Chương 6 : Chị hoài niệm bọn chị của những ngày xưa nhưng chị càng yêu bản thân mình của bây giờ
Cô trốn chạy.
Thời gian đầu khi mới chia tay, cô cũng giống các cô gái thất tình không thể quên đi ký ức khác, đôi lúc nghĩ nếu Thư Hạo Nhiên chủ động lên tiếng đề nghị mình quay trở về bên anh ta thì sẽ thế nào. Nghĩ mãi, nghĩ mãi, khoảng thời gian hai năm hóa thành bong bóng mơ mộng đủ màu sắc, từng quả, từng quả bay lên rồi lại v
"Lần đầu tiên em cùng anh về nhà, chúng ta đã ngồi chuyến tàu đêm, trong tiếng xịch xịch ấy, anh đã nói, nếu như chuyến tàu này có thể chạy đến một nơi trời đất hoang vu thì tuyệt biết mấy. Anh nói, nếu được ở bên em, qua một đêm bỗng trở nên già cỗi cũng chẳng phải là một việc đáng sợ. Anh nói, nếu sau này chúng ta thực sự sẽ sống ở Anh, nhất định phải đến quê hương của Wordsworth và Shakespeare, vì ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh đang ngồi đọc những tác phẩm của họ. Anh còn nói, tình yêu trên thế gian này có muôn hình vạn trạng thực ra cũng không nằm ngoài những gì được miêu tả trong Kinh thi, thật tuyệt vời khi được nắm tay em, cùng nhau già đi..."
Cuối cùng cũng không thể kìm nén được, nước mắt bỗng tuôn trào.
Khung cảnh tay nắm chặt tay trên tàu năm ấy như mới chỉ hôm qua, hiển hiện trước mắt, chân thật đến lạ thường.
Duy có điều, cô luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó.
"Không thể đến được đích thì hãy trở lại điểm xuất phát, được không?"
Những lời thì thầm truyền đến bên tai, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rất rõ hơi thở của anh phả lên má mình, cảm giác khẽ run rẩy như mới chỉ hôm qua.
Nhưng một từ "được" đơn giản lại nặng tựa đá tảng, trái tim cô không gánh nổi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chắc Bạch Tiểu Điệp đã mua đồ ăn quay về.
Cô gắng sức vùng ra khỏi vòng tay của anh, ngồi sang một bên.
"Về đi, anh quen ngủ muộn, tự nhiên dậy sớm thế này chắc chắn sẽ mệt lắm."
Thư Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, cảm thấy vui vì cô vẫn còn nhớ thói quen của mình. Anh hiểu và biết chắc trong lòng cô vẫn chưa quên mối tình trước đấy giữa hai người, nếu không, với tính cách của cô, sẽ không im lặng, khó xử đến vậy. Từ trái nghĩa với "tình yêu" chưa bao giờ là "hận đến tận xương tủy", mà là sự "phân ly nhạt nhòa", cô tuy hiểu điều đó nhưng lại quên đi sự khác biệt rõ rệt giữa phân ly thực sự và khoảng cách được cố tình tạo ra. Chỉ cần cô vẫn còn khóc cho quá khứ, anh vẫn có niềm tin cô sẽ trở về bên anh. Quá trình ấy có thể sẽ rất gian nan nhưng anh vẫn tiến về phía trước, không lùi bước.
Bạch Tiểu Điệp xách hai túi cháo trắng trở về, Bạch Tiểu Thuần không muốn phụ tấm lòng em gái, Thư Hạo Nhiên cũng muốn ở lại thêm lúc nữa, hai người lặng lẽ ăn từng thìa cháo.
Trong toa càng lúc càng đông người, Thư Hạo Nhiên đứng dậy, rời đi. Trước khi đi, anh rút một bức thư từ trong túi áo choàng, nhét vào tay Bạch Tiểu Thuần.
Một sớm mùa đông, mây mù giăng phủ, lạnh thấu tâm can. Con tàu từ từ tiến về phía trước, tiếng còi hú inh ỏi phá tan vẻ u ám của buổi sớm mai. Nhìn qua khung cửa sổ, Thư Hạo Nhiên vẫn đứng trên sân ga, vẫy vẫy tay. Chầm chậm, chầm chậm, dáng người màu xanh nước biển mờ dần, mờ dần rồi biến mất hẳn.
Trở lại thực tại, cô thấy Bạch Tiểu Điệp ở giường đối diện đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ. Bỗng nhiên phát hiện mình đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cô quay mặt đi chỗ khác, may là Bạch Tiểu Điệp không truy hỏi đến cùng như thường lệ. Tiểu Thuần lật giở mấy cuốn tạp chí một lúc rồi xoay người vào trong, ru vỗ giấc ngủ.
Con đường dài tăm tắp, bầu trời càng lúc càng sáng, những làn sương dày đặc che khuất ánh mặt trời chiếu rọi, Bạch Tiểu Thuần không hề buồn ngủ, liền mở phong thư màu xanh nhạt, lấy ra một bức thư có in hình hoa văn. Dày đặc mấy trang giấy toàn chữ là chữ, thực ra nét chữ của Thư Hạo Nhiên không được coi là đẹp, nhưng là dân kỹ thuật, khả năng sử dụng từ ngữ và cách diễn đạt rõ ràng của anh vẫn khiến người khác phải tán thưởng. Mấy nghìn chữ dài dằng dặc, anh không hề nhắc đến chuyện tình cảm giữa hai người, chỉ nói đông luận tây, từng câu từng chữ đều bộc lộ sự nhớ nhung và tiếc nuối những gì đã qua.
Tiểu Bạch, em đã từng nói, cho dù là điện thoại, fax hay email đều không thể thay thế những bức thư tình được viết bằng tay. T cảm được thể hiện qua từng nét bút, từng chữ, từng câu còn tuyệt vời hơn cả ngàn những lời có cánh.
Từ bây giờ trở đi, chỉ cần em bằng lòng, lúc nào anh cũng có thể viết thư cho em, mãi đến khi chúng mình đã tóc bạc da mồi, răng rụng hết.
Được nắm tay em, cùng nhau già đi.
Ngày ngày mong ngóng, chờ đợi em về.
Những câu cuối cùng hòa theo tiếng còi tàu vang vọng mãi trong tâm trí, Bạch Tiểu Thuần từ từ bò dậy, ngồi tựa vào cửa sổ. Những giọt sương đọng trên kính cửa sổ dần tan biến, mặt trời từ từ nhô lên phía chân trời, xua tan hoàn toàn màu u ám của màn đêm, không gian hiện lên một màu xanh nhẹ nhàng ngút mắt... Một cảm giác lành lạnh, dường như là những giọt nước khẽ len qua khóe mắt.
Không phải là cô không hiểu sự kiêu ngạo của Thư Hạo Nhiên.
Một người đàn ông sẵn sàng vứt bỏ những tháng ngày giàu sang phú quý trước đây quả thật rất đáng trân trọng, cô cũng hiểu điều đó. Nhưng tại sao cô không thể tìm lại được sự dũng cảm để nắm chặt lấy tình yêu như thuở ban đầu ấy? Là vì giống như một lần bị rắn cắn mà sợ đến mười năm, hay vì một nguyên nhân nào luôn thường trực trong lòng? Một Tiết Vịnh Vi xinh đẹp, hào phóng, một Thư thị phu nhân cao cao tại thượng, không chỉ có vậy, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ quả thực có thể nhẹ nhàng mà xóa bỏ như vậy sao?
Có lẽ đều đúng cả.
Hoặc có lẽ, đều không phải.
Núi rừng trùng điệp, sông nước mênh mông, sơn thôn ngói rạ, đồng ruộng hoang vu, khung cảnh của những ngày mùa đông bên ngoài cửa sổ không hề giống chyến tàu du lịch mùa hè với những khung cảnh tươi mới trong ký ức.
Vừa rực rỡ lại vừa bi thương
Kìa vừa hoan hỉ, bỗng dưng bàng hoàng.
"Chị, anh ta viết gì vậy? Nhìn sắc mặt chị không tốt lắm. Lát nữa về đến nhà, chị nhớ cười lên nhé, không bác gái lại lo lắng."
Những ký ức lãng đãng trôi nổi trong mười mấy tiếng ngồi trên tàu chẳng dễ gì tan biến, trên chuyến xe bus số 5 trở về nhà, Bạch Tiểu Điệp quan tâm căn dặn.
Đường sá quê hương không hoa lệ như ở thành phố G, nhưng lại khiến cô cảm thấy thân thiết kỳ lạ.
Bạch Tiểu Thuần nhìn đôi mắt đen láy, sáng ngời của cô em gái, trả lời chẳng liên quan: "Lần sau về ngồi máy bay thôi, đi tàu mệt thật."
"Hả?" Bạch Tiểu Điệp ngạc nhiên nhưng nét vui mừng lướt qua trong đôi mắt. "Tại sao ạ?"
Cắn cắn đôi môi hồng tươi, biết rõ cô em gái thông minh, xinh đẹp chắc chắn hiểu rõ ý nghĩa câu nói ấy, Bạch Tiểu Thuần ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm với những đám mây lững lờ trôi, khẽ thở dài.
"Chị hoài niệm bọn chị của ngày xưa nhưng chị càng yêu bản thân mình của bây giờ."
Họ hàng thân thiết nườm nượp đến thăm, ăn lẩu giết gà, gặp lại những người bạn thời thơ ấu, cùng chơi long môn trận, ở nhà thật tuyệt vời, nhưng điều duy nhất không được tuyệt vời cho lắm, đó là mẫu thượng đại nhân Lý Mỹ Phân luôn miệng phàn nàn cô đã đến tuổi kết hôn, nghe nhiều đến mức đầu phát phình ra gấp hai lần. May là từ nhỏ cô đã quen với việc học thuộc bài như vẹt đọc thơ, những lúc không thể nghe tai trái cho ra tai phải thì đành coi đó như một chút an ủi cho những ngày tháng nhớ nhung. Hôm nay, Bạch Tiểu Thuần thức chờ Giao thừa, tiếng chuông báo mười hai giờ điểm một cách chính xác, chúc mừng năm mới lũ lượt ùa đến. Những tin nhắn chúc Tết hầu hết đều là những tin nhắn chẳng thú vị gì, người này chuyển của người kia, người kia chuyển lại của người khác, cô chẳng mấy hứng thú. Sáng mùng Một mở điện thoại ra, cô bỗng phát hiện có một tin nhắn được gửi từ số của Adam.
"Sherry, chúc mừng năm mới! Cô nói đón năm mới là thời khắc náo nhiệt nhất trong năm của người Trung Quốc, tôi lại cảm thấy Thượng Hải những ngày này chẳng khác gì so với ngày thường, chỉ có một điều khác hay ho, đó là có nhiều thời gian để học tiếng Trung hơn."
Trong tiếng pháo đì đoàng, Bạch Tiểu Thuần lúc này đầu tóc vẫn như ổ rơm, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối với những nhân viên được điều động tới một quốc gia khác làm việc, công ty luôn có chế độ đãi ngộ đặc biệt.
Chung cư công ty thuê cho Adam không hẳn được coi là nơi tốt nhất Thượng Hải nhưng chắc chắn không khác nơi ở của đại gia là mấy. Ở nơi đất đai đắt đỏ, nhà nào biết nhà nấy, nơi chỉ dành cho người nước ngoài ở ấy, có không khí Tết mới là lạ. Hơn nữa, mỗi dịp cuối năm, ở Trung Quốc sẽ diễn ra một cuộc di dân ngắn hạn từ các thành phố lớn trở về quê, Thượng Hải cũng không phải ngoại lệ. Sự náo nhiệt thực sự của ngày Tết không phải ở những nơi phồn hoa đô thị, mà là ở những miền quê nhỏ bé, chẳng trách anh nói không khí im ắng như vậy.
Một dịp tết đến xuân về càng nhớ người thân thêm bội phần, Adam lúc này chỉ biết những từ như "xin chào", "tính tiền" chắc hẳn không biết đến câu thơ ấy, mà tức cảnh sinh tình cũng là một điểm chung của con người. Mọi người đi chơi Tết, anh một mình một bóng, trong lòng chắc hẳn cô đơn lắm, hơn nữa lễ Giáng sinh, anh cũng không được về nhà. Sực nhớ, thực ra Adam không lớn hơn mình là mấy, trong lòng cô bỗng trỗi dậy cảm giác dịu dàng tha thiết. Chẳng phải bình thường cô vẫn cảm thấy vẻ mặt tươi tỉnh và ôn hòa của anh có sự trong sáng của một đứa trẻ sao? Có lẽ lúc này, tâm trạng của anh chẳng khác gì một đứa trẻ đang trải qua nỗi cô đơn. Nghĩ ngợi một lúc, cô gọi điện cho Adam. Chuông đổ được hai hồi, Adam lập tức bắt máy, vừa lên tiếng đã dùng tiếng Trung Quốc chúc cô năm mới vui vẻ. Mặc dù vẫn còn ngượng ngùng nhưng ngữ điệu của anh lên xuống, có vẻ cực kỳ thích thú.
Sau khi nói chuyện, hỏi han vài câu, anh nói hôm qua sếp Lý gửi cho anh một email rất dài. Sau Tết, thành phố G sẽ tổ chức một cuộc giao lưu lớn dành cho các doanh nghiệp, tất cả doanh nhân nổi danh khắp miền Nam đều tham dự, ông ấy đã đăng ký, hy vọng tới lúc đó, Adam có thể dành thời gian tới tham dự cùng. Bạch Tiểu Thuần hiểu dụng ý của sếp Lý, ông ấy cảm thấy mình chưa thực sự đủ sức nặng để tham gia những cuộc gặp mặt như thế này, đưa một tổng giám đốc người nước ngoài đi cùng, sẽ có tác dụng nâng cao hình tượng cho công ty. Hơn nữa, bản thân Adam cũng hy vọng có thể hiểu thêm và quen biết nhiều hơn với doanh nhân nổi tiếng các giới của đồng nghiệp trong nước, quả thực đây là một cơ hội tốt.
Đang nói dở, mẫu thượng đại nhân bước vào thúc giục, cô đành phải vội vàng cúp máy. Trước khi cúp máy, Bạch Tiểu Thuần khéo léo khuyên Adam đừng học tiếng Trung liên tục như vậy, nên ra ngoài đi lại, trải nghiệm không khí Tết của người Trung Quốc. Về lý do, cô đương nhiên không nói mình cảm thấy anh đáng thương vì chỉ sống một mình, không hòa nhập với thế giới xung quanh, mà nói rằng năm ấy, khi cô học tiếng Anh, thầy giáo đã nhắc đi nhắc lại điều này: "Không có con đường tắt nào để học tốt ngoại ngữ, chỉ có con đường duy nhất là nghe trước nói sau và luyện tập thật nhiều."
Câu chuyện nhỏ xen ngang ấy nhanh chóng bị những lịch trình kín mít vùi lấp. Trong cuộc họp lớp cấp ba, các bạn học của cô hầu hết đã kết hôn và sinh con, chàng này kêu ca bị kẹp vào giữa trận chiến của bà mẹ và nàng dâu, nàng kia hỏi kinh nghiệm sinh nở và nuôi dạy con cái, một người vẫn độc hành trên con đường tiến về phía trước như Bạch Tiểu Thuần ngoài chào hỏi thông thường, hoàn toàn không có cơ hội nói chen vào. May mà ngày ấy cô không quá nổi bật trong lớp nên cũng không bị người ngoài chú ý. Buổi tối sau khi đi hát karaoke về, cậu bạn duy nhất trong lớp vẫn còn đang học tiến sĩ được lớp trưởng sắp xếp đưa cô về nhà một cách hoàn toàn hợp lý...
Người này tên Trị họ Vương, cũng là một "kẻ độc thân", hay còn gọi là đồng bệnh tương lân. Bạch Tiểu Thuần cũng chẳng thân thiết với anh chàng này lắm, chỉ nhớ mang máng anh ta vừa cao vừa gầy nên lúc nào cũng đứng cuối hàng, được mọi người đặt biệt danh là "Vương cây sào."
Những câu chuyện chẳng mặn chẳng nhạt bỗng rơi vào im lặng sau một ngã rẽ trên đường về nhà, trong lúc đang nghĩ ngợi xem nên nói gì tiếp, người im lặng nhiều hơn bỗng nhiên lên tiếng: "Công ty cậu đang làm cũng tốt đó chứ."
"Cậu biết à?" Tuy không nằm trong tốp mấy trăm công ty hàng đầu thế giới nhưng tập đoàn Good cũng là công ty đa quốc gia, có trụ sở và công trường tại bốn mươi quốc gia trên thế giới, chắc cũng xứng đáng với hai chữ "rất tốt" đó.
"Mình còn biết sau khi tốt nghiệp, cậu xin vào đó làm và chưa từng đổi việc lần nào."
"Đúng vậy, mình cũng không có tham vọng gì lắm."
"Cậu không phải không có tham vọng mà là sợ những nỗi khổ mơ hồ."
Cậu ta nói rất thẳng thắn, may là sau khi quen Adam, khả năng chịu đựng những lời nói thẳng thắn của Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng tốt, cô không biết nói gì, cười khẽ.
"Sao lại thế?"
"Con người có bản năng chạy về hướng có lợi và tránh xa những thứ có hại, mong muốn một cuộc sống yên ổn là tâm lý hết sức bình thường của con người nhưng kinh nghiệm của mỗi người mỗi khác, mức độ cũng không giống nhau."
Đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần không thể không nhìn kĩ lại cậu bạn học cao gần 1m80 trước mặt này, anh ta vẫn gầy như thế, để mái tóc khá chân phương, đeo chiếc kính gọng đen, đôi mắt nhỏ, chiếc mũi không cao, bề ngoài đại khái thuộc vào lớp trung bình, đứng trong đám đông cũng khó lòng nhận ra, nhưng ban nãy lúc họp lớp, không ít người đã nhắc đến ngôi trường anh ta đang theo học tiến sĩ ngành kiến trúc, đó là trường đại học nổi tiếng nhất nhì Trung Quốc - Đại học Thanh Hoa. Thầy giáo hướng dẫn đánh giá rất cao tố chất chuyên ngành của anh ta, tiền đồ về sau nhất định rất rộng mở, không chỉ trở thành người có học vị cao nhất trong lớp, mà thành tựu nhất định cũng là cao nhất. Xem ra, anh ta không chỉ là một con người chỉ biết cắm đầu vào học.
Cô chợt thấy hứng thú, đứng giữa làn gió lạnh buốt, cười hỏi: "Ý cậu là
Đẩy gọng kính, Vương Trị nheo đôi mắt nhỏ sau lớp kính dày cộp, ngập ngừng nói: "Thầy Bạch mất sớm, mà cậu... Thực ra mình đã từng đến Đại học G."
Phải chăng tất cả những người có chỉ số IQ cao khi nói chuyện đều có thói quen thay đổi mạch tư duy rất nhanh, bố cô mất và trường đại học mà anh ta từng đến có liên quan gì tới nhau? Quả là khó hiểu.
Trước giờ cô không muốn làm khó người khác, liền tiếp lời: "Giao lưu học thuật à? Theo như mình biết, khoa Kiến trúc của trường mình không có gì nổi bật lắm."
"Không phải, mà là..."
"Hai chú hổ, hai chú hổ, chạy rất nhanh..."
Chuông điện thoại cắt ngang cuộc trò chuyện, nghĩ là điện thoại của mẫu thượng đại nhân, Bạch Tiểu Thuần cuống quýt rút điện thoại ra.
Nhìn lại, hóa ra là Adam!
Giờ cũng muộn rồi, anh ấy gọi điện có việc gì nhỉ?
Mỉm cười xin lỗi Vương Trị, cô bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói ấm áp quen thuộc vang đến bên tai qua từng cơn sóng.
"Xin lỗi, muộn thế này rồi phiền cô, Sherry, tầm chín giờ tối tôi có nhận được một email, do Giám đốc Lý gửi."
"Có phải anh cần tôi dịch không?" Sếp Lý có phong cách của một người cuồng công việc, cho dù là ngày thường hay ngày lễ, trong đầu lúc nào cũng chứa toàn chuyện công việc.
"Cô đang nghỉ lễ, tôi đã nhờ người dịch giúp rồi, trong email Giám đốc Lý nói dự án tàu điện ngầm sẽ được mời thầu lần thứ hai sau kỳ nghỉ Tết, bạn của ng ấy tiết lộ, trong ủy ban đã ngầm định chúng ta sẽ thắng thầu."
"Thật sao?"
Đúng là một tin vui, nhưng không hiểu sao trong giọng nói của Adam không bộc lộ sự vui mừng, thay vào đó là sự bình tĩnh đến bất thường.
Chiếc khăn quàng đỏ thẫm được ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn đường chiếu rọi, tạo thành một màu mờ nhạt, nghe câu trả lời khẳng định trong điện thoại, Bạch Tiểu Thuần đang thở ra từng tràng khói trắng bỗng bật cười lớn, hòn đá nặng nề đè nén trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng được dỡ bỏ. Các mối quan hệ quen biết của sếp Lý rất lớn, còn có thể lấy được thông tin nội bộ, ít nhất tỷ lệ cũng phải đạt tám mươi phần trăm. Như vậy, tuy không thể khẳng định Thư Hạo Nhiên quả thực có ra tay giúp đỡ, nhưng có thể chắc chắn anh ấy đã ngầm ủng hộ, nếu không, mọi việc đâu thể diễn ra một cách trơn tru đến vậy. Có thể hoán chuyển càn khôn trong khoảng thời gian ngắn, không thể nằm ngoài khả năng và danh tiếng của Thư Kiến. Thì ra Adam không nhắc cụ thể cuộc gặp mặt với Thư Kiến ngày hôm đó ra sao là muốn chờ mọi việc xong xuôi mới tuyên bố.
"Judy có biết chuyện không?" Là người trực tiếp phụ trách dự án, Quách Hà chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng.
"Email của Giám đốc Lý đã được forward cho cô ấy."
"Chị ấy chắc chắn sẽ rất vui. Tôi nghĩ lần sau anh đến thành phố G, nên đích thân đến cảm ơn ngài Thư Kiến. Sự giúp đỡ của ông ấy rất có lợi cho chúng ta."
Vẫn đang chìm đắm trong cảm giác vui mừng nên cô nói liền một tràng, nhưng không thấy Adam trả lời.
Cắn môi một cách bất an, tự xỉ vả cái tật lắm điều, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, có phải tôi không nên nói những điều đó không?"
"Không phải."
Một tiếng thở dài rất nhỏ lọt đến bên tai, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy kỳ lạ nhưng không biết nên hỏi thế nào.
Lát sau, hình như anh đã điều chỉnh lại được cảm xúc, dịu dàng nói: "Chỉ là tôi cảm thấy mọi việc chuyển biến nhanh quá. Kỳ nghỉ lễ sắp kết thúc rồi, hãy tận hưởng những giây phút ở nhà đi nhé. Chúc ngủ ngon!"
Mọi việc chuyển biến nhanh quá là sao? Phải chăng cô đã đoán sai, ngày hôm đó, Thư Kiến không hề đồng ý giúp đỡ?
"Giám đốc của cậu à?"
"Ừ." Bạch Tiểu Thuần đang nghĩ ngợi mông lung chợt tỉnh táo trở lại, nhanh chóng mỉm cười với người bị mình bỏ mặc nãy giờ. "Xin lỗi nhé, để cậu phải chờ lâu."
"Không sao mà." Vương Trị cười cười, nét buồn thoáng hiện trong đôi mắt. "Đi nào, sắp đến nhà cậu rồi."
Suốt chặng đường không ai nói câu nào. Rẽ vào con ngõ nhỏ hẹp, cô vẫn mải suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một câu nói khe khẽ: "Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc sống ở Bắc Kinh chưa?"
"Chưa, mình không quen thời tiết ở Bắc Kinh, cũng không ưa đồ ăn ở đó."
"Ồ."
Đến cửa nhà, đang định quay người mỉm cười cảm ơn, Vương Trị bỗng nhiên bước về phía trước, chẳng nói chẳng rằng, ôm cô vào lòng. Chỉ vài giây ngắn ngủi rồi anh ta lùi lại, nhanh như gió chạy ra khỏi con ngõ nhỏ. Bị anh ta bất ngờ ôm vào lòng, Bạch Tiểu Thuần tròn mắt, miệng há hốc. Sau giây sững sờ, cô nhớ lại câu nói khe khẽ và nhanh gọn của Vương Trị văng vẳng bên tai: "Năm ấy mình đến Đại học G là để thăm cậu. Chỉ là, có nhiều chuyện thay đổi nhanh quá."
Hình như anh ta học đại học ở Tây An, tới thành phố G xa xôi cách trở chỉ vì để gặp mình sao
Bày tỏ mối tình thầm kín?
Thay đổi nhanh quá ám chỉ điều gì?
Từng dòng suy nghĩ lũ lượt kéo đến, Bạch Tiểu Thuần không thể không cảm thấy buổi tối hôm nay đúng là vô cùng kỳ lạ... Adam giành được dự án mà vẫn không vui, cậu bạn học lớp cấp ba bày tỏ tình cảm thầm kín. Ông trời ơi, đúng là loạn thật rồi!
Về đến nhà, người bị sét đánh đen thui này còn phải tiếp tục thành khẩn khai báo dưới sự thẩm vấn, tra hỏi của mẫu thượng đại nhân. Tưởng mẹ mình cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ, ai ngờ bà cười tươi như hoa, luôn miệng khen ngợi con gái nhìn thế mà cũng lợi hại gớm. Nhìn bà vui mừng đến nỗi hát hò, nhảy múa theo tiết mục trên ti vi, cô chẳng buồn giải thích thêm. Một người đang học tiến sĩ ở trường Đại học Thanh Hoa danh tiếng, nghe thì có vẻ là một sự lựa chọn không tồi nhưng hễ nghĩ đến việc anh ta thầm để ý đến cô khá lâu rồi mà bản thân không hề hay biết, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy toàn thân ớn lạnh, nổi da gà. Sau buổi tối hôm đó, Vương Trị không có động thái gì thêm, thỉnh thoảng gửi vài tin nhắn, nội dung cũng toàn những thứ không liên quan.
Thời gian ăn uống, nhảy múa trôi vèo vèo, đêm trước khi quay trở về thành phố G, Bạch Tiểu Thuần muốn ngủ cùng mẫu thượng đại nhân. Mẹ con nói chuyện hàn huyên, hiển nhiên không thể thiếu chuyện tình yêu và hôn nhân. Quanh đi quẩn lại, lại nói về việc tìm bạn trai, trong lòng không hề muốn đi xa, cô vòng tay ôm cơ thể đang già đi theo năm tháng của mẹ, ngoan ngoãn gật đầu chấp thuận.
"Nghe Tiểu Điệp nói Tiểu Thư trở về, còn đến tìm gặp con hết lần này đến lần khác. Con bé này, rốt cuộc con muốn thế nào?"
"Con đã nói rồi mà, con chẳng muốn thế nào cả."
Không biết tại sao, bà mẹ tính tình vui vẻ, thân thiện, dễ gần của cô chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với Thư Hạo Nhiên. Kể cả năm ấy, khi chưa xảy ra chuyện, bà cũng không hề tỏ ra thái độ yêu quý cậu
Lý Mỹ Phân thở dài, đưa đôi bàn tay đầy những vết chai sạn, âu yếm xoa má cô con gái rượu.
"Con do mẹ sinh ra, sao có thể qua được mắt mẹ? Không phải con không muốn gì, mà là không chắc chắn. Trong lòng con vẫn còn có nó. Tiểu Thuần, không phải mẹ muốn can thiệp hay phản đối quyền tự do lựa chọn bạn trai và kết hôn của con, nhưng bất cứ bà mẹ nào trên thế gian này cũng mong con gái mình được hạnh phúc, vui vẻ. Tiểu Thư không phải là người phù hợp với con."
"Hình như mẹ trước nay luôn không thích anh ấy, tại sao vậy? Nói thật lòng, ngày trước khi còn yêu nhau, anh ấy đối với con cũng rất tốt mà."
"Đúng, gia đình nó rất tốt, xuất thân danh giá, học thức cao, du học nước ngoài, đối tốt và yêu thương con mới quan trọng."
"Anh ấy đối với con cũng tốt mà."
Tuy khi còn yêu nhau đa phần là cô nghe theo anh, nhưng hai người yêu nhau, thường sẽ có một người nói và một người nghe theo, không phải sao?
"Thời thanh xuân của con gái có hạn, nếu nó thực sự đối tốt với con thì lúc ấy đã không đi nước ngoài, cho dù có đi nước ngoài cũng sẽ không để con chờ đợi một cách ngốc nghếch lâu như vậy."
Về điểm này, Bạch Tiểu Thuần không hề phản đối. Sau một giây im lặng, bà mẹ mang trong lòng nhiều tâm sự lại tiếp tục: "Trong chuyện cưới gả, người xưa rất quan trọng việc môn đăng hộ đối, điều kiện gia đình Tiểu Thư rất khá, bố mẹ nó chắc hẳn đã có sự sắp xếp rồi. Con vua thì lại làm vua... Con học hành, đọc nhiều sách như vậy, chắc hẳn con hiểu. Thật ra, những điều này không phải là điều mẹ quan tâm nhất, mà mẹ lúc này cũng cảm thấy Tiểu Thư quá thâm sâu, tuổi còn nhỏ mà đã khiến người khác không thể hiểu nổi. Đôi mắt ấy nhìn thì đẹp thật nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy đáy. Người đàn ông như vậy, nếu may mắn thì không nói làm gì, nếu không may mắn chắc chắn sẽ là một người không đơn giản. Giống như bây giờ, nó chia tay con hơn hai năm rồi lại quay về muốn làm lành, còn định cầu hôn, làm mọi chuyện hết sức thần bí, chẳng có ý nghĩa gì cả."
"Tại sao mẹ không nghĩ anh ấy vì thực sự yêu con nên mới làm như vậy?" Nhân cơ hội cô và mẹ mở lòng trò chuyện, cô muốn hỏi cho ra nhẽ.
"Nếu như yêu, trước hết phải tôn trọng. Nó muốn quay về thì quay về, muốn cầu hôn thì cầu hôn, hoàn toàn không nghĩ đến việc nó làm phiền cuộc sống của con. Nói dễ nghe một chút, nó còn quá trẻ con, nói khó nghe thì là ích kỷ. Người thực sự nghĩ cho con sẽ không xốc nổi như vậy. Con thử nghĩ kĩ mà xem, trước đây khi còn bên nhau, cho dù là trước hay sau khi nó ra nước ngoài, có phải là nó nói gì con nghe nấy không? Đàn ông nên có chủ kiến, nhưng có chủ kiến và có yêu thương con hay không hoàn toàn không liên quan." Lý Mỹ Phân đang nói, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, liền thay đổi chủ đề. "Phải rồi, sáng mùng Một, con nói chuyện điện thoại với ai thế?"
"Tổng giám đốc ạ. Sao thế mẹ?"
"Không có gì, chỉ là nhìn sắc mặt con lúc ấy rất dịu dàng, mẹ lại tưởng có anh chàng bí mật nào giống Vương Trị."
"Giời ạ! Mẹ chắc bị "lậm" phim Bí mật quá rồi. Người ta đâu biết tiếng Trung, hiển nhiên con phải nói dịu dàng giống như nói với một đứa trẻ rồi..."
Lại là một buổi sớm âm u, Bạch Tiểu Thuần chào tạm biệt người thân tại một sân bay nhỏ, kém xa sự xa hoa đồ sộ của sân bay thành phố G. Máy bay lao vút lên trời cao, nhìn ra ngoài cửa sổ, một góc thành phố chuyển từ rõ nét sang mờ ảo rồi biến mất. Một biển mây lững lờ trôi, từng tia nắng như khoác lên trên những đám mây một tấm áo mỏng màu vàng, đẹp đến nghẹt thở. Những lời căn dặn của mẹ văng vẳng bên tai, cô khẽ cong vành môi, một cảm giác ấm áp len lỏi khắp cơ thể.
Bạch Tiểu Điệp quyết định sẽ tới thành phố G tìm việc, vì bị cảm nên cô say máy bay, ngủ li bì, mê mệt, vừa mơ màng tỉnh dậy đúng lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang mỉm cười một mình. Những tia nắng nhẹ nhàng, sáng tỏ hắt qua cửa kính, nhìn chéo từ phần tóc mai bên thái dương của Tiểu Thuần, ánh sáng dừng lại trên chiếc mũi nhỏ nhắn và đôi môi tươi tắn, những màu sắc nhẹ nhàng, giản dị vừa tươi sáng vừa dịu dàng, xinh đẹp đến lạ thường. Tiểu Điệp nhớ lại, trên một cuốn tạp chí có nói: vẻ đẹp thực sự khiến người nhìn qua đã không thể nào quên không phải là những đóa hoa rực rỡ sắc màu mà chính là những cánh hoa giản dị e ấp, hòa mình dưới mưa xuân, âm thầm len vào trái tim. Từ nhỏ, Bạch Tiểu Điệp đã luôn được khen ngợi vì vẻ xinh đẹp, lần đầu tiên cô cảm thấy người chị có phần bình thường của mình thực ra không hề thua kém cô chút nào, chỉ là những nét đẹp ấy nếu không tiếp xúc nhiều sẽ khó có thể cảm nhận được. Cũng giống như hai năm trước, chia tay rồi, Thư Hạo Nhiên mới phát hiện ra những điều tốt đẹp ở cô.
"Ngồi máy bay đúng là sướng hơn đi tàu, vừa thoải mái vừa đỡ tốn thời gian. Chị, lúc trước chị ngốc quá, cứ nằng nặc đòi ngồi tàu về nhà."
Bạch Tiểu Điệp lẩm bẩm, lời nói đến khóe miệng, chợt thấy chột dạ. Cô không phải không hiểu lý do chị mình muốn đi tàu, nói ra những lời này thật không phải.
Quay lại nở một nụ cười, thấy sắc mặt cô em khẽ khựng lại, Bạch Tiểu Thuần giả vờ bình thản, nói hùa theo: "Ừ thì sướng, nhưng là đắt, kỳ nghỉ lễ đâu có giảm giá."
"Kiếm tiền để hưởng thụ mà." Thấy chị không có nét gì bất thường, Bạch Tiểu Điệp khịt khịt mũi. "Đợi em tìm được việc rồi, dịp nghỉ lễ Quốc khánh tới, em mời chị đi máy bay về nhà."
"Được. Nhưng phải nhanh chóng tìm được việc đã, đúng không?"
"Ừm..."
"Sao thế?" Thấy cô em ngập ngừng, Bạch Tiểu Thuần đưa tay xoa xoa cái trán cô. "Vẫn cảm thấy không khỏe à?"
"Không phải. Chỉ là, em cảm thấy có nhiều việc thay đổi nhanh quá. Sau này, chị em mình sẽ phải nương tựa vào nhau ở thành phố ồn ào, náo nhiệt này rồi."
Bạch Tiểu Thuần bật cười, chay mày, khẽ nói: "Sao dạo này ai ở bên cạnh chị cũng nói câu "có nhiều việc thay đổi nhanh quá" thế nhỉ? Anh chàng Adam, Vương Trị, em nói vậy, đúng là kỳ lạ."
Nước mũi chảy ròng ròng, Bạch Tiểu Điệp không muốn nói thêm câu nào nữa. Bạch Tiểu Thuần nhìn đồng hồ, tuy cảm thấy câu nói ấy xuất hiện khá nhiều nhưng cũng không muốn nghĩ về nó nữa. Chỉ có điều, những chuyện xảy ra sau đó đã giải thích cho cô hiểu tại sao mọi người lại nói câu đó, mà lúc ấy, cô không thể thừa nhận một cách bất lực... Sự thay đổi của rất nhiều chuyện quả thực diễn ra rất nhanh, cũng giống những trò đùa chưa từng nghĩ đến lại khiến người khác không kịp trở tay.
Gió đông thổi liền mấy ngày rồi khung cảnh mùa xuân hoa nở, chim bay bắt đầu xuất hiện. Bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh mặt trời mùa xuân chiếu rọi, từng làn gió nhẹ mơn man, trăm hoa đua sắc, từng cành liễu phất phơ như nàng thiếu nữ duyên dáng, tiết trời đẹp nhất trong năm đã thực sự trở về.
Cú lộn ngược dòng của dự án tàu điện ngầm đã mở ra cánh cửa rộng lớn cho công ty tại thành phố G, hai thương vụ khác cùng lúc được ký kết. Mọi việc dường như đều đang dự báo năm nay sẽ là một năm thành công. Sếp Lý cực kỳ vui vẻ, khác hẳn vẻ bực dọc trước lúc nghỉ Tết. Theo thông lệ, Tổng giám đốc Adam sẽ mời các nhân viên đi ăn vào tuần làm việc đầu tiên, nhưng nghĩ đến cuộc giao lưu Giám đốc Lý sắp xếp tổ chức vào thượng tuần tháng Tư, anh quyết định đến lúc đó sẽ mời mọi người luôn thể.
Đúng như tin tức đã thăm dò, dự án tàu điện ngầm mời thầu lại diễn ra trong tuần làm việc đầu tiên. Từ sớm đã biết đây chỉ là hình thức nên mọi người không bận rộn, khẩn trương như lần trước. Đầu tháng Ba, ủy ban mời thầu gửi thông báo trúng thầu chính thức, ngày ký kết hợp đồng mua bán được quyết định vào thượng tuần tháng tư. Biết được thông tin này, Adam quyết định sẽ đến thành phố G sớm hơn dự kiến, muốn tự mình xem xét các điều khoản trong hợp đồng. Về việc này, sếp Lý và Quách Hà luôn nhất trí cho rằng Adam làm việc vô cùng nghiêm túc, cẩn thận, là một tổng giám đốc tốt, luôn biết cách ủng hộ công việc của cấp dưới. Có lẽ là do suy nghĩ nhiều, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy việc anh yêu cầu đích thân kiểm tra các điều khoản trong hợp đồng, nghiêm túc, cẩn thận là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác có liên quan đến thái độ kỳ lạ lúc trước của anh. Cô không hề nói cho bất cứ ai suy nghĩ này của mình.
Nhịp sống bình lặng được đẩy nhanh hơn, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan sở. Điểm không giống so với trước đây là, Tết, Thư Hạo Nhiên xuất hiện bên cô ngày càng nhiều, ngoài nhắn tin, gọi điện, gặp mặt, anh ta còn cách vài ngày lại viết cho cô một bức thư như đã hứa. Có chàng trai cứ cách vài ngày lại viết một bức thư tình gây bất ngờ, e rằng chẳng có cô gái nào không cảm thấy vui sướng trong lòng. Bạch Tiểu Thuần không phải không cảm động, nhưng kỳ lạ là cho dù gọi điện hay gặp mặt, có vui vẻ thế nào, chỉ cần nhắc đến việc trở lại như trước kia hay nói về tương lai của hai người, cô lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vì anh ta giúp đỡ rất nhiều trong dự án tàu điện ngầm, cô vốn không phải người dễ nói thẳng, nói thật, đã nợ anh một ân huệ thì khó có thể thẳng thắn từ chối lòng tốt của anh, chỉ đành im lặng mỗi khi anh nói đến chuyện tương lai. Hơn nữa, có em gái đến ở cùng, người quen sống một mình như cô cũng thay đổi ít nhiều.
Ngày cuối cùng của tháng ba, Bạch Tiểu Điệp đã tìm được công việc tai một tòa soạn báo khá nổi tiếng của miền Nam. Để tiện cho việc đi làm, cô thuê nhà gần tòa soạn cùng một cô gái khác cũng trúng truyển cùng đợt với cô.
Dự án tàu điện ngầm thay đổi cục diện, công việc của em gái cũng sắp xếp xong xuôi, hai tảng đá lớn trong lòng Bạch Tiểu Thuần được gỡ bỏ, cô yên tâm chờ đợi Adam đến. Lần này, anh sẽ ở lại thành phố G nửa tháng, cô không thể không tập trung tinh thần hơn mức bình thường.
Tháng Tư hoa nở, đất trời như sáng bừng. Cây cối rợp trời thành phố G, không khí trong lành, mát rượi. Từng đóa hoa tím nở rộ trên cành, buông mình lan tỏa hương thơm. Vô vàn loài hoa cũng đua nhau khoe sắc. Khi nàng gió kiều diễm lướt qua, những cánh hoa bay phấp phới, xoay vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng chạm đất. Từng cánh hoa chao liệng như chào tạm biệt những bông hoa tươi tắn trên cành. Bước đi trong thành phố như bước vào vương quốc các loài hoa. Từ thành phố Thượng Hải lạnh giá tới đây, bước trong rừng hoa đua nở dưới tiết trời dịu mát, Adam cảm thấy vô cùng phấn chấn, ngay tối hôm đến nơi đã mời mọi người cùng đi ăn tối.
Ba ngày sau, hợp đồng mua bán của dự án tàu điện ngầm chính thức được ký kết, tất cả các điều khoản đã được thông qua sự thẩm định kĩ lưỡng. Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, giây phút con dấu đỏ chót đóng trên trang giấy, cô thấy Adam ngồi cạnh mình lúc trước còn hết sức căng thẳng, lúc này cơ mặt đã dãn ra. Cô cũng giống anh, cảm thấy gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
Để chúc mừng việc thuận lợi, ngày hôm sau, Adam mời tất cả nhân viên và các kiến trúc sư tới dùng cơm tại Lộc Minh sơn trang. Anh đích thân gọi điện mời ngài Thư Kiến bớt chút thời gian đến tham dự, nhưng ông khéo léo từ chối, cử con trai đến dự thay mình. Bữa tối thịnh soạn kết thúc trong sự vui vẻ của cả chủ lẫn khách, mọi người hẹn gặp lại vào cuộc giao lưu thường niên vài ngày sau đó. Bạch Tiểu Thuần vốn rất vui vẻ, ai ngờ, tiễn khách khứa xong, cùng Adam bước ra ngoài thì phát hiện Thư Hạo Nhiên vẫn đang đứng đó chờ cô.
Trong một tối gió xuân nhè nhẹ, mảnh trăng lưỡi liềm in trên nền trời, không khí thoang thoảng mùi thơm nhè nhẹ của cỏ cây hoa lá, len lỏi vào tim. Ánh sáng dịu dàng phát ra từ vô số những ngọn đèn lồng khẽ dập dờn chao liệng, tạo thành vô số những chiếc bóng hắt trên mặt đất. Quảng trường trước dãy núi lúc bình thường xe đỗ chật kín, giờ đã về khuya, chỉ còn lại dăm ba chiếc, không gian trở nên rộng lớn vô cùng. Thư Hạo nhiên đừng bên trái cửa ra vào, dựa lưng trên một chiếc Audi màu đen còn khá mới, mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, ngoài khoác bộ lê màu xám bạc, những màu sắc ôn hòa làm nổi bật khí chất phi phàm của anh. Một vòng sáng nửa hồng nửa sẫm đậu trên vai anh, anh khẽ nhíu mày, thần sắc vẫn ung dung, tự tin. Sếp Lý suốt buổi không uống giọt rượu nào để lái xe đưa Adam về khách sạn, vừa nhìn thấy Hạo Nhiên liền mỉm cười, liếc cô gái xinh đẹp trong bộ quần áo bó eo màu be dài ngang gối bên cạnh mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Thư đang đợi cô kìa."
"Ồ." Không nghĩ anh ấy sẽ đứng chờ mình. Bạch Tiểu Thuần đáp lại một tiếng, mặt bỗng ửng hồng.
"Hay là thế này, cô sang ngồi xe của Tiểu Thư, tôi sẽ đưa boss về khách sạn."
Câu nói này khá đơn giản, cô tin với trình độ tiếng Trung tiến bộ rất nhanh của Adam, anh có thể hiểu được. Nhưng điều khiến cô bất ngờ là, chàng trai tuấn tú trong bộ âu phục màu đen bên cạnh cô không lên tiếng ngay lập tức. Nhìn thấy ba người họ đứng trước cửa ra vào, Thư Hạo Nhiên rảo bước đến, chào hỏi từng người rồi mới dùng tiếng Anh nói với Adam: "Adam, có thể để Sherry đi cùng xe với tôi không? Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy về đến nhà an toàn."
"Thành thật xin lỗi, vẫn còn một số chi tiết trong dự án tôi và Giám đốc Lý cần phải bàn bạc, không có Sherry bên cạnh, e rằng không thể tiến hành được." Không ngờ câu trả lời của Adam lại là sự từ chối rõ ràng, mạch lạc. Khóe miệng Bạch Tiểu Thuần khẽ nhếch lên rồi chợt khựng lại, mùi bạc hà thoang thoảng xen lẫn mùi rượu trên người anh khiến cô có cảm giác dường như anh đang khéo léo gửi thông điệp đến cô qua đôi mắt màu xanh lam dịu dàng kia, sau đó, anh nói tiếp với thái độ lịch sự. "Tôi cũng rất xin lỗi cô, Sherry, buổi tối lẽ ra là thời gian riêng tư của cô, nhưng công việc gấp quá, mong cô thứ lỗi."
"Không vấn đề gì."
Tuy miệng nói vậy nhưng Bạch Tiểu Thuần không hề nghĩ ra dự án nào mà gấp gáp đến nỗi phải bàn bạc thêm vào buổi tối thế này. Điều lạ nhất là, Adam vốn dĩ không phải là một tổng giám đốc thích chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi riêng tư của nhân viên, quả là quá kỳ lạ! Thư Hạo Nhiên vốn chỉ vì khách khí nên mới hỏi như vậy, lúc này sắc mặt bỗng tái đi, giờ đã là tám giờ, về đến khách sạn cũng gần chín giờ, còn bàn luận công việc gì nữa?
Chỉ là cái cớ mà thôi!
Biết rõ Bạch Tiểu Thuần không biết cách từ chối người khác, anh ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Vừa ký kết dự án tàu điện ngầm xong đã có ngay một dự án khác phải thức đêm để thảo luận, quý công ty quả là bận rộn, mới đang là đầu năm, không chừng đến cuối năm, công ty sẽ đạt được chỉ tiêu kinh doanh mới đây."
Lôi dự án tàu điện ngầm ra đúng lúc này, ý đồ của Thư Hạo Nhiên đã quá rõ ràng... Không có sự ủng hộ, giúp đỡ từ anh ta và ông bố, cho dù có cơ hội đấu thầu lần thứ hai, kết quả cũng chưa biết được sẽ thế nào. Nếu chuyện nhỏ thế này mà Adam cũng không nể nang, khó tránh khỏi bị người khác nghĩ là qua cầu rút ván. Sếp Lý đứng ngoài sao có thể không hiểu đằng sau việc này là gì, thần sắc ông hơi nhợt đi, những khổ nỗi bị kẹp ở giữa, không biết nên mở lời ra sao. Một bên là tổng giám đốc người nước ngoài luôn tự tin, cương trực, bên kia là công tử của một ngôi sao Bắc Đẩu trong ngành, cũng không thể tùy ý đắc tội. Ông suy nghĩ một lúc rồi khẽ ho, nheo đôi mắt nhỏ màu vàng, không ngừng ra hiệu cho Bạch Tiểu Thuần. Liếc thấy cử chỉ của sếp Lý, Bạch Tiểu Thuần hiểu ông đang ngầm ra hiệu ình chủ động dàn xếp mọi việc cho êm xuôi, nhưng cô thực sự không biết nên dàn xếp thế nào cho phải.
"Nói thật lòng, có thể giành được dự án tàu điện ngầm này, cá nhân tôi cảm thấy rất bất ngờ."
Không đợi cô vắt óc suy nghĩ đưa ra ý kiến, Adam đang đứng chính giưã ánh sáng của ngọn đèn, đã thẳng thắn trả lời. Anh nhìn Thư Hạo Nhiên, trong đôi mắt luôn hiền hòa, thân thiện có vẻ sắc lẹm như loài chim ưng.
"Ý anh là sao?" Trong bầu không khí như có mùi thuốc súng vừa lướt qua, đừng nói là Thư Hạo Nhiên, đến Bạch Tiểu Thuần đang như kiến bò trong chảo và sếp Lý muốn nói mà sợ há miệng mắc quai cũng không hiểu tại sao bỗng nhiên Adam lại buông một câu như vậy... Quả là tương phản với vẻ khoan dung ôn hòa, phong độ ngời ngời thường ngày của anh.
Ai cũng có thể nghe ra đây là một câu chất vấn khá trực tiếp, Adam vẫn mỉm cười, ôn nhu nói: "Nếu Thư Kiến tiên sinh cho rằng câu nói khi nãy có bất cứ ý mạo phạm nào với Thư Kiến tiên sinh, tôi thực sự lấy làm xin lỗi. Còn ý tôi là gì, tại sao Thư tiên sinh không trực tiếp đi hỏi bố anh để biết rõ hơn?"
"Boss..."
Từ cách gọi Nick đến Thư tiên sinh là một khoảng cách lớn, không cần nói cũng hiểu. Có lẽ nghe ra được ý tứ trong đó, sếp Lý không thể không chen ngang vào một tiếng, nhưng người trước nay chưa bao giờ bị ai phản bác như vỗ vào mặt như Thư Hạo Nhiên lập tức cắt ngang, lạnh lùng hỏi lại: "Nghe ý của ngài Adam thì hình như trong lần gặp mặt với bố tôi hôm đó, ông ấy không hứa sẽ giúp quý công ty giành được dự án tàu điện ngầm sao? Người Trung Quốc có câu, người có ơn với mình thì phải nhớ mãi nghìn năm. Bữa tiệc vừa mới kết thúc, ngài Adam đã không công nhận vai trò quan trọng của bố tôi trong chuyện vừa rồi, thử hỏi, về sau còn ai dám hợp tác cùng ngài và quý công ty nữa đây?"
Thấy bàn tay to bản của sếp Lý đang vỗ vỗ trên lưng, Bạch Tiểu Thuần biết cô không thể tiếp tục im lặng thêm nữa. Cấp dưới đương nhiên không thể khuyên tổng giám đốc, cô mím mím đôi môi khô nẻ, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, nói khô khốc: "Thực... thực ra Adam không phải có ý đó."
Nhưng trong mắt Thư Hạo Nhiên, câu nói ấy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa... Rõ ràng anh đang nghĩ cho cô, rõ ràng là vì cô nên mới đi cầu cứu bố mình, thì sao, cô lại lựa chọn bao biện ột gã tổng giám đốc tư bản không biết điều! Lông mày nhíu chặt, bụng mang một bồ lửa, gương mặt Thư Hạo Nhiên lạnh như băng, anh nói tiếng Anh một cách lưu loát: "Buổi tối sau lần gặp mặt ngài Adam trở về, bố tôi đã nói rõ ràng rằng ông đã nghĩ đến phương án thiết kế có thể hoàn thiện thêm và thành ý của ngài Adam nên ông đồng ý ủng hộ việc mời thầu lại lần nữa, ông còn nói sẽ thảo luận với chủ tịch và những người khác trong ủy ban mời thầu. Bây giờ, dự án đã được ký kết, ngài Adam lại nói rất bất ngờ khi giành được nó, điều tôi muốn hỏi là, rốt cuộc ngài Adam không hiểu ý của bố tôi hay cố tình làm vậy?"
Lời đã nói đến mức này, mọi việc tưởng chừng lắng dịu lại bùng lên. Sếp Lý cười gượng gạo, nghi hoặc nhìn Tổng giám đốc, miễn cưỡng nói một câu: "Tiểu Thư, tôi tin Adam tuyệt đối không phải là người vong ơn bội nghĩa, chắc chắn là... trong khi nói chuyện với thầy Thư đã có chút vấn đề nho nhỏ thôi."
"Ý Giám đốc Lý muốn nói, khả năng nói tiếng Anh của bố tôi không đủ để ngài Adam hiểu được sao?"
Truy vấn đến cùng, sự khách khí trước đây đã hoàn toàn biến mất. Bị một hậu bối chỉ đáng tuổi con trai mình chặn họng không hề khách khí, sếp Lý gượng gạo vài giây nhưng không thể bực tức được, chỉ đành cười trừ. Thư Hạo Nhiên trước giờ luôn sùng bái ông bố tài hoa, học vấn uyên thâm của mình, nhưng Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không ngờ anh ta lại có thể không nể nang gì như vậy.
Trong chốc lát không thể hỏi Adam một cách kĩ lưỡng được, cô chíu chặt cặp lông mày lá liễu, bước đến bên cạnh gã đàn ông mặt đang đanh lại như sắt, thấp giọng khuyên giải: "Hôm nay anh sao vậy? Giám đốc Lý trước giờ luôn ngưỡng mộ tài hoa, học thức của bố anh, sao lại có thể nghĩ trình độ tiếng Anh của ông có vấn đề được chứ? Có thể giành được dự án, Adam luôn cảm kích bố anh hết mức, điều đó có thể nhìn thấy qua việc anh ấy đích thân gọi điện thoại mời ông tới dự tiệc. Giả sử có hiểu lầm gì đó, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi. Anh về nhà trước đi, ngày mai chúng ta đi ăn tối rồi nói tiếp, được không?"
Để nhanh chóng kết thúc màn đối đầu căng thẳng này, Bạch Tiểu Thuần chỉ còn cách nói nhỏ nhẹ. Giọng nói dịu dàng và làn gió mát rượi vi vu lướt qua tai, Thư Hạo Nhiên cũng dịu đi phần nào, nhưng trong lòng vẫn như có kim châm... Anh tin rằng, nếu còn như trước đây, cô sẽ đứng chung một chiến tuyến với mình, cho dù phải quay lưng với cả thế giới. Nhưng bây giờ, lời nói của cô lại như ám chỉ anh đang gây rối một cách vô lý. Chẳng qua chỉ là một công việc chết dẫm thôi, mà dùng những lời lẽ như dỗ một đứa trẻ ranh để khuyên anh, thậm chí còn chủ động đồng ý tối mai đi ăn cơm. Cố ý hất tay cô ra, càng nghĩ càng bực, anh cười lạnh lùng, nói với Adam: "Ngài Adam, Sherry nói tiếng Trung, anh có thể hiểu. Cô ấy nói, nếu hôm nay giữa chúng ta có sự hiểu lầm, cô ấy thay mặt anh xin lỗi tôi. Những lần gặp trước, tôi luôn nghĩ ngài Adam có phong độ hào sảng, chuẩn mực, nhưng giờ nghĩ lại, đến lời xin lỗi vẫn phải cần đến cấp dưới nói hộ, cái gọi là ga lăng, cũng chỉ đến thế mà thôi. Sherry là nhân viên của quý công ty, điều đó không sai, nhưng tôi nghĩ công việc của cô ấy không bao gồm việc phải đứng ra chịu trách nhiệm cho lỗi của tổng giám đốc."
Nhận ra nét tức giận vừa vụt qua trong mắt Adam, Bạch Tiểu Thuần bỗng cảm thấy bất an, buột miệng nói: "Anh nói gì vậy?"
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, sếp Lý càng thêm lo lắng. Thư Hạo Nhiên nói quá nhanh, ông gần như chỉ nghe được vài từ.
"Thư Kiến tiên sinh thực sự nói với anh rằng ông ấy đồng ý giúp chúng tôi giành được dự án tàu điện ngầm ư?"
Khuôn mặt sắc cạnh sáng ngời, dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ, Adam không hề tỏ thái độ tức giận, duy chỉ có đôi mắt màu xanh lam đanh lại, sắc lẹm.
"Anh vẫn còn hoài nghi điều gì?"
Lại là một câu hỏi phản vấn, nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh mình lo lắng, bất an nhưng đôi mắt vẫn nhìn chàng trai kia không rời, Thư Hạo Nhiên tức đến mức muốn đánh nhau. Adam khẽ nhíu đôi mày, im lặng vài giây, sau đó nhẹ nhàng tiếp lời: "Sherry, làm phiền khoảng thời gian cá nhân của cô quả thực rất không phải. Nếu Thư tiên sinh đã có ý chờ, vậy cô hãy tự quyết định."
Cảm giác ba cặp mắt đang dán chặt vào mình, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, lòng rối bời. Đã làm việc khá lâu với Adam, cô lấy đầu mình ra mà đảm bảo anh không phải là chàng trai ích kỉ, nhỏ nhen, hành động tối nay chắc chắn là có nguyên do. Nhưng Thư Hạo Nhiên cũng không sai, làm ơn mắc oán, tức giận cũng là chuyện thường tình. Không biết vì sao mỗi lần rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, cô đều phải lựa chọn. Bạch Tiểu Thuần thấy bất an, cắn cắn môi, len lén nhìn người lãnh đạo kinh nghiệm đầy mình của mình. Đúng như những ngày trước Thư Hạo Nhiên đã nói, sếp Lý quả là một người lươn lẹo hơn cả lươn. Tả hữu đều không thể đắc tội, ông đương nhiên sẽ không ra mặt, lờ đi như không nhìn thấy cấp dưới đang cầu cứu. Thấy người duy nhất có thể hy vọng được lại tỏ vẻ không liên quan, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đúng là khổ hết chỗ nói. Trong lúc đang thầm kêu ca, than vãn, bàn tay trái của cô bỗng nhiên có cảm giác âm ấm. Cúi đầu nhìn, thì ra là Thư Hạo Nhiên đang nắm tay cô, chẳng nói chẳng rằng, kéo cô tiến về phía chiếc Audi. Đi theo cũng không được, giằng ra cũng chẳng xong, cô chỉ còn cách vừa tiến về phía trước vừa ngoái lại phía sau.
Có lẽ do khoảng cách khá xa, ánh sáng trở nên mờ ảo, cô thấy Adam khẽ nhếch môi, dáng vẻ nghiêm túc, nhíu chặt đôi mày, giống một thiếu niên đang cố ra dáng người lớn. Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến điều này không chỉ một lần, nếu cô không biết ngoại ngữ mà ra nước ngoài, chắc chắn còn đáng thương hơn Adam. Cô nghĩ lại, kể từ khi anh lên nhậm chức đến nay, mỗi lần cần nói chuyện với ai đều phải dựa vào cô, trong lòng bỗng mềm đi, cô bước chậm, cố gắng giữ bàn tay rộng lớn đang kéo mình lại, nói: "Xin lỗi, Hạo Nhiên, tối nay tôi không thể đi cùng anh. Anh ấy là tổng giám đốc của tôi, lại không biết nhiều tiếng Trung, để anh ấy ở lại một mình không hay lắm. Đâu phải ngay ngày mai tôi có thể xin nghỉ việc, tôi không muốn để mọi người trong công ty nói ra nói vào..."
"Chẳng phải chỉ là một công việc thôi sao, có gì mà khó tìm đến thế? Tiểu Điệp..."
"Tiểu Điệp?" Anh ta tức quá nên mất tỉnh táo rồi sao, tự nhiên nhắc đến người chẳng liên quan đến việc này làm gì?
"Tiểu Điệp đã tìm được việc rồi, không cần dựa vào em nữa." Thư Hạo Nhiên hít một hơi thật sâu, năm ngón tay đan chặt hơn, không hiểu vì sao, một người trước giờ luôn tự tin như anh giờ chỉ cảm thấy mông lung, mờ mịt, hơn nữa, cảm giác không chắc chắn ấy lại đến từ một người mà trước giờ anh luôn tin tưởng. "Vì thế, mất việc cũng không sao, cũng chẳng phải quyền cao chức trọng gì, lúc nào em cũng có thể tìm được một công việc tốt hơn!"
Lại thêm một lần ngạc nhiên. Bạch Tiểu Thuần chớp chớp mắt, những việc không ngờ tới quả thực quá nhiều, cô mình không tiếp nhận kịp. Trong mắt một người từ nhỏ đến lớn muốn gió có gió, muốn mưa có mưa như Thư Hạo Nhiên, công việc cô đang làm chẳng đáng để mắt tới chăng? Người luôn miệng nói cô quay lại đã như thế này thì ông bố quyền cao chức trọng của anh ta sẽ như thế nào?
Nếu yêu, đầu tiên phải tôn trọng.
Lời căn dặn của mẹ lại vang bên tai, cô cười nhạt, lạnh lùng giằng năm ngón tay bị nắm chặt ra.
"Tôi tạm thời không có ý định tìm việc khác."
"Anh..." Biết đã lỡ lời, Thư Hạo Nhiên dịu giọng. "Xin lỗi, Tiểu Bạch, em biết là anh không có ý coi thường công việc của em."
"Công việc vốn dĩ rất bình thường, không có gì mà coi thường với không coi thường."
Sự động lòng trong suốt những ngày qua giống như dòng nước xối xả chảy xuống vực sâu không đáy, cô cười lớn, vẻ mặt bình thản. Đối diện với điệu cười xa cách của cô, người vì nóng giận mà lỡ lời nhất thời không tìm được cách để đáp lại. Sau giây phút im lặng, Bạch Tiểu Thuần xoay người. Khoảng đất trống phủ đầy sương mờ tạo nên một cảm giác không chân thực, vừa bước được vài bước, sau lưng đã vọng đến giọng nói tức giận nửa ngỡ ngàng của Thư Hạo Nhiên: "Bạch Tiểu Thuần!"
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!