đừng mà, đã đến cửa rồi…”.
Kỳ Quyên nhìn cô với vẻ mặt phức tạp: “Thầy Ôn nhà mày là chồng của tao trong game, tao có mặt mũi nào mà gặp anh ta! Phải cho tao một chút thời gian tiêu hóa chứ!”.
“…”.
“Tao về nhà từ từ tiêu hóa”. Kỳ Quyên nói rồi liền vẫy tay phóng khoáng bỏ đi.
Tiêu Tinh ủ rũ quay lại tầng hai. Những người có thể tham dự đã đến đông đủ, mọi người bắt đầu vui vẻ ăn buffet. Ôn Bình vẫn còn làm ra vẻ bước tới trước mặt Tiêu Tinh, đưa tay ra và nói: “Xin chào, bạn chính là cô nàng ngốc nghếch Chờ Một Ngày Nắng đúng không, tôi là Mr. Bottle”.
“…”. Tiêu Tinh lườm anh, “Thầy hại chết em rồi”.
“Cái gì?”.
“Khó khăn lắm mới kéo được nó đến, kết quả cảnh tượng thầy trêu ghẹo đại mỹ nhân ở cửa đã bị nó nhìn thấy rồi…”
Ôn Bình không cười nữa, khẽ hỏi: “Em muốn nói lúc nãy cô ấy đã đến đây?”.
“Vâng”. Tiêu Tinh gật đầu, “Nhìn thấy thầy lại quay người bỏ chạy rồi”.
“… Em không ngăn cô ấy à?”.
“Nó nói lượng thông tin quá lớn, nó phải về nhà tiêu hóa”.
“…”. Ôn Bình quay đầu nhìn về phía cửa, lo lắng nói: “Với những gì em biết về cô ấy, em cho rằng cô ấy quay người bỏ chạy… là quá kinh ngạc hay quá tức giận?”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Cả hai”.
“…”. Ôn Bình lấy điện thoại trong túi áo, tìm số điện thoại của Kỳ Quyên rồi ấn nút gọi.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được”.
Chúc các bạn online vui vẻ !