Full | Lùi trang 6 | Tiếp trang 8
Chương 17.1: Tim đau mới biết lòng rung động
Đêm hôm đó, Thôi Yên ra khỏi phòng Tăng Phi, rồi mấy ngày tiếp theo hai người không chạm mặt nhau ở nhà. dღđ☆L☆qღđ Mỗi khi Tăng Phi về đến nhà thì Thôi Yên hoặc là chưa về hoặc là đã đi ngủ.
Trở thành xa lạ đối với Thôi Yên hoàn toàn không phải là ý định của Tăng Phi, tất cả những gì anh làm chỉ là muốn cho Thôi Yên tỉnh ra từ mê cung “tình yêu” lạc lối, để hai người quay về đúng vị trí là quan hệ cậu cháu, anh vẫn sẽ chăm sóc quan tâm cô như xưa, đứng ở một nơi không xa không gần, nhìn cô sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Tăng Phi cố gắng thay đổi quan hệ căng thẳng quá mức này. Hôm qua sau khi tan làm, anh gọi Khang Khang từ trường ra, đãi cậu ta món cá om cay mà Thôi Yên thích nhất. Khang Khang đương nhiên tự gọi điện cho Thôi Yên, nhưng Thôi Yên trả lời cô đã ăn với bạn học rồi, lười đi, cho dù Tăng Phi đã chọn một nhà hàng chỉ cách trường cô tầm hai trạm xe bus.
Buổi tối, Tăng Phi gõ cửa phòng Thôi Yên, muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với cô lần nữa, Thôi Yên chối rằng mình đang phải luyện thanh, Tăng Phi lớn tiếng, tiếng nhạc trong phòng Thôi Yên càng to át cả tiếng anh.
Cuối cùng lúc sáng sớm nay, trước khi Tăng Phi đi làm anh chạm mặt Thôi Yên đang thay giày ở lối vào. Tăng Phi trong lòng đang không được vui, anh làm mặt lạnh hỏi: “Cháu giận dỗi cái gì?”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Thôi Yên nói: “Cháu có giận dỗi gì đâu. Mấy ngày hôm nay cháu bận tìm nhà, hôm qua đã nhờ người tìm được, rồi sẽ chuyển sang đó ở.”
Cô đeo một chiếc ba lô rất to, tay còn xách một túi hành lý.
Tăng Phi lặng im một lát rồi hỏi: “Nhà ở chỗ nào? Thuê cùng với ai?”
Thôi Yên ngồi xuống buộc dây giày, miệng nói: “Cậu không cảm thấy là trong vai trò một người cậu bình thường thì cậu đang can thiếp quá nhiều à?”
“Xem ra cháu cần phải có kỹ luật phép tắc hơn. Chẳng lẽ chưa có ai dạy cháu, phép lịch sự cơ bản khi nói chuyện là phải nhìn mặt người đối diện à? Đặc biệt là khi nói chuyện với người lớn.”
Thôi Yên buộc xong dây giày, đứng dậy, vương thẳng tấm lưng mảnh mai, nhìn trân trân vào mắt Tăng Phi.
Tăng Phi cúi xuống xách túi hành lý ở bên chân cô. “Cậu đưa cháu đến đó.”
Khóe mắt Thôi Yên đỏ lên, nước mắt vòng quanh mi. Cô nói: “Tăng Phi, cậu làm thế này có phù hợp không? Cậu muốn cháu càng buồn hơn khi xa cậu à?”
Tăng Phi quay đầu nhìn lại, Khang Khang tối hôm qua ngủ lại trường. Sau đó anh mới nói lời gan ruột với Thôi Yên: “Không phải là cậu chống lại cháu. Phải để cậu nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây? Cháu còn chưa đầy hai mươi mốt tuổi, xứng đáng có cuộc đời tốt đẹp hơn, tươi mới hơn. Hãy đi tìm một người bạn trai trẻ trung, chỉ cần cháu thích, cậu sẽ không can thiệp gì hết. Nếu như muốn trải nghiệm tình yêu, cũng phải với người có tuổi tác tương đương…” Anh bóp trán, nhớ lại xem câu nguyên bản mà Phong Lan đã nói như thế nào. “Tức là kiểu tình yêu mà các cô gái như cháu mong muốn, lần đầu tiên gặp gỡ, lần đầu tiên rung động , mong chờ nhung nhớ đủ sắc thái, rồi hết cãi vả lại làm lành, lăn lộn vật vã thế nào đi nữa cũng không thành vấn đề, chỉ cần không hao tâm tổn trí vào một lão già là được. Cháu nên tận hưởng những điều tươi mới và vui vẻ, còn ở tuổi cậu bây giờ những điều đó là vô nghĩa rồi.”
Thôi Yên giằng lại túi hành lý, chua chát nói: “Cậu biết sao không? Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng “tốt bụng” này của cậu, cháu đều cảm thấy cực kỳ buồn cười!”
Cô không thèm quan tâm đến phản ứng của Tăng Phi, tranh đi ra khỏi cửa trước.
Trái hẳn với những gì Tăng Phi nói, anh khuyên cô nên trải nghiệm những điều kia, thì ngay từ năm cô mười ba tuổi lần đầu tiên gặp anh, cô đã trải qua, đầy đủ trọn vẹn.
Tăng Phi muốn dò la tin tức mật báo mà anh cần từ Tĩnh Lâm thì trước hết phải dàn xếp xong con gái riêng với chồng trước của cô là Thôi Yên đã. Khi Thôi Khắc Kiểm xảy ra chuyện, Tĩnh Lâm hoàn toàn tuyệt vọng, cả ngày đờ đẫn như người mất hồn, đắm mình trong ảo giác của ma túy, đâu còn để ý chăm sóc được gì đến con gái. Đều là Tăng Phi lo lắng cho Thôi Yên cả, không chỉ chăm lo từng bữa no bữa đói, mà còn kèm cặp học hành, an ủi động viên.
Không một ai biết rằng, Thôi Yên lúc đó đã có tâm tư như thể tình đầu, ngày ngày mong chờ người đàn ông mẹ cô từng yêu ghé qua.
Thôi Yên học thanh nhạc, nhưng không giống như đa số các bạn học của cô, cô chưa bao giờ mơ ước sau này mình sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng biểu diễn trên sân khấu lấp lánh sắc màu. Nguyện vọng của cô là trở thành một cô giáo dạy nhạc, dạy trẻ em học hát học đàn, hằng ngày tan làm sớm đợi người cô yêu về nhà. Nhưng cô bắt đầu lo ngại rằng, so với ước mơ xem ra quá đơn giản bình thường này, có khi trở thành nổi tiếng lại còn thực tế hơn.
Buổi sáng Thôi Yên dọn dẹp căn phòng ở nhà trọ, buổi chiều phải đi học. Tan học, cô rủ bạn ra ngoài để dạy phụ đạo cho một em nhỏ.
Trước cổng chính của Học viện Nghệ thuật lúc nào cũng tấp nập xe cộ, nam thanh nữ tú cũng không bao giờ thiếu. Ánh mắt Thôi Yên dường như thoáng thấy một người có dáng cao cao lướt qua, cô tiếp tục cười đùa với bạn học, thái độ tỏ ra như bình thường, cho đến khi đi qua biển báo trạm dừng xe bus, cô mới bịa ra lý do để tạm biệt cô bạn vốn đang đi cùng đường, chạy theo hướng bóng người đang đi khuất kia.
Suốt một quãng đường rẽ ngang rẽ dọc, đến khi đi vào một con ngõ cũ hẹp vắng vẻ, người đi phía trước Thôi Yên mới bước chậm lại. Hai người dừng lại gần một căn nhà đổ nát, nhà đó có cửa sắt khóa chặt, xung quanh trồng cây quất ngọt vô cùng tươi tốt.
“Tìm em có việc gì?” Thôi Yên vừa dừng bước đã hỏi ngay.
Anh không trả lời ngay.
Thôi Yên túm lấy quai đeo vai của ba lô, nói chân tình: “Cám ơn anh đã chịu giúp em.”
“Anh không làm nữa đâu.” Đinh Tiểu Dã quay người nhìn cô, hằm hằm nói. “Cho dù em tiến hành được tới đâu, đạt được hay không, anh cũng không giúp nổi em nữa.”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
“Tại sao?” Thôi Yên tỏ vẻ ngạc nhiên.
Đinh Tiểu Dã quay đầu đi, nói: “Bởi vì lừa gạt con gái chuyện tình cảm, hóa ra đến loại người như anh cũng cảm thấy rất không ra gì.”
Thôi Yên chầm chậm dịch bước chân, đuổi theo ánh mắt cố tình né tránh của Đinh Tiểu Dã, đối diện với anh.
“Sao lúc đầu anh không nói như thế?” Khi cô vừa bắt gặp ánh mắt anh, sự ngạc nhiên trên gương mặt càng rõ rệt, cô nghi ngờ hỏi. “Em biết rồi, anh đã yêu chị Phong Lan, anh đã biến chuyện này thành chuyện nghiêm túc!”
Cô không hỏi, mà là khẳng định.
Đối diện với câu nói này, phản ứng mạnh mẽ của Đinh Tiểu Dã khác so với tưởng tượng của Thôi Yên. Anh cắn răng đáp: “Anh có cái quái gì mà yêu cô ấy? Đến bản thân mình là ai còn không dám nói ra, có tư cách gì mà nói chuyện “yêu”?”
Thôi Yên nhìn bốn phía, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô chạy qua, trong mắt người khác bọn họ giống như cặp đôi trẻ ở trường đại học gần đó, lên cơn thì cãi cọ nhau đôi câu, chẳng ai để ý làm gì.
Cô mỉm cười tinh quái, thấp giọng hỏi: “Anh còn dám xuất hiện trước mặt cậu Tăng Phi, sao bây giờ mới biết quan tâm đến chuyện này? Nếu như anh là người sợ va chạm, ngay từ đầu đã ở Sát Nhĩ Đức Ni cho yên thân rồi, chẳng bao giờ nên quay về!”
“Anh chỉ có một thân một mình, mỗi cuộc đời tàn này, có cái gì mà phải sợ? Cô ấy thì không, cuộc sống đang yên vui tốt đẹp, anh không muốn kéo cô ấy xuống vũng bùn.” Đinh Tiểu Dã bồn chồn nắm giật mớ tóc của mình, giọng buồn bã.
“Anh không muốn nữa thì cũng đã làm rồi!” Thôi Yên một câu nói trắng sự tình, giọng tỉnh bơ. “Em đã bảo rồi, tại sao cuối cùng anh vẫn nhận lời giúp em… vì tình xưa nghĩa cũ là một chuyện, căn bản anh vốn có tình cảm với chị ấy, chỉ là cần một lý do thích hợp.”
“Đó là chuyện của anh, không liên quan đến em. Anh đến để báo với em là, việc anh đã nhận lời với em, anh chỉ có thể làm đến đây thôi, tốt nhất em nên tự giải quyết việc của mình.” Nói đến đây, Đinh Tiểu Dã trở nên bình thản, lại quay về dáng vẻ Thôi Yên quen thuộc lâu này, kiềm chế và điềm nhiên.
Cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Thôi Yên, cô tự trách bản thân mình ích kỉ. Lúc đó cô bị dồn nén đến mụ mị đầu óc, như con chó bị đuổi đến chân tường việc gì cũng dám làm. Cô biết rõ hoàn cảnh của Đinh Tiểu Dã, tại sao vẫn yêu cầu anh vì cô mà làm những chuyện đó? Nhìn dáng vẻ của anh lúc này, có lẽ trong lòng đã có tình cảm thực sự với Phong Lan, nên anh mới trở nên tiến thoái lưỡng nan như thế. Ban đầu nếu không phải vì cô khổ sở vật nài thì với tính cách của Đinh Tiểu Dã, không bao giờ vì bất cứ chuyện gì mà để dẫn đến tình huống như thế này.
Nhưng chuyện đã thành như vậy, Thôi Yên lại càng hiểu được mặt tốt của Đinh Tiểu Dã. Anh trước đây cũng vậy, đằng sau miệng lưỡi và móng vuốt sắc nhọn là một tâm hồn dịu dàng hơn bất kỳ ai. Trước mặt mẹ mình, anh là một người con trai ngoan ngoãn, đối với bố… anh làm tất cả mọi điều anh có thể làm. Còn với mẹ con Thôi Yên bị tất thảy mọi người khinh thường, anh luôn có lòng thương cảm. Thế nhưng ai sẽ thương xót anh đây? Anh không bao giờ muốn làm tổn thương đến bất kỳ ai, thế mà bị đất trời vô tình vùi dập để rơi vào tình cảnh như bây giờ. Trước đây, Thôi Yên không bao giờ nghĩ rằng giữa Đinh Tiểu Dã và Phong Lan lại có thể xảy ra một khả năng, nhưng có điều gì là không thể? Trong lòng Thôi Yên, Đinh Tiểu Dã xứng đáng với Phong Lan.
“Không tính đến chuyện em nhờ anh thì anh thích chị Phong Lan, chị ấy cũng thích anh, đó là điều hiếm có. Anh mà em biết đâu phải là người để tâm đến những điều đó.”
“Đó là trước đây!”
“Theo như em thấy thì anh đã không làm gì sai cả. Rơi vào tình thế như ngày hôm nay thật không công bằng với anh chút nào?” Trong cơn rầu rĩ, Thôi Yên bỗng túm chặt tay Đinh Tiểu Dã, cầu khẩn: “Anh đi gặp Tăng Phi với em đi, nói rõ ràng mọi chuyện với cậu, không chừng cậu sẽ nghĩ ra cách.”
Đinh Tiểu Dã lạnh lùng rút tay mình ra, trong lòng Thôi Yên, Tăng Phi là cả bầu trời của cô, là đấng toàn năng của cô, nhưng với anh thì Tăng Phi chỉ là một gã khốn.
“Hắn ta giúp gì được cho anh? Hắn hại anh còn chưa đủ sao?”
“Cậu ấy chỉ làm vì trách nhiệm công việc thôi!” Thôi Yên không phải không hiểu được nỗi hận của Đinh Tiểu Dã, nhưng Tăng Phi cũng có lập trường của anh, cô bị kẹt ở giữa, đó là nút thắt khó tháo gỡ.
“Ừ, hắn công bằng. Là bố anh tự chuốc lấy họa!” Giọng Đinh Tiểu Dã như thể tảng băng, vừa lạnh vừa sắc. “Cho nên anh chưa bao giờ muốn quấy rầy hắn, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản anh khinh thường thủ đoạn của hắn lúc đó. Anh sẽ không nhờ vả gì hắn đâu, mà hắn cũng không giúp gì được anh cả.”
Thôi Yên biết mười mươi kết quả sẽ như thế này, không vẫn không tránh khỏi buồn rầu. Rồi Đinh Tiểu Dã sẽ phải làm sao đây?
Đinh Tiểu Dã dường như đã nói hết lời hết lẽ, lúc sắp đi anh ngập ngừng rồi nói thêm một câu: “Nếu như Phong Lan cuối cùng vẫn chọn Tăng Phi thì mong rằng… em đừng hận cô ấy. Họ mới là một đôi thích hợp, cả em và anh đều hiểu rõ điều đó.”
Thôi Yên không biết nên nói thế nào, anh quả nhiên đã yêu Phong Lan rồi, đến lúc này trong lòng vẫn băn khoăn nhung nhớ đến chị ấy.
Cô mở miệng định nói, rồi bỗng nhiên mím môi lại. Đinh Tiểu Dã tinh ý nhận ra sự biến đổi thoáng qua trên nét mặt cô, quay đầu nhìn, sau lưng anh ở phía đầu ngõ cách chừng mấy chục mét, có một chiếc ô tô màu xám không biết dừng từ lúc nào, bấy giờ mới mở cửa xe, Tăng Phi từ trong xe bước xuống.
Chương 17.2: Tim đau mới biết lòng rung động
Tăng Phi đi từng bước về phía hai người, dღđ☆L☆qღđ không nhanh không chậm. Tim Thôi Yên như thể nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao anh lại xuất hiện ở đây vào lúc này?
Cuối cùng người hỏi câu này lại là Tăng Phi. Anh đến cách họ vài bước thì hỏi Thôi Yên: “Tại sao lại ra đây?”
Giọng nói của Tăng Phi ôn hòa, giống như anh vẫn diễn vai “tốt bụng” của bậc cha chú lâu nay, cũng không có vẻ gì là cố ý nắn gân Đinh Tiểu Dã cả.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó mà đầu óc Thôi Yên chạy vòng vòng mấy lần.
Cô nói: “Tại sao cháu không được ra đây? Không phải là cậu bảo cháu đi tìm một bạn trai trẻ trung phù hợp à? Mới chưa đến một ngày mà đã lời nói gió bay sao?”
Chỉ có chuyện này mới có thể giải thích được việc cô và Đinh Tiểu Dã “bèo nước tương phùng, tình cờ mà gặp” ở một ngõ nhỏ vắng lặng, chuyện trò to nhỏ thế này.
“Thế cháu tìm cậu ta à?” Tăng Phi dường như đến giờ mới nhận ra sự tồn tại của Đinh Tiểu Dã, nhưng cả giọng nói lẫn nét mặt vẫn không hề thay đổi.
“Không được sao? Cháu thích anh ấy, là cháu chủ động hẹn anh ấy đấy.” Thôi Yên như vô tình dịch lên trước một bước, chặn giữa Tăng Phi và Đinh Tiểu Dã. Cô quay người, nói với Đinh Tiểu Dã. “Những điều anh nói em hiểu cả rồi, anh đi trước đi nhé! Em sẽ gọi cho anh sau.”
Đinh Tiểu Dã lừ mắt nhìn Tăng Phi. Trước đây ở nhà hàng của Phong Lan, hai người đã giáp mặt nhau mấy bạn, tuy nhiên Tăng Phi không để ý đến một nam nhân viên phục vụ làm gì. Anh không còn nhớ mặt Đinh Tiểu Dã, chuyện này không có gì là, vì trước đây hai người chưa thực sự gặp nhau bao giờ. Khi Tăng Phi trơ trẽn lợi dụng một người phụ nữ để đạt được mục đích của mình thì Thôi Khắc Kiểm lúc đó đang nán lại, không nỡ rời mẹ Đinh Tiểu Dã bệnh nặng đang nằm viện.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Lần đầu tiên Đinh Tiểu Dã ghi nhớ gương mặt Tăng Phi là khi xem tin tức pháp luật của đài địa phương, anh đứng trước micro của phóng viên say sưa nói về thắng lợi đặc biệt của đợt truy quét đó, đằng sau vẻ mặt bình tĩnh ấy là sự đắc ý khó che giấu.
Khi đó Thôi Khắc Kiểm đang lẫn sâu trốn kĩ. Đinh Tiểu Dã không thể quên cảnh bố mình mắt nhìn chằm chằm ti vi, siết chặt nắm đấm đến độ gân xanh nổi cuồn cuộn, ông nói: “Tao lẽ ra phải xử lý nó từ sớm, nếu như không phải vì Tĩnh Lâm thì…”
Tất cả mọi ân hận cuối cùng đều hóa thành một tiếng than dài. Thôi Khắc Kiểm lúc đó biết số mình đã tận, cho dù trốn thoát án tử thì kiếp này cũng khó lòng khôi phục được thanh danh. Ông tìm cho đứa con trai duy nhất của mình một con đường lui – một thân phận hoàn toàn mới. Dù ông chưa bao giờ lôi kéo con trai vào vào “công việc kinh doanh” của mình, nhưng ông không thể nhớ nổi mình đã đắc tội với những ai, sai sẽ mượn gió bẻ măng. Mất đi sự che chở của ông, con trai coi như sẽ rơi vào cảnh khó khăn, không chừng lâm vào bước đường cùng không lối thoát.
Đinh Tiểu Dã nhớ rất rõ cuộc phỏng vấn kéo dài gần một phút rưỡi đó, cái tên mà cô bé Thôi Yên hay nhắc đến đó, gương mặt còn trẻ trung nhưng đầy vẻ tự đắc của viên cảnh sát đó, chưa giây phút nào anh quên.
Đinh Tiểu Dã không hề nói dối Thôi Yên, anh thực sự không hề nghĩ đến chuyện trả thù, bố anh có tội nên phải nhận kết cục như vậy. Anh không thể dùng lấy tội lỗi để đổi lấy tội lỗi, nhưng điều này không có nghĩa là từ sâu thẳm nội tâm, anh không hận người đàn ông mang tên Tăng Phi này. Có thể Tăng Phi cũng hận anh, một trong số những đồng nghiệp mà Tăng Phi phụ trách trong vụ bắt Thôi Khắc Kiểm không bao giờ quay về nữa, anh ta nhất định cũng ghi sổ món nợ này lên đầu Đinh Tiểu Dã. Nếu như Tăng Phi đã từng trông thấy mặt Đinh Tiểu Dã thì chỉ có thể là vào bảy năm trước đây, ở tấm ảnh chân dung in rõ trên lệnh bắt, chủ nhân của khuôn mặt đó tên “Thôi Đình”.
Đúng như Đinh Tiểu Dã phỏng đoán, Tăng Phi không phát hiện ra thân phận của anh ngay. Cuộc đời của anh ở Sát Nhĩ Đức Ni như một giấc mộng trên núi cao, còn bảy năm ở trần gian là một quãng thời gian rất dài. Đến khi anh quay về chốn thị thành quen thuộc, Tăng Phi đã không còn là cảnh sát nữa nhưng cuộc sống vẫn êm thấm như xưa, còn không biết xấu hổ nhận Thôi Yên về nuôi, lấy đó làm cách bù đắp cho món nợ trong lòng mình. Thêm một điều không lường đến nổi nữa là, giữa hai người giờ đây còn có cả Phong Lan.
Nghĩ đến Phong Lan, Đinh Tiểu Dã dường như bị ai đó cào xé tâm can. Thôi Yên nói anh điên mới bỏ Sát Nhĩ Đức Ni mà đi, anh có thể ở lại đó, cưới A Mục Sắt làm vợ, phần đời còn lại chăn ngựa chăn cừu, vĩnh viễn không còn ai nhớ đến tên cũ của anh, nhớ đến những gì anh đã làm, rồi anh sẽ làm lại cuộc đời như bố anh mong muốn. Nhưng anh không thể chịu đựng tiếp những ngày tháng đó nữa, cho dù Sát Nhĩ Đức Ni đẹp đến mê hồn, nhưng sống ở nơi đó Đinh Tiểu Dã chỉ là một linh hồn cô đơn vô chủ. Không có ai nhớ đến anh, anh cũng dần quên hết tất thảy những gì mình từng có, tình yêu và cả hận thù. Đào thoát đối với người đã mai danh ẩn tích bảy năm như anh mà nói, không có bất cứ ý nghĩa gì, giống như thời gian với anh đã mất đi ý nghĩa. Mỗi ngày anh lại mong muốn được về thăm mộ mẹ, muốn được say sưa uống một ly rượu cùng bố tại nơi ông đã qua đời, muốn được ngược xuôi trong đám đông, làm một công việc bình thường cho dù ở vị trí thấp kém, mỗi ngày tỉnh dậy nhìn thấy những gương mặt mới mẻ, khác nhau.
Cho đến khi anh gặp Phong Lan, một chân bước vào tấm lưới dày đặc do cô dệt nên. Trong lưới có chuyện buồn cười, có ngốc nghếch, ngọt ngào, hy vọng, có gió thổi khô nước mắt trên gò má, có mùi hương Coco Mademmoiselle nồng nặc tấn công người, có cả cơ thể và đôi môi mềm mại của cô. Thời gian, bình thường đối với Đinh Tiểu Dã dường như bị ngưng tụ lại, thì ở bên Phong Lan, đã được cô giải nén, không những thế còn biến từng phút từng giây của anh thành quý báu tràn đầy.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m
Thôi Yên để anh đi, không chỉ vì lo lắng cho anh mà còn lo cho Tăng Phi nhiều hơn.
Đinh Tiểu Dã không sợ Tăng Phi, đã từng không sợ. Anh không chủ động khiêu khích người này, nhưng nếu Tăng Phi có ý đồ tấn công, không cá chết thì lưới tan, nhất định phải có một sống một chết. Anh không quan tâm mình sẽ rơi vào kết cục thế nào, trong bảy năm ở nơi xa xôi kia, anh cũng đã hình dung sẵn trong đầu không biết bao nhiêu lần những tình cảnh tồi tệ hơn. Tuy nhiên, ban nãy khi Tăng Phi xáp vào anh, nhìn anh dò xét bằng con mắt dửng dưng, Đinh Tiểu Dã lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi. Anh sợ cũng là vì Phong Lan, thế giới của cô đầy ắp ánh mặt trời và hoa lá, nếu như có một ngày cô giật mình phát hiện ra mình đã yêu lầm phải một người con trai như thế, cô sẽ đau khổ tới mức nào? Cô sẽ hận anh, ghét anh, hay sợ hãi anh?”
Con tim thường thấy đau rồi mới nhận ra đang rung động.
Đinh Tiểu Dã gật đầu với Thôi Yên rồi quay người bước đi.
“Sao cậu lại biết cháu ở đây?” Thôi Yên hỏi Tăng Phi.
Tăng Phi lắc lắc chiếc điện thoại di động trong tay, Thôi Yên bèn nhớ ra, cô đã cài đặt phần mềm định vị trong chiếc điện thoại của hai người, tức là cô luôn có thể biết Tăng Phi đang ở đâu, Tăng Phi cũng vậy, chỉ cần anh muốn biết.
Tăng Phi dõi theo Đinh Tiểu Dã đã đi khuất, nói với Thôi Yên: “Cậu ấy không phải là nhân viên phục vụ ở nhà hàng Phong Lan sao?”
“Anh ấy làm công việc gì thì có quan trọng không?” Thôi Yên nói. “Anh ấy trẻ, lại đẹp trai, thế chưa đủ sao? Bạn trai trẻ trung, đương nhiên không thể có tiền và địa vị như bạn trai già rồi.”
Tăng Phi nghiêm mặt nói: “Cách đây không lâu cậu vừa thấy cậu ta đi cùng Phong Lan!”
Thôi Yên giấu sự ngạc nhiên, miệng nói cứng: “Cậu chỉ cho phép Phong Lan cướp đi người cháu yêu mà không cho phép cháu giật hàng của chị ấy sao?”
“Thật vớ vẩn! Đàn ông hai mặt ba lòng, lấy ngoại hình để kiếm cơm, loại người đó không tin được!” Tăng Phi nhắc nhở.
Thôi Yên nói: “Trai chưa vợ, gái chưa chồng, mọi người cạnh tranh công bằng, có gì mà phải chuyện bé xé ra to chứ?”
“Cháu có tình cảm với cậu ta sao? Cháu nghĩ cậu tin à?” Tăng Phi chậm rãi nói.
“Chị Phong Lan cũng có cảm tình với anh ấy đấy thôi. Trừ phi yêu cầu của cháu phải cao hơn của chị Phong Lan rất nhiều.” Thôi Yên cúi đầu nhìn mũi giày của mình. “Đúng rồi, bây giờ trong lòng cháu, anh ấy vẫn chưa bì được với cậu, nhưng cháu luôn cho mình một cơ hội khác, đây là quyền của cháu.”
Tăng Phi nhớ lại ánh mắt Đinh Tiểu Dã nhìn anh. Cậu thanh niên này không hề giống như những bạn trai choai choai khác của Thôi Yên, trước mặt anh luôn lúng túng sợ sệt, ngược lại, anh ta, nhìn thẳng vào anh, thái độ đó khiến anh như có gai ở sau lưng, tự nhiên có cảm giác cần dè chừng. Cảm giác đề phòng này là do nghề nghiệp lâu năm đã rèn luyện cho anh, chứ không phải chỉ vì con người này xuất hiện bên cạnh Thôi Yên.
Tăng Phi nói: “Cậu cảm thấy cậu ta có gì đó không ổn, nếu tìm hiểu phải tìm người đáng tin cậy.”
Thôi Yên cười nhạt, nói: “Người cháu yêu liệu có vô lý hơn được cậu không? Là cháu theo anh ấy đấy, chứ anh ấy không thích cháu, cậu đừng đụng đến anh ấy.”
Cô đang bảo vệ người thanh niên ấy, sự quan tâm này là xuất phát từ nội tâm. Vừa nãy Tăng Phi đã nhận ra điều đó. Nhận thức này khiến anh có một sự khó chịu nhất thời.
Tiểu hồ ly đang ngáng trước mặt sói.
“Đi ăn cơm với cậu đi, ăn gì cháu quyết định.” Tăng Phi đổi nét mặt tươi cười rủ Thôi Yên.
Thôi Yên lắc đầu: “Thôi, cháu còn phải đi dạy kèm.”
“Cậu đưa cháu đi.” Tăng Phi nói. “Cậu mang cho cháu mấy thứ ngon để trên xe, đi thôi.”
“Lại là hạt óc chó à?” Thôi Yên cười chán nản.
“Cháu không thích à?” Tăng Phi băn khoăn.
“Trước thì thích, nhưng chán lâu rồi.” Thôi Yên đi qua xe anh, không dừng bước. “Cháu bây giờ chỉ nghe đến tên hạt óc chó là đã muốn ói!”
Tăng Phi vào trong xe, nhìn túi hạt óc chó để ở ghế phụ. Siêu thị mà anh thường ghé đã hết hàng, vì thế anh phải đi tìm vài cửa hàng mới thấy nhãn hiệu mà Thôi Yên thích nhất. Trước đây, Thôi Yên mà làm mặt dỗi với Tăng Phi, anh chỉ cần cho cô mấy món này là cô vui vẻ tươi tỉnh lại ngay.
Anh không thể hiểu nổi Thôi Yên nữa rồi, chẳng lẽ tất cả đã thay đổi, chỉ có mình anh cố thủ ở chỗ cũ?
Tăng Phi nhấc điện thoại, bấm số Thôi Yên đã đặt phím nhanh, mà hình hiện lên gương mặt tươi cười của cô lưu trong đó. Tăng Phi mở số ra và dừng lại, rất lâu vẫn không ấn phím nào.
Một lát sau anh đã gọi đến một số khác.
“A lo, anh Tiền à, là tôi Tăng Phi đây… nói chuyện kĩ hơn sau nhé, bây giờ phiền anh tra giúp tôi một người… Vâng, tất cả thông tin chi tiết của người đó… Tên đầy đủ là Đinh Tiểu Dã.”
Chương 18.1: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.
Đinh Tiểu Dã bị cảm, ngay sau khi anh từ nhà Phong Lan về. Chuyện này trở thành chủ đề bí mật mang đầy màu sắc ám muội trong nhà hàng của Phong Lan. Cả một ngày trời, tất cả nhân viên liên tục ngầm nói với nhau bằng ánh mắt, nụ cười nhếch từ khóe miệng rất mờ ám, và quay đầu trái phải không ngừng để buôn chuyện thì thầm thêm mắm thêm muối về “bí mật” này.๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Nhưng chỉ có mỗi Lưu Khang Khang dũng cảm và thích hóng hớt mách lẻo là dám tìm hiểu sự thật. Đầu tiên cậu ta cứ lượn vòng xung quanh Đinh Tiểu Dã, nhân lúc bốn bề không có người bèn hỏi: “Tại sao triệu chứng cảm của anh giống hệt chị chủ vậy?”
Đinh Tiểu Dã thể chất khỏe mạnh nhưng tính khí lại không tốt. Khang Khang lặp lại câu hỏi hai lần, Đinh Tiểu Dã đều lờ đi như không nghe thấy. Khang Khang ban đầu tưởng là mình hạ giọng thì thầm quá, đến lúc cậu ta chuẩn bị hỏi lần thứ ba, Đinh Tiểu Dã liền biểu hiện thái độ ra mặt khiến cậu ta chọn cách nuốt lại câu hỏi vào bụng.
Khang Khang lại chuyển mục tiêu sang Phong Lan đang trong trạng thái đờ đẫn chậm chạp.
“Chị chủ ơi, Tiểu Dã cũng bị cảm rồi đấy.” Cậu ta thì thầm đầy vẻ bí ẩn.
Phong Lan liếc mắt về phía Đinh Tiểu Dã. “Thì làm sao?”
Khang Khang cười hích hích. “Anh ấy đi đưa cháo cho chị về xong mới cảm.”
“Có liên quan gì đến tôi, mẹ tôi còn nấu cháo cho tôi hai ngày kìa, chẳng bị làm sao cả. Chẳng lẽ sức đề kháng của cậu ấy không bằng nổi một bà già?” Phong Lan bĩu môi.
“Cho nên… bọn em mới cảm thấy “hơi bị” kì lạ.” Khang Khang nhìn Phong Lan, chớp chớp mắt.
Phong Lan cười khẩy, hỏi: ““Bọn em là ai?”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
“Đàn ông đích thực” thì phải giữ vững nghĩa khí, Khang Khang chưa bao giờ bán rẻ anh em bạn bè. Kết quả là họ được thông báo hết giờ làm việc toàn bộ nhân viên sẽ ở lại tổng vệ sinh nhà hàng, không được có một góc nào còn bụi, bởi vì trong mắt bà chủ, mọi người đều quá rảnh.
Buổi trưa, Đàm Thiếu Thành lại ghé thăm nhà hàng. Cô ta đến thật đúng lúc. Phong Lan lấy món đồ mà tối qua Ngô Giang nhờ cô đưa, tự tay rót trà mời, đưa tách trà cùng món đồ đặt trước mặt bàn Đàm Thiếu Thành.
Đàm Thiếu Thành bóc phong bì ra, thấy bên trong rơi ra một chiếc thẻ ngân hàng, trong lòng đã hiểu ra vài phần, nhưng vẫn dốc ngược phong bì lắc lắc, quả là vẫn còn một mảnh giấy. Cô ta vội vàng cầm lên xem, trên đó vẻn vẹn chỉ có một dãy số.
“Ngô Giang bảo tôi đưa cho chị, mật mã ghi ở trên giấy.” Phong Lan giải thích.
Đàm Thiếu Thành hỏi: “Anh ấy có nói gì nữa không?”
Phong Lan lắc đầu.
Đàm Thiếu Thành chầm chậm vò nát mảnh giấy ghi dãy mật mã trong tay, nhếch môi cười. “Anh ấy đương nhiên không nói gì rồi. Cho dù tôi có làm gì đi nữa, có tốt cũng thành xấu, đến một câu nói, một chữ viết, anh ấy cũng không thèm gửi cho tôi.”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Trong thẻ là số tiền Đàm Thiếu Thành dùng để chi trả những chi phí cần thiết để dàn xếp rắc rối với người nhà bệnh nhân xảy ra chuyện, Ngô Giang trả lại cho cô không thiếu một đồng.
Bởi vì người nhà không kiện tụng sách nhiễu nữa nên bệnh viện cũng không muốn mất đi một người tài là Ngô Giang, chuyện này đã sang trang mới, ý kiến đề bạt phó viện trưởng vẫn giữ nguyên. Đến cả Phong Lan cũng biết, Đàm Thiếu Thành tham gia vào chuyện này không chỉ dùng tiền bạc mà thôi, như cô ta đã nói, đối phó với vô lại thì phải dùng cách vô lại. Ngô Giang không thể ngăn cản ý đồ tự phát của người phụ nữ mà anh ghét, tiền là thứ duy nhất có thể hoàn trả, cũng là thứ duy nhất anh muốn dùng để giao tiếp với cô ta. Anh không muốn nợ Đàm Thiếu Thành, chịu ơn cô ta lại càng không.
Sự mong mỏi biến thành thất vọng hiện lên trong ánh mắt của Đàm Thiếu Thành khiến Phong Lan có chút thương cảm. Cho dù đã làm gì trong quá khứ, thì lúc này cô ta cũng chỉ là một người đàn bà không có được tình yêu, vừa bi ai vừa đáng thương. Chắc cô ta cũng không còn cơ hội nào nữa, bởi vì việc này đã làm mối quan hệ giữa cô ta và Ngô Giang trở nên không thể cứu vãn nổi, mù quáng cho đi, mong muốn nhận lại có khi chỉ là một câu nói của anh, hoặc là một vài chữ không đầu không cuối, để cô ta cảm thấy giữa hai người có mối liên quan, chỉ thế thôi là đủ.
Tiếc rằng Ngô Giang dùng cách kiên quyết nhất để cắt phăng ý tưởng của cô ta.
“Tôi lại có tiền rồi.” Đàm Thiếu Thành đặt tay lên chiếc thẻ, cười với Phong Lan.
Phong Lan thở dài, nói: “Sao phải thế? Anh ấy sắp lấy vợ rồi.”
Tin Ngô Giang quyết định lấy vợ đến rất đột ngột, nhưng đối với gia đình hai bên Ngô Giang và Tư Đồ, không phải bàn cãi gì nữa, là một tin rất tốt lành. Ngày đẹp đã được chọn vào tháng sau. Với khả năng đánh hơi nghe ngóng tình hình của Đàm Thiếu Thành thì dù Phong Lan có không nói, cô ta cũng sớm nhận được tin tức thôi.
Tay Đàm Thiếu Thành khẽ run lên, cô ta ngẩng đầu hỏi: “Lấy vợ? Lấy ai?”
Phong Lan im lặng.
Quả nhiên, Đàm Thiếu Thành lặng đi một lát, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.
“Từ Đồ Quyết?”
Phong Lan lặng lẽ chứng kiến Đàm Thiếu Thành dường như già xọm đi trong thoáng chốc.
Sét đồ ăn Đàm Thiếu Thành gọi nha chóng được Khang Khang bưng lại, cô ta đờ đẫn, im lìm ngồi thẫn thờ một mình, tận đến khi ra về cũng không hề động đũa.
Không bao lâu sau khi Đàm Thiếu Thành rời khỏi, quản lý nhà hàng mặt đầy khổ sở chạy đến chỗ Phong Lan. Có khách hàng phàn nàn, bị nhân viên phục vụ “đối xử dã man”. Phong Lan đi cùng người quản lý đến bàn khách đang làm ầm ĩ, hỏi ra thì biết, Đinh Tiểu Dã làm rơi điện thoại di động của khách hàng nhưng từ chối xin lỗi, còn tỏ thái độ rất khó chịu.
Phong Lan nhìn qua khách hàng của bàn đó, là hai cô gái trẻ mới ngoài hai mươi tuổi, không phải vẫn còn đang đi học đại học thì cũng là giới văn phòng mới tốt nghiệp ra trường chưa lâu.
Phong Lan không khó khăn gì để đoán được ra nguồn cơn thực sự của sự việc.
Quãng thời gian gần đây, khách nữ đến nhà hàng cô bỗng nhiên tăng đột biến, phân nửa là nhóm bạn bè thân thiết rủ nhau cùng đến, trong đó phần lớn là các cô gái trẻ. Bọn họ mới ngồi chưa nóng chỗ, chẳng nhìn ngó gì đến thực đơn, đã lia mắt khắp nhà hàng. Biểu hiện trắng trợn nhất là trực tiếp yêu cầu Đinh Tiểu Dã đến phục vụ bàn, còn tế nhị hơn thì cười mủm mỉm, ánh mắt lượn lờ quanh người anh. Phong Lan đã đọc ý kiến bình luận của khách hàng về nhà hàng của cô ở một diễn đàn nào đó trên mạng, có mấy dòng liền đều viết kiểu như “đồ ăn tạm được, nhân viên đẹp trai”. Thật ra đây là một trong những lý do ban đầu cô nhận Đinh Tiểu Dã vào làm, nhưng bây giờ lại mang tới những phiền phức rắc rối không lường trước được.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ô
Trong vai trò của nhân viên phục vụ thì thái độ của Đinh Tiểu Dã chừng mực vừa phải. Giống như con khỉ bị xung quanh nhìn ngó, cùng lắm thì nhăn nhó một chút. Nhưng anh từ chối hoàn toàn chuyện chụp ảnh. Nếu như phát hiện ra, anh sẽ cố tình né tránh ống kính, thậm chí yêu cầu khách xóa ảnh anh đi. Đồng nghiệp trong nhà hàng hầu hết đều biết điều cấm kị của anh, nhìn thấy khách hàng chụp trộm, thông thường đều cất lời khuyên nên dừng lại. Được cái người chụp ảnh cũng chỉ là thiểu số, con gái thường cũng biết ngượng, lâu nay chưa có chuyện gì rắc rối phát sinh.
Còn hôm nay, hai cô gái trẻ này có vẻ rất bạo dạn lại còn cố chấp. Đinh Tiểu Dã bảo bọn họ xóa ảnh, một trong hai cô đề xuất anh phải cho họ số di động của anh để đổi lại. Quản lý nhà hàng đứng gần đó đã chuẩn bị đến để giải vây, không ngờ chưa kịp trở tay, Đinh Tiểu Dã đã giật lấy điện thoại của hai cô gái, xóa ảnh chụp mình xong, còn ném xuống sàn nhà.
Hai cô gái trẻ đỏ mặt tía tai, nổi cơn tam bành. Đinh Tiểu Dã phủi tay đi mất không thèm đoái hoài, thản nhiên vào bếp thay bóng đèn điện. Bọn họ nghe nói Phong Lan là chủ nhà hàng,liền yêu cầu cô ra mặt để giải thích, bắt Đinh Tiểu Dã xin lỗi, đền chiếc điện thoại cho họ.
Tâm trạng Phong Lan vốn đã không tốt, lại gặp phải phiền toái này, càng cảm thấy bực bội. Khang Khang xông lại biện hộ cho Đinh Tiểu Dã, rằng bình thường anh chưa từng làm như thế bao giờ, hôm nay chắc là trong người khó ở, tính khí có nóng nảy một chút. Hơn nữa chiếc điện thoại của cô gái chỉ bị xước sơn ở đường viền, không đến mức phải bồi thường nguyên chiếc.
Phong Lan bảo Khang Khang im lặng, rồi đưa ra cách giải quyết của mình. Cô nói: “Thái độ của nhân viên nhà hàng chúng tôi không thỏa đáng, là chủ ở đây tôi thay mặt cậu ấy xin lỗi quý khách. Đoán là hai vị hôm nay cũng không còn tâm trạng nào tiếp tục dùng đồ ăn ở tiệm chúng tôi nữa, nên những món đã mang lên đây đều được miễn phí. Còn về chiếc điện thoại, hai vị lấy hóa đơn sửa chữa về đây, chúng tôi sẽ chịu các chi phí tương ứng. Nếu như làm vậy mà hai vị vẫn chưa hài lòng, tôi kiến nghị các vị gọi điện thoại khiếu nại đến hiệp hội người tiêu dùng, chúng tôi chấp nhận kết quả xử lý của họ.”
Hai cô gái lớn tiếng dọa sẽ lập topic tố cáo nhà hàng của họ trên mạng, sau đó thì bỏ đi. Quản lý nhà hàng lẽo đẽo theo sau Phong Lan, lẩm bẩm: “Đúng là có đủ các loại người. Đinh Tiểu Dã cũng vậy, hôm nay rốt cuộc cậu ta bị làm sao chứ…”
A Thành và chú Lý thầm thì với nhau trong góc bếp, Phong Lan liếc nhìn, hai người vội vàng làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Chắc hẳn lời lẽ của bọn họ không lấy làm dễ nghe cho lắm.
Phong Lan hỏi quản lý nhà hàng: “Hai khách lúc nãy gọi món mất bao nhiêu tiền?”
Quản lý tra trên hệ thống thu ngân rồi đáp: “Hai trăm sáu mươi bảy đồng.”
Phong Lan nói: “Trừ vào tiền lương tháng này của Đinh Tiểu Dã… Còn nữa, nếu như bọn họ cầm hóa đơn sửa chữa điện thoại đến, cũng tính cho Đinh Tiểu Dã.”
Chương 18.2: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.
Khách hàng ăn trưa dần ra về hết, nhân viên tụ tập cùng ăn cơm. Phong Lan ngồi một mình ở ban công vắng lặng, nhìn con chuồn chuồn bay vòng quanh bòn nước phong thủy.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
Có người đẩy cửa bước vào, đứng phía sau cô, đó là Đinh Tiểu Dã.
Phong Lan hỏi: “Cậu không ăn cơm à?”
Đinh Tiểu Dã nói: “Ăn xong rồi. Tôi không muốn lây cảm cúm cho người khác. Xin lỗi nhé, Phong Lan.”
Phong Lan không rõ Đinh Tiểu Dã xin lỗi về chuyện gì. Hôm qua anh cứ thế rời đi… tình cảm của anh còn mơ hồ hơn cả những dấu vết anh để lại trên người cô. Cho dù thần kinh Phong Lan có vững vàng, kiên cường đến mức nào, khi gặp lại anh, cô cũng khó lòng tránh khỏi run rẩy, bối rối.
“Trước đây cậu đã nói đúng, chuyện này thật mất mặt.” Phong Lan nói.
Phải lòng nhân viên của mình, lại còn ảo tưởng mê muội coi đó là một mối tình. Đây là ván cờ tự tay cô đi sai bước, cô định rằng một khi đã sai rồi thì cứ thuận theo cái sai đó mà đi tiếp, không cần biết thắng thua. Nhưng đến lúc đó rồi mà anh vẫn có thể đẩy cô ra… thì Phong Lan hoàn toàn rối loạn, trong lòng Đinh Tiểu Dã cô rốt cuộc có vị trí như thế nào chứ?
“Ban nãy quản lý đã nói với tôi. Chị có thể trừ tôi gấp đôi tiền.” Đinh Tiểu Dã bình tĩnh đáp.
Phong Lan càng đau hơn, cô quan tâm đến chút tiền mọn đó sao? Anh đến là để nói với cô những chuyện này sao?
“Thôi được rôi.” Cô đứng dậy, nói. “Chiều nay cậu nghỉ đi, ra ngoài hít thở một chút, tìm một nơi ngồi nghỉ ngơi, hoặc đi mua thuốc uống cũng được. Nếu còn gây thêm rắc rối thì lương cậu có bao nhiêu cũng không đủ để trừ đâu.”
Đinh Tiểu Dã vẫn không nói gì. Anh gật đầu, trước khi rời đi, không đành lòng bèn nhắc nhở một câu: “Chỗ dầu ăn hôm kia chuyển đến không nên chất ở lối đi đằng kia, chiều nay có đội phòng cháy chữa cháy đến kiểm tra. Bình chữa cháy của chị đã quá hạn chưa đấy, đây là ngày đầu chị làm ngành này à?”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Một lần nữa Phong Lan lại bị ức chế bởi giọng điệu của anh, trong lòng vốn đã bực bội lại càng thêm cáu kỉnh. “Có cần cậu phải dạy tôi không? Biến khỏi tầm mắt tôi ngay!”
Hậu quả của việc tức tối là sau khi đội phòng cháy chữa cháy kết thúc công tác kiểm tra, Phong Lan không thể không trưng ra bộ mặt tươi cười niềm nở mời cán bộ của cả đội ở lại ăn tối.
Bố Phong Lan nghỉ hưu đã nhiều năm nhưng vẫn còn quen biết một số nơi, hơn nữa những lối về nguy cơ hỏa hoạn bị kiểm tra ra chưa phải là vấn đề nghiêm trọng cho lắm, không đến nỗi bị phạt quá nặng. Chẳng qua Phong Lan sợ họ dăm bữa nửa tháng lại đến, hơn nữa không muốn nợ nần vì đã được châm chước nên đành dùng cách vui vẻ thoải mái nhất để giải quyết vấn đề.
Người trong tổ kiểm tra chắc hẳn chẳng thiếu thốn gì một bữa ăn, nhưng thấy bà chủ trẻ trung xinh đẹp, liền mở tờ thông báo ra sửa lại, ngay trước mặt cô thương lượng buổi tối gặp gỡ ở đâu. Phong Lan quả nhiên tinh ý nắm bắt ngay tình hình, tìm cách giữ mọi người ở lại, thế rồi mọi người thuận nước đẩy thuyền, bữa cơm mời không tránh khỏi cảnh kiếm cớ ép Phong Lan uống rượu.
Mở tiệm mấy năm nay, tửu lượng của Phong Lan ít nhiều cũng đã được tôi luyện một chút, nhưng buổi trưa cô hầu như không ăn gì, bụng rỗng vào trận, không chống đỡ nổi sáu, bảy người đàn ông luân phiên nhau ép rượu. Cô dùng đủ mọi chiêu trò bên bàn rượu để vừa không đắc tội với khách vừa đỡ phải uống, ít đi từng nào hay từng ấy, nhưng sau vài ly, cô vẫn có chút khó chịu.
Chai rượu thứ nhất uống hết rất nhanh, một vị cán bộ trong tổ kiểm tra lớn tiếng gọi phục vụ mang thêm rượu lên. Người thưa rồi đẩy cửa bước vào không phải là Phương Phương – nhân viên chuyên phụ trách phòng VIP này, mà là Đinh Tiểu Dã. Anh đi ra ngoài cả buổi chiều, Phong Lan cũng không hay biết anh đã về từ lúc nào.
Nhân viên phục vụ mở rượu ở gian chuẩn bị kế bên, lúc bưng lên bàn thì đã đổ sang bình đựng rượu bằng thiếc theo phong cách riêng của nhà hàng. Đinh Tiểu Dã lần lượt rót đầy ly trước mặt khách, đến lượt Phong Lan, đúng lúc bình rượu cạn, anh lại quay về gian chuẩn bị để đổ thêm lượt nữa.
Phong Lan im lặng nhìn Đinh Tiểu Dã rót thứ dung dịch trong suốt không màu vào ly của mình, khi anh rút tay về, ánh mắt cô như thể vô tình chạm vào mắt anh. Cô nghĩ, anh thật nhanh trí hiểu chuyện, thấy cô không trụ nổi nữa, cũng biết cách đến giải vây.
Người phụ trách của đội kiểm tra ngồi ngay cạnh Phong Lan, liếc nhìn bình rượu trên tay Đinh Tiểu Dã, miệng nói: “Bình rượu này xịn thật.”
Phong Lan cười, trả lời: “Đội trưởng Vương thật là sành sỏi. Đây là bình đựng rượu bằng thiếc Thái Lan, năm ngoái tôi nhờ một người bạn bên đó đặt làm riêng cho nhà hàng. Đồ thì không phải là đắt nhưng đầu tư tâm sức, hình vân chạm voi và hoa sen đồng bộ trên bình rượu, hũ rượu và ly rượu đều tượng trưng cho sự may mắn ở Thái, hơn nữa thiếc còn có tác dụng lọc sạch nước. Tôi vẫn dự trữ vài bộ mới, chưa in logo của nhà hàng lên, để dành tặng bạn quý. Nếu Đội trưởng Vương thích, lát nữa tôi sẽ bảo người đưa ra xe.”
Đội trưởng Vương liền tán thưởng: “Thảo nào nhà hàng các cô kinh doanh tốt vậy. Chưa nói đến đồ ăn, mà bà chủ xinh đẹp, cả cách bài trí sắp đặt nhà hàng và đồ dùng cũng đẹp đẽ tinh xảo.”
Phong Lan đưa mắt ra hiệu cho Đinh Tiểu Dã, Đinh Tiểu Dã hiểu ý ngay, đi ra chuẩn bị sẵn đồ đựng rượu để biếu Đội trưởng Vương.
Phong Lan nâng ly hướng về phía Đội trưởng Vương, cười nói: “Đội trưởng nói như thế, ý là chê đồ ăn của nhà hàng chúng tôi chưa được ngon rồi. Mọi người đều là chỗ bạn bè cả, xin mời sau này đến thường xuyên, cho ý kiến góp ý với tiệm nhỏ chúng tôi, có chỗ nào làm chưa đạt, vẫn còn phải nhờ các vị phê bình chỉnh sửa đấy ạ.”
Đội trưởng Vương nói: “Làm gì có chỗ nào chưa đạt đâu. Đều là chuyện nhỏ mà!”
Mọi người quanh bàn đều đồng loạt hưởng ứng. Phong Lan yên trí, uống cạn ly rượu trong tay. Cô đoán chắc Đinh Tiểu Dã đã thay bằng nước trắng cho cô nên uống gọn một hơi không hề do dự, nào ngờ vị cay nồng của rượu mạnh xộc lên, cô bật ho vài tiếng, mặt mũi đỏ tưng bừng.
Cô nghe có tiếng người nói: “Bà chủ thật là phóng khoáng, liễu yếu đào tơ mà không kém cạnh gì tu mi nam tử cả.”
Phong Lan cúi xuống uống một ngụm trà để chữa lửa, cười lớn, nói: “Tửu lượng của tôi bình thường thôi, nhưng vì hôm nay vui quá, phải hết lòng tiếp rượu các quân tử chứ.”
Mọi người lại hào hứng tán tụng một hồi nữa, Phong Lan kiếm cớ có một món mãi chưa thấy bưng lên, muốn đích thân đi giục nhà bếp. Cô rời khỏi phòng VIP, nhân viên phục vụ đứng chờ ngoài cửa đã đổi thành Phương Phương.
Phong Lan kiềm chế cơn giận, hỏi Phương Phương: “Đinh Tiểu Dã đâu rồi?”
Phương Phương nhìn vẻ mặt cô không được vui vẻ cho lắm thì vội vàng đáp lời: “Anh ấy bảo vào kho lấy món chị cần, vẫn chưa thấy quay lại.”di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn
“Lúc nãy em đi đâu?” Phong Lan lại hỏi.
Phương Phương đáp bằng giọng đầy oan ức. “Đinh Tiểu Dã bảo em đi ăn cơm, anh ấy nói để anh ấy trông ở đây cho.”
Phong Lan nghe thấy vậy, cơn thịnh nộ càng bốc lên ngùn ngụt. Anh chủ ý vào phòng VIP một lần, nếu không phải vì quan tâm chăm sóc đặc biệt cho Phương Phương thì là cố tình chơi cô. Cả hai khả năng đều khiến cô nuốt không nổi cục tức này.
Cô vào phòng vệ sinh, trước khi men rượu trào ngược phải nghĩ cách để ói ra được một trận, khó chịu đến mức mồ hôi toát ra ướt hết cả đầu, dạ dày thì như bị nhào nặng thành một búi.
Đợi Phong Lan bước ra, Phương Phương đứng trước cửa phòng VIP liền đưa ngay cho cô một cốc nước, lo lắng nói: “Chị chủ, chị không sao chứ? Em thấy sắc mặt chị không được tốt.”
Phong Lan lắc đầu, nói: “Không sao.”
“Chị đợi một chút.” Phương Phương nói rồi, chạy vội vào phòng VIP trống bên cạnh bưng ra một bát mì thịt băm nhỏ. “Trước khi uống rượu nên ăn chút gì đó để lót dạ.”
Phong Lan cảm thấy hơi ngạc nhiên. Phương Phương là một cô gái thật thà chất phác, nhưng nhanh nhẹn và khéo léo chưa bao giờ là sở trường của cô, hôm nay tại sao lại trở nên chu đáo săn sóc thế này? Tuy nhiên Phong Lan hiện không có tâm trí nào để suy xét chuyện này, chỉ nói với cô ấy một câu “cám ơn” rồi vội vàng nhân lúc bát mì còn nóng, húp vội vài ba miếng cho xong, lúc này mới cảm thấy tỉnh người ra được đôi chút.
Cô quay trở lại phòng VIP, xem ra trong lúc cô không có mặt, các vị khách cũng không để phí thời gian, bình rượu thứ hai đã uống sắp hết.
Tiếp theo người bưng món ăn cuối cùng lên lại đổi sang Đinh Tiểu Dã, Phong Lan không thèm nhìn anh, cũng không quan tâm anh sắp giở trò gì tiếp theo.
Lại có người mồm mép góp chuyện: “Cô chủ này, tôi thấy nhà hàng của các cô làm gì cũng rất có chủ ý. Không chỉ cô chủ vui vẻ xinh đẹp, mà nhân viên phục vụ cũng rất đặc biệt. Với ngoại hình như chúng tôi đây, chắc đến xin việc chẳng bao giờ lọt nổi vào mắt cô chủ.”
Phong Lan mỉm cười, đáp: “Anh chỉ khéo nói đùa. Làm sao có thể so sánh nhân viên phục vụ với quý khách được!”
Đội trưởng Vương góp lời: “Cô Phong à, không cần phải khiêm tốn đến thế, tôi thấy nhân viên ở tiệm cô rõ ràng đẹp trai hơn hẳn anh ta. Ai chẳng yêu cái đẹp, có gì đâu mà phải chối?”
Phong Lan nhân thể lườm Đinh Tiểu Dã một cái, nói: “Nhân viên phục vụ cũng chỉ là nhân viên. Với phụ nữ mà nói, phụ nữ hư thì yêu tiền và địa vị của đàn ông, phụ nữ ngoan thì yêu sự hấp dẫn của người đàn ông do tiền và địa vị của anh ta mang lại, chung quy thì cũng giống nhau cả thôi.”
“Câu nói đó nghe cũng có lý. Cô Phong, bây giờ cô vẫn còn độc thân hả?”
“Tôi vẫn chưa rõ mình là phụ nữ ngoan hay là phụ nữ hư nữa.” Phong Lan cười trả lời, trong lòng thì nghĩ, hay là cô không phải là phụ nữ bình thường.
“Câu này… thì với điều kiện của cô thế này, muốn gì mà chẳng có? Đàn bà con gái, cũng không nên yêu cầu cao quá.”
“Cám ơn quý vị đã quá khen. Thôi đừng chỉ nói về tôi nữa, mọi người ăn chút gì đi…”
Cả nhóm người uống hết ba chai rượu thì mãn nguyện ra về, tờ thông báo yêu cầu chỉnh đốn và biên lại xử phạt biến thành cảnh cáo miệng.
Phong Lan dõi theo xe họ đi khuất, trút bỏ nụ cười đon đả thường trực khiến gương mặt cô sắp tê dại đến nơi. Nếu như mẹ Phong Lan mà chứng kiến cảnh này, chắc chắn lại phàn nàn: “Đã bảo là con gái con đứa không phù hợp làm cái nghề này đâu, toàn đi chuốc mệt vào thân.”
Chuyện hôm nay cũng là do cô bất cẩn, nhưng nhà hàng mở mấy năm này, ứng phó với những người như thế này đã là chuyện cơm bữa, không đủ để khiến tâm trạng cô trở nên thê thảm như vậy. Có thể quấy nhiễu nỗi tâm tư của Phong Lan, chưa bao giờ là những người ngoài mặt tươi cười thân thiện với cô.
Đến giờ đóng cửa theo quy định cảu nhà hàng, vì chỉ còn lại mỗi bàn khách của tổ kiểm tra nên nhân viên bếp sau khi xác nhận không cần phải làm thêm món nữa đều đã ra về, nhân viên phục vụ đa số cũng đã nghỉ.Chỉ còn lại quản lý nhà hàng, Phương Phương và Đinh Tiểu Dã.
Phong Lan bước vào phòng VIP ban nãy, ba người bọn họ đã thu dọn sắp xong đống lộn xộn.
Phong Lan nói trước mặt quản lý và Phương Phương: “Đinh Tiểu Dã, tôi say rồi, cậu đưa tôi về.”
Đinh Tiểu Dã đứng thẳng lên, nói: “Chị say rồi à? Trông không giống.”
Phong Lan không nói nhiều, cứ đứng ở cửa phòng VIP, bất động, lạnh lùng nhìn anh chằm chằm.
Quản lý nhà hàng cắm cúi sửa sang khăn trải bàn.
Phương Phương nhìn Phong Lan một hồi rồi quay sang nhìn Đinh Tiểu Dã, lúng búng định nói gì đó, chưa kịp mở miệng thì đã bị quản lý giật mạnh tay áo. Hai người vội vàng dọn dẹp, đến thở mạnh cũng không dám.
Tiểu Dã chọn cách thỏa hiệp, anh nói: “Chị đợi chút nhé, tôi đi rửa tay.”
Chương 18.3: Mộng phải cùng mơ mới là mộng đẹp.
Phong Lan đứng ở cửa tiệm, nhìn Đinh Tiểu Dã đi về phía mình. Anh đã thay bộ đồng phục của nhà hàng ra.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
“Đi thôi.” Đinh Tiểu Dã lại gần cô, nói.
Phong Lan cắn môi, nói: “Không muốn đưa tôi về, lại sợ tôi làm khó bọn họ sao? Đinh Tiểu Dã, khi cậu chưa đến đây làm, bọn họ cũng vẫn ổn, tôi không phải là cường hào ác bá, cậu không cần thiết phải làm hiệp sĩ bảo vệ mỹ nhân đâu.”
“Cũng đều là hành hạ người khác cả, tôi biết chị đâu có say.” Đinh Tiểu Dã nói.
Thái độ của anh khiến Phong Lan cảm thấy như anh đang cố hết sức để chịu đựng cô, trong lòng lại càng bức bối, gào lên: “Tôi không say thì cậu thất vọng lắm phải không? Cậu chỉ mong tôi say rũ rượi trước mặt đám đàn ông đó, diễn đủ trò khỉ, bị bắt nạn bằng chết, thế cậu mới thích thú, mới hài lòng phải không?”
Đinh Tiểu Dã đút tay vào túi quần, nghiêng người nhìn cô, nói: “Chị chẳng thảm hại thế rồi còn gì?”
“Phải, tôi thảm hại, trước mặt cậu lúc nào tôi chẳng thảm hại!” Phong Lan tức quá hóa cười. “Khổ thân tôi cứ nghĩ cậu mắt chớp chớp, tất cả bước vào là vì lo cho tôi, cứ tưởng bở nghĩ mình là ai chứ.”
Đinh Tiểu Dã dường như đã biết cô nói đến chuyện gì, giọng rất bình thản: “Chi mà cần tôi phải lo lắng à? Ứng phó với vài lão đàn ông đâu phải là chuyện khó khăn với chị.”
“Cậu có phải là đàn ông không đấy?” Phong Lan nhớ ra Đinh Tiểu Dã từng nói, ở thế giới tự nhiên, con đực chỉ lo bảo vệ con cái nào mà nó muốn giao phối mà thôi. Động vật giống đực quả là thực dụng, đáng kiếp cho một số loài lúc giao phối xong đã bị con cái nuốt chửng! Đích thị là để ngăn chặn chuyện xong việc chúng lại giở mặt như chưa từng có chuyện gì.
“Trong suy nghĩ của cậu, tôi không phải là người đàn bà của cậu, cho nên cậu không việc gì phải thương xót tôi cả đúng không?” Khi Phong Lan nói câu này, không chỉ giọng nói mà cả người đều run lên.
Đinh Tiểu Dã cất tiếng than: “Vì chuyện đó mà giận đến vậy có đáng không? Phong Lan này, tôi tặng chị một câu nhé, “thích ăn cá khô thì phải uống nhiều nước, dám làm dám chịu”. Chị nghĩ mấy người hôm nay là lũ ngốc cả sao? Họ đều là người chuyên đi ăn cơm khách, mấy tiểu xảo của chị lừa nổi được ai? Là rượu hay nước, đừng nói đến chuyện ngửi, người hay uống rượu chỉ cần nhìn là phân biệt được rồi. Đừng có tự cho rằng mình thông minh quá mà lại phản tác dụng.”
Không phải Phong Lan chưa nghĩ tới khả năng đó, chỉ là cô không chịu nổi thái độ của Đinh Tiểu Dã. Cô vẫn cứng giọng nói: “Tại sao lúc nào cậu cũng dạy dỗ tôi, tại sao tôi lại phải để cậu giáo huấn cơ chứ?”
Đinh Tiểu Dã cũng phát điên, quát lại bằng giọng điệu giống hệt: “Bởi vì chị dốt! Tôi sợ chị vật vã cho lắm, cuối cùng thành công cốc lấy rổ đi tát nước sông!”
Phong Lan cứ cắm cúi đi rồi ngồi phịch xuống thành bồn hoa ven đường, nghĩ đến câu nói hai nghĩa của anh, cô ngẩng đầu hỏi: “Cậu không muốn vật vã cùng tôi sao?”
“Trước khi bỏ ra thì phải nghĩ mình sẽ nhận lại được cái gì, nếu không thì vật vã phí công!” Đinh Tiểu Dã lạnh lùng nói. “Con người chẳng phải luôn chạy theo kết quả sao?”
Phong Lan kéo tay anh, chớp chớp mắt, hỏi: “Phương Phương bưng nước cho tôi, cả bát mì nữa, đều là cậu chuẩn bị sẵn rồi đưa cho cô ấy phải không? Cậu đứng phòng VIP đó thay cho Phương Phương cũng là vì lo lắng cho tôi. Chỉ cần cậu bảo “phải”, tôi sẽ rất vui.”diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
“Chẳng hiểu chị đang nói gì cái nữa.” Đinh Tiểu Dã định rút tay về, nhưng lại không rút được.
Thật ra anh với cô giống nhau, đều mạnh miệng yếu lòng, mở miệng ra là cãi vả nhưng lại không xa nhau nổi. Bàn tay Đinh Tiểu Dã vẫn đặt nguyên trong lòng bàn tay cô khiến cô yên lòng trong khoảnh khắc, cô dẩu môi lên nói: “Không chiu nhận chứ gì, tôi biết thừa là cậu.”
“Thích nghĩ như thế nào là chuyện của chị.” Đinh Tiểu Dã miễn cưỡng ngồi xuống, cành cây mọc trong bồn hoa cào vào lưng anh, giống như móng tay của cô đang gãi nhẹ lòng bàn tay anh vậy. Không gì có thể che đậy nổi những rung động mà cơ thể cảm nhận.
Sau khoảnh khắc mê đắm vừa nhen lên bỗng tắt nửa chừng bữa đó, Phong Lan cảm thấy rõ rệt thái độ thờ ơ của Đinh Tiểu Dã đối với cô. Đinh Tiểu Dã trước đó cũng chẳng nhiệt tình gì, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo Phong Lan, trước đây khi cô tiến về phía anh, anh ít nhất cũng ngồi yên đấy dõi nhìn, dù không dang hai tay chào đón. Mỗi khi cô cố gắng dấn thêm một chút, dường như đều nhích đến gần anh hơn được một bước. Thế nhưng bây giờ anh lại tỏ ý thoái lui.
Phong Lan không nghĩ ra mình đã làm sai chỗ nào, nên mới cảm thấy bất an, gặp chuyện nhỏ gì là lại dằn dỗi. Còn Đinh Tiểu Dã đôi khi lại mang tới cho cô một thức cảm giác mơ hồ, rằng thực ra anh quan tâm đến cô. Nhưng cứ mông lung như mây khói, lúc bổng lúc trầm thế này, khiến cô càng rối như tơ vò.
Phong Lan dùng đốt ngón tay gõ gõ vào ngực trái Đinh Tiểu Dã. “Chỉ muốn móc ra xem nó đang nghĩ gì.”
“Người ta nghĩ gì là dùng đầu!” Đinh Tiểu Dã đập lên “móng vuốt” của cô.
“Thế thì tôi moi óc cậu ra, nếu bên trong mà không có tôi, tôi sẽ đem tần nó lên.”
“Chị nghĩ là trong đầu tôi cũng chứa óc heo như chị chắc?” Đinh Tiểu Dã khinh bỉ nói: “Như chị thế này mà mở nhà hàng kiếm ra tiền thật đúng là kì tích.”
Phong Lan dựa đầu vào vai anh, đây là động tác ưa thích nhất của cô. “Bà chủ đào hoa muôn vẻ, khách hàng tán tụng, tôi cũng chẳng ngăn cản được.”
Cô chợt nhớ ra chuyện mẹ Đinh Tiểu Dã cũng từng mở quán ăn, trong mắt mọi người cũng là một bà chủ quán xinh đẹp. Thế là cô lại thi triển ngón đào hoa “tầm thường” đó, nép vào anh, hỏi: “Tôi với mẹ cậu ai lợi hại hơn?”
“Chị còn kém xa, trên phương diện nào cũng vậy.” Đinh Tiểu Dã chẳng nể mặt cô chút nào, nói tiếp. “Mẹ tôi chẳng bao giờ đến đội phòng cháy chữa cháy hay quản lý thị trường cũng không xử lý nổi.”
“Đừng có lấy chuyện hôm nay ra để công kích tôi mãi thế. Nếu không phải là cậu làm tôi bực đến mụ mị đầu óc thì tôi chẳng bao giờ sơ suất như thế. Bình thường tôi rất nhanh nhạy, nếu không làm sao nhà hàng có thể có lãi.” Phong Lan lập luận.
“Nếu như chị thông minh nhanh nhạy thật thì đừng có giao cho bộ phận bếp quyền hạn lớn như vậy. Bây giờ chị đang dùng lương cao để giữ chân bếp trưởng, cái gì cũng giao cho anh ta, lương của các nhân viên bếp khác cũng không qua tay chị, đối với một chủ nhà hàng không phải dân đầu bếp mà nói, đó là điều cấm kị. Nếu như có một ngày anh ta bốc cả đội nhảy việc thì…”
Cái “ảo giác” mà Phong Lan muốn nắm giữ đó lại quay lại, rõ ràng anh lo lắng cho cô, chuyện gì cũng nghĩ cho cô mà.
“Những chuyện tôi không rành, cậu nhắc nhở tôi có phải là tốt không?” Phong Lan ôm lấy vai anh. “Thì nhà cậu trước cũng làm ngành này mà, kinh nghiệm của cậu chẳng thua gì tôi. Hay là chúng ta sau này mở một tiệm vợ chồng?”
“Chị mơ mộng hão huyền quá đi!” Đinh Tiểu Dã lại gội một gáo nước lạnh lên đầu Phong Lan.
Phong Lan khiến Đinh Tiểu Dã ngày càng không thể hiểu nổi phụ nữ, vừa nãy cô còn đau khổ là thế, lúc này chỉ cần bắt giữ được một sợi tơ ngọt ngào mong manh là mọi phiền khổ trước đó dường như đều tan biến như mây khói, lại bắt đầu tươi roi rói đón chờ tương lai.
Phong Lan nói với giọng đầy tự tin: “Tại sao không dám mơ chứ? Mong ước của tôi là được cùng người tôi yêu mở một nhà hàng nhỏ, chẳng qua là nhà hàng đến sớm hơn người yêu một chút mà thôi. Bà chủ không có ông chủ thì không phải là bà chủ thực sự. Mỗi sớm mai khi tôi thức dậy, chưa kịp chải đầu rửa mặt, người đàn ông của tôi đã nói với tôi: “Chào em, bà chủ”, điều đó thật tuyệt vời biết chừng nào! Tôi luôn chờ một ngày như vậy.”diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Đinh Tiểu Dã cúi xuống, nhặt một cành cây khô rồi bẻ nó đi.
Ước mơ nực cười, ước mơ quen thuộc.
“Đinh Tiểu Dã, cửa tiệm của nhà cậu trước đây bán đồ ăn vùng nào?” Phong Lan hỏi.
Đinh Tiểu Dã đang mải suy nghĩ chuyện riêng, buột miệng trả lời: “Đồ ăn Tân Cương.”
“Đồ ăn Tân cương à… Đúng rồi.” Phong Lan nghĩ đến đâu miệng nói đến đó. “Hồi dạ dày bố tôi còn tốt, ông cũng thích ăn đồ Tân Cương lắm, trước đây ở gần ngõ 2 đường Thành Nam Hà Quang có một tiệm tên là “Tắc ngoại Giang Nam”, rất nổi tiếng, cậu đã nghe tiếng bao giờ chưa? Bố tôi thích nhất món bánh bột mì bao thịt của nhà hàng đó, mẹ tôi thì thích mì trộn, khi đó anh trai tôi vẫn còn ở nhà, cả nhà tôi thỉnh thoảng lại đi ăn…”
Phong Lan đang nói bỗng nhiên dừng lại. Nhà hàng tên “Tắc ngoại Giang Nam” đó cách đây sáu, bảy năm đã đổi tên khác, nghe nói còn thay cả chủ, đồ ăn không còn mùi vị như xưa nữa, kể từ đó cô ít khi đến đó ăn, còn cảm thấy tiếc vì một tiệm ăn từng rất đông khách lại lụn bại. Theo như Đinh Tiểu Dã từng kể thì nhà anh xảy ra biến cố cũng vào khoảng thời gian đó, đúng không nhỉ?
Cô nới vòng tay ôm, sửng sốt nhìn Đinh Tiểu Dã. “Hay chính là…”
“Không phải!” Đinh Tiểu Dã phủ nhận, sự kiên nhẫn nãy giờ hoàn toàn tiêu tan. Anh kéo Phong Lan đứng dậy một cách khá thô bạo. “Đi thôi, muốn nằm mơ thì về nhà nằm mơ.”
Thấy Đinh Tiểu Dã kháng cự như vậy, Phong Lan chọn cách không truy hỏi nữa. Cô không trách chuyện tay Đinh Tiểu Dã siết lấy cô quá đau mà cứ lon ton vừa đi vừa chạy theo anh, miệng nói: “Có những giấc mơ phải cùng nhau mơ mới đẹp, có ai đanh thuế ước mơ đâu, lại còn không phải chịu trách nhiệm. Đinh Tiểu Dã, nhà hàng chúng ta sau này vừa bán gà hầm đĩa lớn, vừa bán cua hoàng đế cà ri, cậu thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.”
“Chẳng thế nào tức là cũng được phải không? Chúng ta nên mở bao nhiêu cửa hàng? Có mở một cái ở Sát Nhĩ Đức Ni không? Như thế người đi chăn cừu trở về nhà cũng có thể được ăn bát canh tom yum kung cay sực nóng hổi. Nhà hàng của chúng ta sẽ thiết kế giống như một cái lều sang trọng, chỉ cần vén màn ra là có thể nhìn thấy núi rừng. Với cả nhé, tôi phát hiện ra món cà ri rắc thêm chút nho khô, vị sẽ rất ngon…”
“Ngon cái con khỉ!”
“Nếu cậu thích, lần sau tôi sẽ làm cho cậu nếm thử, tay nghề nấu ăn của tôi được phết đấy.”
“…”
“Đinh Tiểu Dã, cậu lo gì chứ? Đâu phải là làm gì vi phạm pháp luật đâu.”
“Chị im miệng đi có được không?”
“Tôi làm phiền cậu đang nghĩ ngợi à? Cậu đang nghĩ gì thế? Nói xem nào, nghĩ gì?”
“…”
“Cậu không nói thì tại sao lại cấm tôi nói? Hồi đó không phải là vì không có ai chuyện trò nên cậu mới bỏ Sát Nhĩ Đức Ni chạy về đây sao?”
“Tôi hối hận lắm rồi đây.”
“Hối hận thì tôi với cậu cùng quay lại.”
“Đường về nhà chưa đến mười cây số chị còn bắt tôi đưa về kìa!”
“Đưa về một chút thì có làm sao? Trước đây cậu cưỡi ngựa cả ngày trời chẳng cũng giống thế? Cậu có thích cưỡi ngựa không? Khi nào dạy tôi với!”
“Không thích, chân mọc chai hết cả.”
“Ở đâu? Tôi xem nào.”
“…”
“Không cho xem thì cho sờ cũng được.”
“Chị dám sờ thật hả! Bỏ ngay tay ra. Phong Lan, chị mới là đồ lưu manh!”
“Ái chà chà, chúng ta lại có thêm điểm tương đồng sao.”
“…”
Chương 19.1: Tình yêu là một chứng bệnh
Sau đợt bận rộn của kỳ nghỉ lễ dài ngày dịp Quốc Khánh, trước sự xin xỏ xúi giục nhiệt tình của Khang Khang, Phong Lan đã đồng ý đóng sửa tiệm một ngày để toàn thể nhân viên tham gia “tập huấn”.diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn
Địa điểm “tập huấn” được chọn ở hồ chứa nước ngoại ô thành phố, nói trắng ra là tổ chức cho nhân viên đi nướng thịt ngoài trời thư giãn, động viên mọi người đã phải vất vả lâu nay.
Mọi người ngày thường đều quen thuộc với công việc trong ngành ăn uống, nên tổ chức một bữa tiệc nướng BBQ là việc quá dễ dàng. Nhà bếp đã sắp xếp đầy đủ nguyên liệu từ sớm, vừa đến nơi, nhân viên nam đã hạ đồ nghề xuống, thoắt cái chuẩn bị sẵn sàng, nhân viên nữ nhanh nhẹn khéo léo quạt than nướng thịt.
Phong Lan nằm trên ghế xếp ở ven hồ hưởng thụ làn gió thu mơn man vùng ngoại ô. Thỉnh thoảng đi dã ngoại cũng rất tuyệt, tâm hồn dường như trở nên trong trẻo hơn cùng với mặt nước hồ xanh gợn sóng lăn tăn kia. Đương nhiên cô không quên tầng mây mỏng của trời thu, tia tử ngoại rất dễ làm cho làn da bị lão hóa, nên chỉ lười biếng giở một vài trang sách rồi lại kéo vành chiếc mũ xuống thấp hơn.
Rất nhanh sau đó, mùi thơm đặc trưng của thịt nướng từ phía sau cô bay tới. Hồi bé Phong Lan bị gia đình quản rất chặt, trong đó nhà họ Phong những thứ kiểu như đồ nướng kiểu này bị đưa vào đầu bảng của danh sách đen, mẹ tuyệt đối không cho cô đụng đến, còn nói ăn thứ đó không tốt cho sức khỏe. Phong Lan bị nhắc nhở nhiều quá, dần dần chẳng còn muốn ăn và gần như đã quên mất hương vị hấp dẫn của nó.
Nhưng thứ bị cấm thường mang tới sự hấp dẫn khó lường, dù biết rõ mười mươi nó chỉ có hại chứ chẳng có lợi lộc gì. Phong Lan mới chỉ đọc được vài trang, đã thấy mình lãng mạn văn vẻ trở lại như thời thiếu nữ.
“Cậu đi…”
“Hay là cậu đi đi.”
“Không ai được đi hết, để Tiểu Dã đi đưa.”
Kẻ chuyên chõ mũi vào chuyện người khác – Lưu Khang Khang tỏ vẻ ra đòn quyết định trong vụ đùn đẩy vô vị kia. Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc cùng mùi thơm ngào ngạt của thức ăn chậm rãi tiến lại gần Phong Lan. Nhịp tim của cô bỗng đập nhanh hơn, cô cố che giấu bằng cách đậy quyển sách lên mặt, giả vờ đang đắm chìm không biết gì.
Đinh Tiểu Dã cũng không đánh động cô, đặt đĩa thịt xiên nướng ở cạnh ghế của cô rồi định rời đi.
“Này!” Phong Lan gọi anh lại, nhấc quyển sách trên mặt ra, nửa cười nửa dỗi, chớp chớp đôi mắt ướt. “Thời tiết đẹp quá, ngồi lại với tôi một lát.”
Đinh Tiểu Dã không từ chối, ngồi xuống mặt đất, nhặt một hòn sỏi ném xuống nước. Bầu trời sáng trong xua tan những âm u, giữa những tia nắng mặt trời và làn gió thổi nhè nhẹ, gương mặt anh hết sức trẻ trung và tươi sáng.
“Đang đọc gì thế?” Đinh Tiểu Dã giơ tay lật giở cuốn sách của Phong Lan.
Phong Lan mỉm cười, hỏi: “Tôi đọc một đoạn cho cậu nghe nhé?”
“Tùy chị.” Anh thản nhiên lấy một xiên thịt trong đĩa giấy, cắn một miếng.
Phong Lan giở sách đọc: “Tôi biết anh ác nghiệt, phù phiếm, nhưng tôi vẫn yêu anh. Tôi biết mưu đồ của anh, biết anh vô liêm sỉ, nhưng tôi vẫn yêu anh. Tôi biết anh là tên lừa đảo, là quân lưu manh, nhưng tôi vẫn yêu anh… Tôi yêu anh đắm đuối nên tôi không hề quan tâm đến những điều đó…” Cô gác quyển sách lên ngực, mỉm cười nhìn anh. “Không phải tôi nói đâu, trong sách viết vậy đấy.”
“Trong sách có đoạn này thật sao?” Đinh Tiểu Dã hỏi lại vẻ quan tâm.
“Tất nhiên, không tin thì cậu tự đọc đi.” Tâm trạng Phong Lan có vẻ rất tốt.
Đinh Tiểu Dã cũng cười, nói: “Maugham* sống lại cũng bị chị chọc tức mà chết.”
*William Somerset Maugham là nhà văn, kịch tác giả người Anh. Ông là một trong những nhà văn nổi tiếng, được ưa chuộng nhất trong thời đại của mình, và là tác giả được trả tiền nhuận bút cao nhất trong thập niên 1930.
“Ái chà, cậu cũng biết Maugham, làm sao bây giờ?” Phong Lan miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thật ra không ngạc nhiên lắm. Anh có thể nghe vũ khúc Waltz của Brahms** trên chiếc giường gấp ở trong phòng kho thì có “quen biết” Maugham cũng là lẽ tự nhiên thôi.
**Johannes Brahms là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức. Các tác phẩm của ông được sắp xếp vào chủ nghĩa lãng mạn.
Đinh Tiểu Dã cầm cuốn sách của cô, đặt lên đùi lật thử, tìm được một trang, trên gương mặt liền nở nụ cười.
Anh cũng đọc thành tiếng vài câu: “Ở đây bảo rằng “đàn bà coi tình yêu là thứ vô cùng quan trọng, lại còn muốn thuyết phục chúng ta… trên thực tế tình yêu chỉ là một phần bình thường trong cuộc sống, có cũng được không có cũng xong. Chúng ta chỉ biết có tình dục, điều này là bình thường, lành mạnh. Còn tình yêu, đó là một chứng bệnh”.”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
“Cậu có lành mạnh không?” Phong Lan liếc anh.
Đinh Tiểu Dã trả cuốn sách lại lên trên người cô, nói: “Không đến mức bệnh nặng như chị.”
Một quả bóng đồ chơi lăn đến bên cạnh họ, có tiếng người gọi từ phía xa: “Cưng ơi, chạy về đây, không được làm phiền cô chú.”
Đó là tiếng của vợ bếp trưởng.
Hôm nay có khá nhiều nhân viên mang theo người nhà, vợ và con của bếp trưởng đều có mặt, con trai quản lý nhà hàng cũng đến, chú Lý lần đầu tiên dẫn theo cô vợ “mẹ mướp” mà chú thường hay nhắc tới, đi cùng với Tiểu Kiều là bạn trai mới của cô, đến cả Phương Phương cũng đã chấp nhận tình cảm của A Thành, hai người ngượng nghịu thể hiện sự săn sóc ngọt ngào dành cho nhau.
Cảnh tượng thật đẹp.
Phong Lan nhặt quả bóng lên, tươi cười ném trả lại cho đứa bé.
Trước đây Phong Lan không thích trẻ con, mỗi khi tình cờ đi ngang qua giá bày sữa bột ở siêu thị, bị nhân viên tiếp thị hỏi “bé bao nhiêu tuổi rồi ạ”, cô đều cảm thấy bối rối, khó xử. Trong suy nghĩ của cô, sinh con là một chuyện cực kỳ tổn hại đến cơ thể lẫn tinh thần, hủy hoại cơ thể người phụ nữ và cả phần đời còn lại của họ nữa. Nhưng bây giờ lại nghĩ, nếu như cô có con – là con của cô và Đinh Tiểu Dã – thì đứa bé trông sẽ giống ai? Măt và mũi bé có giống anh không? Tốt nhất miệng vẫn nên giống cô, chiều cao thì theo bố, nước da phải giống mẹ. Tướng mạo của Đinh Tiểu Dã chẳng cần bàn nữa, còn cô, mọi người vẫn thường khen xinh mà, gen tốt mà không chịu kết hợp chặt chẽ với nhau thì thật lãng phí. Có thể hai mươi năm nữa, đứa bé đó cũng sẽ giống như bố nó bây giờ, hãnh diện nói với một cô gái rằng: “Mẹ tôi là một mỹ nhân…”
Phong Lan biết mình nghĩ ngợi quá xa xôi, phụ nữ mà nghĩ về giai đoạn đó quá sớm thì đến lúc “vứt đi” rồi, sẽ thực sự nguy hiểm, và cũng rất xuẩn ngốc nữa. Cô thậm chí không dám nói những tưởng tượng này của mình ra miệng. Đinh Tiểu Dã phản kháng lại tất cả những ý tưởng liên quan đến tương lai của cô, cô không muốn lại nghe anh nói: “Phong Lan, nghiêm túc quá thì trò chơi sẽ mất vui”, cũng không muốn trái tim mình thêm nặng nề. Trong không gian thế này, mà để hai bên mất vui vẻ tự nhiên thì thật không đáng.diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Nhưng mà yêu một người thì làm sao có thể không nghĩ đến tương lại được ở bên nhau chứ? Đến lúc già chắc anh vẫn sẽ là một ông cụ đẹp lão nhỉ, còn cô bảy mươi tuổi vẫn sẽ sơn móng tay, khi bỏ răng giả ra để hôn ông già vẫn để lại trên mặt ông đầy những vết son đỏ. Ông già đeo kính lão để cắt móng tay cho bà già, sau đó cũng ngồi bên cạnh cô như bây giờ, hai người cười nói với nhau, ăn miếng trả miếng, cãi cọ cho đến khi mặt đỏ tía tai phồng mồm trợn mắt, rồi lại làm hòa không theo nguyên tắc nào cả.
Cô không ngồi trên ghế xếp nữa mà khoanh chân ngồi bệt xuống đất giống anh, ăn thịt nướng, ngắm nhìn đám lau sậy ven hồ khẽ rung rinh xao động.
“Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra hôm nay tôi có gì khác à?” Phong Lan lấy khuỷu tay huých khẽ Đinh Tiểu Dã, anh quay sang nhìn cô, khẽ thổi sợi bông lau vương trên má cô.
“Không thấy.” Giọng của anh xa vời hơn cả khung cảnh êm đềm trước mặt.
Phong Lan muốn thụi cho anh một quả. Cô vặn đầu anh lại, bắt phải nhìn cô thật kĩ, hăm dọa: “Nhìn cho cẩn thận vào… thật là không có gì sao? Cậu có mắt không thế?”
Nhìn dáng vẻ của cô thì chắc chắn sẽ không buông tha khi chưa đạt được mục đích, Đinh Tiểu Dã chọn cách hòa bình, anh nhìn cô từ trên xuống dưới vài lượt rồi hỏi lại: “Chị lấy đâu ra bộ quần áo này thế?”
“Đẹp không?” Phong Lan vừa căng thẳng lại vừa hy vọng.
Hôm nay Phong Lan ăn mặc không giống phong cách lâu nay của mình, một chiếc áo thun cổ tròn rất đơn giản kết hợp với quần jean. Theo cô đó là một sự thay đổi hiếm có, nhưng trong mắt Đinh Tiểu Dã, cùng là một cô gái, mặc đồ gì cũng chẳng khác nhau là mấy.
Phong Lan nói: “Tại sao tôi không được có quần áo kiểu này? Bình thường tôi cũng hay mặc thế này mà.”
“Ồ.”
“Cậu tin không?”
“Tin.”
“Có thế thôi à? Chán chết được.”
Đinh Tiểu Dã cuối cùng cũng không nhịn được phải bật cười, anh hỏi Phong Lan đang thất vọng toàn phần: “Chị muốn thể hiện điều gì? Nhắc tôi cái, coi như tôi phát tâm làm việc thiện vậy.”
Phong Lan nghịch sợi dây giày, quấn quấn nó trong tay.
“Thực ra thì bình thường tôi sẽ không ăn mặc như thế này. Tối qua ở nhà, tôi lật tung tủ quần áo, quần áo thời đại học của tôi, mẹ tôi đã mang đi quyên góp cho hội từ thiện từ lâu rồi. Sau đó, tôi chạy ra gần làng Đại học để kịp mua bộ này trước giờ cửa tiệm đóng cửa.”
“Tại sao phải làm thế?”
“Tôi biết cậu sẽ không vì tôi mà đổi cách ăn mặc thành mũ áo chỉnh tề, tôi cũng không muốn ép cậu. Nhưng tôi muốn khi mình ngồi cạnh cậu, trông có vẻ hài hòa một chút, như thế tôi sẽ không có cảm giác là cậu quá xa cách.”
Đinh Tiểu Dã cúi đầu nhìn chiếc áo thun cổ tròn sờn cũ và chiếc quần jean trên người mình, không nói năng gì.
Full | Lùi trang 6 | Tiếp trang 8
Chúc các bạn online vui vẻ !