Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Oan gia tương phùng

Chương 5

“Đàn ông là loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh không suy nghĩ bằng nửa thân dưới, vậy anh không phải là đàn ông.”

[Trích lời Giả Thược]


Khi Chân Lãng mở cửa bước vào nhà, thứ đầu tiên đập vào mắt anh là nụ cười cứng ngắc, hàm răng trắng bóc hiện ra dưới ánh đèn, kèm theo đó là nét mặt cứng đơ như tượng gỗ, “Mặt cô bị bôi keo đấy à?” Chân Lãng đưa mắt nhìn cô nàng trước mặt từ trên xuống dưới một lượt, đưa tay đóng cửa.

Chiếc cặp trong tay anh lập tức bị người ta giằng lấy, động tác thô lỗ đó thiếu chút nữa còn kéo anh ngã. Giả Thược xách chiếc cặp, nhìn anh bằng vẻ mặt khúm núm, kết hợp với cặp mắt to sáng long lanh, nhìn thế nào cũng thấy giống một con cún đang đòi ăn.

Chân Lãng cúi đầu nhìn mình rồi lại nhìn Giả Thược: “Cô muốn nói gì đây?”

Giả Thược vội nhảy về phía sau một bước theo thói quen, hơi hắng giọng: “À… Tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Chân Lãng nhướn mày: “Mời tôi ăn cơm?”

Cô nàng vội vã gật đầu.

Chân Lãng đột nhiên tươi cười, khẽ lắc đầu: “Cơm cô nấu sao? Vậy thì thôi, tôi còn muốn sống thêm vài năm nữa.”

Nét mặt nịnh bợ của Giả Thược lập tức chuyển thành dữ dằn, cơ thể cô không kìm được khẽ run lên, cứ như muốn lao đến vận động mạnh một phen vậy.

Nhưng rất nhanh sau đó nét mặt nịnh bợ của Giả Thược đã trở về, cô cười hì hì nói: “Tôi mời anh ra ngoài ăn.”

Dường như Chân Lãng đang ngẫm nghĩ điều gì, nhìn Giả Thược chằm chằm, khiến cô cảm thấy rất mất tự nhiên: “Nói đi, rốt cuộc cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thế?”

Mới chỉ vậy mà đã bị hắn ta nhận ra rồi sao? Nhận ra thì nhận ra, dù sao cô cũng quen rồi.

“Căn nhà kia của tôi bị dỡ rồi, muốn ở nhờ chỗ anh vài hôm, tìm được chỗ mới, tôi sẽ dọn đi ngay.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi sẽ trả anh tiền thuê nhà.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Ánh mắt Chân Lãng như có vẻ thăm dò. “Trước đây cô cứ ra ra vào vào chỗ này liên tục, cũng đâu có thấy áy náy tí nào, sao hôm nay lại đột nhiên khách sáo thế?”

Sao cặp mắt hắn ta sắc bén thế nhỉ? Còn nhìn nữa, còn nhìn nữa thì cô sẽ không làm bộ tiếp được mất.

“Được rồi, tạm thời tôi không muốn đấu đá với anh, chúng ta hoà giải được không?” Cô hơi bĩu môi, giọng nói nhỏ vô cùng.

Chân Lãng không nói gì, lẳng lặng nhìn Giả Thược, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

“Anh có ăn cơm không đây?” Giả Thược trừng mắt, nhưng khi gặp phải ánh mắt của Chân Lãng, cô lại cúi gằm mặt: “Tôi đói quá rồi.”

Chân Lãng không có vẻ gì là muốn mở cửa ra ngoài ăn cơm, ngược lại còn chậm rãi bước vào phòng. Giả Thược đáng thương đành đi theo anh ta, chờ đợi lời phán quyết cuối cùng.

“Ùng ục…” Bụng cô bắt đầu biểu tình, lần này thì đúng là chẳng thể lừa được ai, cô quả thực đói lắm rồi.

Giả Thược đưa tay gãi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi Chân Lãng.

Chân Lãng cởi chiếc áo khoác ngoài, sau đó lại chậm rãi cởi cúc áo sơ mi, nhìn bộ dạng này, xem ra anh ta không định ra ngoài rồi.

Giả Thược hậm hực vớ lấy một quả táo, đưa lên miệng cắn rộp một miếng.

“Ai muốn giải hoà ấy nhỉ, qua đây giúp đỡ chút nào!” Chân Lãng đã xắn tay áo tới tận khuỷu tay, đứng ngoài cửa bếp vẫy vẫy tay. “Nếu biểu hiện tốt thì tôi sẽ suy nghĩ một chút.”

Cô nàng đang gặm táo chạy vụt tới trước mặt Chân Lãng, cắn thêm một tiếng thật to, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhìn động tác nhặt rau của anh: “Không phải là anh muốn nấu cơm đấy chứ?”

Hắn ta muốn đổi nhà mới ư, hay muốn thay hết các đồ đạc trong nhà? Chẳng lẽ hắn cố tình để cô làm cháy nhà, sau đó bắt cô đền tiền?

Đáp lại cô là một củ khoai tây và một cái dao nạo được vứt tới: “Hôm nay cuối tuần nên kẹt xe, các cửa tiệm bên ngoài đều đã chật cứng. Nếu cô muốn ra ngoài ăn, trong vòng một giờ chắc chắn là không thể ăn được gì đâu, ăn ở nhà còn nhanh hơn.”

Chỉ cần có cái ăn, chuyện gì cũng có thể thương lượng được.

Giả Thược vui vẻ tập trung nạo khoai tây. Thế rồi, lấy thùng rác làm trung tâm, những mảnh vỏ khoai tây bắt đầu bắn tung toé, khu vực có bán kính một mét quanh thùng rác không chỗ nào là không có vỏ khoai tây.

Cầm củ khoai tây đã được gọt bằng hai tay và đưa tới trước mặt Chân Lãng, trên mặt Giả Thược là nụ cười vô cùng rạng rỡ: “Thế này được chưa?”

Đáp lại lời cô là một củ khoai tây khác, sắc mặt Chân Lãng vẫn bình tĩnh như thường, không thể nhìn ra suy nghĩ của anh.

“Vừa rồi sao anh không nói gì?” Cô lầm bầm hỏi.

“Tôi không ngờ sau khi qua tay cô, một củ khoai tây to bự lại có thể trở nên nhỏ nhắn, xinh xắn như vậy, đành làm thêm một củ.”

Vỏ khoai tây lại bắn tung toé, một mảnh còn bắn cả lên quần Chân Lãng. Giả Thược không hề do dự đưa tay định chụp lấy.

Bóng người màu đen lập tức tránh sang một bên, không ngờ cô lại chụp trượt.

Cô nàng đang ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu, cười ngây ngô, ngón tay chỉ vào chỗ nằm giữa hai chân và ngay bên dưới eo Chân Lãng: “Có vỏ khoai tây.”

Chân Lãng đưa tay gạt nhẹ, rồi lại tiếp tục thái rau, giọng nói vẫn hết sức bình tĩnh: “Lát nữa nạo khoai xong, cô quét dọn nhé!”

“Được.” Cô nàng ngoan ngoan gật đầu, không hề chú ý thấy trong cặp mắt sâu thẳm, đen láy kia thoáng qua vẻ đã hết cách.

“Ăn xong, cô rửa bát nhé!”

Cô nàng đang đắm chìm trong niềm vui của việc nạo khoai, chẳng nghĩ ngợi gì đã đáp luôn: “Được.”

“Việc dọn dẹp bếp, cô làm nhé!”

“Được.”

“Hôm nay phòng khách còn chưa lau, ăn xong, cô lau nhé!”

“Được.”

“Tắm xong, cô dọn dẹp phòng tắm nhé!”

“Được.”

“Lát nữa tôi nấu chè để ăn đêm, cô nhớ múc ra rồi bưng đến cho tôi nhé!”

“Tại sao tôi phải bưng cho anh?…” Cô nàng cuối cùng cũng ngẩng lên, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.

“Bởi vì cô muốn hòa giải với tôi.”

Một lúc sau, Giả Thược đành gật đầu: “Được…”

Động tác của Chân Lãng rất linh hoạt, vừa nấu canh lại vừa xào thức ăn, thỉnh thoảng còn ngó qua chỗ nồi cơm điện.

Giả Thược cầm chiếc chổi, nhìn những động tác như nước chảy mây trôi của Chân Lãng, không hiểu sao cùng một việc mà khi vào tay cô lại trở nên khó khăn vô chừng.

Từ nhỏ đến lớn, dường như cô chưa từng nhìn thấy Chân Lãng phải cố gắng học điều gì, tại sao hắn làm việc gì cũng dễ dàng như vậy chứ? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có thiên tài?

“Rau!” Chân Lãng đưa bàn tay tới trước mặt cô, chỉ về phía những cọng rau cải đang trôi nổi trong bồn rửa.

Giả Thược giật mình tỉnh táo trở lại sau cơn trầm tư, vội vã đưa tay vớt những cọng rau cải trong bồn rửa, bỏ vào rổ. Những giọt nước tí tách chảy xuống, làm ướt hết quần áo của Chân Lãng.

Chân Lãng ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Giả Thược đang chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn nồi khoai tây kho thịt đang sôi ùng ục với vẻ thèm thuồng vô hạn, không kìm được thè lưỡi liếm mép.

Anh khẽ cười, lắc nhẹ rổ rau mấy cái cho ráo nước: “Muốn giảng hòa thì mau lau sàn đi!”

Vứt cây chổi qua một bên, Giả Thược ra sức lau khô vũng nước trên sàn nhà, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhìn nhìn ngó ngó, như đang ngẫm nghĩ điều gì.

Đến lúc ăn cơm, cô nàng còn ngoan ngoãn xới hai bát, đưa một bát tới tận tay Chân Lãng, từ đầu bữa đến cuối bữa, lúc nào cũng cười rạng rỡ.

Giả Thược không thể không thừa nhận, thức ăn Chân Lãng nấu rất hợp khẩu vị của cô, cho tới khi đã ăn no kềnh, ngồi dựa lưng vào ghế, cô vẫn thấy thòm thèm.

“Muốn giảng hòa phải không, đến lúc rửa bát rồi…”

Câu nói này lập tức chấm dứt sự nhàn nhã của Giả Thược. Cô chậm rãi đứng dậy, chạy ngay vào bếp.

“Xoảng…”

“Cạch…”

“Rào…”

Đủ các loại âm thanh hỗn tạp không ngừng vang lên, Chân Lãng ngồi dựa lưng vào sofa, cười nhàn nhạt, thản nhiên nhìn bóng người đang không ngừng nhảy nhót trong căn bếp thỉnh thoảng còn nghe thấy tiêng kêu la thất thanh.

Một cái đầu rụt rè thò ra từ trong bếp: “Này, bác sĩ thú y…”

Động tác quen thuộc của Chân Lãng lại xuất hiện, lông mày nhướng cao, ánh mắt trở nên sâu xa vô hạn.

Giả Thược nuốt nước miếng, cười ngô nghê nói: “Hì hì, bát vỡ gần hết rồi, để ngày mai tôi rửa được không?”

Cô rón rén bước ra ngoài, rất tự giác cầm cây lau nhà, không đợi Chân Lãng mở miệng đã nói trước: “Tôi đi lau nhà đây.”

Trong gian phòng khách rộng lớn, một bóng người chạy từ đằng đông qua đằng tây, trong tay cầm cây lau nhà, ngâm nga một bài hát vui vẻ, sau đó lại chạy từ đằng tây qua đằng đông, trong phòng khách ngập tràn sức sống.

“Rắc…”

“Úi chao…”

Ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc qua phía đó, bàn tay đưa lên che miệng một cách rất tự nhiên, nhưng khóe mắt giật giật đã bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Giả Thược đáng thương cầm theo cái cán của cây lau nhà đã gãy làm đôi chạy đến: “Tôi… Ngày mai tôi sẽ mua cái mới đền anh, sàn nhà ngày mai vẫn là tôi lau.”

Chân Lãng đứng dậy, đi quan sát ngay bên cạnh cô: “Tôi đi tắm đây.”

“Để tôi cọ rửa bồn tắm!” Không đợi Chân Lãng lên tiếng Giả Thược đã chạy thẳng vào phòng tắm như một cơn gió lốc. Tiếng nước chảy rào rào, Chân Lãng đành xuống sofa.

“Rầm!”

“Cạch!”

“Ối!”

Lại một loạt những âm thanh tựa như phản ứng dây chuyền vang ra từ trong phòng tắm, Chân Lãng đưa tay chống cằm, bình tĩnh chờ đợi.

Cô nàng ướt sũng từ trong phòng tắm chạy ra, tóc dính vào trán, ống tay áo còn đang nhỏ nước. Cô nàng đang cầm thứ gì đó trông như là đầu vòi hoa sen, miệng vẫn cười toe toét: “Hì hì, tôi thật sự không cố ý đâu, tôi chỉ muốn rửa sạch cái bồn tắm, kết quả là… hì hì, tự nhiên nó lại rơi xuống.”

“Ngày mai tôi sẽ đi mua!” Cô gần như không cho Chân Lãng có thời gian để mở miệng, lập tức vứt thứ trong tay vào thùng rác. Chẳng bao lâu sau, bên cạnh thùng rác đã có thêm một đống đồ hư hỏng.

Rồi cô nàng tràn trề sức sống đó lại cầm một quả táo lên, đưa tới trước mặt Chân Lãng: “Bồn tắm tôi đã rửa sạch rồi, vẫn có thể dùng được đấy, anh ăn táo trước đã nhé? Có cần tôi gọt giúp không?”

Lần này có người đã nhanh tay hơn, cầm ngay lấy con dao gọt hoa quả: “Để tự tôi gọt!”

“Vậy tôi đi múc chè cho anh nhé!”

Chân Lãng tắm rửa xong xuôi, từ trong phòng tắm bước ra thì Giả Thược liền bưng ngay một bát chè đến, hấp háy đôi mắt to tròn vẻ lấy lòng, trông hệt một chú cún đáng yêu: “Chè nguội rồi đấy, anh uống đi!”

Chân Lãng đưa tay đón lấy bát chè, cảm thấy chè trong bát còn âm ấm, rất thích hợp để uống. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ chờ mong của Giả Thược, anh chầm chậm uống hết bát chè trong tay, khóe miệng luôn mỉm cười.

Có điều nụ cười ấy không kéo dài được bao lâu, nửa tiếng sau, bụng anh đột nhiên quặn thắt từng cơn, đau đớn vô cùng. Chân Lãng lẳng lặng đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh. Ngay trong khoảnh khắc cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại, nụ cười giả dối trên khuôn mặt Giả Thược cũng biến mất, thay vào đó là một vẻ đắc chí và sảng khoái vô cùng khi âm mưu vừa thành công.

Day day cánh tay đau nhức, cô cười nhăn răng nhìn những món đồ hư hỏng chất đống cạnh thùng rác, ánh mắt càng rạng rỡ.

Tung lọ thuốc nhỏ trong tay lên rồi đón lấy, Giả Thược vừa ngâm nga hát vừa bước về phòng mình, rồi dùng chân đóng cửa phòng lại, nhảy lên giường.

Dám sai phái cô làm việc ư? Xem ngày mai hắn có xổ cả ruột ra không.

Vậy là buổi xem mặt ngày mai sẽ không ai có thể bám theo cô được nữa rồi. Sao Chổi ai là sao Chổi, cuối cùng tôi cũng thoát khỏi anh rồi!

Với cảm giác sảng khoái, thoải mái, lại nghe tiếng xả nước rào rào liên tục vang lên trong nhà vệ sinh, Giả Thược dần chìm vào giấc ngủ, miệng cứ ngoác ra cho đến tận sáng hôm sau.

***

Hôm nay là cuối tuần, nhưng Giả Thược không ngủ nướng như mọi khi mà dậy từ khá sớm. Nhìn cánh cửa phòng phía đối diện đóng chặt, cô đi đánh răng rửa mặt một cách vui vẻ.

Đang lúc cô ngâm nga ca hát, chuẩn bị mở cửa ra ngoài, cửa phòng của Chân Lãng đột nhiên mở ra, đôi mắt thâm quầng nhìn cô chằm chằm: “Hôm nay lại đi xem mặt sao?”

Sao hắn ta đã dậy rồi chứ? Giả Thược có chút buồn bực.

Sớm biết vậy, tôi qua cô đã đổ nguyên cả lọ thuốc xổ vào bát chè của hắn rồi.

“Đúng vậy.” Cô điềm nhiên trả lời, dường như chẳng biết gì hết vậy.

Chân Lãng đi thẳng vào nhà vệ sinh, bỏ lại một câu hờ hững: “Cùng đi nhé, tôi cũng muốn đi xem sao.”

Không phải chứ, hắn vẫn còn muốn đi theo nữa sao?

Có cái gã sao Chổi này bên cạnh, cô còn xem mặt thế quái nào được nữa.

“Cho dù mẹ tôi có dặn dò, nhưng hai chúng ta đã ghét nhau như vậy, việc gì anh phải đi theo tôi chứ?” Cô có chút buồn bực. “Anh không đi theo, mẹ tôi cũng đâu có biết.”

“Cô đã không tuân thủ lời hứa với tôi lúc trước.” Chân Lãng nhẹ nhàng buông một câu, khiến Giả Thược ngây người không nói được gì.

Thì ra hắn vẫn còn nhớ chuyện này.

“Đâu có!” Giọng nói đáng lẽ phải hết sức cứng rắn, nhưng khi cô nói ra khỏi miệng lại có vẻ thiếu tự tin vô cùng: “Tôi chẳng làm gì hết.”

Chân Lãng lạnh lùng cất tiếng: “Lúc trước là ai nói sẽ không chủ động hãm hại tôi nữa? Hình như tối qua cô đã quên rồi.”

Ánh nắng chiếu vào qua khung cửa sổ tạo ra hai cái bóng trải dài trên mặt đất. Hai người bọn họ mặt đối mặt, triển khai một cuộc giao tranh trong im lặng.

Cuối cùng, Giả Thược ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Chân Lãng: “Đúng, tôi đã hứa là sẽ không chủ động ra tay với anh, nhưng anh có dám nói rằng anh theo tôi đi xem mặt là hoàn toàn không hề có ý muốn phá hoại không?”

Hai người đã quen nhau bao năm như vậy, tuy cô thẳng tính nhưng không phải kẻ ngu. Chân Lãng có tính toán gì, cô ít nhiều cũng hiểu được một chút. Chính vì lời hứa của mình lúc trước, cô không dám đánh Chân Lãng, không dám đối chọi trực tiếp với Chân Lãng, bất cứ chuyện gì cũng đều phải kìm nén. Mấy năm nay, cô kìm nén nhiều đến nỗi bị ám ảnh, biến thành con chim sợ cành cong, một cô gái hơn hai mươi tuổi đầu mà lại có thể ăn no căng bụng chỉ để tránh bị Chân Lãng dùng thức ăn cám dỗ, không thể không nói sự đề phòng của cô đối với Chân Lãng đã có chút xu hướng của bệnh thần kinh.

Chỉ vì một lời hứa mà khiến cho thế cục xoay vần, lần nào cô cũng phải né tránh Chân Lãng. Bây giờ hắn ta chủ động nhắc tới chuyện này, vậy thì phải giải quyết triệt để thôi.

“Do đó…” Cô hơi hất hàm. “Tôi chỉ phản kích thôi, không tính là chủ động.”

“Vậy được rồi.” Chân Lãng không tiếp tục dây dưa với cô về vấn đề này nữa, một ngón tay dài mảnh khảnh đưa ra trước mặt cô. “Yêu cầu mà cô nợ tôi lúc trước, bây giờ tôi sẽ đưa ra.”

“Thật sao?” Trong mắt Giả Thược thoáng qua một nét mừng rỡ đến điên cuồng, thiếu chút nữa đã nhào tới ôm chặt lấy đùi Chân Lãng, xin anh mau nói yêu cầu.

Chân Lãng khẽ gật đầu: “Thật, chỉ cần để tôi đi theo cô, coi như cô đã thực hiện yêu cầu đó rồi.”

Giả Thược nheo mắt: “Anh chắc chắn chứ? Sau khi tôi làm được thì sẽ không còn nợ nần gì anh nữa đâu, đến lúc đó nếu còn chọc giận tôi, tôi sẽ không nương tay đâu đấy.”

“Tôi biết”, Chân Lãng điềm nhiên nói.

Giả Thược mỉm cười, cười rất vui vẻ, cười vì đã dỡ bỏ được tảng đá lớn đè nặng trong lòng suốt mấy năm nay: “Hy vọng sau này anh đừng có hối hận!”

Chân Lãng khẽ gật đầu, rồi xoay người đi vào phòng mình, bỏ lại Giả Thược một mình đối mặt với ánh dương bên ngoài cửa sổ mà cười nhẹ nhõm.

Lúc này, trong mắt cô, ngay đến ánh dương cũng trở nên hết sức dịu hiền và ấm áp, trái tim thì thảnh thơi và nhẹ nhõm vô cùng.

Đã bao lâu rồi cô chưa ra tay với Chân Lãng nhỉ?

Cố gắng nhớ lại một chút, hình như là từ sau lần cô chụp hình Chân Lãng và Lâm Tử Thần âu yếm với nhau rồi công bố ra ngoài, dẫn đến việc Chân Lãng chia tay bạn gái, đến giờ đã ba năm rồi thì phải.

Bất kể cô và Chân Lãng có đấu đá hay hãm hại nhau thế nào thì đó cũng là chuyện giữa hai người, chưa bao giờ gây ra hậu quả quá tai hại. Nhưng khi cô lén lút nấp bên ngoài ký túc xá nam muốn xem xem Chân Lãng bị người ta chế giễu thế nào, lại bất ngờ thấy cảnh Bạch Vi nước mắt giàn giụa, ôm mặt từ trong đó chạy ra, và trái tim cô rốt cuộc đã dao động.

Đêm đó, cô lặng lẽ ngồi ngắm trăng, uống rượu, trong lòng tràn ngập sự áy náy.

Cô và Chân Lãng đều không còn là những đứa trẻ, không thể tùy tiện ức hiếp và trêu chọc nhau rồi về mách cha mách mẹ như hồi còn thơ dại. Tuy cô không biết Chân Lãng đã nói gì nhưng lại biết rõ hai người bọn họ chia tay là do cô. Rất ghét Chân Lãng, nhưng cô chưa bao giờ muốn làm người khác tổn thương, càng chưa bao giờ muốn chia rẽ tình cảm của người khác.

Khi cô vừa hạ quyết tâm, chuẩn bị đi tìm Bạch Vi để nói rõ đầu đuôi sự việc, lại bất ngờ nhận được tin Bạch Vi đã nghỉ học để đi nước ngoài. Bắt đầu từ ngày đó, Chân Lãng không có thêm người bạn gái nào khác, đối với mọi ánh mắt ngưỡng mộ đều chỉ khách sáo và làm ngơ.

Thế rồi cô bèn đi tìm Chân Lãng, tỏ ý rằng mình không nên chủ động gây chuyện như vậy, nếu Chân Lãng có điều gì cần cô đền bù, cô sẽ cố gắng hết sức thực hiện. Nhưng Chân Lãng cứ lặng im, không chịu đưa ra yêu cầu gì hết, và rồi chuyện này dần lắng xuống trong trái tim hai người. Ba năm nay, Giả Thược luôn cố gắng né tránh đối phương, thỉnh thoảng có bị đôi ba câu nói của đối phương làm cho tức giận, cô cũng sẽ dùng biện pháp khác để trút, nhưng sự căm hờn trong lòng lại lớn dần lên.

Hôm nay, Chân Lãng rốt cuộc đã chịu đưa ra yêu cầu, và cô sẽ không còn nợ nần gì hắn ta nữa, cũng không cần phải cố gắng chịu đựng những lời mỉa mai cay nghiệt của hắn ta. Từ nay cô sẽ không còn phải cảm thấy áy náy với hắn ta nữa, lại càng không cần phải kìm nén cơn giận trong lòng, có thể thoải mái ra tay khi cần thiết.

Có điều…

Tại sao Chân Lãng lại đưa ra yêu cầu như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn đi theo cô mỗi lần cô xem mặt, sau đó thì ngầm phá hoại để trả thù việc năm đó cô khiến hắn mất bạn gái?

Trong mắt Giả Thược bừng lên ánh sáng rực rỡ của sự hiếu chiến, cô muốn xem xem liệu Chân Lãng có bản lĩnh để phá hoại mọi chuyện đến cùng hay không!

Giả Thược bước ra từ trong chiếc xe của Chân Lãng, ngước mắt nhìn tấm biển hiệu trên đỉnh đầu, đột nhiên nhớ ra mới hai ngày trước, mình vừa gây rối ở đây một trận.

Con người thường có thói quen, ở lâu tại một nơi nào đó rồi chắc chắn sẽ nảy sinh chút cảm tình, và khi đã nhận định một điều gì đó, người ta cũng ngại thay đổi. Cho nên khi trung tâm môi giới hôn nhân gọi điện tới hỏi cô xem gặp mặt ở đâu thì tiện, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã nói ngay địa chỉ này, vẫn là quán cà phê gần tiệm chụp hình của cô nhất.

Giả Thược hít một hơi thật sâu, rồi bước vào trong quán cà phê với vẻ hết sức bình tĩnh.

“Cô Giả, lại đến xem mặt sao?” Câu chào có ý trêu chọc của cô nhân viên phục vụ khiến cô có chút xấu hổ.

“Ặc…” Nụ cười trên mặt cô thiếu chút nữa thì rụng xuống. “Thay tôi xin lỗi ông chủ của các cô về chuyện lần trước!”

Cô nhân viên phục vụ cười nói: “Ông chủ của chúng tôi đã nói rồi, vô cùng hoan nghênh cô tới đây. Dù sao chỗ chúng tôi cũng đang muốn sửa sang cho mới lại một chút. Nếu cô muốn ra tay thì xin đừng ngại, tiền chúng tôi sẽ tới Hướng Dương Vàng lấy.”

Tính khí nóng nảy của cô chẳng lẽ đã nổi tiếng đến mức mọi người quanh đây đều biết rồi sao?

Giả Thược hơi nhếch miệng để lộ một nụ cười quái dị, rồi ghé sát đến bên tai cô nhân viên phục vụ, khẽ nói: “Giúp tôi hỏi ông chủ của các cô xem phòng làm việc của ông ấy có cần làm mới lại không?”

Nét mặt cô nhân viên phục vụ trở nên cứng đơ, bất giác lùi lại mấy bước, gượng cười hai tiếng, bỏ lại một cốc nước rồi chạy đi mất tăm.

Nói ra thì Giả Thược và bọn họ cũng có thể coi là quen biết, bởi vì cô rất thích món bò bít tết và bánh chẻo nhân tôm ở đây, tuy chưa từng trêu đùa nhau như hôm nay, nhưng tốt xấu gì cũng tính là quen mặt.

Mà sự tích của Giả Thược cũng đã trở thành giai thoại kinh điển trong quán cà phê này. Cô có một vẻ ngoài hết sức điển trai, sau khi trang điểm thì lại cực kỳ xinh đẹp, kỹ thuật đánh nhau càng nổi tiếng khắp khu phố, trên đầu là vô số vầng hào quang rực rỡ, khiến biết bao người ca tụng.

Hiệp khách thiếu niên là cô, mỹ nữ quyến rũ cũng là cô, khi hiệp khách và mỹ nữ cùng là một người, tin đồn lá cải trên thế gian này sẽ thể hiện ngay sức hấp dẫn của nó, Giả Thược muốn không nổi tiếng cũng không được.

Cầm cốc nước lên uống, Giả Thược phát hiện không chỉ là người hẹn với mình chưa đến, ngay cả cái gã Chân Lãng vừa đi đỗ xe cũng không thấy vào đây.

Không vào là tốt nhất!

Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay một chút, đã đến giờ hẹn rồi nhưng vẫn chưa thấy người nào đến. Giả Thược cũng không có ý chờ đợi, liền đứng dậy, chuẩn bị ra về.

Vừa mới đứng lên, một cô nhân viên phục vụ đã bưng chiếc khay đi tới, đặt xuống một cốc trà sữa bá tước kiểu Anh thơm lừng.

Giả Thược ngẩng đầu hỏi bằng ánh mắt, cô nhân viên phục vụ hiểu ý, chỉ tay về góc xa: “Anh bên kia mời cô.”

Nhìn theo hướng đó, chỉ thấy có một anh chàng đẹp trai đang nâng cốc cà phê trong tay lên lắc nhẹ, gật đầu, mỉm cười.

Giả Thược không nghiên cứu gì về hàng hiệu, nhưng cái thứ mà người ta gọi là khí chất thì lại không thể giấu được. Ngồi trong quán cà phê hàng đầu thành phố này, không trở nên vừa nhà quê vừa kệch cỡm bởi sự bố trí tinh tế ở nơi đây đã là không tệ, đừng nói gì đến việc trở nên nổi bật giữa khung cảnh thế này.

Chân Lãng là một trong số ít những người không những có thể hòa mình vào hoàn cảnh, còn có thể làm toát lên khí chất siêu nhiên của bản thân. Bất cứ nơi nào anh tới, mọi thứ xung quanh sẽ dễ dàng bị mờ nhạt, trở thành phông nền làm anh nổi bật.

Mà anh chàng này tuy không có được cái khí chất thần kỳ như của Chân Lãng, nhưng ở trong quán cà phê cao cấp này cũng tuyệt đối không có vẻ quê kệch chút nào, cử chỉ hết sức tự nhiên, phóng khoáng.

Giả Thược liếc nhìn cốc trà sữa trước mặt, rối ngoắc ngoắc ngón tay với cô nhân viên phục vụ, tỏ ý bảo hãy mang trả lại cốc trà sữa cho anh chàng kia, sau đó đi thẳng về phía cửa.

“Cô Giả!” Sau lưng cô vang lên giọng nói trầm thấp của anh chàng: “Tôi đến muộn rồi, cốc trà sữa đó coi như là để chuộc lỗi được không?”

Giả Thược lẳng lặng dừng chân, ngoảnh đầu lại, cười nhạt hỏi: “Không phải anh còn đến sớm hơn tôi sao? Đến muộn là sao chứ?”

Có thể gọi tên của cô, chắc đối tượng mà cô cần xem mặt hôm nay chính là anh ta rồi?

Anh ta tên là gì nhỉ? Hình như là Hạ Nguyên Hy thì phải?

Đưa mắt liếc nhìn vị trí mà anh ta vừa ngồi, Giả Thược đứng im, ánh mắt thoáng ý cười: “Anh Hạ dường như không có thành ý lắm thì phải.”

“Cho tôi xin lỗi được không?” Anh chàng cầm cốc trà sữa lên, trong nụ cười có vẻ xấu hổ vì tâm tư bị vạch trần. “Người xưa đều nói mời trà tạ lỗi, trà sữa cũng là trà, có thể nể mặt một chút được không?”

Đưa mắt nhìn cốc trà sữa trong tay anh ta, nụ cười của Giả Thược càng thêm rạng rỡ: “Trong lễ nghi ngày xưa, mời trà là có ý tiễn khách, ý của anh Hạ, tôi nghĩ tôi đã hiểu rồi”

“A!” Anh chàng không khỏi ngẩn người. “Xin lỗi, tôi sai rồi, vậy tôi mời cà phê được không?”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” Giả Thược lên tiếng trước khi anh ta kịp quay sang ra hiệu cho cô nhân viên phục vụ. “Có điều việc ngồi xuống nói chuyện tiếp thì không cần nữa.”

“Ơ…” Hoàn toàn không ngờ Giả Thược lại nói như vậy, anh ta lại ngẩn ra. “Tại sao chứ?”

Chỉ cần không đói bụng và không nhìn thấy Chân Lãng, đầu óc Giả Thược luôn bình thường, phương diện xã giao lại càng thành thạo. Tiệm chụp hình Hướng Dương Vàng có thể nổi tiếng như hiện nay không phải chỉ dựa vào sự tính toán của Phương Thanh Quỳ, khả năng giao tiếp của Giả Thược cũng đóng góp công lao rất lớn.

Sau khi thấy rõ vẻ ngạc nhiên của người trước mặt, Giả Thược mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi có thể hỏi anh hai câu trước không?”

Dáng vẻ tự tin cùng khí thế đó khiến nét đẹp của cô lại có vẻ khí khái, anh chàng kia không kìm được, nghiêm túc nói: “Xin cứ hỏi!”

“Thứ nhất, anh cần một người vợ hiền, đảm đang hay một người vợ có sự nghiệp của bản thân?”

Anh chàng kia suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy.”

“Thứ hai, anh có yêu cầu bạn gái của mình phải còn trinh không?”

Anh chàng ngẩn ra một chút, sau đó liền cười xòa, vừa cười vừa lắc đầu nói: “Thời đại này rồi mà còn có người đưa ra yêu cầu như thế sao? Nói thực lòng, bản thân tôi cũng chẳng còn, do đó không bao giờ yêu cầu đối phương chuyện này.”

Trong lòng thở phào một hơi, Giả Thược không kìm được thầm nghĩ, lần này có lẽ đã gặp được một người bình thường rồi.

“Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống, từ từ nói chuyện rồi chứ?”

Giả Thược vẫn cảm thấy chưa chắc chắn lắm, đang lúc do dự, chợt có một bóng người mặc com lê màu đen chậm rãi bước vào. Cô lập tức nổi da gà.

Cảm giác ớn lạnh từ sau lưng, chạy dọc theo huyết quản, lan ra toàn thân. Trong đầu cô thoáng qua một câu nói kinh điển không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần trong phim: Tôi có một dự cảm rất không lành!

Sở dĩ sao Chổi được gọi là sao Chổi, tất nhiên là bởi nó có sức phá hoại hết sức ghê gớm. Đặc biệt là đối với cô, sự tồn tại của Chân Lãng giống như một quả bom không biết bao giờ sẽ nổ, còn lời hứa khi xưa thì tựa như một sợi dây buộc chặt quả bom ấy vào người cô. Giờ đây, ngoài việc cầu mong quả bom ấy là bom xịt, cô chẳng thể làm gì khác cả.

Chân Lãng đi ngang qua chiếc bàn của cô, khoan thai ngồi xuống một chiếc ghế ở cách đó không xa, không hề nhìn cô lấy một lần, vẻ mặt cũng chẳng thay đổi chút nào.

Lúc này, toàn thân Giả Thược đều đã cứng đờ, tình thần tập trung hết cỡ, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào từng động tác của đối phương.

Cứ giống như ngày trước, khi cô đứng trên sàn thi đấu vậy, tất cả tinh thần đều phải tập trung lên người đối thủ, nhưng sự cảnh giác của cô lúc này còn hơn khi đó rất nhiều.

Một cốc cà phê, một cuốn sách, hắn ngồi đó với vẻ ung dung, nhàn nhã.

Một chiếc bàn, hai con người, lúc này tâm trạng cô vô cùng rối loạn.

“Thực ra mấy câu mà cô vừa hỏi, trung tâm môi giới hôn nhân sớm đã nói với tôi rồi”, anh chàng ngồi đối diện cười khách sáo, nói. “Họ nói đó là yêu cầu đặc biệt của cô, sau khi xác định là không có vấn đề gì thì mới gặp mặt.”

“Hả?” Giả Thược có chút lơ đễnh. “Vậy à?!”

Không được, cô không thể dồn hết sự chú ý lên người có tên sao Chổi kia được, lần này cô nhất định phải xem mặt một cách nghiêm túc!

“Con gái mà dám trực tiếp đưa ra những câu hỏi như vậy, đúng là khá can đảm đấy, tôi rất thích những cô gái có phong cách như vậy, do đó mới muốn được gặp cô.” Anh chàng đó có giọng nói dễ nghe, tiết tấu nói chuyện lại hợp lý, khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng. “Nhưng tôi chưa đi xem mặt bao giờ, do đó có chút lo lắng, muốn đến trước một chút để xem thử, nếu không vừa ý thì tôi sẽ không xuất hiện. Chuyện này cho phép tôi được xin lỗi!”

Chân Lãng từ đầu đến cuối chỉ đọc sách, không có biểu hiện lạ nào. Đây là tình hình mà Giả Thược quan sát được sau rất nhiều lần lơ đễnh.

“À, không sao!” Cô cố gắng bắt mình phải tập trung vào việc xem mặt hiện giờ, nâng cốc cà phê trước mặt lên, nhấp một ngụm.

Anh chàng kia ngó qua túi đường còn chưa được động tới trên bàn: “Cô Giả thích uống cà phê đắng sao?”

“Đúng vậy.”

Trong lúc trả lời, cô loáng thoáng nhìn thấy cái gã đang bưng cốc cà phê kia khẽ cười, âm thanh rất nhẹ.

“Có rất ít cô gái thích uống cà phê đắng như vậy, cô Giả đúng là một người đặc biệt!” Một lời tâng bốc được nói ra bằng giọng hết sức dễ nghe, hơn nữa cũng không có vẻ gì là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đặc biệt cái con khỉ ấy, chẳng qua là vì bị người ta hãm hại, do đó cô mới không thích đồ ngọt mà thôi!

Một ánh mắt hằn học được ném đi, nhắm thẳng vào tên đầu sỏ gây tội.

Chân Lãng thì vẫn thản nhiên, ung dung đọc sách, như không cảm nhận được điều gì, duy có một bàn tay là đưa lên day nhẹ phần lông mày phía trên đuôi mắt.

Hắn ta đang cười thầm! Còn đang nghe trộm bọn cô nói chuyện!

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Chân Lãng, tất nhiên cô biết rõ ý nghĩa ẩn đằng sau động tác này là gì.

Khuôn mặt cứng đờ, cô hậm hực thu ánh mắt lại, trong lòng thầm thề rằng sẽ không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa…

Cô đưa tay chống cằm, dùng cánh tay che cái gã đáng ghét cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện trong tầm mắt kia.

“Cô Giả, hồ sơ ở trung tâm môi giới hôn nhân có ghi là cô chưa yêu đương bao giờ, không biết có đúng vậy không?”

Giả Thược thản nhiên gật đầu: “Cũng gần như vậy.”

Hồi tiểu học và trung học cô chỉ suy nghĩ xem nên làm thế nào để thi đấu cho tốt, rồi còn vào đội tuyển quốc gia; hồi trung học phổ thông và đại học, cô còn bận nghiên cứu xem nên đối phó với Chân Lãng thế nào; ba năm sau đó, cô bị Phương Thanh Quỳ kéo đi lập nghiệp, đừng nói là yêu đương, bên cạnh cô ngay đến một con gián đực cũng chẳng có.

“Hai mươi lăm năm giản đơn, bình lặng đã trôi qua, thật chẳng có mấy điều hay để kể.” Cô nói đùa bằng giọng tự giễu.

“Ai nói vậy chứ?” Trong ánh mắt anh chàng kia như đang ẩn chứa điều gì đó. “Tiểu Long Nữ cũng phải sống cảnh cô quạnh suốt mười sáu năm, sau đó mới đợi được Dương Quá tới.”

Tiểu Long Nữ?

Cô?

Không ngờ lại có người mang cô ra so sánh với Tiểu Long Nữ, xem ra cho dù phải lập tức ngã xuống, cô cũng có thể nhắm mắt được rồi.

“Phì…” Một âm thanh khả nghi chợt vang lên, kèm theo đó là tiếng ho sặc sụa.

Toàn bộ sức chú ý của Giả Thược lại một lần nữa bị những tiếng ho ấy thu hút. Lần này cô không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng cười đến nghiêng ngả của tên khốn kia.

Cô rất muốn đưa tay bóp miệng cái gã ngồi đối diện, bắt hắn liếm hết những lời vừa nói.

“Có phải cô Giả cũng đang chờ Dương Quá không?”

Giả Thược lén nhìn qua chỗ Chân Lãng một chút, nụ cười vui vẻ của hắn khiến cô cảm thấy tức tối vô cùng. Hắn cười đủ chưa? Đã cười suốt một phút rồi đấy!

“Không, tôi đang đợi Doãn Chí Bình[1].”

[1] Nhân vật trong tiểu thuyết Thần điêu đại hiệp của Kim Dung.

“Phì…” Vẫn là địa điểm cũ, vẫn là nhân vật cũ, sự kiện vừa rồi đã lại một lần nữa xảy ra.

Giả Thược không kìm được buông tay xuống, hằn học ném tới ánh mắt sắc như dao.

Tiếng cười đã dừng lại, nhưng hai bờ vai kia lại run lên không ngừng, trông hết sức khả nghi.

Một lúc sau bờ vai kia mới không còn run nữa, Chân Lãng khẽ ho một tiếng, bình tĩnh cầm cốc cà phê trước mặt lên khẽ nhấp một ngụm.

Tới lúc này Giả Thược mới chú ý tới anh chàng trước mặt, vẻ mặt quái dị của anh ta khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng: “Thực ra tôi không có ý ấy đâu…”

“Tôi hiểu, tôi hiểu…”

“Tôi thật sự không có ý ấy…”

“Tôi hiểu, tôi hiểu…”

Cuộc nói chuyện đã tạm thời sa lầy, Giả Thược muốn nói nhưng lại sợ mình buột miệng nói ra một câu gây sốc nào đó, liền quyết định im lặng cho an toàn.

Hai người cứ ngồi nhìn nhau mà cười gượng, không ai nói gì.

Đúng vào lúc này, tiếng nhạc chuông điện thoại vui tai chợt vang lên từ chỗ chiếc bàn ở góc phía trên. Chân Lãng móc điện thoại, đưa đến bên tai, chỉ nói ra ba tiếng, nhưng một lần nữa đã thu hút được sự chú ý của Giả Thược: “Cô Giả ạ?”

Là mẹ cô ư?

Giả Thược lập tức muốn lao tới, giật ngay lấy cái điện thoại, nhưng mới hơi nhấc mông lên cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế, rồi ngồi im đó, mỉm cười, dỏng tai nghe động tĩnh phía bên kia.

“Điện thoại của cô ấy không có ai nghe ạ?” Giọng của Chân Lãng không lớn, nhưng do cố tình nghe lén nên Giả Thược vẫn nghe thấy rõ ràng.

Ánh mắt hờ hững của Chân Lãng thoáng liếc qua phía Giả Thược, còn Giả Thược thì vội đưa tay vào trong túi xách lục lọi một hồi, rồi khuôn mặt lập tức tiu nghỉu.

Cô lại quên mang theo điện thoại rồi.

Đọc được tin tức viết trên mặt cô, Chân Lãng liền trả lời một cách rất tự nhiên: “Cô ấy không mang điện thoại.”

Không biết là vì điện thoại của Chân Lãng chất lượng quá tốt, hay là vì giọng nói của người ở đầu bên kia thực sự quá to, tóm lại Giả Thược có thể nghe thấy giọng nói như bắn súng liên thanh của mẹ, những sợi dây thần kinh trên trán cô không ngừng giật giật, bắt đầu có cảm giác đau.

Trước lúc về, mẹ đã dặn đi dặn lại cô rằng đừng có đi xem mặt xem mũi gì cả, khi đó cô chỉ gật đầu lấy lệ, nhưng bây giờ…

“Cô hỏi cô ấy đi đâu ạ?…” Ánh mắt Chân Lãng liếc qua, giọng nói trở nên ngập ngừng.

Bàn tay Giả Thược không ngừng xòe ra rồi nắm chặt dưới gầm bàn, người cứng đơ, vô cùng lo lắng.

Nếu để mẹ cô biết cô không nghe lời, chỉ e là sẽ lập tức cầm dao phay quay lại tìm cô tính sổ, mà bây giờ quyền chủ động lại nằm trong tay Chân Lãng…

Đưa một tay lên che hờ khuôn mặt, Giả Thược ngoảnh đầu qua phía Chân Lãng tỏ vẻ cầu xin, trông dáng vẻ lén la lén lút ấy quả thực là vô cùng ám muội.

Ánh mắt Chân Lãng thoáng qua một tia sáng rực rỡ, lông mày hơi nhướng lên, một cuộc trao đổi mà chỉ có hai người bọn họ mới hiểu cứ thế diễn ra trong im lặng.

“Giúp cô nói dối cô Giả thì tôi được lợi gì đây?”

“Coi như tôi mang ơn anh một lần được chưa?”

“Tất cả việc nhà cô làm hết nhé?”

“Được, tôi làm!”

“Sẽ không đập phá đồ đạc chứ?”

“Ừm, không đập!”

Chân Lãng khẽ gật gật đầu, trả lời một cách rất tự nhiên: “Bọn cháu đang ăn cơm bên ngoài, cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh, đợi lát nữa cô ấy ra, cháu sẽ bảo cô ấy gọi lại cho cô.”

Chân Lãng nói thêm đôi ba câu giải quyết dứt điểm vấn đề này, sau đó gập máy, đút vào trong túi. Tới lúc này Giả Thược mới ngoảnh đầu lại, thầm thở phào một hơi.

Không ngờ hắn ta lại không bán đứng cô!

Nhưng điều này không những không khiến Giả Thược cảm thấy nhẹ nhõm, ngược lại còn thêm căng thẳng, bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Cô Giả!” Anh chàng vừa bị bỏ xó rất lâu kia cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của cô, nhẹ nhàng đưa tấm danh thiếp: “Cũng đã trưa rồi, cô không ngại nếu tôi mời cô cùng dùng bữa trưa chứ?”

“Ừm!” Cô nàng đang thẫn thờ, buột miệng trả lời một tiếng, đến khi tỉnh táo lại, định kiếm cớ từ chối thì đã không còn kịp nữa rồi, đành phải tập trung sự chú ý lên khuôn mặt đối phương.

Đẹp trai, phong độ, sống mũi cao thẳng, nụ cười phóng khoáng, tự nhiên, chỉ là trong ánh mắt lại thoáng qua đôi phần không đứng đắn.

Nhìn tấm danh thiếp trong tay.

Hạ Nguyên Hy, nghề nghiệp: Luật sư.

Chỉ có mấy chữ đơn giản, bên dưới là số điện thoại, Giả Thược dường như đã hiểu ra điều gì.

Tiếp xúc sâu thêm bước nữa, trở thành bạn trai, bạn gái của nhau, cô sẽ có ngực to, có thể kiêu hãnh ngẩng cao đầu trước mặt Chân Lãng.

Trên mặt Giả Thược thoáng hiện một nụ cười đầy vẻ khao khát.

Ôi, xin hãy tha thứ cho lối tư duy quái gở của đứa bé này! Có một số thứ phải chờ mong quá lâu thật sự sẽ khiến đầu óc có vấn đề.

Lại một tràng tiếng chuông điện thoại nữa vang lên, lập tức khiến giấc mơ của Giả Thược trở nên tan nát, cô giận dữ nhìn kẻ phá rối kia.

Trong ánh mắt của cô, vẻ mặt Chân Lãng vẫn thản nhiên như thường, sau khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại liền ngó qua phía cô một chút: “Cô Giả ạ, có phải là cô còn quên nhắc bọn cháu điều gì không ạ?”

Giả Thược buồn bực trợn trừng mắt. Ôi, mẹ thân yêu của con ơi, sao mẹ cứ hại con mãi thế này cơ chứ?

“Giả Thược đang ở cùng cháu đúng không?” Cô Giả ở đầu điện thoại bên kia nói. “Nó đi vệ sinh xong chưa thế? Cháu đưa điện thoại cho nó giúp cô!”

Chân Lãng vẫn trả lời với giọng hết sức nhẹ nhàng: “Vẫn chưa cô ạ, có gì cô cứ nói với cháu là được, cháu sẽ nhắn lại cho cô ấy.

Rồi anh lặng lẽ ấn nút mở loa ngoài, nét mắt vẫn điềm nhiên.

Một tràng âm thanh nghe như tiếng rang đậu không ngừng tuôn ra, nhanh đến nỗi khiến người ta không kịp có phản ứng: “Cháu bảo với con nhóc chết tiệt đó, bây giờ là mùa hè rồi, đừng có ở ngoài nhảy nhót linh tinh, về nhà làm việc nhiều vào. Mấy việc rửa bát, lau nhà, dọn nhà vệ sinh cứ để nó làm, dù sao nó cũng thừa năng lượng!”

Sắc mặt Giả Thược từ đỏ biến thành trắng, lại từ trắng biến thành đỏ, thầm nghiến răng ken két.

Đây rốt cuộc là mẹ mình hay mẹ Chân Lãng vậy chứ?

“Con gái mà chẳng biết làm việc nhà gì cả, sau này làm sao lấy chồng được? Cháu đừng có dung túng cho nó đây nhé, khi mua gạo nhớ gọi nó theo, để nó vác, cháu cứ đứng bên cạnh chỉ đạo là được rồi!”

Giả Thược cố gắng nhẫn nhịn, bàn tay để dưới gầm bàn nắm thật chặt, khóe miệng đã bắt đầu giật giật.

“Còn nữa, cháu bảo nó giặt quần lót, áo lót cho cẩn thận, tốt nhất là đưa hết đồ của cháu cho nó, để nó giặt…”

“Vụt!” Cô nàng nào đó đã không nhịn nổi nữa, nhảy bật dậy, lao đến bên cạnh Chân Lãng, đưa tay giằng lấy chiếc điện thoại: “Sao mẹ không bảo con tắm cho hắn ta, hầu hạ hắn ta từ bữa ăn giấc ngủ? Mẹ nói đủ chưa thế?”

Tiếng lảm nhảm của cô Giả cuối cùng đã bị cắt đứt, một giọng nói có chút ngạc nhiên vang lên: “Con thật sự đang ăn cơm cùng Chân Lãng đấy à? Vậy con nhớ bảo nó ăn nhiều đồ bổ một chút, phải chú ý giữ gìn sức khỏe! Mà con không được ức hiếp nó đâu đấy, nhớ làm hết việc nhà, giăt quần áo, chăn, tất giúp nó…”

“Mẹ nói nhiều quá đấy!” Giả Thược lớn tiếng gào lên, “Con biết rồi! Con sẽ rửa chân, rửa đ*t giúp hắn ta nữa, vậy đã được chưa?”

Cô Giả đã bị chọc giận: “Con nhóc chết tiệt kia, con dám bảo mẹ nói nhiều à? Mẹ…”

Điện thoại vang lên âm báo hết pin, giọng nói của cô Giả hoàn toàn biến mất. Giả Thược vứt trả chiếc điện thoại cho Chân Lãng: “Hết pin rồi.”

Chân Lãng đón lấy chiếc điện thoại, khẽ nháy mắt, ra hiệu cho Giả Thược xoay người lại.

Giả Thược vội vã xoay người, đối tượng xem mặt lúc này đang mặt mày ngây ngốc nhìn cô, rồi lại nhìn Chân Lãng, ánh mắt quái dị vô cùng…

Vừa rồi mình đã nói cái gì ấy nhỉ? Trời ơi, hãy cho một tia sét xuống đây đánh chết con luôn đi cho rồi!

Giả Thược chợt chụp lấy cánh tay Chân Lãng, cười giả lả giải thích: “Anh ấy… anh ấy là anh trai tôi… anh trai tôi.”

Ngón tay cô mò đến chỗ thịt non ở phía trong cánh tay Chân Lãng, véo một cái thật mạnh.

Chân Lãng bình tĩnh chìa tay ra phía trước: “Chân Lãng!” Anh chàng kia nhiệt tình bắt tay Chân Lãng, rồi đột nhiên cảm thấy có chút nghi hoặc: “Anh họ Chân sao?”

“Đúng vậy.” Giả Thược lập tức trả lời thay một cách trôi chảy. “Anh ấy mang họ cha.”

Đây chính là cái hay của tiếng Trung Quốc, một câu nói rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi được đặt vào hoàn cảnh đặc biệt, ý nghĩa liền trở nên hoàn toàn khác.

Anh chàng kia giật mình hiểu ra: “Thì ra là thế, thì ra là thế.”

Chân Lãng liếc mắt qua phía Giả Thược, liền nhận được câu trả lời là một nụ cười ngây ngô. Ánh mắt anh rất bình lặng, khiến Giả Thược hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh lúc này.

“Chúng ta qua chỗ khác ăn trưa nhé, nhà hàng Trung Hoa Thục Vị ở phía trước cũng khá ổn đấy.” Chân Lãng đưa tay định lấy ví, dáng vẻ bình tĩnh của anh khiến Giả Thược cũng phải thầm tán thưởng.

Anh chàng kia đã nhanh hơn anh một bước, móc ví ra: “Để tôi đi!”

Chân Lãng cũng không tỏ ra khách sáo chút nào, thản nhiên đồng ý, đổi lại một ánh mắt coi thường của Giả Thược.

Khi anh chàng kia đưa tiền cho cô nhân viên phục vụ, ánh mắt Chân Lãng thoáng liếc nhìn qua chiếc ví da cao cấp của anh ta, trên khóe miệng đột nhiên xuất hiện một nét cười kỳ lạ.

Ba người lặng lẽ bước ra ngoài quán cà phê, rồi lái xe rời khỏi đó.

“Này, tại sao anh lại đi theo ăn chực thế hả?” Giả Thược ngoảnh đầu nhìn chiếc xe phía sau một chút, rồi tức tối trừng mắt nhìn Chân Lãng.

“Không phải cô nói tôi là anh trai cô sao? Anh trai cô ăn bữa cơm này cũng không có gì là quá đáng chứ nhỉ?” Câu trả lời của Chân Lãng khiến cô càng thêm bực tức, nhưng chẳng làm gì được.

Chân Lãng không đưa ra lời bình luận gì về đối tượng mà Giả Thược xem mặt lần này, còn Giả Thược cũng không ngốc nghếch đến mức tự đi hỏi, bàn tay cô đang đặt trên bụng, bắt đầu suy nghĩ xem trưa nay nên ăn những gì.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã ở trong một căn phòng được bày biện trang nhã của quán ăn Thục Vị. Chân Lãng liên tục gắp thức ăn, bỏ vào bát Giả Thược, còn mình thì chẳng mấy khi động đũa, chủ yếu là ngồi nói chuyện với anh chàng kia.

“Anh Hạ đang làm việc tại văn phòng luật sư Hán Xương sao?”

“Đúng vậy.”

“Đó là văn phòng của luật sư Chu Hán Xương đúng không nhỉ? Không biết gần đây ông ấy có khỏe không?”

Anh chàng kia ngẩn người: “Anh biết ông ấy sao?”

Tổng giám đốc của anh ta chính là Chu Hán Xương, một luật sư nổi tếng hàng đầu toàn tỉnh, đã theo nghề được mấy chục năm, có thể coi là một nhân vật thần thông quảng đại, không phải vụ án lớn thì đừng hòng mời được ông ta. Vậy mà người trẻ tuổi trước mặt này lại có vẻ quen biết ông ta như thế, thực khiến anh ta có chút bất ngờ.

“Cũng từng có chút qua lại.”

Quả thực chỉ là có chút qua lại, nguồn cơn cũng là bởi một cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi.

Giả Thược ngẩng lên, nhưng vừa định nói gì đó thì miếng măng đã được gắp vào bát cô rồi, ngay sau đó giọng nói hòa nhã của Chân Lãng lại vang lên: “Ăn cua không?”

Cô nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định im lặng.

Chân Lãng cầm một con cua tới, vặt từng cái chân, bỏ xuống trước mặt, sau đó lại cẩn thận cậy mai và lột yếm con cua, để lộ ra phần gạch cua béo ngậy và thịt cua trắng nõn, rồi đặt vào bát của Giả Thược.

Lần này thì Giả Thược không từ chối, cô móc thịt cua ra ăn một cách ngon lành, đôi mắt híp lại đầy vẻ hưởng thụ, chẳng buồn để ý đến cuộc nói chuyện của hai gã kia nữa.

“A…” Chân Lãng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, quay mặt qua nói với Giả Thược: “Vừa rồi mẹ còn chưa nói xong thì điện thoại đã hết pin, liệu mẹ có cho rằng em cố ý gác máy không nhỉ?”

Giả Thược vốn đang vùi đầu vào ăn uống, nghe thấy thế thì giật nảy mình, đánh rơi cả thức ăn đang gắp.

Với tính cách của vị hoàng thái hậu kia thì chắc chắn sẽ cho là như vậy, và hậu quả của việc này thì cô khó mà chịu đựng cho nổi.

“Không được, em phải đi gọi điện giải thích với mẹ một chút cái đã.” Cái tính cách mới nghe nổi gió đã tưởng mưa rơi của Giả Thược khiến cô không thể ngồi yên được nữa, lập tức nhảy phắt dậy, định đi ra cửa, nhưng đã bị Chân Lãng kéo lại.

“Anh giải thích có vẻ có tác dụng hơn em đấy, để anh đi cho!” Chân Lãng đứng dậy, khẽ cười nói với anh chàng kia: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại giải thích với mẹ tôi một chút, hai người cứ ngồi nói chuyện đi!”

Cái chữ “Mẹ” đó nghe mới tự nhiên và chân thành làm sao, ngay đến Giả Thược cũng gần như đã tin vào điều này.

Anh chàng kia lập tức móc điện thoại ra: “Dùng của tôi đi, bây giờ điện thoại công cộng không dễ tìm.”

“Cảm ơn!” Chân Lãng cầm chiếc điện thoại, lịch sự rời khỏi căn phòng. Một lát sau, anh đã quay lại, trả điện thoại cho anh chàng kia, rồi ngồi xuống bên cạnh Giả Thược.

Chân Lãng múc một bát canh cho Giả Thược, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với anh chàng kia, từ đầu chí cuối không hề nhìn Giả Thược chút nào, nhung mỗi lần cô vừa ăn hết thức ăn trong bát, anh lại kịp thời gắp thêm.

“Ăn no chưa thế?”

Giả Thược đưa tay xoa bụng, tỏ ý bảo cũng no được bảy, tám phần rồi. Chân Lãng nở một nụ cười kỳ lạ, nói: “No rồi thì tốt.”

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, nhẹ nhàng cất tiếng: “Xin hỏi…”

Nhưng vừa nói tới đây, cô chợt nhìn thấy anh chàng đang ngồi cạnh bàn, không kìm được kinh ngạc kêu lên: “Nguyên Hy, anh đến rồi à?”

Trên khuôn mặt anh chàng kia thoáng qua nét ngạc nhiên và lúng túng, còn Chân Lãng lúc này đã đứng dậy cười bảo: “Thì ra là người quen, mau ngồi xuống đi!”

Chân Lãng rất ga lăng, lấy ghế ra cho cô gái kia. Cô ta khẽ mỉm cưòi, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Nguyên Hy: “Sớm biết có Nguyên Hy ở đây, tôi đã không tới rồi.”

Chân Lãng cười mỉm, ánh mắt đầy ý vị nhìn qua: “Không biết cô là gì của anh Hạ nhỉ?”

“Tôi là bạn gái anh ấy.” Cô gái nhẹ nhàng trả lời, đồng thời mỉm cười nhìn qua phía anh chàng kia, mà lúc này sắc mặt anh chàng đã trở nên trắng bệch, hết sức khó coi.

Đúng lúc này, lại có một tiếng gõ cửa.

Chân Lãng bước ra mở cửa, không biết vô tình hay cố ý mà cơ thể lại che hết tầm mắt của người bên ngoài, chỉ nghe thấy một giọng nữ êm tai: “Chào anh, tôi là bạn gái của Hạ Nguyên Hy, vừa rồi nghe nói…”

Không đợi Chân Lãng kịp có động tác gì, sau lưng đã có người đẩy mạnh anh qua một bên, rồi cô nàng xinh đẹp vừa nãy trừng mắt nhìn ra phía ngoài cửa: “Cô là ai đấy, cô trở thành bạn gái của Hạ Nguyên Hy từ lúc nào thế hả?”

Khuôn mặt quyến rũ của cô gái ngoài cửa lập tức trở nên khó coi, rồi không nói lời nào, xông thẳng vào trong phòng, ngó qua phía anh chàng đang ngồi kia: “Nguyên Hy, anh nói với cô ta đi, em có phải là bạn gái của anh không?”

Giả Thược đang ăn một chiếc bánh bao nhỏ, cặp mắt to tròn cứ hết nhìn cô này lại nhìn cô kia, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Cô dụ dỗ bạn trai tôi, đồ hồ ly tinh!” Cô gái xinh đẹp lập tức chạy tới, vung tay gạt cánh tay đang đặt trên người Hạ Nguyên Hy của cô gái quyến rũ ra.

“Sao cô không nhìn lại mình đi, có cho không cũng chẳng ai thèm đâu!” Cô gái quyến rũ cũng không phải loại vừa, lập tức ăn miếng trả miếng.

Giọng nói của hai người đó càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, từ hỏi thăm cơ thể của đối phương cho đến hỏi thăm người nhà của đối phương, chiến tranh leo thang với tốc độ nhanh đến chóng mặt, khiến người ta phải tấm khen hay.

“Vì anh ấy, tôi đã từng phá thai một lần, sao tôi lại không phải bạn gái của anh ấy chứ?”

“Cô mới phá một lần đã là gì, tôi đã phá hai lần rồi đây này!”

Giả Thược thiếu chút nữa thì bị nửa cái bánh bao làm cho tắc nghẹn, chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành kiểu cạnh tranh thế này hay sao?

Sắc mặt anh chàng kia càng lúc càng khó coi, đang muốn mở miệng, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa: “Tôi là vợ của Hạ Nguyên Hy, đến để lấy…”

Lần này không cần Chân Lãng phải ra mở cửa, hai cô gái kia đã chủ động lao ra: “Cô đã phá thai mấy lần rồi? Dựa vào đâu mà dám tự xưng là vợ của anh ấy thế hả?”

Cô gái ngoài cửa ngẩn ra: “Tôi chưa…”

“Đồ không biết xấu hổ!” Cô gái xinh đẹp “Hừ” một tiếng. “Nguyên Hy, đám hàng nát này anh dụ dỗ được từ đâu về thế?”

Cô nàng quyến rũ kia cũng không chịu kém cạnh, lập tức nhảy dựng lên: “Nguyên Hy, hai ngươi này từ đâu lòi ra thế? Kêu bọn họ cút đi!”

“Chuyện này là sao vậy?” Cô gái ngoài cửa tức tối bước vào, nhìn anh chàng đang ngồi ôm đầu trên ghế kia: “Hạ Nguyên Hy, anh mau nói rõ cho tôi!”

Anh chàng kia câm tịt, không nói tiếng nào, Chân Lãng thì lại cười hỏi: “Bọn họ đều nói mình là bạn gái của anh Hạ, còn cô thì nói lại nói mình là vợ của anh Hạ, tôi nên tin ai đây?”

“Bạn gái?” Hai hàng lông mày của cô gái đi vào cuối cùng lập tức dựng đứng. “Tháng sau chúng tôi kết hôn rồi, bạn gái của anh ta ở đâu ra chứ?”

Những tiếng ríu ra ríu rít của ba cô gái đan xen vào nhau, khiến căn phòng càng lúc càng trở nên ồn ã. Giả Thược nhìn những bóng người không ngừng chạy qua chạy lại trước mặt, hoàn toàn không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Chân Lãng cúi đầu, ghé tai cô hỏi: “Ăn no chưa thế?”

Giả Thược khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói gì tiếp thì đã bị Chân Lãng nắm tay kéo đi: “Ăn no rồi thì đi thôi, ở đây chắc sắp có chiến tranh đấy.”

Cặp mắt Giả Thược lập tức sáng rực: “Có kịch hay để xem sao?”

“Ra ngoài rồi xem!” Chân Lãng túm chặt lấy Giả Thược, lôi cô nàng đứng lên, trước lúc ra ngoài, anh còn quay lại nói vói cô vợ chính thức kia: “Bọn họ, một người nói đã từng phá thai một lần, một người nói đã từng phá thai hai lần, đều là vì chồng chưa cưới của cô cả. Cô nhớ nói với anh ta, phá thai nhiều quá sẽ rất có hại cho cơ thể phụ nữ, không tốt đâu.”

Nói xong, anh liền đẩy Giả Thược ra khỏi phòng. Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu chói tai của một cô gái, còn có tiếng bát đĩa rơi, nghe có vẻ hỗn loạn vô cùng.

Hai người đứng bên ngoài cửa, lắng nghe tiếng động càng lúc càng lớn trong phòng, và cả tiếng giải thích yếu ớt của anh chàng kia. Giả Thược ôm bụng cười nghiêng ngả, bị Chân Lãng kéo lê khỏi đó.

Đứng cạnh xe, Giả Thược khẽ hích khuỷu tay vào sườn Chân Lãng một cái: “Anh làm à?”

“Cái gì?” Sắc mặt Chân Lãng bình tĩnh như thường, tỏ ra chẳng liên quan gì đến mình hết. “Tôi có phải bạn gái anh ta đâu, tôi có thể làm gì được chứ?”

Giả Thược khẽ “Hừ” một tiếng, ra vẻ biết tỏng: “Người khác có thể không hiểu anh, nhưng tôi lại không hiểu anh chắc? Có phải anh mượn điện thoại của người ta, sau đó gọi cả đám bạn gái của người ta tới đây không?”

Chân Lãng khẽ cười, trông đầy sức hấp dẫn: “Làm nghề luật sư đa phần là phải tiếp xúc với nhiều người, do đó thông thường đều có thói quen phân loại các số điện thoại. Tôi chỉ vô tình mở một mục trong danh bạ của anh ta, sau đó lại lỡ tay gửi tin nhắn chùm, nói là mình nhặt được điện thoại, nhờ bạn của người mất đến lấy về, ai ngờ lại có nhiều người đến như thế chứ.”

Giả Thược ngồi bên ghế phụ, tò mò ngoảnh đầu qua: “Sao anh lại nhìn ra được thế? Trông anh ta rất lịch sự, cũng không nói lời nào quá đà hết.”

“Ánh mắt.” Chân Lãng đưa ra một đáp án mà cô khó có thể tưởng tượng cho được. “Ánh mắt của đàn ông khi nhìn phụ nữ có rất nhiều loại, là đùa bỡn hay thật lòng, từ ánh mắt có thể nhìn ra được hết”

“Anh chỉ dựa vào cái thứ hư ảo đó để phán đoán á?” Giả Thược có chút không dám tin. “Lỡ anh nhìn nhầm thì sao?”

“Khi anh ta móc ví ra trả tiền, tôi thấy trong đó có kẹp hai chiếc bao cao su. Nếu bên cạnh anh ta không có người phụ nữ nào, việc gì phải mang thứ này bên người chứ?” Chân Lãng khẽ cười một một tiếng, thắt dây an toàn giúp cô.

Thứ trong ví tiền của người ta mà cũng có thể nhìn rõ được, cô có nên nói tay Chân Lãng này có mắt lửa ngươi vàng không nhỉ?

Chân Lãng chuẩn bị lùi xe thì Giả Thược đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút!”

Cô nàng tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, lon ton chạy đến bên cạnh chiếc xe của anh chàng vừa rồi, nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó liền nhanh chóng nhặt mấy viên đá dưới đất lên, bỏ chúng vào ống xả của chiếc xe đó.

Giả Thược phủi tay mấy cái cho sạch, sau đó mới leo lên xe, quay qua phía Chân Lãng khoát tay bảo: “Đi thôi!”

Chiếc xe chạy trên đường một cách vững chãi, Giả Thược đưa tay chống cằm, im lặng không nói gì.

“Này, nhóc con!” Chân Lãng cất tiếng gọi cô. “Bây giờ có nhiều người lợi dụng việc xem mặt để lừa đảo lắm, đàn ông tốt làm gì có ai chịu đi xem mặt, bị con gái theo đuổi còn không ứng phó kịp nữa kìa, tạm thời đừng đi nữa nhé?”

Giả Thược uể oải đáp lại một tiếng, rồi lại chìm vào trầm tư.

Hôm nay cho dù Chân Lãng không nói, cô cũng không định đi xem mặt nữa. Cô im lặng, đó là vì còn có một chuyện chưa thông suốt.

Đàn ông có phải đều rất tuỳ tiện không? Giống như cái gã hôm nay vậy, đã sắp kết hôn rồi mà vẫn còn có một đống bạn gái. Còn cả cái gã lần trước nữa, cứ đòi vợ là gái trinh, đối với bản thân thì lại chẳng có yêu cầu gì.

Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Này, bác sĩ thú y, anh còn trinh không? Anh không có ham muốn hay sao vậy? Hay là anh không bình thường?”

“Két… Két…”

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, Giả Thược trao cho tấm kính chắn gió ở phía trước một nụ hôn hết sức thân mật.

* * *

Giả Thược còn chưa kịp báo cáo lại với cô bạn tốt về kết thúc của công cuộc xem mặt rầm rộ vừa qua thì đã bị tấm áp phích cực lớn dán trước cửa Hướng Dương Vàng làm cho ngây người.

Hướng Dương Vàng là tiệm chụp hình hàng đầu trong toàn thành phố, bố trí hết sức trang nhã và hài hòa, hoàn toàn khác với những tiệm chụp hình cỡ lớn thoáng nhìn thì hào nhoáng nhưng bên trong lại hỗn loạn. Thêm vào đó, khách hàng tới đây đều nhận được sự phục vụ tận tình của rất nhiều nhân viên, do đó rất dễ cảm thấy mình cao quý hơn người khác, hiếm có người lại không hài lòng.

Mà càng kỳ lạ hơn, Hướng Dương Vàng xưa nay chưa từng treo mấy thứ kiểu như áp phích tuyên truyền ngoài cửa, cũng không bắt khách hàng phải ưỡn ẹo làm cùng một tư thế rồi chụp ra những tấm hình muôn người như một. Các nhiếp ảnh gia ở đây thường có thể chớp lấy những hình ảnh thật đẹp của khách hàng, có đôi khi khách hàng còn đang ngồi tán gẫu với nhân viên thì việc chụp hình đã kết thúc.

Mỗi bức hình được chụp ở đây đều là riêng biệt, mang đặc điểm riêng của bản thân, toát ra những vẻ đẹp muôn hình vạn trạng, có lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự khiến Hướng Dương Vàng trở nên đắt khách.

Nhưng chuyện lạ đã xảy ra, Hướng Dương Vàng vốn chưa từng làm quảng cáo, hôm nay lại treo một ấm áp phích cực lớn ngoài cửa. Trên áp phích là một cô gái xinh đẹp có đôi mắt mơ màng, những ngón tay che hờ khuôn ngực, khuôn mặt thoáng ngoảnh lại phía sau, ẩn hiện nét rụt rè, e ấp. Còn lưng cô gái là một mảng trắng ngần, kéo dài xuống tận eo, và kết thúc tại nơi mà ánh mắt người ta muốn nhìn xuyên qua nhất, trông vẻ quyến rũ vô cùng.

Khi đi ngang qua, rất nhiều người đã không kìm được phải dừng chân, vừa ngắm nhìn vừa khen không ngớt. Còn có không ít cô gái sau khi nhìn thấy tấm áp phích liền hưng phấn chạy ngay vào Hướng Dương Vàng, yêu cầu được chụp ảnh.

Khi Giả Thược đang xoa cục u lớn trên đầu, chuẩn bị tới tiệm chụp hình làm việc, bất ngờ lại nhìn thấy tấm áp phích lớn đó từ xa, còn cả đám người đông đúc đang chen chúc trước cửa Hướng Dương Vàng. Sau khi nhận ra người trên tấm áp phích đó là ai, dáng vẻ ngái ngủ của cô đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt… đầy sát khí.

“Phương! Thanh! Quỳ!” Giả Thược gầm lớn một tiếng, lao vút đi với tốc độ còn nhanh hơn cả âm thanh. Khi Phương Thanh Quỳ nghe thấy tiếng kêu của Giả Thược, vội ngẩng lên, chỉ kịp nhìn thấy cánh cửa lớn sau nháy mắt đã nứt toát.

Vô số mảnh thuỷ tinh vụn rơi đầy xuống đất, Phương Thanh Quỳ lúc này đang ở giữa đám đông, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau xót như thường ngày, ngược lại còn cười vui vẻ nói: “Ha ha, nhân vật chính của chúng ta tới rồi đây.”

Cả đám người ngoảnh lại, gần như đồng loạt kêu lên: “Ồ…”

Vô số đôi mắt nhìn Giả Thược, rồi lại nhìn tấm áp phích lớn ngoài cửa, sau đó lại nhìn Giả Thược, tựa như có một đôi tay vô hình đang điều khiển ánh mắt của mọi người, qua qua lại lại không ngớt.

“Mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, bức ảnh này chính là sản phẩm của Hướng Dương Vàng chúng tôi, hiện giờ người mẫu cũng ở đây rồi. Để kỷ niệm ba năm ngày thành lập tiệm chụp hình, chúng tôi sẽ giảm giá mười phần trăm lần đầu tiên và có thể là duy nhất, ngày mai giá cả sẽ trở lại bình thường…” Phương Thanh Quỳ không bỏ lỡ thời cơ quảng cáo, không ít cô gái đã có vẻ lung lay.

Mà lúc này cô nàng đẹp trai nào đó đang đưa tay hất mái tóc, căn bản chẳng thèm để ý tới vô số ánh mắt đang nhìn mình, cứ thế lao thẳng vào đám đông, dễ dàng lôi Phương Thanh Quỳ ra, ánh mắt dữ dằn đến mức có thể phun lửa: “Cậu làm cái trò gì thế hả? Dám nhân lúc tớ thay đồ mà chụp trộm, lại còn trưng ra cái ảnh hở hang thế này ra nữa!”

Phương Thanh Quỳ khẽ nhún vai tỏ vẻ vô can: “Tớ cũng có biết gì đâu, có thể hôm đó khi trang điểm cậu đã quên tắt máy, khi tớ vô ý nhìn thấy thì bức ảnh này đã ở trong máy ảnh rồi. Tớ thấy nó thật sự rất đẹp mà, cậu xem, vụ quảng cáo này hiệu ứng tốt quá đấy chứ!”

“Tháo ngay xuống!” Giả Thược bực bội nói.

Phưong Thanh Quỳ đưa mắt nhìn tấm áp phích cỡ lớn đó như đang nhìn một con gà đẻ trứng vàng: “Cậu có biết không, lượng khách tới đây trong buổi sáng hôm nay đã nhiều hơn lượng khách bình quân trong ba ngày khi trước rồi đấy, tháo xuống thì lỗ lắm, để tớ treo thêm ba ngày nữa được không? Tớ trả cậu ba mươi ngàn đồng.”

“Cậu còn không cho tháo xuống, tớ sẽ dỡ luôn cái Hướng Dương Vàng này ra đấy!” Giọng Giả Thược nghe hết sức kiên quyết, dường như không định thương lượng chút nào. Ánh mắt cô ngó quanh bốn phía, rồi dừng lại trên chiếc bàn trà nhỏ mà Phương Thanh Quỳ vừa mua, khóe miệng hơi nhếch lên, chuẩn bị xông thẳng tới.

Nhưng Phương Thanh Quỳ đã kịp thời kéo cô lại, giơ năm ngón tay ra trước mặt cô: “Năm mươi ngàn, ba ngày, chỉ ba ngày thôi.”

“Hừ!” Giả Thược nở một nụ cười hết sức giả tạo. Trong ánh mắt sáng rực của Phương Thanh Quỳ, cô khẽ lắc đầu, nói giọng chắc nịch: “Cậu mà còn không cho tháo nó xuống, ngay bay giờ sẽ bị tổn thất một chiếc bàn đấy, hơn nữa lần này tớ không đền đâu.”

“Một ngày!” Phương Thanh Quỳ vẫn không chịu bỏ cuộc, giơ một ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt Giả Thược. “Chỉ một ngày thôi!”

“Máy ảnh là của tớ, cậu thật sự cho rằng tớ là đồ ngốc sao chứ? Không ngờ cậu lại dám chơi xỏ tớ như thế, đợi lát nữa tớ sẽ tính sổ với cậu!” Giả Thược vừa nói vừa giơ hộp đồ ăn sáng trong tay lên. “Sau khi tớ ăn xong mà cái thứ kia vẫn chưa được tháo xuống, tớ sẽ giúp cậu tân trang lại Hướng Dương Vàng một chút.”

Giả Thược cầm hộp cơm, chậm rãi bước lên tầng trên, còn Phương Thanh Quỳ thì khẽ thở dài một tiếng, ngón tay bấm nhoay nhoáy trên chiếc máy tính, khẽ lẩm bẩm: “Mới một buổi sáng mà đã có thêm hai mươi đơn đặt hàng, kiếm được sáu mươi ngàn đồng, nếu cậu không cho tớ treo, tớ chỉ đành nghĩ cách khác để bù đắp tổn thất này vậy.”

Có điều, những lời này Giả Thược đều không nghe thấy, hiện giờ cô đang ăn sáng, vừa sờ cục u trên trán vừa suy nghĩ đến thẫn thờ.

***

Hôm qua, khi ở trên xe…

“Rầm!” Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, khuôn mặt Giả Thược đâm sầm vào tấm kính chắn gió phía trước.

“Au…” Cô đưa tay lên ôm trán, đau đớn kêu rên.

Một đôi tay đưa tới đỡ lấy hai bờ vai cô: “Để tôi xem nào!”

Mặt mày cô lúc này đã méo xệch vì đau đớn: “Cái đồ bác sĩ thú y chết tiệt, anh có biết lái xe không đấy hả?” Nhưng vì tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của đối phương, cô vẫn ngoan ngoãn ghé đầu tới.

Bàn tay đang ôm trán của cô bị Chân Lãng kéo xuống, rồi anh đưa một ngón tay ra trước mặt cô: “Nói cho tôi biết, đây là số mấy?”

Giả Thược trợn trừng mắt, thiếu chút nữa thì động chân động tay: “Anh có ý gì đây hả, tưởng tôi là trẻ con học mẫu giáo hay sao?”

Ánh mắt Chân Lãng không hề có vẻ đùa cợt chút nào, một tia sáng sắc lẹm thoáng qua trong mắt anh: “Trả lời đi, đây là số mấy?”

Giả Thược hậm hực lườm anh một cái, rốt cuộc vẫn trả lời: “Một.” Nét mặt nghiêm túc của Chân Lãng cuối cùng cũng dãn ra một chút, anh lại giơ tiếp một ngón tay nữa ra: “Đây là số mấy?”

“V.” Giả Thược cười nhăn răng nói. “Nhưng tôi không ngại vặn nó thành chữ S đâu.”

Chân Lãng khẽ thở phào một hơi: “Có cảm thấy chóng mặt không, có cảm thấy buồn nôn không?”

“Có.” Giả Thược nghiêm túc trả lời, thấy khuôn mặt Chân Lãng sau nháy mắt đã căng cứng, cô chậm rãi nói tiếp: “Vừa nãy ăn no như vậy, xe lại dừng đột ngột, không cảm thấy buồn nôn mới lạ đấy.”

“Đây chính là hậu quả của việc không thắt dây an toàn.” Chân Lãng vừa nhẹ nhàng day trán giúp cô vừa nói: “Để tôi day giúp cô một chút, cố chịu đau nhé!”

Nhưng anh mới bắt đầu dùng sức một chút, Giả Thược đã kêu la oai oái, cơ thể vô thức lùi lại phía sau, dán sát người vào cửa xe.

“Đừng có tránh!” Bàn tay Chân Lãng lại đưa tới. “Trước đây khi cô luyện tập cũng không ít lần bị thương, đừng có nói là một chút đau đớn thế này cũng không chịu đựng được nhé!”

“Tôi không sợ đau, chỉ sợ anh thừa cơ trả thù thôi.” Giả Thược đưa mắt nhìn anh, cơ thể co rúm lại, cố lùi về phía sau thêm một chút. “Này, anh nhẹ tay chút nào!”

So với người không chuyên, động tác của bác sĩ chuyên nghiệp có điểm khác biệt nào lớn nhất?

Nếu hỏi Giả Thược, câu trả lời của cô sẽ là: nhanh, chuẩn, độc!

Đưa tay ra cực nhanh, tìm kiếm vị trí cực chuẩn, ra tay cực kỳ độc địa, còn vẻ mặt thì không hề thay đổi, cứ như đang nhào bột mỳ vậy, động tác mạnh không tả xiết.

Giả Thược không ngừng lùi về phía sau, Chân Lãng đành không ngừng nhích về phía trước. Không biết bắt đầu từ lúc nào, tư thế của hai người bọn họ đã trở nên hết sức mờ ám. Giả Thược lúc này chỉ còn ngồi hờ trên ghế, một nửa người đã nhích ra ngoài, Chân Lãng thì đã nhổm người lên, một tay chống xuống bên cạnh Giả Thược, tay kia đang day trán cô. Hơi thở của anh phả lên mặt cô, khiến cô cảm thấy âm ấm.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Lúc này khuôn mặt Chân Lãng chỉ còn cách mặt cô chưa đến ba mươi centimét, nhìn từ góc độ của cô, không ngờ lại cảm thấy có mấy phần xa lạ.

Hơi thở của anh lướt nhẹ qua trán cô, làm mấy sợi tóc ngắn mềm mại của cô hơi lay động. Cặp mắt anh đen láy và sâu như hồ nước, trên người tỏa ra mùi đàn ông thoang thoảng, trong sự quen thuộc lại có đôi phần xa lạ.

Nói là quen thuộc bởi cô có thể phân biệt được rõ ràng đây là mùi của Chân Lãng; còn nói là xa lạ bởi tới lúc này cô mới phát hiện ra, thì ra khi ở gần, thứ mùi này lại dễ chịu như vậy.

“Bác sĩ thú y, anh đã đổi nước hoa rồi à?” Cô hấp háy mắt đầy vẻ tò mò, khụt khịt cái mũi.

“Cái gì?” Chân Lãng hơi nhướng mày, khiến đôi mắt lại có thêm sức hút, bàn tay đang day trên trán Giả Thược dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một sợi tóc buông xuống trước trán anh, theo từng động tác của anh mà nhẹ nhàng đung đưa qua lại. Giả Thược đưa tay gạt nó qua một bên, khẽ nở một nụ cười hài lòng: “Bác sĩ thú y, sau này anh lái xe nhớ chú ý một chút có được không hả, kỹ thuật tệ quá đấy!”

Khuôn mặt đang lơ lửng trên không trung kia đột nhiên nhích tới gần, khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn gần mười centimét mà thôi, nụ cười của Chân Lãng trở nên hết sức mờ ám, giọng nói có vẻ khàn khàn: “Vừa rồi cô nói gì ấy nhỉ?”

Bị thứ áp lực vô hình ấy làm cho có chút khó chịu, Giả Thược vô thức lùi tiếp về phía sau, nhưng chẳng còn chỗ nào để lùi thêm nữa, hơi thở không hiểu sao lại trở nên dồn dập.

Đưa tay lên ngực Chân Lãng, đẩy anh ra xa một chút, tới lúc này Giả Thược mới tìm lại được giọng điệu thường ngày: “Tôi nói anh là đồ khốn, anh rốt cuộc có biết lái xe không? Có cần tôi đây dạy anh cách lái xe không?”

“Không phải câu này.” Khóe miệng Chân Lãng hơi nhếch lên, để lộ một nụ cười mỉm. “Vừa rồi cô hỏi tôi có còn trinh không, đúng vậy chứ?”

“Không hề!” Cô nàng rướn cổ, nhất quyết không chịu thừa nhận. “Anh nghe nhầm rồi.”

“Tôi nghe nhầm ư?” Giọng nói của Chân Lãng hơi khàn khàn, hết sức dễ nghe. Giả Thược đột nhiên phát hiện hơi thở của mình đã trở nên dồn dập và nặng nề.

Cô liền vung tay đấm, nhắm thẳng vào mặt Chân Lãng: “Tránh ra, anh hít hết không khí của tôi rồi đấy!”

Nắm đấm của cô đấm sượt qua khuôn mặt Chân Lãng, rồi cô bật người định đứng dậy, nhưng cái trán lại va phải bàn tay Chân Lãng. Chỗ đau bị đụng phải, lập tức khiến cô đau đớn kêu toáng lên, rồi lại ngồi phịch xuống.

Chân Lãng khẽ mỉm cười, lòng bàn tay lại đặt lên chỗ bị đau của Giả Thược.

Giả Thược lại vung chân đá mạnh, nhưng vì không gian trong xe quá hẹp, Chân Lãng nhẹ nhàng tránh khỏi. Rồi một tiếng va chạm vang lên, đầu gối cô đập mạnh vào chiếc ngăn kéo.

“Ngoan ngoãn chút nào!” Chân Lãng dùng một tay đè đầu gối của cô xuống, bàn tay còn lại thì day nhẹ trên trán cô, những động tác như vậy càng khiến hai người trông có vẻ thân mật hơn, nửa trên cơ thể của anh gần như đã dán vào người cô rồi

Giả Thược cảm thấy việc hít thở càng lúc càng trở nên khó khăn, lồng ngực cô cứ phập phồng không ngừng.

Đôi mắt Chân Lãng nheo lại, ánh mắt trở nên sâu sắc vô cùng.

“Bộp, bộp, bộp!”

Cửa sổ xe bị người ta đập mạnh ba cái, cả hai người cùng ngẩng lên, chỉ thấy người bên ngoài đã rụt tay lại, rồi ngay sau đó một mảnh giấy được gí sát vào tấm kính, bên trên viết: “Muốn vận động trên xe thì xin hãy về ga ra nhà mình, còn nếu thật sự không nhịn được, xin nép vào lề đường! Cảm ơn!”

Giả Thược!!!

Chân Lãng:…

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ

Snack's 1967