Chương 12-hoàn
Nền gara ôtô bên cạnh nhà kính ở sân sau nhà họ Trịnh đã bị san bằng vào năm Trịnh Hằng được sinh ra, nền đất bằng phẳng được xới tung lên, tất cả đều biến thành một bãi cỏ rộng lớn. Sân sau vốn dĩ đã rất to rồi, từ nhà kính nhìn ra không hết tầm mắt, quả thật rất rộng lớn.
Cơn gió cuối xuân dịu dàng lướt qua bãi cỏ xanh mướt, những giọt nước đọng lại sau trận mưa đêm qua bị gió cuốn đi, trong không khí tràn ngập mùi đất ẩm.
Cậu nhóc Trịnh Hằng mặc quần yếm đang chơi đùa trên bãi cỏ đó, nằm úp mặt xuống đất cong mông lên, các ngón tay ngắn ngủn mập mạp đang moi lấy moi để thứ gì đó trong bãi cỏ. Cách đó mấy bước chân là cây hoè cành lá sum suê, gió thổi làm đám lá kêu xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài cành bị cưa rụng xuống, sau đó có người xách theo cái cưa vịn vào cành cây nhảy xuống đất thở hổn hển rồi bắt đầu mắc võng lên thân cây.
Chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng của người đó đã ướt đẫm mồ hôi, dính chặt vào cơ thể quyến rũ, tay áo thêu tên bằng những sợi chỉ vàng được xắn lên cao, đôi cúc áo nạm ngọc mắt mèo vứt chỏng chơ trên chiếc bàn bên cạnh. Tuy những chữ “lao động”, “đổ mồ hôi” chẳng đúng với cái tên Trịnh Phiên Nhiên chút nào, nhưng chỉ cần nhìn cái cúc áo là biết người đó chính là anh.
“Bố, bố ơi!”
Đột nhiên đôi chân anh bị ôm chặt, cái búa Trịnh Phiên Nhiên đang vung lên nện luôn vào ngón cái, anh tức giận nhắm mắt kìm nén, cúi xuống chau mày “ừm?” một tiếng.
Trịnh Hằng đang ôm chân anh, giơ lên một thứ đen đen giống lông mày của anh, ngửa mặt lên hí hứng. Một con giun rất dài bị thằng bé nắm chặt đầu đang vặn vẹo, ngọ nguậy.
Trịnh Phiên Nhiên cứng đơ tại chỗ, cắn răng nói từng từ: “Vứt… đi… ngay… lập… tức!”
Trịnh Hằng cười hi hi, cầm con giun chạy đi chạy lại đùa nghịch, một lúc sau mới chịu vứt con giun vào bãi cỏ. Sau đó thằng bé quay người lại bám lấy chân bố lẩm bẩm: “Bố ơi, cái võng của con sao vẫn chưa xong?”
Trịnh Phiên Nhiên lạnh lùng đẩy thằng bé, sao nó lại ôm chặt thế cơ chứ, mặt anh tối sầm, “hừ” một tiếng.
“Bố làm chậm quá, nếu là chồng của dì làm nhất định sẽ xong rất nhanh.”
“Im đi!” Trịnh Phiên Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa quát lên. Thằng nhóc này nếu không phải do Tân Cam sinh ra, có lẽ anh sẽ nghi ngờ nó là con của Ngôn Tuấn. Mấy tháng trước anh đề nghị để thằng bé ngủ ở phòng riêng, ngày hôm sau Ngôn Tuấn và Tân Thần đã vội vàng chạy đến hỏi xem xảy ra chuyện gì. Đó là lần đầu tiên Trịnh Phiên Nhiên đằng đằng sát khí nhìn con trai, chỉ thấy thằng bé xinh xắn đang ngồi ăn bánh mì bơ, thong thả nói một cách hồn nhiên: “Dì ơi, tối qua bố con nhốt mẹ vào trong phòng, con gõ cửa nhưng bố không mở, con nghe thấy mẹ cứ khóc mãi.” Hai vợ chồng Tân Thần nhận được điện thoại, vội vàng chạy tới khuyên can, sau khi nghe xong câu chuyện thì nhìn nhau muốn cười phá lên, nhưng lại ngại Trịnh Phiên Nhiên sẽ lạm dụng uy quyền, cả hai nhịn cười đến nỗi môi trắng bệch. Tân Cam đỏ bừng mặt, ánh mắt hình viên đạn bay đến chỗ Trịnh Phiên Nhiên. Trịnh Phiên Nhiên cũng thấy phiền, anh trừng mắt nhìn thằng bé đang đung đưa đôi chân ngắn ngủn vẻ mặt ngây thơ, muốn chỉnh đốn cũng không tìm được lý do…
Trịnh Hằng bị bố quát, phồng mồm lên, đôi mắt vừa đen vừa sáng đảo một vòng, rồi đột nhiên nhảy lên đùi trái của Trịnh Phiên Nhiên, sau khi bị xách lên mới nói to: “Bố, con muốn đi thả diều.”
“Một giờ trước con còn nói chiều nay muốn chơi võng cơ mà?”
“…” Trịnh Hằng không định đôi co với anh, miệng nó cong lên, nước mắt giàn giụa nhìn anh.
Trịnh Phiên Nhiên liền thở dài.
Không lâu sau, một con diều hình con bướm ngũ sắc sặc sỡ đã bay lượn trên bầu trời.
Nhưng trong buổi chiều xuân gió hiu hiu như thế này, sợ rằng người mua được ngôi sao ngoài vũ trụ kia có chạy nhanh đến mấy, dây có căng đến mấy cũng không thể giữ con diều bay cao trong gió được.
Tổng giám đốc Trịnh – thần thoại phố Wall đang chạy như điên để thả diều hình con bướm ở thảm cỏ sau nhà mình…
Trịnh Hằng ngồi lắc lư trên vai bố, đôi tay mũm mĩm ôm chặt mặt bố, miệng la oai oái chỉ huy: “Bố chạy nhanh lên một chút! Bố, bố, bố chạy nhanh nữa lên!”
Mắt Trịnh Phiên Nhiên bị tay thằng bé che kín, nhưng vẫn phải nghe lời thằng bé chạy băng băng…
Bên trong nhà kính ngập tràn ánh nắng, Tân Cam vừa tỉnh giấc, uể oải vươn vai, loáng thoáng nghe thấy tiếng hai bố con đang chơi đùa vui vẻ, cô mỉm cười ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, thằng nhóc đang ngồi vắt vẻo trên cổ ai đó, quần yếm lệch về một bên, vô cùng đáng yêu.
Tân Cam không nhịn được cười.
Ngày trước có một người chỉ cần bị người khác đụng vào một chút là đã nhăn mặt khó chịu, hai năm nay Hằng Hằng đã lớn, ngày càng khó đối phó, việc gì anh cũng phải đích thân ra tay.
Cô cúi đầu đặt tay lên cái bụng đã hơi nhô lên, cười dịu dàng.
Hy vọng đây là con gái, nó sẽ ngoan hơn một chút, không còn làm anh phải khổ sở nữa.
Nhưng nếu là con gái, có lẽ anh sẽ càng mệt mỏi hơn chăng? Tân Cam không dám nghĩ một chàng trai nào đó có thể lấy được đứa con gái ngọc ngà từ tay ông bố Trịnh Phiên Nhiên về làm vợ.
Phía xa xa, hai bố con vẫn đang chơi đùa, lăn qua lăn lại, Trịnh Phiên Nhiên thở không ra hơi, Trịnh Hằng tóm lấy tai bố nghịch, ngây thơ hồn nhiên nói: “Bố, sao diều lại không bay lên được thế?”
“…Bởi vì không có gió!” Trịnh Phiên Nhiên vô cùng tức giận trả lời.
“Nhưng không phải bố là người có thể hô phong hoán vũ sao?” Trịnh Hằng nhớ đến lời đánh giá của người khác đối với bố mình, nghi ngờ hỏi.
“…”
“Thế mới nói người lớn hay thích lừa trẻ con.” Trịnh Hằng nghiêng đầu nói.
“…”
“Bố, bố quỳ dưới đất làm gì thế? Bố mau đứng lên đi. Đứng lên, mau đứng lên!”
Đến tận buổi tối khi đi ngủ Trịnh Phiên Nhiên vẫn còn rất tức giận, lợi dụng việc công để trả thù riêng, anh đuổi cậu nhóc Trịnh Hằng bốn tuổi về phòng ngủ của mình. Tân Cam không quan tâm đến ân oán giữa hai bố con, sau khi tắm xong, cô ngồi trước bàn phấn bôi kem dưỡng da.
Mắt Trịnh Hằng đỏ lựng, bĩu môi đe doạ: “Con sẽ gọi điện cho ông ngoại!”
“Hả?” Trịnh Phiên Nhiên mặc áo ngủ, ung dung ôm bả vai ngồi xuống giường: “Con chuẩn bị nói gì với ông nào?”
“…” Trịnh Hằng nghĩ ngợi một lúc: “Bố không cho con ngủ.”
“Phòng ngủ của con ở bên cạnh, đây là giường của bố và mẹ.”
“…” Trịnh Hằng lại nghĩ rồi nói: “Nhưng con muốn ngủ ở đây cơ.”
“Con có thể ngủ ở đây.” Trịnh Phiên Nhiên nhướn mày: “Nếu con ngủ ở đây thì mẹ và bố sẽ sang phòng con ngủ. Trịnh Hằng, con xem, bây giờ con có hai sự lựa chọn: con ngủ ở phòng của mình, hoặc là hai bố mẹ sẽ sang ngủ phòng của con. Con tự chọn đi.”
Tân Cam nhìn chồng từ trong gương… Thật không biết xấu hổ, dùng kỹ xảo để đàm phán với đứa bé bốn tuổi.
Trịnh Hằng so sánh hai sự lựa chọn bố đưa ra, rồi nó chọn cách thứ nhất, sau đó ôm chiếc gối quay người đi về phòng. Trịnh Phiên Nhiên thở phào, đứng lên đến trước bàn phấn, ôm lấy Tân Cam, cắn cô qua lớp áo, cô ôm đầu anh, khẽ cười: “Anh không thấy xấu hổ à, còn tính toán với cả con mình.”
Trịnh Phiên Nhiên ngẩng đầu lên, cắn tai cô thì thầm: “ Không tính toán với nó thì sao có thể tính toán với em thế này chứ?”
Hai tay anh đặt lên đùi cô, thì thầm hỏi: “Có thích bị anh tính toán không?”
Cả người Tân Câm mềm mại trong lòng anh, nũng nịu. Trịnh Phiên Nhiên chú ý đến bụng cô nên cũng không làm quá đáng.
Trịnh Hằng quả đúng là con trai của Trịnh Phiên Nhiên, thằng bé quay về phòng nghĩ ngợi một lúc liền hiểu ra, chạy sang đập cửa ình ình: “Bố, bố mở cửa ra đi, con muốn chọn lại! Bố…”
Tân Cam đẩy anh ra, nhưng anh không buông tha cô, đang lúc nước sôi lửa bỏng, bên ngoài cửa là giọng nói ngây thơ của cậu con trai, bên tai là những lời âu yếm của anh, cô cảm thấy cuộc sống hết sức hoàn hảo, đây thực sự là vùng trời bình yên của cuộc đời cô.
Tình cảm trong trái tim anh là mãi mãi, tình cảm của em cũng vậy.
Chúc các bạn online vui vẻ !