Disneyland 1972 Love the old s
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Oan gia tương phùng

Chương 2


“Ai cũng nói con trai và con gái ban đầu vốn là một cơ thể dựa lưng vào nhau, sau khi bị chia tách ra liền cố gắng tìm lại nửa bên kia trong biển người vô tận. Nếu người tôi tìm được nhất định phải là anh, vậy thà rằng chúng ta chưa bao giờ bị chia tách, bởi như thế cả đời này tôi có thể quay mông lại với anh, chẳng cần phải nhìn thấy cái bản mặt của anh”

[Trích lời Giả Thược]


Hôm nay tâm trạng bác sĩ Chân rất tốt.

Đây là kết luận được các y tá đưa ra sau khi đã lén quan sát hồi lâu, bởi vì sáng sớm đã có người nhìn thấy bác sĩ Chân vừa ngâm nga hát vừa bước vào cổng lớn của bệnh viện, thỉnh thoảng cười một cách vô cùng kỳ lạ. Tuy trong công việc anh vẫn lạnh lùng và tỉnh táo, nhưng mọi người luôn cảm thấy có điểm nào đó khác thường.

“Mọi người thử nói xem, liệu chuyện này có liên quan gì đến anh chàng điển trai hôm qua không nhỉ?” Một cô y tá hấp háy cặp mắt long lanh, tò mò đưa ra ý kiến.

“Có thể như vậy lắm, không nghe thấy hôm qua bọn họ đã hẹn nhau những gì sao? Chắc chắn là bác sĩ Chân đã được thỏa mãn cả về tinh thần và thể xác, do đó mới vui vẻ như vậy.” Cô y tá khác buồn bực cất tiếng phụ họa.

Lại một cô y tá nữa mặt mày ủ ê nói: “Chẳng trách thường ngày bác sĩ Chân không mấy khi gần gũi với bọn mình, thì ra anh ấy thích cái món này.”

“Thế giới này đúng là đã thay đổi rồi, phụ nữ không những phải tranh đàn ông với phụ nữ, còn phải tranh đàn ông với đàn ông nữa…” Một giọng nói đau buồn vô hạn vang lên, mấy cô y tá cùng cúi đầu than thở.

“Nhưng bọn họ ở cạnh nhau cũng xứng đôi thật đấy!” Không biết là ai nhỏ giọng lẩm bẩm, mấy cái mặt đang ủ ê cúi gằm nhanh chóng ngẩng lên, gật đầu thật mạnh.

Còn người nào đó đang được các cô y tá có lớn có nhỏ kia nhắc tới lúc này đang cúi đầu viết lách, hoàn toàn không hề hay biết mình đã trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, tất cả đều đang thầm phán đoán xem anh là người ở bên trên hay bên dưới.

Cây bút trong tay không ngừng phát ra những tiếng sột soạt, anh nhớ lại tình hình hồi sáng. Khi anh ngủ dậy thì người đó đã mất dạng rồi, hiển nhiên là cố ý né tránh anh, xem ra cơn giận của cô nàng quả không nhỏ.

Hồi tối, anh còn nghe thấy một tiếng gầm giận dữ, kèm theo là cơn động đất cấp năm, cho nên sáng nay anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy một vết nứt lớn trên chiếc bàn trà. Ôi, chiếc bàn ấy được làm bằng kính, mặt bàn cũng phải dày tới hơn một centimét, vậy mà…

Không biết từ lúc nào anh đã dừng bút, bỏ kính xuống, đưa tay lên day day mắt. Những ngón tay dài mảnh khảnh kết hợp với khuôn mặt điển trai và nụ cười trên khóe môi, trông anh lúc này đúng là cuốn hút vô cùng.

Đã lâu lắm rồi không chơi đùa với cô nàng đó, cảm giác không tệ.

Vương Thiếu Hoàn đứng trước cửa, nhìn thấy bộ dạng của Chân Lãng trong khoảnh khắc ấy, cười mà như không, ẩn hiện nét xấu xa, kết hợp với vẻ bình tĩnh, điềm đạm toát ra từ người anh, quả thực là rất kỳ lạ. Cô ngẩn ra hồi lâu mới tỉnh táo trở lại, cánh tay đang đưa lên gõ cửa có chút căng thẳng.

“Cốc, cốc…”

Tiếng gõ cửa khiến Chân Lãng ngẩng lên, nụ cười ẩn trong ánh mắt biến mất, chỉ còn lại vẻ nhã nhặn đầy khách sáo.

Hôm nay, Vương Thiếu Hoàn mặc một bộ đồ văn phòng màu đen bó sát người, tôn lên những đường cong vô cùng quyến rũ, mái tóc được búi gọn lại, mấy sợi tóc rủ xuống bên tai, cái cổ thon thả mà xinh đẹp: “Bác sĩ Chân, có thể nói chuyện với anh vài câu không?”

“Mời vào!” Chân Lãng đưa tay ra hiệu.

Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, nhưng không bước vào, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ đeo tay: “Hôm qua còn chưa nói chuyện xong với anh, tôi đành phải đến lần nữa, kết quả là y tá nói anh đang bận, hy vọng sẽ không quấy rầy thời gian dùng bữa trưa của anh.”

Chân Lãng đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rồi đứng dậy vẻ hiểu ý: “Thật ngại quá, cho phép tôi mời cô Vương dùng bữa trưa được không?”

Vương Thiếu Hoàn nở một nụ cười nền nã, gật đầu bước ra ngoài.

Cởi bỏ bộ đồ bác sĩ, thay bằng bộ Âu phục, trông Chân Lãng càng thêm cao lớn, tuấn tú, khi đi trên đường, rất nhiều người phải ngoảnh lại liếc nhìn. Vương Thiếu Hoàn đi bên cạnh anh cũng cảm nhận được những ánh mắt ấy, bất giác cảm thấy tự hào.

Chân Lãng chọn một quán cà phê yên tĩnh, giữa các bàn được ngăn cách bởi một hàng rào gỗ có hoa văn hết sức tinh xảo, tiếng nhạc du dương, rất hợp với cuộc nói chuyện nhẹ nhàng, cũng hợp cho… một cặp trai gái đang yêu.

Vương Thiếu Hoàn đưa mắt nhìn những thứ đồ uống và bánh ngọt có hàm lượng calo cao trong cuốn thực đơn, nhẹ nhàng gấp lại: “Cho tôi một cốc nước lạnh!”

Chân Lãng trả cuốn thực đơn lại cho người phục vụ, nhìn Vương Thiếu Hoàn hỏi: “Hôm qua cô có nhắc đến chuyện bữa tiệc rượu phải không?”

Vương Thiếu Hoàn khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “Tuy nói là tiệc rượu, nhưng thực ra chỉ là một cuộc gặp gỡ nhỏ của những người trong gia đình thôi. Ngày mai là Chủ nhật, không biết bác sĩ Chân có rảnh không?”

Chân Lãng còn chưa trả lời, Vương Thiếu Hoàn đã cười, nói tiếp: “Ông nội tôi rất mong anh có thể tới tham dự nên mới lựa chọn thời gian đó để tổ chức bữa tiệc. Nể mặt tôi hai lần đến tận nơi mời, bác sĩ Chân nhất định phải tới đấy nhé!”

Chân Lãng trầm ngâm hồi lâu rồi mới trả lời: “Rượu là đồ uống cấm kỵ đối với bác sĩ, cho dù là trong ngày nghỉ bác sĩ khoa Ngoại cũng không được uống rượu, bởi vì không biết lúc nào có chuyện khẩn cấp xảy ra, do đó…”

Lời từ chối còn chưa kịp nói xong, một bóng đen không biết từ đâu chạy tới đã che khuất ánh đèn trên đỉnh đầu hai người rồi, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm vang lên kèm theo một cánh tay khoác qua vai Chân Lãng vẻ hết sức thân mật: “Lãng, anh ở đây à? Sao không gọi em tới ăn trưa cùng thế?”

Giả Thược nghiêng mặt nhìn Chân Lãng, nụ cười trên môi rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng cặp mắt thì lại vô cùng sắc bén, ẩn chứa những sự hung dữ chỉ mình anh hiểu được.

“Không ngờ em lại biết anh ở đây, đúng là trùng hợp quá!” Chân Lãng không hề e ngại, ánh mắt hai người lặng lẽ chạm nhau giữa không trung. Vương Thiếu Hoàn ở phía đối diện dường như có thể nghe thấy tiếng đao kiếm va nhau chan chát, nhưng khi định thần nhìn kỹ, rõ ràng là một cảnh tượng tương thân tương ái, hòa hợp vô cùng.

Giả Thược nghiến chặt răng, nhưng vẻ mặt lại ngọt ngào đến độ có thể thu hút ong mật tới: “Em sao có thể không biết người yêu của mình ở đâu chứ? Như thế này gọi là tâm đầu ý hợp, thần giao cách cảm đấy.”

Cô đường nhiên phải biết rồi, bởi vì suốt cả buổi sáng nay cô đều ngồi trong tiệm chụp hình… rủa xả Chân Lãng.

***

Nửa giờ trước đó…

“Rầm… rầm… rầm…”

Phương Thanh Quỳ nhìn chiếc bàn trà mình vừa mua về bị người ta dùng đầu đập rầm rầm xuống như thế, cũng không biết là nên xót thương chiếc bàn xui xẻo hay nên xót thương Giả Thược đã đập đầu cả buổi sáng.

“Cậu bị nhìn thấy hết rồi sao?” Từ trong những lời rủa xả của Giả Thược, cô đã loáng thoáng đoán được căn nguyên của sự tình.

Cái đầu đang không ngừng đập xuống bàn trà kia lập tức ngẩng lên, trong ánh mắt lộ rõ vẻ hung dữ: “Không!”

Thì ra hắn ta nói trong phòng tắm có hai chiếc quần lót chỉ là để phân tán sự chú ý của cô rồi thừa cơ bỏ trốn mà thôi. Cô đã mặc rồi, mặc rồi, mặc rồi!

“Vậy cậu còn buồn bực cái gì? Chẳng lẽ buồn bực vì không bị nhìn hết hay sao?” Phương Thanh Quỳ bóc một gói khoai tây chiên, nhón lấy một miếng bỏ vào miệng, nhai rôm rốp.

“Cậu…” Giả Thược căm phẫn giật lấy gói khoai tây chiên, bốc một nắm, bỏ cả vào miệng. “Tớ không ngờ lại bị hắn lừa, hắn chỉ nói một câu mà đã lừa được tớ, vì thế tớ mới buồn bực. Hôm qua coi như hắn chạy nhanh, nếu không tớ nhất định sẽ lột da, lóc xương hắn để nấu canh.”

“Phì!” Phương Thanh Quỳ rất không nể mặt cô, bật cười. “Cậu mà biết nấu canh sao?”

“Đừng có mà bắt bẻ tớ, nếu không…” Giả Thược nắm chặt tay thành nắm đấm, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn về phía chiếc bàn trà mà Phương Thanh Quỳ vừa mới mua về, lớp giấy nylon bọc ngoài ở phần góc chiếc bàn vẫn chưa được gỡ ra.

Phương Thanh Quỳ bĩu môi, trợn mắt, không tranh cãi với Giả Thược về vấn đề này nữa, miệng nhai khoai tây chiên, ánh mắt buồn chán liếc nhìn lung tung.

Đột nhiên, cô đưa tay kéo áo Giả Thược, hất hàm ra bên ngoài cửa: “Kia có phải là Chân Lãng không nhỉ? Cô gái đi bên cạnh trông xinh ghê. Chẳng lẽ là bạn gái anh ta?”

Giả Thược ngoảnh đầu lại, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, cuối cùng dừng lại, và bám theo.

Một nụ cười dần hiện lên, trông đầy vẻ kỳ quái khiến người ta phải nảy lòng nghi ngờ.

“Vụt…”

Bóng người trước mặt Phương Thanh Quỳ thoáng cái đã mất hút, chẳng còn dấu vết, chỉ để lại một cánh cửa đang đung đưa, dần dần khép lại trước mặt cô.

***

“Đúng vậy, em yêu!” Chân Lãng thu ánh mắt, cánh tay nhẹ nhàng vòng qua eo Giả Thược, hơi kéo lại một chút. Cô nàng lập tức ngồi ngay lên đùi anh. Anh ghé sát miệng đến sát bên tai cô, nói với giọng vô cùng âu yếm: “Em muốn ăn gì nào, em… yêu…”

Giả Thược thoáng rùng mình, chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo từng cơn, một cơ số những thứ gì đó chạy ngược lên theo thực quản, cuối cùng nghẹn lại trong cổ họng. Người cô nổi hết cả da gà.

Giả Thược đang định vung tay đánh bay cái bản mặt đáng ghét đang kề sát bên mặt mình, chợt ngẩng lên, nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ khó tin của Vương Thiếu Hoàn đang ngồi đối diện.

Cái người ở phòng làm việc của Chân Lãng hôm qua hình như cũng là cô ta thì phải?

Cánh tay đã đưa ra được một nửa của Giả Thược dừng lại giữa không trung, chậm rãi cầm cuốn thực đơn, ỏn ẻn nói: “Lãng, hôm nay anh mời em phải không?” Cánh tay còn lại thì đã lần mò xuống dưới bàn, véo mạnh một cái lên đùi Chân Lãng.

“Đúng vậy.” Chân Lãng vừa ôm eo Giả Thược một cách thân mật vừa bình tĩnh giúp cô mở cuốn thực đơn: “Tối qua em đã cho anh ăn no rồi, hôm nay anh cũng nên để em ăn no mới phải.”

Khi Giả Thược bắt đầu dùng sức véo mạnh, cánh tay đang ôm eo Giả Thược cũng lẳng lặng thắt chặt, hai ngón tay lựa lấy chỗ thịt mềm kín đáo trên eo cô mà véo. Khuôn mặt hai người cùng méo xệch, ngay sau đó cùng cười tươi như hoa.

Cô nghiến chặt răng, chẳng buồn nhìn cuốn thực đơn, cố gắng véo mạnh hơn: “Món này thì sao?”

Chân Lãng cũng gia tăng lực véo: “Em thích là được, gọi thêm món khác nữa đi!”

Lại tiếp tục cố gắng, hai ngón tay cô đã xoay hai vòng bảy trăm hai mươi độ: “Được, thế món này thì sao?”

Chân Lãng véo ngược rồi lại véo xuôi, véo xuôi rồi lại véo ngược, thản nhiên nói: “Món này mùi vị cũng không tồi, em gọi thêm món khác để nếm thử nhé?”

Giả Thược chỉ bấu lấy một ít da, móng tay cắm phập: “Món này mùi vị thế nào anh?”

Chân Lãng buông tay, rồi lại đột ngột véo mạnh vào một chỗ khác trên eo cô: “Cũng ổn lắm, em thấy sao?”

Mặt mũi anh chàng bồi bàn lúc này đã đầm đìa mồ hôi, bàn tay phải viết lia lịa trên tờ giấy, sau nháy mắt đã thành một cột dài ngoằng, mà hai người “đàn ông” tình cảm sâu đậm trước mặt dường như còn chưa có ý dừng lại, vẫn gọi tiếp.

Vương Thiếu Hoàn lúc này đã hoàn toàn bị xếp qua một bên, cảm thấy mất tự nhiên, khó khăn lắm mới lấy lại được một chút bình tĩnh, bèn lên tiếng: “E hèm, chuyện về bữa tiệc rượu…”

“Rượu?” Cặp mắt Giả Thược đột nhiên sáng bừng, nhìn Vương Thiếu Hoàn không chớp mắt. “Cô mời bọn tôi uống rượu sao?”

“Ặc…” Đối với sụ nhiệt tình đột ngột của gã trai trước mắt, Vương Thiếu Hoàn cảm thấy không chống đỡ nổi, gật đầu chẳng được, lắc đầu cũng không xong.

Chân Lãng tỏ ra bình thản, cười hà hà: “Đúng vậy, nhà cô Vương có mở bữa tiệc rượu, có lẽ đều là những loại rượu ngon, ngày mai em có muốn tới tham dự một chút không?”

Nghe nói có rượu, Giả Thược hoàn toàn bỏ qua việc người nói là ai, trong đầu cô chỉ còn lại một câu duy nhất: Rượu ngon, ngày mai có rượu uống.

“Vậy được rồi, ngày mai…” Chân Lãng nhìn Giả Thược lúc này đang thẫn thờ, tâm tư chẳng biết đã bay về đâu, khẽ gật đầu, nở nụ cười với cô gái đang cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh trước mặt: “Chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”

“Ngày mai? Chúng tôi?” Giả Thược lập tức tỉnh táo trở lại phần nào, hai hàng lông mi dựng đứng, nói giọng đề phòng: “Tại sao lại là…”

Còn chưa kịp chất vấn, một nhóm bồi bàn đã đi tới, cẩn thận đặt những thứ trong tay xuống trước mặt cô: “Xin mời, đây là các món mà hai bạn vừa gọi.”

Giả Thược nhìn cái đống xanh xanh đỏ đỏ được làm bằng bơ hoặc nước hoa quả trước mặt, khóe miệng co giật liên hồi: “Những thứ này… là gì vậy?”

Một anh bồi bàn cầm cuốn thực đơn, trả lời: “Đó là các món mà hai bạn vừa gọi, bao gồm: bánh kem Loire Valley, công chúa xứ Vienna, tháp trái cây, bánh ngọt hoàng gia Charlotte, bánh ga tô nhiều tầng, bánh ga tô củi Giáng Sinh vị cà phê, trà sữa ướp đá, bánh ga tô Creole, bánh kem táo, bánh chanh Katka, bánh Soufflé, bánh hạt dẻ, bánh Brest kiểu Pháp.”

Đầu óc Giả Thược bỗng choáng váng, ngửi thấy mùi bơ sữa và hoa quả thơm nức quyện lẫn trong không khí, sắc mặt cô tái mét, cơ thể cứng đờ: “Đây là những thứ chết tiệt gì thế?”

Cánh tay Chân Lãng không biết từ lúc nào đã lại ôm lấy eo cô, tay còn lại cầm một chiếc thìa nhỏ xúc một miếng bánh ga tô: “Bánh ngọt mà em gọi đấy, anh nhớ là em thích món này đến muốn chết luôn.”

Thích muốn chết? Muốn cô chết thì đúng là thật, còn thích thì…

Cô vừa mới há miệng, chiếc thìa kem bơ được nhét ngay vào miệng cô. Cái thứ mềm mềm, nhão nhão ấy tan ra trong miệng cô, và cơ số thứ nghẹn lại trong cổ họng cô vừa nãy thiếu chút nữa đã phun ra ngoài. Lúc này trước mắt cô chính là khuôn mặt tươi cười đắc chí của Chân Lãng, hắn vẫn cầm chiếc thìa nhỏ dính đầy kem bơ.

Cái gã khốn này, từ sau sự kiện lần đó, cô đã kiên quyết không ăn tất cả những loại đồ ngọt, vậy mà hắn…

Cô dồn hết sức lực vạch bộ Âu phục của Chân Lãng ra, hai cái cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi lập tức bắn tung ra ngoài, rồi cô ghé sát đầu vào trong áo.

“Ọe…”

***

“Oa!” Nhìn túi đồ ăn to bự mà Giả Thược xách về, Phương Thanh Quỳ không kìm được reo lên: “Là đồ điểm tâm của quán cà phê Tuyệt Sắc ở cuối đường phải không? Mà có phải cậu nhặt được tiền không vậy, thường ngày đến cái bánh nướng cũng hiếm khi thấy cậu mua về cho tớ, hôm nay sao lại mang về tới mười mấy loại đồ ngọt đắt tiền thế này? Đặc biệt là…”

Khuôn mặt cô ghé sát tới trước mặt Giả Thược, đặt tay lên trán cô nàng, rồi lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của bản thân, khẽ lẩm bẩm: “Đâu có ốm, sao cậu lại mua đồ ngọt vậy? Không phải cả đời này cậu căm hận nhất là đồ ngọt sao?”

Giả Thược liếc mắt về phía cô một chút, hờ hững trả lời: “Đây là Chân Lãng mời tôi ăn.”

Phương Thanh Quỳ mở một chiếc hộp, lấy chiếc bánh ga tô ra hết sức cẩn thận, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng, mỉm cười vẻ hết sức hài lòng: “Đúng là ngon tuyệt!”

Thấy cô bạn tốt đã bị chiếc bánh ga tô hút hết hồn phách, không chú ý nghe xem mình vừa nói gì, Giả Thược liền bực bội ghé đầu vào tai Phương Thanh Quỳ, hét thật lớn: “Mấy thứ này là Chân Lãng mua mời tớ đấy.”

“Chân Lãng?” Cô nàng xinh đẹp nuốt miếng bánh ga tô, mở to mắt: “Anh ta muốn chết sao?” Suy nghĩ một chút, Phương Thanh Quỳ lại lắc lắc đầu: “Không đúng, với tính cách của anh ta, đáng lẽ phải nhét hết những thứ này vào bụng cậu rồi mới đúng, sẽ không cho cậu cơ hội mang về thế này đâu.”

“Bởi vì…” Giả Thược đang rất tức giận chợt nhớ ra điều gì đó, hai tay chống nạnh đứng giữa phòng, ngẩng đầu cười vang, hai vai rung lên: “Bởi vì tớ đã nôn. Nôn hết lên người hắn ta, sau đó nhân lúc hắn ta đi rửa ráy liền kêu bồi bàn cho hết những thứ này vào túi rồi mang về. Lần này coi như đã trả thù xong, thật thoải mái!”

“Cậu ác quá đấy!”

“Việc này có thể trách tớ được sao?” Giả Thược hậm hực nói. “Hồi đó nếu không phải vì hắn thì tớ làm sao lại phải vào bệnh viện chỉ vì ăn bánh kem bơ chứ? Cậu có thấy ai suốt một tuần liền đi ngoài đều ra cái thứ màu trắng ngà lại còn thoang thoảng mùi sữa không?”

Phương Thanh Quỳ đang ăn một cách vui vẻ chợt dừng lại, lẳng lặng đặt chiếc bánh trong tay xuống, khuôn mặt xây xẩm, trừng mắt nhìn Giả Thược.

Cô nàng nào đó còn chưa hiểu là có chuyện gì kia thì đang xoa xoa bụng, mặt mày hớn hở nói: “Nôn xong rồi, bây giờ đâm ra đói quá, tôi đi mua cơm rang trứng về ăn đây”, sau đó đi thẳng, bỏ lại Phương Thanh Quỳ đáng thương với mười mấy chiếc bánh ngọt được gói bọc rất đẹp mắt.

Quen biết Giả Thược từ thời đại học, ngay từ lúc đó cô đã biết Giả Thược có một kẻ thù không đội trời chung tên là Chân Lãng, cũng đại khái biết về quá trình quần thảo của hai người bọn họ bao năm qua. Còn về nguyên nhân khiến Giả Thược không ăn đồ ngọt, tuy không được tận mắt nhìn thấy, nhưng cô cũng biết được một chút từ những lời vụn vặt của Giả Thược lúc thường ngày. Với tính cách cứng rắn của Giả Thược, có lẽ chân tướng sự việc cũng không sai khác nhiều lắm.

Nghe nói năm Giả Thược mười hai tuổi, cô đã vinh dự giành được ngôi quán quân của giải Taekwondo thiếu niên toàn quốc, từ đó thu hút sự chú ý của rất nhiều người, và đội Taekwondo của tỉnh còn đưa cô vào diện bồi dưỡng trọng điểm. Nhưng phong độ của các thiếu niên thường không ổn định, hồi nhỏ là thiên tài nhưng khi trưởng thành rất có thể sẽ là kẻ bất tài, ít nhất phải có phong độ ổn định trong vòng hai năm thì mới có tư cách trở thành thành viên đội tuyển quốc gia.

Một tuần trước giải thi đấu ở năm thứ hai, hôm sinh nhật của Giả Thược, mẹ cô vì muốn con gái vui vẻ nên đã mua một chiếc bánh ga tô thật to để chúc mừng, nghe đâu đường kính lên tới hơn ba mươi centimét. Nhưng chỉ vì Chân Lãng nói rằng anh ta thích bông hoa màu đỏ trên chiếc bánh sinh nhật, không ngờ Giả Thược đã nhân lúc mọi người không chú ý mà liếm sạch phần bơ trên chiếc bánh, sau đó lại xơi thêm nửa chiếc bánh nữa, thế là buổi tối hôm đó cô phải vinh quang nhập viện, ở đó suốt một tuần liền.

Sau đó, cô không thể tham gia thi đấu.

Sau đó nữa, cô mất đi tư cách trở thành thành viên đội tuyển quốc gia.

Sau đó nữa nữa, cô vẫn tham gia tất cả các cuộc thi, vẫn giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, được ca tụng là ngôi sao hy vọng của đội tuyển Taekwondo quốc gia trong tương lai.

Thế nhưng, khi cô lần thứ hai có cơ hội trở thành thành viên đội tuyển quốc gia, một câu nói của Chân Lãng đã thay đổi tất cả: “Trở thành thành viên đội tuyển quốc gia sẽ rất dễ bị thương, còn phải uống thuốc định kỳ gì đó, nếu sau này mà biến thành nửa đực nửa cái, sẽ không có ai thèm cưới đâu.”

Câu nói của chú nhóc khiến cha mẹ Giả Thược cảm thấy lo lắng, con gái họ từ nhỏ đã có tính cách giống hệt con trai rồi, nếu sau khi trưởng thành lại có vẻ ngoài của con trai nữa thì biết làm sao đây?

Thế là Giả Thược phải tạm biệt với giấc mơ của mình từ đó, và cô cảm thấy trong sinh mệnh của mình chỉ còn lại một mục tiêu thế này: Lấy việc đối nghịch với Chân Lãng làm sứ mệnh, lấy việc phá hoại tất cả mọi niềm vui của Chân Lãng làm cơ sở, lấy việc hãm hại Chân Lãng làm trách nhiệm, lấy việc khiến Chân Lãng phải chịu thiệt thòi làm mục đích, lấy việc làm cho Chân Lãng thanh danh lụn bại làm cái gốc của sự hạnh phúc.

Năm lớp mười hai, Giả Thược đã lựa chọn chuyên ngành nghệ thuật, nhờ vào may mắn và điểm cộng do giải thưởng thể thao, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại lọt vào danh sách những người thi đỗ vào trường đại học có tiếng mà Chân Lãng đã lựa chọn, sau đó vinh quang rời nhà đi xa, bước tiếp lên con đường đối đầu với Chân Lãng.

Phương Thanh Quỳ nhìn những chiếc bánh ga tô trước mặt, chống tay lên cái cằm nhỏ nhắn, xinh xắn của mình, lẩm bẩm: “Giả Thược, thực ra tớ thấy Chân Lãng cũng đâu có làm gì sai, ăn bánh ga tô phải vào bệnh viện là do cậu đấy chứ, liên quan gì đến người ta nào?”

Giả Thược đang mua cơm bên ngoài chợt có cảm giác sống lưng lạnh ngắt, hơi rờn rợn.

***

Ngày hôm sau, bữa tiệc rượu được tổ chức trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự của nhà họ Vương. Khi Chân Lãng và Giả Thược tới nơi, tại đó đèn đuốc đã sáng trưng, người qua người lại đông đảo, nào giống bữa tiệc rượu của một gia đình bình thường, rõ ràng là hoạt động của một công ty quy mô lớn.

Những dãy bàn thật dài được bày rất nhiều loại thức ăn, hoa quả, hải sản, đồ nướng, đồ ngọt đều có đủ, không thiếu thứ gì, còn các nhân viên phục vụ được mời về từ khách sạn đang đi lại xung quanh, mấy chuyên gia pha rượu thì liên tục đưa tới những ly cocktail mình pha chế, có thể thấy bữa tiệc rượu này của nhà họ Vương long trọng đến chừng nào.

Chân Lãng và Giả Thược vừa xuất hiện đã nhận được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt. Bọn họ một người cao lớn, điềm tĩnh, một người mảnh khảnh, đẹp trai, cả hai đều có điểm đặc sắc riêng, khó biết ai hơn ai kém.

Giả Thược vốn không cố ý ăn mặc theo kiểu không ra nam chẳng ra nữ, chỉ là do công việc và thói quen từ nhỏ, thêm vào đó là ưu thế về chiều cao, cô không thích mặc váy, cũng không thích đi giày cao gót, lúc này cô mặc áo sơ mi viền ren kiểu nữ, nhưng cũng rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Đương nhiên, dù có chết cô cũng không chịu thừa nhận, cô dễ bị người ta hiểu lầm là bởi vì thân hình phẳng quá mức của mình.

Hơn nữa, cô đến đây là để uống rượu, đâu phải đến để bán nụ cười, ăn mặc đẹp làm gì cơ chứ?

Ngay từ xa, Vương Thiếu Hoàn đã nhìn thấy họ ở cổng. Cô chậm rãi bước ra trên đôi giày cao gót, nhiệt tình khoác tay Chân Lãng: “Bác sĩ Chân, hôm nay bạn nhảy của tôi có việc đột xuất nên không tới được, có thể mượn tạm anh một tối không?”

Không đợi Chân Lãng trả lời, tiếng cười của ông Vương đã vang tới từ xa: “Thiếu Hoàn, bác sĩ Chân tới rồi phải không? Mau qua đây, mau qua đây nào…”

Chân Lãng đứng nói chuyện giữa đám người, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy người nào đó kia. Cô đã chạy tới trước một chiếc bàn, không hề khách sáo cầm một ly sâm banh lên uống cạn, trong chiếc đĩa trên tay sau nháy mắt đã có thêm một miếng bò bít tết.

Anh phát hiện, cô ăn hết sức chăm chú. Nhìn liếc qua thì thấy động tác của cô vô cùng khéo léo, lịch sự, từ tốn, nhưng nếu quan sát kỹ thì sẽ phát hiện, tốc độ ăn cực nhanh, sức ăn cực lớn, người bình thường không thể so sánh được. Sao cô nàng này lại có thể kết hợp sự nền nã và tốc độ ăn nhanh một cách hoàn mỹ như thế nhỉ?

Còn cả rượu nữa! Cô nàng hệt như con bướm bay lượn giữa vườn hoa, trên khuôn mặt là nụ cười tươi rói, không ngừng cạn ly, nói cười với mọi người, chỉ tính số lượng mà Chân Lãng nhìn thấy, ít ra cũng có mười mấy ly rượu đã vào bụng cô rồi.

Xem ra, được tham dự một bữa tiệc thế này, cô nàng vô cùng vui sướng, không cảm thấy khó chịu chút nào.

Ông Vương là nhân vật hàng đầu trong giới kinh doanh, giẫm chân một cái là có thể khiến giới kinh doanh chấn động, những người đến tham gia bữa tiệc này cũng đều là thương nhân có tiếng. Chân Lãng xuất hiện bên cạnh Vương Thiếu Hoàn, lập tức khiến rất nhiều người chú ý. Cả buổi tối không ngừng có người đi tới bên cạnh anh, khiến anh không cách nào thoát thân.

Còn Giả Thược thì lại được ăn uống no nê, lúc này đang cầm ly rượu, ngồi dưới một gốc cây, nói chuyện vui vẻ với các cô gái, thỉnh thoảng lại móc danh thiếp trên người ra đưa cho bọn họ, những tiếng cười vui vẻ cứ vang lên không ngừng.

Nhân cơ hội đi vào nhà vệ sinh, Giả Thược lén móc điện thoại, gõ gõ mấy chữ rồi gửi đi: “Ngày mai sẽ có một số người cầm danh thiếp của tớ tới đăng ký chụp hình, hãy đề nghị mỗi người bọn họ làm một tập album chân dung quy cách cao nhất.”

Không lâu sau điện thoại rung lên, là tin nhắn của Phương Thanh Quỳ: “Giá chúng ta đặt ra từ ba năm trước sẽ thay đổi từ ngày mai, tất cả nhất loạt tăng lên 50%.”

Giả Thược nở nụ cười gian tà, lập tức gửi lại bốn chữ: “Hiểu ý tớ lắm!”

Cô ở đây vui chơi vô cùng thoải mái, vô cùng vui vẻ, mà cứ vui vẻ là lại không kìm được uống thêm vài chén, còn hải sản, cô cũng luôn chọn thứ đắt mà ăn. Ăn đồ miễn phí cảm giác thật tuyệt, nhai trong miệng cũng thấy thơm ngon hơn bình thường rất nhiều.

Có điều, đồ của người khác ăn nhiều quá cũng chưa chắc đã là một chuyện hay.

Sau khi về nhà, đến nửa đêm, Giả Thược bắt đầu cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, mà càng gãi lại càng ngứa, càng gãi lại càng muốn gãi, cả đêm trằn trọc, lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được.

Nửa đêm, Chân Lãng nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy rào rào, cho rằng cô nàng nào đó hưng phấn quá nên không ngủ được, nửa đêm bắt đầu quấy rối. Sáng hôm sau, ngủ dậy, anh vẫn nghe thấy tiếng nước chảy, cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Cửa phòng Chân Lãng đột nhiên bị đẩy mạnh, Giả Thược toàn thân vẫn còn ướt nhẹp đứng đó: “Này, anh có thuốc không vậy? Người tôi ngứa quá!”

Chân Lãng khẽ vẫy tay, cặp mắt còn ngái ngủ hơi nheo lại: “Qua đây tôi xem nào!”

Giả Thược lúc này cũng không còn lòng dạ nào mà so đo với Chân Lãng nữa, bò lên chiếc giường của anh, vén cao hai ống tay áo, vươn dài cổ về phía trước.

Chân Lãng phát hiện làn da lộ ra bên ngoài chiếc áo sơ mi đã đỏ lên cả mảng, nhưng trên mặt thì không có biểu hiện lạ nào, vẫn trắng mịn, nõn nà.

“Hôm qua cô đã ăn cái gì thế?” Anh đưa tay ra sờ thử, thấy làn da Giả Thược không bị nổi mẩn, chỉ đỏ lên thôi.

Giả Thược ra sức gãi mạnh, trên da lập tức xuất hiện thêm mấy vết móng tay: “Không biết nữa, là thứ trong bữa tiệc rượu hôm qua.”

“Có thể là cô dị ứng với thứ gì đó trong cocktail, hoặc dị ứng với đồ hải sản.” Anh với lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, nói tiếp: “Đợi chút, tôi gọi điện rồi sẽ đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra nguyên nhân gây dị ứng.”

Giả Thược gãi không ngừng, vết móng tay càng lúc càng nhiều: “Bác sĩ thú y, bây giờ anh có loại thuốc nào dùng tạm được không, tôi ngứa chết mất!”

Chân Lãng suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy ra một tuýp thuốc từ trong chiếc tủ đầu giường: “Bôi tạm cái này đi, nhưng nhớ bôi ít thôi đấy!”

“Tôi biết rồi.” Giả Thược đón lấy tuýp thuốc, vội vã chạy vào phòng tắm, dáng vẻ rõ ràng là chẳng để ý đến lời nói của anh, còn Chân Lãng thì đang thấp giọng nói chuyện điện thoại, dặn dò người ở đầu bên kia điều gì đó.

Anh đang nói chuyện thì Giả Thược lại chạy ra, gọi toáng lên: “Này, bác sĩ thú y, tôi không bôi phía sau được, giúp tôi một chút!”

Chân Lãng nói vắn tắt mấy câu rồi gác máy, sau đó bóp một ít thuốc ra lòng bàn tay, bôi lên lưng giúp cho Giả Thược. Lớp thuốc mỡ mát rượi đã tạm thời khiến cơn ngứa của cô dịu đi phần nào, cô không kìm được thở phào một hơi.

Chẳng ai chú ý tới, lúc này bên ngoài cửa lớn có một chiếc chìa khóa đang được tra vào ổ…

“Này, tôi còn muốn nữa.”

“Không được, như vậy không tốt cho cơ thể!”

“Tôi mặc kệ, anh không làm thì để tôi!”

“Cô đừng ngang ngược như thế có được không hả?”

“Tôi cứ ngang ngược như thế đấy, có nghe lời không thì bảo?”

Cô Giả ngây người, rồi vội chạy như bay vào phòng. Cô nhìn thấy con gái mình đang ở trên giường, cưỡi lên người Chân Lãng, giữ chặt tay Chân Lãng, quần áo tả tơi, xộc xệch, trên cổ có một vết đỏ rất khả nghi, còn có rất nhiều dấu móng tay như thể vừa bị cào cấu rất mạnh. Chân Lãng đáng thương lúc này đang nằm bên dưới, dáng vẻ kiên cường, bất khuất tựa như đang liều chết chống cự.

“Bốp…” Hàng long thập bát chưởng lập tức giáng ngay xuống đầu Giả Thược, kèm theo môn thần công Sư tử hống[1] ẩn chứa đầy sự giận dữ của Phật môn: “Cái con nhóc chết tiệt này, sao dám cưỡng bức Chân Lãng như vậy hả?”

[1] Hàng long thập bát chưởng (có nghĩa là mười tám chưởng pháp hàng phục được rồng), Sư tử hống: võ công xuất hiện trong truyện kiếm hiệp của Kim Dung.

Người quen của nhà họ Giả đều biết rõ, trong nhà họ Giả, người có quyền lực nhất không phải là ông chủ nhà đã trở thành lãnh đạo, cũng không phải là cô con gái khắp thiên hạ không đối thủ, mà là bà chủ nhà vô cùng đanh đá, chua ngoa, mẹ của Giả Thược.

Nghe nói hồi nhỏ cô Giả sống trong một gia đình thợ săn, từ nhỏ đã đi lại trong rừng núi, những việc tưởng chừng chỉ có trong truyền thuyết như: tay không bắt rắn, một mình đấu với sói là chuyện như cơm bữa đối với cô, nếu có ai dám đụng chạm đến cô, hậu quả ắt chẳng khác gì đám dã thú ấy.

Đương nhiên, cô Giả còn có một điểm khác, đó chính là sự hoang dã, thấy ai không thuận mắt, cô sẽ lập tức vung tay đánh, mở miệng chửi. Nhưng cô cũng là người hết sức chính trực.

Mà lần này tất nhiên cô đứng về phía Chân Lãng, còn đối tượng xấu xa cần phải diệt trừ chính là con gái cô.

“Cái con nhóc du côn này, mẹ đánh chết mày!!!…”

Trong tiếng hò hét giận dữ, Giả Thược đáng thương bị một cú đấm đẩy ngay vào lòng Chân Lãng. Không đợi mẹ mình tung tiếp cú đấm thứ hai, Giả Thược đã nhanh nhẹn trốn đi, cặp chân thon dài nhảy ra khỏi chiếc giường bằng tư thế tuyệt đẹp như đang chạy vượt rào, sau đó ôm đầu lủi như chuột, còn không quên ngoảnh đầu lại giải thích: “Con không cưỡng bức anh ta!”

Cô Giả đuổi sát phía sau, rút từ trong túi hành lý ra một vật gì đó, rồi múa may làm phát ra tiếng gió vù vù: “Mẹ tận mắt nhìn thấy cả rồi, mày đứng lại đó cho mẹ!”

“Mẹ không đánh con, con mới đứng lại.” Giả Thược chống hai tay lên thành sofa, nhẹ nhàng nhảy qua đó, rồi ngoảnh đầu lại nhìn mẹ vẻ vô cùng cảnh giác.

Hóa ra trong tay cô Giả đang cầm một con gà sấy khô, hai tay nắm chặt hai cái đùi gà, mắt trợn trừng nhìn Giả Thược: “Mày đứng lại thì mẹ không đánh mày!”

“Con không tin!” Giả Thược lao vút về phía cửa, đưa tay lên mở cửa, chuẩn bị chạy ra ngoài, bên tai chợt vang lên một giọng nói ung dung, bình tĩnh: “Cô còn chưa mặc quần.”

“Mặc rồi!” Giả Thược trả lời đầy tự tin, cặp chân thon dài chạy thoăn thoắt, nhưng ngay sau đó liền ngẩn người, vội vã chạy ngược vào trong. Rồi đầu cô bị một thứ gì đó cứng cứng giáng xuống.

Mùi tương tàu, thịt muối và một số mùi khó có thể nói rõ từ trên đầu bay xuống, Giả Thược kêu ré lên rồi ngồi sụp xuống đất, đưa hai tay lên ôm chặt đầu: “Giữa con và anh ta chẳng có gì hết!”

Đầu Giả Thược lại bị gõ hai cú thật mạnh. Cô Giả bực tức lắc lắc con gà sấy khô trong tay, cảm thấy có chút khó chịu, liền gõ thêm hai cái nữa.

“Mẹ đang chơi trò đập chuột hay sao vậy?” Giả Thược vươn cổ phản đối, khi con gà sấy khô bay tới, cô liền vội rụt cổ lại, chỉ tay về phía người nào đó đang dựa lưng vào tường vẻ rất ung dung: “Không tin mẹ hỏi anh ta mà xem!”

Người nào đó sớm đã đánh răng, rửa mặt xong xuôi, đến cốc cà phê cũng pha xong, đang ở trên tay rồi.

Chân Lãng nhấp một ngụm cà phê, trong ánh mắt thoáng qua vẻ như đang xem kịch, khẽ gật gật đầu.

“Anh gật đầu cái quái gì chứ? Nói đi chứ, nói cho rõ ràng vào!” Giả Thược bừng bừng giận dữ, trừng mắt nhìn Chân Lãng, rồi lại vội vã nhảy dựng lên, né tránh sự truy sát của mẹ.

Con gà sấy khô mang theo tiếng gió vù vù bay tới: “Con còn dám đe dọa Lãng nữa hả?”

Chân Lãng nhấp một ngụm cà phê thơm nức, thoải mái thưởng thức cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, cho đến khi uống hết cốc cà phê mới chịu lên tiếng: “Cô Giả, da Giả Thược bị dị ứng, cháu phải đưa cô ấy đi kiểm tra một chút, việc trông nhà xin làm phiền cô vậy!”

“Hả?” Cô Giả lập tức dừng việc truy đuổi, Giả Thược nhân cơ hội ấy lủi ngay đi chỗ khác.

Xách ngược con gà sấy khô trong tay, cô Giả tỏ vẻ hết sức ngạc nhiên: “Con gái cô mà cũng bị bệnh sao? Kỳ lạ quá đi, cô nhất định phải thông báo cho phía bên kia một tiếng mới được.”

Phía bên kia mà cô Giả nhắc đến chính là chồng cô, còn cả cha mẹ của Chân Lãng nữa.

Chân Lãng mỉm cười, bình tĩnh nói: “Chỉ là bị dị ứng thôi cô ạ, kiêng khem một chút là dược, cô đến rồi, vừa hay có thể trông nom cô ấy.”

Cô Giả vỗ nhẹ lên vai Chân Lãng, chân thành nói: “Quãng thời gian này vất vả cho cháu rồi.”

Vẻ mặt hoàn mỹ của Chân Lãng không để lộ ra chút sơ hở nào, anh điềm đạm nói: “Đều là việc cháu nên làm thôi ạ, cô khách sáo quá rồi!”

Sau khi ăn mặc tươm tất, Giả Thược liền chạy ra khỏi phòng mình như một cơn gió lốc, sau đó lại chụp lấy ống tay áo của Chân Lãng, kéo anh ta chạy ra ngoài, cho tới khi không có người nào ở bên cạnh mới hậm hực, trừng mắt nhìn anh.

Ngồi trên xe của Chân Lãng, cô kìm nén hồi lâu, cuối cùng tức tối nói: “Vừa rồi tại sao anh không giải thích?”

Chân Lãng lùi xe một cách thành thạo, chẳng buồn nhìn cô, nói: “Cô cho rằng cô Giả cần nghe lời giải thích sao? Nếu tôi thật sự đã làm gì cô, bây giờ người đang bị đuổi cho tơi bời hoa lá nhất định sẽ là tôi. Cô Giả chẳng qua chỉ muốn thể hiện sự xúc động khi lâu ngày không được gặp con gái mà thôi, cô cứ cố gắng chịu đựng một chút là được mà.”

Giả Thược đưa tay ôm bụng, uể oải nói: “Vừa mới sáng sớm đã phải vận động mạnh với mẹ tôi, bây giờ tôi đói quá!”

“Đợi kiểm tra xong rồi hãy ăn!” Vẻ mặt Chân Lãng hờ hững như thường, chỉ một câu nói đã khiến mong ước của Giả Thược tan thành mây khói: “Cẩn thận kẻo ăn thứ gì đó xong lại càng ngứa đấy!”

Giả Thược là một cô nàng ham ăn đích thực, yêu cầu không cao nhưng cứ đến giờ là đói, hơn nữa lại hoạt động nhiều, tiêu hóa nhanh, chỉ cần không cho cô ăn, cô sẽ giống như quả bóng bay bị xì hết hơi, trở nên xẹp lép.

Giả Thược đáng thương không ngừng đưa tay gãi, ngồi trên ghế ô tô mà cứ ngọ nguậy không ngừng: “Anh không nhắc đến thì không được sao? Tôi đã không ngứa nữa rồi, nghe anh nói xong, đâm ra lại càng ngứa.”

“Nếu cô có thể kiểm tra xong trong vòng một tiếng đồng hồ, còn kịp đi ăn sáng ở cửa tiệm bán đồ điểm tâm ở góc đường phía đối diện đấy.” Chân Lãng liếc mắt qua phía Giả Thược: “Sau một tiếng rưỡi nữa là người ta đóng cửa, không bán nữa đâu.”

Nói xong, anh giẫm lên phanh xe một cách rất tự nhiên, chiếc xe lập tức dừng lại. Không ngoài dự đoán, cửa xe bên ghế phụ loáng cái đã được mở ra, một chú khỉ không ngừng gãi ngứa đang đứng bên ngoài, đưa một tay ra gõ rầm rầm lên nóc chiếc xe: “Nhanh lên, nhanh lên một chút, kiểm tra cho xong rồi còn đi ăn sáng!”

Nhưng anh chàng nào đó kia thì lại không hề có ý xuống xe, chỉ cười hòa nhã: “Hơn hai mươi năm nay hiếm khi thấy cô bị bệnh thế này, đúng là cảnh tượng hiếm có, thôi thì nể mặt cô, hôm nay đình chiến, tôi đi mua đồ ăn sáng đây.”

Giả Thược nhìn đối phương bằng ánh mắt nghi hoặc, khuôn mặt lộ rõ vẻ đề phòng.

Chân Lãng xoay vô lăng một cách thuần thục: “Hiện đang có cô Giả ở đây, ức hiếp người bệnh cũng chẳng có gì đáng tự hào.”

Được rồi, lý do này nghe có vẻ khá ổn, hình như cũng không có sơ hở gì. Giả Thược bĩu môi, đi thẳng vào trong cửa lớn của bệnh viện, còn Chân Lãng thì nhấn ga đi mất hút.

Có người lớn ở đây, tạm thời không tranh đấu.

Đây là những quy ước bất thành văn giữa hai người, thậm chí vào thời gian này, bọn họ sẽ thân thiết hơn những người bạn thân, mọi biểu hiện đều hết sức tự nhiên, không có chút sơ hở nào.

Sau khi vừa làm kiểm tra vừa suy nghĩ tới vô số khả năng, cuối cùng Giả Thược có thể khẳng định lúc này Chân Lãng không thể giở trò với mình, thế là cô bèn nhân lúc chờ kết quả xét nghiệm, lẻn vào phòng làm việc của Chân Lãng.

Chân Lãng không ở đây, trên bàn có đặt hai suất điểm tâm đang tỏa ra hương thơm nức mũi. Hồn phách cô lập tức bị hút hết, mà chiếc túi đựng được trang trí rất đẹp của cửa tiệm điểm tâm nổi tiếng lại khiến cô thèm đến chảy cả nước miếng.

Tuy cửa tiệm điểm tâm đó cách tiệm chụp hình của cô không xa lắm, nhưng mỗi ngày, ngay từ sáng sớm đã có rất nhiều người tới đó xếp hàng, khiến một người vốn hiếu động như cô chỉ có thể nhìn mà than thở. Hôm nay có thể ăn đồ điểm tâm ở đó mà không cần phải chờ đợi, cặp mắt cô sáng rực, sáng hơn cả bóng đèn một trăm oát.

Cẩn thận mở chiếc túi ra, bên trong có một bát cháo trắng, một bát hoành thánh nhân thịt, cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì, lập tức bưng bát hoành thánh lên, uống một ngụm canh lớn.

Đúng là đồ ăn của tiệm nổi tiếng có khác, nước canh đậm đà, phảng phất mùi thơm của những lát hành lá thái nhỏ màu xanh nhạt, khiến bụng Giả Thược lập tức phát ra những tiếng kêu khoan khoái. Cô cầm chiếc thìa nhỏ lên, ngồi xuống ghế của Chân Lãng, bắt đầu ăn một cách ngon lành.

***

Chân Lãng cầm theo tờ kết quả xét nghiệm của Giả Thược, xuất hiện tại cửa phòng thì thấy cô nàng đang ngồi nghênh ngang trên ghế, đưa tay xoa bụng, thỉnh thoảng lại ợ một cái.

Nhìn thấy Chân Lãng, cô lập tức đứng bật dậy: “Kết quả thế nào rồi?”

“Cô ăn nhiều hải sản quá, uống nhiều rượu quá, còn nữa…” Chân Lãng tặc lưỡi nói: “Hoa quả cô cũng ăn nhiều quá. Vốn dĩ những thứ này ăn riêng lẻ thì sẽ không gây dị ứng, nhưng lần này cô đã ăn quá nhiều, thêm vào đó lượng men cơ thể tiết ra không phải lúc nào cũng giống nhau, cho nên một số chất mà trước đây cô không bị dị ứng đã kết hợp lại, làm xuất hiện tình trạng dị ứng đột phát.”

“Vậy phải làm sao đây?” Cô đưa tay gãi bụng, cảm thấy cơ thể bắt đầu ngứa ngáy.

“Quãng thời gian này nhớ ăn những loại thức ăn dễ tiêu một chút, đừng đụng vào rượu, hải sản…” Nói tới đây, Chân Lãng đột nhiên dừng lại, cặp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bàn.

Trên mặt bàn, một bát cháo trắng đang tỏa ra hương thơm thoang thoảng, hơi nóng vẫn bốc nghi ngút, chiếc bát khác thì đã trống không và nằm im trong thùng rác như đang nói rằng sứ mệnh của nó đã hết rồi.

“Cô…” Khóe miệng Chân Lãng hơi co giật, trở nên có chút khác thường. “Cô vừa ăn hoành thánh hả?”

“Mùi vị cũng không tệ.” Giả Thược đưa tay lên lau miệng, nói: “Có điều hơi ít, có thêm bát nữa thì tốt.”

Chân Lãng ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết nói gì, mà không, chính xác là nhìn trần nhà. Bờ môi anh hơi nhếch lên để lộ một nụ cười quái dị, sau đó nụ cười càng lúc càng rạng rỡ, kèm theo một cái lắc đầu vẻ hết cách, tiếng cười trong trẻo vang khắp căn phòng.

“Anh cười cái gì?” Giả Thược đưa tay chống nạnh, trừng mắt nhìn cái gã như sắp nằm bò lên bàn mà cười kia, cảm thấy có chút khó hiểu.

“Không có gì.” Chân Lãng cầm bát cháo trắng lên, đi vòng qua chỗ Giả Thược rồi ngồi xuống chiếc ghế của mình, chậm rãi húp cháo: “Bát hoành thánh đó là hoành thánh nhân thịt cua đấy.”

“Nhân thịt cua thì sao nào?” Giả Thược bực mình nói. “Nhân thịt cua có độc hay sao…”

Chữ “sao” vừa nói ra đến đầu lưỡi, cô đột nhiên ghé sát đầu đến trước mặt Chân Lãng: “Thịt cua là hải sản… hải sản sao?”

Chân Lãng vẫn húp cháo một cách ngon lành, rồi trịnh trọng gật đầu nói: “Cửa tiệm đó làm ăn nghiêm túc lắm, nói là thịt cua thì chắc chắn là thịt cua, không pha đồ giả vào đâu.”

Giả Thược cảm thấy cơn ngứa lan ra từ dưới lớp da, từng chút từng chút bò khắp người, hệt như có muôn vàn con kiến đang bò. Lũ kiến ấy xuất phát từ lòng bàn chân, sau đó chạy thẳng một mạch tới tận cổ, rồi tiếp tục leo lên khuôn mặt cô. Giả Thược cảm thấy trong đầu mình như nổ uỳnh một tiếng, ngay đến cái miệng cũng bắt đầu không nghe theo sự sai khiến của cô.

Rồi sau đó cô nàng phải mang theo cái đầu sưng vù như đầu heo rúc trong nhà suốt ba ngày liền, không ngừng tự kiểm điểm bản thân trong những bữa cơm thanh đạm chỉ có cháo trắng và dưa muối.

Kẻ thù đặt trong tình huống nào cũng vẫn là kẻ thủ, lòng tốt của kẻ thù vĩnh viễn không được tiếp nhận. Đồ của kẻ thù sẽ khiến ta rối loạn tiêu hóa, hoành thánh của kẻ thù sẽ khiến ta… bị dị ứng.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ