Pair of Vintage Old School Fru
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Nhà bên có sói - trang 16

Chương 64: Tình dục thật là….

Tối mùa hè nóng bức, Cố Lãng năm ấy 15t, bắt đầu bước vào thời kỳ dậy thì, tỉnh dậy từ cảnh hoang đường trong mơ, mồ hôi nhễ nhại, bật đèn đầu giường, xốc cái chăn mỏng bên hông lên, thình lình phát hiện trên ga trải giường trắng tinh xuất hiện một vũng nước kỳ lạ.

“Chết tiệt!” Anh khó chịu vò vò tóc, ngồi dậy xuống giường đem ga trải giường nhét vào một bên, có chút xấu hổ, thấp thỏm cầm một chiếc quần nhỏ khác đi ra cửa, nhìn quanh quất một hồi, chắc chắn Cố mẹ sẽ không đi vào mang đồ ăn khuya cho anh mới vọt vào nhà tắm.

Lúc đó Cố Lãng vốn cũng đã được trang bị không ít kiến thức về sinh lý. Tuy biết rằng đây là hiện tượng bình thường, thế nhưng, anh vặn vòi hoa sen lên mức lớn nhất, cọ rửa thân thể của mình, có chút ảo não chằm chằm nhìn hạ thân. Dù gì cũng là lần đầu tiên, thật là ngại chết đi được!

Tắm rửa xong, cảm giác uể oải ban nãy cũng biến mất, thay vào đó là sự thoải mái kỳ lạ. Cố Lãng lau lau mái tóc ướt sũng ra khỏi nhà tắm, phát hiện Cố mẹ bê đĩa dưa hấu lạnh đứng ở cửa phòng anh, vẻ mặt thích thú. Thấy anh thì cười nói: “Nhìn thấy đèn phòng con vẫn còn sáng, đoán con vẫn còn đọc sách, nóng không, lại đây ăn dưa.”

Khi đó, cả hai nhà vừa mới dọn tới khu nhà trọ mới được phân, tình hình kinh tế cũng không lấy làm khá giả, điều hòa cũng không có. Cố mẹ rất lo con trai bảo bối nhà mình đầu nóng phát hư.

Vẻ mặt Cố Lãng không được tự nhiên lắm đi qua cầm miếng dưa hấu, “Mẹ mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm mà.”

Cố mẹ tươi cười, con trai hay hiểu chuyện. Kết hôn sớm sinh đẻ sớm lại tốt, cứ như con gái Tần gia mà xem, IQ còn lâu mới bằng con trai nhà bà.

Cố Lãng nhìn mẹ trở về phòng, đứng ở trước cửa hơi sửng sốt một chút, tự nhiên cũng không muốn vào phòng, bưng đĩa dưa hấu lên sân thượng. Không ngờ thấy sân thượng nhà bên vẫn còn ánh đèn, tuy không thấy người, nhưng vẫn nghe được tiếng nước “rào rào”, đoán ngay là nha đầu Tiểu Mạn.

“Đừng tưới nhiều nước như vậy, chết đấy!” Cố Lãng dặn dò, không phải nói cũng biết Tiểu Mạn lại len lén ra ngoài tưới nước cho cây xương rồng bảo bối của cô. Mấy hôm trước, Tần cha đi công tác, mua về cho cô một chậu xương rồng. Nghe nói là lớn lên giữa sa mạc, cố ý mua về cho cô làm quà. Ý Tần cha muốn dùng loại cây ngoan cường chống hạn ấy để khích lệ cô nỗ lực học tập. Rốt cuộc, Tiểu Mạn thương cái cây, cả ngày cả đêm chăm chỉ tưới nước. Cố Lãng tự nhủ, cây xương rồng kia chẳng chóng thì chầy cũng chết úng cho xem.

“Anh, nhiều nước lắm, bị trào ra ngoài rồi.” Tiểu Mạn đứng dậy, bê chậu cây xương rồng bị ngập nước bắt đầu mềm nhũn ra cho anh xem.

“Ngu ngốc!” Cố Lãng nhìn cô, trêu chọc. May ngày mai là cuối tuần, bằng không nha đầu này đã bị dì Tần lôi về phòng giáo huấn một trận rồi.

“Anh mới ngốc á.” Sân thượng hơi cao, Tiểu Mạn chống tay lên lan can, thèm thuồng nhìn dưa hấu trong tay Cố Lãng, “Anh, em cũng muốn ăn.”

Cố Lãng nhìn khoảng cách, giờ mà đưa cho cô thì hơi bị khó, nhún vai tỏ ý bất lực, “Với không tới đâu, muốn lắm sao? Để anh mở cửa cho em.” Anh chỉ là thuận miệng nói giỡn, không ngờ Tiểu Mạn rất cao hứng “Được, anh mở cửa cho em đi.”

Vừa mở cửa cho cô vào, Cố Lãng thắc mắc, “Mẹ em cho phép ra ngoài buổi tối sao?”

Tiểu Mạn đắc ý: “Mẹ đi thăm họ hàng rồi, tối nay chỉ có em với cha ở nhà thôi. Cha em đang xem bóng đá.” Cầm miếng dưa hấu gặm, rất thỏa mãn chóp chép cái miệng, “Oa, ngọt quá.”

Cố Lãng đưa luôn cả đĩa cho cô, “Cho em, đừng ăn nhiều quá, coi mà tiêu chảy.”

Tiểu Mạn kéo anh lại, “Em ngủ với anh nhé.” Người nói trong sáng, có điều ai đó tư tưởng không trong sáng được như thế, đỏ mặt, đẩy cô ra ngoài cửa, “Quay về phòng em ngủ đi.” Tiểu Mạn đã quen, vui vẻ chạy vào phòng anh, “Dù sao ngày mai em cũng phải ở nhà anh mà, ngủ ở đây cũng được. Dì Cố làm trứng ốp la ngon nhất.” Lúc này trong đầu Tiểu Mạn toàn ăn là ăn.

Cố Lãng rất kiên quyết ngăn cản Tiểu Mạn, lôi cô ra. Chịu không nổi ánh mắt ủy khuất kèm theo trách cứ của cô, Cố Lãng vội đóng cửa, thuận miệng nói: “Em béo bỏ xừ, cả eo cũng không có, ngủ chung chật chết đi được!” Cố Lãng thề, lúc đấy anh liếc thấy Tiểu Mạn “trước sau như một”, trên dưới giống nhau, nên mới thuận miệng nói thế. Thật đáng buồn chính là, cô nhóc 10 tuổi, tuy rằng không lấy gì là xinh đẹp cho lắm, cũng rất mẫn cảm với cân nặng của bản thân…. Dù sao đi nữa, từ sau đêm hôm đó, Tiểu Mạn không bao giờ gọi anh là “Anh”, lúc nào cũng gọi thẳng tên—- “Cố Lãng”.

Trong mắt Cố Lãng, Tiểu Mạn là một nhóc tì ham chơi, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, lúc nào cũng bị dì Tần mắng, mắt mở to ầng ậng nước chạy tới phòng anh khóc lóc. Cho đến năm anh 18 tuổi, buổi trưa tan học về nhà, phát hiện Tiểu Mạn quên mang chìa khóa đang đứng dựa tường. Thấy anh, cô hoảng loạn, chân tay thừa thãi chẳng biết để chỗ nào.

Khi đó Cố Lãng đang thi vào trường cao đẳng, bận tối mắt tối mũi, tỉ mỉ đánh giá Tiểu Mạn, ha, cũng có eo rồi đấy chứ. Anh mở cửa thay giầy, “Vào đi.”

Tiểu Mạn tựa như con thỏ nhỏ bị kinh sợ, cắn cắn môi, mặt lúc đỏ lúc trắng, vẫn đứng dựa tường không chịu nhúc nhích.

Cố Lãng thấy ký quái, lại gần cô, giơ tay lên sờ mặt, “Mặt em nóng rần thế.”

Chóp mũi Tiểu Mạn lấm tấm mồ hôi, chỉ lắc đầu. Ánh mắt Cố Lãng vô tình rơi xuống chiếc quần trắng Tiểu Mạn đang mặc, chốc lát liền hiểu rõ.

Kết quả ngày hôm đó, Cố Lãng rụt rè nửa ngày cũng không dám mặt dày xuống lầu mua, đành lén lút như kẻ trộm vào phòng ngủ của cha mẹ lấy ra một miếng băng vệ sinh của Cố mẹ, xấu hổ đưa cho Tiểu Mạn lúc này còn xấu hổ hơn. Nhìn cô vào nhà vệ sinh, Cố Lãng cũng không được tự nhiên vào nhà bếp pha cho cô một cốc nước gừng với đường. Lúc Tần mẹ về, Tần Tiểu Mạn cũng lập tức đào tẩu. Cố Lãng cũng thấp thỏm một chút, may là Cố mẹ cũng không để ý đồ dùng cá nhân của mình tự dưng số lượng có thay đổi một chút, anh cũng len lén thở phào.

Có thể thấy được, Cố Lãng nhà ta cũng từng là một miếng trái cây rất thuần khiết. Anh tự nhận mình có khả năng kiềm chế rất là tốt, hôm nay bỗng dưng phát hiện, trước mặt Tiểu Mạn, cho dù muốn kiềm chế, cũng khó chết đi được. Ví dụ như bây giờ—-

“Vì sao không làm?” Tiểu Mạn gần như phát khóc lên, cả người khô nóng khó chịu giãy dụa trên người anh.

Cố Lãng kiên nhẫn đẩy cô ra, cô vẫn không chịu thôi, lại quấn lấy. Anh chưa bao giờ biết cô lại khó chơi đến vậy. Anh, vậy mà lại để cô mạnh mẽ cầu xin như vậy. Càng đáng trách hơn là bị cô quấy, anh đương nhiên cũng muốn, nhưng lo lắng cho thân thể cô đang mang thai, anh đành phải làm Liễu Hạ Huệ.

“Này, đừng có vô liêm sỉ nữa!” Cố Lãng lại một lần nữa đẩy bàn tay của Tiểu Mạn đang lần vào trong quần anh ra đặt sang một bên, nghiến răng nghiến lợi thầm quyết tâm, mấy người kia có đúng là đang giúp anh không đây, chờ anh ra ngoài, nhất định không tha cho bọn họ!

**

“Thứ nhất, nhận thức quá muộn, suýt chút nữa đánh mất tình cảm của phu nhân; thứ hai, thiếu bầu không khí “phong hoa tuyết nguyệt”, quá trình cầu hôn quá đơn giản, khiến người ta có cảm giác không thật lòng; thứ ba,” Aron ngồi dựa vào ghế, bình thản phân tích một cách khách quan tình trạng của Cố Lãng, tìm ra nguồn gốc gây nên mâu thuẫn.

“Sau đó thì sao?” Tiểu Vũ mắt mở lớn chờ Aron kết luận.

“Thân thể không trong sạch.” Aron gọn ghẽ phun ra mấu chốt.

“Shit!” Tiểu Vũ khinh bỉ xì mũi, “Chuyện đó cũng tính sao? Đàn ông mà!”

“Ngươi biết cái gì?” Aron vuốt cằm, híp mắt làm ra vẻ người Trung Quốc thâm nho, “Trung Hoa dân quốc cực kỳ chú ý đến chuyện đó, từ thân thể tới trong lòng đều phải tuyệt đối trung trinh.”

Tiểu Vũ lo lắng hỏi thăm, “Eh, đừng nói Nhị đương gia giỡn chơi đấy chứ? Không đúng, vừa rồi xem ra bọn họ rất tốt mà. Tôi chưa từng thấy Nhị đương gia đối với ai như vậy cả?” Hắn đảo mắt ra sức hồi tưởng, ừm, như vậy, bảo bối chặt quá.

“Ngu ngốc!” Aron xách balô khoác lên vai, gõ đầu Tiểu Vũ, “nếu mà còn không làm lành, không phải chúng ta lại bận rộn rồi sao? Các người ở đây trông coi, viện trưởng viện đông y vừa gọi điện cho ta kêu ta đi tham gia nghiên cứu dược học uyên thâm, ta đi trước đây.”

Kính đen lao thân ra chắn, “Lão đại, không phải anh muốn bỏ trốn đấy chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy, không được vô tình vô nghĩa như vậy!” Tiểu Vũ cũng hùa vào, “Hơn nữa, phu nhân đang mang thai, dù sao cũng phải ở lại giải dược đã.”

Aron gỡ kính mắt, “Nhị đương gia chính là thông minh quá hóa đần, biết anh ta sẽ không ngoan ngoãn mà mắc bẫy, ta đã đem trộn lẫn với rượu nếp, tuy rằng Nhị đương gia có thể chịu đựng được, có điều, đối mặt với sự chủ động của phu nhân sẽ không biết phải làm thế nào. Giải dược? Ầm ĩ một hồi thuốc cũng hết tác dụng thôi. Cảnh giới cao nhất của tình dục chính là tình, tình trạng rối loạn tâm trí và nhục thể này gọi là “xuân dược.” Dù ta đi hay ở lại cũng không cần thiết!” Hắn đẩy kính đen sang một bên, “Nhị đương gia với phu nhân làm lành rồi, nhiệm vụ của ta cũng xong. Đừng chặn đường, ta đây bận rộn nhiều việc.”

Tiểu Vũ cau mày nói: “Suy cho cùng thì anh muốn chúng tôi làm sơn dương chịu tội thay chứ gì, be~”

Aron đồng tình vỗ vỗ vai hắn, trong lòng thầm nói: lão đệ, rốt cuộc ngươi cũng thông minh được một tí. Đi ra ngoài được vài bước đoạn quay đầu rất nghiêm túc nói, “Cho các ngươi một con đường. Nếu bị Nhị đương gia hạ độc thủ, tốt nhất là tới chỗ Đại đương gia cầu An tiểu thư, cô ấy chắc chắn có cách bảo vệ các người. Vĩnh biệt.”

Chương 65: Ngả bài…

Cho tới khi màu hồng trong đầu óc ngả ngớn nhạt dần, thần trí của Tiểu Mạn cũng dần thanh tỉnh, hô hấp cũng dễ dàng hơn, Một luồng nhiệt ấm áp di chuyển trên thân thể, lưu lại tiếng thở dốc thoải mái của ai đó…

Mí mắt cô giật giật, muốn nâng lên lại hạ xuống, nhất thời tinh thần vẫn chưa hoàn toàn phục hồi. Chắc là đang nằm mơ… Dường như trong mơ cô đã biến thành một con mèo lưu manh xấu xa, bám riết lấy Cố Lãng không chịu buông tay. Mỗi tấc da thịt đều bị dày vò, bởi vì không đạt được thứ mình muốn, liền rất hăng hái muốn chiếm đoạt, kết quả hai tay, a, cô thử động đậy một chút, vẫn đang còn. Sao tự nhiên lại nghĩ bị anh chặt đứt hai tay a, khó động đậy quá. Sau đó, sau đó, hình như là dính lấy trên người anh lăn qua lăn lại đến lúc mồ hôi nhễ nhại mới thực sự hết sức lực.

“Tiểu Mạn, em thấy sao?” giọng Cố Lãng nghe có phần mờ mịt. Tiểu Mạn rốt cục cũng mở mắt ra nhìn người đang ngồi bên nàng, rồi lại vội vã nhắm mắt lại. Trái tim “thình thịch” đập loạn xạ. Vừa rồi nhìn qua, có vẻ như đang ở bệnh viện, ế, vậy cái cảnh dâm đãng ngập trời kia chẳng lẽ là thật sao? Ông trời ơi, Tiểu Mạn kéo chăn định che mặt lại, bản thân rõ ràng rất sảng khoái, chỉ sợ là Cố Lãng không được thỏa mãn, lỡ để anh biết tỉnh lại rồi, có khi lại bị anh tìm cơ hội, chẳng phải bị anh luyện tới chết sao!

*Ôi má ơi, Mạn tỷ chong xáng của em =))*

Chăn còn chưa kéo lên đến măt liền bị chặn lại. Tần Tiểu Mạn mở mắt nhận mệnh, cực kỳ xấu hổ nhìn bàn tay thon dài, khớp xương rắn rỏi, đặt lên mặt, che mất một phần ánh sáng, ôi cái bàn tay giống trong mơ, thực sự là… khêu gợi muốn chết. A a a, chỉ dựa vào mỗi bàn tay đã dụ dỗ dục niệm của cô, cô thật là phải đi ăn chay rồi. Tần Tiểu Mạn che mặt, xấu hổ rồi lại xấu hổ.

Chủ nhân của bàn tay kia rất không phối hợp giật hai bàn tay đang che mặt của cô ra, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đến cả hơi thở cũng có thể cảm nhận rất rõ, “Sao mặt lại bắt đầu đỏ rồi? Nam Cung Yến, lại đây xem xem, hay là thuốc lại tái phát?”

Tiểu Mạn kinh ngạc nhìn nữ bác sĩ mặc blouse trắng lại gần. Một hơi nóng có vị chua xót từ tận đáy lòng phun thẳng lên lồng ngực, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cô. Cô đố kỵ rồi nha!

Vừa đẹp lại vừa có khi chất, trời lạnh mà mặc một cái váy ngắn chưa đến đầu gối, da thịt trắng nõn thật là dụ người. Bên ngoài chỉ khoác một chiếc áo blouse trắng, trang phục phô bày hấp dẫn. Đã thế, cô ta lại vô cùng tự nhiên kéo tay Cố Lãng, vô cùng thân thiết đụng chạm với anh, cười nói: “Có phải là lại bất tỉnh nữa không?”

Cố Lãng nhíu mày giục: “Mau nhìn xem!”

Nam Cung Yến khom lưng tới trước mặt Tiểu Mạn nhìn một chút, rồi lại túm lấy cổ tay cô, nghiêm túc nói: “Ừm, tim đập quá nhanh, máu vận chuyển quá nhiều, chảy ngược lên não, bệnh trạng thật đúng là…”

“Là sao?” Không đợi người trả lời, Cố Lãng đã không chút thương tiếc đẩy cái cô bác sĩ xinh đẹp kia ra, nắm cổ tay Tiểu Mạn, đỡ cô dậy, dịu dàng ôm vào lòng, “Tiểu Mạn, là anh không tốt! Đều tại anh, anh không nên lừa em. Mấy người kia đều là bạn anh quen ở bên này, bọn họ biết em từ chối anh mới cố ý giúp anh đem em trở về. Không ngờ lại làm em bị thương. Anh là đồ khốn nạn, là anh không xứng với em. Xin em nghìn vạn lần đừng có việc gì! Bây giờ em không chỉ có một mình nữa, cố gắng lên, không phải vì anh, cũng là vì cục cưng của chúng ta, Tiểu Mạn…”

Tiểu Mạn hoảng sợ, bánh răng thần kinh trong đầu gian nan khô khốc quay vài vòng, rốt cuộc cũng tiêu hóa được ý tứ của Cố Lãng. Hóa ra bọn cướp cô gặp đều là bạn của Cố Lãng. Chỉ là, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm người đàn ông đang ôm mình liên tục lầm bầm, phản ứng như vậy có phải là Cố Lãng không đấy? Không phải bình thường anh sẽ thản nhiên lạnh lùng một câu: “Tỉnh là tốt rồi.” sao?

Nam Cung Yến dở khóc dở cười lắc đầu, lụ khụ vài tiếng, “Em nghĩ cô ấy không việc gì nữa đâu. Mới vừa rồi đỏ mặt,” dừng một chút, nhìn bộ dạng ngơ ngác của Cố Lãng, vội bổ sung, “Khoa học gọi là xấu hổ.” Cô bất đắc dĩ lắc đầu, “Aron tuy rằng luôn luôn thâm độc, có điều cũng không phải kẻ không hiểu chuyện. Rượu kia không hại gì, bên trong còn có thành phần an thai, nói chung, vợ con anh đều rất bình an. Nhưng mà anh,” cô ác ý mím môi, cười nặng nề, “có cần phải sợ hãi đến mức đấy không?” Nam Cung Yến cho rằng, với cá tính của Aron, ngoài việc giúp Cố Lãng một tay, chắc chắn sẽ nhân tiện báo thù một tẹo. Thật ra, Cố Lãng hào hiệp ném nguyên bang C lớn như vậy vào tay Aron, trái lại làm hắn mất đi tự do nên mới tới đòi nợ.

Cố Lãng chậm rãi đẩy Tiểu Mạn ra, đỡ lấy hai vai cô tỉ mỉ nhìn một lượt, cúi đầu tựa lên trán cô, sau đó nắm lấy cái cằm cô giơ lên, nghiêng trái nghiêng phải nhìn một lúc lâu mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Mạn, “May là không có việc gì.”

Chua xót tích tụ trong lòng Tiểu Mạn thoáng cái bị một cỗ nhiệt khác mạnh mẽ xâm chiếm, một dòng nước ấm áp từ trong lòng theo từng mạch máu đến từng dây thần kinh, truyền tới đầu ngón tay, mũi chân, thậm chí mỗi sợi lông tơ cũng rất ấm áp.

Lúc này, cô nghĩ nói cái gì cũng là thừa, chỉ chậm rãi vòng tay qua ôm lấy anh, chậm rãi xiết chặt lại trấn an người đàn ông vốn mạnh mẽ lại ở trước mặt cô yếu đuối, hoảng loạn.

Nam Cung Yến cười cười rời đi, trong lòng dâng lên nỗi xót xa, yêu thích và cả ngưỡng mộ. Nếu như, nếu như cô có thể tựa như người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh thì thật tốt. Có thể như vậy, vòng tay ấm áp dày rộng kia còn có thể là của cô. Cô lặng lẽ đi ra ngoài.

Hai người cứ như vậy im lặng hồi lâu, Tiểu Mạn muốn rời ra, Cố Lãng lại không chịu buông tay, vùi đầu nơi hõm cổ cô mà hôn, đôi môi vẫn còn hơi run rẩy. Tiểu Mạn nghẹn ngào kêu lên: “Cố Lãng, em…”

Cố Lãng cuối cùng cũng buông cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Tiểu Mạn, anh muốn nói chuyện thẳng thắn với em.”

Giọng nói của anh rất nghiêm túc, Tiểu Mạn chợt căng thẳng, “Chuyện gì vậy?”

Anh lần tay bên hông, lôi bên trong bao da một khẩu súng đưa cho cô xem, thẹn thùng nói: “Đây là đồ thật.”

Nhìn mặt Tiểu Mạn không biểu tình, Cố Lãng cho rằng cái này chưa đủ sức thuyết phục, đành mặt dày tiếp tục nói: “Anh, anh thực sự không phải người tốt. Ra nước ngoài thì quen biết Nam Tử rồi vào công ty của anh ta, cùng tiểu tam giúp hắn thống trị bang C,” anh hơi cúi đầu, cong một ngón tay gãi gãi mũi, “Em biết mà, đàn ông vốn thích tranh đoạt.” Thấy Tiểu Mạn nhìn anh không chớp mắt, đành cắn răng, “Anh, ngoại trừ là tổng giám đốc lăng hiên, cũng là lão đại bên này. Nói trắng ra, là xã hội đen!”

“Có điều,” Cố Lãng mất bò mới lo làm chuồng thêm một câu, “Mấy hôm trước, anh đã đem toàn bộ quyền lực giao cho mấy người Aron, Tiểu Vũ, hiện tại, anh xuất thân trong sạch, chức vị cũng trong sạch. Chỉ là muốn giải quyết xong rồi mới trở về lấy em.”

Tiểu Mạn đẩy anh ra, khoác thêm áo xuống giường.

Vẻ mặt Cố Lãng buồn bã, ánh mắt vỡ vụn thành từng mảnh, bỗng dưng thấy lạnh ngay cả khi trong phòng có điều hòa. Tiểu Mạn bên cạnh ngồi chồm hổm đi giày, cái cổ trắng nõn cúi xuống. Cố Lãng nắm chặt tay, quả nhiên, anh bị người ta ghét bỏ rồi. Không cam lòng bỏ thêm một câu: “Anh không có giết người.” Nói xong lại càng thêm ủ rũ, thế nhưng, mấy chuyện dính tới pháp luật cũng từng làm, thỉnh thoảng còn trái pháp luật một tí.

Tiểu Mạn cần thận chống tay vào mép giường đúng lên, nhìn quanh một chút. Cố Lãng thấy cô lảo đảo, giơ hai tay ra định đỡ, có điều vẫn không dám chạm vào. Anh biết Tiểu Mạn trước tới giờ yêu thích chính nghĩa, bây giờ lại đụng phải người hắc bạch bất phân, xám xịt như anh….

“Dạ dày có đau không?” Cố Lãng thấy cô ôm bụng, khẩn trương hỏi.

“Cố Lãng,” Tiểu Mạn thương cảm nhìn anh, “WC ở đâu?”

“Ở bên kia.” Cố Lãng ngơ ngác chỉ vào đầu bên kia của phòng bệnh.

“Chân em đau,” Tiểu Mạn dựa vào lòng anh, “Anh bế em đi.”

Cố Lãng ngốc nghếch đờ ra một chút, cứng ngắc ôm lấy cô lại phòng vệ sinh, cô có ý gì? Anh đem gốc gác ngọn ngành kể cho cô, cô lại không phản ứng? Không phải là nên lạnh rung lên sao? Sau đó kêu cái gì “Anh là người xấu, không xứng làm cha!” Anh lắc đầu, đúng là phải như thế!

Vừa mới cúi đầu, Tiểu Mạn đã dướn lên cắn vào môi anh. Lực không lớn, môi bị hàm răng trắng đều đặn của cô chạm vào, ngứa, có chút đau nhức. Cố Lãng cẩn thận không đáp lại.

Trong tưởng tượng tình cảm nồng nàn lại quay về, Tiểu Mạn ngượng ngùng buông ra, đỏ mặt nói: “Anh, anh không phải nói… dù sao thì.. anh.. vẫn là anh mà, như, như vậy cũng được rồi.” Nói xong, cô thầm hận mình ăn nói vụng về. Muốn nói gì đó sâu sắc, mà lại chẳng biết nói thế nào. Aizzz, tác hại của việc học kém văn đây mà!

Cố Lãng nóng bỏng nhìn cô, cứ như đang hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Tiểu Mạn vội nói: “Em muốn đi WC, nhịn lâu không tốt cho sức khỏe.”

Con sói già ruột gan được giải tỏa tức tốc bế thỏ mạn đang ôm trong bụng em bé đi vào nhà vệ sinh.

*

Bệnh viện tốt nhất bang C, hai người đàn ông cởi trần, dáng người cao ráo, khiêng một bó hoa to tướng quỳ gối trước phòng bệnh 209 khoa phụ sản. Một người mặt mũi thanh tú khiến người ta yêu thích, một người đeo kính đen, ra vẻ hung thần ác sát.

Kính đen lo lắng hỏi: “Có thật là An tiểu thư nói như vậy không? Làm như thế này Nhị đương gia sẽ tha cho chúng ta?”

Tiểu Vũ bị người ta nhìn đỏ mặt tía tai, dù gì hắn ở bang C cũng thuộc hạng kiêu hùng, thế mà phải lưu lạc đến bực này. Hu hu~… Hạ giọng nói: “Ngươi nói nhỏ thôi, không sai, cứ như vậy, An tiểu thư nói chịu đòn nhận tội, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ. Nhị đương gia chọn hoa toàn chọn những bông trong số những cây già nhất, gai nhọn nhất, giết chết người mất.” Nhìn kính đen vẫn còn có chút nghi hoặc, Tiểu Vũ cả giận nói: “Ta đã giúp ngươi tỉa bớt gai đi, còn dám hoài nghi uy tín của ta sao, hử!”

Kính đen không nói gì chỉ nhún vai, thực sự là phải quỳ sao… Vì sao, vì sao ~~ Giúp người còn phải chịu khuất nhục?

Aron đi rồi, hắn và Tiểu Vũ dù thế nào trong lòng cũng không yên, liền gọi bác sĩ của Nam Cung tới, thả Tiểu Mạn và Cố Lãng ra. Nhớ tới lúc đó, Nhị đương gia áo quần lộn xộn, vẻ mặt ẩn nhẫn xuân tình không được giải tỏa, tấm tắc, thật đúng là… Tiêu hồn.

Nhưng dù sao thì, lửa giận không được bộc phát ắt sẽ trút lên người bọn họ. Bọn họ theo Cố Lãng cũng không phải một sớm một chiều, cái loại tiểu nhân như Aron cũng phải phục tùng chứ đừng nói đến hắn với cái loại không não như Tiểu Vũ kia. Cầu xin An tiểu thư giúp đỡ, nghe cô cười đắc ý. Bọn họ không khỏi toát mồ hôi lạnh. Nhị đương gia và An tiểu thư, oán hận chất chứa cũng đã lâu, lập tức đưa ra biện pháp làm khó bọn họ.

Cánh cửa im lặng mở ra. Tiểu Vũ và kính đen vội thẳng lưng, vẫn quỳ gối, cùng kêu lên: “Thỉnh Nhị đương gia trách phạt.”

“Hừ.” Cố Lãng chống tay, trừng mắt nhìn bọn họ. Hai người lập tức ngậm chặt miệng.

Cố Lãng cong miệng cười: “Cho hai người các ngươi một cơ hội…”

Chương 66: Phiên ngoại – Giáng sinh

Năm đó, Tần Tiểu Mạn 15 tuổi, Cố Lãng 20 tuổi. Trước Lễ Giáng Sinh 1 ngày.

**

Nhìn một mảng tối thui trong nhà, Tần Tiểu Mạn lại lần nữa sờ sờ lần lần khắp người, thậm chí là bên trong bít tất cũng lục soát. Nhưng chung quy lại vẫn là không tìm thấy chìa khóa nhà cô đâu cả.

Chưa từ bỏ ý định, cô gõ cửa: “Có ai ở nhà không vậy? Cha, mẹ!”

Không có tiếng đáp lại.

Nhớ tới sáng nay, Tần mẹ mở cửa phòng đứng bên giường cô kêu cô dậy: “Tiểu Mạn, chìa khóa nhà mẹ để trên mặt bàn, buổi trưa hâm lại thức ăn mẹ để hết trong nồi mà ăn cơm. Thế nhé, mẹ muộn mất rồi.” Tiểu Mạn vẫn đang ngủ, mông lung tùy ý đáp một tiếng. Trước khi ra khỏi nhà, Tần cha lo lắng dặn dò thêm lần nữa: “Đừng quên cầm chìa khóa đấy nhé, cha mẹ hôm nay không về nhà đâu. Nếu không con sẽ phải đứng ở ngoài đông lạnh một đêm đó.”

Tần Tiểu Mạn có chút bực mình kéo chăn che đầu, oán giận cha nói dông dài. Cô bây giờ đã là học sinh cao trung rồi, mỗi việc nhỏ đó thôi mà cũng có thể không nhớ được sao?

Nhưng hiện thực tàn khốc. Tần Tiểu Mạn nỗ lực nghĩ lại, hình như buổi sáng trước khi ra khỏi nhà, cái chìa khóa nhà kia vẫn nằm lặng lẽ ở góc trái trên bàn, thế nào mà cô lại không cầm đi theo? Chiếc chìa khóa cứ thế hiện lên càng thêm rõ ràng trong đầu, Tiểu Mạn nhỏ giọng lầm bầm: “Chìa khóa, tới đây.”

(⊙o⊙)… Bàn tay trống trơn.

A! Tần Tiểu Mạn xoa đầu vò tóc như phát cuồng. Công ty cha mẹ cô tổ chức đi du lịch, vì thế cha mẹ cô đều đã thu thập hành lý đầu đủ rời đi mất rồi. Bây giờ phải làm thế nào đây? Chẳng lẽ lại đứng chờ ở bên ngoài cả một đêm? Dưới cái thời tiết âm bảy, tám độ, sáng ngày mai người ta sẽ phát hiện ra Tần Tiểu Mạn đã bị đông cứng chính tại ở cửa nhà mình. Sau đó các ông bố bà mẹ khác sẽ dạy dỗ con mình sẽ lấy cô ra đó mà nêu gương xấu: “Ngày trước, một chị không nghe lời ba mẹ, luôn làm mất chìa khóa. Có một ngày đã bị chết cứng ngay trước cửa nhà mình….”

Tiểu Mạn hấp háy mũi, cố lấy dũng khí móc điện thoại ra, bàn tay sắp cứng lại vì lạnh của cô run run ấn nút gọi vào số điện thoại của mẹ cô. Cô sắp bị đông cứng rồi đây. “Bíp Bíp Bíp… Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi hiện đang ở ngoài vùng phủ sóng. Vui lòng gọi lại sau.” Thật là xui xẻo mà! Tần Tiểu Mạn vẻ mặt bi thương ngồi xổm xuống trước cửa nhà, hoảng hốt nhớ lại lời mẹ nói. Lúc này chắc ba mẹ cô đã không còn ở trong nước nữa rồi.

Cửa nhà Cố gia bất thình lình mở ra được mở ra, ánh sáng đột ngột khiến cho Tần Tiểu Mạn phải giơ tay che mắt. Bàn tay được một mảnh ấm áp bao lấy, tiếp theo đó người bị kéo dậy.

“Nói bao nhiêu lần rồi không nghe. Em lại quên chìa khóa rồi chứ gì?” Hai bàn tay Cố Lãng không ngừng chà chà xoa xoa hai tay Tiểu Mạn, các ngón tay cô lạnh cứng lại, không khỏi cả giận nói. Ngẩng đầu căm tức nhìn Tiểu Mạn, cái con bé này, càng ngày càng ngố. “Này, đối với anh trai tốt cố ý vội vã trở về, miễn cho em khỏi một đêm lưu lạc đầu đường xó chợ, không có gì để nói sao?”

“Anh.. tại sao lại về?” Tiểu Mạn hỏi. Cố Lãng từ lúc lên đại học, mọi năm thường tới tận đêm 30 mới về đến nhà. Bây giờ nói cái gì cố ý trở về gấp, cô không tin đâu.

“Thích thì về thôi.”

Cố Lãng trực tiếp kéo cô đến bên cạnh máy sưởi hơi, cầm tay cô kê vào đó: “Sưởi ấm cái đã, lạnh như đá rồi này.”

Tiểu Mạn “Vâng” một tiếng, trong lòng nhất thời có cảm xúc gì không rõ. Cô ngẩng đầu nhìn anh, hình như anh lại đẹp trai hơn thì phải. Hơn nữa, bây giờ so với ngày trước lại càng khác. Nhớ tới trước đây có một cô bạn tự xưng là người hiểu rõ về vấn đề nam nữ, đồng thời luôn đối với các bọn con trai cùng tuổi khinh bỉ, nói rằng bọn nó khì tràng yếu ớt, đàn ông phải có khí tức mạnh mẽ, hơi thở nam tính mới khiến người khác say mê. Tần Tiểu Mạn nhìn Cố Lãng, quả thực thân thể so với nngafy trước cường tráng hơn rất nhiều, còn nữa, anh đang dựa vào người cô ăn táo, nhìn hầu kết của anh chuyển động lên xuống, mỗi một động tác nuốt xuống của anh thật đẹp, hê, gợi cảm…

“Được rồi, đừng nhìn nữa.” Cố Lãng ném hạt táo vào sọt rác vô cùng chuẩn xác, lười biếng lên tiếng. Tần Tiểu Mạn lúng túng, e thẹn buông mí mắt cúi đầu. Trời ơi, người ta vừa mới biết yêu, cũng đừng có cự tuyệt trắng ra vậy chứ.

“Này.”

Gì vậy? Tiểu Mạn ngẩng đầu, một miếng gì đó lạnh lạnh giòn giòn đang bị Cố Lãng nhét vào miệng. Hóa ra là táo.

Cố Lãng cầm lấy con dao nhỏ gọt táo, cắt một miếng đưa cho Tiểu Mạn, cô máy móc nhận lấy ăn. Cố Lãng cười nói: “Nhìn bộ dáng tham ăn của em kìa. Bên kia còn nhiều lắm.” Nói xong hât cằm về phía sofa.

Trên sopha là một túi nilon to, bên trong là những gói nhỏ màu sắc rựa rỡ, tất cả đều là táo. Nói rõ hơn là, thứ quả ngọt này, mang ý nghĩa bình an. Hai tư mao tiền một quả. Truyền thuyết nói, nếu dùng 24 đồng xu, mà phải là tiền do tự mình kiếm được, mua táo đem tặng cho nam sinh mình thích. Trước Giáng Sinh một ngày, chỗ nào cũng thấy nữ sinh đỏ mặt thẹn thùng, đứng trước cửa ký túc xá tặng cho nam sinh mà mình thầm ngưỡng mộ.

“Đều là người ta tặng cho anh à?” Tần Tiểu Mạn hỏi, trong ngực cảm thấy chua chua.

Cố Lãng gật đầu: “Đúng vậy. Không ăn thật lãng phí quá. Nhiều quả cũng không giòn lắm.”Tayanh đột nhiên đặt lên vai Tiểu Mạn, cô cả kinh ngả người về phía sau, kinh ngạc nhìn anh. Cố Lãng tay kìa đè nặng lên đỉnh đầu cô so so: “Em cũng cao lên nhiều rồi đấy.” Anh cười rất gian tà, đem bàn tay đang đặt ở đỉnh đầu của cô hướng xuống dưới eo khoa chân múa tay: “Hồi trước em mới đến đây anh.”

“Anh mới lùn như thế.” Tần Tiểu Mạn ưỡn ngực thẳng lưng lên, đối với việc Cố Lãng vũ nhục thân thể cô mà tự cao tự đại chiều cao của mình cô rất là oán giận. Hiện cô đã cao 1m6, không thể nói là lùn được, sau này cô còn có thể cao tới 1m7 không chừng.

“Phải không?” Cố Lãng quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, tâm tình vô cùng vui bẻ. Tayanh lại túm lấy chỗ tóc đuôi ngựa của cô giật giật: “Tóc thì cũng dài ra đấy. Bất quá…” Ánh mắt anh trượt xuống: “Phẳng.”

Trước khi Tiểu Mạn kịp tức giận, Cố Lãng đã buông tay ra đi vào trong bếp, rất nghiêm túc hỏi: “Tối nay muốn ăn gì? Anh làm cho em ăn.”

Tần Tiểu Mạn thuần khiết ngu ngơ một lúc, mới bổ nhào từ phía sau giơ nanh múa vuốt : “Sắc lang, anh nói cái gì phẳng hả? Anh mới phẳng!!!!!!!!!!!!!!!”.

**

“Hết giận đi mà, anh chỉ đùa em tí thôi.” Xét thấy Tiểu Mạn vẫn còn xấu hổ giận dữ không để ý tới mình, Cố Lãng thấy không vui chút nào, thế là đành xuống giọng giảng hòa với cô.

Tiểu Mạn mặt vẫn nhăn nhó xem TV, không thèm nhìn anh nữa. Anh cũng không dám nói thêm câu nào cả, len lén quét mắt về phía bộ ngực đang phát triển của Tiểu Mạn. Nhỏ mà, cố làm gì? Cố Lãng già mà không kính, dĩ nhiên đem phương diện này ra để mà đùa giỡn..không thể tha thứ được!!!!!!

Cố Lãng đột nhiên giơ hai tay ôm cô vào trong ngực. Không khí xung quanh phút chốc tràn đầy hương vị của anh, Tiểu Mạn lập tức cảm thấy choáng váng. Anh vuốt tóc cô, tựa như đang vuốt ve thú cưng: “Tiểu Mạn ngoan. Nếu như mà không ngoan thì anh sẽ đem em nhốt ở bên ngoài đấy nhé. Bên ngoài trời lạnh như vậy, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Cái đồ gian xảo! Đây chính là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn. Tần Tiểu Mạn luôn luôn tự xưng là một người biết thời thế, hiểu được thời điểm này không nên đắc tội anh, nếu không cô chính là đầu gỗ. Vì thế, cô cũng không thèm giận nữa =.,=

Lúc chín giờ tối, Tần ba gọi điện về nhà mình thì không thấy ai bắt máy, cũng tưởng tượng được hoàn cảnh của con gái mình, đành gọi thử sang nhà Cố Lãng, biết cô không phải lưu lạc đầu đường mới thở phào nhẹ nhõm, “Cái tính của con thật là đánh chết không chừa, sau lớn lên thì phải làm sao?”

Tiểu Mạn vâng vâng dạ dạ nghe papa thuyết giáo, cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Mẹ con đâu ba?”

Tần ba khụ khụ vài tiếng nói: “Mẹ con đang ngâm nước nóng lâu quá, bây giờ đang mê man.”

Cúp điện thoại, phát hiện ra Cố Lãng đang loay hoay chiếc điện thoại di động của cô. “Giờ nào rồi mà vẫn còn dùng cái loại máy này. Em đổi cái khác đi.” Cố Lãng kiến nghị.

Tiểu Mạn đợt lại nói: “Anh chỉ được cái nói hay. Em làm gì có tiền.”

Nhìn Cố Lãng như nhà ảo thuật lấy ra một cái hộp tinh xảo, lòng Tiểu Mạn nhảy lên, nuốt nuốt nước bọt, hơi khẩn trương hỏi: “Cái này là cho em à?”

Cố Lãng khóe miệng nhếch nhếch: “Không phải.”

Tiểu Mạn cứng miệng, dỗi rồi. Không thèm để ý đến anh nữa.

“Anh nói đùa thôi mà, là tặng em đấy.” Cố Lãng lấy lòng nói thêm: “Tặng em mà, mở ra xem đi.”

Tiểu Mạn ngại ngùng một chút rồi cũng mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động mới cóng rất đẹp.

“Thế nào?” Cố Lãng cực kỳ đắc ý. Chiếc điện thoại này là anh dùng số tiền lương kiếm được lần đầu tiên trong cuộc đời mua cho cô, riêng việc chọn lựa cũng tốn kha khá thời gian rồi.

Tần Tiểu Mạn bây giờ đã biết cảm giác mở cờ trong bụng là như thế nào. Ruột gan như muốn bung ra, ô, cô nhìn bên ngoài trời đen kịt, trời đêm thật là đen, đen tuyền… ô, đẹp thế :”>..

**

Cố Lãng ngồi xe lửa gần mười tiếng để trở về nhà, mười một giờ rưỡi đã không thể chịu đựng được nữa, ngáp một cái thật dài định về phòng ngủ.

“Từ từ đã, anh chờ thêm một chút đi mà.” Tiểu Mạn kéo anh lại. “Còn có ba mươi phút nữa thôi.”

Cố Lãng bất đắc dĩ bỏ tay cô ra, cầm lấy cái đồng hồ trên bàn, dùng ngón tay kéo kim giờ lên đến số 12: “Được rồi, mười hai giờ rồi. Bắt đầu đi.”

Tiểu Mạn toát mồ hôi hột =.=, xua xua tay: “Như vậy sao được.” Trường cô lưu truyền một truyền thuyết là, rạng sáng đêm Giáng sinh, đứng trước gương gọt táo, phải gọt sao cho không bị đứt, gọt xong, trong gương sẽ xuất hiện chân mệnh thiên tử của mình. Mặc kệ truyền thuyết này có đúng hay không nhưng mà cái này nghe thích chết đi. Chẳng qua, đối với Tần Tiểu Mạn mà nói, ở trong phòng tắt đèn soi gương, thực sự thử thách lòng can đảm của cô mà, nếu như từ trong gương mà có cái gì nhảy ra nữa, chắc chắn cô sẽ bị hù chết. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định bắt Cố Lãng đứng một bên cho cô làm.

“Anh không phải đồng ý rồi à, không được chạy làng!!!” Tiểu Mạn dùng vấn đề danh dự để giữ lấy Cố Lãng.

Bàn tay mềm mại nắm lấy tay anh, không còn là bàn tay nhỏ nhỏ mũm mĩm ngày xưa nữa, bắt đầu có cảm giác tinh tế của thiếu nữ tuổi dậy thì. Hai năm qua, khuôn mặt bầu bĩnh khi trước cũng thon gọn lại. Bất quá, đôi mắt vẫn như vậy, trong veo như nước. Cô nhìn anh như thế khiến anh nghĩ rằng, nếu như không đồng ý với cô, chính là hành hạ, chà đạp lên trái tim thiếu nữ. Quá ư bỉ ổi đi =.,=!

Kết quả là, Cố Lãng ngáp thêm mấy cái nữa rồi ngồi xuống một bên.

Cách 0h chỉ còn năm phút, Tần Tiểu Mạn khẩn trương ngồi ở trên ghế trong phòng Cố Lãng, ngồi nhìn chằm chằm vào cái gương ở cửa tủ quần áo. Cố Lãng đóng cửa lại nói: “Anh tắt đèn nhé.”

“Anh tắt, tắt đi.” Tần Tiểu Mạn bộ dạng như chuẩn bị quyết tử, một tay cầm dao gọt trái cây, một tay cầm quả táo, giọng nói run run..

Đèn tắt.

Tần Tiểu Mạn cẩn thận gọt táo. Quả táo to tướng này là cô tự mua. Cô cúi gằm xuống không dám nhìn gương. Cuối cùng, từng vòng, từng vòng vỏ táo rơi ra, chỉ còn phần thịt trắng trơn trên tay. Cô nhắm mắt lại, vô cùng thành kính ngẩng đầu lên.

Trong gương ngoại trừ chính cô ra thì thật sự còn một người con trai khác.

Tuy rằng chỉ có nửa người, nhưng mà nhìn là biết được vóc dáng rất cao. Vai rộng lại phẳng, khuôn mặt thật sự rất tuấn tú. Tần Tiểu mạn cơ hồ muốn bổ nhào vào trong gương luôn. Thật hạnh phúc, chân mệnh thiên tử của cô là một siêu cấp đại mĩ nam. Trời ạ, Tần Tiểu Mạn cô thật có phúc khí. Thiên tử đại nhân thế mà lại động lòng với cô!. Tần Tiểu Mạn kinh hỉ chăm chú nhìn tiếp, hoàn toàn quên cả sợ hãi. Thiên tử đại nhân há to miệng kìa. Hế, răng thật trắng, thật đều. Thiên tử đại nhân lại còn lấy tay che miệng….

Chờ đã, cái động tác này, Tiểu Mạn nghi hoặc. Giống… Suy nghĩ một lúc, hùng hổ quay người lại: “Ai cho anh đứng sau lưng em!”

Cố Lãng ngáp sái cả quai hàm, dụi dụi con mắt cô khốc nhìn Tiểu Mạn đang đùng đùng nổi giận: “Không phải em nói muốn anh ngồi cùng em sao? Xong chưa? Đã thấy chân mệnh thiên tử của em chưa?” Anh vừa nói vừa nhìn cái gương.

Tiểu Mạn căm giận vứt quả táo trong tay xuống nói: “Anh làm hỏng phép thuật của em rồi.”

Cố Lãng buồn cười bật ra một tiếng cười nhạo ngắn ngủi.

Xuất phát từ một cái nguyên nhân nào đó, Cố cha Cố mẹ lại đi khóa cửa phòng ngủ bọn họ lại. Như vậy, Tiểu Mạn không thể không ngủ cùng với Cố Lãng.

Mặc dù theo như Tiểu Mạn đọc tiểu thuyết, cũng có những tình huống giống như bây giờ, thì con trai phải phong độ chủ động ra ghế sopha nằm. Thế nhưng rất tiếc con sói già nào đó lại không có cái tự giác đó, thản nhiên trải chăn ra, chỉ chỉ bên trong nói: “Em nằm trong.” Anh thực sự rất mệt mỏi, nhấc chăn rồi nằm bên ngoài.

Tiểu Mạn nghi ngờ anh phá rối nhân duyên của mình, cũng lại sợ anh nhốt ở ngoài cửa nên cũng không dám phàn nàn bắt bẻ. So sánh giữa ghế sofa và giường của Cố Lãng, cuối cùng cô quyết định bỏ qua tôn nghiêm, trèo qua người anh nằm vào bên trong. Cũng may, giường anh rất rộng.

Lăn qua lăn lại một hồi, Tiểu Mạn rất nhanh đã ngủ say.

Cố Lãng xoay người, thấy khóe miệng cô chảy ra dòng nước trắng trắng, khóe mắt giật giật, cuối cùng giơ tay lau đi cho cô, nhẹ giọng cười nói: “Còn chảy nước dãi nữa.” Tần Tiểu Mạn đang ngủ cũng rất phối hợp, chép chép miệng.

Ma xui quỷ khiến… Sau lúc đó, Cố Lãng khẳng định chính mình bị hồ đồ.. Anh xoay người, nằm gần lại Tiểu Mạn hơn, anh ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt cô một lúc lâu, ngay khi Tiểu Mạn định trở mình, anh đã cúi đầu ép môi lên môi cô…Miệng của cô hơi hé mở, đầu lưỡi Cố Lãng cũng lập tức ma xui quỷ khiến đi vào, quấn lấy đầu lưỡi non mềm kia

Rời khỏi môi cô, Cố Lãng ôm lấy miệng giấu mặt vào trong chăn. Anh, anh chắc chắn là bị bóng đè rồi!!!

Chương 67: Chung quy là muốn hoàn

Mùng bốn tháng ba, đất trời vào xuân, khắp nơi hoa thơm cỏ ngát, rất thích hợp để kết hôn. Ít nhất thì… Cố Lãng cho là vậy.

Chuyện Tiểu Mạn có thai chẳng hiểu vì sao cha mẹ hai nhà lại biết. Kết quả, hai người, trước sự trông mong tha thiết của bốn vị trưởng bối, lên máy bay về nước.

“Anh bỏ tay em ra đi, em tự đi được.” Xuống máy bay, Cố Lãng rất cẩn thận ôm lấy bảo bối của mình, theo dòng người nhốn nháo đi ra ngoài.

Tùy đã là mùa xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh. Kiên quyết duy trì lý niệm “Ô xuân lượng thu”, Tiểu Mạn bị Cố Lãng nửa dụ dỗ nửa cưỡng bức bắt mặc hết áo này đến áo kia, bên ngoài choàng một chiếc áo lông đỏ thẫm, bên trong phải đến ba cái áo len, cả dày cả mỏng…Thành công cho người ta thấy hình ảnh một quả cầu tròn xoe, lăn lăn trong lòng một tên đẹp trai chết đi T__T..

Trong khi đó, Cố Lãng lại mặc quần áo mỏng, nhẹ nhàng khoan khoái, tay áo bay bay, dọc đường đi nhận lấy bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc và ái mộ của mọi người, thầm cảm thán như thế này mới gọi là người mạnh mẽ chứ =.,=.

Nghe giọng nói oán giận của Tiểu Mạn, nhìn thấy cô đang vô cùng gian nan vặn vẹo ra khỏi khuỷu tay anh, Cố Lãng dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt mềm mềm, mại mại, cứ như rớt nước đến nơi.. “Sao thế? Em khó chịu ở đâu à?”

Tần Tiểu mạn bị anh nhìn như thế, máu trong người lại bắt đầu chảy ngược. Ngơ ngác nhìn vào đôi mắt mê người của anh, nuốt nước bọt vài cái, cuối cùng cô đành thở dài, cúi đầu dụi dụi vào hõm vai anh: “Không có gì, không có gì.”

Tần Tiểu Mạn khẽ nhắm mắt, tự nhủ mấy cái kia chỉ là mây bay. Cố Lãng gần đây đặc biệt không bình thường, tốt quá mức, dịu dàng đối xử với cô như bảo bối vậy. Tuy rằng cảm giác được anh coi trọng, nâng niu rất hạnh phúc nhưng mà cô sờ sờ tay… có gì đó không quen.

Tiếp theo làm hai người kinh ngạc chính là, đón họ ở sân bay không phải trưởng bối, mà là Nhâm Suất. Nếu không phải Tiểu Mạn nhanh tay nắm lấy tay Cố Lãng ngăn lại, Cố Lãng đã tính cứ ôm cô đi thẳng về nhà luôn.

Nhâm Suất rất vui vẻ, nhiệt tình hướng Tiểu Mạn vẫy vẫy tay, Cố Lãng không vui nhíu nhíu mày. Người này là ai vậy?

Tiểu Mạn cuối cùng cũng gỡ tay Cố Lãng ra đi tới, hướng Nhâm Suất cười nói: “Sao cậu lại tới đây? Ba mẹ tớ đâu?”

Đôi mắt Nhâm Suất sáng như sao, nóng bỏng nhìn cô: “Tớ là cố ý tới đón cậu. Tớ có lời muốn nói với cậu, mặc dù hơi muộn.”

Tiểu Mạn trong lòng khẽ động. Cái này, điều cậu ấy muốn nói không phải là cái điều kia chứ. Người này tự tôn rất lớn, vẫn ghét cô béo, chê cô ngốc nghếch. Cố Lãng tay nắm chặt lấy tay cô.

Bên nay Tiểu Mạn trong lòng thấp thỏm, bên kia Nhâm Suất mặt đỏ bừng nắm chặt lấy tay kia của cô, ngực phập phồng kịch liệt, rất kiên định mở miệng: “Tiểu Mạn, tớ thích cậu. Từ khi chúng ta ngồi chung bàn tớ đã thích cậu rồi.” Nói xong thì Nhâm Suất nhìn Cố Lãng giờ này mặt đã tối sầm lại: “Lúc đó tại tớ yếu đuối, vừa bị người ta dọa đã buông tay, mấy năm qua, tớ vẫn hối hận. Tớ đã thấy Cố học trưởng thổ lộ với cậu, tớ cũng muốn dũng cảm một lần.” Nhâm Suất hơi khẩn trương nhưng rất quật cường nhìn Cố Lãng: “Cố học trưởng, tôi, tôi muốn cùng anh đường đường chính chính cạnh tranh với nhau.”

Nhâm Suất nói một hơi dài làm đầu óc Tiểu Mạn choáng váng. Bên kia tay Cố Lãng dường như sắp bóp nát tay cô, bên này tay Nhâm Suất nắm chặt lấy không buông. Tâm can nhỏ bé của Tiểu Mạn nhảy loạn, trong truyền thuyết là 1 nữ với N nam a! Hê, Tần Tiểu Mạn cô cũng có ngày hôm nay.

Cố Lãng qua hàng mi dài thấy vẻ mặt cô vụt sáng, biểu tình say mê trong lòng liền bốc hỏa. Anh nắm lấy cổ tay Nhâm Suất giằng ra khỏi tay Tiểu Mạn sau đó kéo cô vào trong lòng, mi tâm nhíu lại: “Cậu là Nhâm Suất?”

Tiểu Mạn vô cùng kinh ngạc. Cố Lãng thế nào lại biết cậu ta?

“Là tôi.” Nhâm Suất gật đầu, vươn tay ra nói: “Đã lâu không gặp anh, học trưởng.”

Cố Lãng không thèm giơ tay ra, lạnh lùng nói: “Cậu cho rằng tôi sẽ cho cậu cơ hội? Trong khi Tiểu Mạn đang mang trong bụng đứa con của tôi.” Tiểu Mạn yếu ớt nhấc đầu khỏi ngực anh nhưng lại bị anh nắm chặt lấy gáy ghì lại.

Nháy mắt khuôn mặt Nhâm Suất chuyển sang trắng bệch, môi run rẩy nói: “Con?” Xong anh lại nhìn Tiểu Mạn đang ở trong lòng Cố Lãng, cảm thấy thê lương vô cùng. Có đôi khi bỏ lỡ một bước thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa. Anh đã bỏ lỡ đi thời gian tốt đẹp giữa hai người, sau đó, tất cả chỉ còn là hồi ức mà thôi.

Ngày xưa ngồi cùng một bàn với Tiểu Mạn, Nhâm Suất phát hiện ra cô bạn mập mạp này thật đáng yêu. Cuối cùng tới một ngày anh cũng có đủ dũng khí viết một bức thư tỏ tình rất cảm động nhét vào trong vở bài tập toán của Tiểu Mạn. Tâm trạng thấp thỏm ngày ăn không ngon đêm ngủ không yên. Hôm sau đi học, bạn trẻ Nhâm Suất mang theo hai vành đen trên mắt, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn bạn Tiểu Mạn của chúng ta. Kết quả, anh thất vọng phát hiện, Tiểu Mạn chẳng có chút phản ứng… COI THƯỜNG NHAU QUÁ RỒI!!!!

Tấm lòng mong manh dễ vỡ bị tan nát, cảm thấy cuộc đời không còn chút ánh sáng, cảm thấy Tiểu Mạn tà ác vô cùng, đã không để ý anh thì thôi, lại còn không biết xấu hổ vẫn chạy theo hỏi bài. Ngày hôm đó, anh đã vô cùng tức giận, bắt bẻ rồi mắng nhiếc, nói lời cộc cằn với cô cả buổi.

Rốt cục tan học, Nhâm Suất bị một học trưởng lớp trên gọi ra. Anh nhận ra người này ngay lập tức, là Cố Lãng, là nhân vật quan trọng trong trường. Cố học trường kêu anh tránh xa Tiểu Mạn ra một chút. Nhân Suất cũng rất kiêu ngạo nên cắt lời: “Nếu như tôi không đồng ý thì sao?” Cố Lãng cùng không dài dòng, trực tiếp túm lấy tay anh: “Đánh chết chứ sao.” Nhâm Suất nhỏ bé, Nhâm Suất yếu ớt, vì thế mà khuất phục trước sự uy hiếp của Cố Lãng.. Bởi vậy mà đối với Tiểu Mạn từ yêu thành hận… Không thích thì thôi, không để ý thì thôi, còn dám nói với anh trai, để hắn tới bắt nạt ta… Tần Tiểu Mạn ta hận ngươi !!!!! >”<

Ngày hôm sau, Nhâm Suất cố ý gây sự với Tiểu Mạn, bảo cô béo như heo. Hai người tuyệt giao một thời gian dài cũng không làm hòa.

**

Trên đường trở về, Cố Lãng vẫn giữ chặt lấy đầu Tiểu Mạn, không cho cô ngẩng đầu lên. Tiểu Mạn vừa bực vừa khó hiểu hỏi: “Anh làm sao thế hả?”

Cố Lãng vẫn ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn anh, đàn ông khi đố kỵ bộ dạng rất xấu.”

Tiểu Mạn bật cười, ghé vào trước ngực anh, thấp giọng nói: “Không có đâu. Anh thế nào vẫn rất đẹp trai.” Cô dừng lại, cảm thấy mình nên giải thích một chút: “Nhâm Suất… Em không hề nghĩ tới, ngày trước cậu ấy rất ghét em. Em và cậu ấy không có gì hết.”

Người đàn ông này, thế nào mà càng ngày càng yếu đuối như vậy. Tần Tiểu Mạn trấn an vỗ vỗ tay anh.

Tiểu Mạn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đang vội vã xẹt qua: “Cố Lãng, chúng ta nên kết hôn sớm một chút.”

Cố Lãng run run hỏi: “Tiểu Mạn! Em, em thực sự nghĩ thế?”

Tiểu Mạn cầm lấy một bàn tay đặt lên bụng mình, cười nói: “Đúng vậy. Một thời gian nữa em sẽ không mặc vừa áo cưới nữa.” Tuy rằng Cố Lãng bị ép, nhưng anh quỳ gối nơi ngã tư tỏ tình với cô cả một ngày, như vậy là đủ rồi. Cô không nên đòi hỏi quá nhiều nữa. Thế giới bên ngoài tuy đặc sắc, chính là, ở bên anh so với bất kỳ chỗ nào trên đời đều ấm áp, thoải mái hơn.

Về đến nhà, Tần Tiểu Mạn hưởng thụ đãi ngộ bậc cao nhất. Cố mẹ vô cùng vui sướng, hận không thể đem luôn về nhà làm con dâu ngay lập tức. Tần cha nghiêm mặt giáo huấn Cố Lãng: “Chăm sóc Tiểu Mạn thật tốt, không được bắt nạt con gái ta.”

Ăn cơm tối xong, Cố Lãng kéo Tiểu Mạn vào trong phòng mình, nói là có chuyện cần nói. Tần cha thấy vậy vẻ mặt vô cùng giận dữ nói: “Có cái gì không nói luôn được ở ngoài này hả? Tiểu tử, con gái nhà ta hiện giờ vẫn còn rất yếu đó nha.”

Cố Lãng khiêm tốn cười nói: “Cha, cha suy nghĩ nhiều quá rồi.” = =…
Vào phòng, Cố Lãng mở ngăn kéo bàn học ra, lấy ra một tờ giấy viết thư đã ố vàng: “Cái này, là thư tình Nhâm Suất kia đưa cho em.” Anh nghiêng đầu tránh ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Mạn, thẳng thắn nói: “Khi đó anh sửa bài tập toán cho em thì thấy.”

Tần Tiểu Mạn giở lá thư ra, chữ viết xấu muốn chết nhưng những câu văn thực sự cảm động. Bất qua tay cô có chút run, đây là thư tình hàng thật giá thật a. “Cố Lãng, anh không phải khi đó đã khi dễ Nhâm Suất đấy chứ?” Người đàn ông này, như thế nào lại làm thế được , ngăn cản đóa hóa đào đầu tiên của cô!

Trong khi cô vẫn cho rằng mình không hề có chút mị lực nào.

“Anh, anh biết như vậy rất ích kỷ, thế nhưng…” Cố Lãng không thể nói ra được. Tần Tiểu Mạn hoàn hoàn chỉnh chỉnh đều chỉ của một mình anh, như vậy thật tốt! Anh là một thằng đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh. Tiểu Mạn, từ nhỏ đến lớn đều là anh chăm sóc, mặt kệ xuất phát từ cái tâm lý gì, anh đều không thích bất cứ kẻ nào bén mảng tới gần cô.

Tiểu Mạn lúc đầu có chút căm giận, anh anh nửa ngày, nổi giận nói: “Dù sao nụ hôn đầu của em cũng không phải cho anh.” Tuy nói đời này cô đã ở trong tay Cố Lãng, thể nhưng tốt xấu gì cũng không thể bị anh nhúng chàm tất cả được. Về sau để cho anh ôm cái chuyện đó hối hận chết đi!!!!

Thế nhưng, Cố Lãng đúng là đùa không vui: “Chắc em không biết. Lễ Giáng Sinh vào năm em mười lăm tuổi, anh đã trở về đúng không? Đêm đó, anh trộm… trộm hôn em….” Nhìn thấy Tiểu Mạn đột nhiên tròn xoe mắt, anh lại tiếp tục giải thích, “Anh…thè lưỡi… Chính xác là hôn đấy!” = =

Tiểu Mạn không biết nên khóc hay nên cười, thở hổn hển mấy cái nói: “Cố Lãng, anh là muốn nói, anh sớm đối với em đã có cảm giác phải không?” Nhìn Cố Lãng thần tình có chút do dự, Tiểu Mạn cắn cắn môi, nhịn không được to tiếng: “Anh nếu đã sớm phát hiện đối với em có tâm tư, vì sao còn ở bên ngoài phong lưu hả? Vì sao lại không nói cho em biết?” Cứ như vậy, cô luôn luôn nỗ lực đuổi theo phía sau anh, vội vàng, cẩn thận mà cũng né tránh, cố gắng che giấu tâm tư, thậm chí là tự ti, tự mình đau khổ. Nếu như, anh nói với cô anh không phải không có khả năng động tâm với cô, cô cũng sẽ không phải khổ cực như vậy.

Nếu như Cố Lãng trước đây một chút cũng không thích cô, cô cũng quen rồi. Thế nhưng, anh vì sao, ở trong lòng có cô rồi thì sao còn đi tìm những người con gái khác?

Cố Lãng nhìn cô khóc, định tiến tới ôm cô thì bị đẩy ra: “Đừng đụng vào em.”

“Tiểu Mạn…” Cố lãng nhìn cô, trong lòng buồn rười rượi. Anh thực sự không rõ. Năm đó hôn trộm cô, trong lòng anh đều tràn ngập cảm giác phạm tội. Có lẽ là tại hơi thở, có lẽ là tại tâm lý thay đổi, lúc đó anh cho rằng anh thích ai cũng không thể thích cô được. Quanh đi quẩn lại, trằn trọc bấy lâu, anh mới phát hiện, lòng mình hóa ra đã đánh rơi ở chỗ cô mất rồi…

Tiểu Mạn không không ngừng chùi nước mắt. Cô chưa từng có cảm giác ủy khuất như bây giờ. Khi cô ở cùng anh ở nhà trọ kia, khi thấy anh mang phụ nữ về nhà, trong lòng cô còn không khó chịu đến thế. Cố Lãng, anh thật sự rất tàn nhẫn.

Cuối cùng cô không thể chịu đừng thêm được nữa, ngồi xổm xuống bụm mặt khóc lớn.

Cố Lãng khổ sở nhìn cô, trong lòng thầm hối hận. Biết thế này anh đã chẳng làm… Có lẽ, anh đã lãng phí những năm tháng tốt đẹp nhất của người mà anh yêu….

Các trưởng bối nghe tiếng khóc thì đi tới bên ngoài cửa phòng gõ cửa, gấp gấp vô cùng. Tần mẹ lớn giọng đến nỗi cái cửa cũng rung lên bần bật: “Hai đứa xảy ra chuyện gì thế hả? Sao lại nháo nữa rồi. Mở cửa ra nào.”

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ