Tiểu thuyết - The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp) - Trang 6
Chương 11: Thưởng vị kỳ hạn
Ngày hôm sau khi tỉnh rượu, luôn luôn khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi uể oải.
Cồn chính là tiền vay nặng lãi. Nó có khả năng cung cấp cho bạn sự can đảm và niềm vui, nhưng ngày hôm sau tất cả tiêu cực đều kéo đến chẳng hạn như choáng váng đầu và đau dạ dày sẽ tăng gấp đôi.
Hà Mạn lúc về quên kéo rèm cửa sổ, ánh sáng rực rỡ buổi sáng khiến cô bị phơi nắng đến tỉnh lại. Cô nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ép buộc gần một giờ mới cố lấy dũng khí ngồi dậy, không nghĩ đến, động tác đơn giản này khiến cho cô suýt chút nữa nôn cả ra giường.
Sau một ngày dài cô hết đánh trống ngực , khó thở và mất cảm giác ngon miệng , buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn tràn vào phòng ngủ, cuối cùng cô cũng đã có một chút cảm giác sống lại.Trong điện thoại có bảy tin nhắn, một cái là của Lộ Tiểu Hoàn trước khi lên máy bay nhắn cho cô, muốn cô bảo trọng thân thể, ước hẹn cùng cô sau khi đi công tác trở về nhất định gặp lại; một cái là của Hà Kỳ gửi tới hỏi bây giờ cô đang ở nhà nào, làm chút rượu hoa quế gửi cho cô, còn lại là năm tin nhắn không phải quảng cáo thì cũng lừa đảo, người hay gửi tin nhắn dấu chấm cũng có ở trong đó.
Hà Mạn cảm thấy rất uể oải. Tạ Vũ tựa như hoàn toàn không thèm quan tâm đến sống chết của cô, kể cả cô là người nguyên thủy sống ở thời kì hiện đại, anh ấy cũng không có chút bận tâm.
Cô vò vò tóc, cuối cùng quyết định rời giường.
Hà Mạn đi siêu thị, mua trứng gà, sữa , mua thêm vài thứ để làm phong phú tủ lạnh, nghĩ nghĩ, lại mua vài bình thủy tinh nhỏ.
Trước kia cô chỉ biết làm một chút thức ăn và việc nhà, từ khi ở cùng Tạ Vũ mới bắt đầu nâng cao tay nghề. Tạ Vũ thích ăn đồ ngọt, cô theo học cho xong nướng bánh, bánh khúc, bánh ngọt tự chế. Hà Mạn sau khi tỉnh rượu vẫn còn cảm giác say rõ ràng, tim đập như bồn chồn, cô cảm thấy ăn chút gì đó có thể giảm bớt.
Quả nhiên là già đi.Lúc hơn hai mươi tuổi suốt ngày nhậu nhẹt đánh bài hát K, sau khi say rượu tỉnh lại vẫn tràn đầy sức sống, khác hẳn hình ảnh chật vật bây giờ.
Hà Mạn than thở cuộn tay áo, lúc đối mặt với đống nguyên liệu nấu ăn bỗng nhiên hoảng hốt .
Nên làm thế nào bây giờ?
Có lẽ là lâu lắm rồi cô không động tay, Hà Mạn lao lực suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chấp nhận, chẳng lẽ già đi, ngay cả trí nhớ cũng suy giảm như vậy sao? Cô đành phải lấy điện thoại cầm tay ra, lên mạng tìm tòi cách làm.
Trứng gà tách ra lòng trắng trứng và lòng đỏ trứng, đem lòng trắng trứng trộn với bơ, sữa đặc bỏ vào trong một chậu inox, thêm đường, dâu tây, sau đó dùng máy đánh trứng đánh bong lên.
Hà Mạn đầu óc còn chút mơ hồ ấn tượng, vì thế buông di động bắt đầu đánh trứng gà. Lao động chân tay dễ dàng làm người ta ngẩn người, tay cô vội vàng, suy nghĩ lại từ từ bay đi đâu rồi. Tối hôm qua Tiểu Hoàn và mình đã nói chuyện thẳng thắn rõ ràng, nhưng bởi vì uống rượu say cả đêm, bây giờ cảnh tượng trong mơ và hiện tại đan xen vào nhau, trở nên rối tung khó hiểu.
Đánh trứng gà cũng không nhớ được, tối hôm qua nói gì đó cũng không nhớ được, vì sao khi tỉnh lại chỉ nhớ được khoảnh khắc ngọt ngào của tuần trăng mật, tại sao không quên luôn mười năm trí nhớ, ngay cả Tạ Vũ cũng quên sạch sẽ đi.
Cảm xúc Hà Mạn trở nên rất tồi tệ.
Cho đến khi cánh tay có cảm giác đau, cô mới buông máy đánh trứng.Cô cẩn thận đổ bột vào trong lọ, đem cất vào tủ đông lạnh.
Đông lạnh bao lâu thì xong nhỉ? Hà Mạn cau mày, không kiên nhẫn lấy điện thoại tìm tòi một lần nữa.
Có lẽ là hai giờ.
Hà Mạn quyết định dùng thời gian hai giờ này đi tìm Tạ Vũ, nói rõ ràng.
Tối hôm qua có một câu cô nhớ rõ . Có khi nào cô tiếp tục ngủ dậy quên năm năm, tiếp theo, không biết mạng sống của mình có còn hay không, có cái gì mà không dám nói .
Cô đã sớm mang cái chìa khóa trả lại cho Tạ Vũ, cũng không dám gửi tin nhắn nói rằng mình chờ ở cửa, sợ anh đang có việc, nhận được tin nhắn của mình lại không thể không chạy về nhà, đến cuối cùng bởi vậy mà càng thêm ghét cô.
Hà Mạn bỗng nhiên phát hiện mình thật sự rất sợ sẽ gây phiền phức cho anh. Cho đến bây giờ khi cô tỉnh lại từ bệnh viện, thời gian cũng qua một tháng, cô ngày càng thích ứng với thế giới mới mẻ này, thích ứng thân phận mới của mình, cũng tiếp nhận những sự việc mà Hà Mạn đã từng gây ra.
Hai giờ đã trôi qua, chín giờ tối, cô thôi không chờ Tạ Vũ nữa.
Nếu không nhanh quay về bánh đông lạnh sẽ hỏng mất.Hà Mạn cho phép mình đợi 5 phút nữa.
5 phút sau không có ai, qua 5 phút nữa vẫn là không có ai.
Hôm nay coi như xong vậy. Hà Mạn nhấc chân chậm rãi đi ra khu nhà, gọi xe taxi về nhà, mang bánh mousse* từ trong tủ lạnh ra, ăn một mình ba lát, ăn no đến nôn ra.
*Bánh mousse Hà Mạn làm:
Sự thân thiết của bạn thân khiến cô cảm thấy vui vẻ, đảo mắt Lộ Tiểu Hoàn đã lên máy bay rời xa đất nước này, trong lòng cô bất chợt trống rỗng. Còn có mười ngày cuối tháng trước, lúc đó quan hệ hai người vẫn hòa hợp, Tạ Vũ vẫn còn động viên cô tìm hiểu nội dung công ty qua hòm thư điện tử, tải video cuộc họp hằng năm ở công ty để khiến cô nhìn quen các đồng nghiệp, còn giúp đỡ cô hoàn thành các bản ghi nhớ các sự kiện lớn và các dự án lớn xảy ra trong những năm gần đây, nhưng một tờ cô cũng chưa từng xem qua.
Hà Mạn cảm thấy sợ hãi, cũng hiểu được không có ý nghĩa.Cô không thể nhiệt tình với cuộc sống như trước kia. Cô từng phấn đấu từ hai bằng tay trắng, Tiểu Hoàn nói Hà Mạn sau khi tốt nghiệp may mắn hơn cô ấy, điều này sự thật. Hoàn cảnh gia đình Lộ Tiểu Hoàn thường thường bậc trung, tuy nói không thể cung cấp cho cô ấy tùy ý tiêu xài, nhưng an ổn sống cả đời tuyệt đối không có vấn đề. Mà Hà Mạn thì khác, luôn nỗ lực, gắng sức vì công việc, không buông tha mọi cơ hội, kể cả tình yêu cũng dụng tâm phấn đấu, vì thế mới có được tất cả.
Nhưng bây giờ cô lại trở nên hai bàn tay trắng lần nữa , hơn nữa là từ nơi cao nhất trực tiếp bị vận mệnh đá xuống dưới , ngay cả quá trình tâm lý tự làm tự chịu cũng đều không có.
Cô nên làm gì đây?Làm một người phụ nữ mạnh mẽ sau khi ly dị, sau đó cô độc sống quãng đời còn lại? Hay là chờ đợi màn sương mù qua đi, lập tức ra ngoài tìm một tình yêu mới?
Hà Mạn bỗng nhiên nhớ tới tối hôm qua Tiểu Hoàn có nói qua cái gì tâm lý bác sĩ, nhưng là lúc ấy cô đã choáng váng hồ hồ , không nhớ kỹ bác sĩ kia gọi là gì. Cô nghĩ gọi hỏi Tiểu Hoàn một chút , đối phương lại tắt điện thoại.
Hà Mạn vẫn là gửi tin nhắn cho Tạ Vũ: “Có rảnh không? Muốn hỏi anh một việc. Tiểu Hoàn nói cho em, lúc trước em luôn gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ cô ấy đã đi nước ngoài, em liên lạc không được.Anh có biết điện thoại phòng khám hay địa chỉ không?”
Hỏi hỏi cái này lại không quá phận, cô nghĩ vậy.
Hà Mạn cảm thấy Tạ Vũ không nhất định sẽ để ý đến điều này, buông di động đi tắm rửa .Lúc quay về thì thấy có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tạ Vũ.
Cô vội vàng gọi lại, đối phương rất nhanh liền nhận máy: “Vì sao lại không nhận điện thoại?”
Hà Mạn giải thích nói: “Vừa rồi em đi tắm rửa, xin lỗi em không nghe thấy tiếng chuông.Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì… Chỉ là cảm thấy kì lạ vì sao em lại muốn tìm bác sĩ tâm lý. Bây giờ em không phải đang rất tốt sao?”
Em không tốt. Nhưng Hà Mạn không nói.
“Chỉ là cảm thấy…Như thế có thể giúp em nhớ lại điều gì đó. Tiểu Hoàn nói, lúc trước em hay tìm bác sĩ tâm lý tâm sự, em không muốn vì chuyện quá khứ mà tiếp tục quấy rầy anh nữa, chi bằng tự mình đi xem xét, có lẽ sẽ nhớ được.”
“Anh cho rằng điều đó là không cần thiết. Trước kia anh đã từng nói qua mấy trò đó chỉ lừa tiền người ta, em bây giờ vui vẻ , không có việc gì thì không nên tìm bác sĩ, không bệnh cũng ép buộc ra bệnh đấy.”
Giọng điệu Tạ Vũ không được tốt. Hà Mạn không khỏi lo lắng có phải mình lỡ lời nói gì anh rồi không.
“Cũng không phải em muốn đi khám bệnh…Chỉ là muốn nhìn hồ sơ trước kia, em nghe nói còn có ghi âm lại. Em nghĩ hay là tự lực cánh sinh, sớm muộn gì cũng nhanh chóng hồi phục thôi.”
“Nghĩ không ra thì đừng suy nghĩ, em như vậy cũng rất tốt , vì sao lại để tâm vào chuyện vụn vặt?”
Hà Mạn muốn nhẫn nhịn , giọng điệu Tạ Vũ cuối cùng làm cho cô “Đằng” một phát nổi trận lôi đình, vừa tủi thân vì chờ lâu ở cửa và mấy ngày này cô đơn vắng vẻ, đem tất cả buồn bực nói ra.
“Không phải vì muốn biết vì sao em với anh chia tay sao? Nếu không em cần nhớ lại như vậy làm gì, anh nghĩ rằng em ăn no rảnh rỗi? Anh lại không nói cho em biết, làm sao suốt ngày anh nhìn em cứ như kẻ thù giết cha, ám chỉ đủ thứ rằng anh không muốn cho em biết. Là, em chia rẽ anh và bạn gái, em không đúng, em đã đi rồi, ngàn sai vạn sai đều là em sai, hai người có thể quay lại mà. Em sẽ không bao giờ quấy rầy hai người nữa, em muốn tự mình tìm lại trí nhớ, sau đó trở về công ty làm nhân viên trí thức không được hay sao? Sao anh hết châm chọc lại muốn khiêu khích em vậy?”
Lồng ngực Hà Mạn phập phồng,Tạ Vũ bên kia điện thoại vẫn chưa lên tiếng.
Cả hai đầu dây của điện thoại im lặng chừng nửa phút, Hà Mạn không còn kiên nhẫn , chán nản mở miệng nói: “Quên đi em không náo loạn nữa, hết hỏi lại nói. Quấy rầy anh rồi, thật xin lỗi.”
“Mạn.”
Hà Mạn ngón tay chuẩn bị ấn vào ngút “ Ngắt”, ống nghe bên kia truyền đến giọng nói nhỏ của Tạ Vũ.Cô vội vàng cầm di động để lên tai.
“Em muốn biết, anh sẽ nói hết cho em.” Tạ Vũ nhẹ giọng nói.
Tạ Vũ nói tất cả, không có mấy khác biệt với lời nói Lộ Tiểu Hoàn. Hà Mạn im lặng nghe âm thanh trầm tĩnh thong thả của người đàn ông này, không kìm được tưởng tượng biểu hiện khi nói những lời này của anh.
Tạ Vũ kia hẳn là người mà Hà Mạn chưa bao giờ thấy
“Là anh không thể làm cho em tín nhiệm anh. Là anh đố kỵ với em. Vốn làm một người đàn ông ở trong gia đình nên gánh vác càng nhiều trách nhiệm, anh chưa làm được điều đó.Cho dù không làm, ngay cả dũng khí cố gắng làm cũng chưa có, chỉ biết dùng rượu bia trốn tránh , cố ý cùng với những cô gái mờ ám để tác động đến em, chỉ là chứng minh cho em thấy mình còn có sự quyến rũ, còn có tôn nghiêm thôi.Anh dùng phương thức này để biểu hiện rằng anh không hề kém em, vốn là hy vọng em có thể ngày càng để ý anh hơn, không nghĩ đến, cuối cùng vẫn là đi tới từng bước này.”
“Vậy anh và những cô gái đó…”
“Không có gì cả. Đều ly hôn rồi , anh cũng không cần phải lừa dối em nữa. Thật sự không có gì. Đều là anh cố ý .”
Hà Mạn không biết nên hỏi cái gì.
Đây là sự thật sao. Cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt, chỉ là mâu thuẫn tích lũy tháng ngày không giải được, tranh chấp không ngừng, đến cực điểm bùng nổ, chưa kịp dang tay ngăn cản, cứ như vậy đã xong.
Cô há to miệng, vẫn như cũ không phát ra âm thanh gì, điều muốn nói lại rất nhiều, lại chẳng có lời nào để nói.
Thời gian dài như vậy tới hết nghi hoặc rồi truy tìm, chẳng khác như một quyền đánh vào hư không.
“Em, em đi gặp anh.”Giọng cô khàn khàn.
“Đã trễ thế này, coi như kết thúc đi.”
Hà Mạn sửng sốt: “Anh có việc không tiện sao?”
“Hà Mạn, đừng như vậy, như vậy cũng chẳng có nghĩa gì.”
Anh nói không có ý nghĩa .
“Anh không muốn em gặp tâm lý bác sĩ, chính là không đành lòng nhìn em trực tiếp biết được nguyên nhân ly hôn, vô ích thôi. Nghĩ lại lúc trước anh cũng chưa nói, nói không rõ ràng.Hôm nay coi như xong đi, mang tất cả rối rắm vứt đi, cứ tiến về phía trước. Sống cuộc sống thật tốt.”
“Em mặc kệ có trôi qua hay không, còn sau đó thì sao?” Cô vội vàng hỏi.
Về sau có thể có một lần nữa sao? Nếu hai người đều có sai, người kia cũng biết mình sai ở đâu, mà cô mất trí nhớ , cũng không phải hoàn toàn có lỗi, chúng ta còn có thể có về sau hay không?
“Về sau cái gì?” Tạ Vũ trở nên lạnh lùng.
Hà Mạn nở nụ cười: “Không có gì. Cám ơn anh, em đã hiểu.”
Giọt mưa rơi xuống đập vào cửa kính. Hà Mạn nhìn bóng đêm miên man, không khóc.
Cô bỗng nhiên cảm thấy thất vọng về người đàn ông Tạ Vũ này.
Chính mình tâm tâm niệm niệm nuôi dưỡng tình yêu, chẳng qua không điều chỉnh được sai giờ. Tất cả mọi người thay đổi, Tiểu Hoàn cũng tốt, Hà Kỳ cũng tốt, huống chi là Tạ Vũ. Bọn họ vừa mới ly hôn, anh ấy còn có cô bạn gái đáng yêu xinh đẹp, đối mặt với cô nói thật xin lỗi, mặt ngoài anh dịu dàng chu đáo, trên thực tế đã quyết liệt muốn đẩy cô ra xa.
Lại dịu dàng cự tuyệt, mang theo chút chế nhạo.
Rõ ràng là lỗi của cả hai người, đúng sai chẳng phân biệt như nhau, vậy mà anh đem hết mọi hậu quả cho một mình cô chịu.
Kỳ thật anh đã không còn yêu cô nữa.
Chuyện này khiến cho trái tim Hà Mạn như có dây leo thít chặt, một giọt nước mắt lăn xuống.
Cô có cảm thấy chán nản hay không? Như nhìn thấy bản thân ngã quỵ xuống không còn chống đỡ được nữa, không rõ trắng đen vì sao bản thân lại ngã đau như vậy.
Trái tim như tro tàn, lúc này, Hà Mạn thật sự không muốn khóc.
Đầu tháng, Hà Mạn trở về làm việc tại công ty.
Cô sử dụng trọn mười ngày để đọc tất cả các bản ghi nhớ về khách hàng và sự kiện, vội vàng xem các hạng mục, bây giờ chỉ còn vài trường hợp rất nhỏ. Tuy rằng năm năm trôi qua, những mối quan hệ xã hội và quảng cáo đã dần thay đổi, môi giới truyền thông đều có những chuyển biến . Hơn một tháng nay kẻ lạc hậu như Hà Mạn mới bắt đầu lĩnh hội “ phương tiện truyền thông mới” này, đương nhiên có nhiều việc khó tiêu hóa được, nhưng cũng may các khái niệm cơ bản cũng chẳng thay đổi gì nhiều. Năm năm trước, cô chính là một cô gái thích đối đầu thử thách, có một nền tảng vững chắc, có sự linh hoạt nhạy bén trong “sự tái tạo thương hiệu”, là một trong những nhân viên có trình độ nghiệp vụ chuyên nghiệp trong công ty, có những yếu tố này, có lẽ bây giờ bắt đầu lại cũng không quá thảm.
Huống chi còn có Internet. Ở đó có được mọi thứ cô cần biết.
Chỉ tiếc là, một lần nữa cô lại là cô gái tham công tiếc việc, cảm thấy trí nhớ ngày càng thụt lùi nặng. Trước kia xem qua một lần có thể nhớ hết tư liệu khách hàng, bây giờ cứ xem đi xem lại, giống như lúc làm bánh mousse, cứ xem lại nhiều lần các bước hướng dẫn.
Quả nhiên là già đi.
Sau khi hoàn toàn nhận thức được là mình đã mất đi Tạ Vũ, Hà Mạn ngày càng thờ ơ. Cô tuy vẫn mỉm cười với nhân viên siêu thị, mỉm cười với nhân viên chuyển phát nhanh, mỉm cười với nhân viên phục vụ nhà hàng, nhưng mơ hồ cảm nhận được tất cả nụ cười ấy là giả, cũng chẳng mấy quan tâm.
Chuyện này khiến cho Hà Mạn bị mất ngủ. Hà Mạn không cảm thấy lo âu, tiết kiệm một chút thời gian ngủ để học hỏi công việc.
Điều Hà Mạn thật sự vui mừng, năm năm sau, sếp trên của cô vẫn là người đó, không cần phải lo lắng nhận sai người. Về phần nhân viên cấp dưới, không biết rõ cũng không sao, làm sao khiến cho họ tự động báo danh thì tốt rồi, dù sao cấp dưới cũng không dám giáp mặt chất vấn cô vì sao lại làm chuyện này.
Giống như bây giờ.
Hà Mạn ngồi trên ghế dành riêng cho sếp, cách một cái bàn dài rộng nhìn sáu nhân viên cấp dưới đang ngồi trên sôpha.Cô nhìn bọn họ cười hỏi vài chuyện, có một cô gái giật mình như bị dọa sợ.
Cũng không biết trước kia Hà đã khiến bao nhiêu người sợ hãi như vậy, làm cho mấy người bạn nhỏ phía đối diện đều nghĩ đến biểu hiện tươi cười hiếm hoi trên mặt mình là một tín hiệu “ nướng chín” bọn họ, tất cả đều sợ tới mức run run.
“Các bạn, tự giới thiệu về mình một lần nữa đi, cũng cũng nói luôn bây giờ đang đảng đương công tác ở bộ phận gì, có trách nhiệm như thế nào , làm việc hạng mục với ai, cảm giác như thế nào, có cần điều chỉnh công tác để phù hợp với nguyện vọng bản thân hay không. Cứ tự nhiên mà nói.”
Mọi người đồng loạt biểu tình kỳ lạ .
Hà Mạn đã có chuẩn bị, dịu dàng cười, nhẹ giọng chân thành đáng tin nói: “Là như thế này, sau khi xảy ra tai nạn xe, tôi cũng nghĩ về cuộc sống tự hỏi rất nhiều, chẳng qua các bạn cũng chẳng có hứng thú gì mà nghe tôi nói những lời này. Một cách khách quan , tôi có một ít thời gian rảnh rỗi suy nghĩ thật sâu sắc về cuộc sống.Công việc tương lai rất nhiều, tôi không muốn các bạn mang thêm gánh nặng. Cơ hội khó có được, hôm nay mặc kệ nói cái gì, tôi cam đoan cũng không ảnh hưởng đến bát cơm của mọi người. Ai nói trước nào?”
Cô đã quyết tâm không muốn che dấu về Hà Mạn trước kia.
Tất cả đều là mới , Tạ Vũ nói, nhìn về phía trước, không phải sao.
Hà Mạn nghe nhân viên nói, nhìn ra ngoài cửa sổ, cười ảm đạm.
“Thương hiệu Ann Sophie này, nghe chẳng khác gì băng vệ sinh, trên thực tế nó là thương hiệu của bra( áo ngực nữ). Khách hàng bên kia nói chủ yếu chỉ cần theo khuôn sản xuất sản phẩm, lấy chất lượng mà chiến thắng, chưa bao giờ quan tâm xem xét đến những phân khúc thị trường hay và mục tiêu theo từng nhóm khách hàng, nhưng theo ý kiến của cá nhân tôi, ngay cả bản thân họ cũng chưa nhận ra, trên thực tế, sản phẩm của họ đã giúp họ nhận ra nguồn tiệu trong cái vòng luẩn quẩn này là phụ nữ trung niên.”
Hà Mạn nhấp điều khiển từ xa trong tay, PPT * chuyển đến trang tiếp theo , trong phòng họp các vị lãnh đạo cấp trên đều tập trung chăm chú nhìn trên màn hình, vẻ mặt thích thú vô cùng.
*PPT: Bài thuyết trình bắng PowerPoint
Ngoại trừ Tạ Vũ. Anh không nhìn ai cả, bao gồm cả Hà Mạn.
” Thương hiệu Ann Sophie đã tương đối lạc hậu, có vẻ dễ dàng thu hút những bà chủ gia đình ngoài 40 tuổi, trong những năm qua các đồng nghiệp bộ phận của chúng tôi đã thực hiện sau khi xem xét các báo cáo và phân tích nghiên cứu thị trường bán hàng đã chứng minh được đặc điểm này .Mà kiểu dáng sản phẩm của Ann Sophie thiết kế, xem ra chỉ miễn cưỡng đáp ứng được yêu cầu nữ tính” Hà Mạn nói đến đây, nhìn mọi người xung quanh trong phòng họp cô nở nụ cười tự ti” Kiểu dáng này, thật là cổ hũ. có lẽ thị trường Mỹ và châu Âu sẽ tập trung vào phong cách bra cho các bà nội trợ, nhưng do nền văn hóa của thị trường châu Á , có sự quan tâm thực sự đến bra , sức mua mạnh , tần số cập nhật cũng nhanh hơn , trên thực tế , đa số phụ nữa trẻ đều như vậy. họ biết mình muốn mua gì , áo ngực và màu sắc phải phù hợp với nhau tốt , như vậy là để làm hài lòng người yêu..”
Hà Mạn tiếp tục nói, báo cáo trở nên tốt hơn. Trong phòng họp khiến cô cảm thấy lơ mơ là mình của trước đây, như tai nạn xe chưa từng xảy ra, cô cũng chưa quên mất cái gì, càng chưa từng rời khỏi chiến trường này.
Tạ Vũ lúc này ngẩng đầu, ở một góc xa chỗ cô đứng, khẽ cười .
Báo cáo chấm dứt, sếp tổng hỏi ý kiến cô: “Nếu muốn thay đổi tên của Ann Sọphie, cô muốn đổi thành tên gì?”
Hà Mạn chuẩn bị mở miệng trả lời, nghĩ nghĩ lại sửa lời nói: “Hôm nay chính là cung cấp một tình huống khởi đầu để mọi người cùng thảo luận, hy vọng có thể được càng nhiều ý kiến. Sau khi tìm được vấn đề ở chỗ nào, mới có thể giải quyết phương án một cách toàn diện.Tên thương hiệu chỉ là một phần, thành viên trong tổ đã có rất nhiều ý tưởng tốt, bây giờ cũng rất muốn nghe ý kiến của các vị ngồi đây.”
Hà Mạn mỉm cười nói xong, hơn phân nửa người ngồi đây đã thay đổi sắc mặt.
Nghe ý kiến người khác?Hà Mạn này chẳng lẽ nằm viện uống nhầm thuốc sao? Cô tự cho rằng ” ngành công nghiệp quảng cáo tương lai ” là riêng của mình, ý tưởng không phải là để tin rằng họ có thể xây dựng Apple – không chỉ học tập Steve Jobs mà còn độc đoán về các ý kiến của mình. Lúc trước Hà Mạn trình bày báo cáo, không có tiếp thu đồng nghiệp, không nhìn nhận ý kiến của người khác, điều mà cô nói, chắc chắn là đúng, ai dám không đồng ý, cô sẽ tranh luận đến cuối cùng.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt không thể tin được.
Lúc này, Tạ Vũ luôn im lặng mở miệng : “Em có biết hay không, tên thương hiệu Ann Sophie này là lấy từ tên của em gái chủ tịch ?”
“Vậy thì sao?” Hà Mạn ý bảo anh tiếp tục nói.
“Anh ta chọn lựa lấy tên thương hiệu này, chỉ điều dó thôi đã thấy có ý nghĩa.Nay em vừa tiếp nhận quảng cáo mang thương hiệu tám năm của người ta bỏ đi, chỉ sợ khách hàng sẽ không đồng ý.”
Hà Mạn tươi cười ổn định: “Chỉ sợ khách hàng không đồng ý, này chỉ sợ cũng là anh phỏng đoán. Tên thương hiệu có ý nghĩa đặc biệt, cái này chỉ sợ cũng là anh phỏng đoán. Có lẽ năm đó chỉ là lúc anh ta cho ra mắt thương hiệu không tìm được cái tên nào nữ tính, cho nên tùy tay hay dùng tên em gái mình, còn có thể làm cho em gái vui vẻ, chỉ đơn giản như vậy mà thôi, cho dù điều có có khiến những người khác cảm thấy bất đồng ra sao.Khách hàng tự nguyện đến tìm công ty quảng cáo chúng ta, trước đó vẫn chưa đưa ra yêu cầu không được đổi tên thương hiệu, nhìn theo góc độ khách hàng, em cảm thấy như vậy không hẳn là mua bây buộc mình.”
“Hơn nữa, ” Hà Mạn càng nói tươi cười càng sáng lạn, “Cho dù khách hàng không hy vọng sửa đổi tên Ann Sophie này, anh ta cũng có thể tiếp nhận đề nghị của chúng ta, sáng lập ra những nhánh phụ và nhánh chính, tấn công thị trường các cô gái, kiểu dáng đổi mới, một lần nữa quảng bá, điều này cũng hoàn toàn không có vấn đề. Tóm lại, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức truyền đạt ý tưởng của phòng sáng tạo đến khách hàng, còn công việc giải thích cho họ hiểu, chỉ sợ cũng là công việc của anh. Đúng không, Tạ tổng?”
Quả nhiên.
Lại đối chấp.
Mọi người ở đây, bao gồm sếp tổng ở bên trong, giờ phút này đều mười phần tin tưởng, Hà Mạn vẫn không có gì thay đổi, thuốc trong bệnh viện vẫn là ổn định.
Tạ Vũ cười cười, không đề cập đến nữa.
Ngày qua ngày cho đến khi một tháng bình thản trôi qua. Có lẽ là đột nhiên trở lại cương vị công việc, cô khó khăn với cường độ công việc, có đôi khi chóng mặt, quên đi tình yêu, nhưng cũng may mắn là không để lộ ra sơ hở gì. Cô thành công trở về làm giám đốc sáng tạo, có thể sống yên ổn trong thế giới tư bản này.
Nhưng cô và Tạ Vũ vẫn chưa nói với nhau được một câu. Hà Mạn nhớ lại từ khi mất trí nhớ tích cực theo đuổi anh, luôn luôn cảm thấy xấu hổ, lại cảm thấy bất công. Nhìn thấy Tạ Vũ, ngực vẫn thấy đau,chi bằng không thấy.
Vào dịp Trung thu, công ty tổ chức mọi người cùng đi hát K. Ngoại trừ một vài cô chú lớn tuổi không đi, những người khác toàn bộ uống đến nghiêng trái ngã phải.
Hà Mạn không uống. Tửu lượng cô kém, chỉ có thể uống rượu với những người thân cận. Với các đồng nghiệp, khách hàng , người quen bình thường, có lẽ uống đến nôn ra, nhưng nhất định sẽ không say.
Trước kia Tạ Vũ đối rất tò mò điểm này của cô, lâu cũng hiểu được, Hà Mạn đối với người ngoài vẫn duy trì lòng đề phòng, đương nhiên không có cách nào khác thả lỏng giao mình cho cồn.
Lúc đang chiến đấu với một phòng hỗn loạn, Hà Mạn đẩy cửa ra, giải phóng mình khỏi không khí địa ngục, tùy tiện tìm một phòng tối om, ngồi ở trên sô pha ngẩn người.
Cửa không đóng, ngọn đèn màu cam trên hành lang tà tà chiếu vào, cô có thể nhìn muốn muôn vẻ nam nữ dìu nhau đi ngang qua, phần lớn đi đường bảy xoay tám nghiêng ngả. Có cô gái uống rượu khá nhiều đi đến cửa phòng cô ngồi bỗng nhiên không đứng vững nữa, run rẩy quỳ xuống đất, phía sau một người đàn ông nhanh chân nâng dậy, ôm đi về phía trước . Cô gái không chịu giãy khỏi anh ta, khóc lóc kêu gào, anh dựa vào cái gì quản lý em, anh không phải không cần em sao, anh đi cùng với những cô gái đó đi, anh cút ngay, anh đừng quản em…
Người đàn ông thấp giọng dỗ dành , giúp đỡ cô đi xa.
Bọn họ cũng là một đôi tình nhân phải không, Hà Mạn đoán.
Chắc hẳn là có vấn đề, cô gái say khướt nói lung tung, hiểu lầm người đàn ông đó có quan hệ với cô gái khác, cãi nhau xong thông suốt, tỉnh rượu thì tốt rồi.
Cũng có khả năng người đàn ông kia, hai chân đạp hai thuyền, oan gia ngõ hẹp, bị bắt ngay tại trận, cuối cùng thuyền rơi xuống nước.Anh ta hoảng hốt đạp một thuyền nhảy xuống, mềm giọng ngọt ngào dỗ dành cô gái đó.
Còn có thể bọn họ là đồng nghiệp công ty, công ty ra lệnh cấm có tình cảm phát sinh, cho nên bọn họ chỉ có thể chuyển sang hoạt động bí mật, đều tự cải trang độc thân, người đàn ông được nữ đồng nghiệp khác để ý, cô gái chỉ có thể một mặt giả vờ không quan tâm, nhưng thực tế là cắn nuốt ra máu.
Hà Mạn ngốc nghếch nhìn ra bên ngoài, miên man suy nghĩ.
Thực phẩm, giải trí và tình dục.Có quá nhiều tình yêu trên thế giới này, tất nhiên sẽ không giống nhau, chẳng qua nói trắng ra , không biết có tồn tại tình yêu thật sự không.
Mỗi một cặp tình nhân đều cảm thấy tình cảm của mình là đặc biệt nhất, tận tâm nhất, phức tạp nhất và cũng đáng giá nhất.
Nhưng cô và Tạ Vũ không phải cũng như vậy sao. Hoặc là chỉ có chính cô nghĩ như vậy.
Bất quá chỉ là một đoạn tình cảm. Thời gian trôi qua lâu, càng lâu càng có chất lượng. Cho dù chỉ tồn tại được một ngày, sữa tiệt trùng Tetra có thể hạn sử dụng một năm, đồ trang điểm bảo đảm hạn sử dụng năm năm, thời hạn sử dụng cầu là một trăm năm…
Tình cảm của bọn họ, chính là đã qua hạn sử dụng.
Ngay lúc đầu tươi mới, sau đó chậm rãi biến vị, luyến tiếc . Cuối cùng cũng ném đi, lại bị trí nhớ cô kéo trở về, cô nếm thử, cuối cùng không thể buông tay xuống được.
Nhật Bản thường gọi thời gian đảm bảo là “Thưởng vị kỳ hạn”, điều đó là Tạ Vũ nói cho cô. Cô cảm thấy bốn chữ này thật diệu kỳ. Không phải nói “Chỉ có yêu và thực phẩm không thể bị cô phụ ” sao, hương vị và tình yêu đều giống nhau, đều phải tinh tế thưởng thức .
Đã qua giai đoạn này, còn có thể làm thế nào.
Ngọn đèn trước mắt bị một bóng đen ngăn cách, hẳn là Tạ Vũ xuất hiện ở cửa.
Hà Mạn đứng dậy, đẩy cánh cửa anh đang che ra, nhanh chân rời đi.
Phía sau không có ai đuổi theo.
Chương 12: Thật xin lỗi
“Cô Hà, bác sĩ Lô có việc phải giải quyết, ông ấy nói cô có thể nghe những đoạn băng ghi âm này trước, ông ấy sẽ đến sau”.
Cô y tá ở những phòng khám tâm lý tư nhân này dịu dàng hơn so với những cô y tá ở các bệnh viện công khác, có lẽ là do lượng công việc không giống nhau. Chẳng phải vì công việc áp lực mà cũng khiến Hà Mạn suy sụp thay đổi trở thành người thế kia ư?
Cô cuối cùng cũng tìm được phòng khám này. Đã ba tháng trôi qua từ ngày xảy ra tai nạn, Hà Mạn cũng không thiết tha lắm với việc đi tìm nguyên nhân ly hôn. Suy cho cùng điều quan trọng nhất với cô, là Tạ Vũ sẽ không trở về bên cô nữa.
Chỉ là mấy ngày này, cô vẫn chưa quen với cảm giác sống lủi thủi một mình.
Hà Mạn cũng không hề ghi hận vụ tai nạn đó đã cướp đi thanh xuân của cô, bạn bè và những người “yêu” Hà Mạn, đối phương cũng không cố ý.Dù sao thì cô vẫn còn có được hiện tại, nếu có một cơ hội có thể nhìn nhận một chút, cũng không hẳn là xấu.
Chỉ muốn tìm một người biết rõ sự việc, trò chuyện tâm tình đôi chút. Dù sao cuối tuần cô cũng chẳng có việc gì làm.
Hà Mạn không liên lạc lại với Tạ Vũ, cô không hy vọng Tạ Vũ cảm thấy mình nương danh tìm phòng khám tâm lý mà dây dưa với anh. Cô cũng có tôn nghiêm của mình. Nhưng cô có gửi một email cho Tiểu Hoàn, không nghĩ đến, đối phương mau chóng trả lời. Bác sĩ tâm lý tên là Lô Chi Hành, Tiểu Hoàn đưa số điện thoại bàn, số điện thoại di động và cả địa chỉ. Hà Mạn gọi điện đến điện thoại phòng khám, hẹn trước với cô y tá ở quầy lễ tân, trong lúc chờ đợi bác sĩ Lô trở lại phòng khám, y tá đưa cô vào phòng bác sĩ Lô, chỉ cô nhìn vào máy tính trên bàn có thư mục ghi âm, là Hà Mạn mỗi lần đến làm tâm lý ghi âm lại.
Hà Mạn nhìn cô y tá nói lời cảm ơn, y tá đóng cửa rời khỏi phòng.
Mỗi một video trên màn hình đều ghi rõ thời gian thu. Hà Mạn đeo tai nghe điện thoại, tùy tay ấn một video.
Bên tai truyền đến âm thanh kì lạ của một cô gái, có vẻ quen thuộc lại xa lạ, nôn nóng bất an, ngữ điệu rất nhanh.
“Anh ấy bất kể đi đâu cũng giữ khư khư điện thoại bên mình, mỗi lần điện thoại vang lên anh ấy đều trốn vào toilet, hôm nay trong lúc anh ấy đang tắm, để quên trong toilet. Tôi cầm điện thoại của anh ấy xem, nhìn thấy có người gọi là Cookie gửi cho anh ấy một tin nhắn rất mờ ám.Vào lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy mình không thở nổi , anh hiểu không, lỗ tai tôi nghe được cả tiếng tim đập, tôi cảm thấy mình có thể chết ngay lúc đó.”
Âm thanh bác sĩ Lô vang lên tràn ngập dịu dàng và từ tính :” Vậy tin nhắn kia viết cái gì?”
Hà Mạn : “Người gọi Cookie kia, hỏi anh ấy khi nào có thể gặp lại.”
Bác sĩ Lô: “Chuyện này thật bình thường, cũng không có nghĩa là anh ta bên ngoài có người khác. Có đôi khi anh ta có một góc độ nào đó không muốn cô biết, trong lòng cô không tin tưởng anh ta, cho nên cảm thấy tin nhắn đó có vấn đề.Tôi là người ngoài cuộc, tôi cảm thấy chuyện này rất bình thường, có lẽ chỉ là đối tác làm ăn.”
Hà Mạn : “Nhất định có vấn đề, trong lòng tôi cảm giác được điều đó!Anh không phải phụ nữ, nếu không anh có thể hiểu được, không cần chứng cớ cái gì , hai người trong lúc đó có vấn đề, là cảm giác được , một ánh mắt đều có thể phát giác ra điều bất thường. Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu.”
Trong đoạn băng ghi âm, âm thanh Hà Mạn vang lên rồi trầm xuống, giống như tàu lượn lên cao rồi hạ thấp.
Đây là chính mình sao? Hà Mạn ngồi trước máy tính nghe không nổi nữa.
Hà Mạn tiếp tục nói: “Anh ấy bây giờ về nhà càng ngày càng trễ, mỗi ngày tôi thường nói với anh ta” ‘Có giỏi đi thì đừng trở về nữa”, nhưng lại sợ anh ấy cứ như vậy mà đi.Tôi không sợ anh ấy đi, thật sự, một chút còn không sợ.Tôi bây giờ không còn yêu anh ấy nữa, thật sự.Tôi chỉ là cảm thấy người sai là anh ấy, chẳng qua là tôi không chứng minh được thôi, dựa vào cái gì mà tôi giúp anh ấy, dựa vào cái gì?”
Âm thanh nức nở lo lắng của Hà Mạn vang lên, run rẩy. Hà Mạn tập trung nghe giọng nói của mình trong băng ghi âm , không phát hiện giờ phút này có người bước vào phòng.
Bỗng nhiên một đôi tay nhẹ nhàng từ sau lưng vòng tay ôm cô.
Hà Mạn giật mình đứng lên, quay người lại giãy ra.
Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi trắng, khuỷu tay vắt một chiếc áo vest đen chưa kịp khoác vào.
Hà Mạn kinh ngạc nhìn anh ta trong chốc lát, đầu óc mới bắt đầu vận chuyển đứng lên.
Anh ta hẳn là bác sĩ Lô. Hà Mạn tuy rằng trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn hơi hơi nâng miệng tươi cười, nhìn anh ta chào hỏi.
“Bác sĩ Lô, tôi là Hà Mạn.”
Lô Chi Hành nở nụ cười, giống như để Hà Mạn an tâm, chủ động lui ra phía sau từng bước, xoay người đi treo áo.
“Anh còn cảm thấy kì lạ vì sao gửi tin nhắn cho em mà em không trả lời, thì ra là nghe ghi âm quá nhập tâm.” Giọng điệu anh ta nhẹ nhàng giống hệt trong đoạn băng.
Hà Mạn nghe vậy cầm lấy điện thoại di động trên bàn mở khóa, quả nhiên nhìn thấy một tin nhắn đến. Lúc trước cô có gởi email cho Lộ Tiểu Hoàn rồi nhận được số điện thoại của bác sĩ nhưng không lưu vào trong máy, giờ phút này có chút xấu hổ, vội vàng mở hộp thư đến.
Sau đó cô liền sững sờ đứng tại chỗ.
Tin nhắn mới nhất đến từ dãy số điện thoại là: ” Anh đang kẹt xe ở trên đường, rất nhanh sẽ về tới, đừng lo lắng.”
Nhưng phần trên của tin nhắn, là những tin nhắn chấm câu đến từ một tháng trước. Dấu chấm hỏi, dấu chấm tròn, dấu chấm lửng.
Hóa ra không phải tin nhắn của bọn lừa đảo. Nhưng mà vì sao?
Trong lúc bác sĩ Lô treo áo, cởi một nút áo sơmi để thoáng khí, cười hỏi cô: “Em biến mất hơn sáu tháng, bây giờ sao lại nhớ đến tìm anh?”
Đây là giọng nói của người đàn ông trong cuộn băng, Hà Mạn quay đầu lại đánh giá người đàn ông này: khoảng ba mươi hay bốn mươi tuổi, dáng người trung bình, không phải thật đẹp trai, tóc húi cua, khí chất dịu dàng thong dong, thoạt nhìn là một người đàn ông ân cần chu đáo.
Đáng tiếc Hà Mạn tí xíu ấn tượng cũng không có, cũng không có cách nào khác phối hợp để biểu hiện thái độ với anh ta.
Bác sĩ Lô thấy Hà Mạn không trả lời , liền thay đổi vấn đề : “Nghe nói em ly hôn ?”
Giọng nói của anh ta vô cùng dịu dàng, Hà Mạn tự nhủ bản thân, bác sĩ tâm lý đều là như vậy, nếu giọng nói hung hăng như thầy hiệu trưởng, còn có ai dám ở trước mặt bọn họ mà nói thật.
Hà Mạn hít sâu một hơi, không có trả lời hai vấn đề mà anh ta đưa ra, mà là trực tiếp nói lý do mình đến đây.
“Trường hợp như thế này” nhìn người đàn ông trước mắt thần sắc trở nên buồn bã, Hà Mạn kìm chế nghi ngờ trong lòng nói nốt câu cuối cùng, “Ngài là bác sĩ tâm lý, loại mất trí nhớ tạm thời này so với tôi càng hiểu biết nhiều hơn. Dù sao bây giờ chuyện của tôi đã như vậy, tuy rằng đã thích ứng được với cuộc sống hiện đại, tuy nhiên vẫn có chút tò mò. Cho nên… Cho nên muốn lại đây cùng ngài tâm sự, thuận tiện cũng nghe những đoạn ghi âm mà ngài đã tư vấn cho tôi.”
“Ngài?” Anh ta nở nụ cười, “Nếu em không phải là giả vờ, thì xem ra, em thật sự không nhớ rõ tôi rồi.”
Hà Mạn lắc đầu, kiên định nói: “Ngay cả tí xíu ấn tượng đều không có. Hôm nay là cảm giác lần đầu gặp mặt.”
Cô không biết vì sao mình lại dùng những từ ngữ cứng nhắc như vậy.
Lô Chi Hành cúi đầu trầm ngâm, không khí trở nên có chút khác lạ. Hà Mạn không có đánh vỡ không khí này, lẳng lặng đứng ở một bên.
Thật lâu sau, anh ta cuối cùng khẽ cười , vẻ mặt cũng tự tại rất nhiều, đi đến trước ghế dựa của mình ngồi xuống, ý bảo Hà Mạn ngồi vào trên sô pha.
“Tôi nghĩ, em thật sự không có lừa tôi, càng không có lý do gì mà sáu tháng đã qua rồi bây giờ lại đến gặp tôi.”
Hà Mạn không rõ anh ta muốn nói cái gì, đề phòng nên tiếp tục im lặng.
Lô Chi Hành tươi cười hiền lành nhìn cô, thành khẩn nói: “Vừa rồi thật sự đường đột .Lúc đi vào nhìn nhầm cô thành bạn gái của mình, bộ dạng hai người rất giống, tôi không tự chủ được liền ôm lấy, không có ý gì khác , cô Hà xin đừng để ý.”
Hà Mạn trong lòng cảm thấy dễ chịu chút chút, cười lắc đầu.
“Cô muốn hỏi cái gì?”
“Kỳ thật tôi cũng không biết, ” Hà Mạn đứng lên, “Chỉ biết trước kia tôi hay đến tìm gặp bác sĩ, tôi cứ tính sẽ lại đây, lúc ấy cũng xác thực rất cần thiết. Nhưng là mà trong khoảng thời gian này, tình huống biến hóa , nhìn thấy ngài, tôi bỗng nhiên cảm thấy không có gì muốn hỏi .”
“Thật sự không hỏi ?”
“Chuyện quá khứ thì cứ để nó trôi qua đi. Dù sao cuộc sống của tôi và trạng thái tinh thần đều không vấn đề gì, cũng không cần tất yếu truy tìm nguyên nhân .”
Vừa mới nghe xong đoạn ghi âm kia, Hà Mạn đã hạ quyết tâm.
Tạ Vũ và mình trong thời gian quá khứ kia nghi kỵ lẫn nhau mà không chịu nói cho nhau nghe, cô không muốn đề cập đến nữa. Cô gái trong đoạn băng ghi âm không ngừng điên cuồng tố cáo buộc tội sự vô trách nhiệm của anh , là người mà cô yêu, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được hành động tuyệt tình của anh. Cô cảm thấy mình thật đáng thương, cũng có chút oán hận Tạ Vũ vô tình.
Cho nên hay là thôi đi.
Hà Mạn cầm lấy túi xách, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên bị Lô Chi Hành gọi lại.
“Hà Mạn, nếu cô chỉ nhớ rõ chuyện của năm năm trước, ở trong lòng cô có hay không, Tạ Vũ luôn là chồng cô?”
Hà Mạn từ chối cho ý kiến, chỉ là quay đầu nhìn anh ta.
Lô Chi Hành dùng khẩn thiết ánh mắt nhìn thẳng Hà Mạn: “Làm một bác sĩ, tôi rất hiểu rõ tình huống trước kia của cô. Tôi còn có thể hy vọng cô có thể rời xa Tạ Vũ. Tuy rằng cô bây giờ nhìn khá khỏe mạnh, nhưng luôn nhớ được bộ dáng lúc bạn cô giới thiệu cô cho tôi.Người đàn ông này đã tra tấn tinh thần cô lâu lắm rồi, cô phải cách xa anh ta một chút, nên vì hạnh phúc của mình mà lo lắng.”
Hà Mạn lạnh lùng nhìn anh ta.
“Làm sao vậy?” Lô Chi Hành bị trừng có chút khẩn trương.
“Đây là lời nói của bác sĩ sao?” Hà Mạn có chút nhịn không được , “Từ lúc bắt đầu bước vào văn phòng, hành động của anh rất không chuyên nghiệp, ôm tôi từ phía sau lưng, lại trực tiếp hỏi chuyện ly hôn của tôi, bây giờ ngay cả hạnh phúc cá nhân tôi cũng bị anh đánh giá. Tuy rằng tôi mất trí nhớ , tất nhiên chẳng có kinh nghiệm gặp bác sĩ tâm lý, nhưng trực giác nói cho tôi biết, những chuyện anh làm hoàn toàn không đúng.”
“Còn có, ” Hà Mạn lấy ra điện thoại di động, “Anh nhắn cho tôi những tin này là có ý gì?”
Lô Chi Hành âm trầm nhìn Hà Mạn, lạnh lùng nở nụ cười.
“Cô giả vờ cái gì? Là vội vã phải về bên cạnh người đàn ông đó, bắt đầu đóng kịch với tôi sao?”
Hà Mạn chỉ cảm thấy “Oanh” một tiếng, trong đầu có cái gì bùng nổ dữ dội. Cô mơ hồ cảm giác được , thân thể bắt đầu không tự chủ được cứng lại. Cổ họng rất đau, một câu cũng nói không ra.
“Tôi không chuyên nghiệp, không nên vào ban đêm thu nhận bệnh nhân, càng không nên thích cô ta. Cho dù mỗi ngày cô ta đều than phiền chồng cô ta với mình, cũng không có nghĩa là cô ta sẽ không hồi tâm chuyển ý, có phải không?”
Lô Chi Hành dỡ xuống mặt nạ mỉm cười, mỗi câu phát ra như sấm sét bên tai Hà Mạn.
“Chẳng qua bây giờ cô không còn là bệnh nhân của tôi, tôi nói câu này cũng không phải là thiếu chuyên nghiệp. Tôi tìm cô thật lâu, cô đều trốn tránh tôi, nghe nói cô nửa năm trước đã ly hôn , là do chuyện cô ngủ ở đây đêm đó sao?”
Hà Mạn trong lòng ầm ầm sập đổ. Cô đỏ hồng mắt cắn răng nhìn về phía Lô Chi Hành, khiến đối phương hết hồn, vội vàng dừng câu nói kế tiếp.
“Tôi…” Lô Chi Hành biểu tình buông lỏng , lại hồi phục sự dịu dàng bình thường, “Quên đi, cô có vẻ thật sự không nhớ rõ , tôi cứ nghĩ là do cô cố ý như vậy, cho nên…Tôi cũng chưa nói nhều lắm . Hà Mạn, thật xin lỗi.”
“Anh nói tiếp.” Hà Mạn cảm thấy từng chữ thốt ra đều vô cùng gian nan, “Anh nói tiếp.”
“Cô…Hơn một năm trước cô vì vấn đề hôn nhân mà bắt đầu tìm đến tôi, nguyên nhân là vì cô và anh ta có một ngày kỷ niệm kết hôn không được thoải mái. Ban đầu mấy tháng, cô đến đây đều không ngừng khóc, cái gì cũng không nói. Sau đó, cô chậm rãi bắt đầu tín nhiệm tôi , học cách bộc bạch trước tôi, giảm bớt áp lực. Sau đó, cô và bạn cô tuyệt giao, không nơi nương tựa, cả người đều có khuynh hướng đóng cửa, đồng thời cũng trở nên dễ dàng ỷ lại người khác.Người khác này, vừa hay chính là tôi. Có thể là…” Lô Chi Hành nói tới đây, thế nhưng ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Có thể là do tôi không có ở trong vòng luẩn quẩn trong cuộc sống cô, lại là ngươi duy nhất cô có thể nói hết. Chúng ta trở nên càng lúc càng thân mật, cô có chuyện gì đều chia sẻ cho tôi đầu tiên.”
Lô Chi Hành nhìn về phía Hà Mạn, vẻ mặt dịu dàng. Hà Mạn quay đầu, trong lòng lạnh như băng.
“Trong lòng tôi cũng rõ ràng, tôi chẳng qua chỉ là cái lốp dự phòng. Tuy rằng sa vào cho trong đó, nhưng trong lòng tôi hiểu được. Tuy rằng cô cái gì cũng chưa tỏ vẻ quá, nhưng là tôi đều cảm nhận được.”
“Đừng nói những lời vô nghĩa.” Hà Mạn đông cứng đánh gãy lời Lô Chi Hành.
Lô Chi Hành nở nụ cười :”Vậy cô muốn nghe cái gì? Được rồi, đêm giao thừa, chồng cô không thấy đâu. Cô uống khá nhiều rượu, khóc lóc gọi cho tôi nói rằng anh ta tắt điện thoại, cô tìm không thấy. Cô say khướt tới tìm tôi, nói cô không muốn về nhà. Nhìn đến cô sắp hỏng mất, tôi rất lo lắng cô xảy ra chuyện, cho nên liền ở lại trong văn phòng cùng cô, an ủi cô.”
Hà Mạn bỗng nhiên cảm thấy da đầu run lên, bên tai ong ong.Âm thanh Lô Chi Hành như nơi xa vọng đến, lại bị tiếng gầm rú bao phủ.
“Sau tối hôm đó, cô không đến đây nữa, tôi gọi điện thoại cho cô cũng không nhận. Nghe nói không lâu sau đó cô đã ly hôn, tôi nghĩ đến cô sẽ tìm đến tôi, nhưng vẫn không thấy.Gửi tin nhắn cô không trả lời, sau đó cũng chỉ nhắn dấu chấm câu, dù sao tôi cảm thấy tôi nhắn cái gì cô cũng không xem.”
Thời gian dừng lại cứ như trôi qua cả một thế kỷ, Hà Mạn mới chậm rãi mở miệng, mới phát hiện giọng nói của mình cũng nghe không rõ: “Tối hôm đó… Chúng ta… Phát sinh chuyện gì sao?”
Lô Chi Hành bỗng nhiên cảm thấy có chút không đành lòng.
“Nếu… Cô đã không nhớ rõ , vậy cứ để nó trôi qua. Dù sao người cô yêu nhất vẫn là chồng…”
“Có, hay là không có?”
Hà Mạn bỗng nhiên phát điên, cô không nghe thấy giọng nói của mình , chỉ có thể không khống chế được hô to.
Trước mắt một mảng mơ hồ, nước mắt vừa mới trào ra, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Có. Hơn nữa chồng cô cũng biết . Hà Mạn…Tôi vừa nhắc đến chuyện này cảm xúc cô đã không khống chế được.Trách nhiệm này, có cái sai của tôi, cũng có trách nhiệm của chồng cô.Tôi vốn không có tâm tư khác, chỉ là không đành lòng nhìn cô chẳng hay biết gì còn trở về tìm anh ta , tôi không hy vọng cô lại bị tổn thương…”
Hà Mạn chỉ cảm thấy trước mắt bắt đầu trắng bệch, giống như TV ngày bé bị nhiễu xuất hiện hàng loạt bông tuyết, cô đã không thể tiếp thu tín hiệu được nữa rồi.
Buồn cười, cô cứ nghĩ mình là người chịu tổn thương nặng nề, thuần khiết không tỳ vết.
Trong lúc hoảng hốt, những chi tiết vụn vặt của trí nhớ mấy tháng qua xuất hiện trong đầu.
“Cô ta tổn thương anh như vậy anh còn che chở cho cô ấy, Tạ Vũ anh có cảm thấy mình hèn mọn hay không?Hèn hay không hèn?”
Âm thanh của ai, là ai đang nói?
Đúng vậy, vì sao anh không cho em biết, Tạ Vũ anh có cảm thấy mình hèn mọn hay không?.
Hà Mạn nước mắt rơi như mưa.
Tạ Vũ đem một lon bia rỗng ném vào thùng rác, lại mở ra một lon khác.
Một mình mình lại tiếp tục uống rượu.
Giống như hơn một tháng trước kia, Hà Mạn sôi nổi đi đến bên cạnh anh, bọn họ cùng nhau uống bia, anh hai lon, cô một lon.
Tạ Vũ đã tiến bộ rất nhiều, anh học cách khống chế trái tím của mình, không cho phép nó đi quá xa, càng không cho phép nó mang lại những cảm xúc không mong muốn.
Anh bây giờ ở công ty nhìn thấy cô thường xuyên. Mọi người đều cảm thấy Hà Mạn tuy rằng vẫn là Hà Mạn nghiêm khắc trước kia, nhưng một tai nạn xe đã giúp cô thay đổi, trở nên hay đùa, trở nên khoan dung, trở nên đáng yêu.
Trí nhớ thật sự tuyệt với. Những nhóm người nhân viên cấp cao, bọn họ giống như đã quên , thật lâu thật lâu lúc trước, trên thực tế Hà Mạn chính là con người như thế này, người mà trở nên thay đổi là Hà Mạn trước kia.
Chỉ là bây giờ cô đã trở về mà thôi.
Tạ Vũ vô số lần tưởng tượng ra khả năng này: nếu năm đó chính mình và cô ấy có thể tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, mà không vì chức vụ bị uy hiếp mà trở nên bụng dạ hẹp hòi; nếu năm đó vào lúc cô ấy không hét lên những từ ngữ khó nghe với mình, chính mình có thể thông cảm cho áp lực của cô, giống như bình thường cô bực bội sẽ hò hét, mà không phải đem tất cả lỗi lầm đổ hết lên đầu anh…
Từ “Nếu” này không còn ý nghĩa gì nữa. Nó tồn tại nhưng một trò đùa của thượng đế.
Muốn anh hối hận, muốn anh đau.
Bắt đầu lại lần nữa.Cô đã thay đổi tốt hơn, bắt đầu một cuộc sống mới.
Lon bia thứ hai đã dần thấy đáy. Hà Mạn nhìn nóc nhà mình, ánh sáng lâu lắm rồi nhưng chưa được bật lên.
Lúc này, anh nghe được âm thanh nôn mửa.
Dưới đèn đường có một bóng dáng nho nhỏ.
Tạ Vũ bước nhanh đi qua, nâng Hà Mạn chật vật dậy.
“Em uống nhiều như vậy làm gì!Nửa đêm rất nguy hiểm, trong lòng em không rõ sao!” Anh tức giận đến nổi điên.
Hà Mạn đẩy anh ra: “Em rất bẩn, anh cách xa em một chút đi”
“Em đến cửa nhà anh nôn không phải tìm anh hay sao? !Em nói ai cách xa một chút? !” Tạ Vũ hai tay ôm lấy tóc mình vò, ở bên cạnh đi qua đi lại, cuối cùng khôi phục lý trí.
“Tốt lắm tốt lắm, mau mau nhanh đứng lên, chúng ta về nhà đi, em kiên trì một chút.”
Tạ Vũ xách Hà Mạn giống như một con thú nhỏ, một tay ôm cô vào trong ngực, bị cô nôn ra toàn thân. Tạ Vũ thở dài, bước nhanh hướng cửa nhà mà đi.
Trong lòng Hà Mạn đột nhiên khóc ra tiếng.
“Em đã gặp bác sĩ tâm lý kia.”
Tạ Vũ giống như bị sét đánh, đứng im tại chỗ.
“Vì sao anh gạt em? Không cho em đi tìm anh ta, làm cho em nghĩ chúng mình ly hôn là lỗi… Tạ Vũ, anh có hèn mọn hay không?”
Tạ Vũ im lặng, trong lòng như ngàn dao cắt.
Hà Mạn gào khóc lớn, hai tay gắt gao ôm cổ anh, cơ thể cuộn tròn trong đau đớn, run run tưởng chừng như một giây cũng không thể chịu nổi.
Tạ Vũ bước nhanh đi vào nhà , mang Hà Mạn đặt ở trên sô pha, xoay người đi lấy khăn mặt và nước, lúc trở về nhìn thấy Hà Mạn bắt đầu kích động tổn thương chính mình, lấy tay tát mặt mình, nắm tóc mình, hung hăng cắn tay trái của mình, cắn ra máu tươi đầm đìa.
Tạ Vũ kinh hãi, chạy nhanh xông lên phía trước, nắm chặt hai tay Hà Mạn.
“Mẹ nó em điên rồi có phải hay không, Hà Mạn, em có chết cũng đừng chết trước mắt anh, mẹ nó em bình tĩnh một chút đi!Em cảm thấy cần xin lỗi anh phải không? Có hay không? Được, em bình tĩnh lại, coi như là anh yêu cầu em, được không?”
Hà Mạn chậm rãi mở miệng.
Máu chảy đầm đìa ở miệng vết thương, Tạ Vũ trong lòng chắc cũng đang chảy máu.
“Điên mà!” Anh oán hận mắng một câu, xoay người đi lấy thuốc bôi.
“Em làm cho anh coi thường em” Tạ Vũ vừa bôi thuốc vừa trừng Hà Mạn, “Băt đầu từ khi nào mà lại học bộ dạng muốn tự sát? Em ở thời kỳ mãn kinh sao!”
“Em ghê tởm chính mình.”
Hà Mạn chậm rãi nhẹ giọng nói, giống một đứa trẻ sáu tuổi.
Mũi Tạ Vũ đau xót, quay lại.
“Vì sao lại là em? Em thà rằng là anh tổn thương em, vì sao là em làm ra loại chuyện này?Em sao lại vô sỉ như vậy, ghê tởm như vậy, không biết liêm sỉ…”
Hà Mạn lớn tiếng dùng từ ngữ ác độc nhất mắng chính mình, vừa mắng vừa khóc, lui váo một góc ở sô pha một, chỉ có một cụm nho nhỏ, điên cuồng mà đáng thương.
Tạ Vũ một tay đem Hà Mạn đang gào khóc lớn ôm vào lòng, siết chặt lấy.
“Không có, không có việc gì. Ngoan, không cần như vậy.”
“Anh cách xa em một chút đi, em không nên tới tìm anh, anh nói đúng, em muốn chết cũng phải đi nơi khác chết, em không phải tìm anh đáng thương, em chỉ là muốn nói xin lỗi, thật sự xin lỗi, em thật xin lỗi anh…” Hà Mạn ra sức giãy, cả nửa ngày cũng không rời khỏi vòng ôm của Tạ Vũ, gấp gáp cắn lên bả vai Tạ Vũ .
Dùng tất cả khí lực, cắn Tạ Vũ hết mức, anh chỉ là run lên một chút, về sau tựa như một tảng đá cứng rắn, không nói một lời, hai cái cánh tay gắt gao giam cầm cô, cho đến khi cô mệt mỏi, không thể không bình tĩnh lại.
“Em không có gì phải thực xin lỗi anh” Tạ Vũ nhẹ giọng nói, giống như dỗ dành một đứa trẻ, “Là anh xin lỗi em. Trên đường anh còn đang suy nghĩ, nếu lúc trước không phải anh đối với em không tốt , em cũng sẽ không sợ hãi đi tìm an ủi.Anh chỉ cố ý làm em ghen để duy trì tôn nghiêm của mình, căn bản không phải là đàn ông.Anh không cho em đi gặp anh ta, thầm nghĩ coi như bồi thường cho em.Lúc trước em đã chịu đủ tổn thương từ anh rồi, nếu nghĩ không ra , vĩnh viễn cũng không biết, mọi tội lỗi cứ coi như là của anh. Mạn, thật xin lỗi. Lúc cầu hôn, anh hứa hẹn cho em hạnh phúc vĩnh viễn, anh không làm được.”
“Nhưng mà lúc em tìm anh, anh hận em như vậy…”
“Không phải hận em, ” Tạ Vũ vừa ôm vừa nói, “Anh chỉ là… Anh chỉ là không biết đối mặt em như thế nào. Em cái gì cũng không biết, đối với em anh vẫn cảm thấy mình là một con ma men không thay đổi, không chỗ che giấu cảm giác.Vẻ mặt em càng vô tội, anh lại càng khó khăn thừa nhận.Anh càng sợ, có lẽ không mang được hạnh phúc cho em, càng sợ có một ngày em nhớ đến lúc trước, nhớ lại năm đó anh có bao nhiêu yếu đuối vô sỉ, lại một lần nữa rời xa. Anh không dám, bà xã anh không dám.”
Bà xã.
Hà Mạn cảm thấy thời gian đứng lại ở tại giờ khắc này.
Cô ngẩng đầu hồi hộp nhìn Tạ Vũ, khuôn mặt đẫm nước mắt.
“Anh gọi em là gì?”
“Bà xã” Tạ Vũ gắt gao ôm cô, ở bên tai một lần lại một lần gọi, “Bà xã, bà xã, bà xã, bà xã …”
Hà Mạn cố lấy dũng khí, khóc nói: “Anh có thể cho em cơ hội một lần?”
Nước mắt Tạ Vũ rơi từng giọt trên vai cô.
“ừ, cho em cơ hội, cũng cho chính mình cơ hội. Lần này, chúng mình khẳng định sẽ bạc đầu giai lão.”
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!