Duck hunt
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nếu ốc sên có tình yêu trang 9

Chương 18

Lần này trở về Bắc Kinh, Quý Bạch không định kinh động đến những người chẳng liên quan, anh cũng không thông báo cho gia đình biết. Xuống máy bay, Quý Bạch và Hứa Hủ bắt taxi, đi đến một nhà nghỉ gần Bộ Công an nằm ở phía nam thành phố.

Bắc Kinh tầm chiều tối vừa huyên náo vừa đông đúc. Ráng chiều tỏa ánh sáng màu vàng rực rỡ xuống những tòa nhà cao tầng. Nhà nghỉ là một tòa nhà màu trắng năm tầng không bắt mắt, hành lang phủ tấm thảm màu đỏ cũ kỹ, bức tường sơn màu vàng theo phong cách của thập niên 90. Nhân viên tiếp tân của đơn vị nhà nước lúc nào cũng có thái độ không nóng không lạnh.

Tuy nhiên, Quý Bạch chẳng hề bận tâm, Hứa Hủ càng không để ý. Hai người lấy hai phòng, xách hành lý đi lên tầng trên, ai vào phòng người nấy.

Quý Bạch tắm rửa, thay áo phông rộng rãi và quần dài. Anh vừa mở máy vi tính liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Là Hứa Hủ. Cô ôm máy tính xách tay đứng trước cửa. Gương mặt trắng trẻo điềm nhiên như không: “Buổi tối có làm việc không ạ?”

Hứa Hủ cũng vừa tắm xong, cô mặc áo phông và quần thể thao, mái tóc ngắn còn ướt dính vào trán, đôi mắt cô đặc biệt đen láy và trong veo.

Giống đôi mắt của động vật nhỏ.

Quý Bạch rời mắt khỏi gương mặt Hứa Hủ, anh xoay người để cô vào phòng.

Nhà nghỉ ba sao, căn phòng nhỏ đến đáng thương. Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế gỗ, một chiếc để hành lý của Quý Bạch, một chiếc Quý Bạch đang ngồi. Công việc quan trọng hơn cả, Hứa Hủ không câu nệ tiểu tiết, trực tiếp ngồi xuống mép giường, mở laptop cùng anh thảo luận.

Thật ra hai người lúc này cũng chỉ có thể rà soát lại từ đầu vụ án, xem có tìm ra manh mối khác không. Trò chuyện một lúc cũng chẳng có tiến triển mới nên họ dừng lại. Hứa Hủ không định về phòng, cô ôm laptop tiếp tục nghiên cứu tư liệu tài vụ của Diệp Tử Tịch. Quý Bạch tựa vào thành ghế, ngước nhìn màn đêm vừa buông xuống bên ngoài cửa sổ, lặng lẽ uống trà.

Trong phòng không một tiếng động, ánh đèn vàng tỏa sáng tạo ra bầu không khí ấm áp cổ xưa.

Quý Bạch vừa di chuyển ánh mắt, liền nhìn thấy Hứa Hủ đang ngồi trên ga trải giường trắng muốt. Áo phông rộng thùng thình khiến thân hình cô càng nhỏ bé, càng mềm mại, phảng phất tỏa ra mùi thơm của dầu tắm... làm cả căn phòng tựa hồ có thêm hơi thở sạch sẽ dịu dàng.

Đúng lúc này, điện thoại di động đổ chuông, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Hứa Hủ nhướng đôi mắt đen láy về bên này, Quý Bạch chạm mắt cô trong một giây. Sau đó anh bắt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Là Thư Hàng gọi đến. Trước khi bay về Bắc Kinh, anh đã gọi điện cho Thư Hàng thông báo tình hình. Thư Hàng cũng tốt nghiệp đại học H như Diệp Tử Tịch. Anh ta lại có mối quan hệ rộng rãi, có sự giúp đỡ của anh ta, hiệu suất công việc sẽ càng cao hơn.

Thư Hàng là người thông minh, anh ta chỉ nói ngày mai sẽ đưa Quý Bạch đi đại học H, chứ không hỏi nhiều lời. Sau đó, anh ta cười hì hì, kêu Quý tam ra ngoài uống rượu.

Quý Bạch đương nhiên từ chối: “Tớ không có thời gian, các cậu cứ chơi đi.”

Thư Hàng đời nào chịu bỏ qua: “Ra ngoài đi, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, cậu bớt cung cúc tận tụy một ngày, nhân dân cũng sẽ tha thứ cho cậu.”

“Cuốn xéo.” Quý Bạch nói xong liền cúp điện thoại.

Hứa Hủ vốn không có ý định nghe trộm, nhưng cuộc trò chuyện của bọn họ cứ lọt vào tai cô. Cô không khỏi bất ngờ khi nghe thấy ngữ điệu không nghiêm túc của Quý Bạch bảo người khác ‘cuốn xéo’. Hứa Hủ lại ngẩng đầu, thân hình cao lớn của Quý Bạch đang tựa vào thành ghế, gương mặt tuấn tú của anh để lộ ý cười lười nhác, hoàn toàn khác bộ dạng nghiêm nghị thường ngày.

Thì ra đây là trạng thái của Quý đội trong cuộc sống riêng tư.

Hứa Hủ cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.

Ai ngờ vài phút sau, dưới lầu liên tục truyền đến tiếng động cơ tạp loạn và tiếng còi xe ầm ĩ, vô số ánh đèn pha chiếu sáng trong đêm tối. Nhà nghỉ nhỏ trở nên náo nhiệt trong giây lát. Có người hét lớn tiếng: ‘Anh ba’, ‘anh ba’. Hình như đã có người nói trước với nhà nghỉ nên không ai ra ngăn cản.

Chứng kiến cảnh tượng này, Quý Bạch bất giác phì cười. Hứa Hủ không biết ‘anh ba’ chính là người ở trước mặt cô, tạp âm ở bên ngoài cũng chẳng liên quan đến cô nên cô coi như không tồn tại.

Một lúc sau, có người gõ cửa.

Lúc Thư Hàng vào phòng, anh ta không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Hủ. Anh ta biết Quý Bạch nhận một học trò nữ, nhưng hai người trước mặt mặc đồ thoải mái, cô gái đêm tối vẫn ở trong phòng của Quý Bạch...

Quý Bạch mỉm cười giới thiệu Hứa Hủ với Thư Hàng. Thư Hàng trong lòng ngứa ngáy, thầm nghĩ: ‘Tôi đã thấy rõ rồi đấy nhé’.

Hứa Hủ lên tiếng: “Quý đội, em về phòng trước đây.” Quý Bạch còn chưa gật đầu, Thư Hàng đã ngăn cô lại: “Cảnh sát Hứa, cô đừng bỏ đi, người đến nơi này đều là khách, Bắc Kinh hoan nghênh cô...”

Bảo Hứa Hủ cùng một đám người xa lạ ‘đi dạo phố’ là chuyện không thể. Nhưng Thư Hàng vốn rất tinh ranh, anh ta mồm mép đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục: “Cô không đi, lát nữa anh ba bị đám người đó chuốc rượu say thì sao? Ngày mai còn điều tra vụ án thế nào được nữa? Bọn họ không hết mình ủng hộ công việc của anh ba giống tôi. Có cô ở đó, bọn họ sẽ nể mặt phụ nữ, hoặc nếu uống rượu, cô cũng có thể đưa anh ba về, không ảnh hưởng đến công việc ngày mai.”

Nghe đến đây, Hứa Hủ nhìn Quý Bạch bằng ánh mắt dò hỏi. Quý Bạch vốn không muốn đi, nhưng thấy bọn họ ầm ĩ đến tận nơi này, xem ra không đi không xong, thôi thì lộ diện một cái rồi quay về.

Ngày mai phải điều tra vụ án, anh không thể uống rượu, cũng chẳng có ai dám chuốc say anh, Thư Hàng chỉ là bịa chuyện. Có điều, anh sắp đi chốn ăn chơi phồn hoa rực rỡ, để cô gái nhỏ một mình ở lại nhà nghỉ tồi tàn này, anh bỗng nhiên có cảm giác... ngược đãi động vật nhỏ. Quý Bạch nhếch miệng nhìn Hứa Hủ: “Đi ra ngoài cho đầu óc thư thả.”

***

Sau nhà nghỉ đỗ bốn năm chiếc xe ô tô, trong xe có rất nhiều gương mặt trẻ trung. Nhìn thấy Quý Bạch đi xuống, đám người lập tức hoan hô. Quý Bạch quan sát đám người này, có người anh quen, cũng có người xa lạ. Anh mỉm cười chào hỏi mấy người quen rồi cùng Hứa Hủ lên xe của Thư Hàng.

Đoàn xe hùng dũng tiến về Thập Sa Hải, nhanh chóng tới một quán bar bên bờ hồ. Nơi này bài trí theo phong cách cổ điển, ánh đèn tối mờ mờ, rất yên tĩnh, trái ngược bờ bên kia. Thư Hàng đưa hai người đi thẳng vào bên trong. Gần cửa sổ rèm châu có mấy người đàn ông đang ngồi. Họ đều mỉm cười khi nhìn thấy Quý Bạch, đồng thời ngạc nhiên khi bắt gặp Hứa Hủ.

Một người ngập ngừng: “Chị dâu?”

Một người khác dè dặt: “Con riêng?”

Bọn họ vốn đang chơi bài, Quý Bạch đến nơi, có người đứng dậy nhường vị trí cho anh. Quý Bạch không khách sáo, lập tức nhận lá bài, châm một điếu thuốc. Sau đó anh quay đầu hỏi Hứa Hủ: “Em biết chơi không?”

Hứa Hủ lắc đầu: “Em không biết.”

Quý Bạch liếc Thư Hàng, Thư Hàng biết ý, gọi nhân viên phục vụ mang một khay đồ ăn vặt, hoa quả và mấy quyển tạp chí cho Hứa Hủ. Hứa Hủ ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế sofa xem tạp chí.

Chỗ Quý Bạch và Thư Hàng đều là những người tương đối lớn tuổi và có địa vị. Đám người ngồi tản mát ở bên ngoài là tiểu bối. Quý Bạch quan sát một lượt, thấy có cả thiếu niên mười mấy tuổi, liền hỏi một người bạn ở bên cạnh: “Những người bạn nhỏ này ở đâu ra vậy?”

Người bạn có biệt hiệu Hầu Tử (*), là một người đàn ông gầy guộc thanh tú. Anh ta cười nói: “Mẹ em bắt em dẫn chúng đi chơi. Hôm nay nghe nói anh trở về, chúng nó đòi gặp nhân vật truyền kỳ cho bằng được.”

(*) Hầu tử: Con khỉ.

Quả nhiên một lúc sau, lục tục có người đi đến mời uống rượu, trong đó gồm cả thanh niên cao ngạo và các cô gái xinh xắn dễ thương. Quý Bạch cười cười, cầm ly trà: “Hôm nay tôi không thể uống rượu.” Một cô gái không chịu, Hầu Tử cười nói: “Tránh sang một bên đi, gây trở ngại công vụ, liệu em có chịu nổi trách nhiệm không?”

Cô gái chớp chớp mắt, ‘ồ’ một tiếng rồi đi chỗ khác.

Hứa Hủ ở bên cạnh lắng nghe, cô cảm thấy yên lòng. Xem ra tình hình không đến nỗi tệ như Thư Hàng nói.

Một lúc sau, có người ghé sát Hứa Hủ, cười hì hì: “Chúng tôi chơi xúc xắc, cô có chơi cùng không?”

Hứa Hủ mỉm cười lịch sự: “Cám ơn, tôi không tham gia.”

Người bên cạnh không ép buộc, tiếp tục vui chơi. Chỉ có điều, thỉnh thoảng bọn họ lại đưa mắt về phía Hứa Hủ. Trong phòng toàn là trai thanh gái lịch, chỉ có cô mặc quần dài áo sơ mi đơn giản, gương mặt trắng trẻo không trang điểm, ngồi nghiêm chỉnh ở một góc. Hứa Hủ chẳng bận tâm, nhưng trong con mắt người khác, cô có một vẻ cô độc không ăn khớp với bầu không khí ở đây.

Thư Hàng hỏi Quý Bạch: “Để cô ấy một mình có sao không?”

Quý Bạch nhìn Hứa Hủ, nheo mắt hút thuốc: “Không sao. Cô ấy bẩm sinh thích yên tĩnh, cứ cố ép cô ấy chơi, cô ấy ngược lại sẽ càng không thích ứng.”

Hầu Tử đứng dậy: “Thế sao được? Chúng ta không thể bỏ mặc người anh ba dẫn đến đây. Để em đi nói chuyện với cô ấy.” Nói xong, anh ta liền đi qua bên đó.

Mọi người đều cười, một người nói: “Anh ba, Hầu Tử trăng hoa lắm đấy, anh không ngăn cản, cô học trò nhỏ của anh chịu thiệt thì sao?”

Quý Bạch vừa cất giọng thản nhiên vừa tiếp tục ra bài: “Cũng chưa biết ai chịu thiệt đâu.”

Ván này, Quý Bạch đại thắng. Vô tình ngẩng đầu, anh bắt gặp Hầu Tử đặt tay lên thành ghế sau lưng Hứa Hủ, cười nói điều gì đó. Sắc mặt Hứa Hủ vô cảm, nhưng cô rõ ràng mất kiên nhẫn, cả người hơi dịch sang bên cạnh. Phát giác ánh mắt của Quý Bạch, cô đột nhiên nhìn anh, đôi mắt đen láy của cô có chút quẫn bách và dựa dẫm.

Thật ra, Hứa Hủ không có ý dựa dẫm. Quý Bạch là người duy nhất cô quen biết ở nơi này, cô không thể tùy tiện đối xử cứng rắn với bạn của anh. Cô đương nhiên đợi anh ra mặt, đuổi người đàn ông kỳ quái này đi chỗ khác.

Quý Bạch nhìn vào mắt cô, cất giọng bình thản: “Hứa Hủ, lại đây.”

Hứa Hủ lập tức đứng dậy. Hầu Tử cười ngoác miệng, cũng đứng dậy đi theo. Người ở bàn bên này biết ý, chỉ cười cười.

Hứa Hủ đi đến bên cạnh Quý Bạch: “Quý đội.”

Quý Bạch còn chưa trả lời, Thư Hàng nheo mắt nhìn cô: “Không phải ở Cục Cảnh sát, cô gọi Quý đội làm gì. Hãy gọi cậu ấy là anh ba.”

Hứa Hủ: “Anh ba (*)!”

(*) Từ gốc là “Quý tam ca”.

Quý Bạch nhướng mắt nhìn Hứa Hủ.

Anh ba.

Cách xưng hô thân thiết này được người khác gọi không biết bao nhiêu lần. Nhưng đây là lần đầu tiên có người gọi bằng giọng điệu bình thản và cứng nhắc như vậy. Thế nhưng, thanh âm nhỏ nhẹ mềm mại và ngữ khí lạnh nhạt xa cách của cô, giống một chiếc lông vũ dài, nhẹ nhàng lướt qua trái tim Quý Bạch, khiến anh có cảm giác ngứa ngáy, đồng thời cũng... dễ chịu lạ thường.

Quý Bạch gật đầu, nói với Thư Hàng ở phía đối diện: “Cậu đứng dậy, nhường chỗ cho cô ấy.”

Thư Hàng vừa ‘Hả?’ một tiếng, những người khác cười rần rần.

Hứa Hủ nghi hoặc: “Em không biết đánh bài.”

Quý Bạch cười cười: “Em có thể học, chơi bài là một cách rèn luyện khả năng tư duy.”

“Vâng ạ.”

Mọi người chơi bài song Q thăng cấp, Quý Bạch và Hứa Hủ về một phe, hai người khác một phe. Ở ván đầu tiên, Hứa Hủ mới vừa học cách chơi, tất nhiên thua bét nhè. Quý Bạch bị cô liên lụy nên chấm dứt thành tích thắng liên tục. Những người xung quanh vô cùng phấn khởi, bởi vì trong đám bạn bè, Quý Bạch là một thần thoại không ai thắng nổi.

Quý Bạch cũng không vội vàng, từ tốn chỉ cho Hứa Hủ cách nhớ bài. Ván thứ hai quả nhiên có khởi sắc, bọn họ chỉ thua một ít. Đến ván thứ ba biến thành thắng nhỏ. Một người buồn bực nhìn Hứa Hủ: “Có đúng là hôm nay cô mới học chơi bài không?”

Hứa Hủ trả lời: “Đúng. Tôi đã nghĩ ra nên tính bài thế nào rồi.”

Quý Bạch mỉm cười: “Đừng chừa con đường sống cho bọn họ. Chúng ta ‘đuổi cùng giết tận’ một lần rồi quay về nghỉ ngơi.”

Hứa Hủ gật đầu: “Vâng ạ.”

Mọi người trầm mặc.

***

Sau đó hai người quả nhiên thắng liên tiếp bảy tám ván, thắng lợi cuối cùng không còn bao xa. Kỹ thuật đánh bài của đối phương không bằng, nhưng cũng có lúc vận may bùng phát, vớ được lá bài rất tốt. Trong ván này, đến cuối cùng chỉ còn lại vài lá bài, Hứa Hủ ngập ngừng vài giây. Bài của cô không bằng người ta, nếu mạo hiểm, có lẽ cô có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nhưng không biết Quý Bạch có hiểu ý cô?

Nghĩ đến đây, Hứa Hủ đưa mắt về phía Quý Bạch. Quý Bạch vốn đang cúi đầu uống trà, anh đột nhiên cũng nhướng mắt nhìn Hứa Hủ. Hai người đối mắt một hai giây rồi lại cụp mi, trong lòng hiểu rõ ý định của đối phương.

Ván này họ vẫn giành thắng lợi.

Mấy ván cuối cùng lại gặp tình thế nguy hiểm, Quý Bạch và Hứa Hủ làm theo cách cũ, âm thầm trao đổi ánh mắt, sách lược phức tạp đến mấy cũng ngầm hiểu ý nhau. Quý Bạch luôn giữ bộ dạng biếng nhác, phần lớn thời gian Hứa Hủ đều cúi đầu. Vì vậy không ai phát giác cử chỉ của bọn họ.

Ván cuối cùng hai người tiêu diệt đối phương không còn manh giáp. Hầu Tử ném bài xuống bàn, buồn bực vò đầu: “Đúng là không chịu nổi, tôi không chơi nữa, ức hiếp người quá đáng mà. Chơi bài mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thua đến mức lòng tự trọng tan tành.” Người còn lại cũng thở dài.

Quý Bạch cười cười, nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị ra về.

Hứa Hủ cũng đứng lên. Tuy nhiên, bắt gặp bộ dạng ủ rũ của bọn họ, cô hơi áy náy nên mở miệng an ủi: “Các anh không cần chán nản. Đầu tiên, khả năng tính toán và ghi nhớ của tôi và Quý... anh ba tương đối tốt, bởi vì chúng tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Hơn nữa, vừa rồi trong lúc đánh bài, chúng tôi đã trao đổi ánh...”

Hứa Hủ chưa kịp nói hết câu, một bàn tay thô ráp đầy mùi thuốc lá đột ngột bịt miệng cô. Hứa Hủ nhíu mày, Quý Bạch đã kéo cô ra sau lưng, cười nói với mọi người: “Chúng tôi đi đây, ngày mai còn có việc quan trọng.”

Lúc rời khỏi quán bar, Quý Bạch nửa cười nửa không cúi đầu nhìn Hứa Hủ: “Sao em thật thà thế? Không làm bọn họ thua thảm hại, liệu bọn họ có để chúng ta ra về?”

“Thì ra là vậy.” Hứa Hủ trả lời.

Quý Bạch và Thư Hàng đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng phì cười.

Thư Hàng lái xe đưa hai người về nhà nghỉ.

Xe ô tô lặng lẽ lướt đi trên đường phố, thời tiết Bắc Kinh về đêm mát lạnh. Hứa Hủ tựa người vào thành ghế phía sau, thân thể hơi mệt mỏi. Cô không lên tiếng mà lặng lẽ lắng nghe Quý Bạch và Thư Hàng trò chuyện.

Hứa Hủ phát hiện, sau khi cởi bỏ thân phận cảnh sát hình sự, Quý Bạch trở thành người khác hoàn toàn. Anh lúc này thoải mái, biếng nhác, thậm chí giống một lãng tử bỡn cợt cuộc đời.

Sự khác biệt này cũng không khó giải thích. Quý Bạch tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm chức vụ cao trong đội hình cảnh. Bộ dạng nghiêm khắc trầm ổn sẽ càng khiến mọi người tin tưởng và nghe theo, khiến phần tử phạm tội khiếp sợ hơn.

Hứa Hủ cũng chú ý một điểm, buổi tối hôm nay tuy Quý Bạch cười nói vui vẻ, nhưng gương mặt anh vẫn bộc lộ sự lạnh nhạt xa cách, khiến anh toát ra một vẻ thân cận mà không gần gũi.

Cô còn để ý thấy một điều, mặc dù bạn bè của anh rất quan tâm và nhiệt tình, nhưng không hề hỏi đến công việc của anh. Chắc không ai lý giải và có hứng thú tìm hiểu, rốt cuộc anh đang làm gì.

Bọn họ coi anh là một nhân vật truyền kỳ, nhân vật truyền kỳ từ từ rời xa phạm vi cuộc sống của bọn họ. Có lẽ không bao lâu sau, vẻ nhàn hạ, biếng nhác và bỡn cợt trên người anh sẽ biến mất, chỉ còn lại hình ảnh người cảnh sát hình sự nghiêm khắc lạnh lùng mà cô quen thuộc.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Hủ bất chợt nổi lên lòng kính nể, cũng hơi cảm động. Cô vô thức ngắm gương mặt nghiêng anh tuấn, nụ cười nhàn nhạt trên môi Quý Bạch, gương mặt cương nghị tỏa ra sự ấm áp len lỏi vào tận lòng người.

“Đến nơi rồi.” Thư Hàng cười hì hì dừng xe ô tô. Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn mặc đồng phục lập tức chạy đến, mở cửa cho Quý Bạch và Hứa Hủ.

Hứa Hủ ngẩn người, Quý Bạch xuống xe, nhìn khách sạn năm sao lộng lẫy trước mặt rồi quay sang Thư Hàng.

Thư Hàng mở cốp xe, xách hành lý của hai người ra ngoài: “Lần đầu tiên cậu đưa học trò nhỏ tới Bắc Kinh, bọn tớ sao có thể để cô ấy ở nhà nghỉ? Tớ đã trả phòng bên đó và đặt phòng tổng thống ở đây rồi. Nơi này gần đại học H hơn. Tám giờ sáng mai, tớ sẽ đến đón hai người.”

Chương 19

Giường trong phòng ngủ chính của phòng tổng thống khách sạn rất lớn, Hứa Hủ duỗi thẳng chân tay cũng chỉ chiếm chưa đến một nửa. Quay đầu ngắm cảnh đêm phồn hoa rực rỡ bên ngoài cửa sổ, trong lòng cô bỗng xuất hiện nỗi lo lắng bất an.

Ban đầu Hứa Hủ tưởng do thay đổi hoàn cảnh, nhắm mắt một lúc, cô mới phát hiện bụng đói cồn cào. Hứa Hủ nhìn đồng hồ, cô ăn một ít đồ trên máy bay từ lúc hơn năm giờ chiều, bây giờ đã là mười một giờ đêm. Một lúc sau, Hứa Hủ không chịu đựng nổi nữa, liền ngồi dậy bước xuống giường.

***

Quý Bạch xem tin tức buổi đêm một lúc, vừa định tắt đèn đi ngủ, anh bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ở bên ngoài.

Quý Bạch mở cửa phòng liền bắt gặp một hình bóng nhỏ bé mặc áo ngủ màu trắng đi chầm chậm về phía phòng ăn. Quý Bạch hơi ngạc nhiên, anh tưởng bộ đồ ngủ của Hứa Hủ sẽ có hình gấu mèo hoa cỏ gì đó, không ngờ cô mặc áo choàng ngủ cổ mở rộng, thắt eo của người phụ nữ trưởng thành. Tuy nhiên... Quý Bạch mỉm cười, áo choàng ngủ rất dài và rộng, khoác vào người cô chẳng khác nào bé gái lén lút mặc đồ của người lớn cả.

Trên thực tế, lý do Hứa Hủ chọn bộ đồ ngủ này rất đơn giản, năm nay cô hai mươi bốn tuổi, đương nhiên phải mặc kiểu phụ nữ.

Quý Bạch đi tới phòng ăn. Từ xa, anh đã ngửi thấy mùi bánh pizza thơm phức, khiến cảm giác đói bụng bị đánh thức. Trước bàn ăn bóng loáng, Hứa Hủ một tay chống cằm, ăn rất từ tốn. Áo ngủ tơ lụa mềm mại thuận theo đường nét cơ thể cô, từ cổ rủ xuống tận gót chân xinh xắn như ngọc, khiến Hứa Hủ có một vẻ mỹ lệ mà ngày thường không bộc lộ rõ. Một chiếc dép rơi xuống đất nhưng cô chẳng hề bận tâm, bàn chân trần của cô còn nhẹ nhàng đung đưa.

Nhìn thấy Quý Bạch, Hứa Hủ không tỏ ra kinh ngạc. Cô cúi xuống xỏ dép lê, sau đó hỏi: “Anh có ăn không?”

Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, mới phát hiện bữa ăn đêm của cô tương đối phong phú, một miếng pizza, một đĩa hoa quả và một cốc sữa, trông rất ngon lành. Với thể trạng của cô, ăn nhiều cũng không lo tăng cân.

Hứa Hủ bỏ một miếng pizza vào lò vi sóng, sau đó đứng ở bàn bếp cắt hoa quả cho Quý Bạch. Thật ra bình thường cô không có thói quen hầu hạ người khác, nhưng hôm nay, sự tôn kính của cô đối với Quý Bạch tăng thêm mấy phần. Do đó, cô rất hăng hái chuẩn bị đồ ăn cho anh. Hứa Hủ có tính cách đơn giản, bởi vì kính trọng nên cô thấy anh càng gần gũi. Vừa cắt hoa quả, Hứa Hủ vừa ngẫm nghĩ, sau này nên đổi cách xưng hô, gọi anh là ‘thầy’.

Bàn bếp vừa vặn đối diện bàn ăn. Hứa Hủ cúi đầu chăm chú cắt hoa quả, Quý Bạch đặt một tay lên thành ghế phía sau, một tay nghịch chiếc bật lửa, cũng nhìn cô chăm chú.

Có lẽ trai đơn gái chiếc ở bên nhau lúc nửa đêm, ngắm mái tóc ngắn mềm mại của Hứa Hủ rủ xuống trán và hai bên tai, Quý Bạch cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngứa ngáy và khô nóng rất khó diễn tả. Cảm giác này giống lúc cô gọi anh là ‘anh ba’. Ngoài ra, bộ áo ngủ nữ tính mở rộng cổ, để lộ làn da trắng muốt, trắng như ly sữa của cô trước mặt anh.

Đồ ăn của Quý Bạch chuẩn bị xong, hai người cùng ngồi chén sạch sẽ. Khi Quý Bạch cầm đĩa chuẩn bị thu dọn, Hứa Hủ liền đứng dậy: “Thầy để em làm.”

Quý Bạch liếc cô một cái.

Hứa Hủ đương nhiên hiểu ánh mắt anh có ý nghĩa gì. Cô ngẫm nghĩ, nhưng không tìm ra từ ngữ uyển chuyển, thế là cô thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình: “Thưa thầy, sau này em sẽ càng kính trọng thầy, càng cố gắng theo thầy học tập.”

Quý Bạch lại nhìn gương mặt ửng đỏ của Hứa Hủ: “... Được.”

Thân hình cao lớn của anh ngồi bất động một chỗ, Hứa Hủ đương nhiên phải cúi người xuống dọn cốc đĩa. Thân thể cô lắc lư trước mắt Quý Bạch, ở cự ly rất gần. Trên thực tế, áo ngủ của cô rất rộng nên chẳng nhìn ra đường nét ở bên trong. Nhưng cũng chính vì điều đó, Quý Bạch đột nhiên nhớ tới cảm giác đầy đặn mềm mại lạ thường còn lưu lại trên đầu ngón tay từ nhiều ngày trước.

Lúc bấy giờ anh chỉ cười cho qua, bây giờ hồi tưởng lại mới thấy, xúc cảm đó rất tuyệt.

Quý Bạch không còn là thiếu niên tuổi mới biết yêu. Sau khi về phòng ngủ, anh đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm đẹp đẽ của Bắc Kinh, trong đầu toàn là hình ảnh Hứa Hủ.

Gần đây, anh thường chú ý đến cô, tựa hồ đã trở thành thói quen. Chỉ cần cô xuất hiện, ánh mắt anh dù vô tình hay hữu ý cũng dừng lại trên người cô. Ngắm mái tóc ngắn của cô, anh cũng thấy vừa mắt, dáng người nhỏ bé của cô cũng vừa mắt, kể cả biểu cảm bướng bỉnh của cô, anh cũng thấy vừa mắt.

Hứa Hủ không mang đến cảm giác mãnh liệt cho anh. Trên thực tế, do nguyên nhân tính cách và công việc, anh chưa từng có cảm giác đó với một người phụ nữ. Tuy nhiên, ở bên cạnh Hứa Hủ, anh thấy rất yên bình, rất dễ chịu.

Cô không giống hình mẫu người bạn gái trong dự tính của anh. Anh vốn cho rằng, năm nay gần ba mươi tuổi, anh càng có khả năng động lòng trước các cô gái chững chạc và trí tuệ. Khi Hứa Hủ mặc áo ngủ của người phụ nữ trưởng thành, trông cô vẫn giống một đứa trẻ, nhưng anh lại thấy rất tuyệt.

Quý Bạch biết rõ bản thân, anh không muốn chơi bời, càng không muốn tùy tiện thử nghiệm. Anh chẳng có thời gian để lãng phí. Anh coi bạn gái chính là đối tượng kết hôn trong tương lai.

Ngẫm nghĩ một hồi, Quý Bạch kết luận, đợi sau khi kết thúc vụ án này, anh sẽ tiến một bước tìm hiểu sâu hơn và xác nhận tâm ý của anh đối với Hứa Hủ.

Sau đó, anh sẽ toàn lực theo đuổi cô.

Hai người hiện là quan hệ đồng nghiệp, quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ thầy trò... Đây chẳng phải là điều kiện có lợi hay sao?

***

Chưa đến sáu giờ sáng ngày hôm sau, Hứa Hủ còn đang chìm trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô tưởng có tình hình khẩn cấp, vội chạy đi mở cửa mà quên cả đi dép.

Cửa vừa mở ra, Hứa Hủ liền nhìn thấy Quý Bạch mặc bộ đồ thể thao, thân hình cao lớn tựa vào khung cửa, anh cúi đầu nói với cô: “Em mau thay quần áo, chúng ta chạy bộ.”

Hứa Hủ nghi hoặc. Kể từ lúc xảy ra vụ án Diệp Tử Tịch, hai người đã tạm dừng tiết mục thể dục buổi sáng.

“Tại sao?” Cô hỏi: “Chẳng phải đợi đến khi vụ án kết thúc hay sao?”

Quý Bạch cất giọng nhàn nhạt: “Càng vào giai đoạn căng thẳng, chúng ta càng phải giữ thể xác và tinh thần khỏe mạnh.” Nói xong, anh lập tức quay người, đi ra ngoài phòng khách đợi cô.

“Vâng.” Hứa Hủ nhận ra, lãng tử của ngày hôm qua đã khôi phục trạng thái bình thường.

***

Hoa viên của khách sạn buổi sáng sớm rất vắng vẻ yên tĩnh. Chạy một lúc, Hứa Hủ liền phát giác điều bất thường. Trước đây Quý Bạch luôn chạy mất hút, hôm nay cứ chạy một đoạn, anh lại dừng bước hoặc giảm tốc độ đợi cô. Sau đó, anh chạy song song bên cạnh cô.

Lúc Quý Bạch dừng lại đợi Hứa Hủ lần thứ ba, cô không nhịn được mở miệng hỏi: “Tại sao hôm nay anh lại giảm tốc độ đợi em?”

Quý Bạch trả lời rất tự nhiên: “Ở đây không quen thuộc, dễ bị lạc đường.”

Hứa Hủ hiểu ý anh. Ngắm gương mặt anh tuấn của Quý Bạch dưới ánh ban mai, cô hơi xúc động: “Cám ơn anh. Anh khỏi cần lo cho em, em đã xem qua sơ đồ khách sạn, không thể nào lạc đường.”

Quý Bạch quay đầu về phía Hứa Hủ, mỉm cười: “Thế thì tốt. Nhưng tôi chưa xem sơ đồ, vì thế chúng ta cùng chạy đi.”

Hứa Hủ: “Vâng.”

Hai người cùng chạy bộ, cùng ăn bữa sáng, về phòng tắm rửa, lại cùng xem tin tức buổi sáng vài phút, Thư Hàng mới bấm chuông cửa phòng.

***

Trước khi đến Bắc Kinh, Quý Bạch đã liên hệ với cảnh sát địa phương, lấy được danh sách sinh viên đại học H năm đó. Sau khi so sánh đối chiếu, đội của anh đã tìm ra hơn một trăm người đang sống và làm việc ở thành phố Lâm, đa phần đều loại trừ khỏi diện bị tình nghi. Nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Trọng tâm công việc của buổi sáng hôm nay là tìm gặp thầy cô giáo và bạn bè thân thiết của Diệp Tử Tịch năm đó. Thời gian học ở đây, Diệp Tử Tịch có người yêu hay không? Người yêu đó có liên quan đến cái chết của chị? Quý Bạch và Hứa Hủ không thể xác định. Nhưng bọn họ không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.

Bởi vì Thư Hàng đã đánh tiếng trước với mấy người bạn, Quý Bạch lại đến điều tra vụ án nên nhà trường hết sức phối hợp. Hai người điều tra suốt cả buổi sáng mà không có thu hoạch. Tuy thầy cô giáo và các sinh viên cùng khóa với Diệp Tử Tịch được giữ lại trường đều có ấn tượng về cô gái xinh đẹp và xuất sắc này, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói chị có bạn trai.

Buổi trưa, Hứa Hủ nói với Quý Bạch để cô gọi cơm hộp. Quý Bạch chưa kịp trả lời, Thư Hàng gọi điện thoại đến, bảo đã giúp bọn họ đặt chỗ ngồi tình nhân ở một nhà hàng gần đó. Quý Bạch quay đầu kêu Hứa Hủ không cần gọi cơm hộp, hai người ra ngoài dùng bữa.

Đến buổi chiều, cuộc điều tra cuối cùng cũng có tiến triển.

Bọn họ tìm ra một người phụ nữ tên Điền Điềm, là bạn thân của Diệp Tử Tịch năm đó, hiện sống ở Bắc Kinh. Quý Bạch gọi điện thoại liên hệ, Điền Điềm nghe tin dữ khóc nức nở. Sau khi khôi phục tâm trạng, chị cất giọng nghẹn ngào: “Anh cảnh sát, chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”

Từ thái độ của Điền Điềm, Quý Bạch và Hứa Hủ đều tin tưởng bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra đáp án.

Một tiếng sau, Điền Điềm tới đại học H, kể với hai người câu chuyện quá khứ.

Thì ra lúc học thạc sĩ năm thứ nhất, Diệp Tử Tịch từng yêu một người đàn ông ngoại tỉnh. Nhưng về phương diện tình cảm, chị tương đối lặng lẽ nên ngoài người bạn thân, không ai biết chị có bạn trai.

***

“Đó là thời điểm khoảng sáu bảy năm trước.” Điền Điềm hồi tưởng lại: “Lúc bấy giờ, Tử Tịch rất yêu người đàn ông đó. Cậu ta nhỏ tuổi hơn Tử Tịch, hình như còn chưa tốt nghiệp đại học. Cậu ta rất chăm đến Bắc Kinh, thường ngồi tàu hỏa cả đêm tới nơi này. Mỗi lần cậu ta đến, Tử Tịch mấy ngày không về trường. Vào dịp nghỉ hè và nghỉ đông, hai người thuê nhà ở ngoài trường, mấy tháng liền dính nhau như hình với bóng...”

Điền Điềm kể say sưa, Quý Bạch và Hứa Hủ im lặng lắng nghe.

“Sau đó...” Điền Điềm hạ giọng: “Tử Tịch mang thai, nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn phá bỏ cái thai đó. Tuy không khỏi đau lòng nhưng cậu ấy vui vẻ tiết lộ, người bạn trai đã cầu hôn cậu ấy, nói sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cậu ấy. Vài tháng sau, không hiểu tại sao hai người đột nhiên chia tay. Khoảng thời gian đó, Tử Tịch sa sút tinh thần trầm trọng. Cậu ấy yêu người bạn trai như vậy...”

“Anh ta là người ở đâu? Tên là gì?” Quý Bạch hỏi.

“Người thành phố Lâm, tên là...” Điền Điềm ngẫm nghĩ rồi mở miệng: “Nhà tôi hình như còn tấm ảnh bọn họ chụp chung. Tôi sống không xa lắm, bây giờ có thể về nhà lấy ảnh.”

Hứa Hủ ngẩn người, cảm giác lo lắng bất an của buổi tối ngày hôm qua lại xuất hiện, phảng phất có đầu mối quan trọng nào đó bị cô bỏ sót.

Quý Bạch gật đầu. Quay sang bắt gặp gương mặt tái nhợt của Hứa Hủ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, động tác rất tự nhiên: “Em sao vậy?”

Hứa Hủ không chú ý đến cử chỉ của anh, nói khẽ: “Em không sao, em đang nghĩ đến một chuyện.”

Bộ dạng này khiến Quý Bạch nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của cô lúc cắt hoa quả cho anh và gương mặt ửng đỏ của cô khi gọi anh là ‘thầy’. Anh mỉm cười: “Tôi và Điền Điềm đi lấy ảnh, em nghỉ ngơi một lát đi.” Không đợi Hứa Hủ từ chối, Quý Bạch lập tức cùng Điền Điềm đi ra ngoài.

***

Lúc nhận tấm ảnh, Quý Bạch thất thần trong giây lát.

Trên ảnh, người đàn ông tuấn tú trắng trẻo cúi đầu hôn cổ người phụ nữ, thần sắc anh ta vừa chăm chú vừa si mê. Người phụ nữ có mái tóc dài bay bay, nụ cười rạng rỡ như bông hoa nở rộ, không che giấu niềm hạnh phúc ngập tràn.

Quý Bạch từng gặp người đàn ông này, anh biết anh ta là ai.

***

Trong thời gian Quý Bạch đi lấy ảnh, Hứa Hủ đứng trước cửa sổ văn phòng tạm thời của đại học H. Ngắm nhìn khuôn viên phủ một màu xanh đẹp đẽ, cô thầm nghĩ: Sáu năm trước cô đang làm gì? Lúc đó cô bận thi đại học, hai tai không nghe những chuyện bên ngoài cửa sổ, chỉ một lòng tập trung vào sách vở.

Đằng sau vang lên tiếng bước chân quen thuộc. Hứa Hủ quay đầu, chạm phải ánh mắt suy tư của Quý Bạch.

Nỗi bất an và nghi ngờ của cô cuối cùng đã được chứng thực, khi Quý Bạch đưa tấm ảnh cho cô.

“Là Hứa Tuyển.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ