Ring ring
Tiểu thuyết tình yêu

Tiểu Thuyết Tình Yêu

Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu

Loading...

Tiểu thuyết - Yêu em, chờ em - trang 6

Chương 11

_Đến nơi rồi. – Đình Phong cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt thoáng nhìn xung quanh. – Phòng bếp ở đâu?

_Phòng thứ hai…bên tay phải.

Hải Lam cảm thấy có chút choáng váng, cảnh vật trước mắt cứ mờ ảo, lung la lung lay, đầu óc cũng hơi mơ màng.

Anh đi thẳng vào trong bếp, khoảng mười lăm phút sau mới đi ra, trên tay cầm cốc nước gừng giải rượu.

_Uống đi, nếu không ngày mai đầu em sẽ rất đau.

Tiếp nhận cốc, vừa ngửi thấy mùi gừng mặt cô đã nhăn lại.

_Đắng…

Buồn cười trước hành động trẻ con của cô, song anh vẫn nhẹ giọng dỗ dành.

_Ngoan, không đắng, tôi đã cho thêm đường rồi.

Cô bỗng tức giận trừng mắt anh.

_Đừng có coi tôi như trẻ con! – Nói xong nâng cốc uống cạn. Đúng là không đắng lắm, nhưng cô vẫn không quá thích mùi gừng.

_Uống nước tráng miệng. – Anh lại đưa qua một cốc nước lọc, cô cũng nghe lời uống hết. Đình Phong hài lòng mỉm cười.

_Xong rồi, bây giờ thì đi ngủ, đến mai sẽ không sao.

_À…- Cô hơi ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

_Sao vậy?

Thấy cô do dự, anh cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn cô.

Hôm nay cô rất đẹp, so với mọi hôm lại bớt một phần lãnh đạm, thêm một phần hấp dẫn. Khuôn mặt trắng hồng, mái tóc đen nhánh, mượt mà rũ xuống vai, vài sợi lòa xòa trượt xuống trước ngực. Tiếp tục lướt xuống phía dưới đến vết bẩn do rượu hắt vào, ánh mắt anh thoáng qua một tia sắc lạnh.

Cô vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau mới mở miệng, thanh âm vẫn nhỏ như tiếng muỗi kêu.

_Bọn họ…hình như rất thích anh. – Cả cô gái tối nay cũng vậy. Có thể cô ta che giấu rất khá, nhưng cô vẫn biết là cô ta cố ý nhằm vào cô. Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên. Cứ việc cố gắng kiểm soát bản thân, chỉ cần nghĩ đến việc anh được người yêu thích, còn được một đám phụ nữ vây quanh, cô lại thấy ngực mình nhức nhối không yên.

_Em ghen? – Nhận thức này làm tâm tình anh phút chốc bay lên. Quả nhiên cô đối với anh không phải hoàn toàn không có cảm giác gì.

_Ai…Ai thèm ghen? A…Anh, anh làm gì? – Nhìn anh đột ngột tới gần, cô bỗng hoảng sợ la lên.

_Hôn em. – Lời vừa dứt lập tức phủ lên môi cô.

Hải Lam cảm thấy đầu mình nổ vang, tất cả các giác quan gần như đình trệ. Lần thứ hai…anh ta lại…

Chợt cô vùng vẫy muốn đẩy anh ra, song sức lực thực sự quá nhỏ bé. Anh giữ chặt gáy không cho cô lui lại, nhân lúc cô kinh ngạc đầu lưỡi mạnh mẽ tiến vào, càn rỡ xâm chiếm mọi ngóc ngách trong miệng cô.

Vốn chỉ định trừng phạt nho nhỏ cái miệng lúc nào cũng cứng rắn của cô, không ngờ càng lúc anh càng trầm mê. Cô thực ngọt, thực thơm, khiến anh không nỡ dừng lại.

Không chống đỡ nổi trước sự cuồng nhiệt của anh, suy nghĩ cô dần trở nên trống rỗng. Bàn tay vô lực nắm lấy áo anh, ý thức cũng dần mơ hồ.

Thật lâu, lâu đến cô cơ hồ không thể hô hấp, nụ hôn kia mới tạm thời dừng lại. Anh nhẹ nhàng đẩy cô xuống ghế sô pha, không đợi cô kịp thanh tỉnh, bờ môi đã đè ép đi lên. Lần này động tác anh rất nhẹ, rất ôn nhu, vô cùng trân trọng tựa như bảo vật quý giá nhất. Anh dịu dàng hôn lên trán cô, hàng mi ngại ngùng run rẩy, lướt qua chóp mũi, hai má, cuối cùng lưu luyến trên đôi môi phấn hồng. Anh không ngừng trêu chọc, cắn nhẹ môi dưới cô, khẽ liếm rồi mút vào, kiên nhẫn lặp đi lặp lại. Cho đến khi cô không tự chủ vươn đầu lưỡi đáp lại anh, Đình Phong mới khẽ cười, cuốn lấy lưỡi cô kịch liệt dây dưa. Bàn tay cũng không an phận chạy loạn trên người cô, cách một lớp vải vuốt ve mảnh mềm mại trước ngực cô.

Hải Lam chưa từng có cảm giác này, giống như có dòng điện chạy dọc toàn thân, vừa ngưa ngứa, vừa tê dại. Cơ thể chợt nóng ran không chịu nổi.

_Nóng…

Người bên dưới vô thức rên rỉ cùng yếu ớt cọ sát khiến anh suýt nữa mất đi tự chủ. Cố gắng kiểm soát dục vọng, vòng ôm của anh siết chặt lại, hệt như muốn khắc cô vào thân thể. Môi anh bắt đầu dời xuống cổ cô, bờ vai tròn trịa rồi dừng lại trước ngực. Mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu ấn đỏ tươi ướt át. Tay anh chậm rãi trượt xuống đặt lên đùi cô. Mép váy cô cũng dần bị đẩy lên, đẩy lên, cho đến khi…lộ ra nội y hình mèo hellokity.

Anh thừa nhận, định lực của mình vốn không phải là kém, nhưng trong trường hợp này–

Khục.

_Ha ha ha… ( Chết anh! =)) )

Trời ạ, cô đúng là quá dễ thương, thật sự một chút cũng chưa thay đổi.

Thình lình xảy ra tiếng cười làm Hải Lam dần tỉnh táo lại, sương mù trong mắt cũng dần tán đi. Tới lúc thấy rõ tình cảnh của hai người, phút chốc cô tỉnh rượu hơn phân nửa.

_Anh…A!!!

Vội vàng kéo váy rồi hai tay che ngực, mặt cô như bị lửa thiêu đốt, đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu. Không thể nào, anh ta làm sao có thể…Bọn họ làm sao có thể!?

Đình Phong phục hồi tinh thần, ảo não phát hiện mình vừa bỏ qua một cơ hội tốt. Vừa muốn mở miệng giải thích, lại thấy cô kinh hoảng lui về phía sau.

_Đừng qua đây!

_Xin lỗi, tôi không…

_Đừng chạm vào tôi!

Biết cô đang kích động, dù anh nói tiếp cũng không nhất định nghe vào, anh đành thở dài, cầm áo vest đứng dậy, gắng giữ khoảng cách để không dọa đến cô.

_Được rồi, em…nghỉ ngơi, tôi về trước.

Đáng lẽ anh phải để cô từ từ tiếp nhận mình, không nên làm cô sợ. Cũng chỉ vì một phút mất khống chế, chỉ vì một chút bất an khi thấy người khác tiếp cận cô…Là lỗi cua anh, là anh đã quá mức nóng vội rồi.

Nhìn anh đi ra ngoài, đóng cửa, thân mình cô mềm nhũn ngã xuống ghế sô pha. Ngón tay bất giác chạm vào môi, nơi này…hình như vẫn còn lưu lại hơi ấm…

Rõ ràng cô không ghét đụng chạm của anh, rõ ràng suýt nữa còn sa vào trong đó…Thậm chí, nếu không phải tiếng cười anh đánh thức cô, có lẽ họ đã đi quá giới hạn rồi.

Chợt cô gập người, vòng tay tự ôm chính mình. Nên làm thế nào bây giờ? Nếu như thực sự thích anh, cô nên làm gì bây giờ?

Ngày hôm sau, Hải Lam vẻ mặt hầm hầm bước vào công ty. Sớm nay tới lúc soi gương cô mới phát hiện, trên cổ mình toàn là vết tím xanh xanh đỏ đỏ! Đáng giận! Anh ta là sinh năm Tuất sao? Không có việc gì lại đi gặm cắn lung tung?

Đầy bụng bực bội đi vào phòng kế hoạch, cô bỗng phát giác ra không thích hợp, mọi người trong phòng đều dùng ánh mắt kì quái nhìn cô. Vô thức lướt qua bàn làm việc, cuối cùng cô cũng tìm được nguyên do. Chỉ thấy trên bàn nằm ngay ngắn một bó hồng đỏ thẫm xinh đẹp, thoạt nhìn có chút chói mắt. Người đầu tiên chợt lướt qua đầu cô là Đình Phong. Hừ, anh ta coi đây là bồi thường sao? Tối qua dám làm chuyện đó với cô, đến sáng thì biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ lại còn tặng hoa?

Cô cũng không hiểu mình đang làm sao. Rõ ràng xấu hổ đến mức không muốn gặp anh, vậy mà khi anh thực sự không đến đón cô như mọi ngày, đáng lẽ phải thở phào nhẹ nhõm đằng này cô lại thấy thất vọng cùng mất mát nhiều hơn? Nghĩ nghĩ, phiền chán cũng theo đó dâng lên.

_Chị Lam, chị bị ốm sao? – Uyển Vy nghi hoặc hỏi. Hiện giờ tuy là cuối thu, nhưng cũng không lạnh đến mức đó đi? Hơn nữa, dù đã vào phòng cô cũng không bỏ khăn ra. Rõ là hôm qua quản lý với giám đốc còn vui vẻ cùng đi dự tiệc, sao giờ sắc mặt chị Lam đã tệ thế rồi?

Hải Lam hiếm khi xẹt qua một tia túng quẫn, nhưng chưa để ai kịp bắt lấy thì cô đã thu hồi nó rồi. Chỉ có tầm mắt liếc nhìn bó hoa càng thêm âm trầm.

_Uyển Vy!

_Dạ! – Bị vẻ lạnh lẽo của cô dọa đến, Uyển Vy sợ hãi đứng bật dậy.

_Giúp tôi đem thứ này vứt đi.

_Hả?…- Người còn chưa kịp phản ứng, bó hoa đã rơi vào tay.

_Chị…Chị Lam, làm vậy…không tốt lắm đi? – Quan trọng nhất là, nếu giám đốc biết, chắc chắn sẽ rất tức giận.

Ách, giọng nói cô bỗng im bặt vì ánh nhìn Hải Lam quét tới. Uyển Vy lề mề đi hướng thùng rác đặt góc phòng, trong lòng không khỏi cảm thán, hoa đẹp thế này…Tiếc thật. Cũng chỉ có quản lý là nhẫn tâm bỏ được.

Bó hoa vừa vào thùng rác, cửa phòng lần nữa bật mở. Đình Phong mặt không biểu tình tiến vào, bỏ qua biểu tình cứng ngắc của Uyển Vy mà đi thẳng đến bàn cô.

_Tôi có chuyện muốn nói với em, vào phòng tôi đi.

_Có quan trọng không! Nói luôn ở đây đi. – Cô thoáng ngẩng đầu, mất kiên nhẫn đáp.

_Tôi thì không có vấn đề gì, chỉ là — em không ngại sao? – Câu nói đầy mập mờ làm những người xung quanh đồng loạt tập trung tinh thần, dỏng hết tai lên. Tình hình khiến cô không thể không nhượng bộ, chí ít phòng anh còn có cách âm. Nhưng cái cảm giác bị người dắt mũi thật không dễ chịu chút nào.

_Nói đi. – Vừa đóng xong cửa phòng giám đốc, cô không lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề.

_Hải Lam, tôi…

_Dừng! Anh đứng đó nói đi. – Thấy anh định tiến lại gần, cô lập tức cảnh giác lùi lại hai bước.

Đình Phong đứng cương tại chỗ, cảm giác hối hận cùng rầu rĩ không ngừng lan tràn. Mãi anh mới kéo khoảng cách hai người gần thêm một ít, không ngờ giờ lại tách xa hơn. Đúng là “kiếm củi mười năm thiêu mười lăm phút”, đã thế còn bị một đống xui xẻo kéo theo. Tối qua anh phải tắm nước lạnh đến hơn nửa đêm mới đi ngủ, nhưng lật đi lật lại vẫn không ngủ được. Hễ nhắm mắt vào là thân hình cô lại hiện ra, hại anh sáng nay dậy trễ, đòi mạng là còn phát hiện ga trải giường mình ướt đẫm…Lái xe được đến nhà cô thì cô đã đi rồi, vội vàng đuổi tới công ty, kết quả lại nhận được sự lãnh đạm của cô. Nếu trên đời này có thuốc hối hận, vậy anh đã mua sạch để uống rồi!

Anh hơi mất tự nhiên cúi đầu nhìn cô.

_Chuyện tối qua, không phải tôi cố ý…

Hải Lam hơi hơi nhướng mày, giọng nói rất đạm rất đạm.

_Ý anh đó chỉ là ngoài ý muốn?

_Phải…Cũng không phải…Xin lỗi, không biết tại sao…thật sự tôi không nghĩ xúc phạm em. – Đình Phong gấp rút muốn giải thích, ngược lại càng nói càng loạn khiến cô hiểu lầm.

Thì ra chỉ vì anh ta nhất thời xúc động nên áy náy mà thôi. Nghĩ vậy, cô cũng vứt hết những cảm xúc phiền não xuống dưới đáy, không đi đào sâu thêm, hay nói đúng hơn là không dám đào nó lên. Anh ta và cô, đơn giản chỉ là bạn học cũ, cũng đồng thời có quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi.

_Tôi biết rồi, anh không cần tự trách, cứ coi chuyện đó chưa từng xảy ra đi. – Cô cũng không cần rối loạn nữa.

Rầm!

_Không cho phép!

Anh đập mạnh vào tường, hai tay chống hai bên vai cô. Bộ dạng “hung thần” đó làm Hải Lam bất giác rụt vai lại, song vẫn không sợ chết lên tiếng phản bác.

_Tại sao? Không phải ngoài ý muốn sao, chỉ cần quên đi là xong, với anh hay với tôi đều tốt…

Quên? Chết tiệt quên! Chết tiệt cô! Rốt cuộc bộ não cô cấu thành từ vật liệu gì? Đá sao?

Đột nhiên, Đình Phong không giận mà cười.

_Nếu em muốn quên, vậy tôi sẽ làm cho em nhớ. – Nói xong anh trực tiếp cúi xuống hôn cô, không chút lưu tình cắn xuống môi cô, cuồng dã mang theo hương vị trừng phạt. Anh muốn cô cảm nhận được đau đớn, ít nhất bằng một phần trong lòng anh.

_Ưm…- Lời của cô bị nuốt hết trong môi anh. Không cho cô cơ hội thở dốc, anh hôn cô càng lúc càng sâu, tựa như muốn hút hết dưỡng khí trong ngực cô.

Chư ớng mắt chiếc khăn màu hồng nhạt, anh thuận tay kéo nó xuống, rồi chợt cười khi thấy “dấu ấn” mình để lại vẫn in đậm trên cổ cô.

Hải Lam kinh hoảng mở tròn mắt. Hô hấp bị cướp đoạt khiến mặt cô trướng đến đỏ bừng, trống ngực mất khống chế đập nhanh hơn. Lại nữa! Vì sao anh ta luôn ngang ngược làm theo ý mình, hết lần này đến lần khác không thèm đếm xỉa đến cảm nhận của cô? Anh ta cho là lúc nào cũng được như ý sao? Nghĩ đến lại thấy giận, cô không khỏi giãy dụa kịch liệt hơn.

Chát –

Thanh âm quanh quẩn trong căn phòng, thành công làm cả hai ngây ngẩn sững sờ.

Hải Lam sợ run, từ lòng bàn tay truyền đến nóng rát chứng minh tất cả không phải mơ.

Khuôn mặt anh xanh mét đến đáng sợ, khụ, cũng không hoàn toàn xanh mét, vì bên má trái còn hằn vết năm ngón tay đỏ rực. Bóng dáng anh bao phủ tạo áp bách trên người cô, Đình Phong bỗng nghiến răng gằn từng chữ.

Hình như…cô vừa gây họa rồi.

_Em-dám-đánh-tôi?

Chương 12

Cả phòng không ai hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết hôm đó sau khi hai người kia ra ngoài, vẻ mặt giám đốc đã đầy mây đen. Kể cả cực kì tò mò vết hằn trên má anh, tuy nhiên chẳng ai dám hỏi. bọn họ cũng không định làm cột thu lôi!

Dù vậy, lượng công việc tăng cao cùng tính khí nóng giận thất thường của Đình Phong cũng đủ khiến phòng kế hoạch than khổ thấu trời. Người duy nhất không bị “bão táp” ảnh hưởng, cũng là người thờ ơ nhất, Hải Lam. Kì lạ là dù giám đốc phát giận với tất cả mọi người, riêng đối với cô lại duy trì thái độ lãnh đạm, thậm chí đến mức cơ hồ không nghe không thấy. Tình trạng đó kéo dài khoảng hơn một tuần thì đã có người không chịu nổi.

_Hải Lam, cô với giám đốc cãi nhau sao?

Cô không ngẩng đầu, nhàn nhạt đáp.

_Không. – Chỉ là mình anh ta đang tức giận thôi.

_Thật? – Giọng Tần Lan đầy nghi ngờ. Nếu thật thế thì sao giám đốc lại “nổi hứng” đày đọa nhân viên? Báo hại cô liên tục phải tăng ca, cuối cùng còn bị ông xã lẫn con gái phàn nàn vì về muộn.

Hải Lam mím môi không nói. Cô đương nhiên biết việc anh cố tình phớt lờ mình, chẳng qua vẫn không muốn vạch trần mà thôi. Chu yện lần trước ngẫm lại tuy thấy hơi có lỗi, nhưng cô cũng đâu có sai! Chẳng lẽ bị người cưỡng hôn còn không được quyền phản kháng? Hay bị đánh với anh ta là điều mất mặt, tổn thương đến tự trọng đàn ông? Hừ, đồ hwpj hòi, thích lạnh lùng thì lạnh lùng luôn đi, cô mới không thèm quan tâm!

_Quản lý. – Bảo An chắp tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin. Chị giúp em đem tập tài liệu này vào cho giám đốc được không?

Có đáng sợ đến vậy sao? Cứ việc ngờ vực, nhưng không nghĩ làm khó cậu ta nên cô nhận lời.

_Được rồi.

*****

Đình Phong ngồi ở bàn làm việc, biết là cô tiến vào mà vẫn không phản ứng gì. Từ đầu đến cuối anh chỉ đáp lại vẻn vẹn có mấy từ “Biết rồi”, “Để trên bàn”, “Cô đi đi”.

Trước sự thay đổi đột ngột của anh, Hải Lam quả thực không quá thích ứng, không những thế còn hơi khó chịu, song cô vẫn bày ra bộ dáng cung kính tiêu chuẩn của cấp dưới với cấp trên. Được thôi, anh ta muốn thế nào thì thế ấy đi.

Ở đằng kia, thấy cô không lưu luyến chút nào bước ra ngoài, anh nghiến răng lầm bầm.

_Nhẫn nại, nhẫn nại…

Chiếc bút bi trong tay chợt “răng rắc”, gãy làm đôi.

Giờ nghỉ trưa, cô đang trên đường đến nhà ăn thì bị người gọi giật lại.

_Quản lý Lam!

_Giám đốc Quân?

Hải Lam ngạc nhiên nhìn người đàn ông đang tươi cười trước mắt. Bọn họ vốn chẳng quen thân, mỗi lần tiếp xúc đều vì công việc, ngẫu nhiên gặp thoáng qua cũng chỉ gật đầu chào hỏi xã giao bình thường. Sao giờ anh ta lại chủ động bắt chuyện?

_Giám đốc, bản kế hoạch lần trước có vấn đề gì sao?

Trọng Quân bật cười, cố bày ra giọng điệu bông đùa.

_Chẳng lẽ ngoài chuyện công việc, chúng ta không thể nói chuyện khác à?

Có mới là lạ! Hải Lam nói thầm trong lòng. Bất giác cô hơi nhíu mày, không hiểu rốt cuộc hôm nay làm sao. Người luôn săn đón thì tỏ ra lạnh nhạt, người luôn lạnh nhạt lại tỏ ra nhiệt tình? Không lẽ sao hỏa sắp va vào trái đất?

_Nếu không có việc gì vậy tôi đi trước? – Kệ đi, cũng chẳng cần phí thời gian suy ngẫm mục đích anh ta làm gì. Tránh xa rắc rối dẫu sao vẫn là điều cô luôn hướng tới.

Thấy cô thực sự định đi, Trọng Quân vội ngăn phía trước.

_À, hoa hồng hôm nọ cô nhận được không?

Hoa? Hoa nào? Cô nhăn mày nghi hoặc, chợt nhớ tới. Đáng lẽ cô nên đoán ra mới phải, từ lúc cô liên tục vứt hoa anh tặng đi, Đình Phong cũng thôi luôn ý niệm tặng hoa cô rồi.

_Xin lỗi, tôi không biết là của anh. – Nếu biết cô sẽ không vứt đi mà mang trả lại. – Nhưng anh tặng hoa cho tôi làm gì?

Trọng Quân ho khan, che giấu sự xấu hổ. Ý nghĩa chưa đủ rõ ràng sao? Cũng không thể nói thẳng bỗng dưng anh có cảm giác với cô nên muốn theo đuổi cô đi! Không biết tại sao, từ hôm gặp cô ở bữa tiệc anh vẫn luôn nghĩ đến cô, lại vướng bận cô đã có bạn trai. Nhưng thế thì sao? Anh tự nhận nếu so điều kiện anh cũng không kém anh ta (nhầm rồi, kém chắc! =)) ),hơn nữa chừng nào hai người còn chưa kết hôn, anh vẫn còn cơ hội. Vậy nên anh mới tặng hoa cho cô, lại không ngờ ngay sau đó mình đột nhiên nhận được lệnh đi công tác, thật vất vả bận rộn suốt một tuần đến sáng nay mới trở về.

Ho khan một lát, anh vội chuyển sang chuyện khác.

_Cô chưa ăn cơm đúng không? Để tôi mời cô.

_Vì sao?

_Coi như để ăn mừng sự hợp tác bấy lâu giữa chúng ta.

_Tôi nghĩ không cần thiết…

_Quyết định vậy đi, cô muốn ăn gì? – Nói xong anh ta dẫn đầu đi trước, không cho cô cơ hội cự tuyệt.

Hải Lam khó chịu cau chặt mày, lại thêm một kẻ tự tung tự tác! Mà cô không nhận ra là, cảm giác bài xích của mình với anh ta khác hẳn với Đình Phong.

Trong nhà ăn, nhìn đám người xếp hàng dài lấy đồ ăn, vẻ mặt Trọng Quân xẹt qua một tia chán ghét, mặc dù rất nhanh thu hồi nhưng vẫn lọt vào tầm mắt Hải Lam. Anh ta vờ vu vơ nói.

_Tôi biết một nhà hàng rất được, hay là chúng ta tới đó…

_Tôi quen ăn ở đây rồi. Nếu không quen anh có thể đi chỗ khác.

Dĩ nhiên anh ta sẽ không!

_Vậy để tôi giúp cô chọn món.

_Không cần. – Cô trực tiếp bước xuống đứng phía cuối hàng. Lấy đến suất ăn xong cũng không để ý đến anh ta mà tự tìm một bàn trống ngồi.

Trọng Quân ngại ngần sờ sờ mũi, thật đúng là không nể mặt a. Nếu không phải từng làm việc với cô hai năm, biết đó vốn là tính cách Hải Lam, chắc hẳn anh đã nghĩ cô đang làm bộ rồi.

Nhưng mà, có thách thức thì mới có tính khiêu chiến, đúng không?

_Cô có vẻ thích ăn rau? – Cố gắng bắt chuyện, dù người nghe không quá hưởng ứng.

_…Bình thường.

_Mọi khi cô vẫn ăn ít thế sao?

_Tùy.

_Quản lý Lam gầy như vậy, nếu không ăn nhiều hơn làm sao béo hơn được?

_…-Béo hay gầy cần anh quan tâm?

_Tôi không thích món thịt chua ngọt, cô ăn hộ tôi được không?

Thấy anh ta thực sự định gắp món đó sang, cô lập tức bảo vệ khay của mình.

_Không thích! – Nếu không muốn ăn, sao anh còn lấy? Cô căm tức trừng anh ta.

Ánh mắt Trọng Quân chợt lóe, vốn chỉ tính đùa cô một chút, không nghĩ cô lại phản ứng mạnh thế. Xem ra cách này không tệ.

_Vậy cô hay ăn món gì? Trứng rán? Rau xào? Thịt băm?

_Anh tự lo phần của mình đi, không cần để ý tôi. – Giọng cô không khỏi lạnh xuống vài phần, thầm mong anh ta biết ý mà lui. Nhưng quả thật chẳng dễ dàng.

Cả hai cứ một hỏi một máy móc đáp, một tươi cười đầy mặt, một phiền chán mất kiên nhẫn. Là người sáng suốt đều nhận ra không khí giữa họ hoàn toàn không hài hòa. Nhưng hiển nhiên kẻ đang ghen tuông thì không nằm trong số đó.

Đình Phong đứng ở cửa, đáy mắt hừng hực lửa giận, hai đấm gắt gao nắm chặt. Đáng chết! Lẽ ra anh không nên nghe theo cái chủ ý vớ vẩn kia! Gì mà phụ nữ bình thường đều có lòng hư vinh, nếu người luôn theo đuổi mình đột nhiên hờ hững nhất định sẽ thấy hụt hẫng? Có quỷ mới hụt hẫng! Cô mà giống phụ nữ bình thường đã ngã vào lòng anh lâu rồi chứ cần gì bắt anh chờ mười năm? ( Anh tự kỉ vậy anh? ==” ) Giả bộ không quan tâm? Nếu anh mà còn giả bộ nữa thì cô đã bị người khác cướp mất rồi!

Đang gắng giải quyết nốt bữa ăn, Hải Lam bỗng thấy sau gáy lành lạnh. Chỉ một lát sau đã có người kéo ghế ngồi sát cạnh cô, sau đó là giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên bên tai.

_Đã bảo chờ tôi xong việc, vì sao em đã xuống trước rồi?

Cô hơi nhăn mày, khó hiểu nhìn anh. Rốt cuộc anh đang chơi trò gì? Hết dửng dưng rồi lại ra vẻ thân thiết? Hơn nữa họ hẹn nhau lúc nào, sao cô không nhớ?

Đình Phong bỏ qua nghi hoặc trong mắt cô, đột nhiên cầm tay Hải Lam đưa miếng thịt cô đang gắp vào trong miệng.

_Ừm, rất ngon, em có thể lấy một phần cho tôi được không?

Thân thể cô cứng đờ, há hốc miệng, song cuối cùng cái gì cũng chưa nói, lẳng lặng đứng dậy đi hướng quầy ăn. Đợi cô đi xa rồi, anh mới nhìn về phía Trọng Quân, cười như không cười nói.

_Giám đốc Quân có vẻ rất rảnh rỗi?

_Cũng bình thường thôi. – Trọng Quân khẽ nhếch khóe miệng, nhàn nhạt trả lời.

_Nghe nói anh vừa đi công tác, công việc có gì không thuận lợi sao?

_Cám ơn giám đốc Phong quan tâm, chỉ chút chuyện mà thôi, tôi đã xử lý ổn thỏa rồi. – Tuy không hiểu sao anh bỗng dưng lại hỏi chuyện này, bề ngoài Trọng Quân vẫn điềm tĩnh không để lộ cảm xúc gì.

_Chút chuyện mà mất đến một tuần? Giám đốc Quân cũng đừng nói đùa, ngộ nhỡ người nào không hiểu chuyện nghe được lại tưởng anh không đủ năng lực, e là không hay…

Dường như hiểu được chút gì, Trọng Quân không giận mà cười.

_Tôi không đủ năng lực, cũng là tự mình đi lên vị trí này, đâu như ai đó có bạn bè để dựa vào?

_Đôi lúc muốn thành công, tất nhiên không tránh khỏi việc lợi dụng vài mối quan hệ. Cái chính là anh có khả năng thuyết phục người ta nâng đỡ mình hay không?

Mất một lúc sau, Trọng Quân mới mỉm cười, chợt toát ra một câu không đầu không đuôi.

_Tôi sẽ không từ bỏ.

_Biết rõ sẽ thất bại vẫn cố chấp đâm đầu vào, vậy tùy anh.

_Ai thua ai thắng còn chưa nhất định. Nếu là đàn ông vậy cạnh tranh công bằng, dùng thủ đoạn hèn hạ sau lưng thì tính cái gì?

_Vậy chúng ta chờ xem. – Ánh mắt anh lạnh lẽo, tràn ngập cảm giác áp bách. Trọng Quân ngồi đối diện không hề tránh né mà thản nhiên đón nhận, giữa không trung như có hai luồng sấm sét mãnh liệt đụng vào nhau.

Đến khi Hải Lam quay lại, cả bàn ăn chỉ còn lại Đình Phong. Cô đặt đĩa cơm xuống cạnh anh, vô thức hỏi.

_Giám đốc Quân đâu?

_Em có vẻ quan tâm anh ta? – Anh lạnh lùng châm chọc, cho dù cách xa trăm mét cũng cảm giác được nồng đậm vị chua.

Hải Lam không đáp lời, quái dị nhìn chiếc đĩa không trên bàn, mặt bất giác nóng lên. Anh ta…ăn hết? Không cảm thấy dơ sao? Nhưng hiển nhiên thái độ đó làm anh hiểu lầm.

Đình Phong đột ngột bắt lấy cổ tay cô, ánh nhìn sắc bén như dao.

_Em thích anh ta?

_Hả? Cái gì? – Cô còn chưa kịp phục hồi tinh thần.

_Tôi nói…em thích anh ta sao?

_Ai?

_Trọng Quân! – Anh gằn từng chữ, có điểm nghiến răng nghiến lợi, xung quanh độ ấm càng lúc càng hạ.

Mà lần này thì cô đã nghe rõ ràng.

_Thích thì sao, mà không thì sao?- Chẳng phải anh hết hứng thú với cô rồi sao? Cần gì phải quan tâm?

Đình Phong lập tức siết chặt tay cô, nguy hiểm nheo lại mắt.

_Tốt nhất là không, còn nếu có, vậy xem như anh ta xui xẻo rồi.

Thủ đoạn hèn hạ thì như thế nào? Trước giờ anh vẫn luôn quan tâm kết quả, không để ý quá trình. Ngoại trừ anh, người khác mơ tưởng cướp cô đi!

*****

Róc rách…

Đứng dưới vòi hoa sen, cô nhìn dòng nước đang chảy dưới chân mình mà ngẩn người. Bên tai dường như vẫn còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của anh.

“Em chỉ có thể là của tôi.”

Nực cười, cô là đồ vật sao? Thế mà lúc ấy cô lại không phản bác nổi, thậm chí…nơi này, đập thật nhanh.

Cô đã thấy trong mắt anh sự kiên quyết cùng cố chấp, khoảnh khắc đó, cô cảm giác bức tường vốn kiên cố trong lòng mình cũng lung lay. Nên bước tới? Hay ngừng lại? Nếu bỏ lỡ, cô có hối hận? Nếu nắm lấy, tương lai ai biết trước được? Sống trong cô đơn quá lâu, nỗi sợ hãi đã sớm ăn mòn cô. Một chút ánh sáng lúc này có thể khiến cô ấm áp, nhưng một khi nó tắt, chờ đợi cô chỉ còn vô tận hắc ám.

Trừng phạt lớn nhất của một con người, không phải chưa từng có được, mà là có được rồi lại mất đi. Cô không như Tịnh Yên, coi việc giữ gìn một mảng kí ức tốt đẹp là hạnh phúc. Với cô, kí ức sẽ chỉ là lưỡi dao, giết chết cô, hoặc ngày ngày hành hạ cô.

Đã yêu, một là yêu cả đời, hai là cả đời không yêu.

Loading...

Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!

Chúc các bạn online vui vẻ !

Laptop Tùng Anh

Tour Phú Quốc

Vinhomes Cầu Rào 2

Trang Chủ