Chương 21: Đúng là khác người…
An phù sinh: Trần Hải Nguyệt, mày tìm việc đến đâu rồi?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Nhắc tới lại rơi lệ.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hia hia hia, báo ứng đó mậy.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Dám hùa với kẻ khác lừa gạt tình cảm tong tắng của tao, đây là kết cục.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi *bó gồi ngồi khóc*, ngài tha thứ cho ta lần này đi nha.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Được rồi, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy bình thân.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tạ nương nương khai ân.
An phù sinh: Aizzz, không phải mày bảo gọi điện cho cái công ty gì bán trang sức sao?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Trần tiểu thư, điều kiện của cô căn bản đều phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi, có điều thật đáng tiếc, căn cứ theo yêu cầu công ty, lần này thông báo tuyển dụng trợ lý tuổi từ 20-24 tuổi– tao quá tuổi rồi, vậy đi.
An phù sinh: Ăn đủ…
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ăn đủ +1
An phù sinh: Vậy, có cần tao giúp gì không?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Cảm ơn, tạm thời không cần, đến lúc bí quá thì hãy nói, giờ tao cũng không vội. Mẹ tao nói rồi, không vội, cứ từ từ tìm, mày tuổi này rồi, tìm việc cũng giống như tìm chồng, phải thận trọng. Ha ha…
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hự, nói đến cái này, Trần Hải Nguyệt, chi bằng mày kết hôn trước đi, bằng không vừa mới tìm được việc lại phải xin nghỉ kết hôn, không sợ người ta đánh chết sao?
An phù sinh: Nhung Nhung, xin cho tao khinh thường mày một cái. Có cần đẻ con luôn không, đỡ cho đến lúc nghỉ sinh bị người ta đánh?
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Ack…
Ta là Trần Hải Nguyệt: Này… Sao tự dưng lại nói mấy cái này.
An phù sinh: Thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ sinh là quyền lợi hợp pháp của nhân dân lao động, là chuyện đúng lý hợp tình. Quên đi, mày chuyên trách bà trẻ, nói mày cũng chả hiểu.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Họ An kia, tao chém mày làm 8 mảnh.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Chuyển chủ đề, xùy xùy.
An phù sinh: Mày đừng trốn, có gì mà phải sợ, kết hôn là chuyện tốt. Chân thành mà nói, Lương Đông Vân không tệ đâu.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Xem, loại người có thù tất báo như An An còn buông thù oán cá nhân nói hắn không tệ, có thể thấy hắn thực sự không tệ, mày chấp nhận hắn đi.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Mấy tháng trước bọn mày còn kêu tao bẫy Trịnh Phi, có thay đổi nhanh quá không.
An phù sinh: Thế mới biết bọn tao trượng nghĩa đến mức nào, một bên là hạnh phúc của mày, một bên là lập trường của bọn tao.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Một bên là hạnh phúc của mày, một bên là lập trường của bọn tao–thịt kho to bản.
Ta là Trần Hải Nguyệt: …. Cảm ơn. Câu này xin nhị vị tự bổ não đi.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao off, bọn mày tiếp tục.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hắc hắc, xem nó vội kìa, yêu đương thích ghê chứ.
Ta là Trần Hải Nguyệt:!!!! Tao đi xem TV mà.
An phù sinh: Mày gạt ai đấy? Mày dám nói bây giờ Lương Đông Vân không ở chỗ mày không?
Ta là Trần Hải Nguyệt: Sao không, hôm nay hắn không ở đây. Thề có Mao chủ tịch!”
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: “Hôm nay”, từ nay trong sáng biết bao! Ha ha ha ha, ý nó là mấy hôm khác đều ở đó.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Tao đi xem TV đây.
An phù sinh: *giữ chặt*. Lại đây, nói chuyện cho bọn tao thưởng thức cái coi. Mày rốt cuộc rối rắm cái gì.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: đúng đó, bây giờ TV có cái gì mà xem.
Ta là Trần Hải Nguyệt: Thời sự.
Trần Hải Nguyệt tắt QQ đi vào phòng khách, cà lơ phất phơ nằm ườn ra sô pha.
Bản tin đang nói chuyện nam bắc hàn xung đột.
Aizzz, cái thế giới này hỗn loạn hệt như tâm tình của cô.
Cô vốn nghĩ, nếu người kia thực sự xuất hiện, nhất định cô sẽ biết người ấy là của cô.
Nhưng đối với Lương Đông Vân, cô lại không thể xác định được cảm xúc của mình.
Mỗi khi ở cùng một chỗ với hắn, mơ hồ tựa như xem một bộ phim, thấy được mở đầu, nhưng không đoán được kết cục.
Đánh cược hay không, đó là một vấn đề ác liệt.
Trần Hải Nguyệt thấp thỏm ngồi thẳng dậy, cầm điều khiển tv không ngừng ấn.
Bản tin thời sự vẫn dai dẳng mãi không hết, cho dù bấm đổi kênh liên tục, vẫn có thể xem hết một phóng sự.
Sau một lát, cô quyết định vẫn buông tha cho hành vi nhàm chán đó, lấy điện thoại ra gọi về nhà.
“Mẹ, đoán xem con là ai?” Trần Hải Nguyệt tự hủy hình tượng, vui vẻ đùa giỡn.
Tiếng cười ở đầu bên kia chứng minh cô đã cố gắng thành công: “Nha đầu quỷ.”
“Hắc hắc, ba mẹ đang làm gì đó?”
“Xem thời sự thôi.” Mẹ Trần nhận điện thoại của con gái luôn rất vui mừng.
“Khéo nha, con cũng đang xem.” Kỳ thật bây giờ ngồi xem TV cũng không có nhiều lựa chọn, ha ha…
“Con bé này,” mẹ cô cười ha ha, “Tìm việc sao rồi?”
“Vẫn chưa tìm được ạ,” ba mẹ, con không có mặt mũi nào gặp hai người, “Đúng rồi, mẹ, con hỏi mẹ cái này.”
“Nói đi.”
Trần Hải Nguyệt điều chỉnh lại tư thế ngồi, cẩn thận hỏi: “Nếu con kết hôn trước rồi mới tiếp tục tìm việc…. Mẹ thấy thế nào?”
“Nếu là Tiểu Lương thì ba không ý kiến.” Giọng ba Trần vang lại.
Nói nửa ngày hóa ra cả hai người đều đang ghé vào ống nghe sao? Choáng.
“Ba….” Trần Hải Nguyệt tức giận đập bàn, “Con chưa nói là anh ta mà!”
Cái gì chứ? Cái gì mà không ý kiến chứ?
Mẹ Trần trầm ngâm một lúc, nói: “Hải Nguyệt, Tiểu Lương quả thật không sai. Phải biết nắm cho chắc.”
Tính cả thời trung học, cô với Lương Đông Vân tổng cộng học chung trường 6 năm. 6 năm đó, “Lương Đông Vân” đối với cô mà nói, chỉ là một truyền thuyết thường xuyên xuất hiện trên top 10 bảng thứ hạng của trường mà thôi.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa hề nghĩ tới, nhiều năm sau sẽ có một ngày như vậy; mọi người xung quanh bắt đầu nhắc đến tên của hắn trước mặt cô, chờ đợi chuyện của hai người bọn họ.
Dứt bỏ 6 năm như mây bay kia, thời gian cô với hắn thật sự quen biết chưa đến nửa năm, sao lại rối loạn đến mức này chứ?
Tất cả mọi người đều nói, hắn không sai, không sai, giọng điệu cứ như trừ Lương Đông Vân ra cô không thể gả cho ai ấy.
Cô khó chịu ra sức suy nghĩ– Aizzz, cũng đúng. Thật sự là không có ai khác.
Nói chuyện với ba mẹ xong, Trần Hải Nguyệt tắm rửa sạch sẽ, thu dọn lung tung rồi lăn lên giường.
Cái giường này cô ngủ một mình hơn ba năm rồi, tại sao đêm nay lại đột nhiên cảm thấy…. trong lòng, rất, khác….
“Phì phì, nghĩ cái gì chứ,” Trần Hải Nguyệt bị suy nghĩ của mình dọa, lầm bầm nằm xuống, “Chẹp, ngủ một mình thoải mái biết bao….”
Cô là loại người có chuyện gì trọng đại cũng phải đợi đến lúc tỉnh ngủ hẵng n
ói….
Love his mother who who who. Ngủ ngủ….
Chăn ấm dần lên, buồn ngủ nhanh chóng đánh úp….
Đang lúc cô mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng đẹp, điện thoại lại vang lên.
Lười mở mắt, sờ soạng nhận máy.
“Alo…” giọng nói mơ hồ mê sảng….
Giọng nói của Lương Đông Vân trong bóng đêm im lặng lộ ra vẻ khoan khoái khó nói nên lời: “Ngủ rồi à?”
Trần Hải Nguyệt díp hết cả mắt, cào cào tóc: “Ừm. Anh chưa ngủ à?”
“Anh không ngủ được.”
Cô nghe vậy, nhếch miệng trêu chọc: “Không quen ngủ với mẹ sao?”
Hôm nay Lương Đông Vân về nhà thăm mẹ, buổi sáng dụ dỗ đủ kiểu cô cũng sống chết không chịu đi.
“Không phải. Anh đang suy nghĩ.” Hắn cười giảo hoạt.
“Nghĩ cái gì?” Có vài người trí nhớ kém, thấy hổ trong hang còn thích nhảy vào.
“Nghĩ, không biết em có nghĩ đến anh không…”
Hey…
Trần Hải Nguyệt cứng người.
Nghe thấy tiếng cười cố ý nén xuống thấp nhất của Lương Đông Vân, cục nghẹn mang tên không cam lòng trồi lên họng.
Cô phục hồi tinh thần, hắng giọng, lấy giọng ngọt như đường uốn éo: “Vậy bây giờ, anh an tâm ngủ được rồi đó.”
Dọa ai? Hừ hừ, ai sợ ai.
Mẹ Lương Đông Vân vừa đi tới phòng khách, chứng kiến đứa con mình đang đứng sát cửa sổ sững sờ, vẻ mặt vi diệu trước đây chưa từng thấy.
Hắn quay đầu nhìn mẹ mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói vào điện thoại: “Đừng cúp, đợi anh một tẹo, anh bình tĩnh một chút.”
Giọng mẹ Lương Đông Vân cũng cùng lúc truyền đến tai Trần Hải Nguyệt: “Đông Vân, đến thư phòng, chúng ta nói chuyện.”
Được rồi, đêm nay, mọi người không cần ngủ….
Chương 22: Hồng Môn Yến [ Thượng ]
Sau một màn đấu đá, Trần Hải Nguyệt cuối cùng cũng thoát khỏi hàng ngũ đại quân thất nghiệp mênh mông cuồn cuộn.
Công việc mới là viết kịch bản truyện tranh, chủ yếu là SoHo, không bị quản lý, không phải họp hành buổi sáng, quả thực rất phù hợp với mục tiêu cuộc đời hết ăn lại nằm của cô.
Làm xong thủ tục nhậm chức, nhìn thời gian vẫn còn sớm, liền hẹn Quan Nhung đi dạo phố.
“Ăn mừng mày tìm được việc làm mới,” Quan Nhung giơ túi lớn túi nhỏ trong tay lên, “Đi uống cốc cà phê đi.”
Vì thế, hai người nghênh ngang vào quán cà phê ở gần đó.
“Ô á ớ, trái đất thật là tròn….” Quan Nhung vừa bước chân vào cửa đã cười hì hì nói nhỏ với Trần Hải Nguyệt.
Trần Hải Nguyệt không hiểu: “Làm sao?”
Quan Nhung đánh mắt ra phía cửa sổ …
Ack, Trịnh Phi.
Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp rối rắm, Trịnh Phi đã ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, thấy hai người đứng ở cửa, cười ngoắc bọn họ lại.
Quan Nhung kéo Trần Hải Nguyệt đi qua chào hỏi: “Thật khéo quá.”
“Đúng vậy, cùng ngồi đi.” Trịnh Phi cười ôn hòa, cất tài liệu với laptop trên bàn đi.
Bọn họ cũng không ngại ngùng gì, ngồi xuống gọi đồ uống.
“Ha ha, Trịnh Phi, anh trốn việc sao?” Trần Hải Nguyệt trêu ghẹo, “Cẩn thận em đi mách.”
“Anh đến đây bàn công chuyện, xong việc thì vào đây nghỉ ngơi chút, nhưng đừng có mách anh, báo hại anh thất nghiệp anh tới tìm em đòi cơm.” Trịnh Phi mỉm cười đáp.
Ba người bắt đầu hi hi ha ha, cười cười nói nói.
“A, đúng rồi, Trần Hải Nguyệt,” Trịnh Phi đột nhiên nhớ ra, “Em tìm được công việc?”
Trần Hải Nguyệt cười xấu hổ: “Ack, tìm được rồi. Chuyện lần trước, ngại quá…”
“Không sao, không có gì, em đừng để trong lòng, tìm được là tốt rồi. Oài ôi, bọn em mua nhiều vậy, nguyên một đại đội luôn.” Trịnh Phi nhìn đống túi xách đồ sộ, vô cùng xúc động.
Quan Nhung đột nhiên úp mặt xuống bàn cười như điên.
Hai người không hiểu gì nhìn nó.
“Ha ha ha, không có gì, không có gì, đột nhiên nhớ tới tin vắn trên mạng hôm qua An Linh gửi cho tao thôi.” Quan Nhung cười đến nỗi tay run rẩy, mở túi ra lấy một tờ giấy nhớ ra cho bọn họ xem:
Người = ăn cơm + ngủ + đi làm + đi chơi; heo = ăn cơm + ngủ.
Người = Heo + đi làm + chơi, Người – chơi = heo + đi làm
==> Người không biết đùa = heo đi làm.
Đàn ông = ăn cơm + ngủ + kiếm tiền
Đàn ông = heo + kiếm tiền, đàn ông – kiếm tiền = heo.
==> Đàn ông không biết kiếm tiền bằng heo.
Phụ nữ = ăn cơm + ngủ + tiêu tiền.
Phụ nữ = heo + tiêu tiền.
Phụ nữ – tiêu tiền = heo.
“Cho nên?” Trần Hải Nguyệt không nói gì nhìn Quan Nhung cười đến run cả người, nói ra tiếng lòng của quần chúng.
“Cho nên,” Quan Nhung nghiêm túc nhìn Trịnh Phi, “Kết luận là, phụ nữ không tiêu tiền bằng heo.”
Trịnh Phi ngẩn ra, lập tức cười ha ha, “Có lý.”
Trần Hải Nguyệt liếc nó một cái: “Nhung Nhung, chữ mày xấu quá.”
Trịnh Phi nhìn tờ giấy Quan Nhung đưa ra, đờ ra mọt chút, sau đó cười nhàn nhạt: “Nghe nói, mấy người bọn em, chữ An Linh là đẹp nhất.”
“Nhất định rồi, từ hồi tiểu học nó đã học thư pháp, chữ đủ các thể loại đều viết được hết. Em ở giữa, Nhung Nhung cuối cùng….”
Chưa dứt lời đã đưa tay che eo, diễn cảm vặn vẹo: “Khốn nạn!”
Quan Nhung âm trầm cười gian: “Nhìn tao chi? Tao không có đụng mày, tao chỉ véo ~!!”
Thời gian cười đùa trôi qua rất nhanh.
“A, năm giờ rồi, tao phải về.” Quan Nhung quay đầu hỏi, ” Trần Hải Nguyệt, còn mày thì sao?”
Trần Hải Nguyệt nghĩ một chút, “Tao cũng về nhà. Trịnh Phi, còn anh?”
“Buổi tối anh có hẹn với bạn, giờ cũng phải đi rồi.”
Tính tiền xong, bởi vì không ai cùng đường với nhau, tuyên bố giải tán ngay tại chỗ.
Trần Hải Nguyệt chậm rãi đi về hướng tàu điện ngầm, đi được một lúc thì nhàm chán, lấy điện thoại ra, quyết định nhắn tin trêu Lương Đông Vân một chút–
Nếu em vẫn không tìm được việc làm, có thể tìm anh ăn chực cơm không?
Lương Đông Vân rất nhanh đã gọi lại: “Ăn cháo được không?”
“Được.”
“Bây giờ em đang ở đâu?” giọng nói Lương Đông Vân vừa có sự vừa lòng vừa có chút vui mừng.
Trần Hải Nguyệt nói địa chỉ, chỉ nghe đầu bên kia nói: “Ở nguyên đó chờ anh, đến ngay đây.”
Kết quả, hai người cùng đi ăn cháo Quảng Đông.
Quả nhiên là ăn cháo.
“Anh đúng là, nói được làm được.” Trần Hải Nguyệt nheo mắt.
Lương Đông Vân đặt một cái hộp nhỏ rất đẹp sang một bên, giọng điệu như không hề để ý nói: “Sáng nay nghe nói có người kêu đau dạ dày.”
“Có người” mặt đỏ lên, mải miết húp cháo.
“Ăn xong có định làm gì không?” Lương Đông Vân dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
“Về nhà. Tắm rửa.” Quan Nhung không phải mới nói đó thôi, cuộc đời chỉ ăn, ngủ, đi làm, đi chơi.
“Đi KTV với anh đi.”
Trần Hải Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn: “Hở?” phải chán đến mức nào mới nghĩ đến chuyện hai người đi KTV?
Lương Đông Vân vẫn cười cười, chậm rãi ăn cháo: “Em gái anh có party nho nhỏ.”
Ừ, đúng, anh ta có đứa em gái, tên gì nhỉ? Ack, phải Lương Thần không?
“Mình anh đi đi.” Kỳ thật, cô muốn lên giọng hỏi một chút, xem đêm đó mẹ anh ta tìm anh ta nói những gì.
Lương Đông Vân rút một tờ giấy ăn đưa cho cô, sâu kín nói: “Anh sợ lắm.”
Trần Hải Nguyệt: @#$%^&*
Được rồi, hắn thắng.
Quan Nhung cũng nói, không biết chơi là con heo đi làm. Về chuyện mẹ con người ta nói cái gì… Có nói hay không ai mà cần!
Đi vào phòng KTV, Trần Hải Nguyệt nhất thời thở phào nhẹ nhõm…
Không giống trong tưởng tượng, “party cá nhân của con gái Lương Chính Thanh”, đến đó, ngoài trừ hai người bọn họ, chỉ có vài người bạn thân của Lương Thần, mấy người trẻ tuổi ngồi vơi nhau, vừa náo nhiệt vừa thân thiết.
Lương Thần thấy Trần Hải Nguyệt, sửng sốt một chút, lập tức tươi cười rạng rỡ kêu to, “Anh, đến bên này ngồi này.”
Lương Đông Vân nắm tay Trần Hải Nguyệt đi lại đó ngồi xuống, đưa quà cho Lương Thần: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Thần vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh. Chị này chính là…?”
“Ack, xin chào, tên chị là Trần Hải Nguyệt,” Trần Hải Nguyệt xấu hổ cướp lời, “Cái này, xin lỗi nhé, không biết hôm nay là sinh nhật em, không thì đã mua quà tới rồi. Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn chị Trần.” Lương Thần cười như ăn trộm, “Chị đến là được rồi, người một nhà không cần tặng quà.”
Lương Đông Vân hiển nhiên rất hưởng thụ, nở nụ cười, nhìn Trần Hải Nguyệt hóa đá.
Lương Thần cùng với mấy người bạn thay phiên nhau hát mấy bài, quay đầu lại nhìn Lương Đông Vân, do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa mic tới trước mặt Trần Hải Nguyệt, nhiệt tình cười nói: “Chị cả, chị cũng hát một bài đi.”
Lương Đông Vân bất ngờ gõ đầu cô một cái.
Lương Thần ngơ mặt, vuốt vuốt chỗ bị cốc một cái, Trần Hải Nguyệt đặt tay lên bả vai Lương Thần, trừng mắt nhìn hắn, đang định mở miệng chỉ trích.
Chỉ thấy, Lương Đông Vân tươi cười rạng rỡ ngồi sát vào hai người bọn họ, cười cợt: “Heo, kêu chị dâu.”
Trần Hải Nguyệt bấn, trong đầu chỉ hiện lên ba chữ, Hồng Môn Yến.
Lương Thần mãn huyết sống lại, ôm cổ cô, vui vẻ thét chói tai: “Chị dâu, em thích chị nhất!”
Xấu hổ, rất xấu hổ.
Trần Hải Nguyệt cười gượn, yên lặng cầm mic lẩn đi hát.
Hát xong một bài, nhìn quanh bốn phía, vẫn chỉ có thể quay lại ngồi ở giữa hai anh em nhà họ Lương.
Hai lon sprite đều được đưa lên cùng một lúc, chỉ khác nhau duy nhất là lon nước trên tay Lương Đông Vân đã được bật sẵn, còn rất quan tâm cắm thêm một cái ống hút.
Lương Thần thấy thế, thức thời cười rụt tay lại.
“Cảm ơn.” Trần Hải Nguyệt nhận lấy, cúi đầu một hơi uống hết nửa lon.
Bạn học của Lương Thần cũng rất náo động, bưng chén rượu chạy đến trước mặt Lương Đông Vân: “Anh Lương, lần đầu gặp mặt….” Blah blah blah…
Tâm tình Lương Đông Vân có vẻ rất tốt, hiền hòa bưng cái chén đứng lên, còn tán gẫu với mấy người bạn kia của Lương Thần.
“Bạn em uống giỏi thật đấy.” Trần Hải Nguyệt ghé vào tai Lương Thần cảm thán.
Lương Thần bưng chén lên, cụng vào lon sprite trong tay Trần Hải Nguyệt, cũng ghé vào tai cô, lớn tiếng nói: “Chị dâu, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh em không khách khí hay gắt gỏng gì với em. Cảm ơn chị.”
Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Lương Đông Vân một cái, vừa đúng lúc hắn cũng nhìn cô, 4 mắt chạm nhau.
Cô yếu thế thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn lại Lương Thần ý cười đầy mặt, không biết nên nói gì cho phải, chỉ biết cụng cụng cái chén của người ta, uống sạch nửa lon nước còn lại.
Không khí đang vui vẻ, cửa phòng bị mở ra.
Người mới tới có vẻ quý phái, vóc
dáng cao to bị ánh đèn phía sau kéo lê bóng thật dài trên mặt đất…
Ôi trời, Ngôn Tể Thời.
Trần Hải Nguyệt cảm thấy hôm nay mình có thể xem như là viên mãn, sinh thời được tái kiến công tử ẩn dật nổi tiếng của trung học Y.
“Tới rồi?” Lương Đông Vân thản nhiên nói.
“Ừ. Cậu chạy cũng nhanh đó.” Ngôn Tể Thời sải bước tới, phía sau còn có hai người.
Hai người kia vừa bước vào, Trần Hải Nguyệt đã thầm nghĩ–
Ông nội nó, thành phố này nhỏ kinh lên được!
Là Trịnh Phi và Hàn Nhạc Nhạc.
Hai người thấy Trần Hải Nguyệt ngồi giữa anh em nhà họ Lương thì vô cùng sửng sốt.
Hàn Nhạc Nhạc rõ ràng khôi phục tinh thần trước, khẽ cười gật đầu với Trần Hải Nguyệt, coi như chào hỏi xong, lập tức tới tặng quà cho Lương Thần: “Tiểu Thần, sinh nhật vui vẻ. Chị không mời mà đến, có sao không?”
Lương Thần cười nói: “Cảm ơn chị Hàn, chị khách sáo rồi.”
“Hôm qua vừa vặn gặp anh chị, anh ấy nói hôm nay đến dự sinh nhật em.” Hàn Nhạc Nhạc thản nhiên cười giải thích, “Chị nghĩ dù sao hết chương trình cũng không có gì làm, nên tới đây xem náo nhiệt.”
Ngôn Tể Thời đưa cho Lương Thần một cái hộp rất nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ.”
Lương Thần nhận lấy, cười cười, không nói gì.
Trịnh Phi cũng đưa quà: ” Lương Thần, sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn anh Phi, mau ngồi đi.”
Bạn học Lương Thần nghe vậy cũng nhanh chóng đứng lên nhường chỗ.
Trịnh Phi cũng không câu nệ, ngồi xuống ghế băng mềm mại, cười chào hỏi Trần Hải Nguyệt: “Ha ha, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy.. Ha ha ha…” Trần Hải Nguyệt ném một lon nước sang cho hắn.
Trái đất này thật là tròn.
Ngôn Tể Thời thấy Trần Hải Nguyệt, đến ngồi bên cạnh Lương Đông Vân.
Lương Đông Vân lành lạnh liếc anh ta một cái, hừ lạnh: “Nhìn cái gì?”
Ngôn Tể Thời mỉm cười: “Nhìn thấy cô ấy rất quen.”
“Bắt chuyện như vậy cũ rồi,” Trịnh Phi nhanh chóng tiếp lờ, “Đây là bạn cùng khóa với chúng ta, Trần Hải Nguyệt.”
Lương Thần đứng dậy, long trọn tuyên bố với nhóm bạn của mình: “Chị này chính là DJ nổi tiếng Hàn Nhạc Nhạc, mọi người vỗ tay vỗ tay…”
Đám người trẻ đánh trống reo hò ầm ĩ, một cô gái đứng cạnh Lương Thần nói: “Giọng chị ấy quen quá.”
“Cậu cũng nghe chương trình của chị ấy sao?” Lương Thần cười, “Chị Hàn, hát một bài cho bọn em nghe đi.”
“Không phải….” Không phải vì thế. Giọng cô bé kia bị chìm lẫn trong tiếng ồn ào.
Hàn Nhạc Nhạc bị mọi người giựt dây, nhận lấy cái mic, hào phóng nói: “Chị đây cung kính không bằng tuân mệnh,cả gan vì thọ tinh tiểu thư đây tặng một bài.”
Giọng hát mềm nhẹ ngọt ngào, cô bé vừa mới nói lúc nãy ngồi chồm hổm trước mặt Trần Hải Nguyệt, ý bảo cô cúi đầu.
Trần Hải Nguyệt nghi hoặc cúi xuống, chỉ nghe cô bé ấy nói: “Chị Trần, chị phát hiện không, giọng chị với giọng Hàn Nhạc Nhạc giống nhau sao.”
Chương 23: Hồng Môn Yến…
Trần Hải Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hàn Nhạc Nhạc đang hát, lại cúi đầu trả lời cô bé kia: “Giống á?”
Lương Thần cũng chen vào ngồi giữa hai người: “Đang nói chuyện gì vậy ạ?”
“Cô ấy nói giọng chị giống giọng Hàn Nhạc Nhạc.” Trần Hải Nguyệt cười.
“Không phải là giọng hát,” Cô bé kia vội giải thích, “Em nói lúc nói chuyện ấy, mọi người không thấy vậy sao, lúc chị ấy nói chuyện rất giống chị Trần! Âm cuối hơi cao…”
“Chắc là thói quen phát âm, bọn mình cùng quê mà…” Lương Thần suy nghĩ, còn nói thêm, “Có điều đúng là giọng chị ấy lúc bình thường với lúc dẫn chương trình khác nhau thật….”
“À, đúng rồi, Ngôn Tể Thời tốt nghiệp đại học nào em?” Trần Hải Nguyệt nhìn Lương Thần.
Lương Thần hơi cứng người, trả lời qua loa câu hỏi của cô.
Trần Hải Nguyệt tỉnh ngộ “ừm” một tiếng…
Hóa ra anh ta chính là bạn học đại học với An Linh, đồng nghiệp ở chung với Trịnh Phi.
Thế giới này thật quá bé.
Hàn Nhạc Nhạc hát xong một bài, vui vẻ trở lại: “Anh, làm ơn cho em cốc nước.”
Trần Hải Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Học chung 3 năm, sao chị không biết cô ấy có anh trai nhỉ.”
Thân là chuyên gia nhiều chuyện nổi tiếng ban 6, quả thật là sự cố rất lớn.
Lương Thần cười kín như bưng: “Anh Phi họ Trịnh mà…”
Trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người, Trịnh Phi đưa một cốc nước cho Hàn Nhạc Nhạc.
Trịnh Phi sửng sốt, cứ tưởng cô ta kêu Ngôn Tể Thời chứ.
Tế bào nhiều chuyện bắt đầu rục rịch trỗi dậy, Trần Hải Nguyệt ghé sát vào Lương Thần hỏi: “Em nói như vậy là có ý gì?”
“Anh Phi là anh trai kết nghĩa thôi,” giọng Lương Thần rất nhỏ, “Chị dâu là bạn học của chị ấy ạ?”
“Đúng vậy, hôm nay thật khéo,” Trần Hải Nguyệt nhếch miệng, “Hàn Nhạc Nhạc, Trịnh Phi, chị, bọn chị học cùng ban hồi trung học, anh em học ban nhất, Ngôn Tể Thời ban tư. Đúng rồi, ngày trước các hoạt động lớn trong trường đều do Hàn Nhạc Nhạc và Ngôn Tể Thời cùng nhau dẫn chương trình hết…”
Sau đó Ngôn Tể Thời học đại học cùng An Linh, Trịnh Phi và Ngôn Tể Thời là đồng nghiệp ở chung nhà, Lương Đông Vân có vẻ rất thân với Ngôn Tể Thời… Oa, rối rắm quá, vẽ sơ đồ quan hệ thì có bao nhiêu cái mũi tên nhỉ.
Lương Thần uống một ngụm nước, không nói tiếp.
Trần Hải Nguyệt biết mình vừa nói chuyện chán ngắt, cẩn thận thăm dò thêm một câu: “Em có thân với Hàn Nhạc Nhạc không?”
Lương Thần cười, “Em đến chỗ bạn bè anh em tụ tập ăn cơm vài lần, có gặp chị ấy.”
“…..À, nhắc mới nhớ, ngày trước Trần Hải Nguyệt chủ biên tờ tạp chí viết tay ở ban chúng ta đó,” Giữa lúc nhạc dừng, giọng Hàn Nhạc Nhạc có vẻ lớn hơn thường ngày, “Tôi nhớ có lần còn nhắc tới Ngôn Tể Thời phải không? Còn có vài lời nhận xét khá thú vị, anh nhỉ?”
Trịnh Phi mỉm cười gật đầu…
Ngôn Tể Thời nhìn về phía Trần Hải Nguyệt, tò mò hỏi: “Nói lại tôi nghe được không.”
Trần Hải Nguyệt không nói gì, bối rối cười cụp mắt xuống, trong lòng điên cuồng mắng Hàn Nhạc Nhạc: Nếu cô không nhắc tới thì tôi cũng quên mất chúng ta không đội trời chung rồi! Đạp chết cô!
“Mặt mũi sáng sủa, thanh lịch, cao quý…” Hàn Nhạc Nhạc cười ngây thơ, nhấn mạnh từng chữ…
Ngôn Tể Thời nghe thế nhe răng ra cười, dưới ánh đèn mờ mờ lại càng thêm quý phái….
Lương Đông Vân nắm chặt cái cốc trong tay, không chớp mắt, cười nói: “Đánh giá cao thật đó.”
Lương thiếu gia, anh đừng có cười như vậy, sợ lắm!
Trần Hải Nguyệt run rẩy, vội cười trừ: “Tuổi trẻ ngông cuồng, mạo phạm rồi, thứ lỗi thứ lỗi…”
Lương Thần cười gian trá, lén nói với Trần Hải Nguyệt: “Chị dâu, nghe vậy là biết quan hệ của chị với Hàn Nhạc Nhạc thế nào rồi.”
Rất rõ ràng = =…
Trần Hải Nguyệt bất đắc dĩ, thì thầm bên tai cô: “Bọn chị vốn hay bất đồng ý kiến. Ba cô ta ngày trước làm thầy giáo trong trường, cho nên lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc lắm.” Còn chơi trò tiểu nhân mách lẻo nữa, tức = =…
Hồi trung học, Trần Hải Nguyệt vốn đơn giản chỉ muốn viết báo chia sẻ với bạn bè thân thiết. Sau đó bị thầy chủ nhiệm tịch thu một số “Bát quái đến đây”, báo hại cả lớp bảo An Linh, Quan Nhung, Vương Ti Nhã và cô là “Lưu manh không ra lưu manh, học trò không ra học trò.” Ha ha ha….
Chỉ lát sau, Lương Thần đã bị bạn bè kéo đi hát, Trần Hải Nguyệt đành phải ngay ngắn ngồi đó, im lặng chịu đựng “áp suất thấp” của Lương Đông Vân…
“Lương Đông Vân, anh có tham gia tiệc mừng kỷ niệm công ty của mẹ anh không?” Hàn Nhạc Nhạc đặt cốc xuống, hào hứng tán gẫu.
“Chắc có.” Lương Đông Vân cười khẽ, trả lời xong, quay đầu lại nói với Trần Hải Nguyệt, “Quảng cáo mới của “Nhất Chi Vân” là do Hàn Nhạc Nhạc lồng tiếng.”
Hử, đây là… giải thích hả? Cô có hiểu lầm gì đâu…
Trần Hải Nguyệt bật cười.
Cô chẳng có chủ đề gì để nói, vì thế từ đầu đến cuối chỉ im lặng mỉm cười, uống nước, nghe người ta hát hò…
Hàn Nhạc Nhạc tiếp tục cười nói: “Đừng cười em mà, chỉ là mời hữu nghị vậy thôi. À, đúng rồi, anh, nghe bảo anh giúp mẹ Lương Đông Vân tìm biên tập viên sao rồi?”
Nghe câu này, Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Trịnh Phi, thích thú nhíu mày cười. Hóa ra đây là nguyên nhân mà anh ta bảo là “Người quen nhờ giúp”….
Một lon nước chắn trước tầm mắt cô, hơi thở ấm áp của Lương Đông Vân thiêu đốt lỗ tai của cô: “Đừng mải hóng chuyện không thế.”
Trần Hải Nguyệt cứng nhắc nhận lon nước, cúi đầu cắn ống hút.
Trịnh Phi cười áy náy, cầm cái cốc lên uống một hơi cạn sạch, giọng nói mềm mỏng: “Có nhờ vả vài người, nhưng mà vẫn chưa được…”
“Anh à, lúc nào anh cũng chậm nửa bước…” Tiếng cười của Hàn Nhạc Nhạc hơi ngượng ngịu, “Lương Đông Vân, nhờ anh cáo lỗi với mẹ anh hộ em nhé, em sẽ lưu ý tìm người…”
“Cảm ơn.” Lương Đông Vân hờ hững đáp lại, tay trái không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đặt lên bàn tay của Trần Hải Nguyệt…
Vòng cung phản xạ siêu lớn của Trần Hải Nguyệt còn chưa kịp đưa thông tin “Đụng tay đụng chân” này lên não, trong đầu cô đang còn bận sắp xếp lại mấy mũi tên tán loạn trong sơ đồ quan hệ…
Ừm, kết luận tạm thời như này, quan hệ giữa Lương Thần với Ngôn Tể Thời rối tơ vò; Trịnh Phi với Hàn Nhạc Nhạc có Tư Mã Chiêu chi tâm; cuối cùng, Hàn Nhạc Nhạc, cái con mụ cả ngày tự kỷ này, rõ là Hạng Trang múa kiếm…
[ Tư Mã Chiêu chi tâm: Trong câu, dã tâm của Tư Mã Chiêu, ai cũng biết... Ý bảo là quan hệ quá rõ ràng rồi...
Hạng Trang múa kiếm: Bề ngoài có lý do chính đáng nhưng thật ra có dụng ý khác]…
Vàng 24k không pha, đích thị Hồng Môn Yến…[ Hồng Môn Yến = bữa tiệc lành ít dữ nhiều ạ]…
Bởi vì ký túc xá trường Lương Thần sắp đóng cửa, không khí vui vẻ của bữa tiệc phải sớm chấm dứt.
Trắc trở mãi cuối cùng cũng về được đến nhà, Lương Đông Vân mở lap ra xử lý công việc, Trần Hải Nguyệt cũng đặt máy đối diện với anh, thỉnh thoảng nhìn anh làm việc, mười ngón tay cũng chém nhiệt trên bàn phím, group chat quen thuộc dày đặc chữ tường thuật lại cuộc gặp mặt hôm nay…
…
Ta là Trần Hải Nguyệt: Xong rồi đó, bọn mày chém thoải mái đi.
An Phù Sinh: Cái con Hàn Nhạc Nhạc này…. Đánh người không khó, khó nhất là đánh xong nó vẫn không chừa! Có điều vẫn phải nói, không phải nó lúc nào cũng nghếch mặt lên trời sao, chẳng biết nhận Trịnh Phi làm anh từ lúc nào nữa… Ngoài ý muốn – ing.
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Hay nó thiếu thốn tình cảm? Cố đấm ăn xôi nhận đại lấy một ông anh.
Qua
n ải nan độ tuyết chính nhung: Đúng rồi, hồi đó nó đi mách lẻo cuốn “Bát quái đến đây” của bọn mình tao đã muốn đánh rồi, lúc đó đứa nào cản tao, đứa nào?!
Ta là Trần Hải Nguyệt: Lúc đi về, nó bảo Trịnh Phi không tiện đường, nhờ Lương Đông Vân đưa nó về, Lương Đông Vân chưa kịp nói nó đã quay sang nhìn tao, gớm cái mặt!!!
Ta là Trần Hải Nguyệt: Lúc đó tao chỉ muốn nói với nó, mày làm mặt thế với ai đấy? Tao nợ mày đến kỳ chưa trả hả?
An Phù Sinh: HỪ hừ, Trần Hải Nguyệt, giặc nó đã đánh đến cửa rồi, mày mà không chửi đổng nó lên thì đúng là xin lỗi uy danh chị em mình quá!
Quan ải nan độ tuyết chính nhung: Tao bảo, lôi nó ra phố, đánh mạnh vào, túm tóc nó đập đầu xuống đường ý … = =…
Ta là Trần Hải Nguyệt: Ack, bỏ đi. Thực ra, nó cũng chẳng làm gì. Tao chỉ hơi khó chịu thôi.
An Phù Sinh: Khổng phu tử đã nói rồi, lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn? Tao thấy ý kiến của Nhung Nhung khả thi!
Ta là Trần Hải Nguyệt: tao làm gì có lòng nào mà lấy ơn báo oán? Nguyên tắc của tao là, người không đụng tao, tao không đụng người, nếu người đụng tao, tao đụng lại; còn đụng nữa, diệt cỏ diệt tận gốc…
Đang chém nhiệt tình, Lương Đông Vân đã làm việc xong, cười cười nhìn dáng vẻ tập trung của cô: “Sao online mà cũng tức giận vậy?” Nghiến răng nghiến lợi thế kia…
Trần Hải Nguyệt vội tắt QQ đi, chột dạ cười gượng: “Hắc, hắc hắc, không nói gì, chat với bọn Nhung Nhung á mà.” Nói xấu sau lưng người ta, bà tám quá đi.
“Chat xong chưa?” Lương Đông Vân tiện tay lật lật xấp “Bát quái đến đây” cô đặt bên cạnh.
“Chat, chat xong rồi…” Sao lại có dự cảm đại sự không ổn nhỉ?
“Bọn em chat xong rồi, không bằng chúng ta tiếp tục tán gẫu một chút….?” Hắn vừa cười gượng vừa có ẩn ý.
Trần Hải Nguyệt ý thức được gì đó, đẩy ghế ra sau một chút, cười trừ: “Dạ, được. Anh muốn tán gẫu cái gì?”
“Dù sao cũng rảnh mà,” Lương Đông Vân càng cười càng bí hiểm, ánh mắt vô tình quất chan chát vào tinh thần cô, “Tán chuyện “Sáng sủa, thanh lịch, cao quý”…”
Biết ngay là truyện này mà…
Trần Hải Nguyệt im lặng không biết hỏi ông trời thế nào, đành rưng rưng cắn khăn, chạy trối chết…
Ngoại truyện Trịnh Phi: Chậm nửa bước…
“Lương Đông Vân, họp lớp anh có đi không?”Giọng Hàn Nhạc Nhạc nghe rất vui vẻ, âm cuối trong trong, hơi cao…
Trịnh Phi nhấc chén rượu, vị đắng chảy xuôi theo khuôn mặt tươi cười của cô gái ấy…
Lương Đông Vân đang nói chuyện với Ngôn Tể Thời quay đầu nhìn Hàn Nhạc Nhạc, cười cười: “Xem lúc nào đã.”
“Ngôn Tể Thời, anh thì sao? Có đi không?”
Anh đã sớm biết, lúc nói chuyện giọng nói của cô ấy không giống lúc làm MC. Cũng không giống, lúc nói với anh.
“Không đi,” Ngôn Tể Thời cầm cái ly tựa vào lưng ghế, giọng nói uể oải, khuôn mặt tuấn tú lại tỏ ra rạng rõ, “Eh, Phi, dạo này lại có vấn đề gì đấyà?”
“Hả? Cái gì?” Anh ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Ngôn Tể Thời…
“Anh em chỉ chậm nửa bước thôi, anh đừng có thừa nước đục thả câu, bắt nạt người thật thà…”
Anh không đáp, im lặng lắng nghe sự biến đổi trong giọng nói cô.
“Này Ngôn Tể Thời, anh đừng có cười như thế, nói rõ ra xem nào.”
Đúng là giọng nói này….
Kỳ thật, trong lòng anh cũng không biết, không biết vì sao lại mơ tưởng những thứ mình không có nhiều đến vậy. Mỗi khi nằm mơ có thể bớt đi đau đớn trong lòng, nhưng cứ mơ xong lại tỉnh.
Tỉnh lại rồi, vẫn không thể buông, không thể dỗ ngọt chính mình.
“Nghe nói có người đang đòi theo đuổi anh cô đấy, coi mà họp lớp về cô có thêm chị dâu giờ.” Ngôn Tể Thời ăn uống no say mới bắt đầu nói giỡn.
Anh đứng dậy, đi về phía bàn của mình, “Lão Ngôn, đừng nói bừa. Chắc là tìm mình nhờ vả gì thôi.” Cẩn thận lấy ra một cái hộp đựng tài liệu mà mình vẫn giữ gìn…
Mỗi lúc như vậy, cần phải có cái này trong tay, trái tim mới không đập loạn.
Ngôn Tể Thời hơi ngồi thẳng dậy, cầm cái ly chạm nhẹ vào ly của Lương Đông Vân, vẫn cười cười: “Với quan hệ của cậu với An Linh, còn chuyện nào mà cần cậu giúp chứ?”
An Linh?
Bàn tay đang lục trong đống giấy tờ dừng lại, nghĩ đến cái gì đó, lập tức đổi thái độ: “50% cô nàng buôn bán cái gì, ở giữa giật dây…”
“Giật dây, cách nói này tớ đồng ý, không chừng là dây tơ hồng đó…. Không phải phụ nữ kết hôn xong cực kỳ thích làm chuyện này sao?” Ngôn Tể Thời trêu…
Hàn Nhạc Nhạc không đồng ý đẩy anh ta: “Nhìn em làm chi, em đã kết hôn đâu!”
Anh không nói nữa, ngơ ngẩn nhìn mẩu giấy nhỏ trong hộp…
Trên mẩu giấy trắng tinh chỉ viết một câu, chữ viết rất đẹp, giữa những câu chữ còn có sự khiêu khích cố ý.
“Vậy người đó là ai nhỉ?” Anh à, lớp mình có ai ở thành phố C nữa không?” giọng nói Hàn Nhạc Nhạc vừa phát ra, chạm trúng nỗi niềm cô đơn mà hốt hoảng trong lòng anh.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người mình, anh nghĩ ngợi, liệt kê: “… An Linh, Quan Nhung…”
Cố ý bỏ qua cái tên khiến cảm xúc của anh bối rối…
“Tớ nhớ ngày trước lớp các cậu còn có một cô bạn rất thân với An Linh mà, cô ấy không ở đây sao?” Nét mặt Lương Đông Vân khó lường, giọng nói bình thản.
“Không phải Quan Nhung sao?” Giọng Hàn Nhạc Nhạc gượng gạo, cứ như cao thủ võ lâm điều tức bị rối loạn, không ra nổi chiêu thức lợi hại nhất.
Lương Đông Vân vẫn như cố gắng đè nén cái gì đó, giọng nói rất khẽ, vờ như không để ý: “Không phải tên ba chữ cơ, gọi là gì nhỉ?”
Anh vờ như nhớ ra, không ai biết anh đã nhắc thầm cái tên ấy bao nhiêu lần: “Ừm… Trần Hải Nguyệt.”
“Đúng, hồi đó cô ấy hay đi chung với An Linh và Quan Nhung.” Lương Đông Vân cúi đầu uống rượu, không thấy được nét mặt.
Anh rất bội phục khả năng tập trung của mình, vừa ôn lại chuyện hồi trung học với Lương Đông Vân và Ngôn Tể Thời, vừa lục tìm một bức chân dung phác họa đặt trong hộp.
Hồi trung học anh vẽ rất đẹp, đã từng vẽ rất nhiều người. Sau khi tốt nghiệp đại học lại làm công việc không liên quan gì đến chuyên môn, bận đến bận đi, rất nhiều bức vẽ không biết đã mất đi đâu, chỉ còn lại một bức phác họa vội vã vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong chiếc hộp này…
Lúc Ngôn Tể Thời vô tình nhìn thấy nó, đã rất thích thú nhìn anh…
Lúc ấy anh không hề giải thích, cũng không biết giải thích thế nào.
Năm ấy vẽ bức tranh này, là bởi vì nhận được mẩu giấy nhắn kia.
Ngày mẩu giấy ấy bị bỏ vào trong ngăn bàn của anh, cũng là ngày anh bị Hàn Nhạc Nhạc từ chối, cuối cùng nhận nhau làm anh em…
Anh vẫn thường suy nghĩ, có lẽ Nhạc Nhạc nói đúng, anh chỉ chậm nửa bước, ít nhất về mặt tình cảm, có vài người, có vài việc, nếu khoan thai đến chậm, không kịp phản ứng, sẽ bị tuột khỏi tầm tay…
Trên bức vẽ đã ố vàng, là một cô gái với ánh mắt ấm áp, nụ cười sáng ngời, vạt váy mềm mại bay bay…
Mẩu giấy đặt trên đó chính là lý do khiến anh bối rối…
Mẩu giấy trắng, nét chữ đẹp nhưng lạ lẫm, trên đó chỉ có một câu-
Trịnh Phi, Trần Hải Nguyệt thích cậu.
Trần Hải Nguyệt, lần này, chúng ta có thể gặp lại không.
Chúc các bạn online vui vẻ !