XtGem Forum catalog
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Ngủ cùng sói - trang 7

Chương 19

Khi thấy cô nàng hư hỏng kia đi ra, tôi suýt cho rằng tôi mới là người sai.

Cô ta nhìn Hàn Trạc Thần bằng đôi mắt khổ sở đến động lòng người, tình cảm chân thành, cực giống vẻ đáng thương hề hề trước đây của tôi.

“Thần, em không nhận ra cô ấy. Cô ấy vừa vào cửa đã mắng em rồi…” Ầy, khả năng diễn kịch của cô ta khá tốt, nói dối không chớp mắt: “Cô ấy nói em sớm muộn gì cũng bị anh vất bỏ… Em mới nhất thời tức giận.” Cô ta sụt sịt hai tiếng, nghẹn ngào nói: “Em biết sai rồi!”

“Rõ ràng cô nhận ra tôi…”

Tôi đang muốn đấu lý với cô ta, Hàn Trạc Thần bình tĩnh chặn lời tôi: “Không sao! Tôi sẽ để cho cô ấy nhận ra.”

“Thần!” Người phụ nữ kia căng thẳng nắm lấy hai tay Hàn Trạc Thần, đôi mắt đong đầy ánh nước nhìn anh: “Em thật sự không nhận ra cô ấy! Em biết sai rồi, anh đánh em đi, đừng không cần em là được!”

Hàn Trạc Thần mỉm cười rút tay ra: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ!”

Tôi vội bước lên, biết Hàn trạc Thần thương hoa tiếc ngọc không muốn đánh. Vậy thì tôi đây tự mình động tay.

Tôi xắn tay áo lên, thấy khuôn mặt đáng thương hại lại thêm dáng người gầy yếu, đang do dự không biết đánh chỗ nào, thì anh đã bắt được tay tôi, cười nói: “Chút sức lực của em… cứ giữ lại để đánh tôi thôi!”

“Nhưng…”

Khuôn mặt của cô nàng hư hỏng kia tập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đang định làm nũng thì…

Hàn Trạc Thần quay người nhìn vệ sĩ đứng gần anh nhất: “Kìm chế một chút, đừng chơi đến chết người!”

Đợi khi cô nàng hư hỏng kia sắc mặt tái nhợt bị hai người vệ sĩ lôi vào một gian phòng, anh lại hỏi tôi: “Thiên Thiên, vừa rồi khi em bị đánh, có ai nhìn thấy không?”

“Hả?” Tôi nhìn sắc mặt biến đổi cực nhanh của quản lý, lại thêm những người phục vụ khác, nói: “Không có, cô ấy đánh tôi trong toilet. Chỉ có chị Thu bạn tôi đứng đấy… Còn vì giúp tôi mà suýt bị cô ta đuổi việc.”

“Ừ!” Anh nhìn lướt qua Tiểu Thu đang đứng đấy rơi nước miếng xem náo nhiệt, chẳng nói câu nào.

Trong phòng vang lên tiếng hét thê thảm: “Đừng!”

Tình huống hình như không giống dự đoán của tôi.

Trong phòng vọng ra tiếng khóc vô vọng, kèm theo tiếng rên thảm thương.

Nhất thời trước mắt tối đen.

Tôi hoàn toàn quên đi đau đớn trên mặt, nhìn anh một cách khó tin: “Vì sao anh có thể làm cái loại chuyện… loại chuyện… vô liêm sỉ thế?”

Anh không để ý đến tôi, hỏi người quản lý đang cung kính đứng cạnh: “Có máy quay phim không?”

“Có!”

“Tìm một thợ quay phim chuyên nghiệp tới đây, quay rõ nét vào! Hiện nay rất nhiều người thích xem loại này đấy.”

Lần này tôi quên cả việc mắng anh! Tôi không thấy anh độc ác, chỉ cảm thấy anh có thể nghĩ ra được phương pháp này, thật là quá đáng sợ!

Anh đang hủy hoại cả cuộc đời của một người con gái!

Tôi lại nghe thấy tiếng van xin đau khổ trong phòng, thật sự không chịu đựng thêm, lớn tiếng nói với anh: “Vì sao anh có thể đối xử với người yêu anh tàn nhẫn như thế…”

“Vì sao sự nhân từ của em không thể dành cho người nên cho!”

“Hàn Trạc Thần, đây không gọi là nhân từ, đây gọi là nhân tính!”

Mọi người đứng bên hít một hơi lạnh, nhìn Hàn Trạc Thần.

Anh cắn chặt răng, tiếng nói thoát ra từ trong kẽ răng: “Hàn Thiên Vu, tôi làm gì không cần em phải dạy. Tôi tự mình phân biệt được đúng sai! Tôi đối xử với bất cứ ai đều có tiêu chuẩn xử lý chính xác! Tôi hiểu rõ người nào đáng để tôi vất bỏ tính mạng, người nào tôi không thể có tính đàn bà… trừ em ra!”

Khi tôi vẫn đang ngây ngốc thì anh đã nắm tay tôi, kéo tôi rời khỏi: “Theo tôi về nhà bôi thuốc!”

Lúc tôi đi, trên mặt mọi người đều hiện vẻ ngỡ ngàng.

Ngay cả Tiểu Cảnh, khuôn mặt anh không hề có đồng tình, dường như còn nặng nề buông mắt, hiểu ra điều gì đấy.

Hai bàn tay anh ấy nắm chặt lại, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn tôi!

Vì sao ngoại trừ tôi không ai đồng tình với người con gái bị xúc phạm trong kia.

Lẽ nào tôi sai rồi?

Hay nơi đây dù cao cấp tới đâu, vẫn chỉ là hộp đêm mà thôi.

Nơi này là thiên đường của đàn ông, là địa ngục của đàn bà.

Phụ nữ đi vào nơi này nên biết rõ cái gì cô ấy cần đối mặt.

Nhưng đâu là thiên đường của tôi, đâu là địa ngục của tôi…

Về sau khi gặp lại Tiểu Thu, chị lớn tiếng cảm thán: “Đẹp trai quá! Nếu như anh ấy có thể yêu chị một lần, chị chết cũng đồng ý!”

Tôi gượng cười: “Nếu như anh ấy vất bỏ chị một lần, chị sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết…”

***

Về đến nhà, tôi không để ý đến anh, đi thẳng về phòng mình.

Anh cầm lọ thuốc mỡ, cũng không gõ cửa, xông thẳng vào.

“Anh còn có phương pháp nào tàn ác hơn không?” Tôi hỏi.

Thấy được kết cục của cô nàng kia, tôi đã từ bỏ nguyện vọng bị anh đánh tới chết rồi.

Anh thật quá nguyên tắc, không đánh phụ nữ!

Không phải do anh thương hoa tiếc ngọc, mà anh có biện pháp khiến phụ nữ sống còn đau đớn hơn so với chết, cả đời phải sống trong sự lăng nhục.

Tôi nghĩ một ngày anh phát hiện ra tôi đang lừa dối anh, tôi sẽ lựa chọn tự sát! Một lần giải quyết hết mọi chuyện!

“Phải xem là đối với ai nữa.”

“Với em thì sao?”

Anh đang ngồi cạnh tôi, không biết có phải do ánh đèn không mà sắc mặt anh có vẻ hơi tái nhợt.

“Nếu là em…” Anh dùng ngón tay từ từ bôi thuốc mỡ lên mặt tôi. “Tôi sẽ trói em vào thành giường… nghe em cầu xin tôi…”

Chủ đề này hình như đã từng thảo luận qua trước đây khá lâu.

Luẩn quẩn một hồi, dường như đó không phải là dấu hiệu gì tốt cho lắm.

Tôi nuốt nước bọt, nói: “Em đang hỏi anh rất nghiêm túc đấy!”

“Tôi cũng rất nghiêm túc trả lời em!”

Tôi im lặng, để yên cho anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt.

Giống vài năm trước khi tôi bị thương, anh cũng mang vẻ mặt đau lòng như thế…

“Em rảnh thì ngồi nhà là được rồi! Đừng có đi ra ngoài đánh ghen với người ta!”

“Ai đánh ghen vì anh chứ! Em không quen nhìn cô nàng ấy lên mặt tự cho mình là giỏi thôi.”

Anh lại dùng ngón tay xoa thuốc lên môi tôi, “Lần sau em không vừa mắt ai thì nói cho tôi biết! Đừng có đánh nhau với người ta, biết chưa?”

Đôi môi tôi tê rần. Tôi vội vàng tránh né, “Vì sao khi em có thể đánh anh, mà lại không thể đánh cô ta?”

“Bởi vì em rất có bản lĩnh bắt nạt tôi… Trời sinh em ra nhất định để hành hạ tôi!”

Tôi lại nuốt nước miếng, lúc này cảm giác tê dại đã không còn chỉ ở đôi môi.

Chiếc rèm lụa ren che đi ánh sáng bên ngoài, cả gian phòng tôi nhuộm một màu cam diễm lệ.

Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi. Tầm mắt của chúng tôi giao nhau trong căn phòng tĩnh mịch, dính lấy nhau…

Trong căn phòng ngủ tràn đầy hương thơm thiếu nữ…

Tôi đang dựa nửa người vào chiếc gối, bắt đầu cảm thấy trái tim đang không ngừng sa lầy.

Tôi dường như cũng thấy lý trí trong mắt anh đang trật khỏi đường ray…

Cơ thể anh càng lúc càng gần tôi, ngón tay mân mê theo bả vai, vuốt ve dần xuống dưới…

May mà tại thời điểm mấu chốt, chuông điện thoại của tôi vang lên!

Bản thân tôi cảm thấy may mắn không gì sánh được khi tìm lại được linh hồn đang phiêu đãng từ tiếng chuông reo vang.

Tình huống quá nguy hiểm, suýt nữa thì ánh mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc của anh đã câu đi “bản thân” khó khăn lắm mới tìm được về của tôi…

Tôi muốn ngồi dậy tiếp điện thoại, tay anh lại dùng lực ấn tôi xuống giường.

“Em có thể nghe điện thoại không?”

Số di động của tôi không mấy người biết, vào tình huống này thì chỉ có Tiểu Cảnh mới có thể gọi cho tôi.

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy muốn hỏi thăm tình hình vết thương của tôi sao rồi.

Anh đưa tay với chiếc điện thoại giúp tôi, thoáng nhìn qua số điện thoại. Sắc mặt của anh nhất thời kém đi rất nhiều, quăng điện thoại vào ngực tôi.

Tôi liếc nhìn qua thông báo gọi đến, quả nhiên là “Anh Tiểu Cảnh…”

“Mặt của em đỡ hơn chút nào chưa?”

“Bôi thuốc rồi, không còn đau nữa.”

Anh im lặng một lát rồi nói: “Anh có chuyện muốn nói với em. Bây giờ em có thời gian không?”

Tôi nhìn trộm Hàn Trạc Thần đang đứng bên cửa sổ. Hàng mày anh nhíu chặt, quan sát khung cảnh bên ngoài, có vẻ như anh đang cực kỳ khó chịu.

“Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Đúng vậy! Anh đang ở dưới nhà, nếu tiện thì em xuống một lát được không?”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, qua chiếc rèm ren mờ làm bằng tơ tằm, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong nhìn ra có thế mơ hồ thấy được bên ngoài.

Xe của Tiểu Cảnh đang đỗ dưới tầng, anh dựa vào cửa xe, nhìn lên cửa sổ phòng tôi.

Tôi cảm giác có một thứ đau thương xuất hiện trong giọng nói của anh ấy, khi anh ấy ngẩng lên nhìn.

Sự đau thương này còn đậm đặc hơn rất nhiều so với lúc tôi từ chối làm bạn gái anh ấy!

“Được rồi, em xuống ngay bây giờ đây.”

Tội dập máy, vừa muốn đi xuống tầng chợt nghe Hàn Trạc Thần nói: “Không được đi!”

“Anh có tư cách gì quản em! Anh không phải là bạn trai em!”

Sắc mặt anh ấy tái mét, giống đang cố gắng khống chế tâm tình của chính bản thân. “Em rất yêu cậu ấy hả?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh. “Vì sao anh không nghĩ xem loại đàn ông như anh có gì đáng đề người ta yêu!”

Khi chạy qua hành lang, trong đầu tôi đều hiện lên nụ cười chua chát sau cùng của anh…

Trước lúc lên xe Tiểu Cảnh, tôi không khống chế được bản thân mình, lưu luyến liếc nhìn lên ô cửa kính phủ rèm hồng kia.

Tựa như tôi có thể thấy hình bóng cô đơn của anh, ánh mắt hối hận của anh.

Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhất, trong lòng lặng lẽ nói với anh: “Người em yêu chính là anh… Em sẽ không rời khỏi anh. Nếu có một ngày anh xuống địa ngục, em nhất định sẽ đi cùng anh! Chúng ta không thể cùng sinh, nhưng có thể cùng chết! “

***

Mưa phùn rả rích, tí tách tí tách rơi, va đập vào cửa kính, chảy dọc xuống nền đất…

Xuyên qua làn mưa bụi, tôi thấy một đôi tình nhân đang dựa sát bên nhau, cùng che một tán ô dạo bước trên đường.

Tôi dường như thấy anh vẫn đang đứng bên của sổ, nhìn xuống tầng, chờ tôi trở về để rồi cùng tôi che ô đi tản bộ.

Vẫn thường gặp những ngày mưa…

Mà ngày mưa đó, đã không thể trở lại.

Tiểu Cảnh hỏi tôi: “Em đang suy nghĩ cái gì đấy?”

“Không có gì!”

Tôi đang nghĩ đến câu chuyện vừa mới nghe được từ hai người phụ nữ ngồi ở bàn bên.

Một người phụ nữ nói: “Hàng xóm của mình xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

“Người phụ nữ kia độc ác quá cơ! Ông chồng cô ta ngoại tình bên ngoài, cô ta giả vờ không biết gì hết. Buổi tối đợi ông chồng cùng cô ta thân thiết đến kiệt sức, ngủ say như chết thì lén đâm ông ta từ sau lưng.”

“Thật hả! Cô ấy cực đoan quá!”

“Chắc có lẽ yêu càng sâu, hận càng nhiều!”

Từ khi nghe các cô ấy nói chuyện, một ý tưởng giống cỏ dại bắt rễ lan tràn trong đầu tôi rất nhanh.

Nếu tôi dâng hiến thân xác cho anh, anh có thể vì hưng phấn quá đến nỗi sức cùng lực kiệt, muốn ngủ không?

Khi đó anh sẽ không bị giật mình thức giấc bởi những tiếng động nhỏ nữa phải không?

Với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi, có thể ngủ bên cạnh tôi khi anh mệt mỏi không…

“Thiên Thiên?”

“Hả? Xin lỗi! Anh vừa nói gì?”

“Anh vừa hỏi em: Mấy năm nay Hàn tiên sinh có thật đối xử tốt với em không?”

“…”

Anh đối với tôi không tốt?

Nương theo câu hỏi của Tiểu Cảnh, trí nhớ tôi quay lại nhiều năm về trước.

Tôi hớp một ngụm cà phê, tỉ mỉ kể cho Tiểu Cảnh nghe những việc vụn vặt trong cuộc sống trước đây của chúng tôi.

Không nhớ là lúc tôi mấy tuổi. Nói chung khi ấy tôi còn rất nhỏ.

Trong lớp mỹ thuật, cô giáo giao cho chúng tôi bài tập tự mình vẽ một bức tranh. Đến sát hạn nộp mà tôi vẫn chưa nghĩ ra vẽ về cái gì, thì bạn cùng lớp đã vẽ xong.

Bức tranh của cậu ấy là hình ảnh cậu ấy nắm tay cha, cùng đi bộ trên bãi cỏ, bên cạnh có hàng chứ xiêu vẹo: Con yêu cha!

Có một ngày Hàn Trạc Thần vô tình nhìn thấy bức tranh chẳng đáng giá đồng nào kia trong cặp tôi, anh đã nhìn rất rất lâu, hỏi tôi rằng có thể tặng anh không…

Bây giờ bức tranh dấy vẫn được cất giữ trong ngăn tủ trong phòng đọc sách của anh, chưa hề bị hao tổn.

Còn có một lần, anh trở về với tâm trạng không tốt.

Khi đó tôi còn có nhỏ, không biết cách đoán ý qua sắc mặt lời nói. Tôi thấy thời tiết khá lạnh, bèn bưng cho anh một cốc nước nóng, đặt vào trong tay anh.

Anh nổi giận đánh bay cốc nước, nước nóng bắn lên tay anh.

Tôi không ngừng nhận lỗi, nói: “Xin lỗi…, xin lỗi…!”

Sau đó tôi quỳ trên mặt đất thu nhặt mấy mảnh thủy tinh đã vỡ. Bàn tay bị thủy tinh rạch đứt, trong lòng tôi vẫn khiếp sợ, tiếp tục nhặt.

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cần thận gạt đi mấy mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay tôi.

Anh ôm tôi ngồi lên sofa, lau nước mắt cho tôi, còn rửa sạch vết máu trên tay tôi nữa.

“Thiên Thiên, cháu không sai đâu, cháu là đứa bé hiểu chuyện nhất mà tôi đã từng gặp.” Anh nói với tôi: “Xin lỗi! Tại tâm trạng của tôi không tốt, sau này sẽ không thế nữa!”

Từ sau lần đó, anh dù giận cũng không bao giờ hất đổ cốc nước nóng tôi bưng lên cho anh nữa.

Nhiều năm như vậy, anh chẳng những không quên ngày sinh nhật của tôi, mà còn chưa từng quên những ngày dày vò tôi đau đớn hàng tháng. Anh sẽ bảo thím Lý nấu một thang gừng đường đỏ cho tôi uống.

Thậm chí vì cứu tôi mà anh lao thẳng vào ô tô…

Cả một buổi chiều tôi nói rất nhiều. Đến khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi, tôi mới phát hiện ra trên mặt mình đầy nước mắt.

Tôi xấu hổ cười: “Xin lỗi! Ông ấy đối xử với em tốt lắm, trước đây em không phát hiện ra!”

“Đúng vậy! Hôm qua lúc đang mở cuộc họp cổ đông, ông ấy nghe nói có người đánh em liền không họp hành gì nữa…”

Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê lạnh, mặn chát hòa đắng cay.

“Có thể cho em uống rượu không?” Tôi hỏi.

“Champagne được không?”

“Champagne à! Được thôi… rất hợp để uống lúc này.”

Mưa rơi càng lúc càng lớn, bọt nước bắn tung tóe trên ô cửa kính, tan vỡ.

Đến bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết một ly champagne.

Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôi có muốn về không.

Tôi lắc đầu! Hôm nay trời rất âm u, tôi không nhìn thấy sao!

Thế nhưng không sao cả! Tôi và gia đình sẽ đoàn tụ với nhau sớm thôi…

Chương 20

Rating: 18+

Đúng tám giờ, chuông điện thoại của Tiểu Cảnh reo lên. Anh ấy nhìn tôi hơi khó xử, vừa muốn bấm nút nhận cuộc gọi, tôi đã cướp lấy điện thoại anh ấy, tắt mắt. Nhân tiện tôi cũng tắt luôn máy của chính mình.

Thế giới tĩnh lặng chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi. Mưa rơi từng giọt từng giọt nghe đau đớn xé lòng.

Tôi ngả người, dựa vào ghế, quan sát vẻ mặt của Tiểu Cảnh đang biến đổi dần. Tôi nhìn anh ấy rất lâu, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi.

Hồ thiên nga! Một câu chuyện cổ tích đẹp tuyệt vời.

Thế nhưng câu chuyện ấy chỉ dùng để lừa dối những cô bé mới biết yêu. Thế giới này không có ác ma vô tình tàn nhẫn, tương tự như vậy, cũng chẳng có hoàng tử dũng cảm bạo gan.

Lại càng không có công chúa thiên nga xinh đẹp lương thiện!

Cái này người ta gọi là hiện thực.

Chín giờ, tôi cuối cùng ra một quyết định.

Việc báo thù đã lên kế hoạch nhiều năm, tôi không còn sức để đợi nữa, cũng không có có tâm lực để kéo dài yêu hận với anh trong mâu thuẫn, trong giày vò thêm nữa.

Tối nay, hãy để mọi thứ kết thúc đi.

Để yêu và hận đi tới một cái kết!

Tôi bảo Tiểu Cảnh ở trong xe đợi tôi, một mình đi vào siêu thị mua một con dao rất sắc bén nhét vào trong cặp.

Tôi còn gọi điện cho Tiểu Thu, hàn huyên với chị gần một tiếng đồng hồ.

Chị nói cho tôi biết: “Đàn ông như Hàn Trạc Trần duyệt người vô số, đàn bà với anh ta chỉ như nước lã, nhạt nhẽo đơn điệu, nhưng vì nhu cầu sinh lý nên không còn cách nào khác. Với em thì khác, đối với anh ta, em là một tách trà, hương thơm tỏa ra bốn phía, còn về phẩm trà thì… phải xem có thích hợp với khẩu vị của anh ta không. Nên lần đầu tiên em phải biểu hiện thật tốt vào! Để anh ta cảm nhận được em là cốc trà chanh, hương trà mê người, hớp một hớp thấy khoan khoái, sau lại cảm thấy trong vị ngọt có cả vị chua, thơm ngon vô tận…”

Tôi ghi chép lại cẩn thận mỗi bước chị dạy tôi, đọc đi đọc lại cho đến khi thuộc lòng.

1. Đầu tiên là nói những lời âu yếm.

2. Chủ động hôn anh.

3. Giúp anh cởi quần áo.

Chị nói phải dịu dàng, cởi quần áo anh thật từ từ, vuốt ve cơ thể anh…

4. Phải chủ động nghênh hợp.

Chị nói đàn ông không thích mình nằm cứng đờ trên giường giống xác chết. Chị còn nói cho tôi một bí quyết, tư thế mà đàn ông thích nhất là: đàn bà ngồi trên người anh ta…

Kích thích các giác quan sẽ làm gia tăng kích thích thị giác… Lúc này, phụ nữ gọi tên đàn ông, bày tỏ tình yêu say đắm, anh ta tuyệt đối sẽ rất cuồng nhiệt!

Đến mười giờ, Tiểu Cảnh lái xe vào sân, mở cửa đỡ tôi xuống xe.

“Thiên Thiên, anh không tiễn em vào.”

Giọng nói của anh rất dễ nghe, về sau có lẽ không có cơ hội được nghe nữa.

“Xin lỗi!” Tôi nói: “Em không yêu anh, em chỉ xem anh như anh trai. Cho dù có xảy ra chuyện gì, anh đừng vì em mà khổ sở. Về sau nhất định anh sẽ gặp được một người con gái tốt hơn em!”

“Anh hiểu, anh chỉ không nghĩ tới người em yêu lại là ông ta… Mai anh tới đón em!”

Tôi ngây ngốc nhìn anh lái xe đi. Chiếc xe của anh ngày càng xa dần.

Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, xối xả, làm cả người tôi ướt đẫm.

Nguyên nhân ban đầu anh muốn gặp mặt hôm nay là cái gì tôi đã quên hỏi. Bây giờ tôi mới hiểu ra: Anh ấy muốn xác định người tôi yêu là ai!

Đợi đến khi chiếc xe của anh khuất bóng, tôi mới hít một hơi thật sâu, lau nước mưa trên mặt, đi vào nhà.

Đối lập với sự tối tăm ngoài trời, ánh đèn thủy tinh trong phòng khách rực rỡ đến chói mắt!

Hàn Trạc Thần khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người đứng dựa vào vách tường.

Anh mặc bộ đồ ngủ màu trắng, xem ra là vừa mới tắm rửa. Mái tóc ẩm ướt vẫn còn dính những giọt nước trông có vẻ hơi lộn xộn, mang theo chút gợi cảm. Trên người anh tỏa ra mùi thơm khoan khoái dễ chịu.

Trái tim tôi loạn nhịp.

“Vì sao bây giờ mới về?” Giọng nói của anh khó chịu rõ ràng.

Bàn tay cầm cặp sách của tôi siết chặt lại.

Nếu như không nắm chặt một chút, tôi lúc nào cũng có thể ném nó xuống đất.

Anh nhìn đôi mắt sưng đỏ của tôi, lửa cháy rực trong đôi mắt cũng dần dần bị dập tắt, hóa thành ánh sao giữa mây mù tăm tối: “Em lại bị bỏ rơi à?”

Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi đầu, rồi trông thấy điện thoại di động bị đập tan tành trên mặt đất.

Chiếc cặp trong tay tôi càng lúc càng nặng.

So với những cơn gió mạnh ngoài trời, thì trong phòng lại cực kỳ yên lặng, yên lặng đễn nỗi tôi có thể nghe được tiếng thở dài mong manh của anh. “Đã khuya rồi, đi tắm rồi ngủ sớm một chút đi.”

“Em… Em…” Tại giây phút này, tôi không thốt ra được những lời ngon ngọt mà tôi định sử dụng. Tôi chỉ cảm thấy khi đối mặt với anh, đầu hơi choáng váng, choáng đến nỗi tôi không biết mình nên làm cái gì, muốn làm cái gì, chỉ nhớ mang máng bước thứ hai là hôn anh.

Tôi nhất thời bất động, rồi hai tay đặt lên bờ vai anh. Trong lúc anh còn đang kinh ngạc, cơ thể cứng đờ, tôi kiễng chân, hôn lên môi anh…

Khoảnh khắc môi chạm môi, tình cảm cuồng nhiệt như châm thuốc nổ. Anh vô cùng nhiệt tình, hoàn toàn đánh tan toàn bộ lý trí của tôi.

Tôi chỉ có thể yếu ớt đáp lại anh trong lúc môi và môi dây dưa, cọ xát. Tôi cố gắng hết sức để nghênh hợp với anh.

Anh ôm eo tôi đẩy tôi dựa vào tường, nụ hôn kích động như mưa to bão giật, gần như căn nuốt cả người tôi. Lưỡi anh không hề kiêng dè hoành hành trong khoang miệng, đưa qua đưa lại…

Chiếc cặp trong tay tôi cuối cùng cũng rơi xuống mặt đất. Hai tay của tôi được tự do, ôm chặt cổ anh.

Nhiệt độ cơ thể anh làm ấm lên cơ thể bị mưa làm lạnh của tôi, cũng làm tan chảy niềm tin kiên định trong chính tôi.Tôi không còn sức lực ngả vào trong lồng ngực anh, ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt cơ thể khiến tôi thấy cả người như đang lan tràn thứ nhiệt độ tôi không tiếp nhận được.

Không biết từ lúc nào tay anh đã lần vào trong áo tôi. Bàn tay ấm áp lướt qua phần lưng, nhẹ nhàng tháo móc cài áo ngực…

Bầu ngực vừa thoái khỏi sự ràng buộc rất mau chóng bị một thứ khác khóa chặt. Nơi mềm mại nhất của bản thân giữa sự giày vò của ngón tay anh lại có cảm giác mất hồn như thế. Tôi không nhịn được kêu rên một tiếng, say mê ngẩng đầu lên, cơ thể đang dựa vào bức tường dần dần trở nên khô nóng.

Khi tôi ngẩng mặt lên, đôi môi anh mân mê từ cằm xuống cần cổ, dọc theo xương quai xanh, men theo hàng khuy đã bị cởi đến ngực, lưu lại một chuỗi hô hấp dồn dập đến nóng rực…

Khi anh ngậm lấy nụ hoa mẫn cảm nhất, tôi hoàn toàn quên đi mọi thứ. Tôi không nhớ được mình là ai, không nhớ được cách đây một giây trước mình đã nghĩ gì. Điều duy nhất tôi nhớ đến là người đàn ông trước mặt tôi nói với tôi: Anh yêu tôi!

Tôi cũng yêu anh!

Vào giữa lúc cơ thể tôi đang chìm vào trong khát vọng, anh bất ngờ buông tôi ra.

Anh dùng lưng ngón tay vuốt ve khuôn mặt tôi, khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười mỉa mai: “Bị cậu ta bỏ rơi, lại nghĩ đến tôi?”

Tôi hô hấp dồn dập, bộ não sớm bị thiêu đốt thành tro tàn. Tôi nhìn anh ngây ngốc không nói nên lời.

Anh quay mặt đi, không để tôi nhìn thấy. Ngực phập phồng một lát rồi anh thản nhiên nói: “Đã khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Người em yêu là anh!” Trong lúc anh vừa định quay người, tôi đột nhiên nắm chặt tay anh. Tôi không muốn lừa anh, không muốn nói những lời âu yếm mà Tiểu Thu đã dạy. Tôi chỉ muốn nói ra những điều sâu thẳm nhất trong tim.

“Hôm nay em tự hỏi mình vô số lần: Nếu như mạng sống chỉ còn một ngày cuối cùng, em muốn làm gì? Đáp án mỗi lần đều giống nhau: Em muốn quay trở lại ngày sinh nhật mười tám tuổi. Em muốn cùng anh thực hiện xong giấc mơ ấy! Em muốn… trao cho anh thứ tốt đẹp nhất. Em muốn anh biết rằng: Em thật sự yêu anh. yêu đến mức không cách nào thoát khỏi… Yêu đến mức sẵn lòng vì anh mà quên mất mình là ai, quên mất anh là ai. Em chỉ một lòng một dạ yêu anh, cho dù chỉ còn một ngày…”

Tôi nói chưa hết, anh đã dùng hết sức ôm tôi vào lòng. Ngón tay thon dài của anh lùa vào mái tóc ẩm ướt của tôi, để khuôn mặt tôi áp vào lồng ngực anh, nghe tiếng tim anh đập như trống dồn.

“Thiên Thiên! Nhưng lời em nói là thật đúng không?”

Tôi không do dự đáp lại. “Đúng!”

Là thật! Là lời nói thật lòng nhất mà tôi đã từng nói!

Tôi không lừa anh, thậm chí không lừa được chính bản thân mình!

“Tôi sẽ tin em thêm một lần…” Anh ôm ngang eo tôi, bế tôi lên cầu thang. “Chúng ta sẽ quay trở lại ngày sinh nhật mười tám tuổi của em, làm lại mọi thứ từ đầu…”

Tới khúc ngoặt của hành lang, tôi nhìn thấy cặp sách vất vưởng trên nền đá hoa cương trơn bóng…

Tôi thấy lạnh lẽo trong tim, không nhịn được run rẩy…

“Lạnh không?”

“Một chút!”

Anh cúi đầu nhìn quần áo ướt đẫm của tôi, rồi ôm tôi chặt thêm chút nữa.

***

Sau khi vào phòng, tôi cho rằng anh sẽ đặt tôi lên giường, ôm hôn cuồng nhiệt triền miên.

Nhưng anh lại bế tôi vào phòng tắm, vặn vòi hoa sen…

Một lúc sau, anh đặt tôi vào trong bể tắm, ngay dưới vòi nước.

“Ôi!” Nước nóng nhanh chóng chảy qua mặt, tóc, quần áo đã bị cởi một nửa. Tôi muốn rời khỏi trong vô thức, lại bị anh đè lại.

“Em vừa mới bị dính mưa, phải tắm nước nóng để xua đi khí lạnh…”

Thấy anh ngồi cạnh bồn, không có ý định bỏ lỡ mất cảnh tôi tắm. Tôi đang tự hỏi mình có phải cởi quần áo hay không…

Anh từ từ cởi giúp tôi bộ quần áo dính nước trong suốt trên người, đầu ngón tay chạy dọc theo nửa người trần trụi đến eo. Anh tìm được khóa kéo của chiếc váy rất dễ dàng, giật xuống…

“Vì sao anh biết là ở chỗ này?” Khóa kéo của đồng phục được thiết kế khá kín đáo. Tôi nhớ lần đầu tiên tôi mặt đồng phục phải tìm mất một lúc lâu.

Anh nở nụ cười, đôi mắt sâu thăm thẳm trở nên hấp dẫn người: “Tôi đã quan sát rất nhiều lần từ trước…”

“Anh…”

Anh cúi người kề sát bên tai tôi, hô hấp hỗn loại vờn quanh tai: “Tôi vẫn luôn thấy vô cùng chướng mắt với bộ đồng phục này của em, thế nên hàng ngày tôi đều tự hỏi làm thế nào có thể cởi nó ra một cách nhanh nhất.”

Tôi cắn chặt môi dưới, hai gò má nóng hầm hập, chẳng còn lời nào để nói với sự xấu xa không thèm che dấu của anh.

Ánh mắt của anh còn thẳng thắn hơn cả ngôn ngữ, tràn đầy dục vọng. Đối mặt với đôi mắt ấy, càng lúc tôi càng thấy tim mình đập dồn dập, điên đảo…

Khi tôi vẫn còn đang trong tình trạng ngượng ngùng, quần áo trên người đã bị anh lột sạch hoàn hoàn.

Ngoài phòng tắm, gió to mưa lớn. Trong phòng tắm, mưa gió càng mạnh, nước bắn tung tóe…

Những giọt nước trong suốt chảy dọc theo làn da trắng ngần, men theo những đường cong lung lung, ánh lên màu sắc thật mỹ lệ.

Giữa làn hơi nước, khuôn mặt anh đã cởi bỏ sự thâm trầm, giảm đi khí phách. Ánh mắt anh càng trở nên trong suốt hơn, sóng mắt long lanh ẩn chưa ánh yêu tà, dường như chỉ cần nháy mắt cũng có thể hút linh hồn tôi vào trong đó…

Dưới ánh mắt nồng dàn của anh, dòng nước nóng giống thẩm thấu vào da thịt, nhập vào trong dòng máu, chảy dọc khắp người tôi…

Tôi không kìm được bắt đầu mong chờ, chờ đợi anh thực hiện những điều tốt đẹp nhất.

Không biết có kiều diễm như trong tiểu thuyết không…

Tôi thầm khát khao, rồi bỗng nhiên thấy anh cầm lọ dầu gội đầu, tôi bắt đầu có cảm giác mê man, nghi ngờ chính mình có suy nghĩ quá nhiều không? Hôm nay anh có định lên giường với tôi không vậy?

Anh sẽ không chỉ tắm cho tôi rồi bế tôi lên giường, nói chúc ngủ ngon đấy chứ?

Nhìn mấy động tác thong thả này của anh, tôi thấy vô cùng có khả năng đấy.

Anh cúi đầu nhìn tóc tôi, tầm mắt đảo qua bầu ngực mượt mà no đủ, lướt qua thắt lưng, rồi hai chân đang cuộn tròn… Anh hít một hơi, ho nhẹ một tiếng, cất lọ dầu gội đầu đi, thay vào đấy là một lọ sữa tắm.

Bọt sữa tắm dính đầy tay anh, màu hồng nhạt trong suốt, hương hoa hồng vương vất, xoa trên người có cảm giác rất mềm mại. Chỉ tiếng là cái cảm giác kia rất nhanh bị nước ấm cuốn trôi, chỉ còn lại cảm giác nóng rẫy truyền lại từ lòng bàn tay anh đang di chuyển trên cơ thể tôi…

Tôi khẳng định tay anh sớm đã chẳng còn sữa tắm, thế nhưng anh vẫn rất tập trung xoa cho tôi.

Vào lúc tay anh trượt từ cần cổ đến bờ vai mảnh khảnh, tôi nhất thời cảm thấy thiếu dưỡng khí, không chịu được phải mở miệng hít thở, hít thở…

Khi đầu ngón tay anh xoa nắn bầu ngực phập phồng của tôi, tôi không chỉ khó thở, mà trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực….

Đến lúc tay anh chuyển đến đùi, tôi thật sự không chịu đựng được nữa, cảm thấy bản thân mình sắp bị tay anh đốt cháy.

Tôi bắt lấy tay anh, hoảng hốt nhìn anh: “Đừng…”

Đôi mắt anh đột nhiên tối sầm, một tay nâng gáy tôi rồi cúi đầu hôn. Tay kia vượt qua trở ngại luồn vào giữa hai chân đang khép chặt…

Khu vực yếu ớt kia chỉ cần đụng chạm khẽ khàng cũng giống như đụng chạm đến vạn dây thần kinh. Bị ngón tay anh quấy rầy, vuốt ve chầm chậm, cả người tôi đều run rẩy, thở gấp từng cơn từng cơn suy yếu dần…

Nếu như có thể nói, tôi thật muốn xin anh tha cho tôi, cảm giác này thật khó chịu, giống khát khao mà không thể đạt được vậy.

Thân thể trở nên hư không. Tôi cần một cái loại nhiệt tình nào đó để lấp đầy sự trống rỗng này…

Tôi mở mắt ra, muốn xin anh ngừng lại, nhưng lại thấy mặt anh ửng đỏ kích tình, đôi mắt cong lên mê hoặc chiếm cứ lòng người…

Tia chớp lóe lên trong nháy mắt, linh hồn tôi đã thật sự bị anh cướp lấy, hoàn toàn đắm chìm trong sự gợi cảm mê người của anh.

Người này là người tôi chờ đợi hàng đêm?

Người này là người luôn lạnh lùng với bất cứ ai, ngoại trừ tôi anh không hề tiếc cho đi sự dịu dàng?

Người này là người đã từng dùng tính mạng bảo vệ tôi trong cơn mưa?

Người này chính là người đàn ông tôi yêu thương nhất…

Giữa trận co rút đau đớn của trái tim, tôi chua xót ôm lấy vai anh, điên cuồng hôn trả.

Nụ hôn kích động cuồng nhiệt, thế giới xung quanh tựa như quay cuồng. Tôi hoàn toàn quên đi ngượng ngùng, toàn bộ cơ thể dựa sát vào anh, dùng đường cong lung linh của cơ thể mình để cảm nhận những đường cong anh tuấn của anh…

Anh thở hổn hển, nâng thắt lưng tôi lên, ôm tôi đặt trên đùi anh, để hai chân tôi quấn lấy eo anh…

Khi chúng tôi hôn tới khi không thể hô hấp được nữa, anh cuối cùng cũng buông tha cho đôi môi tôi. Anh vừa hít thở, hỗn loạn dồn dập, vừa dùng môi lưỡi từ từ quấn lấy bầu ngực phập phồng của tôi, ngậm nụ hoa nho nhỏ, lưỡi nhẹ nhàng khiêu khích.

Một luồng điện truyền tới đầu ngón tay, toàn bộ người tôi bị giật không còn cảm giác.

“Đừng mà! Ôi…” Tôi rên rỉ trong bể tình hỗn loạn, bất giác nâng hai chân quặp lấy eo anh…

Khu vực mẫn cảm nhất của phụ nữ đối diện với vật cứng rắn và nóng rẫy không hề tầm thường kia, cảm giác ấy là tội nghiệt xen lẫn diễm lệ.

Khát vọng của chúng tôi đột ngột giảm xuống khi tiếp xúc với bộ quần áo ngủ tơ tằm của anh. Chúng tôi cứ cọ xát như có như không một hồi, quấy rối tâm trí rối bời của tôi, khát vọng mãnh liệt anh có thể thâm nhập vào cơ thể tôi, xuyên qua cách trở kia.

Cuối cùng không kiềm chế được, tôi giật xé vạt áo anh, hai tay luồn vào trong ôm lấy thắt lưng anh — dùng toàn bộ sức lực của tôi.

Tôi ôm anh giống như ôm toàn bộ thế giới này vào trong lòng, an toàn và thỏa mãn…

Anh ôm tôi như muốn tôi hòa vào cùng anh…

“Xin anh đấy…” Tôi hô hấp dồn dập, không khí ẩm ướt, khẽ thì thầm ngâm nga bên tai anh.

Cơ thể anh trở nên căng cứng, đứng dậy rất nhanh: “Tôi đợi những lời này của em, đợi đã lâu lắm rồi…”

Anh ôm tôi bước nhanh rời khỏi phòng lắm, cùng tôi lăn xuống giường….

Tôi cởi bỏ thắt lưng trên đồ ngủ của anh, chẳng hề kiên nhẫn dịu dàng, xé quần áo anh xuống…

***

Cơn mưa tối nay, lâu hơn thường ngày rất nhiều.

Ánh đèn đêm nay dường như cũng tuyệt diệu hơn mọi ngày rất nhiều.

Ánh đèn dịu dàng mở ảo chiếu lên hai bóng hình trần trụi trên giường, tạo nên màu mật sáng bóng nhuốm thêm mùi vị của tình dục.

Sau khi tắm xong nằm trên giường, thần kinh căng chặt cũng trở nên thư thái hơn. Mỗi tấc da tấc thịt đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh, cảm nhận được những đường cong cường tráng, cả thân dưới nóng bỏng gắng gượng chịu đựng ham muốn….

Tôi vô cùng chờ mong anh đi vào tôi, nhưng anh không hề vội vã làm bước tiếp theo, mà anh chỉ dịu dàng hôn tôi như mưa rơi, xuống trán, cằm, gò má, bờ môi, đôi mắt, thậm chí cả viền tai tôi, khiến tôi nghe rõ hô hấp trằn trọc của anh.

Mỗi khi đôi môi anh di chuyển, cảm giác ẩm ướt kéo theo sự khiêu khích, cơ thể tôi ngứa ngáy tê dại tới đó. Cho dù tôi đã cắn chặt môi, nhưng vẫn không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ yếu ớt của chính bản thân mình.

Trong sự liếm mút của anh, tôi cảm thấy luồng nhiệt chạy về giữa hai chân, dịch thể dính dớp ẩm ướt chảy xuôi xuống. Luồng nhiệt bí ẩn tuôn ra lại càm làm cho người ta ngứa ngáy hơn..

Khó chịu đến nỗi tôi không thể khép lại nữa, từ từ mở ra để khu vực kia lộ trong không khí, dưới ánh đèn màu cam…

Anh làm như không hiểu sự mời mọc của tôi, ngón tay dài thâm nhập vào nơi ẩm ướt dậy mùi đó…

Kích thích đặc biệt từ nơi ấy truyền ra toàn cơ thể. Tôi khổ sở cắn chặt môi dưới, vặn vẹo cơ thể nhưng dù thế nào vẫn không thoát được ngón tay anh đang vùi sâu trong người.

Anh cau mày nhìn tôi hơi lo lắng…

Tôi nhìn thấy dục vọng bùng nổ của anh, lập tức hiểu anh đang lo lắng cái gì. Còn tôi bây giờ thực sự không có thời gian nghĩ đến những vấn đề như vào được hay không, có đau hay không. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể mình tê dại nhu nhược dần đi, máu chảy ngược, xông lên bộ não. Dưới thân nóng đến nỗi mở ra rồi co rút, co rút…

Tôi không biết đây là phản ứng gì, nói chung từ nơi ngón tay anh đặt tại, cảm giác tê dại mãnh liệt truyền đến toàn thân, thậm chí bộ não cũng mất hết cảm giác, do đó, tôi đã làm một chuyện khiến tôi hối hận cả đời.

Tôi thô lỗ lật người anh lại, ngồi trên đùi anh, nắm lấy vật cực kỳ thẳng và cứng kia, cắn răng ngồi xuống…

Lúc bắt đầu có hơi đau, tôi nhìn không được rên vài tiếng đau đớn, vẫn chấp nhận được…

Anh nâng eo tôi lên, giọng nói khàn khàn khô khốc: “Thiên Thiên, sẽ đau đấy.”

Tôi nhìn anh, khuôn mặt trước mặt tôi trở nên mở ảo: “Thần… em yêu anh!”

Anh gầm nhẹ một tiếng khàn khàn, đồng thời với việc nâng người anh dậy, anh ấn eo tôi xuống!

“Á…!” Tôi thê thảm hét lên một tiếng, thật sự quá đau. Sự đau đớn khi bị xé rách đã hoàn toàn lôi lý trí tôi trở về, hối hận vô cùng.

Mà điều khiến tôi hôi hận nhất chính là lời nói bất chợt của Hàn Trạc Thần: “Thiên Thiên! Trong cuộc sống từ xưa đến nay của tôi, việc mất mặt nhất chính là bị một cô bé mười tám tuổi cưỡng ép…”

Chương 21

Rating: 18+

Nghe anh nói như vậy, đồng thời nhớ lại bộ dạng không kìm chế nổi vừa mới rồi của mình, mồ hôi nóng trên trán tôi biến thành mồ hôi lạnh!

Tôi rất muốn tìm một cái tường để đâm đầu vào, tiếc rằng tay anh vẫn giữ chặt bên eo tôi không cho tôi rời khỏi. Lại thêm cái vật lạ làm người ta xấu hổ kia vẫn đặt giữa hai chân tôi, kiên quyết không rời khỏi cơ thể mảnh mai.

Chẳng còn mặt mũi mà đối diện với anh nữa! Dưới ánh nhìn dạt dào hứng thú của anh, tôi vội vàng quơ lấy chiếc chăn lên che mặt!

Anh nâng eo tôi, lôi lại chiếc chăn tôi đang cố giữ. Bàn tay anh với lên, lau đi từng giọt mồ hôi trên trán tôi. Giọng nói mềm mại như nước, hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Tôi hít một hơi thật sâu, ngọn lửa vừa thiêu đốt cơ thể theo từng lỗ chân lông thoát ra thành những giọt mồ hôi, cơ thể đã không còn bị dày vò như trước.

Đặc biệt là cảm giác trống rỗng đã được lấp đầy, vô cùng thoải mái…

“Khá hơn nhiều, không còn đau nữa!”

Anh cười, nhào nặn khuôn mặt tôi: “Anh đang hỏi em cảm giác lên đỉnh thế nào cơ mà?”

“Hả?”

Câu hỏi này!!!!!!!

Thấy đôi mắt anh nhấp nháy đợi tôi trả lời, rồi lại nhớ tới khao khát không kìm được, thậm chí cả cảm giác mê mệt không thể khống chế vừa mới rồi… tôi nói lí nhí: “Chẳng ra sao cả!”

“Ồ?” Anh tiện người đè tôi xuống giường: “Vậy cho em thử lại lần nữa xem…”

Tay anh chống bên cạnh, từ từ rút khỏi cơ thể tôi. Tôi vừa mới thấy trong lòng hơi trống rống, anh đã lại chôn sâu vào, tiến từng tấc từng tấc một, lấp đầy sự hư không trong cơ thể.

Sự đau đớn vẫn còn, nhưng dễ chịu hơn lúc nãy rất nhiều.

Mưa bay gió giật trong đêm đen, chúng tôi đã lên xuống, mây mưa như thế đấy…

***

Dưới ánh đèn vàng nhạt, anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Tay phải chống xuống giường, tay trái dịu dàng mơn trớn khuôn mặt tôi, rồi vùi vào tóc tôi, vuốt ve chiều chuộng…

Ở nơi bí ẩn chật hẹp, trong khi anh ra vào chầm chậm, không chỉ sự thuần khiết đã mất đi, mà sự oán hận của tôi vì bị vất bỏ đã không còn nữa. Ngay cả mối thù cất giấu sâu đáy lòng cũng bị sự khoái cảm tràn đầy kia vùi lấp…

Tôi đặt tay mình vào tay anh, cảm nhận mười ngón tay dài mảnh khảnh, mười ngón đan chặt nhau.

Trong lúc si mê nhìn sâu vào đôi mắt ẩn chứa tình yêu của người ấy, tôi hoàn toàn quên đi đau đớn. Cả thể xác lẫn tinh đều bị anh chinh phục, chỉ muốn làm người phụ nữ của anh.

Nét cười dập dờn trên khuôn mặt chúng tôi…

Tình yêu sâu thẳm trong tim xuôi theo dòng nước….

Không cần che giấu, từ bỏ những ràng buộc, giây phút này trở thành vĩnh viễn!

Anh cúi người hôn nhẹ bờ môi tôi, nói: “Cuối cùng anh cũng hiểu cái gì gọi là yêu!”

Tôi nói: “Em cuối cùng cũng biết cái gì là tốt đẹp nhất!”

“Hưởng thụ một lần là đủ rồi?”

Tôi cười, hôn nhẹ môi anh: “Đủ rồi!”

“Nhưng anh thấy chưa đủ!!!”

Quá trình kia bắt đầu. Rung động xuất hiện từ những lúc làn da thân cận. Tình yêu xuất hiện qua ánh mắt nhìn cùng mười ngón tay đan chặt.

Cảm giác tuyệt vời đến thế, đã thử một lần thật sự sẽ thấy không đủ. Nó làm con người ta trở nên tham lam, một lần lại muốn thêm một lần nữa.

Trải qua một lần thâm nhập, rút cạn, chần chừ, chậm chạm, di động.

Khi tôi dần dần thích ứng được với sự căng chặt đau nhức, cơ thể mới mây mưa lần đầu đã thích ứng trọn vẹn với tiết tấu của anh. Anh bắt đầu tăng tốc, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt, lan tràn khắp tay chân, mọi ngóc ngách của cơ thể, tới từng lỗ chân lông.

“Ưm, đừng…” Tất cả hưng phấn bùng nổ tại chỗ tiếp xúc của nơi bí mật nhất, luồng nóng từng đợt từng đợt kéo tới. Tôi ôm chặt bờ vai rộng của anh, cố gắng nhích người lên….

“Thiên Thiên! Anh yêu em!” Anh hôn môi tôi, không hề dịu dàng mà vào rất nhanh, ra vào quyết liệt. Mỗi lần vào sẽ chạm tới nơi mỏng manh nhất ở sâu trong tôi, làm tôi mê muội trong loại tiết tấu hành hạ vừa ngọt ngào lại vừa đau đớn này.

Cơ thể của tôi đột nhiên siết chặt lại, một trận đau đớn đến choáng váng khiến cả người tôi co giật, run rẩy. Tôi điên cuồng gặm cắn môi anh. Khi cơ thể tôi bùng nổ khoái cảm, anh thét một tiếng, ôm chặt lấy tôi, chất dịch vừa là yêu vừa là dục trào vào trong cơ thể tôi, dung hợp!

Trên đỉnh vui sướng, tôi không rõ đây là đau đớn hay là hạnh phúc. Tôi chỉ cảm thấy trừ bỏ người đàn ông trước mắt này thì cái gì tôi cũng không muốn!

Anh là thế giới của tôi, tôi không thể chạy trốn!

Cho dù mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn không nỡ buông tay, ôm chặt hông anh. Chung quy chỉ là sợ nếu buông lỏng tay, sẽ mất anh.

Anh cũng không buông tôi, ôm chặt cơ thể tôi. Một nụ hôn không hề mang theo hơi tình dục rơi xuống trên trán, trên môi tôi…

“Thích không?”

“Rất đau đớn, rất dày vò…” Tôi lén bổ sung thêm một câu trong lòng: “Nhưng mà rất thích!”

Tôi chưa bao giờ biết đời người có loại sung sướng thế này, lại bao gồm cả đau đớn, cả dày vò.

Tám năm bên nhau, chúng tôi chưa hề thân mật như thế, chẳng nghĩ rằng anh cũng có lúc dịu dàng tình tứ như vậy.

Đầu ngón tay tôi lướt qua khuôn mặt anh, chạm vào gò má đầy mồ hôi, cùng mái tóc đang ẩm ướt đó.

Tôi rất rất yêu anh, không thể xa anh dù chỉ một ngày! Làm sao bây giờ…

Anh cắn môi dưới, rút thân thể ra, rút đi cả linh hồn tôi.

“Anh phải đi sao?” Tôi lưu luyến nắm tay anh. Đây là một đêm tuyệt vời nhất trong đời tôi, rất muốn nó có thể kéo dài một chút!

“Đi?” Anh sửng sốt rồi bật cười, bàn tay từ sau lưng di chuyển, dịu dàng nắm bầu ngực mềm mại của tôi, hôn lên vai, lên lưng tôi.

“Anh cho rằng… tối nay chỉ vừa mới bắt đầu thôi…”

“Em chỉ muốn anh ngủ cạnh em…”

“Nhưng anh không muốn…”

Không biết thời gian qua đi bao lâu, ngoài trời đã hết mưa, bầu trời xám xịt.

Tôi chôn người vào trong chăn, khuôn mặt đặt trên gối, lớn nhưng vậy mà chưa bao giờ có khao khát ngủ như lúc này.

Anh kéo chăn ra, bàn tay tìm được sống lưng tôi, lưu luyến vuốt ve.

“Em xin anh đấy!” Tôi dỗi nhìn anh: “Anh để em ngủ một lát, một lát thôi.”

Đôi mắt anh còn sáng hơn cả đêm qua, trên mặt không hề có dấu hiệu của sự mệt mỏi.

Đáng thương cho tôi! Cả người đau nhức, chân tay bủn rủn, đầu nặng như búa tạ. Ngoài muốn đi ngủ cũng chỉ có muốn ngủ mà thôi.

“Vậy em qua đây để anh ôm.”

“Không cho!” Lúc nãy anh cũng nói muốn ôm. Ôm rồi lại bắt đầu trêu chọc tôi, đầu lưỡi liếm mút những điểm mẫn cảm toàn thân, khiến tôi đầu hàng, khuất phục…

“Chúng ta tâm sự!”

“Tâm sự? Anh không mệt sao?” Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ngái ngủ mông lung nhìn anh: “Có phải anh từng luyện tập thể lực đặc biệt không?”

“Không có luyện tập gì đặc biệt. Nhưng ngày trước muốn làm cảnh sát, nên trước đây, trong những năm trung học, mỗi ngày đều tập chạy đường dài thôi!”

“Thật thế hả?” Tôi mà muốn đợi anh sức cùng lực kiệt chắc phải đợi đến khi anh sáu mươi tuổi mới có chút hy vọng!

Có vẻ như An Di Phong rất nhìn xa trông rộng, trước đây đã có một câu nói rất kinh điển, hiện nay mới nghĩ đến thì đã quá muộn: “Cơ thể này xương cốt cũng mong manh quá… có thể chịu được anh làm đi làm lại nhiều lần sao? Anh cũng đừng làm đến chết người đấy!”

Nhớ tới Anh Dĩ Phong, tôi đột nhiên nhớ tới một câu hỏi đã nghĩ ra từ rất lâu.

Tôi kéo theo chăn chui vào lòng anh, gối đầu lên ngực anh, hỏi” “Vì sao anh lại đi lăn lộn trên xã hội đen?”

Anh ôm vai tôi tôi, hỏi vặn lại: “Vì sao em lại hỏi như vậy?”

Bởi vì với những hiểu biết của tôi về anh, anh không phải là một người không có tự chủ. Lôi lão đại cũng sẽ không ép anh làm những việc anh không muốn làm.

Một người có mục tiêu rõ ràng như vậy làm sao có khả năng từ bỏ giấc mơ của mình ngay trước kỳ thi đại học.

“Anh thì muốn làm cảnh sát, cách giấc mơ chỉ còn một bước thôi. Trừ khi có chuyện bất đắc dĩ, anh cũng sẽ không đi trên con đường này.”

Gương mặt anh cọ vào tóc tôi, như cưng nhiều, như buồn bã: “Em là người duy nhất nói với anh những lời này… Thiên Thiên, trên thế giới này chỉ có em hiểu được ‘bất đắt dĩ’ của anh! Thế nên anh mới có thể yêu em, không thể kiềm chế mà sa chân vào…”

Nói đến đây, tôi không nhịn được thở dài: “Nhưng tình yêu của anh có thể duy trì được bao lâu! Một tháng, hay là hai tháng?”

Anh ngạc nhiên nhìn tôi, không chừng đang nghĩ tôi sao có thể lý trí thế.

Tôi tiếp tục nói: “Tiểu Thu đã hói: Đàn ông nếm qua bao nhiêu mỹ nữ như anh không thể yêu ai cả đời.Nhưng em không quan tâm…”

“Cô ta!” Anh tức đến nghiến răng nghiến lợi, rất nghiêm túc hỏi tôi: “Em tin không?”

Tôi cũng rất nghiêm túc gật đầu.

Anh ngồi bật dậy, nhìn tôi giận dữ, giận đến nỗi vài lần muốn nói rồi lại nuốt vào. Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Trước khi gặp được em, anh cũng không tin bản thân mình sẽ yêu một người phụ nữ. Em… vừa sinh ra đã là kiếp số của anh!”

“Anh mới là kiếp số của em!”

Yêu, hận, rõ ràng là hai từ trái nghĩa nhau, nhưng đáng thương thay, nó lại cùng tồn tại.

“Có lẽ thế.” Anh ôm cả chăn lẫn tôi vào lòng: “Thiên Thiên, anh yêu em rất lâu rồi. Cho dù với em có ý gì với anh, anh cũng không muốn mất đi em!”

Tôi túm chăn, khóe miệng không kìm được cong lên, tựa như vừa rót vào lòng một cốc nước đào mật ong, mùi vị ngọt ngào lan truyền theo mạch máu đến các bộ phận.

“Anh thích những khi tâm trạng không tốt, em ngồi yên lặng bên cạnh anh; thích những đêm anh mệt mỏi về đến nhà, thấy ánh đèn phòng khách, và em đang nằm cuộn tròn trên sofa. Lúc nào em cũng yên lặng mà sống cạnh anh, không quan tâm anh đi đâu, khi nào về, nhưng mỗi ngày em đều chờ anh. Em làm anh có cảm giác chính mình có một cái nhà… Đôi khi ở bên ngoài xã giao, anh sẽ không ngừng nhìn đồng hồ, vừa nghĩ đến dáng em đang nằm cuộn mình trên sofa, tim anh sẽ rất đau.”

Anh ôm tôi chặt thêm một chút, chặt đến nỗi đường cong cơ thể chúng tôi kết hợp vừa khít với nhau: “Thiên Thiên, cái gì cũng có thể là giả, kể cả việc em yêu anh… Chỉ cần từng thứ từng thứ làm anh rung động tám năm nay là thật!”

Nụ cười trên khóe môi tê liệt, dòng máu đang sôi trào nhất thời đóng băng.

Tôi nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi. Tôi chôn khuôn mặt vào vai anh.

Ông trời cho chúng ta một câu chuyện thật hài hước.

Nếu có một ngày anh thấy tôi đâm một dao vào tim anh, biết rằng tất cả đều là giả — từng thứ từng thứ làm anh rung động kia đều là giả.

Anh sẽ mang vẻ mặt ra sao?

Anh sẽ hận tôi đến mức nào?

***

Tôi mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi.

Trong lúc gối đầu ngủ trên vai anh, trong giấc mơ, anh dịu dàng lau nước mắt cho tôi, nói: “Anh tin là em yêu anh thật. Anh tin tưởng!”

Tôi nói: “Đúng, em yêu anh, nhưng anh khẳng định người anh yêu thật là em sao…”

Ngày thứ hai, chuyện thứ nhất tôi nhớ tới sau khi mở mắt chính là nhìn xem anh có ngủ bên cạnh tôi không. Đáng tiếc, cái gối bên cạnh tôi trống khong.

Chuyện thứ hai tôi nhớ tới là dao của tôi, anh có phát hiện ra dao của tôi không…

Tôi vội vàng mặc quần áo xuống tầng, trên sàn đá hoa cương lấp lánh ánh mặt trời vàng rực trơn nhẵn, không có gì hết.

Chiếc cặp của tôi được đặt trên sofa, may mà khóa kéo vẫn như cũ, xem ra chưa từng bị mở ra.

Tôi thở dài một hơi, quay người nhìn thấy Hàn Trạc Thần đang ngồi uống cà phê. Anh dường như không có ý định ra ngoài. Anh chỉ mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng, dáng vẻ hơi ung dung tự tại.

Anh không nói với tôi, chỉ cười. Nụ cười làm người ta ấm áp.

Bất chợt, trong lòng tôi có nghìn vạn câu từ, nhưng lại không nghĩ ra nên nói cái gì.

“Chào buổi sáng!” Tôi hơi mất tự nhiên ngồi đối diện anh. Rõ ràng cái bàn không lớn, vậy mà như tách chúng tôi ra hai đầu chân trời góc bể.

“Ngủ dậy sớm thế?” Anh bỏ tờ báo trên tay xuống, đổ một ít cơm rang trứng vẫn còn nóng vào đĩa tôi: “Anh vừa mới làm bữa sáng cho em, vẫn còn nóng đấy.”

Hạt cơm trắng nón, từng hạt từng hạt óng ánh. Hương thơm của trứng gà vàng ươm lan tỏa bốn phía, là mùi thơm tuyệt vời nhất trong trí nhớ.

Khi ăn không còn là mùi vị của cơm nữa mà là mùi vị của tình yêu!

“Ngon không?”

Tôi vùi đầu vào đĩa, khẽ gật đầu.

Một buổi sáng với bữa ăn như thế này, hưởng thụ tình yêu động lòng người… hạnh phúc thất lạc của tôi đã trở về.

Anh với tay sang, vuốt ve mấy ngón tay tôi đặt trên bát, thản nhiên hỏi: “Khi em đi học, trong cặp sách phải có dao à?”

Tôi đột nhiên ngồi thẳng dậy, sống lưng toát mồ hồ lạnh. Miệng nhai đồ ăn sáng giống nhai thuốc độc.

Tôi giả bộ bình tĩnh nuốt cơm xuống, giải thích rõ lý do: “Em sợ lại có người bắt cóc.”

“À!” Anh ngồi nghịch mấy ngón tay tôi, lại hỏi thêm một câu làm tôi mù mịt: “Có phải em thấy Cảnh bảo vệ em không có cảm giác an toàn?”

Tôi nghĩ rất lâu vẫn không hiểu ý của anh là gì, tôi trả lời thẳng: “Em không hiểu ý anh.”

“Cảnh nói, em từng hỏi cậu ấy có súng không… Nếu như em thấy cậu ấy cần thì anh sẽ đưa cậu ấy một cái!”

“Em chỉ tùy tiện hỏi thôi. Em nghĩ là anh ấy không được dùng.”

Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, còn tay thì lạnh lẽo khác thường. Không biết anh có cảm giác được gì không.

Tôi muốn tìm tòi xem tâm tình của anh có gì không giống trước, nhưng anh vẫn bình tĩnh như thế. Nét cười không hề thay đổi, rất ấm áp.

“Ăn cơm đi, nguội rồi thì không ăn được nữa.”

Tôi cúi đầu ăn cơm, nhưng không thấy vị gì hết.

Chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, muốn vội vàng trốn đi.

Cuối cùng cũng ăn xong, tôi cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình bình ổn: “Em đi học dương cầm đây.”

“Đừng đi nữa. Ăn xong thì lên đi ngủ đi.”

“Nhưng em hẹn với cô giáo rồi.” Thật ra tôi hoàn toàn không hẹn. Hôm nay hình như cô có ca của một học sinh khác.

Anh cười cười, hôn lên ngón tay của tôi, vuốt ve tóc tôi: “Cảnh vừa mới đến công ty, hôm nay anh sẽ đưa em đi.”

“Vâng.”

Dọc đường đi, anh hoàn toàn phớt lờ vẻ mặt kinh hoàng của người lái xe, ôm tôi vô cùng thân mật. Anh nói bên tai tôi: “Chiều nay về sớm một chút, anh chờ em.”

“Vâng. Em biết rồi!”

Tôi cực kỳ biết rõ đàn ông như Hàn Trạc Thần kín đáo thế nào. Anh tuyệt đối sẽ không tin trong cặp sách của tôi có dao là vì đề phòng người khác bắt cóc.

Với cá tính đa nghi của anh, anh nhất định sẽ nhanh chóng điều tra thân thế của tôi.

Nếu có một ngày anh điều tra ra tôi là ai, trả thù tôi thế nào không phải điều quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không có cơ hội giết anh nữa.

Trước mắt, tôi chỉ có hai con đường.

Một là chạy trốn. May mắn thì anh sẽ không tìm được tôi, mặc dù khả năng cực bé, như cha mẹ tôi trốn đông trốn tây, cả ngày nơm nớp lo sợ vẫn bị anh tìm được đấy thôi.

Hai là làm như không có việc gì trở về. Đêm nay sẽ ra tay giết anh, tuy rằng xác xuất cũng gần như bằng không. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng đã cố gắng, không làm thất vọng cha mẹ nơi chín suối, không làm thất vọng bản thân mình…

Tôi đang hoang mang rối bời, chợt thấy ngón tay có cảm giác mát lạnh. Tôi cúi đầu nhìn thấy trên ngón áp út được đeo một chiếc nhẫn kim cương, trạm khắc tinh tế một bông hoa bỉ ngạn, màu sắc rực rỡ. Đó chính là chiếc nhẫn tôi đã vất đi.

“Anh?”

“Thiên Thiên, chúng ta kết hôn đi!”

“Hả?”

Anh nhìn tôi say đắm: “An Dĩ Phong nói anh biết, phụ nữ chỉ tin tưởng vào việc lấy kết hôn làm lời hứa, không tin tưởng vào tên đàn ông không thể lấy cô ấy… mà cứ luôn miệng hứa hẹn cả một đời.”

“Nhưng, không phải anh đã nói…”

“Anh nghĩ rồi, anh có thể đưa em rời khỏi đây, ra nước ngoài tìm nông trường không ai biết đến chúng ta, bắt đầu một cuộc sống mới.”

Tôi tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập cố chấp của con người này. Nếu như có thể, tôi chỉ mong anh vĩnh viễn không biết tôi là ai, cả đời cũng không biết tôi làm ra vẻ lương thiện và thông cảm để đánh lừa anh tám năm trời.

Chiếc xe dừng lại, tôi lưu luyến xuống xe. Vừa nghe thấy tiếng xe anh khởi động, tôi chạy tới bên cửa sổ, lừa anh một lần cuối, nói: “Đến lúc đó, em muốn trồng trong nông trường một vườn hoa bỉ ngạn thật to. Nếu như anh đồng ý, chúng ta sinh một đứa con…”

“Em chịu ở bên anh là tốt rồi.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ