Polly po-cket
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Tôi là tất cả của tên ấy - trang 1

Chương 1

Hôm nay tôi lại nghe bài “Tình” của tổ hợp Oanh Hỏa Thạch. Tuy giai điệu là dance nhưng vẫn thấy cảm động, mỗi một câu một từ đều khiến tôi đau lòng buồn phiền.

Anh từng nói đã từng yêu em, anh từng nói không có em sẽ không sống nổi. Lời anh nói em tin tưởng không hoài nghi. Nhưng bây giờ anh lại muốn chia tay. Tình yêu còn lại phải làm sao đây? Hồi ức trước đây phải làm sao? Nếu nhớ anh đến nỗi con tim nhức nhối, anh bảo em phải làm sao?

“Tình” của tổ hợp Oanh Hỏa Thạch.

Hic, lại rơi nước mắt rồi. Giọt nước mắt này sao mãi không chùi khô được nhỉ? Đã mấy tháng rồi, sao tôi vẫn chưa quên được cậu ấy? Có gì để lưu luyến đâu mà còn yêu mãi? Tôi thực quá ghét bản thân mình bây giờ.

Người tôi yêu thật lòng… tuyệt đối không thể quên được tên cậu ấy …

“Kim Dân Hữu”. Tôi phải làm sao mới có thể quên được cái tên này đây? Dân Hữu đã từng ở bên tôi một năm trời, tôi không cách nào quên cậu ấy được. Lần đầu tiên gặp nhau, hồi ức của chúng tôi, còn có lần chia tay cuối cùng…

“Chúng ta chia tay đi, xin lỗi.”

Tôi vẫn nhớ rõ mồn một lời nói cuối cùng của cậu ấy, nhưng vẫn không chịu tin. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định là lừa gạt tôi… chắc chắn thế… nhưng hình như tôi sai rồi. Cậu ấy đã rời xa tôi thật rồi.

Lòng tự tôn của tôi không cho phép tôi níu giữ Dân Hữu mà tôi yêu thương tha thiết. Sau khi Dân Hữu đi rồi, tôi thẫn thờ lặp lại:

“Kim Dân Hữu… đừng đi!”

Nếu tôi gặp lại Dân Hữu, tôi sẽ vứt bỏ lòng tự tôn, chỉ cầu xin cậu ấy quay về bên mình.

“Tuấn Hỷ! Mau lên! Xe sắp chạy rồi!”

Đừng gọi tôi. -_- Tôi nói rồi đừng gọi tôi mà! Để tôi được nhìn nhiều hơn một chút. Để nhớ mỗi ngày đều tay trong tay với Dân Hữu đi qua khu này… vẫn nhớ Dân Hữu hồi đó sáng nào cũng đứng đợi tôi…

“Ê, Phác Tuấn Hỷ! Bà còn không mau ra đây à?”

Cái tên này… Phác Tuấn Anh! Ngươi ngậm mồm lại yên cho ta nhờ! Tên này là người mà cả đời tôi tuyệt đối chẳng thể nhờ cậy được gì, nếu nhất định phải nói thì, hắn chính là thằng em trai duy nhất của tôi. Chẳng biết di truyền gene của ai mà khiến người ta yêu thích thế, tôi thương hắn thương đến muốn chết luôn! -,.- Tôi rất thích nói ngược như vậy đấy!

Haizzz ~ Chúng tôi phải dọn nhà thật rồi! Bây giờ Dân Hữu cũng rời xa nơi này. Sau khi chia tay nhau đã chuyển trường, tôi chẳng còn nghe được tin tức gì của cậu ấy nữa, liên lạc bị cắt đứt như thế đấy. Chỉ nghe nói cậu ấy đã gia nhập tổ chức bất lương của trường học.

Dân Hữu… tớ phải đi thật rồi… đi thật rồi… tạm biệt…

“Phác Tuấn Hỷ! Bà muốn chết hả?”

“Biết rồi! Đến đây!”

Tuy khó chịu nhưng bố mẹ và cái thằng em đáng ghét ấy cứ thúc giục mãi, cuối cùng tôi vẫn phải lên xe rồi.

Ngôi nhà dần dần nhỏ lại… trả hồi ức lại cho tôi ~!!

“Huhu… hu…”

“Ngốc, bà bị bệnh à?”

Đúng. “Ngốc” mà các bạn nghe chính là lời em nói với chị thế đấy. Phải biết là tôi sinh sớm hơn Tuấn Anh một năm chứ!

“Ngươi muốn chết hả? Gọi chị ngươi chẳng ra thể thống gì cả! Ta đã đủ đau lòng lắm rồi đây!”

“Tôi bực mình vì thấy bà cứ chau mày ủ rũ cả ngày thế đấy, rồi sao?”

“Được rồi! Ta chẳng muốn nói chuyện với loại người như ngươi nữa!”

“Ngốc!! Bà đau lòng có phải là vì cái tên Dân Hữu đó không? Tôi đã nói với bà mấy chục lần tên đó là đồ củ cải thối lăng nhăng mà!! Bà làm gì mà phải phát bệnh ở đây?”

“Ngươi biết gì chứ!! Lúc Dân Hữu ở bên ta chưa từng lăng nhăng bao giờ!”

“Ngây thơ! Có thằng lăng nhăng nào mà tuyên bố mình lăng nhăng không? Sao bà dại thế nhỉ?”

“Đủ rồi!”

Tuấn Anh luôn ghét Dân Hữu, trước đây cũng thế, bây giờ lại càng ghét.

Lúc qua lại với Dân Hữu, ngày nào tôi cũng chịu đựng cơn điên của Tuấn Anh. Về nhà muộn một chút là mắng sa sả. Nếu tôi cũng lên cơn cãi nhau với hắn thì cả đến mấy ngày sau cũng chẳng ai nói với ai câu nào. Chiến tranh lạnh dài nhất kéo hơn 3 tháng trời, cuối cùng vẫn là tôi phải chịu cúi đầu. Cái tên Tuấn Anh đó tuyệt đối là đứa không máu không thịt. Tuy nhỏ hơn tôi một tuổi nhưng hắn chưa gọi tôi là chị lần nào. Tôi thật sự mong muốn hắn chịu gọi tôi một tiếng “chị” thân thiết biết mấy!

Hừ. Thật ra hắn không gọi tôi “ê” thì cũng đã là sự may mắn nhất trong những cái bất hạnh rồi. Tuy có lúc tôi cũng năn nỉ hắn gọi tôi là chị, -_- ; nhưng đúng là chẳng thể thương lượng gì với cái tên đầu heo này. Nếu cần miêu tả Phác Tuấn Anh thì, một câu thôi – máu lạnh! Cả ngu ngốc!! Yêu quái…!!

Nói đến Phác Tuấn Anh… hắn có chiều cao 1m78, tuy rất không muốn thừa nhận nhưng hắn cũng hơi hơi đẹp trai, giống như tôi, hắn cũng chưa hề thừa nhận tôi bao giờ! Có một lần, hắn nói với một gã con trai theo đuổi tôi về đến nhà là…

“Thật không có mắt!”

Chính là câu này, tôi suýt chút đập đầu vào tường. Chắc chắn hắn là một tên ngốc. Nhưng Tuấn Anh cũng là đứa tốt, đây cũng là một trong những sự thực mà tôi không hề muốn thừa nhận. Có lần xảy ra một chuyện lớn khiến cả nhà chúng tôi suýt chút nữa bị dọa đến vỡ tim là, có một cô bé rất thích Tuấn Anh cưỡng bách -_- tên ngốc này phải qua lại với cô ta.

Đương nhiên cưỡng ép người ta thì chắc chắn không thể thành công. Không ngờ cô bé đó lại đi tự sát, nhưng không chết được. Kết quả Tuấn Anh không thèm nghe chúng tôi khuyên nhủ gì, đánh cho cô ta một trận nhừ tử, đến mức cô ta tái xanh tái xám mặt mũi.

“Cô muốn chết thì chết đi! Trước đây đã không thích loại như cô rồi, bây giờ lại càng ghét. Cô sống làm gì nữa hả? Tôi bực nhất loại giả vờ giả vịt như cô!”

Cho đến giờ tôi vẫn coi câu nói mà Tuấn Anh mắng cô bé tội nghiệp (?) ấy là câu kinh điển. Câu nói ấy đúng là không hề đơn giản. Tuy sau này chuyện đó cũng được giải quyết ổn thỏa… nhưng cái sự máu lạnh của hắn cũng khiến cả quỷ Satan trong truyền thuyết phải thở dài tự nhận mình không bằng.

Hôm nay chúng tôi phải chuyển đến Thủy Nguyên. Chuyển nhà vì bố tôi đã mở một cửa hàng đại lý ở đó. Ông nói muốn tạo dựng sự nghiệp của mình ở một nơi lạ, thế là chuyển đến thành phố chẳng có lấy một ai thân thích này. Chúng tôi đã thử thuyết phục bố, nhưng ông vẫn cố chấp không đổi ý. Chính vì thế mà tôi đã phải rời xa đám bạn thân để đến một nơi xa lạ, chuyển đến một trường khác. Tôi chuyển đến Du Lâm Thượng Cao, em tôi đến Đại Lâm Công Cao. (chú thích của người dịch: “Cao” chỉ trường trung học phổ thông)

Tôi cảm thấy cuộc đời mười tám tuổi của mình bi ai như thế đấy. Haizzz ~ nhưng điều đáng mừng là nghe nói Du Lâm Thượng Cao và Đại Lâm Công Cao sử dụng cùng một sân tập thể thao. Tức là Thượng Cao và Công Cao đối diện nhau, lấy sân tập làm trung tâm. Hai trường rất gần nhau. Đúng là một ngôi trường thú vị. ^^

Còn nghe đồn nam sinh trường Công Cao tuyệt vời chết đi được. Hình như là vì nguyên nhân này mà nam sinh Thượng Cao và Công Cao đã trở thành tử thù với nhau. Thêm nữa Công Cao là trường nam nên rất thích theo đuổi nữ sinh Thượng Cao, nên nam sinh Thượng Cao càng ghét họ. ^^ Nhìn cái tên Phác Tuấn Anh này cũng vào Công Cao thì nói trường ấy đều là zai đẹp đúng là cũng có lý chút đỉnh.

Chương 2

Á! Trễ giờ rồi! Xong phim! Ngày đầu tiên chuyển trường lại trễ học! Chính vì hôm qua lo dọn dẹp hành lý nên ngủ quá muộn, kết quả là sáng nay dậy không nổi nữa. Phác Tuấn Hỷ, mày là con ngốc! Tuy trễ rồi, nhưng tôi vẫn không thể vội vội vã vã đi học. Bởi vì để người khác nhìn thấy bộ dạng thảm hại thì chi bằng đập đầu tự sát cho xong!

Gội mái tóc xinh đẹp của tôi mất 20 phút, sấy khô tóc mất 20 phút, để giữ làn da trắng hồng của mình, mỹ phẩm làm ẩm da, dinh dưỡng cho da… mất 15 phút, mặc bộ đồng phục thật đẹp mất 10 phút. Bây giờ hoàn mỹ rồi. Ha ha! Nhưng… trong lòng vẫn thấy ngơ ngẩn… ờ, vì tôi đã trễ rồi.

“Ê, Phác Tuấn Hỷ! Mới sáng sớm mà bà đã đầu độc tôi rồi à?”

“Phác Tuấn Hỷ, bà mau rửa chén cho tôi đi! Trễ rồi.”

“Đầu của ngươi làm bằng gì vậy?”

“Cái gì? Bà muốn chết rồi phải không?”

“Bây giờ 7 giờ rồi, trễ rồi!”

“Cái bà này đúng là ngốc thật! Bà xem xem mấy giờ rồi? Nhìn đồng hồ đi! Ha?? -o-

“Hi hi…”

Kỳ thật lạ thật. Vừa nãy rõ ràng nói 8 giờ… nên mới gấp rút thế, thì ra mới 7 giờ. Hoang đường. Đúng là hoang đường. Vậy lúc nãy 7 giờ, thật ra là 6 giờ?? Lại bị Phác Tuấn Anh mắng một trận chẳng hiểu mô tê gì. Hừ! Nhưng may là vẫn không bị trễ giờ, a ha ha ha!

Tôi với Tuấn Anh cùng đến trạm để chờ xe buýt. Bố nói đến trạm đối diện với nhà rồi ngồi xe số 7 là có thể đến trường. Cửa hàng đại lý của bố rất gần trường, nên ông rất rành rẽ khu vực này. Trên đường đi, nhìn thế nào cũng thấy đồng phục trường Tuấn Anh đẹp hơn của chúng tôi rất nhiều, hắn mặc một cái áo có hoa văn xám, cà vạt xám đậm, thêm một chiếc jacket khoác ngoài nữa.

Nhìn ngược lại đồng phục của mình, toàn màu đen, y như có đám tang ấy. Ặc! Còn không bằng đồng phục trước của tôi nữa. Hừ! Thật không công bằng!

“Ê, lên xe đi!”

“Trả tiền đi.”

“Ê! Bà trả!”

Thấy tên đó bước thẳng lên xe thì biết hắn ta chẳng thèm đếm xỉa gì đến lời tôi nói. Tôi không còn cách nào khác phải trả thêm 700 đồng, đau lòng quá! 700 đồng của tôi! Đồ điên! T_T

Woa ~ Lên xe nhìn một thoáng thì thấy trong xe toàn là những người mặc đồng phục đen hoặc xám.

“Tuấn Anh, mình xuống phía dưới đi!”

Tôi thích vị trí cuối xe, thế là kéo Tuấn Anh đang chần chừ xuống phía dưới. Hàng ghế cuối là sáu nam sinh mặc đồng phục màu xám của Công Cao.

“I da ~ Dáng đẹp thật! Đúng không?”

“Woa ~ Ngon thật đấy! Vẫn là nữ sinh Thượng Cao đẹp nhất! Ha ha!”

Đúng là rác rưởi của xã hội. Mấy tên con trai phía sau đang to mồm bàn luận về tôi. Tưởng tôi điếc chắc? Nếu bọn hắn thì thầm to nhỏ thì tôi còn có thể xem như không nghe thấy.

“Tóc dài quá, tớ thích con gái tóc dài.”

“Tớ cũng vậy! Câu cô ta đi?”

“Mấy người như thế mà muốn câu tôi à? Có còn tự trọng không? Đúng là chuyện cười thế giới!”

Tôi nhịn không nổi hét to lên. Thật là, bọn hắn tưởng tôi dễ đùa chắc? Tôi quay đầu lại trừng mắt nhìn… Nhưng nói câu “Có lòng tự trọng không?” vừa nãy có lẽ sai càng thêm sai, tôi quên mất bọn hắn là nam sinh Công Cao.

Một tên có vẻ khỏe khoắn đẹp trai, kế bên là một tên mặt búng ra sữa. Tuy không phải đẹp trai xuất sắc nhưng vẫn tàm tạm. Chắc chắn được con gái ưa thích… Sau này gọi hai tên đó là Bắp Thịt và Xương Sườn đi. Ha ha ~ Bắp Thịt và Xương Sườn có vẻ hơi hoảng, kế bên bốn tên kia cũng thế.

“Bà muốn chết à. Đừng gây chuyện phiền phức thêm nữa.”

Tuấn Anh cau mặt thấp giọng nói. Hình như hắn tức giận rồi. Tôi sợ lại bị mắng nữa nên im tiếng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến Dân Hữu.

“Dân Hữu…”

“Em đẹp thật đấy!”

Lúc ấy phía sau lại vang lên một câu… Thật là, thế giới loạn rồi!

“Vừa nãy cậu nói gì đấy? Hả? Im lặng cho tôi nhờ!”

Tôi quay lại trừng mắt với cái tên vừa nói “em đẹp thật đấy!” một cái. Nhưng vừa nhìn, mẹ ơi!! Anh ta không cùng loại với Bắp Thịt và Xương Sườn lúc nãy! Tôi hơi hoảng. Vì cái tên này… hình như là người mẫu! Đẹp trai quá…

Ôi chao! Không hổ là nam sinh Công Cao T0T

“Cậu còn nói nữa là tôi đập bẹp cho đấy!” Lúc này tên Xương Sườn bên cạnh lên tiếng.

Tôi điên lên, đứng phắt dậy, tóm lấy cổ áo Xương Sườn. Đừng ngăn cản tôi!

“Là cậu nói đập bẹp tôi à? Sao? Tôi sợ cậu làm không được đấy! Cậu đập tôi thử xem!”

“Mẹ nó! Muốn chết à? Có phải cậu chán sống rồi không? Cậu biết tôi là ai không?”

“Tại sao tôi phải biết cậu?”

“Mẹ nó! Cậu học ở Thượng Cao mà lại không biết tôi hả?”

“Tôi chẳng việc gì phải biết cậu cả! Vậy cậu có biết tôi không?”

“Đương nhiên! Chẳng có ai ở Thượng Cao mà tôi không biết, cậu là đồ ngu à?”

“Há há, hôm nay là ngày đầu tiên tôi chuyển đến đây, ngu quá!”

“Mẹ nó!”

“Ha ha ha! Hôm nay có phải là ngày chuyên gia Vân Quân bị chôn vùi không nhỉ?”

Tên “người mẫu” vốn nãy giờ vẫn cười cười bây giờ lại ôm bụng cười to hơn. Tên con trai tên Vân Quân mặt đã đỏ y như ********* khỉ. Mất mặt quá đi, tiểu tử thối. Ha ha ha! Lần thứ hai tôi lại thắng nữa! Xương Sườn, tốt nhất đừng có chọc giận ta. Tên Tuấn Anh vốn chẳng quan tâm đến tôi sống chết thế nào nữa, hắn đã ngồi ngủ trên ghế mất rồi. Đúng là thế gian hỗn loạn!

Phía sau yên lặng một lúc, tôi nhìn thấy một bạn gái mặc đồng phục giống tôi đứng phía trước vẻ mặt tội nghiệp như sắp khóc đến nơi. Hây! Thì ra có một bàn tay đen đang mò mò phía sau mông cô bạn. Tôi khinh bỉ loại người này. Tức giận đùng đùng, tôi tóm lấy bàn tay đó giằng ra.

“Cái đồ biến thái này! Dám làm loạn ở đây à?”

Chương 3

Tiếng hét the thé của tôi lập tức đánh động mọi người. Tuấn Anh bị đám đông ồn ào đánh thức dậy đang giận dữ trừng mắt nhìn tôi. Nhưng tôi mặc kệ hắn có đang trừng mắt với mình hay không. Bây giờ trong mắt tôi chỉ nhìn thấy tên biến thái này mà thôi. Tên ấy nhìn thấy mọi người trên xe đang chằm chằm nhìn, có vẻ hơi luýnh quýnh.

"Ha ha ha!! Cô em này hay thật đấy!! Hình như không phải loại tầm thường nhỉ? Ha ha ha!! A ~ cười đau bụng quá đi thôi. Ha ha!!"

Phía sau vang đến giọng cười ha hả của tên nam sinh giống người mẫu ấy. Tôi lại quay đầu nhìn bọn hắn, tên người mẫu đang cười đến co rút người lại, tên Bắp Thịt cũng cười lăn lộn, tên Xương Sườn hơi ỉu xìu, một tên có gương mặt trẻ con đeo mắt kính nhìn có vẻ nữ tính, còn có hai tên nhìn bình thường nữa! Không hổ là nam sinh Công Cao.

Giải quyết xong tên biến thái, tôi lẳng lặng ngồi xuống.

"Phác Tuấn Anh! Cùng đi chứ! Tuấn Anh!! Ta nói cùng đi mà!!"

Tên điên này vờ như không nghe thấy tôi nói. Hình như hắn cảm thấy ở trên xe lúc nãy mất mặt quá thì phải.

"Phác Tuấn Anh!"

"Im miệng!"

"Ngươi muốn chết hả?"

"Bà mà còn lo chuyện ruồi bu, lúc đó tôi đoạn tuyệt quan hệ luôn!"

"Hứ... biết rồi, biết rồi!"

Chị ngươi nhịn đấy! Nhịn! Hừ!

Trường chúng tôi nằm trên một con dốc... y như phải leo núi vậy. Mệt chết đi... -_-;;

"Ê! Cái cậu mặc đồng phục Công Cao phía trước kia! Bên cạnh là con gái của cậu hả?"

Quay đầu nhìn lại một chốc, thì ra là 6 người hồi nãy. Là tên Xương Sườn đang nói. Bây giờ nhìn kỹ lại thấy hắn ta quả thật không phải gầy như bình thường. Tuy dáng người trung bình nhưng đứng cạnh tên Bắp Thịt trông càng nhỏ bé. Đột nhiên Tuấn Anh bước tới trước mặt bọn hắn.

"Tuấn Anh, đi đâu thế?"

Tôi thấy hơi sợ hãi. Tuy Phác Tuấn Anh đánh nhau rất giỏi... nhưng Tuấn Anh, bọn hắn có tới 6 tên! Đừng thế nhé!! Không ngờ ngươi lại đánh nhau vì chị ngươi. Vẫn là em trai mình. Hu hu TT

"Cậu còn nói là con gái tôi nữa thì tôi diệt cậu đấy! Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng tên ấy là chị của tôi!"

Đồ điên này! Hại tôi cảm động đến nỗi tưởng lầm hắn vì tôi mới đến giáo huấn bọn chúng chứ... Ai ngờ hắn giận là vì người ta gọi tôi là con gái hắn! Hừ. Thật quá lãng phí tình cảm của mình.

"Mày muốn chết đến điên mất rồi hả?! Mày còn la lối om xòm, tao sẽ đập mày đấy!"

"Trước khi mất mặt thì cậu mau cút đi!"

"Mẹ nó! Mày bao nhiêu tuổi?"

"17."

"Mày muốn chết à! Dám nói với tiền bối thế hả? Hả?"

Đột nhiên tên nam sinh nhìn giống người mẫu cản nắm đấm đang vung ra của Xương Sườn. Hắn lại cười lớn, hình như rất thích cười thì phải.

"Ý da ~ gan cậu to thật đấy! Ha ha! Lý Vân Quân, hình như hôm nay là ngày xui xẻo của cậu thì phải! Ha ha ha!"

"Tớ đang tức đây!"

"Cậu tên là gì?"

"Phác Tuấn Anh!"

"Phác Tuấn Anh? A... hình như nghe ở đâu rồi... ở đâu đến đây?"

"Ở đâu nhỉ? Thái Dân, cậu không thấy nghe rất quen sao?"

Chương 4

Tên người mẫu có vẻ như quen biết Tuấn Anh thì phải.

"Phải rồi... ở đâu nhỉ..."

Thái Dân hình như là tên của Bắp Thịt, hắn suy nghĩ vẻ rất lung.

"A, nhớ ra rồi! Phác Tuấn Anh!!"

"Nhớ ra rồi à?"

"Cậu không nhớ hả? Chính là hôm đó, hôm mà bọn mình đến Nhân Xuyên đánh nhau đó! Lúc ấy chẳng phải có một người đến giảng hòa sao? Nhớ ra chưa? Người đó hình như tên là Tuấn Anh... đúng chứ?"

"A, đúng rồi! Cậu có phải là... Tuấn Anh đó không? Nhìn cậu rất giống..."

"Là em. Lúc nhìn thấy các anh, em đã muốn chào hỏi rồi... nhưng không ngờ cái bà kia lại nói bậy bạ với các anh, chẳng còn cách nào khác nên đành giả vờ ngủ."

Mẹ ơi... hình như bọn hắn quen biết nhau thật. Đột nhiên gương mặt tên Xương Sườn sáng lên:

"A... thảo nào thấy quen quá! Lúc đó cậu đã giúp bọn anh rất nhiều đó. Ha ha! Lúc nãy... xin lỗi nhé, gọi cô ta là con gái cậu! Tớ là Lý Vân Quân."

"Gặp được cậu tớ rất vui. Tên tớ là Hi Thái Dân."

"Cậu có nhớ không? Nhớ chuyện mắt kính tớ bị vỡ, chẳng nhìn thấy gì cứ đứng đó lóng ngóng luýnh quýnh không?"

Bọn hắn đứng đó ầm ĩ ồn ào. Con trai đúng là nực cười. Quen biết nhau lúc nào thế?

"Tuấn Anh, rất vui được biết cậu. Lúc đó nếu không phải là cậu giúp đỡ thì bọn anh không biết đã thương tích đến mức nào rồi. Anh là Khương Cẩm Thánh."

Tên người mẫu cười rạng rỡ. Tên này là... Khương - Cẩm - Thánh. Khương Cẩm Thánh...

"Anh, vẫn đẹp trai thế nhỉ!"

Hả... giật mình... tôi giật mình thật đó! Trong từ điển của Tuấn Anh làm gì có hai chữ khen ngợi... vậy mà lại cười và nói với tên người mẫu... vẫn đẹp trai thế? Quái thật! Tuyệt đối phải ghi nhớ ngày đặc biệt hôm nay mới được. Tôi móc điện thoại ra, sửa tên Tuấn Anh trong danh sách người gọi là:

[Vẫn - đẹp - trai - thế]

Đến cái tên Tuấn Anh mắt cao hơn trời này mà còn khen hắn ta đẹp trai... sao đột nhiên lại thấy cái tên Khương Cẩm Thánh này càng đẹp trai hơn nhỉ. -_-;;

"Tuấn Anh, cô ấy là chị ruột của cậu à?"

Bắp Thịt hỏi.

"Phải. Xui xẻo quá nhỉ?"

"Ha ha. Sao lại xui xẻo chứ? Rất có cá tính, lại còn quá đẹp nữa... Vân Quân, không phải thế sao?"

"Cũng có hơi..."

"Tớ không có bạn gái thì tốt rồi... tiếc quá đi mất!"

Bọn hắn lại nói đến tôi rồi? Thái Dân còn nheo mắt đá lông nheo với tôi, phóng điện nữa chứ. Đúng là bệnh thần kinh!

"Tên là gì thế?"

Thái Dân lại hỏi thêm một câu.

"Phác Tuấn Hỷ."

"Tớ phải nói với Na Lệ hôm nay trường cô ấy lại xuất hiện thêm một nhân vật nữa. Ha ha!"

Na Lệ? Chắc là bạn gái Thái Dân rồi. Cùng trường với tôi à? Sao lại có dự cảm không lành thế này nhỉ...

"Các anh em, cuối cùng đã tìm thấy một nửa của Khương Cẩm Thánh rồi."

Đột ngột vang lên tiếng của Khương Cẩm Thánh. Nhưng chẳng biết do đâu mà nghe xong câu này, tim tôi đập thùm thụp loạn nhịp không ngừng. Thật là... sao không trấn tĩnh nổi thế này!

"Ê, Phác Tuấn Anh! Ta phải đi trước đây!"

Phải mau rời khỏi đây. Tôi không muốn bị bọn hắn phát hiện ra gương mặt đỏ bừng như cà chua của mình đâu!

Chương 5

"Các anh em, cuối cùng đã tìm được một nửa của Khương Cẩm Thánh rồi."

Sao bên tai cứ văng vẳng câu nói đó thế nhỉ. Cái tên chết tiệt ... tim bình tĩnh hơn một chút rồi tôi mới dám vào phòng giáo vụ.

Giáo viên chủ nhiệm dẫn tôi về lớp học. Không biết có phải là do trường nam nữ học chung không mà cảm thấy náo loạn quá.

"Tuấn Hỷ, các bạn trong lớp đều rất hoạt bát, nhiệt tình. Em chắc chắn sẽ hòa nhập nhanh thôi, yên tâm."

"Dạ."

Giáo viên chủ nhiệm có phải cho rằng tôi là người dễ bị người ta ghét, không làm người khác thương được không? Thật nực cười.

"Cách."

Cuối cùng đã theo chân giáo viên chủ nhiệm đến lớp rồi. Vừa bước vào, các bạn đều bàn tán xôn xao, vô cùng ầm ĩ.

"Cả lớp về chỗ ngồi của mình hết đi. Hôm nay một thành viên mới bắt đầu gia nhập vào gia đình chúng ta. Giới thiệu sơ qua về mình đi nào. ^^"

"Tớ là Phác Tuấn Hỷ. Xin mọi người giúp đỡ nhiều."

"Xong rồi hả? Ha ha."

"Dạ."

"Các bạn, có thấy Phác Tuấn Hỷ rất xinh đẹp không? Cô cảm thấy bạn ấy rất xinh đẹp. Ha ha. Đẹp hơn cả Giang Yến lớp kế bên."

Giang Yến? Lại là ai nữa đây? Na Lệ rồi còn Giang Yến. Nổi tiếng lắm nhỉ? hơi hơi tò mò...

"Tuấn Hỷ của chúng ta muốn ngồi đâu đây?"

"Thưa cô, ở đây còn chỗ."

Đột nhiên có một cô bạn giơ tay lên chỉ vào chỗ ngồi trống kế bên rồi gọi to. A, gương mặt này! Không phải chính là người bị hại trong sự kiện tên biến thái sáng nay đó sao? Ha, hay thật!

"Ừ, ngồi bên cạnh Tiểu Mẫn nhé. Tuấn Hỷ?"

"Dạ."

May thật đấy! Gặp ngay người quen ngồi cùng bàn. Thật ra nếu tôi muốn làm bạn với người đầu tiên gặp phải cần rất nhiều thời gian, vì tôi không biết cách nói chuyện lắm và cũng hay rụt rè nữa.

"Buổi sáng thật lòng rất biết ơn bạn ^^* "

"Không cần đâu, chuyện nhỏ ấy mà"

"Tớ là Hàn Mẫn. Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé ^O^"

"Ừ, giúp đỡ nhiều nhé. ^^"

Lúc Tiểu Mẫn nói chuyện khiến người ta thấy rất dễ thương. Cô bạn cắt tóc ngắn ép sát vào tai, thêm vào đó mỗi lần cười đều lộ ra lúm đồng tiền xinh xinh trên má, nhìn rất giống con nít.

"Cậu đến từ đâu thế?"

"Nhân Xuyên."

"Chuyển trường chắc buồn lắm nhỉ?"

"Ừ. Chút chút..."

"Vì sao phải đến đây?"

"Bố tớ muốn làm ăn ở đây, nên mới chuyển đến."

"Làm ăn gì cơ?"

"Cậu có biết phố kinh doanh lớn gần trường mình không?"

"Có."

"Chính là cửa hàng mới mở ở gần đó đó."

"Giật mình ~! Thật không?? Woa ~ nhà cậu giàu thật đấy!"

"Ha ha... giàu ghê nhỉ. ^^"

Để không bị cô phát hiện ra rằng mình đang nói chuyện nhảm, chúng tôi cố hết sức cúi thấp đầu. Đến cả cách nói chuyện Tiểu Mẫn cũng giống trẻ con. Chắc có thể nói là ngây thơ thánh thiện nhỉ? Càng nói chuyện với Tiểu Mẫn càng cảm thấy cô bạn đúng là mẫu khiến người khác cảm thấy thoải mái.

"Tuấn Hỷ, cậu có thấy cô bạn ngồi kế bên cửa sổ đó không?"

"Có phải người có mái tóc Jenkins không?"

"Ừ."

"Rồi sao nữa?"

"Cậu đợi một chút."

Tiểu Mẫn lấy di động ra. Hình như là muốn gửi tin nhắn cho cô bạn đó. ^^;; Một lát sau cô bạn đó quay đầu lại nhìn tôi, sau đó cười với tôi. Tôi cũng lịch sự cười lại ^_^

"Gửi lại rồi."

Hình như đối phương gửi tin lại. Họ đúng là thú vị thật. Ha ha.

"Trí Anh nói, sau này chúng mình sẽ chơi thân với nhau."

"Ừ, bạn ấy là Trí Anh?"

"Ừ, Thẩm Trí Anh. Vô cùng hoạt bát, là một người rất tốt, rất được yêu thích. Trước đây tớ cũng không dám nói chuyện, nhưng chơi với cô ấy rồi thì nhanh nhẹn hơn trước nhiều. Ha ha."

"Thì ra là thế!"

"Lần đầu tiên gặp cậu đã thấy cậu rất xinh rồi."

"Xinh cái gì chứ..."

Hàn Mẫn, Thẩm Trí Anh. Tuy bây giờ vẫn chưa thân lắm, nhưng tôi rất muốn gia nhập vào nhóm họ.

Vừa kết thúc tiết học, Trí Anh liền chạy đến.

"Biết tên tớ rồi chứ?"

"Biết. Thẩm Trí Anh, phải không?"

"Ừ!! Tiểu Mẫn nói cho cậu biết hả? Tiểu Mẫn, làm tốt lắm! Ha ha!!"

Hệt như Tiểu Mẫn nói, Trí Anh quả thật vô cùng hoạt bát. Trong thời gian giải lao 10 phút, đa phần là cô bạn nói. Thật sự rất thú vị.

Trưa rồi, cuối cùng cũng học xong tiết học vô vị. Mừng quá! Tôi cùng Tiểu Mẫn và Trí Anh đến nhà ăn. Trí Anh giới thiệu cho tôi biết rất nhiều chuyện có liên quan đến trường mình. Nghe những chuyện thú vị này, tôi bắt đầu cảm thấy hơi hơi thích trường này rồi.

"Đúng rồi! Tuấn Hỷ, cậu có thấy cây cầu kia không?"

"Cái nào?"

"Chính là nơi có nhiều người kia kìa~"

"A... ừ, thấy rồi!"

"Nơi đó được mệnh danh là love chance, rất nổi tiếng đó ~"

"Love chance? Nơi đó để làm gì?"

"Đó là nơi duy nhất mà học sinh Thượng Cao và Công Cao có thể gặp nhau. Nghe nói là vì trường của bọn mình có quan hệ rất tốt với hiệu trưởng trường Công Cao, cho nên mới có nơi này. Ảnh hưởng của chỗ đó không phải bình thường đâu nhé. Nam sinh Công Cao chẳng phải đều rất đẹp trai à? Tớ thấy đẹp hơn con trai trường mình nhiều lắm lắm luôn. Có một cặp tình nhân rất đẹp đôi ở Thượng Cao, nhưng có nam sinh Công Cao tham dự vào thế là trăm phần trăm tan rã. Nghe nói cây cầu đó là nơi họ gặp nhau lần đầu!! Ha ha! Hình như chính lúc ấy mới bắt đầu có cách gọi love chance đó!"

"A, thì ra là như thế!"

"Đối thủ của nam sinh Thượng Cao mãi mãi sẽ là nam sinh Công Cao ~!"

Tiểu Mẫn đứng cạnh cũng lên tiếng tán đồng. Love chance... Hình như ở trường này có rất nhiều câu chuyện thú vị.

"Tuấn Hỷ, trong hai trường này có một người được yêu thích nhất ấy! Nếu cậu mà thấy được anh ấy chắc cũng bị mê hoặc luôn đó!"

"Ai vậy?"

"Là một người tên Khương Cẩm Thánh. Woa~! Thật đó! Đẹp trai lắm! Tiểu Mẫn, đúng không?"

"Đúng đó!"

"Khương Cẩm Thánh?!"

"Ừ ~!!"

Khương Cẩm Thánh... chẳng phải là tên tiểu tử sáng nay đó sao?? Hắn được yêu thích nhất? Cái gì vậy, sao có thể... Thật là =_=

"Nhìn thì anh ấy rất thích tán tỉnh con gái, nhưng quen biết rồi thì thấy thật ra không phải như thế. Chẳng ai đoán được suy nghĩ của anh ấy cả, tính cách rất lạnh lùng."

"Thật... à?"

"Ừ. Đẹp trai nhất là Cẩm Thánh, còn có Thái Dân, Vân Quân và Chí Quân cũng đẹp nữa."

Gì vậy trời? Bọn hắn chẳng phải là đám người sáng nay đó sao? Thái Dân và Vân Quân hình như cũng rất khá thì phải. Hà hà. Trí Anh hễ nói đến Cẩm Thánh là tỏ ra rất phấn khởi. Chắc là không thích hắn ta đó chứ? Tuy rất muốn hỏi thử xem sao nhưng cuối cùng cũng ko đề cập đến. Tóm lại cũng chẳng liên quan gì đến tôi mà.

Chương 6

“Có phải nam sinh Thượng Cao chẳng có ai nhìn được không?”

“Không hẳn… có một người cũng rất đẹp trai!”

“Ai thế?”

“Người mà mấy tháng trước chuyển tới đây. Nhưng hiện giờ đang bị đình chỉ học nên không thấy được đâu, mấy ngày nữa là có thể gặp được cậu ta rồi.”

“Thật à?”

Trí Anh nói đến đây, ánh mắt trở nên u tối. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

“Trí Anh, nhìn kìa, đó chính là Y Giang Yến và Phác Na Lệ đó!”

Tiểu Mẫn chỉ hai cô gái đối diện đang đi tới. Họ vai đeo túi, hình như là mới đến trường thì phải. Hai cô gái đều rất xinh. Một cô trong đó mặc quần áo màu nâu, thân người gầy gầy, nhìn đẹp hơn cô kia một chút. Nhưng không hiểu vì sao Trí Anh nhìn họ thấy không thuận mắt cho lắm.

“Thần kinh, tụi nó tưởng mình là minh tinh quảng cáo chắc? Làm gì phô trương dữ vậy? Phác Na Lệ không sợ Thái Dân biết à?”

Thái Dân…? Đúng rồi, tên là Na Lệ. Na Lệ chẳng phải là bạn gái Thái Dân đó sao?

“Ai là Na Lệ?”

“Cậu có nhìn thấy cô gái đi tướng rất điệu, nhìn là muốn ngứa mắt không? Thân người gầy hơn chút, đẹp hơn chút là Y Giang Yến, bên cạnh cô ta chính là Phác Na Lệ. Hai đứa đều đáng ghét như nhau!”

“Sao vậy?”

“Tụi nó tự tạo nên một nhóm rất ghê gớm… buồn cười quá hả? Lén lút làm sau lưng thầy cô thôi. Con điên Phác Na Lệ đó ỷ vào Thái Dân nuông chiều mà làm tới, cho nên mới kiêu ngạo như thế.”

Trí Anh nói , vẻ rất kích động. Tôi hiểu ra một chút rồi… hình như phức tạp lắm. Đầu to ra hẳn. Haizzz, chắc tôi không nên chen vào. Mấy chuyện này mà có người thứ ba thì càng rắc rối thêm. -_-^ Nhưng chẳng hiểu vì sao càng thấy tò mò với Phác Na Lệ hơn với Y Giang Yến… Tại sao vậy nhỉ?

“Thẩm Trí Anh ~! Cậu đi ăn cơm à?”

Na Lệ nói với Trí Anh.

“Phải. Cậu giờ mới đến lớp à?”

“Đến sớm làm gì? Đến sớm cũng ngủ thôi. Chi bằng ở nhà ngủ no say rồi đến lớp sau, để thời gian còn lại qua đi thú vị hơn chẳng phải tốt à? Phải không, Giang Yến?”

“Đương nhiên rồi.”

“Ha~ Không biết đầu cậu làm bằng gì nhỉ?”

“Ê! Thẩm Trí Anh có hứng thú với đầu của tớ từ bao giờ vậy? Sao đột nhiên quan tâm tớ thế?”

Trí Anh và Na Lệ cứ thế đấu khẩu với nhau. Không khí này đúng là căng thẳng quá… Nhưng mà… Y Giang Yến đó sao cứ trừng mắt nhìn tôi hoài vậy.

“Này, Thẩm Trí Anh. Người bên cạnh cậu hình như trước giờ chưa nhìn thấy. Ai đó?”

“Mới chuyển đến. Cậu đừng quan tâm đến người khác, lo thân mình đi được không?”

“Ê, tên gì đó?”

“Phác Na Lệ! Cậu muốn biết cái đó làm gì hả?”

“Cậu đừng có sáng sớm đã gây chuyện với tôi, Thẩm Trí Anh!”

“Trong mắt cậu thì bây giờ được coi là sáng sớm à?”

“Mẹ nó. Cậu thần kinh hả?”

“Na Lệ, đừng ồn nữa. Coi chừng lại bị thầy cô mắng bây giờ.”

“Ừ. Lần này tớ nhịn đấy.”

Y Giang Yến… Lại nhìn tôi nữa. Thấy khó chịu quá. -_-;;

“Này! Cậu tên gì?”

Y Giang Yến hỏi tên tôi, nhưng tôi không muốn trò chuyện với cô ta…

“Đi, ăn cơm thôi.”

Tôi mặc kệ cô ta, chỉ lạnh lẽo nhìn Y Giang Yến một cái rồi đi về phía nhà ăn. Phác Na Lệ hét lên đằng sau lưng chúng tôi cái gì đó, nhưng tôi thấy ấu trĩ quá đi mất. Trí Anh và Tiểu Mẫn bị tôi làm cho giật mình một phen đang hò hét nói:

“Tuấn Hỷ, tớ thích cậu hơn rồi đó! Ha ha~!! Woa aaa!!! Bọn mình cho tụi nó biết tay rồi!! A~ vui quá đi!!”

“Tuấn Hỷ, tuy sáng nay rất cám ơn cậu, nhưng lúc này còn cần cảm ơn hơn ~ cảm giác như vừa nhổ ra một cái gì đó tởm lợm ấy ~ ^0^”

Trí Anh và Tiểu Mẫn hình như trước đây bị hai đứa kia chọc giận rất nhiều thì phải. Nhưng điều khiến tôi không ngờ đến là sau chuyện này, tôi đã gây thù chuốc oán với Phác Na Lệ và Y Giang Yến. Điểm này là ngoài dự tính của tôi…

Chương 7

Sau khi tan học, Trí Anh, Tiểu Mẫn và tôi quyết định đi karaoke ^^v Sau khi ra khỏi lớp, chúng tôi đi xuyên qua sân vận động hướng về phía cửa trường. Lúc này Trí Anh đột nhiên phấn khởi hét lên:

"Là Cẩm Thánh kìa. Ha ha~"

"Ở đâu? Ở đâu?"

Tiểu Mẫn cũng vui sướng hét hỏi. Thì ra trước cửa trường là một đám con trai lúc sáng. Cẩm Thánh... Vân Quân... Thái Dân... Chí Hồi. Hết hồn! Đợi đã. Còn có một nhân vật lạ nữa... Phác Tuấn Anh cũng ở đó. Tên đó đến đây làm gì?

"A... có một người trước đây chưa từng nhìn thấy? Woa ~ Anh ấy cũng đẹp trai quá~!! Phải không, Tiểu Mẫn?"

"Ừ, đẹp trai thật đó!"

"Hình như Thái Dân muốn tìm Na Lệ nên cùng đến đây đợi nhỉ!"

"Hình như là thế!"

Lúc gần đến cổng trường, tên Tuấn Anh nhìn thấy tôi liền bước tới.

"Phác Tuấn Hỷ, bà muốn đi đâu?"

Hây, tên này bệnh rồi... làm gì lại chào tôi trước chứ?

Tuấn Anh vừa chào tôi xong, Tiểu Mẫn và Trí Anh chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, lại gần nhìn mặt tôi và Tuấn Anh.

"Là em trai tớ ^^;;"

"Giật mình! Em ruột à?"

"Ừ! Nó cũng vừa mới chuyển đến Công Cao hôm nay!"

"A, thế à!"

"Phác Tuấn Anh, đến đây chào đi. Họ là bạn của ta."

Lúc này tên tiểu tử Tuấn Anh mới liếc nhìn Trí Anh và Tiểu Mẫn một cái, đơn giản gật gật đầu. Đích thực là một tên điên!

"Bà đi đâu?"

"Ta muốn đi chơi với bạn. Rồi sao?"

"Đưa ít tiền đây!"

"Ngươi có bệnh không vậy? Tưởng ta là túi tiền của ngươi chắc. Sáng nay cũng ta trả tiền xe buýt!"

"Đừng lải nhải nữa, vui vẻ đưa tôi 20000 won đi."

"A, phiền chết được. Cầm đi, nếu ngươi về nhà mà không trả, ta giết chết."

"Biết rồi."

Tên nhóc Tuấn Anh vừa cầm lấy tiền là quay người đi luôn. Thảo nào hôm nay lại chào hỏi tôi trước! Thì ra có mục đích khác. Điên thật!

"Woa~ Không hổ là em cậu! Nhà các cậu chắc toàn trai đẹp gái xinh nhỉ?"

"Mau đi thôi ^^;;"

Từ lúc nãy tới giờ Cẩm Thánh cứ nhìn tôi mãi... bây giờ vẫn đang nhìn. Tôi bị nhìn đến nỗi thấy ngượng ngùng, bước nhanh qua mặt bọn hắn.

"Tuấn Hỷ, đi đâu thế ~?"

Thái Dân nói với tôi.

"Không liên quan đến cậu."

Lời tôi nói hình như lại khiến bọn họ giật mình. Đến Thái Dân cũng hơi hoang mang... Có gì mà hoang mang chứ... thật khiến người khác ngượng ngập. -_-;;;

"Tuấn Hỷ, cậu quen bọn Cẩm Thánh hả?"

"Tớ chỉ nhìn thấy họ thôi."

"Ôi ~ Thật lợi hại. Người quen nhiều quá nhỉ?"

"Không phải... chỉ là sáng nay gặp mặt một cái rồi thôi, bọn hắn hình như quen em tớ, bọn tớ chỉ có thể miễn cưỡng xem là quen nhau."

"Thì ra là thế ^^"

Tôi không quan tâm đến bọn hắn nữa, bước xuống con dốc. Nhưng tôi có thể cảm nhận được bọn Cẩm Thánh cũng đang theo tôi đi xuống. Không chỉ bọn hắn, cả Phác Na Lệ và Y Giang Yến đáng ghét cũng cùng đi.

Tôi tức quá! Tức vì Phác Tuấn Anh và Phác Na Lệ cùng Y Giang Yến đi với nhau!

"Ê!"

Tuấn Anh chộp lấy tay tôi từ phía sau.

"Làm gì thế hả?"

"Bà vậy là sao đó?"

"Ta không vui, rồi sao?"

"Tại sao không vui?"

"Ngươi không cần biết."

"Hôm nay bà đi chơi với bọn tôi đi."

"Không. Ta đi với bạn ta."

"Bà cứ đi với tôi đi. Bọn tôi hôm nay tính đến nhà anh Vân Quân chơi... cùng đi nhé."

"Đến đó làm gì?"

"Tôi nói theo thì cứ theo đi! Ở đâu mà nhiều lời thế! Các bạn cũng cùng đi nhé?"

"A... Tuấn Hỷ đi thì ... bọn tôi đi..."

Trí Anh ngơ ngẩn trả lời. Tên Tuấn Anh này tự nhiên lại bị sao vậy?

"Đi thôi! Tuấn Hỷ! Đi!!!"

"Tại sao?"

"Nhìn thấy Na Lệ và Giang Yến cũng đi chung, tôi thấy ngứa mắt quá. Bà còn hay hơn hai đứa nó nhiều. Nếu bà đi thì tôi đâu đến nỗi mất vui."

"Khà khà ~!!"

"Ha ha...!!"

Tiểu Mẫn và Trí Anh nghe Tuấn Anh nói liền cười to. May thật ~ Không, không hổ là em ta! Thì ra Tuấn Anh cũng không thích Y Giang Yến và Phác Na Lệ!!

"Tại sao lại cười?"

Tuấn Anh nhìn Tiểu Mẫn hỏi. Cô bạn Tiểu Mẫn vốn nhút nhát hay mắc cỡ liền đỏ mặt nói:

"Không có gì..."

"Cùng đi nhé! Anh, Tuấn Hỷ và bạn Tuấn Hỷ cũng đi cùng đó."

"Làm tốt lắm."

Thái Dân và Vân Quân hò hét sung sướng. Thật không hiểu nổi bọn hắn làm gì mà vui thế. Không biết từ lúc nào đã đến... Cẩm Thánh đang đứng giữa tôi và Tuấn Anh. Nhìn thấy hắn, Trí Anh liền cười rạng rỡ, hình như rất vui thì phải.

"Trí Anh, mấy hôm nay có phải cậu lại mâu thuẫn với bọn Giang Yến, Na Lệ không?"

"Làm gì có... lúc nào chẳng thế!"

Trí Anh và Cẩm Thánh hình như quen nhau.

"Cùng lớp với Tuấn Hỷ hả?"

"Ừ."

"Hà hà ~"

Khương Cẩm Thánh tự nhiên lại cười với tôi. Đúng là bệnh nặng. Cuối cùng, tôi và Tiểu Mẫn, Trí Anh cũng đi theo bọn hắn.

Chương 8

"Tuấn Anh, bắt đầu từ giờ phải đi cùng bọn anh, biết chưa?"

"Vâng."

"Thường thì năm 3 sẽ có tiền bối phụ trách hậu bối. Bọn anh biết cậu rất giỏi đánh nhau, nhưng đừng có cái gì cũng một mình đương đầu hết nhé. Lúc đó cậu cứ nói tên anh hoặc Vân Quân, Thái Dân hay Chí Hồi, bất kỳ ai trong đám là được. Nói rồi thì bọn họ sẽ biết phải làm thế nào."

"Ưhm. Nếu bọn họ vẫn muốn làm loạn thì em sẽ gọi điện thoại cho các anh. Ha ha."

"Ha ha, bọn anh sẽ chạy như bay đến ngay."

Tuấn Anh nói chuyện với Cẩm Thánh tỏ ra vui sướng đặc biệt. Quái thật lạ thật. Bắt đầu từ sáng nay tôi đã cảm thấy thế rồi. Vì có đại ca rồi nên mới vui thế hả? Đúng là đồ điên! Đối với bà chị cùng mẹ sinh ra như tôi đây mà cũng chưa bao giờ tỏ ra vui sướng, hừ! Đồ điên không thuốc chữa! ToT

"Tuấn Anh!"

"Uhm?"

"Sau này lúc chúng ta đi chơi với nhau thì phải mang Tuấn Hỷ theo đấy!"

"Hà hà... em biết rồi."

Thật không hiểu nổi tại sao cái tên này tự nhiên lại nói ra câu đó.

"Trí Anh, sao cậu lại quen biết với Khương Cẩm Thánh?"

"A? Không phải quen cho lắm, tại trước đây học cùng trường cấp 2 nên hay nhìn thấy cậu ta thôi. Trước đây tớ và Phác Na Lệ đánh nhau, lúc ấy bắt đầu quen nhau."

"Cậu với cô ta đánh nhau rồi à?"

"Ừ. Lúc đó Cẩm Thánh và Thái Dân đến giảng hòa cho cả hai. Thật ra cũng đâu có gì, đổ ít máu mũi và tóc tai hơi bù xù chút thôi."

"Tại sao lại đánh nhau?"

"Thì nó thấy tớ ngứa mắt. Tớ đang đứng chơi thì nó đến bảo với tớ đừng làm trò chọc giận nó nữa..."

"Phác Na Lệ là bà cô già khó chịu à?"

"Chứ gì nữa. Cũng chẳng biết Y Giang Yến uống nhầm thuốc gì nữa. Khi học năm nhất vẫn rất hiền lành, nhưng không hiểu sao lúc lên năm hai học cùng lớp với Phác Na Lệ thì như biến thành người khác hẳn, đức hạnh như thế đấy!"

"Ồ ~ Thế à?"

"Tuấn Hỷ, hình như Giang Yến có ác cảm với cậu thì phải. Ha ha."

"Tại sao?"

"Đẹp hơn mình thì cảm thấy bị uy hiếp thôi. Ha ha~! Vui thật!"

"Hôm nay tớ cảm thấy điềm báo dữ..."

"Điềm gì?"

"Hình như sẽ đánh nhau với ai đó..."

"Với ai?"

"Y Giang Yến... tớ..."

"Cố lên! Bọn tớ ủng hộ cậu *^^*"

Trí Anh hình như rất phấn khích. Sao tôi lại có dự cảm quá mãnh liệt thế này nhỉ? Nhìn tên Khương Cẩm Thánh, chắc đây là nhà bọn hắn thì phải.

"Tuấn Hỷ, cậu và Cẩm Thánh đúng là rất xứng đôi."

"Đừng nói nhảm. Tớ không thích đâu."

"A~! Cậu không thích Khương Cẩm Thánh?"

"Ừ, không thích kiểu đó. Thật ra tớ đã có người thương rồi."

"Thật hả? Ai vậy? Vẫn còn quan hệ à?"

"Được một năm thì chia tay rồi. Nhưng vẫn chưa quên được. Bây giờ vẫn còn thích cậu ấy... ^^;;"

"Thì ra là thế. Nhưng cậu với Cẩm Thánh xứng đôi lắm đấy."

"Xứng cái gì chứ."

"Cẩm Thánh dáng người rất đẹp. Mặc áo jacket ngoài vào thì tuyệt thôi rồi. Đúng là rất đẹp trai. Ha ha~"

"Cậu nhịn chút đi. Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa."

"Tuấn Hỷ, vào đây đi."

Khương Cẩm Thánh ngoắc tay với tôi bảo vào trong. Thật ra, chúng ta thân nhau lắm hả? Làm như quen biết lâu lắm rồi ấy. Sau khi bọn con trai vào rồi, chúng tôi cũng đi theo sau.

Binh!!!

Lúc này có người cố ý đụng vào tôi! Là Y Giang Yến, dự cảm của tôi bắt đầu linh nghiệm rồi -_-++

"Úi! Tớ không biết cậu đứng đây. Cậu bị tớ đẩy ngã dễ dàng thế nhỉ, xem ra cậu cũng đâu có bản lĩnh gì hả?"

"Có phải cậu trước đây đã từng ở Mỹ không?"

Y Giang Yến không hiểu ý trong câu nói của tôi, chỉ nhìn tôi vẻ thắc mắc.

"Sao không hiểu tiếng người vậy? Cậu làm gì mà cứ động đậy cái lưỡi rách của cậu? Cậu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của người khác chứ? Đây đâu phải là quốc gia muốn nói gì là nói, là Đại Hàn Dân Quốc!! Nghe hiểu chưa hả??"

"Đồ thối tha! Có phải mày muốn chết lắm rồi phải không?"

Y Giang Yến một mặt khuyên Phác Na Lệ đang tràn đầy kích động, một mặt trừng mắt nhìn tôi. Nhưng tôi chỉ thấy bọn nó ấu trĩ quá đi thôi.

"Hôm nay có Cẩm Thánh ở đây nên tao nhịn đấy. Lần này là nể mặt Cẩm Thánh nên tha ày. Nếu không phải Cẩm Thánh thì mày sớm chết trong tay tao rồi."

"Hừ ~ Tùy cậu muốn nói gì cũng được."

Tôi nói xong liền vào nhà trước. Nể mặt Khương Cẩm Thánh mà tha tôi à??? Đúng là chuyện cười! Giác quan thứ 6 của tôi mách tôi biết là Y Giang Yến chắc chắn rất thích Khương Cẩm Thánh. Chẳng biết thế nào mà tôi lại có dự cảm xấu nữa rồi.

"Tiểu Mẫn, nhìn thấy chưa? Y Giang Yến mặt đỏ như ********* khỉ ấy. Ha ha ha. Thoải mái thật."

"Không ngờ Tuấn Hỷ lợi hại ghê."

"Không phải lợi hại, mà là bọn Giang Yến đụng phải khắc tinh!! Từ bây giờ những tháng ngày tự tung tự tác của bọn nó chấm dứt rồi."

"Trí Anh, Tiểu Mẫn, tớ muốn hỏi một chuyện... có phải Y Giang Yến thích Khương Cẩm Thánh không?"

"Ừ."

"Chứ gì nữa!"

Tiểu Mẫn và Trí Anh vừa kích động gật đầu lia lịa vừa nói. Thì ra là bị tôi nói trúng rồi.

"Nhưng Cẩm Thánh chẳng để tâm đến cô ta đâu."

"Tại sao?"

"Cái này thì tớ cũng chẳng rõ. Nhưng cũng may Cẩm Thánh là người có chủ kiến. Nếu tớ là con trai thì tuy thừa nhận là Y Giang Yến rất xinh đẹp, nhưng những người quen biết cô ta thì tuyệt đối không thích cô ta nổi."

"Còn phải nói."

Tôi ngồi trên ghế salon xem tivi. Hình như buổi sáng phải dậy sớm quá nên giờ đã hơi buồn ngủ rồi =_=

Bọn con trai đang ầm ĩ trong phòng. Không biết là đang làm gì... Dường như quan hệ đã trở nên đặc biệt tốt đẹp. Nhất là Cẩm Thánh và Tuấn Anh như anh em ruột ấy. Nhìn bọn họ cả hai đều đẹp trai, thêm nữa là vóc dáng gầy gầy và đôi vai rộng... nhìn như thế thấy rất giống anh em.

Không biết từ lúc nào mà Y Giang Yến và Phác Na Lệ cũng nhảy vào đám xôm tụ đó. Thái Dân và Na Lệ ngồi bên kia ôm nhau nói chuyện. Thái Dân rốt cuộc thích Na Lệ ở điểm nào thế nhỉ? Đúng là quái lạ. Đám trong phòng đã chuẩn bị xong một bàn thức ăn và N chai rượu. Có lẽ là party mở ra để hoan nghênh Tuấn Anh. Tuy cảm thấy hơi phiền phức nhưng cũng đã ngồi rồi. Nhưng ... sao Cẩm Thánh làm gì lại ngồi cạnh tôi thế này?

"Buồn ngủ à?"

"Ừ, buồn ngủ rồi."

"Ha ha~ Thế làm sao đây? Đợi lát nữa uống rượu còn buồn ngủ hơn."

"Tôi sẽ không ngủ trước mặt mọi người đâu."

"Em có thích uống rượu không?"

"Không."

"Vậy thì không hay rồi. Nếu chơi trò chơi mà thua thì phải uống rượu đó."

"Không thua thì được chứ gì?"

"Ha ha... đúng thế. Không thua thì được chứ gì."

Nhìn đám con trai uống rượu kinh như thế, bọn hắn tưởng đó là nước lọc chắc? Còn nhớ Bố từng nói khi còn trẻ mà không như thế thì về già chẳng còn cơ hội nữa. -_-

Thái Dân và Na Lệ ngồi một bên nhõng nhẽo với nhau muốn nổi da gà, Cẩm Thánh và Giang Yến đang cụng ly với nhau. Trong đám bọn họ chỉ có Chí Hồi là cô gia quả nhân thôi.

Đúng lúc này thì bắt đầu trò chơi. Là một trò chơi buồn tẻ cực kỳ.

Chương 9

Dù chẳng biết là trò chơi gì, nhưng do bọn hắn đã quá sai lầm, chưa đến lượt tôi thì đã bắt đầu uống rồi. Bọn hắn có phải là đồ ngu không nhỉ? Phạt rượu cũng vui sướng thế, hình như rất thích bị phạt thì phải? Y Giang Yến cũng bị phạt rồi, nhưng xem ra rất hào hứng.

"Cẩm Thánh ~ Em lại phải uống rồi ~ ^^"

"Ừ, uống đi."

"Ôi ~ khổ thật đó. ^^"

Xem bọn họ nói chuyện buồn cười thật đấy. Một người tỏ ra rất vui sướng, còn người kia thì sao cũng được, cảnh này kinh điển thật. Tôi vẫn chưa đụng đến giọt nào, nhưng xem ra bọn họ đã uống hơn mười chai rồi. Ghê gớm thật!! Bọn hư đốn này, -_- họ tận dụng tuổi trẻ mà chơi hết mình đây mà. Chí Hồi hình như hơi say rồi. Mặt đo đỏ, cứ cười suốt. Nhìn tếu thật ^^;;

"Phác Tuấn Anh!! Anh chúc cậu đây, phải uống hết đấy nhé!"

Thấy Vân Quân hình như bắt đầu lên cơn say rượu rồi, mà còn điên nặng nữa chứ. Tệ quá! Tuấn Anh bắt đầu từ lúc nãy đã uống mãi, lúc về nhà tôi lại khổ rồi. Haizzz ~

"Này, Khương Cẩm Thánh. Đừng để Tuấn Anh uống nữa."

"Tại sao?"

"Lúc về tôi làm sao lôi nó nổi..."

"Vân Quân! Tuấn Anh uống nhiều quá rồi. Đừng bắt nó uống nữa."

Giật mình! Tôi chưa nói hết mà hắn đã khuyên Vân Quân giúp tôi rồi. -0- Thật kỳ lạ!!

"Em không uống ngụm nào à?"

"Tôi không thích uống."

"Em uống một ly thôi."

"Không mà."

"Uống đi."

"Không."

Dường như bị tính cố chấp của tôi chọc giận, Cẩm Thánh ngồi bên cạnh uống như điên. Uống nhiều như vậy nhưng sắc mặt không hề đổi tí nào.

"Ê! Chơi trò chơi!"

Bàn rượu vốn đang yên tĩnh bị tiếng hét của Cẩm Thánh khuấy động, bắt đầu trò chơi khủng bố. Tôi nhất định không để bị thua. Nhất định không thua! Phác Tuấn Hỷ, cố lên!!

A!! - -;;

"Ha ha ha~!! Phác Tuấn Hỷ thua rồi!!! Ha ha ha~!! Cậu nãy giờ chẳng chịu uống một ngụm nào phải không? Tớ tuy say nhưng vẫn nhớ rõ đấy nhé~!! Mau uống!!"

Xương Sườn chết tiệt! Tôi ngửa đầu uống cạn một ly lớn hỗn hợp bia và rượu trắng.

"Ực!!"

"Tuấn Hỷ, cậu rất giỏi uống rượu đó~!! *^^*"

"Ha ha ha~!! Thật xin lỗi nha, Tuấn Hỷ!! Tớ đã đổ thêm một ly rượu trắng vào ly của cậu~!! Ha ha ha. Á... đừng liếc tớ. Tớ sợ lắm lắm đó~ TOT"

Tên điên này... khốn kiếp... bị thiên lôi đánh chết đi!!! Tôi cố gắng ngồi thẳng. Khó... chịu... quá... dạ dày giống như bị đảo lộn ấy. Cảm giác như sắp chết! Làm sao đây. -0- Không được! Không được gục ở đây! Bọn họ sẽ coi thường mày! Phác Tuấn Hỷ! Mày tưởng tượng cảnh ngày mai Xương Sườn sẽ cười cợt mày đi. Đúng... nghĩ đến đó đi... -_-^

"Không sao chứ?"

"Không sao."

"Dựa vào anh này."

"Không cần."

"Dựa vào đi."

"Tôi nói không cần mà."

Ớ... hình như tôi hét lớn quá rồi. Trong khoảnh khắc bọn họ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi và Khương Cẩm Thánh. Lúng túng quá đi!

"Ê! Nha đầu thối!!!"

Không nghĩ cũng biết đây chắc chắn là Y Giang Yến. -_-^ Nha đầu thối? -_- Tôi đang thắc mắc sao cô ta bỏ qua tôi như thế, thì ra bây giờ mới bắt đầu đây. Vừa nhìn đã thấy Phác Na Lệ uống say về phòng ngủ rồi... Một mình Y Giang Yến chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực to lớn thế mà hoa tay múa chân hò hét với tôi bên kia.

"Hồi nãy cậu nói tôi đấy à?"

"Đương nhiên! Ở đây ngoài mày ra thì còn có ai là nha đầu thối nữa hả?"

"Hà hà ~ Cậu đó! Không phải tôi, là cậu!"

"Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?"

"Tôi không nói chuyện với người say rượu, cậu cứ tỉnh đi đã rồi tùy cậu sau."

"Con nha đầu này!"

Chát!

Có người tóm chính xác lấy tay Y Giang Yến đang vung lên. Lại là... Khương... Cẩm... Thánh...

"Y Giang Yến, cậu đừng phá hoại không khí!"

"Không mà! Buông ra! Con nha đầu đó ghê gớm cỡ nào mà dám lên mặt với em!! A! Không cần!! Em ghét cách nó đối xử với anh !!"

"Biết rồi, đừng ồn ào nữa! Thái Dân, đưa cô ấy về phòng nghỉ đi."

Y Giang Yến cuối cùng cũng khóc nức nở. Ôi. Tâm tình khó chịu thật đấy. Giống như vừa làm điều gì sai...

"Tuấn Anh, đi thôi! Phác Tuấn Anh!! Dậy mau! Trí Anh, Tiểu Mẫn, đi về!!"

"Ừ, biết rồi... Đi thôi. Tiểu Mẫn, dậy đi!"

Tôi mặc áo khoác đồng phục vào, lôi Tuấn Anh dậy. Chóng mặt quá...

"Các anh, em đi đây. Mai gặp nhé."

"Tôi tiễn mọi người. Đi thôi."

"Được rồi. Anh không cần ra ngoài đâu. Bọn tôi tự về được."

Khương Cẩm Thánh vờ như không nghe tôi nói, mặc áo khoác vào rồi ra ngoài trước. Tên đó trước giờ luôn tự mình quyết định, muốn làm gì thì làm.

"Tuấn Hỷ, tụi mình vẫy taxi về là được rồi. Mai gặp nhé."

"Ừ. Trí Anh, cẩn thận nhé, đưa Tiểu Mẫn về an toàn không đó?"

"Được. Hôm nay tớ vui quá. ^^ Tớ đi trước đây~"

"Bye bye."

"Cẩm Thánh, tạm biệt nhé."

"Tạm biệt."

Trí Anh và Tiểu Mẫn lên xe về trước rồi. Hơi lo cho Tiểu Mẫn. Hình như bạn ấy uống nhiều lắm. Haizzz~ - -;;

"Đi thôi."

Khương Cẩm Thánh mở cửa sau, nói với tôi. Tuấn Anh nhìn nhìn chúng tôi rồi leo lên ghế trước ngồi. Uống say rồi mà vẫn đi bình thường thế... -_-;; Tôi chẳng còn cách nào đành ngồi vào ghế sau. Nhưng mà...

"Này, anh lên xe làm gì đó?"

"Anh nói đưa hai người về rồi mà."

"Đùa à, anh tưởng là tôi đến về nhà mình mà cũng không biết cách chắc?"

Hắn lại không thèm trả lời. Tôi ngồi bên cạnh trừng to mắt, lưng ưỡn thẳng ngồi im, nhưng máy sưởi ấm áp khiến tôi buồn ngủ quá.

Buồn... ngủ... quá...

"Tuấn Anh, đây là nhà cậu hả?"

Tôi mở mắt ra. Á!! -0- Lần đầu tiên để một người con trai khác ngoài Bố ra cõng tôi! Mà còn không phải là Tuấn Anh, là Khương Cẩm Thánh... đến cả Dân Hữu cũng chưa từng cõng tôi bao giờ... A, tôi điên thật rồi. Tôi chưa một lần để bọn con trai trông thấy bộ dạng thảm thương của mình... đáng ghét quá!! TT

"Cho tôi xuống đi."

"Tỉnh rồi à?"

"Này... tạm biệt."

Mất mặt quá!! Tuấn Anh đã vào nhà rồi. Tôi cũng phải mau vào thôi...

"Đợi một chút..."

"Làm gì? Ối...!!"

Chuyện xảy ra quá đột ngột. Tôi không biết phải phản ứng thế nào.

"Này! Cẩm Thánh! Ối..."

Tên này đột nhiên dùng tay ôm chặt đầu tôi. -_-;; Tôi đã say rượu lúc ấy không cách nào thoát khỏi cánh tay hắn được. Chân tôi cũng nhũn cả ra... cái tên này... rất lâu sau mới buông tôi ra...

"Này... anh... anh...!!! Cái đồ điên khốn kiếp!! Anh làm cái quái gì thế hả!!"

Tôi vô cùng tức giận. Thật vô cùng vô cùng tức giận!!! Tên này có phải điên rồi không? Tên điên này còn cười nói với tôi một câu mà suýt chút nữa khiến tôi ói máu:

"Sau này em hãy thích anh nhé."

Thật là!! Chuyện nực cười nhất thế gian. Thật nhảm nhí!! Cưỡng hôn người khác còn không nói lời xin lỗi, dám nói sau này em phải thích anh nhé nữa chứ... Tên này chắc chắn có bệnh rồi.

"Đừng đùa nữa đi! Tôi tuyệt đối không thích anh được đâu!! Cái đồ khiếp kiếp anh..."

"Mau vào nhà đi. Coi chừng bố mẹ lo lắng đó."

"Ha~ thật nhảm nhí!!"

"Em nhất định sẽ thích anh thôi."

"Anh đừng có nằm mơ!! Nếu tôi mà thích anh thật thì đó là tôi đã điên rồi!!"

"Phác Tuấn Hỷ... ngày em phát điên sắp đến rồi. Ha ha~"

Tên ấy lại cười lên một cách bất ngờ. Sau đó lại nói một câu khiến tôi tức ói máu:

"Anh đã quyết định để em làm người con gái của anh rồi. Bất chấp em có tình nguyện hay không, từ bây giờ em là người của anh."

"..."

Ha~ Đây đúng là chuyện hoang đường nhất thiên hạ. Môi của tôi... ngoài Dân Hữu ra chưa từng có ai được phép hôn, một người cũng không có... không ngờ... tên khốn này dám... TOT

"Sau này em hãy thích anh nhé."

"Em chính là người của anh rồi."

Sau khi vào phòng đã 30 phút rồi mà lời của hắn vẫn văng vẳng bên tai tôi.

... Đồ điên. Chính xác, không điên thì căn bản không thể như thế được...

Chương 10

Ngày hoang đường cuối cùng đã trôi qua. Một ngày mới lại bắt đầu. Tôi quyết định quên sạch sẽ những chuyện xảy ra tối qua. Xem như chẳng có gì cả. Lại chẳng phải do tôi tình nguyện, mà là tên kia cưỡng ép, chắc chắn là tôi có thể quên được! Đúng! Chắc chắn quên được! +_+

“Này, có phải ngươi còn mệt không?”

“Tàm tạm. Buồn ngủ một chút thôi. Tuấn Hỷ, xe đến rồi.”

Xe số 7 vừa dừng, tôi vội vã tiến lại tính lên xe trước, nhưng lại bị Phác Tuấn Anh ngăn lại rồi tót lên. Ặc!

“Này, trả tiền!”

“Ngươi muốn chết hả? Ngươi trả!!”

“Tôi nói với bà rồi mà.”

Ôi! Tôi phải làm sao mới giết được tên này đây? Tôi phải giết chết nó!! Cuối cùng tôi vẫn phải trả thêm 700 won. Từ hôm qua đã là 1400 won rồi!! Đau lòng quá đi!! Tên này có phải em trai ruột của tôi không trời! A! Tức chết đi mất!!

Lên xe rồi, tôi vẫn theo quán tính đi về phía cuối xe. Không ngoài dự đoán, ở đó vẫn là đám con trai hôm qua. Điểm khác biệt là thiếu đi 2 người.

“Hi, Tuấn Anh *^^* Mau đến đây ~”

Xương Sườn hình như rất thích Tuấn Anh. Cũng may hắn trông khá là dễ thương, nói những câu sến sến cũng còn cho qua được, chứ Thái Dân mà nói những câu thế này chắc cả xe bị shock đến nỗi phải nhảy xe luôn quá. -_-a

“Lại đây.”

Khương Cẩm Thánh vừa nhìn thấy tôi liền chỉ vào ghế trống cạnh bên hắn ra hiệu cho tôi ngồi. Tôi nghĩ vẫn còn lâu mới đến trường, ngồi vẫn hơn là đứng nên cuối cùng cũng ngồi xuống.

“Hôm nay nhìn em càng đẹp hơn nhỉ? Ha ha~”

“Anh làm tôi thấy khó chịu quá đi mất.”

“Anh chỉ thấy em xinh đẹp thôi mà.”

“Hừ… thật là…”

“Lúc em hung dữ vẫn có ma lực.”

“Này, mắt của anh khiến toàn thân tôi nổi hết gai ốc, thu lại đi.”

“Mắt thì làm sao thu lại được?”

“Vậy nhắm lại đi.”

“Ha ha~ Ừ, biết rồi. Anh sẽ nhắm lại. Vì em anh nguyện sẽ làm tất cả. ~”

Cái tên này… càng nhìn càng thấy ghét. Một tên con trai mắt to to đã không nói làm gì rồi… đằng này còn là hai mí nữa chứ… nhưng cũng may nhãn thần có thể xem là sắc bén. -_-; Hứ! Một tên y như ký sinh trùng!! Nếu mà đi sàn nhảy chắc chắn thế nào cũng có một đám con gái vây quanh hò hét gọi “anh ơi” cho xem!!

Xuống xe rồi, lúc men theo con dốc để vào trường, tôi phát hiện ra mỗi một tên nam sinh Công Cao đi ngang qua đều cung kính chào Khương Cẩm Thánh. Không phải chứ? Ở đây còn bao gồm cả học sinh năm 2. Khương Cẩm Thánh… rốt cuộc hắn ta làm gì thế nhỉ? Lát nữa nhất định phải hỏi Trí Anh xem sao.

“Chào anh!”

Lại… nữa!! Một tên nam sinh nhìn thấy Khương Cẩm Thánh và Hy Thái Dân, Lý Vân Quân, Mẫn Chí Hồi liền cung kính thi lễ. Cái con quạ chết Vân Quân vừa đi vừa đùa giỡn với bọn họ, Thái Dân và Chí Hồi cũng cười cười… Tên này!! Chỉ có Khương Cẩm Thánh là mặt mày thản nhiên, không hề cười lấy một cái, cứ lạnh lùng bước đi. Đúng là một tên ngạo mạn!

Tôi càng nhìn càng thấy tính tên này giống y như Phác Tuấn Anh -0-

“Này, người ta đều chào hỏi anh, anh cũng nên biểu lộ ra mặt đi chứ, chí ít gật đầu cũng được mà! Làm gì có ai ngạo mạn như anh?”

“Anh phiền bọn chúng thôi.”

“Cái gì? Ha, phiền? Ô hô, sắp điên rồi!!”

“Đừng vì chuyện nhỏ này mà giận dữ chứ, mau vào đi.”

May mà tên này không phải đàn anh của tôi, chứ không thì ngày nào cũng nhìn mặt hắn chẳng thà chết đi cho xong. Tên khốn này… mới sáng sớm đã đi cùng hắn càng làm tôi tức điên hơn.

Vào lớp học, Trí Anh đã đến rồi.

“Trí Anh!”

“A ^^ Tuấn Hỷ~”

“Tớ muốn hỏi cậu vài chuyện có liên quan đến Khương Cẩm Thánh.”

“Cẩm Thánh thì sao?”

“Hắn ta làm gì ở trường thế?”

“Thủ lĩnh. Người đứng đầu trường trước kia với Cẩm Thánh quan hệ không tốt, đánh nhau với Cẩm Thánh bị thua. Từ đó Cẩm Thánh trở thành thủ lĩnh mới. Về sau những người theo thủ lĩnh trước kia bây giờ thấy Cẩm Thánh đều tỏ ra cung kính khiếp sợ.”

Thì ra là chuyện này. Thảo nào học sinh năm 2 cũng thi lễ với Cẩm Thánh. Tên đó đúng là khủng bố thật!

“Ôi chao! Cẩm Thánh đúng là đẹp trai quá! Đẹp mê người ^^”

Trí Anh cũng thích Cẩm Thánh à? Hình như cứ nhắc đến Cẩm Thánh là Trí Anh tỏ ra vô cùng hạnh phúc.

“Nhưng Cẩm Thánh nói không thích làm thủ lĩnh.”

“Tại sao?”

“Nói là phiền lắm.”

“Thật là!!”

Sắc mặt tôi lại tối sầm xuống. Tên đó rốt cuộc có gì mà không thấy phiền đây… Chuyện gì cũng thấy phiền thì sống làm gì nữa. -0-

“Phiền thì còn làm làm gì?”

“Nắm giữ quyền lực! Ha ha~ chính là nguyên nhân này đó! ^^ Con trai chẳng phải đều thế à? Đặc biệt là Công Cao càng coi trọng hơn! Có một trường tên Hữu Hàn Công Cao, quan hệ rất tệ với Đại Lâm Công Cao, nghe nói tuần sau chuẩn bị đánh nhau to đó!”

“Thật hả?”

“Ừ. Lần này đánh nhau to chắc là không ít người thương tật đâu.”

“Thật hả? Tớ có dự cảm xấu là Tuấn Anh cũng sẽ tham gia vào chuyện này.”

“Khuyên cũng không ích gì đâu…”

“Không cần nghĩ, tuyệt đối là thế rồi. Tớ làm gì có kiên nhẫn khuyên được Tuấn Anh chứ. Chuyện đó còn khó hơn hái sao trên trời nữa.”

Giống như nữ sinh luôn có những bí mật mà nam sinh không biết, nam sinh hình như cũng có. Tuy vô cùng căm ghét đánh nhau, nhưng vẫn rất tò mò muốn nhìn thấy bộ dạng Cẩm Thánh lúc đánh nhau. HIHI ~ Hắn ta đánh nhau giỏi thật á? Chắc không thể là có người thay hắn đánh chứ nhỉ? Tuấn Anh thì quả thật rất giỏi đánh nhau… Nó vốn không hề biết đến sợ hãi là gì. Có một lần còn đánh bay luôn một tên cầm dao. HUHU ~

Tôi bắt đầu nảy sinh hiếu kỳ với Cẩm Thánh rồi đây.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ