watch sexy videos at nza-vids!
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu - Ông chủ! Quan tâm thêm chút đi - trang 7

Chương 19: Anh là ông chủ hay là cha của cô ấy

Đường Diệp Trạch nghe thấy Liêu Bắc Bắc đưa ra vấn đề này, hít một hơi, trầm mặc vài giây, vừa muốn nghiêm túc mở miệng, Liêu Bắc Bắc thấu tình đạt lý giải thích: “Không làm khó dễ anh nữa, tình hữu nghị của chúng ta sao có thể vượt qua được tình bạn suốt bốn năm giữa anh cùng cô ấy chứ.” Vừa nói, cô hào phóng vỗ vỗ bả vai Đường Diệp Trạch, “Anh không nói ra chân tướng ngay, chứng minh là tôi ở trong anh vẫn có trọng lượng, anh nói có phải không?” Cô nghiêng đầu cười khúc khích nói.

Đường Diệp Trạch ngây ngốc, muốn nói lại thôi, gật đầu mỉm cười.

“Ừ, tôi thõa mãn rồi. Sau này có tâm sự anh cũng phải nói với tôi nha, mặc dù tôi không có sáng kiến giống anh, nhưng tuyệt đối sẽ kiên nhẫn nghe anh càu nhàu , làm một cái thùng rác đúng nghĩa, hắc hắc ——”

“Tôi làm sao có thể để cô làm thùng rác chứ?”

“A, thì ra là còn muốn trải qua khảo nghiệm a. Trước đây tôi làm thùng rác rất được nha.”

“. . . . . .”

Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, cô dám không một chút kiêng kỵ khi dễ Đường Diệp Trạch, đơn giản là anh cho cô một cảm giác bản thân mình được—— coi trọng. Anh sẳn lòng phối hợp với cảm xúc thay đổi bất thường của cô, bởi vì cô khổ sở mà phiền muộn, cho nên nói, một khi tình bạn hữu nghị cùng người khác trở thành một việc quan trọng, lòng tự tin dĩ nhiên là sẽ cao hơn .

“Ông chủ, tôi vẫn ngại nói chuyện này, thật ra thì, tôi đối với anh có cảm giác rất quen thuộc.”

Đường Diệp Trạch cười cười, nói: “Tại sao không gọi tôi là Đường Diệp Trạch?”

“Ừ? Gọi quen rồi, ngược lại cảm thấy ‘ông chủ’ là nhũ danh của anh.” Liêu Bắc Bắc mím môi cười một tiếng.

Đường Diệp Trạch nháy mắt, mang theo nụ cười dời đi tầm mắt.

Phan Hiểu Bác từ xa nhìn hai người bọn họ, bọn họ dường như cười cười nói nói thật vui vẻ . Tâm tình của anh càng cảm thấy buồn bực.

Phạm Phỉ gặm một cái quả táo đi tới bên cạnh Phan Hiểu Bác: “Khi nào đi ăn cơm đây, tôi rất đói.”

“Lập tức đi ngay.” Phan Hiểu Bác vừa trả lời vừa nhìn Phạm Phỉ bên cạnh đang cầm quả táo, trong mắt cả kinh, “Cô cầm táo này từ đâu?”

” Đó, Cái quả hồng đào trên bàn kia.” Phạm Phỉ phát ra một tiếng “Răng rắc”, cắn xuống một miệng lớn trên quả táo.

Phan Hiểu Bác chặn lại quả táo trên tay cô, trừng to mắt chất vấn: “Tiểu thư, đây là lễ vật đặc biệt chuẩn bị cho Quan Nhị Gia. Cô có phải người Trung Quốc hay không?”

“. . . . . .” Phạm Phỉ liếm liếm đôi môi, Quan công là đại thần, làm sao so đo với cô kia chứ, đúng không, tại cô đói bụng chứ sao.

Phan Hiểu Bác thở ra một hơi thật dài, dù sao quả táo đã bị Phạm Phỉ cắn chỉ còn lại có một nửa, dứt khoát nhét lại cho cô.

“Phạm tiểu thư, Cô cùng Đường Diệp Trạch là loại quan hệ đó sao?” Phan Hiểu Bác hỏi.

“Anh nói người yêu sao? Không phải, ít nhất tạm thời không phải.” Phạm Phỉ tiếp tục cắn quả táo, quanh co co , “Bất quá tôi rất có lòng tin, một ngày nào đó tôi sẽ đem anh thu vào tay.”

Phan Hiểu Bác vừa nghe thấy lời này cảm giác an tâm, giơ ngón tay lên nói với Phạm Phỉ: “Cố gắng lên, tôi xem trọng cô.”

Phạm Phỉ nhướn lông mày lên, không khách khí nói: “Ai cần anh coi trọng? Anh vẫn nên trông chừng bạn gái mình đi.”

“. . . . . .” Phan Hiểu Bác nheo mắt lại, gấp làm gì chứ, vũ khí bí mật còn chưa có phát huy công dụng đâu.

Cho nên, hai người trừng lẫn nhau, song song đi về phía Liêu Bắc Bắc.

“Bắc Bắc, buổi tối muốn ăn cái gì?” Phan Hiểu Bác chen chúc qua bên cạnh Đường Diệp Trạch, thuận thế tách bọn họ ra. Phạm Phỉ thì đứng ở bên Đường Diệp Trạch, tạo thành hai đội ngũ một cách tự nhiên.

“Nghe mọi người.” Liêu Bắc Bắc hôm nay không có ý định mời khách, bởi vì nhân số quá nhiều.

Đường Diệp Trạch cùng Phạm Phỉ đều nói không sao cả, cho nên cuối cùng Phan Hiểu Bác đề nghị ăn hải sản, kỳ thật đồ ăn của thành phố duyên hải này cũng có hạn chế, cho nên cũng không cần do dự gì cho nhiều .

Bốn người bọn họ đi vào một quán hải sản nhỏ, hải sản chung quanh đây rất thuận tiện, đốt sạch cả một bàn lớn cũng không vượt qua một trăm đồng tiền, nhưng có thể đoán được, đợi sau khi vào khu biệt thự trong nội thành, hải sản giá tiền ít nhất gấp hai mươi lần ở đây.

Chỉ chốc lát sau, một đĩa cua màu mỡ được bưng lên bàn, Phan Hiểu Bác đầu tiên chọn lấy hai con cua biển lớn nhất, chia ra đặt ở giữa bàn của hai cô gái. Hai cô gái ngửi được mùi thơm mê người kia, vốn cũng không phải là người bận tâm đến hình tượng, vén tay áo lên liền bắt đầu ăn.

Đường Diệp Trạch không tham gia nói chuyện, chậm rãi ăn cháo hải sản, xem báo chí, dường như chỉ đang ghép bàn lại với bọn họ .

“A.” Phạm Phỉ lắc lắc ngón tay, không cẩn thận bị càng cua cắt đứt tay tay.

Đường Diệp Trạch nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy tay cô đang chảy máu, rút ra mấy tờ khăn giấy đưa tới: “Lấy đi, anh giúp em lột xác.”

Phạm Phỉ mút lấy đầu ngón tay, bốc cua biển lên đặt trong mâm của Đường Diệp Trạch, nũng nịu nói: “Chỉ có anh đối với em là tốt nhất, em muốn ăn hào sống trước, giúp em gắp hai con tới đây đi.”

Đường Diệp Trạch đáp một tiếng, bưng lên dĩa hào sống đặt trước mặt Phạm Phỉ.

Liêu Bắc Bắc liếc nhìn Phạm Phỉ một chút, còn chưa kịp nghĩ gì, Phan Hiểu Bác đã đem tôm được lột vỏ bỏ vào trong đĩa của Liểu Bắc Bắc, sau đó hỏi: “Bắc Bắc, có thể giúp anh một chuyện nhỏ hay không?”

“Anh nói đi.” Liêu Bắc Bắc kẹp lên khối thịt tôm thật lớn bỏ vào miệng, vô hạn thỏa mãn.

“Mới vừa rồi nhận được một cú điện thoại, bây giờ anh phải đến phim trường một chút, nhưng Niếp Niếp vẫn còn đang ở nhà chờ anh, cho nên. . . . . .”

“A? Đứa nhỏ ăn cơm chưa?” Liêu Bắc Bắc vội vàng hỏi.

“Ăn rồi, anh đã gọi trợ lý đem hộp cơm trở về rồi.”

Liêu Bắc Bắc nhìn thời gian một chút, vội vàng để bát đũa xuống, lo lắng nói: “Anh làm sao có thể để cho một đứa trẻ ăn cơm hộp chứ? Hơn nữa anh để đứa nhỏ ở nhà một mình rất nguy hiểm có biết không? Anh. . . . . . được rồi được rồi, bây giờ em sẽ đến trông Niếp Niếp, đưa địa chỉ nhà cho em đi. Mau mau mau. . . . . .”

Phan Hiểu Bác ra vẻ đau lòng vuốt vuốt mái tóc: “Sáng sớm anh đã muốn nói cho em biết, nhưng nhìn thấy em bận rộn, còn không biết xấu hổ mà mở miệng sao.” Vừa nói, anh kéo thấp khuỷu tay của Liêu Bắc Bắc xuống,”Em ăn cơm trước đi, chỉ mất ba đến năm phút thôi, ngồi xuống ngồi xuống.”

Liêu Bắc Bắc vừa nghĩ tới tình trạng của đứa nhỏ cũng không có hứng ăn cơm, trước tiên cô đem tiền quyên góp hôm nay giao hết cho Đường Diệp Trạch, sau đó cầm túi lên, nói: “Trong nhà có sữa bột phiến mạch … không? Nếu như không có trước em muốn đi siêu thị mua.”

“Cái gì cũng có, trước em đừng có gấp. Đây là địa chỉ hiện tại cùng chìa khóa cửa của anh.” Phan Hiểu Bác cầm trong lòng bàn tay.

Liêu Bắc Bắc không rảnh suy nghĩ nhiều, đem chìa khóa cùng địa chỉ bỏ vào trong túi, nghiêng đầu nhìn về phía Đường Diệp Trạch, lại phát hiện Đường Diệp Trạch đồng thời đang nhìn chăm chú vào mình, Liêu Bắc Bắc định thần lại một giây, nói: “Ông chủ, nếu như quá muộn không cần chờ tôi, sáng mai tôi ngồi xe ôm trở về đi làm.”

Bên này phương tiện giao thông duy nhất chính là xe gắn máy cùng xe ba bánh, qua nửa đêm sẽ không còn ai nguyện ý đi xe.

Đường Diệp Trạch chậm rãi di chuyển tầm mắt, cùng Phan Hiểu Bác bốn mắt nhìn nhau, đáp: “Tôi chờ cô.”

Phạm Phỉ ở dưới chân bàn đá Đường Diệp Trạch một cước, việc này hiển nhiên đều do Phan Hiểu Bác thiết kế rất tỉ mỉ, Đường Diệp Trạch thật là không hiểu phong tình.

Đường Diệp Trạch vừa nhìn về phía Phạm Phỉ, móc chìa khóa xe đặt trong lòng bàn tay của cô, cười nói: “Cứ chạy theo hướng tây, khoảng một phút đồng hồ là có thể nhìn thấy một tòa nhà, cửa sổ thủy tinh màu xanh thẫm, đó chính là nhà tập thể của Đường Thị. Trực tiếp lên tầng cao nhất, báo tên họ sau đó sẽ có an ninh dẫn em lên. Em có thể làm được không?”

Phạm Phỉ nhìn chìa khóa xe trong tay mình, chậm rãi nắm chặt, cười cười, âm thanh rất bình tĩnh nói: “Ừ, yên tâm đi, nếu như tìm không được em sẽ điện thoại cho anh .”

Đường Diệp Trạch đồng ý nở nụ cười áy náy, sau đó nói với Liêu Bắc Bắc: “Cô đi mau lên, tôi ở đây chờ cô.”

Vẻ mặt Liêu Bắc Bắc lo lắng, trong đầu của cô bây giờ đều tràn đầy hình đứa nhỏ mò công tắc điện hoặc là trèo lên lang cang, cho nên vội vàng gật đầu, xoay người rời đi.

Đợi Liêu Bắc Bắc chạy xa, Phạm Phỉ cũng đã ăn no, quyết định về nhà tập thể trước đi ngủ, nhất thời tranh giành không có chút ý nghĩa nào, cô không ngu ngốc mà dẫn đến tình trạng này. Hơn nữa thông qua chuyện nhỏ này, cô rốt cuộc nhìn thấy sự tồn tại của Liêu Bắc Bắc. Như vậy tốt hơn, chỉ cần có mục tiêu thì sẽ có phương án, tiến lên thôi.

Sau khi hai cô gái rời khỏi, Phan Hiểu Bác rốt cục bộc phát.

“Đường Diệp Trạch. Anh có ý gì? Liêu Bắc Bắc là bạn gái của tôi hay là bạn gái của anh hả?”

“Ừ? Không phải anh phải nhanh đến phim trường sao?” Đường Diệp Trạch nhấp một miếng trà, cúi đầu thưởng thức điện thoại di động.

“Rầm” —— Phan Hiểu Bác vỗ bàn, chặn ngang kéo lấy cổ áo của Đường Diệp Trạch, trong cơn giận dữ nói: “Đừng tưởng rằng anh là cổ đông của Đường thị thì tôi không dám đắc tội với anh. Cô gái Liêu Bắc Bắc tôi nhất định muốn.”

Đường Diệp Trạch ung dung mà nâng lên con ngươi, đẩy ngón tay của anh ra, nháy mắt mấy cái, cúi đầu xuống lần nữa, lật xem tin tức trên điện thoại di động.

Phan Hiểu Bác kìm nén một hơi, nhưng anh chưa hoàn toàn mất hết lý trí, tức giận quay lại chỗ ngồi, càu nhàu uống hết một ly bia lớn, nặng nề đem ly bia đặt trên bàn: “Uy. Mọi việc nên có thứ tự đến trước sau, tôi vừa theo đuổi được anh lại đoạt đi mất, thõa mãn chứ? hay muốn kích thích đây?”

Đường Diệp Trạch giơ tay lên đè lỗ tai xuống, đứng lên, đi tới trước quầy tính tiền, xoay người bước ra khỏi cửa tiệm.

Phan Hiểu Bác đuổi theo, nhìn chung quanh, rất nhanh tìm được bóng dáng của Đường Diệp Trạch, anh ngồi ở trên thềm đá, nhìn về phía xa chân trời.

“Anh không dám nói gì sao?” Phan Hiểu Bác phát hiện cùng người này nói chuyện thật vất vả.

Đường Diệp Trạch chỉ về phía chân trời: “Nhìn đi——”

Phan Hiểu Bác khó chịu ngẩng đầu lên: “Nhìn cái gì, trừ trăng sáng còn có cái gì có thể nhìn?”

“Ánh trăng rất đẹp.”

“Sau đó thì sao.” Phan Hiểu Bác vô lực hỏi.

“Liêu Bắc Bắc nguyện ý cùng người nào gặp gỡ đó là tự do của cô ấy, nhưng nếu có người lợi dụng sự thiện lương của cô ấy đạt tới mục đích nào mà nói…, tôi sẽ không ngồi nhìn mà bỏ qua cho.” Đường Diệp Trạch chậm rãi nhìn về phía Phan Hiểu Bác, thần sắc nhìn bình tĩnh như nước, nhưng trên mặt nước đó dường như đang kết thành một tảng băng.

Bỗng chốc Phan Hiểu Bác bị ánh mắt của anh lướt qua, sửng sốt trong chốc lát, sau đó cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.

Không biết có phải ảo giác hay không, Phan Hiểu Bác cảm giác được việc Đường Diệp Trạch quan tâm Liêu Bắc Bắc không hề giống như tình yêu, làm sao mới có thể so sánh cho phù hợp đây? Ừ, càng giống cha hoặc anh trai của cô thì đúng hơn.

10 phút sau ——

Liêu Bắc Bắc rốt cục đi tới cửa phòng Phan Hiểu Bác thuê, cô từng chút cẩn thận mở cửa phòng. Trong phòng ánh đèn mờ mờ, cô rón rén đi vào, chỉ thấy Niếp Niếp nằm trên ghế sa lon ngủ say, Liêu Bắc Bắc đứng bên cạnh ghế salon, sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của đứa nhỏ, thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Liêu Bắc Bắc nhìn chung quanh phòng khách, đồ ăn vặt thì bày ra trước mặt, đồ chơi thì nằm ngổn ngang trên mặt đất , quần áo mũ giày tùy tiện treo lên. . . . . . Nói cô có thể thuận lợi từ giữa đống “Phế tích” tìm ra được đứa bé coi như đã rất may mắn rồi.

Một người đàn ông trưởng thành mang theo đứa nhỏ thật không dễ dàng, nếu cô đã tới, làm sao cũng phải giúp đỡ thu dọn đồ đạc. Cho nên, Liêu Bắc Bắc trước đem đứa bé ôm trở về phòng ngủ, đóng kín cửa, cuộn lên tay áo, bắt đầu tổng vệ sinh.

. . . . . .

Gần hai giờ quét dọn, Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi, đứng thẳng lên kiểm tra thành quả lao động của bản thân, nhìn về phía phòng khách vừa được dọn dẹp sạch sẽ, rất có cảm giác thành tựu.

“Bịch” một tiếng, cô dựa vào ghế salon mềm mại, vốn định ngừng lại, lại không nghĩ rằng cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Mà cô đã ngủ, thì thấm thoát đã trải qua mấy giờ. . . . . .

Lúc Liêu Bắc Bắc nằm ngáy o..o, Đường Diệp Trạch ngồi trên ghế đá ở dưới lầu, bầu trời đã nổi lên một vòng ngân bạch sắc, ánh vàng rạng động chiếu lên trên mặt của anh, cùng bữa ăn sáng đang để ở một bên.

Lúc này, điện thoại trong tay của anh vang lên.

“Anh hai, dậy sớm như thế?”

“Còn chưa ngủ, mới vừa rồi xem websites công ty thấy một người đẩy xe đạp, đang phát truyền đơn tuyển nhân viên nữ, cô gái đó tên là Liêu Bắc Bắc sao?”

“Vâng, làm sao vậy?” Đột nhiên Đường Diệp Trạch hồi tưởng lại, anh hai nhìn thấy Liêu Bắc Bắc, có lẽ sẽ không quên.

Không biết là do Đường Diệp Hoa cảm thấy mệt mỏi, hay là do uống một chút rượu, anh thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: “Không có chuyện gì, anh chỉ chợt nhớ đến chuyện chúng ta còn nhỏ, em còn nhớ không? Mẹ thường mang theo chúng ta. . . . . .”

“Anh hai, em không muốn nghe.” Đường Diệp Trạch rũ đôi con ngươi xuống, anh làm sao không nhớ rõ, khi đó Đường thị còn chưa phát triển như bây giờ, cha của bọn họ đành phải bí quá hóa liều vay ngân hàng hai ngàn vạn, đấu thầu quyền đại lý một tòa nhà, việc đầu tư vốn không nhỏ , nhưng một khi dùng đến việc tuyên truyền quảng bá thì quả là có chút hơi quá sức, cho nên, mẹ của bọn họ không để ý đến việc bố phản đối, tự mình mang theo hai anh em bọn họ đi đến quảng trường phát truyền đơn, mặc dù không có tác dụng lớn, nhưng mà hai anh em bọn họ cảm thấy thời điểm đó kiếm tiền rất khó khăn.

Nhưng mà mẹ của bọn họ là một nữ nhân rất khác biệt, không muốn làm phu nhân ăn mặc sung sướng, thích du lịch, tha thiết yêu tự nhiên, bà lại dùng phương thức thực tế để dạy dỗ những đứa con của bà, bà thường nói, muốn làm một người lãnh đạo tốt, các con phải hiểu rõ nhu cầu của các giai cấp, chỉ có cảm thụ sâu sắc, có thể suy nghĩ cho người khác, mới có thể đặt chân cho xã hội này.

Nhắc tới mẹ của bọn họ, vẻ mặt của Đường Diệp Trạch trở nên ảm đạm, vẫn là một người phụ nữ hoạt bát lanh lợi, nhưng lại chui đầu vào đường cùng.

“Em, em còn đang nghe sao?”

“Đây.”

“Anh nhớ mẹ.” Tiếng Đường Diệp Hoa khàn khàn, vô luận trước mặt người khác anh ngạo mạn lãnh khốc như thế nào, nhưng nghĩ đến người mẹ yêu thương anh, sự kiên cường lần nữa cũng sẽ trở nên một kích không chịu nổi của anh.

Hơn nữa, bởi vì mẹ qua đời, đem hai anh em thân thiết bọn họ đẩy về hai phía cực đoan của cuộc sống, một trầm mặc ít nói, người còn lại nóng nảy dễ giận, ngôn ngữ vô cùng khắc nghiệt.

“Em cũng nhớ bà, thôi đi ngủ đi.” Đường Diệp Trạch khóe miệng nở nụ cười khổ sở, anh hai so với anh còn ỷ lại vào mẹ hơn rất nhiều, nhưng chung quy phải có người đứng ra khống chế cảm xúc đau thương tràn ngập ra.

Anh nhìn về phía sân thượng trên đỉnh đầu, chờ đợi, đối với anh mà nói thật ra cũng có một thứ may mắn, ít nhất có thể đợi, có thể chờ một người.

Bắc Bắc, buổi sáng tốt lành.

Chương 20: Anh còn dám tới đây, tôi liền. . . . . . đẩy anh xuống

“Cô Liêu, Cô Liêu, Niếp Niếp đói. . . . . .” Niếp Niếp ôm lấy con thỏ lông xù, lôi kéo tay của Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn không gian chung quanh , chợt ngồi dậy, trong nháy mắt liền thanh tỉnh.

Niếp Niếp tóc tai bù xù, đáng thương ngồi bên cạnh cô, chớp mắt to.

Liêu Bắc Bắc cười gật đầu, không để ý thuận tiện vuốt lấy mái tóc rối bời kia, đi vào phòng bếp giúp đứa nhỏ pha sữa bột. Niếp Niếp ngáp một cái, mơ mơ màng màng đi tới cửa sổ sát đất, xoa ánh mắt, nhìn thấy ở dưới lầu có một người đàn ông, chạy chậm tới phòng bếp, nghi ngờ hỏi: “Cô Liêu, tại sao chú kia không lên đây?”

“Ừ? Chú nào nha?” Liêu Bắc Bắc hỏi như có như không.

“Chính là . . . . . . Đến . . . . . .” Niếp Niếp kéo lấy góc áo của cô hướng ra ngoài cửa sổ.

Liêu Bắc Bắc không chú ý nhìn lại, trong mắt cả kinh, ai nha. Cô cho rằng anh đã về sớm rồi chứ.

Trên mặt Đường Diệp Trạch vậy mà mỉm cười, hướng cô phất tay một cái.

Liêu Bắc Bắc thấy thế xoay người hướng lầu dưới chạy đi, trong lòng dâng lên một trận áy náy.

“Làm sao anh biết tôi ở chỗ này? Phan Hiểu Bác nói cho anh sao? Một đêm không ngủ hay là anh vừa mới tới ?” Trong đầu Liêu Bắc Bắc đầy dấu chấm hỏi.

“Vừa mới đến sớm, thuận tiện tới đón cô.” Đường Diệp Trạch đứng lên, đem túi ăn sáng đưa cho cô.

Liêu Bắc Bắc nói một tiếng cám ơn, ngoài cảm động còn cảm thấy có gì đó kì lạ , cho nên khiến cho cô thấy mơ hồ.

Nghi ngờ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Anh, chẳng lẽ anh còn đang hoài nghi tôi đang có khuynh hướng tự sát sao?”

“Không phải. . . . . .”

“Không phải cái gì?”

Lời nói của Đường Diệp Trạch dừng lại khóe miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào, cười nói: “Bởi vì chúng ta là bạn bè.”

Liêu Bắc Bắc gãi gãi đầu, mới nhớ tới mình còn chưa đánh răng rửa mặt, cô vội vàng che khóe mắt, không khỏi hít một hơi lạnh, vẻ mặt Đường Diệp Trạch không đổi sắc đứng đối diện với bộ dạng lôi thôi của cô.

Đường Diệp Trạch thấy bộ dạng mất tự nhiên của cô, khéo hiểu lòng người nói: “Cô lên trước đi, tôi muốn đi đến cửa hàng bán lẻ một chút, trước giữa trưa sẽ đi, có việc gì cứ liên lạc điên thoại là được.” Vừa nói, anh xoay người rời đi.

Liêu Bắc Bắc nhìn về phía bóng lưng của anh, vừa nhìn một chút vào bữa ăn sáng trên tay, có lẽ là cô suy nghĩ nhiều rồi, Đường Diệp Trạch hẳn là vừa vặn đi ngang qua mà thôi. Hơn nữa nếu hình thức chung sống giữa bạn bè với nhau thì nên như vậy, ví dụ như Đường Diệp Trạch nửa đêm đói bụng, cô cũng sẽ bò dậy giúp anh nấu bát mì.

Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc híp mắt cười một tiếng, mang theo bữa ăn sáng chạy về phòng, vừa mở cửa, đã nghe trong phòng khách phát ra một tiếng “Bịch” vang lên, ngay sau đó chính là tiếng khóc của đứa nhỏ, Liêu Bắc Bắc vội vàng đẩy cửa ra, hoảng sợ nhìn thấy Niếp Niếp đang té vào bên trong đống CD-ROM.

Liêu Bắc Bắc từ giữa đống CD-ROM ôm lấy đứanhỏ, giúp Niếp Niếp vuốt vuốt cái chân bị sưng đỏ, lời nói ôn nhu: “Không khóc không khóc, Niếp Niếp kiên cường nhất.”

“Rớt bể hết rồi, hu hu —— chú không cho cháu đụng đến cái rương kia. . . . . . huhu ——” Niếp Niếp rất sợ hãi.

Liêu Bắc Bắc giúp đứa nhỏ lau nước mắt: “Chỉ cần dũng cảm thừa nhận sai lầm, chú chắc là không trách cứ Niếp Niếp , tin tưởng Cô Liêu có được hay không?”

“Có thật không? Nhưng mà chú đã nói nhiều lần, không được chạm đến, không cho sờ vào.” Niếp Niếp giả bộ giọng chú của mình nói.

Liêu Bắc Bắc bật cười, đừng nói hài tử, ngay cả người lớn cũng có tâm lý trái ngược mà thôi, càng không cho động thì càng cảm thấy tò mò. Cô vuốt vuốt tóc của Niếp Niếp, mang theo bữa ăn sáng đi về phía phòng bếp, từ trong hộp lấy ra một khối điểm tâm đặt vào trong đĩa, sau đó đổ sữa tươi ra. Niếp Niếp hít hít lỗ mũi, đôi mắt – trông mong nhìn. Liêu Bắc Bắc cúi đầu cười một tiếng, nói: “Nhanh đi rửa tay, rửa tay bàn tay nhỏ mới được ăn.”

Niếp Niếp dứt khoát đáp một tiếng, chạy vào phòng rửa tay, đồng thời, Liêu Bắc Bắc đã đem bữa ăn sáng bày lên trên bàn trà. Đợi đứa nhỏ ăn no xong, cô đi tới tủ treo quần áo bên cạnh, ngồi chồm hổm xuống thu dọn đống đĩa CD-ROM rơi lả tả. . . . . . Nhưng mà, khi ánh mắt của cô rơi trên bề mặt của CD-ROM , lưng của cô cứng đờ, bỗng chốc, đặt mông ngồi ở trên sàn nhà, đừng trách cô cảm thấy ngạc nhiên, chỉ đổ thừa tại vì đội hình quá cường đại, quả thật cô chưa từng thấy một cái rương đầy phim nhựa màu vàng. . . . . . Cái kia, Phan Hiểu Bác làm sao sưu tầm nhiều đĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?

“Cô Liêu. Sàn nhà bẩn, mau dậy đi. . . . . .” Niếp Niếp giống như Tiểu đại nhân nhắc nhở.

“A, được. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lau mồ hôi lạnh, vội vàng đem CD-ROM nhét vào thùng giấy, cặp mông cùng cặp ngực trên đĩa thu hết vào trong mắt của cô.

Lúc này, cửa phòng truyền đến tiếng động, bả vai Liêu Bắc Bắc rụt lại, vội vàng cất vào cửa tủ.

Phan Hiểu Bác cũng mang theo một túi ăn sáng trở về, anh thấy Liêu Bắc Bắc còn chưa đi, không khỏi mở cờ trong bùng.

Liêu Bắc Bắc thì dán chặt vào cửa tủ một cách nghiêm túc, nuốt nuốt nước miếng, thần sắc khẩn trương, cô không biết mỗi người đàn ông đều có đam mê thu thập CD-ROM tình dục như vậy, hay là chỉ có Phan Hiểu Bác là đặc biệt. Đường Diệp Trạch cũng sẽ như vậy sao?

Phan Hiểu Bác đầu tiên hàn huyên mấy câu với cháu gái của mình, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt bối rối của cô, theo bản năng sờ sờ gò má trên mặt, không hiểu hỏi: “Làm sao vậy Bắc Bắc?”

“Không có. . . . . . Không có chuyện gì. . . . . . Anh đã trở lại. . . . . . Em. . . . . . em đi trước. . . . . .” Liêu Bắc Bắc dựa vào tường, sau khi cô phải trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, vẫn không cho rằng một người đàn ông đường đường như vậy lại mang theo một cái rương “Món ăn tinh thần” như thế.

Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc đi vội vàng như vậy, thì tiến lên ba bước giữ chặt tay của cô, nói: “Từ từ đã, một lát anh đưa em về công ty.”

“Không cần, không sao, cả một đêm anh đã cực khổ rồi , Đường Diệp Trạch đúng lúc cũng đang ở trong thành phố làm việc, em đi nhờ xe anh ấy là được.” Liêu Bắc Bắc nhờ vào sự giúp đỡ giãy giụa ra khỏi tay của Phan Hiểu Bác.

Hiện tại Phan Hiểu Bác nghe thấy ba chữ “Đường Diệp Trạch” cảm thấy một trận nhức đầu, nhưng vào lúc vẻ mặt của anh hiện lên sự hoảng sợ, Liêu Bắc Bắc đã mở cửa muốn đi, Bịch—— Phan Hiểu Bác một tay đặt ở trên ván cửa, cảm thấy không vui chất vấn: “Bắc Bắc, em có thể suy nghĩ một chút cảm thụ của anh có được hay không? Anh là bạn trai của em, nhưng cuối cùng em vẫn muốn ở cùng một chỗ với Đường tổng sao?”

“Tại sao? Anh ấy là ông chủ cũng là bạn của em.” Liêu Bắc Bắc khẽ nhíu mày.

“Tốt, vậy em nói cho anh biết, một ông chủ của công ty lại muốn làm bạn với một nhân viên nho nhỏ sao, huống chi ông chủ là người thiếu hồng nhan tri kỷ sao?” Phan Hiểu Bác càng nghĩ càng giận, hiện tại anh có thể xác định Liêu Bắc Bắc đã hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ mà thôi, ban đầu anh cho rằng cô rất đơn thuân, hôm nay anh cảm thấy người bị lừa hình như chính là bản thân mình. Hừ. Anh làm sao lại không nhìn ra được Liêu Bắc Bắc cũng thích chơi trò mập mờ kia chứ?

Liêu Bắc Bắc dĩ nhiên trả lời không được vấn đề sắc sảo như vậy, nói thật, cô không phải là không nghĩ tới, nhưng quả thật Đường Diệp Trạch chưa từng yêu cầu cô làm chuyện gì, thậm chí trải qua thời gian dài như vậy cũng là anh chiếu cố mình, nếu như nói loại tình cảm này là một loại tình yêu thì thật không thể nào rồi, bởi vì Đường Diệp Trạch thuộc về dạng đàn ông vừa có tiền vừa có diện mạo lại tự tin, còn bản thân cô chỉ là một cô gái tự ti mà thôi, dựa vào điều kiện của Đường Diệp Trạch hoàn toàn có thể trực tiếp nói cho cô biết. Cho nên thông qua phân tích những cử chỉ của Đường Diệp Trạch nói cho cô biết, lập tức đem Đường Diệp Trạch quy thành dạng người bên ngoài mạnh mẽ nhưng nội tâm rất cô đơn . , cao xử bất thắng hàn (* đứng ở vị trí càng cao càng cảm thấy mình cô đơn). Ở trong vòng thương nhân này anh lừa tôi, tôi lừa anh, Đường Diệp Trạch khẳng định đặc biệt cần một tri âm , mà cô vừa vặn có thể là người lắng nghe .

Nghĩ như vậy, Liêu Bắc Bắc cúi người tạ lỗi: “Thật xin lỗi, đây là lần đầu tiên em có bạn trai, cho nên suy nghĩ không chu toàn thật xin lỗi anh.”

“Thật là lần đầu tiên sao?” Phan Hiểu Bác nhướn chân mày hỏi.

Liêu Bắc Bắc mím môi không nói, bài xích giọng điệu nói chuyện này của anh.

Phan Hiểu Bác nhéo lấy gương mặt của Liêu Bắc Bắc, cười khan hai tiếng, tự nhận bản thân thông tình đạt lý nói: “Có phải lần đầu tiên hay không anh không cần biết, anh không quan tâm đến quá khứ của em, chỉ để ý tương lai của em, còn em gặp gỡ bao nhiêu người bạn trai rồi anh không để ý, thật sự đấy Bắc Bắc.” Vừa nói, anh vừa vén tóc Liêu Bắc Bắc lên.

Liêu Bắc Bắc cảm thấy chán ghét, cô đẩy Phan Hiểu Bác ra, thấy Niếp Niếp đang chơi đồ chơi, thấp giọng kích động nói: “Em nghĩ, chúng ta có thể không quá thích hợp để gặp gỡ, hay là. . . . . . Làm bạn bình thường cũng được. Nếu như anh đồng ý, em sẽ giúp anh chiếu cố Niếp Niếp.”

Phan Hiểu Bác ngây ngốc, làm sao cũng không nghĩ Liêu Bắc Bắc có thể pha trò như vậy, cho nên, anh lập tức lùi lại ba bước, thành khẩn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi Bắc Bắc, anh không cần sự thương hại của em, thật không cần, thật xin lỗi, em đừng làm anh sợ.”

Liêu Bắc Bắc cắn cắn môi dưới, nhìn thấy anh chặn ở ngoài cửa, đang định đi về phía sân thượng, Phan Hiểu Bác thì lại theo sát ở phía sau, vừa đi vừa nói xin lỗi. Liêu Bắc Bắc không muốn để cho một đứa nhỏ nhìn thấy chuyện này, cho nên khóa trái cửa thủy tinh kéo rèm cửa sổ lại, xác định không gian đã bị che kín, nghiêm túc hỏi anh: “Em trước thừa nhân, ban đầu đáp ứng qua lại , là bởi vì vẻ ngoài của anh hấp dẫn em, em cũng đối với tình cảm này mơ ước rất nhiều. Nhưng mà. . . . . . Bất kể anh có tin hay không, em thuộc về quan niệm nữ nhân tư tưởng truyền thống. Anh có thể tiếp nhận được việc không phát sinh quan hệ với bạn gái trước hôn nhân được không?”

“. . . . . .” Phản ứng đầu tiên của Phan Hiểu Bác là, xử nữ? Anh gặp được người hiếm có rồi? Phản ứng thứ hai là, không trách được đối với việc đụng chạm thân thể Liêu Bắc Bắc luôn cảm thấy hoảng hốt lo sợ như vậy, thì ra là chưa có nam nhân nào chạm qua cô ấy.

“Dĩ nhiên, anh chấp nhận, Bắc Bắc. Anh phát hiện anh yêu em.” Anh kích động giang hai đôi tay ra. Thật tốt quá, biết làm việc nhà, lại từng làm qua công tác giáo dục, là một cô gái xinh đẹp lại chưa từng trải qua chuyện trên giường cùng với nam nhân khác, một cô gái như vậy quả thật rất thích hợp để lấy về làm vợ rồi, huống chi anh cũng rất yêu thích Liêu Bắc Bắc, không cần chọn nữa, người đó chính là cô ấy .

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc lùi lại hai bước,đây là tình huống nào?

Phan Hiểu Bác bước lên hai bước, phút chốc, quỳ một chân trên đất, cứ thế mà kéo ngón tay của Liêu Bắc Bắc qua, nâng con ngươi lên, hàm tình ẩn ý nói: “Bắc Bắc, gả cho anh đi.” Phan Hiểu Bác vươn ba ngón tay ra, nói, “Em tin tưởng vừa nhìn thấy đã yêu không? Anh đã từng không tin, nhưng kể từ sau khi thấy em, anh rốt cục tin tưởng, thì ra em chính là người phụ nữ hoàn mỹ mà anh muốn tìm. Anh Phan Hiểu Bác có thể xin thề với trời, từ nay về sau, trong mắt của anh, trong lòng của anh, trừ em Liêu Bắc Bắc ra, sẽ không chứa người phụ nữ thứ hai. . . . . .”

“. . . . . .” Liêu Bắc Bắc bị dọa cho hoảng sợ nhìn chăm chú không nói được một lời, may là cô là một người phụ nữ tự mình biết mình, nếu như trong lòng của cô hiện tại nổi lên một chút rung động nào…, vậy khẳng định là —— đối với việc này cũng không nên quá tin tưởng?

Phan Hiểu Bác nhìn thấy Liêu Bắc Bắc ngây ngốc, nhớ tới tình tiết trong một kịch bản khác, gở xuống chiếc nhẫn độc thân trên ngón tay, dịu dàng nói: “Anh sẽ đem chiếc nhẫn độc thân này giao cho em coi như là một lời bảo đảm, giống như con người của anh, đã nắm chắc trong lòng bàn tay của em, Bắc Bắc. . . . . . Đáp ứng anh nhé?”

Liêu Bắc Bắc rùng mình một cái, khúm núm mở miệng nói: “Phan Hiểu Bác, anh bình tĩnh trước một chút. . . . . .”

“Anh rất tỉnh táo, trừ em ra, ai anh cũng không cưới.” Phan Hiểu Bác đứng dậy, gương mặt mỉm cười đi về phía cô. Liêu Bắc Bắc bỗng chốc cảm thấy hoang mang, nhưng cửa thủy tinh đã bị cô khóa lại, tay chân luống cuống mở không ra, cho nên cô trực tiếp đẩy người hướng ra bên ngoài cửa sỗ, Phan Hiểu Bác không biết cô đang làm gì, chỉ nhìn thấy thân thể của cô càng ngày càng nhích đến gần thang dây trên bệ cửa sổ, cho nên có lòng tốt đến ôm lấy hông của cô.

“A.” Liêu Bắc Bắc lầm tưởng Phan Hiểu Bác có ý đồ lưu manh đùa bỡn với cô, cô xoay người lại, ngăn chặn lại bả vai của Phan Hiểu Bác, âm thanh cảnh cáo tăng lên, “Anh. . . . . . anh còn dám tới đây. . . . . . Tôi liền đẩy anh xuống. . . . . .”

Phan Hiểu Bác quả thật không ngờ rằng sức bật của cô cũng không nhỏ, lảo đảo hai bước mới đứng vững gót chân, Phan Hiểu Bác nghiêng đầu ngắm nhìn cô, bên này anh vừa mới cầu hôn với cô, bên kia cô lại xem anh phạm tội cưỡng gian rồi sao?

“Bắc Bắc, em nghĩ anh là loại người nào chứ?”

“Nếu như anh là một người tốt thì cần gì sưu tập nhiều đĩa CD-ROM tình dục như vậy chứ?” Liêu Bắc Bắc không cẩn thận đem sự thật nói ra.

Phan Hiểu Bác rụt vai lại, hồi tưởng lại những phản ứng không bình thường của cô, không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng: “Cũng là vì những thứ CD-ROM kia sao?”

Liêu Bắc Bắc nhát gan gật đầu.

“Bây giờ có lẽ em không hiểu được, nhưng anh có trách nhiệm nói cho em biết, trong nhà mỗi người đàn ông đều có. Không tin em bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi Đường Diệp Trạch thử xem, hỏi xem anh ta có cất giấu những thứ đó hay không? Nếu như anh ta dám nói không có, anh sẽ từ trên ban công này nhảy xuống dưới.” Phan Hiểu Bác lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, hơi ra lệnh một chút, “Em gọi đi.”

Chương 21: Trong lòng rất “thấp thỏm”

“Anh thật nhàm chán, em không thèm gọi đâu.” Liêu Bắc Bắc phát hiện hành vi của mình có chút quá lố nên cô nhảy khỏi ghế, vuốt vuốt tóc nói, “Em đi về trước.”

Tất nhiên là Phan Hiểu Bác không thể để cho Liêu Bắc Bắc rời đi như vậy, hiện tại, anh cảm thấy mình ở trong mắt Liêu Bắc Bắc chính là kẻ biến thái.

“Bắc Bắc, em nhìn anh đi…” Anh lễ độ ngăn cô lại, “Anh giống như những người đàn ông khác có đầy những ý nghĩ kiểu như thế trong đầu sao? Những loại suy nghĩ như thế cũng không đủ để chứng minh nhân phẩm của anh, em tin tưởng anh một lần được không?”

“Nhưng trong nhà của anh còn có trẻ con, đừng tưởng rằng trẻ con không biết gì hết, ít nhất anh cũng không khóa nó trong tủ quần áo.” Liêu Bắc Bắc bình tĩnh nói chuyện. Cô là phụ nữ đã trưởng thành, có thể lý giải sự khao khát của đàn ông, nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải vì những việc đó, mà cô phát hiện, ban đầu mình đồng ý hẹn hò thật sự là quá qua loa, qua loa ở chỗ, còn chưa biết tình huống của Phan Hiểu Bác ra sao, đã tưởng tượng trong đầu đủ kiểu, biến người ta thành hoàng tử bạch mã hoàn mỹ. Thời điểm nhận ra thực tế và tưởng tượng khác nhau, cô liền bắt đầu thấy thất vọng với đoạn tình yêu này, hiển nhiên đây không phải lỗi của Phan Hiểu Bác mà là vấn đề của cô, sai ở chỗ cô không nên vì nóng lòng thoát khỏi kiếp độc thân mà nói lời yêu thương.

Phan Hiểu Bác ỉu xìu, giơ cao hai tay nói: “Tốt, bây giờ chúng ta không nói tới chuyện kia nữa. Ngoài việc đó, em còn không hài long anh ở điểm nào? Là do anh chưa quan tâm hay chưa chăm sóc em tốt?”

Liêu Bắc Bắc nghĩ cẩn thận, thật ra thì Phan Hiểu Bác đối với cô rất tốt nhưng không biết tại sao khi cô ở cùng một chỗ với anh lại luôn cảm thấy không an toàn, mơ hồ cảm thấy tâm tình cũng anh đôi khi không khống chế được.

“Anh rất tốt, nhưng mà… biết nói thế nào nhỉ…” Liêu Bắc Bắc không thể cố tình khiến anh suy nghĩ lung tung, cho nên cô quanh co một hồi rồi nói: “Mặc dù em rất muốn thể hiện tình yêu nhưng lại không biết nói như thế nào… tóm lại, chính là sợ biểu hiện của mình không tốt, lại không có sở trường gì, có lẽ em thích hợp với cuộc sống độc thân hơn.”

“Em dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, chỉ bằng điểm này đã thể hiện tính cách đặc biệt của vợ hiền mẹ đảm rồi. Em có biết tâm tình của anh lúc vào cửa không? Cuối cùng cũng tìm được cảm giác “có nhà” rồi. Bắc Bắc, Niếp Niếp rất thích em, anh cũng rất thích em, em chính là em thì tốt rồi, em có thể cáu giận với anh, anh sẽ không trừng mắt với em, còn nếu anh bực tức với em, quát tháo em, em có thể tùy thời chia tay anh, anh tuyệt đối sẽ không dây dưa lằng nhằng với em, như vậy có được không?” Phan Hiểu Bác chân thành nói.

Liêu Bắc Bắc hiền lành khiến anh rất thích. Anh cần một người nguyện ý trông trẻ con, làm việc nhà, kiêm toàn bộ chức trách.

Thực tế quá sao? Tình yêu không thể có lí do sao? Anh khinh thường cười một tiếng.

Sau khi nghe xong, Liêu Bắc Bắc mở mắt không nói, thần sắc mâu thuẫn. Đồng thời, từ trong đầu thoát ra hai giọng nói, một chất vấn cô: một người đàn ông mọi mặt đều ưu tú lại ăn nói khép nép, cầu hòa, mà cô chỉ là một viên chức nhỏ nhoi thì có tư cách gì nói vứt là vứt? Mới gặp nhau chưa tới một tuần lễ, làm sao cô có thể khẳng định Phan Hiểu Bác không phải là chồng của cô? Huống chi Phan Hiểu Bác lại nguyện ý cưới cô rồi, không biết thật giả nhưng người đàn ông dám kết hôn thì không nhiều lắm đâu.

Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Liêu Bắc Bắc gật đầu ngầm đồng ý, không nói gì nữa.

Phan Hiểu Bác âm thầm vỗ tay hoan hô, cô gái này cuối cùng cũng mềm lòng, không chịu được đàn ông nhõng nhẽo theo đuổi.

Xem ra anh phải thay đổi phương án với Liêu Bắc Bắc rồi, muốn ôm được mỹ nhân về nhà, đầu tiên là phải nhẫn nhịn, nếu không sẽ hù dọa cô gái nhỏ ngây thơ chưa có kinh nghiệm sống này.

Liêu Bắc Bắc trở về phòng khách, thấy Niếp Niếp không có việc gì làm đang lăn lộn trên ghế salon, cô bé chạy đến bên cạnh Liêu Bắc Bắc, ngẩng đầu ao ước nói: “Cô giáo Liêu, hôm nay cô có thể đưa Niếp Niếp một mình đi bờ biển chơi không?”

Liêu Bắc Bắc thấy buồn cười: “Chờ chủ nhật được không? Hôm nay cô giáo phải đi làm.”

“A, công việc của cô giáo Liêu không phải là đưa các bạn nhỏ đi chơi sao?” vừa nói, Niếp Niếp vừa khóa ba lô nhỏ lên, kéo tay Liêu Bắc Bắc, nghiêm trang nói với Phan Hiểu Bác: “Chú ơi, cô giáo Liêu chuẩn bị đưa cháu đi làm, buổi trưa không cần chú chuẩn bị cơm đâu. À, chú cứ ngủ trưa một giấc đi, cháu đi chơi sẽ trở về ngay.”

“…”

Phan Hiểu Bác và Liêu Bắc Bắc nhìn nhau cười. Phan Hiểu Bác tự nhiên hi vọng Liêu Bắc Bắc chăm sóc cô cháu gái nhưng anh hiểu bây giờ chưa phải lúc cho nên anh vuốt tóc Niếp Niếp, ra vẻ đau buồn nói: “Có cô giáo Liêu liền quên chú đúng không? Chú rất đau lòng a…”

Niếp Niếp thấy Phan Hiểu Bác vẻ mặt khổ sở, nhíu chặt mày, đi chơi? Không đi chơi? Đi chơi? Không đi chơi… Thật khó nghĩ a.

Liêu Bắc Bắc suy nghĩ một chút, toàn bộ chuyện cần làm tháng này của cô không trông cậy được rồi, còn không bằng đi chơi vui vẻ với mấy đứa trẻ.

“Một đêm anh không ngủ rồi, nghỉ ngơi trước đi, nếu như công việc quá bận, anh cứ yên tâm, hôm nay em trông Niếp Niếp.”

“Tất nhiên là anh yên tâm rồi, nhưng có … thích hợp không? Có thể ảnh hưởng tới công việc của em không?”

“Không sao, công việc còn đang trong quá trình chuẩn bị, nhanh nhất thì cũng phải đợi đến tháng sau mới bắt đầu được.”

“Vậy làm phiền em, Bắc Bắc… Nói thật là công việc của anh cũng hơi nhiều.” Phan Hiểu Bác cảm kích vô cùng.

Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, tự tay bỏ những vật dụng nhỏ cùng đồ ăn vào túi giấy. Phan Hiểu Bác đưa hai người đến lầu dưới, khi anh chuẩn bị mở cửa xe, không biết là do Liêu Bắc Bắc trong đầu bị thiểu năng hay là cố ý khiêu khích, nói thẳng không cần anh đưa đi, cô ngồi xe Đường Diệp Trạch đến bờ biển.

Phan Hiểu Bác kiềm nén không được cảm xúc bất mãn trong lòng, bất động thanh sắc cười cười, tạm biệt hai người.

Vạn Điệp Thành là một trấn nhỏ cho nên Liêu Bắc Bắc dẫn Niếp Niếp đi đến nhà tập thể thuộc điền sản của Đường thị, trên đường, Liêu Bắc Bắc đã liên hệ với Đường Diệp Trạch đang bận việc, bảo cô đưa đứa trẻ đến khách sạn đợi trước.

“Liêu Bắc Bắc, trẻ con nhà ai vậy?” Nhân viên tiếp tân của Tư Tuân Thai đi về phía các nàng.

“Cháu gái của bạn, tôi trông giúp một ngày. Hôm nay có nhiều việc không?” Liêu Bắc Bắc ôm Niếp Niếp ngồi lên ghế.

“Vậy à? Tôi còn tưởng rằng đây là con gái của cô. Thật là một cô bé xinh đẹp…” Nhân viên tiếp tân lấy ra một viên kẹo đưa cho Niếp Niếp, thuận miệng đáp, “Không bận rộn lắm, Đường tổng bỗng nhiên tới nên trưởng phòng phải đi báo cáo.”

Liêu Bắc Bắc đáp một tiếng, nhìn về Niếp Niếp không biết buồn, không khỏi thở phào một hơi, đi sớm về muộn, Niếp Niếp đi với anh ấy thật khổ cực.

Cô lại không biết, Đường tổng giám mà thư ký nói, không chỉ là Đường Diệp Trạch, còn có Đường Diệp Hoa hung tàn nữa.

Nàng phát một ra cái Weibo ——

Một cô bé ba bốn tuổi, cha mẹ không ở bên cạnh, cô bé tin cậy nhất chỉ có người chú, mặc dù người chú có tiềm lực kinh tế nhưng rất bận rộn, quan hệ của mình với chú của đứa nhỏ không phải qua loa nhưng mình vẫn phải đi làm, mình giúp đứa bé này kiểu gì đây?

Bình luận:

Khoai tây đậu: Việc này còn phải suy nghĩ sao? Mau đưa mình cho chú có tiền.

Thiên Nhai Nơi Nào Có Cỏ Thơm: Mẹ kế khó làm, giờ làm thím, cô tự cân nhắc…

Chưởng Môn Pháo Ô Đũng Quần: Chị, mang thai ngoài ý muốn à? phải làm sao bây giờ?

Điềm Tỷ Tiểu Đào: Bắc Bắc cô ở đâu? Sao hôm qua đi làm xong không về kí túc xá? Trẻ con nhà ai?

Liêu Bắc Bắc thấy bình luận của đồng nghiệp Đào Tiểu Thiến, thì hít một hơi khí lạnh, khi cô đang lo lắng phải quay về như thế nào thì Đường Diệp Trạch vạn ác lại nanh tin lại.

Anh Không Phải Trời Sinh Đã Ngốc: @Điềm tỷ Tiểu Đào: của ta.

Ưu Thương Phụ Nhị Đại: @Anh Không Phải Trời Sinh đã ngốc: Này. Đừng nhận trẻ con loạn thế, không phải anh đang họp sao?

Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: @Ưu Thương Phụ Nhị Đại: ừ, sắp kết thúc, đợi thêm một lát nữa.

Điềm Tỷ: @Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: Trùng hợp thế sao? Tôi cũng đang phải họp. Không biết quản lý mới tới kia bô bô cái gì, thông báo nội dung vô bổ, dài dòng, phiền hà quá.

Liêu Bắc Bắc lại hít một hơi khí lạnh, vội vàng hỏi nhân viên tiếp tân xem Đào Tiểu Thiến có phải đang ở phòng hội nghị hay không.

Kết quả, đáp án tất nhiên là khẳng định.

Nói cách khác, Đào Tiểu Thiến dưới tình huống không biết chuyện đã than thở với ông chủ của công ty – ông chủ chính là người nào a?

Cho nên Liêu Bắc Bắc luống cuống tay chân muốn nói chuyện riêng, vốn muốn nói Đường Diệp Trạch đừng vội nóng giận, nhưng không đợi nàng gõ hết chữ, Đường Diệp Trạch đã phản hồi lại.

Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: @Điềm tỷ: Ừ, tôi có thể hiểu nỗi lòng của cô.

Điềm Tỷ Tiểu Đào: @Anh Không Phải Trời Sinh Ra Đã Ngốc: *nắm tay*.

Liêu Bắc Bắc lau mồ hồi, xem ra sau này cô không thể ăn nói linh tinh tại Weibo nữa rồi, khắp nơi mọi người đều là “nguy tình” a.

Cô ôm lấy Niếp Niếp, hay là trốn ra ngoài trước, nghĩ vậy, hai người liền rời khỏi cửa hàng bán lẻ, đi tới trước bồn hoa nhỏ ven đường.

Nhưng cô vừa mới rời đi, Đường Diệp Hoa đã nổi giận đùng đùng rời khỏi cửa hàng bán lẻ, ngồi lên xe trở về thành phố.

“Về công ty”

Lái xe không dám hỏi nhiều, chậm rãi lái xe rời đi.

Đường Diệp Hoa rút một điếu thuốc chưa châm lửa đã ném ra khỏi cửa sổ, nghiêng đầu một cái lại vô tình nhìn thấy một nhân viên mặc đồng phục công ty đang lười biếng ngồi ở bồn hoa.

Anh đẩy cửa xe ra, nổi giận đùng đùng bước tới.

“Cô có biết bây giờ đang là giờ làm việc hay không?”

Liêu Bắc Bắc quay đầu lại, nháy mắt hoa đá.

“Lại là cô?” Đường Diệp Hoa vốn nén giận trong lòng, nhưng ở trong hội nghị lại làm mất thể diện khi tranh cãi với Đường Diệp Trạch về phương án kiến trúc, anh muốn bùng nổ với Liêu Bắc Bắc.

Liêu Bắc Bắc sợ dọa Niếp Niếp khóc, không nhìn vào ánh mắt hung ác của Đường Diệp Hoa, trước tiên đưa cô bé đến trước cửa khác sạn, nhờ tiếp tân trông hộ rồi vội vàng chạy về chỗ bồn hoa, thở hồng hộc đứng trước mặt Đường Diệp Hoa.

“Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Ông chủ, tôi biết ông tức giận, nhưng cũng không thể ở trước mặt trẻ con…tức giận…” Liêu Bắc Bắc thân là cô giáo của trẻ con, chỉ trích thái độ bất mãn của Đường Diệp Hoa.

Đường Diệp Hoa quay người ngồi lên ghế đá, bằng trí nhớ siêu cường của anh, kết luận rằng nhân viên tiêu thụ phái ra lần này không có con gái.

“Hỏi một đằng đáp một nẻo, cô cho rằng như vậy có thể lừa dối mà vượt qua kiểm tra?”

Liêu Bắc Bắc nuốt nước miếng, theo tình hình thực tế mà trả lời: “Không phải, hôm nay tôi tới xin nghỉ.”

“Xem ra cô cũng không phải xin nghỉ bệnh, xin nghỉ phép vô cớ bị trừ lương và tiền thưởng, cô có biết không?”
”Biết.”

Không đợi Đường Diệp Hoa chế nhạo lần nữa, Liêu Bắc Bắc đã liều chết nói thầm một câu: “Dù sao tiền tháng của tôi cũng đã bị trừ hết rồi.”

Đường Diệp Hoa chưa từng thấy nhân viên nào cà lơ phất phơ như vậy, anh bỗng đứng lên, nắm cổ tay Liêu Bắc Bắc kéo cô đến bên cạnh xe ô tô.

Liêu Bắc Bắc không hiểu gì, mê mang nhìn anh.

Đường Diệp Hoa ra lệnh cho lái xe đưa cho cô một khối khăn lau, nói: “Bây giờ, ngay lập tức, lau xe.”

Liêu Bắc Bắc giận mà không dám nói gì, bĩu môi đứng ở bên cạnh cửa xe, hì hục bắt đầu làm việc.

Mà Đường Diệp Hoa lại giống như địa chủ, khoanh hai tay ngồi trong xe, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.

Liêu Bắc Bắc cảm nhận được ánh mắt sắc bén kia, theo bản năng kéo kéo cổ áo, bởi vì chỗ ngồi của Đường Diệp Hoa tương đối cao.

Chính bởi hành động này khiến cho Đường Diệp Hoa có cơ hội bùng nổ.

“Cô có ý gì? Cho rằng tôi nhìn lén cô?”

Liêu Bắc Bắc cúi đầu không nói, tận lực lau xe.

Đường Diệp Hoa có phải ăn thuốc nổ để lớn lên không? Nhìn Đường Diệp Trạch đi, dịu dàng biết bao, rõ ràng là anh em ruột, sao lại trái ngược nhiều như vậy chứ?

Liêu Bắc Bắc không chọc nổi, định đứng lên lau trần xe, nhưng mui xe khá cao, cô đưa tay lên, rốn lại bị lộ ra ngoài, Đường Diệp Hoa nhìn xuyên qua cửa sổ xe, tốt bụng nhắc nhở: “Cẩn thận đau bụng.”

Liêu Bắc Bắc lúc này mới ý thức được vấn đề “cảnh xuân chợt tiết”, cô xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, ngay sau đó mở cửa xe, vứt khăn lau vào người Đường Diệp Hoa: “Lỗ mãng. Tôi không lau.” Vừa nói, cô vừa tức giận chạy đi. Đường Diệp Hoa quá bắt nạt người rồi.

Đường Diệp Hoa quay đầu nhìn về bóng lưng tức giận rời đi của cô, không sao cả cười một tiếng, bảo tài xế lái xe, tầm tình khá hơn rồi, trở về thành phố thôi.

Về việc tranh luận bản vẽ, anh cũng không vội, ngược lại một việc khác làm anh phiền não hơn, anh thở dài một hơi, mệt mỏi nói: “Không về công ty, đi đón Vương Tuyết Mạn trước.”

Sau nửa giờ, nhân viên tham dự hội nghị lục tục rời phòng họp. Đào Tiểu Thiến không nghĩ tới Liêu Bắc Bắc đã đứng ở cửa khác sạn, vội vã chào một tiếng, ngay sau đó đi làm việc. Đường Diệp Trạch không ở lại tán gẫu với Liêu Bắc Bắc, trực tiếp đi ra ngoài, Liêu Bắc Bắc hiểu ý, ở trong cửa hàng ngồi một lúc mới đuổi theo anh.

“Chú tốt…” Niếp Niếp vươn tay nhỏ bé để Đường Diệp Trạch nắm.

Đường Diệp Trạch cười cười, ôm lấy cô bé, chỉ cửa hàng nước đá bào không xa: “Muốn ăn không?”

Niếp Niếp nuốt nước miếng, gật đầu lại lắc đầu: “Chú nói, bé ngoan không được ăn vặt lung tung… Thật muốn ăn….”

Đường Diệp Trạch cười nhưng không nói, bế cô bé đi tới cửa hàng nước đá bào, Liêu Bắc Bắc sợ đồng nghiệp chú ý tới mình, nhìn ngó xung quanh rồi mới đi vào.

Trời nắng gắt như đổ lửa, nước đá bào là đồ uống lạnh không thể thiếu, Niếp Niếp vui sướng cắn ăn, còn Liêu Bắc Bắc nhìn ly kem trước mặt, một miếng cũng không muốn ăn.

Đường Diệp Trạch nhấp một ngụm trà, giở tờ báo buổi sáng, hỏi: “Mệt à?”

Liêu Bắc Bắc lắc đầu, nghĩ xem có nên nói chuyện gặp phải Đường Diệp Hoa hay không. Chẳng qua, đột nhiên thấy được cuộc sống thật gian khổ, chẳng những phải nhìn sắc mặt ông chủ, còn bị đè nén, ghê tởm nhất chính là ba chữ – trừ tiền lương. Đúng là nhà tư bản, giai cấp bóc lột, cuồng biến thái, cuồng háo sắc, phi, người xấu.

“Tôi đang suy nghĩ xem có nên quay trở về nhà trẻ làm cô giáo hay không. Nhưng anh yên tâm, trước khi chưa trả hết nợ cho anh, tôi sẽ không biến mất.” Cô rầu rĩ như đưa đám.

Đường Diệp Trạch sửng sốt một giây đồng hồ, nhớ tới chuyện của cô, cười nhạt một tiếng: “Cứ từ từ, không vội.”

“Anh đồng ý tôi quay lại làm cô giáo không?” Liêu Bắc Bắc mở to mắt, cô không có hùng tâm tráng chí, nhưng đối mặt với tương lai xa vời và tình yêu không rõ, cô lâm vào mê mang.

“Thật ra cô làm công việc kia tôi cũng không có ý kiến, nhưng vấn đề là, làm người không thể không giữ lời, cô đáp ứng nhiệm vụ dạy học chẳng phải cũng đi mấy lần sao.” Đường Diệp Trạch biết cô chỉ có ba phút đồng hồ nhiệt tình, nhưng mà không nghĩ tới lại nguội lạnh nhanh như vậy.

Liêu Bắc Bắc bĩu môi: “Tôi chưa nói không đi, phải đi chứ… còn phải quét dọn du thuyền, phát truyền đơn… đi làm… huấn luyện… yêu đương…” Vừa nói cô vừa nằm gục trên bàn, “Aiz, sao tôi có cảm giác cuộc sống thật chán nản thế?”

Đường Diệp Trạch không nói, mốc một quyển sổ ra, viết mấy chữ đưa cho cô xem.

Trừ công việc huấn luyện ra, lịch làm việc như sau:

Thứ hai: Dọn du thuyền (Mỗi lần trừ đi năm trăm)

Thứ ba – thứ năm: phát truyền đơn (linh hoạt làm việc)

Thứ bảy: Nghỉ ngơi.

Chủ nhật: Dạy học (nếu như có rảnh rỗi)

Liêu Bắc Bắc nghiêng đầu đọc qua, không nói, anh ta tùy tùy tiện tiện viết lịch như vậy, hơn nữa lại công khai ghi chú bên cạnh, có vẻ như công việc cũng không đến nỗi mệt muốn chết.

Lúc này, Triệu Diệu lái xe của Đường Diệp Trạch tới, đợi ở cửa. Ưu Điềm lớn nhất của Triệu Diệu là giữ kín miệng như bưng trước những gì tai nghe mắt thấy, biết công việc của mình là gì, làm việc vững vàng.

Trong xe.

Đường Diệp Trạch ngồi ở ghế phụ lái, Liêu Bắc Bắc và Niếp Niếp ngồi ở phía sau, tổ hợp quái dị như vậy, Triệu Diệu cũng làm như không thấy, không hỏi.

Lát sau, đến bờ biển, Niếp Niếp muốn nghịch nước, nhưng Liêu Bắc Bắc mặc quần dài áo dài, sao có thể nghịch nước cùng cô bé?

Đang lúc cô khó xử, Triệu Diệu lại tốt bụng nói: “Phía sau xe có mấy cái áo tắm, tôi nhớ có cả đồ trẻ em, cô đưa đứa bé đi phòng thay đồ đổi lại đi.”

Liêu Bắc Bắc cúi đầu cảm ơn, tự mình mở cốp xe, vùi đầu chọn lựa, bất kể là của người lớn hay của trẻ con đều là bikini.

Niếp Niếp thấy Liêu Bắc Bắc do dự, lăn lộn trên bãi cát: “Ô ô – tắm biển… Cô giáo Liêu… tắm biển…Ô ô –“

“Được rồi, được rồi, cô giáo dẫn con đi thay áo tắm.”

Triệu Diệu thấy hai người đi về phòng vệ sinh, nghiêm trang cúi người: “Đường tổng, em trở về công ty trước diều chỉnh giấy tờ.”

Đường Diệp Trạch thần sắc bình tĩnh, đáp một tiếng, quay lưng về phia Triệu Diệu đứng, thật là một nhân viên có trách nhiệm, ừ, nhất định phải tăng tiền lương cho anh ta.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ