Lớp học ngày hè nóng bức đầy ngột ngạt…
Hai dãy bàn ghế xiêu vẹo xếp chồng chéo nhau đầy lộn xộn.
Phòng học bây giờ chất đầy những thể xác uể oải và cả những tinh thần rệu rã đang không ngừng quằn quại.
Người thì nằm ườn trên bàn, vẻ mặt chán đời nhìn quanh quất, đến sách giáo khoa cũng không buồn mở.
Người thì chân gác lên ghế, tai nghe nhạc xập xình, tay ấn PSP lia lịa.
Người thì lười biếng chép được vài chữ rồi lại thả bút xuống, một lúc sau thì gục mặt ngủ.
……
Ngay đến lớp phó Trúc Vũ kế bên tôi cũng vừa ăn bim bim vừa say sưa đọc báo.
Tôi thở dài nhìn quanh cái lớp bê bối này.
Phải gần hai tháng nữa mới nghỉ hè mà chưa gì họ đã ném phăng việc học vào một xó xỉnh nào rồi.
Tôi lắc đầy ngán ngẩm rồi ngồi thẳng người, khoanh tay lên bàn, mắt nhìn lên bảng đầy ngoan ngoãn.
Đấy ! lớp phó học tập Vy Anh ngoan ngoãn, gương mẫu là thế đây !
Tại sao tấm gương sáng to đùng nằm ngay đây mà không ai chịu học hỏi là thế nào !
À mà không biết sáng nay anh đưa tôi đến trường rồi đi tham dự hội nghị ở tận thành phố Y sao rồi nhỉ ?
Tâm trí tôi phút chốc cũng đã theo nắng mà vi vu…
Đứng trên bục giảng, thầy phù thủy ghi bài lên bảng, không thèm đoái hoài đến đám học sinh lơ mơ phía dưới này…
Thầy là đang sống-chết-mặc-bay đây mà !
Ai biết điều thì chăm chỉ chép bài, ôn tập thêm để kiếm thành tích khá.
Còn lại thích thì cứ ngủ này, nghe nhạc này, chơi game này, ăn quà vặt này…Sao cũng được , thoải mái hết ! Rồi sau đó thì ôm sổ điểm mà khóc…
Quả là thâm hiểm !
Đáng lẽ ra thầy phải đưa tay nâng đỡ chúng tôi ra khỏi thời kỳ buồn-chán-chết-đi-được này chứ !
Cứ ác thế này không trách gì mà đến giờ vẫn ế …
Rầm !
Một bạn nam đang nằm trên ghế ngủ thật ngon lành thì bỗng nhiên ngã lăn xuống sàn…
Phì !
Tất cả những ai nhìn thấy cảnh tượng này đều cười ồ lên.
Viên phấn trong tay thầy chợt dừng lại…
Thầy quay phắt người, vẻ mặt đầy bực tức nhìn chúng tôi như muốn đem từng đứa ném ra khỏi lớp.
Mọi người đều im bặt, hết trằn trườn hay quằn quại, nghiêm túc lấy vở ra ghi chép như bay .
Thật ra là chúng tôi chẳng sợ gì thấy ấy cả đâu mà cái chính là sợ chiếc ghế hiệu trưởng của thầy ấy mà thôi !
Sợ đúng ngày sắp tốt nghiệp, thầy ấy hiện nguyên hình phù thủy ra để hòa phép trừng trị chúng tôi thì thứ nhận được sẽ không phải là tấm bằng mà sẽ là cái chết…
Ông trời dù sao cũng khá là công bằng, cho thầy phù thủy ác độc kia đến giờ mà chưa có lấy một mảnh tình vắt vai !
Trong lúc tôi còn đang ra sức dìm thầy ấy bằng ý nghĩ thì cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đang chiếu thẳng lên người mình…
Tim tôi đập sai một nhịp nhưng ngay sau đó liền lấy lại vẻ trấn tĩnh.
Thật quá ngốc mà Vy Anh ơi !
Tại sao lại quên bẵng đi việc phù thủy có thể đọc được suy nghĩ người khác kia chứ !
Bây giờ thì có phải là tiêu rồi không…
Thầy hướng tôi ra lệnh :
- Vy Anh, em lên bảng giải bài này cho tôi !
Trúc Vũ đưa mắt nhìn tôi ra chiều thông cảm .
Nguyên số lớp còn lại thì không thèm liếc nhìn lấy nửa cái vì đây đã là chuyện thường tình trong mỗi tiết toán rồi…
Tôi ôm theo một mớ ấm ức đi lên bảng nhìn cái đề thâm độc thầy ra mà tức nghẹn !
Chuyện là…
Sau cái ngày mà tôi dám mạnh miệng chỉ trích thầy và thầy cũng chịu ghi nhận thì ngay ngày hôm sau, tôi lại tiếp tục bị gọi lên bảng …
Nhưng đề toàn là dành cho giáo viên chuyên ngành !
Tôi không kìm được mà thở dài, vẻ mặt ỉu xìu còn hơn cả thê thảm.
Trong cuộc chiến giữa phù thủy và thiên thần thì chỉ có thiên thần nhỏ bé là chịu thiệt mà thôi…
Nhưng …nếu có thêm sự xuất hiện của oan hồn ?
Tôi giật mình vì cánh tay bị ai đó đột ngột nắm lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau kèm theo cả sự phấn khích :
- Bạn Vy Anh !
***
Giữa cái lớp học bệ rạc đầy những gương mặt chán chường, thư kí Hoàng từ đâu đột nhiên xông tới kéo tôi xuống khỏi bục giảng.
Không khí xung quanh trở nên có chút sức sống.
Mọi người đều bắt đầu trút bỏ dáng vẻ bê bối vừa nãy,nhất loạt hướng ánh mắt hiếu kì về phía chúng tôi.
Tiếng xì xầm bàn tán cũng đồng thời vang lên :
- Ôi ôi, đây không phải là thư kí đắc lực của anh Duy Phong đấy sao ?
- Ừ đúng đấy, ngài thư kí tài giỏi đẹp trai đây mà !
- Anh ấy tìm Vy Anh nhà mình có việc gì, không lẽ muốn tranh của anh Duy Phong sao ?
- Tranh đi cũng được, anh Duy Phong để cho tớ.
- Nói nhỏ chút đi, để xem chuyện gì nào. Chắc chắn là có liên quan đến anh Duy Phong !
- …
Tôi tròn xoe mắt kinh ngạc và đầy khó hiểu nhìn thư kí Hoàng đang nắm chặt cánh tay tôi như sợ tôi chạy mất.
Một cảm giác bất an đột nhiên trỗi dậy khiến tôi lạnh người…
Tiếng bàn tán ngày lớn dần thêm mang theo ba từ anh-Duy-Phong vang khắp lớp học đầy náo nhiệt.
Thư kí Hoàng nhìn thầy phù thủy đẩy gọng kính, giọng điệu có phần kiêu căng :
- Xin chào ! thầy hẳn phải biết đến tên tuổi lừng lẫy của tôi chứ ?
“ …. ”
Thư kí Hoàng hôm nay có vẻ hơi khác với ngày thường, mặc dù vẫn là đóng âu phục lịch lãm , sang trọng, giày đen bóng lộn cùng cặp kính tri thức đầy thành đạt nhưng lại mang chút hơi hướm của sự phô trương.
À sai rồi !
Có lẽ lâu ngày không gặp nên tôi thấy lạ thôi, chứ còn nói về phô trương ấy à, người này lúc nào mà chả thế !
Thầy phù thủy mất một lúc định thần mới tiêu hóa nổi câu chào hỏi của thư kí Hoàng , thầy ấy trưng ra vẻ mặt nghiêm trang, tay chìa ra đầy vinh dự :
- Ồ, xin chào anh. Anh là thư kí Hoàng thuộc tập đoàn Khánh Phong phải không ạ ? Thật vinh hạnh quá !
Vẻ kênh kiệu của thư kí Hoàng lại tăng thêm, vênh váo bắt nhanh tay thầy tôi, ngữ khí như ra lệnh không hề có chút thương lượng hay đôi co nào :
- Hôm nay, tôi mượn bạn Vy Anh !
Không khí phút chốc đã được đẩy lên cao trào chỉ trong nháy mắt.
Hàng loạt câu nói khí thế được phát ra đầy quyết liệt .
- Ô kìa, anh ấy mượn Vy Anh nhà mình làm gì nhỉ ?
- Ối , thật sự muốn tranh với anh Duy Phong sao ?
- Anh ấy so với Vy Anh bé nhỏ của chúng ta thì già quá !
- Cao ráo, đẹp trai, tài giỏi như anh ấy cũng có quyền tranh chấp chứ. Nhưng mà so với anh Duy Phong thì…quá tệ !
- Các cậu không được nhắc tới anh Duy Phong. Anh Duy Phong là để các cậu đem ra so sánh à, muốn tớ dẫm nát đầu các cậu ra không hả !!!
- Im hết đi. Các cậu tốt nhất là im ngay , đừng để tớ phát tiết nhé. Anh Duy Phong là ai hả, là đấng tối cao ! mấy người tầm thường như các cậu lại so anh ấy với người khác là thế nào ?
- Được rồi ! Xem xem kìa, thư kí Hoàng muốn làm gì Vy Anh kìa ! Cứ nhao lên tớ lại đá cả lũ bây giờ !
- …
Mấy người này suy nghĩ gì thế chứ…
Thư kí Hoàng đi với tôi thì đâu khác gì cáo già và thỏ non đâu …
Nhắc đến mới nhớ, anh Duy Phong tốt đẹp của bọn họ cũng là cáo đấy thôi !!!
Thầy phù thủy vẫn chưa thể hiểu ra được chuyện gì nhưng vẫn gật đầu, liếc thoáng qua tôi với tia ẩn ý rồi cười vui vẻ :
- Ồ, được mà, được mà !
Thư kí Hoàng nghe xong liền ngang nhiên dắt tôi đi.
Thật kì lạ là tôi chẳng hề có lấy bất kì phản ứng nào trước việc này, thậm chí lại còn có chút mừng thầm…
Là lá la…thoát khỏi tay phù thủy độc ác kia rồi…
Vì quá đắc ý nên tôi không biết rằng mình lại đang rơi vào tay oan hồn nham hiểm…
Tôi vẫy tay chào Trúc Vũ một tiếng.
Trúc Vũ chợt đứng hẳn lên ghế trợn tròn mắt :
- Này, hai người kéo nhau đi đâu thế ?
Thư kí Hoàng khựng người lại…mắt sáng rực lên…tay còn lại kéo luôn Trúc Vũ còn đang ngơ ngác ra khỏi lớp…
***
Ngày hè khuất gió…
Căn phòng kính thoáng đãng đầy yên tĩnh.
Chiếc rèm cửa mang màu trắng đơn nhã được khép lại.
Trên chiếc ghế xoay, một chàng trai có mái tóc đen ngắn, gương mặt điển trai hoàn mĩ nhưng nơi đôi mắt sâu thẳm của anh chỉ có sự lạnh lẽo.
Tay anh xoay chiếc bút một cách điêu luyện, mắt dán vào tập văn kiện dày cộm trên bàn.
Thần thái anh tĩnh lặng, dáng vẻ pha lẫn sự thờ ơ.
Cánh cửa kính được nhẹ nhàng mở ra…
Một người đàn ông mang phong thái điềm đạm, khuôn mặt đầy những nét cương nghị bước vào :
- Duy Phong, lát nữa ta cùng cháu đi dự hội nghị !
Tiếng lật giở giấy tờ ngừng phát ra.
Anh dời mắt khỏi đống giấy, nhìn người trước mặt gật đầu, giọng nói không cảm xúc nhưng khóe miệng nâng lên thành nét cười kiêu hãnh :
- Welcome back ! Chào mừng chú !
Lần này thì người chú Duy Thức thật sự đã trở về rồi.
Thời gian gần đây, người trong giới đều đã ít nhiều ngầm biết tớ sự trở lại của bậc kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức qua chuỗi loạt những nhà cao tầng nằm ở ngay trung tâm khu đô thị mới thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Khánh Phong !
Sau mười năm ròng rã, ông sẽ đánh dấu sự trở lại của mình bằng việc chính thức xuất đầu lộ diện tại cuộc hội nghị chỉ bao gồm những nhân vật trọng yếu trong lĩnh vực kinh doanh mang qui mô tầm cỡ quốc tế !
Những ngày tháng ông là Hoàng Anh Nhật sắp qua rồi.
Ông nở một nụ cười nhàn nhạt…
Đợi đến khi Vy Anh thật sự nhớ lại mọi chuyện, Hoàng Anh Nhật sẽ vĩnh viễn biến mất.
Còn bây giờ, ông vẫn cứ là kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức và người bố vĩ đại Hoàng Anh Nhật.
Ông có cách để Vy Anh không thể biết tới bí mật chưa đến hồi bật mí này…
- Ta vắng mặt lâu thế rồi, cái danh kỹ sư thiên tài đã ai chiếm mất chưa nhỉ ?
Duy Phong ra vẻ nghĩ ngợi vài giây rồi nghiêm túc đáp :
- Hoàng Anh Nhật, bố vợ của cháu.
Hoàng Duy Thức cười lớn , ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh , mỉm cười :
- Cháu còn phải đợi Vy Anh 6 năm nữa !
Lúc đó Vy Anh 23 tuổi, Vy Anh khi ấy mới chịu kết hôn .
Nhóc con ấy từng tuyên bố với ông rằng sẽ không bao giờ lấy chồng, sẽ cứ mãi ở vậy bên bố Nhật và mẹ Diệp.
“ Con gái, như vậy thì không ổn đâu ! ”
“ Bố Nhật, con không thấy có gì là không ổn cả, con cứ thế đấy ! ”
“ Haha, sao mà được. Để bố tìm cho con một người vĩ đại hơn bố, người ấy sẽ luôn bên con nhé ? Chịu không ? ”
“ Hứ, con ứ thèm ! Con đang chờ một người mà chắc phải lâu lắm, mà cho dù chờ được thì con cũng kệ người ấy ! Nói chung là con không thích kết hôn gì hết, con cũng không cần ai ngoài bố mẹ cả. Bố mà còn phá đi lập trường của con thì con sẽ giận bố !!! ”
“ Ôi ! Con gái à, thế thì bố không nói nữa nhưng mà con không sợ người ta chê con ế à. Vy Anh của bố bây giờ mới chỉ 15 tuổi, nhưng sau này lớn rồi thì sao ? ”
“ À ừ nhỉ ! Vậy lúc con 23 tuổi con sẽ lấy tạm người con chờ cũng được ! ”
“ tại sao lại 23 thế con gái ? ”
“ Con làm sao biết được ? Con nói theo Trúc Vũ ấy mà ! ”
“ …. ”
Theo với lời tuyên bố mạnh mẽ đó thì phải 6 năm nữa, nhóc con mới…lấy tạm anh Duy phong !
Ông thấy như vậy cũng ổn. Vy Anh lúc đó có thể sẽ chín chắn hơn một chút.
Nhưng mà…con gái à, quyền quyết định không còn nằm ở con nữa rồi…
Người định đoạt là cháu trai ta cơ !
Không gian thoáng chốc yên tĩnh trở lại…
Phía đối diện, vẻ mặt cao ngạo của anh dần dần trầm lắng, nét cười ẩn hiện nơi khóe miệng nhạt dần :
- Cháu không đợi được nữa !
Ánh mắt anh có những điểm sáng vờn nhẹ , tia cảm xúc phức tạp được giấu kín sau làn sương mờ mịt nơi đáy mắt, giọng nói trầm lạnh pha vị âm u :
- Chú không nên giấu cháu !
Đây chính là điểm mấu chốt khiến anh không thể tìm ra Bé con !
Sau khi biết Hoài Vân giả mạo, anh đã lục tung khắp nơi để tìm kiếm dấu vết của bé con nhưng không thấy…
Cũng như người chú Hoàng Duy Thức , bé con bốc hơi một cách kì lạ…
Phải rất lâu sau…Black Company mới báo tin về Bé con là Kathy Hoàng đang định cư tại Pháp.
Kathy Hoàng theo học một trường phổ thông, cuộc sống ổn định và …không biết đến anh !
“ Nếu em vẫn còn là bé con thì anh sẽ luôn bên em . ”
Anh đã không còn kéo quá khứ đè nặng lên hiện tại nữa…
Anh bên Vy Anh, mặc dù đã có rất nhiều nghi vấn nảy ra nhưng anh lập tức xóa bỏ !
Black Company…những điệp viên thám tử siêu phàm tụ hội ở đây không thể nào lại để tồn tại sai sót lớn như vậy được !
Từ khi thành lập cho đến nay vẫn luôn là thế !
Chỉ có điều…anh quên mất một việc…
Nếu thông tin sai lệch này là do chính B.C cố tình tạo dựng ra thì sao ?
Hoàng Duy Thức…
Từ khi nào chú ấy lại có thể lọt vào B.C để làm đảo lộn mọi thứ như thế !
***
Trong chuỗi những ngày hè bức bối thì hôm này có lẽ là ngày nóng nhất !
Bầu trời cao thăm thẳm trong veo…
Ngày khuất gió…
Từng vạt nắng bỏng rát thi nhau trút xuống khiến mặt đường như bị thiêu đốt, hắt lên thứ không khí ngột ngạt, bỏng rát.
Tiếng động cơ, còi xe, phanh xe làm náo loạn một dãy phố sầm uất.
Vừa bước xuống xe, tôi choáng váng đến nỗi muốn ngã, cũng may mà bám kịp vào tay ai đó.
Trúc Vũ thì thở hắt, nhìn chằm chằm vào tòa nhà trước mặt.
Thư kí Hoàng đỡ tôi, vẻ mặt đầy hào hứng, giọng điệu đầy đắc ý :
- Bạn Vy Anh, bạn Trúc Vũ. Hai bạn đã chuẩn bị tinh thần cả rồi chứ ?
- …
Tôi với Vũ ngay lập tức dùng ánh mắt giết người hằm hằm nhìn người kia vẫn đang mang vẻ nhơn nhơn.
Bỗng nhiên từ đâu nhảy ra lôi tuột tôi và Vũ ra khỏi lớp làm hai đứa quên cả balô , đồ đạc ở lớp.
Lúc ngồi trên xe , hai đứa hỏi gì cũng không hé lấy nửa lời, cứ vừa lái xe vừa cười một mình…như lên cơn !
Thử hỏi xem, chỗ này tôi còn không biết là nơi quái quỉ nào thì đâu ra mà tinh thần với chả tâm thần !!!
Thư kí Hoàng lảng tránh bộ dạng tức giận như muốn nổ tung của hai đứa tôi, lại kéo thẳng hai đứa vào tòa nhà ấy…
Có đợt gió ùa vào đem chiếc rèm cửa màu trắng đơn nhã khẽ tung bay.
Làn không khí mát dịu dần lạnh lẽo…nặng nề…
- Ta là sợ con bé không chịu nổi ! Ta cũng như cháu, cũng yêu Vy Anh hơn cả chính mình. Nếu biết mọi chuyện rồi sẽ thế này, ta đã trả Vy Anh về với cháu ngay từ hôm ấy !
Âm điệu trong những từ cuối câu của ông nhẹ bẫng, tắc nghẹn.
Hơi thở như bị ghim chặt bởi một nỗi ám ảnh đáng sợ.
Hôm ấy…
Là cái hôm để ông cho một Hoàng Anh Nhật tồn tại…
Ông còn nhớ đó là một ngày đông lạnh rét căm.
Bầu trời mang sắc xanh xám tẻ nhạt.
Căn biệt thự trắng tráng lệ đầy nổi bật trong là không khí mờ mịt nhưng không che dấu được sự đơn độc.
Khoảng vườn ba lá cỏ xanh mướt bị nhấn chìm bởi khối âm u đầy gió rét mướt.
Ông thẫn thờ đứng đấy rất lâu…
Không gian vắng lặng khiến tim ông một thêm lạnh ngắt, cái lạnh đến tê dại…
Nơi này từng là nơi ông cùng gia đình anh trai bên nhau…
Mặc dù thời gian của mỗi người đều rất hạn hẹp nhưng không hề ai cảm thất lạc lõng cả.
Những năm ông bà Hoàng đi đánh chiệm thị trường châu Âu , ông đã cùng Duy Phong ở đây.
Ông lao vào những bản thiết kế đồ sộ và được vinh danh là kỹ sự bậc nhất.
Duy Phong lao vào con đường thương trường ganh đua khốc liệt và đã trở thành Duy Phong bất bại.
Ông đi khắp đây đó để hoàn thiện những công trình tầm cỡ .
Duy Phong có mặt ở khắp tất cả những nơi có trụ sợ của tập đoàn để nắm hết mọi thứ về Khánh Phong.
Vẫn như thế, mỗi người đều khó dứt ra được khỏi sự nghiệp của mình…
Dù vậy, điểm dừng cuối cùng vẫn là căn biệt thự trắng này.
Nhưng bây giờ…
Căn biệt thự trắng lạc lõng giữa ngày đông xám xịt…
Sẽ phải rất lâu sau, mọi người mới quay trở lại !
Còn ông thì sao ? Có lẽ là…không bao giờ nữa rồi…
Ông nén tiếng thở dài, vẻ mặt trầm ngâm.
Từ khi biết mình bị vô sinh, ông đã chọn cho mình cách im lặng mà bốc hơi…
Ông không muốn nhận thêm bất kì cái nhìn dò xét hay những nghi vấn thêm lần nào nữa !
Hoàng Duy Thức – kỹ sư thiên tài.
Người ta nhìn vào cái danh lừng lẫy của ông và không kìm được sự thắc mắc và hiếu kỳ.
Tại sao ông vẫn chưa chịu lập gia đình…
Tại sao ông vẫn còn độc thân …
Ông không ngăn được họ và cũng không thể tự ngăn được chính mình rơi vào đáy sâu của tuyệt vọng.
Sợ nhất là những lúc chị Hoàng nhìn anh cười :
“ Chú ba, cho tôi bế cháu với chứ ! Duy Phong thì tôi không bế được lần nào rồi ! ”
Nỗi đau của ông lớn dần theo từng tích tắc, cho đến khi ông không còn có thể che giấu được nữa…không còn đối diện được nữa…
Vậy cũng đã gần một năm kể từ ngày ông ẩn cư bên Pháp.
Khung cảnh vẫn như xưa nhưng thấp thoáng sự lạnh lẽo đến tột độ…
Ông mỉm cười , nụ cười len lỏi những tia chua xót.
“ Xin chào Hoàng Duy Phong bất bại và ngang tàn !
Là chú có lỗi với cháu ! Không để lại một lời nào mà bỏ đi như thế.
Chú không tự mình thoát khỏi những đau thương mà số phận mang lại được. Chú đang chạy trốn chính bản thân mình. Để chú biến mất như thế, ít ra, chú sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Duy Phong, chú tin chắc ngày cháu trở về đây cũng là ngày cháu thống trị hết thảy mọi thứ có trên thế gian này !
Rồi cháu sẽ yêu một người nào đó…
Nếu có thể, chú sẽ dùng hết tình cảm nơi chú để yêu thương, che chở và bảo vệ người đó cùng cháu.
Duy Phong, người mà cháu yêu nhất cũng sẽ chính là người chú yêu nhất !
Thế nhé !
À, đừng tìm chú. Chú sẽ tự lộ diện khi nào cháu cần chú.
Mà Duy Phong thì có lẽ không cần đến ai rồi. Haha !!!
Hẹn gặp cháu một ngày gần nhất… ( nếu có thể … )
Chú của cháu – Hoàng Duy Thức ”
Ông nhẹ nhàng đặt phong bì nhỏ vào thùng thư trước cửa.
Nhìn thật kĩ nơi này một lần nữa , ông quay người…
Bỗng lọt vào mắt là một chiếc xe hơi đang dừng lại …
Có người bước xuống, đi về phía căn biệt thự…
Ngay lập tức , ông nép người sau lùm cây gần đó.
Định bước đi , nhưng có một giọng nói đầy quen thuộc vang lên :
- Hai mẹ con nó chắc bây giờ chết rồi !
***
Không khí mát lạnh từ chiếc điều hòa bên trong khiến tôi dễ thở hơn phần nào.
Hai mắt bị ánh nắng chiếu vào chưa kịp thích nghi nên chỉ có thể thấy lờ mơ gian tầng thoáng đãng được bài trí khá độc đáo.
Những ma-nơ-canh cả người mặc những bộ trang phục bắt mắt được bày khắp nơi.
A, nơi đây là gì thế này…
Thẩm mỹ viện ? Shop quần áo ? … ?
Trong cùng một lúc, những suy đoán chen chúc lấy nhau làm đầu tôi làm đầu tôi muốn nổ tung !
Chợt…Tôi thấy chính mình !
Còn thấy cả thư kí Hoàng và trúc Vũ nữa !
Vẻ mặt của Vũ ngơ ngác y hệt biểu cảm của tôi.
Đưa mắt quan sát xung quanh, tôi không khỏi bị choáng ngợp.
Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng lớn, những bức tường bao bọc xung quanh đều là những tấm gương lớn.
Còn chư hết kinh ngạc thì đột nhiên…hai tấm kính ngay trước mặt tôi dàn về hai phía…
Ồ …thì ra đây
Theo sau đó là một chàng trai có mái tóc đỏ rực, quần áo bụi bặm đầy những vết mài rách và dây xích nối quanh.
Phong cách này rất lập dị, nhưng có một thứ có thể chấp nhận được…Người này đẹp trai !
Người ấy bước về phía chúng tôi, ánh mắt lóe lên những tia kỳ lạ, dừng vài giây trên người hai đứa rồi chuyển sang thư kí Hoàng, giọng pha chút trêu đùa :
- Cậu đến rồi ! Tôi còn cứ tưởng phải đợi đến mai chứ !
Thư kí Hoàng hừ một tiếng rồi nói với vẻ vội vàng :
- Johnny, không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mau lên, tôi cho cậu một tiếng !
Người có tên Johnny nhìn hai đứa tôi rất lâu, ánh mắt quét từ trên xuống dưới khiến tôi lạnh người.
Johnny nhíu mày một lúc sau đó nháy mắt với thư kí Hoàng :
- Từ đã nào, để tôi làm quen với người đẹp của mình đã chứ !
Không cần bảo nhau, hai đứa tôi cùng lùi ra phía sau vài bước.
Cái gì mà…người đẹp của mình !
Nghe thấy ớn lạnh !
Không bận tâm đến dáng vẻ đầy khiếp sợ của hai đứa, Johnny nở một nụ cười đầy thân thiện, giọng nói nhẹ nhàng :
- Chào hai em ! Xin tự giới thiệu, anh là nhà tạo mẫu và thiết kế nổi tiếng Johnny Trần !
“ ….”
Đúng là bạn thư kí Hoàng có khác…
Nhưng mà Johnny Trần à ? Lạ hoắc !!!
Có lẽ người này nổi tiếng thật nhưng là nổi tiếng trên sao hỏa !
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của hai đứa, Johnny có hơi chưng hửng…
Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài :
- Johnny à, cậu cứ nói cậu là bạn của tôi thì có phải có giá hơn không ?
Johnny không thèm đả động đến người kiêu ngạo kia, vẫn hướng chúng tôi đầy tự hào :
- Không sao ! Hai em không biết thì để anh tự nói. Anh hiện đang là nhà stylist sáng giá của hàng loạt siêu sao nổi tiếng !
- …
Thế ư…Thế à…
Những siêu sao này có phải cũng sống trên sao hỏa luôn rồi phải không…
Hai đứa tôi vẫn trưng ra bộ mặt không-biết-gì khiến không khí xung quanh phút chốc trở nên thật kì quái.
Thư kí Hoàng ngửa cổ cười lớn.
Johnny ho sặc sụa , sau đó không còn dành thời gian để tự giới thiệu nữa mà nháy mắt tự tin :
- Hôm nay, anh sẽ biến hai em thành những cô nàng sành điệu và xinh đẹp nhất thế gian này !
Tim tôi thót lại…
Một hồi chuông cảnh báo khẩn cấp đang réo rắt vang lên.
***
Gian phòng rộng lớn được bao phủ bởi những bức tường là những tấm gương sáng lóa.
Không gian bốn chiều phản chiếu hình ảnh tôi ngồi bất động trên ghế.
Mang theo chiếc đầu rỗng tuếch vẫn đang còn chất đầy những kinh ngạc và cả bàng hoàng.
Thần trí tôi bay lơ lửng, đã rất lâu rồi mà vẫn chưa thể hồi phục sau chuỗi việc kỳ lạ này.
Trúc Vũ ngồi ghế bên, không khác tôi là bao, chỉ có điều, mắt chớp được vài lần.
Johnny xoay quanh bàn trang điểm, không ngừng lấy phấn , kẻ mắt rồi nhào vào chúng tôi mà hành hạ.
Thư kí Hoàng ở bên có vẻ sốt ruột, không ngừng đi đi lại lại :
- Johnny, cậu mau lên đi chứ ! Sắp muộn rồi !
- Johnny, muộn giờ rồi, muộn giờ rồi !
- …
Johnny vẫn im lặng tập trung cao độ, tay cầm chiếc kéo nhỏ tỉa tỉa đám tóc trước trán của tôi một cách điêu luyện.
Một lúc sau…
- Ok ! Xong rồi đây. Hoàng, cậu thấy sao ?
Johnny đứng sau tôi, búng về phía thư kí Hoàng chiếc nháy mắt kiêu hãnh.
Và cũng trong nháy mắt đó, không khí trở nên thật yên tĩnh.
Tôi nín lặng, tay bịt miệng.
Cơn chấn động mạnh lao tới khiến hồn phách tôi bủn rủn, mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm người trong gương kia.
Chúa…Chúa ơi…
Mà bỏ đi, kêu Chúa vô ích thôi !
Ngài có chứng kiến cảnh này cũng té ngửa mất thôi !
Vy Anh à…Vy Anh dễ thương đâu rồi…
Kia …Kia là ai !!!
Mái tóc đen mềm của tôi từ bao giờ đã mang màu tím nhạt, chưa hết còn có xen vào vài sợi đỏ, sợi trắng.
Đám tóc lòa xòa đơn giản trước trán cũng đã được tỉa lại bằng những đường ngẫu hứng khiến tôi trông thật nổi loạn.
Khuôn mặt mộccó làn da trắng mịn của tôi cũng đã thay đổi đến mức tôi không còn nhận ra được mình nữa.
Kia là một cô nàng có gương mặt đầy cá tính, má được phủ lớp phấn nhẹ nhưng gây được sự chú ý .
Quanh mắt là một khoảng xanh nhạt, chì mắt đen tạo thành nét nổi bật biến đôi mắt của tôi phát ra những ánh nhìn …bất cần.
Tôi không kìm được mà véo má mình !
- Aaaaaaa !!! Trời ơi !
Tiếng hét thất thanh của Trúc Vũ lôi tôi ra khỏi cơn chấn động kia.
Nhưng khi nhìn sang…Tôi đã không chịu được mà ngã khỏi ghế.
Trúc Vũ xinh xắn cũng mất luôn rồi…
Mái tóc của Vũ nữ tính là vậy bây giờ được nhuộm màu đỏ rực, kiểu tóc thì ngông cuồng, chỗ ngắn chỗ dài như bị con gì đó gặm.
Rất cá tính và ăn chơi !
Hai đứa tôi nhìn chằm chằm nhau, chết lặng.
Phản ứng duy nhất chỉ còn là những cái chớp mắt mất hồn đầy hoang mang.
Thư kí Hoàng ồ lên một , có vẻ rất hài lòng :
- Johnny , cậu cừ lắm ! haha, tôi thật thông thái khi ban phát trách nhiệm này cho cậu.
Johnny nhún vai, lại nháy mắt tinh nghịch :
- Chút nữa , hai cô nàng sành điệu mới chính thức xuất hiện.
Johnny vừa dứt lời thì dúi vào mỗi đứa một chiếc túi lớn và đồng thời đẩy chúng tôi vào gian phòng thay đồ.
Tôi choáng váng , nhưng tay vẫn vô thức mở chiếc túi kia ra xem…kịp hét lên một tiếng rồi nhào ra nhìn thư kí Hoàng đầy tức giận :
- Anh đang làm cái gì thế hả !!!
Trúc Vũ cũng mở mạnh cửa, xông đến mà lớn tiếng phẫn nộ :
- Anh làm gì với tụi em đấy hả !
Trúc Vũ giơ chiếc váy bó sát người, ngắn cũn cỡn lên, trừng mắt đầy sát khí :
- Cái gì đây ? Anh biến tụi em thành gì đây ?
Đúng là hết chịu nổi !!!!
Johnny có hơi ngạc nhiên trước thái độ của chúng tôi, giọng điệu lại khá bình tĩnh :
- Ồ ! Đây là mẫu thiết kế mới nhất của anh đấy.
Hai đứa đồng thanh hét lên :
- Chúng tôi không nói anh !!!
Tôi giận dữ ném chiếc túi đồ vào người thư kí Hoàng :
- Anh mau đưa bọn em về ngay đi !
Thư kí Hoàng nhìn hai đứa với vẻ mặt khổ sở, giọng điệu nài nỉ :
- Bạn Vy Anh à, bạn Trúc Vũ à, hai bạn làm ơn thay đồ nhanh rồi đi với tôi ! Không còn thời gian đâu !
Cái gì ? Người này đang chơi đểu chúng tôi à ? Biến chúng tôi thành những cô nàng gì gì rồi định dẫn đi đâu nữa !
Hết trò…
Mà đáng lẽ giờ này anh ta phải có mặt ở hội nghị cùng với người ấy chứ, sao lại chạy tới đây !
Tôi đang định rút điện thoại gọi xem thế nào thì…điện thoại để ở lớp mất rồi…
Hai đứa tôi mặt sa sầm, đứng khoanh tay , lắc đầu đầy kiên quyết !
Thư kí Hoàng tiếp tục nhẹ giọng :
- Hai bạn ngoan ngoan tí đi, mau nào, làm đi nào .
Vẫn lắc đầu…
Thứ nhất, hai đứa không phải là con nít mà dễ dàng bị dụ dỗ như vậy.
Thứ hai, bản mặt cáo già của người này khiến hai đứa ko muốn lắc đầu cũng khó !
Thư kí Hoàng thỏa hiệp không xong thì vẻ mặt lại kiêu ngạo như cũ, giọng nói cũng thay đổi hẳn, trở thành nghiêm nghị :
- Hai bạn nhất định phải giúp tôi – Thư kí Hoàng nhìn tôi đẩy gọng kính – bạn Vy Anh à, bạn sao lại phũ phàng như thế. Tôi giúp bạn với Duy Phong bao nhiêu hả ? cả tháng nay, tôi vùi mặt vào công việc để Duy Phong nhởn nhơ với bạn thế mà bạn lại tàn nhẫn đến nỗi không giúp tôi được một lần !!!
Cảm giác tội lỗi lại bám lấy khiến tôi nhỏ giọng hơn :
- Thì anh muốn em giúp gì phải nói rõ ra chứ ?
Tự nhiên đến lớp lôi hai đứa tới đây, gặp Johnny quái dị và làm loạt hành động quái gở thì ai mà chịu nổi…
Thư kí Hoàng ho một tiếng, đẩy cặp kính :
- Hôm nay, tôi đi xem mắt.
Hai đứa tôi sững người,chưa kịp thắc mắc gì thì đã bị thư kí Hoàng đẩy vào phòng thay đồ…
- Nếu không muốn em tháo giày ra thì anh đi chậm lại ngay ! – Tôi hoảng hốt bíu chặt vào áo thư kí Hoàng, nhấc chân từng bước thật e dè trên đôi cao gót đế…10 phân !
Thư kí Hoàng đứng giữa làm tay vịn cho tôi và Vũ, thở dài một tiếng :
- Hai bạn rắc rối quá ! Là phái đẹp thế nào lại không biết đi co gót ? Thế này có khác gì tôi rước hai bạn từ trên núi về không hả ?
Tôi lườm người đang vênh váo kia , chỉ muốn đá ngay cho anh ta một cú !
Nếu không phải vì cuộc gặp mặt quan trọng mang tính chất định đoạt cho hôn nhân đại sự cả đời của anh ta thì tôi đã không phải biến mình thành tệ hại thế này.
Mặt mũi thì biến dạng, tóc tai thì nổi loạn, ngay đến cả bộ váy ngắn còn chưa tới đầu gối mà tôi đang mặc trên người cũng thật quá nổi bật !
Vừa mới bước vào nhà hàng đã thu hút được ngay vô số ánh mắt bất thường không ngừng đổ dồn về phía chúng tôi !
Thật chỉ muốn trốn quách đi cho xong…
Nhưng mà lương tâm thánh thiện của tôi không cho phép mình làm như thế…
Hay chính xác hơn là thỏ con không thoát nổi móng vuốt sắc nhọn của cáo già tàn ác.
Mặt tôi đỏ bừng, cắn cắn môi ngượng ngùng nhìn bọn họ.
Ngay lập tức, họ quay người, lảng tránh cái nhìn đầyt hiện chí của tôi !
Ôi trời ! Tôi không khỏi than thầm một tiếng rồi cúi gằm mặt.
Không lẽ…bộ dạng của tôi trông khiếp sợ đến thế sao !
Cũng may là tôi nhanh chóng được giải thoát khỏi nơi đó nếu không tôi sợ mình sẽ ngã mất.
Vừa bước vào gian phòng ăn được đặt sẵn, tôi vuốt ngực nhẹ nhõm, cảm thấy dễ thở hơn một chút.
Khung cảnh lãng mạn được bày ra trước mắt khiến tôi tạm thời quên đi thảm cảnh khủng khiếp vừa rồi.
Tâm trí tôi thả lỏng hơn, bắt đầu đưa mắt quan sát xung quanh khắp một lượt !
Một không gian ấm áp…
Những chiếc nến thơm nhỏ được đặt trên giá gỗ tinh xảo đầy lung linh, tỏa hương lan tràn.
Bức tường lớn kế bên được khắc họa trên đó đôi tình nhân đang ôm nhau dưới tán cây bóng râm ven đường…
Những bản tình ca nhẹ nhàng được đệm lên bởi nhóm nhạc công mặc lễ phục chỉnh tề đang đứng cạnh chiếc bàn ăn lớn.
Trên đó, có những hộp thủy tinh trong suốt , bên trong được rải đầy những cánh hoa hồng dập dờn trên sóng nước.
Tôi không kìm được mà phải thốt lên kinh ngạc trước màn bài trí ngọt ngào và công phu này !
Thật không ngờ Thư kí Hoàng lại bỏ ra công sức chuẩn bị thế này chỉ để…từ chối cô gái kia !
Nghe nói nhà hàng cao cấp này, ai dám tới đây thì đều phải có tiềm lực kinh tế tầm cỡ mới đến .
Một bữa ăn rất đơn giản ở đây nhưng có giá tương ứng với số tiền lương nửa năm của viên chức nhà nước.
Đặt phòng cầu kì thế này thì có lẽ Thư kí Hoàng phải bỏ ra mất một đống tiền lớn lắm đây !
Nhưng vẻ mặt người kia vẫn thật vênh váo, hay lắm, trợ thủ đắc lực của anh mà, chắc hẳn xông xênh lắm !
Tập đoàn Khánh Phong à…cắt lương người này đi cho rồi…
Thư kí Hoàng đúng là sự kết hợp hoàn hoàn giữa người ngoài hành tinh và người cõi âm chốn địa phủ !
Trong lúc tôi còn đang mường tượng đến một thế giới tươi đẹp không có cáo già kia thì…
Phụt !
Tiếng nhạc đã bị cắt phăng chỉ trong tích tắc.
Thoáng chốc, không khí đã trở nên thật yên tĩnh đến nỗi nghe thấy cả tiếng chảy của những giọt sáp nến…
Vậy là khung cảnh huyền ảo kia đã bị cuốn phăng đi theo cách đầy chớp nhoáng và đầy tàn nhẫn.
Và thủ phạm…không ai khác chính là…
Nhóm nhạc công ngừng tay lại, đồng loạt dùng ánh mắt tràn ngập sự kinh hoảng hướng về phía ba người chúng tôi…
Ối…
Bố Nhật à, mẹ Diệp à….
Từ ngày hai người sinh thiên thần Vy Anh ra cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu tiên ngoại hình của con làm người ta khiếp đảm tới vậy !
Tôi và Vũ xấu hổ nhìn lảng đi nới khác còn thư kí Hoàng lầm bầm vài câu đầy khó chịu trong tiếng nhạc…hỗn loạn.
Sự phối hợp nhịp nhàng ban nãy bây giờ đã trở nên xiêu vẹo, tiết tấu của bản tình ca êm dịu đã chuyển thành những nhịp dồn dập, đúng tiêu chuẩn cới nhạc nền một bộ phim kinh dị máu me.
Đã đến lúc này mà tôi vẫn đủ can đảm để đứng đây thì rõ ràng là một kỳ tích vĩ đại trong lịch sử loài người.
Thư kí Hoàng nhìn đồng hồ rồi bước nhanh về phía bàn, ngồi mạnh vào ghế, giọng điệu bực tức :
- Được lắm ! Tôi đã cố tình đến muộn một tiếng rồi mà cô ta vẫn còn chưa có mặt. Quá thể ! Đã vậy, tôi sẽ không nể tình nữa mà từ chối thẳng mặt cho cô ta thấm thía thế nào là nỗi đau xóc óc khi mà bị người đàn ông phong độ hào hao bậc nhất tôi đây vứt bỏ !
- ….
Tôi và Vũ bị kéo theo ngồi cạnh hai bên nhìn thư kí Hoàng thật lâu mà vẫn không thốt được lời nào.
Đến muộn 1 tiếng ? Từ chối thẳng mặt ? Nỗi đau xóc óc ? Phong độ hào hoa bậc nhất ?
Chỉ một câu mà khiến tôi choáng váng tới mấy lần !
Tôi dám chắc chắn rằng nếu để Nguyễn Phương, Bùi Quang và Minh Thư hợp lại cũng chẳng bao giờ buông được câu vừa biến thái vừa tự sướng lại vừa thâm độc như người kia !
Thư kí Hoàng xứng danh là người có đẳng cấp cao nhất trong lĩnh vực gàn dở.
Chẳng thế mà vì không muốn kết hôn sớm , muốn còn được chơi bời, đàn đúm nên mới từ chối cuộc hôn nhân được hai bên gia đình định sẵn.
Mà người kia đường đường là đại tiểu thư danh giá của một gia đình quan chức lớn.
Một mỹ nữ xinh đẹp ngời ngời, dáng người chuẩn và thêm nữa là trình độ học vấn uyên bác !
Tất nhiên những điều này tôi chỉ nghe lại được từ lời thư kí Hoàng , mà người phóng đại này nói thì tôi sẽ chỉ hình dung ra người con gái xuất sắc kia là…Thị Nở không hơn không kém !
Đừng trách tôi mang trong mình suy nghĩ ác hiểm !
Chứ làm gì có lí do nào để người mê gái như thư kí hoàng đây lại có thái độ tuyệt tình với mỹ nữ kia.
Tuy Trúc Vũ không nói ra nhưng nhìn thấy cái liếc xéo sắc lẻm và cái bĩu môi xem thường mà Vũ dành cho thư kí Hoàng thì tôi đã hiểu rõ suy nghĩ của Vũ như thế nào rồi.
Ừ thì chả khác tôi là bao nhưng có điều…thay vì Thị Nở thì Vũ đang hình dung đến …cô Cám bị chết bỏng.
Không kém phần thâm độc nhỉ…
Thư kí Hoàng lảng tờ đi thái độ khinh khỉnh của hai đứa, nghiêm túc chỉ tay vào Vũ hỏi :
- Bạn Trúc Vũ là ai ?
Trúc Vũ đờ người một lúc, nét mặt sa sầm đầy khó coi , gằn từng chữ :
- Em yêu của anh !!! Đã được chưa hả !!!
Tôi có cảm tưởng như dứt lời thì Vũ sẽ nhào luôn vào người đang gật gù ra chiều hài lòng kia mà đánh một trận tơi bời.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính rồi bắt đầu chĩa sang phía tôi :
- Bạn Vy Anh là ai ?
Cơn giận dữ tức thời bùng lên khiến hơi thở của tôi trở nên dồn dập, giọng nói đứt quãng bởi những âm nén đầy sự tức tối và cả ghê sợ :
- Em yêu của anh !
Chưa bao giờ tôi thấy những lời mình nói ra lại khó nghe đến vậy !
Em yêu ư ? Em yêu của ác ma kia ư ?
Nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn không thể nào hiểu nổi làm sao trên đời này lại tồn tại một người quái dị như oan hồn kia cơ chứ !
Tôi không cần quan tâm anh ta tại sao lại đi từ chối mỹ nữ xinh đẹp kia nữa, cứ cho là anh ta có những lý lẽ riêng đậm chất biến thái của mình đi !
Ừ thì từ hôn, vậy đáng lẽ ra người mà anh ta kéo đi cùng là bố mẹ anh ta chứ đâu phải hai đứa nhóc tì không có chút kinh nghiêm này !
Chưa hết, lại còn lên kế hoạch rạch ròi hẳn hoi, bất chấp sự phản đối kịch liệt mà sắm cho hai đứa tôi cái vai em yêu của anh ta, theo lời dặn dò của anh ta thì từ cái liếc mắt cho đến những cử chỉ nhỏ nhặt khác cũng phải tỏ ra thật thân mật và âu yếm để cho người khác thấy được rằng hai đứa tôi vô cùng si mê anh ta , có thể vì anh ta mà bất chấp tất cả !
Một em chưa đủ, phải hai em để chứng minh sức quyến rũ của anh ta !
Buồn cười không ? Hai đứa tôi đâu phải diễn viên ? Làm thế nào mà thể hiện được tình cảm thiêng liêng đó trong khi chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt kênh kiệu của anh ta lấy một giây thì đã muốn xé xác anh ta ra thảnh tram mảnh đây !
Đã muốn từ chối người ta lại còn muốn phô trương thêm cả phong độ của mình !
Coi như chiều theo tính biến thái của anh ta đi, thế sao anh ta khôg mướn những siêu mẫu hay những em chân dài khác thì có phải anh ta lại càng có giá hơn không ?
Tôi với Vũ hướng thư kí Hoàng mà hét ra cái nghi vấn kì dị vẫn đeo đẳng trong đầu :
- Tại sao nhất thiết cứ phải hai đứa tụi em !!!
Thư kí Hoàng đột nhiên đưa tay sang quàng vai hai đứa tôi đầy thân mật, vẻ mặt kiêu căng pha lẫn nét cưng nựng , giọng nói cũng trở nên thật ngọt ngào :
- Vì hai em đã theo anh bao nhiêu năm nay, anh có mặt nơi nào thì hai em cũng sẵn sàng có mặt ở đó để ở bên anh. Hôm nay, xem như anh bỏ cho hai em chút cơ hội được gần anh. Hai em rất lấy làm vui vì điều này phải không ?
Một đợt rùng mình bỗng chốc nảy lên khiến tôi lạnh sống lưng, nhất thời bị những lời nói huênh hoang phi thực tế của thư kí Hoàng làm cho ghê sợ.
Hai đứa hất mạnh tay thư kí Hoàng ra chợt thấy mắt anh ta đột nhiên nháy liên tục như phát ra ám hiệu.
Đồng thời ngau liền say đó là một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đậm chất tự tin thanh thoát vang lên :
- Ồ, anh đi đâu cũng có người đẹp vây quanh nhỉ ?
***
Tiếng nhạc dance đầy sôi động choán lấy bầu không khí náo nhiệt.
Chiếc bàn ăn dài chất đầy những món ăn khác nhau và hầu như chưa hề vơi đi.
Có tiếng thở dài khe khẽ phát ra…
Bùi Quang chán chường nhìn anh chàng DJ còn đang say sưa điều khiển giàn âm thanh.
Chưa bao giờ anh thấy ghét thứ nhạc này đến vậy.
Buồn cười thật, nhà hàng cao cấp gì chứ ? Cũng thật tầm thường, đặt lợi nhuận lên trên hết mà thôi.
Dù sao thì có như vậy mới giúp anh bảo toàn được cái tính sĩ diện cao ngất ngưởng, tuy sau đó lại đẩy anh vào tình huống dở khóc dở cười này !
Anh lại thở dài, đưa mắt nhìn cô nàng to miệng kia đang si mê ngắm chàng DJ và…giật giật theo điệu nhạc, xem sự hiện diện của anh như không !
Biết thế này thì anh đã dắt cô ta vào quán vỉa hè cho nhanh !
Tiện !
Chẳng phải tốn công mất sức đặt chỗ từ tuần trước, lại còn vắt óc suy nghĩ và tìm hiểu ngày đêm để vẽ ra một khung cảnh lãng mạn khiến bất kì người con gái nào cũng phải đổ gục !
Vậy mà…cô ta có đúng là con gái không nữa !
Anh đã lường trước một vài trường hợp, nào thì cô ta sẽ xúc động quá mức đến nỗi khóc ngay tại chỗ, nào thì kinh ngạc tột độ nên…ngất xỉu…
Nhưng có cho anh quay ngược thời gian để nghĩ lại thì anh vẫn không thể nào ngờ rằng, cô ta đã chỉ vào mặt anh mà cười lớn :
- Bùi Quang, anh sao lại sến như vậy. Haha !!!
Lúc đó, anh vừa ngượng vừa thẹn đến mức chỉ muốn đem cô ta vứt ngay ra khỏi cái nhà hàng nay.
Cũng may là chút lý trí còn sót lại đã kiềm được anh lại và đồng thời mách bảo cho anh phương án giải quyết.
Đó là…anh kéo cô ta ra khỏi gian phòng lung linh đó với lí do…nhầm lẫn.
Cũng mà là vào đúng thởi điểm anh đang loay hoay không biết nên xoay xở tiếp như thế nào thì gặp người quán lí đang lững thững ngang qua.
Anh đã không hề do dự mà tóm lấy anh ta…
Thế là anh đã được chuyển sang gian phòng ngay kế bên.
Nơi này được một người có danh tiếng tầm cỡ hẹn trước nhưng vì người đó tới muộn nên người quản lí đã nhân cơ hội mà tráo phòng.
Tốt rồi, bây giờ thì không có nến thơm, hoa hồng ngọt ngào nữa, nhưng lại đâu ra một giàn nhạc xập xình cùng tên DJ bụi bặm.
Vậy là…
Minh Thư đã mê mẩn tới mức xem anh như không khí thế này đây !
Có chết anh cũng không tin nổi cô ta lại có máu nghệ thuật kiểu này.
Anh mất kiên nhẫn lên tiếng :
- Này, ăn gì đi !
Minh Thư liếc anh một cái rồi vớ bừa vài thứ cho vào miệng.
“ …….. ”
Bùi Quang nén giận, cầm ly rượu uống một hơi.
Những món này đều là do anh tỉ mỉ dặn dò đầu bếp trưởng ở đây chế biến cho đúng với khẩu vị của cô ta đấy nhé !
- Ngon không ?
Minh Thư lắc đầu, bĩu môi :
- Nghe thể loại nhạc này mà ăn mấy đồ kiểu vậy chả tiêu nổi !
Bùi Quang nâng mi nhìn Minh Thư đầy nguy hiểm :
- Thế cô nghĩ ăn gì sẽ tiêu ?
Minh Thư vênh mặt tỏ vẻ không sợ, đáp :
- Ốc luộc, bánh bò , bún riêu,…
Biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Quang trở nên mờ mịt, cau mày đầy khó hiểu.
Minh Thư liếc xéo anh :
- Đúng là đồ không am hiểu nghệ thuật. Nghe nhạc hoang dã thì phải ăn cái gì đó cũng thật hoang dã !
- Cô lấy cái lí lẽ vớ vẩn này ở đâu ra ?
- Ở ngay chính bản thân tôi chứ đâu !
- Dẹp ! bản thân cô thì to miệng chứ có gì hơn ? Bớt nói, ăn đi !
- Ăn không vào, tôi nói rồi, nhạc này không ăn được mấy thứ cao lương mĩ vị.
Bùi Quang nhìn Minh Thư với ánh mắt đầy bực dọc, sau đó hướng tên DJ mà quát :
- Cút ngay !
Anh chàng DJ sững người một lúc rồi lầm lũi rút đi.
Lúc ra khỏi phòng, anh ta đụng phải nhóm nhạc công cũng đang tiu nghỉu đi ra từ phòng kế bên !
Họ là những chứng nhân vô tội trong hai cuộc gặp mặt kì quái nhất thế gian này !
***
Vừa mới buông ra câu khen mỉa ấy là một cô gái rất đỗi xinh đẹp, mái tóc nâu nhạt ôm lấy gương mặt thanh tú được điểm phấn hồng phớt, đúng chuẩn một mỹ nữ !
Dáng người của cô thì lại thêm phần …bốc lửa.
Chiếc áo lệch vai để lộ bờ vai trắng mịn và một phần khoảng ngực, chiếc váy ngắn ôm sát lấy đôn chân thon dài.
Đúng chuẩn…siêu mẫu !
Tôi và Vũ không kìm được mà nhìn chằm chằm…
Lại nhớ đến chuyện lúc hai đứa thay đồ xong, thư kí Hoàng nhìn chúng tôi một lúc rồi ôm đầu mà hét lên :
- Ba vòng của hai bạn ở đâu hả !!!
So với mỹ nữ quyến rũ cả người cùng giới này thì hai cô nàng kì dị chúng tôi thật quá mất mặt !
Vậy là thư kí Hoàng không nói giỡn…
Vô li ! Quá vô lí !
Người mê gái như anh ta sao có thể vứt bỏ món ngon được dâng đến tận miệng thế này
!
Mà cũng thôi thắc mắc đi, tôi hiểu được đầu óc anh ta chứa đựng những gì thì tôi đã phải nhập viện tâm thần từ lâu rồi !
Thư kí Hoàng không thèm liếc mắt nhìn mỹ nữ kia lấy một cái, giọng điệu đầy thản nhiên :
- Còn phải nói ! Người đẹp à, tôi đây tất nhiên là không thiếu ! – anh ta quay sang nhìn hai đứa tôi với ánh mắt đầy tình cảm – Phải không em yêu ?
Tôi suýt cắn lưỡi , ngồi nín lặng còn Trúc Vũ lại phải gật đầu đầy khổ sở :
- Vâng, thưa anh yêu !
Số phận Trúc Vũ cũng thật bất hạnh khi phải nhất mực chiều theo thư kí Hoàng, bởi ác ma kia đã tóm lấy điểm yếu là Mạnh Vũ mà đe dọa !
Nếu muốn anh ta giữ cho Mạnh Vũ một vị trí tốt ở Khánh Phong thì bây giờ phải thực hiện vai diễn này thật tốt, còn không anh ta sẽ đẩy Mạnh Vũ vào đường cùng !
Gì chứ Trúc Vũ vừa nghe thấy anh ta đe dọa đến công danh sự nghiệp của Mạnh Vũ thì dù có tức thế nào cũng nhịn mà làm hết !
Quá mê trai , quá mù quáng !
Việc gì phải chịu thiệt như thế chứ, chẳng có con mắt nhìn nhận vấn đề gì cả !
Hiện giờ, người đứng đầu tập đoàn khổng lồ kia là ai chứ ? Là Hoàng Duy Phong, người đang chết mê chết mệt Vy Anh tôi đây !
Mà Vy Anh là ai nào, là bạn thân của Trúc Vũ !
Vậy chỉ cần Trúc Vũ nói với tôi một tiếng thì người bị dìm sẽ là thư kí Hoàng chứ không phải Mạnh Vũ !
Hừ !
Nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác, bởi nếu tôi giỏi như thế thì đâu cần mang bộ mặt dọa người này màở đây !
Cô gái kia ngồi xuống ghế đối diện, đặt chiếc túi xách sang một bên, với vẻ mặt suy xét mà hướng thẳng 2 đứa tôi nhìn chằm chặp không hề có chút e ngại !
Thật mất lịch sự ! Dù có lạ đến đâu thì cũng là người mà, cô ta không cần phải tỏ ra khiếm nhã như thế chứ !
Cô gái kia giọng cười châm chọc :
- Không ngờ anh Hoàng lại có sở thích này ?
Thư kí Hoàng gật gật đầu :
- Đương nhiên ! Tôi thích sự mới lạ ! – mắt thư kí Hoàng dời về…khoảng ngực của cô gái, đẩy cặp kính – Còn cái kiểu mà giỏi khoe khoang thì quên đi. Phải không em yêu ?
“ ………”
Lại nữa rồi…
Tôi cảm tưởng như chỉ cần ngồi cạnh thư kí Hoàng thêm một giây phút nào nữa thôi thì thể diện của tôi sẽ bị mất sạch !
Cô ấy khoe hay không liên quan gì đến anh ta, chẳng phải anh ta cũng không dứt mắt được khỏi nơi đó hay sao !
Cứ làm như mình trong sạch lắm không bằng !
Thư kí Hoàng đột nhiên ghé tai tôi thì thầm :
- Bạn Vy Anh xem mà cẩn thận vào nhé, cô ta có 3 vòng đúng chuẩn của Duy Phong đấy , không sai lấy một milimét nào đâu !
Biết mà…đã mất hết mặt mũi luôn rồi…
Qua lời tố cáo của thư kí Hoàng, tôi không thể ngăn mình đưa mắt nhìn cô ta thật kĩ…rồi lại đưa mắt tự nhìn xuống mình…bây giờ tôi mới định nghĩa chính xác được thế nào là khác-biệt-hoàn-toàn !
Tôi bặm môi, vẻ mặt phút chốc đã trở nên thật khó coi .
Hoàng Duy Phong đúng là đồ sở khanh ! Mê gái !
Thì ra tiêu chuẩn của anh ta lại …sexy như thế ! Đồ đen tối !
Đã bực sẵn lại thêm dáng vẻ coi khinh mà cô ta dành cho mình, tôi hít một hơi sâu sau đó chớp mắt :
- Phải rồi anh yêu ! Có gì đâu mà khoe !
Cho cô ta hết vênh váo đi , hứ !
Cô gái kia vuốt vuốt tóc, đôi mắt ngập sự chế giễu nhìn vào nơi nào đó của hai đứa tôi, cười :
- Chứ không phải là không có à ?
- …
***
Tiếng nhạc ầm ỹ thoáng tiêu tan khiến không gian yên tĩnh trở lại.
Hừ, để xem máu nghệ thuật hoang dã của cô ta có còn bộc phát được nữa không ?
Cơn tức giận của Bùi Quang nguôi dần đi, anh nhìn Minh Thư còn đang mất hứng thì giọng bớt khô hơn :
- Giờ thì tiêu nổi rồi !
Nhạc với nhẽo, biến hết cả đi rồi cô ta lo mà ăn đi thôi !
Dám đem những món này so với ốc luộc, bún riêu vỉa hè ?
Cô ta đúng là đồ đầu đất !
Minh Thư ngẩn người nhìn Bùi Quang từ trước đến nay vẫn luôn cư xử thật hống hách và tùy ý.
Anh ta là ai nào ?
Vứt cho co cái hẹn vào đúng thời gian thi cử, làm cô bận tối mặt cũng phải sắp xếp thời gian dành cho anh ta.
Như thế chưa đủ…
Nhà hàng này thuộc dạng xa xỉ, làm cô không chuẩn bị trước mà ăn mặc nguyên bộ áo thun quần lửng đến đây để người ta nhìn cô như quái vật.
Đã thế anh ta còn thật nhỏ mọn.
Rõ ràng là cô rất rất xúc đông trước gian phòng được trang hoàng thật long lanh kia nhưng mà chả lẽ, Minh Thư như cô mà phải đi khen hay tỏ ra kinh ngạc như mấy cô nàng tầm thường khác ư ?
Còn lâu !
Lại còn trước mặt tên chết bầm này ư ?
Còn lâu !
Thế là cô phải bất đắc dĩ mà thốt ra câu chê bai đó, cô thừa nhận một phần gây đến chuyện này cũng vì bản chất …không mắng người không chịu được của mình !
Dù sao đi nữa thì cô cũng mắng anh ta nhiều rồi, anh ta cũng nên …thích nghi đi chứ ,sao cứ phải chấp nhặt, kéo cô ra khỏi bầu không gian thơ mộng đó và đẩy vào nơi …kinh dị này.
Được thôi, lần này cô yên phận, ngồi im và tập trung vàn giàn nhạc ầm ầm kia.
Mặc dù đã rất dị ứng với mấy thể loại nhạc quái gở này nhưng do cô không muốn mình bị ném sang nơi nào khác nữa hay thậm chí là ra ven đường nên giả vờ như thích lắm.
Cũng may, anh chàng DJ kia đẹp trai nếu không…chút ánh sáng còn sót lại của cuộc hẹn bi thương này vụt tắt mất.
Mọi chuyện tưởng như là đã ổn, cô cũng đã chịu đựng đến cùng rồi vậy mà hắn lại dám…đuổi anh chàng kia đi, dám dập tắt thứ ánh sáng kia đi !
Đã vậy, cô sẽ lôi hắn vào bóng tối…
Minh Thư sa sầm mặt, lớn tiếng mắng :
- Ăn vào cái gì mà ăn vào. Nhìn thấy mặt anh là tôi hết muốn ăn rồi, cái gì cũng không tiêu được đâu. Hừ, đồ chết bầm.
Đã quen với cái thói mắng te tua của người to miệng này nhưng Bùi Quang vẫn như muốn phát điên, anh là muốn cô ta ăn, ăn và ăn cơ mà. Sao cô ta cứ phải la hét ầm ỹ thế kia.
Bùi Quang kìm lửa giận, nói một cách chậm rãi :
- Tôi không muốn cãi cọ trong buổi hẹn hò đầu tiên !
- ….
Quá đáng lắm !
Cô ta…cô ta dám nói thẳng thừng như thế !
- Ai bảo là không có chứ ?
Trúc Vũ đột nhiên biện hộ với chất giọng tức tối.
Ồ…Chẳng phải lần trước anh từng bảo rằng tiêu chuẩn của Mạnh Vũ cũng không phải là Trúc Vũ đấy ư ?
Cô ta nói như vậy khác nào là đang động chạm tới vết thương sâu kín của Vũ chứ…
Hừm…Cô nàng kia sao cứ đem sự tự tin yếu ớt của hai đứa tôi ra mà khiêu khích thế kia !
Thư kí Hoàng không ngờ chúng tôi lại phản ứng mạnh mẽ như thế, sững người một lúc rồi lấy lại ngay phong thái cợt nhả :
- Em yêu à, không có cái này thì có cái khác. Không phải hai em có bề ngoài rất dễ thương đấy sao ?
Phì !
Thư kí Hoàng vừa dứt lời thì một loạt tràng cười đồng thanh vang lên !
Phía đối diện, mỹ nữ kia không màng đến hình tượng mà cười ha ha, tay lại còn đập đập lên bàn !
Những nhân viên phục vụ đang bưng món đến cũng nín cười, liếc trộm hai đứa tôi rồi nhanh chóng rời đi.
Không gian thoáng chốc được bao phủ bởi bản tình ca kinh dị hỗn độn do nhóm nhạc công…run tay !
Tất cả mọi người khi ghe xong phát ngôn của thư kí Hoàng thì đều không nhịn được cười !
Tôi cắn môi, nhìn những hộp thủy tinh rải đầy canh hoa mà mặt trở nên bí xị.
Thật ra…Vy Anh rất dễ thương và đáng yêu mà, tạm thời do bị hóa trang nên vẻ đẹp của tôi mới bị che dấu đi một cách tàn nhẫn như thế đấy chứ !
Những lời trách móc dành cho mấy người kia bị tôi gạt phăng sang một bên, bởi người tạo nên cục diện bi đát này là tên oan hồn đáng ghét !
Thư kí Hoàng có thể lấy kinh nghiệm giao tiếp dày dặn của mình ra để bẻ câu chuyện sang hướng khác mà, sao lại chọn cách chọc ngoáy để rồi lôi hai từ dễ thương ra hình dung tôi và Vũ lúc này !
Có khác gì tự biến mình thành trò cười không !
Vì thế, tôi làm sao trách được người khác đây, nếu là tôi thì tôi còn cười đến ngã lăn kìa !
Chỉ có điều, tôi không chấp nhận được những lời lẽ xấu xí từ mỹ nữ xinh đẹp kia .
- Tôi rất ghét những thành phần ăn bám !
Tôi thừa thông minh để hiểu rằng cô ta đang ám chỉ tôi và Vũ giống như những nàng kiều nữ, bám sau gót đại gia…
Thật kì lạ là tôi không hề cảm thấy tức giận một chút nào cả !
Đối với người tính tình khó chịu, luôn dùng con mắt kiêu ngạo của kẻ bề trên để nhìn xuống thì cô ta không đáng để tôi phí lời tranh cãi !
Tôi im lặng, nhận lấy cái nhìn thẳng đầy châm biếm của cô ta.
Cuối cùng thì câu hỏi to đùng vẫn bám iết lấy tôi giờ đã có đáp án rồi !
Dù cô ta có xinh đẹp, quyến rũ hay giỏi giang tới đâu thì với cái đầu rỗng tuếch, cô ta làm sao có thể lọt vừa vào mắt của thư kí Hoàng ?
Mặc dù oan hồn kia mê gái thật đấy, nhưng đối với người mới chỉ tiếp xúc một chút cũng đã cảm thấy nhạt nhẽo như cô ta thì tính đến chuyện hôn nhân quả là sự kiện khó tin nhất lịch sửu !
Trừ khi thư kí Hoàng dám hi sinh mình để…chống ế mỹ nữ kia !
Có cùng suy nghĩ với tôi nhưng lại không thể bỏ mặc triệt để những lời xỉa xói kia, Trúc Vũ lay lay cánh tay thư kí Hoàng, vẻ măt nũng nịu , giọng nói phụng phịu :
- Anh yêu, mau từ chối cô ta đi . Mình còn về nữa ! Em không thích nhìn người tầm thường như vậy nữa. Anh cũng thế, phải không anh yêu ?
Trúc Vũ đá mạnh vào chân thư kí Hoàng thay cho dấu chấm câu.
Tôi phải tròn xoe mắt trước màn diễn xuất chuyên nghiệp của Vũ mặc dù đã biết trước tài đóng kịch của cô nàng.
Chả thế mà mặc dù Trúc Vũ còn đang hung hăng giành giật đĩa nhạc mới với tôi đầy khí thế nhưng bỗng phút chốc đã thành một Trúc Vũ nhỏ bé, nài nỉ Mạnh Vũ…cướp không đĩa Cd của tôi.
Rồi bao lần cô nàng khiến Mạnh Vũ hớt hơ hớt hải chhạy một mạch từ sân bóng đến nhà Trúc Vũ chỉ vì…cô nàng không may lỡ bị đứt tay , thế mà báo tin qua điện thoại với mạnh Vũ, cô nàng thều thào , rên rỉ cứ như đang lầm vào nguy kịch…
Nhìn qua cái níu tay thân mật cùng với biểu cảm dỗi hờn của Vũ thì ai biết được “ em yêu ” kia thật ra đang muốn nghiền nhỏ thư kí Hoàng ngay lập tức.
Cú đá bằng giày cao gót khiến thư kí Hoàng đau đến nỗi phải bật ra tiếng xuýt xoa, sau đó thẹn quá mà nhìn nhóm nhạc công khoát tay :
- Thôi mấy người đi hết đi ! Tôi là muốn nhạc sàn, DJ đâu hết cả rồi hả ???
Tôi cúi thấp người giả bộ đang sửa lại chiếc giày…chợt phát hiện ra cũng có một người làm y hệt như thế…
Tốt nhất là giảm thiểu sự tồn tại của mình đi , làm như không liên quan đến oan hồn kia !
Thư kí Hoàng , anh ta không biết xấu hổ là gì nhưng những người bình thường như tôi và Vũ thì không thể nào trơ trơ như thế được !
Anh ta coi nơi này là vũ trường ư ?
Khung cảnh lãng mạn nhẹ nhàng thế này mà đòi nhạc sàn , đòi DJ ?
Càng lúc tôi càng muốn đem anh ta hiến cho những nhà khoa học để họ nghiên cứu xem từ đâu mà anh ta có thể biến thái tới cỡ đó !
Sau khi đuổi hết nhóm nhạc công tội nghiệp ra ngoài, thư kí Hoàng cầm ly rượu vang lắc lắc đầy điệu nghệ , nhìn mỹ nữ kia đang lấy hoppj trang điểm ra chỉnh chỉnh lại gương mặt xinh đẹp, không hề quan tâm đến những việc diễn ra xung quanh !
- Ngọc Mỹ, cô là người may mắn ! Cuộc xem mắt ngày hôm nay, tôi chịu bỏ thời gian đến gặp cô thế này phải khiến cô bất ngờ mà mất ngủ vài đêm đấy nhỉ ?
Ồ ! Cô ta là Ngọc Mỹ à, đại tiểu thư có học vấn uyên bác đây ư ?
Nếu để mà nói biết về cô ta thì cũng không hẳn nhưng tôi nắm sơ một vài thứ về Ngọc Mỹ này !
Những lần ở lớp, khi cả đám túm tụm nhau lại thì bao nhiêu trai đẹp, gái xinh đều được lôi ra hết.
Mà cứ hễ nhắc tới Hoài Vân thì y như rằng cái tên Ngọc Mỹ cũng sẽ đi kèm để so gang !
Hai bên đều xinh đẹp, tài giỏi , dáng chuẩn và đầy sức cuốn hút như nhau.
Hừm…hình như tôi đã phát hiện ra điều gì đó rồi…
Thảo nào tôi lại cứ thấy dáng người cô ta có nét quen thuộc, hóa ra là…cùng chuẩn với Hoài Vân !
Hoàng Duy Phong này…Đại sở khanh !
Tôi hít thở sâu, nghe Ngọc Mỹ cười nhạt :
- Này, anh tự tin quá rồi đấy ! Anh đẹp trai thật, phong độ thật nhưng tôi cũng nổi bật chả kém anh !
Nếu Hoài Vân nổi tiếng trong giới giải trí thì Ngọc Mỹ lại rất được mến mộ trong lĩnh vực tri thức !
So với vẻ già dặn, kinh nghiệm dạn dày bên ngoài, cô ta thật sự cũng chỉ mới 19 tuổi.
Trẻ như vậy nhưng cô ta đã thông thạo ít nhất là 4 ngoại ngữ khác nhau, nắm trong tay tấm bằng tiến sĩ và còn đang theo học lên cao nữa !
Xuất thân từ một gia đình gia giáo, bố mẹ cô ta đều thuộc quan chức cấp cao của nhà nước.
So với Hoài Vân thì cô ta hơn hẳn, chỉ có điều nghệ sĩ trong ngành giải trí vẫn được chăm chút hơn là những tài nhân trẻ, huống hồ bây giờ, thế hệ trẻ có học thức vô cùng sâu rộng, số nhân tài như Ngọc Mỹ cũng đầy nhan nhản nên cô ta vẫn ít được biết tới hơn !
Người ta hay ví cô ta là bộ mặt thật của Hoài Vân.
Thay vì giấu diếm tính cách khó chịu, tự kiêu hay ngạo mạn sau lớp vỏ con gái nhà lành hiền thục như Hoài Vân thì Ngọc Mỹ phô ra hết thảy những thứ đó.
Tôi nên khen cô ta chính trực hay vô duyên và nông cạn đây ?
So với lúc chưa biết đến Ngọc Mỹ thì bây giờ, quan điểm của tôi về cô ta vẫn không hề thay đổi.
Mỹ nữ có cái đầu rỗng tuếch.
Học vấn uyên bác ư ? Thật đáng ngưỡng mộ vì điều này nhưng xét mặt cư xử thì cô ta quá tầm thường.
Ngay từ đầu, cô ta đã dùng ánh mắt đầy xem thường và giọng điệu thô lỗ để giành cho tôi và Vũ.
Kể từ đó, chiếc mặt quỉ xấu xí đã được tôi gán vào gương mặt xinh đẹp của cô ta .
Và thiên thần làm sao có thể đối mặt với ác quỉ được chứ !
Tôi cố gắng giữ cho giọng mình được bình tĩnh nhưng vẫn không thể che hết được vẻ khác thường :
- Thư kí Hoàng, mình về thôi. Em sợ anh trốn việc thế này thì CEO của anh sẽ nổi giận đấy !
Hết chịu được nữa rồi…
Kệ anh ta, từ hôn từ chối gì tự đi mà làm, giúp tới đây là tôi đã kiên nhẫn đủ lắm rồi , ép nữa thì tôi sẽ …mách người ấy !
Bởi cứ như thế này thì không bị thái độ trêu ngươi của mỹ nữ kia làm cho bực mình cũng bị những lời nói quái dị của thư kí Hoàng gây choáng váng mất !
Ngọc Mỹ đáng ghét mười thì anh ta phải tới một trăm rồi !
Phô trương đến thế là cùng !
Từ chối mỹ nữ nhưng cũng phải để cho mỹ nữ thấy anh ta hào hoa, tài giỏi, người đẹp bám theo nhan nhản , không cần để mắt tới một người đẹp xuất sắc thế kia !
Để mỹ nữ thương tiếc, đau khổ , luôn mang nặng trong mình những ý nghĩ mâu thuẫn rằng tại sao anh ta có thể bỏ qua người như mình, tại sao anh ta không thèm ngó ngàng tới mình…
Hừ, anh ta là muốn phái đẹp phải dằn vặt, vật vã và điên đảo vì anh ta đấy thôi !
Rõ là biến thái !
Tôi thấy anh Huy đã lông bông, lăng nhăng đến phát ghê rồi thì thư kí Hoàng còn hơn thế, thậm chí là có thêm vài phần gàn dở .
Nhận ra ý tứ trong lời nói của tôi, thư kí Hoàng đẩy cặp kính nghiêm túc nhìn Ngọc Mỹ :
- Gia đình hai phía xếp cho tôi và cô cuộc gặp mặt này. Ngọc Mỹ, tôi muốn nói thẳng là tô chẳng ưa gì cô. Vì thế, không có lần gặp thứ hai đâu !
Nụ cười kiêu ngạo trên môi thư kí Hoàng khiến mỹ nữ thoáng ngơ ngác nhưng rất nhanh đã lại trưng ra vẻ mặt khinh khỉnh , gật đầu cười :
- Ồ ! Anh Hoàng thằng thắn thật, vậy tôi nói luôn nhé, tôi cũng đâu thích gì anh !
Sắc mặt thư kí Hoàng trở nên cứng ngắc rồi ném về phía Ngọc Mỹ cái nhìn đầy xem thường, giọng nói cũng thật khô khan :
- Phải không ? Thế sao lúc tôi từ chối không gặp thì cô lại gọi điện, nhắn tin, làm phiền để xin tôi cho bằng được cái hẹn này thế ? Ngọc Mỹ à, cứ nói thật là cô si mê tôi, biết đâu, một ngày nào đó, thần kinh tôi bất ổn mà lại cho thêm cô cái hẹn tiếp theo ?
“ ……….. ”
Thâm hiểm …
Thư kí Hoàng nói vậy khác nào muốn bảo với mỹ nữ kia rằng anh ta bị thần kinh mới gặp cô ta !
Nếu là Ngọc Mỹ, dù tôi có mê thư kí Hoàng tới đâu cũng sẽ đứng phắt dậy mà bỏ đi ngay từ lúc nhìn thấy anh ta đi cùng …hai em nào đó.
Cô ta danh giá là vậy, sao lại phải nhún nhường thế này chứ !
Ngọc Mỹ chẳng để lộ biểu hiện gì là tức giận cả, cô ta cất hộp phấn trang điểm vào túi xách rồi nhìn thư kí Hoàng bằng ánh mắt chế nhạo :
- Tôi tưởng người thông minh như anh Hoàng đây phải biết mục đích tôi hẹn anh tới đây là vì gì chứ nhỉ ? – Cô ta nhìn thẳng vào mắt thư kí Hoàng – Anh là người thân cận nhất với anh Duy Phong. Tôi là muốn anh giúp tôi với anh ấy có cơ hội được tiếp xúc với nhau thường xuyên !
Ngọc Mỹ vừa dứt lời, không gian thoáng chốc đã trở nên thật kì dị chỉ trong nháy mắt.
***
Mặt nghệt ra, chân tay cứng đờ, Minh Thư kinh ngạc nhìn Bùi Quang !
Lần-đầu-hẹn-hò ?
Bốn từ này tựa như bốn quả bóng bị ai đó ném thằng vào đầu khiến cô không khỏi choáng váng !
Hẹn hò ư ?
Ừm thì…thật ra cô cũng mang sẵn suy nghĩ kiểu này rồi, chỉ là nghe Bùi Quang nói ra thì có đôi chút xấu hổ.
Từ những lần đấu đá giữa cô và Bùi Quang thì có cái gì đó đã âm thầm nảy nở…
Đỉnh điểm là mấy hôm trước, vào lúc sân trường nắng gắt…
Nhắc đến , cô lại thấy tức thêm !
Hắn dám ngang nhiên…làm chuyện đó.
Cô hơi cúi đầu ngượng nghịu, mặt hơi ửng đỏ rồi…
Nếu không có Bùi Quang, chắc cô đã quên mất là mình còn có khả năng xấu hổ .
Trong lòng, những suy nghĩ mềm yếu là thế nhưng đến khi thoát ra khỏi miệng cô lại trở nên thật mạnh mẽ :
- Hẹn hò á ? Còn lâu nhé ! Tôi mà thèm hẹn hò với những người như anh à ? Trai theo tôi chất đống, cả gian phòng này chất cũng không vừa ! Thế mà tôi lại có thể hẹn với anh ư đồ chết bầm ? Tôi khuyên anh, dẹp trí tưởng bở sang một bên đi, sống thực tế vào !
Hừ, cô ta có mà…ma thèm theo !
Mặc dù cô ta cũng xinh, dáng đẹp, học giỏi…kể ra thì khá nhiều ưu điểm đấy chứ ?
Có khi nào…trai theo nhiều không ?
Giấu nhẹm đi sự bất an, Bùi Quang hừ một tiếng :
- Gái mê tôi còn gấp ngàn lần trai theo cô ! Gian phòng này à, chất không được một phần mười.
Ồ…Anh ta đang khiêu khích kìa…
Thay vì đáp trả lại một cách hung bạo như trước thì Minh Thư lại e lệ nhìn Bùi Quang, nhỏ nhẹ nói :
- Chẳng phải là anh đang theo tôi đấy à ?
Không theo kịp sự thay đổi nhanh chóng từ ma nữ sang thục nữ của Minh Thư, Bùi Quang ho liền vài tiếng, rượu trong chiếc ly trên tay sánh ra cả lên ngoài.
Anh nghe thấy tiếng cười đắc ý của Minh Thư.
Cô ta đúng là quỉ quyệt !
Sao cô ta không thể như Vy Anh được nhỉ.
Vừa ngoan vừa dễ bảo vừa….
Thôi quên đi…xem như anh chưa hề nói gì cả.
Ngoan ? Dễ bảo ư?
Sai lầm lớn ! Vy Anh còn bướng bỉnh hơn bất kì người lỳ lợm nào.
Và nếu anh không nhầm thì bảng thông báo trường bây giờ đã chuyển thành bảng tin về cặp đôi Romeo – Juliet hiện đại kia chính là do Vy Anh, Trúc Vũ khơi ra đầu.
Đúng là…chị nào em nấy, ai trong số bọn họ cũng đều có thể khiến người khác phát điên.
Anh cũng đã mất hết kiên nhẫn , tiếng cười của Minh Thư lại còn như khiêu vào cơn điên của anh.
Cô ta thấy hay lắm à ? Vậy để xem lúc anh nói điều này ra, cô ta có còn vui vẻ được thế không hay là…
Anh gật đầu , nhẹ nhàng trả lời :
- Đúng ! Tôi yêu em mà.
Anh vừa dứt lời, Minh Thư liền nín bặt, nụ cười tắt ngúm, sững sờ nhìn anh.
Là bị anh làm cho im miệng và choáng váng !
***
Tôi vừa choáng váng lại vừa buồn cười.
Những cảm xúc trái ngược nhau cùng một lúc choán lấy khiến tôi chỉ biết ngồi im nhìn thư kí Hoàng cũng đang đờ người…
Lần đầu tiên tôi được thấy thư kí Hoàng bất động…
Có lẽ đây là chuyện nổi bật nhất, đáng được đưa vào hàng đầu trong mớ tình sử nhập nhằng của thư kí Hoàng.
Hay rồi, nào thì phong độ hào hoa, nào thì tài giỏi và đằng cấp, nào thì người đẹp vây quanh, nào thì từ chối thẳng mặt, nào thì nỗi đau xóc óc…
Mang theo điệu bộ vênh váo, coi thường người ta cuối cùng nhận được từ người ta là một lời đề nghị gán ghép !
Thật bẽ mặt !
Nếu tôi là thư kí Hoàng thì tôi sẽ không còn ngồi vững được nữa và cũng sẽ tự mình biến mất ngay tức khắc !
Nhưng rất tiếc… thư kí Hoàng …mặt dày nên chỉ sau vài giây đã trấn tĩnh lại , trở về vứoi dáng vẻ nghênh ngang vốn có, vờn vờn ly rượu trong tay rồi chợt …đưa ánh mắt lả lơi …nhìn tôi.
Tim tôi thót lại, cảm giác bất an đột nhiên xông đến khiến tôi rơi vào trạng thái đề phòng, người xích ra ngoài một chút.
Thư kí Hoàng quàng tay lên vai tôi rồi kéo tôi về phía anh ta, miệng cười đắc ý nhìn Ngọc Mỹ :
- Hoàng Duy Phong, cậu ấy đang si mê một người con gái, có điều người con gái ấy lại dành hết tình cảm cho tôi. Giới thiệu với cô, người con gái ấy chính là Vy Anh đây !
“ …………”
Thôi, xong rồi…
Tim tôi đã ngừng hẳn những nhịp đập hỗn loạn…
Thư kí Hoàng… thư kí Hoàng …
Anh ta sẽ phải trả giá vì điều này !
Muốn kéo giữ thể diện của mình mà anh ta sẵn sàng đem tôi ra làm bia đỡ , dám sử dụng phương thức tàn bạo và biến thái kia !
Vẻ mặt kiều diễm của Ngọc Mỹ sa sầm, mất đi những nét cao ngạo, ánh mắt ghim chặt vào tôi đầy dò xét.
Kế bên là oan hồn, đối diện là ma nữ…tôi mắc kẹt ở giữa, bị dồn ép đến mức một cái hít thở nhẹ với tôi cũng thật khó khăn !
Ngọc Mỹ nhìn tôi rất lâu, cứ ngỡ như là đến cả thế kỉ sau rồi mà mắt cô ta vẫn chưa hề dời khỏi người tôi nhưng giọng điệu phát ra đầy gay gắt :
- Cô chính là người đi cùng anh Duy Phong tại trung tâm mua sắm hôm ấy ?
Trung tâm mua sắm hôm ấy ?
Ngọc Mỹ là đang nói đến ngày hôm đó ư ?
Tôi nín thở , cố nén những cảm xúc tắc nghẹn đang không ngừng dâng lên.
Đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã thật ổn định thì vẫn có một nỗi đau mơ hồ nhưng đủ lớn để ăn sâu vào tiềm thức của tôi, để khi chỉ cần một cái chạm nhẹ đánh thức thì tim lại thắt chặt.
Ngày ấy…anh biến mất.
Tôi căng thẳng , nhè nhẹ gật đầu.
Bị tôi gạt ra, thư kí Hoàng lại cười đầy đắc thắng cứ như Ngọc Mỹ thương tiếc anh ta lắm !
Cái đầu ảo tưởng của anh ta đến bao giờ mới biết thân biết phận đây !
Ngọc Mỹ chính xác là chỉ quan tâm tới việc Hoàng Duy Phong…si mê tôi, còn nói về việc tôi dành tình cảm cho thư kí Hoàng hay không thì cô ta không thèm để ý !
Phía bên kia, Trúc Vũ im lặng ăn hết thứ này đến thứ khác, không màng đến cục diện rối rắm mà tôi đang vướng phải.
Sắc mặt của Ngọc Mỹ mang màu xám xịt, hiện rõ sự bất mạn, theo đó mà thái độ lại thêm phần khó chịu, truy hỏi dồn dập :
- Cô là ai ? Học vấn thế nào, xuất thân ra sao ? Bố mẹ cô là những nhân vật nào ?
Tôi hơi sững người.
Ngọc Mỹ đang điều tra tôi đấy à ?
Không đúng, với cách xử sự của cô ta thì phải gọi là đang bức cung mới phải.
Hứ ! Cứ ở đó mà ra vẻ đi !!!
Người tôi chưa kịp nhấc lên thì đã bị thư kí Hoàng phát hiện trước được ý định bỏ đi của tôi mà giữ lại.
Anh ta cao giọng nói với Ngọc Mỹ :
- Hoàng Vy Anh ! Hiện 17 tuổi, là thiên tài trong mọi lĩnh vực . Cầm kỳ thi họa, Vy Anh đều rất tinh nghệ ! Học vấn của Vy Anh cô phải gọi tôn làm bậc thầy ! Còn về xuất thân thì khiến khối người phải ngưỡng mộ. Bố Vy Anh là Hoàng Duy …Hoàng Anh Nhật ! Kỹ sư có trình độ siêu cao còn hơn cả kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức ! Mẹ Vy Anh là…
Là…???
Một dăng diễn văn hùng hồn , hoành tráng tới đây thì đã bị ngắt đoạn.
“ ….. ”
Thư kí Hoàng không biết mẹ tôi là ai mà…sao có thể tiếp được nữa đây !
“ …..”
Người này thật tệ hại !
Đã là bịa đặt thì tìm luôn cái gì đó ghép vào cũng được mà, bỏ lửng câu thế này khác nào tự nhận mình là tên nói láo !
- Mẹ Vy Anh là vợ của kỹ sư đại thiên tài Hoàng Anh nhật !
Một câu nói quyết liệt được chêm vào đoạn bỏ lửng, Trúc Vũ không còn cắm mặt vào ăn nữa mà lên tiếng gỡ vây !
“ ….. ”
Cần gì dài dòng như thế, Vũ cứ nói thẳng ra mẹ Vy Anh là vợ của bố Vy Anh có phải hơn không…
Ngọc Mỹ nhất thời bị làm cho rối bời, hết ngạc nhiên dành cho tôi rồi thì cười châm chọc :
- Ồ ! Hoàng Vy Anh danh giá thế mà tôi tưởng cô là người đẹp bám theo anh Hoàng đây chứ. Xin lỗi nhé !
Cô ta là muốn kiếm chuyện rồi đây…
Tôi mím môi, bấu chặt tay thư kí Hoàng đầy tức giận nhưng sau đó đối với Ngọc Mỹ thì lại mỉm cười thật hiền lành :
- Không sao đâu ! Những người không có đầu óc vẫn hay nhầm tưởng như thế !
Cái gì cần nhịn sẽ nhịn, còn lại…tôi không bao giờ chấp nhận việc người khác xúc phạm tới nhân phẩm của mình.
Thư kí Hoàng quên luôn cả rút tay khỏi sự cấu xé tàn ác của tôi, nhìn tôi chằm chằm hệt như là từ trước tới nay, anh ta chưa hề thấy tôi bao giờ.
Trúc Vũ tròn xoe mắt, kinh ngạc đến nỗi không thốt được ra câu cảm thán nào nữa.
Ngọc Mỹ phía đối diện cứng người, không lường trước được là tôi sẽ đối đáp thẳng thừng như vậy.
Tôi vẫn thật thản nhiên , ngồi ngoan mà cười hiền.
Đây mới chỉ là bắt đầu cho một Vy Anh ma quái thôi mà…
Nên nhớ, Vy Anh đây rất gần với Hoàng Duy Phong – thủ lĩnh của sự đen tối , người có quyền năng làm tất cả phải bấn loạn trong vòng chưa đến cái nháy mắt !
Chúc các bạn online vui vẻ !