Insane
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nếu ốc sên có tình yêu trang 29

Chương 57

Ban đêm, ánh trăng thanh lạnh, không khí của mùa thu tràn ngập.

Nơi ở của Diêu Mông là căn hộ một phòng khách hai phòng ngủ trong thành phố. Lâm Thanh Nham cũng có mặt, anh ta mặc bộ đồ ở nhà cùng kiểu dáng với Diêu Mông, càng nổi bật thân hình cao lớn thoải mái. Bọn họ hơi bất ngờ khi thấy Quý Bạch và Hứa Hủ đến tận nhà tìm.

Bốn người ngồi xuống ghế sofa, Lâm Thanh Nham mỉm cười đứng dậy: “Tôi đi pha ấm trà, mọi người cứ nói chuyện đi.”

Nhìn thấy tấm ảnh của Phùng Diệp, thần sắc Diêu Mông đờ đẫn trong giây lát.

“Bọn mình là bạn học thời cấp ba. Mình cũng từng nghe nói đến vụ án ‘Sát thủ thiên sứ’ nhưng không tìm hiểu kỹ. Xảy ra chuyện gì vậy?”

Diêu Mông có khả năng gặp nguy hiểm, Hứa Hủ đương nhiên không giấu diếm cô tình hình thực tế. Hứa Hủ rút một tập tài liệu đưa cho Diêu Mông. Diêu Mông lặng lẽ xem từ đầu đến cuối, gương mặt cô hơi ửng đỏ: “Mình biết rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến mình?”

Nhìn thấy tấm ảnh chụp trộm, Diêu Mông sửng sốt.

Quý Bạch hỏi: “Quan hệ riêng của hai người thế nào?”

“Bọn em chỉ là bạn học bình thường, không thân thiết lắm.”

Lúc này, Lâm Thanh Nham bê khay trà ra ngoài. Bắt gặp thần sắc nặng nề của ba người, anh ta ngồi xuống cạnh Diêu Mông, cất giọng dịu dàng: “Sao thế?”

Diêu Mông ngoảnh đầu cười với anh ta: “Không có gì, họ gặp em tìm hiểu tình hình một bạn học trước kia.”

Trò chuyện một lúc, Quý Bạch và Hứa Hủ đứng dậy: “Chúng tôi không làm phiền hai người.”

Diêu Mông cũng đứng dậy: “Để tôi đi tiễn hai vị.” Cô quay người nói với Lâm Thanh Nham: “Em sẽ về ngay.”

Ba người trầm mặc đi xuống dưới. Đến lối đi đầy cây xanh không một bóng người ở ngoài khu chung cư, Diêu Mông mở miệng: “Hứa Hủ, chúng ta nói chuyện một lát đi.” Hứa Hủ gật đầu, Quý Bạch liếc qua hai cô gái, lên ô tô trước.

Hai cô gái tìm một cái ghế dài ngồi xuống. Hứa Hủ lặng lẽ quan sát Diêu Mông. Diêu Mông ngước nhìn bầu trời, khóe miệng cô cười cười: “Vừa rồi có mặt anh Thanh Nham nên mình không tiện tiết lộ sự thật. Nhưng kể cả mình không nói, mọi người đến trường học điều tra là ra ngay. Mình và Phùng Diệp... từng có giai đoạn yêu nhau ở thời trung học.”

Hứa Hủ giật mình. Mặc dù vừa rồi nhận ra Diêu Mông che giấu điều gì đó, nhưng cô không ngờ hai người có quan hệ sâu đến mức này.

Diêu Mông cất giọng đều đều: “Chuyện từng là người yêu của tên cầm thú đó, mình cũng chẳng biết nói gì mới phải.”

Hứa Hủ quan sát vẻ mặt tự giễu của Diêu Mông: “Bạn... rất yêu anh ta?”

Diêu Mông ngẩn người, mỉm cười lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó? Lúc bấy giờ mình còn nhỏ tuổi không hiểu biết.”

Bản thân Diêu Mông cũng không rõ, cô có yêu hắn hay không?

Tình cảm cô dành cho Quý Bạch là thứ tình cảm ngưỡng mộ pha lẫn sùng bái. Sau khi bị anh từ chối, tuy lòng tự trọng của cô bị tổn thương nhưng không đau khổ đến mức chết đi sống lại. Chỉ là bây giờ cô vẫn còn một chút mặc cảm nên vô thức không muốn nhắc đến chuyện tình cảm với Phùng Diệp trước mặt anh.

Về phần Lâm Thanh Nham, anh ta chững chạc, ổn định, mang đến cảm giác có chỗ dựa. Sức hút và khí chất của anh ta khiến cô rung động. Nhưng không thể phủ nhận, tiền bạc và địa vị của Lâm Thanh Nham cũng là yếu tố khiến Diêu Mông chấp nhận anh ta. Anh ta là đối tượng kết hôn mà Diêu Mông chọn lựa.

Còn Phùng Diệp thì sao?

Ở độ tuổi mười bảy mười tám tràn đầy nhiệt huyết, hai người đều là thiếu niên xuất sắc. Lúc đó, cả hai đều yêu điên cuồng, cảm thấy nhất định sẽ sống bên nhau trọn đời trọn kiếp. Bây giờ ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy rất buồn cười.

Gia cảnh nghèo khó của Phùng Diệp, tính cách cố chấp của hắn, và việc hắn đi Hồng Kông học đại học là nguyên nhân Diêu Mông quyết định chia tay hắn năm đó. Nhiều năm trôi qua, mỗi khi nhớ đến thứ tình cảm thuần túy này, Diêu Mông vẫn cảm thấy trong lòng nhói đau và tắc nghẽn. Đó là cảm giác mà Quý Bạch và Lâm Thanh Nam đều không thể mang đến cho cô. Sau này, nghe nói về vụ án ‘sát thủ thiên sứ’, nỗi đau đó biến thành chán ghét, thậm chí khiến Diêu Mông căm ghét tất cả những tên tội phạm cưỡng dâm.

Hứa Hủ trầm mặc trong giây lát, mở miệng hỏi: “Lúc bấy giờ, anh ta có bộc lộ khuynh hướng biến thái tâm lý không?”

Diêu Mông lắc đầu: “Con trai ở tuổi đó đều kiêu ngạo và hăng máu, anh ta cũng không thuộc dạng đặc biệt. Hơn nữa, mình và anh ta quen nhau có một năm, mình không hiểu rõ về anh ta.” Tình cảm đến quá mãnh liệt, thành ra nhiều lúc hồ đồ, tự cho mình là đúng.

“Phương diện sex thì sao? Anh ta có sở thích gì hay không?” Hứa Hủ hỏi tiếp.

Diêu Mông lắc đầu: “Bọn mình chưa từng xảy ra quan hệ tình dục.” Nói xong, cô quay sang nhìn Hứa Hủ. Hai người đều nghĩ đến một vấn đề. Nếu đúng là Phùng Diệp trở về, mà hắn vẫn chưa động đến Diêu Mông, có nghĩa Diêu Mông sẽ càng gặp nguy hiểm.

“Mình sẽ bảo đội cử người bảo vệ bạn 24/24.” Hứa Hủ nói.

“Không, không cần, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình.” Diêu Mông nhíu mày.

Việc cảnh sát đi theo bảo vệ sẽ thu hút sự chú ý của người xung quanh. Nếu bên ngoài lan truyền tin đồn bà chủ công ty là đối tượng ngấp nghé của sát thủ biến thái, tòa soạn báo đóng cửa cho xong.

Hứa Hủ vẫn băn khoăn. Thấy cô im lặng, Diêu Mông cười cười: “Bạn yên tâm đi, mỗi ngày mình chỉ có hai điểm là công ty và nhà. Bình thường mình đều ở cùng các đồng nghiệp, anh Thanh Nham cũng thường đến đón mình. Bắt cóc mình không phải là chuyện dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ mọi người vẫn chưa xác định đối tượng là Phùng Diệp đúng không? Khả năng anh ta rơi xuống biển chết mất xác tương đối lớn.” Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Vậy đi, mình sẽ nhắc qua chuyện này với anh Thanh Nham, nói là kẻ quấy nhiễu mình từ thời trung học, để anh ấy cử hai người bảo vệ mình. Bạn đã yên tâm chưa?”

Lúc này, Hứa Hủ mới gật đầu.

Sau khi Hứa Hủ và Quý Bạch lái xe rời đi, Diêu Mông thẫn thờ đứng ở cổng khu chung cư một lúc mới lên nhà. Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lâm Thanh Nham đang lặng lẽ ngồi đọc sách ở ghế sofa. Diêu Mông hơi ngây ra. Người đàn ông ba mươi lăm tuổi có bộ dạng nho nhã chững chạc như bậc trưởng bối, nhưng lại yên tĩnh như một thanh niên hiền lành. Cô tiến lại gần, ngả đầu vào vai anh ta. Lâm Thanh Nham buông sách, ôm Diêu Mông vào lòng: “Bảo bối, có chuyện gì sao?”

Diêu Mông vùi đầu vào ngực anh ta, sau đó ngẩng mặt mỉm cười: “Không có gì, em trò chuyện với Hứa Hủ một lúc.”

***

Mười mấy ngày sau đó, cảnh sát điều động một lực lượng lớn, lùng bắt Phùng Diệp trên phạm vi toàn tỉnh nhưng không có kết quả. Việc điều tra các mối quan hệ của nạn nhân Bạch An An cũng không có tiến triển.

Thần kinh của những người cảnh sát hình sự ngày càng căng lên như dây đàn. Bọn họ chỉ sợ một hôm nào đó đột nhiên xuất hiện nạn nhân thứ hai.

Vụ án giậm chân tại chỗ, nhưng cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn. Quý Bạch không tiết lộ chuyện Hứa Hủ mang thai với các đồng nghiệp. Hiện tại vụ án căng thẳng, không thể vì lý do cá nhân khiến mọi người phân tâm. Anh chỉ nói với Triệu Hàn, gần đây sức khỏe của Hứa Hủ không tốt, nhờ Triệu Hàn thay anh lưu ý đến cô. Triệu Hàn đương nhiên gật đầu nhận lời. Mọi việc vặt vãnh ở trong đội đều do Triệu Hàn phụ trách, có anh ta lo liệu, cuộc sống của Hứa Hủ sẽ thuận lợi hơn.

Tuy công việc khẩn trương nhưng may mắn là tình trạng ‘bầu bì’ của Hứa Hủ rất suôn sẻ. Ngoài mấy ngày đầu hay buồn nôn, cô nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Mỗi ngày tinh thần đều rất tốt, sắc mặt hồng hào tươi tắn. Quý Bạch tự hào phát biểu, là gen khỏe mạnh của anh đang cải thiện thể chất của Hứa Hủ.

Buổi trưa hôm nay, mọi người cùng đi căn tin ăn cơm. Bởi vì công việc căng thẳng nên giờ ăn là khoảng thời gian thư giãn hiếm hoi. Mọi người đều tích cực trò chuyện trêu đùa.

Căn tin đông người, Quý Bạch sợ Hứa Hủ bị xô đẩy nên bảo cô ngồi xuống trước. Anh giúp cô lấy một lượng cơm và thức ăn như ngày thường. Sau đó, anh ngồi cạnh cô, vừa ăn vừa nghe người khác tán gẫu.

Hứa Hủ lặng lẽ ăn cơm, không gây sự chú ý của mọi người. Một lúc sau, cô đột nhiên đẩy nhẹ người Quý Bạch. Quý Bạch ngoảnh đầu, thấy khay cơm của cô đã trống không. Hôm nay, cô ăn rất nhanh.

“Em ăn xong rồi à? Để anh đưa em lên phòng?”

Hứa Hủ: “Em muốn ăn thêm chừng đó.”

Hứa Hủ vừa dứt lời, mọi người đều quay về phía cô. Các đồng nghiệp đều biết bình thường cô ăn rất ít, hôm nay ‘sức chiến đấu’ đúng là khác thường.

Hứa Hủ xấu hổ: “Hôm nay em hơi đói.” Mọi người tất nhiên không để con gái ngượng ngùng, đều cười nói nên ăn nhiều một chút, bình thường Hứa Hủ ăn ít quá.

Đại Hồ buông một câu chọc cười: “Chị dâu vẫn còn đang lớn, đương nhiên phải ăn đủ lượng cơm.”

Mọi người đều cười ồ, Quý Bạch vỗ vai Đại Hồ: “Chú có con mắt tinh tường.”

Hậu quả của việc ăn no là buồn ngủ. Để Hứa Hủ có thể nghỉ ngơi tử tế, Quý Bạch đã xin Cục cấp cho một phòng ký túc. Như vậy, Hứa Hủ có thể tranh thủ chợp mắt vào buổi trưa.

Buổi trưa, phòng ký túc vừa ấm áp vừa tĩnh mịch. Hành lang cũng vắng lặng như tờ, bên ngoài cửa sổ cành lá cây đung đưa. Hứa Hủ ngồi tựa vào đầu giường, Quý Bạch ôm vai cô, ánh mắt anh dừng lại ở vùng bụng vẫn còn phẳng lỳ của cô.

“Để anh xem lớn thêm bao nhiêu thịt rồi.” Quý Bạch nổi hứng, cúi người ghé sát bụng Hứa Hủ.

Hứa Hủ cúi đầu, bắt gặp gương mặt nghiêng tuấn tú của Quý Bạch, đôi mắt và lông mày đen của anh đặc biệt ôn hòa. Cô không nhịn được, giơ tay vuốt ve mái tóc ngắn của anh.

Hứa Hủ mới mang thai hai tháng, tất nhiên chẳng có gì khác biệt. Quý Bạch vừa định ngẩng đầu, đập vào mắt anh là bộ ngực của cô. Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng bó sát thân. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay nguyên nhân góc độ, anh thấy bộ ngực cô rõ ràng đầy đặn hơn bình thường.

Quý Bạch ngồi thẳng người, vùi mặt vào cổ áo Hứa Hủ, hôn lên làn da trắng nõn mềm mại của cô từ trên xuống dưới: “Thịt dồn hết về chỗ này rồi.”

Hứa Hủ phì cười, cô giơ tay nhẹ nhàng kéo cổ áo Quý Bạch, ghé môi hôn anh.

Đúng lúc này, điện thoại của Quý Bạch đổ chuông. Hai người lập tức buông tay, đồng thời nhìn máy di động. Là Lão Ngô gọi đến: “Sếp, vừa phát hiện ra thi thể thứ hai.”

***

Khi Quý Bạch và người của đội cảnh sát hình sự đến hiện trường vụ án, đã là tầm chạng vạng tối.

Đây là vùng núi cách địa điểm vứt xác nạn nhân lần trước mấy chục cây số, vị trí càng hẻo lánh hơn. Lúc này, ráng chiều bao phủ khắp không gian. Thi thể nằm trong rừng cây trước một cái hang động, vẫn là dáng vẻ đẹp đẽ và kỳ quái như vậy.

Trong lúc nhân viên pháp y khám nghiệm thi thể nạn nhân, Quý Bạch và Hứa Hủ đứng cách đó vài bước. Triệu Hàn báo cáo: “Người chết là Lý Điềm Điềm, hai mươi bốn tuổi, nghiên cứu sinh học viện âm nhạc, biến mất từ một tuần trước. Bởi vì nạn nhân cùng bạn thuê nhà sống bên ngoài trường, bình thường rất hay đi qua đêm, đồng thời thường đi du lịch nên người bạn không để ý, cũng không báo cảnh sát.”

Lúc này, nhân viên pháp y đứng dậy tiến lại gần: “Thời gian tử vong từ tám đến mười hai giờ hai hôm trước, tình hình cơ bản giống nạn nhân đầu tiên, chỉ là thời gian lâu hơn nên mức độ thối rữa của thi thể cao hơn một chút. Ngoài ra, vết thương ở âm đạo nặng hơn, có vết thương hình như được tạo thành sau khi nạn nhân qua đời, chúng tôi cần giám định thêm mới có thể xác nhận.”

Mọi người đều rùng mình, Đại Hồ hạ giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp, đúng là đồ biến thái.”

Quý Bạch đang bận rộn tìm kiếm ở rừng cây xung quanh, vừa quay đầu, anh liền nhìn thấy Hứa Hủ đi đến bên cạnh anh. Cô đứng yên lặng, đôi lông mày nhíu chặt.

“Sao thế?”

Hứa Hủ nhướng mắt nhìn anh: “Tuy nói khả năng Phùng Diệp thoát chết sau khi rơi xuống biển là rất nhỏ, nhưng trước đó em vẫn nghi ngờ hung thủ nhiều khả năng là hắn, vì dù sao thủ đoạn gây án cũng giống hệt. Nhưng hôm nay xuất hiện nạn nhân thứ hai, em cảm thấy người đó không phải là Phùng Diệp.”

Quý Bạch mỉm cười: “Em nói tiếp đi.”

Hứa Hủ đáp: “Ngoài ngoại hình và khí chất tương tự, hai nạn nhân đều có một đặc điểm chung, là bọn họ mất tích một thời gian cũng không gây sự chú ý của người xung quanh. Hung thủ gần như dụ bắt bọn họ một cách dễ dàng. Em cho rằng, đây không phải việc làm ngẫu nhiên. Trước khi bắt cóc, hung thủ đã tiến hành theo dõi quan sát bọn họ một thời gian, tìm hiểu kỹ lưỡng mới ra tay. Điều này cũng phù hợp với tâm lý quan hệ thân mật mà hắn thiết lập.”

“Sau đó thì sao?”

“Đây chính là vấn đề mấu chốt, Lý Điềm Điềm mất tích một tuần trước. Trong thời gian này, chúng ta điều một lực lượng lớn lùng bắt hắn. Hầu như mọi ngả đường trong thành phố đều xuất hiện cảnh sát mặc thường phục tuần tra. Hệ thống giám sát của cảnh sát giao thông cũng phát huy hết tác dụng. Nếu hung thủ là Phùng Diệp, làm sao hắn có thể thoát khỏi mạng lưới tìm kiếm dày đặc của chúng ta, để thực hiện những hành vi phức tạp như theo dõi và bắt cóc?

Hơn nữa, dựa theo suy đoán của anh lần trước, hung thủ có thời gian nhàn rỗi, có ô tô và một ngôi nhà riêng. Phùng Diệp bị cảnh sát Hồng Kông, Trung Quốc và cả hình cảnh quốc tế truy nã. Dù có trốn về thành phố Lâm, chắc hắn cũng rất khốn cùng, khó có khả năng gây án đâu vào đấy như vậy. Do đó, bây giờ em nghiêng về nhận định, hung thủ là người khác.

Bất kể động cơ của hắn khi mô phỏng Phùng Diệp là gì, hắn cũng thành công trong việc làm nhiễu loạn cuộc điều tra của chúng ta.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Lão Ngô và các trinh sát vây quanh bọn họ. Hứa Hủ nói dứt câu, mọi người gật đầu đồng tình. Mọi người đều là cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phong phú, sau nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả, mọi người đều có cảm nghĩ như cô.

Quý Bạch nhìn Hứa Hủ: “Giá trị lớn nhất của vụ án Phùng Diệp đối với em là giúp em tìm hiểu tâm lý gây án của hung thủ. Chúng ta không thể giả định Phùng Diệp là hung thủ, mà nên coi đây là một vụ án và hung thủ hoàn toàn mới. Hơn nữa, vật chứng mới là căn cứ xác định tội phạm quan trọng nhất. Mọi người hãy xem đi.”

Tất cả đều ngây người, Quý Bạch cúi đầu quan sát mặt đất. Đất ở chỗ này tương đối tơi xốp, có nhiều phiến lá rụng. Anh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng gạt lá lụng, trên nền đất xuất hiện dấu chân rõ ràng.

Các trinh sát vô cùng phấn chấn.

Việc kiểm tra dấu chân được hoàn tất nhanh chóng. Quý Bạch lên tiếng: “Hung thủ đi giày số 42, trong hồ sơ của Phùng Diệp là số 44.”

Có người cất giọng nghi hoặc: “Liệu có phải hung thủ để lại dấu chân giả, đánh lạc hướng chúng ta?”

Lão Ngô ngồi xổm xuống quan sát dấu chân: “Không đâu. Đầu tiên, sếp đã ra lệnh phong tỏa tin tức vụ án Bạch An An. Hung thủ không biết chúng ta đã phát hiện ra thi thể nạn nhân đầu tiên, nên không cần thiết cố ý lừa bịp. Thứ hai, theo độ sâu của dấu chân này, có lẽ là vác đồ vật nặng, dấu chân vừa vặn hướng về chỗ thi thể. Do đó, dấu chân này là của hung thủ khi vác thi thể tới đây. Nơi này lá rụng nhiều, hung thủ nhất thời không phát giác nên mới để lại dấu chân quý giá như vậy.”

Đội hình cảnh về đến thành phố đã là nửa đêm. Tuy vẫn chưa xác định thân phận của hung thủ nhưng ít nhất loại trừ khả năng Phùng Diệp gây án, đồng thời có chút manh mối về tội phạm nên mọi người đều tỏ ra phấn khởi.

Về đến Cục Cảnh sát, Quý Bạch nói với Triệu Hàn: “Chú hãy thông báo với Diêu Mông một tiếng, bảo cô ấy không cần lo lắng nữa.”

Mọi người gật đầu, nói tuy Diêu Mông đã rời khỏi đội cảnh sát, nhưng nếu trở thành mục tiêu của tên sát thủ biến thái, cô gái nhỏ rất đáng thương. Bây giờ cô đã có thể yên lòng.

Lúc Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Diêu Mông đang ở nhà của Lâm Thanh Nham, cô và Lâm Thanh Nham đã ngủ say. Nhìn thấy số điện thoại của Cục Cảnh sát, Diêu Mông rời khỏi phòng ngủ, thuận tay khép cửa, đi thẳng tới huyền quan (*) ở phòng khách mới bắt máy.

(*) Huyền quan: khu đệm từ cửa chính đi vào phòng khách.

“Diêu Mông, bọn anh đã xác định hung thủ không phải là Phùng Diệp, có lẽ hắn chết thật rồi, em không cần lo lắng.” Triệu Hàn nói.

Diêu Mông im lặng một giây, mỉm cười: “Thế thì tốt, em có thể yên tâm rồi. Các anh làm thế nào để xác định?”

Bởi vì Diêu Mông là đối tượng bảo vệ trọng tâm, Triệu Hàn không cần che giấu cô, anh nói nhỏ: “Cỡ giày không đúng.”

Diêu Mông ngẫm nghĩ: “Phùng Diệp là số 44.”

Triệu Hàn: “Đúng, hung thủ là số 42, em nhớ giữ bí mật đấy nhé.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông đứng ở huyền quan một lúc. Trái tim treo lơ lửng nhiều ngày, cuối cùng cũng quay về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy giá để giày xếp đầy giày dép của cô và Lâm Thanh Nham. Vừa nghe Triệu Hàn nhắc đến cỡ giày, Diêu Mông vô thức để ý đến những đôi giày đàn ông trên giá: Cũng là số 42.

Diêu Mông phì cười, cô cảm thấy bản thân quá căng thẳng. Cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ nằm xuống giường. Lâm Thanh Nham phát giác ra động tĩnh từ trong giấc ngủ say, anh ta trở mình, ôm cô từ phía sau.

Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Hủ được Quý Bạch đưa về nhà nghỉ ngơi, rồi anh quay lại Cục Cảnh sát làm việc. Đến lúc tờ mờ sáng, Quý Bạch nhận được điện thoại của Hứa Hủ: “Anh nói đúng, chúng ta nên coi đây là vụ án mới hoàn toàn để điều tra nghiên cứu. Bây giờ em đã có chân dung sơ bộ về tội phạm. Em nghĩ, có thể điều tra ra hắn trong cả thành phố Lâm.”

Chương 58

Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, Hứa Hủ đã bắt xe đến Cục Cảnh sát. Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, không khí giá lạnh, xung quanh phảng phất được bao trùm một lớp sương mù dày đặc. Hứa Hủ chậm rãi đi từng bước lên tầng trên, từ xa đã nhìn thấy Quý Bạch cầm điện thoại, xuất hiện ở đầu cầu thang.

“Vào trong rồi nói sau.” Bắt gặp bộ dạng phong phanh nhưng tinh thần hết sức phấn chấn của cô, Quý Bạch xót xa trong lòng, anh ôm chặt cô trong vòng tay của mình.

Hiện tại, những người cảnh sát hình sự và công an khu vực đều chia nhau đi tuần tra ở bên ngoài. Sau khi quay về văn phòng, Quý Bạch báo cáo tiến triển công việc với Cục trưởng suốt đêm. Lúc này, Cục trưởng đã chợp mắt trong phòng nghỉ của ông, cả văn phòng rộng lớn của đội cảnh sát hình sự trống không. Quý Bạch kéo tay Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô cốc nước ấm, rồi nắm tay cô: “Em nói đi!”

Về phương diện kinh nghiệm phá án, Hứa Hủ còn lâu mới bằng Quý Bạch. Đặc biệt, trong công tác điều tra hiện trường phạm tội và tìm kiếm chứng cứ quan trọng, bất kể là tính nhạy bén hay tính logic, Quý Bạch đều lão luyện hơn cô. Nhưng đối với vụ án này, dấu vết lưu lại ở hiện trường quá ít, hơn nữa hung thủ tùy cơ gây án, nên phương pháp điều tra bình thường gặp hạn chế. Trong khi đó, suy đoán tâm lý của Hứa Hủ không hề bị ảnh hưởng và ràng buộc.

Hứa Hủ gật đầu, từ tốn mở miệng: “Mấy ngày nay, em luôn tưởng tượng bản thân là tên giết người biến thái, phỏng đoán tâm lý của hắn, nên đã có một số suy nghĩ sâu hơn.”

Hứa Hủ nói đến đây, Quý Bạch bất giác nhướng mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở bụng cô. Nhưng Hứa Hủ không để ý, cô cầm giấy và bút, vừa nói vừa nhanh chóng viết viết vẽ vẽ.

“Đầu tiên, trong ba tháng qua, bản thân tên hung thủ nhất định xảy ra biến cố to lớn nào đó. Em đã xem qua tài liệu các vụ án của thành phố trong mấy năm gần đây, nhưng không có vụ người mất tích tương tự. Nói một cách khác, Bạch An An là nạn nhân đầu tiên.

Một người đưa ra sự lựa chọn đều xuất phát từ nguyên nhân nào đó, dù không phải là nguyên nhân bề ngoài, thì cũng là nguyên nhân từ trong tiềm thức. Hung thủ lựa chọn thời điểm này gây án, chắc chắn bởi vì bản thân hắn đã xảy ra biến cố lớn.

Biến cố này tồn tại nhiều khả năng, ví dụ như tình yêu, sức khỏe, sự nghiệp, điều bất ngờ... Bất kể là gì, chúng ta đều có thể tìm kiếm đáp án từ hành vi của hắn.”

Quý Bạch nghiêm túc gật đầu, Hứa Hủ nói tiếp: “Trước đó chúng ta giả thuyết, hung thủ có khao khát thiết lập quan hệ thân mật với nạn nhân một cách mãnh liệt. Nhưng tại sao hắn lại thích những cô gái thuộc loại hình này?

Khát khao một điều gì đó, là bởi vì bản thân có khiếm khuyết. Trên người hai nạn nhân có đặc điểm chung nào thu hút hung thủ?

Bởi vì bản thân hung thủ già nua, xấu xí và tự ti nên mới nhằm vào nạn nhân trẻ trung xinh đẹp? Không phải vì lý do này. Bởi nếu là vậy, hắn hoàn toàn có thể lựa chọn nạn nhân đơn thuần hơn, ví dụ học sinh sinh viên chẳng hạn. Đối tượng này sẽ càng dễ dụ dỗ lừa đảo hơn các cô gái ‘cổ cồn trắng’.

Hai nạn nhân đều có hai đặc điểm rất rõ ràng. Thứ nhất, bọn họ vừa mới tốt nghiệp hoặc sắp tốt nghiệp, tư chất xuất sắc, tương lai xán lạn, cuộc đời và sự nghiệp tươi đẹp vừa mới bắt đầu. Thứ hai, anh xem cái này...”

Hứa Hủ rút ảnh chụp trong đời thường của hai nạn nhân từ túi hồ sơ: “Anh không cảm thấy, bọn họ có tinh thần và sức sống hơn người bình thường sao?”

Quý Bạch đưa mắt nhìn, hai cô gái trên ảnh vô cùng xinh đẹp, nụ cười tươi như hoa, nhất cử nhất động của các cô đều tràn đầy sinh lực. Sức sống hừng hực phảng phất tỏa ra từ tấm ảnh. Hứa Hủ nhìn Quý Bạch: “Vì vậy, em cho rằng có hai khả năng lớn nhất: Một là, hung thủ gần đây gặp thất bại lớn trong sự nghiệp; Hai là hung thủ mắc bệnh hiểm nghèo, có thể là bệnh nan y không có khả năng chữa trị, nên hắn bị mới bị ‘sinh lực’ thu hút.

Bất kể là trường hợp nào, việc hung thủ lựa chọn bọn họ, ý nghĩa tượng trưng cũng rất rõ ràng. Hắn hy vọng cuộc đời hắn có thể như bọn họ, bắt đầu từ giai đoạn mới bước vào đời tràn đầy sức sống.

Là người có tâm lý biến thái, cách thức hắn thực hiện ý đồ là chiếm đoạt thân thể và sinh mệnh của nạn nhân. Hắn đã bị nghiện trò này.”

Quý Bạch trầm mặc trong giây lát, đáp lời: “Em nói tiếp đi.”

Hứa Hủ gật đầu: “Vụ án ‘Sát thủ thiên sứ’ ba năm trước chưa từng công khai ở đại lục. Sư huynh Dương Thanh Lâm nói, lúc đó trên mấy BBS chính xuất hiện vài tấm ảnh đăng vào lúc nửa đêm, nhưng vài tiếng sau đã bị xóa sạch, không lưu truyền ra bên ngoài. Vì vậy, ở Trung Quốc không nhiều người biết đến vụ này. Hung thủ quen thuộc vụ án như vậy, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, hắn từng làm việc hoặc sinh sống ở Hồng Kông. Thứ hai, năm đó hắn là người tinh thông các diễn đàn trên mạng. Loại người này thường là sinh viên hay nhân viên văn phòng trẻ tuổi.

Thứ ba, việc lựa chọn địa điểm giấu xác nạn nhân chứng tỏ hung thủ rất quen thuộc khu vực rừng núi gần thành phố Lâm, chắc hắn phải ra vào tìm hiểu khu vực này mấy tháng liền. Tuy ở gần đó không gắn camera giám sát, nhưng trên những con đường quốc lộ từ thành phố Lâm đi đến khu vực rừng núi đều có camera giám sát. Chúng ta có thể tiến hành thống kê những cuộn băng ghi hình giao thông trên những con đường này.

Thứ tư, lần trước anh nói, hung thủ có một ngôi nhà riêng yên tĩnh, thời gian làm việc linh hoạt và thường xuyên rảnh rỗi mới có thể theo dõi quan sát nạn nhân. Đây cũng là một trong những điều kiện để chúng ta sàng lọc đối tượng.”

Buổi sáng sớm của mùa thu mát lạnh, nhưng trong phòng vừa ấm áp vừa yên tĩnh. Nghe Hứa Hủ nói xong, Quý Bạch không lập tức tỏ thái độ, anh trầm ngâm vài giây mới mở miệng: “Những kết luận của em chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực. Hơn nữa, có những điều kiện chúng ta không thể điều tra. Một số điều kiện dù có thể sàng lọc, thì cũng sẽ tồn tại một đống người phù hợp điều kiện đó. Đây chỉ được coi là thử nghiệm mang tính bổ sung... Anh có thể bố trí hai trinh sát cho em là nhiều nhất.”

Hứa Hủ gật đầu. Tuy cô có một linh cảm mạnh mẽ, chắc chắn sẽ sàng lọc ra người này, nhưng xét từ góc độ khách quan, suy luận của cô tồn lại quá nhiều nhân tố không xác định, trong khi chẳng có khả năng nào chắc chắn. Quý Bạch là người kiểm soát toàn cục diện, anh không thể bố trí chủ lực cho cô. Điều này cô hoàn toàn thông cảm.

“Được, hai người cộng thêm em là đủ rồi.”

Lúc này, Quý Bạch mới mỉm cười. Anh đứng dậy lấy một tập tài liệu ở trên bàn đưa cho cô. Hứa Hủ vừa mở ra xem, gương mặt cô lộ vẻ mừng rỡ ngay tức thì.

Quý Bạch nói: “Trước đó, anh đã bảo Triệu Hàn sàng lọc những chiếc xe ô tô ra vào khu vực rừng núi giấu xác nạn nhân quá ba lần trong ba tháng trở lại đây, tổng cộng có hơn năm trăm chiếc xe. Người sở hữu biệt thự, nhà kho hay nhà riêng độc lập ở khu vực ngoại thành càng nhiều hơn. Tuy nhiên, tài liệu này chắc có thể giảm bớt khối lượng công việc của em.”

Quý Bạch nhanh chóng bố trí hai người cảnh sát hình sự ở Chi cục cho Hứa Hủ. Hứa Hủ gọi điện thoại sắp xếp nhiệm vụ điều tra với từng người. Lúc này, trời đã sáng bảnh.

Hứa Hủ cần sắp xếp công việc tiếp theo, nhưng cô thực sự mệt mỏi. Cô ngả lưng xuống ghế sofa trong phòng làm việc của Quý Bạch: “Em ngủ một lát.”

Quý Bạch thức thâu đêm, vài tiếng sau anh sẽ phải họp với cấp dưới, nghe báo cáo kết quả điều tra nạn nhân thứ hai Lý Điềm Điềm. Anh bóp trán, ngồi xuống cạnh Hứa Hủ. Hứa Hủ lập tức dịch người, gối đầu lên đùi anh. Quý Bạch mỉm cười, cầm tờ giấy nháp viết nguệch ngoạc ở trên bàn: “Lúc phân tích, em thích viết viết vẽ vẽ à?”

“Những lúc tập trung suy nghĩ nhất, em thường tùy tiện viết ra điều gì đó.”

“Những mẩu giấy em để lại trên đường đi trong vụ án ‘anh Lỗ’ cũng như vậy?”

“Ừ.”

Ngón tay đầy vết chai thô ráp của Quý Bạch vuốt ve trên khuôn mặt cô: “Sao em viết một đống tên anh?”

Hứa Hủ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời. Một lúc sau, cô đột nhiên bừng tỉnh, lập tức mở mắt, sắc mặt cứng đờ: “Những mẩu giấu đó không phải được coi là vật chứng nộp lên trên đấy chứ?” Nếu đúng thì mất mặt quá.

“Tất nhiên phải nộp rồi.” Quý Bạch từ tốn trả lời. Hứa Hủ giơ tay che mặt, thở dài một hơi. Quý Bạch ngắm gương mặt hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.

Về lý mà nói, anh phải giao nộp mọi thứ liên quan đến vụ án. Nhưng cuối cùng, Quý Bạch cũng vì tình cảm riêng tư mà làm trái nguyên tắc, giữ những mẩu giấy đó lại. Hiện tại, đống giấy vụn chứa đầy suy luận và nỗi nhớ nhung của Hứa Hủ đều nằm trong ngăn kéo của anh, cùng với chiếc nhẫn đáng thương. Có điều, anh tạm thời không nói cho cô biết.

***

Vào buổi chiều ba ngày sau, Hứa Hủ và hai thành viên thuộc nhóm của cô cuối cùng cũng hoàn thành công việc sàng lọc số liệu vô cùng nặng nhọc. Nhìn thấy kết quả sàng lọc, Hứa Hủ ngẩn người một lúc. Sau đó cô dặn dò hai trợ thủ: “Tuyệt đối giữ bí mật.” Nói xong, cô cầm kết quả đi tìm Quý Bạch.

Quý Bạch đang nói chuyện điện thoại với một người cảnh sát mặc thường phục phụ trách tuần tra ở khu vực vùng núi. Xem báo cáo Hứa Hủ đưa đến, anh cũng ngây ra hai giây. Quý Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô chăm chú.

Hứa Hủ gật đầu: “Đối tượng ở độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, từng làm việc ở Hồng Kông, được phát hiện mắc bệnh ung thư trong ba tháng gần đây ở bệnh viện thành phố, trong khoảng thời gian ba tháng ra vào khu vực rừng núi hơn năm lần, có một ngôi biệt thự độc lập ở ngoại thành... cả thành phố chỉ có một mình anh ta.”

Tất cả điều kiện nói trên đều không có quan hệ trực tiếp đến vụ án, mà chỉ là một suy đoán. Tuy nhiên, nếu những điều kiện này đều tập trung vào một người, vậy thì có ý vị hoàn toàn khác.

Hứa Hủ nói tiếp: “Quý Bạch, tuy chúng ta vẫn chưa thể xác định anh ta là hung thủ, nhưng hung thủ thậm chí xâm phạm nạn nhân thứ hai sau khi nạn nhân đã chết, hành vi xâm hại này đã phá hỏng ảo giác tình dục của hắn khi thiết lập quan hệ thân mật, chứng tỏ tâm lý của hắn đã rơi vào trạng thái không ổn định. Hơn nữa, kẻ giết người hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi thủ đoạn gây án, do đó em suy đoán, hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”

Quý Bạch nghiêm mặt gật đầu: “Giám sát Lâm Thanh Nham 24/24 giờ.”

***

Mấy ngày sau đó, thời tiết u ám. Tên giết người biến thái phảng phất ngủ đông, không hề có động tĩnh. Có câu nói ‘Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió’, tin đồn về kẻ giết người cuối cùng cũng bắt đầu lan truyền ở thành phố Lâm.

Triệu Hàn và một trinh sát phụ trách theo dõi ngôi biệt thự nằm ở khu vực ngoại ô của Lâm Thanh Nham. Tầm chạng vạng tối ngày hôm nay, hai người lặng lẽ ở trong rừng cây giám sát như thường lệ.

Điện thoại di động của Triệu Hàn bỗng đổ chuông, là Đại Hồ gọi tới: “Xe ô tô của Lâm Thanh Nham đã rời khỏi khu vực nội thành, trên xe có một người phụ nữ. Chúng tôi không thể bám theo quá gần nên không nhìn rõ là ai.”

Triệu Hàn và người đồng nghiệp lập tức đề cao cảnh giác. Lúc trời tối đen, bọn họ quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Buick đi theo đường núi từ phía xa tiến lại gần. Đến cửa ngôi biệt thự, chiếc xe dừng lại, một người đàn ông xuống xe, đó chính là Lâm Thanh Nham. Anh ta mở cửa sau xe, nhoài người vào bên trong, bế một cô gái ra ngoài.

Triệu Hàn giương ống nhòm, chỉ thấy người phụ nữ đó tựa hồ đã ngủ say, mái tóc dài che khuất gương mặt. Cô ta nằm trong lòng Lâm Thanh Nham bất động. Lâm Thanh Nham bế người phụ nữ đi vào ngôi biệt thự. Trong ngôi biệt thự nhanh chóng bật đèn sáng trưng.

“Sếp, làm thế nào bây giờ?” Triệu Hàn gọi điện cho Quý Bạch.

Quý Bạch: “Đợi thêm một lát nữa.”

Lúc này, khu vực núi non một màu tối đen, bốn bề vắng lặng vô cùng. Triệu Hàn và người đồng nghiệp tập trung tinh thần chờ đợi một lúc. Sau đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ kêu ‘A’, rồi im bặt. Triệu Hàn và người cảnh sát hình sự giật mình.

Nếu lúc này hành động sẽ ‘đánh rắn động cỏ’, nhưng nguyên tắc của cảnh sát là không thể bỏ mặc sự an toàn của nạn nhân. Quý Bạch lập tức hạ lệnh: “Hành động!”

Triệu Hàn và người đồng nghiệp từ dốc núi chạy xuống, xông vào ngôi biệt thự. Qua khung cửa sổ, bọn họ thấy phòng khách đèn đóm sáng choang nhưng không một bóng người, bên trong lờ mờ vọng ra tiếng nhạc du dương.

Hai người đạp cửa đi nhanh vào bên trong ngôi biệt thự theo tiếng nhạc. Đến phòng ngủ chính ở phía trong cùng, cánh cửa hé mở, tiếng nhạc rất lớn, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở. Triệu Hàn không do dự, lập tức đẩy mạnh cánh cửa. Sau đó, anh hoàn toàn sững sờ.

Hai người ở trong phòng đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn bọn họ.

Dưới ánh đèn dịu dàng, cả căn phòng trải đầy những bông hoa hồng đỏ thắm nở rộ. Diêu Mông ngồi ở ghế sofa giữa biển hoa, đôi mắt cô ngân ngấn nước. Lâm Thanh Nham quỳ một chân xuống đất, tay cầm hộp nhẫn nhung đen, anh ta đang đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh vào ngón tay Diêu Mông. “Sao các anh...” Nghệt mặt vài giây, Diêu Mông chống tay vào người Lâm Thanh Nham đứng dậy. Cô phản ứng rất nhanh, hỏi bằng một giọng không thể tin nổi: “Các anh nghi ngờ anh ấy là kẻ giết người hàng loạt?”

Triệu Hàn không trả lời. Lâm Thanh Nham quay đầu, chau mày nhìn bọn họ, trầm mặc không lên tiếng.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ