Chương 23: Bất ngờ nối tiếp bất ngờ trong đám cưới
Thứ Bảy tuần sau, mười hai giờ trưa, vợ chồng Nhan Tiếu có mặt đúng giờ ở khách sạn Quân Duyệt.
Vừa xuống xe, hai vợ chồng liền nhìn thấy cô dâu Trình Mỹ Giai mặc váy cưới trắng muốt, đứng trước cửa đón khách, mái tóc xoăn dài được búi cao, cố định bằng một chiếc chụp tóc hình vương miện rất đẹp. Mặc dù không trùm khăn voan nhưng trông cô rất rạng ngời, thể hiện rõ phong độ của nữ vương.
Cách ăn mặc này lại khiến yêu nghiệt hết sức bất ngờ, trên đường đi, hắn và Tiếu Tiếu nói chuyện với nhau, đoán già đoán non không biết bà chằn sẽ mặc gì trong đám cưới của mình, bikini, quân trang nữ vương, trang phục kỵ binh… đều được liệt kê, nhưng không ngờ Trình Mỹ Giai lại trang điểm “bình thường” như vậy, nhìn quá dịu dàng, quá thục nữ! Trong mắt yêu nghiệt, bà chằn là quái nhân chuyên đi con đường khác người.
Nhìn thấy Trình Mỹ Giai trong chiếc váy cưới trắng muốt, yêu nghiệt không kìm được bèn huýt sáo châm chọc: “Được đó, chị Mỹ Giai, hôm nay trang điểm nhìn ngây thơ quá. Chậc chậc, hôm nay chị định đóng vai nào vậy? Cô bé Lọ Lem hay nàng Bạch Tuyết?”.
Nhan Tiếu vừa đưa phong bì cho Trình Mỹ Giai vừa trợn mắt mắng: “Đừng nói linh tinh! Chị Mỹ Giai, mặc kệ anh ta, anh ta lúc nào cũng chỉ vậy thôi. Chúc anh chị trăm năm hạnh phúc!”.
Nữ vương Mỹ Giai và yêu nghiệt thường xuyên chành chọe, thấy vậy làm sao chịu thua? Nữ vương đón lấy chiếc phong bì từ tay Nhan Tiếu, cầm trên tay nói: “Yêu nghiệt, đừng tưởng nhà ngươi và Tiếu Tiếu lấy nhau rồi thì phong bì có thể gộp một đâu nhé. Nếu ta mà phát hiện thấy phong bì không đủ nặng, ta sẽ đòi lại từ chỗ khác đấy”.
Yêu nghiệt cười lớn, lấy tay che ngực vẻ rất đắc ý, tỏ ra ta đây sợ hãi: “Hu hu, chị Mỹ Giai tệ quá, ham tiền đến vậy! Cũng không biết anh chàng xui xẻo nào lây phải bà chằn như chị. Chị nói đi, sẽ đòi lại từ đâu hả?”.
Thấy yêu nghiệt càng nói càng chối tai, Nhan Tiếu vội lảng sang chủ đề khác: “Chị Mỹ Giai, chú rể đâu? Chị phải giới thiệu cho bọn em chứ”.
Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai liền nhướng mày, quay đầu gọi “anh ơi”. Hóa ra chú rể đang nói chuyện với một tốp khách ở bàn tiếp đãi, nghe thấy nữ vương gọi, vội ngoảnh đầu lại đáp một tiếng. Bên này, vừa nghe thấy tiếng “anh ơi”, yêu nghiệt liền cười ngặt nghẽo chỉ còn thiếu nước nằm lăn ra đất ôm bụng. Ngàn năm khó gặp, không ngờ lại nghe thấy bà chằn nũng nịu với đàn ông.
Hắn muốn xem xem anh chàng xui xẻo nào đã vớ phải bà chằn, để trừ hại cho dân, nghĩ vậy yêu nghiệt vội ngẩng đầu, vừa nhìn thấy dáng chú rể, nụ cười lập tức cứng đờ, không biết nét mặt nên thể hiện thế nào nữa. Nhìn thấy chú rể, Nhan Tiếu cũng vô cùng sửng sốt, mắt trợn tròn nhìn anh ta bước lại gần, miệng há hốc không nói được gì.
Chú rể bước đến cạnh cô dâu, cười rất bình thản: “Văn Dịch, Tiếu Tiếu, lâu lắm rồi không được gặp bọn em”.
“Anh Khiêm Nhã…” Nhan Tiếu lẩm bẩm, gần như nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ không. Đoán già đoán non, cũng không thể ngờ được rằng chú rể lại là người tình trong mộng ngày xưa của mình. Điều bất ngờ nhất là, năm ngoái Ninh Khiêm Nhã còn ở nước ngoài, tại sao năm nay… hai người lại gặp nhau trong đám cưới?
Rõ ràng yêu nghiệt cũng bất ngờ, ngẩn người một hồi lâu mới nghiến răng nói: “Anh Khiêm Nhã… anh quen bà chằn khi nào vậy?”.
Nghe thấy yêu nghiệt gọi mình là “bà chằn”, Trình Mỹ Giai không giận mà cười: “Có quy định nào không cho bọn tôi quen nhau?”.
Ninh Khiêm Nhã cầm tay vợ, nét mặt rạng ngời hạnh phúc: “Xin lỗi Văn Dịch và Tiếu Tiếu, thực ra lúc chuẩn bị làm đám cưới, anh và Mỹ Giai cũng muốn nói cho hai em biết, nhưng Mỹ Giai không cho, bảo muốn tạo cho các em một điều bất ngờ”.
Nhan Tiếu gật đầu, rất giống với phong cách làm việc của chị Mỹ Giai, chỉ có điều cô và Tề Gia Minh mới chia tay được hơn nửa năm, nếu chị Mỹ Giai quen Ninh Khiêm Nhã từ lúc đó, đến bây giờ hai người lấy nhau, rốt cuộc hai người yêu nhau được mấy tháng nhỉ?
Nhan Tiếu hỏi: “Anh chị quen nhau như thế nào vậy?”.
Ninh Khiêm Nhã nói: “Có người làm mối”.
“Trời đất ơi!” Yêu nghiệt ôm trán. “Bà mối nào mà khó tin cậy như vậy, hả?…”
Yêu nghiệt chưa nói dứt lời, cánh tay đã bị Nhan Tiếu véo cho một cái thâm tím, đang ấm ức định nói gì đó, Trình Mỹ Giai lại bật cười, liếc mắt nhìn Ninh Khiêm Nhã nói: “Anh ngại gì hả? Tiếu Tiếu và yêu nghiệt đâu có phải người ngoài, em còn không sợ thì anh còn phải nói dối gì nữa?”.
“Thế có nghĩa là sao?” Mắt yêu nghiệt sáng lên. “Lẽ nào hai người kết hôn giả vờ hay sao?”
Nữ vương Mỹ Giai lắc đầu, đôi môi đỏ hơi cong lên, tiếp tục tiết lộ một tin động trời về tân lang Ninh Khiêm Nhã: “Bọn chị quen nhau qua 419″. [419: four one nine, cách đọc gần giống với "for one night", có nghĩa là "chuyện tình một đêm".]
Nhan Tiếu và yêu nghiệt đưa mắt nhìn nhau, không biết phải nói gì.
Ninh Khiêm Nhã liền hắng giọng với vẻ ngại ngùng, mặt hơi đỏ vẻ không tự nhiên cho lắm, khẽ giải thích: “Không phải 419, chỉ là anh mới về nước, ra quán bar uống rượu thì gặp Mỹ Giai, đêm hôm đó bọn anh không… sau đó lại gặp nhau qua lời giới thiệu của người khác”.
Nữ vương Mỹ Giai che miệng cười khúc khích: “Thôi đi, đến quán bar uống rượu rồi theo chị về nhà, không phải muốn 419 thì còn là gì nữa? Haizz, chi có điều chị hơi xui xẻo, vừa mói chia tay với lão Tề Gia Minh, muốn kiếm anh chàng đẹp trai về nhà uống rượu giải sầu, không ngờ lại gặp phải anh chàng chuẩn bị lâm trận thì tẩu thoát”.
Yêu nghiệt và Nhan Tiếu đưa mắt nhìn nhau, khóc dở mếu dở. Sự việc đã đến nước này, rốt cuộc sự thật hồi đó như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. Nhan Tiếu chỉ thầm nghĩ, ngày trước bị Ninh Khiêm Nhã từ chối, cô còn tưởng rằng anh sẽ tìm một cô gái có mái tóc dài đen tuyền, dịu dàng, hiền thục, nhẹ nhàng, kết quả…
Nhìn nữ vương Mỹ Giai với thân hình bốc lửa, bám sát Ninh Khiêm Nhã, Nhan Tiếu ấm ức nghĩ, có lẽ đây chính là số phận. Số phận an bài cho Ninh Khiêm Nhã và cô không có duyên với nhau, số phận bắt anh phải tìm một nữ vương như chị Mỹ Giai.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên thắt lưng Nhan Tiếu bị ôm chặt gã nọ ghé sát vào tai cô thầm thì rất ranh mãnh: “Thấy chưa? May mà em còn chọn anh, nếu mà năm xưa yêu Ninh Khiêm Nhã thật… hề hề, em có dám chắc là chiên đấu được với bà chằn hay không?”.
Mấy người đang nói chuyện, một tốp khách khác lại đến. Nhan Tiếu và yêu nghiệt chủ động đi vào trong. Thấy vậy, Trình Mỹ Giai ngoái đầu gọi yêu nghiệt, cười nói: “Không phải vừa nãy nhà ngươi hỏi ta nếu phong bì không đủ nặng, ta sẽ đòi lại bằng cách nào ư?”.
Nghe thấy vậy, miệng yêu nghiệt run lên, thầm than không ổn rồi.
Trình Mỹ Giai lấy tay véo cằm, bình thản nói: “Ta quên không nói cho nhà ngươi biết, hôm nhà ngươi uống say, trước khi Tiếu Tiếu đến đón, ta đã giúp nhà ngươi chụp mấy tấm ảnh…”.
Nói xong, Tiếu Tiếu đứng bên cạnh bật cười, còn Văn Dịch… mặt mày tái nhợt: “Bà… đúng là bà chằn!!”.
——Tôi là dải phân cách “419”——
Văn Dịch và Nhan Tiếu nói chuyện với vợ chồng Trình Mỹ Giai một lát nữa rồi vào hội trường.
Vì hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu từ mười hai giờ hai mươi, nên Mỹ Giai đã chuẩn bị rượu sâm banh, bánh ngọt cho các vị khách đến trước, tất cả đều là đồ ăn Tây tự chọn. Dạo này Nhan Tiếu ăn uống không ngon miệng, sáng nay ăn sáng muộn, nên cùng với yêu nghiệt ngồi ở ghế dành cho khách xem ảnh cưới.
Hai vợ chồng vừa xem vừa bàn bạc đám cưới của mình sẽ tổ chức thếnào, đột nhiên bên cạnh lại có một bóng người mặc đồ đỏ chui đến, òa một tiếng. Nhan Tiếu giật bắt mình suýt thì nhảy phắt lên. Ngoái đầu nhìn lại, mới phát hiện hóa ra là Ớt Nhỏ. Dường như để phối hợp với chuyện vui của ngày hôm nay, Ớt Nhỏ mặc một chiếc váy đỏ dài đến đầu gối, nhìn rất trẻ trung, đáng yêu, mái tóc đen tết bím đằng sau đơn giản, lắc qua lắc lại sau lưng, rất hợp với tính cách của cô bé.
Thấy Ớt Nhỏ nhe nanh giơ vuốt dọa hai người, yêu nghiệt cố tình ôm chặt vợ với vẻ khoa trương nói: “Òa cái gì mà oà, ta nói cho nhà ngươi biết nhé, Tiếu Tiếu có bầu rồi đấy, nhà ngươi mà làm con trai ta sợ, ta sẽ không tha cho nhà ngươi đâu”.
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền sững người, lập tức lại cười ngay: “Chị Tiếu Tiêu có bầu rồi hả? Ôi, em chúc mừng, chúc mừng chị!”.
Nhan Tiếu ngại lắm, vừa cảm ơn vừa thầm tính về nhà sẽ xử lý yêu nghiệt. Hôm nay nhìn Ớt Nhỏ khác hẳn với hôm ở bệnh viện, rõ ràng là tâm trạng vui vẻ lên rất nhiều, vừa nghe nói Nhan Tiếu có tin vui liền kéo ngay cô ngồi xuống nói chuyện.
Một lát sau, đợi Ớt Nhỏ nói đủ rồi, yêu nghiệt mới “hừ hừ” nói: “Sao nhà ngươi cũng đến dự đám cưới hả? Nhà ngươi quen Ninh Khiêm Nhã hay Trình Mỹ Giai?”.
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền chớp chớp mắt với vẻ ngại ngùng, cúi đầu nói: “Giám đốc Văn, chị Tiếu Tiếu, thực ra vừa nãy sau khi phát hiện ra anh chị cũng có mặt ở đám cưới em đã quyết định sẽ nói cho anh chị biết sự thật. Em xin lỗi, em đã lừa anh chị… Họ của em không phải là Thư, tên em cũng không phải tên là Thư Quả. Quả Quả chỉ là tên ở nhà của em thôi… thực ra em là con gái của ông Mục Chính Uy, ông chủ của tập đoàn Chính Uy. Trước Tết em đi du học về, thực sự là em không hề thích công ty của ba em, chính vì thế em muốn tự mình phấn đấu, rồi em mới vào công ty của anh Văn Dịch”.
Nhan Tiếu im lặng. Thảo nào Ớt Nhỏ quen Hạ Hà Tịch, nhìn vào tính cách tiểu thư của Ớt Nhỏ và người đến đón cô hôm trước, Nhan Tiếu cũng không bất ngờ trước sự thật này. Một điều lạ là, nghe xong yêu nghiệt cũng rất bình thản, chỉ ờ một tiếng rồi nói: “Mặc dù Chính Uy và tập đoàn họ Trình là đối thủ của nhau, nhưng con gái của ông chủ tập đoàn họ Trình kết hôn, em đến chúc mừng cũng là phải phép”.
Nghe thấy vậy Ớt Nhỏ liền cười khẩy: “Ai thèm quan tâm gì đến những cái phép tắc, em ghét nhất những cái đó nên mới không thích vào công ty của ba em. Em… đến đây với bạn em…”. Nói rồi, người Ớt Nhỏ lắc nhẹ, thể hiện rõ tính cách của cô gái trẻ, rồi cô ngước mắt lên ra hiệu cho Nhan Tiếu nhìn. Nhan Tiếu dõi theo ánh mắt của Ớt Nhỏ, trong lòng cũng giật thột.
Người đang đứng quay lưng vào họ và chuyện trò vui vẻ với khách khứa không phải là Hạ Hà Tịch đó sao? Hóa ra anh đã đi công tác về. Trong lúc Nhan Tiếu đang thần người thì Ớt Nhỏ đã gạt yêu nghiệt ra, ghé sát vào vai Nhan Tiếu nói thầm: “Chị Tiếu Tiếu nói đúng, con người chứ có phải là gỗ đá đâu, chỉ cần mình tốt với anh ấy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày anh ấy cảm nhận được. Người này chính là người ở bệnh viện hôm đó… Hê hê, hình như anh ấy đã bắt đầu chấp nhận em.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu cũng cảm thấy trong lòng thật khó tả, chỉ nói: “Chúc mừng em”.
Ớt Nhỏ đưa tay lên môi làm động tác suỵt, chớp mắt nói: “Chị đùng nói với anh Văn nhé, đây là điều bí mật nhỏ của chị em mình. Em sang đó trước đây”.
Ớt Nhỏ vừa đi, yêu nghiệt liền hỏi: “Cô nàng nói gì với em vậy?”.
Nhan Tiếu lắc đầu, cố gắng không nhắc đến chuyện về Hạ Hà Tịch, lảng sang chuyện khác: “Có thật là anh không biết chuyện Ớt Nhỏ là con gái của ông chủ tập đoàn Chính Uy không?”.
Nghe thấy vậy, đột nhiên yêu nghiệt liền chắp hai tay vào với nhau, vái về phía tây nói: “A di đà Phật, cuối cùng thì anh cũng đã tống tiễn được cô tiểu thư này. Không biết? Sao lại không biết chứ, nếu không biết thì anh đã đuổi cổ cô nàng đi từ lâu rồi, ai mà thèm thờ vị Bồ tát này”.
Hóa ra, hồi Ớt Nhỏ mới vào công ty, yêu nghiệt không phát hiện ra điều gì thật, nhưng sau đó không lâu, khi đóng bảo hiểm xã hội cho cô tiểu thư này thì phát hiện ra chứng minh thư của cô nàng là giả. Cùng lúc dó, Văn Dịch cũng phát hiện ra tập đoàn Chính Uy chẳng liên quan gì đến mình lại đang điều tra mình và công ty của mình.
Sau khi tìm hiểu, nhờ sự giúp đỡ của Trình Mỹ Giai, yêu nghiệt đã hiểu ra vấn đề. Hóa ra Ớt Nhỏ lại là con gái của ông chủ tập đoàn Chính Uy. Sau khi về nước, cô nàng không muốn nghe theo sự sắp xếp của ba, giở tính tiểu thư nói rằng không có ba cũng vẫn sống được đàng hoàng, trời xui đất khiến thế nào lại được tuyển vào công ty của yêu nghiệt.
Ông Mục Chính Uy vừa sợ con gái hụt hẫng trong lần đi xin việc đầu đời, lại sợ ông chủ là một kẻ háo sắc, nên đã cho người điều tra yêu nghiệt. Sau khi biết được sự thật, yêu nghiệt liền tương kế tựu kế, thông qua Trình Mỹ Giai liên hệ được với ông Mục Chính Uy. Và thế là chẳng bao lâu, hai người liền “thông đồng” với nhau.
Yêu nghiệt cho biết sẽ tạo môi trường làm việc tốt nhất cho Ớt Nhỏ, đồng thời để cô bé trưởng thành hơn thông qua nhũng vấp váp của công việc, đồng thời hằng tuần ông Mục Chính Uy đều nắm được tình hình mới nhất về Ớt Nhỏ qua yêu nghiệt. Còn cái mà yêu nghiệt được thì…
Văn Dịch trều môi: “Ông Mục cho anh tham gia đợt thi thiết kế mẫu búp bê kỷ niệm tập đoàn Chính Uy thành lập bốn mươi năm, bất luận kết quả thế nào thì cũng là một cơ hội mà. Còn nữa, không phải có thời gian ngày nào anh cũng làm đêm đó sao? Là do anh phác thảo kế hoạch cho ông Mục, muốn ông ta đầu tư vào công ty nhỏ của bọn mình”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền ngập ngừng, đúng là yêu nghiệt không biết thế nào là xấu hổ, lại lợi dụng Ớt Nhỏ để bàn chuyện làm ăn? “Anh làm như vậy khác gì bán bạn mua vinh? Anh không thử nghĩ xem, nếu Ớt Nhỏ biết được sẽ buồn biết bao.”
Yêu nghiệt bĩu môi: “Anh bán bạn mua vinh là sao? Anh cũng bàn chuyện làm ăn với ông Mục bằng con đường chân chính đó chứ”. Nói đến đây, yêu nghiệt liền nhìn về phía trước rồi nói nhỏ: “Tiếu Tiếu, không phải anh đã từng nói rồi đó thôi, đợi đến khi con trai mình chào đời, chắc chắn công ty của anh sẽ không còn là xưởng nhỏ nữa đâu. Hê hê, phương án đầu tư của bên Chính Uy về cơ bản thông qua rồi, đợi có vốn thì ta sẽ trả mẹ số tiền một triệu nhân dân tệ mà mẹ cho anh vay”.
Câu nào cũng có lý, câu nào cũng chân thành. Yêu nghiệt nói như vậy, Nhan Tiếu cũng không còn gì để nói nữa. Tay bị yêu nghiệt nắm chặt trong lòng bàn tay hắn, cô cười rất hạnh phúc. Thực ra, kể cả công ty của yêu nghiệt mãi mãi là xưởng nhỏ, thậm chí phá sản, chắc là cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của con người này.
Chính vì thế, chỉ mong đúng như lời Ớt Nhỏ nói, Hạ Hà Tịch bắt đầu chấp nhận cô bé. Nếu đúng là như vậy thì đó chính là kết cục trọn vẹn nhất.
——Tôi là dải phân cách “điều bất ngờ đã đến”——
Sau khi đám cưới bắt đầu, quả nhiên nữ vương Mỹ Giai không phụ lòng mong mỏi của mọi người, đem đến cho Nhan Tiếu điều bất ngờ thứ ba: Phù dâu, phù rể không phải là ai khác, mà chính là anh mặt mụn và Tiên Tiên.
Dạo này Nhan Tiếu bận rộn với việc gia đình nên cũng chỉ nói chuyện với Tiên Tiên mấy lần qua điện thoại. Tiên Tiên không nhắc gì đến anh mặt mụn. Nhan Tiếu còn tưởng rằng anh ta đã bị loại. Không ngờ, lúc này đây hai người lại ăn mặc rất rạng ngời, xuất hiện trước mặt mọi người với danh nghĩa cặp đôi phù dâu, phù rể khiến Nhan Tiếu không thể không nghi ngờ, có phải hai người đã thành đôi rồi không?
Nghĩ vậy, Nhan Tiếu vừa thầm thán phục nghị lực của anh mặt mụn, vừa trách Tiên Tiên giấu mình kín như vậy. Đợi hôn lễ tổ chức xong, mọi người bắt đầu ăn tiệc, Nhan Tiếu liền chui vào phòng nghỉ của cô dâu tìm Tiên Tiên.
Quả nhiên đại lãn Tiên Tiên đang ngồi trên sofa ở phòng nghỉ ngủ gật. Nhan Tiếu hắng giọng một tiếng rồi ngồi xuống cạnh bạn nói: “Đâu có cô phù dâu nào vô trách nhiệm như cậu, không đi chúc rượu cùng cô dâu chú rể à?”.
Nhìn thấy Nhan Tiếu, Tiên Tiên “hứ” một tiếng rồi tháo luôn giày cao gót dưới chân ra: “Đây chịu đến làm phù dâu đã là nể mặt kẻ nọ lắm rồi, còn chúc rượu hả? Đừng có mơ”.
Nhan Tiếu bật cười, trêu Tiên Tiên: “Khai thật đi, có phải cậu và anh chàng mặt mụn…
“Dừng ngay!” Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, Tiên Tiên đã ngắt lời, nói: “Đây và anh ta chẳng có gì cả, chỉ có điều anh ta quá phiền hà, đeo bám, gây chuyện đến mức ảnh hưởng đến cả công việc bình thường của đây, đây mới miễn cưỡng đồng ý làm phù dâu”.
“Ờ…” Nhan Tiếu tỏ vẻ đã hiểu ra vấn đề, nhưng trong lòng sao có thể tin được. Cô còn không hiểu tính Tiên Tiên? Chỉ cần đó là việc mình không thích thì cho dù đối phương có quỳ xuống năn nỉ, cô nàng cũng không bao giờ động lòng. Nếu cô nàng đã chịu đến làm phù dâu thì phải chăng anh mặt mụn đã có hy vọng?
Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu đang định lên tiếng thì Tiên Tiên liền xen vào: “Đừng hỏi mỗi chuyện của đây nữa, cậu thế nào? Gần đây sống với yêu nghiệt hạnh phúc chứ?”.
Nghe thấy hỏi, mặt Nhan Tiếu liền đỏ bừng, vẻ hung hăng ban nãy lập tức biến mất: “Đâu… có…”.
Tiên Tiên hỏa nhãn kim tinh, không kìm được bèn chăm chú liếc Nhan Tiếu một lượt từ đầu đến chân, nhưng không hiểu sao, nhìn được một lúc thì đột nhiên Tiên Tiên cau mày lại. Nhan Tiếu chỉ sợ cô nàng lại phát hiện ra điều gì, lại tung ra những câu khủng khiếp hơn, đang định ngăn lại thì nghe thấy Tiên Tiên nói: “Sao tớ thấy hình như cậu xấu đi thì phải?”.
Nhan Tiếu sững người: “Cậu mới xấu! Cậu và anh mặt mụn mới xấu! Đó là do cậu đố kỵ với tớ!”.
Tiên Tiên không thèm quan tâm đến câu đùa của Tiếu Tiếu mà chăm chú nâng cằm cô lên, miệng lẩm bẩm: “Lông mày lộn xộn, mặt hơi bị sưng, mi mắt thì sụp, trên mũi lại có đốm nâu, đây rõ ràng là… dấu hiệu bầu con trai!”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu liền đẩy ngay Tiên Tiên ra mắng: “Thôi đi, cậu với lão Văn Dịch, hở miệng ra là con trai!”.
Bên này, nét mặt Tiên Tiên vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Đồng chí Nhan Tiếu, với tư cách là bác sĩ, tôi nói rất nghiêm túc, khai thật đi, lần XXX gần đây nhất là khi nào? Tháng trước bị ngày nào? Còn nữa, đồng chí có dám để tôi bắt mạch không?”.
Nhan Tiếu: “…”. Không lẽ lại có nhanh như vậy sao?
——Tôi là dải phân cách “có tin vui rồi”——
Lúc Nhan Tiếu quay trở lại hội trường để tìm yêu nghiệt thì gặp ngay Trình Mỹ Giai và Ninh Nhã Khiêm đang quay về phòng thay quần áo. Nhan Tiếu lên tiếng chào định đi ngay thì bị Trình Mỹ Giai kéo lại, rồi nữ vương cố tình tránh Ninh Khiêm Nhã, kéo cô sang một bên thì thầm: “Có người nhờ chị nhắn cho em”.
Nhan Tiếu chớp mắt: “Hả?”.
Trình Mỹ Giai nói: “Đừng giả vờ nữa, vừa nãy trong đám cưới, em cũng nhìn thấy Hạ Hà Tịch rồi chứ?”. Nói xong, Trình Mỹ Giai lại hạ thấp giọng tiếp: “Tuần sau cậu ấy sẽ sang Đức, nói là muốn nói chuyện với em. Cậu ấy đang ở bể bơi đằng sau, hê, cậu ta cũng giỏi tính toán thật đấy, tìm ngay đến chị để nhờ nhắn cho em. Dĩ nhiên rồi, đi hay không là việc của em”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu chỉ sợ Trình Mỹ Giai lại hiểu lầm quan hệ của mình và Hạ Hà Tịch, bèn giải thích: “Chị Mỹ Giai, không phải bọn em… em và anh ấy…”. Chưa nói dứt lời, Trình Mỹ Giai đã khẽ lắc đầu: “Chị không biết nhiều lắm về Hạ Hà Tịch, nhưng cũng biết một ít về chuyện giữa cậu ấy và tập đoàn Chính Uy. Cậu ấy cũng là một người khá thành đạt, chị tin rằng giữa bọn em không có gì mờ ám cả. Muốn đi thì cứ đi, nếu quả thực chỉ đơn thuần là nói lời chia tay thì việc gì em phải sợ Văn Dịch phát hiện ra?”.
Đắn đo một hồi, cuôi củng Nhan Tiếu vẫn đi ra bể bơi ở cửa sau khách sạn. Quả nhiên, đúng như lời Trình Mỹ Giai nói, Hạ Hà Tịch đang ngồi cạnh bể bơi với tay xuống nước. Nhan Tiếu bước đến, Hạ Hà Tịch cũng không ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nghịch nước.
Nhan Tiếu cúi đầu, chỉ hơn chục ngày hoặc nửa tháng chưa gặp Hạ Hà Tịch mà có cảm giác hai người cách nhau trăm núi nghìn sông, rất ngại ngùng. Nhan Tiếu nghiến răng: “Có gì anh nói nhanh đi, Văn Dịch đang đợi em trong kia”.
Nghe thấy vậy, Hạ Hà Tịch liền dừng tay, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Nhan Tiếu: “Chị Hoa nói em chuẩn bị xin nghỉ việc”.
Cái gì đến sớm muộn cũng sẽ đến, Nhan Tiếu hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Gần đây gia đình em có nhiều chuyện, lại đang chuẩn bị cho đám cưới, vì thế…”.
Chưa nói hết câu, Hạ Hà Tịch liền đứng dậy, quay mặt sang một bên nói: “Tiếu Tiếu, hy vọng là anh không tưởng bở, có phải việc em xin nghỉ việc có liên quan đến anh không?”.
Nhan Tiếu im lặng, không trả lời.
Thấy vậy, Hạ Hà Tịch liền lắc đầu, cười rất thảm hại, đưa mắt nhìn ra xa nói: “Chị Hoa đã nói với em rồi đúng không? Anh sẽ sang Đức, thực ra tập đoàn Chính Uy rất ổn, năng lực của em cũng vừa mới được khẳng định, bây giờ xin nghỉ có phải là rất tiếc không?”.
“Thế còn anh thì sao? Bây giờ đi có phải là đáng tiếc hơn không?” Nghe thấy vậy, cuối cùng ngọn lửa không tên dồn nén trong lòng Nhan Tiếu bấy lâu đã bùng cháy, cô trợn mắt nhìn Hạ Hà Tịch nói: “Anh nói không muốn em vì anh mà từ bỏ công việc này, vậy còn anh thì sao? Tại sao anh lại sang Đức? Em cũng hy vọng là em không tưởng bở, việc anh sang Đức có liên quan gì đến em không?”.
Với tình hình như hiện nay, bất luận có Hạ Hà Tịch hay không thì Nhan Tiếu sẽ rời tập đoàn Chính Uy. Một là đúng như yêu nghiệt nói, khi tập đoàn Chính Uy chính thức đầu tư vào công ty của Văn Dịch, với vai trò là bà chủ của công ty đồ chơi, vai trò của cô ở Chính Uy rất khó phát huy. Mặt khác, Nhan Tiếu cũng đã nghĩ đến vấn đề sau khi sinh con, có nên giúp yêu nghiệt không. Chính vì thế nếu trong tập đoàn Chính Uy, cô và Hạ Hà Tịch bắt buộc phải có một người ra đi thì người ra đi đó không phải là cô sao?
“Anh đừng tỏ ra tội nghiệp, buồn bã như vậy để em khỏi khó xử được không? Hạ Hà Tịch, có phải anh cố tình không? Nhất định bắt em… cảm thấy áy náy với anh suốt đời à?”
Thấy Nhan Tiếu nghiêm túc như vậy, Hạ Hà Tịch liền bật cười, quay lưng vào Nhan Tiếu nói: “Em đã biết thân phận của Quả Quả rồi chứ?”.
Hạ Hà Tịch ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Năm anh mười bảy tuổi, ba anh đi đón mẹ anh làm đêm về, nhưng… ba mẹ anh đã chết vì tai nạn ô tô. Gia đình của người gây tai nạn muốn giải quyết kín, không muốn nhờ đến pháp luật, họ đã cho nhà anh rất nhiều tiền, còn cho cả luật sư đến khuyên gia đình anh, nhưng đều bị bà anh đuổi ra khỏi nhà. Hồi đó anh không hiểu tại sao bị bệnh ung thư nhưng bà anh thà chịu đau đớn chứ nhất quyết không nhận tiền của gia đình kia. Sau đó anh đã trở thành cô nhi, đừng nói đến việc đi học, ngay cả một bữa cơm cũng khó khăn. Đúng lúc đó, ông Mục Chính Uy đã đến nhà anh, anh mới biết chuyện là thế nào”.
Nói đến đây, Hạ Hà Tịch cúi đầu, dường như rất khó thuật lại những ký ức này. Một lúc lâu sau, lâu đến mức Nhan Tiếu tường rằng sẽ không được nghe đoạn sau nữa thì anh mới nói tiếp: “Người đâm chết ba mẹ anh chính là Quả Quả”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu trợn tròn mắt, bất giác lùi ra sau hai bước: “Tại sao lại có thể… khi anh mười bảy tuổi, Quả Quả vẫn là một đứa trẻ, cô bé không thể biết lái xe…”.
Hạ Hà Tịch khịt khịt mũi, cười thiểu não: “Lúc đầu anh cũng không tin, nhưng sau đó Quả Quả đã đích thân nói với anh rằng, nguyên nhân khiến cô ấy không dám lái xe là vì hồi học cấp hai, một lần cô ấy cãi nhau với người nhà, trong lúc kích động đã lái xe ra đường. Hồi đó làm sao cô ấy biết lái xe được, đâm ngược đâm xuôi… rồi chuyện đã xảy ra. Sau chuyện đó, bà nội anh biết đối phương lái xe mà không có bằng lái, nhất định yêu cầu nhà họ Mục phải giải thích. Nhưng vì muốn che giấu cho con gái, ông Mục Chính Uy nói rằng lúc đó lái xe nhà mình điều khiển xe, thậm chí muốn dùng tiền để giải quyết kín chuyện này. Bà anh không học hành gì nhiều, nhưng lại thề sẽ đòi lại công bằng cho con trai và con dâu, kết quả, đến khi bà anh mất, vụ án này vẫn kéo dài, không xét xử được vì các nguyên nhân như: không đủ chứng cứ, hai bên mỗi người đưa ra một ý kiến. Lúc đó anh thực sự đã đi vào ngõ cụt, xác bà không chôn được, họ hàng không ai chịu giúp, giấy gọi nhập học đại học đã nhận rồi mà không được đi, anh cảm thấy kiếp này của mình thế Ịà hết, nhưng lại không cam tâm chịu chết như vậy. Đúng lúc này, ông Mục Uy Chính đã đến gặp anh, muốn anh gật đầu để giải quyết kín vụ này, đồng thời hứa sẽ chăm sóc anh”.
Nói xong, Hạ Hà Tịch liền bật cười: “Rất buồn cười đúng không? Anh đã đồng ý, còn làm con nuôi của họ, ra vào nhà họ Mục một cách quang minh chính đại, xưng anh em với Quả Quả. Cùng đi học, cùng đi du lịch nưóc ngoài, thập chí còn vào tập đoàn Chính Uy làm việc…”
Nhan Tiếu cất lời một cách đầy khó khăn: “Anh có hận không? Khi biết được sự thật, biết người đó chính là Quả Quả… anh có hận không?”.
Hạ Hà Tịch lắc đầu: “Hận người quá, anh mệt mỏi rồi. Lúc mới làm con trai của ông Mục Chính Uy, anh còn hùng dũng muốn lấy tất cả những gì thuộc về mình ở chỗ ông ấy, nhưng sau đó anh mới phát hiện ra, cái gì mới thuộc về anh. Chẳng qua anh chỉ muốn có một gia đình ấm cúng, muốn có một người vợ yêu thương anh và những đứa con ngoan, tất cả những điều này, nhà họ Mục không thể cho anh được. Anh đã từng nghĩ đến việc trả thù họ, nhưng ngoài việc là một người cha ích kỷ, ông Mục Chính Uy chưa làm việc gì xấu, thậm chí ông ấy còn đối xử với anh như con trai ruột. Còn Quả Quả… cho đến bây giờ cô ấy còn không biết anh chính là con trai của gia đình đó, cô ấy vẫn nói với anh rằng mình đang tự trách, đang đau khổ, suốt đời không bao giờ có thể quên cảnh tượng nhìn thấy lúc xuống xe. Anh nghĩ… như thế là đủ rồi…”
“Hạ Hà Tịch…”. Nước mắt Nhan Tiếu rơi lã chã như chuỗi hạt cườm đứt dây, rất nhiều lời nghẹn trong cổ họng nhưng không biết phải nói ra thế nào. Nếu không có vụ tai nạn đó, Hạ Hà Tịch sẽ thế nào? Quả Quả sẽ thế nào? Hai người này có còn dính dáng đến nhau nữa không?
Hạ Hà Tịch cúi người, lau nước mắt cho Nhan Tiếu: “Anh sang Đức và không có ý định quay lại nữa. Chính vì thế không có gì là có lỗi hay áy náy cả, trước đó đúng là anh rất bỉ ổi, vì muốn được gặp em nhiều mà cố tình không chịu nói cho em biết mọi chuyện, giờ anh sẽ làm đúng những gì đã hứa, nói hết cho em nghe. Tập đoàn Chính Uy điều tra công ty đồ chơi của Văn Dịch là do sợ Quả Quả gặp phải ông sếp không ra gì, sở dĩ lần đó em nhìn thấy anh và Quả Quả cãi nhau trên đường cũng là do anh muốn khuyên cô ấy về nhà. Và còn…”.
Nhan Tịch thấy Hạ Hà Tịch như nói lời trăng trối, lòng vô cùng xót xa, nước mắt giàn giụa, nức nở không thành tiếng từ lâu.
Hạ Hà Tịch nghiến răng, nhẹ nhàng nói câu cuối cùng: “Còn chuyện cuối cùng, anh có thể thực hiện ý nguyện năm xưa, ôm em được không?”.
Vừa nói dứt lời, chưa đợi Nhan Tiếu trả lời, giây tiếp theo, Nhan Tiếu đã bị Hạ Hà Tịch ôm vào lòng. Nhan Tiếu im lặng, chỉ nghe thấy đỉnh đầu có tiếng nói như sắp khóc: “Đừng từ chối anh, chỉ lần này thôi”.
Nhan Tiếu khẽ nhắm mắt, bất giác, đôi tay cũng ôm chặt Hạ Hà Tịch.
Chỉ lần này thôi, một lần này thôi.
Đây là cái em nợ anh, Hạ Hà Tịch, vì trước đây, em đã từng nói, nếu còn gặp lại, em sẽ ôm anh bằng cái ôm nhiệt tình nhất. Hiện tại, em trả lại nó cho anh, chỉ có điều, Hạ Hà Tịch, đến bao giờ anh mới tìm được hanh phúc của riêng mình?
Chương 24: Hạnh phúc giản đơn như vậy
Hai người đang vừa ôm nhau vừa khóc thì Nhan Tiếu nghe thấy sau lưng có tiếng choang. Cô và Hạ Hà Tịch cùng ngoái đầu lại. Nhan Tiếu chỉ thấy Ớt Nhỏ đứng như trời trồng, dưới chân là ly rượu đã vỡ.
Hóa ra, thấy Hạ Hà Tịch đi lâu không quay lại, Ớt Nhỏ mang đồ uống đi tìm anh, nhưng cô không thể ngờ rằng, lúc tìm thấy người trong mộng, lọt vào mắt cô là cảnh Hạ Hà Tịch đang ôm người khác. Và “người khác” này chính là Nhan Tiếu, người vừa nãy còn hạnh phúc sánh vai bên Văn Dịch, nét mặt rạng ngời nói với cô rằng, mình sắp được làm mẹ.
Trong chốc lát, đầu óc Ớt Nhỏ thực sự hỗn loạn. Cũng không còn quan tâm đến việc những mảnh thủy tinh có đâm vào chân mình hay không, chỉ run rẩy hỏi: “Hai người… đang làm gì vậy?”.
Thấy vậy, Nhan Tiếu vội đẩy Hạ Hà Tịch ra, chỉ tiếc rằng trong mắt Ớt Nhỏ, hành động này lại càng lộ tẩy. Nhan Tiếu lau khô nước mắt nói: “Quả Quả, em đừng suy nghĩ linh tinh, chị chỉ… chỉ là…” Nhan Tiếu ngoái đầu nhìn Hạ Hà Tịch, tự nhiên bí từ, liền giậm chân nói: “Hạ Hà Tịch, anh nói đi, bọn mình chỉ là…”
Hạ Hà Tịch đứng ngây như tượng gỗ, hai mắt vẫn đỏ hoe, không nói câu nào. Thấy cảnh tượng đó, cuối cùng Ớt Nhỏ đã hiểu ra vấn đề, gật đầu liên hồi nói: “Hóa ra… hóa ra… hóa ra chị chính là người đàn bà dù đã lấy chồng mà vẫn bám nhằng anh Hạ Hà Tịch hả Nhan Tiếu?”.
Bị Ớt Nhỏ chỉ trích, Nhan Tiếu càng luống cuống hơn, cô lắc đầu nói: “Không phải, thực sự bọn chị không có quan hệ gì, chỉ làm cùng công ty Chính Uy, thế nên…”
“Chị còn làm ở Chính Uy nữa hả?” Nhan Tiếu chưa nói dứt lời. Ớt Nhỏ đã sửng sốt kêu lên. “Chị còn dám nói chị không phải là người đàn bà đó nữa hả? Chị coi tôi là con ngốc à? Được! Thế mà tôi còn coi chị như chị gái nữa đây, thế mà tôi còn tâm sự mọi chuyện của mình với chị, thế mà tôi còn cảm kích đêm hôm đó chị khuyên tôi ở bệnh viện… Kết quả… có phải chị thấy rất thích thú khi chơi tôi hay không? Có phải chị thấy tôi rất trơ trẽn khi theo đuổi anh ấy không?”
“Không, Quả Quả, em nghe chị nói đã…” Nhan Tiếu chưa nói hết câu, Ớt Nhỏ đã khóc rồi bỏ chạy. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền co giò đuổi theo, nhưng bước được hai bước đột nhiên dừng lại, đứng nguyên không nhúc nhích. Bởi vì, Nhan Tiếu không thể ngờ được rằng, sau lưng Ớt Nhỏ còn có một người nữa: Văn Dịch.
——Tôi là dải phân cách “hiểu lầm”——
Ba ngày sau, Nhan Tiếu đứng trước cổng công ty của Văn Dịch, ngần ngừ hồi lâu. Nhan Tiếu đưa tay lên chuẩn bị bấm chuông, nghĩ thế nào lại bỏ tay xuống. Hôm đó, trong đám cưới của chị Mỹ Giai, yêu nghiệt nhìn thấy cô và Hạ Hà Tịch ôm nhau, liền bỏ đi mà không nói câu nào.
Nhan Tiếu về đến nhà, gọi điện thoại tìm thì Văn Dịch đã vào bệnh viện thăm ông. Ba ngày qua, ban ngày Văn Dịch đi làm, hết giờ làm việc lại vào bệnh viện với ông, ngay cả bà Văn Hân cũng thấy bất thường, hỏi nhỏ Nhan Tiếu mấy lần có chuyện gì vậy. Trước mặt người lớn, Nhan Tiếu chỉ biết nói không có gì, nhưng khi cô đến bệnh viện, yêu nghiệt cũng không thèm đếm xỉa đến cô.
Gọi điện không nghe máy, nhà cũng không về, đừng nói đến việc nói chuyện, ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái. Nhan Tiếu vừa buồn vì Văn Dịch gây chiến tranh lạnh với mình, vừa trách hắn không tin tưởng cô. Chịu đựng được ba ngày thì Nhan Tiếu cảm thấy thực sự không ổn, nên mới đến công ty của Văn Dịch.
Tuy nhiên, vào đó gặp hắn sẽ nói gì đây? Nhan Tiếu không muốn cãi nhau ầm ĩ, cô chỉ muốn Văn Dịch cho cô một cơ hội giải thích. Nhưng ngộ nhỡ Văn Dịch nổi cáu thì biết làm thế nào? Hoặc không đếm xỉa gì đến cô trước mặt nhân viên thì sao?
Nhan Tiếu đang đứng trước cổng đấu tranh tư tưởng thì nghe thấy có người gọi cô sau lưng, ngoảnh đầu lại thì phát hiện ra đó là chị Vương, kế toán của công ty Văn Dịch.
Thấy Nhan Tiếu đứng trước cổng liền cười hỏi: “Sao em không vào?”.
Nhan Tiếu cũng cố mỉm cười: “Em đang định bấm chuông thì chị đến”.
Chị Vương liền ấn dấu vân tay để mở cửa rồi nhường cho Nhan Tiếu vào trước. Nhan Tiếu đành nhấc chân bước vào, vừa vào công ty đã bị hơi lạnh phả vào người, cô khẽ rùng mình. Chị Vương là người có tuổi nên hay để ý, thấy vậy vội nói: “Cái tụi này bật điều hòa lạnh như vậy, Tiếu Tiếu đến tìm giám đốc Văn hả? Em vào phòng làm việc của giám đốc ngồi đi, phòng của giám đốc không lạnh đâu”.
Gặp được chị Vương nhiệt tình, Nhan Tiếu như người đã cưỡi lên lưng hổ nên khó xuống, đành phải theo chị vào phòng làm việc của Văn Dịch. Hình như yêu nghiệt đang tìm giấy tờ gì đó, nghe thấy chị Vương gõ cửa, cũng không đê ý, chỉ nói “mời vào”, nhưng vừa ngẩng đầu lên, phát hiện thấy sau lưng chị Vương còn có Tiếu Tiếu, hắn cũng sững người, nét mặt sửng sốt. Chị Vương còn rót nước cho Tiếu Tiếu, Nhan Tiếu chỉ nói không khát, bảo chị cứ làm việc của chị đi. Lúc này chị Vương mới ra khỏi phòng làm việc, cả gian phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng máy điều hòa chạy.
Nhan Tiếu rót cho mình một cốc nước, quay lưng về phía Văn Dịch hỏi nhỏ: “Bọn mình cứ căng thẳng mãi thế này hay sao?”.
Sau lưng không còn động tĩnh gì nữa, Nhan Tiếu cúi đầu nhìn cốc nước bằng giấy trên tay, càng không có can đảm quay đầu lại.
“Em chỉ muốn nói với anh rằng, kể từ lúc lấy anh, em không còn ý định nào khác nữa. Hôm đó ở bể bơi… vì Hạ Hà Tịch nói với em rằng anh ấy sang Đức sẽ không bao giờ quay lại, sau đó lại nói rằng bao năm qua anh ấy sống rất vất vả, em thừa nhận là mình cũng cảm động, nhưng cũng chỉ là sự cảm thông với anh ấy, không hề có chuyện yêu đương gì cả. Anh ấy nói chỉ mong được ôm em một lần trước khi đi xa…”
Nhan Tiếu ngoảnh đầu, chỉ thấy trong mắt Văn Dịch có những ánh nhìn sáng quắc chiếu thẳng vào mình: “Nếu một ngày nào đó, một người đàn bà thích anh cũng nói muốn anh ôm cô ấy, và anh đã ôm thì em sẽ nghĩ thế nào? Nếu em tận mắt nhìn thấy cảnh đó thì em sẽ xử sự ra sao?”.
Nhan Tiếu cứng họng, ngay lúc này không thể nói hết với Văn Dịch tình huống ngày hôm đó: “Văn Dịch, em xin lỗi về chuyện hôm đó… Nhưng thực sự em chỉ muốn tạm biệt anh ấy chứ không có ý nghĩ gì khác”.
“Đủ rồi!” Đột nhiên Văn Dịch gầm lên, Nhan Tiếu giật mình, lúc này hắn mới ý thức được rằng mình đã mất hết bình tĩnh. Hắn xoa xoa hai bên thái dương đang giật giật rất mạnh, nhắm mắt lại nói: “Nhan Tiếu, anh không muốn cãi nhau với em. Đợi ông ngoại mổ xong rồi tính…”
Nghe thấy vậy, đột nhiên Nhan Tiếu cảm thấy vô cùng thất vọng về Văn Dịch. Cô thừa nhận lúc đó mình đã sai, không nên dung túng đê Hạ Hà Tịch ôm mình, nhưng thực sự cô vẫn một lòng một dạ với Văn Dịch. Tại sao tình cảm bao nhiêu năm không sánh bằng lòng tin đối với một cái ôm?
Lòng Nhan Tiếu nguội lạnh, giong cũng lạnh lùng hơn: “Anh nói như vậy có nghĩa không còn gì để nói nữa?”. Nói xong, thấy Văn Dịch không đáp lại, Nhan Tiếu lại mềm lòng ép mình nở một nụ cười, hạ giọng nói: “Đừng như vậy mà, tối nay em sẽ về nhà nấu cơm…”
Nhan Tiếu chưa nói dứt lời, bàn tay nắm tay yêu nghiệt đã bị hất ra, rồi thấy trên đỉnh đầu có tiếng gầm lớn: “Anh đã nói là bây giờ không muốn nói chuyện mà, em còn ở đây làm gì?”.
Nhan Tiếu rùng mình, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, trái tìm còn lạnh hơn ban nãy mấy chục lần, mấy trăm lần, như đóng thành băng. Văn Dịch, anh căm ghét em như vậy thật sao? Lúc này, Nhan Tiếu cũng cười gằn, cố không để mình rơi nước mắt, nói: “Được… được, coi như việc em đến đây là sai, giám đốc Văn muốn thế nào thì là như thế”.
Nói xong, Nhan Tiếu quay người định bỏ đi, thì cánh tay đột nhiên bị túm chặt, chưa kịp phản ứng gì, đã bị Văn Dịch ôm chặt từ phía sau. Yêu nghiệt ghì chặt Nhan Tiếu trong lòng, chỉ mong hai người cứ ngạt thở như thế rồi chết. Văn Dịch nghiến răng, lòng đau tê tái, nói: “Anh xin lỗi, anh biết không nên quát em, không nên… Anh xin lỗi, nhưng em có biết là mấy hôm nay anh khổ sở thế nào không? Chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh em và Hạ Hà Tịch ôm nhau. Anh chỉ muốn được giết chết gã Hạ Hà Tịch đó! Anh không nghe rõ hai người đang nói gì, chỉ biết mắt em đỏ hoe, đang khóc… Mấy ngày qua anh sợ chỉ cần gặp em, em sẽ nói không muốn để mất anh ta, em đã thay đổi ý định, muốn đến với anh ta, muốn chia tay với anh…”
Văn Dịch thấy mũi hơi cay cay, nước mắt đã lăn xuống vai Nhan Tiếu: “Tiếu Tiếu, thực sự là anh rất sợ… Sợ em không cần anh nữa… Nếu đúng là là em đến với Hạ Hà Tịch thì anh biết làm thế nào?”.
Nhan Tiếu cũng phải bật cười, quay đầu ôm chặt yêu nghiệt, cắn một miếng thật đau lên vai hắn: “Ai bảo là em không cần anh nữa, không cần anh mà em còn cam tâm để anh lừa lấy anh hay sao? Còn đợi anh bao nhiêu năm đó nữa sao? Còn XXOO với anh để có con với anh sao?”.
Nhan Tiếu nói đến câu cuối cùng, đột nhiên Văn Dịch sững sờ, ngừng lại một lát, sau khi xác định mình không nghe lầm mới rụt rè hỏi: “Em nói gì vậy?”.
Nhan Tiếu lắc đầu, đánh đấm yêu nghiệt túi bụi: “Em nói gì nữa? Không phải anh đi khoe khoang với tất cả mọi người em có rồi đó sao? Đến giờ có thật rồi, anh không dám nhận hả?”.
“Nhận chứ, dĩ nhiên là nhận chứ!” Văn Dịch sung sướng ôm chặt Nhan Tiếu, hôn tới tấp, vì quá bất ngờ, một lúc lâu hắn mới bình tĩnh lại được, nâng khuôn mặt đã nhòe nhoẹt nước mắt của Nhan Tiếu, trịnh trọng hứa: “Tiếu Tiếu, anh hứa nhất định sẽ khiến cho em và con trai hạnh phúc suốt đời”.
Nhan Tiếu thấy sởn hết gai ốc vì câu nói tình cảm của yêu nghiệt, liền đẩy hắn ra, mắng: “Đừng có suốt ngày con trai, con trai như thế nhỡ là con gái thì thế nào?”.
Văn Dịch nũng nịu sà tới, lại ôm Nhan Tiếu vào lòng: “Không phải bố chồng em đã giao nhiệm vụ cho em từ lâu rồi đó sao? Sinh một chữ “hảo”… con gái, con trai đều không được thiếu”. Nói đến đây, Văn Dịch dừng lại rồi nghiêm giọng nói tiếp: “Đợi tuần sau ông mổ xong, bọn mình làm đám cưới em nhé!”.
“Vâng!” Nhan Tiếu dụi đầu vào lòng chồng, mơ màng nhớ lại, hình như tuần sau, ngày ông mổ chính là ngày người đó bay sang nước ngoài. Nhan Tiếu khẽ mỉm cười, đã thấy lòng nhẹ hơn. Hạ Hà Tịch, chúc anh lên đường may mắn! Hiện tại em đang vô cùng hạnh phúc.
——Tôi là dải phân cách “sóng gió lại nổi lên”——
Chẳng mấy mà đã đến ngày ông Văn phải lên bàn mổ.
Đối với nhà Nhan Tiếu và nhà họ Văn, dĩ nhiên đây là một việc vô cùng quan trọng. Ngay từ tối đầu tiên, yêu nghiệt đã ở lại trông ông, còn Nhan Tiếu vì có bầu nên bị đuổi về nhà nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau, Nhan Tiếu tỉnh dậy, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến viện thì điện thoại đổ chuông.
Nhan Tiếu tưởng rằng yêu nghiệt gọi mình dậy, vừa nhìn màn hình liền sững người, mới nhấc máy. Đầu bên kia điện thoại, giọng Ớt Nhỏ khản đặc, nói nhỏ: “Chị Nhan Tiếu, chúng ta gặp nhau một lát nhé, mười phút thôi, em đứng dưới nhà đợi chị”.
Nhan Tiếu thu dọn đồ đạc xong xuôi xuống tầng, quả nhiên Ớt Nhỏ đã đứng dưới sân đợi cô. Nhan Tiếu nghĩ một lát, vẫn bước đến: “Quả Quả, em vẫn khỏe chứ?”.
Ớt Nhỏ cười gằn: “Bây giờ hỏi câu này có còn ý nghĩa gì nữa không?”. Nhan Tiếu thấy mắt Ớt Nhỏ đỏ hoe, sắc mặt nhợt nhạt, rõ ràng là mấy ngày qua cô ây nghỉ ngơi không được tốt.
Ớt Nhỏ cắn chặt môi, dường như phải hạ quyết tâm rất lớn mới nói: “Chị có biết hôm nay là ngày anh Hạ Hà Tịch bay không?”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu khẽ run lên, quả nhiên cô không đoán sai, Ớt Nhỏ đến đây là vì chuyện này. Nhan Tiếu đã nghĩ ra lời từ chối, lắc đầu: “Chị chỉ biết hôm nay là ngày ông ngoại anh Văn Dịch mổ. Anh ấy đang đợi chị ở bệnh viện, chị phải đến viện đây”.
“Nhan Tiếu!” Thấy Nhan Tiếu chuẩn bị bỏ đi, Ớt Nhỏ liền gọi giật lại, nói: “Tại sao chị lại có thể nhẫn tâm như vậy? Chị có biết là vì chị mà anh ây bỏ cơ hội thăng tiến ở công ty hay không? Vì chị mà anh ấy cam tâm tình nguyện làm tổn thương trái tim của một cô gái hết lần này đến lần khác. Vì chị mà thậm chí anh ấy còn âm thầm cầu chúc cho chị được dắt tay người khác… Điều quan trọng nhất là, vì chị mà anh ấy không bao giờ nói ra những điều này không? Người bỏ cuộc chưa chắc đã phải là người không có tình cảm sâu nặng. Tại sao chị chỉ chú ý đến mặt tốt của Văn Dịch? Anh ấy chuẩn bị bay rồi, chị đi tiễn anh ấy, nói đôi câu không được sao?”.
Nhan Tiếu đưa mắt nhìn xuống, nghe Ớt Nhỏ nghẹn ngào nói hết, mới chậm rãi trả lời: “Người bỏ cuộc chưa chắc đã phải là người không có tình cảm sâu nặng. Nói hay lắm, người đó chính là em ư?”.
Nghe thấy vậy, Ớt Nhỏ liền trợn tròn mắt, đứng chôn chân tại trận không biết phải làm gì. Thấy vậy, Nhan Tiếu liền lắc đầu: “Chị phải đi đây, nếu không Văn Dịch sẽ sốt ruột”. Nói xong, Nhan Tiếu liền đi vòng qua Ớt Nhỏ bước về phía trước.
“Nhan Tiếu!!” Ớt Nhỏ lấy hết sức bình sinh để gào, nhưng Nhan Tiếu không quay đầu lại nữa. Nếu quả thật là Hạ Hà Tịch đã buông xuôi rồi thì bây giờ không nên tỏ chút thông cảm nào nữa, không đúng thế sao?
“Nhan Tiếu, chị dừng lại ngay!!” Ớt Nhỏ vẫn đứng sau hét, Nhan Tiếu lại rảo bước nhanh hơn, đi được một đoạn ngắn, đang thắc mắc tại sao sau lưng lại không thấy có tiếng gọi nữa, ngoái đầu lại thì thấy một bàn tay ập xuống, trong tích tắc chỉ thấy trước mặt tối sầm…
Đến khi Nhan Tiếu tỉnh lại, chỉ thấy cô đau ê ẩm. Định thần lại thì phát hiện ra mình đang ngồi trên xe, Ớt Nhỏ ngồi ngay cạnh cô, người ngồi trước lái xe chắc là tài xế của nhà họ Mục.
Thấy Nhan Tiếu tỉnh lại, Ớt Nhỏ quay đầu sang, lạnh lùng nói: “Vừa đúng lúc”. Vừa nói dứt lời, xe liền rẽ quặt, sân bay đã hiện ra trước mắt, Nhan Tiếu trợn tròn mắt. Sau khi xe dừng hẳn, lái xe xuống trước.
Ớt Nhỏ nói: “Kể cả bây giờ chị có bay về cũng không kịp được ca mổ của ông ngoại Văn Dịch nữa, điện thoại em cũng đã tắt giúp chị rồi. Đã đến đây rồi thì chị hãy ngoan ngoãn nghe theo đi, vào chào tạm biệt anh Hạ Hà Tịch đi”.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu giận đến tím người, nghiến răng nhìn Ớt Nhỏ bằng cái nhìn tóe lửa: “Sao em lại có thể…”
Ớt Nhỏ mặt lạnh như tiền, dường như không nhìn thấy Nhan Tiếu: “Vào đi, còn nửa tiếng nữa anh ấy sẽ lên máy bay”.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Ớt Nhỏ, Nhan Tiếu cũng thấy bực, cô gật đầu, cười khẩy nói: “Nửa tiếng đúng không? Được, thế thì chị sẽ ngồi trên xe ba mươi mốt phút rồi xuống. Chị muốn xem xem ngoài việc bắt cóc người khác đến sân bay, tiểu thư nhà họ Mục còn làm được gì nữa? Có trói được chị rồi bê đến trước mặt Hạ Hà Tịch bắt tạm biệt không!”.
“Chị!” Câu nói này đã thực sự kích nộ Ớt Nhỏ, cô nghiến răng ken két trợn mắt nhìn Nhan Tiếu, chỉ muốn xông đến xé thành tám mảnh. Ớt Nhỏ cố gắng kìm chế cơn giận, rồi tự nhiên không còn sức nữa. Ớt Nhỏ nhắm mắt lại vái vẻ chán chường, nói nhỏ: “Chị tưởng rằng em sẽ không làm như thế ư?”. Nói xong, nước mắt đã lăn dài xuống gò má. “Chỉ là vì em thích anh ấy, có gì là sai? Đúng vậy, em ngang ngạnh, ích kỷ, là cô tiểu thư, không hiểu sự đời, hay cáu kỉnh. Nhưng những người quen bọn em, có ai là không biết em tốt với anh ấy thế nào, có ai là không biết em ngờ nghệch, hèn hạ đến mức nào, theo đuổi người ta bao nhiêu năm, đừng nói là cảm động, ngay cả nhìn em, anh ấy còn không buồn nhìn lấy một cái… Năm xưa bạn bè đều nói, Quả Quả, cậu ham cái mới hả? Chưa bao giờ gặp anh chàng nào như thế này, muốn thử hay sao? Em cam đoan rằng nếu theo đuổi một tháng mà không tán đổ em sẽ bỏ cuộc. Nhưng rồi một tháng, hai tháng, một năm, hai năm… em đã kiên trì theo đuổi bao nhiêu năm như vậy mà anh ấy không động lòng. Em phải làm thế nào? Em muốn rộng lượng cầu chúc cho anh ấy hạnh phúc, nhưng nhìn thấy hai người ôm nhau em vẫn rất buồn. Chị tưởng rằng em thực sự muốn đến tìm chị ư? Là do em nhìn thấy anh ấy như vậy nên em không thể chịu được, bất luận đi đâu, đều lẻ loi một mình, em biết… trong lòng anh ấy chỉ có chị…”
Nhan Tiếu im lặng, vỗ vai Ớt Nhỏ nói: “Em nhầm rồi”.
Ớt Nhỏ ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt lên thì nghe thấy Nhan Tiếu nói: “Em thực sự nhầm rồi. Không phải anh ấy không nhìn em, mà là không dám, không có đủ can đảm để nhìn”.
Ớt Nhỏ lắc đầu: “Thế có nghĩa là sao?”.
Nhan Tiếu nói: “Chị chỉ là một chiếc bóng trong lòng anh ấy thôi, một chiếc bóng hạnh phúc. Vì lúc chị quen anh ấy, anh ấy vẫn là một cậu bé vô lo vô nghĩ, nên anh ấy mới nhớ chị. Nhưng em thì khác, anh ấy để tâm đến em, chính vì để tâm nên mới đi xa. Chính vì để tâm nên mới không dám chấp nhận em”.
Ớt Nhỏ ngơ ngác: “Em vẫn không hiểu”.
Nhan Tiếu cắn chặt môi, nhìn về sân bay ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Người nên đi vào gặp anh ấy là em chứ không phải là chị. Chị nghĩ có những điều anh ấy nên nói trực tiếp với em. Nếu anh ấy có thể bình thản đối mặt với vụ tai nạn đó, quá khứ đó thì chứng tỏ anh ấy có đủ can đảm chấp nhận em. Chị chỉ là một giấc mơ, em mới là cuộc sống mà anh ấy cần”.
Nghe thấy hai chữ “tai nạn”, dường như Ớt Nhỏ đã ý thức ra được điều gì, cô sợ đến nỗi ngồi im không nhúc nhích. “Chị nói anh Hạ Hà Tịch là…”
Nhan Tiếu lại vỗ vỗ vào tay Ớt Nhỏ: “Hạnh phúc nằm ngay trong tay em, chỉ có điều phải xem em có đủ can đảm để nắm chặt hay không. Chị về đây, Văn Dịch đang đợi chị”. Nói xong, Nhan Tiếu liền xuống xe, đi thẳng mà không ngoái đầu nhìn lại.
——Tôi là dải phân cách “cuối cùng đã kết thúc”——
Nhan Tiếu vừa đợi xe vừa mở điện thoại ở bãi đợi taxi.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ và gần chục tin nhắn, dĩ nhiên, người gửi chỉ có một: ông xã. Nhan Tiếu không biết do trong lòng có linh cảm hay vì nguyên nhân gì khác mà cô không vội gọi ngay cho Văn Dịch để báo tin rằng mình vẫn bình an mà đọc tin nhắn trước.
7-7 9:06
Bà xã, em đang ở đâu? Sao lại tắt máy?
7-7 9:12
Điện thoại nhà cũng không có ai nhấc? Nhận được tin nhắn, nhớ gọi lại ngay!
7-7 9:40
Ông đã vào phòng mổ rồi. Nhan Tiếu, tại sao mỗi lần đến dịp quan trọng nhất em đều vắng mặt? Rốt cuộc anh có vị trí gì trong lòng em? Đừng để anh đoán nữa, hiện giờ em đang ở sân bay…
7-7 10:30
Điện thoại của em vẫn không gọi được. Tiếu Tiếu, em có biết một tiếng đồng hồ này anh đã phải trải qua khổ sở như thế nào không? Không những phải thấp thỏm đợi ông ngoại đang mổ, mà còn liên tục gọi điện thoại cho em… Anh chỉ sợ, phải chăng từ giây phút này, điện thoại của em sẽ không bao giờ gọi được nữa. Có phải em đã lựa chọn anh ta rồi hay không? Tiếu Tiếu, anh biết từ lâu em không hài lòng về anh, anh ấu trĩ, hay ghen, không chín chắn, không thành đạt, chính vì thế em đã lựa chọn anh ta rồi ư? Được… nếu lựa chọn anh ta, nếu thực sự em nhận được tin nhắn này, thì coi như anh năn nỉ em, em hãy báo cho anh rằng em vẫn bình an, đừng để anh phải lo lắng.
7-7 10:44
Nếu thực sự em đã lựa chọn anh ta… Nhan Tiếu, em nghe đây, từ nay trở đi em phải cố gắng ăn uống đầy đủ, không được thức khuya, không được dậy muộn, không được uống cà phê lúc đói, không được vì công việc mà thức đêm, không được cứ không vui là trốn đi, không được trong lòng có chuyện mà không chịu nói ra, không được quên anh…
7-711:04
Bà xã, anh đang đợi em.
Nhan Tiếu đọc hết tin nhắn, rồi bật khóc. Nước mắt nước mũi giàn giụa. Văn Dịch, đúng là anh rất ấu trĩ. Ai nói với anh rằng em mất tích mấy tiếng đồng hồ là vì chạy theo người đàn ông khác hả? Đồ ngốc! Anh tưởng là đang quay phim truyền hình à?
Nhan Tiếu vừa khóc vừa cười, đang định gọi điện cho yêu nghiệt thì tiếng chuông đặt riêng cho Văn Dịch đã vang lên. Nhan Tiếu nhấc máy, người đầu bên kia điện thoại gần như hét lớn: “Bà xã!!”.
Nhan Tiếu trều môi, cố gắng không để mình khóc, hỏi: “Ông vẫn ổn chứ anh?”.
Đâu bên kia cũng đã bình tĩnh hơn, trả lời bằng giọng run run: “Ổn, mọi thứ đều ổn. Tiếu Tiếu…”
Nhan Tiếu nhìn lên trời, không cầm được nước mắt, nói: “Yêu nghiệt, vừa nãy em nói với Ớt Nhỏ mấy câu, em cảm thấy cũng rất thích hợp với hai chúng mình”.
“Câu gì vậy?”
“Em nói…” Nhan Tiếu lau nước mắt, cười nói. “Em nói, hạnh phúc đều nằm trong tay mình, chỉ có điều xem mình có đủ can đảm để nắm chặt hay không. Cảm ơn anh đã có đủ can đảm quay về, phá hoại các cuộc hẹn hò của em, lừa em lấy anh, chính vì thế, em cũng đã đánh cược một lần. Em nói với Ớt Nhỏ rằng, sẽ không đi gặp Hạ Hà Tịch nữa, vì mọi sự can đảm của em đều đã trao cho anh rồi.”
Nghe thấy vậy, đầu bên kia điện thoại đột nhiên không lên tiếng nữa. Nhan Tiếu vừa khóc vừa nhìn lên trời, bầu trời xanh thẳm, hơn nửa năm trước, ngày yêu nghiệt về nước, không phải trời cũng xanh như vậy sao? Phải chăng lúc đó hắn đã hạ quyết tâm, không thành công quyết không lùi bước?
“Văn Dịch, anh còn ở đó không?”
“Còn…”
“Anh đến đón em đi, em ở sân bay. Em đói quá, con trai anh cũng đói rồi, em còn chưa ăn sáng đây này.”
“Được. Em cứ đợi nhé, đứng yên đừng đi đâu. Anh sẽ đến đón em, đón em về nhà…”
Nhan Tiếu cúp máy, mọi thứ trước mắt đã sáng sủa. Hóa ra, hạnh phúc thực sự rất giản đơn, chỉ cần bạn có đủ can đảm để nắm bắt.
Chúc các bạn online vui vẻ !