Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nếu một ngày anh hỏi...Em là ai - trang 19


Trường bắt đầu đông học sinh, Huyền và Ân chưa kịp ngạc nhiên vì thành tích đi học sớm của Đan thì lớp bên có tiếng thét kinh hồn làm cả khu nhà phải chao đảo.

+ Á Á Á.... ĐỨA NÀO THẢ BỌ VÀ SÂU RÓM VÀO BÀN CỦA TAO????????????

Mọi người chạy xô lại xem, Đan nằm bò ra bàn cười ầm ĩ, tay đập loạn xạ.

+ Cậu làm hả? Thả sâu róm vào ngăn bàn Vân *Huyền trố mắt*

Thật ra sâu róm là "lực lượng" chủ đạo, bên cạnh đó Đan còn vô tình chiêu mộ thêm một vài LOÀI quanh quanh trên cái cây. Điển hình phải kể đến BỌ NGỰA, BỌ XÍT....v...v....

+ Chưa hết đâu, cức chờ mà xem *Đan tự đắc*
-----------------

Vân cùng mấy đứa con gái vào WC, Đan lặng lẽ bám theo. Chỉ chờ lúc Vân bước vào và khép cửa WC thì Đan xách nhanh xô nước lau nhà gần đó, thẳng tay đổ ụp vào trong.

ÀO.

+YAAAAAAA. HÔI QUÁ. Đứa nào? hu hu !!!

Vân đạp cửa xộc ra thì Đan đã chạy mất, còn mỗi chiếc xô lăn lóc. Lũ bạn Vân mở cửa thấy Vân ướt nhẹp, đầu tóc rũ rượi bốc mùi hôi, cả bọn bịt mũi.

+ Chúng mày bịt mũi cái gì !!! Chiết tiệt, đứa nào chơi Vân này thì lộ mặt đi !!! *dậm chân*

Bên ngoài cửa, Đan vểnh tai nghe ngóng, sung sướng chạy đi thực hiện thêm vài kế hoạch cao cả. Từ góc cửa đối diện, một bóng người nhỏ bé tay đút túi quần bước ra, nhìn chằm chằm theo Đan. Màu tóc bạch kim cùng một cái gườm sắc nhẹm. Đó là cô bạn Ghim đã cứu Đan hôm qua.

Ghim không mấy khó khăn đoán được tác giả của một đàn sâu róm, giờ thì tận mắt chứng kiến Đan tắm cho Vân bằng một xô nước lau rửa WC. Ghim nhếch mép nhìn vào trong - Vân đang bắt mấy con bạn lau mặt cho mình. Ghim rút một tay từ túi quần chiếc điện thoại. Một kiểu ảnh ghi lại khoảnh khắc hiếm có của Vân !

Sau khi đặt tấm ảnh làm hình nền điện thoại, Ghim cũng lặng lẽ rời đi.
-----------------

Giờ thể dục:

Đan phải mua chuộc mãi ông bảo vệ mới cho cô vào phòng thay đồ trước mọi người. Đan lục xục bới tìm quần áo của Vân.

+ Đây rồi. Hôm này ta sẽ làm nhà thiết kế thời trang !!! Ha ha *cười điên đảo*

Đan cầm cây kéo lên, ngắm nghía chiếc áo thể dục của Vân. Một đường cắt, hai đường cắt ~~~

"Tay áo không cần thiết, trời nóng cho Vân nó mặc áo sát nách. Mình tâm lý thật" *xoẹt xoẹt*

"Còn cái quần? À. Ống cao ống thấp" *xoẹt xoẹt* "Ống quần phải có riềm tua" *cào cào* "Ý chết !! Quần thể dục chấm bi cho đẹp" *vẩy sơn trắng tùm lum*

+ Ôi !!! Kiệt tác !! Hẳn Vân sẽ hài lòng lắm *tự sướng*

Đan gấp gọn đồ thể dục của Vân đút vào tủ đồ, vừa thu dọn đống tàn tích thì ô cửa sổ thông gió trên cao bật mở, mái tóc bạch kim ánh vàng bồng bềnh cùng những tia nắng.

+ Cậu làm gì thế?
+ *Đan giật mình đánh rơi kéo, mảnh vụn....* Ha.......ha.... hả???? *hoảng*

Ghim nhìn những đồ dưới chân Đan, tỏ vẻ ngây thơ.

+ Ủa. Cậu cầm những thứ gì thế *chỉ*
+ Á *vội giấu đồ* Đồng phục tớ bị rách, tớ khâu lại *toát mồ hôi lạnh*
+ Cậu khéo tay nhỉ *cười*
+ Hê *nuốt nước bọt* Thế sao cậu ... ở trên cửa thông gió?
+ Tớ là học sinh mới, chưa có đồng phục thể dục. Đang tính đi ăn trộm đây.
+ ăn trộm??????????
+ thôi, nể tình đây là đồng phục lớp cậu, tớ bỏ qua phòng này !

Nói rồi Ghim nhảy phịch ra ngoài, chạy đi. Đan nhăn nhó sợ hãi. Đầu giờ thì bị Ghim bắt gặp trong lớp Vân, giờ thì bị Ghim phát hiện ngồi chỉnh chu đồ thể dục. Đan bống sợ cô gái tóc bạch kim này, dường như cô ấy không phải đơn giản chỉ là học sinh mới chuyển tới. Ghim phủi tay đứng bên ngoài cười mỉm thích thú.

+ Đây là lớp của tớ mà. Cậu khâu vá gì ở lớp tớ chứ hả Trần Đan.
--------------
Tới tiết sau là tiết thể dục của lớp Vân, cả trường lại được dịp luyện màng nhĩ.

+ I....YAAAAAAAAAAAAAA CÁI GÌ THẾ NÀY??? Quần áo thể dục của tao sao mà y hệt quần áo lũ thổ dân rừng rú hả???
.....

Đan ngồi âm mưu thêm vài kế hoạch trả thù Vân thì tiếng loa thông báo vang lên.

◄ Đội kịch khối 11 cuối giờ học tập trung ở CLB để tổng duyệt lần cuối. Thứ 7 tuần này lễ hội khai mạc. Xin nhắc lại..... ►

Đan tròn mắt, ngó sang bàn Huyền hỏi.

+ Thứ 7 cuối tuần là lễ hội sao? Nhanh quá vậy.
+ Thì đầu tháng triển khai kế hoạch, giờ là cuối tháng rồi. Chẳng lễ hội thì sao. Dở hơi *Huyền lè lưỡi*
+ Sao cứ bảo người ta dở hơi *tiện tay ném bút vào người Huyền*
+ Mất bút nhé, tịch thu tang vật. Hừ.
+ ấy !! Có mỗi chiếc bút để viết.............!!

Bấy lâu xảy ra nhiều chuyện nên Đan cũng không ý thức thời gian nữa. Đã một tháng trôi qua, lễ hội sắp được tổ chức. Đan sực nhớ ra, cả tuần qua không thấy mặt mũi Kiệt trong trường, hắn chưa tập kịch với mọi người dù một buổi. Nếu hắn đòi diễn, vở kịch của Trang không biết sẽ "đi đâu về đâu".

Cuối giờ, mấy đứa rủ nhau lên CLB kịch, Hương ít gặp Đan và các bạn vì mải đi chơi với Chi. Tùng từ phía hành lang bên kia tiến lại, gặp Đan và mọi người, Tùng cười dịu dàng.

+ Cùng đi nhé?
+ Ơ..... Tất nhiên.

Mặc dù cố gắng không dè dặt với Tùng nhưng Huyền - Ân - Hương vẫn tỏ ra không mấy thân thiện. Tùng và Vân có mối quan hệ nào đó bí mật.

Lên đến nửa hành lang thì Vân hò hét chạy lại túm áo Đan.

+ Đan !!!!!!!!! Con ranh !!! Mày bày trò chơi đểu tao đó hả?

Huyền gạt tay Vân và trợn mắt đe dọa. Vân tức đến mức này kể ra Đan cũng thành công.

+ Chơi đểu mày à? Tao không có lý do để chơi đểu mày *tỉnh bơ*
+ Mày biết tao định đâm xe..... *buột miệng*
+ Đâm ai? Mày bảo mày định đâm xe tao á? *Đan quát*

Vân tức tối không biết nói gì, chẳng lẽ ả nhận rằng ả hại Đan nên mới bị Đan hại lại. Vân bặm môi bỏ đi.

+ Ê ê con kia. Kiệt có tới tập không? *Đan gọi với theo Vân*
+ Mày chết đi !!! Ghừ *Vân rống lên bằng tất cả khả năng của cái thanh quản*

Tùng gãi gãi đầu, Huyền - Ân cười khúc khích.

+ Chết rồi. Sắp phải diễn cho lễ hội mà Kiệt không tới tập.
+ Để tớ hỏi Chi xem *Hương lên tiếng*

Hương bấm điện thoại, tất cả im lặng nghe ngóng.
Đầu bên kia vang lên tiếng nói của Chi. Hương giục Chi chuyển máy cho Kiệt.

+ A lô. Có gì mà phải nói chuyện với tôi? *Kiệt cáu*
+ Kiệt?! *Đan giành máy* Vết thương sao rồi? Có đỡ hơn không? Đến bệnh viện chưa?

Kiệt im lặng khi vừa nghe giọng Đan.

+ Ê tên kia. Anh có nghe tôi hỏi không thế *quát*
+...........Vết thương... đỡ nhiều rồi....

Không ngờ Kiệt đáp lại Đan bằng giọng nhẹ nhàng như vậy, bất giác Đan cười hạnh phúc (đúng là bệnh của mấy người đang yêu ^^!!). So với hồi đầu gặp Kiệt thì bây giờ mối quan hệ của Kiệt và Đan đã tốt hơn, hắn không ghét Đan, không đánh, không ch.ử.i, thậm chí hắn còn nói chuyện thật nhiều với Đan. Công sức "tiếp cận" Kiệt xem ra đã thấy hiệu quả.

+ Hì. Uống thuốc đều đặn, không hoạt động mạnh, không đánh nhau, ăn uống tốt.....v....v... Anh nhớ thực hiện đầy đủ.

Cả bọn từ chớp mắt này tới chớp mắt khác, Kiệt và Đan nói chuyện như đôi vợ chồng phải xa nhau thời gian dài.

+ Thôi đi đồ khùng. Cô lắm chuyện hơn cả mụ quản gia nhà tôi rồi đấy *Kiệt mắng*

+ Giống vợ chồng quá *cả bọn xì xào to nhỏ*

+ Còn nữa, Thứ 7 lễ hội được tổ chức, anh đến trường tổng duyệt với mọi người.
+ Hơ... thứ 7??? Ôi trời.... Chắc tôi không đến được đâu ! *chán nản*
+ Cái gì? Bảo không đến là không đến??????????? Anh muốn Trang chém chết chúng tôi hả??? Còn thi đấu? Thi đấu thì sao?
+ Ashiii..... Tôi không biết, các người tự lo !!

TÚT...TÚT...

+ CỤP MÁY RỒI !!! KIỆT !!!!

+ Hắn bảo sao?
+ Hắn mặc kệ.
+ Hảaaaa?
+ Không được. Phải gọi lại cho hắn.

Hương lại bấm số, lần này người nghe máy là Chi.

+ Hương à. Kiệt nó không nghe máy. Bảo mọi người là bọn tớ sẽ đến, Kiệt thì chắc không đến được *Chi nói nhỏ*
,,,,,,

+ Kiệt không đến.
+ Tính sao? Hắn đòi nhận vai nữ chính.
+ Hic. Cứ lên CLB rồi báo Trang tìm cách giải quyết.
------------------

CLB kịch:

+ ĐÙA HẢ. NỮ CHÍNH BỎ DIỄN ?

Trang loạng choạng tý thì xỉu lăn ra đất. Đan và Hương chạy tới quạt lấy quát để mong Trang hạ hỏa.

+ Chị Trang, tụi em xin lỗi. Không ngờ Kiệt đểu thế.

Vân ngồi trên mặt bàn đung đưa chân:

+ Kiệt bị thương nặng ở bụng, bắt anh ấy diễn ba cái trò nhảm nhí này á. Đừng mơ. Xì.
+ Bọn tao đang thi với nhóm Kiệt *Đan lừ mắt* Mày là gì mà to mồm?
+ Tao là bạn gái của Kiệt *thét ra lửa*
+ Hồ ly chứ bạn gái gì.

Dù gì Vân cũng có lý, Kiệt bị thương nên không thể bắt Kiệt đi diễn. Giờ vở kịch trông chờ vào Kiệt nhưng Kiệt vắng mặt. Có lẽ phải tìm người thế chỗ Kiệt để hoàn thành vở diễn. Thi đấu tạm thời gác qua một bên.

+ T-ù-n-g !!!

Đan đột ngột gọi tên làm Tùng ngây người, tất cả đồng loạt nhìn về phía Tùng.

+ Anh có khả năng diễn tốt, vì vậy *đập phần kịch bản của Kiệt vào người Tùng* Mọi người tin tưởng vào anh *chốt hạ*
+ Đúng. Cố lên Tùng !!! *tán thưởng nhiệt liệt*
+ Tại sao lại là anh? *cầm kịch bản lên*
+ Vì sao ư? Vì anh diễn tốt. Thế thôi *nhe răng cười*

Trang nghiêm mặt, đáp cho Tùng ánh mắt tràn đầy hy vọng.

+ Nếu cậu không chịu làm thì... thì.... *Trang nghiến răng*
+ Tôi làm là được chứ gì =.= *Tùng xị mặt thở dài*

+ Nào. Mọi người khẩn trương tập hợp. Chúng ta hãy thử diễn xem sao!!!

Vậy là Kiệt bị thương nên không thể tham gia, trận thi đấu này bị loại. Nhưng không ai dám bỏ CLB kịch, số thành viên đã được cố định, sẽ ảnh hưởng lớn tới lễ hội. Tùng diễn thay vai của Kiệt, nữ chính đã có sự thay đổi (khả năng thế nào cứ chờ thứ 7 tổ chức lễ hội tại trường Hạ Long thì rõ).
Dần dà CLB kịch bận rộn đủ thứ, từ trang phục diễn tới phụ kiện, bối cảnh. Ai cũng cuống quýt với công việc của mình. Vai chính là Tùng (tiểu thư) và Đan (chàng lang thang).

Chiều thứ 6 được nghỉ 2 tiết cuối, 4h 15" tan học. Trang phải đi nhận trang phục diễn nên CLB nghỉ tập. Chuông vừa reo thì cô bạn tóc bạch kim đã nhảy sang lớp Đan gọi í ới. Phải rồi, mấy ngày nay Đan cũng đang thắc mắc sao không gặp Ghim. Phong cách của Ghim chẳng hề thay đổi, vẫn cái mác "lừa tình" các nàng mê zai kute.

+ Hi. Trần Đan *Ghim vẫy tay*
+ Ghim không bị giám hiệu bắt nhuộm tóc đen hả?
+ Có chứ *nhăn mặt* Nhưng tớ không thích nhuộm đen.
+ Vậy à. Hi hi.

Đan tạm biệt Huyền - Ân để về trước với Ghim. Số Đan sao mà sướng hơn người thường, toàn quen biết những dân Hàn đặc biệt.

Hai đứa nói chuyện qua lại, Ghim khá kín kẽ về gia thế. Đến gần ngã ba, Ghim chạy lên trước chặn đường Đan và giơ ra một mẩu giấy.

+ Cho cậu. Cậu đến thăm anh ta đi.
+ Ai cơ?
+ Đây là địa chỉ biệt thự T.A mà Seo Woo Joong sống.

Đan mở mẩu giấy, những nét chữ nghiêng ngay ngắn cùng mũi tên chỉ đường tỉ mỉ. Một tấm bản đồ mini, chắc Ghim đã vẽ nó (may mắn thay nó dễ nhìn).

+ Địa chỉ nhà Kiệt? *trợn tròn mắt, nhìn mẩu giấy không rời*
+ Thôi. Ngã ba này, cậu rẽ trái và đi tiếp theo tấm bản đồ. Cậu sẽ thấy một ngôi biệt thự "đồ sộ" *Ghim miêu tả* Cảnh sát hỏi thì cậu nói quen người nhà Chủ tịch Hwang Tea Na. Tớ về đây, gửi lời hỏi thăm người đó cho tớ nhé.

Ghim chạy nhanh như thể xong nhiệm vụ là biến luôn vậy !

+ Wee Cậu không đi cùng tớ à ?
+ Không. Tạm biệt.

Ghim đã sang đường và dạt vào con ngõ khác. Đan nhìn mẩu giấy trên tay, bắt đầu chuyến hành trình khám phá đường tới nhà Kiệt.

Mà sao lại có Cảnh Sát nào ở đấy nhỉ? Hay Ghim nói nhầm !
Ghim mỗi lúc một bí ẩn. Cô bạn tóc bạch kim dường như hiểu rất rõ về những nhân vật, những mối quan hệ xung quanh Đan nhưng lại tỏ ra ngu ngơ cố tình giả vờ không hiểu. Ghim biết địa chỉ biệt thự Kiệt sống, có lẽ Ghim chẳng lạ lẫm gì với Kiệt. Đan sẽ hỏi thử Kiệt về Ghim khi Đan mò được tới trước cổng nhà hắn (!!!)

1h30" sau, qua 2 con đường cao tốc, một con dốc "dựng ngược", Đan vào được khu đô thị xa xỉ của tầng lớp thượng lưu. Ở đây nhà nào cũng rộng lớn, không nhiều cao tầng mà chủ yếu gồm các kiểu biệt thự, thậm chí còn có một mảnh vườn, một bể bơi mini, một gara ô tô... Sống 16 năm bây giờ Đan mới mở mang tầm mắt.

Đi được một đoạn.....

PÍ PO ~~~ PÍ PO..... ~keét~

Năm chiếc xe cảnh sát đồng loạt phanh gấp bao vây lấy Đan. Đan hoảng tới độ lạc cả hồn vía, không biết mình vừa làm gì nên tội. Một (chú) cảnh sát (đẹp trai) đẩy mũ thò đầu ra cửa kính rồi cười (hiền) với Đan.

+ Cháu gái. Cháu vào khu này có việc gì vậy? Có cần chú giúp gì không?

Khu đô thị cao cấp có khác, nguyên một đội cơ động bảo vệ an ninh, mà (chú) cảnh sát cơ động rất đẹp trai và lịch sự nữa chứ - (mắt long lanh)

+ Cháu tìm nhà bạn.
+ Ồ. Cháu tìm nhà nào, để chú chỉ cho.
+ Cháu là người quen của con trai chủ tịch tập đoàn T.A *ngoan ngoãn nghe lời dặn của Ghim không một chút nghi ngờ* chú chỉ cháu khu biệt thự của họ với.

Vị cảnh sát khẽ nghiêm mặt, nụ cười vơi dần, chú ấy xuống xe và thay đổi thái độ với Đan nhanh như chong chóng.

+ Xin lỗi cháu vì bất lịch sự nhé. Cháu là người quen của gia đình Tổng GĐ công ti T.A sao? Ừm... chú sẽ đưa cháu đi *mở cửa xe*

Đan đỏ mặt ngại ngùng, sao tự dưng Đan trở thành princess thế này hở trời??? Hic hic.

Chiếc xe đưa Đan tới một khu biệt thự tách biệt khỏi khu đô thị - một tòa cung điện. Hồ bơi, gara ô tô đã đành, đằng này còn... vườn hoa, ghế đá, xích đu, đài phun nước....v...v... đủ các thể loại. Vừa đáng yêu vừa đẹp mê hồn, khiến Đan cứ ngơ ngác cả người. Chiếc xe dừng lại trước ngôi biệt thự màu xanh biển nằm ở trung tâm, hai mắt Đan chớp lia lịa, ngước nhìn hết tầm mắt theo ngôi nhà.

Vị cảnh sát cẩn thận xuống xe kéo cửa đỡ Đan. Đan luống cuống cốc cả đầu vào thành xe, đau thấu thiên địa.

+ Cháu có cần chú bấm chuông giúp không?
+ Dạ thôi. Chú cứ kệ cháu.
+ Ừ. Chúc cháu ngày vui vẻ !!

"hử??? Hết ngày rồi còn "ngày vui vẻ" cái nỗi gì?"

Năm chiếc xe chuyển bánh trở lại con đường cũ. Một mình Đan nuốt khan nước bọt, quay gót nhìn vào tòa "cung điện" màu xanh biển tráng lệ. Ánh nắng chiều có phần đỏ dịu hắt nhẹ vào lớp kính cửa, tòa cung điện như phát sáng và rực rỡ hơn. Vườn hoa thoảng hương cỏ thơm mát.

Đan chậm bước mon men tới hàng cổng sắt cao gắp 3 cái chiều cao khiêm tốn của cô, Đan hít một hơi và bấm chuông.

+ Đứa nào đấy? Sao không báo trước hả? Trộm cắp thì nhầm nhà rồi. Xéo ngay trước khi Đại ca phải ra cổng !!!

Tiếng một thằng con trai quát tháo inh ỏi. Đan chắc chắn rằng cô quen biết "thằng con trai" đấy, Đan tìm đúng địa chỉ nhà của Quỷ mà ! Có vẻ Kiệt đang bận gì đó trong nhà nên mới không ra xem mặt khách. Vì cổng không khóa nên Đan đẩy nhẹ cũng bật ra, cô rón rén mò vào cửa, đi qua vườn hoa thơm ngát, có một con đường lát những viên gạch hoa rời nhau dẫn tới cửa lớn.

Cửa lớn cũng không khóa, Đan ngó đầu vào.

VÈO ~~~ SOẠT~~~

Một cái bình hoa được chủ nhà phóng thẳng tay không thương tiếc ra cửa để chào đón "vị khách".

Hú hồn !

May Đan thụp nhanh đầu tránh né nên bình hoa pha lê bay ra lùm cỏ bên ngoài. Nước và hoa trong bình rải rác từ ghế sopha ra tới chỗ cửa lớn, quỹ đạo của chiếc bình hoa bất hạnh cho thấy gã chủ nhà khốn kiếp đang ngồi trên ghế kia.

+ To gan thật. Mò vào nhà tự nhiên quá nhỉ.

Tiếng cười đểu của Kiệt vọng ra. Đan chun mũi chống tay, tí nữa thì cô bể đầu vì hắn, vậy mà hắn dám có thái độ thế này. Chưa kể hắn không biết khách là ai. Ôi cái gã Kiệt này sao mà nguy hiểm quá đi !

+ KIỆT !!!!!!!!!!!!!!!!! ANH CÓ BIẾT ANH VỪA NÉM BÌNH HOA VÀO NGƯỜI TÔI KHÔNG??? *hùng hổ xông vào*

+ Hử?

Kiệt đứng dậy nhìn qua tường kính thấy Đan. Hai đứa tròn bốn con mắt nhìn nhau. Vài giây sau, Kiệt và Đan đỏ mặt. Đan lúng túng quay đi, Kiệt thì nháo nhào túm bừa chiếc áo để mặc vào người.

+ Cô mò tới nhà tôi bằng cách nào hả? *tức*
+ Thì... đi lang thang...
+ Lang thang con khỉ gì mà vào được khu này. Đám cơ động ăn cơm cầm tiền bao nhiêu mà để cô lang thang vào được, chúng không tống đẹp cô vào trại tạm giam mới lạ.

Khi đảm bảo Kiệt đã mặc áo gọn gàng Đan mới dám quay lại nhìn. Kiệt đỏ bừng mặt - chắc đây là bộ dạng hiếm hoi nhất của hắn. Đôi mắt Kiệt trừng trừng tỏ rõ sự tức giận, hai môi mím chặt, chưa để Đan kịp nói thì hắn đã hét to:

+ Cô là đồ con gái không biết vô duyên >"< !!!!!!!
Đan để ý một tay Kiệt khẽ siết chặt sợi băng ở bụng đang lỏng dần. Thì ra hắn đang tự thay băng vết thương, hắn vụng về và gặp khá nhiều khó khăn.

+ Để tôi thay dùm nhé? *Đan nhăn mặt đề nghị, đúng hơn là... yêu cầu*

Kiệt liếc Đan bằng thái độ cảnh giác. Đan thở dài chạy ù tới ngồi cạnh hắn.

+ Anh cởi áo ra đi.
+ Cái gì ! *giữ chặt áo, lùi sát ra thành ghế*
+ Này này, cấm nghĩ bậy nhá. Tôi là tôi từ bi muốn giúp đỡ anh thôi.
+ Ha.... *nhếch mép* Từ bi quá ha ! NHƯNG MÀ TÔI KHÔNG CẦN. Hiểu chưa?

Kiệt càng giữ chặt áo như thể ... Đan là "yêu râu xanh", hắn bật dậy chạy ra phía cửa kính thì bị Đan túm được vạt áo giật lại.

+ Yaaaaa Có bệnh mà không tự lo được, người ta lo cho còn bày đặt.
+ Buông ra !!! Đồ con gái vô duyên. Đã có đứa nào như cô chưa hả. Đường hoàng kéo áo con trai như đúng rồi ấy. Sẽ không ai thèm rước cô đâu.
+ Thôi đi, lằng nhằng quá. Để tôi xem vết thương, chắc anh lười tới bệnh viện chứ gì. Vết thương mà nghiêm trọng lên....

ROẸT ~

Chẳng cần Kiệt phải cởi áo nữa.

Hoàn cảnh của Kiệt đúng là é.o le ba chấm =.=. Chiếc áo hàng hiệu của Kiệt đã bị Đan kéo rách làm hai, mắt Kiệt nhìn Đan hết sức là... muốn đập cho cô một phát. Hắn không biết phải nói sao cho Đan hiểu cục tức khó nuốt này. Đan chỉ cúi mặt xấu hổ, mồm cắn móng tay ra chiều ăn năn:

"Có ai muốn thế đâu, tại anh cứ ngang bướng nên cái áo mới bị...."
Một lúc (sau khi Kiệt đã yên thân ngồi khoanh tay chờ Đan băng bó), hắn mới cất lời.

+ Làm sao một con nhỏ nghèo kiết xác lại vào được khu đô thị cao cấp?
+ Con nhỏ nghèo kiết xác là tôi à? *ngây ngô*
+ Hừ !! Không lẽ là...tôi.
+ À. Anh biết ai tên Ghim không *tiếp tục thu dọn những mẩu băng vương )
+ Ghim? Ghim là ai?

Câu trả lời của Kiệt làm Đan phải ngừng tay ngẩng đầu nhìn hắn. Chẳng lẽ hắn không biết Ghim? Nhưng Ghim biết rất rõ về Kiệt. Có lần Ghim nhắc tới anh trai và ứng cử viên đầu tiên hiện ra trong đầu Đan là Kiệt.

+ Sao?? Nhìn cái gì? Ghim là kẻ đã chỉ cô tới nhà tôi phải không?
+ Ơ... *chớp chớp mắt*
+ Thích chớp không !! *giơ tay dọa đánh* Ghim là đứa nào mà biết nhà tôi. Ngoại trừ Chi, Trung, Tuấn, Vân và bà lão phù thủy thì không ai được biết cả.

Vậy Ghim là người như thế nào. Cô ta ngày càng ẩn hiện mờ ảo giống ma quỷ.

+ Tôi cũng không biết. Chỉ là cô ta đưa tôi địa chỉ nhà anh, bảo tới hỏi thăm anh. Không lẽ... cô ta là BỒ CŨ của anh *sửng sốt, thét ra lửa*
+ Cô ta trông thế nào?
+ Dáng người nhở nhắn, da trắng, tóc bạch kim, có vẻ hơi giống con trai.
+ Không phải loại con gái tôi thích *khẳng định như đinh đóng cột*
+ Nhưng nhìn kĩ cô ấy cũng xinh lắm.

Kiệt nhăn mặt rồi lườm Đan giận dữ.

+ Cô ta không phải người tôi quen, mà có quen thì cô ta cũng không có ý tốt khi tiếp cận cô. Cô không được thân thiết với con nhỏ đó. Tránh xa nó dùm tôi.
+ *nhìn Kiệt đắm đuối*
+ Nhìn gì hả?
+ Ơ... thì....*đỏ mặt*

Chắc Kiệt chỉ vô tình thốt ra những câu nói quan tâm đến Đan, bằng chứng là hắn không hiểu sự đỏ mặt vì sung sướng của Đan bây giờ.
Bên cạnh Kiệt xấu xa, thì ra cũng có những khoảnh khắc Đan được chứng kiến một Kiệt tốt bụng, biết quan tâm đến người xung quanh (Đan chưa đủ tự tin để nghĩ Kiệt chỉ quan tâm đến một mình cô).

+ Băng xong rồi, khảo cung xong rồi, tận mắt thấy tôi chưa chết. Giờ cô về được chưa?

“Về á? Người ta vừa mới đến mà” - Đan nhó nhìn tòa cung điện rộng thênh thang - “Có phải muốn tới nhà Kiệt là được tới đâu, tự nhiên muốn ở đây thêm một chút” - cười gian xảo.

+ Sắp tối rồi đấy, anh không ăn tôi hả? Nhà giàu và rộng như vầy chắc phải có tới mười mấy osin nhỉ. Hihi *càng lúc càng cười khả ố*

Tiếng chuông điện thoại của Kiệt rung mạnh trên mặt bàn cắt ngang câu chuyện, Kiệt vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt sắc nhẹm nhìn Đan. Hắn sải người dài trên sô-pha, gối tay, để mặc chiếc điện thoại rung muốn nứt mặt bàn. Chuông tắt được 2s, lại rung tiếp lần thứ 2. Kiệt đảo mắt khỏi Đan và nhoài người về chiếc điện thoại.

+ Cơm với nước! Cô xui mồm thật, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới nè.

Đan gãi đầu cố hiểu Kiệt đang ám chỉ thứ gì. Có lẽ người chuyên phục vụ bữa ăn cho gia đình Kiệt gọi tới chăng? Hoặc đại loại là thế.

+ Sao hả bà quản gia? *Kiệt bắt máy* Tôi chưa đói, bà mới về được hơn 1 tiếng mà đã nhớ tôi hả?.... Tầm mấy giờ thì bà đến á?..... Ờm....

Kiệt suy nghĩ rồi bất giác nhìn Đan chăm chú, hắn nở nụ cười tươi và dễ thương kinh khủng. Nụ cười ranh mãnh nghịch ngợm mà Jung Min hay bộc lộ với mọi người.

+ Ê nhỏ khùng. Cho cô cơ hội cuối cùng. Một là cô về ngay bây giờ, hai là cô sẽ phải ở lại nấu bữa tối cho tôi.

+ Ax. Anh chơi trò gì vậy???????
+ Chọn đi. Nhanh !
+ Anh đuổi khéo tôi đấy à?
+ Ừ đấy.
+ Anh....

Vừa tới được một lúc, tội gì phải về ngay. Chưa kể hắn đuổi kiểu này càng khiến Đan lì hơn. Cùng lắm là nấu cho hắn tô mì.

+ Không chịu về hả? *Kiệt trừng mắt* Nấu cơm đấy nhá. Đến lúc đó đừng có mà hối hận *cảnh cáo*
+ Quân tử nhất ngôn *cùng lắm cho anh ăn mì gói - cười nham nhở*
+ Nhớ cái mồm cô vừa “quân tử nhất ngôn” *Kiệt chỉ mặt Đan rồi quay nói chuyện với bà quản gia ở đầu dây bên kia* Tối nay tôi có osin rồi, không cần bà đến nữa.

Hắn cụp máy, lại nhìn Đan đầy mưu tính, một cái nhếnh mép rợn gáy của Kiệt khiến Đan rùng mình, có khi nào Đan chủ quan khi nhận lời chuẩn bị bữa tối cho Kiệt không nhì?

+ Đợi tôi dưới này.
+ Tại sao tôi phải đợi?
+ Tất nhiên đợi để tôi đi thay đồ. Hay muốn.... xem???
+ Yaaaa.

Trong lúc đợi Kiệt, Đan lén lấy điện thoại gọi về nhà xin phép 2 bà chằn với lí do vô cùng chính đáng:

+ Chị cả !! Chị hai !! Chỗ em đang mưa rào to lắm !!!!! Lụt đường rồi !! Em phải ở nhà bạn đến khi nào tạnh mưa.
+ Mày giỡn các chị hả. Mưa rào ở đâu?
+ Thật mà chỗ trường em mưa to lắm *cố cãi* Thôi sóng yếu quá. pái pai nha ~

Đan thở dài thườn thượt, lẩm bẩm đủ điều cho dù cô đã quyết định chọn ở lại nấu bữa tối cho Kiệt.

“Xem chừng tối nay vất vả vào bếp rồi đây. Không biết hắn hạch sách những gì”.

+ Ê !

Kiệt mặc áo khoác dài màu đen, áo cao cổ và quần đen. Tuy trông Kiệt đen từ đầu tới chân nhưng không thể phủ nhận dáng điệu thiếu gia đẹp trai ngời ngời.

+ Bắt lấy, thay nhanh lên.

Kiệt đứng trên cầu thang quăng 3 túi đồ to đùng xuống sô-pha chỗ Đan ngồi. Đan cầm lên và mở ra xem. 3 túi đồ - 1 bộ trang phục nữ.

+ Anh dự trữ đồ nữ trong phòng sao?

Kiệt im lặng, hắn đeo kính đen lên và quay mặt đi, không muốn trả lời.

+ Cô sẽ không muốn biết lí do đâu. Đó là đồ mới của năm nay, tôi còn mấy chục bộ mới tinh, nhưng tôi nghĩ tính cách của cô không hợp những thứ quá diêm dúa. Tôi chọn một bộ, không thích thì thôi...
+ *khẽ lắc đầu khó hiểu* Không. Tôi sẽ mặc. Dù gì anh cũng chọn cho tôi mà *cười*

Đan nhanh nhẹn lao đi. Kiệt đã tưởng Đan sẽ không chịu mặc những thứ đó. Hắn cười mỉm, thoáng nét buồn bã.

+ Mà này. Nhà tắm ở đâu?
+ Trời ạ. Thế mà chạy như đúng rồi *Kiệt thét* Đằng này *chỉ tay*
+ Hì, Thank u *chạy như bay*
Kiệt dùng chiếc xe màu đen của hắn chở Đan ra khỏi khu đô thị, mấy (chú) cảnh sát (đẹp trai) khi nãy cúi đầu chào với hắn trong khi hắn lạnh lùng phóng thẳng. Tập đoàn T.A có vai trò to cỡ nào đối với khu đô thị này?

Đã 6h tối, Kiệt phóng xe vượt đầu xe khác, thậm chí hắn còn vượt đèn đỏ. Ruột gan Đan lại được thể nôn nao. May là hắn đã dừng xe trước siêu thị khi Đan sắp ngất xỉu.

Để coi. Xét đi xét lại thì Ân vẫn chỉ là tép diu, tên điên sa lộ nào “bản lĩnh” và “điên rồ” bằng Kiệt chứ.

Kiệt đẩy cửa vào, cả siêu thị phải quay ra trầm trồ, hắn khựng lại nhìn Đan đang chật vật đẩy cửa. Chỉ tại hắn quay Đan trong xe, đang chóng mặt nhất thời không đẩy nổi cửa ++ Kiệt vốn đã có bộ mặt khó dò, giờ hắn cứ đeo kính đen nên Đan chẳng biết thái độ của hắn ra sao. Kiệt bước tới kéo mạnh cái cửa kính cao hơn 2m, Đan đổ ập vào người hắn.

+ Cô giống con nít lắm biết không. Cửa mà không đẩy nổi. Có khi nào cô còn đi lạc, không biết tìm đường?
+ Lạc?? Tôi... lạc nhiều lắm.. *thành khẩn khai báo*

Hắn thở hắt bất lực. Kiệt nắm tay Đan lôi đi. Thật tình không lãng mạn cho mấy, Kiệt lạnh lùng như tảng băng di động. Hai đứa đi khắp mọi ngóc ngách, Kiệt xem hết món này đến món kia, Đan chỉ có nhiệm vụ đẩy xe theo sau. Nhìn Kiệt lựa đồ rất kĩ lưỡng, có vẻ hắn am hiểu còn nhiều hơn Đan.

“ Có khi nào, vì lẽ đó mà hắn yêu cầu bữa tối rất cao không” - chẹp miệng - “Chết mình rồi trời ơi”.

Điều lạ đầu tiên Đan nhận thấy là các nguyên liệu Đan chọn đều được Kiệt quăng thẳng về vị trị cũ không thương tiếc.

+ Tôi nấu cơ mà. Sao anh cứ ném hết đồ vào thế *bất mãn*

Kiệt đáp lại Đan là cú liếc + lườm phóng ra lửa. Đan im re và tiếp tục đủn xe sau Kiệt.

Điều lạ thứ 2, Kiệt chọn rất nhiều nguyên liệu đắt tiền - những thứ hắn cảm thấy hài lòng.

“ À. Vậy là hắn sẽ chọn nguyên liệu để chế biến. Kiệt sẽ bắt mình phải nấu cho ra món hắn yêu cầu. Tên này thâm hiểm quá” - Đan gục mặt khóc trên xe đẩy.

Ở quầy thanh toán tiền, 2 bà chị xinh đẹp không ngừng làm rơi thực phẩm.

+ A... Xin lỗi vì làm rơi *ngại*

Kiệt nhặt lên và không nói một lời, hắn có lạnh lùng hơn thì vẻ điển trai lãng tử chẳng hề suy giảm. Đan giương hai con mắt như 2 con ếch dõi theo thái độ ve vãn của các “nàng” nhân viên thu tiền. Dường như 3 kẻ này đang quên mất sự có mặt của Đan.

+ Ahh ơi anh có ở gần đây không anh? *một nhân viên viên nữ tranh thủ bắt chuyện trog khi nhân viên kia cố gắng ghim giá nhanh hết công suất*
+ ..... Nhà tôi, các cô không vào được đâu *thờ ơ*
+ Ôi, sao...lại...thế??? *sáp lại gần*

Kiệt ngẩn đầu thì thấy mặt cô nhân viên đáng yêu đã rút ngắn khoảng cách đáng kể, cô nhân viên còn lại thì mắm môi mắm lợi ghen tị.

+ Thế cô định tán tôi à? *Kiệt chống 1 tay thách thức*
+ Dạ.... Có thể... hí hí *tim đập nhanh, sát lại gần Kiệt*

RẦM.

+ Chị à. Hắn có bạn gái đẹp gấp nghìn lần cái nhan sắc khỉ đột của chị đấy *Đan đập bàn, nhảy lên chen ngang*
+ Hở. Em gái anh đấy à?
+ Ashiii. Đồ cáo già *vươn tay tùm áo*
+ Thôi thôi *Kiệt túm tay Đan và bế cô xuống đất* Tính tiền đi !
+ À vâng, của anh là xxx 000đ *chìa hóa đơn*

Kiệt đẩy thẻ tín dụng về phía 2 nhân viên, chờ đợi. Hắn không thể ngừng nhìn Đan và nhịn những tràng cười. Hắn hiểu Đan đang... ghen.
Về tới nhà Kiệt, hắn dồn cho Đan một núi lỉnh kỉnh với nhiệm vụ:

+ Tôi cất xe, cô mang vào nhà, rơi thứ nào tôi tính sổ.
+ Hứ ! *chu mỏ*

Không phải “hơi nặng” mà là “rất nặng”. Đan xách hơn chục cái túi lên đến cửa mà còng cả lưng. Ăn hết đống này thể nào hắn cũng tắt thở vì bội thực, cái khẩu phần cho một đàn voi !!!

An ninh ở khu Kiệt sống chặt chẽ, đi đâu khóa cửa hay không cũng không quan trọng, cứ coi đó như thủ tục thôi. Và gã Kiệt là kẻ đã hào phóng bỏ qua thủ tục đó. Đan xách túi lên, loạng choạng đẩy cửa bước vào. Có 2 cánh tay đã chống cửa cho cô. Đan ngước lên nhìn thì thấy Kiệt đã ở đằng sau từ lúc nào. Hắn nhẹ nhàng xách hết mấy túi đồ và đi vào trước, tha bổng cho Đan.

+ Hôm nay anh sẽ MUỐN ăn MÓN gì? *đeo tạp dề - cầm con dao - cái thớt khuơ qua khuơ lại*

Kiệt đặt phịch đống đồ lên bàn, hắn buộc cao tóc mái dài thành một “Chỏm” đằng sau, cởi áo khoác và mặc vào người cái tạp dề. Hắn giật lại con dao - cái thớt từ tay Đan, cô chỉ biết tròn mắt.

+ Anh làm cái gì thế?
+ Nấu ăn !!
+ Hả?? Không phải tôi nấu sao?
+ Cô? Tôi không muốn giao tính mạng của tôi cho người như cô.

Kiệt bắt đầu ra lệnh cho Đan lấy phụ hắn. Đan còn đang ngây ngây con gà tây nên thực hiện ngoan ngoãn từng việc một. Đan cứ tròn mắt há hốc mồm nhìn Kiệt thái hành nhanh tới độ Đan ý thức được thì hắn đã chuyển qua... băm thịt từ lúc nào.

Không phải nói gì đâu, nhưng quả thật Kiệt giỏi nấu nướng quá.

+ Anh từng học nấu ăn hả?

Hai đứa đã ngồi vào bàn, trước mắt là thực đơn tự chọn cho một bữa tiệc. Hắn tháo tạp dề vắt lên thành bếp.

+ Cô không thấy tôi rất giỏi đủ để tự nấu sao *tự tin* So với tài nấu nướng của cô thì chắc chắn cô phải gọi tôi bằng Đại sự phụ.

“ Ọe !!~~ Ở đâu ra thằng cha tự sướng thế này”.

Kiệt ăn, Đan cũng tò mò ăn thử.

+ Ax..... Sao ngon thế??? *kinh ngạc*
+ Này. Khen ngợi với thái độ gì vậy *lừ mắt*
+ Thật, thật không tin được. Ai dạy anh? Nói đi *vặt vẹo*
+ Ăn thì lo mà ăn. Hỏi làm gì *quát*
+ Thôi mà nói đi *năn nỉ* Tôi cũng muốn được sư phụ đó dạy nấu ăn.
+...........Chết rồi.
+ *đơ người*
+ Bố tôi dạy tôi, ông ấy chết rồi.

Kiệt nói một cách thản nhiên trong khi Đan đã mắc nghẹn miếng thịt bò nướng.

+ Mất rồi? Nhưng không lẽ bị.... (bệnh), hay...(tai nạn).... chứ không thể nào...(mất sớm thế!! Mẹ anh còn sống sờ sờ đây??).....*lúng búng, vừa muốn hỏi nhưng cũng ngại hỏi*

Kiệt khựng người một hồi, hắn tiếp tục ăn, thản nhiên.

+ Cô không cần biết.

Hiểu được Kiệt không muốn nói nên Đan cũng thôi. Cả 2 ăn trong im lặng, kết quả “khẩu phần của một đàn voi” không cánh bay mất (với sự giúp sức nhiệt tình của Đan).
Bữa tôi kết thúc, Kiệt nấu nướng nên Đan sẽ dọn dẹp. Kiệt chỉ được cái nấu ăn ngon chứ nấu xong hắn bày bừa ngổn ngang từ xoong nồi tới cọng rau cọng hành trong bếp. Dọn dẹp mà bở hơi tai. Ra tới cửa phòng khách thấy Kiệt đang ngồi sô-pha gác chân lên bàn xem TV. Thấy Đan, Kiệt chỉ liếc qua một lượt rồi lại cắm cúi vào cái TV. Đan thở dài ngồi phịch xuống ghế cạnh hắn. Hắn chuyển kênh liên tục làm Đan hoa cả mắt.

+ ANh xem gì trên TV?
+ Xem khả năng chuyển kênh của TV. Loại TV này khá đấy, 2 ngày rồi mà chưa cháy vi mạch *tiếp tục chuyển kênh*

Im lặng một lúc, Đan lên tiếng.

+ Ngày mai khối ta diễn kịch.
+ Thì sao? *bấm bấm*
+ Anh là nam chính.
+ Ừ *bấm bấm*

Thấy Đan nhìn hắn chằm chằm hắn cũng khẽ liếc mắt dè chừng.

+ Anh giả không hiểu hay giả ngố?
+ Giả ngố với giả không hiểu khác nhau à.
+ *thở dài* Tôi không vòng vo nữa: thế anh có tới tập không?

Đan đã tưởng bộ mặt giận dữ của mình có thể khiến Kiệt bỏ điều khiển, vậy mà hắn vẫn ngồi dán mắt vào TV và cặm cụi bấm bấm. Đúng là bó tay toàn tập.

+ Mọi người đều cố gắng luyện tập, anh biết không hả? Sát ngày diễn anh nói “tôi không biết, các người tự lo”. Làm sao chấp nhận được.

Đan nói hết nước hết cái vẫn không làm Kiệt mảy may suy chuyển, có lẽ hắn tim được cấu tạo từ đá.
Đan cứ thở dài, xách cặp tiến ra cửa với vẻ mặt vẫy cờ trắng chào thua. Cô đến thăm Kiệt, biết hắn khỏe là yên tâm rồi, còn vụ diễn kịch có lẽ nói với hắn hơi dư thừa.

+ Tôi về ! Anh bị thương nên chúng tôi không ép anh nữa. Nếu có thể hãy đến xem ngày mai nhé. Bạn bè anh rất cố gắng *còn anh thì không* ==

Đan bước thẳng ra cửa đeo đôi giày, không để ý rằng Kiệt đã rời mắt khỏi màn hình và dõi theo Đan. Cánh cửa vừa mở ra thì cơn gió mạnh hất vào, đem theo cái lạnh và những hạt mưa. Đan đờ đẫn khi hiểu chuyện gì đang diễn ra bên ngoài nhà Kiệt.

+ Mưa từ lúc tôi và cô đang ngồi ăn.

Kiệt tiến lạ, hắn khẽ khép cửa và ngó nghiêng nhìn cơn mưa rào như trút nước. Kiệt cười mỉm tự mãn, sự mừng thầm trong lòng hắn, rằng hắn đang định níu Đan lại.

+ Gió to, mưa nặng hạt, lát sẽ có sấm chớp...v...v.. Kiểu này hết đêm chưa chắc đã tạnh *Kiệt trầm ngâm*
+ *shock* thế tôi về kiểu gì???

Kiệt không nhịn nổi bèn bật cười thích thú. Hết cách ! Đan sẽ phải ở đây - nhà hắn, cho đến sáng mai. Kiệt định đóng cửa thì Đan hốt hoảng ngăn lại.

+ Này này............. Anh có xe ô tô. Hãy đưa tôi về.
+ *tắt cười, nghiêm mặt* Bộ trông tôi giống tài xế nhỉ.

Kiệt đóng sầm cánh cửa và bước vào nhà, nằm lăn ra ghế và nhìn TV. Mặt mày Đan nhăn nhó khó coi hết chỗ. Nghĩa là đêm nay Đan sẽ phải ở đây, nhà Kiệt?

Nhà hắn vắng tanh, chỉ có hắn và Đan.

“ÔI TRỜI ĐẤT ƠIIII. Cứu con với, bồ tát....” - Chỉ riêng việc nghĩ tới_những_điều_tồi_tệ_nhất đã khiến Đan muốn phá cửa xông ra ngoài.

+ Vào đây ngồi, chờ tạnh mưa đi *hắn nhắc*
Đan nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, 2 mắt rưng rưng. Đan vừa lắc đầu vừa bấu chặt cánh cửa.

+Haizzz..... CÔ DÁM NGHĨ TÔI LÀ LOẠI ĐÓ HẢAA??? *quát tháo inh ỏi khi vừa hiểu trong đầu Đan chứa thứ gì*
+ Ai... ai biết.... hix hix...
+ Thôi ngay đi nhá, cô không xinh, không quyễn rũ. Tôi chưa điên đến mức ấy.
+ Anh lấy quyền gì mà chê bai tôi hả??? Đồ thần kinh. Anh không bị điên nhưng bị thần kinh. Tưởng tôi không dám ở nhà anh chắc. Chẳng qua thân con gái, nghĩ ngợi nhiều có chút... bất tiện thôi nhá !!

Đan đáp cặp xuống sô-pha, ngồi khoanh chân, trợn mắt nhìn nhìn Kiệt. Hắn thờ ơ coi như không thấy Đan, miên man với chiếc điều khiển và cái TV tội nghiệp.

Ngoài trời ngày càng mưa to, gió rít đập vào khung cửa sổ lạch cạch. Ngồi trên ghế với Kiêt nhưng Đan không ngừng nhìn ra ngoài trời, cắn móng tay, hy vọng:

“Làm ơn làm phước tạnh mưa....”

Hành động của Đan, Kiệt thấy buồn cười vô cùng. Dòng suy nghĩ len lỏi vào đầu Kiêt: “Mọi người đều cố gắng luyện tập”.
Ba gã hâm luyện tập chăm chỉ thì liên quan gì đến Kiệt??
....................................

Mưa vẫn không ngớt, Kiệt ngồi bám TV chán che mà nó chưa.... cháy vi mạch. Hắn quay lưng định nhìn Đan. Bóng cô từ từ đổ dựa vào người hắn, cô đã ngủ gật từ lâu.
Kiệt ngạc nhiên, hắn ngồi thẳng người làm Đan ngã luôn xuống chân hắn trên ghế sô-pha. Cô vẫn ngủ ngon lành, tập kịch nhiều mất sức lắm.
Kiệt chống tay lên thành ghế, im lặng quan sát Đan, có điều gì đó khiến hắn nhìn Đan mãi không rời.

+ Jung Min không thích ăn cá...

Kiệt trố mắt, đặt dấu chấm hỏi to đùng trên đầu.

+ Haizzz, chỉ ăn đồ mặn với đồ ngọt.....

Thì ra Đan đang nói mớ. Hắn buồn bã, ngồi nghe hết thứ này đến thứ kia.

+...........Jung Min là kẻ như thế nào mà có thể khiến một đứa con gái chết mê chết mệt...
Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ