Chương 1
Đi bộ trên đường Thiên Nga, ngồi nghỉ chân tại một trạm nghỉ trong thị trấn sau một hồi lang thang, mấy đứa bạn cùng phòng đi mua quà Giáng sinh, tôi cảm thấy buồn tẻ nên bỏ ra ngoài đi dạo, tôi vốn không thích ngày lễ.
Mặc quần áo ấm đầu đội mũ len, tay bỏ trong túi, đủng đỉnh bước trên đường ngắm nhìn mông lung, mấy đứa bé tóc vàng mắt xanh trượt ván lướt qua tôi, bây giờ đã là hoàng hôn, ánh đèn neon đầy đường, khiến người ta lóa hết cả mắt.Trước mặt là sông Seine, mặt sông thường có hải âu bay lên.Đây mang tiếng là đường Thiên Nga nhưng chẳng có thiên nga, từ thời Louis XIV đã không còn, trong tiết trời mùa này, ngay cả hải âu cũng không có.
Lúc nãy, Karine(卡瑞娜) đã mời tôi đến nhà cô ấy ở Thụy Sĩ cùng đón Giáng sinh.Chuyện này năm nào cũng có những người khác nhau cũng ngỏ ý mời tôi, nhưng tôi từ chối tất cả, không phải không muốn tiếp xúc với những người khác, mà thật sự tôi không muốn có thêm những sai lầm đáng tiếc nữa.
Sáu năm trước một thân một mình đến nước Pháp, tự mình xoay sở tốt nghiệp đại học rồi lại vào viện nghiên cứu. Trong khoảng thời gian ấy, mấy cô bạn vì kết hôn mà bỏ học, có cô bạn cùng phòng thân thiết lại chết vì thuốc độc, con chó tuyết cưng thì bị đổ axit sunfuric vào, lại còn có một người Đức cầu hôn tôi nữa…vân vân, cuộc sống vẫn luôn như thế, tôi vẫn thấy cuộc sống của mình tương đối bình lặng.
Tuy nhiên cũng có những ngày đáng chán, ví dụ như ngày hôm nay.
Chuông điện thoại vang lên, là Amélie (阿蜜莉雅) – “An, bạn ở đâu thế, chúng tớ mua được toàn đồ hay ho nhé.” – Amélie hè sang năm sẽ kết hôn, lúc ấy khóa trình nghiên cứu cũng hoàn thành cả rồi, chỉ còn có luận văn thôi, mà luận văn thì làm thế nào chẳng được.
Amélie sáu năm trước cùng vào đại học với tôi, bây giờ xem ra cũng là người duy nhất cùng tôi tốt nghiệp, nhưng cũng chẳng thân lắm, cô nàng từng lấy chăn bông của tôi cho một con mèo đi lạc, báo hại tôi một đêm lạnh cóng, lại còn là vào tháng Giêng.
“Tớ đang ở sông Seine.”
“Sao lại chạy ra tận đó, không chờ bạn nữa, chúng tớ về trước chuẩn bị hành lý đây.” – Rồi cúp máy luôn.
Tôi thong thả tiếp tục đi bộ, không vội vàng trở về.
Khi trở về ký tục xá, Amélie đã được vị hôn phu đón đi rồi, Audrey (奥德莉) đang sắp xếp hành lý.
“Có người tìm bạn, điện thoại, ông ấy nói tối sẽ gọi lại.” – Audrey đứng dậy mặc thêm áo khoác, nhặt ba lô – “Giáng sinh vui vẻ” – Rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ký túc xá đột nhiên trở nên thật yên ắng.
Tôi không rõ ai đang muốn tìm mình, chỉ có thể nghĩ tới là mấy vị giáo sư vẫn thường hay khuyến khích tôi. Không để tâm mấy, lên giường nằm ngủ, chợt điện thoại vang lên.
“Tiểu Kiệt…Là cha.”
Một tiếng “Tiểu Kiệt” này làm đầu óc của tôi có chút chấn động, cho tới bây giờ vẫn không ngờ cha lại gọi điện tới. Không phải chưa bao giờ nhận điện thoại của ông, chỉ là quá ít mà thôi, ít tới độ sáu năm liền chẳng có nổi sáu cuộc điện thoại, dường như khiến tôi cũng vô tình quên đi luôn.
“Có việc gì sao…?” – Một lúc lâu sau mới mở miệng được, giọng nói có phần ngập ngừng.
“…Tiểu Kiệt, về nhà một chuyến đi.” – Giản Chấn Lâm lúng túng nói. Đây là lần đầu tiên ông chính thức tỏ ý muốn tôi trở về.
“Không, con có việc rồi.”
“Tiểu Kiệt, năm ấy cha có phần quá đáng, cha không có…”
Ngán ngẩm ngắt lời ông, tôi vốn ghét nhất những câu giả tạo này, rành rọt cất lời hỏi điều trong lòng muốn biết luôn – “Bà ấy có đồng ý với cha không? Nếu như, con trở về…?”
Một tiếng thở dài, đến từ nửa kia của Trái Đất: “…trở về vài ngày đi.”
Nhìn cảnh ngày đông lạnh giá ngoài cửa sổ, rất lâu rất lâu sau, tôi thản nhiên mở miệng: “Được……….Con sẽ trở về.”
Kỳ thực với Giản An Kiệt tôi thì ba chữ “chuyện ngày xưa” rất đơn giản, năm tôi mười chín tuổi thì cha có nhân tình, thế là vô vàn những lần quát tháo đánh đập mẹ tôi đến nỗi bà không chịu nổi phải bỏ đi Thượng Hải theo người khác, hai tuần sua cha mang về một người phụ nữ xinh đẹp, trong lúc đó, tôi cũng hoàn toàn chẳng đả động gì, cho đến khi tôi đẩy cái người mẹ kế ấy từ cầu thang tầng hai xuống, khiến bào thai em trai hoặc em gái có cùng một nửa huyết thống với mình chết trong bụng bà ta. Tôi thừa nhận bản thân ác độc, tất nhiên, tôi vì thế mà đã bị trừng phạt, bị đứa cháu xinh đẹp của người đàn bà kia cho một bạt tai, đây là lần đầu tiên tôi bị người ta tát, chỉ cảm thấy thực sự rất đau. Thế là cuối cùng, Giản Chấn Lâm tống cổ tôi sang Pháp, sáu năm rồi.
Ba hôm sau, bắt đầu bình tĩnh thong thả sắp xếp hành lý, ước chừng chỉ đi một tuần là về nên chỉ đem mấy bộ quần áo đơn giản theo.
Điện thoại cho Mạc Gia Trân báo tin trở về, lần nào Mạc Gia Trân lên MSN* cũng đều thúc giục tôi về nước mà tôi cứ nhất quyết tìm cớ từ chối, lần này lại chủ động về khiến cô nàng cực kỳ phấn khởi.
Máy bay hạ cánh ở sân bay lúc ba giờ chiều, tôi chỉnh giờ Bắc Kinh theo đồng hồ treo trên tường đối diện đại sảnh.
Trời thật lạnh, lúc này so với đêm Giáng Sinh tuyết lớn ở Pháp có khi còn lạnh hơn.
Vừa bước vào thấy trong phòng chờ ồn ào hoàn toàn không nghĩ sẽ có ai chờ đón mình, đang tính tự bắt taxi về thì Gia Trân chạy như bay về phía tôi: “Giản An Kiệt!”
Mất bao nhiêu công sức bản thân mới có thể trụ vững không bị xô ngã: “Đã lâu không gặp, Gia Trân.”
“Đã lâu cơ đấy.” – Trong giọng nói đầy vẻ châm chọc.
Cũng không để tâm biểu hiện của cô nàng, tôi cười nhẹ: “Rất nhớ bạn mà, thật đó.”
Nghe tôi nói vậy giận dỗi của Gia Trân cũng đi xuống luôn – “Đã biết đường dùng chiêu này đấy, tiểu nhân.”
“Có tác dụng thì dùng thôi.” – Giao hành lý cho Gia Trân, cùng nhau bước đi.
“Cái cô này, đi một mạch sáu năm liền, cũng không biết đường về thăm chúng tôi một lần.”
“Ngồi máy bay mệt chết đi được, với cả hầu như ngày nào chả gặp nhau trên mạng không phải sao. Đúng rồi, sắp kết hôn à?”
“Ừ, cũng tính đến rồi, nửa năm nữa sẽ tổ chức. Lúc ấy nhất định cậu nhất định phải có mặt.”
“Nhất định rồi, chúc mừng trước nhé, Bùi Khải cũng không tồi đâu.”
“Không tồi cái gì chứ, bao nhiêu đứa con gái mơ còn chẳng được đó.” – Mạc Gia Trân phản đối – “Có trở lại Pháp nữa không?”
“Tất nhiên.” – Tôi gật đầu không mấy mạnh bạo.
~ Hết chương 1 ~
Chương 2
Từ chối lời mời của Gia Trân, tôi về thẳng nhà họ Giản.
Trang viên Giản gia, tường thạch cao trắng với mái ngói màu đỏ, cổng vòm cùng hành lang nối tiếp nhau, vườn xanh tươi mơn mởn và bể bơi kiểu châu Âu cực kỳ xa hoa.
Tất cả vẫn như vậy, nhưng chẳng hề thân quen.
Phải nhấn chuông cửa, vì không có chìa khóa.
Mở cửa là một bà cụ có phần cao tuổi, bà nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới – “Xin hỏi cô tìm ai?”
Chắc chắc mình không hề đến nhầm cửa – “Tôi tìm…Giản tiên sinh.”
“Giản tiên sinh không có ở đây” – Bà cụ toan đóng cửa lại.
“Lâm mẫu, là ai…” – Một giọng nói trầm thấp từ bên trong phòng vọng ra.
Thân hình bất giác chấn động! Nhưng khóe môi lại không ngăn được một nụ cười.
Một bóng người cao gầy tao nhã bước ra cửa, tôi một mực chờ, chờ hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy tôi.
Hoảng hốt! Đôi mắt lạnh lẽo như đêm tối kia tận nơi sâu thẳm tận cùng không che giấu được sự hoảng hốt…Hoảng hốt cũng phải thôi, dù sao tôi cũng đã trở về.
“……..Giản An Kiệt?”
Bỏ mũ xuống, xách hành lý đi thẳng vào trong nhà.
“…Tịch tiên sinh?” – Người làm nghi hoặc nhìn tôi tự nhiên vào nhà.
“Cô ấy là con gái của chú Giản.”
Con gái…con ngươi tối lại, không khỏi hừ lạnh trong lòng.
Một tay đưa ra, Tịch Si Thần đón lấy hành lý trên tay tôi.
Cúi đầu nhìn đôi bàn tay thon dài hơi tai tái kia – “…tay anh thật đẹp.”
Đôi mắt hắn dường như có phần đăm chiêu nhìn về phía tôi. Tôi mỉm cười.
Bước lên lầu, nhớ như in phòng mình là phòng thứ ba tầng hai. Mở cánh cửa quen thuộc toàn một màu đen, bên trong bừa bộn đủ thứ linh tinh không nên có như ôtô đồ chơi, khối gỗ, màu vẽ, bảng vẽ…sàn nhà, trên giường, mặt bàn đều là…
Nhẹ nhàng tựa và khung cửa, lông mày hơi chau, Tịch Si Thần ở đằng sau nhàn nhạt liếc mắt.
“Ngọc Lân có vẻ rất thích phòng của em.”
“Ngọc Lân?”
“Em trai của em.”
Trong lồng ngực đột nhiên có chút nghẹt thở. Tôi nghĩ mình nên đến ở cùng cô cho qua Giáng sinh.
“Em…có muốn ngủ phòng dành cho khách không?” – Giọng nói lạnh nhạt.
“Phòng dành cho ‘khách’…” – Xoay người lấy hành lý. Bước xuống lầu dưới.
Tịch Si Thần đi theo giữ chặt tay tôi lại, sức không lớn nhưng rất chắc chắn, hành động này làm cả người tôi run lên – “Buông tay!”
“Muốn đi đâu, quay lại Pháp sao?” – Trong lời Tịch Si Thần có phần gấp gáp.
Tôi giằng khỏi tay hắn – “Yên tâm, tôi sẽ quay lại Pháp, tuy không phải bây giờ, nhưng cũng rất nhanh thôi.”
Tịch Si Thần nhìn tôi, ánh mắt lạnh lẽo.
Tôi cũng thong thả không bức bách nhìn lại hắn, rất rất lâu sau mới miệng cất lời trước – “Ngày mai tôi sẽ đến gặp ông ta.”
“Cha em chắc sắp về rồi đấy.” – Giọng nói Tịch Si Thần hơi ngập ngừng – “…em chờ một chút cũng được.”
“Không cần” – Thật buồn cười, vì cái kiểu nói chuyện này khiến tôi ý thức được mặc dù mình đã sống đằng đẵng mười bảy năm trong cái trang viên này, nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là khách mà thôi – “Hơn nữa, muộn thế này rồi, tôi cũng phải đi tìm chỗ mà nghỉ lại chứ.”
Tịch Si Thần ngây ra mấy giây – “Nếu…ý em là em muốn ở tại phòng của mình, tôi sẽ bảo người dọn dẹp.”
“Thế sao? Lời nói của tôi khiến anh sinh ra cái ý nghĩ đấy sao?” – Lại hừ lạnh nữa – “Rút lại tưởng tượng của anh đi.”
Đôi mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, Tịch Si Thần bước lại gần phía tôi, theo bản năng tôi cũng lùi nhanh về phía sau!
Tịch Si Thần nhíu mày – “Em…sợ tôi.” – Đây là một câu khẳng định.
“Anh vui tính thật đấy, Tịch tiên sinh.” – Liếc mắt nhìn hắn một cái, tôi lạnh lùng mở miệng.
Đi lướt qua vai.
“Đúng rồi, Tịch tiên sinh.” – Khi đi tới cửa tôi quay đầu lại nói – “Anh có nhất định phải làm cao như thế không?”
Ra đến bên ngoài lại có những bông tuyết nhỏ xinh bay bay.
Khoác lên mình áo nhung len. Đi tới trường trung học sẽ thường có bến xe bus, lập tức lên một cái xe bus đầu tiên, mặc cho nó đến đâu thì đến. Trên xe không có nhiều hành khách cho lắm, đi tới ngồi xuống ghế cuối cùng. Xe cứ lẳng lặng chạy đi, phát ra âm thanh đặc biệt của riêng nó, gần hoàng hôn, ngã tư đèn hai bên đường đều đã lên cả, từng dòng ánh sáng phản chiếu lên cửa kính xe, nhấp nha nhấp nháy.
Tay phải bất giác ôm lấy ngực, nơi ấy thật sự rất khó chịu.
Tôi có một đứa em trai, nhưng cho đến tận bây giờ chẳng ai nói cho tôi biết. Cảm thấy như mình không quan trọng…hay là…đã ngán ngẩm coi tôi như bỏ đi… (Juu: nguyên bản là xà hạt – 蛇蝎 – rắn vs bọ cạp nhưng ta thấy hơi quá nên để tạm thế này)
Tuyết bay vào qua cửa sổ, tan trên mặt, trên tóc…
“Cô ơi, tới điểm cuối rồi.” – Tiếng nói của lái xe khiến suy nghĩ mông lung của tôi theo một trời tuyết trắng kia hồi tỉnh.
Phủi đi tuyết tan trên người, đứng dậy xuống xe.
Đưa mắt nhìn một vùng hiu quạnh xung quanh, không ngờ nơi đô thị này còn có chỗ hoang vắng như vậy.
Nghĩ ngợi một chút rồi bấm số điện thoại của Phác Tranh, đầu dây bên kia để chuông một chút liền nhận máy ngay, sau đó liền gào tướng lên – “Giản An Kiệt!”
“Em bị lạc đường, Phác Tranh à.”
Chương 3
Ngâm mình trong nước nóng một hồi khiến thân thể lạnh như băng cuối cùng cũng có một chút ấm áp, thần kinh căng thẳng cả một ngày rồi cũng từ từ giãn ra, chợt thấy hoảng hoảng hốt hốt.
Nghe được tiếng đập cửa cuồng loạn mới phát hiện ra mình thế mà lại ngủ quên, đứng dậy mặc bừa áo choàng tắm màu trắng đi ra.
“Anh còn tưởng em định tự sát trong phòng tắm cơ đấy.”
“Cuộc sống tươi đẹp nhường này, cho em cái lý do để tự sát đi.” – Uể oải đáp lời Phác Tranh ở cửa – “Em phải ngủ đây, mệt quá.”
“Biết mệt còn chạy tới nơi quái quỷ ấy” – Phác Tranh giễu cợt.
“Thực ra…” – Tôi chớp mắt – “Nói thật cái chỗ ấy vị thế cũng không tồi đâu, hay anh đi mua mấy lô đi, bán qua bán lại bảy tám lượt nhất định anh sẽ thành triệu phú, kể cả không thành được triệu phú thì cũng phải là địa chủ.”
“Lắm chuyện!” – Một hạt dẻ thô bạo ném tới – “Bảo ngủ mà chưa ngủ đi à, phòng cũng thay mới cho em rồi đấy.” – Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Phác Tranh khinh thường nhìn tôi nói – “Vết thương lòng thật có thuốc chữa sao?”
“Yes!” – Lông mày nheo nheo như thể hiện, thể hiện điểu gì đó như tự hào, nói xong vừa cười vừa chạy lên lầu, chạy đến chỗ quẹo thì dừng lại, quay đầu nhìn Phác Tranh – “Phác Tranh, không phải anh đã nói sẽ nghe theo em sao?”
Tức tối hướng về phía người đương dựa mình vào tay vịn cầu thang – “Check out, đừng quên để lại tiền trọ, tiền ăn…”
Xoay người đạp bước bỏ đi.
Đang ngủ mơ màng từ phòng khách truyền lên những âm thanh khiến đầu tôi đau dị thường. Tiếng động rất nhỏ, nhưng thần kinh tôi mẫn cảm lạ kỳ, một cuốn sách mở cũng có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ.
Rúc đầu sâu vào trong chăn…bịt kín gối…co mình lại…trùm khít lại…
Cửa phòng ngủ mở ra, sửng sốt trong khoảnh khắc, tâm trí trống rỗng trong giây lát.
Khuôn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn, tóc để không quá dài, hợp với một thân trang phục màu cà phê cắt may đơn giản, so với hình tượng bạch mã hoàng tử của bốn năm trước, thêm nhiều phần kỵ sĩ phong nhã, tự tin kiêu ngạo, lạnh lùng………thật là dọa người!
Lúc này, người trong phòng khách ấy cũng đã nhận ra tôi.
Bàn tay Diệp Lận run lên, tài liệu rơi xuống.
Tôi với anh đứng trong phòng khách cách nhau không đến ba mươi thước nhìn nhau.
Tôi và Diệp Lận, từ khi mới quen, rồi thân thiết…đến yêu nhau. Giản An Kiệt, chia hộp cơm cho anh với! Giản An Kiệt, đi học không được ngủ! Giản An Kiệt, em là người trời phái xuống để khắc anh hả! Giản An Kiệt, anh tặng Diệp Lận cho em, em phải cất giữ cẩn thận nhé! Giản An Kiệt, anh yêu em! Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…
Có một thời, mỗi câu “Giản An Kiệt” của anh đều khiến tim tôi đập nhanh, mỗi lời đều khiến lòng tôi rung động. Mà bây giờ, tôi mong sao…anh không còn khả năng ấy nữa.
Diệp Lận lấy lại tinh thần, thân thiết âm trầm cười nói – “Về nước bao giờ thế?” – Bắt đầu nhặt những tờ giấy dưới chân lên.
…Vẫn ưa làm bộ làm tịch như thế.
“Ngày hôm qua” – Hy vọng biểu hiện của mình đủ thẳng thắn.
Đôi mắt tà mị nháy một cái, lại có vẻ lười nhác bảo – “Bạn bè như thế là không được đâu, về mà cũng không báo cho anh một tiếng.”
“Vốn không phải bạn bè…”
“Thật sao?” – Con ngươi càng lười nhác hơn, còn mang ý châm chọc.
Phác Tranh rốt cuộc cũng sực tỉnh – “An Kiệt tỉnh rồi à, sao không ngủ thêm nữa?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài.
Vì Phác Tranh thăm hỏi nhiệt tình quá, ánh mắt Diệp Lận chợt tắt, cứ nhìn Phác Tranh rồi lại nhìn thẳng vào tôi, tận đáy con ngươi đặc biệt thâm trầm – “Không ngờ quan hệ của em với Phác Tranh đã tốt tới mức này, xem ra chỉ có mình tôi không hay biết gì.”
Quan hệ của tôi với Phác Tranh người biết đích xác cũng không nhiều, không phải cố ý giấu diếm, chỉ là không có ý định giải thích thôi.
Về phần tình huống hiện tại, tôi mặc một bộ quần áo ngủ xuất hiện trước cửa phòng một người đàn ông thì có ý nghĩa gì, chín người thì cả chín đều nghĩ đến chuyện đó mà thôi.
“Chuyện này có vẻ không liên quan tới anh.” – Tôi nói.
Phác Tranh tới gần, nói – “Chuyện đó, An Kiệt,…”
“Phác Tranh, em đói, có cái gì ăn không?”
“Ồ, có.” – Phác Tranh liếc nhìn tôi một cái, thở dài, không nói gì thêm, xoay người đi tới phòng bếp. Anh luôn hiểu được suy nghĩ của tôi.
“Sao em lại ở đây?” – Diệp Lận nhìn theo bóng dáng Phác Tranh, nhếch nhếch miệng hỏi.
“Không có chỗ ở.” – Ngồi xuống bàn chậm rãi rót nước uống.
Diệp Lận tạm ngưng vài giây – “Đừng nói với tôi Giản trang nhà em lớn như thế mà ngay cả một gian phòng trống cũng không có để cho em ở lại.”
Ngón tay run lên, suýt nữa đánh đổ cốc nước.
“Không khát thì không cần uống nhiều nước lắm đâu.” – Lông mày hơi nhăn, rồi lại lười nhác cười – “Ở Pháp sáu năm liền cuối cùng cũng biết đường về rồi.”
“……….”
“Tôi còn tưởng em vẫn bám trụ lại đó cơ, làm thế nào, Giản gia đại tiểu thư rốt cuộc cũng ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu xong về báo hiếu Tổ quốc rồi.” – Thấy tôi không trả lời, khẩu khí anh bắt đầu không hài lòng.
“…..Tôi vẫn chưa tốt nghiệp. Chưa thể báo hiếu Tổ quốc.” – Không trả lời anh thì anh lại càng lấn lướt. Vì thế chọn một câu dễ trả lời nhất để đáp.
“Em còn muốn trở về sao?” – Trong nháy mắt khuôn mặt Diệp Lận thu lại ý cười, đáy mắt lạnh lẽo.
Ngừng uống nước một chút, trả lời bừa.
Diệp Lận nhìn tôi chằm chằm rồi lạnh lùng nói – “Bảo Phác Tranh là tôi về trước đây.” – Đặt tài liệu trên tay xuống bàn trà rồi bước đi, tay vừa nắm lấy cửa liền quay đầu lại nói – “Như thế, tôi sẽ không quấy rầy các người.”
“….Được.” – Không để ý câu cuối của anh. Cũng không có ý định đứng dậy đưa tiễn.
Con ngươi Diệp Lận so với một giây trước còn âm trầm hơn – “Được ư? A, cũng phải được thôi, đúng rồi, rảnh cùng đi ăn cơm…Á Lợi (亚俐), cũng nhớ em lắm.” – Mở cửa, rời đi.
Nửa cốc nước trong tay không cẩn thận rơi xuống, mảnh vỡ văng ra.
“Anh với anh ta tình cờ quen nhau, dạo trước anh ta muốn mua phòng, vừa lúc anh muốn bán đi, cho nên cũng thường xuyên lui tới gặp nhau.” – Phác Tranh vẫn đứng trong bếp nhìn thấy kính vỡ trên mặt đất, buông bữa sáng xuống, lấy cây chổi cùng xẻng dọn sạch sẽ, sau đó ngồi xuống đối diện với tôi – “Cứ nghĩ em sẽ ngủ một mạch tới chiều…Xin lỗi, An Kiệt.”
“Em đánh vỡ cốc của anh, như vậy là hòa.” – Kéo qua bàn ăn, bắt đầu an ủi.
“Thực ra, Diệp Lận vốn không hay có biểu hiện hoài nghi như thế đâu.” – Phác Tranh có vẻ rất chân thật – “Với người khác…vốn rất tốt.”
Tôi cười cười không nói gì. Anh thế nào, bây giờ với tôi hoàn toàn không có quan hệ gì. Thời gian sáu năm có thể chôn vùi tất cả.
Bao nhiêu câu “Giản An Kiệt, Giản An Kiệt…” Cuối cùng cũng thành ra một câu chia tay lạnh lùng.
Chương 4
Tháng chín năm ấy, mẹ đích thân đưa tôi tới trường trung học, mùa hè khi ấy cũng không quá nóng bức như bây giờ, gió lướt qua những ngọn cây cũng rất là mát mẻ. Trong ký ức của tôi, khi ấy mẹ vô cùng lặng lẽ, cũng vô cùng xinh đẹp.
Hành lang ngoài phòng giáo vụ dài dằng dặc, tôi ngoan ngoãn đứng ngoài chờ mẹ.
Thành tích của tôi có phần hơi kém, sở dĩ có thể nhập học ở cái trường danh giá nhất nhì ấy chẳng qua cũng chỉ là một thể hiện của sức mạnh của đồng tiền.
Nhưng tôi cho đến giờ cũng chẳng bận tâm chuyện này, mà cha mẹ tôi cũng vậy.
Một câu nói như thể bị gió vô tình đưa đến tai – “…Hóa ra cái danh nữ sinh cũng có thể mua được cơ đấy.” – Nghe giọng cực kỳ khinh thường.
Không chần chừ mà quay đầu lại, thấy ngay một nam sinh rất đẹp, tóc mềm mượt che một đôi mắt đen tuyền sáng lấp lánh, làn da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú. Nhìn một lại, thấy không có biểu hiện gì đặc biệt, tôi lại quay đầu tiếp tục nhìn qua cửa sổ, phía ấy có một sân bóng rổ nhỏ, có mấy đứa trẻ đang chơi đùa…
“Tôi nói cô có nghe thấy không đấy?”
“………”
“Cô có bị điếc không đấy?” – Giọng nói mất kiên nhẫn ấy lại vang lên lần nữa.
Tôi bỗng thấy rất buồn cười, vì giọng hắn thực sự rất dễ nghe, nhưng cứ cao giọng lên nên khi phát ra cũng rất kỳ cục, thế là tôi bật cười thật.
“Cô……!”
Giương mắt nhìn thẳng về phía hắn, tôi nhận ra, lúc này trên khuôn mặt tuấn mỹ kia không hiểu sao lại có chút ửng hồng.
Ánh mắt lướt qua hắn nhìn về phía phòng giáo vụ – “Hẹn gặp lại.” – Tôi nói.
“An Kiệt, đi thôi.” – Mẹ vừa từ trong đó bước ra ôn hòa hướng về phía tôi vẫy gọi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Diệp Lận, thật rộn ràng, mà cũng thật bốc đồng.
Sáu năm trở về trước, cậu trai tên Diệp Lận ấy đã làm rối loạn toàn bộ cuộc sống của tôi.
Cùng biết, cùng quen, mến nhau…
Hơi nước mờ mịt dày đặc trong phòng tắm, đứng trước gương, lau đi hơi nước, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt của mình, rồi lại, dần dần mờ đi.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, vậy mình có thể đón nhận sáu năm ấy không? Đáp án là không.
Tổn thương tinh thần và tình cảm chẳng thể hy vọng lạnh lại được, khiến tôi không thể dễ dàng chấp nhận người khác, nhưng một khi đã chấp nhận thì không bao giờ phản bội, nếu phản bội, sẽ muôn đời không thể tha thứ.
“An Kiệt, điện thoại cứ reo suốt, có cần anh đưa vào cho không?” – Phác Tranh đập đập cửa gọi.
“Không cần, em ra bây giờ đây.”
Thu lại những hồi ức thoáng qua ấy, mặc áo choàng tắm vào.
Có bảy cuộc gọi nhỡ, của cùng một người, nhưng không hiện tên.
Phác Tranh đưa điện thoại xong liền quay lại ăn mì tiếp, một ngày anh phải ăn tới sáu bữa.
Chuông lại reo lên lần nữa, vẫn là dãy số ấy, một lúc lâu sau tôi mới nhận điện.
“Giản An Kiệt” – Giọng nói ở đầu dây bên kia có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bốc đồng quen thuộc như thế.
Quả nhiên là anh, Diệp Lận.
“Sao không nhận điện thoại?” – Không hề có ý căn vặn, lại còn rất hiền hòa.
“Có việc gì không?” – Không muốn lãng phí thời gian, nếu trong lòng đã sớm quyết định sẽ không vì anh mà bận tâm, vậy thì cũng không nên dây dưa nhiều.
“Không có việc gì thì không được tìm em.” – Lời này của Diệp Lận như mang theo tiếng cười lười biếng.
“Không tiện nói chuyện sao?…Phác Tranh, đang ở cạnh em à?” – Giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, cũng mang theo ý thăm dò.
Cái câu hỏi này thực sự chẳng liên quan gì cả, thực sự không cần thiết.
“Không có chuyện gì thì em cúp máy đây.” – Tôi nhàn nhạt nói.
“Em cứ cúp máy thử xem! Giản An Kiệt, em mà cúp máy anh sẽ đến trước mặt em đập tan cái điện thoại đó cho xem!” – Không hề cười nữa, giọng nói vô cùng tức giận ấy khiến tôi kinh ngạc, mặc dù vẫn biết cái giọng nhẹ nhàng lúc nãy chỉ là cố kiềm chế bất mãn, nhưng không ngờ anh có thể kích động đến thế.
Không nén nổi một nụ cười yếu ớt, có thể coi là thói quen đi, mỗi lần anh cao giọng nói nói cái gì tôi đều cảm thấy rất đáng yêu và thân thiết, giọng nói mềm mại hơn – “Anh muốn nói chuyện gì?” – Không hy vọng gì điện thoại này có thể truyền tải tới. Nếu cuộc sống của tôi chưa từng gặp Diệp Lận, chắc cảm xúc trên khuôn mặt giờ này chẳng có nửa phần lơi lỏng, nhưng thực tế là, anh đã hiện diện, hơn nữa còn hiện diện suốt sáu năm. Cũng phải công nhận, quen với việc ở bên anh đã thay đổi ít nhiều suy nghĩ của tôi, thay đổi đến mức đã từng nghĩ anh là điều gì đó gắn liền với cuộc sống của tôi.
Bên đầu kia điện thoại dường như cũng nhận ra mình đã mất kiểm soát, mất một lúc để bình tĩnh – “Thật xin lỗi, vừa rồi, anh nghĩ mình đã quá mệt mỏi.” – Giọng nói lại khôi phục sự lười nhác – “…có thể ra ngoài một chút không?”
“…..Không được.” – Không muốn dây dưa gì thêm nữa, mà tôi cũng không giỏi kiếm cớ thoái thác.
“Giản An Kiệt!” – Giọng anh cố nhẫn nhịn – “Được, được lắm, Giản An Kiệt em luôn có cách khiến cho anh cảm thấy mình là người phạm lỗi.”
Không đợi tôi trả lời nữa, điện thoại tắt luôn!
Tay cầm di động có phần đau đớn. Tôi biết người cao ngạo như anh không thể chấp nhận chuyện bị cự tuyệt.
Như thế, nói vậy không chừng cũng tốt thôi.
Chúc các bạn online vui vẻ !